Đừng đổ thừa cho bố ...

MaThiênHành

Hợp Thể Hậu Kỳ
Administrator
Thực sự khi đi thi vào lớp 10 cũng như thi vào đại học mình không cảm thấy có áp lực lắm,

Thiết nghĩ 1 phần do bố mình là người lo lắng quá chu toàn, tính toán mọi thứ, phân tích tỉ mỉ và luôn dẫn mình đi.

Ngày đó nhiều khi mình còn cảm thấy sao bố cứ lo lắng quá mức như vậy, nhưng giờ sau nhiều năm phiêu bạt nơi đất khách quê người,

tự thân tự mình trong mọi việc, mình mới thấy rằng việc mình không lo lắng áp lực nhiều là do bố đã chịu áp lực đó, lo lắng đó giúp mình rồi. :sad::sad::sad:
 

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
Thực sự khi đi thi vào lớp 10 cũng như thi vào đại học mình không cảm thấy có áp lực lắm,

Thiết nghĩ 1 phần do bố mình là người lo lắng quá chu toàn, tính toán mọi thứ, phân tích tỉ mỉ và luôn dẫn mình đi.

Ngày đó nhiều khi mình còn cảm thấy sao bố cứ lo lắng quá mức như vậy, nhưng giờ sau nhiều năm phiêu bạt nơi đất khách quê người,

tự thân tự mình trong mọi việc, mình mới thấy rằng việc mình không lo lắng áp lực nhiều là do bố đã chịu áp lực đó, lo lắng đó giúp mình rồi. :sad::sad::sad:
Xưa ta thi đại học cũng chả áp lực gì, vì ta biết ta quá giỏi sẽ đậu :leuleu:
 

Vũ Tích

Đại Thừa Hậu Kỳ

Marin

Phàm Nhân
Ngọc
-293,35
Tu vi
0,00
Ra khỏi phòng thi, bố lẽo đẽo cầm chiếc mũ cối chạy theo cô bé, "Con làm được bài không?", "Có ôn đúng tý nào không?", "Liệu được mấy điểm"... Cô bé không nói gì, chỉ quay ngoắt lại nhìn bố, mặt nặng mày nhẹ...

Bố im lặng...

Nhìn cảnh hàng người dạt bên đường, tưởng chừng như cái nắng tháng Sáu đã sấy khô cả ngần ấy sinh thể. Lại nhớ mùa thi năm ấy, nắng cũng oi ả nhưng không gay gắt như bây giờ, bố thấp thỏm ngoài cổng trường, cố kiễng sau đoàn người tìm con. Lúc thi xong, con cũng mệt chẳng muốn trả lời, nhưng vẫn tự khích lệ mình, và cả bố: "Con làm cũng được. Chắc sẽ không trượt đâu bố!".

Thế là bố quên hết cả lưng áo ướt sũng mồ hôi, quên hết cái nắng làm da bố đen sạm cả đi, cả nỗi lo ứa trong khóe mắt. Trên đường về, bố không nói, nhưng con lạ thừa gì, bố lo lắng hơn cả con.

View attachment 2889

Ngồi trong phòng thi áp lực một, thì thời gian trông chờ bên ngoài của bố còn đằng đẵng gấp mười. Ai bảo chỉ có các con vất vả ôn luyện, nhiều đêm, bố cũng thức cùng ánh đèn phòng học của con, cũng nằm đọc lại bảng tích phân, bảng logarit rồi những công thức loằng ngoằng dằng dặc. Chỉ có điều, mắt bố đã mờ, trí nhớ cũng chẳng còn đủ tốt để định hình về bao nhiêu thứ ấy.

Bố toàn tâm toàn ý lo cho con. Thế cũng đủ gian nan đoạn trường rồi.

Vì thế. Tuyệt nhiên đừng bao giờ nổi cáu với bố. Chúng ta đều chưa làm được gì cho vĩ nhân ấy.

Nếu chúng ta có kém cỏi, đó là lỗi của chúng ta. Đừng đổ thừa cho bố đã không dành nhiều tiền của, thời gian cho mình, cũng đừng nói vì khi xưa bố cũng không tài giỏi. Bố khắc khổ mà chúng ta vẫn lớn lên. Thật ra, bố có phép màu.

Nếu chúng ta có tài giỏi, đó là may mắn của chúng ta. Đừng tự cao Con hơn cha nhà mình có phúc. Bởi, sinh ra và nuôi lớn một người tài giỏi. Bố còn vĩ đại hơn gấp vạn lần.
------------------
Đừng quên nhé...

Khi chúng ta thành công, hàng trăm người tung hô cho niềm vui ấy. Đừng quên bố cũng đang khóc vì tự hào.

Khi chúng ta thất bại, trắng tay hay cơ cực, tất cả đã rời bỏ ta. Đừng quên nhé, bố vẫn ở phía sau, quay mặt khóc vì thương con.

(St)

P/s: Tặng cho các tiên tử trong đợt thi vừa qua @Miêu Như @Diên Vĩ
Hồi xưa đi thi, ba mẹ bận, 1 mình 1 ngựa đi thi, ra về ba thì đứng chờ ngoài cổng còn mình ra thẳng quán nét ngồi chơi DotA ... Trường ra hết, ba mình gọi nói cả nhà đang đi tìm mày, mày ở đâu rồi... :cuoichet:
 

Mạt Thế Phàm Nhân

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Tầm Thư Chân Thần
Thấy mọi ng nói chuyện thi cử thấy nhớ hồi xưa ghê. Hồi ấy ta thi ở gia lâm, có phụ thân đưa đi, đến hôm thi lý ta làm cũng khá ổn, nhưng có mấy câu ko chắc chắn lắm, lúc về phòng lấy sách ra đọc lại, phụ thân tưởng ta làm bài ko tốt, cũng chỉ nhắc ta thi hoá cố gắng lên, chắc sợ ta áp lực nhiều :))
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top