kimtrongnew
Phàm Nhân
Alexander Đại đế là một trong những vị quân vương nổi tiếng nhất thời cổ đại, hậu thế nghìn năm còn ngưỡng mộ. Sự nghiệp chinh chiến vĩ đại của ông là có một không hai. Nhưng cái chết của ông cũng để lại nhiều suy ngẫm cho người đời.
Thảm Alexandros, Bảo tàng Khảo cổ Quốc gia Napoli
Cái chết của ông đến nay vẫn nằm trong vòng bí ẩn. Tuy nhiên, câu chuyện về phút lâm chung của vị hoàng đế vĩ đại này vẫn được người đời truyền tụng không ngớt. Chuyện kể rằng trong giây phút cảm nhận được cái chết đang bủa vây lấy mình, Alexander đã cho gọi quần thần lại và dặn: “Trước khi chết, ta có 3 điều muốn các ngươi thực hiện, nhất định không được trái ý”.
Cụ thể, ba điều đó như sau:
Quần thần của Alexander đều vô cùng kinh ngạc, cho rằng hoàng đế của mình đã không còn tỉnh táo. Alexander lấy sức thở một hơi dài, đoạn nhìn tất cả một lượt và nói: “Sở dĩ ta yêu cầu các ngươi làm điều đó là muốn nhắn nhủ với con người thế gian 3 điều này”:
Thảm Alexandros, Bảo tàng Khảo cổ Quốc gia Napoli
Cụ thể, ba điều đó như sau:
- Ông muốn tất cả các ngự y giỏi nhất khiêng quan tài của mình trở về.
- Ông muốn binh sĩ rải hết vàng bạc, châu báu, ngọc ngà mà mình để dành cả đời suốt dọc con đường dẫn ra nghĩa địa.
- Ông muốn người ta đặt bàn tay của mình thò ra bên ngoài nắp quan tài, để tất cả đều nhìn thấy được.
Quần thần của Alexander đều vô cùng kinh ngạc, cho rằng hoàng đế của mình đã không còn tỉnh táo. Alexander lấy sức thở một hơi dài, đoạn nhìn tất cả một lượt và nói: “Sở dĩ ta yêu cầu các ngươi làm điều đó là muốn nhắn nhủ với con người thế gian 3 điều này”:
- Thứ nhất, thầy thuốc giỏi đến thế nào cũng không thể thực sự chữa khỏi bệnh cho chúng ta. Khi đối diện với cái chết, họ cũng đành bất lực. Vì vậy, hãy biết trân quý sinh mệnh của mình.
- Thứ hai, tiền bạc, của cải dù nhiều đến đâu, khi chết đi cũng trở thành vô nghĩa, chỉ có thể dùng để lót đường mà thôi.
- Thứ ba, khi giã từ cõi đời, thứ con người thực sự còn lại chỉ là hai bàn tay trắng. Ta đến và đi đều là như vậy, cớ sao phải ôm giữ quá nhiều?
_Trích bài viết của tác giả Hữu Bằng
Tào Tháo là người kiêu hùng một thời mà đến khi về già, tuổi thọ sắp hết cũng phải cảm thán:
Tự xa xưa,
Tạo hóa sinh muôn vật,
Chẳng có gì còn mãi.
Chẳng có gì còn mãi.
Thánh nhân không tránh được,
Sao buồn mãi làm chi?
Ta muốn cưỡi ly long,
Bay tới núi Côn Luân.
Bay tới núi Côn Luân
Biết rằng thật cổ quái,
Chí đặt mãi Bồng Lai.
Chí đặt mãi Bồng Lai.
Đại thánh Chu Khổng mất,
Cối Kê thành mồ chôn.
Cối Kê thành mồ chôn.
Ai hớn hở cho được?
Người quân tử chớ lo.
Cuối đời làm thế nào?
Ngày tháng chẳng còn bao.
Vạn vật trên thế gian cuối cùng rồi cũng trở về với đất, dù có “bay tới núi Côn Luân”, “chí đặt mãi Bồng Lai”, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với cái chết. Những bậc thánh nhân như Chu Công, Khổng Tử còn không tránh khỏi chuyện sống chết, vậy ai làm khác được? Tào Tháo đã nghiệm ra điều này, nên ông không hùng hồn nghênh xướng “Ngựa già nằm chuồng, chí ở bốn phương”, cũng không mơ mộng ngâm nga “Muốn lên núi Thái Hoa, thần người cùng du ngoạn” như một tên ngốc nữa. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, chuyện gì đi rồi cũng sẽ đi, cho dù là thiên tử hay thứ dân, cho dù là người uy phong vô hạn hay nhỏ bé thấp hèn, hai chân đạp đất cũng đều giống nhau cả - Cuộc đời con người ta chính là như vậy, ngẫm lại có gì thua thiệt đâu?
Tự xa xưa,
Tạo hóa sinh muôn vật,
Chẳng có gì còn mãi.
Chẳng có gì còn mãi.
Thánh nhân không tránh được,
Sao buồn mãi làm chi?
Ta muốn cưỡi ly long,
Bay tới núi Côn Luân.
Bay tới núi Côn Luân
Biết rằng thật cổ quái,
Chí đặt mãi Bồng Lai.
Chí đặt mãi Bồng Lai.
Đại thánh Chu Khổng mất,
Cối Kê thành mồ chôn.
Cối Kê thành mồ chôn.
Ai hớn hở cho được?
Người quân tử chớ lo.
Cuối đời làm thế nào?
Ngày tháng chẳng còn bao.
Vạn vật trên thế gian cuối cùng rồi cũng trở về với đất, dù có “bay tới núi Côn Luân”, “chí đặt mãi Bồng Lai”, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với cái chết. Những bậc thánh nhân như Chu Công, Khổng Tử còn không tránh khỏi chuyện sống chết, vậy ai làm khác được? Tào Tháo đã nghiệm ra điều này, nên ông không hùng hồn nghênh xướng “Ngựa già nằm chuồng, chí ở bốn phương”, cũng không mơ mộng ngâm nga “Muốn lên núi Thái Hoa, thần người cùng du ngoạn” như một tên ngốc nữa. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, chuyện gì đi rồi cũng sẽ đi, cho dù là thiên tử hay thứ dân, cho dù là người uy phong vô hạn hay nhỏ bé thấp hèn, hai chân đạp đất cũng đều giống nhau cả - Cuộc đời con người ta chính là như vậy, ngẫm lại có gì thua thiệt đâu?
_Trích sách Tào Tháo, thánh nhân đê tiện
Last edited:
