Kiều Nữ nơi Bạch Ngọc giới

Tây Độc

Phàm Nhân
Đường Chủ Thi Đường PNT
Ngọc
523,14
Tu vi
0,00
Bài này mang tính chất hư cấu nhẹ, mong ném đá nhẹ tay... hôm nay là bài thơ về @nhu tỷ!
:daica:

Đã từng nghe:
Nơi phương Bắc, Võ Tắc Thiên quyền khuynh thiên hạ
Ở phương Tây, Leo - Ô - Pat khống chế vương triều
Tuy phận nữ, nhưng người người khiếp sợ
Dẫu không cao, nhưng ai cũng phải ngước nhìn
Một cái liếc nhìn, ngàn người mất mạng
Một nụ cười duyên, vạn kẻ say mê
Tuyệt thế nữ lưu
Nam nào sánh kịp
Những tưởng rằng:
Chuyện như thế chỉ có trong sử sách
Có lẽ nào xuất hiện ở thời nay
Chỉ một nữ nhân làm sao đứng đầu Thiên hạ?
Loại người yếu đuối làm sao tranh đấu Nam nhi?
Nhưng thế sự ngàn đời, mấy ai nào hiểu?
Nên đương thời kiêu nữ, xuất thế từ đây
Chuyện rằng:
Nơi thôn dã, chốn thâm sơn cùng cốc
Một nữ cường, như Thiên tướng hàng lâm
Tính cách âm trầm
Kiêu hùng quyết đoán
Ngày nàng sinh, mây mù u ám
Khi nàng bước, sấm chớp ầm vang
Cất tiếng khóc, chấn động sơn trang
Nở nụ cười, thôn làng mở hội
Vì muốn nàng dịu hiền, phụ mẫu lao tâm khổ tứ
Lập đàn cầu Thiên Địa, xin ban cho danh tự thật hay
Mây đen ẩn hiện, xếp thành một chữ “Nhu”
Hắc Long hàng thế, trời âm u từ ấy
Thế rồi:
Như hận Trời ban tên nhu nhược
Nàng quyết tâm chứng tỏ bản thân
Lập thế lực, tập hợp giang hồ khắp chốn
Bàn tay sắt, trừng trị những kẻ bất tuân
Nghe tên nàng, Thần Ma biến sắc
Thấy bóng nàng, Thiên Địa tối tăm
Chỉ một cái nhìn, khiến máu chảy thành sông
Chỉ một câu nói, khiến người người chém giết
Tuyệt thế hung uy
Ai không biết tiếng
Rồi một ngày:
Khi du ngoạn, nàng lạc vào Bạch Ngọc Giới
Ở nơi này, nàng muốn ẩn tích mai danh
Nàng muốn quên đi một thời oanh liệt
Muốn chuyên tâm vào đại đạo Trảm Phong
Thêm tu luyện một ít thần thông
Từ like dạo đến lập Toà soạn báo
Thật hay làm sao, một kiêu nữ ngày nào nay quy ẩn
Thật khác làm sao, mọi người trân quý gọi Đại tỷ Nhu
Nên nhớ rằng:
Rồng có hạ sơn vẫn có Long uy
Hổ lạc đồng bằng vẫn là Chúa Tể
Dẫu nàng ấy nay ôn nhu trều mến
Nhưng chớ đùa khi biết chuyện ngày xưa
Chuyện về nàng vẫn được kể những đêm mưa
Thật gọn gàng bốn câu thơ tứ tuyệt:

Sát thủ ngày đêm tìm thách đấu
Thích khách nhiều tên phải cúi đầu
Chính môn, hắc phái đều kiêng sợ
Một thời oanh liệt đã qua lâu”
 

Vũ Tích

Đại Thừa Hậu Kỳ
Bài này mang tính chất hư cấu nhẹ, mong ném đá nhẹ tay... hôm nay là bài thơ về @nhu tỷ!
:daica:

Đã từng nghe:
Nơi phương Bắc, Võ Tắc Thiên quyền khuynh thiên hạ
Ở phương Tây, Leo - Ô - Pat khống chế vương triều
Tuy phận nữ, nhưng người người khiếp sợ
Dẫu không cao, nhưng ai cũng phải ngước nhìn
Một cái liếc nhìn, ngàn người mất mạng
Một nụ cười duyên, vạn kẻ say mê
Tuyệt thế nữ lưu
Nam nào sánh kịp
Những tưởng rằng:
Chuyện như thế chỉ có trong sử sách
Có lẽ nào xuất hiện ở thời nay
Chỉ một nữ nhân làm sao đứng đầu Thiên hạ?
Loại người yếu đuối làm sao tranh đấu Nam nhi?
Nhưng thế sự ngàn đời, mấy ai nào hiểu?
Nên đương thời kiêu nữ, xuất thế từ đây
Chuyện rằng:
Nơi thôn dã, chốn thâm sơn cùng cốc
Một nữ cường, như Thiên tướng hàng lâm
Tính cách âm trầm
Kiêu hùng quyết đoán
Ngày nàng sinh, mây mù u ám
Khi nàng bước, sấm chớp ầm vang
Cất tiếng khóc, chấn động sơn trang
Nở nụ cười, thôn làng mở hội
Vì muốn nàng dịu hiền, phụ mẫu lao tâm khổ tứ
Lập đàn cầu Thiên Địa, xin ban cho danh tự thật hay
Mây đen ẩn hiện, xếp thành một chữ “Nhu”
Hắc Long hàng thế, trời âm u từ ấy
Thế rồi:
Như hận Trời ban tên nhu nhược
Nàng quyết tâm chứng tỏ bản thân
Lập thế lực, tập hợp giang hồ khắp chốn
Bàn tay sắt, trừng trị những kẻ bất tuân
Nghe tên nàng, Thần Ma biến sắc
Thấy bóng nàng, Thiên Địa tối tăm
Chỉ một cái nhìn, khiến máu chảy thành sông
Chỉ một câu nói, khiến người người chém giết
Tuyệt thế hung uy
Ai không biết tiếng
Rồi một ngày:
Khi du ngoạn, nàng lạc vào Bạch Ngọc Giới
Ở nơi này, nàng muốn ẩn tích mai danh
Nàng muốn quên đi một thời oanh liệt
Muốn chuyên tâm vào đại đạo Trảm Phong
Thêm tu luyện một ít thần thông
Từ like dạo đến lập Toà soạn báo
Thật hay làm sao, một kiêu nữ ngày nào nay quy ẩn
Thật khác làm sao, mọi người trân quý gọi Đại tỷ Nhu
Nên nhớ rằng:
Rồng có hạ sơn vẫn có Long uy
Hổ lạc đồng bằng vẫn là Chúa Tể
Dẫu nàng ấy nay ôn nhu trều mến
Nhưng chớ đùa khi biết chuyện ngày xưa
Chuyện về nàng vẫn được kể những đêm mưa
Thật gọn gàng bốn câu thơ tứ tuyệt:

Sát thủ ngày đêm tìm thách đấu
Thích khách nhiều tên phải cúi đầu
Chính môn, hắc phái đều kiêng sợ
Một thời oanh liệt đã qua lâu”
Đệ đúng là xuất khẩu thành thơ nha! Hay quá! :hayhay:
Đa tạ a! 😍
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top