[ĐK Dịch] Phàm Nhân Tiên Giới Thiên - Vong Ngữ (lầu 3)

Sherlock

Phàm Nhân
Ngọc
12.444,19
Tu vi
0,00
Bản dịch đạo hữu rất tốt, tốt nhất so với những đạo hữu mới dịch, thậm chí tốt hơn cả một số cựu thần đã dịch pntt1, có chỗ chữ "hắn" chỉ nên dùng cho HL nha, còn các nhân vật khác dùng gã, y, thị, nàng, lão... tuỳ loại người. Mấy từ tượng thanh "oanh" có thể sửa thành "ầm" cho nó phù hợp.

@pctrieu0812 Đệ tạo tk reader cho bạn ấy đăng luôn nhé.
Lão ngây thơ vừa thôi. Người mới kg dịch được thế đâu.
Tuy nhiên, làm leader, lão kg nên so sánh. Haha...
 

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
Lão ngây thơ vừa thôi. Người mới kg dịch được thế đâu.
Tuy nhiên, làm leader, lão kg nên so sánh. Haha...
Tất nhiên ta biết, nhưng đây là nick mới thì cứ xem như người mới nếu họ ko thích lộ diện, ngay cả bản thân đạo hữu cũng ko phải là người mới, mà đã ko muốn nhận thì ta cũng coi như người mới.
Còn so sánh, một là cổ vũ tinh thần người mới, 2 là lôi đám dịch giả cũ nhảy vào nếu họ muốn kiểm chứng, haha.
 

Chưởng Thiên

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
-399,93
Tu vi
0,00
Trả chương sớm để tối đi chơi a. :48:
Chương 942: Thoát khốn
Tác Giả: Vong Ngữ

Converter: Silanh
Dịch: Chưởng Thiên
Nguồn: bachngocsach.com

Hàn Lập dường đã sớm dự liệu được một kích này của Khôi Lỗi Cự Viên, huyền khiếu trên hai chân chợt lóe hào quang, lập tức lách mình sang bên nửa trượng, tránh được một bổng như chẻ tre này.
Đồng thời, bạch quang chợt lóe, loan đao trắng muốt vung lên như sấm sét, lướt qua cổ Khôi Lỗi Cự Viên.
"Xuy" một tiếng!
Cái đầu khỉ to lớn bị chém bay đi, chỉ còn thân thể khôi lỗi rơi xuống.
Hàn Lập tuy dùng một đao chém chết Khôi Lỗi Cự Viên, nhưng lại không thể phân tâm né tránh, lập tức bị mấy mũi tên và một tảng đá lớn đánh trúng.
Trên người hắn nổ vang mấy tiếng, đám mũi tên cùng tảng đá kia bị chấn vỡ, Chân Cực Chi Mô trên người hắn rung lên ông ông, tinh quang toán loạn.
Mấy mũi tên dẫu mạnh cũng không đáng kể, nhưng khối đá lại ẩn chứa lực đạo cực lớn, kình lực xuyên qua cả Chân Cực Chi Mô, xoáy vào trong cơ thể hắn, làm cho khí huyết nhộn nhạo một hồi, không hề dễ chịu.
Có điều, hiện tại không phải lúc bận tâm chuyện đó, Hàn Lập hít sâu một hơi, nương theo dư chấn bay vọt lên trước.
Nhìn xuống một vùng phế tích cùng với đại quân khôi lỗi vô cùng vô tận bên dưới, trong lòng Hàn Lập không khỏi nảy sinh cảm giác tuyệt vọng.
Tuy rằng lực lượng thân thể hắn không kém, nhưng trải qua thời gian dài ác chiến, cũng dần dần trở thành nỏ mạnh hết đà, bốn phương tám hướng xung quanh hắn hiện giờ là vô cùng vô tận khôi lỗi, nếu không mau chóng thoát khốn, chỉ sợ hôm nay phải vùi thây chốn này.

"Lệ đạo hữu, ngươi bỏ ta lại, một mình chạy đi thôi, mình ngươi hẳn là có thể thoát khỏi nơi này a." Thạch Xuyên Không đột nhiên nói ra.
Hàn Lập không nói gì, toàn lực vung vẩy loan đao, đánh bay đám mũi tên xung quanh hắn. Vừa mới chật vật thoát khỏi đám loạn tiễn, “sưu… sưu… sưu…”, từng đạo từng đạo thân ảnh khôi lỗi lại từ dưới đất toán loạn bay lên, tiếp tục vây đánh hai người bọn hắn.
Hàn Lập không hề sợ hãi, trực tiếp nhào vào giữa đám khôi lỗi đó, tung hoành chém giết.
Tinh quang trên người hắn tuy rằng không còn ngời sáng như lúc trước, nhưng động tác vẫn cực kỳ linh hoạt, phảng phất như du ngư luồn lách giữa đám khôi lỗi, ánh đao sáng lóa liên tục lóe lên, thi thoảng lại có một đầu khôi lỗi rơi rụng trong không trung.
Trải qua nửa ngày chém giết, khiến cho Hàn Lập càng thêm thành thạo ứng phó với công kích của khôi lỗi.
Thân hình hắn chợt khẽ động, tránh thoát công kích của một con Khôi Lỗi Hổ Thú, Hàn Lập vung tay, loan đao trắng muốt lướt qua cái cổ nó, đem đầu lâu cắt xuống.
Đúng lúc này, phía trước lóe lên hai đạo ánh sáng màu lam, hai cây đại bổng nanh sói thô to bắn ra từ đám khôi lỗi cách Hàn Lập một trượng, trong khoảnh khắc đã đến bên người hắn, lần lượt một trái một phải nhanh chóng quét về bên hông Hàn Lập.
Đồng thời, lại thêm hai đầu Khôi Lỗi Cự Viên nhảy ra từ nhóm khôi lỗi phía sau hắn, cự bổng trong tay chúng đồng loạt đánh vào sau ót Hàn Lập.
Bốn con Khôi Lỗi Cự Viên này phối hợp cực kỳ xảo diệu, bốn cây cự bổng từ bốn hướng khác nhau vây lấy Hàn Lập vào giữa, không chừa cho hắn đường lui.
Sắc mặt Hàn Lập phát lạnh, cánh tay huyễn hóa thành một đạo ảo ảnh, vô số đao mang màu trắng theo đó xuất ra, dồn dập chém lên bốn cây cự bổng.
Tiếng giao phong ầm ầm gào thét, bốn cây cự bổng bật ngược lại, tiếp theo đám Khôi Lỗi Cự Viên đồng thời bị đánh bay.
Mà thân thể Hàn Lập sau đó cũng phải hứng chịu chấn động cực mạnh, sắc mặt đột nhiên trắng bệch như tờ giấy, một tia huyết sắc cũng không còn, tinh quang trên người hắn hỗn loạn một hồi, cả người run rẩy như sắp rớt xuống từ trên không.

Nhưng đúng lúc này cây chìa khoá đỏ như máu trong lồng ngực hắn chợt lóe lên huyết quang, một luồng ánh sáng đỏ rực từ trong nó tuôn ra, thẩm thấu vào trong cơ thể Hàn Lập.
Đoàn ánh sáng này tiến nhập vào cơ thể hắn, lập tức hóa thành một luồng khí tức nóng bỏng, nhanh chóng lan ra toàn thân, ngấm sâu vào bên trong xương cốt tứ chi.
Cỗ nhiệt lưu này so với luồng khí nóng mà chìa khóa hiển lộ ra lúc trước có chút khác biệt, thoạt giống như lực lượng máu huyết, nhưng thực chất lại là lực lượng tinh thần, hơn nữa cường đại dị thường.
Luồng khí nóng này tràn ra khắp thân thể Hàn Lập, cuốn đi tất cả mệt mỏi do chiến đấu lúc trước sinh ra, nguyên khí của hắn lập tức hồi phục, huyền khiếu trên thân lại đại phóng hào quang, Chân Cực Chi Mô cũng theo đó phục hồi nguyên trạng.
Hắn khẽ giật mình, trong lòng mừng rỡ, cánh tay vung lên một cái, tầng tầng lớp lớp đao ảnh trắng muốt sáng lóa, lớn hơn trước gấp bội tuôn ra, cuốn đi toàn bộ khôi lỗi trong phạm vi vài chục trượng xung quanh.
Thanh âm "xuy… xuy… " vang lên, cả đám khôi lỗi hầu như đều bị tiêu diệt một cách đơn giản, kể cả bốn đầu Khôi Lỗi Cự Viên nọ.
"Lệ đạo hữu, ngươi làm sao..." Thạch Xuyên Không thấy Hàn Lập nguyên bản đã lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng trong nháy mắt đột nhiên khôi phục thần thông như cũ, thần tình lộ ra vẻ chấn động.
"Đừng nói nữa, trước hết mau chóng thoát thân." Hàn Lập ngắt lời y, thân hình lao vút về phía trước.
Nguyên khí trong cơ thể hắn đã hồi phục toàn bộ, tốc độ lập tức tăng mạnh.
Trong nháy mắt, cả hai đã bay về phía trước được hai ba canh giờ.
Một mảnh sa mạc đỏ rực như lửa xuất hiện ở phía trước, khu phế tích đột ngột chấm dứt tại biên giới tiếp giáp với sa mạc lửa đỏ.
"Cuối cùng cũng kết thúc!" hai mắt Hàn Lập sáng ngời.
Đúng lúc này, đám khôi lỗi phía dưới đồng loạt gầm lên giận dữ, điên cuồng phát ra công kích.
Bọn Khôi Lỗi Đầu Rắn liên tục bắn đi những mũi tên dài, ùn ùn kéo đến che lấp thân hình hai người Hàn Lập, mà những con khôi lỗi khác cũng không sợ bị tên bắn ngộ thương, tất cả nhảy lên không trung công kích Hàn Lập
Hàn Lập quát lớn một tiếng, thân thể đại phóng tinh quang, thân hình đột nhiên huyễn hóa thành một đạo bạch ảnh lao vọt đi, xông qua vòng vây đại quân khôi lỗi mà chém giết, mặc cho chúng điên cuồng ngăn trờ, cũng không thể nào cản bước hắn.
"Vèo" một tiếng rất nhanh, hai người Hàn Lập bay vút ra từ giữa đại quân khôi lỗi, tiến vào bên trong mảnh sa mạc đỏ như lửa…

