[ĐK Dịch] Phàm Nhân Tiên Giới Thiên - Vong Ngữ (lầu 3)

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
Ủa làm sao up ảnh lên đây đc vậy huynh, đệ kiếm hoài ko thấy chỗ nào up vậy

Phía trên có hình tấm ảnh e bấm vào, nếu up lên trực tiếp ko được thì up lên 1 trang khác, xong lấy đỉa chỉ url đưa vào trong đó là nó lên.

Chương 930, mấy tụi copy truyện, tụi nó xài bản 930 ngôn tình của huynh Lòng, bây giờ ko có chương đó, dân chúng nói ầm ầm bên đó, chắc bữa nào tới khúc gây gắn làm vài chương giống vậy
Đợt này cho bọn ăn trộm mất uy tín chơi, chắc phải nhờ Lòng đệ @LOLOTICA làm thêm nhiều bản sơn trại nữa 😂😂😂
 

LOLOTICA

Chân Tiên Trung Kỳ
Th
Phía trên có hình tấm ảnh e bấm vào, nếu up lên trực tiếp ko được thì up lên 1 trang khác, xong lấy đỉa chỉ url đưa vào trong đó là nó lên.


Đợt này cho bọn ăn trộm mất uy tín chơi, chắc phải nhờ Lòng đệ @LOLOTICA làm thêm nhiều bản sơn trại nữa 😂😂😂
Thêm nữa á :yob96:
 

LOLOTICA

Chân Tiên Trung Kỳ
Chương 930, mấy tụi copy truyện, tụi nó xài bản 930 ngôn tình của huynh Lòng, bây giờ ko có chương đó, dân chúng nói ầm ầm bên đó, chắc bữa nào tới khúc gây gắn làm vài chương giống vậy
Về cơ bản thì nội dung truyện ko bị đổi, chỉ khác là chi tiết bên trong thì có nhiều cái sai lệnh :015:
 

Tiểu Mjnh

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
22,13
Tu vi
0,00
Hai tai Hàn Lập vù vù hỗn loạn, hắn chỉ cảm thấy có vô số âm thanh cổ quái chui vào trong đầu, cả người hắn phảng phất như trời đất quay cuồng giống như đang say rượu, không chỉ có ngũ giác hoàn toàn biến mất, mà trước mắt cũng một màu đen kịt, thậm chí ý nghĩ trong đầu cũng không cách nào chuyển động mảy may.

Không biết trải qua bao lâu, chợt hắn cảm thấy cả người bỗng nhiên bồng bềnh, sau đó rơi xuống phía dưới.

"Rầm" Một tiếng trầm đục vang lên.

Cả người Hàn Lập cảm giác như đập mạnh xuống mặt đất cứng rắn, khiến cho nửa người hắn đau đớn dữ dội.

Cũng may thân thể của hắn cứng cỏi không gì sánh bằng, mặc dù thân thể đau nhức, nhưng cũng không chút tổn thương nào, để trong lòng của hắn không khỏi thở phào ra một hơi.

Tuy vậy nhờ cú rơi này, mà ý thức cùng ngũ giác của hắn mới khôi phục lại bình thường, tầm nhìn trước mắt cũng đã khôi phục sáng rõ.

Hàn Lập đảo mắt nhìn xung quanh, hơi khẽ giật mình.

Chỉ thấy đập vào mắt hắn là một vùng đất ảm đạm, trên mặt đất có vô số đá vụn lớn nhỏ màu vàng sậm, lộn xộn rải rác khắp nơi, còn bốn phương tám hướng xung quanh đều là cánh đồng hoang vu mênh mông bát ngát, nhìn qua giống như là một mảnh sa mạc hoang vu vô cùng vô tận.

Bầu trời trên đỉnh đầu cũng bày ra một màu vàng nâu quỷ dị, giống như được phủ một tầng mây vàng thật dày, hơn nữa trong tầng mây còn ngẫu nhiên hiện lên một đường ánh sáng màu trắng thật nhỏ, nhìn rất giống từng đạo tia chớp màu trắng.

Lúc này, đám mây vàng trên đỉnh đầu hắn đang quay cuồng, mơ hồ còn bày ra hình dáng như một vòng xoáy, nhưng nó rất nhanh đang lắng đọng lại, dường như hắn chính từ nơi này mà rơi xuống.

Hàn Lập từ dưới đất chậm rãi đứng lên, đưa mắt nhìn khắp nơi.

Xung quanh mênh mông hoang vắng, chỉ có mỗi một mình hắn, còn tung tích những người khác thì không thấy đâu.

