*Event* Tẫn Ái Thành Châu

Bạch Cừu

Phàm Nhân
Ngọc
677,24
Tu vi
0,00
Tẫn Ái Thành Châu
Tác giả: Bạch Cừu
Thể loại: ngôn tình, cổ đại, ngược.
Tình trạng: đang sáng tác.

Thảo luận
y-xuy-ng-nguyt-ibuki-satsuki-www-kaifineart-com-9-1.jpg

Văn án
Tình ái như chén rượu, kẻ nâng lên, người đặt xuống,
Cuối cùng, tất cả đều say,
Tỉnh lại, cũng đã qua một hồi trầm luân thống khổ.
 
Last edited:

Bạch Cừu

Phàm Nhân
Ngọc
677,24
Tu vi
0,00
Năm Chính Thiên thứ t.ư, Nhị Tỉnh Hồng tự sát, là uống thuốc độc chết, một thân giá y đỏ chói, mũ phượng cầu kỳ diễm lệ, dung nhan chói lọi rực rỡ. Trăm người đến nhìn đều không nghĩ rằng, nàng cuối cùng cũng đi theo ý trung nhân của mình.

Cả kinh thành đều biết, ý trung nhân của hoa khôi đầu bảng Thất Tiếu Lâu chính là Từ Cẩn Võ Trạng Nguyên, người đã tận trung với tiên đế Mộ Dung Thành đến phút cuối đầu lìa khỏi cổ.

Thiên hạ bây giờ, vẫn là của nhà Mộ Dung, nhưng người ngồi trên đế vị, là Mộ Dung Thần Cảnh, năm xưa từng là Kinh Thân Vương, đất phong là Châu Thành, nằm ngay sát kinh đô Trường Lạc.

Nhị Tỉnh Hồng có để lại một bức di thư, cuối đời nàng cũng chỉ vỏn vẹn lại hai chữ:

"Chúc mừng."

Chẳng ai hiểu vì sao nàng chỉ ghi lại hai chữ ấy, có người nói, nàng ta tự chúc mừng bản thân mình. Nàng cuối cùng cũng được tự do, cái mà mọi nữ nhân của Thất Tiếu Lâu đều muốn.

Thi thể Nhị Tỉnh Hồng về sau được một đám người đến chuộc thân, dự tính đưa về Châu Thành. Ngay đêm trước khi khởi hành, Thất Tiếu Lâu gặp đại hỏa hoạn, người sống không thể thoát, xác chết cũng hóa thành bụi tro.

Mộ Dung Thần Cảnh nâng quân cờ vây màu đen trên tay, suy nghĩ một hồi lâu cũng không đặt xuống. Lý An thủ thỉ bên tai hắn, y chậm rãi quan sát nét mặt đế vương. Mộ Dung Thần Cảnh phất tay, ống tay áo che đi những đường gân xanh nổi trên bàn tay, hắn thế mà lại cười, môi bạc cong cong, nét cười trên mặt ngày càng rõ. Người đó cuối cùng cũng không lưu lại, như vậy cũng tốt.

Năm Chính Thiên thứ nhất, Mộ Dung Thành lên ngôi, tân đế kế vị, dân chúng ăn mừng ba ngày ba đêm, khắp nơi đều là ca múa chúc mừng.

Thất Tiếu Lâu đông đúc người ra vào.

Nhị Tỉnh Hồng nói, hôm nay nàng không muốn gặp Đường Gia Tam Thiếu, bảo hắn đợi chết ở cửa phòng đi. Hắn cuối cùng không ăn không ngủ, thực sự đợi nàng ở cửa phòng, dứt khoát không chịu rời đi. Nhị Tỉnh Hồng bĩu môi đẩy cửa, một bước chân hụt mà ngã nhào về phía Đường Cửu.

Đường Cửu khẽ thưởng thức mùi hương hoa hạnh trên tóc nàng, trong lòng chợt đau lòng như dao cắt.

- Hồng Hồng, sau này ta để nàng làm bình thê, được không? Ta thề, chỉ đợi được Lão Thái Gia thăng, ta lập tức hưu Tần Tú Mi, rước nàng vào phủ. Nàng xem, giận dỗi ta thành cái bộ dạng gì rồi đây?

Nhị Tỉnh Hồng hất mặt ghét bỏ, nét mặt không vui, chẳng thèm liếc mắt hắn lấy một cái.

- Công tử thành thân với ai, cũng cần gì phải báo cáo với Tỉnh Hồng? Nam nhân các người lúc nào cũng chỉ biết hứa suông!

Đường Cửu kia có vẻ vội vã, hắn luống cuống tay chân, vẻ mặt thư sinh đào hoa lúc này lúng túng cố gắng giải thích điều gì đó, nhưng Nhị Tỉnh Hồng lại càng khích bác y. Lúc này, y cuối cùng cũng thỏa hiệp.

- Hôm nay ta tới là kể cho nàng chuyện về tung tích của tỷ tỷ nàng? Lão cha ta gần đây nói với ta không ít việc, nhưng nàng phải giữ bí mật.

Nhị Tỉnh Hồng vẫn bận rộn thoát khỏi vòng tay của y, khuôn mặt dỗi hờn đặc biệt được lòng người, hay phải nói là có thể giết chết y.

- Ta không muốn nghe điều gì hết, hôm nay công tử về đi, sau này Tỉnh Hồng cũng không muốn gặp ngài. Chuyện của Tỉnh Hồng cũng không muốn phiền đến công tử nữa.

- Hồng Hồng. Ta thực sự không muốn thành thân với Tần Tú Mi, nàng phải tin ta.

Đường Cửu luống cuống, vành mắt đỏ hoe, mặt cắt không còn giọt máu. Nhị Tỉnh Hồng tránh ánh mắt của y, nàng thảng thốt, trong lòng đánh một nhịp hẫng hụt. Nàng biết, Đường Cửu thật lòng với nàng. Ánh mắt nàng phút chốc lại sắc bén trở lại. Nàng ra vẻ ngẫm nghĩ, thở dài, đẩy hắn vào trong phòng. Nam nhân ngồi sau tấm vách ngăn hai căn phòng vẫn nghe kỹ từng cử chỉ bên cạnh.

- Hồng Hồng, nàng tha thứ cho ta rồi sao?

Đường Cửu có vẻ mừng rỡ, y lại nhanh chóng lấy lại nét mặt bình thản, ôm lấy Nhị Tỉnh Hồng.

Nhị Tỉnh Hồng ngồi lên đùi y, hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của y, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn phớt nhẹ trên má.

Y yêu chết cái cử chỉ này của nàng, đủ thân mật, cũng đủ giữ kẽ. Y nâng niu Nhị Tỉnh Hồng như vật báu, điều này, cả Thất Tiếu Lâu đều biết. Y là con trai của Tể Tướng Đường Khúc Phi, danh chấn thiên hạ, công lao phò tá Hoàng Đế Mộ Dung Thành lên ngôi. Ở đất Trường Lạc, Đường Gia nếu nhận thứ hai, thì chỉ có phủ gia nào không sợ chết mới dám nhận rằng mình là số một.

Nhị Tỉnh Hồng một chút lại ngẩn ngơ, nhìn ra phía xa bên ngoài cửa sổ.

- Hồng Hồng, nàng lại nhớ tỷ tỷ của mình ư?

Nhị Tỉnh Hồng không nói năng, cúi đầu chui vào lòng y, Đường Cửu ôm chặt nàng, bắt đầu nói vài chuyện.

- Nàng tìm tỷ tỷ lâu như vậy, ta cũng nghe ngóng được một chút, nếu đúng là bốn năm trước Nhị Thiên Âm có tìm đến Trương gia của Trương Tả Tướng, thì có thể tìm quản gia để hỏi, có điều hơn ba năm trước Nhị Thiếu Trương Lăng đem theo một đám nữ nhân rời phủ, đến nay chưa trở về. Nàng nghĩ xem, có khi nào tỷ tỷ của nàng cũng bị hắn mang đi rồi không?

Nhỉ Tỉnh Hồng lắng nghe y, trong hốc mắt dậy lên làn sóng nước. Nàng run rẩy, ngập ngừng hỏi y:

- Nếu thực sự là như vậy, vậy phải làm sao đây? Tỉnh Hồng chỉ muốn nghe ngóng một chút tin tức về tỷ tỷ, ngộ nhỡ tỷ tỷ thực sự bị Trương Lăng đem theo, vậy phải làm sao bây giờ? A Cửu, chàng có cách nào giúp được ta không?

Đường Cửu chống cằm suy nghĩ, rồi lại cúi đầu hôn lên cổ nàng.

- Vừa hay lão cha ta cũng mới có chút manh mối của hắn, với tốc độ làm việc của Sát Giác Đường, vài ba ngày sau chắc chắn có tin tức.

Nhị Tỉnh Hồng rưng rưng nước mắt, xúc động ôm lấy cổ y.

- Tỉnh Hồng biết ơn chàng.

Đường Cửu cười xòa, ánh mắt vui vẻ cực độ, trước nay y chưa từng tin vào tình yêu, nhưng lúc này, kể cả có lấy lại của hắn một thân quyền quý vinh hoa để có được Nhị Tỉnh Hồng, chắc chắn hắn sẽ vẫn đổi.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, rồi một giọng nói thô kệch vọng vào trong:

- Thiếu gia, Thiếu Phu Nhân đã bắt đầu đi tìm người rồi ạ.

Lúc này Đường Cửu ở phía trong nhíu chặt lông mày, dựng người đứng thẳng, hôn tạm biệt trên lông mày của Nhị Tỉnh Hồng, chốc sau lập tức đẩy cửa rời đi. Chờ đến lúc Tần Tú Mi tìm đến đây, chắc chắn Nhị Tỉnh Hồng sẽ không còn được yên ổn với ả.

- Người đàn bà điên này...

Nhị Tỉnh Hồng ngồi yên trên ghế, bàn trà lạnh ngắt, ly trà đổ lên mặt bàn, nước trà chảy ướt đẫm một mảng váy quần.

Đóng cửa lại, khuôn mặt Nhị Tỉnh Hồng bỗng chợt lạnh lẽo trở lại, nàng lau mặt, súc miệng, thay y phục rồi rời qua tấm vách ngăn bên cạnh.

- Vương gia, người nghe rõ rồi chứ?

Mộ Dung Thần Cảnh nhướn mày, ánh mắt sắc bén nhìn Nhị Tỉnh Hồng đăm đăm. Rồi hắn bất chợt cười lớn, vỗ tay hai cái.

- Rõ rồi. A Hồng của chúng ta vẫn là làm được việc nhất. Lại đây.

Hắn vỗ tay vào chỗ trống trên ghế dài, mặt ghế trải thảm lông ấm áp, ý bảo nàng ngồi xuống. Nhị Tỉnh Hồng cười, ánh mắt hiện lên một tia đắc ý.

Nam nhân khuôn mặt anh tuấn yêu nghiệt này, lòng dạ đầy rẫy những âm mưu, tham vọng, nàng phút chốc cũng rơi vào mưu đồ của hắn, lúc nhận ra bùn lầy thế mà đã tràn lên đến cổ họng, cũng đã là năm năm.

Nàng lại yêu cả gương mặt lẫn tính cách của hắn, yêu đến mặc kệ mọi thứ.

Mộ Dung Thần Cảnh bắt lấy eo nhỏ của nàng, đẩy nàng ngã xuống ghế dài, môi bạc hạ xuống gần khuôn mặt kinh diễm của Nhị Tỉnh Hồng, quan sát môi nàng hết mở rồi khép đầy khiêu khích. Hắn nhếch khóe môi, cắn lấy vành tai ửng hồng của nàng.

Nhị Tỉnh Hồng đau đến mức cắn môi, hắn lại đưa tay bóp chặt hai má nàng, vành mắt nàng đỏ hoe, đau đớn từ khắp các nơi đua nhau chạy đến trong não.

Mộ Dung Thần Cảnh luôn thô bạo như vậy.

- Nói! Đường Cửu kia vừa chạm vào đâu của ngươi?

Nhị Tỉnh Hồng có chút sợ hãi, mỗi lần hắn nổi cơn như vậy, đều muốn phá nát mọi thứ.

- Cái cổ này phải không? Còn đâu nữa? Nơi này?

Mộ Dung Thần Cảnh hướng đầu lưỡi xuống dưới xương quai xanh của nàng, hai hàm răng chọn lấy da thịt mỏng manh mềm mại mà cắn.

Hắn nghe thấy tiếng rít khẽ đau đớn của Nhị Tỉnh Hồng, càng thêm phấn khích, lực đạo ở tay càng mạnh hơn. Bàn tay nắm eo nàng càng ngày càng chặt, giống như muốn bóp đến vỡ nát thân thể Nhị Tỉnh Hồng.

Nhị Tỉnh Hồng kêu gào trong lòng, nhưng tuyệt đối không khóc trước mặt hắn. Bởi vì hắn ghét nhất là nữ nhân rơi lệ, ngoại trừ Hình Cẩn Tâm.

Nhị Tỉnh Hồng gắt gao nắm chặt tấm thảm lông, nắm đến chệch hướng, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, máu thấm ướt cả bàn tay trắng ngần.

Mộ Dung Thần Cảnh liếc nhìn vẻ mặt đau đớn tột cùng của nàng. Ánh mắt lạnh lẽo, hắn thu người ngồi dậy, chỉnh trang lại y phục, thân thể lúc này lại trở về tướng vẻ đạo mạo anh tuấn bất phàm.

Hắn phất tay áo, theo lối hành lang kín mà đi.

- Khi nào có tung tích của Trương Lăng, lập tức báo cáo ngay.

Nhị Tỉnh Hồng không trả lời hắn, nàng lau máu chảy khắp người, ánh mắt mờ mịt nhìn lên tấm rèm màu xanh nhạt. Bầu trời ngoài cửa sổ, tấm rèm che đầu giường, sự tự do mà nàng luôn nghĩ về, tất cả, dường như đều là một màu đơn giản nhất.
 

Bạch Cừu

Phàm Nhân
Ngọc
677,24
Tu vi
0,00
Nhị Tỉnh Hồng nhấp một ngụm trà, rồi bận rộn trang điểm, mỗi ngày đều đặn như vậy cho đến khi Thất Tiếu Lâu mở cửa đón khách. Trần Đại Nương khẽ vỗ cái mông căng tròn của nàng, lần nào cũng tấm tắc khen nịnh.

Nhị Tỉnh Hồng là do Kinh Thân Vương chọn trong hơn ba mươi thiếu nữ bị lừa bán từ núi Tàng Chi vào kinh thành. Lúc nàng bước vào Thất Tiếu Lâu, vẫn là một cô gái nhếch nhác quê mùa, mặt mũi lấm lem, nhưng khó giấu được vẻ tinh anh trong ánh mắt.

Mộ Dung Thần Cảnh dùng đủ loại phương pháp, từ ngọt nhẹ thủ thỉ, đến tra tấn trừng phạt, cuối cùng cũng biến Nhị Tỉnh Hồng thành một kỹ nữ đầu bảng của Thất Tiếu Lâu, ngay cả tôn tử quý tộc cũng khó mua nổi một đêm trò chuyện. Đường Cửu kia dốc hơn nửa gia tài, cuối cùng cũng đổi được những cử chỉ mà y cho rằng là thật lòng của nàng.

Mộ Dung Thần Cảnh lười biếng dựa người trên ghế dài, bàn tay nhàn rỗi nghịch mái tóc dài của nàng. Cần cổ trắng ngần, sau gáy có một vết bớp màu hồng hình cánh hoa hạnh. Nhị Tỉnh Hồng đã từng nói với hắn, sau này, nếu như nàng có chết đi, mong ân huệ cuối cùng của hắn dành cho nàng, đơn giản chỉ là mang nàng về Châu Thành an táng, trong rừng hoa hạnh ở núi Tử Phong. Lúc đó, hắn chỉ cười lạnh, nói rằng, đại nghiệp của hắn còn chưa thành, nàng đừng tính đến việc chết đi.

Mộ Dung Thần Cảnh là con trai thứ ba của tiên đế Mộ Dung Lệnh, khi tiên đế băng hà, hắn còn đang chinh chiến ở Thành Tây, biên giới hai nước Đại Hòa và Đông Ngô. Khi hắn trở về kinh thành Trường Lạc, cũng là lúc hắn nhận đất phong vương, ngước nhìn nhị huynh của mình thuận lợi ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn.

Năm năm trước, hắn đã rục rịch đào tạo quân đội, những năm này quả thực vô cũng vất vả, khó khăn nhất, có lẽ nằm ở việc mài dũa được viên minh châu Nhị Tỉnh Hồng.

Nàng thuộc tộc A Dĩ Cát ở núi Tàng Chi, bị lừa bán năm 14 tuổi, trong hơn ba mươi người run khóc, chỉ có một mình nàng dùng con mắt tinh anh hiểu chuyện để nhìn hắn. Mộ Dung Thần Cảnh năm ấy có một chút chấn động, sau đó nở một nụ cười rộng trên môi, hắn cuối cùng cũng biết phải làm gì, phải đi nước cờ này như thế nào.

Nhị Tỉnh Hồng đã mười chín tuổi, vẻ quyến rũ cũng đã đạt đến thời điểm đỉnh cao, vẻ mặt phong tình vừa có chút lẳng lơ, lại vừa kín kẽ cẩn thận luôn là thứ làm nàng có quyền kiêu ngạo. Nhưng Mộ Dung Thần Cảnh luôn giống như khắc tinh của nàng, hắn là một liều thuốc độc, khiến cho nàng vừa đau đớn thể xác, vừa bị giày xéo trong lòng.

Nhị Tỉnh Hồng khéo léo buộc gọn tóc dài sau gáy, bàn tay của Mộ Dung Thần Cảnh vẫn đùa nghịch ở sâu trong vạt áo. Nàng gạt tay hắn một cách thản nhiên, bắt đầu bày ra một vẻ mặt phong tình lả lướt. Hắn giương cong khóe môi, lại vỗ tay hai cái.

- A Hồng, đôi khi ta cũng muốn điên cuồng trên giường của ngươi. Nhưng sao bây giờ? Với thân thể của ngươi, thực sự sẽ nhúng chàm bổn vương mất.

Nhị Tỉnh Hồng cười lạnh, mặc kệ lời nói của hắn, nàng uống hết một chén trà, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.

Hôm nay, Đường Cửu hẹn nàng ở bên ngoài thành, nghe nói đã có tung tích của Trương Lăng. Nhị Tỉnh Hồng khoác một chiếc áo choàng mỏng, chùm kín qua đầu, nàng rẽ theo lối hành lang kín, đi về phía cổng sau của Thất Tiếu Lâu. Phía trên, Mộ Dung Cảnh Hòa cũng đã cùng với hai hộ vệ đi xuống, theo dấu vết của Nhị Tỉnh Hồng mà tìm đến một rừng trúc ngoài kinh thành.

Rừng trúc rộng lớn, Nhị Tỉnh Hồng nhìn theo vệt khói trắng mà Đường Cửu vừa bắn lên không trung mà men theo. Y mặc áo trắng, đứng giữa rừng trúc bạt ngàn, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa, mỉm cười gọi nàng.

Nhị Tỉnh Hồng có chút hoa mắt, lại bỏ áo khoác xuống ngang vai. Khuôn mặt nàng lại có vẻ nhu tình, thực sự giống như uyên ương giữa trời đất. Mộ Dung Thần Cảnh đứng phía xa, nhìn một màn này không khỏi cười khẩy, cái gọi là uyên ương trời đất tác thành, trên đời này, chỉ nên là hắn và Hình Cẩn Tâm.

Nhị Tỉnh Hồng chạy vào lòng y, Đường Cửu thỏa mãn ôm chặt nàng.

Y ghé sát tai nàng, từ trong ống tay áo lấy ra một tờ giấy, nhanh chóng đặt vào trong tay Nhị Tỉnh Hồng.

- Đây là bản đồ dẫn tới chỗ Trương Lăng, hắn đã đổi tên và danh phận, hiện đang là trang chủ của Tốn Phương gia trang ở Thành Đông, hiện tại nàng đừng nóng vội, đợi qua tháng sau, hắn từ nước Minh mới trở về, lúc đó nàng tới, chắc chắn có thể tìm được tung tích của tỷ tỷ.

Phía xa vang lên tiếng động từ cây cỏ, một mũi kiếm xé gió lao tới bên người Nhị Tỉnh Hồng, trong lòng thét lên một tiếng không ổn. Nhị Tỉnh Hồng gạt cánh tay y, toan đẩy qua một bên, nhưng thân thể đột nhiên bị y ghi chặt, xoay theo hướng ngược lại về rừng trúc. Mũi kiếm cứ thế thuận tiện cắm sâu từ phía sau lưng y, găm xuyên ngực trái.

Nói thì lâu nhưng diễn biến lại quá nhanh, Nhị Tỉnh Hồng hô lên một tiếng, hai con ngươi trợn lên như không thể tin. Đường Cửu khuỵu gối, đầu y gục lên vai nàng, hơi thở có chút gấp gáp và suy yếu dần. Máu nhuộm đỏ cả hai vạt áo trắng của y. Tay nàng luống cuống xoa mặt y, dường như ánh mắt cũng dần chuyển qua màu đỏ của máu.

- A Cửu, A Cửu...

Đường Cửu nắm chặt tay nàng, máu từ khoang miệng y chảy dọc theo hai khóe môi, áo nàng cũng đã ướt đẫm máu của y.

- Hồng Hồng... thực ra ta... chưa từng muốn thành thân với Tần Tú Mi. Ta chỉ... ta chỉ muốn... cùng nàng...

Nhị Tỉnh Hồng đờ đẫn nhìn y, cách một khoảng thật xa, Mộ Dung Thần Cảnh vẫn thấy vai nàng run rẩy.

Nhị Tỉnh Hồng gật đầu, bàn tay vuốt mắt y khẽ run lên, cánh tay vô định của y buông thõng xuống mặt đất. Đường Cửu, cứ như vậy mà chết đi.

Lúc nàng lấy lại nhận thức, Mộ Dung Thần Cảnh đã đứng đằng sau từ lúc nào, hắn lục tay áo nàng, lấy ra một tờ giấy, bên trong mỗi đường vẽ đều vô cùng chi tiết và cẩn thận, trên giấy, Đường Cửu còn viết thêm vài lời dặn dò. Hắn khinh thường, xé đi hai dòng chữ trên giấy, ném xuống đầu nàng, Đường Cửu vẫn nằm trong lòng nàng, toàn thân đẫm máu, yên tĩnh nhắm mắt.

- Tại sao phải giết y?

Mộ Dung Thần Cảnh nhướn mày.

- Ngươi động lòng sao, Nhị Tỉnh Hồng? Ngươi nên nhớ, ngươi không xứng với bất kỳ nam nhân nào hết.

- Vương Gia... Ngài cũng không xứng với Hình Cẩn Tâm.

Mộ Dung Thần Cảnh nhếch khóe môi, đạp văng thi thể của Đường Cửu ra xa, hắn đưa cánh tay rắn chắc bóp lấy cổ Nhị Tỉnh Hồng, nhấc nàng lên cao hơn người hắn. Nhị Tỉnh Hồng chỉ trừng mắt nhìn, nàng không giẫy đạp, cũng không vùng vẫy thoát ra. Nàng dùng ánh mắt trơ trọi nhất mà nhìn hắn, dường như thật muốn nhìn rõ tại sao suốt ngần ấy năm lại điên cuồng chạy theo hắn như vậy.

Nàng quả thực điên rồi.

Mộ Dung Thần Cảnh nuốt tức giận, ném nàng xuống mặt đất, hừ lạnh một cái, bàn tay bị nữ trang của nàng cắt qua bật máu.

Mộ Dung Thần Cảnh, ngươi yêu Hình Cẩn Tâm tới như vậy, nhưng ngươi lại không thể có được người mình yêu, đó là sự ô nhục không thể xóa bỏ nổi.

Nhị Tỉnh Hồng, ngươi yêu hắn tới đau đớn tận xương tủy, nhưng lại bị hắn coi khinh cùng cực, ngươi xem, ngươi cũng giống như hắn, ô nhục đến hèn mọn.

Nhị Tỉnh Hồng vươn người quỳ trên mặt đất,nắm lấy bàn tay hắn, đưa lên môi mình, dùng đầu lưỡi liếm đi vết thương.

- Có đau không?

Mộ Dung Thần Cảnh phất tay áo, ôm lấy nàng rời đi, trong rừng lúc này chỉ còn một mình Đường Cửu, y đã chết rồi, chết vì người mà y yêu nhất.

Nhị Tỉnh Hồng không nhìn lại phía thi thể y nằm đó, kiếp này, nàng không có dũng khí để từ bỏ vòng tay này.

Nhị Tỉnh Hồng ngồi trong sân viện, nơi này nằm biệt lập trong Thất Tiếu Lâu, nàng cuối cùng cũng chờ được Mộ Dung Thần Cảnh đưa người tới.

Hắn ôm một nữ nhân trong lòng, đặt nàng ta xuống trước mặt Nhị Tỉnh Hồng. Nữ tử kia xem chừng mới trạc mười lăm, khuôn mặt thanh thoát non nớt, nếu rèn luyện một hai năm, nhất định sẽ là khuynh quốc hồng nhan.

Nữ tử kia có vẻ dè dặt nhìn Nhị Tỉnh Hồng, lại quay đầu nắm lấy vạt áo Mộ Dung Thần Cảnh. Hắn xoa đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng ta.

- Đừng sợ.

Nhị Tỉnh Hồng chậm rãi uống trà, không đem cảnh kia đặt vào trong mắt.

- Thần Cảnh, ngài sẽ đến thăm thiếp chứ?

Mộ Dung Thần Cảnh gật đầu, vỗ nhẹ vai, bàn tay xoa xoa cánh môi nàng ta, sau đó quay người rời đi, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Nhị Tỉnh Hồng, bắt gặp nàng chỉ gật đầu đáp, ý rằng đã hiểu rồi.

Nhị Tỉnh Hồng phát run trong lòng, trước đây chưa từng có ai gọi tên húy của Mộ Dung Thần Cảnh, tiểu nữ tử này xem ra đúng là người mà hắn coi trọng, bằng không, chết không kịp mở miệng.

Nhị Tỉnh Hồng đẩy ly trà tới trước mặt nữ tử kia, ánh mắt cong cong.

- Ta là Nhị Tỉnh Hồng, sau này sẽ chỉ dẫn ngươi.

Nữ tử kia cũng vui vẻ, uống hết ly trà rồi cười rộ lên, nụ cười của nàng ta khiến Nhị Tỉnh Hồng chấn động, quả thực khi này, nàng ta giống Hình Cẩn Tâm tới bảy phần, chẳng trách.

- Muội là Lạc Tâm, được Thần Cảnh cứu lúc gặp sơn tặc.

Nhị Tỉnh Hồng đưa tay đặt lên môi Lạc Tâm.

- Sau này tuyệt đối đừng nhắc tên húy của Vương Gia.

- Vậy muội chỉ gọi khi gặp ngài ấy thôi có được không?

Nhị Tỉnh Hồng bất đắc dĩ, gật đầu cho qua.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top