Không riêng gì ta đâu. Nhiều người có khả năng ban tặng truyền tống phù ra đảo lắm đấy!Ồ đạo hữu mới đến giới diện nào chăng.
Ma mỗ nghe nói @Hàn Như Ngọc tiên tử có thể ban tặng truyền tống phù ra đảo sao á.
Đạo hữu đừng nói với ai là ta nói nha![]()

Không riêng gì ta đâu. Nhiều người có khả năng ban tặng truyền tống phù ra đảo lắm đấy!Ồ đạo hữu mới đến giới diện nào chăng.
Ma mỗ nghe nói @Hàn Như Ngọc tiên tử có thể ban tặng truyền tống phù ra đảo sao á.
Đạo hữu đừng nói với ai là ta nói nha![]()

Ủa yêu nhau toàn thì thầm hả taView attachment 2882
Có một vị hiền triết đã hỏi các đệ tử rằng; “Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải hét thật to vào mặt nhau ?”
.
Sau một lúc suy nghĩ, một trong những đệ tử ấy đã trả lời; “Bởi vì người ta mất bình tĩnh, mất tự chủ!”.
.
Vị hiền triết không đồng ý với câu trả lời, ngài bảo: “Nhưng tại sao phải hét lên trong khi cả hai đang ở cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa phải đủ nghe ?”.
.
Các đệ tử lại phải ngẫm nghĩ để trả lời nhưng không có câu giải thích nào khiến vị thầy của họ hài lòng. Sau cùng ông bảo: “Khi hai người đang giận nhau thì trái tim của họ đã không còn ở gần nhau nữa. Từ trong thâm tâm họ cảm thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa, nên muốn nói cho nhau nghe thì họ phải dùng hết sức bình sinh để nói thật to. Sự giận dữ càng lớn thì khoảng cách càng xa, họ càng phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm khoảng cách ấy”.
.
Ngưng một chút, ngài lại hỏi: “Còn khi hai người bắt đầu yêu nhau thì thế nào? Họ không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao? Bởi vì trái tim của họ cận kề nhau. Khoảng cách giữa họ rất nhỏ…”.
.
Rồi ngài lại tiếp tục: “Khi hai người ấy đã yêu nhau thật đậm đà thì họ không nói nữa, họ chỉ thì thầm, họ đã đến rất gần nhau bằng tình yêu của họ. Cuối cùng ngay cả thì thầm cũng không cần thiết nữa, họ chỉ cần đưa mắt nhìn nhau, thế thôi! Vì qua ánh mắt đó họ đã biết đối phương nghĩ gì, muốn gì ..”.
.
Ngài kết luận: “Khi các con bàn cãi với nhau về một vấn đề, phải giữ trái tim của các con lúc nào cũng cận kề. Đừng bao giờ thốt ra điều gì khiến các con cảm thấy xa cách nhau… Nếu không thì có một ngày khoảng cách ấy càng lúc càng rộng, càng xa thì các con sẽ không còn tìm ra được đường quay trở về !”
P/s: Giờ thì mình đã hiểu tại sao lúc giận thì phải hét to, lúc yêu nhau thì lại thì thầm![]()

"Lạ thật, rõ là ta truyền âm với @Jacky Trần đạo hữu mà nhỉKhông riêng gì ta đâu. Nhiều người có khả năng ban tặng truyền tống phù ra đảo lắm đấy!![]()


"Ta có thể nắm được nội dung của hầu hết truyền âm phù đó đạo hữu!
Đảo có gì vui mà ra đó vậy đh?Ồ đạo hữu mới đến giới diện nào chăng.
Ma mỗ nghe nói @Hàn Như Ngọc tiên tử có thể ban tặng truyền tống phù ra đảo sao á.
Đạo hữu đừng nói với ai là ta nói nha![]()

Ta có thể nắm được nội dung của hầu hết truyền âm phù đó đạo hữu!![]()


Vậy làm sao tâm sự chuyện thầm kín với các huynh đệ khác được đây ! ! !Tại hạ cũng chưa có ra thăm đảo lần nào nên cũng chưa rõ.Đảo có gì vui mà ra đó vậy đh?![]()



Lúc giận thì hét lên nhưng sao lúc sướng lại.......tên rỉ nhỉ lão @Độc Hành giải thích giùm cáiView attachment 2882
Có một vị hiền triết đã hỏi các đệ tử rằng; “Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải hét thật to vào mặt nhau ?”
.
Sau một lúc suy nghĩ, một trong những đệ tử ấy đã trả lời; “Bởi vì người ta mất bình tĩnh, mất tự chủ!”.
.
Vị hiền triết không đồng ý với câu trả lời, ngài bảo: “Nhưng tại sao phải hét lên trong khi cả hai đang ở cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa phải đủ nghe ?”.
.
Các đệ tử lại phải ngẫm nghĩ để trả lời nhưng không có câu giải thích nào khiến vị thầy của họ hài lòng. Sau cùng ông bảo: “Khi hai người đang giận nhau thì trái tim của họ đã không còn ở gần nhau nữa. Từ trong thâm tâm họ cảm thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa, nên muốn nói cho nhau nghe thì họ phải dùng hết sức bình sinh để nói thật to. Sự giận dữ càng lớn thì khoảng cách càng xa, họ càng phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm khoảng cách ấy”.
.
Ngưng một chút, ngài lại hỏi: “Còn khi hai người bắt đầu yêu nhau thì thế nào? Họ không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao? Bởi vì trái tim của họ cận kề nhau. Khoảng cách giữa họ rất nhỏ…”.
.
Rồi ngài lại tiếp tục: “Khi hai người ấy đã yêu nhau thật đậm đà thì họ không nói nữa, họ chỉ thì thầm, họ đã đến rất gần nhau bằng tình yêu của họ. Cuối cùng ngay cả thì thầm cũng không cần thiết nữa, họ chỉ cần đưa mắt nhìn nhau, thế thôi! Vì qua ánh mắt đó họ đã biết đối phương nghĩ gì, muốn gì ..”.
.
Ngài kết luận: “Khi các con bàn cãi với nhau về một vấn đề, phải giữ trái tim của các con lúc nào cũng cận kề. Đừng bao giờ thốt ra điều gì khiến các con cảm thấy xa cách nhau… Nếu không thì có một ngày khoảng cách ấy càng lúc càng rộng, càng xa thì các con sẽ không còn tìm ra được đường quay trở về !”
P/s: Giờ thì mình đã hiểu tại sao lúc giận thì phải hét to, lúc yêu nhau thì lại thì thầm![]()
Nói chung, cuộc sống thì chúng ta phải có trải nghiệm mới biết nó như thế nào. Ra đảo có cái thú đó là: ngày ngày hít thở không khí trong lành, sáng ngắm ánh bình minh, chiều ngắm hoàng hôn, đêm ngắm sao trời, ngày ngày tắm biển, câu cá. Vì ko có ai nói chuyện nên chỉ có nói chuyện với thú thôiTại hạ cũng chưa có ra thăm đảo lần nào nên cũng chưa rõ.
Chỉ là nghe nói có lần thấy đạo hữu @Độc Hành ra đảo ngao du, các đạo hữu khác đều phần khởi ra mặt,
mở tiệc có lẽ là chúc mừng Độc đạo hữu sao á.![]()

Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản