[ĐK Dịch] Ngũ Hành Thiên - còn 51 chương

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp
Chương 670: Xông trận

Ngải Huy bỗng mở miệng: "Bọn họ đã rời đi rồi."

Bàn Tử rõ ràng thở phào một cái.

Nhưng vào lúc này, mấy người Sư Tuyết Mạn trở về trên Phong Xa Kiếm, thấy ánh mắt mọi người tập trung về phía này, nàng lắc đầu ý bảo không có.

Ngải Huy vỗ bả vai Sư Tuyết Mạn an ủi: "Không có động tĩnh cũng là tin tốt."

Sắc mặt Sư Tuyết Mạn hơi phấn chấn.

Lấy khả năng của phụ thân, một khi giao đấu sinh tử nhất định sẽ kinh thiên động địa, tuyệt đối không có khả năng lặng yên không tiếng động bị đánh chết hoặc bị bắt làm tù binh. Từ phong bạo Nguyên lực lần trước, dường như phụ thân đột nhiên biến mất, không hề chút dấu vết.

Trái lại điều này khiến Sư Tuyết Mạn tin chắc phụ thân nhất định còn sống.

"Chúng ta tiếp tục đi tới phía trước." Ngải Huy nói tiếp: "Đi một chuyến tới nơi phong bạo Nguyên lực bộc phát, nói không chừng sẽ phát hiện điều gì.”

Phong Xa Kiếm xẹt qua trời cao, lưu lại một dấu vết nhàn nhạt, rất nhanh đã bị gió thổi tan ra.

Thần Hổ Bộ và Bào Hao Huyết Bộ đang tiến lên phòng tuyến Trân Châu Phong Kiều, tụ hợp với Hạ Nam Sơn Thần Linh. Minh Quang Huyết Bộ vốn đi cùng họ đã bị lệnh cưỡng chế quay về, tìm tung tích tàn quân Bắc Hải.

Chiến cuộc biến hóa thất thường, ưu thế tuyệt đối trước đó dường như trong vòng một đêm đã biến mất gần như không còn.

Trước đây không lâu, khi đó lòng tin họ căng đầy, lớn tiếng nói binh tiến chân thành Thiên Tâm. Nhưng chỉ trong nháy mắt, phòng tuyến Trân Châu Phong Kiều hiện nay giống như một lạch trời, chặn đường tiến của họ.

Lòng tin trước kia giờ mất tăm không còn, chiến trường bắt đầu lâm vào thế cục căng thẳng và giằng co.

Bắt đầu từ lúc nào?

Y cố gắng nhớ lại.

Đúng, bắt đầu từ lúc Trấn Thần Phong Bắc Hải Chi Tường tự bạo, Diệp Soái trọng thương hôn mê, bọn họ lâm vào cảnh rắn mất đầu, tốc độ hành quân buộc phải chậm lại. Sau đó, Thần Úy Tài Quyết bí mật tập kích từ ngàn dặm, trực tiếp khiến thế cục nhanh chóng chuyển biến xấu, Thần Quốc bắt đầu lâm vào cục diện bị động.

Thật là một đám người không sợ chết!

Trong lòng Đan Mân Hùng không nhịn được có phần kính nể, nhưng hơn nửa là đắng chát. Nhược điểm tuyệt đối của Nguyên tu là không muốn mạng người, ít ra vãn hồi được một chút.

Áp lực dần chuyển tới bên Thần Quốc, lúc này mới có việc Thần Lang không tiếc mạo hiểm tập kích, dẫn đến toàn quân bị diệt thảm bại. Thần Lang bị diệt có quá nhiều yếu tố ngẫu nhiên, nhưng một bên cũng nói rõ, áp lực không ngừng tăng cao khiến chiến bộ Thần quốc dần mất kiên nhẫn.

Bất kể là con mồi hay thợ săn, một khi mất kiên nhẫn, tình huống sẽ trở nên nguy hiểm.

Ánh mắt Đan Mân Hùng đảo qua đại quân đang tiến lên, dường như cảm thấy khí thế chiến bộ tiến quân còn yếu hơn trước kia rất nhiều. Y lắc đầu, dường như muốn vứt loại ảo giác dao động này ra sau đầu, tiếp tục tập trung suy nghĩ.

Chuyện Bắc Hải đã có Xà Dư điện hạ phải muộn phiền.

Giờ y phải nghĩ cách làm thế nào mới có thể đột phá phòng tuyến Trân Châu Phong Kiều. Lại nói tiếp, có điều ngờ vực vẫn quanh quẩn trong đầu y, đến bây giờ vẫn chưa có lời giải.

Nhìn lực lượng phòng thủ phòng tuyến Trân Châu Phong Kiều, với Đan Mân Hùng mà nói, ba tòa Trấn Thần Phong để công hạ Bắc Hải Chi Tường thì làm sao có thể. Hai bộ Binh Nhân Thiên Phong đều là hai binh đoàn mới. Xem chiến báo từ tiền tuyến truyền đến thì Binh Nhân Thiên Phong cũng không phải lực lượng chiến đấu chính, mà phần nhiều là hướng phụ trợ.

Hơn nữa thực lực Trọng Vân Chi Thương cũng không thể khinh thường.

Tháp Pháo liên minh có phần tà môn, tạo thành từ một đám tàn binh bại tướng lúc trước, sao đến tay Tùng Gian Phái lại trở nên dũng mãnh thiện chiến như vậy?

Chẳng lẽ Ngải Huy thật sự có tà môn như vậy?

Tùng Gian Phái, Đan Mân Hùng vẽ một vòng trên ba chữ này, lâm vào trầm t.ư.

Nhớ lại, y mới đột nhiên phát hiện, tốc độ phát triển của Tùng Gian Phái cực nhanh, khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Đan Mân Hùng nhớ rất rõ, lúc Bắc Hải Chi Tường mới bị đánh hạ, khi ấy tin tức về các thế lực chủ yếu tại Thiên Ngoại Thiên đều được đưa tới bàn sách của các Bộ thủ. Mà trên một phần báo cáo kia, Tùng Gian Phái chỉ là một thế lực nhỏ vừa quật khởi.

Ai có thể nghĩ tới, chính thế lực nhỏ này lại ngăn cản đại quân Thần Quốc xuôi nam.

Đan Mân Hùng bỗng có chút tò mò, Tùng Gian Phái chủ đạo tất cả những chuyện này, thế lực quy mô không lớn này rốt cuộc có chỗ thần kỳ nào?

Tiếng cảnh báo thảm thiết đột nhiên vang lên, cắt ngang suy nghĩa Đan Mân Hùng.

"Địch tập kích!"

Đan Mân Hùng không chút bối rối nào, y ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời xa. Thần Hổ Bộ cũng được, Bào Hao Huyết Bộ cũng tốt, đều là tinh nhuệ bách chiến được huấn luyện nghiêm chỉnh, bị địch tập kích nên làm gì, trong lòng các tướng sĩ đều hiểu rõ.

Rất nhanh, quân sĩ bắt đầu tập hợp, duy trì cảnh giới. Vài tên cường giả thần thông điều khiển Thần Hổ bay lên trời, nghênh đón địch tập kích ở phía xa.

Bầu trời xa xa xuất hiện điểm đen cỡ cây kim.

Con ngươi Đan Mân Hùng bỗng co rụt lại, tinh thần tập trung cao độ, nhanh thật!

Người đến giống như kiếm quang, đột ngột lao tới.Hoắc Đạt lần đầu tiên điều khiển Phong Xa Kiếm chấp hành nhiệm vụ, cực kỳ kích động phấn khởi. Dù trong lòng hắn không ngừng nhắc mình, tốt xấu gì hắn cũng là Đại Sư, phải bình tĩnh phải bình tĩnh, nhưng vẫn không nhịn được thúc giục tốc độ Phong Xa Kiếm đến mức tận cùng.

Đây mới là Phong Xa Kiếm, đây mới là Chưởng Kiếm Sử!

Chính vì tốc độ không gì sánh nổi mới khiến hắn si mê Phong Xa Kiếm. Chỉ có tốc độ nhanh như điện chớp mới có thể thức tỉnh kích tình bùng cháy trong cơ thể hắn. Tốc độ cực hạn mang đến khoái cảm cực hạn cho hắn, thế giới đều thành không giống nhau!

Cố Hiên cảm thấy kinh hãi: "Chậm một chút, chậm một chút, Hoắc Sư, không thể dùng nhanh như vậy!"

Các chiến sĩ khác dồn dập phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy!"

"Ọe. . ."

Đáng thương cho các chiến sĩ quen với thao tác tinh tế tỉ mỉ đủ để xâu kim chỉ của Thạch Chí Quang, dưới Hoắc Đạt dồn dập như mưa to gió lớn lập tức mất phương hướng, ngay cả Cố Hiên thực lực cường hãn, cao thủ tu vi tinh thâm cũng thi thoảng bị dọa cho sắc mặt trắng bệch.

Đoan Mộc Hoàng Hôn trên cao liếc qua các tướng sĩ Lôi Đình Chi Kiếm, mũi hừ lạnh một tiếng, lắc đầu, không chút che giấu sự xem thường trên mặt.

Một nhánh mây màu xanh lớn bằng ngón tay, buộc hai đầu vào hai bên Kiếm Tháp, Đoan Mộc Hoàng Hôn ngồi bên trên, rung động như nhảy dây, thần sắc thong dong tự nhiên.

Bỗng nhiên y có chút cảm giác, quay mặt qua, ánh mắt tìm kiếm phía trước.

Ánh mắt y bén nhọn, nhãn lực kinh người, lập tức phát hiện phía trước có rất nhiều binh sĩ Huyết tu.

Lúc này Hoắc Đạt cũng phát hiện địch nhân, hưng phấn mà hô lớn: "Phía trước có chiến bộ Huyết tu! Làm sao bây giờ?"

Cố Hiên còn chưa mở miệng, tiếng Đoan Mộc Hoàng Hôn âm u vang lên: "Xông tới."

Hoắc Đạt càng thêm hưng phấn, như điên cuồng lên, lớn tiếng trả lời: "Được! Xông tới! Ta sẽ bắt đầu! Mọi người nắm chặt!"

Các tướng sĩ Lôi Đình Chi Kiếm biến sắc, nhao nhao nắm chặt vật cố định chung quanh. Một cỗ lực lượng cường đại đột nhiên bộc phát từ dưới chân, tốc độ Phong Xa Kiếm bắt đầu điên cuồng bạo tăng!

Xoát, sắc mặt bọn Cố Hiên thoáng cái không còn giọt máu.

"Ác ác ác ác!"

Màn sáng Phong Xa Kiếm ngăn lại tiếng rít tiếng gió bên ngoài, lại bị tiếng hò hét cuồng dã của Hoắc Đạt xâm chiếm. Vì quá mức phấn khích nên vẻ mặt Hoắc Đạt sáng lên, theo đó Nguyên lực dao động kinh người phóng ra từ trên người hắn.

Nếu bàn về trình độ chưởng kiếm, Hoắc Đạt còn khuya mới bằng Thạch Chí Quang, nhưng có thứ hắn vượt xa Thạch Chí Quang, đó chính là tu vi Đại Sư.

Thân là Đại Sư, hắn có thể thừa nhận được lực trùng kích mạnh hơn. Hắn có thể không tốn chút sức nào kích phát lực lượng Phong Xa Kiếm đến đỉnh phong!

Theo tốc độ không ngừng tăng lên, màn sáng Phong Xa Kiếm cũng nhanh chóng sáng lên.

Trên nhánh mây màu xanh, Đoan Mộc Hoàng Hôn đứng thẳng người lên, trường sam màu xanh thanh lịch không gió mà bay, mắt sáng như sao. Từ khi xuất quan, y chỉ mặc thanh sam, trước ngực trái thêu một đoàn hoa văn quấn cành, trong đó có thể thấy được hai chữ tối "Đoan Mộc".

Y không chịu nổi huy chương truyền thống khó coi của Đoan Mộc gia, vậy nên tự mình vữ. Lấy thành tựu hiện giờ của y, đã có t.ư cách tiếp tục đính huy chương Đoan Mộc gia.

Màn sáng càng ngày càng sáng ngời, chiếu rõ ràng bên trong Phong Xa Kiếm. Sắc mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn vẫn như cũ, nhưng trong lòng đã âm thầm run sợ.

Không ít lần làm nhiệm vụ cùng Lôi Đình Chi Kiếm, y đã ngồi Phong Xa Kiếm rất nhiều lần, cực kỳ quen thuộc với Phong Xa Kiếm. Nhưng đây là lần đầu tiên y mới biết nếu Đại sư Nguyên tu điều khiển Phong Xa Kiếm thì có thể bộc phát uy lực như vậy.

Tốc độ này. . . Thật sự là kinh người mà!

Tên kia. . .

Trạm do thám Thần Hổ nghênh đón không ngờ Phong Xa Kiếm đột nhiên gia tốc, phản ứng chậm nửa nhịp.

Phong Xa Kiếm đã giống như một đạo lưu quang, xuyên qua giữa hai người.

Trong hào quang sáng rực, hai thanh đằng không khiến bất kỳ kẻ nào chú ý. Khi Phong Xa Kiếm lướt qua bên người hai gã Thần Hổ trạm do thám, vừa lúc thanh đằng phiêu phiêu không trọng lượng đập trúng mặt hai gã trạm do thám.

Oành!

Hai gã Thần Hổ trạm do thám giống như bị búa tạ đánh trúng, đầu lập tức nổ tung như dưa hấu.Phong Xa Kiếm bay qua rất xa, thi thể Thần Hổ không đầu mới mất cân bằng, rơi xuống mặt đất. Hai đầu Thần Hổ nức nở nghẹn ngào, chúng nó không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Hoắc Đạt ngẩng đầu, vô cùng kính nể sùng bái nhìn về phía thân ảnh đi lang thang thang trên nhánh mây giữa không trung phía trước. Hai nhánh mây vừa hoàn thành một kích tất sát linh hoạt lùi về trong màn sáng.

Hoắc Đạt nghĩ mãi không biết Đoan Mộc Hoàng Hôn làm thế nào. Màn sáng dày đặc kinh người, sao nhánh mây lại xuyên thấu không tốn chút sức nào?

Nhưng hắn biết rõ, chỉ chiêu thức ấy đã đủ nói rõ thực lực Đoan Mộc Hoàng Hôn vượt xa hắn.

Vọt qua trạm do thám, Phong Xa Kiếm cứ như vậy trực tiếp phóng đi trong độ cao đề phòng của đại bộ Thần Hổ đội.

Một màn sáng huyết sắc sáng lên từ chiến bộ Thần Hổ. Trong màn sáng, hai tiểu đội đã bắt đầu chỉnh trang xong. Thần Hổ huấn luyện nghiêm chỉnh, dù trên đường hành quân dã ngoại bị tập kích nhưng vẫn chuẩn bị xong trong thời gian cực ngắn.

Bọn họ là chiến bộ trang bị nặng, một khi chuẩn bị xong sẽ biến thành hung khí giết chóc đáng sợ.

Đan Mân Hùng thờ ơ lạnh nhạt, cũng không lên tiếng, chăm chú nhìn Phong Xa Kiếm thanh thế kinh người như sao băng.

Đây chính là Phong Xa Kiếm khiến đám Hạ Nam Sơn họ ăn đủ đau sao?

Thật sự là tốc độ đáng sợ!

Lá gan của đối phương cũng khiến y có chút giật mình, đơn thương độc mã mà dám xông trận, có thể thấy được phần nào dáng vẻ kiêu căng.

Trong lòng Đan Mân Hùng lướt qua một tia u ám. Chiến bộ Nguyên tu gặp chiến bộ Huyết tu, từ lúc đầu dễ dàng sụp đổ rồi chạy mất dép, cho tới bây giờ đơn thương độc mã ngang nhiên đột kích doanh địa. Biến hóa cực lớn như thế phát sinh trong thời gian rất ngắn cũng đủ phản ánh trạng thái chiến trường nghịch chuyển.

Phong Xa Kiếm càng ngày càng gần, tia sáng chói mắt bắt đầu bao phủ huyết màn, tựa như mặt trời đang chiếu sáng, tầm mắt nhanh chóng sáng lên.

Ầm!

So với hào quang bộc phát rừng rực gấp trăm lần khi nãy, tiếng nổ cực lớn chấn động màng nhĩ Đan Mân Hùng, khiến mặt đất rung chuyển. Sóng xung kích đáng sợ quét ngang mà tới, Đan Mân Hùng giống như đã trúng một búa đáng sợ, nửa người run lên.

Trước mắt trắng xoá một vùng, nhưng Đan Mân Hùng biết rõ, huyết màn phòng hộ nhất định đã bị nghiền nát.

Phong Xa Kiếm xông trận, uy lực như vậy, lại khủng bố như vậy. . .

Ngoài hoảng sợ, Đan Mân Hùng còn khó có thể tin được.
Chương 671: Sương mù xanh

Phó t.ư t.ư không ngờ lần này sẽ không thuận lợi như vậy.

Gặp tàn quân Bắc Hải, kết quả bị Sư Bắc Hải đánh trọng thương.

