Cố lên đạo hữu, ngày đầu ta bắt đầu dịch bỏ ra đến gần 5h đồng hồ để làm, đau hết cả não, phải kiếm từ thay thế cho phù hợp, tưởng như bỏ cuộc, nhưng dần dần nó quen. Dịch một thời gian thì từ vựng của mình tăng lên nhiều, như hiện tại nếu bản convert tốt ta làm khoảng 1h, còn không ổn thì 1.5h-2h 1 chapter.@Độc Hành được nửa chương rồi đạo hữu, dịch còn lọng cọng quá, đọc thì hiểu mà biên lại không biết diễn tả thế nào
Chương 786: Một lòng hướng tục [Nguyên văn là Hướng tục chi tâm. Tục ở đây là tục lệ, giáo hóa]
"Thì ra là thế, xem ra Ma vực các ngươi thành kiến với huyết mạch rất nặng." Hàn Lập như thế nghĩ ngợi, nói.
"Thánh vực trọng thực lực nhất, cấp bậc huyết mạch sâm nghiêm, tộc đàn nhỏ yếu cơ bản sẽ bị tộc đàn cường đại khác nô dịch, áp bức. Ở khu Man hoang như Thập hoạn sơn mạch còn nghiêm trọng hơn nữa. Trong số các đại vương Thập hoạn này, chỉ mỗi Hắc Dứu đại vương còn khá là tiến bộ, vì thế mà nhiều tộc đàn cấp thấp đều tụ cả lại đây." Thạch Xuyên Không thở dài đáp, tựa hồ không bằng lòng cho lắm với tình hình áp bức tộc đàn thực tế.
Hàn Lập ồ một tiếng rồi không nói hỏi nữa.
Trong lúc hai người nói chuyện, thế mà đã tới gần Hắc Dứu thành.
Lúc này, nhìn khắp xung quanh thì có thế thấy được sự rộng lớn của Hắc Dứu thành. Tường thành dựng thẳng chọc trời, vây quanh là ven bờ biển.
Cách một đoạn tường thành sẽ có một cửa thành cho ra vào. Quanh cửa thành là bến tàu san sát, đội thuyền lớn buông neo, người đến người đi, cực kỳ phồn hoa náo nhiệt.
"Thành trì này trông cũng không tệ, tuy là hung thú tạo ra mà chẳng kém bao nhiêu Tiên giới." Hàn Lập gật đầu nói.
"Trong đám Thập hoạn đại vương, Hắc Dứu đại vương tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều nhất, khích lệ mậu dịch buôn bán cho nên tuy rằng số lượng Hung thú tộc cao cấp trong Hắc Dứu không nhiều lắm mà tổng thể thực lực không yếu."Thạch Xuyên Không đáp.
"Nói vậy thì vị Hắc Dứu đại vương cũng nên được coi là một vị tài đức sáng suốt trong đám Thập hoạn vương." Hàn Lập nghe thế, quan niệm về Hắc Dứu đại vương thay đổi không ít.
"Tài đức sáng suốt... một phần nào đó cũng có thể là như vậy." Khóe miệng Thạch Xuyên Không bỗng động đậy, biểu tình khá quái dị.
Hàn Lập nhìn thấy mặt Thạch Xuyên Không như thế thì tâm khẽ động, không hỏi nhiều nữa.
"Đi thôi." Thạch Xuyên Không hô một tiếng, hai người bay vút, nhanh chóng tới cửa thành.
Trước cổng thành có vài Hắc giáp sĩ cầm vũ khí, kiểm tra người ra vào.
Kiểm tra qua loa, Thạch Xuyên Không tiến tới trao đổi nhanh với thủ vệ binh lính, nộp mấy khối tinh thạch màu đen rồi hai người thuận lợi vào trong thành.
Hàn Lập đứng trên không, hai mắt đánh giá xung quanh, gật gật đầu.
Đường phố kiến trúc bên trong thành khá sạch sẽ, đường rộng lớn khoảng vài chục trượng, mặt được lát gạch đen, rất là bằng phẳng.
