Bạn bỏ vào spoiler cho gọnChương 17. Bất bình tắc minh. - dịch ra như cv là "chuyện bất bình không vui" - mà để như vầy thì nghe hay hơn. (4770 chữ)
Thiếu thành chủ Phù Nam Hoa của Lão Long Thành, lúc này ngồi ngay ngắn đối diện thiếu niên họ Tống, hai tay cẩn thận cầm một cái ấm nhỏ, đang tỉ mỉ quan sát vết khắc, dường như đang tán thưởng thân thể hấp dẫn của một giai nhân khuynh thành, nhìn hoài không thấy chán, cẩn thận, nhẹ nhàng, không dám thở mạnh, Phù Nam Hoa đã lật qua lật lại nửa canh giờ, yêu thích không buông tay. Luôn có vài người hoặc đồ vật, sẽ làm người ta nhất kiến chung tình, tâm sinh vui mừng. Đối với ánh mắt xoi mói của Phù Nam Hoa mà nói, cái ấm dưỡng tâm này, chính là thứ đó. Tuy nói nhặt bảo và gặp hàng giả, chỉ có cách một đường, nhưng Phù Nam Hoa tin tưởng vững chắc mình lần này là cái trước, hơn nữa nhặt còn không nhỏ. Lão Long Thành của hắn, trong đông đảo tông môn phía nam Đông Bảo Bình Châu, là cầm cờ đi trước, cho nên Phù Nam Hoa là đệ tử tiên gia kiến thức quá lớn hàng thật, cái này cũng là nguyên do lúc trước Thái Kim Giản khắp nơi tỏ ra yếu kém của.
Tống Tập Tân ngáp một cái, nằm trong cái ghế, thay đổi t.ư thế thoải mái, lười biếng hỏi: "Phù huynh, nếu thật giả đã xác nhận không lầm, chúng ta có phải là nên nói chuyện giá cả?"
Phù Nam Hoa rất ít được người xưng huynh gọi đệ, đè xuống cảm giác không khỏe trong lòng, lưu luyến buông ấm xuống, cười nói: " Thành ý của tại hạ ra sao, Tống lão đệ khẳng định trong lòng rõ ràng, bằng không ta tuyệt đối sẽ không công bằng, vừa thấy mặt liền nói thẳng giá trị đích thật của cái ấm này, lại càng không lằng nhằng lề mề như vậy, biểu lộ ta nhất định phải có cái ấm này, cũng là để tránh khỏi ép giá hai bên, mất tiền không sao, còn tổn thương tình cảm huynh đệ. Tống lão đệ, Phù Nam Hoa ta đã đem cậu coi là tri kỷ trên đường tu hành tương lai, hiện nay có thể yên tâm buôn bán, sau này có thể phúc họa tương y, thậm chí là giao phó sinh tử, thì phải xem bước đầu tiên ngày hôm nay của chúng ta, đi có kiên định được không."
Tống Tập Tân vươn một ngón tay, chỉ chỉ vị công tử đang tỏ vẻ chân thành tha thiết, cười tủm tỉm nói: "Phù huynh à, con người ta đặc biệt tục khí, cả người đầy hơi tiền, đương nhiên, bạn bè cũng sẽ nhận thức. Chỉ là tới lúc mọi người ngồi xuống bàn sinh ý, nếu có người nói chuyện huynh đệ với ta, ta khó tránh khỏi sẽ t.ự hỏi trong lòng, người như thế, sau này lúc cần hắn ta, hắn ta thật ra ở trong lòng tính toán như con buôn hay không?"
Phù Nam Hoa sắc mặt lạnh xuống, thân thể ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, một ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, động tác mềm nhẹ, lặng yên không tiếng động.
Đối với thái độ của Phù Nam Hoa thay đổi, Tống Tập Tân tỏ vẻ không phát giác ra, "Gọi cậu một tiếng Phù huynh, lấy ra cái ấm cho cậu xem qua, đã là thành ý của ta, nếu tất cả mọi người muốn làm thành buôn bán, vậy thẳng thắn lưu loát, Phù huynh cho ra giá tiền, ta gật đầu hoặc là lắc đầu, ta cho cậu hai lần cơ hội ra giá, hai lần qua đi, giống như ra khỏi chổ này, mặc cho cậu đồng ý cho ta núi vàng biển bạc, xin lỗi huynh đệ, ta không bán."
" Khối ngọc bội lúc trước, tính là lễ gặp mặt của ta, tên là 'Lão Long Bố Vũ’, không phải pháp bảo tiên gia uy lực to lớn gì, chỉ là ích lợi lúc nghỉ mát, thanh tâm và tránh uế, nhất là đối với minh tưởng, nếu có một môn khẩu quyết bí truyền của thượng tông đạo gia làm phụ trợ, vậy càng có thể có trợ giúp không nhỏ."
Phù Nam Hoa nụ cười chân thành, trên mặt cũng không nửa thần sắc kiêu căng bố thí, đem một túi thêu đặt lên bàn, lấy tay đẩy về hướng Tống Tập Tân bên kia, trịnh trọng nói: "Túi tiền đồng này của ta, gọi là tiền cung dưỡng, là một trong các loại tiền nhan đèn trên thế gian, bình thường cung phụng tượng thần ở miếu Vu Hào hoặc là Văn Xương các, ngậm trong miệng, giấu trong bụng, đặt nơi tay, đều có thể, hơn nữa mỗi cái đều có chú ý và công dụng riêng. Nhưng những cái này cũng không phải quan trọng nhất, chổ chân chính then chốt, ở chỗ những cái này nhìn như là đồng tiền vàng, nhưng thực tế lại là 'Kim tinh' giá trị còn quý giá hơn cả vàng, tiên nhân từng nói ‘Thuỷ bích hoặc khải thải, kim tinh bí mạc luận', đó là nói vật này. Một túi tiền cung dưỡng kim tinh, làm tiền mua ấm, khó mà nói dư dả, chung quy là một giá cả công bằng, nếu thêm khối Lão Long bội, Phù Nam Hoa ta dám nói Tống lão đệ cậu tuyệt đối là kiếm lời."
Nói xong những "Lời tâm huyết" này, Phù Nam Hoa yên tĩnh chờ trả lời.
Tống Tập Tân im lặng chốc lát, chớp mắt mấy cái, hỏi: "Xong chưa?"
Phù Nam Hoa cười khổ nói: "Nói xong rồi."
Thiếu niên chợt trở mặt, một cái tát vỗ trên mặt bàn, "Họ phù kia, cút ngay! Coi ta là đứa ngốc ba tuổi dễ lừa gạt? ! Các người trước khi tiến vào trấn nhỏ, sẽ có ba túi đồng tiền, bỏ một túi tiền mua đường, khi mỗi đắc thủ được một phần bảo bối, vô luận lớn nhỏ, theo lý phải đưa ra một túi. Một túi tiền đồng, nhiều thì ba mươi đồng, ít thì hai mươi, nhưng cái túi tiền bé tí teo của ngươi, bên trong có mười hai đồng hay không? ! Buôn bán, ngay cả chút thành tín ấy cũng không nói, cũng dám t.ừ trong tay tiểu gia đổi cơ duyên?"
Phù Nam Hoa, ngón tay thêm lực đạo, t.ừ chậm thành nhanh, lần lượt gõ mặt bàn.
Tống Tập Tân ngực run lên, đột nhiên thấy khó thở, vẻ mặt đỏ lên, viền mắt xuất hiện tia máu, thiếu niên nhanh chóng vươn một tay, đè chỗ ngực, tim đập kịch liệt như nổi trống, cốc cốc cốc, quả thật giống như là muốn đánh vỡ lồng ngực.
Phù Nam Hoa từ từ giảm tốc độ của ngón tay, sắc mặt thiếu niên cũng chuyển biến tốt đẹp, Phù Nam Hoa cười tủm tỉm hỏi: "Nếu lần đầu tiên định giá, không thành công, vậy ta sẽ ra giá một lần nữa, hai mươi bốn đồng tiền cung dưỡng kim tinh, cái Sơn Tiêu ấm này, bán hay không?"
Tống Tập Tân mồ hôi nhễ nhại do dự, mắt thấy đối phương có động tác, thiếu niên đang nghĩ cách nói hòa hoãn tình thế, vị thiếu thành chủ của Lão Long Thành quen thói được cưng chiều, đã lần thứ hai gõ nhanh tốc độ, như một trận mưa rào thình lình xảy ra của ngày mùa hè.
Tống Tập Tân hai tay đè ngực, khuôn mặt anh tuấn từ lâu vặn vẹo, trong vẻ dữ tợn mang theo một nụ cười tàn nhẫn.
Phù Nam Hoa thiếu chút nữa đã không nhịn được đem thằng nhãi con này gõ chết cho rồi, thế nhưng cuối cùng dừng lại, mê hoặc của từng bước lên trời, chứng đạo trường sinh, vẫn đè qua yêu ghét cá nhân, vì vậy hắn ngừng động tác, buông tha thiếu niên.
Tống Tập Tân há mồm thở dốc, ánh mắt cực nóng, cười khàn.
Phù Nam Hoa đối với cái này rất không hiểu được, trong mắt thiếu niên tựa như không có hận ý gì, Phù Nam Hoa thật ra không cảm thấy đây là một chuyện đáng lo lắng, trên đường tu hành, quái thai kỳ nhân kỳ quái rất nhiều, chỉ là nghi hoặc hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Tống Tập Tân hô hấp càng ngày càng bình ổn, tựa lưng vào ghế ngồi, lau đi mồ hôi trên trán, ánh mắt rạng rỡ nói: "Ta vừa nghĩ đến tương lai không lâu, bản thân cũng có thể có bản lĩnh như ngươi, trong nháy mắt giết người, liền thấy hài lòng không gì sánh được."
Phù Nam Hoa cười, không hổ là đồng đạo khiến cho mình luyến tiếc.
Người như thế, rất dễ tiếp xúc, chỉ cần vị trí của ngươi tốt hơn so với hắn, cũng có khả năng chỉ cần sơ sảy, sẽ bị hắn bò lên trên đỉnh đầu.
Bất quá thiếu thành chủ Lão Long Thành, không cảm thấy mình sau khi thành công nhận được cơ duyên ở đây, sẽ so ra kém một người thiếu niên trước lúc chín tuổi, từ đầu đến cuối không thể rời khỏi trấn nhỏ.
Tống Tập Tân nhìn mắt chiếc ấm trên bàn, nửa túi tiền, sau khi ngẩng đầu, nói: "Phù Nam Hoa, ta có hai điều kiện, chỉ cần ngươi đáp ứng, ta ngoại trừ bán cho ngươi Sơn Tiêu ấm, còn lấy ra một vật không thua nó."
Phù Nam Hoa đè xuống vui sướng trong lòng, tận lực giữ cho ngữ khí bình thản nói: "Nói nghe một chút."
Tống Tập Tân cũng không thừa nước đục thả câu, nói ra lời không sợ hù chết người, "Thứ nhất, ta muốn ngươi đưa cho ta ba túi tiền kim tinh, chứ không phải hai túi!"
Phù Nam Hoa không chút do dự nói: "Có thể!"
Tống Tập Tân nhìn chằm chằm con mắt của đối phương.
Phù Nam Hoa cười nói: "Tin hay không do ngươi. Đồng thời, ngày hôm nay trước khi ta đi ra, ngươi phải lấy ra món đồ có giá trị tương đương với hai túi kim tinh, khiến cho ta tự mình xem qua."
Tống Tập Tân cũng gật đầu nói: "Đương nhiên!"
Phù Nam Hoa hỏi: "Như vậy điều kiện thứ hai là?"
Tống Tập Tân chậm rãi nói: "Thay ta giết một người."
Phù Nam Hoa lắc đầu nói: " Nếu ngươi ngay cả một túi tiền đồng có bao nhiêu đều hiểu được, cũng nên biết những người như chúng ta, là không thể tùy ý giết người ở đây, bằng không sẽ bị lập tức trục xuất khỏi trấn nhỏ, thậm chí rất có thể bị lột bỏ một phần căn cốt, cắt cơ duyên liên quan với thánh nhân và tiên gia, vô cùng thê thảm, càng liên lụy gia tộc mất đi tất cả cơ duyên nơi đây."
Tống Tập Tân khóe miệng nhếch lên, "Ngươi đừng vội từ chối, có thể tĩnh quan kỳ biến, như thế nào?"
Phù Nam Hoa cười hỏi: "Ta rất tò mò, ngươi muốn giết ai?"
Tống Tập Tân nửa thật nửa giả nói: "Ta đã nghĩ ra đâu."
Phù Nam Hoa một lần nữa cầm lấy chiếc ấm, cảm thụ được thân ấm nhẵn nhụi, thuận miệng nói: "Vậy ta mở mắt mong chờ."
Bàn đối diện, thiếu niên vô thức xoa xoa cái cổ của mình, sắc mặt kém không gì sánh được.
————
Trước đó Trĩ Khuê đưa Thái Kim Giản tới ngoài cửa sân Cố gia, sau đó tỳ nữ của Tống Tập Tân liền tự đi dạo phố, Thái Kim Giản sau khi đẩy cửa mà vào, như bị sét đánh, đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, nhìn cái kia lão nhân ngồi trên ghế dài, run giọng hỏi: "Tiền bối chính là Tiệt Giang chân quân tiềm tu của Thư Giản hồ?"
Lão nhân hỏi: "Ngươi làm sao nhận ra lão phu?"
Thái Kim Giản cung kính nói: "Vãn bối là Thái Kim Giản của Vân Hà sơn, mười năm trước đã từng theo gia phụ đi đến Thư Giản hồ, quan sát kỳ cảnh cụ rùa nổi trên mặt nước, may mắn thấy phong thái của tiền bối, ký ức vẫn còn mới mẻ, đến nay khó quên."
Lão nhân gật đầu nói: "Đã biết."
Thái Kim Giản tâm tình thoáng trầm trọng, "Chân quân, vãn bối muốn. . ."
"Thuyết Thư tiên sinh" được xưng là "Tiệt Giang chân quân", liếc nàng ta một cái, thản nhiên nói: "Nể mặt Tùng Hà lão tổ, lão phu liền bỏ qua cho việc ngươi không mời mà đến, lần sau không được phép như vậy. Ra sân, nhớ kỹ đóng cửa."
Thái Kim Giản chỉ là im lặng chốc lát, liền gật đầu nói: "Vãn bối xin cáo lui."
Nàng đúng là cứ như thế mà đi, hơn nữa không quên đóng cửa lại, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận.
Trong sân, phụ nhân nhìn bên kia cánh cửa, lo lắng hỏi: "Tiên trưởng, nàng ta không giống sẽ từ bỏ ý đồ, có phiền phức hay không?"
Lão nhân có danh xưng "Chân quân" cười nhạo nói: "Tiến vào trấn nhỏ, hít thở không khí hay thả rắm, đều có thể sẽ có phiền phức, lẽ nào vì thế lại không muốn cơ duyên?"
Phụ nhân không nói gì.
Lão nhân nở nụ cười, "Ta hỏi ngươi, Cố thị, nếu như ngươi có thể lựa chọn, là nguyện ý cho Cố Sán đi Vân Hà sơn tu hành, hay là cùng theo ta đi Thư Giản hồ?"
"Chớ vội trả lời."
Lão nhân khoát khoát tay, khiến cho phụ nhân không nên nóng lòng tỏ thái độ, chậm rãi nói: "Vân Hà sơn, là sơn môn hạng hai của Đông Bảo Bình Châu, bất quá nếu ngươi cảm thấy Vân Hà sơn sẽ không đáng nhắc tới, vậy là mười phần sai, Vân Hà sơn sản xuất Vân Căn thạch, là thiên tài địa bảo chân chính, đừng nói là Đông Bảo Bình Châu, dù là cả thiên hạ, cũng chỉ có một chổ duy nhất có, vì vậy Vân Hà sơn địa vị cao cả, tất cả mọi người nguyện ý nhường nó ba phần, nhất là tông môn đạo quan Đan Đỉnh phái của đạo gia, có quan hệ rất sâu với Vân Hà sơn. Mà lão phu, bất quá là một tu sĩ của Thư Giản hồ, chỉ chiếm một đảo giữa hồ, đệ tử có thể đếm được trên đầu ngón tay, nô bộc không đủ trăm người."
Phụ nhân Cố thị thản nhiên cười, từ nương bán lão, phong vận do tồn, " Chênh lệch của ta cùng với nữ tử của Vân Hà sơn, như là chênh lệch của nàng ta với tiên trưởng ngài, ta sao có thể để cho Cố Sán không đi đến chổ động thiên phúc địa, mà theo nàng kia ra ruộng đồng kiếm ăn?"
Lão nhân cười sang sảng, đột nhiên nhớ tới một chuyện, trầm giọng nói: "Thân thế của thiếu niên kia như thế nào? Cố thị, ngươi nói cho tường tận, để ngừa lỡ như."
Phụ nhân ngẩn người, vuốt vuốt sợi tóc trên thái dương, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Đứa nhỏ đáng thương kia tên gọi là Trần Bình An, cha mẹ đều là người trong trấn lớn lên, mẫu thân của hắn còn có quan hệ tốt với ta, dáng dấp bình thường, tính tình rất được, ta hình như chưa bao giờ thấy nàng đỏ mặt với ai, tướng mạo của nam nhân nàng, lại có chút không được, thật sự không xứng với nàng ta, bất quá tay nghề làm gốm không tồi, nếu như không phải chết sớm, không chừng làm hai mươi năm, là có thể lên làm thợ cả của lò gốm Đại Long. Về phần chết như thế nào, có nghe nói là đêm mưa xối xả đó, sợ lò gốm bị cháy, vội vội vàng vàng chạy đi, trượt chân ngã xuống suối, cũng có nghe nói là đi đốn củi, ham tiện nghi, xông vào đỉnh núi bị triều đình đóng cửa, bị dã thú trong rừng già ăn thịt, nói chung, thi thể không tìm được. Nam nhân đó, tính tình hũ nút đánh mấy gậy cũng không ra cái rắm, đối với đứa nhỏ nhà mình thật ra rất tốt, mỗi lần trở về trấn đều mua một ít lễ vật, trống nhỏ, đường Bồ Tát, bình gốm cũ, đại khái mà nói, một nhà ba người, trước khi nam nhân kia chết, coi như an ổn."
"Cha Trần Bình An sau khi chết, mẹ hắn đại khái là có tâm bệnh, tinh thần khí rất nhanh không chịu được, thân thể lúc đầu đã không khoẻ mạnh, nói suy sụp liền suy sụp, không được một năm thời gian, liền ngã bệnh, gầy đến xương bọc da, làm cho hàng xóm nhìn thấy đều hốt hoảng, hoàn toàn không nhận ra được nữ tử xinh đẹp năm đó. Lúc ấy, cũng là đứa nhỏ Trần Bình An chăm sóc nàng ta, đứa nhỏ mới bây lớn, mua thuốc nấu thuốc, nấu cơm xào rau, cái gì đều làm được, đứa nhỏ lúc đó vóc dáng quá bé, lúc nấu cơm còn phải đứng trên ghế, còn có, vì tiết kiệm tiền mua thuốc cho mẫu thân, có vài dược liệu dễ, liền đi khắp núi đồi mà tìm, hái được nhiều, thì bán cho hiệu thuốc."
"Có lần có thể là ăn nhầm dược thảo, lúc mang túi trở về ngõ Nê Bình, đứa nhỏ đột nhiên ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, lăn đầy đất. Làm cho hàng xóm chúng tôi cho rằng cả nhà ba người, cứ như thế toàn bộ đều mất. Lúc đó mẹ chồng ta còn sống, có nói cả nhà đều đi mới tốt, đỡ phải ở lại chịu khổ, đều đi hết, tại cõi âm còn có thể đoàn viên. Sau đó, đứa nhỏ không biết vì sao, bản thân khoẻ lên, vượt qua trận bệnh đó, chỉ là mẹ đứa nhỏ lại không thể sống qua mùa đông kia. À đúng rồi, tiên sư, đứa nhỏ Trần Bình An này sinh vào mùng năm tháng năm, hàng xóm láng giềng đều nói, cái này là ngày xấu nhất trong năm, rất dễ đưa tới đồ bẩn, còn liên lụy người nhà,
Cho nên sau khi cha mẹ đứa nhỏ mất, trong nhà không còn tiền, thậm chí những món đồ cha hắn đem về cho, hầu như đều đi chỗ khác trong trấn nhỏ, tìm bạn cùng tuổi đổi cái ăn. . ."
Phụ nhân nói đến đây, lão nhân rốt cục mở miệng nói, "Mùng năm tháng năm? Có chút ý tứ, để ta tính tính."
Năm ngón tay bấm tay niệm chú, như tay áo có Càn Khôn.
Thấy phụ nhân đờ ra, lão nhân cười nói: "Ngươi tiếp tục nói đi."
Phụ nhân à một tiếng, "Niệm tình hàng xóm nhiều năm như vậy, những người trong ngõ Nê Bình, tuy rằng không dám đem Trần Bình An đến nhà của mình, thế nhưng thường thường cứu tế một chút cho hắn, đem vài chén cơm và đồ ăn qua, chút việc nhỏ ấy vẫn có thể làm được. Nhân tâm đều bằng thịt, nói thật, nếu như không phải ngày sinh của đứa nhỏ như vậy, thật sự làm cho người ta sợ hãi, bằng không thì không ai mà không yêu thương đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy. Đương nhiên, nói đi cũng phải nói lại, láng giềng cũng có người không phúc hậu, một vài người xấu bụng, thích trêu ghẹo đứa nhỏ kia, làm hại hắn cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đi làm học đồ thợ lò, phải biết rằng mẫu thân hắn trước khi chết, muốn đứa nhỏ đáp ứng nàng, tương lai dù cho làm một tên ăn mày, cũng tuyệt đối không được đi lò Đại Long. Một đứa nhỏ hiếu thuận nghe lời như vậy, có thể khiến cho hắn vi phạm lời thề, khẳng định không phải chuyện bình thường."
Lão nhân hỏi: " Cha mẹ của thiếu niên, tính danh và ngày sinh tháng đẻ của hai người, ngươi có biết hay không?"
Phụ nhân chỉ nói biết tên, ngày sinh tháng đẻ thì không ai biết được. Lão nhân nói không sao, sau một lát, cười lạnh nói: "Chút tài mọn, mưu mẹo nham hiểm!"
Phụ nhân không hiểu ra sao.
Lão nhân giải thích nói: "Nam t.ử kia chết oan chết uổng, hơn phân nửa là trong lúc vô tình biết được bí mật của trấn nhỏ, đáng tiếc vận khí không bằng nhà các ngươi, tổ tiên không nhiều bằng nhà ngươi, cuối cùng nam nhân vì an nguy của con hắn, len lén đập nát bình sứ bổn mạng, kể từ đó, tự nhiên khiến cho một toà tông môn nào đó ngoài trấn nhỏ chịu thiệt, đây chính là một đầu t.ư lớn, một người thợ lò nhỏ, làm sao bồi thường nổi, cũng chỉ đành lấy mạng ra đền, một mạng không đủ, liền thêm mạng của người vợ, nói đến buồn cười, đại khái là thợ lò chết, đối với vài người mà nói quá mức nhẹ, thật sự lười tiêu hao dư thừa tinh lực, vì vậy dùng thuật pháp lừa dối che lấp, thi triển đơn sơ như vậy, cũng quá không lo hậu quả."
Phụ nhân sắc mặt buồn bã.
Lão nhân liếc mắt xuyên thủng tâm t.ư của phụ nhân, cười hỏi: "Sao, hổ thẹn đổi ý?"
Phụ nhân lộ ra nụ cười sầu thảm, "Là có hổ thẹn, chung quy là ta nhìn đứa nhỏ lớn lên, khẳng định có, thế nhưng muốn nói đổi ý, tuyệt đối không có!"
Lão nhân gật đầu nói: "Đã nhìn ra."
Phụ nhân lẩm bẩm: "Nếu như đổi thành mẹ của Trần Bình An, nằm ở vị trí hiện tại của ta, tin tưởng nàng ta cũng phải làm như vậy."
Lão nhân lắc đầu nói: "Vậy thì chưa chắc."
Phụ nhân không chút suy nghĩ lớn tiếng nói: "Nàng ta khẳng định sẽ như vậy!"
Lão nhân cũng không tức giận hành vi vô lễ của đối phương, chỉ cảm khái nói: "Đáng thương thay cho tâm của bậc cha mẹ trong thiên hạ."
————
Thiếu niên giầy rơm ngồi trước cửa, "Trữ cô nương, ta có thể hỏi cô một vài sự tình hay không?"
Thiếu nữ áo đen tựa tường, ngồi xếp bằng, đao nhỏ đặt ở trước chân, "Đương nhiên. Thế nhưng liên quan đến cơ mật và t.ư ẩn, ta không trả lời."
Trần Bình An hỏi: "Các người tới nơi này, bình thường sẽ nghỉ ngơi bao lâu mới rời đi?"
Thiếu nữ nhíu nhíu mày, "Không nhất định, có vài người vận khí tốt, có thể cùng ngày rời đi, có vài người vận khí kém, cả đời ở chỗ này. Nếu như nhất định phải cho ra một suy đoán, cũng được, thế nhưng chưa chắc chuẩn, chính ngươi nhìn, ví dụ như tám người chúng tôi, một nhóm tám người, hai người thuộc về loại nhà giàu, kẻ ngốc nhiều tiền, bọn họ vừa nhìn không giống như là có thể tới đi vội vàng, nên đợi một vài ngày tại trấn nhỏ, tên công tử mang theo ngọc bội, có lẽ sẽ tương đối thuận lợi một ít, có một tên đại ngốc, một lòng một dạ đối phó cái giếng nước kia, có thể thực hiện được hay không, phải xem lão thiên gia có thưởng cho hắn hay không."
Trần Bình An truy vấn: "Còn có người nữa đâu?"
"Ai?"
"Cũng là nữ nhân vóc dáng cao cao, tuổi không lớn lắm."
"Ngươi thích nàng ấy?"
Trần Bình An cười cười, căn bản không trả lời.
Thiếu nữ áo đen đại khái cũng hiểu được mình nói ra một câu khá vô duyên, thần sắc trầm trọng lên, "Ta thật ra nghe được ngươi và Lục đạo trưởng nói chuyện phiếm, ngươi và nàng ấy có ân oán, cho nên muốn. . . Báo thù?"
Nàng thở dài, "Khuyên ngươi một câu, những người ở giữa núi giống như ngươi, trong mắt của những người trên đỉnh núi, thật ra không có gì khác biệt với người ở chân núi, không riêng gì người ta mắt cao hơn đầu, mà là bọn họ quả thật có t.ư cách coi thường các người, sau khi tới 'Mạt pháp chi địa', không nói nữ tử của Vân Hà sơn, là tiểu hài tử mặc đại hồng bào, hắn một quyền đánh vào ngực ngươi, cũng có thể muốn ngươi nôn ra một chén máu lớn, trái lại ngươi dùng sức đánh hắn một quyền, không dám nói gãi ngứa, nhưng tối đa cũng khiến cho hắn cảm thấy một trận khó chịu, tuyệt đối không tổn thương được phủ tạng. Về phần nguyên nhân, rất khó nói rõ ràng, chủ yếu vẫn là ta không am hiểu nói cái này."
Trần Bình An đưa lưng về gian nhà, nhìn phía cửa, nói: "Ta muốn biết, nàng ấy vì sao muốn giết ta, chúng ta rõ ràng mới lần đầu tiên gặp mặt."
Thiếu nữ nghĩ nửa ngày, mới mở miệng nói: "Nàng ta chưa chắc là loại người lạm sát vô tội, nói như thế nào nhĩ, trên đường tu hành, trèo non lội suối, có rộng có hẹp, có Dương quan đạo, có cầu Độc Mộc, đi nhanh chân, không cẩn thận giẫm chết một con kiến, đói bụng từ trong Trường Giang và Hoàng Hà bắt mấy con cá, đạo pháp có chút thành tựu, tùy ý thi triển ra, ngộ sát chim rắn, đều có thể. Ta nói không dễ hiểu lắm, ngươi nghe hiểu được ý của ta chứ?"
Trần Bình An ừ một tiếng, nói: "Đại thể đã hiểu."
Sau đó thiếu niên có chút nặng nề, một lần nữa nhìn về cửa.
Thật ra hắn một chút cũng đều không hiểu, không hiểu vì sao những người đó, có thể xem tính mạng của người khác không ra gì.
Rất lâu sau đó, Trần Bình An quay đầu cười nói: "Nếu như cô nương không chê, thì ở trong này được rồi. Nếu muốn cái gì, cứ việc nói."
"Vậy còn ngươi?"
"Ta nhận thức một người, hai ngày nay phải đến chổ hắn ở, cô không cần lo lắng, hắn tên Lưu Tiện dương, là bạn bè … bạn tốt của ta!"
Thiếu nữ nhìn bóng lưng gầy yếu bên cánh cửa, cười nói: "Cảm ơn!"
Thiếu niên nhếch miệng cười, lắc đầu, không nói lời khách sáo gì. Hắn do dự chốc lát, cuối cùng rốt cục lấy dũng khí, lần thứ hai quay đầu nói: "Trữ cô nương, nếu có một ngày ta không về được, cô đem túi tiền vàng này của ta giao cho Lưu Tiện Dương, nhờ hắn ta sau này giúp ta chăm sóc cho ngôi nhà này, cũng không cần quét dọn, thỉnh thoảng tu sửa một chút, thêm chút ngói mới, không cho nó dột mưa là được, còn có tường đừng để sập, cửa cũng đừng quá nát. Nếu như có thể ở đêm ba mươi, tới cửa dán môn thần và câu đối xuân là tốt nhất! Nếu như cảm thấy chuyện này quá phiền phức, không làm cũng không sao."
Thiếu nữ thấy lúc Trần Bình An nói đến môn thần và câu đối xuân, trong ánh mắt thiếu niên lóe ra vẻ dị dạng.
Rõ ràng, cô nhi của ngõ Nê Bình, mong lễ mừng năm mới, trên cửa nhà có thể có môn thần, cạnh cửa có thể có chữ xuân, đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều năm.
Cha mẹ sau khi chết có bao nhiêu năm, liền suy nghĩ bấy nhiêu năm.
Cho nên khi thiếu niên đã không còn lo lắng, cũng không còn khúc mắc, nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí, vỗ vỗ đầu gối, chậm rãi đứng lên.
Phi kiếm bên trong vỏ gác trên mặt bàn trong phòng, chợt rung lên.
Inbox cho @Tịch Địa ấy, post lên đây làm gì đồng chí.Chương 17. Bất bình tắc minh. - dịch ra như cv là "chuyện bất bình không vui" - mà để như vầy thì nghe hay hơn. (4770 chữ)
Thiếu thành chủ Phù Nam Hoa của Lão Long Thành, lúc này ngồi ngay ngắn đối diện thiếu niên họ Tống, hai tay cẩn thận cầm một cái ấm nhỏ, đang tỉ mỉ quan sát vết khắc, dường như đang tán thưởng thân thể hấp dẫn của một giai nhân khuynh thành, nhìn hoài không thấy chán, cẩn thận, nhẹ nhàng, không dám thở mạnh, Phù Nam Hoa đã lật qua lật lại nửa canh giờ, yêu thích không buông tay. Luôn có vài người hoặc đồ vật, sẽ làm người ta nhất kiến chung tình, tâm sinh vui mừng. Đối với ánh mắt xoi mói của Phù Nam Hoa mà nói, cái ấm dưỡng tâm này, chính là thứ đó. Tuy nói nhặt bảo và gặp hàng giả, chỉ có cách một đường, nhưng Phù Nam Hoa tin tưởng vững chắc mình lần này là cái trước, hơn nữa nhặt còn không nhỏ. Lão Long Thành của hắn, trong đông đảo tông môn phía nam Đông Bảo Bình Châu, là cầm cờ đi trước, cho nên Phù Nam Hoa là đệ tử tiên gia kiến thức quá lớn hàng thật, cái này cũng là nguyên do lúc trước Thái Kim Giản khắp nơi tỏ ra yếu kém của.
Tống Tập Tân ngáp một cái, nằm trong cái ghế, thay đổi t.ư thế thoải mái, lười biếng hỏi: "Phù huynh, nếu thật giả đã xác nhận không lầm, chúng ta có phải là nên nói chuyện giá cả?"
Phù Nam Hoa rất ít được người xưng huynh gọi đệ, đè xuống cảm giác không khỏe trong lòng, lưu luyến buông ấm xuống, cười nói: " Thành ý của tại hạ ra sao, Tống lão đệ khẳng định trong lòng rõ ràng, bằng không ta tuyệt đối sẽ không công bằng, vừa thấy mặt liền nói thẳng giá trị đích thật của cái ấm này, lại càng không lằng nhằng lề mề như vậy, biểu lộ ta nhất định phải có cái ấm này, cũng là để tránh khỏi ép giá hai bên, mất tiền không sao, còn tổn thương tình cảm huynh đệ. Tống lão đệ, Phù Nam Hoa ta đã đem cậu coi là tri kỷ trên đường tu hành tương lai, hiện nay có thể yên tâm buôn bán, sau này có thể phúc họa tương y, thậm chí là giao phó sinh tử, thì phải xem bước đầu tiên ngày hôm nay của chúng ta, đi có kiên định được không."
Tống Tập Tân vươn một ngón tay, chỉ chỉ vị công tử đang tỏ vẻ chân thành tha thiết, cười tủm tỉm nói: "Phù huynh à, con người ta đặc biệt tục khí, cả người đầy hơi tiền, đương nhiên, bạn bè cũng sẽ nhận thức. Chỉ là tới lúc mọi người ngồi xuống bàn sinh ý, nếu có người nói chuyện huynh đệ với ta, ta khó tránh khỏi sẽ t.ự hỏi trong lòng, người như thế, sau này lúc cần hắn ta, hắn ta thật ra ở trong lòng tính toán như con buôn hay không?"
Phù Nam Hoa sắc mặt lạnh xuống, thân thể ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, một ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, động tác mềm nhẹ, lặng yên không tiếng động.
Đối với thái độ của Phù Nam Hoa thay đổi, Tống Tập Tân tỏ vẻ không phát giác ra, "Gọi cậu một tiếng Phù huynh, lấy ra cái ấm cho cậu xem qua, đã là thành ý của ta, nếu tất cả mọi người muốn làm thành buôn bán, vậy thẳng thắn lưu loát, Phù huynh cho ra giá tiền, ta gật đầu hoặc là lắc đầu, ta cho cậu hai lần cơ hội ra giá, hai lần qua đi, giống như ra khỏi chổ này, mặc cho cậu đồng ý cho ta núi vàng biển bạc, xin lỗi huynh đệ, ta không bán."
" Khối ngọc bội lúc trước, tính là lễ gặp mặt của ta, tên là 'Lão Long Bố Vũ’, không phải pháp bảo tiên gia uy lực to lớn gì, chỉ là ích lợi lúc nghỉ mát, thanh tâm và tránh uế, nhất là đối với minh tưởng, nếu có một môn khẩu quyết bí truyền của thượng tông đạo gia làm phụ trợ, vậy càng có thể có trợ giúp không nhỏ."
Phù Nam Hoa nụ cười chân thành, trên mặt cũng không nửa thần sắc kiêu căng bố thí, đem một túi thêu đặt lên bàn, lấy tay đẩy về hướng Tống Tập Tân bên kia, trịnh trọng nói: "Túi tiền đồng này của ta, gọi là tiền cung dưỡng, là một trong các loại tiền nhan đèn trên thế gian, bình thường cung phụng tượng thần ở miếu Vu Hào hoặc là Văn Xương các, ngậm trong miệng, giấu trong bụng, đặt nơi tay, đều có thể, hơn nữa mỗi cái đều có chú ý và công dụng riêng. Nhưng những cái này cũng không phải quan trọng nhất, chổ chân chính then chốt, ở chỗ những cái này nhìn như là đồng tiền vàng, nhưng thực tế lại là 'Kim tinh' giá trị còn quý giá hơn cả vàng, tiên nhân từng nói ‘Thuỷ bích hoặc khải thải, kim tinh bí mạc luận', đó là nói vật này. Một túi tiền cung dưỡng kim tinh, làm tiền mua ấm, khó mà nói dư dả, chung quy là một giá cả công bằng, nếu thêm khối Lão Long bội, Phù Nam Hoa ta dám nói Tống lão đệ cậu tuyệt đối là kiếm lời."
Nói xong những "Lời tâm huyết" này, Phù Nam Hoa yên tĩnh chờ trả lời.
Tống Tập Tân im lặng chốc lát, chớp mắt mấy cái, hỏi: "Xong chưa?"
Phù Nam Hoa cười khổ nói: "Nói xong rồi."
Thiếu niên chợt trở mặt, một cái tát vỗ trên mặt bàn, "Họ phù kia, cút ngay! Coi ta là đứa ngốc ba tuổi dễ lừa gạt? ! Các người trước khi tiến vào trấn nhỏ, sẽ có ba túi đồng tiền, bỏ một túi tiền mua đường, khi mỗi đắc thủ được một phần bảo bối, vô luận lớn nhỏ, theo lý phải đưa ra một túi. Một túi tiền đồng, nhiều thì ba mươi đồng, ít thì hai mươi, nhưng cái túi tiền bé tí teo của ngươi, bên trong có mười hai đồng hay không? ! Buôn bán, ngay cả chút thành tín ấy cũng không nói, cũng dám t.ừ trong tay tiểu gia đổi cơ duyên?"
Phù Nam Hoa, ngón tay thêm lực đạo, t.ừ chậm thành nhanh, lần lượt gõ mặt bàn.
Tống Tập Tân ngực run lên, đột nhiên thấy khó thở, vẻ mặt đỏ lên, viền mắt xuất hiện tia máu, thiếu niên nhanh chóng vươn một tay, đè chỗ ngực, tim đập kịch liệt như nổi trống, cốc cốc cốc, quả thật giống như là muốn đánh vỡ lồng ngực.
Phù Nam Hoa từ từ giảm tốc độ của ngón tay, sắc mặt thiếu niên cũng chuyển biến tốt đẹp, Phù Nam Hoa cười tủm tỉm hỏi: "Nếu lần đầu tiên định giá, không thành công, vậy ta sẽ ra giá một lần nữa, hai mươi bốn đồng tiền cung dưỡng kim tinh, cái Sơn Tiêu ấm này, bán hay không?"
Tống Tập Tân mồ hôi nhễ nhại do dự, mắt thấy đối phương có động tác, thiếu niên đang nghĩ cách nói hòa hoãn tình thế, vị thiếu thành chủ của Lão Long Thành quen thói được cưng chiều, đã lần thứ hai gõ nhanh tốc độ, như một trận mưa rào thình lình xảy ra của ngày mùa hè.
Tống Tập Tân hai tay đè ngực, khuôn mặt anh tuấn từ lâu vặn vẹo, trong vẻ dữ tợn mang theo một nụ cười tàn nhẫn.
Phù Nam Hoa thiếu chút nữa đã không nhịn được đem thằng nhãi con này gõ chết cho rồi, thế nhưng cuối cùng dừng lại, mê hoặc của từng bước lên trời, chứng đạo trường sinh, vẫn đè qua yêu ghét cá nhân, vì vậy hắn ngừng động tác, buông tha thiếu niên.
Tống Tập Tân há mồm thở dốc, ánh mắt cực nóng, cười khàn.
Phù Nam Hoa đối với cái này rất không hiểu được, trong mắt thiếu niên tựa như không có hận ý gì, Phù Nam Hoa thật ra không cảm thấy đây là một chuyện đáng lo lắng, trên đường tu hành, quái thai kỳ nhân kỳ quái rất nhiều, chỉ là nghi hoặc hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Tống Tập Tân hô hấp càng ngày càng bình ổn, tựa lưng vào ghế ngồi, lau đi mồ hôi trên trán, ánh mắt rạng rỡ nói: "Ta vừa nghĩ đến tương lai không lâu, bản thân cũng có thể có bản lĩnh như ngươi, trong nháy mắt giết người, liền thấy hài lòng không gì sánh được."
Phù Nam Hoa cười, không hổ là đồng đạo khiến cho mình luyến tiếc.
Người như thế, rất dễ tiếp xúc, chỉ cần vị trí của ngươi tốt hơn so với hắn, cũng có khả năng chỉ cần sơ sảy, sẽ bị hắn bò lên trên đỉnh đầu.
Bất quá thiếu thành chủ Lão Long Thành, không cảm thấy mình sau khi thành công nhận được cơ duyên ở đây, sẽ so ra kém một người thiếu niên trước lúc chín tuổi, từ đầu đến cuối không thể rời khỏi trấn nhỏ.
Tống Tập Tân nhìn mắt chiếc ấm trên bàn, nửa túi tiền, sau khi ngẩng đầu, nói: "Phù Nam Hoa, ta có hai điều kiện, chỉ cần ngươi đáp ứng, ta ngoại trừ bán cho ngươi Sơn Tiêu ấm, còn lấy ra một vật không thua nó."
Phù Nam Hoa đè xuống vui sướng trong lòng, tận lực giữ cho ngữ khí bình thản nói: "Nói nghe một chút."
Tống Tập Tân cũng không thừa nước đục thả câu, nói ra lời không sợ hù chết người, "Thứ nhất, ta muốn ngươi đưa cho ta ba túi tiền kim tinh, chứ không phải hai túi!"
Phù Nam Hoa không chút do dự nói: "Có thể!"
Tống Tập Tân nhìn chằm chằm con mắt của đối phương.
Phù Nam Hoa cười nói: "Tin hay không do ngươi. Đồng thời, ngày hôm nay trước khi ta đi ra, ngươi phải lấy ra món đồ có giá trị tương đương với hai túi kim tinh, khiến cho ta tự mình xem qua."
Tống Tập Tân cũng gật đầu nói: "Đương nhiên!"
Phù Nam Hoa hỏi: "Như vậy điều kiện thứ hai là?"
Tống Tập Tân chậm rãi nói: "Thay ta giết một người."
Phù Nam Hoa lắc đầu nói: " Nếu ngươi ngay cả một túi tiền đồng có bao nhiêu đều hiểu được, cũng nên biết những người như chúng ta, là không thể tùy ý giết người ở đây, bằng không sẽ bị lập tức trục xuất khỏi trấn nhỏ, thậm chí rất có thể bị lột bỏ một phần căn cốt, cắt cơ duyên liên quan với thánh nhân và tiên gia, vô cùng thê thảm, càng liên lụy gia tộc mất đi tất cả cơ duyên nơi đây."
Tống Tập Tân khóe miệng nhếch lên, "Ngươi đừng vội từ chối, có thể tĩnh quan kỳ biến, như thế nào?"
Phù Nam Hoa cười hỏi: "Ta rất tò mò, ngươi muốn giết ai?"
Tống Tập Tân nửa thật nửa giả nói: "Ta đã nghĩ ra đâu."
Phù Nam Hoa một lần nữa cầm lấy chiếc ấm, cảm thụ được thân ấm nhẵn nhụi, thuận miệng nói: "Vậy ta mở mắt mong chờ."
Bàn đối diện, thiếu niên vô thức xoa xoa cái cổ của mình, sắc mặt kém không gì sánh được.
————
Trước đó Trĩ Khuê đưa Thái Kim Giản tới ngoài cửa sân Cố gia, sau đó tỳ nữ của Tống Tập Tân liền tự đi dạo phố, Thái Kim Giản sau khi đẩy cửa mà vào, như bị sét đánh, đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, nhìn cái kia lão nhân ngồi trên ghế dài, run giọng hỏi: "Tiền bối chính là Tiệt Giang chân quân tiềm tu của Thư Giản hồ?"
Lão nhân hỏi: "Ngươi làm sao nhận ra lão phu?"
Thái Kim Giản cung kính nói: "Vãn bối là Thái Kim Giản của Vân Hà sơn, mười năm trước đã từng theo gia phụ đi đến Thư Giản hồ, quan sát kỳ cảnh cụ rùa nổi trên mặt nước, may mắn thấy phong thái của tiền bối, ký ức vẫn còn mới mẻ, đến nay khó quên."
Lão nhân gật đầu nói: "Đã biết."
Thái Kim Giản tâm tình thoáng trầm trọng, "Chân quân, vãn bối muốn. . ."
"Thuyết Thư tiên sinh" được xưng là "Tiệt Giang chân quân", liếc nàng ta một cái, thản nhiên nói: "Nể mặt Tùng Hà lão tổ, lão phu liền bỏ qua cho việc ngươi không mời mà đến, lần sau không được phép như vậy. Ra sân, nhớ kỹ đóng cửa."
Thái Kim Giản chỉ là im lặng chốc lát, liền gật đầu nói: "Vãn bối xin cáo lui."
Nàng đúng là cứ như thế mà đi, hơn nữa không quên đóng cửa lại, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận.
Trong sân, phụ nhân nhìn bên kia cánh cửa, lo lắng hỏi: "Tiên trưởng, nàng ta không giống sẽ từ bỏ ý đồ, có phiền phức hay không?"
Lão nhân có danh xưng "Chân quân" cười nhạo nói: "Tiến vào trấn nhỏ, hít thở không khí hay thả rắm, đều có thể sẽ có phiền phức, lẽ nào vì thế lại không muốn cơ duyên?"
Phụ nhân không nói gì.
Lão nhân nở nụ cười, "Ta hỏi ngươi, Cố thị, nếu như ngươi có thể lựa chọn, là nguyện ý cho Cố Sán đi Vân Hà sơn tu hành, hay là cùng theo ta đi Thư Giản hồ?"
"Chớ vội trả lời."
Lão nhân khoát khoát tay, khiến cho phụ nhân không nên nóng lòng tỏ thái độ, chậm rãi nói: "Vân Hà sơn, là sơn môn hạng hai của Đông Bảo Bình Châu, bất quá nếu ngươi cảm thấy Vân Hà sơn sẽ không đáng nhắc tới, vậy là mười phần sai, Vân Hà sơn sản xuất Vân Căn thạch, là thiên tài địa bảo chân chính, đừng nói là Đông Bảo Bình Châu, dù là cả thiên hạ, cũng chỉ có một chổ duy nhất có, vì vậy Vân Hà sơn địa vị cao cả, tất cả mọi người nguyện ý nhường nó ba phần, nhất là tông môn đạo quan Đan Đỉnh phái của đạo gia, có quan hệ rất sâu với Vân Hà sơn. Mà lão phu, bất quá là một tu sĩ của Thư Giản hồ, chỉ chiếm một đảo giữa hồ, đệ tử có thể đếm được trên đầu ngón tay, nô bộc không đủ trăm người."
Phụ nhân Cố thị thản nhiên cười, từ nương bán lão, phong vận do tồn, " Chênh lệch của ta cùng với nữ tử của Vân Hà sơn, như là chênh lệch của nàng ta với tiên trưởng ngài, ta sao có thể để cho Cố Sán không đi đến chổ động thiên phúc địa, mà theo nàng kia ra ruộng đồng kiếm ăn?"