"Chẳng lẽ nơi này chính là Đại Khư sao? So với bên ngoài cũng không có gì quá khác biệt, cũng không biết những người khác đã rơi xuống chỗ nào rồi." Hàn Lập tự lẩm bẩm.

Hắn đang định muốn rời khỏi nơi này, thì trên mặt chợt lộ ra một tia kinh ngạc, liền đưa mắt nhìn hư không xung quanh.

Trong hư không nơi này, không ngờ có tồn tại từng tia từng tia dao động nguyên khí, loại nguyên khí này không giống như Thiên Địa linh khí hay là ma khí, mà ngược lại nó giống như lực lượng tinh thần, hơn nữa nó còn rất là nồng đậm.

Khả năng bởi vì nhờ có lực lượng tinh thần này ôn dưỡng, mà giữa khe hở của tảng đá và mặt đất, mọc ra một vài thực vật màu trắng nhìn giống như là rong rêu, khiến cho nơi này không còn là một mảnh đất chết nữa.

Trong mắt Hàn Lập lóe lên một tia kinh ngạc, chợt trong đầu nổi lên một ý niệm, hắn yên lặng vận chuyển 《 Thiên Sát Trấn Ngục Công》.

Lực lượng tinh thần khắp nơi lập tức tụ đến, dung nhập vào trong người của hắn.

Hơn nữa còn hội tụ rất nhiều lực lượng tinh thần, giờ phút này tốc độ hấp thu lực lượng tinh thần, so với ngày thường khi hắn luyện hóa thú hạch cũng không chậm chút nào.

Nét mặt Hàn Lập lộ vẻ vui mừng, trong lòng đã xác nhận nơi này bảy tám phần chắc chắn bên trong Đại Khư, cũng chỉ có bí cảnh Đại Khư bực này, mới có thể tồn tại lực lượng tinh thần nồng đậm như vậy.

Cũng chỉ có loại hoàn cảnh tràn ngập lực lượng tinh thần này, mới có thể đản sinh ra bảo vật như Thiên Lân Vẫn Tinh, Lưu Diễm Huyết Vân.

Ngay giờ phút này, mặc dù người hắn không có thụ thương, nhưng cũng có chút mỏi mệt vô lực, hơn nữa nơi này cũng không có nguy hiểm gì, vì vậy mà hắn không có lập tức rời khỏi đây, mà khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ, hấp thu lực lượng tinh thần để điều tức thân thể.

Trong nháy mắt, thời gian trôi qua gần nửa ngày.

Lúc Hàn Lập lần nữa mở mắt ra, khí túc thần hoàn, cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường.

Không chỉ có như vậy, trên người hắn một nơi huyền khiếu đã rục rịch nhiều ngày, ẩn ẩn cũng có dấu hiệu mở ra.

Dường như lực lượng tinh thần nơi này rất có lợi cho việc đả thông huyền khiếu, chỉ cần khổ tu một thời gian, chỗ huyền khiếu đó chắc chắn là có thể mở rộng.

Tuy là như vậy, nhưng Hàn Lập không có ý định tiếp tục ở đây tu luyện, mà lần nữa đứng dậy nhìn chung quanh, rất nhanh ánh mắt dừng về một hướng bên tay phải.

Tình hình xung quanh đều hoàn toàn giống nhau, chỉ có xa xa phía chân trời về hướng bên phải mơ hồ có thể nhìn thấy hai cái bóng dáng hiện lên, chỉ là khoảng cách quá xa, hắn cũng không thấy rõ cho lắm.

Trong Đại Khư áp lực hư không còn mạnh hơn so với Băng Hỏa sơn mạch, khoảng cách mà thần thức của hắn phát ra lại một lần nữa giảm bớt, chỉ có hơn mười dặm, không thua kém gì với thị lực của hắn cả.

Mặc dù không biết chỗ đó là cái gì, nhưng dù sao nơi đó cũng có chút khác biệt,

Thân hình Hàn Lập khẽ động, lướt nhanh tới chỗ đó.

Một lát sau, những bóng dáng phía trước kia dần dần hiện rõ, không ngờ là từng ngọn núi thấp bé cao mấy chục trượng, một ngọn san sát một ngọn, hình thành một dãy núi kéo dài, một mực lan tràn đến cuối tầm mắt.

Những ngọn núi này toàn thân đen thui, mơ hồ tản ra từng đạo ánh sáng màu đen, dường như không phải là núi đá bình thường, mà trên mặt đất cũng chậm rãi từ sa mạc biến thành vùng núi cứng chắc.

