[ĐK Dịch] Phàm Nhân Tiên Giới Thiên - Vong Ngữ (lầu 2)

Status
Not open for further replies.

Tiểu Mjnh

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
22,13
Tu vi
0,00
Thời gian thoáng một cái đã qua bảy ngày bảy đêm.

Hắn liền khoanh chân chờ đợi bên bãi đá, trong lúc hắn chờ thì phát hiện chổ này cho dù ban ngày hay là ban đêm, thì trên bầu trời thủy chung bao phủ màn trời mây đen muốn ép thấp xuống đất.

Vào ban ngày trên bầu trời có ba vằng mặt trời treo trên không trung, còn ban đêm thì lại có sáu vầng trăng xếp thành một đường, hơn nữa bất kể khi nào, sáu vầng trăng cũng luôn tròn trịa, chưa bao giờ biến thành trăng khuyết cả.

Nhưng bất kể thế nào, màn trời mây đen vẫn không tản đi hết, hắn cũng không có cách nào thử dùng bình nhỏ ngưng ra lục dịch cả.

Thỉnh thoảng vào ban đêm, sâu trong mây đen còn có vang lên từng đợt sấm rền liên tục, khiến cho hắn tưởng là có hung thú gì đang ẩn nấp, liền ngưng thần đề phòng, kết quả lại là gió êm biển lặng, không phát sinh cái gì cả.

Vào sáng sớm hôm nay, mặt đất dâng lên cỗ sương mù nồng đậm, khiến cho sát khí bốn phía trở nên càng thêm dày đặc.

Trong lúc Hàn Lập nhắm mắt điều tức, chợt hắn nghe một tiếng ho nhẹ, hắn liền từ từ mở mắt ra nhìn qua, chỉ thấy Thạch Xuyên Không đã tỉnh lại rồi.

Y chống đỡ thân thể để ngồi dậy, rồi giương mắt nhìn hàn Lập, sau đó không nhanh không chậm kiểm tra pháp khí trữ vật trên người, trong mắt chứa đầy vẻ nghi hoặc, liền hỏi một câu có chút không đầu không đuôi:

"Vì cái gì?"

"Vì cái gì mà cứu ngươi? Hay là vì cái gì mà không giết ngươi?" Sắc mặt Hàn Lập không đổi, hỏi ngược lại.

Thạch Xuyên Không nghe vậy, vuốt vào ấn đường mấy cái, ký ức mới dần dần khôi phục lại hoàn toàn, rồi mở miệng nói : "Lúc trước mới tới đây, ta đã bị một thứ gì đó không rõ là Yêu Thú hay là cái gì đó tập kích, là ngươi đã cứu ta sao?"

"Cũng không phải là Yêu Thú gì, hoặc thứ gì tập kích cả, mà chỉ là khu vực sinh trưởng đặc thù mà thôi." Hàn Lập chỉ nói qua loa.

"Nơi này là chỗ nào vậy?" Thạch Xuyên Không ngắm nhìn bốn phía, mở miệng hỏi.

"Nếu ta đoán không sai, chúng ta bị lốc xoáy không gian trong di tích Chân Ngôn Môn nuốt vào, đã vào Hôi Giới rồi." Giọng Hàn Lập bình tĩnh nói ra.

Tuy là hắn đã đoán ra trước đó, rồi từ trong miệng Ma Quang đạt được manh mối, nhưng hắn cũng không chắc có phải đây là Hôi Giới hay không. Nhưng lúc này hắn đã trải qua quan sát mọi thứ trong một khoảng thời gian này, cùng kết hợp với những gì hắn biết về Hôi Giới trước đó, cũng đủ để hắn nhận định được.

"Cái gì? Ngươi nói chúng ta đã đến Hôi Giới?" Thạch Xuyên Không có chút không tin được, nói.

Vừa dứt lời, y vội tra xét rõ ràng tình hình xung quanh, sắc mặt liền thay đổi liên tục, qua lúc lâu mới bình tĩnh trở lại.

"Nghĩ không ra, vậy mà lấy cách này để đến Hôi Giới..." Thạch Xuyên Không cười khổ nói ra.

"Trước đó ngươi bị sát khí nơi này xâm nhập, ta đã dùng Túc Sát Đan thanh trừ một phần, hiện giờ người ngươi vẫn còn sót không ít độc tố chưa rõ, bây giờ ngươi đã tỉnh lại, vậy thì tự mình nghĩ cách đối phó đi." Hàn Lập chậm rãi nói ra.

"Túc Sát Đan... Ngươi vì sao lấy nó ra để cứu ta chứ? Trong mắt của ta, cho dù quái vật gì giết ta, đều cũng có lợi hơn là chính ngươi ra tay giết người đoạt bảo chứ" Thạch Xuyên Không nhìn về Hàn Lập, hỏi.

"Nếu ta đoán không sai, ngươi không hẳn là Ma Tộc bình thường, mà là có nguồn gốc sâu xa với Quảng Nguyên Trai a?" Hàn Lập hỏi ngược.

"Ngươi vì thân phận của ta mới cứu ta sao? Lệ đạo hữu, ngươi cũng không phải loại người này à?" Thạch Xuyên Không nghe vậy liền sững sờ, rồi cười nhạo một tiếng nói ra.

"Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, hiện giờ ngươi đang thiếu nợ ta một cái mạng. Đợi sau khi trở lại Tiên Giới, ta muốn ngươi vận dụng thật nhiều tài nguyên của Quảng Nguyên Trai, để giúp ta tìm kiếm một người. Việc này đối ngươi mà nói, cũng không khó gì lắm." Ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, nói ra.
Thạch Xuyên Không nhìn chằm chằm vào hai mắt Hàn Lập, chỉ thấy săc mặt hắn thản nhiên, không giống giả bộ, liền có chút nghi ngờ.

"Thật là ngươi chỉ vì chuyện này hay sao?" y có chút không tin tưởng được, hỏi.

"Hiện giờ nói nhiều cũng vô dụng, đợi trở lại Tiên Vực ngươi sẽ biết. Quảng Nguyên Trai làm ăn, tin là hai chữ thành thật ngươi coi trọng còn hơn cả ta nữa?" Hàn Lập nhíu mày nhìn về Thạch Xuyên Không, hỏi.

"Hiện giờ nói nhiều cũng vô dụng, đợi trở lại Tiên Vực ngươi sẽ biết. Quảng Nguyên Trai làm ăn, tin là hai chữ thành thật ngươi coi trọng còn hơn cả ta nữa?" Hàn Lập nhíu mày nhìn về Thạch Xuyên Không, hỏi.

"Chuyện tìm người ta có thể đáp ứng ngươi, thậm chí sau này ngươi gặp nạn, ta sẽ ra sức giúp ngươi một lần." Lúc này Thạch Xuyên Không mới tin lời nói Hàn Lập, gật đầu nói.

"Có điệu kiện gì à?" Lông mày Hàn Lập nhíu lại, hỏi.

"Không có bất kỳ điều kiện gì, nếu không mạng Thạch Xuyên Không của ta cũng không đáng tiền." Khóe miệng Thạch Xuyên Không khẽ nhếch, lộ ra cười đùa, mở miệng nói ra.

"Ngươi hãy tĩnh dưỡng mấy ngày đi, chờ thương thế phục hồi như cũ, rồi chúng ta liền rời đi chỗ này, trước hết phải biết chúng ta hiện đang ở chỗ nào đã, rồi lại nghĩ cách làm thế nào có thể trở về Tiên Giới." Ngay khi Hàn Lập nói xong, liền khép lại hai mắt của mình.

Thạch Xuyên Không cũng không nói gì nữa, chỉ là nhìn Hàn Lập thật sâu, vẫn không cách nào nhìn thấu người trước mắt này được, lập tức lắc đầu, lật tay lấy ra một viên đan dược, sau đó uống vào rồi khoanh chân nhắm mắt, lặng yên điều tức.

Trãi qua mấy ngày như vậy, hai người đã tìm một phương hướng, rồi cùng nhau điều khiển chiếc bích ngọc phi xa, rời đi bãi đá rồi bay thật xa.

Đã bay được mấy ngày, chung quang vẫn là một mảnh màu đen trắng như trước, phía dưới địa hình cũng hầu như không có nhiều thay đổi cả.

Hàn Lập đứng trước mũi phi xa, nhìn cảnh vật hai bên đang lướt nhanh qua, ánh mắt lấp lóe.

Mặc dù nơi này màu sắc đơn điệu, nhưng cũng không thật sự hoang vu, trên mặt đất sinh sống không ít thực vật, có một số con trùng cùng tiểu thú, thậm chí còn có dị thú có chút nhỏ bé.

Những dị thú này sống trong hoàn cảnh tràn ngập sát khí, cũng không nhận ảnh hưởng gì cả, trái lại điểm này lại giống như sinh linh sinh sống trong thiên địa linh khí ở Tiên Giới.

"Xem ra nơi này quả thật là Hôi Giới rồi, tuy vậy có chút phiền toái." Thạch Xuyên Không nhíu mày, có chút bận tâm nói ra.

"Thạch đạo hữu chỉ giáo cho?" Hàn Lập nhìn Thạch Xuyên Không, hỏi.

"Tuy là ta chưa từng tới Hôi Giới, nhưng cũng nghe là có không ít thế lực trong giới này, đối với tu sĩ Tiên Giới các ngươi cùng Ma Tộc bọn ta đều mang ý thù địch, một khi mà bị người khác phát hiện thân phận của chúng ta, phiền toái cũng không nhỏ à." Thạch Xuyên Không ngưng trọng nói ra.

"Đối với chuyện này ta cũng có nghe qua. Nói như vậy, chúng ta phải che giấu kĩ một chút rồi." Sau khi Hàn Lập trầm ngâm, trong tay liền bấm niệm pháp quyết, rồi bất ngờ giẫm chân xuống phi xa môt cái.

Một cỗ ánh sáng màu đen từ người hắn tuôn ra, mau chóng phủ toàn bộ phi xa vào bên trong.

Trong miệng Hàn Lập nói lẩm bẩm, hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết.

Từng đạo tia sáng màu đen lao ra, rồi quấn quanh trên phi xa, thỉnh thoảng có vài điểm phù văn màu đen từ người hắn bay ra, rồi dung nhập vào trong phi xa.

Màu sắc xanh biếc của phi xa mau chóng biến thành màu xám đen, mặt ngoài ánh sáng màu xanh cũng thay đổi thành từng đạo hắc quang, càng tản ra từng đợt dao động sát khí.

"Nghĩ không ra Lệ đạo hữu trên phương diện luyện khí cũng có tạo nghệ cao như thế, chỉ trong chốt lát đã làm chiếc phi xa thay đổi hoàn toàn." Thạch Xuyên Không tán thán nói.

"Bất quá chỉ làm một chút ngụy trang thôi, biến đổi phi xa thì còn dễ nhưng ngươi muốn thay đổi khí tức trên người, thì tương đối khó à." Hàn Lập nhìn Thạch Xuyên Không, nói ra.

Lúc này sát khí quấn thân hắn, còn trên cả Ma Quang, muốn ngụy trang thành Hôi Tiên cũng rất dễ dàng, chủ yếu là Thạch Xuyên Không có thế làm được hay không.

"Lệ đạo hữu không cần phải lo cho tại hạ, ta tự có cách." Thạch Xuyên Không cười nhạt một tiếng, nói ra.

Hàn Lập nghe vậy nhẹ gật đầu, không nói gì nữa, liền điều khiển phi xa tiếp tục bay tới.

Thạch Xuyên Không cúi đầu trầm ngâm, một lúc sau chợt vung tay lên, trong lòng bàn tay lóe lên ánh sáng trắng, hiện ra một viên hạt châu màu trắng lớn chừng ngón cái.

Tay y bấm niệm pháp quyết, rồi điểm một cái vào hạt châu màu trắng.

Hạt châu lập tức phát ra từng đạo bạch quang, trong hạt châu hiện ra một vòng xoáy màu trắng, mau chóng xoay chuyển.

Sát khí trong không khí xung quanh liền cuồn cuộn tụ lại, vòng xoáy màu trắng trong hạt châu rất nhanh đã biến thành màu xám, tản ra hào quang cũng biến thành hôi mang.

Hàn Lập nhìn thấy màn này, ánh mắt lộ ra tia kinh ngạc, liếc nhìn viên hạt châu kia, rồi rất nhanh liền dời ánh mắt đi, lại tiếp tục tập trung điều khiển phi xa.

Bay qua gần nữa ngày, địa hình phía dưới rốt cục cũng đã xảy ra thay đổi, mặt đất trở nên bằng phẳng, bên đất còn mọc mảnh lúa mạch non cao bằng người, nhìn tựa như là một vùng thảo nguyên vậy.

Gió thổi qua thảo nguyên, thực vật màu xám theo gió mà lây động, nhìn như sóng biên dâng trào, nhìn có chút hùng tráng.

Lại bay về phía trước thêm đoạn thời gian, đuôi lông mày hắn chợt khẽ động, liền vẫy tay bấm niệm pháp quyết, chợt phi xa lập tức ngừng lại.

Ánh mắt của hắn nhìn về bên trái ở đằng trước, Thạch Xuyên Không cũng nhìn qua.

Cách hắn ước chừng hơn nghìn dặm, có một đội ngũ nối thật dài đang đi tới, nhất là phía trước mười mấy chiếc xe lớn, có cự thú nhìn như con tê giác đang kéo xe.

Xung quanh xe ngựa có từng thân ảnh cao lớn, có chừng ba bốn ngàn người.

Những thân ảnh này nữa thân dưới là hình người, còn trên cái đầu lại là thằn lằn, trên da lộ đầy lân giáp màu xám.

Đội ngũ phía sau thì lại lùa một bầy dị thú nhìn như con nai màu xám vậy, trên đầu mọc hai sừng hưu giống như san hô, mơ hồ cảm giác lóe óng ánh, số lượng vạn đầu, liền bị bọn hắn lùa từ từ tiến lên.

Đội ngũ này, nhìn rất giống những dân du mục đi chuyển đến bãi cỏ khác vậy.

Những Tích Dịch Nhân này rõ là sinh vật có trí khôn, khí tức cũng có chút cường đại, thậm chí có một gã đã đạt đến cảnh giới Đại Thừa, khí tức sát khí phát từ thể nội cũng rất mãnh liệt.

Hai người Hàn Lập nhìn nhau, trong mặt lộ vẻ vui mừng.

Rốt cục cũng có thể làm rõ tình hình chỗ này.
Hàn Lập lật tay thu hồi phi xa, rồi ánh sáng màu xám ngoài thân lấp lóe, liền tuôn ra mảnh lớn sương mù từ trong thể nội của hắn, trong nháy mắt khí tức cả người chợt đại biến, tản ra sát khí cuồn cuộn, hai mắt cũng biến thành một mảnh sương mù màu xám.

Thạch Xuyên Không nhìn thấy Hàn Lập trong khoảnh khắc đã biến thành người khác, cùng khí tức với mấy Hôi Tiên xuất hiện trong di tích Chân Ngôn Môn cơ hồ giống nhau như đúc, trong lòng thầm chấn kinh.

Tuy vậy y cũng lật tay lấy ra viên hạt châu kia, rồi há miệng nuốt xuống.

Chỉ thấy từng đạo khí màu xám từ trong cơ thể y tuôn ra, làm cả người theo đó đại biến, tản ra một cỗ cảm giác lạnh lẽo, hai mắt cũng biến thành màu xám.

Tuy là Thạch Xuyên Không biến hóa không hoàn mỹ bằng Hàn Lập, nhưng cũng bắt chước được sáu bảy phần.

Mỗi hai người bọn hắn biến hóa xong, liền đang muốn bay nhanh tới, bất ngờ phía trước vang từng tiếng trận "Ù ù".

"Xem ra vận khí của chúng ta cũng không tệ." Hàn Lập nhíu mày lại, khẽ cười nói.

Chưa dứt lời, thân hình hắn đã lao tới, lóe lên rồi biến mất.

Ánh mắt Thạch Xuyên Không cũng có chút sáng lên, liền hóa thành một đạo ánh sáng màu xám, theo sát sau lưng Hàn Lập, phá không lao về phía trước.

Đội ngũ Tích Dịch Nhân lúc này bỗng nhiên đại loạn, nguyên nhân náo động là từ bảy con quái điểu màu xám từ trong sâu thảo nguyên bay tới.

Thân hình con chim này vượt quá mười trượng, ngoại hình to như con dơi, không có một cây lông vũ, đầu thì như đầu rồng, răng trong miệng xen kẽ như chiếc lược, lấp lóe từng đợt hàn quang, chi dưới thì mọc ra một đôi lợi trảo màu đen, dài chừng vài thước, nhìn giống như cây lợi kiếm màu đen vậy, làm cho người ta nhìn mà kinh hãi.

Trên mặt mấy đầu quái điểu màu xám ra vẻ hưng phấn, trong miệng phát ra tiếng "Cạc cạc" quái dị, rồi nhao nhao nhô ra song trảo, vồ xuống những bầy hươu phía sau đội ngũ.
có gì biên dùm đệ nha :tungtang:
 

Tiểu Mjnh

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
22,13
Tu vi
0,00
"Đáng chết! Súc sinh ngươi dám!"

Một tiếng quát tháo từ đội ngũ phía trước truyền ra, rồi từ đó lao ra một bóng người màu xám, đúng là một tên Thú Nhân Tích Dịch.

Người này thân hình cao lớn, hơn xa những người khác, cái đầu của hắn tròn vo, ngũ quan cũng có chút đẹp đẽ, nhìn cũng giống hình người, chỉ là trên mặt hiện đầy lân phiến, phát ra khí tức khổng lồ thẳng đến cảnh giới Đại Thừa.

Nhưng khi hắn vung tay lên, liền lóe ánh sáng màu xám chói mắt, từ đó lao ra một thanh kiếm cốt màu xám rồi phá không lao như cầu vòng đâm về một con quái điểu màu xám.

Quái điểu màu xám kia giật mình, liền muốn vỗ cánh trốn tránh, nhưng lại không thể né tránh được, thế là trên bụng bị vạch một đạo vết thương thật dài, từ đó phun ra luồng máu màu xám, trong miệng kêu khàn khàn thảm thiết.

"Sưu sưu sưu!"

Trong những xe lớn khác cũng lao ra ba bóng người, đều phát ra khí tức Hợp Thể Cảnh, rồi tế ra đủ loại pháp bảo làm bằng xương, đánh về mấy con quái điểu màu xám khác trước mặt.

Trong miệng những quái điểu màu xám phát tiếng kêu hung hăng thật to, rồi há to miệng ra, liền phun ra từng đạo phong nhận màu xám, đánh về phía những Tích Dịch tộc nhân kia, còn lợi trảo màu đen dưới người bộc phát ra hắc quang lóa mắt, trực tiếp chụp vào những pháp bảo làm bằng xương kia.

Song phương rất nhanh chém giết lẫn nhau, vang tiếng phong nhận "Vù vù".

Bộ lạc phía dưới lại hỗn loạn lần nữa, những con sừng hươu màu xám kia hoảng sợ vô cùng rồi chạy tứ tán, trái lại Tích Dịch tộc nhân thì vội phần mình đuổi theo nó, khó khăn lắm mới mang theo bầy hươu rời xa chiến trường.

Giữa không trung, giao phong càng thêm kịch liệt, một bên Tích Dịch Tộc đã từ từ rời vào thế hạ phong.

Số lượng quái điểu màu xám khá nhiều, thực lực phần lờn là Hợp Thể Kỳ, tên cầm đầu Đại Thừa Kỳ Tích Dịch Tộc kia mặc dù lợi hại, nhưng lúc này bị ba con quái điểu màu xám cuốn lấy, đã không cách nào phân thân.

Còn ba tên tộc nhân Tích Dịch khác đối mặt với bốn con quái điểu màu xám khác, cũng đã rơi vào thế hạ phong, nếu không nhờ một tên Tích Dịch Tộc trong tay có một tấm thuẫn cốt màu xám rất là thần diệu, đã đỡ phân nữa công kích cả bốn con quái điểu, nếu không trong ba người đã sớm có người thụ thương.

Tuy vậy, một lúc sau, ba tên tộc nhân Tích Dịch dựa lưng vào nhau, cũng đã thở hồng hộc, bộ dáng cũng không cách nào kiên trì lâu được.

"Tộc trưởng, tình hình không ổn rồi!"

Tích Dịch tộc nhân cầm cốt thuẫn đẩy mạnh cái móng vuốt nhọn hoắt của quái điểu ra, thân thể lung lây một chút, rồi lo lắng hô một tiếng về phía Tích Dịch tộc nhân Đại Thừa Kỳ.

Trong mắt tộc trưởng Tích Dịch Nhân lộ vẻ lo lắng vô cùng, hắn sao mà không biết tình cảnh ba tên tộc nhân chứ, nhưng ba con quái điểu màu xám này liên thủ, thực lực cũng không yếu so với hắn, căn bản là không thể bứt ra trợ giúp ba người kia.

"A!" Một tiếng hét thảm truyền đến, một tên Tích Dịch Tộc nhất thời sơ sẩy, đã bị một cái móng vuốt nhọn hoắt màu đen vồ trúng, trên người liền bị mấy đường vết thương thật dài, máu tươi ứa ra, một cánh tay cũng cơ mồ bị chém đứt, chỉ còn sót lại chút da thịt dính trên người.

Người này thụ trong thương, liền cả người bị đánh văng ra ngoài, thế liên thủ của ba người chợt bị phá đi.

Trong miệng một con quái điểu màu xám phát ra tiếng hưng phấn, rồi đuổi theo Tích Dịch Nhân bên đó.

Tộc trưởng Tích Dịch vừa sợ vừa giận, trong mắt lóe lên tàn khốc, bất ngờ há miệng phun cỗ ánh sáng màu xám, liền chui vào trong thanh cốt kiếm màu xám.

Sau đó Cốt kiếm màu xám lập tức xoay tích một vòng, hào quang tỏa sáng, hóa thành một đoàn quang cầu màu xám, quay cuồng chớp động.

Từng đợt ba động kiếm khí dọa người từ trong đó truyền ra, xung quanh hư không cũng vang "Xuy xuy" thật lớn, mơ hồ nổi lên từng tia dao động.

Ba con quái điểu màu xám thấy vậy, trong đó hai con đã vội phi người né tránh.

Nhưng một con quái điểu cuối cùng thì trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, trái lại khẽ vỗ hai cánh, bất ngờ thân thể khổng lồ hóa thành một đạo bóng xám, lao về tộc trưởng Tích Dịch Tộc, cùng lúc há to miệng ra.

Âm thanh duệ khiếu phát ra "Xuy xuy", một chùm quang mang màu đen bắn ra như mưa đánh về phía tộc trưởng Tích Dịch.

Tộc trưởng Tích Dịch kinh hãi, vội bấm niệm pháp quyết.

Chùm sáng màu xám bất ngờ nổ tung ra, vô số kiếm khí nhỏ bé màu xám từ đó phun ra, lao về bốn phương tám hướng, trong nháy mắt bao phủ phương viên khoảng mấy trăm trượng.

Vang lên một tiếng thê lương thảm thiết, rồi chợt tắt ngúm.

Một bộ thi thể tàn phế từ giữa bầu trời rơi xuống, đúng là con quái điểu màu xám kia.

Trên dưới toàn thân nó bị vô số đạo kiếm khí đâm, mơ hồ không có một chỗ hoàn hảo, đã không còn phát ra khí tức nữa.

Tuy vậy tộc trưởng Tích Dịch kia cũng lảo đảo trở ra, phía bên trái nữa người trên cũng hiện ra chấm chấm lỗ nhỏ, từ đó phát ra từng tia hắc khí, rồi lan qua chỗ khác trên cơ thể.

Lão chưa kịp xử lý thương thế trên người, hai đạo bóng xám nhanh như chớp đánh tới, chính là hai con quái điểu màu xàm vừa tránh thoát khi nãy.

Tộc trưởng Tích Dịch giật mình, vội mạnh mẽ vận dụng sát nguyên trong thể nội, nhưng vì thụ thương nửa người cho nên vận chuyển sát nguyên cũng ảnh hưởng thật lớn, vận dụng không được nhiều, sắc mặt không khỏi đại biến.

Hai đạo bóng xám như chớp đã tới, trong nháy mắt đã đến người lão, bốn cái lợi trảo màu đen lấy sét bưng tai bất ngờ vồ xuống.

Trong mắt tộc nhân xung quanh thấy vậy, đều sợ hãi, nếu tộc trưởng gặp nạn thì cả tộc đàn mà nói, chính là tai họa ngập đầu!.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thì một đạo ánh sáng màu xám từ trên trời đánh xuống, một tiếng "Phốc phốc", tùy tiện xuyên thủng hai con quái điểu màu xám.

Sau một khắc, bất ngờ ánh sáng lóe lên, rồi tách ra đạo đạo hôi quang nhỏ bé, thình lình xoắn một phát.

Thân thể hai con quái điểu trong nháy mắt liền biến thành thịt xay, một tiếng kêu rên cũng không kịp phát ra.

Mơ hồ cùng lúc đó, trên không của ba tên Tích Dịch Nhân cũng lóe lên hắc quang, hiện ra một thanh phi kiếm màu đen từ hư không, bắn ra từng đạo kiếm khí màu đen, liền bao phủ thân thể năm con quái điểu màu xám.

Ánh kiếm màu đen lóe lên, chém thân thể năm con quái điểu thành mấy khúc, đều đoạn tuyệt khí tức.

Bốn tên Tích Dịch Nhân thấy vậy, đều ngẩn tại chỗ.

Ngay lúc đó, giữa không trung hoa một cái chợt hiện ra hai bóng người, rồi hạ từ từ xuống, chính là hai người Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không.

Tộc trưởng Tích Dịch thấy rõ thân hình diện mục hai người Hàn Lập, sắc mặt liền thay đổi, vội bay tới.

"Đa tạ hai vị Thượng Tiên xuất thủ, cứu giúp bộ tộc Hôi Tích chúng ta." Tộc trưởng cung kính thi lễ vô cùng.

Ba tên Hôi Tích Tộc kia cũng bay tới, khom mình hành lễ nói lời cảm tạ, rồi ánh mắt nhìn hai người tràn đày ước ao và kính sợ.

"Bất quá là tiện tay mà thôi, không cần đa lễ, đều đứng lên đi." Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không nhìn thoáng nhau, từ tốn nói.

Mấy người tộc trưởng Hôi Tích lúc này mới đứng dậy, tiếp đó đứng một bên không nói gì, làm bộ dạng lắng nghe lời dạy dỗ vậy.

"Hai người chúng ta dạo chơi đến tận đây, vài ngày trước gặp phải một trận phong bạo, làm lạc mất phương hướng, cho nên hiện không biết đây là chỗ nào?" Hàn Lập nhìn bộ dáng mấy người, trong lòng có chút kỳ quái, rồi cẩn thận cân nhắc từ ngữ, nói ra.

Quả thật mấy ngày trước đó bọn hắn gặp một trận phong bao màu xám thật lớn, cho dù lấy thực lực của người, cũng phải tốn sức mới thoát ra được.

"Bẩm Thượng Tiên, chỗ này là thảo nguyên Lục Nguyệt trong Tây Bắc Bộ, hai vị Thượng Tiên chắc hẳn gặp phải phong bạo hôi triều đặc thù của bản địa rồi." Hôi Tích tộc trưởng nói ra.

"Hôi triều... Thì ra là thế." Hàn Lập lẩm bẩm một câu.

"Hai vị Thượng Tiên đi đường vất vả, nếu không chê, thì không bằng đến bộ lạc Hôi Tích chúng ta tiểu tọa một lát, như thế nào. Bộ lạc Hôi Tích tuy là không lớn, nhưng có đặc sản Bạch Nhung Trà có chút đặc biệt." Hôi Tích tộc trưởng nhìn hai người, mắt thấy sắc mặt hai người lộ vẻ phong trần, cẩn thận nói ra.

"Cũng tốt." Hàn Lập bọn hắn đang muốn tiếp xúc nhiều với Hôi Tích tộc, cùng tìm hiểu tình hình Hôi Giới một chút, hiển nhiên sẽ không từ chối.

"Vậy xin mời hai vị Thượng Tiên." Tộc trưởng Hôi Tích nghe vậy đại hỉ, vội đi đầu dẫn đường về phía trước, rất nhanh hạ xuống.

Nhìn thấy Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không, những người Hôi Tích Tộc dưới đất lộ vẻ kính sợ, nhao nhao phủ phục quỳ xuống, cung kính hành lễ.

Mắt Hàn Lập thấy vậy, trong lòng âm thầm kỳ quái.

Tuy nói tu vi mình cao cường, nhưng đám Hôi Tích Tộc này tựa hồ cung kính quá mức, loại cảm giác này giống như ăn mày gặp hoàng đế vậy.

Mặc dù trong lòng Hàn Lập quái lạ, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ gì cả.

Những bầy hươu màu xám bởi vì bị kinh sợ cho nên vẫn chạy tứ tán, không hoàn toàn kiểm soát được, khiến cho đội ngũ có chút hỗn lộn xộn như trước.

"Mau mau quản tốt những Mi Giác Lộc này, chớ có để hai vị Thượng Tiên chê cười, hãy báo xuống, hôm nay hạ trại tại đây." Vẻ mặt tộc trưởng Hôi Tích trầm xuống, quát.

"Vâng." Một tên Hợp thể Hôi Tích tộc bên cạch vội đáp ứng một tiếng, rồi bay về bầy hươu phía sau.

"Thượng Tiên, mời vào trong trướng thượng tọa." Tộc trưởng Hôi Tích dẫn hai người Hàn Lập đến cỗ xe lớn phía trước.

Xe lớn này dài trăm trượng, rộng hai mươi, ba mươi trượng, mơ hồ tương đương một cái quảng trưởng thu nhỏ, trên xe xây dựng vài chục lều vải rộng thùng thình.

Dưới đáy xe cùng gần rìa xe khắc một vòng phù văn màu đen, hợp thành một cái pháp trận, đang vận chuyển "Ông ông", không ngừng phun ra từng luồng mây xám ở phía dưới, mô hồ nâng toàn bộ xe lớn lên.

Hàn Lập hạ xuống xe lớn, tựa như có cảm giác đang đứng trên đám mây bồng bềnh, hắn không khỏi âm thầm gật đầu.

Khó trách chiếc xe lớn khổng lồ như thế, lại chỉ dựa vào một đầu dị thú tê giác liền có thể nhẹ nhàng kéo nó.

Tộc trưởng Hôi Tích dẫn hai người đến trước cái lều to nhất, Hàn Lập cũng không dừng lại mà cũng đi vào.

Thạch Xuyên Không theo sát sau lưng Hàn Lập, hắn biết mình thay đổi khí tức cũng không quá hoàn hảo, cho nên tận lực không muốn gây nên sự chú ý của người khác, mọi chuyện do Hàn Lập ra mặt cả, trái lại việc này hắn cũng không bất mãn gì.

Không gian trong lều khá lớn, chia trước sau hai phần, phía trước là chỗ giống như phòng khách, chính giữa bày ra một cái bàn dài, hai bên lót từng cái da thú êm ái.

Đại trướng phía sau tựa hồ là phòng ngủ dùng để nghỉ ngơi, chính giữa có treo một tấm rèm vải ngăn cách.

Lều vải này cũng không biết dùng tài liệu gì chế thành, sau khi đi vào,chợt âm thanh bên ngoài đều biết mất.

"Hai vị Thượng Tiên, xin mời ngồi." Tộc trưởng Hôi Tích mời hai người Hàn Lập ngồi xuống bàn dài chính diện, còn mình thì phụng bồi bên cạnh.

Một tên tộc nhân Hôi Tích bộ dáng tùy tùng lúc này đi đến, dâng lên ba cái chén sừng hươu, bên trong chứa nước trà màu trắng.

Sương mù nhè nhẹ bay lên, tỏa ra một cỗ hương thơm nhàn nhạt.

"Bạch Nhung Trà này, chính là đặc sản dùng lộc nhung San Giác Lộc của bộ lạc Hôi Tích của chúng ta, thêm vào sữa hươu, rồi còn có mười mấy loại vật liệu chế thành, đối với tinh tiến tu vi cũng có chút tác dụng. Đương nhiên, lấy tu vi hai vị Thượng Tiên, trà này hiển nhiên là vô dụng rồi, nhưng hương vị cũng rất khá, xin mời hai vị Thượng Tiên nhấm nhấp một chút." Tộc trưởng Hôi Tích nịnh nọt nói.

"Coi như cũng không tệ." Hàn Lập bưng chén lên uống một ngụm, rồi nhẹ gật đầu.

Thật ra khi hắn uống vào, hắn cũng không có nuốt xuống, mà thu nó vào không gian Hoa Chi.

Đi vào Hôi Giới này, hắn đối với mọi chuyện cũng phải chú ý cẩn thận.

Tộc Trưởng Hôi Tích thấy vậy liền vui mừng, lập tức phân phó người hầu mang một chút đặc sản mỹ thực của Hôi Tích Tộc, dâng lên những trái cây này, rồi mời hai người Hàn Lập nhấm nhấp, nhiệt tình dị thường.
Biên giúp đệ nha @Độc Hành
 
Last edited:

Tiểu Mjnh

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
22,13
Tu vi
0,00
Hôm nay 30 rồi, nếu huynh đăng chương 701 với bài thơ huynh @Tây Độc thì cho đệ kèm lời chúc này luôn nha huynh @Độc Hành

Năm cũ đã qua, năm mới lại đến
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông xin được gửi đến các bạn độc giả cũng như người anh người chị đã đồng hành suốt một năm qua cùng Lão Vong và Nhóm dịch. Một Năm mới Bình An, Hạnh Phúc, May Mắn và Vui Vẻ tất nhiên là không thiếu hai chữ Tài Lộc rồi. :)
 

Tây Độc

Phàm Nhân
Đường Chủ Thi Đường PNT
Ngọc
523,14
Tu vi
0,00
Hôm nay 30 rồi, nếu huynh đăng chương 701 với bài thơ huynh @Tây Độc thì cho đệ kèm lời chúc này luôn nha huynh @Độc Hành

Năm cũ đã qua, năm mới lại đến
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông xin được gửi đến các bạn độc giả cũng như người anh người chị đã đồng hành suốt một năm qua cùng Lão Vong và Nhóm dịch. Một Năm mới Bình An, Hạnh Phúc, May Mắn và Vui Vẻ tất nhiên là không thiếu hai chữ Tài Lộc rồi. :)
Ăn tết thôi bà con ơi...:chucmung:
 

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
Hôm nay 30 rồi, nếu huynh đăng chương 701 với bài thơ huynh @Tây Độc thì cho đệ kèm lời chúc này luôn nha huynh @Độc Hành

Năm cũ đã qua, năm mới lại đến
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông xin được gửi đến các bạn độc giả cũng như người anh người chị đã đồng hành suốt một năm qua cùng Lão Vong và Nhóm dịch. Một Năm mới Bình An, Hạnh Phúc, May Mắn và Vui Vẻ tất nhiên là không thiếu hai chữ Tài Lộc rồi. :)

Ô cê đệ.

Ăn tết thôi bà con ơi...:chucmung:

Đốt pháo bị bắt :D
 

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
"Đáng chết! Súc sinh ngươi dám!"

Một tiếng quát tháo từ đội ngũ phía trước truyền ra, rồi từ đó lao ra một bóng người màu xám, đúng là một tên Thú Nhân Tích Dịch.

Người này thân hình cao lớn, hơn xa những người khác, cái đầu của hắn tròn vo, ngũ quan cũng có chút đẹp đẽ, nhìn cũng giống hình người, chỉ là trên mặt hiện đầy lân phiến, phát ra khí tức khổng lồ thẳng đến cảnh giới Đại Thừa.

Nhưng khi hắn vung tay lên, liền lóe ánh sáng màu xám chói mắt, từ đó lao ra một thanh kiếm cốt màu xám rồi phá không lao như cầu vòng đâm về một con quái điểu màu xám.

Quái điểu màu xám kia giật mình, liền muốn vỗ cánh trốn tránh, nhưng lại không thể né tránh được, thế là trên bụng bị vạch một đạo vết thương thật dài, từ đó phun ra luồng máu màu xám, trong miệng kêu khàn khàn thảm thiết.

"Sưu sưu sưu!"

Trong những xe lớn khác cũng lao ra ba bóng người, đều phát ra khí tức Hợp Thể Cảnh, rồi tế ra đủ loại pháp bảo làm bằng xương, đánh về mấy con quái điểu màu xám khác trước mặt.

Trong miệng những quái điểu màu xám phát tiếng kêu hung hăng thật to, rồi há to miệng ra, liền phun ra từng đạo phong nhận màu xám, đánh về phía những Tích Dịch tộc nhân kia, còn lợi trảo màu đen dưới người bộc phát ra hắc quang lóa mắt, trực tiếp chụp vào những pháp bảo làm bằng xương kia.

Song phương rất nhanh chém giết lẫn nhau, vang tiếng phong nhận "Vù vù".

Bộ lạc phía dưới lại hỗn loạn lần nữa, những con sừng hươu màu xám kia hoảng sợ vô cùng rồi chạy tứ tán, trái lại Tích Dịch tộc nhân thì vội phần mình đuổi theo nó, khó khăn lắm mới mang theo bầy hươu rời xa chiến trường.

Giữa không trung, giao phong càng thêm kịch liệt, một bên Tích Dịch Tộc đã từ từ rời vào thế hạ phong.

Số lượng quái điểu màu xám khá nhiều, thực lực phần lờn là Hợp Thể Kỳ, tên cầm đầu Đại Thừa Kỳ Tích Dịch Tộc kia mặc dù lợi hại, nhưng lúc này bị ba con quái điểu màu xám cuốn lấy, đã không cách nào phân thân.

Còn ba tên tộc nhân Tích Dịch khác đối mặt với bốn con quái điểu màu xám khác, cũng đã rơi vào thế hạ phong, nếu không nhờ một tên Tích Dịch Tộc trong tay có một tấm thuẫn cốt màu xám rất là thần diệu, đã đỡ phân nữa công kích cả bốn con quái điểu, nếu không trong ba người đã sớm có người thụ thương.

Tuy vậy, một lúc sau, ba tên tộc nhân Tích Dịch dựa lưng vào nhau, cũng đã thở hồng hộc, bộ dáng cũng không cách nào kiên trì lâu được.

"Tộc trưởng, tình hình không ổn rồi!"

Tích Dịch tộc nhân cầm cốt thuẫn đẩy mạnh cái móng vuốt nhọn hoắt của quái điểu ra, thân thể lung lây một chút, rồi lo lắng hô một tiếng về phía Tích Dịch tộc nhân Đại Thừa Kỳ.

Trong mắt tộc trưởng Tích Dịch Nhân lộ vẻ lo lắng vô cùng, hắn sao mà không biết tình cảnh ba tên tộc nhân chứ, nhưng ba con quái điểu màu xám này liên thủ, thực lực cũng không yếu so với hắn, căn bản là không thể bứt ra trợ giúp ba người kia.

"A!" Một tiếng hét thảm truyền đến, một tên Tích Dịch Tộc nhất thời sơ sẩy, đã bị một cái móng vuốt nhọn hoắt màu đen vồ trúng, trên người liền bị mấy đường vết thương thật dài, máu tươi ứa ra, một cánh tay cũng cơ mồ bị chém đứt, chỉ còn sót lại chút da thịt dính trên người.

Người này thụ trong thương, liền cả người bị đánh văng ra ngoài, thế liên thủ của ba người chợt bị phá đi.

Trong miệng một con quái điểu màu xám phát ra tiếng hưng phấn, rồi đuổi theo Tích Dịch Nhân bên đó.

Tộc trưởng Tích Dịch vừa sợ vừa giận, trong mắt lóe lên tàn khốc, bất ngờ há miệng phun cỗ ánh sáng màu xám, liền chui vào trong thanh cốt kiếm màu xám.

Sau đó Cốt kiếm màu xám lập tức xoay tích một vòng, hào quang tỏa sáng, hóa thành một đoàn quang cầu màu xám, quay cuồng chớp động.

Từng đợt ba động kiếm khí dọa người từ trong đó truyền ra, xung quanh hư không cũng vang "Xuy xuy" thật lớn, mơ hồ nổi lên từng tia dao động.

Ba con quái điểu màu xám thấy vậy, trong đó hai con đã vội phi người né tránh.

Nhưng một con quái điểu cuối cùng thì trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, trái lại khẽ vỗ hai cánh, bất ngờ thân thể khổng lồ hóa thành một đạo bóng xám, lao về tộc trưởng Tích Dịch Tộc, cùng lúc há to miệng ra.

Âm thanh duệ khiếu phát ra "Xuy xuy", một chùm quang mang màu đen bắn ra như mưa đánh về phía tộc trưởng Tích Dịch.

Tộc trưởng Tích Dịch kinh hãi, vội bấm niệm pháp quyết.

Chùm sáng màu xám bất ngờ nổ tung ra, vô số kiếm khí nhỏ bé màu xám từ đó phun ra, lao về bốn phương tám hướng, trong nháy mắt bao phủ phương viên khoảng mấy trăm trượng.

Vang lên một tiếng thê lương thảm thiết, rồi chợt tắt ngúm.

Một bộ thi thể tàn phế từ giữa bầu trời rơi xuống, đúng là con quái điểu màu xám kia.

Trên dưới toàn thân nó bị vô số đạo kiếm khí đâm, mơ hồ không có một chỗ hoàn hảo, đã không còn phát ra khí tức nữa.

Tuy vậy tộc trưởng Tích Dịch kia cũng lảo đảo trở ra, phía bên trái nữa người trên cũng hiện ra chấm chấm lỗ nhỏ, từ đó phát ra từng tia hắc khí, rồi lan qua chỗ khác trên cơ thể.

Lão chưa kịp xử lý thương thế trên người, hai đạo bóng xám nhanh như chớp đánh tới, chính là hai con quái điểu màu xàm vừa tránh thoát khi nãy.

Tộc trưởng Tích Dịch giật mình, vội mạnh mẽ vận dụng sát nguyên trong thể nội, nhưng vì thụ thương nửa người cho nên vận chuyển sát nguyên cũng ảnh hưởng thật lớn, vận dụng không được nhiều, sắc mặt không khỏi đại biến.

Hai đạo bóng xám như chớp đã tới, trong nháy mắt đã đến người lão, bốn cái lợi trảo màu đen lấy sét bưng tai bất ngờ vồ xuống.

Trong mắt tộc nhân xung quanh thấy vậy, đều sợ hãi, nếu tộc trưởng gặp nạn thì cả tộc đàn mà nói, chính là tai họa ngập đầu!.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thì một đạo ánh sáng màu xám từ trên trời đánh xuống, một tiếng "Phốc phốc", tùy tiện xuyên thủng hai con quái điểu màu xám.

Sau một khắc, bất ngờ ánh sáng lóe lên, rồi tách ra đạo đạo hôi quang nhỏ bé, thình lình xoắn một phát.

Thân thể hai con quái điểu trong nháy mắt liền biến thành thịt xay, một tiếng kêu rên cũng không kịp phát ra.

Mơ hồ cùng lúc đó, trên không của ba tên Tích Dịch Nhân cũng lóe lên hắc quang, hiện ra một thanh phi kiếm màu đen từ hư không, bắn ra từng đạo kiếm khí màu đen, liền bao phủ thân thể năm con quái điểu màu xám.

Ánh kiếm màu đen lóe lên, chém thân thể năm con quái điểu thành mấy khúc, đều đoạn tuyệt khí tức.

Bốn tên Tích Dịch Nhân thấy vậy, đều ngẩn tại chỗ.

Ngay lúc đó, giữa không trung hoa một cái chợt hiện ra hai bóng người, rồi hạ từ từ xuống, chính là hai người Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không.

Tộc trưởng Tích Dịch thấy rõ thân hình diện mục hai người Hàn Lập, sắc mặt liền thay đổi, vội bay tới.

"Đa tạ hai vị Thượng Tiên xuất thủ, cứu giúp bộ tộc Hôi Tích chúng ta." Tộc trưởng cung kính thi lễ vô cùng.

Ba tên Hôi Tích Tộc kia cũng bay tới, khom mình hành lễ nói lời cảm tạ, rồi ánh mắt nhìn hai người tràn đày ước ao và kính sợ.

"Bất quá là tiện tay mà thôi, không cần đa lễ, đều đứng lên đi." Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không nhìn thoáng nhau, từ tốn nói.

Mấy người tộc trưởng Hôi Tích lúc này mới đứng dậy, tiếp đó đứng một bên không nói gì, làm bộ dạng lắng nghe lời dạy dỗ vậy.

"Hai người chúng ta dạo chơi đến tận đây, vài ngày trước gặp phải một trận phong bạo, làm lạc mất phương hướng, cho nên hiện không biết đây là chỗ nào?" Hàn Lập nhìn bộ dáng mấy người, trong lòng có chút kỳ quái, rồi cẩn thận cân nhắc từ ngữ, nói ra.

Quả thật mấy ngày trước đó bọn hắn gặp một trận phong bao màu xám thật lớn, cho dù lấy thực lực của người, cũng phải tốn sức mới thoát ra được.

"Bẩm Thượng Tiên, chỗ này là thảo nguyên Lục Nguyệt trong Tây Bắc Bộ, hai vị Thượng Tiên chắc hẳn gặp phải phong bạo hôi triều đặc thù của bản địa rồi." Hôi Tích tộc trưởng nói ra.

"Hôi triều... Thì ra là thế." Hàn Lập lẩm bẩm một câu.

"Hai vị Thượng Tiên đi đường vất vả, nếu không chê, thì không bằng đến bộ lạc Hôi Tích chúng ta tiểu tọa một lát, như thế nào. Bộ lạc Hôi Tích tuy là không lớn, nhưng có đặc sản Bạch Nhung Trà có chút đặc biệt." Hôi Tích tộc trưởng nhìn hai người, mắt thấy sắc mặt hai người lộ vẻ phong trần, cẩn thận nói ra.

"Cũng tốt." Hàn Lập bọn hắn đang muốn tiếp xúc nhiều với Hôi Tích tộc, cùng tìm hiểu tình hình Hôi Giới một chút, hiển nhiên sẽ không từ chối.

"Vậy xin mời hai vị Thượng Tiên." Tộc trưởng Hôi Tích nghe vậy đại hỉ, vội đi đầu dẫn đường về phía trước, rất nhanh hạ xuống.

Nhìn thấy Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không, những người Hôi Tích Tộc dưới đất lộ vẻ kính sợ, nhao nhao phủ phục quỳ xuống, cung kính hành lễ.

Mắt Hàn Lập thấy vậy, trong lòng âm thầm kỳ quái.

Tuy nói tu vi mình cao cường, nhưng đám Hôi Tích Tộc này tựa hồ cung kính quá mức, loại cảm giác này giống như ăn mày gặp hoàng đế vậy.

Mặc dù trong lòng Hàn Lập quái lạ, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ gì cả.

Những bầy hươu màu xám bởi vì bị kinh sợ cho nên vẫn chạy tứ tán, không hoàn toàn kiểm soát được, khiến cho đội ngũ có chút hỗn lộn xộn như trước.

"Mau mau quản tốt những Mi Giác Lộc này, chớ có để hai vị Thượng Tiên chê cười, hãy báo xuống, hôm nay hạ trại tại đây." Vẻ mặt tộc trưởng Hôi Tích trầm xuống, quát.

"Vâng." Một tên Hợp thể Hôi Tích tộc bên cạch vội đáp ứng một tiếng, rồi bay về bầy hươu phía sau.

"Thượng Tiên, mời vào trong trướng thượng tọa." Tộc trưởng Hôi Tích dẫn hai người Hàn Lập đến cỗ xe lớn phía trước.

Xe lớn này dài trăm trượng, rộng hai mươi, ba mươi trượng, mơ hồ tương đương một cái quảng trưởng thu nhỏ, trên xe xây dựng vài chục lều vải rộng thùng thình.

Dưới đáy xe cùng gần rìa xe khắc một vòng phù văn màu đen, hợp thành một cái pháp trận, đang vận chuyển "Ông ông", không ngừng phun ra từng luồng mây xám ở phía dưới, mô hồ nâng toàn bộ xe lớn lên.

Hàn Lập hạ xuống xe lớn, tựa như có cảm giác đang đứng trên đám mây bồng bềnh, hắn không khỏi âm thầm gật đầu.

Khó trách chiếc xe lớn khổng lồ như thế, lại chỉ dựa vào một đầu dị thú tê giác liền có thể nhẹ nhàng kéo nó.

Tộc trưởng Hôi Tích dẫn hai người đến trước cái lều to nhất, Hàn Lập cũng không dừng lại mà cũng đi vào.

Thạch Xuyên Không theo sát sau lưng Hàn Lập, hắn biết mình thay đổi khí tức cũng không quá hoàn hảo, cho nên tận lực không muốn gây nên sự chú ý của người khác, mọi chuyện do Hàn Lập ra mặt cả, trái lại việc này hắn cũng không bất mãn gì.

Không gian trong lều khá lớn, chia trước sau hai phần, phía trước là chỗ giống như phòng khách, chính giữa bày ra một cái bàn dài, hai bên lót từng cái da thú êm ái.

Đại trướng phía sau tựa hồ là phòng ngủ dùng để nghỉ ngơi, chính giữa có treo một tấm rèm vải ngăn cách.

Lều vải này cũng không biết dùng tài liệu gì chế thành, sau khi đi vào,chợt âm thanh bên ngoài đều biết mất.

"Hai vị Thượng Tiên, xin mời ngồi." Tộc trưởng Hôi Tích mời hai người Hàn Lập ngồi xuống bàn dài chính diện, còn mình thì phụng bồi bên cạnh.

Một tên tộc nhân Hôi Tích bộ dáng tùy tùng lúc này đi đến, dâng lên ba cái chén sừng hươu, bên trong chứa nước trà màu trắng.

Sương mù nhè nhẹ bay lên, tỏa ra một cỗ hương thơm nhàn nhạt.

"Bạch Nhung Trà này, chính là đặc sản dùng lộc nhung San Giác Lộc của bộ lạc Hôi Tích của chúng ta, thêm vào sữa hươu, rồi còn có mười mấy loại vật liệu chế thành, đối với tinh tiến tu vi cũng có chút tác dụng. Đương nhiên, lấy tu vi hai vị Thượng Tiên, trà này hiển nhiên là vô dụng rồi, nhưng hương vị cũng rất khá, xin mời hai vị Thượng Tiên nhấm nhấp một chút." Tộc trưởng Hôi Tích nịnh nọt nói.

"Coi như cũng không tệ." Hàn Lập bưng chén lên uống một ngụm, rồi nhẹ gật đầu.

Thật ra khi hắn uống vào, hắn cũng không có nuốt xuống, mà thu nó vào không gian Hoa Chi.

Đi vào Hôi Giới này, hắn đối với mọi chuyện cũng phải chú ý cẩn thận.

Tộc Trưởng Hôi Tích thấy vậy liền vui mừng, lập tức phân phó người hầu mang một chút đặc sản mỹ thực của Hôi Tích Tộc, dâng lên những trái cây này, rồi mời hai người Hàn Lập nhấm nhấp, nhiệt tình dị thường.
Biên giúp đệ nha @Độc Hành[/QUOTE

Nhấm nháp, lung lay nha đệ.
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top