Hai bên đường có không ít thú xa đang đỗ, kéo xe là một loài dị thú màu đen, thân hình giống ngựa, đầu tượng thân long, không rõ là loài dị thú nào.
Thấy hai vị từ hạ xuống chủ nhân thú xa lập tức chạy tới.
Người này tuổi không lớn lắm, vẫn đương thanh niên, dáng người thấp nhỏ, tay chân có vảy đỏ sậm, tu vi chừng Nguyên Anh kỳ.
"Hai vị tiền bối lần đầu tới Hắc Dứu thành à? Thuê thú xa tại hạ đi, một ngày là một cực phẩm ma thạch thôi. Tiểu nhân tên là Lô Giải, là người địa phương lớn lên ở Hắc Dứu thành, rất hiểu biết tình hình thực tế bên trong thành." Hai mắt người thanh niên linh hoạt, thoạt nhìn là kẻ dị thường lanh lợi, nói câu lấy lòng.
"Thú xa? Trong thành không cho phép phi hành sao?" Thạch Xuyên Không liếc nhìn bên trong thành, lại nhìn thú xa dọc đường, hỏi lại.
"Hắc Dứu đại vương quy định không cho phép tất cả mọi người phi hành trong thành, không trung thiết hạ cấm chế cấm bay, muốn tới đâu chỉ có thể đi bộ hoặc dùng thú xa." Lô Giải đáp.
"Đúng thật là chúng ta lần đầu tới Hắc Dứu thành, muốn mua vài thứ, nếu ngươi có thể làm tốt, ta trả ngài hai khối cực phẩm ma thạch cho ngươi." Thạch Xuyên Không trao đổi ánh mắt với Hàn Lập rồi gật đầu bảo.
"Đa tạ tiền bối, tất nhiên tiểu nhân toàn lực ra sức dẫn đường cho nhị vị." Lô Giải mừng rỡ, sau đó vội vàng kéo thú xa ra.
Hai người đám Hàn Lập lên xe ngồi xong, Lô Giải ngồi phía trước, khu động thu lái xe.
Tốc độ con thanh mã thú này tương đối nhanh, cảnh sắc nhanh chóng lùi ra đằng sau.
"Lô Giải, trong thành Hắc Dứu ngoài chuyện cấm phi hành ra thì còn lệnh cấm khác không?" Hàn Lập băn khoăn nhìn khắp chốn, tiện miệng hỏi.
"Có, nghiêm khắc nhất là cấm đấu pháp chém giết, dù là nguyên nhân gì đi nữa cũng cấm động thủ, người trái lệnh sẽ bị Hắc Dứu quên trực tiếp vây bắt, hủy bỏ tu vi. Còn nữa buổi tối đều có lệnh giới nghiêm. Về đêm hoặc là ra khỏi thành hoặc là trọ ở khách điếm. Tóm lại nghiêm cấm lang thang trong đêm. Nếu bị bắt sẽ bị trừng phạt rất nặng." Lô Giải trịnh trọng thông báo.
"Giới nghiêm ban đêm?"Hàn Lập tỏ ra kinh ngạc.
Cấm phi hành cấm đấu pháp cũng là thôi, quy củ cấm đi lại ban đêm thực là ngoài dự liệu. Đối với những tu sĩ như hắn thì ban ngày với ban đêm chẳng có gì khác nhau. Hơn nữa thoạt trông buôn bán Hắc Dứu thành khá phát đạt, buôn bán tất nhiên rất bận rộn, giới nghiêm ban đêm khác gì làm cho thời gian giao dịch giảm phân nửa, ảnh hưởng chắc chắn không nhỏ.
"Các lệnh cấm này đều do Hắc Dứu đại vương đặt ra. Lão nhân gia ông cảm thấy đêm hôm nên về nhà, lang thang bên ngoài lúc đêm khuya có thể làm hỏng phong tục và giáo hóa, cho nên mới thi hành lệnh giới nghiêm ban đêm." Lô Giải tỏ ra hơi mất tự nhiên bảo.
"có thể làm hỏng phong tục và giáo hóa..." Hàn Lập nghe thế thì ngạc nhiên lắm.
Nguyên tưởng lệnh giới nghiêm ban đêm bởi lý do đặc thù nào đó của Hắc Dứu đại vương, ai ngờ hóa ra là vì thế.
Ấn tượng của hắn với Hắc Dứu đại vương tự nhiên lại tiếp tục biến đổi, khó trách khi Thạch Xuyên Không nói tới ông ta lại biểu tình cổ quái.
"Lô Giải, ngươi giới thiệu tình hình thực tế Hắc Dứu thành này một chút trước đi." Thạch Xuyên Không chen vào bảo.
"Đại khái Hắc Dứu thành chia ra làm chín khu vực, trong đó trung tâm là ba khu vực Hắc Dứu đại vương, cả chỗ cư ngụ của Hắc Dứu quân lệ thuộc trực tiếp dưới trướng. Sáu khu vực còn lại, ba là khu dân cư phổ tông, diện tích tuy lớn nhưng đó đều dành cho tộc đàn cấp thấp không có gì phải đi. Hai khu vực khác là Hoa cư khu dành cho tộc đàn cao cấp...và hai vị tiền bối cao nhân cư ngụ, cuối cùng là mậu dịch khu, cơ hồ tất cả cửa hàng cấp cao đều tập trung ở chỗ này. Đúng rồi, tài liệu tốt nhất bản thành, cả tinh phẩm ma khi đều giao dịch ở đây. Có điều muốn vào trong cần nộp ít phí tổn, nhưng đối với nhị vị tiên fbối thì điểm phí tổn ấy tất nhiên chẳng đáng kể." Lô Giải thấy không cần bàn luận về Hắc Dứu đại vương thì nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi giới thiệu từng chỗ.
"Ồ, lần này chúng ta tới Hắc Dứu thành là muốn mua Tử Dương ôn ngọc. Ngươi có biết trong thành bán chác thế nào?" Thạch Xuyên Không hỏi.
"Tử Dương ôn ngọc? Hóa ra nhị vị tiền bối muốn mua bảo vật này. Tử Dương ôn ngọc là một trong kỳ trân đặc sản Hắc Dứu thành, số lượng cực hiếm, lúc nào cung không đủ cầu. Hơn nữa tình huống giao dịch trân bảo như thế không phải là những kẻ như tiểu nhân có thể biết được. Tại hạ chỉ có thể đưa nhị vị tiền bối tới mấy cửa hàng tốt nhất bản thành, ky vọng nhị vị tiền bối có thể mua được ở chỗ đó." Khuôn mặt Lô Giải khẽ cứng lại, có chút áy náy.
"Tốt, đưa bọn ta qua đó thôi." Thạch Xuyên Không không thật sự trông cậy nghe được điều gì từ gã phu xe Lô Giải, gật đầu bảo.
Lô Giải vội vàng ứng tiếng, nhanh chóng dục thú xa đi nhanh về phía trước.
Nửa canh giờ sau, thú xa đi vào một nơi sâu trong Hắc Dứu thành, dừng lại trước một cửa thành thật lớn.
Các khu trong thành ngăn cách nhau bởi các tường thành thấp bé.
Nhìn xuyên qua của thành, từng gian từng gian cửa hàng hoa lệ cao lớn san sát nhau. Người tới kẻ đi cực kỳ náo nhiệt. Nơi đó đúng là khu mậu dịch của Hắc Dứu thành.
Trước cổng cũng có vài binh sĩ hắc giáp, cản thú xa lại.
"Muốn vào mậu dịch khu mỗi người giao nạp một khối ma thạch thượng phẩm. Các ngươi có ba người, ba khối thượng phẩm ma thạch." Một giáp sĩ hắc y thản nhiên nói.
Lô Giải nghe vậy, khó xử nhìn hai người Hàn Lập.
Theo quy củ chuyến đi, phí tổn đương nhiên do hành khách trả, chỉ là đám Hàn Lập vừa vào Hắc Dứu thành còn chưa biết quy củ này, hơn nữa lúc trước gã còn chưa nói rõ phí tổn này chi dùng như thế nào.
Thạch Xuyên Không phất tay đưa ba khối tinh thạch màu đen, ném cho giáp sĩ hắc y.
Giáp sĩ hắc y nhận tinh thạch bèn phất tay tránh đường.
"Đa tạ tiền bối." Lô Giải thở phào, cảm ơn một câu, khu động thú xa đi qua cổng khu mậu dịch, dọc theo đường phố tiếp tục đi về phía trước.
Một lát sau, thú xa dừng lại ở một tòa nhà kiến trúc năm tầng lầu, thoạt nhìn không hoa lệ lắm, thậm chí khá là bình thường nhưng khách nhân tấp nập.
Trên cửa lớn có một bảng hiệu "Phù Kim các".
"Nhị vị tiền bối, Phù Kim các là một trong những cửa hàng lớn nhất bản thành, tuy nhìn bên ngoài bình thường nhưng kinh doanh hơn vạn năm, nhân mạch và tiền vốn cực kỳ thâm hậu, các vị có thể nhìn qua trước, ta ở bên ngoài chờ các vị." Lô Giải nói.
"Được, vậy xem ở nhà này trước."Thạch Xuyên Không nghe thế, nhảy xuống thú xa, cất bước vào bên trong.
Hàn Lập cũng bước xuống, thầm lướt qua tình huống xung quanh, không thấy điều gì dị thường liền cất bước đi theo.
Hai người bước vào cửa lớn, một đạo dao động ma khí mỏng mạnh hiện ra, cảnh sắc trước mắt hai người hoa lên, sau đó xuất hiện trong một phòng lớn cỡ mấy trăm trượng.
Hàn Lập nhíu mày, cửa hàng nhà này quả nhiên không đơn giản, vậy mà trong này bố trí thần thông tu di không gian.
Không chỉ có như vậy, ở dao động ma khí kia, hắn tinh tế nhận ra một tia tra xét khí thức, e là đang âm thầm tra xét tu vi bọn hắn.
Thực ra hắn và Thạch Xuyên Không đều ẩn giấu tu vi thực, với trình độ tra xét này còn chưa nhìn ra chân thực bọn hắn.
Hai bên phòng lớn có một đống thùng hàng cỡ lớn. Bên trái là nguyên vật liệu, bên phải là đan dược, ma khí bảo vật thành phẩm.
Các thùng hàng đều được bày đặt có trật tự khiến người ta liếc mắt cái liền có thể phân biệt rõ ràng, muốn tìm hàng hóa mình cần ở những đâu.
Sau thùng hàng là những người bán mặc áo màu lục, khuôn mặt tươi cười ấm áp, nghênh đón từng vị khách hàng.
Những người bán này cơ hồ nhìn không ra điểm đặc biệt, toàn bộ đều nhân hóa.
"Nhị vị tiền bối, hoan nghênh tới Phù Kim các chúng ta. Các vị là thượng tân tu vi đạt tới Chân tiên cảnh, ta chưa đủ t.ư cách chiêu đãi, mời tới thượng tọa Quý tân thất. Ta lập tức tỉnh một vị đại nhân chủ sự tới." Một thị nữ xinh đẹp mặc áp lục cung kính đón chào.
787 em @Lạc Đinh Đang nhận giúp đệ, đệ nhận chương mới nhất 789 nhé! ^^@Luân Hồi Đạo Tổ Có chương của đạo hữu rồi kìa![]()
mượt quá em!Chương 787: Trắng trợn thu mua
"Đi trước dẫn đường." Thạch Xuyên Không tùy tiện nói.
Thị nữ áo xanh lục vội vàng đáp một tiếng, đi trước dẫn đường, rất nhanh đưa hai người tới một nhã gian đơn, hơn nữa còn dâng các loại trái cây hiếm lạ, trà thơm, mời hai người thưởng thức.
"Đây là đặc sản Ô Quả và Vụ Tuyền trà của Thập Hoạn sơn mạch, hương vị không tệ, Lệ đạo hữu có thể nếm thử." Thạch Xuyên Không giới thiệu nói.
Hàn Lập bưng lên một ly trà thơm phiêu đãng sương mù màu trắng, nhấp một miếng, nhẹ gật đầu.
Vào thời khắc này, cửa lớn nhã gian khẽ nhúc nhích, một thiếu phụ mặc váy dài hồng nhạt váy dài đi đến. Người này cũng hoàn toàn biến thành hình người, mặt như hoa đào, thân hình thon dài, nhìn không ra bất kỳ thứ gì khác con người.
"Khiến nhị vị khách quý đợi lâu, tiểu nữ tử là chủ sự Phù Kim Các, Mị Lan." Thiếu phụ váy hồng nhoẻn miệng cười, chậm rãi đi đến.
Khi nàng đi, không gian chung quanh thỉnh thoảng phiêu đãng ra từng mảnh đóa hoa hồng nhạt, tản mát ra một cỗ hương thơm như lan.
Đuôi lông mày Hàn Lập chau lên, thiếu phụ váy hồng này tu vi không thấp, đã đạt đến Kim Tiên đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể đạt tới cảnh giới Thái Ất. Hơn nữa bản thể của nàng chỉ sợ là một Thụ Yêu, công pháp tu luyện cũng có chút bất phàm.
Chỉ là tu vi nàng cao như thế, vậy mà làm một chủ sự nho nhỏ tại Phù Kim Các, ngược lại lộ ra vài phần kỳ quái.
Sau một khắc, hắn lập tức liền hiểu rõ, cái này chỉ sợ là một loại thủ đoạn buôn bán của Phù Kim Các, phái ra người tiếp đãi tu vi cao hơn khách hàng, trong lúc vô hình chiếm thế thượng phong trên khí thế. Lại khéo léo dẫn dắt, rất dễ chiếm quyền chủ động.
Nhưng một chút thủ đoạn này đối với Hàn Lập và Thạch Xuyên Không tự nhiên không lợi gì, hai người vững vàng ngồi uống trà nơi đó, ánh mắt không chấn động lấy một cái.
"Không biết hai vị khách quý đến bản Các là muốn mua cái gì?" Mị Lan thấy thần sắc hai người, trong nội tâm âm thầm cả kinh, sắc mặt không vẫn không đổi. Hai người ngồi đối diện nói:
"Ta nghe nói Phù Kim Các là cửa hàng lớn nhất Hắc Dứu Thành, vậy nên mộ danh mà tới, có một khoản đại sinh ý muốn làm với quý Các, đây là tiền đặt cọc, thỉnh Mị Lan chủ sự nhận trước." Thạch Xuyên Không vẻ mặt thản nhiên đặt chén trà trong tay xuống, lật tay lấy ra một cái trữ vật thủ trạc (vòng tay), ném tới.
Mị Lan nghe vậy khẽ giật mình, ánh mắt lộ ra vẻ ngoài ý muốn, nhưng vẫn tiếp nhận thủ trạc.
Thần trí của nàng tìm tòi trong đó, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.
Bên trong trữ vật thủ trạc rõ ràng là năm mươi vạn khối Ma Nguyên Thạch, toàn bộ xếp chồng tại đó, khiến người ta rung động mạnh.
"Có thể lọt vào mắt xanh của nhị vị khách quý là vinh hạnh của Phù Kim Các ta. Không biết ngài nói đại sinh ý là chỉ cái gì?" Mị Lan lập tức ý thức được mình thất thố, vội vàng thu liễm thần sắc, có chút lưu luyến buông trữ vật thủ trạc.
Hàn Lập ở một bên thấy một màn như vậy, trong mắt hiện lên mỉm cười.
Mị Lan vốn định dùng tu vi cường đại chấn nhiếp hai người, Thạch Xuyên Không liền gậy ông đập lưng ông, vung ra một số tiền lớn, ra oai phủ đầu.
Tại đây trong lúc vô thanh vô tức hai người đã có một phen đọ sức, hơn nữa Thạch Xuyên Không mơ hồ chiếm thượng phong.
Không hổ đi ra từ Quảng Nguyên Trai, tinh thông lối buôn bán.
"Lần này chúng ta tới là muốn mua một đám Tử Dương Noãn Ngọc Thượng phẩm ." Thạch Xuyên Không cũng không vòng vo, nói.
"Tử Dương Noãn Ngọc?" Mị Lan nghe vậy sắc mặt hơi đổi, lập tức trầm mặc lại.
“Thế nào, quý Các không có hứng thú với cuộc làm ăn này?" Ánh mắt Thạch Xuyên Không hơi trầm xuống nói.
"Nhị vị khách quý chớ nên hiểu lầm, cuộc làm ăn này chúng ta đương nhiên muốn làm, chỉ là Tử Dương Noãn Ngọc nguồn cung cấp khan hiếm, đừng nói Tử Dương Noãn Ngọc Thượng phẩm, ngay Trung phẩm chúng ta cũng không có." Mị Lan lộ vẻ khó xử nói.
"Ta biết rõ bảo vật này khan hiếm. Như vậy đi, bất kể giá thị trường của Tử Dương Noãn Ngọc là bao nhiêu, chúng ta nguyện ý thêm ba thành nữa, nhưng hàng nhất định phải tốt." Thạch Xuyên Không hơi trầm ngâm, dùng ngón tay gõ bàn nói.
"Các hạ nói quá lời, không phải tiểu nữ mượn cơ hội nâng giá, lời vừa nói đều là tình hình thực tế. Nhị vị khách quý hẳn không phải là người Hắc Dứu Thành đúng không? Tiểu nữ không nói khách khí, thật không thể giải thích tình huống của Tử Dương Noãn Ngọc với nhị vị. Bổn thành sản xuất Tử Dương Noãn Ngọc không phải giả, nhưng sản lượng ngọc này vốn là cực nhỏ, hơn nữa hơn phân nửa đều bị Đại Vương Hắc Dứu kiểm soát, chỉ có một số nhỏ mới có thể truyền ra ngoài. Bản Các tuy là cửa hàng lớn nhất trong Hắc Dứu Thành nhưng trong Các cũng chỉ có rất ít số lượng Tử Dương Noãn Ngọc, hơn nữa đều là Hạ phẩm." Mị Lan cười khổ một tiếng.
Hàn Lập và Thạch Xuyên Không nghe chuyện đó, sắc mặt đều là trầm xuống.
"Nói vậy, quý Các cũng không có biện pháp?" Thạch Xuyên Không trầm mặc một lát, chậm rãi nói.
"Thật sự có lỗi, nếu là hàng hóa khác còn dễ nói, nhưng với Tử Dương Noãn Ngọc, bản Các thật sự bất lực, kính xin hai vị khách quý thứ lỗi một hai." Mị Lan thở dài nói.
"Nếu như thế, vậy chúng ta cũng không ép buộc." Thạch Xuyên Không nghe vậy, cầm lại trữ vật thủ trạc kia.
Mị Lan trông mong nhìn trữ vật thủ trạc bị cầm lại, thở dài một tiếng trong lòng.
"Mị Lan chủ sự, ngươi mới vừa nói trong quý Các có chút Tử Dương Noãn Ngọc Hạ phẩm, không ngại lấy ra cho chúng ta nhìn một chút." Hàn Lập vẫn trầm mặc không nói chợt mở miệng.
“Được, mời nhị vị chờ một lát, ta liền mang tới." Mị Lan nghe vậy ánh mắt vui vẻ, lập tức đứng lên, sau đó bước nhanh ra ngoài.
"Thạch đạo hữu, ngươi cảm thấy lời Mị Lan nói có thật không?" Mị Lan đi rồi, Hàn Lập phất tay tạo một kết giới cách âm quanh hai người, hỏi.
"Khi nãy ta nói chuyện với nàng đã âm thầm thi triển một môn thông tâm bí thuật, thuật này có thể trong trình độ nhất định điều tra xem đối phương nói hư thực thế nào. Theo tình huống bí thuật, nàng có lẽ không nói sai." Thạch Xuyên Không nói như thế.
"Vậy là, chúng ta muốn mua được Tử Dương Noãn Ngọc Thượng phẩm chỉ sợ thật sự khó khăn." Hàn Lập nhíu mày nói.
"Cố sức rồi, nghe thiên mệnh đi. Thật sự không mua được, vậy cũng không có biện pháp. Tử Dương Noãn Ngọc chia làm ba cấp bậc Hạ phẩm, Trung phẩm, Thượng phẩm, sự khác biệt giữa chúng rất lớn. Tử Dương Noãn Ngọc Hạ phẩm chỉ có công hiệu bình thường với thần hồn, mua cũng không có bao nhiêu tác dụng." Thạch Xuyên Không nhàn nhạt nói, tựa hồ không quá để ý.
"Dù là Thượng phẩm cũng tốt, mà Hạ phẩm cũng được, vật ấy có khả năng hữu dụng với Đề Hồn, vậy thì không thể bỏ qua." Hàn Lập nhàn nhạt nói ra.
Tử Dương Noãn Ngọc liên quan đến việc khôi phục Đề Hồn, bất kể thế nào cũng phải mua bằng được.
Thạch Xuyên Không cười cười, không nói gì thêm.
Kế tiếp hai người không nói gì thêm, tựa hồ cũng đang lo lắng cái gì.
Sau một lát, một tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.
Hàn Lập giơ một tay lên, huỷ bỏ cấm chế xung quanh. Cửa nhã gian bị đẩy ra, Mị Lan đi đến, trong tay còn nâng một hộp ngọc hình vuông màu tím.
"Khiến nhị vị đợi lâu, đây toàn bộ Tử Dương Noãn Ngọc của bản Các, mời xem qua." Mị Lan cầm hộp ngọc trong tay đặt trước người Hàn Lập.
Hàn Lập mở hộp ngọc ra, bên trong là hai, ba mươi khối tinh thạch màu tím lớn nhỏ cỡ nắm tay, tản mát ra ánh tím nhàn nhạt mờ ảo, nhìn cực kỳ xinh đẹp.
Chỉ là trên những tinh thạch ngẫu nhiên có thể thấy một ít khuyết điểm nhỏ nhặt, phá hủy cảm giác chỉnh thể, hơn nữa khiến ánh tím tinh thạch phát ra trở nên không tinh khiết.
Hắn cầm lấy một khối tinh thạch màu tím, chỉ cảm thấy tay ấm áp, hơn nữa có một cỗ nhiệt khí xuyên thấu qua thân thể truyền vào đầu, bao trùm thần hồn của hắn.
Thần hồn của hắn lập tức như cây trước gió xuân ấm áp, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Trong lòng hắn vui vẻ, Tử Dương Noãn Ngọc này quả nhiên có lợi với thần hồn, có lẽ hữu hiệu với Đề Hồn.
"Những Tử Dương Noãn Ngọc này tuy là Hạ phẩm, nhưng vẫn không tồi, đạo hữu cảm thấy thế nào?" Mị Lan thấy Hàn Lập nắm một khối Tử Dương Noãn Ngọc, sau nửa ngày cũng không nói chuyện, bộ dáng thần du vật ngoại (đi vào cõi tiên), không khỏi hỏi.
"Những Tử Dương Noãn Ngọc này bán thế nào?" Hàn Lập trả Tử Dương Noãn Ngọc trong tay về lại hộp ngọc, từ chối cho ý kiến mà hỏi.
Mị Lan liếc mắt nhìn Hàn Lập, trong lòng âm thầm cân nhắc một chút, báo ra một giá cao hơn thị trường một thành.
"Thành giao." Hàn Lập nghe xong giá tiền này, vẫn trong phạm vi mình muốn, cũng lười trả giá, gật đầu đáp ứng.
Hàn Lập đánh chết mấy người Thiết Vũ, thu trữ vật pháp khí của bọn hắn, hiện giờ Ma Nguyên Thạch trên người số lượng xa xỉ, phần đó Ma Nguyên Thạch với hắn mà nói không coi vào đâu.
Hắn lật tay thu hồi hộp ngọc màu tím, sau đó lấy ra một trữ vật giới chỉ đưa cho Mị Lan.
"Đa tạ hân hạnh chiếu cố." Thần thức Mị Lan quét qua trữ vật giới chỉ, trong mắt hiện lên mỉm cười.
