Luận Truyện Kiếm Lai - Phong Hỏa Hí Chư Hầu - tiên hiệp - Tung Hoành top 10 nguyệt phiếu

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
@Hoa Lưỡng Sinh Đây mời cô nương edit bài viết này, tắt hiển thị BBCode (có icon là [ ] nằm ở góc phải phía trên bài viết, rồi copy paste từ đoạn [ta ble] cho đến hết là được :thank:

kiemlai.jpg
Tên truyện: Kiếm Lai
Tác giả: Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Lời tựa: "Thiên đạo sụp đổ. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm,

nhưng có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần,
hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!"
Dịch lời tựa: nhongcon_pupa
Ảnh bìa: Lãng Nhân Môn
Link đọc truyện: Kiếm Lai - Phong Hỏa Hí Chư Hầu

Trạng thái: Đang ra
Người dịch: @Diệp Tu, @Vong Mạng , @Ưa Khẩu Nghiệp Nhất 4rum ,
@Bạch Tiểu Thuần , nhongcon_pupa

Xin cảm ơn chư vị dịch giả và quý độc giả đã ủng hộ bộ truyện suốt 2 năm qua.
Ban đầu tớ chỉ định tham gia event kiếm chút xèng, nhưng sau khi viết một hồi thì
thấy nên tạo hẳn một trang wiki cho Kiếm Lai để cập nhật những chi tiết quan trọng
cho truyện luôn.
Tóm tắt nội dung theo chương:
Tóm tắt Kiếm Lai từ chương 1 đến chương 17:

Cách hành văn của Kiếm Lai khác với những bộ truyện thông thường, thường xuyên thay đổi mạch dẫn truyện theo từng góc nhìn khác nhau của các nhân vật. Nếu như viết tóm tắt theo trình tự A B C thì bài viết sẽ trở thành một nồi lẩu tạp nham ngay cả người dịch cũng nuốt không vô. Tớ sẽ viết theo góc nhìn của từng nhân vật.

Trần Bình An:

Thiếu niên mồ côi cha mẹ, sinh sống trong một căn nhà rách nằm tại ngõ Nê Bình trong trấn nhỏ. Được sư phụ làm gốm họ Diêu nhận vào làm thợ gốm học việc, làm được vài năm thì lò gốm trong trấn bị triều đình ép đóng cửa. Sư phụ họ Diêu qua đời vào sáng hôm sau. Trần Bình An thất nghiệp, định xin vào làm thợ học việc tại tiệm rèn của sư phụ họ Nguyễn mới vừa đến từ nơi khác nhưng bị từ chối, sau đó xin vào làm một chân đưa phát thư tín cho người gác cổng trấn Trịnh Đại Phong tại cổng phía Đông của trấn nhỏ. Trong lúc chuẩn bị đưa thư thì trông thấy 7-8 người từ xứ khác đứng chờ trước cổng để đi vào trấn nhỏ. Trần Bình An thấy người lạ hỏi nhà của Tống Tập Tân thì sinh lòng đề phòng giấu đi, không ngờ lại dính vào họa sát thân vì một bãi phân chó. Trần Bình An bị Thái Kim Giản vỗ một cái vào trán phá hỏng khí huyệt khiến bệnh tật đeo bám cả đời, vỗ một cái vào ngực khiến mạch môn bị ép mở nên sống không quá nửa năm. Sau chuyện này thì Trần Bình An đang ngồi trong nhà lại nghe tiếng đạo sĩ trẻ tuổi gọi ngoài cổng. Ra mở cổng thì thấy đạo sĩ đang đẩy một chiếc xe hai bánh, trên xe là Ninh Diêu bị thương nặng đang hấp hối. Trần Bình An nhận lời cứu người, sau đó đi mua thuốc dựa theo danh sách kê đơn của đạo sĩ trẻ tuổi.

Tống Tập Tân:

Con t.ư sinh của quan giám tạo quản lý lò gốm tiền nhiệm. Sau khi quan giám tạo phải trở về kinh thành thì bỏ Tống Tập Tân lại cho người kế nhiệm chức quan trong trấn nhỏ. Lò gốm bị đóng, chức quan cũng không còn nên người nọ để lại chút tiền cho Tống Tập Tâp rồi rời đi luôn. Tống Tập Tân ăn chơi thảnh thơi qua ngày trong trấn cùng với tì nữ tên Trĩ Khuê. Cả hai là hàng xóm của Trần Bình An nhưng sẽ rời đi trong tháng tới. Sau này gặp Phù Nam Hoa muốn bàn chuyện buôn bán thì mời vào nhà, không tỏ thái độ với việc Thái Kim Giản lén ra tay khiến Trần Bình An chết dần chết mòn.

Trĩ Khuê:

Tì nữ của Tống Tập Tân. Sau này Lưu Tiễn Dương tiết lộ tên thật là Vương Chu. Người dân đồn rằng nhiều năm trước, Trĩ Khuê vốn là ăn mày nghèo đói ngất xỉu trước cổng nhà Tống Tập Tân được Trần Bình An phát hiện và kịp thời cứu giúp. Sau khi đưa Thái Kim Giản đến nhà của Cố Sán, trên đường trở về nhà thì gặp Tề Tĩnh Xuân ở đầu ngõ Nê Bình. Qua đoạn đối thoại giữa hai người thì lộ ra thông tin Trĩ Khuê không phải là con người, mà là một tồn tại có liên quan đến chuyện xưa của trấn nhỏ. Tề Tĩnh Xuân mắng Trĩ Khuê vong ân bội nghĩa, không biết đền đáp Trần Bình An đã cứu cô khi ngất xỉu trước cổng nhà mà còn liên tục hút lấy khí số của Trần Bình An trong suốt những năm về sau. Hai bên cãi nhau một hồi thì Tề Tĩnh Xuân dùng thần thông ép Trĩ Khuê lạy trời đất, lạy chúng sinh, lạy đại đạo để răn đe.

Nguyễn Cung:

Thợ rèn đến từ xứ khác muốn mở tiệm rèn tại ngõ Kỵ Long trong trấn nhỏ, từ chối nhận Trần Bình An làm thợ học việc.

Ninh Diêu:

Thiếu nữ đến từ xứ khác, mang theo một thanh trường kiếm vỏ trắng và một thanh đao vỏ xanh. Suýt nữa thì giết Triệu Diêu vì dám nhìn chằm chằm vào cô, may là có Tề Tĩnh Xuân đỡ giúp thế tấn công và tặng cho thanh kiếm hai chữ “Trùng” và “Đẩu” trong biển tự “Khí Trùng Đẩu Ngưu”. Ninh Diêu vì hai chữ này mà muốn từ bỏ thanh kiếm vì chúng không hợp với kiếm đạo của cô. Tề Tĩnh Xuân thấy vậy thì khuyên vẫn nên mang thanh kiếm theo vì sắp tới sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra trong trấn nhỏ. Ninh Diêu bị lão thái giám Ngô Việt đánh trọng thương suýt chết và được Lục Trầm và Trần Bình An cứu chữa. Trong lúc trò chuyện với hai người thì cô tiết lộ rằng cô đến từ núi Đảo Huyền.

Lưu Tiễn Dương:

Đệ tử ruột của sư phụ làm gốm họ Diêu, có thiên t.ư rất tốt. Lưu Tiễn Dương cũng là trẻ mồ côi, nhưng thân hình cao lớn, lăn lộn nhiều nên dần trở thành đại ca xóm dưới. Từng bị người nhà họ Lưu vây đánh suýt chết nhưng được Trần Bình An tri hô cứu mạng, về sau thường xuyên chạy sang nhà Trần Bình An hỏi thăm về tì nữ Trĩ Khuê và cũng là người giới thiệu Trần Bình An với sư phụ họ Diêu. Sau khi lò gốm bị đóng cửa thì giới thiệu công việc đào giếng tại khu đất ven suối của thợ rèn họ Nguyễn. Lưu Tiễn Dương được thợ rèn họ Nguyễn truyền cho một chút công phu quyền cước căn bản. Trong nhà Lưu Tiễn Dương có bộ bảo giáp và pho Kiếm Kinh gia truyền.

Thiếu niên mặc cẩm y và thái giám họ Ngô:

Tranh cơ duyên mua cái rọ chứa con cá chép đuôi vàng với Trần Bình An, sau đó muốn cảm ơn nên đến ngõ Nê Bình cùng với họ Ngô để tặng Trần Bình An một túi gấm thêu nặng trịch. Thiếu niên mặc cẩm y và thái giám họ Ngô gặp phải Ninh Diêu trong một con hẻm nhỏ thì chợt có ý muốn gây sự, đứng chặn giữa đường không muốn cho Ninh Diêu bước qua. Đúng lúc đó thì thiếu niên mặc cẩm y được thái giám họ Ngô gọi là “điện hạ” gặp phải ám sát, đồng thời bị Ninh Diêu thừa cơ tấn công. Thái giám họ Ngô giết chết thích khách, còn thiếu niên mặc cẩm y tỏ ý muốn xin lỗi Ninh Diêu, tự xưng tên mình là Cao Chẩn, đến từ quận Dực Dương nước Đại Tùy, hóa ra lại là hoàng tử nước Đại Tùy. Cao Chẩn thấy Ninh Diêu không có ý làm hòa thì lấy khối ngọc tỉ vừa đạt được ra để bồi tội nhưng Ninh Diêu từ chối, quay người bỏ đi. Thái giám họ Ngô thấy thế thì nổi sát tâm, tung quyền từ phía sau định đánh chết Ninh Diêu nhưng lại bị thanh kiếm được Tề Tĩnh Xuân tặng hai chữ nọ ngăn cản. Chao Chẩn tức giận dùng thẳng tên tục của thái giám họ Ngô là Ngô Việt để trách mắng. Tề Tĩnh Xuân đột ngột xuất hiện xem xét thi thể của thích khách, lộ ra thân phận là người bảo hộ cho trấn nhỏ. Trấn nhỏ vốn có quy củ về việc người đến từ bên ngoài trấn không được chém giết lẫn nhau nên Tề Tĩnh Xuân muốn trục xuất hai chủ tớ Cao Chẩn. Cao Chẩn không lấy đó làm tức giận mà còn mời Tề Tĩnh Xuân sang dạy học tại thư viện Đại Tùy.

Lý Nhị:

Người đàn ông trung niên bắt được con cá chép đuôi vàng bỏ vào rọ.

Trịnh Đại Phong:

Người gác cổng phía Đông của trấn nhỏ ăn mặc lôi thôi lếch thếch, thường bị dân chúng trêu ghẹo. Sau khi mở cổng cho nhóm người từ xứ khác vào trấn thì nhận của mỗi người một chiếc túi gấm như phí bước qua cổng.

Vượn Bàn Sơn:

Mang hình dáng của một lão già cao lớn, thuộc nhóm người từ xứ khác muốn vào trấn, đến từ núi Chính Dương.

Đứa bé gái:

Đi cùng với vượn Bàn Sơn, là thiếu chủ núi Chính Dương.

Người phụ nữ và đứa bé trai:

Thuộc nhóm người từ xứ khác muốn vào trấn.

Lư Chính Thuần:

Con cháu đích tôn của nhà họ Lư trong trấn nhỏ. Từng có xung đột và đánh hội đồng Lưu Tiễn Dương, nay phải làm chân chạy vặt cho hai mẹ con đến từ xứ khác. Lư Chính Thuần nhận nhiệm vụ hỏi mua bộ bảo giáp và Kiếm Kinh gia truyền của Lưu Tiễn Dương.

Phù Nam Hoa:

Thanh niên đầu đội cao quan đến từ thành Lão Long, có thân phận là thiếu chủ của thành Lão Long. Sau khi vào trấn nhỏ thì muốn tìm gặp Tống Tập Tân.

Thái Kim Giản:

Bạn đồng hành trong trấn nhỏ của Phù Nam Hoa, đến từ núi Vân Hà. Sau khi vào trấn nhỏ thì muốn tìm gặp Cố Sán. Vì cơ duyên đại đạo nên nổi sát tâm muốn giết Trần Bình An

Tề Tĩnh Xuân:

Nho sĩ trung niên dạy học cho trẻ em tại lớp học t.ư nhân được bốn dòng họ Lư, Lý, Triệu, Tống hùn tiền mở trong trấn nhỏ. Tống Tập Tân tuy luôn nghênh ngang phách lối nhưng lại rất kính trọng ông. Tề Tĩnh Xuân sẽ rời khỏi trấn nhỏ trong 1 tuần nữa. Sau khi tặng chữ cho Ninh Diêu và đưa Triệu Diêu về lớp học thì ông nhận được một bức thư; đọc xong thì chỉ thấy khóe mắt ông ửng đỏ, buồn đến mức muốn dùng cái chết để tạ tội. Sau khi xem xét vụ chém giết trong trấn nhỏ thì Tề Tĩnh Xuân từ chối khéo lời mời đến Đại Tùy dạy học của Cao Chẩn.

Triệu Diêu:

Thiếu niên áo xanh vừa là học trò trong lớp học t.ư nhân, vừa là thư đồng của Tề Tĩnh Xuân. Thích chơi cờ nhưng thường xuyên thua trong tay Tống Tập Tân. Được Tề Tĩnh Xuân tặng cho con dấu và dặn rằng phải cất kỹ.

Đạo sĩ trẻ tuổi:

Đã ở trong trấn 5-6 năm, chuyên mò xương xem tướng, xem bói rút thăm, giúp dân chúng viết thư cho người nhà. Trên đường đi thì bắt gặp Ninh Diêu bị thương nặng trong một con hẻm. Đạo sĩ trẻ tuổi vốn không muốn dính dáng tới mấy vụ ân oán nên định nhắm mắt làm ngơ, nhưng Ninh Diêu trước khi ngất đi đã lấy tay tóm chặt chân của đạo nhân nên cuối cùng đành ra tay cứu giúp. Đạo sĩ trẻ tuổi lấy ngón tay tính toán xem nên đưa Ninh Diêu vào nhà của dòng họ nào để tương trợ, nhưng kết quả đều bị các lão tổ tông các họ từ chối. Qua đoạn đối thoại giữa các lão tổ tông trong trấn, người bảo hộ đời tiếp theo cho trấn nhỏ chính là thợ rèn Nguyễn Cung đến từ xứ khác. Đạo sĩ trẻ tuổi tính toán một hồi thì quyết định đưa cô tới nhà Trần Bình An, để cậu thiếu niên mồ côi bần cùng gánh giúp phần nhân quả cứu người. Sau khi Trần Bình An cứu tỉnh Ninh Diêu thì đạo sĩ trẻ tuổi tự giới thiệu bản thân tên Lục Trầm. Lục Trầm viết cho Trần Bình An một đơn thuốc khác để giúp Ninh Diêu dưỡng thương rồi chào tạm biệt Trần Bình An và Ninh Diêu, rời khỏi trấn.

Chân Quân:

Ban đầu xuất hiện với bộ dáng của một lão già kể chuyện dạo, thuộc nhóm người từ xứ khác muốn vào trấn. Cố Sán sau khi trông thấy bán nước đổ hoài không hết thì nghĩ người này là quái nhân nên rất sợ hãi. Sau đó Chân Quân đến tận nhà, nhận Cố Sán làm đệ tử và bắt con Giao, gián tiếp dùng thủ đoạn muốn hại chết Trần Bình An.

Cố Sán:

Từng được Chân Quân ôm lên để đo căn cốt nhưng cuối cùng không nhấc lên nổi vì căn cốt quá nặng. Hai mẹ con Cố Sán thường xuyên chửi lộn với Tống Tập Tân, nhưng thằng nhóc này lại rất thân với Trần Bình An. Cố Sán được Trần Bình An cho con lươn màu vàng đất, nhưng sau này mới biết đó là một con Giao, định trả cho Trần Bình An thì bị mẹ và Chân Quân ngăn lại, sau đó bái Chân Quân làm sư phụ.
 

Vũ Tích

Đại Thừa Hậu Kỳ
@Hoa Lưỡng Sinh version 2.0 ra lò :thank:
Tóm tắt Kiếm Lai từ chương 1 đến chương 17:

Cách hành văn của Kiếm Lai khác với những bộ truyện thông thường, thường xuyên thay đổi mạch dẫn truyện theo từng góc nhìn khác nhau của các nhân vật. Nếu như viết tóm tắt theo trình tự A B C thì bài viết sẽ trở thành một nồi lẩu tạp nham ngay cả người dịch cũng nuốt không vô. Tớ sẽ viết theo góc nhìn của từng nhân vật.

Trần Bình An:

Thiếu niên mồ côi cha mẹ, sinh sống trong một căn nhà rách nằm tại ngõ Nê Bình trong trấn nhỏ. Được sư phụ làm gốm họ Diêu nhận vào làm thợ gốm học việc, làm được vài năm thì lò gốm trong trấn bị triều đình ép đóng cửa. Sư phụ họ Diêu qua đời vào sáng hôm sau. Trần Bình An thất nghiệp, định xin vào làm thợ học việc tại tiệm rèn của sư phụ họ Nguyễn mới vừa đến từ nơi khác nhưng bị từ chối, sau đó xin vào làm một chân đưa phát thư tín cho người gác cổng trấn Trịnh Đại Phong tại cổng phía Đông của trấn nhỏ. Trong lúc chuẩn bị đưa thư thì trông thấy 7-8 người từ xứ khác đứng chờ trước cổng để đi vào trấn nhỏ. Trần Bình An thấy người lạ hỏi nhà của Tống Tập Tân thì sinh lòng đề phòng giấu đi, không ngờ lại dính vào họa sát thân vì một bãi phân chó. Trần Bình An bị Thái Kim Giản vỗ một cái vào trán phá hỏng khí huyệt khiến bệnh tật đeo bám cả đời, vỗ một cái vào ngực khiến mạch môn bị ép mở nên sống không quá nửa năm. Sau chuyện này thì Trần Bình An đang ngồi trong nhà lại nghe tiếng đạo sĩ trẻ tuổi gọi ngoài cổng. Ra mở cổng thì thấy đạo sĩ đang đẩy một chiếc xe hai bánh, trên xe là Ninh Diêu bị thương nặng đang hấp hối. Trần Bình An nhận lời cứu người, sau đó đi mua thuốc dựa theo danh sách kê đơn của đạo sĩ trẻ tuổi.

Tống Tập Tân:

Con t.ư sinh của quan giám tạo quản lý lò gốm tiền nhiệm. Sau khi quan giám tạo phải trở về kinh thành thì bỏ Tống Tập Tân lại cho người kế nhiệm chức quan trong trấn nhỏ. Lò gốm bị đóng, chức quan cũng không còn nên người nọ để lại chút tiền cho Tống Tập Tâp rồi rời đi luôn. Tống Tập Tân ăn chơi thảnh thơi qua ngày trong trấn cùng với tì nữ tên Trĩ Khuê. Cả hai là hàng xóm của Trần Bình An nhưng sẽ rời đi trong tháng tới. Sau này gặp Phù Nam Hoa muốn bàn chuyện buôn bán thì mời vào nhà, không tỏ thái độ với việc Thái Kim Giản lén ra tay khiến Trần Bình An chết dần chết mòn.

Trĩ Khuê:

Tì nữ của Tống Tập Tân. Sau này Lưu Tiễn Dương tiết lộ tên thật là Vương Chu. Người dân đồn rằng nhiều năm trước, Trĩ Khuê vốn là ăn mày nghèo đói ngất xỉu trước cổng nhà Tống Tập Tân được Trần Bình An phát hiện và kịp thời cứu giúp. Sau khi đưa Thái Kim Giản đến nhà của Cố Sán, trên đường trở về nhà thì gặp Tề Tĩnh Xuân ở đầu ngõ Nê Bình. Qua đoạn đối thoại giữa hai người thì lộ ra thông tin Trĩ Khuê không phải là con người, mà là một tồn tại có liên quan đến chuyện xưa của trấn nhỏ. Tề Tĩnh Xuân mắng Trĩ Khuê vong ân bội nghĩa, không biết đền đáp Trần Bình An đã cứu cô khi ngất xỉu trước cổng nhà mà còn liên tục hút lấy khí số của Trần Bình An trong suốt những năm về sau. Hai bên cãi nhau một hồi thì Tề Tĩnh Xuân dùng thần thông ép Trĩ Khuê lạy trời đất, lạy chúng sinh, lạy đại đạo để răn đe.

Nguyễn Cung:

Thợ rèn đến từ xứ khác muốn mở tiệm rèn tại ngõ Kỵ Long trong trấn nhỏ, từ chối nhận Trần Bình An làm thợ học việc.

Ninh Diêu:

Thiếu nữ đến từ xứ khác, mang theo một thanh trường kiếm vỏ trắng và một thanh đao vỏ xanh. Suýt nữa thì giết Triệu Diêu vì dám nhìn chằm chằm vào cô, may là có Tề Tĩnh Xuân đỡ giúp thế tấn công và tặng cho thanh kiếm hai chữ “Trùng” và “Đẩu” trong biển tự “Khí Trùng Đẩu Ngưu”. Ninh Diêu vì hai chữ này mà muốn từ bỏ thanh kiếm vì chúng không hợp với kiếm đạo của cô. Tề Tĩnh Xuân thấy vậy thì khuyên vẫn nên mang thanh kiếm theo vì sắp tới sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra trong trấn nhỏ. Ninh Diêu bị lão thái giám Ngô Việt đánh trọng thương suýt chết và được Lục Trầm và Trần Bình An cứu chữa. Trong lúc trò chuyện với hai người thì cô tiết lộ rằng cô đến từ núi Đảo Huyền.

Lưu Tiễn Dương:

Đệ tử ruột của sư phụ làm gốm họ Diêu, có thiên t.ư rất tốt. Lưu Tiễn Dương cũng là trẻ mồ côi, nhưng thân hình cao lớn, lăn lộn nhiều nên dần trở thành đại ca xóm dưới. Từng bị người nhà họ Lưu vây đánh suýt chết nhưng được Trần Bình An tri hô cứu mạng, về sau thường xuyên chạy sang nhà Trần Bình An hỏi thăm về tì nữ Trĩ Khuê và cũng là người giới thiệu Trần Bình An với sư phụ họ Diêu. Sau khi lò gốm bị đóng cửa thì giới thiệu công việc đào giếng tại khu đất ven suối của thợ rèn họ Nguyễn. Lưu Tiễn Dương được thợ rèn họ Nguyễn truyền cho một chút công phu quyền cước căn bản. Trong nhà Lưu Tiễn Dương có bộ bảo giáp và pho Kiếm Kinh gia truyền.

Thiếu niên mặc cẩm y và thái giám họ Ngô:

Tranh cơ duyên mua cái rọ chứa con cá chép đuôi vàng với Trần Bình An, sau đó muốn cảm ơn nên đến ngõ Nê Bình cùng với họ Ngô để tặng Trần Bình An một túi gấm thêu nặng trịch. Thiếu niên mặc cẩm y và thái giám họ Ngô gặp phải Ninh Diêu trong một con hẻm nhỏ thì chợt có ý muốn gây sự, đứng chặn giữa đường không muốn cho Ninh Diêu bước qua. Đúng lúc đó thì thiếu niên mặc cẩm y được thái giám họ Ngô gọi là “điện hạ” gặp phải ám sát, đồng thời bị Ninh Diêu thừa cơ tấn công. Thái giám họ Ngô giết chết thích khách, còn thiếu niên mặc cẩm y tỏ ý muốn xin lỗi Ninh Diêu, tự xưng tên mình là Cao Chẩn, đến từ quận Dực Dương nước Đại Tùy, hóa ra lại là hoàng tử nước Đại Tùy. Cao Chẩn thấy Ninh Diêu không có ý làm hòa thì lấy khối ngọc tỉ vừa đạt được ra để bồi tội nhưng Ninh Diêu từ chối, quay người bỏ đi. Thái giám họ Ngô thấy thế thì nổi sát tâm, tung quyền từ phía sau định đánh chết Ninh Diêu nhưng lại bị thanh kiếm được Tề Tĩnh Xuân tặng hai chữ nọ ngăn cản. Chao Chẩn tức giận dùng thẳng tên tục của thái giám họ Ngô là Ngô Việt để trách mắng. Tề Tĩnh Xuân đột ngột xuất hiện xem xét thi thể của thích khách, lộ ra thân phận là người bảo hộ cho trấn nhỏ. Trấn nhỏ vốn có quy củ về việc người đến từ bên ngoài trấn không được chém giết lẫn nhau nên Tề Tĩnh Xuân muốn trục xuất hai chủ tớ Cao Chẩn. Cao Chẩn không lấy đó làm tức giận mà còn mời Tề Tĩnh Xuân sang dạy học tại thư viện Đại Tùy.

Lý Nhị:

Người đàn ông trung niên bắt được con cá chép đuôi vàng bỏ vào rọ.

Trịnh Đại Phong:

Người gác cổng phía Đông của trấn nhỏ ăn mặc lôi thôi lếch thếch, thường bị dân chúng trêu ghẹo. Sau khi mở cổng cho nhóm người từ xứ khác vào trấn thì nhận của mỗi người một chiếc túi gấm như phí bước qua cổng.

Vượn Bàn Sơn:

Mang hình dáng của một lão già cao lớn, thuộc nhóm người từ xứ khác muốn vào trấn, đến từ núi Chính Dương.

Đứa bé gái:

Đi cùng với vượn Bàn Sơn, là thiếu chủ núi Chính Dương.

Người phụ nữ và đứa bé trai:

Thuộc nhóm người từ xứ khác muốn vào trấn.

Lư Chính Thuần:

Con cháu đích tôn của nhà họ Lư trong trấn nhỏ. Từng có xung đột và đánh hội đồng Lưu Tiễn Dương, nay phải làm chân chạy vặt cho hai mẹ con đến từ xứ khác. Lư Chính Thuần nhận nhiệm vụ hỏi mua bộ bảo giáp và Kiếm Kinh gia truyền của Lưu Tiễn Dương.

Phù Nam Hoa:

Thanh niên đầu đội cao quan đến từ thành Lão Long, có thân phận là thiếu chủ của thành Lão Long. Sau khi vào trấn nhỏ thì muốn tìm gặp Tống Tập Tân.

Thái Kim Giản:

Bạn đồng hành trong trấn nhỏ của Phù Nam Hoa, đến từ núi Vân Hà. Sau khi vào trấn nhỏ thì muốn tìm gặp Cố Sán. Vì cơ duyên đại đạo nên nổi sát tâm muốn giết Trần Bình An

Tề Tĩnh Xuân:

Nho sĩ trung niên dạy học cho trẻ em tại lớp học t.ư nhân được bốn dòng họ Lư, Lý, Triệu, Tống hùn tiền mở trong trấn nhỏ. Tống Tập Tân tuy luôn nghênh ngang phách lối nhưng lại rất kính trọng ông. Tề Tĩnh Xuân sẽ rời khỏi trấn nhỏ trong 1 tuần nữa. Sau khi tặng chữ cho Ninh Diêu và đưa Triệu Diêu về lớp học thì ông nhận được một bức thư; đọc xong thì chỉ thấy khóe mắt ông ửng đỏ, buồn đến mức muốn dùng cái chết để tạ tội. Sau khi xem xét vụ chém giết trong trấn nhỏ thì Tề Tĩnh Xuân từ chối khéo lời mời đến Đại Tùy dạy học của Cao Chẩn.

Triệu Diêu:

Thiếu niên áo xanh vừa là học trò trong lớp học t.ư nhân, vừa là thư đồng của Tề Tĩnh Xuân. Thích chơi cờ nhưng thường xuyên thua trong tay Tống Tập Tân. Được Tề Tĩnh Xuân tặng cho con dấu và dặn rằng phải cất kỹ.

Đạo sĩ trẻ tuổi:

Đã ở trong trấn 5-6 năm, chuyên mò xương xem tướng, xem bói rút thăm, giúp dân chúng viết thư cho người nhà. Trên đường đi thì bắt gặp Ninh Diêu bị thương nặng trong một con hẻm. Đạo sĩ trẻ tuổi vốn không muốn dính dáng tới mấy vụ ân oán nên định nhắm mắt làm ngơ, nhưng Ninh Diêu trước khi ngất đi đã lấy tay tóm chặt chân của đạo nhân nên cuối cùng đành ra tay cứu giúp. Đạo sĩ trẻ tuổi lấy ngón tay tính toán xem nên đưa Ninh Diêu vào nhà của dòng họ nào để tương trợ, nhưng kết quả đều bị các lão tổ tông các họ từ chối. Qua đoạn đối thoại giữa các lão tổ tông trong trấn, người bảo hộ đời tiếp theo cho trấn nhỏ chính là thợ rèn Nguyễn Cung đến từ xứ khác. Đạo sĩ trẻ tuổi tính toán một hồi thì quyết định đưa cô tới nhà Trần Bình An, để cậu thiếu niên mồ côi bần cùng gánh giúp phần nhân quả cứu người. Sau khi Trần Bình An cứu tỉnh Ninh Diêu thì đạo sĩ trẻ tuổi tự giới thiệu bản thân tên Lục Trầm. Lục Trầm viết cho Trần Bình An một đơn thuốc khác để giúp Ninh Diêu dưỡng thương rồi chào tạm biệt Trần Bình An và Ninh Diêu, rời khỏi trấn.

Chân Quân:

Ban đầu xuất hiện với bộ dáng của một lão già kể chuyện dạo, thuộc nhóm người từ xứ khác muốn vào trấn. Cố Sán sau khi trông thấy bán nước đổ hoài không hết thì nghĩ người này là quái nhân nên rất sợ hãi. Sau đó Chân Quân đến tận nhà, nhận Cố Sán làm đệ tử và bắt con Giao, gián tiếp dùng thủ đoạn muốn hại chết Trần Bình An.

Cố Sán:

Từng được Chân Quân ôm lên để đo căn cốt nhưng cuối cùng không nhấc lên nổi vì căn cốt quá nặng. Hai mẹ con Cố Sán thường xuyên chửi lộn với Tống Tập Tân, nhưng thằng nhóc này lại rất thân với Trần Bình An. Cố Sán được Trần Bình An cho con lươn màu vàng đất, nhưng sau này mới biết đó là một con Giao, định trả cho Trần Bình An thì bị mẹ và Chân Quân ngăn lại, sau đó bái Chân Quân làm sư phụ.
Đọc lướt (lại tiếp tục đọc lướt), và không hiểu bạn dịch giả viết tóm tắt theo phương pháp cực lạ hay truyện nó lạ nữa.
Tác động tiêu cực sau khi xem tóm tắt: hết muốn đọc truyện luôn.
 

Hoa Lưỡng Sinh

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Moderator
*Thiên Tôn*
Thê Tử của Cún Con Xa Nhà
@Hoa Lưỡng Sinh Đây mời cô nương edit bài viết này, tắt hiển thị BBCode (có icon là [ ] nằm ở góc phải phía trên bài viết, rồi copy paste từ đoạn [ta ble] cho đến hết là được :thank:

kiemlai.jpg
Tên truyện: Kiếm Lai
Tác giả: Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Lời tựa: "Thiên đạo sụp đổ. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm,

nhưng có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần,
hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!"
Dịch lời tựa: nhongcon_pupa
Ảnh bìa: Lãng Nhân Môn
Link đọc truyện: Kiếm Lai - Phong Hỏa Hí Chư Hầu

Trạng thái: Đang ra
Người dịch: @Diệp Tu, @Vong Mạng , @Ưa Khẩu Nghiệp Nhất 4rum ,
@Bạch Tiểu Thuần , nhongcon_pupa

Xin cảm ơn chư vị dịch giả và quý độc giả đã ủng hộ bộ truyện suốt 2 năm qua.
Ban đầu tớ chỉ định tham gia event kiếm chút xèng, nhưng sau khi viết một hồi thì
thấy nên tạo hẳn một trang wiki cho Kiếm Lai để cập nhật những chi tiết quan trọng
cho truyện luôn.
Tóm tắt nội dung theo chương:
Tóm tắt Kiếm Lai từ chương 1 đến chương 17:

Cách hành văn của Kiếm Lai khác với những bộ truyện thông thường, thường xuyên thay đổi mạch dẫn truyện theo từng góc nhìn khác nhau của các nhân vật. Nếu như viết tóm tắt theo trình tự A B C thì bài viết sẽ trở thành một nồi lẩu tạp nham ngay cả người dịch cũng nuốt không vô. Tớ sẽ viết theo góc nhìn của từng nhân vật.

Trần Bình An:

Thiếu niên mồ côi cha mẹ, sinh sống trong một căn nhà rách nằm tại ngõ Nê Bình trong trấn nhỏ. Được sư phụ làm gốm họ Diêu nhận vào làm thợ gốm học việc, làm được vài năm thì lò gốm trong trấn bị triều đình ép đóng cửa. Sư phụ họ Diêu qua đời vào sáng hôm sau. Trần Bình An thất nghiệp, định xin vào làm thợ học việc tại tiệm rèn của sư phụ họ Nguyễn mới vừa đến từ nơi khác nhưng bị từ chối, sau đó xin vào làm một chân đưa phát thư tín cho người gác cổng trấn Trịnh Đại Phong tại cổng phía Đông của trấn nhỏ. Trong lúc chuẩn bị đưa thư thì trông thấy 7-8 người từ xứ khác đứng chờ trước cổng để đi vào trấn nhỏ. Trần Bình An thấy người lạ hỏi nhà của Tống Tập Tân thì sinh lòng đề phòng giấu đi, không ngờ lại dính vào họa sát thân vì một bãi phân chó. Trần Bình An bị Thái Kim Giản vỗ một cái vào trán phá hỏng khí huyệt khiến bệnh tật đeo bám cả đời, vỗ một cái vào ngực khiến mạch môn bị ép mở nên sống không quá nửa năm. Sau chuyện này thì Trần Bình An đang ngồi trong nhà lại nghe tiếng đạo sĩ trẻ tuổi gọi ngoài cổng. Ra mở cổng thì thấy đạo sĩ đang đẩy một chiếc xe hai bánh, trên xe là Ninh Diêu bị thương nặng đang hấp hối. Trần Bình An nhận lời cứu người, sau đó đi mua thuốc dựa theo danh sách kê đơn của đạo sĩ trẻ tuổi.

Tống Tập Tân:

Con t.ư sinh của quan giám tạo quản lý lò gốm tiền nhiệm. Sau khi quan giám tạo phải trở về kinh thành thì bỏ Tống Tập Tân lại cho người kế nhiệm chức quan trong trấn nhỏ. Lò gốm bị đóng, chức quan cũng không còn nên người nọ để lại chút tiền cho Tống Tập Tâp rồi rời đi luôn. Tống Tập Tân ăn chơi thảnh thơi qua ngày trong trấn cùng với tì nữ tên Trĩ Khuê. Cả hai là hàng xóm của Trần Bình An nhưng sẽ rời đi trong tháng tới. Sau này gặp Phù Nam Hoa muốn bàn chuyện buôn bán thì mời vào nhà, không tỏ thái độ với việc Thái Kim Giản lén ra tay khiến Trần Bình An chết dần chết mòn.

Trĩ Khuê:

Tì nữ của Tống Tập Tân. Sau này Lưu Tiễn Dương tiết lộ tên thật là Vương Chu. Người dân đồn rằng nhiều năm trước, Trĩ Khuê vốn là ăn mày nghèo đói ngất xỉu trước cổng nhà Tống Tập Tân được Trần Bình An phát hiện và kịp thời cứu giúp. Sau khi đưa Thái Kim Giản đến nhà của Cố Sán, trên đường trở về nhà thì gặp Tề Tĩnh Xuân ở đầu ngõ Nê Bình. Qua đoạn đối thoại giữa hai người thì lộ ra thông tin Trĩ Khuê không phải là con người, mà là một tồn tại có liên quan đến chuyện xưa của trấn nhỏ. Tề Tĩnh Xuân mắng Trĩ Khuê vong ân bội nghĩa, không biết đền đáp Trần Bình An đã cứu cô khi ngất xỉu trước cổng nhà mà còn liên tục hút lấy khí số của Trần Bình An trong suốt những năm về sau. Hai bên cãi nhau một hồi thì Tề Tĩnh Xuân dùng thần thông ép Trĩ Khuê lạy trời đất, lạy chúng sinh, lạy đại đạo để răn đe.

Nguyễn Cung:

Thợ rèn đến từ xứ khác muốn mở tiệm rèn tại ngõ Kỵ Long trong trấn nhỏ, từ chối nhận Trần Bình An làm thợ học việc.

Ninh Diêu:

Thiếu nữ đến từ xứ khác, mang theo một thanh trường kiếm vỏ trắng và một thanh đao vỏ xanh. Suýt nữa thì giết Triệu Diêu vì dám nhìn chằm chằm vào cô, may là có Tề Tĩnh Xuân đỡ giúp thế tấn công và tặng cho thanh kiếm hai chữ “Trùng” và “Đẩu” trong biển tự “Khí Trùng Đẩu Ngưu”. Ninh Diêu vì hai chữ này mà muốn từ bỏ thanh kiếm vì chúng không hợp với kiếm đạo của cô. Tề Tĩnh Xuân thấy vậy thì khuyên vẫn nên mang thanh kiếm theo vì sắp tới sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra trong trấn nhỏ. Ninh Diêu bị lão thái giám Ngô Việt đánh trọng thương suýt chết và được Lục Trầm và Trần Bình An cứu chữa. Trong lúc trò chuyện với hai người thì cô tiết lộ rằng cô đến từ núi Đảo Huyền.

Lưu Tiễn Dương:

Đệ tử ruột của sư phụ làm gốm họ Diêu, có thiên t.ư rất tốt. Lưu Tiễn Dương cũng là trẻ mồ côi, nhưng thân hình cao lớn, lăn lộn nhiều nên dần trở thành đại ca xóm dưới. Từng bị người nhà họ Lưu vây đánh suýt chết nhưng được Trần Bình An tri hô cứu mạng, về sau thường xuyên chạy sang nhà Trần Bình An hỏi thăm về tì nữ Trĩ Khuê và cũng là người giới thiệu Trần Bình An với sư phụ họ Diêu. Sau khi lò gốm bị đóng cửa thì giới thiệu công việc đào giếng tại khu đất ven suối của thợ rèn họ Nguyễn. Lưu Tiễn Dương được thợ rèn họ Nguyễn truyền cho một chút công phu quyền cước căn bản. Trong nhà Lưu Tiễn Dương có bộ bảo giáp và pho Kiếm Kinh gia truyền.

Thiếu niên mặc cẩm y và thái giám họ Ngô:

Tranh cơ duyên mua cái rọ chứa con cá chép đuôi vàng với Trần Bình An, sau đó muốn cảm ơn nên đến ngõ Nê Bình cùng với họ Ngô để tặng Trần Bình An một túi gấm thêu nặng trịch. Thiếu niên mặc cẩm y và thái giám họ Ngô gặp phải Ninh Diêu trong một con hẻm nhỏ thì chợt có ý muốn gây sự, đứng chặn giữa đường không muốn cho Ninh Diêu bước qua. Đúng lúc đó thì thiếu niên mặc cẩm y được thái giám họ Ngô gọi là “điện hạ” gặp phải ám sát, đồng thời bị Ninh Diêu thừa cơ tấn công. Thái giám họ Ngô giết chết thích khách, còn thiếu niên mặc cẩm y tỏ ý muốn xin lỗi Ninh Diêu, tự xưng tên mình là Cao Chẩn, đến từ quận Dực Dương nước Đại Tùy, hóa ra lại là hoàng tử nước Đại Tùy. Cao Chẩn thấy Ninh Diêu không có ý làm hòa thì lấy khối ngọc tỉ vừa đạt được ra để bồi tội nhưng Ninh Diêu từ chối, quay người bỏ đi. Thái giám họ Ngô thấy thế thì nổi sát tâm, tung quyền từ phía sau định đánh chết Ninh Diêu nhưng lại bị thanh kiếm được Tề Tĩnh Xuân tặng hai chữ nọ ngăn cản. Chao Chẩn tức giận dùng thẳng tên tục của thái giám họ Ngô là Ngô Việt để trách mắng. Tề Tĩnh Xuân đột ngột xuất hiện xem xét thi thể của thích khách, lộ ra thân phận là người bảo hộ cho trấn nhỏ. Trấn nhỏ vốn có quy củ về việc người đến từ bên ngoài trấn không được chém giết lẫn nhau nên Tề Tĩnh Xuân muốn trục xuất hai chủ tớ Cao Chẩn. Cao Chẩn không lấy đó làm tức giận mà còn mời Tề Tĩnh Xuân sang dạy học tại thư viện Đại Tùy.

Lý Nhị:

Người đàn ông trung niên bắt được con cá chép đuôi vàng bỏ vào rọ.

Trịnh Đại Phong:

Người gác cổng phía Đông của trấn nhỏ ăn mặc lôi thôi lếch thếch, thường bị dân chúng trêu ghẹo. Sau khi mở cổng cho nhóm người từ xứ khác vào trấn thì nhận của mỗi người một chiếc túi gấm như phí bước qua cổng.

Vượn Bàn Sơn:

Mang hình dáng của một lão già cao lớn, thuộc nhóm người từ xứ khác muốn vào trấn, đến từ núi Chính Dương.

Đứa bé gái:

Đi cùng với vượn Bàn Sơn, là thiếu chủ núi Chính Dương.

Người phụ nữ và đứa bé trai:

Thuộc nhóm người từ xứ khác muốn vào trấn.

Lư Chính Thuần:

Con cháu đích tôn của nhà họ Lư trong trấn nhỏ. Từng có xung đột và đánh hội đồng Lưu Tiễn Dương, nay phải làm chân chạy vặt cho hai mẹ con đến từ xứ khác. Lư Chính Thuần nhận nhiệm vụ hỏi mua bộ bảo giáp và Kiếm Kinh gia truyền của Lưu Tiễn Dương.

Phù Nam Hoa:

Thanh niên đầu đội cao quan đến từ thành Lão Long, có thân phận là thiếu chủ của thành Lão Long. Sau khi vào trấn nhỏ thì muốn tìm gặp Tống Tập Tân.

Thái Kim Giản:

Bạn đồng hành trong trấn nhỏ của Phù Nam Hoa, đến từ núi Vân Hà. Sau khi vào trấn nhỏ thì muốn tìm gặp Cố Sán. Vì cơ duyên đại đạo nên nổi sát tâm muốn giết Trần Bình An

Tề Tĩnh Xuân:

Nho sĩ trung niên dạy học cho trẻ em tại lớp học t.ư nhân được bốn dòng họ Lư, Lý, Triệu, Tống hùn tiền mở trong trấn nhỏ. Tống Tập Tân tuy luôn nghênh ngang phách lối nhưng lại rất kính trọng ông. Tề Tĩnh Xuân sẽ rời khỏi trấn nhỏ trong 1 tuần nữa. Sau khi tặng chữ cho Ninh Diêu và đưa Triệu Diêu về lớp học thì ông nhận được một bức thư; đọc xong thì chỉ thấy khóe mắt ông ửng đỏ, buồn đến mức muốn dùng cái chết để tạ tội. Sau khi xem xét vụ chém giết trong trấn nhỏ thì Tề Tĩnh Xuân từ chối khéo lời mời đến Đại Tùy dạy học của Cao Chẩn.

Triệu Diêu:

Thiếu niên áo xanh vừa là học trò trong lớp học t.ư nhân, vừa là thư đồng của Tề Tĩnh Xuân. Thích chơi cờ nhưng thường xuyên thua trong tay Tống Tập Tân. Được Tề Tĩnh Xuân tặng cho con dấu và dặn rằng phải cất kỹ.

Đạo sĩ trẻ tuổi:

Đã ở trong trấn 5-6 năm, chuyên mò xương xem tướng, xem bói rút thăm, giúp dân chúng viết thư cho người nhà. Trên đường đi thì bắt gặp Ninh Diêu bị thương nặng trong một con hẻm. Đạo sĩ trẻ tuổi vốn không muốn dính dáng tới mấy vụ ân oán nên định nhắm mắt làm ngơ, nhưng Ninh Diêu trước khi ngất đi đã lấy tay tóm chặt chân của đạo nhân nên cuối cùng đành ra tay cứu giúp. Đạo sĩ trẻ tuổi lấy ngón tay tính toán xem nên đưa Ninh Diêu vào nhà của dòng họ nào để tương trợ, nhưng kết quả đều bị các lão tổ tông các họ từ chối. Qua đoạn đối thoại giữa các lão tổ tông trong trấn, người bảo hộ đời tiếp theo cho trấn nhỏ chính là thợ rèn Nguyễn Cung đến từ xứ khác. Đạo sĩ trẻ tuổi tính toán một hồi thì quyết định đưa cô tới nhà Trần Bình An, để cậu thiếu niên mồ côi bần cùng gánh giúp phần nhân quả cứu người. Sau khi Trần Bình An cứu tỉnh Ninh Diêu thì đạo sĩ trẻ tuổi tự giới thiệu bản thân tên Lục Trầm. Lục Trầm viết cho Trần Bình An một đơn thuốc khác để giúp Ninh Diêu dưỡng thương rồi chào tạm biệt Trần Bình An và Ninh Diêu, rời khỏi trấn.

Chân Quân:

Ban đầu xuất hiện với bộ dáng của một lão già kể chuyện dạo, thuộc nhóm người từ xứ khác muốn vào trấn. Cố Sán sau khi trông thấy bán nước đổ hoài không hết thì nghĩ người này là quái nhân nên rất sợ hãi. Sau đó Chân Quân đến tận nhà, nhận Cố Sán làm đệ tử và bắt con Giao, gián tiếp dùng thủ đoạn muốn hại chết Trần Bình An.

Cố Sán:

Từng được Chân Quân ôm lên để đo căn cốt nhưng cuối cùng không nhấc lên nổi vì căn cốt quá nặng. Hai mẹ con Cố Sán thường xuyên chửi lộn với Tống Tập Tân, nhưng thằng nhóc này lại rất thân với Trần Bình An. Cố Sán được Trần Bình An cho con lươn màu vàng đất, nhưng sau này mới biết đó là một con Giao, định trả cho Trần Bình An thì bị mẹ và Chân Quân ngăn lại, sau đó bái Chân Quân làm sư phụ.
Xong rồi, lắm code vậy 🤣
 

Hoa Lưỡng Sinh

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Moderator
*Thiên Tôn*
Thê Tử của Cún Con Xa Nhà
Đọc lướt (lại tiếp tục đọc lướt), và không hiểu bạn dịch giả viết tóm tắt theo phương pháp cực lạ hay truyện nó lạ nữa.
Tác động tiêu cực sau khi xem tóm tắt: hết muốn đọc truyện luôn.
Huynh ấy đang show nhân vật thôi. Mạch xắt lát chứ không phải toàn nội dung đâu tỷ 🤣
Đọc rồi mới hiểu.
 

Nhất Tuyệt Hàn

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
11.452,75
Tu vi
0,01
Giải thích của dịch giả là để độc giả dựa vào đấy khi cần lật lại để gợi nhớ các tình tiết và nhân vật.
Có lẽ ai đọc rồi mới hiểu. Chưa đọc thì pó tay.
Nếu đã dịch thì tất nhiên sẽ không cần nhắc lại main chính cũng như tuyến chính trong phần tóm lược đâu, vì khi dịch sẽ đọc thấy hết. Cái cần là những thứ cần chú ý và diễn biến câu truyện, nhân vật mới xuất hiện trong chương đó sẽ liên kết thế nào với các chương trước hay sau.
 

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
Muội đã cố tình show ra như vậy cho bản moble dễ đọc mà, ứ thèm sửa nữa. :bucminh:
Rút kinh nghiệm nhé, muội muốn chỉnh sửa thì nên nói với người đăng một tiếng rồi hai bên tìm cách giải quyết. Huynh thì không sao, nhưng tự ý làm vậy thì xem như công sức trình bày canh code cả tiếng đổ sông đổ biển hết rồi :thank:
Thôi xóa đi. Để huynh tạo topic mới rồi xử lý vụ bản mobile luôn :thank:
 

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
Nếu đã dịch thì tất nhiên sẽ không cần nhắc lại main chính cũng như tuyến chính trong phần tóm lược đâu, vì khi dịch sẽ đọc thấy hết. Cái cần là những thứ cần chú ý và diễn biến câu truyện, nhân vật mới xuất hiện trong chương đó sẽ liên kết thế nào với các chương trước hay sau.
Thì trong version 1.0 tớ liệt kê manh mối, liên kết nhân vật và vị trí địa lý cả đấy. Ngay cả nhân vật như lão Diêu hình như cũng là trùm sau này mà, đâu có bỏ ra khỏi tóm tắt được. Tóm tắt Version 2.0 chỉ để người chưa đọc truyện đỡ bỡ ngỡ hơn thôi chứ lan man bome :xinloi:
 

Hoa Lưỡng Sinh

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Moderator
*Thiên Tôn*
Thê Tử của Cún Con Xa Nhà
Rút kinh nghiệm nhé, muội muốn chỉnh sửa thì nên nói với người đăng một tiếng rồi hai bên tìm cách giải quyết. Huynh thì không sao, nhưng tự ý làm vậy thì xem như công sức trình bày canh code cả tiếng đổ sông đổ biển hết rồi :thank:
Thôi xóa đi. Để huynh tạo topic mới rồi xử lý vụ bản mobile luôn :thank:
Lịch sử vẫn còn huynh ạ. Nếu huynh muốn chỉnh về như cũ muội có thể thao tác lần nữa. Ko mất dữ liệu, huynh yên tâm 🤗
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top