Bạn từng đọc một tác phẩm văn học Việt Nam và từng đồng cảm, cười, khóc, suy nghĩ cả ngày, hay là... cảm thấy "chói qua tim" khi đọc một câu văn nào đó? Vậy thì hãy trích dẫn lại nó (kèm theo suy nghĩ bản thân) xuống đây để mọi người cùng thưởng thức:
Tôi trước nhé:
"Ai cho tao lương thiện?"
Nhiều người nghĩ nó chỉ đúng với nhân vật Chí Phèo và thường chỉ dùng để trêu đùa hơn là thật sự hiểu về nó. Còn nhớ khi mới ra tù Chí Phèo dù có thể coi là một con quỷ nhưng hắn vẫn còn lại đâu đó chút nghị lực sống. Hắn từng có nhà, có ruộng khi làm thuê cho Bá Kiến cơ mà. Mặc dù vây, hắn vẫn sống với những nhu cầu thuộc tầng thấp nhất nếu đặt trên tháp nhu cầu của Maslow. Và khi những nhu cầu cấp cao hơn của tháp nhu cầu đến với hắn, hắn nhận ra...
"Ai cho ta lương thiện?" không phải là một câu hỏi, bởi vì lương thiện là thứ mà chính hắn phải lựa chọn chứ không ai có thể cho hắn. Và hắn từng nghĩ đến việc lựa chọn nhưng không thể. Vì vậy, thực ra khi nói câu đó, ý của hắn là: "Ai cho tao cơ hội để làm người lương thiện?"
Nếu như, chỉ là nếu như thôi. Nếu như Bá Kiến chỉ đơn giản là ghen, đuổi hắn ra khỏi nhà, sau đó nói câu: "Ngươi đi đi, ta và ngươi từ hôm nay ân đoạn nghĩa tuyệt, coi như chưa từng quen biết". Sau đó Chí Phèo đi làm thợ hồ và cưới một cô vợ cùng làng, có một cuộc đời bình dị.
Nếu như ngày đi tù, Chí Phèo gặp được một anh cai ngục tốt bụng. Anh ấy đã làm cách nào đó để Chí Phèo không tự hủy hoại bản thân hoặc ít nhất là không để các cai ngục khác hành hạ hắn. Chí Phèo ra tù với gương mặt sáng sủa như xưa, đi làm thợ hồ và...
Nếu như ngày đó, cô của Thị Nở cảm động nói với Chí Phèo rằng "Ta đồng ý nhưng các con hãy đi xa khỏi cái làng này để nhà ta không phải mang tiếng" thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Hai vợ chồng họ dù sống vất vả, khổ cực nhưng cuối cùng cũng có một gia đình.
Chỉ là những ví dụ thôi. Ở đó không ai cho Chí Phèo lương thiện, không ai bắt hắn phải lương thiện. Đôi khi ở những thời điểm nào đó trong cuộc sống, chúng ta có một chút vị tha, một chút lòng thương dù chỉ là thương hại, một chút cảm thông thì có thể chúng ta đã cho họ hay rộng hơn là cho xã hội này rất nhiều lương thiện.
Tôi trước nhé:
"Ai cho tao lương thiện?"
(Trích Chí Phèo - Nam Cao)
Nhiều người nghĩ nó chỉ đúng với nhân vật Chí Phèo và thường chỉ dùng để trêu đùa hơn là thật sự hiểu về nó. Còn nhớ khi mới ra tù Chí Phèo dù có thể coi là một con quỷ nhưng hắn vẫn còn lại đâu đó chút nghị lực sống. Hắn từng có nhà, có ruộng khi làm thuê cho Bá Kiến cơ mà. Mặc dù vây, hắn vẫn sống với những nhu cầu thuộc tầng thấp nhất nếu đặt trên tháp nhu cầu của Maslow. Và khi những nhu cầu cấp cao hơn của tháp nhu cầu đến với hắn, hắn nhận ra...
"Ai cho ta lương thiện?" không phải là một câu hỏi, bởi vì lương thiện là thứ mà chính hắn phải lựa chọn chứ không ai có thể cho hắn. Và hắn từng nghĩ đến việc lựa chọn nhưng không thể. Vì vậy, thực ra khi nói câu đó, ý của hắn là: "Ai cho tao cơ hội để làm người lương thiện?"
Nếu như, chỉ là nếu như thôi. Nếu như Bá Kiến chỉ đơn giản là ghen, đuổi hắn ra khỏi nhà, sau đó nói câu: "Ngươi đi đi, ta và ngươi từ hôm nay ân đoạn nghĩa tuyệt, coi như chưa từng quen biết". Sau đó Chí Phèo đi làm thợ hồ và cưới một cô vợ cùng làng, có một cuộc đời bình dị.
Nếu như ngày đi tù, Chí Phèo gặp được một anh cai ngục tốt bụng. Anh ấy đã làm cách nào đó để Chí Phèo không tự hủy hoại bản thân hoặc ít nhất là không để các cai ngục khác hành hạ hắn. Chí Phèo ra tù với gương mặt sáng sủa như xưa, đi làm thợ hồ và...
Nếu như ngày đó, cô của Thị Nở cảm động nói với Chí Phèo rằng "Ta đồng ý nhưng các con hãy đi xa khỏi cái làng này để nhà ta không phải mang tiếng" thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Hai vợ chồng họ dù sống vất vả, khổ cực nhưng cuối cùng cũng có một gia đình.
Chỉ là những ví dụ thôi. Ở đó không ai cho Chí Phèo lương thiện, không ai bắt hắn phải lương thiện. Đôi khi ở những thời điểm nào đó trong cuộc sống, chúng ta có một chút vị tha, một chút lòng thương dù chỉ là thương hại, một chút cảm thông thì có thể chúng ta đã cho họ hay rộng hơn là cho xã hội này rất nhiều lương thiện.