Bài số 5
Người gửi:
@LOLOTICA
Nội dung
Lúc này đây anh cầm bút viết những lời có cánh cho em là 1 ngày đẹp trời của tháng 4 ngày 1 năm Bạch Ngọc SSách thứ YYZ.
Thiên thần của anh à, (mà em nào cô nào trong hàng chục cô gái của Bạch Ngọc Sách chứ (....... chấm chấm chấm chấm) em là tất cả những gì mà bản thân anh đã và đang có, ngày hôm nay – chỉ có vài từ như vậy thôi anh đã thấy ở cách em cả ngàn phút cả vạn giây và hàng tỉ tỉ thời khác rồi, ôi tình yêu tại sao lại làm anh lãng phí thời gian vô bổ vào những thứ này chứ. Tại sao anh lại đau lòng như vậy chứ, vì yêu em, vì thời gian bị lãng phí vì không thể nói yêu em, ở nơi nào anh mới có thể nói yêu em đây .?.
Tình yêu của chúng ta có thể tồn tại hay không nếu không có sự hi sinh, hơn nữa cũng không cần đòi hỏi bất cứ điều gì, yêu anh anh không đòi quá, là la lá la la là là. Tồn tại hay không tồn tại anh đã tự hỏi mình hàng trăm lần như HAMLET tự hỏi mình, ôi SHAKESPEARE thần thánh, Người đã biết trước anh yêu em nên đặc biệt tạo ra câu nói đó cho anh đúng không .?. Có thể thay đổi nó được không, điều đó hoàn toàn không thuộc về bản thân anh như việc em được mẹ sinh ra là điều hiển nhiên của cuộc sống

? Ôi lạy Chúa, người hãy nhìn vào thiên nhiên xinh đẹp như lạc uyển trốn địa đàng và hãy dùng tâm trí đang thăng hoa như trước đây vào những năm 90 của thế kỷ 20 khi con được nhuận bút của báo Hoa Học Trò, Người hãy viết lên những bản tình ca dành riêng cho nàng.!.
Tình yêu làm cho mọi thứ trở nên mù quáng, mọi thứ đều trở nên điên đảo làm cho mọi sự xấu xa đều trở nên tốt đẹp, tình yêu đã làm cho anh có đủ dũng cảm vượt qua hàng rào đầy lưới bọc thép B40 sắc mọn, khoảnh sân đầy béc giê đói ăn lâu ngày túc trực. Anh ước lúc này đây anh như là chàng DON QUIHOTE của xứ MANTRA hì hục đè bẹp bầy chó dữ nhà em để tới được bên em học tập NGÔ MẪN ĐẠT tay cầm GHITA chân bật đài RADIO vang lên những khúc tình ca bất hủ của anh viết riêng tặng em
nhưng anh không làm được, thay vào đó tình yêu của anh dành cho em đã làm anh có đủ sức mạnh tài chính để thuê LEONARDO DE VINCI chế tạo cho anh 1 chiếc máy bay để anh có thể bay tới bên em. Nhưng chỉ có em nhanh chóng quên đi mà thôi, em luôn nghĩ chỉ có anh phải sống cho em và cho anh mà thôi. Điều này chúng ta đã thống nhất khi chúng ta ký giấy sống thử rồi đúng không, rồi em sẽ từ từ, từ từ cảm nhận được cảm giác đau đớn như hàng ngày anh vẫn trải qua.
Dần dần chúng ta sẽ thích ứng với tình yêu “1 túp lều tranh 2 trái tim vàng” này thôi, thật không may là ngày hôm nay anh đã không thể nói hết những khoảnh khắc trong trái tim mình với em, vì em chính em là em của ngày hôm qua. Vì em là em của ngày hôm qua nên trái tim em có ở gần anh bây giờ đâu, lúc này đây, ở trong bộ ngực lực lưỡng cơ bụng 6 máu, vòng 1 vuông chằn chặn khung người nở nang của anh đây đang chất đầy những điều muốn nói với em
- Em à tại sao tối qua đi ngủ em ngáy to thế…..
- Em à, hôm qua tới phiên em cho đồ vào máy giặt mà, sao em lại không làm…
- Em à, nhà anh đã lau rồi sao em lại lôi chổi quét mạng nhện ra phủi bụi…
- Em à, anh nhớ là đã đưa lương cho em rồi sao em lại nói là chưa….
Và còn rất nhiều các “Em à…” khác nữa,





Có đôi lúc anh không thấy rằng có nói cũng không là gì sau tất cả mọi việc. Vui lên đi, khúc hoan ca anh vừa mới viết em hãy hát lên nào, để quên đi hoàn cảnh hiện tại của đôi ta, vẫn còn đó kho báu đích thực và duy nhất của anh (đúng thôi vì em đâu có khả năng sáng tác nhạc trong khi không nghe được gì như anh) tất cả của anh là anh giống như anh đó là anh không phải em nhưng mà lại là của em

. Ôi thượng đế người hãy chúc phúc cho đôi tình nhân bé bỏng này đi, tối nay con sẽ cầu nguyện người trước khi đi ngủ, con thề con hứa con đảm bảo.
Em đang đau khổ lắm phải không

, tạo vật trân quý nhất của anh, anh ước em là nàng PANDORA cầm trên tay chiếc hộp tai họa mà thần PROMETHE đã thử thách chúng ta, để nếu anh có đưa em đi dạo phố thì dân tình còn lác mắt vì tình yêu của anh quá xinh đẹp

. Bây giờ đây, chỉ bây giờ đây, ngay bây giờ đây, là lúc này đây khi anh cảm nhận được rằng các con chữ khô khan kia không còn chứa đựng nổi tình yêu của anh dành cho em, anh phải hành động thôi, em đợi anh 1 chút

, anh lên phố VỌNG ĐỨC mua thêm vài cái ổ cứng di đông và thẻ nhớ dung lượng cao để chứa thêm file ảnh nhạc và thơ tình tặng em

. Anh muốn làm thật nhiều thứ trong từng ngày – từng giờ - từng phút – từng giây – từng khoảnh khắc để em có thể biết rằng anh yêu em nhiều như thế nào. Em có biết không ngày Thứ Hai anh lạc bước trong tình yêu, ngày Thứ Ba con tim anh rung động mạnh mẽ làm anh bước nhầm sang ngày Thứ Năm luôn mà bỏ qua bao nhiều những cái gọi là tình cảm dạt dào của sáng – trưa – chiều – tối của ngày Thứ t.ư

. Mà thôi không sao đâu, ơ nhưng mà anh đang ở đâu thế nhỉ, à đúng rồi anh đang đứng cạnh em, em phải nhanh lên thu dọn đồ đi để chúng ta cùng tới túp lều lí tưởng của anh và của em, đó mới thật là cuộc sống.

Vì vậy, em à nếu không có em em đó, chính là em người mà anh theo đuổi ở nơi này và nơi này này.

Người mà hàng ngày hàng giờ, hàng đêm hàng phút anh mong muốn 1 chút, 1 phát thôi cũng được, à mà
@TRUNG Thần Thôngbảo là đã tham thì tham cho chót

, nhiều chút cũng không sao em à. Sự khiêm nhường của người đàn ông đó là cái gì nhỉ, à đúng rồi nó là cái rằm mà hàng ngày đâm vào ngón tay út của anh làm anh đau lắm. Và khi anh cố gắng bản thân minh với các Chưởng Không Giả để hỏi rằng anh là ai, mà thằng đó là thằng nào

, hàng ngày anh vẫn tự hỏi bản thân mình như vậy. Em có biết không, khi anh vô tình đi qua nhà em và nghe thấy câu “lời anh nói như cả ....tạ........yêu thương” chỉ mấy từ loáng thoáng đó thôi, đã gợi ra cho anh cả rừng địch thủ rồi, em đã có “Tạ” rồi sẽ có “Yến” rồi cả “Tấn” nữa, còn anh chỉ là 1 chàng nhạc sĩ quèn mà thôi, anh lấy gì để thần thánh bản thân mình so với những đối thủ nặng ký kia chứ

. Em có biết không, anh đã khóc thật nhiều, anh đã sống đã sống những đêm trời có ánh trăng chiếu vàng, anh đã sống những đêm ngoài kia biển ru bờ cát. Ước gì em ở đây giờ này. ước gì anh được nghe giọng cười. Và rồi anh lại đã khóc khi em là người duy nhất đón nhận anh vào ngày thứ 7 mà thiên hạ đồn thổi máu vẫn chảy về tim. Em làm vậy là đã ngầm báo hiệu cho anh biết rằng “Tiến lên đi chàng trai của em, dũng cảm lên nào

.” Phải không ? Anh biết mà, và em cũng yêu anh mà. Anh yêu đi bộ dưới hàng cây , đấu vui với bạn bè, và ly rượu ngon, và anh càng ngày càng yêu em điên cuồng hơn, đêm năm canh anh chỉ dám ngủ 1 canh đầu

, từ canh thứ 2 trở đi anh không dám ngủ anh chỉ dám ngáy o o và mơ tới em thôi

. Em biết không, tình yêu của anh luôn cuồng nhiệt lắm không biết dùng từ nào để diễn tả nữa, thôi anh đi ngủ để lấy sức nghĩ tiếp vậy. Chúc em ngủ ngon tình yêu của anh, anh quên anh phải chạy ra chỉnh lại cái đồng hồ nước đã, sáng mai anh muốn là người đầu tiên chạy đến dưới mái cửa sổ nhà em nói những lời “Và tôi cũng yêu em, và tôi cũng yêu em, và tôi cũng yêu em, yêu em rộn ràng, yêu em nồng nàn, yêu em chứa chan....... Dề hú” . Ôi chúa ơi, nàng đang ở đó, nàng đã ở đó, nàng vẫn ở đó, nàng sẽ ở đó nàng thật gần nhưng cũng thật xa xôi. Nàng ở đó không phải là 1 tòa nhà thực sự nằm giữa thiên đường đó chứ, ôi tình yêu của chúng con, nhưng mà...... chắc chắn rằng, tình yêu của con dành tặng cho nàng đủ để đứng vững trước những đợt oanh kích của “TẤN, TẠ, YẾN “ kia, con biết mà. Con đi ngủ đây. Xin Chúa ở trên cao cũng ăn no ngủ kĩ để chứng minh tình yêu của con dành cho nàng...... A men....