[ĐK Dịch] Phàm Nhân Tiên Giới Thiên - Vong Ngữ (lầu 3)

Sherlock

Phàm Nhân
Ngọc
12.444,19
Tu vi
0,00
@Sherlock đệ đã đăng, huynh biên dùm đệ, chương này tả cảnh hơi nhiều xíu, không biết dịch sát không nữa :((
có một khúc như này, đang nói vật huyết sắc tự dưng tới vật màu trắng không hiểu là sao ta
Huynh biên rồi nhé. Tranh thủ dùng đt nên kg tham khảo được nhiều nguồn khi biên chỗ khó. Theo huynh 1 chỗ dịch bị lệch nhiều là chỗ Hàn Lập đánh giá về TXK thôi. Còn chỗ vật màu trắng gì đó như lão @Độc Hành nói, chắc do lão Vong nhầm.
 

Đậu Đỏ

Phàm Nhân
Ngọc
13.248,03
Tu vi
0,00
Chẳng qua là những thứ bạch quang này tới gần thân thể Ách Quái, ngay lập tức ảm đạm xuống, yên ổn lại, không thể ngăn cản bước chân củalại chút nào.

Ách Quái thong thả đi đến, qua mấy bước tới bên cạnh vật huyết sắc kia, đưa tay nắm lấy, sau đó dùng lực kéo lên một cái.

Vật huyết sắc toát ra huyết quang chói mắt, từ từ được nâng lên.

Giờ phút này toàn bộ tế đàn lập tức ầm ầm lay động, ngay cả xung quanh đại điện cũng run run không dứt.

Ách Quái cũng không để ý tình huống xung quanh chút nào, sắc mặt nghiêm túc, trên cánh tay lúc ẩn lúc hiện hào quang huyền khiếu, tựa hồ đối với hắn mà nói, kéo vật huyết sắc này ra cũng không dễ dàng.
e sửa lại thành gã nha @Sherlock, do ở trên đang là gã á huynh
 

jamesph66

Phàm Nhân
Ngọc
1,73
Tu vi
0,00
Ngoài ra, quan điểm dịch của tại hạ là kg thích người dịch tự thêm nội dung dịch vào để giải thích ý tác giả. Người đọc có trách nhiệm t.ư duy nội dung tác giả viết. Người dịch kg có trách nhiệm đó. Diễn giải dài dòng quá làm người đọc có t.ư duy mất sướng. (Quan điểm cá nhân).

Ta 110% đồng ý đều này của lão.
 

Chưởng Thiên

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
-399,93
Tu vi
0,00
Chương 940: Chiếc chìa khoá màu máu
Tác Giả: Vong Ngữ

Converter: Silanh
Dịch: Chưởng Thiên
Nguồn: bachngocsach.com

Ngay khi Hàn Lập vừa mới thúc giục tiểu thuẫn thả ra hào quang, thì trường côn màu tím trong tay Lôi Công khôi lỗi đã ầm ầm giáng xuống mang theo khí thế hùng hồn như thiên quân vạn mã.

Một tiếng “oanh” rất lớn vang lên!

Quầng sáng bao bọc tiểu thuẫn rung động kịch liệt, đồng thời một lượng lớn lôi điện phóng ra từ trường côn, tiếng nổ vang lên không ngừng

Vô số tia điện văng ra từ cú va chạm, vung vãi khắp mặt đất, làm lóe lên một mảng lớn đầy tia lửa.

Quá trình này kéo dài mấy nhịp thở, sau đó thanh thế bắt đầu yếu dần, lớp hào quang bao phủ tiểu thuẫn cũng bị hao tổn gần hết, co lại chỉ bằng với kích thước của tiểu thuẫn, không thể che chắn toàn bộ thân thể Hàn Lập.

Đúng lúc này, Lôi Công khôi lỗi nhấc trường côn khỏi bề mặt tiểu thuẫn, bước lên một bước, rồi tung một cước cực mạnh vào ngực Hàn Lập.

Hàn Lập cảm thấy cả người như va phải một ngọn núi lớn, một cỗ man lực khủng khiếp giáng vào người hắn, làm cho lục phủ ngũ tạng cuộn lên nhộn nhạo một hồi, thân thể hắn bị đá văng đi, xoay tròn nhiều vòng, trực tiếp nện vỡ đôi cây cầu đá vòm, rồi lún sâu vào vách tường ao cạn.

Nhưng ngay lập tức, hai tay hắn mạnh mẽ vỗ vào vách tường, thân hình cấp tốc bắn về phía trước, hai cánh Lôi Công khôi lỗi cũng thi nhau quạt mạnh, thân hình lao nhanh về phía Hàn Lập.

Mắt thấy cả hai sắp va vào nhau, hai chân Hàn Lập đột nhiên rực sáng, đạp lên hư không một cái, thân hình hắn vọt lên trên vài thước, vượt qua đỉnh đầu khôi lỗi, rồi đạp mạnh xuống phía dưới.

“Oanh…”

Cùng lúc đó, toàn thân Hàn Lập như có sấm sét nổ vang!

Huyền khiếu trên người hắn tỏa hào quang mãnh liệt, một quầng sáng chói mắt xuất hiện quanh thân Hàn Lập,
giáng xuống đầu Lôi Công khôi lỗi với uy áp khổng lồ hơn khi giao chiến với Cốt Thiên Tầm rất nhiều.

Hai con khôi lỗi lực sĩ cầm kích đang muốn tiếp cận Hàn Lập liền bị làn sóng ánh sáng này đánh bay, bạo liệt tiêu tan.

Thân thể Lôi Công khôi lỗi cứng rắn đến cực điểm, dù trực tiếp hứng chịu uy áp từ Hàn Lập tỏa ra, đầu nó chỉ gập xuống một chút. Nhưng đôi cánh của nó lại không bền bỉ như thế, từng chút từng chút một bị xé rách dưới công kích của Hàn Lập.

Hai chân Hàn Lập như Thái sơn áp đỉnh, tạo ra trùng trùng áp lực lên vai khôi lỗi, lập tức ép thân hình nó chùng xuống. Toàn bộ mặt đất cũng theo đó sụp xuống, tạo thành một cái hố lớn.

Mặc dù đắc thủ, nhưng Hàn Lập không hề dừng lại. Thiên Sát Trấn Ngục Công cuồn cuộn lưu chuyển trong cơ thể, xuất ra qua hai cánh tay chi chít huyền khiếu đang rực sáng, hai lòng bàn tay lập tức được bao phủ bởi lực lượng tinh thần dày đặc, nhằm đỉnh đầu Lôi Công khôi lỗi đánh tới.

Một tiếng "Phanh" thật lớn vang lên.

Quầng sáng chứa đựng lực lượng tinh thần của Hàn Lập nổ tung khiến cái đầu xấu xí của Lôi Công khôi lỗi lập tức trở nên méo mó, thân hình nó khựng lại, rồi từ từ buông lỏng. Ánh sáng trong đôi mắt nó ảm đạm dần rồi tắt ngấm.

Chứng kiến cảnh này, Hàn Lập rốt cuộc thở phào một cái, thân hình trượt xuống từ bờ vai khôi lỗi, đánh mắt nhìn sang phía Thạch Xuyên Không.

Hai gã khôi lỗi lực sĩ lúc trước giao chiến với hắn giờ chỉ còn một, lại vừa bị Thạch Xuyên Không đánh văng đi tới tận cửa thần điện, hiện tại đã không đủ gây uy hiếp.

Hàn Lập không nhìn bên đó nữa mà hướng sang phía pho tượng nữ tử duy nhất còn sót lại. Hắn trầm ngâm:

“Tốt rồi, ít nhất cũng có một pho tượng đá thành thành thật thật là ngươi a…”

Ánh mắt hắn hiện giờ đang rơi vào chiếc chìa khóa đỏ như máu trong tay pho tượng nữ tử kia. Sau một chút lưỡng lự, thân hình Hàn Lập chợt động một cái, nhảy lên trên bệ đá.

Nhưng hắn còn chưa kịp tới gần, một quầng sáng trắng đột nhiên hiện ra giữa không trung, ngăn cản hắn tiếp cận pho tượng.

Hàn Lập dừng lại ngay lập tức, thân hình rơi xuống từ trên không, cẩn thận dò xét xung quanh pho tượng, chỉ thấy một cột sáng cấm chế xuất hiện bốn phía xung quanh bệ đá, bao bọc lấy pho tượng nữ tử.

"Ồ, có chút ý tứ..." Sau một khoảnh khắc, khóe miệng Hàn Lập nhếch lên, hắn vừa cười vừa nói.

Lúc này, một tiếng “oanh” vang lên từ sau lưng hắn, con khôi lỗi lực sĩ cầm kích cuối cùng đã bị Thạch Xuyên Không đánh nát.

Thạch Xuyên Không há miệng thở ra một ngụm trọc khí, sau đó chậm rãi đi về phía Hàn Lập. Trên đường, hắn tiện tay nhặt lấy cây loan đao màu trắng của Hàn Lập cùng với cây tề mi trường côn màu tím đen mà khôi lỗi từng sử dụng.

“Sao thế? Lệ huynh có phát hiện gì à?” Hắn tiến lại gần hỏi.

“Ngươi nhìn phù văn của cấm chế bên dưới, có phải có chút quen mắt?” Hàn Lập cũng không quay đầu lại, chậm rãi nói ra.

Thạch Xuyên Không nhìn theo lời hắn, liền thấy từng đạo hoa văn tinh thần trải đều bên dưới cột sáng, thoạt nhìn vô cùng dày đặc và phức tạp, nhưng có một vài điểm nhìn thật sự quen mắt.

“Đây hình như là Phi Tinh phù văn…” Thạch Xuyên không hơi do dự.

“Không sai! Trận đồ phù văn này dường như rất phức tạp, nhưng ở một vài chi tiết nhỏ vẫn có thể nhận ra vết tích của Phi Tinh phù văn.” Hàn Lập gật đầu.

“Nói vậy là ngươi có thể phá trận?” Thạch Xuyên Không vui vẻ hỏi.

“Không năm chắc mười phần, nhưng để ta thử” Hàn Lập cười.

Dứt lời, tay hắn lấy ra bút Tinh Lan, lúc trước dùng để vẽ phù văn bảo vệ phi thuyền Tinh Chuẩn, bắt đầu vẽ xung quanh cấm chế.

Hắn vẽ cũng không nhanh, thỉnh thoảng còn dừng lại một chút để tra xét, cứ như thế phải mất hơn nửa canh giờ thì trận đồ Hàn Lập vẽ ra mới hoàn thành.

“Thành công?” Thạch Xuyên Không liền hỏi.

Hàn Lập không trả lời, trước tiên thu hồi bút Tinh Lan, hai mắt khép hờ, miệng khẽ mở lầm rầm niệm chú.

Sau một lát, hai mắt hắn đột nhiên trợn tròn, vận chuyển lực lượng tinh thần trong cơ thể, ngón tay hắn chĩa về phía trận đồ vừa mới vẽ xong, một đoàn ánh sáng trắng bắn ra từ đầu ngón tay, đánh vào tinh văn pháp trận trên mặt đất.

Ngay sau đó, đám phù văn hẵn vừa vẽ sáng lên, kéo theo toàn bộ trận pháp vận chuyển, phát ra âm thanh “ông ông”. Những đạo ánh sáng bắn ra từ ngón tay Hàn Lập nhanh chóng chui vào bên trong cột sáng bao bọc bệ đá, lập tức khiến cho cấm chế tiêu tan như tuyết gặp nắng xuân.

Khóe miệng Hàn Lập không giấu nổi nét cười, hắn tiến về phía pho tượng, lấy xuống chiếc chìa khóa đỏ như máu kia.

Đáng kinh ngạc ở chỗ: chiếc chìa khóa này lại có chút ấm áp, như vừa được lấy ra từ trong tay người sống, nhưng ngoại trừ điểm đó ra thì không phát hiện chỗ đặc biệt nào khác.

“Chật vật cả buổi, vậy mà chỉ thu được đúng một cái chìa khóa chưa biết cách sử dụng…”
Thạch Xuyên Không thấy vậy liền cười khổ một tiếng.

"Nhìn hình dáng sâm nghiêm của vật này, chắc là rất có lai lịch a. Chỉ không biết có quan hệ gì với Thánh Hài ngươi nói hay không thôi?” Hàn Lập vừa nói, vừa đưa chìa khóa cho Thạch Xuyên Không.

“Ngoại trừ cảm giác cầm tay có chút đặc biệt ra thì không nhìn ra được điều gì khác. Hay là cứ để nó lại đây, biết đâu lại an toàn hơn.” Thạch Xuyên Không đánh giá chiếc chìa khóa vài lần, rồi trả lại cho Hàn Lập.

Hàn Lập không nói gì, bỏ chìa khóa vào trong ngực, đột nhiên hắn khẽ giật mình.

“Thịch! Thịch! Thịch! ...”

Hắn cảm thấy trống ngực nảy lên từng nhịp, chiếc chìa khóa kia dường như cảm ứng được gì đó, bề mặt nổi lên một tầng huyết quang, rồi cũng nảy lên theo nhịp tim của hắn giống như một quả tim thật vậy.

Cùng với những rung động, một luồng khí nóng từ bên trong chìa khóa toát ra, thẩm thấu vào trong cơ thể Hàn Lập.

Luồng khí nóng này khiến Hàn Lập cảm thấy như đang ngâm mình ngâm trong suối nước nóng vậy, không có chỗ nào không thoải mái, lỗ chân lông nở ra, máu nóng trong cơ thể cũng vận chuyển nhanh hơn trước rất nhiều.

Không chỉ vậy, chỗ huyền khiếu chưa hoàn toàn đả thông kia trên người hắn cũng rục rịch không thôi, mơ hồ lại mở ra thêm một ít.

"Lệ đạo hữu, có sao không?" Thạch Xuyên Không thấy thần sắc Hàn Lập khác thường, lập tức hỏi.

"Không có gì. . ." Hàn Lập lắc đầu, đang muốn nói thêm gì đó.

Vào thời khắc này, cả tòa kiến trúc đột nhiên rung động kịch liệt, hơn nữa càng ngày càng mạnh mẽ, chấn động phát ra phảng phất giống như động đất,
sóng thần vậy.

"Chuyện gì xảy ra?" hai người
Hàn Lập kinh hãi.

Mặt đất lắc lư ngày càng mãnh liệt, trên vách tường nứt toác ra thành nhiều vết rạn, hơn nữa nhanh chóng lan rộng, rồi ầm ầm đổ sụp. Vô số gạch đá lớn nhỏ đổ ập lên đầu hai người.

"Chỗ này đang sụp xuống, chạy mau!" Hàn Lập túm lấy Thạch Xuyên Không.

Sau một khắc, toàn thân hắn sáng lên, đặc biệt huyền khiếu trên hai chân càng thêm chói mắt, cộng hưởng với ánh sáng từ đám tinh khiếu trên đôi Tinh Nguyệt Ngoa.

Chân Hàn Lập đạp lên mặt đất, không nói một lời, kéo Thạch Xuyên Không cùng bay lên trên.

Trong khoảnh khắc đang lơ lửng trên không, hắn hướng phía mặt đất rạn nứt nhìn xuống.

Qua một khe nứt dài hẹp to lớn trên mặt đất, mơ hồ lóe lên chút ánh sáng màu lam, dường như có vật gì đó.

Nhưng Hàn Lập rất nhanh thu hồi ánh mắt, đây không phải lúc tìm hiểu sự tình dưới đất, hai chân hắn đạp hư không, thân hình linh hoạt thay đổi vị trí, tận lực né tránh những tảng đá đang rơi xuống.

Thạch Xuyên Không bị Hàn Lập lôi kéo, cũng không hề nhàn rỗi, vung vẩy trường côn màu tím trong tay, tạo thành một mảnh côn ảnh, hất văng hoặc đập nát những tảng đá rơi xuống đầu hai người.

Trên mặt đất, lấy tế đàn
màu đen làm trung tâm,một khu vực với bán kính hơn mười dặm rung lắc ầm ầm, những khe nứt to lớn xuất hiện rồi lan tỏa khắp nơi, sau đó vang lên một tiếng động lớn, rồi tất cả đột ngột sụp xuống, tạo thành một cái hố khổng lồ.

Ngay khi mặt đất vừa sụp xuống, "Ầm ầm" một tiếng, hai bóng người từ trong bay vụt ra, xoay một góc chuyển hướng giữa không trung, rồi rơi vào một tòa kiến trúc gần đó còn chưa bị nuốt chửng.

Cả hai đều dính đầy bụi đất, thoạt nhìn có vẻ chật vật.

Nhưng bọn hắn đều không hề bận tậm đến diện mạo của
chính mình, nhìn về phía hố sâu trước mắt, với thần sắc kinh ngạc.

"Tại sao mặt đất đột nhiên sụp xuống?" Thạch Xuyên Không cau mày nói.

Hàn Lập nhìn hố sâu phía trước, ánh mắt lóe lên, nhưng không có lên tiếng.

Trong đầu hắn hiện ra ánh sáng màu lam dưới mặt đất lúc trước, không biết nó là vật gì.

"Lệ đạo hữu, chẳng lẽ ngươi có manh mối gì?" Thạch Xuyên Không nhìn qua phía hắn, hỏi.

“Dị biến nơi đây, chỉ sợ có quan hệ với việc chúng ta lấy chiếc chìa khoá màu máu này, nếu không thì thật quá mức trùng hợp.” Hàn Lập sờ sờ chiếc chìa khoá trên ngực mình, nói ra.

"Nếu thực sự là như thế, e rằng chiếc chìa khoá này thật sự rất có lai lịch." Thạch Xuyên Không khẽ giật mình, lập tức gật đầu nói.

"Chúng ta cần rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Tự nhiên ta có một dự cảm không tốt." Hàn Lập không trả lời Thạch Xuyên Không, đột nhiên ngẩng đầu, dùng giọng điệu nghiêm trọng nói ra.

"Được rồi, chúng ta mau đi thôi. . ." Thạch Xuyên Không nghe vậy gật đầu, mới nói được một nửa thì dừng lại, mặt đột nhiên biến sắc.

Hàn Lập ở bên cạnh thần sắc cũng trầm xuống, lập tức kéo Thạch Xuyên Không hướng ra xa bay đi.
 
Last edited:

Tiểu Mjnh

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
22,13
Tu vi
0,00
Ngay khi hai người Hàn Lập vừa mới lên không trung không bao lâu, thì dưới lòng đất trong đống phế tích không ngừng truyền ra từng âm thanh "Sàn sạt" quái dị.

Hai người Hàn Lập đang ở giữa không trung, cũng theo âm thanh đó mà nhìn lại xuống dưới, sắc mặt đều có chút thay đổi.

Ngay lúc này trong đống đổ nát trên mặt đất không ngừng rung động, từng cánh tay từ đó duỗi ra, tiếp đó là chui ra từng cái đầu có tướng mạo quái dị.

Từng thân ảnh nối tiếp nhau không ngừng từ dưới đất bò ra, không ngờ là từng bộ khôi lỗi.

Những khôi lỗi này hình thể cũng không quá lớn, hầu như tất cả đều cao khoảng hai trượng, nửa người dưới thì lộ ra hình dáng con người, còn nửa người trên thì mặc áo giáp màu xanh lam sáng rõ, chẳng qua nửa trên cùng cái đầu bọn nó thì lại có hơi khác biệt, đại khái chia làm ba loại.

Một loại là đầu sói thân người, thân thể thon dài, hai cánh tay đều cầm một thanh trường kiếm màu xanh lam, thân kiếm giống như vòng cung.

Còn một loại khôi lỗi là đầu hổ thân người, hai tay cùng thân thể đều có hơi cường tráng, một tay cầm một thanh Khai Sơn cự đao lóe lên hàn quang sắc bén.

Cuối cùng là một loại khôi lỗi đầu rắn thân người, trên người không có mặc áo giáp, nhưng bên ngoài thì lại mọc ra một tầng lân phiến rậm rạp, trên lưng buộc một bộ cung tiễn hình rắn lấp lóe hào quang màu lam.

Những món vũ khí đao, kiếm, cung tiễn này, vậy mà đều tỏa ra từng tia từng tia dao động lực lượng tinh thần.

Số lượng khôi lỗi rất nhiều, không chỉ gần hai người bọn hắn, mà theo ánh mắt nhìn tới, thì thấy bốn phương tám hướng đều có từng bộ khôi lỗi không ngừng từ dưới đất bò ra.

Ánh mắt Hàn Lập quét qua bốn phía, trên mặt nhịn không được mà biến sắc.

Tuy là những khôi lỗi này chẳng ra gì, nhưng rõ ràng thực lực bọn nó cũng không có thấp, hơn nữa số lượng nhiều đến nỗi làm cho người khác kinh sợ, cho dù chính mình có thực lực lấy một địch trăm, một khi bị chúng nó dây dưa chỉ sợ cửu tử nhất sinh mà thôi.

Suy nghĩ trong lòng của hắn nhanh chóng xoay chuyển, Huyền Khiếu cả người liền tỏa ra tinh quang, hai chân liên tục đạp trên hư không, toàn lực bay nhanh về phía trước.

Chỉ có điều cho dù hắn có mượn nhờ lực lượng của 《Vũ Hóa Phi Thăng Công》cùng Tinh Nguyệt Ngoa để lăng không phi hành, thì suy cho cùng tốc độ cũng chỉ có hạn, nhất là còn dẫn theo Thạch Xuyên Không, tuy là hắn toàn lực hành động thế nhưng vẫn như cũ không đến đâu.

Mà những khôi lỗi này vừa mới chui ra khỏi mặt đất, liền nhìn về phía hai người Hàn Lập đang phi hành giữa không trung, trong mắt lập tức nổi lên hào quang cừu hận như có nhân cách.

"Rống!"

Một con khôi lỗi đầu rắn dị thường cao lớn ngửa đầu phát ra một tiếng giống như dã thú gào thét.

Trên mặt đất, những khôi lỗi đầu rắn dưới kia liền khẽ động cánh tay, giương cung cài tên.

Lập tức từng mũi tên dài màu lam bắn ra, nhanh như sao băng, hơn nữa còn phát ra tiếng "Hưu.... hưu...." rít gào sắc nhọn làm cho người khác sợ hãi, từ bốn phương tám hướng bắn về phía hai người bọn hắn, dày đặc như mưa, căn bản muốn tránh cũng không thể tránh được.

Hàn Lập thầm kêu một tiếng hỏng bét, Huyền Khiếu cả người tỏa ra tinh quang rực rỡ, đồng thời ngưng tụ lại, hòa thành một tầng tinh quang óng ánh, bao phủ khắp nơi trên cơ thể lại.

Cùng lúc đó, cánh tay của hắn vung lên, bất ngờ từ trong bàn tay hắn xuất hiện một loan đao màu trắng, rồi nhanh chóng hóa thành một đạo đao ảnh màu trắng, chém về phía những mũi tên dài màu lam đang bắn tới.

Bên ngoài người của Thạch Xuyên Không cũng lóe lên tinh quang, liền thi triển Chân Cực Chi Mô, đồng thời nhanh chóng vung vẩy trường côn trong tay, hòa thành đạo đạo huyễn ảnh, bảo vệ khắp cơ thể.

Tiếng nổ "Đùng đùng" không ngừng vang lên!

Loan đao trong tay Hàn Lập biến thành đao quang bay múa quanh người, hình thành một màn đao màu trắng dày đặc, xoắn nát những mũi tên dài màu lam kia.

Thế nhưng trên những mũi tên dài này có ẩn chứa lực lượng thực sự không thể coi thường, chấn động cả cánh tay hắn tê dại từng đợt.

Trường côn màu tím đen trong tay Thạch Xuyên Không không ngừng vũ động, cố gắng ngăn cản những mũi tên dài kia, tuy vậy cánh tay y cũng run rẫy liên tục.

Dưới thế công dày đặc như vậy, thân hình hai người bọn hắn đang lao nhanh về phía trước cũng theo đó mà ngừng lại một chút.

Vào đúng lúc đó, mấy chục con khôi lỗi đầu sói cùng khôi lỗi đầu hổ gần đó lập tức bắn lên, dễ dàng vọt lên mấy chục trượng trên cao, thân thủ nhanh nhẹn vô cùng, đao kiếm trong tay hóa thành từng đạo lam ảnh, chém về hai người bọn hắn.

Ba loại khôi lỗi phối hợp lẫn nhau không chê vào đâu được, tựa như sớm đã diễn luyện qua vô số lần.

Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không còn chưa kịp thở ra một hơi, liền không thể không xuất thủ lần nữa, ngăn cản những công kích đó.

Liên tiếp tiếng vang kim thiết giao kích va vào nhau, mảnh lớn thân thể tàn phế của khôi lỗi từ trên trời rơi xuống, mơ hồ có mấy chục con khôi lỗi đều bị phân thây bay nhào ra ngoài.

Không đợi hai người Hàn Lập làm ra cử động nào khác, thì lần nữa âm thanh rít gào sắc nhọn lại truyền đến, vô số mũi tên màu lam lần nữa như mưa bắn tới.

Hàn Lập nhướng mày, loan đao trong tay liền vung vẩy, đẩy lùi những mũi tên kia, đồng thời hai chân đạp liên tục, cả người lần nữa lao lên trên cao, bay lên trên tận trời cao.

Ngay thời khắc ấy, trên bầu trời đang lơ lửng đám mây vàng thật dày, trong đó ẩn hiện hào quang màu trắng, vốn hai người bọn hắn đang ở giữa không trung, không ngừng hướng lên trên, trong nháy mắt liền đã tiến đến gần những đám mây vàng kia.

Mặc dù bọn hắn đã tăng độ cao, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi phạm vi bắn tên của đám khôi lỗi ở dưới.

Hàn Lập nhìn đám mây vàng trên đỉnh đầu một chút, hơi chần chờ, đang muốn bay cao hơn nữa.

"Đừng bay cao nữa, những đám mây vàng kia không thể đụng được, để ta ngăn những công kích bọn nó, còn Lệ đạo hữu ngươi cứ dốc sức bỏ chạy là được!" Sắc mặt Thạch Xuyên Không quýnh lên, ngăn cản động tác Hàn Lập.

Chưa dứt lời, tinh quang trên trường côn màu tím đem trong tay y tỏa sáng hào quang, nhanh chóng vung vẩy trước người, trường côn giống như một cơn lốc xoáy màu tím đen, cuốn những mũi tên màu lam đang bắn đến vào trong đó, dễ dàng xoắn nát.

Hàn Lập nghe vậy trong lòng nghi hoặc, nhưng mắt thấy sắc mặt Thạch Xuyên Không ngưng trọng, hơn nữa còn toàn lực ngăn địch, liền không có hỏi tới nữa, mà huyền khiếu trên hai chân hắn sáng lên, không ngừng bước lên trên hư không, bay nhanh về phía trước.

Đám khôi lỗi trên mặt đất thấy vậy, trong miệng phát ra từng tiếng gầm thét, những khôi lỗi đầu sói, đầu hổ lần nữa nhau nhao nhao nhảy lên một cái, nhào về phía hai người bọn hắn, đám khôi lỗi những nơi khác cũng rối rít bao quanh nơi này lại.

Thạch Xuyên Không hét lớn một tiếng, y liền nhanh chóng múa trường côn trong tay, lần nữa đập đám khôi lỗi đang tiến lại gần bay nhào ra ngoài.

Thế nhưng thân hình khổng lồ của những khôi lỗi đầu sói, đầu hổ, không dễ ứng phó giống như tên mưa, mặc dù Thạch Xuyên Không ngăn cản công kích bọn nó, nhưng sắc mặt cũng vì đó mà trắng nhợt, trong miệng khẽ rên một tiếng.

Không chờ y thở một cái, một lần nữa âm thanh "Hưu... hưu..." rít gào sắc nhọn lại bắn tới, Thạch Xuyên Không vội vàng ngưng thần ứng đối.

Trong lúc Hàn Lập phi độn, hắn liền liếc vẻ mặt đang tái nhợt của Thạch Xuyên Không một cái, trong lòng càng căng thẳng.

Trước đó Thạch Xuyên Không vừa mới trọng thương còn chưa khỏi hẳn, chỉ sợ y không thể kiên trì được bao lâu.

Giờ phút này, dưới mắt đất đám khôi lỗi một bên phát động công kích, một bên đuổi theo sát hai người bọn hắn, dường như không giết chết bọn hắn ngay tại đây, là bọn nó nhất quyết không bỏ qua.

Lông mày Hàn Lập nhíu chặt, đành phải một bên đón đỡ, một bên thì tiếp tục lao về phía trước.

Trong nháy mắt, hai người bọn hắn liên tiếp gặp phải mấy chục đợt công kích từ đám khôi lỗi ở phía dưới, tất cả đều bị Thạch Xuyên Không ngăn lại, ngoại trừ Hàn Lập ngẫu nhiên hỗ trợ ra, còn lại tất cả tinh lực đều đồn vào trong việc bỏ chạy.

Thế nhưng cho dù thế nào, thì bốn phương tám hướng vẫn không ngừng có từng bộ khôi lỗi từ trong lòng đất chui ra, đầu nhập vây công bọn hắn, nhìn tới đâu, đều cũng thấy từng đám khôi lỗi lít nha lít nhít giống như một vùng biển cả.

Nương theo tiếng gầm nhẹ, gần trăm con khôi lỗi đầu sói đầu hổ lần nữa vọt lên, binh khí trong tay đan xen thành một tấm lưới tử vong, chụp xuống đầu hai người bọn hắn.

Giờ phút này, sắc mặt Thạch Xuyên Không trắng bệch như tờ giấy, hai tay vung vẩy, trường côn tím đen trong tay lại lần nữa hóa thành một cơn lốc xoáy bão táp màu tím đen, quét về phía đám khôi lỗi này.

Tiếng nổ "Ầm, ầm, ầm" vang không ngừng!

Đám khôi lỗi đánh tới đều bị đánh bay, thế nhưng Thạch Xuyên Không cũng vì đó mà oa một tiếng, từ trong miệng phun ra một bãi máu lớn.

Chân Cực Chi Mô bên ngoài người hắn cũng liên tục lấp lóe, lập tức trở nên ảm đạm rất nhiều, trường côn tím đen trong tay mơ hồ cũng không nắm nổi, liền rơi xuống phía dưới.

"Thạch đạo hữu, ngươi cứ tiếp tục như vậy, khả năng ngươi sẽ không chịu nổi." Sắc mặt Hàn Lập khẽ thay đổi.

"Chẳng qua thương thế tái phát, còn chưa có chết." Thạch Xuyên Không miễn cưỡng nói ra.

Chợt Âm thanh "Hưu... hưu..." lại truyền đến.

Lại một đợt mưa tên như lôi điện bắn tới, số lượng so với lúc trước càng nhiều hơn không ít.

"Trước hết ngươi cứ khôi lại một chút đi đã, mọi chuyện còn lại cứ giao cho ta." Cánh tay trái Hàn Lập khẽ động, kẹp Thạch Xuyên Không vào hông, nói ra.

Trong lúc nói chuyện, cánh tay phải hắn vung vẩy xung quanh, loan đao trong tay lần nữa hóa thành đạo đạo đao mang, ngăn trái, đỡ phải và trước mặt, ngăn cản ba hướng mũi tên màu lam đang bắn về phía bọn hắn, duy nhất chỉ có mũi tên bắn từ phía sau là hắn không để ý đến.

Phanh phanh phanh!

Mười mấy mũi tên màu lam từ phía sau bắn vào lưng Hàn Lập, tuy nhiên lại bị Chân Cực Chi Mô của hắn ngăn lại.

Chân Cực Chi Mô rung động kịch liệt, nhưng rất nhanh liền ổn định lại, Hàn Lập liền mượn nhờ lượng lực của mũi tên này, tạo thành lực đẩy, đẩy cao tốc độ của hắn lên, bay một đoạn rất xa về phía trước.

Thạch Xuyên Không thấy cảnh này, âm thầm bội phục mưu trí của Hàn Lập, tiếp đó y lấy ra một viên đan dược ăn vào, vội vàng nhắm mắt điều tức.

Mưa tên qua đi, hơn trăm bộ khôi lỗi phía dưới lần nữa vọt lên, dường như che khuất cả bầu trời, nhào về phía hai người bọn hắn, đao kiếm trong tay cùng lúc chém ra, trong lúc nhất thời đao quang kiếm ảnh che khuất cả tầm nhìn của người khác.

Trên hai chân Hàn Lập lóe lên hào quang, thân hình nhào về phía trước, một đầu đâm vào trong đám khôi lỗi, loan đao trong tay liền chém ngang.

Một đạo đao quang sáng như tuyết hiện ra, lập tức chặt đứt ngang hơn mười bộ khôi lỗi trước mặt.

Cùng lúc đó, dưới chân hắn lăng không đá ra, huyễn hóa từng đạo thối ảnh, đá trái đá trái, đá đám khôi lỗi đang tiếp cận hai bên bay ra ngoài.

Đúng lúc đó, sau lưng hắn đám khôi lỗi trong tay cầm đao cầm kiếm chợt chém vào lưng của Hàn Lập.

Hắn bắt chước làm theo, cũng không lách mình né tránh, mà lấy Chân Cực Chi Mô đang bao phủ bên ngoài người đón đỡ.

Trong tiếng vang "Ầm, ầm" liên tiếp, cả người Hàn Lập bị đánh bay về phía trước, Chân Cực Chi Mô sau lưng hắn run lên dữ dội, khiến cho sắc mặt hắn có hơi trắng bệch.

Trong miệng Hàn Lập rên lên một tiếng, thầm vận chuyển 《 Thiên sát Trấn Ngục Công》, thân hình không ngừng lại chút nào, mượn lực lượng bay nhanh như lôi điện về phía trước, một hơi đụng bay hơn mười bộ khôi lỗi, rốt cuộc cũng xông ra khỏi vòng vây.

Nhưng mà khó khắn lắm hắn chỉ vừa mới bay ra được khoảng chừng mấy trăm trượng, thì nương theo một tiếng rít gào chói tai "Hưu hưu" vang lên, vô số mưa tên lần nữa bay vụt tới.

Cánh tay hắn khẽ động, vô số đao quang lần nữa hiển hiện, cuốn về phía những mũi tên.

Trong nháy mắt, gần nửa ngày trôi qua.

Không biết Hàn Lập đã đón đỡ công kích của đám khôi lỗi phía dưới bao nhiêu lần, cho dù lấy thực lực cường đại của hắn, giờ phút này cũng dần cảm giác mệt mỏi, khuôn mặt lộ ra một vẻ tái nhợt, Chân Cực Chi Mô bên ngoài người cũng ảm đạm mỏng manh đi rất nhiều.

Trước đó thương thế Thạch Xuyên Không bột phát ra, mặc dù đã phục dụng đan dược, khôi phục một chút nguyên khí, nhưng y vẫn như không thể nào động thủ được, chỉ có thể đưa mắt mà nhìn.

Còn mảnh phế tích thật lớn phía dưới, thật sự vượt quá sức tưởng tượng của hắn, cho tới bây giờ vẫn không có chút dấu hiệu nào dừng lại, khôi lỗi tính bằng hàng nghìn, phô thiên cái địa lao tới hai người bọn hắn.

Lúc này khôi lỗi không còn chỉ có mỗi ba loại nữa, mà có xuất hiện một loại Cự Viên khôi lỗi tay cầm Lang Nha đại bổng, mặc dù số lượng ít, nhưng khí lực lớn vô cùng, động tác càng linh mẫn không gì sánh bằng, gần như có được thần chí, so với ba loại khôi lỗi kia còn khó đối phó hơn.

Hưu... hưu.....hư....ư......ư!

Vô số mũi tên màu lam từ phía dưới bắn tới, trong mưa tên thình lình còn kèm theo từng khối đá màu đen, phát ra tiếng rít đáng sợ, những khối đá này chính là từ những cự viên khôi lỗi kia mạnh mẽ ném ra.

Hàn Lập khẽ quát một tiếng, loan đao trong tay lần nữa nhanh chóng vung lên, chém vỡ những mưa tên cùng mấy khối đá, đồng thời cả người liên tục trốn tránh.

Giờ phút này, Chân Cực Chi Mô bên ngoài người hắn đã suy yếu rất nhiều, hắn không dám dùng nó đón đỡ công kích của đám khôi lỗi phía dưới nữa, tốc độ chạy trốn từ lâu đã giảm đi rất nhiều.

Đúng lúc đó, một tiếng "Vèo", một đạo lam ảnh thật lớn từ phía dưới nhanh chóng nhào đến, không ngờ là một con cự viên trên người mặc áo giáp màu xanh lam, so với đám khôi lỗi khác còn lớn hơn gấp đôi, chính là Cự Viên khôi lỗi.

Vậy mà Cự Viên khôi lỗi này không để ý gì đến mưa tên xung quanh, thừa dịp lúc Hàn Lập trốn tránh, liền vung cánh tay vượn cường tráng lên, Lang Nha đại bổng trong tay hóa thành một đạo lam ảnh, "Ô" một tiếng, hung hăng đánh vào giữa lưng của Hàn Lập.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top