Trên mặt đất nơi này cũng mọc ra không ít thực vật màu trắng, khiến cho hoàn cảnh nơi này không có nhàm chán.

Hàn Lập đi tới trước dãy núi màu đen, chợt dừng chân lại, không có tùy tiện tiến vào bên trong, mà phát ra thần thức dò xét tất cả động tĩnh xung quanh.

Bên trong Đại Khư mọi thứ hắn đều không rõ, vì vậy mà hắn không dám chủ quan chút nào.

Thần thức hắn tra xét cẩn thận, cũng không phát hiện ra chút nguy hiểm nào trong dãy núi, lúc này mới cất bước tiến vào.

Đi về phía trước gần nửa ngày, hắn cũng không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.

Chỉ là ngọn núi xung quanh càng trở nên cao lớn, lúc này đã đạt độ cao tới mấy trăm trượng, tuy nhiên khoảng cách giữa ngọn núi cũng trở nên trống trải.

Lại đi được một đoạn, chợt Hàn Lập khẽ di một tiếng, vội bước nhanh tiến về phía trước, một lát sau đã đi tới gần một ngọn núi cao lớn dị thường.

Ngọn núi này toàn thân đen thui, thẳng tắp cao vút trong mây, phảng phất như một cây cột trời màu đen, không ngờ đỉnh núi chui vào trong đám mây, nhìn không thấy đỉnh.

Ngay dưới ngọn núi có kiến tạo một mảnh cung điện màu đen dựa sát vào chân núi, chiếm diện tích cực lớn, một mực kéo dài đến cuối tầm mắt, chỉ tiếc là đã sụp đổ hơn phân nửa.

Nhưng mà nhờ vào bích họa phù điêu từ trên nóc cung điện cao ngất, mơ hồ có thể cảm thấy năm đó cung điện nơi này rất là hoa mỹ tráng lệ.

Hắn dò xét dãy cung điện phía trước vài lần, chợt vận chuyển 《Vạn Khiếu Không Tịch Thuật》 ẩn giấu khí tức trên người, mới cẩn thận cất bước đi vào, đồng thời phát ra thần thức, dò xét động tĩnh xung quanh.

Hàn Lập lại đi về phía trước một đoạn, chợt hắn nhíu mày lại, lách mình trốn vào phía sau vách tường cung điện thật dài, rồi đi dọc vách tường tới cuối vách tường phía trước, rồi cẩn thận ngoảnh đầu nhìn về phía trước.

Từng tiếng bước chân nặng nề từ phía trước truyền đến, chỉ thấy trong phế tích cách đó không xa, một bộ khôi lỗi màu vàng cao mấy trượng từ từ đi tới, thỉnh thoáng nó còn quay đầu nhìn chung quanh, giống như đang tuần tra.

Bề ngoài khôi lỗi này giống như một đầu Cự viên tay dài, trên người mặc một kiện áo giáp nặng nề, đã tàn phá hơn phân nửa, còn thân thể dưới áo giáp cũng phủ đầy vết nứt mục nát, hơn nữa trong tay cầm theo một thanh chiến đao răng cưa cũ nát, nhìn giống như đã trải qua vô số năm tháng trong dòng sông thời gian.

Mặc dù áo giáp cùng chiến đao đã phong hóa tàn tạ, nhưng phía trên vẫn còn ẩn hiện hào quang, tỏa ra từng tia từng tia dao động lực lượng tinh thần.

"Tinh Khí?" Hàn Lập nhìn khôi giáp cùng chiến đao trên người khôi lỗi cự viên, mà mắt sáng lên.

Hắn lập tức hơi trầm ngâm, liền ngừng vận chuyển 《Vạn Khiếu Không Tịch Thuật》, cả người từ sau vách tường bắn ra, chớp động một cái nhào tới sau lưng khôi lỗi cự viên.

Bỗng nhiên khôi lỗi cự viên quay người lại, trong miệng phát ra một tiếng gầm nhỏ, liền giơ chiến đao trong tay lên, muốn bổ xuống đầu Hàn Lập.

Thế nhưng cánh tay nó chưa kịp chém xuống, thì một đạo hào quang hiện lên, lập tức làm cho đầu khôi lỗi cự viên bay vút lên trời, đầu và thân tách rời, cánh tay vừa nâng lên cũng vì vậy mà dừng lại ngay lúc đó.

Một tiếng "Rầm" vang lên, cả người to lớn của khôi lỗi cự viên "Ầm ầm" ngã xuống đất.

Thân hình Hàn Lập từ giữa không trung nhẹ nhàng bay xuống, hạ ngay bên cạnh khôi lỗi cự viên.

Con khôi lỗi này đã tàn phá như vậy, mà vẫn có thể cảm giác được công kích của hắn, đồng thời làm ra phản ứng, nếu là lúc trước nó còn hoàn hảo, có lẽ thực lực của nó cũng tương đối cường đại.

Hắn nhặt chuôi chiến đao răng cưa lên, cả thân chiến đao được dùng từ một loại vật liệu màu trắng muốt mà luyện thành, tuy đã phong hóa rất nhiều, nhưng mà trên lưỡi đao mơ hồ còn có thể thấy từng nét phù văn, hơi hơi lấp lóe hào quang.

"Ồ!" Vẻ mặt Hàn Lập lộ ra vẻ kinh ngạc.

Những phù văn trên lưỡi đao này, rất giống như phù văn tinh thần mà Lục Hoa phu nhân truyền thụ cho hắn.

"Không phải Lục Hoa phu nhân nói là tinh thần cấm chế là một mình lão sáng tạo ra sao? Chẳng lẽ là trùng hợp?" Hàn Lập thầm nghĩ trong lòng.

Ánh mắt của hắn lập tức đảo một cái, nhìn về phía áo giáp trên người khôi lỗi, rất nhanh dừng lại trên một cái phù văn tinh thần.

Tinh thần phù văn này giống nhau như đúc với cái "Liên Tinh phù văn' mà Lục Hoa phu nhân truyền thụ cho hắn, đến cả biến hóa rất nhỏ cũng hoàn toàn giống nhau, tuyệt đối không có khả năng trùng hợp.

Trong lòng Hàn Lập không nhịn được mà cười lên, khôi lỗi nơi này đã tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm, hơn xa thời điểm mà lão Lục Hoa phu nhân sáng chế ra tinh thần phù văn.

Có lẽ tinh thần cấm chế của Lục Hoa phu nhân có được chính từ trong Đại Khư này, chỉ là không biết làm thế nào mà lão lấy được?

Hắn phất tay ném chiến đao trong tay đi, mặc dù thanh đao này còn vẫn còn tỏa ra một chút dao động lực lượng tinh thần, nhưng nó đã gần như tan vỡ, không cách nào sử dụng được.

Hàn Lập không có dừng lại ở đây, mà tiếp tục tiến về phía trước, rất nhanh đã đi vào sâu trong mảnh cung điện.

Kiến trúc cung điện sâu bên trong bảo tồn tương đối hoàn hảo, đáng tiếc là nơi này dường như bị người khác quét sạch qua, căn bản không có bảo vật trân quý nào còn sót lại.

Hắn một đường tìm kiếm, ngoại trừ được vài khối tài liệu khoáng thạch bình thường còn lại không có thu hoạch được gì.

Chẳng qua trên đường này, ngược lại hắn gặp không ít khôi lỗi.

Hắn cũng không có dây dưa với đám khôi lỗi này, có thể tránh được thì tránh, còn tránh không khỏi thì trực tiếp động thủ, những khôi lỗi này đều đã phong hóa tàn tạ, thực lực đại tổn, cũng không tốn sức gì nhiều.

Lại tiến về phía trước một chốt lát, chợt Hàn Lập lại dừng chân.

Đột nhiên tầm mắt phía trước trở nên rộng rãi, ở phía trước bất ngờ có xây một tòa kiến trúc màu xám cao lớn, nhìn phong cách dường như là một nơi tế đàn, còn xung quanh tòa kiến trúc là một quảng trường như những vì sao vây quanh mặt trăng, vây quanh tòa nhà ở giữa.

Tế đàn được dùng một loại đá thô kệch màu xám cực lớn chồng lên mà tạo thành, nhìn chắc chắn dị thường, trên thực thế quả thật là như vậy, cả tòa kiến trúc cũng phong hóa sụp đổ không ít, trên vách tế đàn này có chút loang lổ, còn những chỗ khác cơ bản nguyên vẹn.

Hàn Lập nhìn tòa kiến trúc phía trước, ánh mắt nhìn vào một cái tấm biển treo trên cửa tế đàn, phía trên được viết ba chữ huyền văn thật to "Diệp Sát Điện".

Đại môn tế đàn mở rộng, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy tầm mấy trượng bên trong, bởi vì sâu trong đó được bao phủ một màu đen kịt, đại môn phảng phất như cái miệng khổng lồ, thôn phệ hết thảy những ai tiến vào trong đó.

Mà trên vách tường bên trong tế đàn mơ hồ có thể thấy từng đạo phù văn tinh thần, tỏa ra một cỗ lực lượng cấm chế, không ngờ thần thức của hắn cũng không cách nào dò xét bên trong.

Mắt Hàn Lập thấy vậy, đôi mắt lóe sáng.

Tế đàn nơi này bảo tồn hoàn hảo như vậy, còn có bày ra cấm chế, khẳng định bên trong có nhiều thứ gì đó, chưa chắc gì bên trong đó trống không.

Chẳng qua cũng không thể tùy tiện vào được, hắn liền triển khai thần thức, tra xét cẩn thận hoàn cảnh xung quanh, không có phát hiện điều gì lạ thường, trong lòng mới hơi an tâm, thân hình thoắt một cái xuất hiện trước cửa đại điện tế đàn.

Từng cơn gió mát từ trong cửa thổi ra, lướt nhẹ qua người của hắn, trong cơn gió còn ẩn chứa một tia lạnh lẽo như băng, mặc dù không mãnh liệt, nhưng mơ hồ có cảm giác thâm nhập vào trong cốt tủy.

Hàn Lập nhíu mày, cũng không có lùi bước, mà cất bước đi vào trong điện.
Huynh @Sherlock biên dùm, chương này có nhiều đoạn chả biết dịch có đúng ko nữa
 
Last edited:

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
Đệ @Đậu Đỏ dịch chương 930 nhiều lỗi vặt quá, hy vọng không phải vì có người biên mà làm không cẩn thận. 😎
Mọi lần không thấy thế nên ta thắc mắc.
Ko phải đâu, do mấy lần trước ta biên qua một lần rồi, nên mấy lỗi nhỏ này lão ko thấy đấy :)
 

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp
Chương 933: Oan gia ngõ hẹp

Ngay khi Hàn Lập bước vào tế đàn, bộ dáng đại điện lập tức "Oanh" một tiếng, mặt đất dưới chân đột nhiên nứt toác, nổ ra một cái hố lớn.

Vô số đá vụn đập về phía hắn, mỗi một khối đá vụn đều phát ra tiếng rít chói tai, cùng lúc đó, một ánh đao sắc bén bắn ra từ trong động, cực kỳ nhanh chóng chém xuống hai chân hắn.

Trước biến cố này không hề có chút dấu hiệu nào, có điều Hàn Lập phản ứng cũng cực nhanh, trong nháy mắt mặt đất nổ tung đã cực kỳ nhanh chóng nhẹ lui người về sau, tránh thoát những đá vụn kia.

Một đạo ánh đao kia càng không đụng tới góc áo hắn.

"Vèo" một tiếng, một đạo hắc ảnh từ phát ra từ trong động.

Đó là một Viên Hầu màu đen cao khoảng một trượng, mặc một bộ áo giáp sáng màu bạc, phía trên mơ hồ có quang hoa lưu động, nhìn cũng không phải vật phàm, chỉ tiếc đã hư hại hơn phân nửa, nắm trong tay một thanh loan đao màu trắng, dài đến bảy thước.

"Lân thú? Không đúng, là Khôi Lỗi." Hàn Lập dò xét hai mắt Viên Hầu màu đen, lộ ra một tia kinh ngạc.

Cự viên màu đen này toàn thân mọc đầy lông khỉ màu đen, hai mắt giống như chuông đồng, chớp động lên lãnh mang nhè nhẹ, răng nanh trong miệng nhô ra, thậm chí còn có nước miếng sền sệt dính trên đó, thoạt nhìn giống hệt sinh vật thật sự, nhưng Hàn Lập vẫn liếc một cái là nhìn ra nó không phải Lân thú, mà là Khôi Lỗi.

Viên Hầu màu đen này cho hắn cảm giác có vài phần tương tự Giải Đạo Nhân lúc trước.

Ánh mắt Hàn Lập theo đó chuyển một cái, rơi trên thanh loan đao màu trắng.

Thanh loan đao không có chút vết tích mục nát nào, lưỡi dao như thủy ngân ẩn hiện từng miếng Tinh Thần đồ án, chớp động không ngừng.

Từng đạo đao khí mạnh mẽ tản ra từ trên loan đao, khuấy động không khí chung quanh không ngừng rung động.