Giao dịch hoàn thành, hai người Hàn Lập cũng không ở đây lâu, rất nhanh cáo từ rời đi.
Mị Lan tự mình tiễn hai người khỏi đại môn Phù Kim Các, tận đủ cấp bậc lễ nghĩa, lúc này mới quay vào.
"Hai vị tiền bối, tất cả thuận lợi chứ?" Lô Giải vẫn chờ ven đường, thấy hai người đi ra, lập tức nghênh đón.
"Có một số việc ngươi không nên hỏi, không cần nhiều miệng, chuyên tâm đi tốt đường của ngươi, tới một cửa hàng." Thạch Xuyên Không nhìn hắn một cái, thanh âm lạnh lùng phân phó nói.
"Vâng." Thân thể Lô Giải run rẩy thoáng một phát, vội vàng đáp ứng nói, sau đó không tiếp tục nhiều chuyện hỏi thăm, khu động thú xa mang hai người đi về phía trước, rất nhanh dừng lại trước một cửa hàng tháp lâu.
Hai người Hàn Lập xuống thú xa, trực tiếp đi vào cửa hàng tháp lâu, gần nửa canh giờ sau, lại đi ra.
"Đi tới một nhà." Hàn Lập nhàn nhạt phân phó nói.
Cứ như vậy, trước khi trời tối, hai người chạy tới sáu, bảy cửa hàng cỡ lớn, quét hết Tử Dương Noãn Ngọc tồn kho của họ.
Đêm xuống, trong phòng một khách sạn tại nội thành.
Hai tay Hàn Lập bấm niệm pháp quyết, một cán trận kỳ bay ra từ tay áo hắn, rơi vào các nơi trong gian phòng, mở ra mấy tầng màn sáng cấm chế, bao phủ cả gian phòng.
Làm xong này những thứ này, sắc mặt hắn buông lỏng, ngân quang trên tay lóe lên, một cái Quang Môn màu bạc hiện ra.
Hàn Lập nhấc chân bước vào trong đó, tiến nhập không gian Hoa Chi.
Lầu các trong không gian Hoa Chi, Đề Hồn nằm trên một cái giường, vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ.
Lúc này nhìn qua sắc mặt nàng trắng như tuyết, đôi má mơ hồ có chút cảm giác trong suốt, thỉnh thoảng từng đạo hắc khí bay ra từ trên người nàng, tiêu tán giữa không trung.
Hàn Lập thấy bộ dạng này của Đề Hồn, sắc mặt khẽ biến.
Bộ dạng này của Đề Hồn so với mấy ngày trước hắn đến xem còn tệ hơn rất nhiều, hơn nữa tốc độ nguyên khí phiêu tán trong người nàng tăng lên không ít.
Hắn lập tức hít sâu một hơi, thần sắc liền khôi phục tỉnh táo, vung tay về phía cái bàn cạnh bên.
Một mảnh quang mang thanh sắc hiện lên, trên mặt bàn bỗng nhiều thêm năm, sáu hộp ngọc lớn nhỏ, bên trong đầy Tử Dương Noãn Ngọc, phía dưới chừng hơn hai trăm miếng.
Những Tử Dương Noãn Ngọc này đều là Hạ phẩm, không có một miếng Trung phẩm nào.
Mặc dù không có mua được Tử Dương Noãn Ngọc Trung phẩm, nhưng nhiều Hạ phẩm như vậy có lẽ cũng có thể phát huy một chút tác dụng.
Chẳng qua càn quét mua sắm Tử Dương Noãn Ngọc như thế chỉ sợ đã khiến cho một số người tin tức linh thông trong Hắc Dứu Thành chú ý.
May mắn buôn bán trong Hắc Dứu Thành hưng thịnh, thương nhân nơi khác qua lại rất nhiều, thương nhân như bọn hắn không ít, hai người cũng không gây chú ý rõ ràng.
Song, hắn và Thạch Xuyên Không đã thương lượng qua, ngày mai ở lại thêm một ngày để thu mua Tử Dương Noãn Ngọc. Bất kể kết quả như thế nào, đều lập tức rời khỏi nơi đây, tránh cho phiền toái không cần thiết.
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản