Luận Truyện Kiếm Lai - Phong Hỏa Hí Chư Hầu - tiên hiệp - Tung Hoành top 10 nguyệt phiếu

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
Vài dòng lan man (chương 67):

- Người dịch cũng ngỡ ngàng về độ cua gắt của tác giả trong chương này: Ông giáo Tề Tĩnh Xuân đâu? Trận đánh hoành tráng với các chư vị đại năng đâu?

- Mở đầu chương thì chúng ta tiếp tục trông thấy cặp đôi hoàn ... cảnh Trần Tùng Phong và Lưu Bá Kiều. Mặc dù vẫn còn đang choáng vì bị lọt hố trận đánh của ông giáo Tề nhưng tác giả đã khéo léo dẫn dắt sự phẫn nộ của người đọc bằng một số chi tiết quan trọng trong đoạn đối thoại của hai anh chàng này:
  • Như lão Dương đã từng đề cập về việc động thiên Ly Châu sẽ rơi xuống thành phúc địa (C.63), các thế lực vương triều và tiên gia sẽ rục rịch tranh nhau quyền quản lý Ly Châu vì ai cũng có thể ra vào tự nhiên chứ không còn quy củ hạn chế nữa. Trong chương này có nói về "người bước ra từ động thiên sẽ có mệnh tốt. Người thăng lên từ phúc địa sẽ là loại người có mệnh đặc biệt cứng", vậy chẳng phải Trần Bình An sinh ra từ động thiên và sau này có thể bước ra khỏi phúc địa sẽ có mệnh tốt và đặc biệt cứng ư? Mệnh của cậu thiếu niên suốt mười mấy năm qua đặc biệt không tốt, hơn nữa vật cực tất phản, tớ hi vọng sự thay đổi của Ly Châu sẽ đem lại chuyển biến tốt đẹp hơn cho cuộc đời Trần Bình An.
  • Tác giả đã đưa ra lời giải thích cho ánh mắt phức tạp của Trần Tùng Phong khi nhìn Trần Bình An, và đồng thời đã chứng thực cho suy đoán của tớ trong chương 64: "vừa có thương hại, vừa có tán thưởng, mà lại chứa thêm chút ghét bỏ." Thương hại vì gốm sứ bản mệnh, tán thưởng là vì Trần Bình An vẫn kiên trì độc lập, không đi làm kẻ hầu người hạ cho gia đình khác, và ghét bỏ cũng chính vì lý do ấy. Nghe có vẻ vô lý nhỉ? Quá vô lý luôn ấy chứ, và Lưu Bá Kiều đã thay mặt người đọc nói huỵch toẹt đầu đuôi về cái sự quân tử rởm chỉ biết chăm chăm bảo vệ mặt mũi của họ Trần ở quận Long Vĩ, nói đến mức một kẻ đọc sách bụng đầy kinh thư như Trần Tùng Phong không còn đường chối cãi, chỉ biết im lặng đỏ mặt để rồi thẹn quá hóa giận. Thống khoái! Hay cho một Lưu Bá Kiều dám nói thẳng nói thật! Không hổ là nhân vật được tác giả ưu ái dành hẳn một chương để phát triển tính cách và xây dựng hình tượng.
- Vâng, tác giả không chỉ cho người đọc lọt hố mà còn cho hai anh chị Trần Bình An và Ninh Diêu diễn một màn cẩu lương bêu mắt quần chúng nữa. Đọc mà muốn hộc cả nước dãi vì buồn cười và hộc cả máu vì uất nghẹn a! Tạm thời không nói đến việc điềm lành xuất hiện trước mộ thủy tổ của Trần Đối, báo hiệu một đại boss khác (có lẽ là thế) sắp sửa xuất thế, chúng ta hãy bàn về đoạn đối thoại của hai anh chị này đã. Mở màn là câu hỏi kinh điển "Nếu <tình địch> có mặt ở đây thì anh sẽ chọn ai?" của Ninh Diêu. Nhờ câu hỏi này chúng ta mới có thể thấy được một mặt lém lỉnh khác của Trần Bình An, đồng thời thấy được sự quan tâm của Ninh Diêu dành cho cậu. Quả dại ngon thì có ngon đấy, nhưng ý nghĩ đầu tiên của Ninh Diêu chính là đánh giá độ quý hiếm, kiểm tra dược lực và công dụng của loại quả. Ninh Diêu là người tu hành, vốn đâu có quan tâm mấy thứ này, vậy cô suy nghĩ cho ai? Còn phải hỏi, là cho anh chàng kia chứ cho ai nữa. Việc Ninh Diêu liên tục dùng vỏ đao "đánh yêu" khiến cậu thiếu niên đau điếng một phần là vì ghen, nhưng đa phần là để trách vì sao Trần Bình An không ăn hết quả dại để kéo dài tuổi thọ mà cứ hết lần này tới lần khác, muốn tặng thứ tốt cho người quen. Cảm động a.
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, đặc biệt là mối tình đầu vừa ngây ngô vừa ngọt ngào. Ly Châu sẽ tan vỡ trong hai ngày nữa vì trận đánh của ông giáo họ Tề (C.66), không biết mối tình chớm nở của hai anh chị này sẽ ra sao? Chúng ta hãy cùng theo dõi và đón chờ các màn cẩu lương tiếp theo.

acsauhusax.jpeg

- Khi trò chuyện với Lý Nhị, lão Dương từng đề cập tới khái niệm ba loại đệ tử (C.63). Ông giáo họ Tề hẳn là có thâm ý khi giao cho năm đứa học trò cuối cùng trong lớp học t.ư bài tập viết chữ Tề, cũng chính là họ của ông. Trong số năm đứa nhỏ thì có hai đứa được miêu tả kĩ nhất chính là con bé mặc áo bông đỏ và thằng nhóc Lý Hòe, con của Lý Nhị. Nhưng chúng ta đã biết Lý Nhị là đệ tử dòng chính của lão Dương, thằng con hẳn sẽ theo nghiệp cha nó nên tớ nghĩ đứa đệ tử cuối cùng được kế thừa y bát của Tề Tĩnh Xuân sẽ là con bé mặc áo bông đỏ này.
Hơn nữa qua đoạn đối thoại đầy kinh văn chữ nghĩa của Tề Tĩnh Xuân và sư đệ của ông, ta có thể thấy rằng Tề Tĩnh Xuân luôn tham khảo và đặt nghi vấn cho bậc Thánh hiền, cho thầy của ông và thay vì đọc kinh điển Nho gia thì ông còn xem qua cả kinh Phật. Dù không hiểu những trích dẫn kia nhưng ta có thể lờ mờ hiểu được Tề Tĩnh Xuân là một người cấp tiến, không bị những quy củ cứng nhắc của Nho gia kiềm hãm, tức là cũng không có việc trọng nam khinh nữ. Vì vậy tớ càng có thể xác định con bé mặc áo bông đỏ chính là một nước cờ hiểm được ông giáo Tề lưu lại trước khi thẳng tay chiến với chư vị đại năng. Chúng ta hãy cùng xem kết quả dự đoán như thế nào.

- Chương tên là "Đi xa". Lưu Tiễn Dương đi, Trần Đối đi, gia đình Lý Nhị đi, dân chúng trấn nhỏ đi, người xứ khác đi trong phẫn uất, thế còn số phận của ông giáo Tề, Ninh Diêu, chủ tớ Tống Tập Tân sẽ đi theo chiều hướng như thế nào? Chúng ta hãy cùng hạ hồi phân giải.
Chúc quý độc giả một ngày tốt lành :thank:
 

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
Một phút mặc niệm cho ông giáo Tề :hutthuoc:

Vài dòng lan man (Chương 68):

- Đã lâu lắm rồi cái thời tớ điên cuồng tìm đọc từng quyển truyện của Kim Dung tiên sinh, Cổ Long tiên sinh, sống chết nhai nuốt từng câu từng chữ tả về bộ ba Kiều Phong, Hư Trúc, Đoàn Dự, đứa con của Tuyết Sơn Phi Hồ Hồ Nhất Đao là Hồ Phỉ, cũng như cuộc đời thăng trầm của Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan. Tớ cũng dần lãng quên thế nào là hiệp, đặc biệt là sau này khi võ hiệp bắt đầu xuống dốc và khắp nơi nhan nhản những tựa sách về tiên hiệp, khi tớ bị cuốn hút bởi những thần thoại và sự tích cổ xưa, những công pháp kì lạ và những thế giới thú vị không nằm trong Địa Cầu, thậm chí không nằm trong vũ trụ này.
Vậy "hiệp" là gì? Với tớ, hiệp là hiệp khách, là ra tay nghĩa hiệp, là cứu giúp người trong cảnh hoạn nạn, là bênh vực kẻ yếu. Thế thôi. Và cái chết của Tề Tĩnh Xuân khiến tớ không khỏi nghĩ đến chữ "hiệp" này. Dù không thể so sánh với cách Kiều Phong tự vận để hoàn thành ước nguyện của mình, nhưng tớ vẫn thấy cái chết của Tề Tĩnh Xuân rất "đẹp", rất "hiệp".

Vây công Tề Tĩnh Xuân tổng cộng có bốn vị tiên nhân, trong đó có Binh gia và Đạo gia trực tiếp tấn công và quấy nhiễu đến việc chống lại thiên đạo của ông. Phật gia chỉ buông một câu khuyên nhủ ngay từ đầu, nhưng Nho gia mới là đáng giận nhất. Cùng là môn sinh Nho gia với Tề Tĩnh Xuân, nhưng vị tiên nhân này chỉ đứng từ một nơi thật xa để quan sát rồi thở dài khe khẽ khi ông giáo Tề ngã xuống. Quả là đúng với câu than thở của lão Dương trong chương 61: "Hay cho thứ người chỉ làm quân tử chứ không làm thánh hiền". Giờ thì tớ mới hiểu rằng lão Dương vốn đã đoán được số phận của ông giáo Tề, hơn nữa còn đoán luôn thái độ và hành động của đám quân tử Nho gia.

Việc động thiên Ly Châu bị phong ấn trong hạt châu rồi lơ lửng trên không trung suốt 3000 năm là hành động của thánh nhân đến từ bốn nhà Binh, Đạo, Nho, Phật. Nếu ví Ly Châu như cái lò chăn nuôi gà trong bài lan man chương 61, thì nay người đọc có thể hiểu rằng đây là một lò chăn nuôi gà bất hợp pháp, và sau khi bị công an điều tra (Thiên Đạo) phát hiện thì bè lũ đầu nậu phủi sạch bỏ chạy hết, mặc cho đám "công nhân" lãnh án tù rục xương, thậm chí còn cử "lính gác" Nguyễn Cung tới để chắc chắn rằng không một ai có thể chạy thoát. Cũng chính vì thế nên mới có trận đánh một chiều này. Tề Tĩnh Xuân vốn có thể rút lui hoặc xin hàng, nhưng từ đầu tới cuối ông chỉ tập trung vào một việc duy nhất: ngăn cản Thiên Đạo trừng phạt người dân vô tội, dù họ là con cháu ba ngàn đời của những tu sĩ đầu tiên sinh sống tại Ly Châu.

Hơn nữa, Ly Châu là động thiên sẽ rơi xuống thành phúc địa, nhưng "rơi xuống" là rơi như thế nào? Có bao nhiêu người sẽ chết vì cái "rơi xuống" này? Hầu như không ai thắc mắc. Và Tề Tĩnh Xuân đã dùng hành động của chính bản thân mình để bảo hộ quá trình này diễn ra êm xuôi: dùng pháp tướng ôm Ly Châu vào lòng cho tới lúc bị đánh, bị đâm đến mức "tay cụt chân tàn", ngã quỵ lên đất. Mặc dù tác giả không giải thích, nhưng ông đã ngầm đưa ra những lời giải thích về việc Tề Tĩnh Xuân dùi mài kinh Phật nên chúng ta có thể tạm đoán pháp tướng là một loại thần thông của Phật gia. Khi thi triển thì những công kích pháp tướng gặp phải sẽ ảnh hưởng đến máu thịt và hồn phách của chân thân, và cũng là nguyên nhân dẫn tới cái chết thê thảm của ông, đến mức tác giả phải ví ông như đồ sứ bị quăng đập nhiều lần.

Thiên hạ có Tề Tĩnh Xuân ta.
Thiên hạ vui, ta cũng vui.
Năm nay, trong thiên hạ này, xuân đi rất muộn, hạ đến rất trễ.

Cho đến trước lúc qua đời ông còn lẩm bẩm ý nguyện của mình, mong rằng từ nay Ly Châu sẽ trở thành mảnh đất con người có thể tự do sinh sống và trưởng thành, chứ không phải vừa sinh ra đã là món hàng trong tay kẻ khác, cả đời chỉ có thể làm chốt sang sông cho người ta. Hiệp, cũng như thế này mà thôi.

- Tâm trạng ỉ ôi một hồi, qua câu nói "quân tử có thể bị đánh lừa" trong chương 61, những món quà cho Triệu Diêu và Trần Bình An, bài tập chữ Tề cho năm đứa nhỏ trong học tràng (c.67), tớ nghĩ ông giáo Tề chắc chắn còn hậu chiêu khác, nếu không thì tớ sẽ hơi thất vọng về tác giả. Liệu ông giáo Tề đã thật sự ra đi thanh thản, hay ông dùi mài kinh Phật hơn 60 năm sẽ dùng kế kim thiền thoát xác thường thấy trong tiên hiệp, hoặc đã sử dụng thủ đoạn lắt léo nào đó? Vì sao lại có câu "xuân đi rất muộn, hạ đến rất trễ"? Nếu như ông đã gánh chịu thiên phạt thay người dân và hồn phi phách tán thì vì sao cái chết của ông lại gây ảnh hưởng tới Ly Châu lớn như vậy? Chúng ta hãy cùng hạ hồi phân giải.
Chúc quý độc giả một ngày tốt lành :thank:
 

odin159

Phàm Nhân
Ngọc
13,90
Tu vi
0,00
Một phút mặc niệm cho ông giáo Tề :hutthuoc:

Vài dòng lan man (Chương 68):

- Đã lâu lắm rồi cái thời tớ điên cuồng tìm đọc từng quyển truyện của Kim Dung tiên sinh, Cổ Long tiên sinh, sống chết nhai nuốt từng câu từng chữ tả về bộ ba Kiều Phong, Hư Trúc, Đoàn Dự, đứa con của Tuyết Sơn Phi Hồ Hồ Nhất Đao là Hồ Phỉ, cũng như cuộc đời thăng trầm của Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan. Tớ cũng dần lãng quên thế nào là hiệp, đặc biệt là sau này khi võ hiệp bắt đầu xuống dốc và khắp nơi nhan nhản những tựa sách về tiên hiệp, khi tớ bị cuốn hút bởi những thần thoại và sự tích cổ xưa, những công pháp kì lạ và những thế giới thú vị không nằm trong Địa Cầu, thậm chí không nằm trong vũ trụ này.
Vậy "hiệp" là gì? Với tớ, hiệp là hiệp khách, là ra tay nghĩa hiệp, là cứu giúp người trong cảnh hoạn nạn, là bênh vực kẻ yếu. Thế thôi. Và cái chết của Tề Tĩnh Xuân khiến tớ không khỏi nghĩ đến chữ "hiệp" này. Dù không thể so sánh với cách Kiều Phong tự vận để hoàn thành ước nguyện của mình, nhưng tớ vẫn thấy cái chết của Tề Tĩnh Xuân rất "đẹp", rất "hiệp".

Vây công Tề Tĩnh Xuân tổng cộng có bốn vị tiên nhân, trong đó có Binh gia và Đạo gia trực tiếp tấn công và quấy nhiễu đến việc chống lại thiên đạo của ông. Phật gia chỉ buông một câu khuyên nhủ ngay từ đầu, nhưng Nho gia mới là đáng giận nhất. Cùng là môn sinh Nho gia với Tề Tĩnh Xuân, nhưng vị tiên nhân này chỉ đứng từ một nơi thật xa để quan sát rồi thở dài khe khẽ khi ông giáo Tề ngã xuống. Quả là đúng với câu than thở của lão Dương trong chương 61: "Hay cho thứ người chỉ làm quân tử chứ không làm thánh hiền". Giờ thì tớ mới hiểu rằng lão Dương vốn đã đoán được số phận của ông giáo Tề, hơn nữa còn đoán luôn thái độ và hành động của đám quân tử Nho gia.

Việc động thiên Ly Châu bị phong ấn trong hạt châu rồi lơ lửng trên không trung suốt 3000 năm là hành động của thánh nhân đến từ bốn nhà Binh, Đạo, Nho, Phật. Nếu ví Ly Châu như cái lò chăn nuôi gà trong bài lan man chương 61, thì nay người đọc có thể hiểu rằng đây là một lò chăn nuôi gà bất hợp pháp, và sau khi bị công an điều tra (Thiên Đạo) phát hiện thì bè lũ đầu nậu phủi sạch bỏ chạy hết, mặc cho đám "công nhân" lãnh án tù rục xương, thậm chí còn cử "lính gác" Nguyễn Cung tới để chắc chắn rằng không một ai có thể chạy thoát. Cũng chính vì thế nên mới có trận đánh một chiều này. Tề Tĩnh Xuân vốn có thể rút lui hoặc xin hàng, nhưng từ đầu tới cuối ông chỉ tập trung vào một việc duy nhất: ngăn cản Thiên Đạo trừng phạt người dân vô tội, dù họ là con cháu ba ngàn đời của những tu sĩ đầu tiên sinh sống tại Ly Châu.

Hơn nữa, Ly Châu là động thiên sẽ rơi xuống thành phúc địa, nhưng "rơi xuống" là rơi như thế nào? Có bao nhiêu người sẽ chết vì cái "rơi xuống" này? Hầu như không ai thắc mắc. Và Tề Tĩnh Xuân đã dùng hành động của chính bản thân mình để bảo hộ quá trình này diễn ra êm xuôi: dùng pháp tướng ôm Ly Châu vào lòng cho tới lúc bị đánh, bị đâm đến mức "tay cụt chân tàn", ngã quỵ lên đất. Mặc dù tác giả không giải thích, nhưng ông đã ngầm đưa ra những lời giải thích về việc Tề Tĩnh Xuân dùi mài kinh Phật nên chúng ta có thể tạm đoán pháp tướng là một loại thần thông của Phật gia. Khi thi triển thì những công kích pháp tướng gặp phải sẽ ảnh hưởng đến máu thịt và hồn phách của chân thân, và cũng là nguyên nhân dẫn tới cái chết thê thảm của ông, đến mức tác giả phải ví ông như đồ sứ bị quăng đập nhiều lần.

Thiên hạ có Tề Tĩnh Xuân ta.
Thiên hạ vui, ta cũng vui.
Năm nay, trong thiên hạ này, xuân đi rất muộn, hạ đến rất trễ.

Cho đến trước lúc qua đời ông còn lẩm bẩm ý nguyện của mình, mong rằng từ nay Ly Châu sẽ trở thành mảnh đất con người có thể tự do sinh sống và trưởng thành, chứ không phải vừa sinh ra đã là món hàng trong tay kẻ khác, cả đời chỉ có thể làm chốt sang sông cho người ta. Hiệp, cũng như thế này mà thôi.

- Tâm trạng ỉ ôi một hồi, qua câu nói "quân tử có thể bị đánh lừa" trong chương 61, những món quà cho Triệu Diêu và Trần Bình An, bài tập chữ Tề cho năm đứa nhỏ trong lớp học t.ư (c.67), tớ nghĩ ông giáo Tề chắc chắn còn hậu chiêu khác, nếu không thì tớ sẽ hơi thất vọng về tác giả. Liệu ông giáo Tề đã thật sự ra đi thanh thản, hay ông dùi mài kinh Phật hơn 60 năm sẽ dùng kế kim thiền thoát xác thường thấy trong tiên hiệp, hoặc đã sử dụng thủ đoạn lắt léo nào đó? Vì sao lại có câu "xuân đi rất muộn, hạ đến rất trễ"? Nếu như ông đã gánh chịu thiên phạt thay người dân và hồn phi phách tán thì vì sao cái chết của ông lại gây ảnh hưởng tới Ly Châu lớn như vậy? Chúng ta hãy cùng hạ hồi phân giải.
Chúc quý độc giả một ngày tốt lành :thank:
Cảm ơn bạn dịch giả đã để tâm viết nhiều dòng chú giải cho những chương gần đây. Nếu chỉ đọc bản dịch thì quả thật mình không hiểu được ý cảnh đằng sau của diễn tiến trong truyện. Mà nội dung truyện khó hiểu như vậy mà bạn dịch giả vẫn tìm cách bóc tách để truyền tải đến người đọc. Hay thật!
 

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
Cảm ơn bạn dịch giả đã để tâm viết nhiều dòng chú giải cho những chương gần đây. Nếu chỉ đọc bản dịch thì quả thật mình không hiểu được ý cảnh đằng sau của diễn tiến trong truyện. Mà nội dung truyện khó hiểu như vậy mà bạn dịch giả vẫn tìm cách bóc tách để truyền tải đến người đọc. Hay thật!
Cảm ơn odin vẫn luôn chịu khó theo dõi truyện và đọc các dòng lan man của tớ. Không biết cảm nghĩ của bạn về truyện Kiếm Lai qua gần 70 chương như thế nào? :xinloi:
 

odin159

Phàm Nhân
Ngọc
13,90
Tu vi
0,00
Cảm ơn odin vẫn luôn chịu khó theo dõi truyện và đọc các dòng lan man của tớ. Không biết cảm nghĩ của bạn về truyện Kiếm Lai qua gần 70 chương như thế nào? :xinloi:
Cảm giác như lúc đầu mới đọc Kiếm Vương Triều ấy. Hoàn cảnh nhân vật, tình tiết đều bị giấu kín, mọi thứ dần được giải thích từ các chương về sau. Đọc ban đầu rất khó chịu vì chả hiểu gì. Nhưng có vẻ là một trong số ít truyện ít câu chữ lan man để thiết lập hệ thống tu luyện hay đánh quái luyện cấp vớ vẩn, mà tập trung vào tình tiết và cốt truyện. Đọc thấy hay và ngắn gọn như đọc các tác phẩm của Kim Dung vậy ;)
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top