Chẳng biết tại sao, dường như những con khôi lỗi kia không dám bước vào sa mạc cát đỏ, tất cả dừng lại ở biên giới sa mạc này, chỉ biết hướng về Hàn Lập gào thét không thôi, cho đến lúc thân ảnh bọn hắn biến mất nơi chân trời, chúng mới chậm rãi tản đi.
Hai người Hàn Lập bay vào bên trong sa mạc đã được một khoảng thời gian bằng bữa cơm, mắt thấy đằng sau không có khôi lỗi đuổi theo, lúc này mới thở ra một hơi, phi độn về phía trước thêm một lát nữa, rồi dừng lại thân hình, đáp xuống mặt đất.
Bề mặt sa mạc tỏa ra nhiệt độ rất cao, khiến cho bầu không khí xung quanh cuộn lên một chút.
Nhiệt độ trong sa mạc lúc này tuy cao, nhưng cũng không ảnh hưởng gì lớn đến hai người Hàn Lập.
"Xem ra những khôi lỗi kia không có đuổi theo nữa rồi, nơi đây tuy rằng rất nóng, nhưng nhiệt độ cũng không quá cao, chắc hẳn không tạo thành nguy hại quá lớn đối với những khôi lỗi kia mới phải, không biết vì sao chúng nó đột nhiên dừng lại?" Thạch Xuyên Không nhìn về hướng phế tích một cái, nghi hoặc nói ra.
"Theo suy đoán của ta, đám khôi Lỗi kia sợ rằng không phải không thể, mà là không dám tiến vào sa mạc này." Hàn Lập hơi trầm ngâm nói ra.
"Đúng, tám phần là như thế." Thạch Xuyên Không hồi tưởng lại tình huống vừa rồi của bọn khôi lỗi, gật đầu nói.
"Quên chuyện này đi, lại nói vừa rồi bên trong phế tích, Thạch đạo hữu ngăn cản ta chạm vào lũ mây vàng trên trời, không biết là vì cớ gì?" Hàn Lập ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Trên bầu trời nơi này cũng lơ lửng một tầng mây vàng nồng đậm, mơ hồ có thể nhìn thấy từng đạo từng đạo ánh sáng chốc chốc lại lóe lên.
"Trên đó có một loại cấm chế lợi hại, nếu chạm vào, chắc chắn sẽ bị nó công kích."
Thạch Xuyên Không vừa nói, vừa lật tay lấy ra một thanh đoản đao.
Toàn thân đao này trắng như tuyết, được khắc lên vô số Tinh Thần phù văn, chớp động nhè nhẹ, rõ ràng là một kiện tinh khí với phẩm cấp chỉ bằng một nửa loan đao trong tay Hàn Lập.
Hắn vung tay lên, đoản đao hóa thành một luồng sáng trắng phá không mà đi, rất nhanh đụng phải tầng mây vàng, chui tọt vào bên trong.
Đám mây vàng dường như bị kích thích, cuộn lên mãnh liệt một hồi, ánh sáng trắng chớp động liên tục bên trong đám mây rồi tụ lại ở một chỗ, trong nháy mắt hóa thành một tia sét chói lòa vừa thô vừa to, bổ vào đoản đao.
Tiếng sét đánh vang lên chát chúa!
Đoản đao nổ tung, lập tức tan biến vào hư không.
Sau đó tia sét tản đi rất nhanh, hóa thành vô số điểm sáng, biến mất bên trong đám mây vàng.
Hàn Lập chứng kiến cảnh này, trong lòng giật thót.
Lúc trước chưa biết lực lượng bên trong đám mây vàng đáng sợ ra sao, hắn từng có điểm tò mò với tầng mây này, định tới tra xét một chút, chỉ là bởi vì tình thế bắt buộc, không có thời gian để phân tâm.
May mắn là hắn còn chưa lỗ mãng hành động, nếu không bị tia sét màu trắng kia thô bạo đánh trúng, thì không chết cũng trọng thương.
"Làm thế nào Thạch đạo hữu biết được trong đám mây tồn tại loại lực lượng đáng sợ kia?" Hàn Lập nhanh chóng thu liễm thần sắc, hỏi.
"Có trong t.ư liệu Tam ca đưa cho ta.” Thạch Xuyên Không ảm đạm trả lời.
"Tam hoàng tử đối với tình huống bên trong Đại Khư quá mức hiểu rõ a, không lẽ hắn đã tới đây?" Hàn Lập nhíu mày.
"Ta cũng không biết." Thạch Xuyên Không khẽ giật mình, lập tức lắc đầu.
Vẻ mặt Hàn Lập do dự, còn chưa hỏi lại.
"Nơi đây xem như khá an toàn, chúng ta nghỉ ở chỗ này một chút, sau đó lại tiếp tục đi a." Thạch Xuyên Không đề nghị. Sắc mặt y sớm đã trắng bệch, lộ rõ sự mệt mỏi vô cùng.
Hàn Lập nhìn Thạch Xuyên Không một cái, nhẹ gật đầu.
Trải qua một trận ác chiến thiên hôn địa ám, hắn quả thật cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Hai người dò xét xung quanh một hồi, không phát hiện nguy hiểm gì, liền cùng lấy ra đan dược rồi ăn vào, khoanh chân ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đảo mắt đã qua ba ngày.

"Thạch đạo hữu, thương thế của ngươi sao rồi?" Hàn Lập hỏi.
"Đã không còn đáng ngại, sẽ không ảnh hưởng hành động của chúng ta đâu, chỉ cần tốn thêm chút thời gian nữa là hoàn toàn hồi phục.” Thạch Xuyên Không vui vẻ cười nói.
"Vậy là tốt rồi, tiếp theo nếu gặp kẻ địch, ngươi không cần ra tay, cứ an tâm chữa thương là được." Hàn Lập gật đầu nói.
Hai người lập tức thương lượng một chút phương án hành động kế tiếp, bọn hắn đều không biết gì về sa mạc này, không biết tiến vào bên trong sẽ là hung hay là cát.
Khu phế tích kia đương nhiên không thể nào quay lại, hai người Hàn Lập quyết định rất nhanh, bọn hắn sẽ tiếp tục đi sâu vào trong phiến sa mạc đỏ như lửa này.
Diện tích sa mạc lớn kinh người, hoàn toàn vượt quá dự liệu của bọn hắn, hai người một đường tiến lên, đã đi hơn hai tháng, vẫn như cũ chưa đến được tận cùng.
Trên đường đi tuy không gặp nguy hiểm gì, nhưng cũng không tìm được bảo vật gì hết, ngoại trừ cát đỏ mênh mông khắp nơi, cái gì cũng không có gặp.
"Không thể tưởng được bên trong Đại Khư lại tồn tại sa mạc rộng lớn nhường này." Hàn Lập vẫn tiến về phía trước, sau lưng cuộn lên một đám cát bụi đỏ quạch.
"Có lẽ nào chúng ta đi sai hướng, giờ vẫn đang lang thang ở biên giới Đại Khư?" Thạch Xuyên Không theo sát bên cạnh Hàn Lập, nhíu mày nói ra.
Lực lượng tinh thần bên trong Đại Khư vô cùng nồng đậm, rất có lợi cho việc trị thương. Hơn hai tháng đã qua, thương thế trong cơ thể y đều đã khỏi hẳn.
"Có lẽ là không, ta cảm nhận được lực lượng tinh thần trong hư không nơi này nồng đậm hơn một chút so với trước đây, chúng ta hẳn là đã tiếp cận trung tâm Đại Khư rồi. Hiện tại mà thay đổi phương hướng, cũng chưa chắc đã đúng, chi bằng kiên trì tiến lên phía trước, ta không tin không thoát khỏi nơi đây." Hàn Lập quan nhìn xa xăm phía trước nói ra.
"Ngươi nói cũng phải." Thạch Xuyên Không nghe vậy gật đầu.
"Ồ!" Hàn Lập khẽ kêu lên một tiếng, cước bộ dừng lại, phóng tầm mắt ra xa, gương mặt lộ vẻ kinh hỷ...
 
Last edited:

Sherlock

Phàm Nhân
Ngọc
12.444,19
Tu vi
0,00
Tất nhiên ta biết, nhưng đây là nick mới thì cứ xem như người mới nếu họ ko thích lộ diện, ngay cả bản thân đạo hữu cũng ko phải là người mới, mà đã ko muốn nhận thì ta cũng coi như người mới.
Còn so sánh, một là cổ vũ tinh thần người mới, 2 là lôi đám dịch giả cũ nhảy vào nếu họ muốn kiểm chứng, haha.
Nhân lão nói, ta mới có cơ hội giãi bày nỗi khổ tâm. Do lúc trước gây ra nhiều chuyện để lại hậu họa nên kg dám dùng nick cũ. Mới lò dò xuất hiện, đã bị tiên tử mệnh danh Như tỷ, mà nay là @Hàn Như Ngọc, ốp rồi, suýt nhận ra, tưởng bị xé xác đến nơi. Haha... Còn ta nhớ là chẳng nói mình là người mới và cũng chẳng phủ nhận là người cũ. 😂😂😂
Vụ so sánh mà lão thấy thế vẫn ok thì tùy nhé! :))
 

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
Nhân cơ hội lão nói, ta mới có cơ hội giãi bày nỗi khổ tâm. Do lúc trước gây ra nhiều chuyện để lại hậu họa nên kg dám dùng nick cũ. Mới lò dò xuất hiện, đã bị tiên tử mệnh danh Như tỷ, mà nay là @Hàn Như Ngọc, ốp rồi, suýt nhận ra, tưởng bị xé xác đến nơi. Haha... Còn ta nhớ là chẳng nói mình là người mới và cũng chẳng phủ nhận là người cũ. 😂😂😂
Vụ so sánh mà lão thấy thế vẫn ok thì tùy nhé! :))
Lão ko nhận người cũ thì ta vẫn xem lão như người mới thôi :p
 

Tiểu Mjnh

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
22,13
Tu vi
0,00
"Mơ tưởng mà chạy trốn!"

Nét mặt Hàn Lập thoáng một cái lộ ra kinh hãi rồi biến mất, rồi cả người thoắt một cái biến mất ngay tại chỗ, một khắc sau bất ngờ xuất hiện trước người nam tử mặc áo giáp.

Trên cánh tay của hắn quấn quanh từng sợi Thần Niệm Chi Liên, hóa thành một đạo huyễn ảnh, bỗng chốc chui vào ngực nam tử mặc áo giáp.

Bản thân nam tử mặc áo giáp bị thương nặng, khiến cho tốc độ phản ứng chậm chạp đi rất nhiều, bị một kích của Hàn Lập đánh trúng, cả người liền trở nên cứng ngắc.

Trong tay Hàn Lập lập tức rút về, chẳng qua trong tay hắn còn nắm lấy một tấm phù lục hình tròn màu trắng, hắn liền lập tức thi triển thần niệm phong ấn, phong bế nó lại, rồi nhanh chóng thu vào.

Trong lòng của hắn mừng rỡ vô cùng, thực lực của nam tử mặc áo giáp hơn xa mấy tên Thiên Khôi Huyền Tướng khác, không thua xem gì Thái Ất Cảnh, nếu có thể thu Thiên Khôi Huyền Tướng ở cấp bậc này cho mình dùng, hiển nhiên chỗ tốt cũng không cần phải nói nhiều.

Ngay đúng lúc đó, hai tên Thiên Khôi Huyền Tướng còn lại nhanh như điện nhào tới, quang kiếm trong tay hóa thành hai vệt ánh sáng lạnh lẽo, thừa dịp thời điểm Hàn Lập phong ấn nam tử mặc áo giáp hóa thành Thiên Khôi Phù, vô cùng nhanh chóng xen khẽ chém lên người Hàn Lập.

Cả người Hàn Lập lập tức bị chém thành hai đoạn, nhưng liền lập tức tán loạn ra, nghiễm nhiên đó là một đạo tàn ảnh.

Đúng ngay lúc đó, chợt hai tiếng "Xùy..xùy" giòn vang gần như cùng lúc vang lên, không ngờ từ trước ngực của hai Thiên Khôi Huyền Tướng thò ra hai cái bàn tay, mỗi lòng bàn tay nắm lấy một tấm Thiên Khôi Phù, lập tức nhanh chóng thi pháp phong ấn nó lại.

Cả người hai tên Thiên Khôi Huyền Tướng lập tức nổ tung, hóa thành vô số hào quang màu trắng phiêu tán khắp nơi.

Vẻ mặt Hàn Lập không đổi, cầm hai tấm Thiên Khôi Phù trong tay nhanh chóng thu vào.

"Thật sự Lệ đạo hữu sâu không lường được, trong tích tắc đã dễ dàng thu phục đám Thiên Khôi Huyền Tướng này rồi, bội phục." Giờ phút này Thạch Xuyên Không mới đi tới, trong lòng khâm phục vô cùng, nói ra.

"Quá khen, chẳng qua bí thuật của tại vừa lúc có thể khắc chế đám phù linh này thôi." Hàn Lập cười nhạt một tiếng, lập tức ngồi xuống xem xét năm cây cột đá kia.

Nhìn tình hình vừa rồi, dường như năm cây cột đá có tác dụng ngưng tụ lực lượng tinh thần, cho nên năm tấm Thiên Khôi Phù mới phải dán ở nơi này để ôn dưỡng.

Hắn tìm kiếm một hồi trong bãi đá vụn mà cột đá vỡ ra, rất nhanh lấy ra năm cây đoản bổng màu trắng, cao hơn một xích, lớn bằng cánh tay.

Phía trên mỗi cây đoản bổng đều khắc đầy lít nha lít nhít phù văn tinh thần, chính là tinh thần phù đặc thù của Tích Lân Không Cảnh, nhìn như đây là một bộ pháp trận tinh thần.

"Đây là..." Hàn Lập xem xét một chút, ánh mắt khẽ sáng lên.

Hắn có chút lĩnh ngộ đối với tinh thần cấm chế trong Tích Lân Không Cảnh này, mặc dù tinh thần pháp trận được khắc họa trên năm cây đoản bổng này vô cùng phức tạp, nhưng hắn vẫn có thể miễn cưỡng nhìn ra.

Bộ pháp trận tinh thần này chính là một bộ tụ tinh pháp trận, hơn nữa so với bộ Tụ Tinh Trận mà hắn học được từ Cảnh Nguyên lúc trước huyền diệu không biết bao nhiêu lần.

Hàn Lập như đói khát nhìn tinh thần cấm chế trên năm cây đoản bổng, đồng thời lấy ra một khối ngọc giản, liền vội khắc phù văn tinh thần cấm chế trên đoản bổng vào trong ngọc giản.

Trước khi hắn tiền vào Đại Khư, hắn đã sớm chuẩn bị viên ngọc giản này, cũng chính là dành cho tình huống trước mắt.

Chỉ tiếc là, vì ngăn cản Thiên Khôi Huyền Tướng trở nên mạnh mẽ mà hắn đã ra mạnh tay, hiện giờ thân cây đoản bổng có nhiều chổ bị hao tổn, dẫn đến có rất nhiều phù văn bị biến mất, cũng không cách nào trở lại như cũ.

Tuy vậy cho dù nó không hoàn toàn vẹn, nhưng bộ tinh thần pháp trận này vẫn như cũ trợ giúp hắn vô cùng.

Rất nhanh Hàn Lập ghi chép xong pháp trận không toàn vẹn này lại, rồi mang theo Thạch Xuyên Không tiếp tục tiền về phía trước.

Trên đường bọn hắn cũng không gặp phải tập kích nào cả, hai người rất nhanh đi đến cuối thông đạo, tiến tới trước bậc thang màu đen có mấy trăm bậc thang.

Dưới cầu thang là một lối ra vào tỏa ra ánh sáng, thông qua cửa ra vào mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong đó là một cung điện trống trải cực lớn.

Từng tiếng va chạm nổ vang "Ầm ầm" từ phía trước truyền đến, trong đó còn kèm theo tiếng hô hào, giống như bên trong đó đang có người giao thủ.

"Thạch đạo hữu, trước mắt ngươi cứ đợi ở chỗ này, ta tới đó dò xét thử." Hàn Lập truyền âm cho Thạch Xuyên Không, nói ra.

"Được, vậy ngươi hãy cẩn thận." Thạch Xuyên Không tự biết Ẩn Nặc Thuật của mình ở khoảng cách quá gần rất dễ bị người bên trong đó phát hiện, cho nên y cũng không có nhiều lời làm gì.

Lúc này Hàn Lập đã vận chuyển 《Vạn Khiếu Không Tịch Thuật》, lặng yên không tiếng động tới gần cửa, rồi nhìn vào trong đó.

Diện tích đại điện bên trong cửa lớn vô cùng, diện tích tòa đại sảnh trước đó đã khá lớn, thế nhưng đại điện này so với tòa đại sảnh kia còn rộng hơn không chỉ gấp trăm lần.

Mặt đất cùng vách tường trong đại điện đều bày ra một màu xanh đậm, làm cho người ta có loại cảm giác tĩnh mịch.

Hai bên trái phải trong điện có đứng vững hai hàng cột đá cao lớn, chèo chống mái vòng, hai hàng cột đá thẳng tắp kéo dài về phía trước, thông suốt đến cuối đại điện phía xa, Hàn Lập vận dụng hết thị lực, mà chỉ có thể thấy lờ mờ sâu vào trong cung điện có một cánh cửa đá màu xanh đang đóng chặt.

Ngoại trừ những thứ này ra, thì trong đại điện không còn cái gì nữa, lộ ra có chút trống trải.

Mà trên mặt đất trống trải, giờ phút này có hai đám người đang giao thủ dữ dội.

Một bên là hơn mười cỗ khôi lỗi hình người màu đỏ, trong đó có ba tên Thiên Khôi Huyền Tướng.

Còn bên kia thì lại có bốn người, bốn người này Hàn Lập đều biết, chính là bốn người Thần Dương, Hiên Viên Hành, Tôn Đồ và Phương Thiền.

Hàn Lập thấy vậy, đuôi lông mày khẽ nhíu lại.

Những khôi lỗi màu đỏ kia cao chừng bảy tám trượng, ngoại hình cường tráng to lớn cực kỳ, phảng phất như Cự Linh Thần, hai tay tất cả bọn nó đều trống trơn, trong tay không cầm món vũ khí nào, nhưng trong lúc nó phất tay lên, thì từ đó bắn ra từng luồng từng lường man lực vô hình dày đặc, những nơi nó đi qua hư không liền vì đó mà dao động.

Hơn nữa dường như đám khôi lỗi màu đỏ còn am hiểu liên thủ, ngay lúc này đang đứng song song với nhau, tay chân vung vẩy về phía trước, từng luồng từng luồng man lực đan xen vào một chỗ, tạo thành một cơn sóng dữ cuộn trào mãnh liệt vắt ngang trong đại điện, ngăn bốn người Thần Dương đứng phía trước.

Hiển nhiên đám người Thần Dương muốn đi tới cánh cửa đá màu xanh sâu trong đại điện kia, nhưng lại bị đám khôi lỗi cùng phù linh này ngăn cản, mấy phen trùng kích vẫn bị bọn nó ngăn lại, không cách nào tiến lên phía trước được một bước.

Đám khôi lỗi kia trái lại không nói, chủ yếu là mấy tên Thiên Khôi Huyền Tướng trong công có thủ, để cho mấy người bọn hắn cảm thấy đau đầu không thôi.

Trong bốn người này, chỉ có mỗi trong tay Tôn Đồ cầm một thanh cốt kiếm mặt ngoài khắc đầy đường vân đen nhánh, lấp lóe quang mang màu đen phun ra nuốt vào, là có thể uy hiếp một chút đến với đám Thiên Khôi Huyền Tướng.

Trên cốt kiếm đường vân đen nhánh thỉnh thoảng chớp động, từng vòng từng vòng gợn sóng màu đen không ngừng từ đó tuôn ra, quanh quẩn ở trong đại điện.

Những gợn sóng màu đen này không chút ảnh hưởng nào đối với đám người Thần Dương và cả đám khôi lỗi, nhưng ba tên Thiên Khôi Huyền Tướng đụng phải gợn sóng màu đen này, thân hình lập tức chậm chạp, phảng phất như lâm vào trong vũng bùn, so với tốc độ nhanh như điện khi chiến đấu với Hàn Lập căn bản không phát huy ra được, nếu không bốn người Thần Dương sớm đã trọng thương dưới tay ba tên Thiên Khôi Huyền Tướng rồi.

Trong vòng chiến, ba tên Thiên Khôi Huyền Tướng nhanh chóng vung vẩy trường kích hư ảo trong tay, ngay lập tức kích ảnh màu trắng "Phốc phốc" hiển hiện đầy trời, xen khẽ lẫn nhau, ẩn ẩn hình thành một tấm lưới lớn, vô cùng nhanh chóng bao phủ xuống bốn người Thần Dương.

Tôn Đồ khẽ quát một tiếng, đường vân trên cốt kiếm trong tay lão tỏa ra hào quang rực rỡ, liền chém ra một cái, từ đó phát tiếng kiếm rít.

Một đạo kiếm khí thật lớn phá không bắn ra, chém vào tấm lưới kích ảnh lớn.

Lưới kích ảnh thoáng cái lập tức bị xé rách, kiếm khí màu đen cũng theo đó sụp đổ vỡ vụn, ba tên Thiên Khôi Huyền Tướng cùng Tôn Đồ riêng phần mình bắn ngược về phía sau.

Hàn Lập nhìn thanh cốt kiếm màu đen trong tay Tôn Đồ, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Vừa rồi đường vân màu đen trên cốt kiếm chợt lóe lên, từ đó phát ra một cỗ dao động lực lượng phong ấn kỳ lạ, khó trách có thể ngăn cản được công kích của đám Thiên Khôi Huyền Tướng này.

"Lệ đạo hữu, còn có Thạch đạo hữu, nếu các ngươi đã đến, thì xin mời hiện thân đi, tránh một bên để dòm ngó, cũng không phải cử chỉ quang minh lỗi lạc gì." Bất ngờ Tôn Đồ quay đầu, nhìn về cửa ra vào, từ tốn nói ra.

Đám người Thần Dương nghe vậy, trên mặt cũng không có lộ vẻ kinh ngạc, vẫn như cũ ngăn cản công kích của đám khôi lỗi kia, dường như sớm đã biết việc này rồi.

Hàn Lập nghe vậy hơi kinh hãi, hắn tự nhận《Vạn Khiếu Không Tịch Thuật》 vô cùng huyền diệu, cũng không tiết lộ chút nào khí tức, hơn nữa lúc này Thạch Xuyên Không vẫn còn ẩn núp trong thông đạo ngoài trăm trượng, phạm vi dò xét ở nơi này cũng cực kỳ có hạn, vậy làm thế nào mà đám người Tôn Đồ lại phát hiện ra bọn hắn chứ?

Đang ngẫm nghĩ, hắn khẽ quay người ngoắc Thạch Xuyên Không lại, Thạch Xuyên Không liền từ trên cầu thang bay nhanh tới, hai người bọn hắn sóng vai bước vào trong đại điện, dù sao đối phương cũng đã phát hiện ra bọn hắn, bây giờ ẩn núp cũng không còn ý nghĩa nào nữa, hơn nữa vốn hắn cũng định hiện thân.

"Thần thông Tôn Đồ đạo hữu thật tài, vậy mà có thể phát hiện ra chúng ta, không biết bọn ta đã lộ ra dấu vết ở đâu, mà đạo hữu lại phát hiện, xin đạo hữu chỉ giáo cho, cũng như cho chúng ta được biết thêm kiến thức." Hàn Lập vừa cười vừa nói.

Những khôi lỗi cùng phù linh kia thấy hai người Hàn Lập xuất hiện, chợt giật mình, động tác trên tay cũng theo đó mà ngừng lại.

"Ha ha, chỉ là một thủ đoạn nhỏ mà thôi, khó mà lọt vào mắt hai vị đạo hữu, không cần nói cũng được. Thanh Dương thành cùng Bạch Nham thành đã kết minh với nhau, nếu hai vị đạo hữu đã tới đây, không bằng cùng nhau hành động như thế nào?" Tôn Đồ vừa cười vừa nói.

"Lệ đạo hữu, lúc trước ta có nói với ngươi, giờ phút này vẫn giữ lời như cũ, bên trong Đại Khu nguy cơ tứ phía, hai người các ngươi quá mức thế đơn lực bạc, không bằng cùng hành động với bọn ta. Chắc hẳn hai người các ngươi cũng phát hiện tế đàn bất phàm ở nơi này, chắc chắn bên trong có giấu trọng bảo, trước mắt chúng ta cứ giết hết đám khôi lỗi phù linh này đi đã, rồi lấy bảo vật bên trong chia đều cho mỗi người." Thần Dương cũng nói ra.

Hiên Viên Hành nhìn hai người Hàn Lập, trong mắt hiện ra vẻ khác lạ.

Phương Thiền nhìn sau lưng hai người Hàn Lập, dường như đang tìm kiếm cái gì, nhưng chỉ thấy phía sau hai người bọn hắn trống không, trong mắt của gã lập tức hiện lên vẻ thất vọng.

Thạch Xuyên Không cũng nhìn đám khôi lỗi màu đỏ trước mắt, mà âm thầm kinh hãi thực lực Thiên Khôi Huyền Tướng, liền có hơi động tâm đối với lời đề nghị liên thủ của Tôn Đồ, Thần Dương.

Thế nhưng y vẫn không có mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập, hiển nhiên là để Hàn Lập quyết định việc này.

"Nếu hai vị thành chủ ưu ái như vậy, Lệ mỗ há là loại người không biết tốt xấu." Ý niệm trong lòng Hàn Lập nhanh chóng xoay chuyển, rất nhanh mặt giản ra, cười nói.

Trong khi mấy người nói chuyện với nhau, thì đám khôi lỗi màu đỏ cùng Thiên Khôi Huyền Tướng lần nữa nhào tới.

"Tốt, vậy chúng ta hãy cùng liên thủ với nhau, trước tiên tiêu diệt đám khôi lỗi phù linh chướng mắt này đi đã. Chư vị có thủ đoạn gì, cũng đừng có che giấu nữa, toàn lực xuất thủ đi, nếu không để lâu sẽ đêm dài lắm mộng." Thần Dương nghe vậy, mặt lộ vẻ vui mừng hét lớn một tiếng.

Trong lúc nói chuyện, hắn liền vung tay lên, bất ngờ trong lòng bàn tay nhiều ra ba cây đoản mâu màu vàng đất, phía trên khắc mấy đạo đường vân hình dáng lôi điện kỳ dị.

Mặt ngoài ba cây đoản mâu lóe lên điện quang màu trắng, liền biến thành ba đạo hoàng ảnh.

Hoàng ảnh nhìn như không đáng chú ý, nhưng lại vô cùng sắc bén, vậy mà lóe lên liền xuyên thủng cơn sóng dữ mà đám khôi lỗi kia tạo thành, rồi nhanh chóng chui vào trong thể nội của ba bộ khôi lỗi màu đỏ.

Tiếp đó, ba tiếng nổ tung "Ầm ầm ầm" vang lên!

Đoản mâu màu vàng vừa nhập vào trong cơ thể của khôi lỗi, liền từ trong cơ thể nó lóe lên từng đạo lôi điện màu trắng dày đặc, rồi sau đó lập tức nổ tung ra, hóa thành ba quả lôi cầu màu trắng to nho gần trượng

Cả người ba bộ khôi lỗi màu đỏ lập tức bị xét nứt, hóa thành một đống mảnh vỡ, bắn ra khắp bốn phương tám hướng.

Thiếu đi ba bộ khôi lỗi, luồng sức mạnh sóng dữ đó mặc dù không có tan vỡ, nhưng cũng lập tức yếu đi không ít.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top