Hàn Lập chưa kịp nhìn kỹ, Viên Hầu màu đen kia đã đạp chân một cái, cơ thể hóa thành một đạo hắc tuyến lao thẳng về trước.

Cùng lúc đó, Tinh Thần đồ án màu trắng trên loan đao trong tay nó bỗng nhiên sáng lên, trên lưỡi đao bắn ra một đạo đao mang rét lạnh cao vài trượng, chém về phía cổ Hàn Lập.

Hàn Lập nhìn như không thấy đao mang rét lạnh này, thân thể bỗng nhoáng một cái về hai bên, hóa thành bốn năm bóng nguời giống nhau như đúc đánh tới vài phương hướng.

Trong miệng Viên Hầu màu đen gầm nhẹ một tiếng, cánh tay khỉ khẽ động, loan đao trong tay quay tít một vòng, hóa thành một vòng tròn, vây mấy đạo nhân ảnh Hàn Lập vào trong, lập tức hung hăng xoắn giết.

Nhưng mấy bóng người kia giống như huyễn ảnh, ánh đao mạnh mẽ đụng đến một cái, lập tức hóa thành hư vô.

Viên Hầu màu đen thấy cảnh này, lập tức khẽ giật mình.

Vào lúc này, thân hình Hàn Lập như quỷ mị lăng không xuất hiện trước người Viên Hầu màu đen, tay trái dựng thẳng tay thành đao, phút chốc đánh ra, nhanh như thiểm điện cắt trên cổ tay Viên Hầu màu đen.

"Phập phập" một tiếng, dưới tay Hàn Lập, cổ tay Viên Hầu màu đen yếu ớt như đậu hũ, dễ dàng bị một đao chém đứt.

Trong miệng Hắc Viên phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, một tay khỉ khác như điện đảo ra, nắm đấm to bằng đầu người hung ác đập xuống đầu Hàn Lập.

Nhưng động tác Hàn Lập nhanh hơn nó nhiều lắm, tay kia lật tay nắm lấy, đã nắm loan đao màu trắng trong tay, đồng thời cánh tay run lên trở nên mơ hồ, loan đao màu trắng cũng hóa thành một đạo tàn ảnh màu trắng, xẹt qua thân thể Viên Hầu màu đen.

Thân hình hai bên lướt ngang qua nhau, từ đầu đến chân cơ thể Viên Hầu màu đen "Phập" một tiếng vỡ thành hai mảnh.

Hai mảnh thân thể tàn thể ngã trên mặt đất, lăn mấy vòng, bất động.

Chất lỏng màu bạc tuôn ra từ trong cơ thể Viên Hầu màu đen, giống như một loại máu bình thường. Trong cơ thể Viên Hầu có đủ ngũ tạng, thoạt nhìn cơ bản không khác vật còn sống, chẳng qua những thứ nội tạng này đều được chế thành từ một loại huyết sắc ngọc thạch, có chút kỳ lạ.

Hàn Lập nhìn tàn thể Viên Hầu màu đen một cái rồi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía loan đao sáng như tuyết trên tay, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Tay cầm đao của hắn hơi dùng sức, vận chuyển “Thiên Sát Trấn Ngục Công”, trên lưỡi đao bỗng dâng lên một đạo đao mang sáng như tuyết, tựa như lưỡi rắn phun ra nuốt vào, khuấy động không khí xung quanh ông ông rung động mạnh.

Theo cánh tay kia vung lên, loan đao sáng như tuyết lập tức biến ảo thành từng đạo đao ảnh, tựa như từng đầu Linh xà màu trắng xoay quanh người hắn.

Đao ảnh xẹt qua vách tường cạnh đó, dễ dàng để lại từng đạo vết khắc sâu, vách tường cứng rắn trước mặt loan đao lại yếu ớt như đậu hũ.

Hàn Lập rất nhanh dừng thử nghiệm, nhưng trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Tuy loan đao này nhìn như uy lực bất phàm, nhưng không phải tinh khí, không thể gia trì uy năng cho thân thể như Tinh Đấu thuẫn, nhiều nhất chỉ có thể coi là một kiện bán Tinh khí.

Nhưng dù vậy, dưới tình huống hiện giờ, đao này coi như là một thanh vũ khí cực trân quý.

Hàn Lập vác loan đao sau lưng, tiếp tục thu liễm khí tức, đi về phía trước.

Sau đại môn tế đàn là một hành lang thật dài, hai bên vách tường dùng thạch chuyển màu xám xây chồng lên, tản ra Âm khí nhè nhẹ.

Đường hành lang có chút rộng rãi, chỉ rộng ba bốn trượng, cũng chỉ cao hai ba trượng, hơn nữa chẳng biết vì sao ánh sáng nơi đây cực kỳ ảm đạm, chỉ có thể nhìn rõ khoảng cách trước sau hơn mười trượng, đi trong đó khiến người ta có một cảm giác bị đè nén dị thường.

Lông mày Hàn Lập hơi nhăn, nhìn ngóng vài lần phía trước, tiếp tục cất bước đi tới.

Nhưng hắn đi cực kỳ cẩn thận, e sợ mặt đất dưới chân hoặc trong vách tường lại nhảy ra một Khôi Lỗi, hay một thứ gì khác.

Cũng may lo lắng của hắn chưa xảy ra, đi vào bên trong thời gian một bữa cơm cũng không còn xuất hiện tập kích, hơn nữa một cửa ra vào tản mát ra bạch quang nhàn nhạt xuất hiện ở phía trước.

Tinh thần Hàn Lập chấn động, lập tức bước nhanh hơn, bước qua cửa ra.

Hắn chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, một đại sảnh hình vuông xuất hiện ở trước mắt.

Diện tích sảnh này lớn khoảng mấy trăm trượng, trên nóc khảm từng khỏa huỳnh thạch màu trắng, tản ra bạch quang sáng ngời, chiếu nơi đây đèn đuốc sáng trưng.

Trong đại sảnh cũng không phải không có vật gì, từng tượng đá to to nhỏ nhỏ đứng vững.

Những tượng đá này hoặc nằm hoặc đứng, biểu cảm trên mặt cũng khác nhau, có cái hưng phấn, có cái tràn ngập đau khổ, thần sắc dung mạo cũng không cái nào giống cái nào, hơn nữa đều trông rất sống động, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.

Hàn Lập mắt thấy cảnh này, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Vào lúc này, trong tầm mắt hắn xuất hiện một chút tàn quang màu trắng, sau một khắc điểm tàn quang ấy nhanh chóng biến lớn tỏa sáng, giống như ngôi sao từ trên trời giáng xuống với thế không thể đỡ đánh úp về phía mặt hắn, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi.

Sắc mặt Hàn Lập bỗng biến đổi, thân hình nhoáng một cái, lui về phía sau cực nhanh.

Cùng lúc đó tay hắn khẽ động, loan đao sau lưng lăng không xuất hiện trong tay, xoay tròn quanh đầu hắn, khó khăn lắm mới ngăn được đạo bạch quang kia.

Một tiếng nổ “keng” vang lên thật lớn!

Một cỗ man lực phát ra từ trong bạch quang, cánh tay Hàn Lập cầm đao chấn rung kịch liệt một cái.

Vốn cả người hắn đang nhanh chóng lui về sau, vì lực chấn lui nhanh hơn, thân hình như không khống chế được, bị đánh bay vài chục bước mới khó khăn lắm ổn định thân hình.

Chỉ có điều đạo bạch quang kia cũng bị hắn đánh bay, bánh xe xoay một vòng, bắn ngược mà về.

Lúc này Hàn Lập mới nhìn rõ bản thể bạch quang kia, cũng là một thanh tế kiếm màu trắng như Linh xà, mặt ngoài lấp lánh vô số ánh sao, tất nhiên là một thanh Tinh khí cực tốt.

Ngay sau đó, chỉ thấy một đạo nhân ảnh lóe ra từ sau một pho tượng đá, thò tay tiếp được tế kiếm hình rắn, bất ngờ chính là Phong Vô Trần.

"Vốn định một kiếm chém xuyên đầu ngươi, để ngươi thoải mái một chút, không ngờ tiểu tử ngươi lại lanh lợi như thế." Phong Vô Trần nhìn Hàn Lập, liếm liếm bờ môi, không chút che giấu sát khí lành lạnh trong mắt.

"Phong Vô Trần, không ngờ chúng ta thật đúng là có duyên, hoặc là nói, oan gia ngõ hẹp." Tròng mắt Hàn Lập hơi híp, trong miệng nói vậy.

Một kích vừa rồi kia, lực lượng của Phong Vô Trần dường như lớn hơn nhiều so với khi giao thủ trên lôi đài, chẳng lẽ đối phương có kỳ ngộ gì trong Đại Khư?

"Ha ha, oan gia ngõ hẹp, nói hay lắm! Lúc trước trong Tu La Trường có quá nhiều người, ta còn chưa xuất ra toàn lực, cộng thêm nhất thời sơ sẩy mới khiến cho ngươi chui qua chỗ sơ hở. Lúc này ở đây không có ai khác, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!" Trong mắt Phong Vô Trần hiện lên một tia hung ác, dường như cực kỳ có lòng tin với chính mình.

"Mặc dù lúc trước chúng ta có tranh chấp nhỏ, nhưng cũng là đều vì chủ mình. Lúc này trong Đại Khư có người Khôi Thành, dù sao ta và ngươi cùng thuộc một bên Huyền Thành, hà tất lúc này lại sinh tranh đấu vô nghĩa?" Hàn Lập nghe vậy, trong lòng hơi thả lỏng, chậm rãi nói.

"Làm sao, muốn xin tha đã muộn! Ngày đó trên Huyền đấu đài ngươi khiến ta mất mặt trước nghĩa phụ và tất cả mọi người như vậy, bất kể ngươi cầu xin ra sao, hôm nay cũng đừng mong sống sót rời đi." Trong mắt Phong Vô Trần hiện lên một tia quang mang oán độc khắc cốt, bạch quang trong tay gã chợt lóe, nhiều thêm một tế kiếm hình rắn.

"Nói như vậy, các hạ nhất định muốn động thủ?" Hàn Lập thở dài, nhàn nhạt nói.

Phong Vô Trần phát ra một tiếng cười ác độc, không muốn nói tiếp, dưới chân bước ra một bước.

Thân ảnh gã đột nhiên trở nên mơ hồ, sau một khắc liền vượt khoảng cách tầm hơn mười trượng giữa hai người, lăng không xuất hiện trước người Hàn Lập.

Hai thanh tế kiếm hình rắn trong tay gã vừa nâng lên liền đâm vào ngực Hàn Lập.

Theo thân ảnh Phong Vô Trần biến mất, đến khi song kiếm đâm vào ngực Hàn Lập, hoàn toàn không có thời gian cách xa, so với lúc đại chiến Huyền đấu đài, tốc độ dường như nhanh gấp bội.

Mà Hàn Lập đứng chỗ đó vẫn không nhúc nhích, dường như hoàn toàn không kịp phản ứng.

Vốn trong lòng Phong Vô Trần còn có chút tâm thần bất định, mắt thấy cảnh này, lập tức như trút được gánh nặng, ánh mắt từ rời đi từ trên mũi kiếm song kiếm, nhìn về phía mặt Hàn Lập.

Gã muốn thấy thần sắc tuyệt vọng kinh hãi của người nọ, hoàn toàn rửa sạch sỉ nhục lúc trước

Nhưng mà, khi Phong Vô Trần ngẩng đầu lên, thứ nhìn thấy là một ánh mắt băng lãnh mà bình tĩnh.

Chẳng biết tại sao trong lòng Phong Vô Trần lộp bộp một tiếng mạnh, lập tức chỉ nghe "Phịch” một tiếng, song kiếm trong ta gã đã bị một cỗ man lực đáng sợ đẩy ra.

Hai tay gã run lên, hổ khẩu nóng lên, song kiếm dường như tuột tay bay ra.

Trong lòng Phong Vô Trần kinh hãi, bước chân liên tục lệch, thân hình đột nhiên biến thành một đạo huyễn ảnh sương mù, lập tức bắn ngược ra khoảng cách trăm trượng, vẻ mặt kinh ngạc.

"Nếu ngươi đã kiên trì muốn động thủ, vậy ta không ngại thành toàn cho ngươi." Hàn Lập nhìn Phong Vô Trần, nhàn nhạt nói ra.

Vừa nói xong, bạch quang trên người hắn lập loè, một quang mang huyền khiếu mới hiện ra, hai trăm ba mươi bảy chỗ huyền khiếu đều tỏa sáng hào quang, phát ra từng đạo tinh quang chói mắt ra phía ngoài.

Không khí mười trượng quanh người Hàn Lập phát ra một loại tiếng rít núi thở biển gầm, một cỗ cực uy áp cực lớn đến không cách nào tưởng tượng uy áp từ kia trên người bộc phát từ trên người hắn, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Cả tòa cự sảnh không ngừng run rẩy, những tượng đá trong sảnh đều lắc lư ông ông.

"Điều này sao có thể, sao ngươi có thể có thực lực này?!” Phong Vô Trần nhìn qua hơn hai trăm chỗ huyền khiếu trên thân Hàn Lập,trong mắt lộ thần sắc khó tin, trong miệng kinh hô.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top