[ĐK Dịch] Phàm Nhân Tiên Giới Thiên - Vong Ngữ (lầu 2)

Status
Not open for further replies.

Tiểu Mjnh

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
22,13
Tu vi
0,00
"Vậy xong rồi, thứ này sẽ thuộc về Nhiệt Hỏa đạo hữu." Không đợi Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nói xong, Hàn Lập liền cướp lời vừa cười vừa nói.

"Lệ đạo hữu thật rộng lượng, tại hạ bội phục." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nhìn Hàn Lập rồi cung kính thi lễ, từ đáy lòng nói ra.

Hàn Lập khoát tay áo, cầm lấy miếng ngọc giản chạm vào mi tâm, thần thức chui vào trong đó.

Ngay sau đó, đuôi lông mày hắn hơi nhíu.

Chỉ thấy bên trong một mảnh ánh sáng màu xanh mơ hồ, rồi hiện ra từng dòng văn tự màu vàng, nhìn kỹ nó, đó rõ là một bộ công pháp tối nghĩa vô cùng, nhưng đó cũng không phải 《Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết》 gì cả, mà là một bộ công pháp tên là <Đông Ất Khô Vinh Kinh>>.

Một lát sau, Hàn Lập đã ghi nhớ toàn bộ văn tự xong, liền hạ ngọc giản xuống rồi đưa cho Nhiệt Hỏa Tiên Tôn.

Nhiệt Hỏa Tiên Tôn vội vàng nhận lấy, nhìn xem kỹ càng.

Hàn Lập nhìn sắc mặt của hắn lộ vẻ vui mừng rồi dần chuyển qua thất vọng, tiếp đó trở lại bình thường, khóe miệng nở nụ cười.

Bộ 《Đông Ất Khô Vinh Kinh》 này tổng cộng chín tầng, cũng là bộ công pháp liên quan đến Thời Gian Pháp Tắc, khi nhìn sơ qua, thì thấy bộ này cùng với mấy bộ 《Thủy Diễn Tứ Thời Quyết》, 《Huyễn Thần Bảo Điển》 có liên quan ngàn vạn lần, tựa như từ một hệ.

"Lệ đạo hữu, bộ công pháp này tuy là không phải 《Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết》 nhưng cũng là bí mật bất truyền của bản tông, hi vọng ngươi đừng truyền ra ngoài." Sau khi Nhiệt Hỏa Tiên thu lại ngọc giản, liền thở dài ngưng trọng nói ra.

"Đó là điều hiển nhiên... Nhiệt Hỏa đạo hữu, đoạn Lưỡng Sinh Thụ còn sót lại này nếu đã không còn tác dụng gì, có thể nhường cho ta được không?" Hàn Lập đổi chủ đề, nói ra.

"Lúc nãy đạo hữu ra tay thật mạnh, đã chặt đứt sinh cơ của tiên thực, hiện giữ lại có tác dụng gì?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lộ vẻ kinh ngạc, hỏi.

"Ài... Không có gì nếu như có cơ duyên vạn phần có thể cứu sống Lưỡng Sinh Thụ này, kiếp nạn sát suy của ta cũng liền có hi vọng vượt qua à? " Hàn Lập cười khổ nói, nhưng trong lòng thì lại tính toán, muốn thử dùng lục dịch trong bình nhỏ cứu sống được hay không.

"Thì ra là thế, vậy đạo hữu thu đi." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn chợt giật mình, vừa cười vừa nói.

"Đúng rồi, ngươi có biết Mộc Diên tiền bối năm đó làm thế nào dùng Lưỡng Sinh Thụ vượt qua sát suy vậy?" Hàn Lập thì cẩn thận thu lại Lưỡng Sinh Thụ từng tí một, vừa mở miệng hỏi.

"Cái này... Chuyện tu hành của Mộc Diên sư bá, ta cũng không rõ, thế nhưng có lẽ cũng không tránh được sát suy hạ xuống, mới dùng ngoại vật mà vượt qua." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lắc đầu, nói ra.

"Ta cũng nghĩ như thế, bởi như vậy, thi hài Mộc Diên tiền bối mới cô động sát thai, hơn phân nữa liên quan tới vô số sát khí vốn giấu trong Lưỡng Sinh Thụ" Hàn Lập gật đầu nói.

Sau khi thu hồi lại, hai người cũng không rời đi ngay, mà chờ cho thương thế trên cánh tay Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lành lại, rồi mới rời khỏi đại điện dưới mật đất.

"Lưỡng Sinh Cung này đã không có vậy thì chỗ khác cũng không, nếu như Tàng Chân Cốc ở trên khối Đại Lục này không bị tách ra, thì cách nơi này cũng không xa lắm, trước tiên chúng ta đến đó xem thử." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nhìn thoáng cuối chân trời, nói với Hàn Lập.

"Không biết Tàng Chân Cốc trong miệng đạo hữu, là chỗ nào của quý tông vậy?" Hàn Lập có chút nghi ngờ hỏi.

"Tàng Chân Cốc là nơi Lão Tổ thường ngày bế quan, ngoại trừ giảng kinh thụ pháp hoặc là chuyện quan trọng trong tông môn, lão tổ mới ra ngoài, còn lại thời gian đều ở lại đó, cho nên chỉ có chỗ này mới có khả năng giấu <<Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết >> Nhiệt Hỏa Tiên Tôn giải thích nói ra.

"Tốt, vậy chúng ta đến đó trước đi." Hàn Lập gật đầu nói.
Sau đó, hai người điều khiển phi thuyền, dưới chỉ dẫn Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, lao nhanh về phía Tàng Chân Cốc.

Trên đường phi hành, từ trên bầu trời nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt đất khắp nơi hoang tàn, chỗ nào cũng đều có người lưu lại dấu vết tranh đấu dử dội.

Hàn Lập thấy vậy, không khỏi nhớ lại, năm đó xuyên tới đây nhìn thấy cảnh tượng đó, đặc biệt là một chưởng động trời từ trên giáng xuống, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.

Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được mà ngước nhìn xa xa trên bầu trời, chỉ thấy trời xanh mây tạnh, xanh thẳm vô cùng, chợt nổi lên yên bình.

Trải qua tầm ba khắc đồng hồ, phi thuyền vượt qua mảnh phế tích thật lớn, đi tới một vùng bình nguyên rộng lớn, liền giảm tốc độ, từ từ tiến đến.

"Thật tốt, Tàng Chân Cốc này không có nứt vỡ, mà vẫn còn dính vào Mộc Hoàng Vực." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nhìn vào tòa sơn cốc màu xanh phía xa xa, nhếch miệng nở nụ cười, nói ra.

Trong mắt Hàn Lập hào quang lây động, cũng đang quan sát sơn cốc bên kia, chỉ thấy hai bên sơn cốc không cao lắm, bề mặt trong cốc có chút bằng phẳng, đón nhận từng ánh nắng chiếu vào, không chút nào chật chội và u tối.

"Tàng Phong Cốc này tựa như không phải nơi trọng địa quan trọng gì, có thể bên trong còn có thủ đoạn cấm chế gì à? Hàn Lập nghi hoặc hỏi.

"Khà khà, Lệ đạo hữu lầm rồi, Tàng Phong Cốc này cũng không phải là nơi thiên địa linh khí nồng đậm nhất trong môn, cũng không bố trí cấm chế bí ẩn gì cả, sở dĩ lão tổ bế quan chỗ này, chỉ là đơn giản ưa thích Không Linh Trúc trong cốc mà thôi." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn vừa cười vừa nói.

"Nói như vậy, ngược lại là ta quá lo lắng rồi..." Hàn Lập hơi ngẩn ra rồi nói.

Trong khi nói chuyện, hai người cũng đã đi đến gần cửa hang.

Chưa hạ xuống dưới đất, chợt nghe từng đợt âm thanh "Rào rào", xen lẫn trong đó là tiếng đung đưa xì xào, tạo thành một nhạc khúc kỳ ảo êm tai, từ trong cốc truyền ra.

"Đây là..." Hàn Lập nghe thấy tiếng này, liền cảm thấy êm ái bên tai, không khỏi thì thào hỏi.

"Đây là khúc Không Linh Trúc, chính từ những cơn gió trong cốc thổi qua tạo thành âm thanh Không Linh Trúc, cùng thân trúc đụng vào nhau tạo thành tiếng vang hòa hợp, có hiệu quả thanh tịnh tâm hồn." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nhắm mắt cảm thụ, rồi giải thích nói.

"Chã trách Di La lão tổ muốn bế quan chỗ này, quả là một tĩnh tu thật tuyệt." Hàn Lập nghe vậy, cũng không nhịn được tặc lưỡi tán dương.

"Đây vẫn chỉ cửa hang, trong cốc vẫn có một loại linh điểu tên là Phong Linh Thước, âm thanh tiếng hót uyển chuyển dễ nghe, cùng phối hợp với Khúc Không Linh Trúc, mới thật sự gọi là diệu âm thế gian." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn có chút hơi tự đắc nói ra.

Đi vào trong cốc, không bao lâu Hàn Lập thấy từng bụi cây trúc xanh tươi ướt át, mọc rãi rác hai bên sườn núi, thân trúc thẳng tắp, nhìn có chút mỏng manh, dưới cơn gió nhẹ lung đưa va vào nhau, phát ra từng tiếng âm thanh "Rào rào".

Càng đi vào sâu, rừng trúc hai bên càng rậm rạp, mơ hồ mọc khắp nơi trong cốc, chỉ chừa lại một đường nhỏ sáu thước lát từ phiến đá, uốn lượn đi sâu vào khu rừng trúc.

Nghe không ngừng âm thanh Linh Trúc chung quanh, trong lòng Hàn Lập cảm thấy bình thản, ngược lại thật sự có mấy phần hưởng thụ.

Nhiệt Hỏa Tiên Tôn bên cạnh cũng giống vậy, mấy ngày liền hắn đều nhíu chặt lông mày, lúc này mới giản ra vài phần.

Sau khi vào sâu tầm nữa canh giờ, chẳng biết khi nào sương mù mờ mịt đã bao phủ cả khu rừng trúc, làm cho âm thanh Khúc Không Linh Trúc trờ nên nhỏ lại.

Hàn Lập nhìn sâu vào rừng trúc càng thêm dày đặc sương mù màu trắng xám, bất nhờ lông mày nhíu lại, trong lòng sinh ra tia cảm giác bất an.

Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng màu tím, nhìn bốn phía chung quanh, lại thấy tầm nhìn của nhìn chỉ thấy được không quá trăm trượng, sau đó trở về mắt thường thì thấy tối tăm mịt mù vô cùng.

Mà càng làm cho hắn kinh ngạc là, thân Không Linh Trúc hay là lá trúc sâu trong sương mù đều trở nên màu xám trắng lạ thường, ngay khi va vào nhau cũng không phát ra tiếng nào cả.

"Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, tựa như những sương mù này có chỗ không thích hợp, tựa như đang áp chế thật mạnh lực lượng thần thức,mơ hồ lại mang theo chút sát khí, có phải chúng ta đã vô tình đụng vào cấm chế gì đó trong cốc hay không? Hàn Lập thu lại tâm thần, nhíu mày hỏi.

"Năm đó lão tổ từng hạ lệnh không được hạ cấm chế tại Tàng Chân Cốc, cũng không hạn chế đệ tử trong môn đi vào trong cốc, vì vậy ta cũng hay đến đây nhiều lần, thường sáng sớm cũng có sương mù ngưng động, nhưng sương mù có chút mờ nhạt, nhưng chưa bao giờ thấy qua sương mù kỳ quái như trước mắt này... Không biết có phải sau cuộc biến cố của tông môn, mới có hay không?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn có chút khó chịu, mở miệng nói ra.

"Bất kể như thế nào, áp chế được lực lượng thần thức đến như thế, tuyệt không chuyện tốt lành gì, chúng ta phải mười phần đề cao cảnh giác." Hàn Lập nhíu mày, nói ra.

Ngay khi hắn vừa dứt lời, bất ngờ vang to một tiếng động trời.
Sâu trong rừng trúc rầm rạp, bất ngờ phát sáng mấy trăm đốm sáng màu xanh u ám, tựa như ma trôi nổi lửa phun ra bốn phía.

"Cẩn thận.. "

Ngay khi Hàn Lập vừa quát một tiếng, tay phải xoay chuyển, chợt trong lòng bàn tay tỏa ra điện quang màu vàng, hiện ra chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm liền nắm trong tay, phía trên còn phát ra lôi điện màu vàng, vang "Đùng đùng" không ngừng.

Sau đó vung lên, lôi điện màu vàng lập tức ngưng thành sợi dây, như roi Trường Tiên vậy liền vụt ngang bốn phía.

Nhiệt Hỏa Tiên Tôn kế bên một tay lấy cỗ kính màu vàng, nhưng chưa thúc giục, còn tay kia thì cầm một cây Quạt Ba Tiêu màu đỏ thẫm thật to lớn hướng về mấy chục đoàn U Hỏa màu xanh mà quạt tới.

"Xì xì xì.."

Tịch Tà Thần Lôi ngưng thành roi Trường Tiên, ở trước người vẻ ra một đường vòng tròn màu vàng, trong chớp mắt đã đánh trúng đoàn quỷ hỏa kia, phát ra từng đợt nổ vang.

Hơn trăm đoàn quỷ lửa to như trái dưa hấu cùng lúc tan rã, nhưng không có tiêu tán, mà phân tán thành vô số U Hỏa màu xanh to như nắm đấm, bay tới có chút chậm hơn, nhưng vẫn bay tới tấp về phía bọn hắn.

"Phần phật" "Phần phật"

Hỏa văn bao quanh trên Quạt Ba Tiêu đỏ thẫm tỏa sáng, bắn ra một đám hỏa diễm đỏ thẫm lớn bằng ngọn lửa màu xanh, va vào đám ngọn lửa màu xanh giữa không trung, làm nổ tung từng đợt.
Hỏa diễm một đỏ một xanh, dần co lẫn nhau phát ra từng đốm lửa nhỏ thậm chí triệt tiêu lẫn nhau, từng đoàn dập tắt, toàn bộ tan biến không thấy đâu cả.

"Lệ đạo hữu, những thứ này dường như Xích Diễm có thể khắc chế được!" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cao giọng quát.

Hàn Lập cũng sớm đã thấy được, tâm niệm vừa động, ngay đầu vai liền phát ra tia sáng bạc, rồi hiện ra một tiểu nhân ngân diễm lớn bằng lòng bàn tay.

Chỉ thấy tiểu nhân bẻ tay duỗi lưng, rồi tiếp đó nghiêng đầu nhìn về lục sắc hỏa diễm bốn phía, múa máy tay chân tựa như muốn bày ra t.ư thế chơi lớn vậy.
Đệ giao hàng, có gì biên dùm đệ :tungtang:
 
Last edited:

Tiểu Mjnh

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
22,13
Tu vi
0,00
"Lần đầu cùng những di tộc các ngươi giao thủ, có chút hiếu kỳ, vừa nãy đứng ngoài quan sát, bên đó thì không có gì đặc biệt, nhưng ngươi thì lại khác, trên người ngươi có chút khí tức của bọn ta." Nam tử áo bào trắng liếc về phía Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, rồi đảo mắt nhìn xuống thân hình Hàn Lập, chủ động mở miệng nói ra.

Hập Lập không có trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm vào nam tử mặc áo bào trắng, ý niệm trong lòng xoay chuyển.

Hắn để ý ngay khi đối phương bấm niệm pháp quyết cùng lúc đó trên người hắn có một tầng ánh sáng màu xám mờ ảo, nhìn giống hệt khí tức mà Mặc Vũ đã thức tỉnh phát ra ở Minh Hàn Tiên Phủ năm đó.

"Không trả lời sao? Hắc hắc... Nghe nói Tiên Giới các ngươi xem Hôi Giới bọn ta như hoang vực, coi bọn ta như dị chủng chưa khai hóa ở một góc Mang Hoang vậy, nhưng hôm nay, ta thấy các ngươi còn không bằng bọn ta?" Nam tử mặc bào trắng vừa cười vừa nói, trong lời nói còn mang theo ý khinh thường
.
Nói xong, hắn cúi người ngồi xổm trên đầu vai của dị thú lân giáp, trong lòng bàn tay hiện lên mảnh ánh sáng màu xám, rồi đặt tay xuống khóa vàng trên cổ dị thú, trên mặt chữ Tỏa đang tỏa ra hào quang, tựa như đã bị áp chế vậy, trở nên ảm đạm mấy phần.

Trên người dị thú lân giáp đang bị khóa vàng giam cầm, cũng lóe lên một tầng ánh sáng xám mờ nhạt, vậy mà thân hình lại lung lay được.

"Đây là thủ đoạn gì, mà lại có thể áp chế được lực lượng Thời Gian Pháp Tắc của khóa vàng được?" Hàn Lập chíu mày, trong lòng sửng sốt nói.

Không đợi hắn kinh ngạc xong, hơn mười con Viên Hầu da xanh chung quanh cùng lúc lao lên lần nữa.

Hàn Lập lật bàn tay một cái, trong lòng bàn tay hiện ra cái hồ lô chứa Đạo Binh, rồi ném giữa không trung, tiện tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Ngay miệng hồ lô phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, từng hạt đậu vàng sẫm phun ra như mưa,liền rơi xuống đất tỏa ra hào quang, hóa thành mấy trăm Đạo Binh, lao về đám viên hầu da xanh kia.

"A, đây chính là Đạo Binh mà các ngươi thường nói sao? Nhìn được lắm..." Thanh niên bào trắng có chút hăng hái khi nhìn một màn này xong, cười mỉm nói ra.

"Không cần che chở cho ta, ngươi đi giúp Nhiệt Hỏa đạo hữu đi." Hàn Lập cùi đầu xuống, nói với Tinh Viêm Hỏa Điểu đang bám trên người.

Vừa nói xong, áo giáp ngân diễm bao phủ người hắn rút lại, rồi hóa thành con chim nhỏ ngân diễm đậu trên đầu vai hắn, liền hót một tiếng thanh minh rồi sau đó tung hai cánh bay vút lên cao, lao nhanh về Nhiệt Hỏa Tiên Tôn.

Ngay lúc đó dưới thế công vài đầu Viên Hầu da xanh đã làm cho Nhiệt Hỏa Tiên Tôn phải đỡ trái hỡ phải, nếu không nhờ cổ kính màu vàng trợ giúp, sớm đã lộ ra sơ hở, liền muốn tháo chạy lâu rồi.

Ngay khi Tinh Viêm Hỏa Điểu cùng rất nhiều Đạo Binh xông đến, áp lực của hắn mới nhỏ đi mấy phần, lúc này mới nhìn về phía Hàn Lập một cái.
Lúc này Hàn Lập vẫn đang đứng trước mặt với nam tử áo bào trắng, cả hai dò xét lẫn nhau, không một ai ra tay cả.

"Nghe nói Hôi Tiên các ngươi có công pháp luyện sát nhập thể, vậy không biết có công pháp tán sát xuất thể hay không?" Lông mày Hàn Lập nhíu lại, mở miệng nói.

Chân mày của nam tử mặc bào trắng cũng nhíu lại, đối với câu hỏi này có chút không ngờ tới, rồi dường như nghĩ tới chuyện gì đó thú vị, tùy hứng cười to nói :

"Khà khà... Chả trách sát khí trên người ngươi nặng như vậy, nếu so sánh với bọn ta cũng không thua kém, xem ra ngươi tham luyến tu vi tiến cảnh, mà lại không biết từ đâu mà lấy được công pháp vốn của bọn ta mà tu luyện nữa?"

"Xem ra chỉ còn cách tự mình sưu hồn mới biết được..." Hàn Lập than nhẹ một tiếng, thản nhiên nói.

Dứt lời, mũi chân hắn dậm xuống đất, Chân Ngôn Bảo Luân trong thể nội nghịch chuyển mau chóng, thân ảnh liền mơ hồ, rồi biến mất ngay tại chỗ.

Thanh niên mặc áo bào trắng thấy vậy chợt sửng sốt, lúc này mới biết hành động của Hàn Lập trước đó là cố ý che dấu tu vi, tốc độ của hắn còn hơn xa dự đoán của mình.

Hai mắt nam tử bảo trắng ngưng tụ tỏa ra ánh sáng xám rực rỡ, song quyền nắm chặt, trong miệng liền quát to ra một tiếng.

Bổng nhiên từ sau lưng tỏa ra một tầng sát khí màu đen ngưng tụ như thực chất, dường như tạo thành một tấm hắc thuẫn thật to lớn, vừa lúc chắn về phía thân ảnh Hàn Lập vừa hiện ra phía sau.

Hàn Lập chém một kiếm vào hắc thuẫn sát khí, liền phát ra tiếng vang thật lớn, còn thân hình của hắn thì lại văng ra xa.

Chợt hắn vẫy tay một cái, khóa vàng trên cỗ dị thú lân giáp tỏa sáng hào quang, mau chóng thu nhỏ lại, rồi xoay chuyển khóa vào mắt cá chân thanh niên Hôi Tiên kia.
Một chữ "Tỏa" màu vàng, ở trước người lập tức tỏa sáng.

Thân thể thanh niên Hôi Tiên cứng đờ, sát thuẫn màu đen sau lưng cũng ngưng đọng, tựa như đang đông cứng ngay tại chỗ vậy.

Ánh mắt Hàn Lập chớp nháy, cũng không có tùy tiện tiến gần, mà xoay cổ tay lấy ra Hồ Lô Huyền Thiên màu xanh, miệng hồ lô chỉ về phía thanh niên Hôi Tiên, bề mặt linh văn liền tỏa sáng.

Hắn liền vỗ mạnh dưới đáy hồ lô, bất ngờ ngay miệng hồ lô lấp lóe một vòng xoáy màu xanh, một cỗ khí thế tích súc mạnh mẽ trong đó, chớp mắt bộc phát ra.

Thanh niên Hôi Tiên thấy vậy, sắc mặt thay đổi, không còn làm bộ giam cầm nữa, ánh sáng màu xám quanh người tỏa sáng, cổ tay xoay chuyển lấy ra một cái lệnh bài màu đen lớn chừng bàn tay, ném lên trên.

Lệnh bài màu đen bay lên cao liền hóa lớn, hóa thành một tấm thuẫn lớn nhỏ.

Trên mặt tuyên khắc một pho tượng đầu dị thú mà Hàn Lập chưa từng thấy qua, chợt ô quang lóe lên, trong đôi mắt của nó sáng lên quang mang màu đỏ sậm, tựa như muốn sống lại.

Trong miệng nó đột nhiên mở ra, bên trong hiện ra một vòng xoáy huyết sắc, từ trong đó truyền ra từng đợt chấn động lạ thường.

Cùng lúc đó, vang một tiếng "Ầm ầm" kèm theo, nháy mắt một đường kiếm quang màu xanh đã chém tới.

Đó là Thanh Trúc Phong Vân Kiếm!

Ngay sau đó, trên lệnh bài vòng xoáy huyết sắc truyền một tiếng gào thét trầm thấp, một mảnh huyết quang chói mắt phun ra, vừa đúng lúc đánh vào chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.

Vang một tiếng "Boong" rung động dử dội.

Trên phi kiếm mang theo hào quang màu xanh bất ngờ tan biến, khí thế lao tới trước đó liền biến mất, còn mảnh huyết sắc quang mang kia cũng vỡ tan, rồi thu ngược trở về lại lệnh bài.

Thanh niên Hôi Tiên rốt cục cũng biết tên Nhân Tộc trước mắt này không hề đơn giản, trên mặt không cười nổi, mà trở nên ngưng trọng vô cùng.

Cổ tay hắn xoay chuyển, trên tay hiện ra một vòng tinh quang màu xám bạc, nhìn giống như mang một lớp thủ sáo màu xám bạc mỏng mảnh cực kỳ, rồi cúi xuống dưới mắt cá chân mình kéo mạnh cái khóa lớn màu vàng.

Ngân quang tỏa sáng, làm hào quang khóa lớn màu vàng không ngừng lây động, tiếp đó kim quang thu lại, vang một tiếng "Két" thật nhỏ, liền bị kéo ra.

Ngay sau khi Hàn Lập triệu hồi lại Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, hít sâu một hơi, trong ánh mắt nhìn về thanh niên Hôi Tiên có thêm mấy phần kinh ngạc.

Cũng không biết đối phương dùng thủ đoạn gì, mà lại có thể cản được khóa vàng cửu phẩm Tiên Khí ẩn chứa lực lượng pháp tắc như vậy.

Hắn liếc qua Nhiệt Hỏa Tiên Tôn bên kia, chỉ thấy dưới sự trợ giúp của Tinh Viêm Hỏa Điểu cùng Đạo Binh, mà xung quanh gã đã nằm xuống mấy cái thi thể Viên Hầu da xanh, hiện lúc này đang chém giết hỗn loạn với Viên Hầu cùng những dị thú lân giáp còn lại, vốn không chú ý gì bên này.

"Hiện giờ chỗ này hai người chính mình gặp phải tình hình khó khăn lạ thường, tranh thủ thời gian để làm rõ mọi chuyện như thế nào mới được."

Ngay khi trong lòng Hàn Lập hạ quyết tâm, liền vung tay lên, mở ra một tầng Linh Vực màu vàng, phạm vi không quá lớn vừa đủ bao phủ hắn cùng gã Hôi Tiên và con dị thú lân giáp dưới phía.

"Di hình hoán ảnh... "Hàn Lập âm thầm thúc giục thần thông" Pháp Ngôn Thiên Địa", trong miệng khẽ nói ra.

Thanh niên mặc bào trắng không biết gì, chỉ thấy trước mắt quay cuồng, không biết sao mà thân hình của mình lại hoán đổi với Hàn Lập, hiện đang lơ lững giữa không trung.

Còn Hàn Lập thì đã đứng trên vai con dị thú lân giáp, tay vung kiếm hạ, chém xuống cái đầu thật to lớn kia,phun ra một dòng máu màu xanh lục.

Văng cả lên mặt của thanh niên áo bào trắng, hắn liền đưa tay lau mặt, cảm thấy có chút ấm áp dính dính, tựa như đây không phải ảo giác.

Rồi hắn nhìn qua Hàn Lập đang tắm trong biển máu, rốt cục trên mặt cũng lộ vẻ khiếp sợ.

Nhưng đúng lúc đó, Hàn Lập lại lên tiếng lần nữa:

"Bêu đầu..."

Sau một tiếng nói thật nhỏ, thanh niên mặc bào trắng cảm thấy ngay cổ mát lạnh, ánh mắt chợt thấy xoay chuyển trời đất.

Thủ cấp của hắn đã tách rời thân thể, mà rơi xuống dưới.

"Không..." Ngay khi đầu vừa rơi xuống, hắn điên cuồng la to một tiếng.

Trong nháy mắt từ mi tâm bay ra một đạo ánh sáng màu xám bạc, hóa thành một tiểu nhân xám bạc cao khoảng ba tấc, diện mạo ngũ quan chỉ thấy mơ hồ, trên người lóe lên quang mang, liền muốn thuấn di chạy trốn.

Nhưng hắn vừa mới bỏ chạy không xa, chợt thấy thiên địa nghịch chuyển, nhục thân của mình vẫn còn đứng trên vai của con dị thú lân giáp như cũ.

Lúc này hắn mới hiểu là mình đã bị lừa.

"Nguy rồi..."

Trên mặt tiểu nhân màu xám bạc lộ vẻ kinh sợ, trên người lóe lên độn quang, liền muốn quay trờ về nhục thân.

"Động Tuyền Kim Quang..."

Nhưng đúng lúc đó, bất ngờ vang lên một quát khẽ.

Một đạo vòng xoáy màu vàng hiện ra từ trong hư không, lơ lửng sau lưng tiểu nhân xám bạc, từ đó truyền ra từng đợt phạn âm.

Tiểu nhân màu xám bạc cảm thấy không khí quanh người xiết lại, độn quang không cách nào nhúc nhích một chút nào.

Hiển nhiên Hàn Lập sẽ không mặc kệ cho vòng xoáy thôn phệ tiểu nhân xám bạc, mà lao người tới, đưa tay bắt lấy, liền nắm trong lòng bàn tay, ánh mắt hắn hờ hững, giữa mi tâm bắn một sợi tơ trong suốt, liền muốn cưỡng ép sưu hồn tiểu nhân màu xám bạc.

Ngay khi tiểu nhân màu xám bạc đang giãy dụa dữ dội trong vô vọng, bất ngờ dưới bụng phát ra một đoàn ánh sáng xám.

Hàn Lập thấy thế, thầm nghĩ không tốt, liền vội vàng muốn thi triển cấm chế, nhưng cuối cùng lại chậm một bước.

Chỉ nghe "Phanh" một tiếng trầm đục, tiểu nhân xám bạc liền nổ tung thành mảnh vỡ.

Hàn Lập thấy vậy, cũng chỉ bất đắc dĩ phủi hai bàn tay, quay người nhìn về dị thú lân giáp.

Không ngờ nó phát hiện chủ nó bỏ mình, liền há to miệng ra, muốn nuốt thi thể hôi tiên vào trong bụng.

Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, trong tay cầm chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm từ chín cây hợp nhất, trước mũi kiếm ngưng tụ ra ba viên lôi châu màu vàng, thân hình lao nhanh tới, chém một kiếm về phía dị thú hung ác kia.

Vang "Oanh" một tiếng thật lớn.

Thân thể dị thú lân giáp cùng mặt đất dưới người liền bị một kiếm chẻ đôi, đổ xuống thật nhiều hỏa diễm lục sắc, nhuộm cả mặt đất thành màu xanh.

Hàn Lập vung tay, đem nhục thân Hôi Tiên chụp tới, từ trên người lục soát từng đợt, nhưng không phát hiện thấy tấm lệnh bài màu đen khi nãy, mà chỉ thấy trên cổ tay lại có một vòng tay màu trắng làm bằng xương.

"Chẳng lẽ đây là kiện pháp bảo trữ vật à?" Hàn Lập Nghi hoặc trong lòng, liền ý muốn luyện hóa nó, kết quả lại không phản ứng chút nào.

Hắn tiện tay đeo nó vào tay mình, rồi vung tay mở ra Hoa Chi Động Thiên, trực tiếp cầm bộ thi thể Hôi Tiên ném vào tầng một lầu các mà Ma Quang đang ở.

Sau đó hắn liền đống lại Động Thiên, thu hồi Linh Vực, quay người bay về phía Nhiệt Hỏa Tiên Tôn.

Sau khi hai người liên thủ, rất nhanh đã thanh trừ tất cả dị thú Hôi Giới còn lại.

Nhìn thi cốt đầy đất, Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nhíu mày, lầm bầm nói ra:

"Những kẻ này, hẳn là đến từ Hôi Giới à?"
có gì Biên dùm đệ
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top