Lão nhân cười sang sảng, đột nhiên nhớ tới một chuyện, trầm giọng nói: "Thân thế của thiếu niên kia như thế nào? Cố thị, ngươi nói cho tường tận, để ngừa lỡ như."
Phụ nhân ngẩn người, vuốt vuốt sợi tóc trên thái dương, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Đứa nhỏ đáng thương kia tên gọi là Trần Bình An, cha mẹ đều là người trong trấn lớn lên, mẫu thân của hắn còn có quan hệ tốt với ta, dáng dấp bình thường, tính tình rất được, ta hình như chưa bao giờ thấy nàng đỏ mặt với ai, tướng mạo của nam nhân nàng, lại có chút không được, thật sự không xứng với nàng ta, bất quá tay nghề làm gốm không tồi, nếu như không phải chết sớm, không chừng làm hai mươi năm, là có thể lên làm thợ cả của lò gốm Đại Long. Về phần chết như thế nào, có nghe nói là đêm mưa xối xả đó, sợ lò gốm bị cháy, vội vội vàng vàng chạy đi, trượt chân ngã xuống suối, cũng có nghe nói là đi đốn củi, ham tiện nghi, xông vào đỉnh núi bị triều đình đóng cửa, bị dã thú trong rừng già ăn thịt, nói chung, thi thể không tìm được. Nam nhân đó, tính tình hũ nút đánh mấy gậy cũng không ra cái rắm, đối với đứa nhỏ nhà mình thật ra rất tốt, mỗi lần trở về trấn đều mua một ít lễ vật, trống nhỏ, đường Bồ Tát, bình gốm cũ, đại khái mà nói, một nhà ba người, trước khi nam nhân kia chết, coi như an ổn."
"Cha Trần Bình An sau khi chết, mẹ hắn đại khái là có tâm bệnh, tinh thần khí rất nhanh không chịu được, thân thể lúc đầu đã không khoẻ mạnh, nói suy sụp liền suy sụp, không được một năm thời gian, liền ngã bệnh, gầy đến xương bọc da, làm cho hàng xóm nhìn thấy đều hốt hoảng, hoàn toàn không nhận ra được nữ tử xinh đẹp năm đó. Lúc ấy, cũng là đứa nhỏ Trần Bình An chăm sóc nàng ta, đứa nhỏ mới bây lớn, mua thuốc nấu thuốc, nấu cơm xào rau, cái gì đều làm được, đứa nhỏ lúc đó vóc dáng quá bé, lúc nấu cơm còn phải đứng trên ghế, còn có, vì tiết kiệm tiền mua thuốc cho mẫu thân, có vài dược liệu dễ, liền đi khắp núi đồi mà tìm, hái được nhiều, thì bán cho hiệu thuốc."
"Có lần có thể là ăn nhầm dược thảo, lúc mang túi trở về ngõ Nê Bình, đứa nhỏ đột nhiên ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, lăn đầy đất. Làm cho hàng xóm chúng tôi cho rằng cả nhà ba người, cứ như thế toàn bộ đều mất. Lúc đó mẹ chồng ta còn sống, có nói cả nhà đều đi mới tốt, đỡ phải ở lại chịu khổ, đều đi hết, tại cõi âm còn có thể đoàn viên. Sau đó, đứa nhỏ không biết vì sao, bản thân khoẻ lên, vượt qua trận bệnh đó, chỉ là mẹ đứa nhỏ lại không thể sống qua mùa đông kia. À đúng rồi, tiên sư, đứa nhỏ Trần Bình An này sinh vào mùng năm tháng năm, hàng xóm láng giềng đều nói, cái này là ngày xấu nhất trong năm, rất dễ đưa tới đồ bẩn, còn liên lụy người nhà,
Cho nên sau khi cha mẹ đứa nhỏ mất, trong nhà không còn tiền, thậm chí những món đồ cha hắn đem về cho, hầu như đều đi chỗ khác trong trấn nhỏ, tìm bạn cùng tuổi đổi cái ăn. . ."
Phụ nhân nói đến đây, lão nhân rốt cục mở miệng nói, "Mùng năm tháng năm? Có chút ý tứ, để ta tính tính."
Năm ngón tay bấm tay niệm chú, như tay áo có Càn Khôn.
Thấy phụ nhân đờ ra, lão nhân cười nói: "Ngươi tiếp tục nói đi."
Phụ nhân à một tiếng, "Niệm tình hàng xóm nhiều năm như vậy, những người trong ngõ Nê Bình, tuy rằng không dám đem Trần Bình An đến nhà của mình, thế nhưng thường thường cứu tế một chút cho hắn, đem vài chén cơm và đồ ăn qua, chút việc nhỏ ấy vẫn có thể làm được. Nhân tâm đều bằng thịt, nói thật, nếu như không phải ngày sinh của đứa nhỏ như vậy, thật sự làm cho người ta sợ hãi, bằng không thì không ai mà không yêu thương đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy. Đương nhiên, nói đi cũng phải nói lại, láng giềng cũng có người không phúc hậu, một vài người xấu bụng, thích trêu ghẹo đứa nhỏ kia, làm hại hắn cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đi làm học đồ thợ lò, phải biết rằng mẫu thân hắn trước khi chết, muốn đứa nhỏ đáp ứng nàng, tương lai dù cho làm một tên ăn mày, cũng tuyệt đối không được đi lò Đại Long. Một đứa nhỏ hiếu thuận nghe lời như vậy, có thể khiến cho hắn vi phạm lời thề, khẳng định không phải chuyện bình thường."
Lão nhân hỏi: " Cha mẹ của thiếu niên, tính danh và ngày sinh tháng đẻ của hai người, ngươi có biết hay không?"
Phụ nhân chỉ nói biết tên, ngày sinh tháng đẻ thì không ai biết được. Lão nhân nói không sao, sau một lát, cười lạnh nói: "Chút tài mọn, mưu mẹo nham hiểm!"
Phụ nhân không hiểu ra sao.
Lão nhân giải thích nói: "Nam t.ử kia chết oan chết uổng, hơn phân nửa là trong lúc vô tình biết được bí mật của trấn nhỏ, đáng tiếc vận khí không bằng nhà các ngươi, tổ tiên không nhiều bằng nhà ngươi, cuối cùng nam nhân vì an nguy của con hắn, len lén đập nát bình sứ bổn mạng, kể từ đó, tự nhiên khiến cho một toà tông môn nào đó ngoài trấn nhỏ chịu thiệt, đây chính là một đầu t.ư lớn, một người thợ lò nhỏ, làm sao bồi thường nổi, cũng chỉ đành lấy mạng ra đền, một mạng không đủ, liền thêm mạng của người vợ, nói đến buồn cười, đại khái là thợ lò chết, đối với vài người mà nói quá mức nhẹ, thật sự lười tiêu hao dư thừa tinh lực, vì vậy dùng thuật pháp lừa dối che lấp, thi triển đơn sơ như vậy, cũng quá không lo hậu quả."
Phụ nhân sắc mặt buồn bã.
Lão nhân liếc mắt xuyên thủng tâm t.ư của phụ nhân, cười hỏi: "Sao, hổ thẹn đổi ý?"
Phụ nhân lộ ra nụ cười sầu thảm, "Là có hổ thẹn, chung quy là ta nhìn đứa nhỏ lớn lên, khẳng định có, thế nhưng muốn nói đổi ý, tuyệt đối không có!"
Lão nhân gật đầu nói: "Đã nhìn ra."
Phụ nhân lẩm bẩm: "Nếu như đổi thành mẹ của Trần Bình An, nằm ở vị trí hiện tại của ta, tin tưởng nàng ta cũng phải làm như vậy."
Lão nhân lắc đầu nói: "Vậy thì chưa chắc."
Phụ nhân không chút suy nghĩ lớn tiếng nói: "Nàng ta khẳng định sẽ như vậy!"
