[ĐK Dịch] Phàm Nhân Tiên Giới Thiên - Vong Ngữ (lầu 3)

Đại Mạch

Phàm Nhân
Ngọc
0,00
Tu vi
0,00
@Huyền Tiên
Ta làm trên android nhé
mở ch play rồi tìm qidian
13537f4f2ffb5a66321c3e3a62b76c54.png




Tiếp đến cài đặt nhé :48:



Đợi chút mở ứng dụng nó hiện ra cái này



0ecaeddd32f247b10dd0459891e04fdb.png






Lão chon bằng tài khoản facebook luôn nhé đỡ mắc công đăng ký hắc hắc.




Sau đó nó hiện ra cái này chắc là chọn giới tính :xinloi:




fe455201ad5df68884322753befab09c.png








Tiếp đến là hiện ra cái này, ta ko rành tiếng Trung nhưng chắc là chọn các thể loại truyện quan tâm, lão có thể bỏ qua bằng nút trên cùng bên phải chỗ mũi tên ta đánh dấu.

6a693366551bb264dca228ca74b1a143.png






Kế đến là giao diện chính của app.
Lão chọn cái kính lúp tìm trên truyện, ví dụ pntt2: 凡人修仙之仙界篇 copy text tên tiếng trung nhé.
Gõ tên xong nó hiện bảng này thì chọn ô ta đánh mũi tên nhé, bên trên như là đọc chương mới nhất
0397832796707b619c14b4ff6ce9eed3.png






Tiếp đến bảng này thì lão chọn ô hình tải xuống đấy, cái này ta ko rõ vì mù tẹt tiếng Trung :xinloi: để nó hiện truyện PNTT ở mục sau. Mục này ta ko rõ lắm nên ko biết ntn. Lão @Đại Mạch online chỉ ta nhé.
4dcd806f3ad36bbb3244c5c02841592a.png








Xong hết ở trên lão back lại giao diện chính của app
86a7e1827ff10a7dd9396c503990caba.png








sau đó chọn mục ta đánh mũi tên như hình trên, nó hiện ra hình dưới
bf7168f5fbbd4bbddc81b6b1724bad21.png








Lão kick vào dấu "..." theo mũi tên ở trên nó hiện ra thêm ô như hình bên dưới
816aa56db7dca0e21ebad1b1cea5c40e.png





Rồi kích vào chấm đen để chuyển thành chấm đỏ chỗ mũi tên hình trên, tức là nhận thông báo khi có chương mới.
Chúc lão luyện thành công canh bi pháp tắc a.
Huynh làm bài này chuẩn nè, để mọi cùng nhau canh chương. À huynh nào dùng android thì đừng bật chế độ tiết kiệm pin hoặc cho Clean chạy ngầm nhé! Qidian sẽ không thông báo khi có chương, cho tới khi các huynh mở app lên.
Sẵn ở đây đệ xin lỗi team dịch, đệ chưa có chưa thời gian để học dịch. Cho đệ xin thêm chút thời gian để nâng trình lên miếng nữa. À ở đây có huynh nào đọc Triện Văn được không, cho đệ chút kinh nghiệm học chữ này với.
 

Tiểu Mjnh

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
22,13
Tu vi
0,00
"Lệ huynh, ngươi cầm thú hạch này để làm gì vậy? Vật này không thể luyện hóa thành linh lực được, lại không có giá trị luyện khí gì." Thạch Xuyên Không thấy vậy, có chút nghi ngờ hỏi.

"Trước tiên ngươi nhìn đi rồi hãy nói." Hàn Lập cười cười, rồi vứt thú thạch cho Thạch Xuyên Không, nói ra.

Thạch Xuyên Không tiếp nó vào trong tay mình, quan sát cẩn thận, trên mặt hiện ra một tia ngoài ý muốn.

"Thật không ngờ, trong thú thạch này lại ẩn chứa khí tức huyết nhục mạnh mẽ như vậy, nếu mà người bình thường ăn vào có khả năng sẽ tăng cường lực lượng thân thể của mình." Thạch Xuyên Không mở miệng nói ra.

"Đúng vậy. Mặc dù mảnh thiên địa này ngăn cấm hoàn toàn linh khí, ma khí, nhưng cuối cùng bản thân nó cũng vẫn có phép tắc thiên địa của riêng mình." Hàn Lập chỉ một cái, nói ra.

"Bời vì có hoàn cảnh như thế này, mới có thể làm những dị thú kia có thân thể mạnh mẽ như vậy." Thạch Xuyên Không ngẫm nghĩ nói ra.

"Những di dân kia sống ở đây cũng đã trãi qua nhiều năm thích ứng, chắc chắn sẽ biết tác dụng của những thú hạch này, hay là chúng ta thu lấy các thú hạch này lại, xem như là một loại tài nguyên tu luyện thân thể. Chúng ta mới tới đây lần đầu, nếu đã thấy nó thì thuận tay thu lấy một ít cũng được, có lẽ sau này còn cần đến nó cũng không chừng a." Hàn Lập nói ra.

"Vẫn là Lệ huynh nghĩ chu toàn. Thế nhưng dù sao nơi này cũng đã hoang phế từ lâu, cũng không biết những người bị trục xuất vào nơi này đã lâu như vậy, hiện giờ có bộ dáng gì nữa." Thạch Xuyên Không gật đầu nói ra.

"Nếu Thánh Vực mà so sánh với Tiên Giới, thì các Ma tộc càng có thiên phú tu luyện thân thể hơn, hơn nữa Thánh Vực lấy con đường tu luyện thân thể làm trọng. Nếu đã bị trục xuất đến nơi này, một thân tu vi không cách nào vận dụng, mà muốn sống sót nơi này, chắc chắn bọn hắn sẽ chuyên tâm tu luyện thân thể." Hàn Lập nói ra suy nghĩ của mình.

Dứt lời, chợt trong lòng của hắn khẽ động, hai mắt sáng lên, hắn liền thả lực lượng thần thức ra bốn phương tám hướng.

Hắn thử vận dùng lực lượng thần thức, thì hắn phát hiện, tuy là lực lượng thần thức của mình ở nơi này vẫn còn có thể sử dụng được, nhưng lại nhận lấy một cỗ lực lượng áp chế vô hình trong thiên địa, khiến cho phạm vi thần thức của hắn bị thu nhỏ lại khoảng chừng trong vòng trăm dặm.

Kiểm tra chốt lát, bỗng nhiên hắn đưa tay vào trong ngực mình, rồi lấy ra một tấm da thú được gấp lại, ngay khi hắn mở nó ra, thì bên trong đó hiện ra một tấm địa đồ.

Thạch Xuyên Không cùng Giải Đạo Nhân thấy vậy, cũng xúm lại, bắt đầu dò xét.

"Vừa rồi ta vận dụng lực lượng thần thức dò xét khắp nơi, rồi so sánh trên tấm địa đồ này, dường như chúng ta đang ở trong khu vực này." Hàn Lập chỉ chỉ vào rìa của một vùng quần đảo phân bố rải rác, nói ra

"Hôi Lân đảo quần... Xem ra chúng ta đang ở nơi khá xa" Giải Đạo Nhân nói một câu.

Lúc này, đột nhiên trong lòng Giải Đạo Nhân vang lên tiếng của Hàn Lập : "Sao vậy, Giải đạo hữu ở trong Tích Lân Không Cảnh này, đã nhớ được cái gì rồi sao?"

"Trong lòng ta đã mơ hồ có cảm ứng một chút gì đó, chỉ là không biết có xa ở đó hay không, mà cảm ứng này vô cùng mơ hồ, cũng không biết là nó tốt, hay là xấu nữa." Giải Đạo Nhân truyền âm trả lời.

"Vậy xem ra, khả năng nơi này có liên quan tới ký ức mà ngươi đã mất, Vậy ngươi có thể cảm phương hướng hay không?" Hàn Lập truyền âm hỏi.

"Căn cứ theo tấm địa độ này, có lẽ phương hướng mà tấm địa đồ chỉ ra là khu vùng đất trung tâm, nhưng cụ thể như thế nào, bây giờ còn chưa thể nào xác nhận được." Giải nghĩ một chút, liền trả lời.

"Trước mắt Tử Linh đang ở đâu, chúng ta còn chưa biết, trước hết hãy coi đây là hướng đi đã, Nếu những di dân kia còn sống đến bây giờ, chắc chắn sẽ tập trung ở vùng đất trung tâm." Hàn Lập truyền âm nói.

"Lệ đạo hữu, cả thiên địa này cấm hoàn toàn linh khí, tuy là trong thể nội ta có Tiên Nguyên Thạch làm động lực, nhưng cũng chỉ có thể giống như các ngươi, thi triển vài đòn công kích bình thường, còn một thân lôi pháp thì lại không thi triển được nửa phần. Một khi Tiên Linh Lực trong Tiên Nguyên Thạch hao hết, đến lúc đó ta sẽ rơi vào trạng thái ngủ say." Bỗng nhiên Giải Đạo Nhân mở miệng nói ra.

"Quả nhiên đúng như ta dự đoán, ngay cả ngươi cũng nhận quy tắc áp chế của thiên địa này, cho dù xảy ra tình huống nào, ngươi hãy cố gắng hết sức không cần tham dự giao chiến, để tránh tiêu hao Tiên Linh Lực. Tuy là ta không cách nào sử dụng được nhẫn trữ vật, nhưng trên người của ta cũng có mang vài viên trung phẩm Tiên Nguyên Thạch." Hàn Lập nói ra.

"Cũng chỉ có thể như vậy, có những Tiên Nguyên Thạch này, cũng đã đủ cho ta chèo chống một đoạn thời gian." Giải Đạo Nhân gật đầu nói.

"Chú ý! Có thứ gì đó đang tới. . . " Đúng lúc đó, sắc mặt Hàn Lập chợt hơi đổi, mở miệng quát.

Giải Đạo Nhân cùng Thạch Xuyên Không nghe vậy, sắc mặt đều căng thẳng.

"Sàn sạt..."

Rất nhanh liền có một tiếng âm thanh huyên náo từ đằng xa truyền tới.

Ba người bọn hắn đưa mắt nhìn khắp nơi, chỉ thấy trên mặt đất từ phía xa, chẳng biết lúc nào đã nổi lên một tia trắng, từng chút từng chút tiến tới gần bọn hắn.

Theo khoảng cách càng ngày càng gần, thì đường chỉ màu trắng cần dần rộng ra, bắt đầu bao trùm cả mặt đất.

"Đây là thứ quỷ gì, sao mà nhiều như vậy!" Thạch Xuyên Không lẩm bẩm một tiếng nói.

Hàn Lập không nói gì, ngưng thần nhìn tới, liền phát hiện trên đường chỉ đen kia, không ngờ là từng con cua màu trắng lớn chừng nắm đấm, chi chít chen chúc một chỗ, tranh nhau chen lấn bò về phía thi thể con Cự Tích kia.

Nếu mà từ những con cua này, lấy ra một con, thì bản thân của nó rất xinh xắn nhỏ nhắn, bộ dáng làm cho người ta ưa thích, nhưng khi hàng ngàn vạn con này tụ tập một chỗ với nhau, thì thực sự tình cảnh này lại làm cho người ta sợ hãi.

Chỉ thấy đàn cua đông đúc leo lên người con Cự Tích, rất nhanh giống như một tấm thảm màu trắng, bao phủ cả con Cự Tích lại.

Trong đó có vài con cua, thuận theo lỗ thủng trên đầu con Cự Tích, rối rít chui vào trong cơ thể của nó.

Trải qua mười mấy hơi thở, từ đó lộ ra một màn mà khiến cho mấy người Hàn Lập đều cảm thấy kinh ngạc.

Đại quân cua giống như thủy triều, từ trên thi thể con Cự Tích quay cuồn lướt qua. Vừa rồi huyết nhục lân giáp của con Cự Tích còn đầy đủ, vậy mà bây giờ chỉ còn mỗi một bộ khung xương trắng hếu, phía trên sạch sẽ không gì sánh bằng, ngay cả da thịt cũng không còn.

Nếu không phải phía dưới bộ khung xương là mặt đất, còn thấm vài vết máu màu vàng nâu, thì có khả năng ba người bọn hắn sẽ coi bộ khung xương này đã sớm có ở đây, và cũng không biết nó đã được phơi nắng bao nhiêu năm rồi.

Vẻ mặt Thạch Xuyên Không ngưng trọng vô cùng, theo bản năng y nhảy lên, định bay lên không trung, nhưng kết quả vừa mới nhảy lên, y liền nhận trọng lực không gian ở dưới mặt đất, một lần nữa rớt xuống mặt đất.

Hiển nhiên, việc không thể sử dụng được Tiên Linh Lực cùng Ma Khí, y vẫn còn chưa thích ứng kịp.

"Thạch đạo hữu không cần kinh hoảng, dường như những Bạch Giáp Giải này chỉ ăn thịt thối, chứ không uy hiếp gì đến chúng ta" Bỗng nhiên Giải Đạo Nhân mở miệng nói ra.

Thạch Xuyên Không nghe vậy nhìn qua, chỉ thấy những con cua màu trắng kia, quả nhiên đều nhao nhao lượn vòng qua chân ba người bọn hắn, lao đến thi thể con óc sên kia.

Cũng đồng dạng trãi qua mười mấy hơi thở, đầu ốc sên kia cũng bị xơi tái không còn gì, biến thành một bãi xương vụn.

"Giải đạo hữu, sao ngươi lại biết đám sinh vật này là Bạch Giáp Giải?" Thạch Xuyên Không kinh ngạc, có chút nghi ngờ nói ra.

"Chỉ là vừa nghĩ ra, thuận miệng nói." Giải Đạo Nhân nghe vậy đờ người, cũng không muốn nói gì nhiều.

Thạch Xuyên Không trợn mắt, không còn gì để nói.

"Đi thôi, nơi này không phải chỗ chúng ta ở lại, trước tiên chúng ta đi đã, coi thử ở đây còn tù nhân sống sót hay không, với lại tìm một vài tin tức của Tử Linh nữa." Hàn Lập mở miệng nói ra.

Thạch Xuyên Không nghe vậy, đang muốn mở miệng, thì nhìn thấy trên mặt Hàn Lập ẩn ẩn lộ vẻ lo âu, không khỏi khẽ thở dài một hơi, an ủi nói: "Lệ huynh, ngươi không cần phải lo lắng quá nhiều, Tử Linh đạo hữu cũng giống như ngươi, là tu sĩ từ giới diện thất lạc phi thăng lên Tiên Giới, cũng được xem đó là chứng minh năng lực của mình. Cho dù có lưu lạc ở Tích Lân Không Cảnh này, cũng không có việc gì xảy ra."

"Đa tạ Thạch đạo hữu, lần này may mà có ngươi, nếu không chỉ sợ ta vào trong này, cũng phải tốn một phen công phu." Hàn Lập nghe vậy, nhẹ gật đầu, nhưng vẻ lo âu trong ánh mắt của hắn thì lại không có giảm bao nhiêu.

"Ngươi với ta còn phải khách khí như thế sao, nếu mà tính ra, cái mạng này của ta, cũng là do ngươi cứu mà có! Nói về chuyện cũ, trong Hôi Giới lúc mà ngươi gặp nguy hiểm, ta còn chưa từng thấy vẻ mặt ngươi như bây giờ, xem ra vị Tử Linh đạo hữu này rất là vô cùng quan trọng với ngươi. Thôi thôi, ta cũng không cần phải nghỉ chân nữa, chúng ta lên đường thôi." Thạch Xuyên Không khoát khoát tay, thở dài một cái nói ra.

"Hiện giờ chúng ta cần phải nắm chắc thời gian. Lúc này Đề Hồn đang nằm bất tỉnh bên trong trúc lâu ở Động Thiên của ta, Tuy là trước đó ta đã đặt rất nhiều Tử Dương Noãn Ngọc, rồi cũng an bài khôi lỗi chiếu cố, nhưng chỉ cần ta ở trong Tích Lân Không Cảnh này quá lâu, không vào bên trong Động Thiên, chắn chắc sẽ xảy ra biến cố phiền toái." Lông mày Hàn Lập nhíu chặt nói.

"Lệ huynh, càng như vậy, thì ngươi cần phải bình tĩnh, Tích Lân Không Cảnh này không thể so với nơi khác được, tuy ngươi có rất nhiều thần thông, nhưng trong này phần lớn không cách nào sử dụng được, cho nên chặng đường sau này, ngươi cần phải cẩn thận hơn mới được." Thạch Xuyên Không nghiêm mặt nói ra.

"Đi thôi, chúng ta tiếp tục lên đường." Sắc mặt Hàn Lập cứng lại, nhưng hắn không nghĩ nhiều nữa, mà nhẹ gật đầu, nói.

Dứt lời, ba người bọn hắn liền tìm một hướng an toàn, rồi bắt đầu lên đường.

Đi qua khắp nơi là sườn núi, chợt phía trước xuất hiện một dải bình nguyên hơi nghiêng về phía dưới, địa thế cũng coi như bằng phẳng, một mực kéo dài mấy trăm dặm.

Chỉ là những nơi nhìn đến, trên mặt phủ đầy từng vết rạn nứt thấy mà giật mình, khắp nơi không có đến một cộng cỏ màu xanh nào, mà chỉ có những cơn gió thổi qua làm cho cát bụi bay lên, nhưng rất nhanh lại bị áp lực không gian đè xuống mặt đất.

Ba người Hàn Lập từ trên sườn núi trượt xuống, rồi dọc theo mảnh đất giống như là một lòng sông khô cạn, tiến về phía trước, còn trên mặt đất thì lưu lại ba dấu chân thật dài, một mực kéo dài về phía rìa của hòn đảo.

Tuy là ba người bọn hắn không cách nào phi hành được, nhưng bước chân của bọn hắn lại không có chậm gì.

Mặc dù dọc theo con đường này, bọn hắn có thể thấy được một vài con dị thú lân giáp hình thù kỳ quái, nhưng do chúng nó không có chủ động tập kích, vì vậy trên đường đi, ba người bọn hắn cũng không có chủ động trêu chọc gì.

Rồi mặt trời cũng đến lúc hoàng hôn, vừa hay ba người bọn hắn cũng đã đi tới rìa của hòn đảo này.

Giờ phút này, mặt trời cũng đã lặn đi hơn phân nửa, chỉ còn sót lại ánh chiều tà của nửa vòng mặt trời đỏ từ trên đường chân trời, nhuộm cả mặt đất thành một màu cam, còn trên vùng bình nguyên, thì đã cũng bắt đầu vang lên từng tiếng âm thanh gào thét của dị thú, to to nhỏ nhỏ không ngừng.

Hàn Lập quay người nhìn bình nguyên từ phía xa, rồi nhíu mày nhìn về phía trước.

Chỉ thấy bên ngoài rìa đảo, trên mặt đất tràn ngập một tầng sương mù màu đen mông lung, giống như cơn sóng khói mù lan tràn khắp nơi trên mặt hồ, cách trờ hòn đảo bọn hắn cùng một hòn đảo khác gần xung quanh đó.
 

Miêu Như

Phàm Nhân
Ngọc
43,73
Tu vi
2,00
Chương 845 : Lưu vong

"Nếu như Thập Tam điện hạ đã mở lời, thân thiếp há có thể bỏ ngoài tay. Chẳng qua Tử Tinh kia hiện tại không có ở Hắc Hà Thủy Tinh, thân thiếp muốn gọi đến cũng không được." Cúc phu nhân chao mày lộ ra dáng vẻ khó sử.

"Không có ở đây? Vậy nàng đi đâu?" Trong lòng Hàn Lập lắng xuống, lập tức truy vấn.

"Trong Hắc Hà Thủy Cung ta có rất nhiều tu sĩ, cũng không cấm bọn họ ra ngoài. Hồ ly tinh kia lại được phu quân ta đặc biệt chiếu cố, có thể tùy ý xuất nhập cung, nàng ta đi đâu làm sao ta biết được." Sắc mặt của Cúc Phu nhân đối với Hàn Lập không được tốt lắm, không chút khách khí nói ra.


"Cúc phu nhân vừa nói trước khi Hắc Hà tiền bối bế quan đã để cho ngươi chủ trì mọi việc trong Hắc Hà Thủy Cung. Tử Tinh đi đâu. Hẳn là ngươi hoàn toàn không có đầu mối chứ."


Lúc này, Hàn Lập quan tâm đến an nguy của Tử Linh. Cúc Phu nhân nói năng lỗ mãng lần nữa, cơn giận trong lòng đang dần dâng lên, trầm giọng nói.

"Ngươi là ai, thiếp thân nể mặt Thập Tam Hoàng tử mới cho tặc tử Tiên Vực ngươi bước vào Hắc Hà Thủy cung. Dám thẩm vấn ta hết lần này đến lần khác, Hắc Hà Thủy Cung không hoan nghênh vị ác khách này, cút ra ngoài cho ta!" Cúc Phu nhân đột nhiên trở mặt, hai tay vung lên.

Vách tường ở hai bên đại sảnh hét lên âm thanh ầm ĩ vù vù. Hai đạo hào quang vừa thô vừa đen từ trong đó phun ra, nhanh như chớp đã quân lấy thân thể Hàn Lập tạo thành một vòng xoáy màu đen.

Một lực mạnh mẽ Đạ Na Di từ trong xoáy nước tuôn ra, bao trùm lấy thân thể Hàn Lập rồi ném hắn văng ra.

Hàn Lập khẽ nhíu mày, bên ngoài cơ thể phát ra quang kim mạnh mẽ, Chân Ngôn Bảo Luân hiện ra ngay sau lưng, cấp tốc xoay tròn.

Vô số gợn sóng màu vàng từ trên Chân Ngôn Bảo luân tuôn trào ra, lập tức bao phủ ngược lại vòng xoáy màu đen kia.

Đột nhiên, vòng xoáy màu đen chậm lại và bị giam cầm ngay tại đó.

Cúc phu nhân biến sắc, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, thúc giục vòng xoáy màu đen.

Mặc cho ả có thi pháp thế nào thì vòng xoáy màu đen đều không nhúc nhích.

"Cúc phu nhân, Lệ mỗ không có ý làm khó người, chỉ xin phu nhân cho ta biết tung tích của Tử Linh, nhất định tại hạ sẽ hậu tạ." Hàn Lập khôi phục lại tâm trạng, chắp hai tay lại nói.

"Hừ! Tiểu Tử chớ không cuồng. Đừng tưởng rằng ta không làm gì được ngươi. Gia trì của Hắc Hà Thủy Cung nằm ở trên người ta!" Cúc Phu nhân khẽ quát một tiếng, trong miệng nói lẩm bẩm, hai tay bắt pháp quyết không chỉ như bánh xe, sau đó giơ tay lên một chiêu.


"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, toàn bộ Hắc Hà Thủy Cung đều rung động, vạn đạo hắc quang từ trong hư không mà hiện ra, hội tụ vào lòng bàn tay của Cúc Phu nhân hóa thành một tòa hư ảnh Hắc Hà Thủy Cung tầm vài thước.

"Cái này là..." Khi thấy cảnh này, đồng tử trong mắt Hàn Lập co rụt lại.

Không đợi hắn kịp làm gì, hai tay Cúc Phu nhân lập tức đẩy hư ảnh Hắc Hà Thủy Cung đâm vào gợi sóng màu vàng quanh người hắn.

"Xoẹt xoẹt" một tiếng, gợn sóng màu vàng quanh người hắn như tờ giấy tầm thường bị một phát đánh vỡ tan.


Lúc này, vòng xoáy màu đen lập tức được khôi phục, điên cuồng mà chuyển động giống như một cái miệng to muốn nuốt sống Hàn Lập.

Hắn cảm thấy hoa mắt, sau một khắc thì phát hiện mình xuất hiện ở bên ngoài Hắc Hà Thủy Cung.

Hàn Lập nhướng mày, Thời Gian Đạo Văn trên Chân Ngôn Bảo Luân chỉ mới khôi phục non nữa, vốn phát huy không được bao nhiêu uy lực.

Bất kể như thế nào, nếu Tử Tinh ở Hắc Hà Thủy Cung, hắn quyết không rút lui.

Hàn Lập hít sâu một hơi, hai tròng mắt mở to nhìn về phía màn sáng màu đen chung quanh Hắc Hà Thủy Cung.

Đồng thời, kim quang trên người Hàn Lập chớp động. Lại một lần nữa Chân Ngôn Bảo Luân nhanh chóng xoay tròn, vô số gợn sóng màu vàng ồ ạt tràn ra ập vào màn sáng màu đen kia.

"Lệ đạo hữu, quả nhiên ngươi ở đây."
Vào lúc này, một giọng nói ôn hòa từ bên cạnh truyền đến.

Hàn Lập cả kinh quay đầu lại nhưng chỉ thấy một thân ảnh màu tím đứng cách đó không xa, chính là Thạch Phá Không.

"Tam điện hạ, sao người lại ở đây?" Hàn Lập ngừng tay, kinh ngạc nói.

Mặt Thạch Phá Không lộ vẻ cười nhạt, đang tính nói chuyện thì trong hư không kế bên chợt nổi lên sóng gió. Sau đó, một mảng hắc quang không biết từ đâu hiện ra tạo thành một vòng xoáy màu đen.

Vòng xoáy màu đen xuất hiện không lâu thì tan biến. Bóng người Thạch Xuyên Không chợt lóe ra giống như cũng bị Cúc Phu nhân ném ra.

" Tam ca, sao người có thể đến đây?" Hắn nhìn Thạch Phá Không tỏ vẻ kinh ngạc.

"Ta nghe nói hai người các ngươi rời khỏi Dạ Dương Thành đến Hắc Thủy Vực. Liền đoán được các ngươi vì Tử Linh Tiên Tử mà đã đến Hắc Hà Thủy Cung này. Chuyện Đề Hồn Đạo Hữu đến nay chưa giải quyết được, Thạch mỗ hổ thẹn trong lòng. Dù thế nào Thạch mỗ cũng muốn góp một phần sức lực nên ta mới lập tức chạy tới đây." Thạch Phá Không áy náy nói ra.

"Tốt quá, có Tam ca xuất mã nhất định có thể cứu đạo hữu Tử Linh ra ngoài, Lệ đạo hữu cứ yên tâm đi." Thạch Xuyên Không nghe vậy mừng rỡ nói.

"Đa tạ Tam điện hạ." Trong lòng Hàn Lập cảm kích, chắp tay nói.

"Tình hình bây giờ thế nào rồi? Hành động của các ngươi hình như không thuận lợi lắm" Thạch Phá Không vẫy tay rồi hỏi. Mặt Hàn Lập lộ vẻ cười khổ, đem những chuyện đã xảy ra trong Hắc Hà Thủy Cung tường tận kể rõ một lần.

"Cúc Phu Nhân là một đạo lữ của Hắc Hà Thượng Nhân, nữ nhân này này có tu vi khá cao nhưng khí lượng không lớn. Hơn nữa lại có tính ghen tuông, chắc đạo hữu Tử Linh có phần được Hắc Hà Thượng Nhân ...coi trọng nên Cúc Phu Nhân mới đem lòng ghen ghét. Mà ta và đạo hữu Tử Linh là hảo hữu, Cúc Phu Nhân giận cá chém thớt nên ta mới không báo cho ngươi tình huống lúc này của Tử Linh." Thạch Phá Không nghe xong suy nghĩ một chút rồi nói ra.

" Chuyện này ta cũng đoán được chút ít, mặc kệ nàng ta có tự nguyện hay không, ta không tiếc giá nào cũng muốn chính miệng kia nói ra bây giờ Tử Tinh đang ở đâu." Trong mắt Hàn Lập lóe lên giá lạnh, kim quang trên người lại sáng lên.

Tuy Tử Tinh không phải là đạo lữ của hắn nhưng trong suy nghĩa kia, Tử Tinh cũng như Nam Cung Uyển có một ý nghĩa đặc biệt nào đó.

" Lệ Đạo hữu, ngươi nóng lòng cứu bạn hữu của mình ta có thể hiểu được nhưng dùng sức mạnh để giải quyết việc này thật không sáng suốt."

Hắc Hà Thượng Nhân là tu sĩ cảnh Đại La. Nếu hôm nay ngươi ở đây động thủ thì chắc chắc họ sẽ truy xét chỉ lúc đó sợ đạo hữu gặp không ít phiền toái thôi" Thạch Phá Không vội vàng ngăn Hàn Lập nói ra.

"Ta cũng biết là cử động lần này không ổn nhưng hiện tại đã không còn cách nào khác." Hàn Lập nhíu mày nói ra.

"Nếu Lệ Đạo Hữu tin tưởng ở Thạch Mỗ, việc này hãy giao cho ta, ta có quan hệ kết minh với Hắc Hà Thượng Nhân, Cúc Phu Nhân kia vẫn có chút xem trọng ta, để ta đi hỏi thăm không chừng nàng sẽ nói ra." Thạch Phá Không thành khẩn nói.

"Không sai. Hay là để cho Tam ca đến hỏi xem sao, nếu không được thì chúng ta sẽ nghĩ ra những cách khác mà." Thạch Xuyên Không nói.

"Vậy cũng được, phải trông cậy vào Tam điện hạ rồi." Hàn Lập cân nhắc rồi chắp tay nói ra.

"Tạm thời các ngươi lui xuống trước đi." Thạch Phá Không suy nghĩ rồi nói với hai người họ.

Hàn Lập và Thạch Xuyên Không nhìn nhau rồi bay về sau, thân hình nhanh chóng biến mất đằng xa.

Thạch Xuyên Không đứng yên một lát, sau đó bay về phía Hắc Hà Thủy Cung.

Hàn Lập và Thạch Xuyên Không nhìn nhau, lui về sau thật xa mới ngừng lại.

Tử quang trong mắt Hàn Lập chớp động nhưng hai mắt không hề chớp mà nhìn đăm chiêu về phía Hắc Hà Thủy Cung.

Một lát sau, hào quang trên màn sáng màu đen chớp động mở ra một cửa vào, thân hình Thạch Phá Không lập tức bay vào đó.

Thấy cảnh này, trong lòng Hàn Lập cũng thầm thở nhẹ ra.

"Lệ đạo hữu, ngươi cứ yên tâm đi, Tam ca tài trí vô cùng, lại rất khéo nói, có hắn xuất mã nhất định có thể hỏi ra tung tích của Tử Linh đạo hữu." Thạch Xuyên Không cười nói.

" Ta chỉ hy vọng vậy thôi." Hàn Lập thở dài nói ra.

Hai người lẳng lặng ở đây chờ đợi, thoáng một cái, nháy mắt đã qua hơn nửa canh giờ.

Hắc Hà Thủy Cung không có chút động tĩnh nào, sắc mặt Hàn Lập vẫn bình tĩnh trái lại Thạch Xuyên Không cứ đứng ngồi không yên, nhiều lần muốn nở miệng nói gì đó nhưng thấy sắc mặt Hàn Lập không được tốt lắm nên đành nuốt lại lời nói.

Kết quả vào lúc này có một màn sáng màu đen chợt chớp động lộ ra một thông đạo.

Thạch Phá Không từ đó bay ra hướng về phía của hai người họ, nhanh chóng đến gần.

Hàn Lập và Thạch Xuyên Không thấy vậy, vội vàng nghênh đón.
" Tam điện hạ, thế nào rồi?" Hàn Lập hỏi.


"May mắn thay ta không bị hạ nhục, ta đã tra được tình hình của Tử Linh đạo hữu trong những năm ở Hắc Hà Thủy Cung và biết bây giờ nàng đang ở đâu rồi." Thạch Phá Không cười nhạt nói.

Hàn Lập nghe vậy vui vẻ, thả lỏng trái tim.

"Ha ha, ta đã nói, Tam ca mà xuất mã, không có chuyện gì là không làm được." Thạch Xuyên Không cười to nói.

"Đa tạ Tam điện hạ, không biết sau khi vào Hắc Hà Thủy Cung, Tử Tinh đã trải qua như thế nào? Hàn Lập chắp tay về hướng Thạch Phá Không thi lễ một cái, sau đó hỏi.

"Sau khi Tử Linh đạo hữu phi thăng đến Thánh Vực thì bị Hắc Hà Thượng Nhân để mắt đến vì dung mạo và cả t.ư chất. Tính thu nàng làm thiếp nhưng tính cách của Tử Linh đạo hữu rất kiên cường dù cận kề cái chết vẫn không từ. Hắc Hà Thượng Nhân không muốn dùng sức mạnh, hơn nữa lúc ấy y nóng lòng bế quan nên tạm thời giao Tử Linh đạo hữu cho người khác trông coi rồi" Thạch Phá Không nhìn Hàn Lập một cái thật lâu sau đó mới từ từ mở miệng nói ra.

Nghe được lời này, trong lòng Hàn Lập âm thầm thả lỏng.

"Tốt quá, Tử Linh đạo hữu không phải chịu nhục, trinh tiết cũng không bị tổn hại, Lệ đạo hữu ngươi có thể yên tâm rồi." Thạch Xuyên Không dùng sức vỗ vai Hàn Lập một cái nói ra.

"Thập Tam đệ, ngươi đang nói cái gì vậy." Thạch Phá Không trừng Thạch Xuyên Không một cái rồi khiển trách.

Lúc này, Thạch Xuyên Không mới ý thức được mình đã nói sau, gãi gãi đầu, trên mặt lộ vẻ lúng túng.

"Thập Tam điện hạ cũng không nói sai, chẳng qua Tử Linh một thân một mình nếu có chuyện gì xảy ra cũng không phải là lỗi của nàng. Vậy sau đó thì sao, bây giờ Tử Linh có phải ở trong Hắc Hà Thủy Cung này không?" Hàn Lập thản nhiên nói ra.

"Sau khi Hắc Hà Thượng Nhân bế quan, Tử Linh đạo hữu có ý đồ chạy trốn khỏi Hắc Hà Thủy Cung. Cúc Phu nhân chẳng những không ngăn cản trái lại còn âm thầm để cho nàng chạy thoát. Cho nên hiện tại Tử Linh đạo hữu không có ở Hắc Hà Thủy Cung."

Thạch Phá Không thở dài, nói ra.


"Chuyện lần này dễ xử lý rồi, tuy rằng Thánh Vực rất lớn nhưng đối với ta muốn tìm một người cũng không phải việc khó gì. Lệ huynh, ngươi yên tâm, đợi ta trở về mà an bài một phen..." Thạch Xuyên Không cười nói, nhưng chưa nói hết câu lại phát hiện ra có gì đó không đúng rồi dừng lại.

Lúc này, lông mày Hàn Lập bỗng nhíu lên.

Đương nhiên Cúc Phu nhân hận không thể để cho Tử Linh sớm rời khỏi Hắc Hà Thủy Cung cho nên mới âm thầm thả nàng. Như vậy đến khi Hắc Hà Thượng Nhân xuất quan hỏi sẽ không khỏi trách tội lên đầu Cúc Phu Nhân .

Chẳng qua, tất nhiên Cúc Phu nhân sẽ không để yên cho Tử Linh rời khỏi dễ dàng như vậy?

"Xem ra Lệ Đạo Hữu cũng đoán được chút ít rồi. Mặc dù Cúc Phu Nhân không ngăn cản nhưng khi Tử Linh đạo hữu rời khỏi không bao lâu liền phái người đi bắt bại rồi lưu đày vào trong Tích Lân Không Cảnh." Thạch Phá Không nhìn Hàn Lập một cái, lắc đầu nói ra.
 

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
Huynh làm bài này chuẩn nè, để mọi cùng nhau canh chương. À huynh nào dùng android thì đừng bật chế độ tiết kiệm pin hoặc cho Clean chạy ngầm nhé! Qidian sẽ không thông báo khi có chương, cho tới khi các huynh mở app lên.
Sẵn ở đây đệ xin lỗi team dịch, đệ chưa có chưa thời gian để học dịch. Cho đệ xin thêm chút thời gian để nâng trình lên miếng nữa. À ở đây có huynh nào đọc Triện Văn được không, cho đệ chút kinh nghiệm học chữ này với.
Đệ vào xem trước hướng dẫn dịch nhé
https://bachngocsach.com/forum/threads/5069/Cần thắc mắc gì thì tag huynh, khi nào rãnh thử làm vài đoạn xem :)
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top