Mà trước đây Xà Dư vốn bị trọng thương lại khỏi hẳn ly kỳ, dường như thực lực lại tăng lên, không chỉ thoát khỏi lùng bắt, mà khi đám người Phó t.ư t.ư trở về lại liên tiếp nhận được tin dữ. Có mười ba người gặp phải độc thủ của Xà Dư. Càng lạ hơn là, có thi thể không thấy, trong đó bao gồm Quế Hổ.

"Tổng cộng thiếu năm thi thể."

Thủ hạ báo cáo khiến Phó t.ư t.ư tâm lạnh như băng bất chợt bực bội.

Nhiều thi thể đội viên Thiên Diệp Bộ không thấy như vậy, lại không nhìn thấy dấu hiệu dã thú gặm ăn, sao lại đột nhiên biến mất?

Chẳng lẽ do Xà Dư làm?

Xà Dư muốn nhiều thi thể đội viên Thiên Diệp Bộ như vậy làm gì? Chẳng lẽ là Thú Cổ Cung?

Trong lòng Phó t.ư t.ư rất bất an, Thú Cổ Cung quỷ dị khó lường, bị lưu truyền đến mức quỷ quái tà thần. Nếu thi thể đồng đội rơi vào tay Thú Cổ Cung, sẽ xảy ra cái gì? Bí mật Thiên Diệp Bộ có bị phá giải không? Liệu Huyết tu có tìm được cách khắc chế Thiên Diệp Bộ?

Phó t.ư t.ư hít sâu một hơi, đè xuống bực bội trong lòng, nàng không dám tiếp tục suy nghĩ sâu xa.

Diệp Bạch Y không thu được vào tay, Xà Dư cũng đào tẩu, thủ hạ thương vong hơn phân nửa, ngay cả thi thể đồng đội cũng bị bắt đi.

Trong lòng nàng cay đắng, kết quả hỏng bét thế này, quay về thứ chờ nàng nhất định là lửa giận lôi đình của phu nhân. Nàng đã không dám hy vọng xa vời được phu nhân tha thứ. Lần đầu thân mang trọng trách, nàng lại gây ra chuyện như vậy, nàng không còn mặt mũi đối diện với phu nhân.

Liên tục thất bại khiến nàng tỉnh táo rất nhiều.

Thiên Diệp Bộ quét ngang Thiên Ngoại Thiên, đến nơi nào, các thành đều đầu hàng, khiến cho trên dưới Thiên Diệp Bộ trở nên tự cao tự đại, không coi ai ra gì. Lúc ấy trong Bộ thảo luận, tất cả mọi người cảm thấy ngoại trừ Đế Thánh và Đại Cương, những người khác đều không phải đối thủ Thiên Diệp Bộ. Bất kể tên đội viên nào của Thiên Diệp Bộ, thả ra đều không kém các cao thủ đứng đầu Bộ thủ.

Vạn Thần Úy giãy giụa sắp chết, Xà Dư biến hóa thất thường, Sư Bắc Hải một kích hào hùng, đủ khiến nàng sâu sắc ý thức được, mình đã xem thường anh hùng thiên hạ.

Giờ nàng nên làm gì đây?

Bỗng nhiên, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía xa. Đội viên khác bên người nàng lúc này cũng không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lại.

Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Lỗ tai vang lên ong ong, có thể cảm giác được sóng xung kích cuồng bạo đang tới bằng tốc độ kinh người, trong lòng Đan Mân Hùng chợt sinh cảnh giác. Một thanh đại đao thể tích kinh người bỗng xuất hiện trong tay y. Đại đao toàn thân đen kịt, thân đao hiện lên vài mặt quỷ huyết sắc hình dáng khác nhau, dữ tợn hung lệ.

Không chút do dự xoay cổ tay, đại đao ván cửa nặng nề lại vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt chém về phía trước. Hắc mang xẹt qua, một đám quỷ âm vang lên, như khóc như kể, như oán như thích, khiến da đầu người ta run lên.

“Đùng!”

Thanh âm không lớn, cực kỳ chát chúa.

Thân thể Đan Mân Hùng cứng đờ, lực lượng nhánh dây cũng không coi là lớn, lại tựa như một cây gai nhọn, trong nháy mắt đâm rách phòng ngự của y. Đau đớn khó nói lên lời khiến y không kìm lòng được kêu lên một tiếng đau đớn, thậm chí toàn thân còn có cảm giác tê liệt.

Đau đớn quỷ dị khác hoàn toàn đau đớn khi bị thương bình thường, mà dường như một sợi vô hình trong đầu đột nhiên bị đè chặt.

Có độc?

Trong lòng Đan Mân Hùng nhảy dựng, y biết rất nhiều độc tố lợi hại có thể trực tiếp tác dụng lên thần kinh người.

Lúc này y không nhìn thấy vật kia, bất chấp mọi thứ, y cố nén đau đớn, đạp mạnh xuống đất lui về phía sau. Đúng lúc này, sóng xung kích dời núi lấp biển quét tới. Bịch, giống như bị dã thú chạy như điên trước mặt va vào, thân thể vạm vỡ của Đan Mân Hùng giống như bao tải, trực tiếp bị hất văng ra.

Ánh sáng màu xanh lóe lên, thanh đằng tiếp tục xuất kích xẹt hiểm qua người y. Nhánh dây màu xanh mềm mại nhẹ nhàng tựa như một con rắn nhỏ linh hoạt, một kích không trúng chớp mắt liền lui về.

Đoan Mộc Hoàng Hôn!

Trong đầu Đan Mân Hùng văng ngược ra ngoài hiện lên một cái tên.

Thành viên trọng yếu Tùng Gian Phái, thiên tài hiếm có Đoan Mộc Gia tộc, đệ tử Tông Sư Đại Cương...

Tin tức liên tiếp nhanh như chớp lướt qua trong đầu Đan Mân Hùng, cảm giác hơi tê liệt toàn thân đang nhắc y vừa rồi là nguy hiểm cỡ nào, trong lòng của hắn kinh nghi bất định.

Các loại thiên tài gì đó, ở đầu năm nay là đồ chơi không đáng tiền nhất, Đan Mân Hùng không nhớ rõ thiên tài Nguyên tu chết trên tay y có bao nhiêu. Nhưng Đoan Mộc Hoàng Hôn. . . Tuy vừa rồi chỉ là vội vàng giao thủ, chính mình cũng không xuất toàn lực, nhưng mà va chạm trước mặt đã ăn thiệt thòi khó chịu. . .

Lòng Đan Mân Hùng còn sợ hãi.

Thực lực Đoan Mộc Hoàng Hôn so với bên ngoài lưu truyền còn mạnh hơn rất nhiều!

Nhưng lúc này y không có thời gian nghĩ lại.

Một màn trước mắt vô cùng thê thảm, phòng hộ huyết màn quả nhiên bị nghiền nát như Đan Mân Hùng dự đoán, nhưng thế đi không ngừng của Phong Xa Kiếm còn khiến chiến bộ hư hại cực lớn. Hố to trên mặt đất kia có đường kính vượt qua năm mươi trượng, chính là minh chứng tốt nhất.

Nơi Phong Xa Kiếm trực tiếp trùng kích, cạnh đó không một thân ảnh nào còn có thể đứng thẳng, khắp nơi đều là huyết nhục nát bấy. Ngay cả binh sĩ hơn mười trượng bên ngoài dưới sóng xung kích quét ngang như gió bão cũng bị thương các mức khác nhau.

Lực đánh khủng bố của Phong Xa Kiếm hiện ra vô cùng sâu sắc, giờ Đan Mân Hùng mới hiểu vì sao Hạ Nam Sơn có oán niệm lớn với Phong Xa Kiếm như vậy.

Nhưng dường như Phong Xa Kiếm cũng không chịu nổi, giống như một thanh kiếm, cắm ngược trong hố lớn.

Nó không bay. . . Chẳng lẽ. . . Nó cũng bị hư hại rồi?

Hai mắt Đan Mân Hùng tỏa sáng.

Cơ hội tốt!

Phong Xa Kiếm mất đi tốc độ chính là hổ không móng, chỉ có thể mặc người chém giết.

Ầm ầm!

Mặt đất chấn động, không cần nhìn Đan Mân Hùng cũng biết đây là hai tiểu đội Bào Hao Huyền Giáp Hổ đang phát động công kích về phía địch nhân. Trong lòng y vui mừng, tướng sĩ dưới trướng phản ứng nhanh nhạy, không bỏ lỡ cơ hội.

Công kích cự ly ngắn là thủ đoạn Bào Hao Huyền Giáp Hổ am hiểu nhất.

Lực bộc phát khủng bố tuyệt luân, khởi động thân hình khổng lồ nặng nề, trong thời gian cực ngắn tăng tốc đến cực hạn. Thêm Huyền giáp trải rộng toàn thân có thể giúp họ chĩa vào công kích địch nhân, dưới ánh mắt tuyệt vọng của địch nhân, phá hủy hết thảy.

Bọn họ vung búa tạ từ địa ngục ra, bẻ gãy nghiền nát là sứ mạng của bọn họ.

Đan Mân Hùng tinh thần phấn chấn, tràn ngập chờ mong.

Trong Phong Xa Kiếm là một tình cảnh khác.

Đán Cố Hiên ngã trái ngã phải, sắc mặt mọi người trắng bệch, va chạm sinh ra lực xung kích mạnh mẽ khiến bọn họ mất đi sức chiến đấu. Bọn họ cưỡi Phong Xa Kiếm vô số lần, nhưng chưa trải qua lần nào đáng sợ thế này, đây quả thực là cơn ác mộng.

Đây đâu phải là giết địch, rõ ràng là tự hại mình!

Phong Xa Kiếm chưa vỡ nát thật sự là kỳ tích.

Hoắc Đạt gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, Phong Xa Kiếm kẹt rồi.

Vừa rồi Phong Xa Kiếm đánh vào, xuyên qua tầng đất, xâm nhập đến tầng nham thạch. Trước mắt Phong Xa Kiếm bị nham thạch kẹp lại. Trong lúc giãy chết, tài liệu dùng làm Phong Xa Kiếm cũng không tính là cao cấp, lực trùng kích khổng lồ đã khiến rất nhiều vị trí của nó có độ hư hại khác nhau.

Âm thanh lắc lư rung động nhân tâm đang nhanh chóng tới gần, áp lực cường đại bao phủ Hoắc Đạt, hắn điên cuồng thúc giục Nguyên lực trong cơ thể.

Đuôi kiếm Phong Xa xoay tròn với tốc độ cao, phát ra tiếng kêu bén nhọn, Nguyên lực Ngũ Hành sinh ra dòng xoáy đẹp mắt, Phong Xa Kiếm đang kịch liệt rung lên, tựa như một dã thú dốc sức liều mạng giãy giụa.

Làm Đại sư làm đến nước này, thật sự là thất bại.

Đoan Mộc Hoàng Hôn vừa thu hồi thanh đằng, lườm Hoắc Đạt một cái, hừ lạnh một tiếng: "Vẫn còn thời gian."

Mở hai lòng bàn tay, một đoạn chồi ngắn Thanh Hoa Triền Chi nhàn nhạt ánh lên sắc xanh, y ngồi xổm xuống, đặt Thanh Hoa Triền Chi xuống mặt đất dưới chân.

Y nghĩ tới con mồi vừa đào thoát, tên gia hỏa kia ăn mặc giống như tướng lĩnh, phản ứng rất nhanh, vậy mà đào thoát khỏi tay y. Y không khỏi lại hừ lạnh một tiếng.

Ánh sáng màu xanh dưới chân đại thịnh, trong ánh sáng màu xanh, Đoan Mộc Hoàng Hôn tóc dài bay lượn, khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc, giống như thiên thần hạ phàm.

Đan Mân Hùng nhìn thấy một màn kỳ lạ.

Dây quấn màu xanh sinh trưởng trong Phong Xa Kiếm, rất nhanh bò đầy Phong Xa Kiếm, bằng tốc độ kinh người nhồi vào hố to. Toàn bộ quá trình phát sinh cực nhanh, giống như kẹo đường màu xanh đột nhiên bành trướng nổ tung.

Tiếp theo vô số thanh đằng giống như hồ nước chứa đầy màu xanh, lan tràn từ hố lớn ra phía ngoài.

Chúng nó tới mãnh liệt như vậy, tựa như pháo hoa đột nhiên nổ tung, lại như một đám quái thú màu xanh bị nhốt trong lồng giam không biết năm tháng cuối cùng cũng có ngày lao khỏi lồng.

Trong tiếng mặt đất nổ vang, hai tiểu đội Bào Hao Huyền Giáp Hổ giống như hai đạo nước lũ màu đen, từ các hướng khác nhau đánh lên dây leo màu xanh đột nhiên bành trướng nổ tung.

Ầm, ầm, ầm!

Tiếng nổ ngày càng lớn liên tiếp vang lên như như thủy triều phô thiên cái địa. Dây leo Thanh Hoa trước mặt tiểu đội Bào Hao Huyền Giáp Hổ giống như bọt biển yếu ớt, không chịu nổi một kích. Toàn thân Bào Hao Huyền Giáp Hổ mặc giáp trụ Huyết tu, quơ binh khí nặng trong tay, có khi là búa tạ, có khi là búa cán dài, có khi là Lang Nha Bổng,... các loại khác nhau. Bao quanh binh khí và áo giáp trên người như có hỏa diễm màu đen ngưng thực. Nhìn kỹ, có thể thấy trong hỏa diễm màu đen là ngọn lửa đỏ thẫm như máu.

Màu đen hỏa diễm vừa chạm vào thanh đằng, thanh đằng giống như gặp phải khắc tinh, bị đốt thành từng đám sương mù màu xanh.

Tiểu đội Bào Hao Huyền Giáp Hổ sĩ khí đại chấn, chỉ cần có thể vọt tới trước mặt Phong Xa Kiếm, bọn họ tin nhất định có thể xé địch nhân thành mảnh nhỏ.

Họ điên cuồng đột tiến, thế không thể đỡ!

Nhưng mà rất nhanh, bọn họ đã phát hiện điều không bình thường.

Họ xông lên lâu như vậy, sao vẫn chưa vọt tới trước Phong Xa Kiếm?

Phong Xa Kiếm cách bọn chỉ có trăm trượng, đối với bọn họ mà nói, một lần hô hấp tiến công mà thôi. Nhưng mà, bọn họ tiến công ít nhất đã quá mười hơi thở, nhưng vẫn chưa vọt tới Phong Xa Kiếm.

Sắc mặt mọi người khẽ biến, bọn họ lệnh cho Bào Hao Huyền Giáp Hổ dừng lại, lúc này mới phát hiện tình huống không ổn.

Trước mắt là thanh đằng tựa như bức tường lớn, chung quanh là vô sương mù xanh không thấy biên giới. Rõ ràng sương mù xanh nhìn qua rất mỏng manh, nhưng mà bọn họ không thể thấy rõ ngoài ba trượng.

Trúng chiêu rồi!

Đám Huyết tu tiểu đội Bào Hao Huyền Giáp Hổ trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm thế nào.

Trong Phong Xa Kiếm, Cố Hiên mới vừa mặt không chút máu quan sát mọi chuyện phát sinh bên ngoài, trợn mắt há hốc mồm.

Hai tiểu đội Bào Hao Huyền Giáp Hổ nhảy vào trong sương mù xanh thì bắt đầu dần dần trệch hướng quỹ tích ban đầu, biến thành công kích vòng quanh Phong Xa Kiếm. Nhìn bọn họ công kích quanh Phong Xa Kiếm hết lần này tới lần khác mà không phát hiện chút nào, hài không nói được, cũng quỷ dị không nên lời.

"Đây là chiêu gì? Thật là lợi hại!" Cố Hiên thất thần tự lẩm bẩm, hắn đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt: "Cảm giác có phần giống huyết vụ lúc trước."

Đoan Mộc Hoàng Hôn ngoài ý muốn liếc Cố Hiên một cái, tên này cũng có chút nhãn lực nha.

Vừa rồi sáng ý một chiêu này, nguồn gốc xác thực ở "Yên Hoa Tỏa".

Sau hai ngày tẻ nhạt này, nhớ tới "Yên Hoa Tỏa", cảm thấy rất thú vị, cộng thêm ý tưởng của mình, y sáng chế một chiêu "Thanh Hoa Bất Tri Vụ" này.

Y hơi hơi hất cằm lên, hừ lạnh một tiếng.

Các ngươi hoàn toàn không biết gì với tài năng của thiên tài.

"Được rồi!"

Hoắc Đạt hưng phấn mà reo hò, Phong Xa Kiếm rung mạnh giãy giụa khỏi trói buộc, phóng lên trời.

Liếc qua đại địa và Huyết phía dưới ngày càng xa và nhỏ lại, thần sắc Đoan Mộc Hoàng Hôn lạnh nhạt thu hồi ánh mắt. Dưới một vùng ánh mắt sùng bái xung quanh,y nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi lên trên thanh đằng đu đưa nhắm mắt dưỡng thần.

Bỗng nhiên, y mở choàng mắt, nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn về bên trái, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
@Hàn Như Ngọc
 

Vũ Tích

Đại Thừa Hậu Kỳ
@kethattinhthu7 tỷ biên xong rồi! Đưa lại lên đây nha!
Chương 670: Xông trận

Ngải Huy bỗng mở miệng: "Bọn họ đã rời đi rồi."

Bàn Tử rõ ràng thở phào một cái.

Nhưng vào lúc này, mấy người Sư Tuyết Mạn trở về trên Phong Xa Kiếm, thấy ánh mắt mọi người tập trung về phía này, nàng lắc đầu ý bảo không có.

Ngải Huy vỗ bả vai Sư Tuyết Mạn an ủi: "Không có động tĩnh cũng là tin tốt."

Sắc mặt Sư Tuyết Mạn hơi phấn chấn.

Lấy khả năng của phụ thân, một khi giao đấu sinh tử nhất định sẽ kinh thiên động địa, tuyệt đối không có khả năng lặng yên không tiếng động bị đánh chết hoặc bị bắt làm tù binh. Từ lần xảy ra nguyên lực phong bạo cho đến nay, dường như phụ thân đột nhiên biến mất, không hề có chút dấu vết.

Trái lại điều này khiến Sư Tuyết Mạn tin chắc phụ thân nhất định còn sống.

"Chúng ta tiếp tục đi tới phía trước." Ngải Huy nói tiếp: "Đi một chuyến tới nơi nguyên lực phong bạo bộc phát, nói không chừng sẽ phát hiện điều gì.”

Phong Xa Kiếm xẹt qua trời cao, lưu lại một dấu vết nhàn nhạt, rất nhanh đã bị gió thổi tan ra.

Thần Hổ Bộ và Bào Hao Huyết Bộ đang tiến đến phòng tuyến Trân Châu Phong Kiều, tụ hợp với Hạ Nam Sơn Thần Linh Bộ. Minh Quang Huyết Bộ vốn đi cùng họ đã bị lệnh cưỡng chế quay về, tìm tung tích tàn quân Bắc Hải.

Chiến cuộc biến hóa thất thường, ưu thế tuyệt đối trước đó dường như trong vòng một đêm đã biến mất gần như không còn.

Trước đây không lâu, khi đó lòng tin họ tràn đầy, lớn tiếng nói binh tiến chân thành Thiên Tâm bất quá chỉ trong nháy mắt. Thế mà đến nay, phòng tuyến Trân Châu Phong Kiều giống như một lạch trời, chặn đường tiến của họ.

Lòng tin trước kia giờ mất tăm không còn, chiến trường bắt đầu lâm vào thế cục căng thẳng và giằng co.

Bắt đầu từ lúc nào?

Hắn cố gắng nhớ lại.

Đúng, bắt đầu từ lúc Trấn Thần Phong ở phòng tuyến Bắc Hải tự nổ, Diệp Soái trọng thương hôn mê, bọn họ lâm vào cảnh rắn mất đầu, tốc độ hành quân buộc phải chậm lại. Sau đó, Thần Úy Tài Quyết bí mật tập kích từ ngàn dặm, trực tiếp khiến thế cục nhanh chóng chuyển biến xấu, Thần Quốc bắt đầu lâm vào cục diện bị động.

Thật là một đám người không sợ chết!

Trong lòng Đan Mân Hùng không nhịn được có phần kính nể, nhưng càng nhiều hơn chính là đắng chát. Nguyên tu ở các mặt tuyệt đối nằm ở thế yếu, chính là số ít người liều mạng này tạo nên được chút vãn hồi.

Áp lực dần chuyển tới bên Thần Quốc, lúc này mới có việc Thần Lang không tiếc mạo hiểm tập kích, dẫn đến toàn quân bị diệt thảm bại. Thần Lang bị diệt có quá nhiều yếu tố ngẫu nhiên, nhưng điều này cũng nói rõ, áp lực không ngừng tăng cao khiến chiến bộ Thần quốc dần mất kiên nhẫn.

Bất kể là con mồi hay thợ săn, một khi mất đi kiên nhẫn, tình cảnh liền trở nên nguy hiểm.

Ánh mắt Đan Mân Hùng đảo qua đại quân đang tiến lên, dường như cảm thấy khí thế tiến lên của chiến bộ yếu hơn trước kia rất nhiều. Hắn lắc đầu, dường như muốn vứt loại ảo giác dao động này ra sau đầu, tiếp tục tập trung suy nghĩ.

Chuyện Bắc Hải đã có Xà Dư điện hạ lo lắng.

Giờ hắn phải nghĩ cách làm thế nào mới có thể đột phá phòng tuyến Trân Châu Phong Kiều. Lại nói tiếp, có một điều ngờ vực vẫn quanh quẩn trong đầu hắn, đến bây giờ vẫn chưa có lời giải.

Nhìn lực lượng phòng thủ phòng tuyến Trân Châu Phong Kiều, ba tòa Trấn Thần Phong đối với Đan Mân Hùng đã công hạ phòng tuyến Bắc Hải mà nói, thì làm sao lại có chuyện như vậy. Hai bộ Binh Nhân Thiên Phong đều là hai binh đoàn mới. Xem chiến báo từ tiền tuyến truyền đến thì Binh Nhân Thiên Phong cũng không phải lực lượng chiến đấu chính, mà phần nhiều là hướng phụ trợ.

Tuy vậy thực lực Trọng Vân Chi Thương lại không thể khinh thường.

Tháp Pháo liên minh có phần tà môn, tạo thành từ một đám tàn binh bại tướng lúc trước, sao đến tay Tùng Gian Phái lại trở nên dũng mãnh thiện chiến như vậy?

Chẳng lẽ Ngải Huy thật sự tà môn như vậy?

Tùng Gian Phái, Đan Mân Hùng nhìn một vòng trên ba chữ này rồi lâm vào trầm t.ư.

Nhớ lại, hắn mới đột nhiên phát hiện, tốc độ phát triển của Tùng Gian Phái cực nhanh, khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Đan Mân Hùng nhớ rất rõ, lúc phòng tuyến Bắc Hải mới bị đánh hạ, khi ấy tin tức về các thế lực chủ yếu tại Thiên Ngoại Thiên đều được đưa tới trên bàn của các Bộ thủ. Mà trên một phần báo cáo kia, Tùng Gian Phái chỉ là một thế lực nhỏ vừa quật khởi.

Ai có thể nghĩ tới, chính thế lực nhỏ này lại ngăn cản đại quân Thần Quốc xuôi nam.

Đan Mân Hùng bỗng có chút tò mò, Tùng Gian Phái chủ đạo tất cả những chuyện này, thế lực quy mô không lớn này rốt cuộc có chỗ thần kỳ nào?

Tiếng cảnh báo thảm thiết đột nhiên vang lên, cắt ngang suy nghĩ Đan Mân Hùng.

"Địch tập kích!"

Đan Mân Hùng không chút bối rối nào, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời xa. Thần Hổ Bộ cũng được, Bào Hao Huyết Bộ cũng tốt, đều là tinh nhuệ bách chiến được huấn luyện nghiêm chỉnh, bị địch tập kích nên làm gì, trong lòng các tướng sĩ đều hiểu rõ.

Rất nhanh, quân sĩ bắt đầu tập hợp, duy trì cảnh giới. Vài tên cường giả thần thông điều khiển Thần Hổ bay lên trời, nghênh đón địch tập kích ở phía xa.

Bầu trời xa xa xuất hiện điểm đen cỡ cây kim.

Con ngươi Đan Mân Hùng bỗng co rụt lại, tinh thần tập trung cao độ, nhanh thật!

Người đến giống như kiếm quang, đột ngột lao tới.

Hoắc Đạt lần đầu tiên điều khiển Phong Xa Kiếm chấp hành nhiệm vụ, cực kỳ kích động phấn khởi. Dù trong lòng hắn không ngừng nhắc mình, tốt xấu gì hắn cũng là Đại Sư, phải bình tĩnh phải bình tĩnh, nhưng vẫn không nhịn được thúc giục tốc độ Phong Xa Kiếm đến mức tận cùng.

Đây mới là Phong Xa Kiếm, đây mới là Chưởng Kiếm Sử!

Chính vì tốc độ không gì sánh nổi mới khiến hắn si mê Phong Xa Kiếm. Chỉ có tốc độ nhanh như điện chớp mới có thể thức tỉnh kích tình bùng cháy trong cơ thể hắn. Tốc độ cực hạn mang đến khoái cảm cực hạn cho hắn, thế giới đều thay đổi!

Cố Hiên cảm thấy kinh hãi: "Chậm một chút, chậm một chút, Hoắc Sư, không thể dùng nhanh như vậy!"

Các chiến sĩ khác dồn dập phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy!"

"Ọe. . ."

Đáng thương cho các chiến sĩ quen với thao tác tinh tế tỉ mỉ đủ để xâu kim của Thạch Chí Quang, dưới thao tác dồn dập như mưa to gió lớn của Hoắc Đạt lập tức mất phương hướng, ngay cả Cố Hiên thực lực cường hãn, cao thủ tu vi tinh thâm cũng thi thoảng bị dọa cho sắc mặt trắng bệch.

Đoan Mộc Hoàng Hôn trên cao liếc qua các tướng sĩ Lôi Đình Chi Kiếm, mũi hừ lạnh một tiếng, lắc đầu, không chút che giấu sự xem thường trên mặt.

Một nhánh cây mây màu xanh lớn bằng ngón tay, buộc hai đầu vào hai bên Kiếm Tháp, Đoan Mộc Hoàng Hôn ngồi bên trên, rung động như nhảy dây, thần sắc thong dong tự nhiên.

Bỗng nhiên hắn có chút cảm giác, quay mặt qua, ánh mắt tìm kiếm phía trước.

Ánh mắt hắn bén nhọn, nhãn lực kinh người, lập tức phát hiện phía trước có rất nhiều binh sĩ Huyết tu.

Lúc này Hoắc Đạt cũng phát hiện địch nhân, hưng phấn mà hô lớn: "Phía trước có chiến bộ Huyết tu! Làm sao bây giờ?"

Cố Hiên còn chưa mở miệng, tiếng Đoan Mộc Hoàng Hôn âm u vang lên: "Xông tới."

Hoắc Đạt càng thêm hưng phấn, như điên cuồng lên, lớn tiếng trả lời: "Được! Xông tới! Ta sẽ bắt đầu! Mọi người nắm chặt!"

Các tướng sĩ Lôi Đình Chi Kiếm biến sắc, nhao nhao nắm chặt vật cố định chung quanh. Một cỗ lực lượng cường đại đột nhiên bộc phát từ dưới chân, tốc độ Phong Xa Kiếm bắt đầu điên cuồng bạo tăng!

Xoát, sắc mặt bọn Cố Hiên thoáng cái không còn giọt máu.

"Ác ác ác ác!"

Màn sáng Phong Xa Kiếm ngăn lại tiếng gió rít bên ngoài, lại bị tiếng hò hét cuồng dã của Hoắc Đạt xâm chiếm. Vì quá mức phấn khích nên vẻ mặt Hoắc Đạt sáng lên, theo đó nguyên lực dao động kinh người phóng ra từ trên người hắn.

Nếu bàn về trình độ chưởng kiếm, Hoắc Đạt còn khuya mới bằng Thạch Chí Quang, nhưng có thứ hắn vượt xa Thạch Chí Quang, đó chính là tu vi Đại Sư.

Thân là Đại Sư, hắn có thể thừa nhận được lực trùng kích mạnh hơn. Hắn có thể không tốn chút sức nào kích phát lực lượng Phong Xa Kiếm đến đỉnh phong!

Theo tốc độ không ngừng tăng lên, màn sáng Phong Xa Kiếm cũng nhanh chóng sáng lên.

Trên nhánh mây màu xanh, Đoan Mộc Hoàng Hôn đứng thẳng người lên, trường sam màu xanh thanh lịch không gió mà bay, mắt sáng như sao. Từ khi xuất quan, hắn chỉ mặc thanh sam, trước ngực trái thêu một đoàn hoa văn quấn cành, trong đó có thể thấy được hai chữ tối "Đoan Mộc".

Hắn không chịu nổi huy chương truyền thống khó coi của Đoan Mộc gia, vậy nên tự mình vẽ. Lấy thành tựu hiện giờ của hắn, đã có t.ư cách tiếp tục đính huy chương Đoan Mộc gia.

Màn sáng càng ngày càng sáng ngời, chiếu rõ ràng bên trong Phong Xa Kiếm. Sắc mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn vẫn như cũ, nhưng trong lòng đã âm thầm run sợ.

Không ít lần làm nhiệm vụ cùng Lôi Đình Chi Kiếm, hắn đã ngồi Phong Xa Kiếm rất nhiều lần, cực kỳ quen thuộc với Phong Xa Kiếm. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn mới biết nếu Đại sư Nguyên tu điều khiển Phong Xa Kiếm thì có thể bộc phát uy lực như vậy.

Tốc độ này. . . Thật sự là kinh người mà!

Tên kia. . .

Trạm do thám Thần Hổ không ngờ Phong Xa Kiếm đột nhiên gia tốc, phản ứng chậm nửa nhịp.

Phong Xa Kiếm giống như một đạo lưu quang, xuyên qua giữa hai người.

Trong hào quang sáng rực, hai thanh đằng không khiến bất kỳ kẻ nào chú ý. Khi Phong Xa Kiếm lướt qua bên người hai gã Thần Hổ trạm do thám, vừa lúc thanh đằng phiêu phiêu không trọng lượng đập trúng mặt chúng.

Oành!

Hai gã Thần Hổ trạm do thám giống như bị búa tạ đánh trúng, đầu lập tức nổ tung như dưa hấu.

Phong Xa Kiếm bay qua rất xa, thi thể không đầu trên lưng hổ mới mất cân bằng, rơi xuống mặt đất. Hai đầu Thần Hổ nức nở nghẹn ngào, chúng nó không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Hoắc Đạt ngẩng đầu, vô cùng kính nể sùng bái nhìn về phía thân ảnh lắc lư trên nhánh mây giữa không trung phía trước. Hai nhánh mây vừa hoàn thành một kích tất sát linh hoạt lùi về trong màn sáng.

Hoắc Đạt nghĩ mãi không biết Đoan Mộc Hoàng Hôn làm thế nào. Màn sáng dày đặc kinh người, sao nhánh mây lại xuyên thấu không tốn chút sức nào?

Nhưng hắn biết rõ, chỉ chiêu thức ấy đã đủ nói rõ thực lực Đoan Mộc Hoàng Hôn vượt xa hắn.

Vọt qua trạm do thám, Phong Xa Kiếm cứ như vậy trực tiếp phóng đi trong đề phòng cao độ của đại bộ Thần Hổ đội.

Một màn sáng huyết sắc sáng lên từ chiến bộ Thần Hổ. Trong màn sáng, hai tiểu đội đã bắt đầu chỉnh trang xong. Thần Hổ huấn luyện nghiêm chỉnh, dù trên đường hành quân dã ngoại bị tập kích nhưng vẫn chuẩn bị xong trong thời gian cực ngắn.

Bọn họ là chiến bộ trang bị nặng, một khi chuẩn bị xong sẽ biến thành hung khí giết chóc đáng sợ.

Đan Mân Hùng thờ ơ lạnh nhạt, cũng không lên tiếng, chăm chú nhìn Phong Xa Kiếm thanh thế kinh người như sao băng.

Đây chính là Phong Xa Kiếm khiến đám Hạ Nam Sơn họ ăn đủ đau sao?

Thật sự là tốc độ đáng sợ!

Lá gan của đối phương cũng khiến hắn có chút giật mình, đơn thương độc mã mà dám xông trận, có thể thấy được kiêu ngạo cỡ nào.

Trong lòng Đan Mân Hùng lướt qua một tia u ám. Chiến bộ Nguyên tu gặp chiến bộ Huyết tu, từ lúc đầu dễ dàng sụp đổ rồi chạy mất dép, cho tới bây giờ đơn thương độc mã ngang nhiên đột kích doanh địa. Biến hóa cực lớn như thế phát sinh trong thời gian rất ngắn cũng đủ phản ánh trạng thái chiến trường nghịch chuyển.

Phong Xa Kiếm càng ngày càng gần, tia sáng chói mắt bắt đầu bao phủ huyết màn, tựa như mặt trời đang chiếu sáng, tầm mắt nhanh chóng sáng lên.

Ầm!

So với hào quang bộc phát rừng rực gấp trăm lần khi nãy, tiếng nổ cực lớn chấn động màng nhĩ Đan Mân Hùng, khiến mặt đất rung chuyển. Sóng xung kích đáng sợ quét ngang mà tới, Đan Mân Hùng giống như đã trúng một búa đáng sợ, nửa người run lên.

Trước mắt trắng xoá một vùng, nhưng Đan Mân Hùng biết rõ, huyết mạc phòng hộ nhất định đã bị nghiền nát.

Phong Xa Kiếm xông trận, uy lực như vậy, lại khủng bố như vậy. . .

Ngoài hoảng sợ, Đan Mân Hùng còn khó có thể tin được.

Nhưng vào lúc này, chợt xuất hiện một tia báo động

Chương 671: Sương mù xanh

Phó t.ư t.ư không ngờ lần này sẽ không thuận lợi như vậy.

Gặp tàn quân Bắc Hải, kết quả bị Sư Bắc Hải đánh trọng thương.

Mà trước đây Xà Dư vốn bị trọng thương lại khỏi hẳn một cách ly kỳ, dường như thực lực lại tăng lên, không chỉ thoát khỏi lùng bắt, mà khi đám người Phó t.ư t.ư trở về lại liên tiếp nhận được tin dữ. Có mười ba người gặp phải độc thủ của Xà Dư. Càng lạ hơn là, có thi thể không tìm thấy, trong đó bao gồm Quế Hổ.

"Tổng cộng thiếu năm thi thể."

Thủ hạ báo cáo khiến Phó t.ư t.ư tâm lạnh như băng bất chợt bực bội.

Nhiều thi thể đội viên Thiên Diệp Bộ không thấy như vậy, lại không nhìn thấy dấu hiệu dã thú gặm ăn, sao lại đột nhiên biến mất?

Chẳng lẽ do Xà Dư làm?

Xà Dư muốn nhiều thi thể đội viên Thiên Diệp Bộ như vậy làm gì? Chẳng lẽ là Thú Cổ Cung?

Trong lòng Phó t.ư t.ư rất bất an, Thú Cổ Cung quỷ dị khó lường, bị lưu truyền đến mức quỷ quái tà thần. Nếu thi thể đồng đội rơi vào tay Thú Cổ Cung, sẽ xảy ra cái gì? Bí mật Thiên Diệp Bộ có bị phá giải không? Liệu Huyết tu có tìm được cách khắc chế Thiên Diệp Bộ?

Phó t.ư t.ư hít sâu một hơi, đè xuống bực bội trong lòng, nàng không dám tiếp tục suy nghĩ sâu xa.

Diệp Bạch Y không thu được vào tay, Xà Dư cũng đào tẩu, thủ hạ thương vong hơn phân nửa, ngay cả thi thể đồng đội cũng bị lấy đi.

Trong lòng nàng cay đắng, kết quả hỏng bét thế này, quay về thứ chờ nàng nhất định là lửa giận lôi đình của phu nhân. Nàng đã không dám hy vọng xa vời được phu nhân tha thứ. Lần đầu thân mang trọng trách, nàng lại gây ra chuyện như vậy, nàng không còn mặt mũi đối diện với phu nhân.

Liên tục thất bại khiến nàng tỉnh táo rất nhiều.

Thiên Diệp Bộ quét ngang Thiên Ngoại Thiên, đến nơi nào, các thành đều đầu hàng, khiến cho trên dưới Thiên Diệp Bộ trở nên tự cao tự đại, không coi ai ra gì. Lúc ấy trong Bộ thảo luận, tất cả mọi người cảm thấy ngoại trừ Đế Thánh và Đại Cương, những người khác đều không phải đối thủ Thiên Diệp Bộ. Bất kể tên đội viên nào của Thiên Diệp Bộ, thả ra đều không kém các cao thủ đứng đầu Bộ thủ.

Vạn Thần Úy giãy giụa sắp chết, Xà Dư biến hóa thất thường, Sư Bắc Hải một kích hào hùng, đủ khiến nàng sâu sắc ý thức được, mình đã xem thường anh hùng thiên hạ.

Giờ nàng nên làm gì đây?

Bỗng nhiên, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía xa. Đội viên khác bên người nàng lúc này cũng không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên.

Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Lỗ tai vang lên ong ong, có thể cảm giác được sóng xung kích cuồng bạo đang tới bằng tốc độ kinh người, trong lòng Đan Mân Hùng chợt sinh cảnh giác. Một thanh đại đao thể tích kinh người bỗng xuất hiện trong tay hắn. Đại đao toàn thân đen kịt, thân đao hiện lên vài mặt quỷ huyết sắc hình dáng khác nhau, dữ tợn hung lệ.

Không chút do dự xoay cổ tay, đại đao to bản nặng nề lại vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt chém về phía trước. Hắc mang xẹt qua, một đám quỷ âm vang lên, như khóc như kể, như oán như than, khiến da đầu người ta run lên.

“Đùng!”

Thanh âm không lớn, cực kỳ vang vọng.

Thân thể Đan Mân Hùng cứng đờ, lực lượng nhánh dây cũng không coi là lớn, lại tựa như một cây gai nhọn, trong nháy mắt đâm rách phòng ngự của hắn. Đau đớn khó nói lên lời khiến hắn không kìm lòng được kêu lên một tiếng đau đớn, thậm chí toàn thân còn có cảm giác tê liệt.

Đau đớn quỷ dị khác hoàn toàn đau đớn khi bị thương bình thường, mà dường như có một sợi vô hình trong đầu đột nhiên bị đè chặt.

Có độc?

Trong lòng Đan Mân Hùng nhảy dựng, hắn biết rất nhiều độc tố lợi hại có thể trực tiếp tác dụng lên thần kinh người.

Lúc này hắn không nhìn thấy vật kia, bất chấp mọi thứ, hắn cố nén đau đớn, đạp mạnh xuống đất lui về phía sau. Đúng lúc này, sóng xung kích dời núi lấp biển quét tới. Bịch, giống như bị dã thú chạy như điên trước mặt va vào, thân thể vạm vỡ của Đan Mân Hùng giống như bao tải, trực tiếp bị hất văng ra.

Ánh sáng màu xanh lóe lên, thanh đằng tiếp tục xuất kích xẹt hiểm qua người hắn. Nhánh dây màu xanh mềm mại nhẹ nhàng tựa như một con rắn nhỏ linh hoạt, một kích không trúng chớp mắt liền lui về.

Đoan Mộc Hoàng Hôn!

Trong đầu Đan Mân Hùng đang văng ngược ra ngoài hiện lên một cái tên.

Thành viên trọng yếu Tùng Gian Phái, thiên tài hiếm có Đoan Mộc Gia tộc, đệ tử Tông Sư Đại Cương...

Tin tức liên tiếp nhanh như chớp lướt qua trong đầu Đan Mân Hùng, cảm giác hơi tê liệt toàn thân đang nhắc hắn vừa rồi là nguy hiểm cỡ nào, trong lòng của hắn kinh nghi bất định.

Các loại thiên tài gì đó, ở đầu năm nay là đồ chơi không đáng tiền nhất, Đan Mân Hùng không nhớ rõ thiên tài Nguyên tu chết trên tay hắn có bao nhiêu. Nhưng Đoan Mộc Hoàng Hôn. . . Tuy vừa rồi chỉ là vội vàng giao thủ, chính mình cũng không xuất toàn lực, nhưng mà va chạm trước mặt đã ăn thiệt thòi khó chịu. . .

Lòng Đan Mân Hùng còn sợ hãi.

Thực lực Đoan Mộc Hoàng Hôn so với bên ngoài lưu truyền còn mạnh hơn rất nhiều!

Nhưng lúc này hắn không có thời gian nghĩ lại.

Một màn trước mắt vô cùng thê thảm, phòng hộ huyết mạc quả nhiên bị nghiền nát như Đan Mân Hùng dự đoán, nhưng thế đi không ngừng của Phong Xa Kiếm còn khiến chiến bộ hư hại cực lớn. Hố to trên mặt đất có đường kính vượt qua năm mươi trượng chính là minh chứng tốt nhất.

Nơi Phong Xa Kiếm trực tiếp trùng kích, cạnh đó không một thân ảnh nào còn có thể đứng thẳng, khắp nơi đều là huyết nhục nát bấy. Ngay cả binh sĩ ở bên ngoài hơn mười trượng, dưới sóng xung kích quét ngang như gió bão cũng bị thương các mức độ khác nhau.

Lực đánh khủng bố của Phong Xa Kiếm hiện ra vô cùng sâu sắc, giờ Đan Mân Hùng mới hiểu vì sao Hạ Nam Sơn có oán niệm lớn với Phong Xa Kiếm như vậy.

Nhưng dường như Phong Xa Kiếm cũng không chịu nổi, giống như một thanh kiếm, cắm ngược trong hố lớn.

Nó không bay. . . Chẳng lẽ. . . Nó cũng bị hư hại rồi?

Hai mắt Đan Mân Hùng tỏa sáng.

Cơ hội tốt!

Phong Xa Kiếm mất đi tốc độ chính là hổ không nanh vuốt, chỉ có thể mặc người chém giết.

Ầm ầm!

Mặt đất chấn động, không cần nhìn Đan Mân Hùng cũng biết đây là hai tiểu đội Bào Hao Huyền Giáp Hổ đã chỉnh trang xong, đang phát động công kích về phía địch nhân. Trong lòng hắn vui mừng, tướng sĩ dưới trướng phản ứng nhanh nhạy, không bỏ lỡ cơ hội.

Công kích cự ly ngắn là thủ đoạn Bào Hao Huyền Giáp Hổ am hiểu nhất.

Lực bộc phát khủng bố tuyệt luân, khởi động thân hình khổng lồ nặng nề, trong thời gian cực ngắn tăng tốc đến cực hạn. Thêm Huyền giáp trải rộng toàn thân có thể giúp họ chĩa vào công kích địch nhân, dưới ánh mắt tuyệt vọng của địch nhân, phá hủy hết thảy.

Bọn họ vung búa tạ từ địa ngục ra, bẻ gãy nghiền nát là sứ mạng của bọn họ.

Đan Mân Hùng tinh thần phấn chấn, tràn ngập chờ mong.

Trong Phong Xa Kiếm là một tình cảnh khác.

Đán Cố Hiên ngã trái ngã phải, sắc mặt mọi người trắng bệch, va chạm sinh ra lực xung kích mạnh mẽ khiến bọn họ mất đi sức chiến đấu. Bọn họ cưỡi Phong Xa Kiếm vô số lần, nhưng chưa trải qua lần nào đáng sợ thế này, đây quả thực là cơn ác mộng.

Đây đâu phải là giết địch, rõ ràng là tự hại mình!

Phong Xa Kiếm chưa vỡ nát thật sự là kỳ tích.

Hoắc Đạt gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, Phong Xa Kiếm kẹt rồi.

Vừa rồi Phong Xa Kiếm đánh vào, xuyên qua tầng đất, xâm nhập đến tầng nham thạch. Trước mắt Phong Xa Kiếm bị nham thạch kẹp lại. Trong lúc giãy chết, tài liệu dùng làm Phong Xa Kiếm cũng không tính là cao cấp, lực trùng kích khổng lồ đã khiến rất nhiều vị trí của nó có độ hư hại khác nhau.

Âm thanh lắc lư rung động nhân tâm đang nhanh chóng tới gần, áp lực cường đại bao phủ Hoắc Đạt, hắn điên cuồng thúc giục Nguyên lực trong cơ thể.

Đuôi kiếm Phong Xa xoay tròn với tốc độ cao, phát ra tiếng kêu bén nhọn, Nguyên lực Ngũ Hành sinh ra dòng xoáy đẹp mắt, Phong Xa Kiếm đang kịch liệt rung lên, tựa như một dã thú dốc sức liều mạng giãy giụa.

Làm Đại sư làm đến nước này, thật sự là thất bại.

Đoan Mộc Hoàng Hôn vừa thu hồi thanh đằng, lườm Hoắc Đạt một cái, hừ lạnh một tiếng: "Vẫn còn thời gian."

Mở hai lòng bàn tay, một đoạn chồi ngắn Thanh Hoa Triền Chi nhàn nhạt ánh lên sắc xanh, hắn ngồi xổm xuống, đặt Thanh Hoa Triền Chi xuống mặt đất dưới chân.

Nghĩ tới con mồi vừa đào thoát, tên gia hỏa kia ăn mặc giống như tướng lĩnh, phản ứng rất nhanh, vậy mà đào thoát khỏi tay hắn. Hắn không khỏi lại hừ lạnh một tiếng.

Ánh sáng màu xanh dưới chân đại thịnh, trong ánh sáng màu xanh, Đoan Mộc Hoàng Hôn tóc dài bay lượn, khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc, giống như thiên thần hạ phàm.

Đan Mân Hùng nhìn thấy một màn kỳ lạ.

Dây quấn màu xanh sinh trưởng trong Phong Xa Kiếm, rất nhanh bò đầy Phong Xa Kiếm, bằng tốc độ kinh người nhồi vào hố to. Toàn bộ quá trình phát sinh cực nhanh, giống như kẹo đường màu xanh đột nhiên bành trướng nổ tung.

Tiếp theo vô số thanh đằng giống như hồ nước chứa đầy màu xanh, lan tràn từ hố lớn ra phía ngoài.

Chúng nó tới mãnh liệt như vậy, tựa như pháo hoa đột nhiên nổ tung, lại như một đám quái thú màu xanh bị nhốt trong lồng giam không biết năm tháng cuối cùng cũng có ngày lao khỏi lồng.

Trong tiếng mặt đất nổ vang, hai tiểu đội Bào Hao Huyền Giáp Hổ giống như hai đạo nước lũ màu đen, từ các hướng khác nhau đánh lên dây leo màu xanh đột nhiên bành trướng nổ tung.

Ầm, ầm, ầm!

Tiếng nổ ngày càng lớn liên tiếp vang lên như như thủy triều phô thiên cái địa. Dây leo Thanh Hoa trước mặt tiểu đội Bào Hao Huyền Giáp Hổ giống như bọt biển yếu ớt, không chịu nổi một kích. Toàn thân Bào Hao Huyền Giáp Hổ mặc giáp trụ Huyết tu, quơ binh khí nặng trong tay, có khi là búa tạ, có khi là búa cán dài, có khi là Lang Nha Bổng,... các loại khác nhau. Bao quanh binh khí và áo giáp trên người như có hỏa diễm màu đen ngưng thực. Nhìn kỹ, có thể thấy trong hỏa diễm màu đen là ngọn lửa đỏ thẫm như máu.

Hỏa diễm màu đen vừa chạm vào thanh đằng, thanh đằng giống như gặp phải khắc tinh, bị đốt thành từng đám sương mù màu xanh.

Tiểu đội Bào Hao Huyền Giáp Hổ sĩ khí đại chấn, chỉ cần có thể vọt tới trước mặt Phong Xa Kiếm, bọn họ tin nhất định có thể xé địch nhân thành mảnh nhỏ.

Họ điên cuồng đột tiến, thế không thể đỡ!

Nhưng mà rất nhanh, bọn họ đã phát hiện điều không bình thường.

Họ xông lên lâu như vậy, sao vẫn chưa vọt tới trước Phong Xa Kiếm?

Phong Xa Kiếm cách bọn chỉ có trăm trượng, đối với bọn họ mà nói, một lần hô hấp tiến công mà thôi. Nhưng mà, bọn họ tiến công ít nhất đã quá mười hơi thở, nhưng vẫn chưa vọt tới Phong Xa Kiếm.

Sắc mặt mọi người khẽ biến, bọn họ lệnh cho Bào Hao Huyền Giáp Hổ dừng lại, lúc này mới phát hiện tình huống không ổn.

Trước mắt là thanh đằng tựa như bức tường lớn, chung quanh là vô sương mù xanh không thấy biên giới. Rõ ràng sương mù xanh nhìn qua rất mỏng manh, nhưng mà bọn họ không thể thấy rõ ngoài ba trượng.

Trúng chiêu rồi!

Đám Huyết tu tiểu đội Bào Hao Huyền Giáp Hổ trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm thế nào.

Trong Phong Xa Kiếm, Cố Hiên mới vừa mặt không chút máu quan sát mọi chuyện phát sinh bên ngoài, trợn mắt há hốc mồm.

Hai tiểu đội Bào Hao Huyền Giáp Hổ nhảy vào trong sương mù xanh thì bắt đầu dần dần trệch hướng quỹ tích ban đầu, biến thành công kích vòng quanh Phong Xa Kiếm. Nhìn bọn họ công kích quanh Phong Xa Kiếm hết lần này tới lần khác mà không phát hiện chút nào, hài không nói được, cũng quỷ dị không nên lời.

"Đây là chiêu gì? Thật là lợi hại!" Cố Hiên thất thần tự lẩm bẩm, hắn đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt: "Cảm giác có phần giống huyết vụ lúc trước."

Đoan Mộc Hoàng Hôn ngoài ý muốn liếc Cố Hiên một cái, tên này cũng có chút nhãn lực nha.

Vừa rồi sáng ý một chiêu này, nguồn gốc xác thực ở "Yên Hoa Tỏa".

Sau hai ngày nhàm chán, nhớ tới "Yên Hoa Tỏa", cảm thấy rất thú vị, cộng thêm một ít ý tưởng, hắn sáng chế một chiêu "Thanh Hoa Bất Tri Vụ" này.

Hắn hơi hơi hất cằm lên, hừ lạnh một tiếng.

Các ngươi hoàn toàn không biết gì về khả năng của thiên tài.

"Được rồi!"

Hoắc Đạt hưng phấn mà reo hò, Phong Xa Kiếm rung mạnh giãy giụa khỏi trói buộc, phóng lên trời.

Liếc qua mặt đất và Huyết tu phía dưới ngày càng xa và nhỏ dần, thần sắc Đoan Mộc Hoàng Hôn lạnh nhạt thu hồi ánh mắt. Dưới một vùng ánh mắt sùng bái xung quanh, hắn nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi lên trên thanh đằng đu đưa nhắm mắt dưỡng thần.

Bỗng nhiên, hắn mở choàng mắt, nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn về bên trái, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top