Lão nhân cũng không tức giận hành vi vô lễ của đối phương, chỉ cảm khái nói: "Đáng thương thay cho tâm của bậc cha mẹ trong thiên hạ."
————
Thiếu niên giầy rơm ngồi trước cửa, "Trữ cô nương, ta có thể hỏi cô một vài sự tình hay không?"
Thiếu nữ áo đen tựa tường, ngồi xếp bằng, đao nhỏ đặt ở trước chân, "Đương nhiên. Thế nhưng liên quan đến cơ mật và t.ư ẩn, ta không trả lời."
Trần Bình An hỏi: "Các người tới nơi này, bình thường sẽ nghỉ ngơi bao lâu mới rời đi?"
Thiếu nữ nhíu nhíu mày, "Không nhất định, có vài người vận khí tốt, có thể cùng ngày rời đi, có vài người vận khí kém, cả đời ở chỗ này. Nếu như nhất định phải cho ra một suy đoán, cũng được, thế nhưng chưa chắc chuẩn, chính ngươi nhìn, ví dụ như tám người chúng tôi, một nhóm tám người, hai người thuộc về loại nhà giàu, kẻ ngốc nhiều tiền, bọn họ vừa nhìn không giống như là có thể tới đi vội vàng, nên đợi một vài ngày tại trấn nhỏ, tên công tử mang theo ngọc bội, có lẽ sẽ tương đối thuận lợi một ít, có một tên đại ngốc, một lòng một dạ đối phó cái giếng nước kia, có thể thực hiện được hay không, phải xem lão thiên gia có thưởng cho hắn hay không."
Trần Bình An truy vấn: "Còn có người nữa đâu?"
"Ai?"
"Cũng là nữ nhân vóc dáng cao cao, tuổi không lớn lắm."
"Ngươi thích nàng ấy?"
Trần Bình An cười cười, căn bản không trả lời.
Thiếu nữ áo đen đại khái cũng hiểu được mình nói ra một câu khá vô duyên, thần sắc trầm trọng lên, "Ta thật ra nghe được ngươi và Lục đạo trưởng nói chuyện phiếm, ngươi và nàng ấy có ân oán, cho nên muốn. . . Báo thù?"
Nàng thở dài, "Khuyên ngươi một câu, những người ở giữa núi giống như ngươi, trong mắt của những người trên đỉnh núi, thật ra không có gì khác biệt với người ở chân núi, không riêng gì người ta mắt cao hơn đầu, mà là bọn họ quả thật có t.ư cách coi thường các người, sau khi tới 'Mạt pháp chi địa', không nói nữ tử của Vân Hà sơn, là tiểu hài tử mặc đại hồng bào, hắn một quyền đánh vào ngực ngươi, cũng có thể muốn ngươi nôn ra một chén máu lớn, trái lại ngươi dùng sức đánh hắn một quyền, không dám nói gãi ngứa, nhưng tối đa cũng khiến cho hắn cảm thấy một trận khó chịu, tuyệt đối không tổn thương được phủ tạng. Về phần nguyên nhân, rất khó nói rõ ràng, chủ yếu vẫn là ta không am hiểu nói cái này."
Trần Bình An đưa lưng về gian nhà, nhìn phía cửa, nói: "Ta muốn biết, nàng ấy vì sao muốn giết ta, chúng ta rõ ràng mới lần đầu tiên gặp mặt."
Thiếu nữ nghĩ nửa ngày, mới mở miệng nói: "Nàng ta chưa chắc là loại người lạm sát vô tội, nói như thế nào nhĩ, trên đường tu hành, trèo non lội suối, có rộng có hẹp, có Dương quan đạo, có cầu Độc Mộc, đi nhanh chân, không cẩn thận giẫm chết một con kiến, đói bụng từ trong Trường Giang và Hoàng Hà bắt mấy con cá, đạo pháp có chút thành tựu, tùy ý thi triển ra, ngộ sát chim rắn, đều có thể. Ta nói không dễ hiểu lắm, ngươi nghe hiểu được ý của ta chứ?"
Trần Bình An ừ một tiếng, nói: "Đại thể đã hiểu."
Sau đó thiếu niên có chút nặng nề, một lần nữa nhìn về cửa.
Thật ra hắn một chút cũng đều không hiểu, không hiểu vì sao những người đó, có thể xem tính mạng của người khác không ra gì.
Rất lâu sau đó, Trần Bình An quay đầu cười nói: "Nếu như cô nương không chê, thì ở trong này được rồi. Nếu muốn cái gì, cứ việc nói."
"Vậy còn ngươi?"
"Ta nhận thức một người, hai ngày nay phải đến chổ hắn ở, cô không cần lo lắng, hắn tên Lưu Tiện dương, là bạn bè … bạn tốt của ta!"
Thiếu nữ nhìn bóng lưng gầy yếu bên cánh cửa, cười nói: "Cảm ơn!"
Thiếu niên nhếch miệng cười, lắc đầu, không nói lời khách sáo gì. Hắn do dự chốc lát, cuối cùng rốt cục lấy dũng khí, lần thứ hai quay đầu nói: "Trữ cô nương, nếu có một ngày ta không về được, cô đem túi tiền vàng này của ta giao cho Lưu Tiện Dương, nhờ hắn ta sau này giúp ta chăm sóc cho ngôi nhà này, cũng không cần quét dọn, thỉnh thoảng tu sửa một chút, thêm chút ngói mới, không cho nó dột mưa là được, còn có tường đừng để sập, cửa cũng đừng quá nát. Nếu như có thể ở đêm ba mươi, tới cửa dán môn thần và câu đối xuân là tốt nhất! Nếu như cảm thấy chuyện này quá phiền phức, không làm cũng không sao."
Thiếu nữ thấy lúc Trần Bình An nói đến môn thần và câu đối xuân, trong ánh mắt thiếu niên lóe ra vẻ dị dạng.
Rõ ràng, cô nhi của ngõ Nê Bình, mong lễ mừng năm mới, trên cửa nhà có thể có môn thần, cạnh cửa có thể có chữ xuân, đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều năm.
Cha mẹ sau khi chết có bao nhiêu năm, liền suy nghĩ bấy nhiêu năm.
Cho nên khi thiếu niên đã không còn lo lắng, cũng không còn khúc mắc, nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí, vỗ vỗ đầu gối, chậm rãi đứng lên.
Phi kiếm bên trong vỏ gác trên mặt bàn trong phòng, chợt rung lên.
okie, do không biết đăng ở đâu nên đăng lung tung..=='. mong các đạo hữu thông cảmBạn bỏ vào spoiler cho gọn
Dấu ... ở trên, bấm vào chọn spoiler, ra cái bảng bấm chủ để vào. Continue rồi copy paste đoạn dịch vào ngay điểm nháy chuột

bữa inb hỏi ông, ôg lại bảo đăng vào đây.=='Inbox cho @Tịch Địa ấy, post lên đây làm gì đồng chí.
Ko phải, ý là bỏ đoạn dịch đó vào trong spoiler theo hướng dẫn trên cho gọn. Chưa có chỗ đăng thì cứ đăng ở đây thôi.okie, do không biết đăng ở đâu nên đăng lung tung..=='. mong các đạo hữu thông cảm
![]()
Nồ nố, inb ta bao giờ ?bữa inb hỏi ông, ôg lại bảo đăng vào đây.=='

á á nhầm..Nồ nố, inb ta bao giờ ?
![]()
).. tôi inb cho ông @Tịch Địa , do ông để hình con mèo giống icon ông tịch địa hay dùng nên t nhầm.. chân thành tạ lỗi.


thôi t inb ông tịch địa cho dễ. Để đây không hay lắm. Khi nào dịch hoàn chỉnh r đăng lên cho mọi người đọc sẽ thích hơn.Ko phải, ý là bỏ đoạn dịch đó vào trong spoiler theo hướng dẫn trên cho gọn. Chưa có chỗ đăng thì cứ đăng ở đây thôi.

Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản