[ĐK Dịch] Phàm Nhân Tiên Giới Thiên - Vong Ngữ (lầu 2)

Status
Not open for further replies.

Mặc Mặc Phi Ngữ

Trúc Cơ Hậu Kỳ
Ngọc
2.366,29
Tu vi
110,25
Muội trả chương 668

Tác giả: Vong Ngữ

Dịch: Mặc Mặc Phi Ngữ
Biên:
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Nguồn: bachngocsach.com​

“Xem ra phía trước không qua được rồi...”, Ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, thì thào tự nói một câu.

Dứt lời, hắn quay người đi đến hướng mái vòm hình cầu.

Kết quả, hắn vừa mới nhấc chân, nửa thân dưới khung cầu hình vòm đột nhiên chấn động, bắt đầu đung đưa liên tục.

Hàn Lập bỗng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên trong kẽ nứt to lớn sau lưng truyền đến từng đợt không gian chấn động mãnh liệt làm lòng người kinh hãi, ở vùng biên giới chợt bắt đầu chậm rãi bành trường, tựa như một cái miệng lớn thôn thiên, hướng về khung cầu hình vòm bên này mà cắn nuốt.

Trong lòng hắn rùng mình, vội vàng điểm mũi chân, thân hình lướt gấp ra ngoài, rơi vào đầu cầu sư tử đá bên cạnh.

Nhưng khi hắn xoay người nhìn lại lần nữa, động tĩnh cổ quái vừa xuất hiện lúc trước lại ngừng lại, kẽ nứt vừa khuếch trương một chút tựa hồ lại ổn định.

“Chẳng lẽ, Bên trong di tích Chân Ngôn Môn này vẫn còn duy trì không gian vỡ vụn liên tục?” Hàn Lập thấy tình hình này, trầm ngâm nói.

Nếu thực sự như thế, về sau lúc tìm tòi trong di tích lại càng càn chú ý cẩn thận hơn.

Nhưng vào lúc này, dị biến nổi lên!

Phía dưới con thạch sư bên cạnh hắn, một hồi chấn động quỷ dị đột nhiên truyền đến, ngay sau đó, một cái vòng xoáy phạm vi hơn mười trường màu đen lăng không lơ lửng mà ra, vẫn duy trì liên tục mở rộng, bên trong truyền ra cỗ lực lượng hấp dẫn cường đại đến cực điểm.

Hàn Lập sinh cảnh giác, vội vàng vận chuyển Chân Ngôn Bảo Luân trong cơ thể, chuẩn bị ly khai khu vực này mà trốn đi, kết quả phát hiện dưới chân đã bị mộ cỗ Không Gian Chi Lực cường đại gắt gao giữ lấy, căn bản không thể tránh thoát.

“Nguy rồi...”

Hàn Lập sắc mặt biến đổi, liền tranh thủ thời gian mở ra Linh Vực, hào quang tím vàng lóe lên trên khuôn mặt, trên da mọc ra từng mảnh kim lân, Huyền Vũ huyết mạch biến thành một bộ áo giáp màu xanh sẫm lập tức phũ trùm trên thân.

Nhưng mà, còn không đợi hắn gọi ra Thanh Trúc Phong Vân kiếm, lực hút dưới chân bỗng nhiên tăng vọt, đồng thời kéo hắn và cả con sư tử đá kia vào bên trong vòng xoáy.

Trong nháy mắt, Hàn Lập liền cảm thấy dưới chân trống không, thân ảnh cũng xuất hiện ở trong một mảnh không gian tối tăm mờ mịt màu đen.

Chỉ nghe “Oanh” một tiếng vang thật lớn.

Con sư tử đá cùng Hàn Lập rơi vào kẽ nứt không gian bị một đạo gió lốc bao phũ hôi quang mịt mờ quét qua, trong nháy mắt nứt toác ra, hóa thành bột mịn, tan biến không còn.

Trong lòng Hàn Lập biết mình bị kéo vào bên trong kẽ nứt không gian, không dám có chút nào buông lỏng, trong mắt ánh sáng tím lập lòe, cẩn thận đánh giá từng ly từng tí bốn phía.

Cùng lúc đó, hai tay hắn đồng thời cùng lấy ra chín chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hợp nhất, cùng với Huyền Thiên hồ lô xanh biếc, tập trung t.ư tưởng đề phòng.

"Vù vù. . ."

Từng đợt cuồng phong gào thét từ bốn phía không ngừng truyền đến, ngay trong tầm mắt, khắp nơi đều có thể chứng kiến từng đoàn nối tiếp từng đoàn vòng xoáy không gian màu xám trắng, cùng từng đạo kẽ nứt không gian màu xám trắng dài ngắn đan xen, phân bố lộn xộn khắp bốn phía, nhìn cực không ổn định.

Hư không chỗ xa vô cùng còn có thể chứng kiến từng khối lục địa diện tích lớn nhỏ không đều, dường như bị từng cái bong bóng khí vô hình trong suốt bao vây lấy, trôi lơ lửng ở các loại không gian kẽ nứt cùng vòng xoáy trong khe hẹp.

Có một ít lục địa diện tích lớn hơn, thoạt nhìn coi như ổn định, nhưng cũng có một phần diện tích nhỏ ở bốn phía bị kẽ nứt không gian đè xuống xé rách, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ vỡ vụn của nó.

"Oanh "

Đúng lúc này, tại chỗ rất xa trong hư không bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.

Hàn Lập trong lòng căng thẳng, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo dòng xoáy màu xám trắng lớn vô cùng xé rách lấy chung quanh không gian, điên cuồng hướng bên này cuốn tới.

Những nơi nó đi qua, không gian chấn động không thôi, từng trận chấn động không gian mãnh liệt làm cho bóng tối dày đặc chung quanh có chút bắt đầu vặn vẹo, phụ cận kẽ nứt không gian không cách nào duy trì, nhao nhao bị nó lôi kéo lấy dung nhập vào bên trong dòng xoáy.

"Không tốt, cái này là. . . Không gian phong bạo!"

Hàn Lập trong lòng không ngừng kêu khổ, không hiểu được bị kéo vào không gian kẽ nứt bên trong cũng đã đủ xui xẻo rồi, bây giờ lại còn gặp không gian phong bạo.

Bản thân hắn bây giờ tuy rằng thân thể có chút cường đại, nhưng cũng không dám trực diện đối đầu Không Gian Chi Lực trình độ như thế.

Hắn xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía một mảnh lục địa lơ lửng ở khoảng cách gần nhất, không dám lại tiếp tục lưu lại nơi này, quyết định né tránh, liền âm thầm thúc giục Chân Ngôn Bảo Luân trong cơ thể nghịch chuyển, thân hình bắt đầu hướng bên bên kia di động mà đi.

Bởi vì bốn phía kẽ nứt không gian thật sự quá nhiều, Hàn Lập căn bản không dám đem tốc độ tăng lên quá nhanh, chỉ có thể cẩn thận đến cực điểm chậm rãi di động hướng mảnh đất bên kia.

Ước chừng sau khi bay ra hơn nghìn trượng, Hàn Lập hơi ngừng, nhìn lại cái đạo không gian phong bạo kia, thần sắc lập tức trở nên cực kỳ khó nhìn.

Chỉ thấy phạm vi dòng xoáy xám trắng mới vừa rồi còn chưa quá vạn trượng, bây giờ đã bạo tăng tới mấy vạn trượng, phương hướng tiến đến tuy rằng không phải thực sự thẳng đến Hàn Lập, nhưng theo độ mở rộng không ngừng tạo thành ảnh hưởng càng ngày càng lớn đối với không gian vốn không ổn định.

Nếu trước đó hắn không rời phạm vi ảnh hưởng của vòng xoáy để đi đến mảnh lục địa kia thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình cùng không gian xung quanh bị kéo vào bên trong vòng xoáy, thịt nát xương tan.

Nếu là chết ở đây, đừng nói hài cốt không còn, cả nguyên anh hay thần hồn cũng nhất định bị tiêu tán triệt để dưới cương phong quét qua.

“Không quản được nhiều...”

Hàn Lập nghĩ thầm trong lòng, Linh Vực bao phủ ngoài thân mở rộng gấp mấy lần, thân hình bỗng nhiên nhanh hơn, hóa thành một đạo lưu quang màu vàng, cấp tốc xuyên thẳng qua hư không.

Mấy vạn trượng, mấy ngàn trượng, hơn nghìn trượng. . .

Mắt thấy khối lục địa kia càng ngày càng gần, cảnh vật ở trên càng lúc càng càng lớn, Hàn Lập thậm chí ngửi được khí tức thảo mộc ở trên, tâm tình càng muốn treo lên tới cổ họng.

Còn kém một điểm, còn kém một điểm. . .

Lúc mắt thấy sắp đi tới biên giới lục địa, một tiếng nổ "Ầm ầm" bỗng nhiên vang lên.

Đoàn không gian phong bạo cực lớn kia đột nhiên bạo liệt, chính giữa sáng lên một đoàn bạch quang đẹp mắt, vô số quang nhận màu xám trắng từ trong bay ra, bay đi bốn phương tám hướng.

Những quang nhận xám trắng này lớn nhỏ không đều, có cái chừng mấy trăm trượng chiều dài, có cái lại không quá một tấc, trong đó tất cả đều lôi cuốn lấy nguyên thủy Bản Nguyên Không Gian Chi Lực cuồng bạo, uy năng căn bản không cách nào dự đoán.

Hàn Lập cảm nhận được biến cố bên kia, thần sắc càng trở nên khó coi, căn bản không quay người, chỉ có thể điên cuồng gia tốc, hướng bên khối lục địa phía trước kia vọt tới.

Nhưng vào lúc này, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một hồi không gian chấn động kịch liệt.

"Phanh phanh phanh "

Hàn Lập trong lòng rùng mình, lúc đang muốn hành động, mấy thanh âm nổ đùng từ phía sau vang lên, thời gian Linh Vực của Hàn Lập bị mấy đạo quang nhận xám trắng đánh trúng, căn bản không kịp triển khai công hiệu giảm tốc độ, đã bị Không Gian Chi Lực vặn vẹo xé rách không cách nào duy trì được, tự động tiêu tán.

Trong miệng Hàn Lập phát ra một tiếng hét điên cuồng, lúc này quên mình hướng khối lục địa kia gia tốc lao xuống dưới.

"Oanh" một tiếng vang lên lần nữa!

Thân thể của hắn đập vào một tầng chắn mắt thường khó thấy, lại chắc chắn vô cùng phía trên không gian bích chướng, không thể nhẹ nhàng mà qua, bị bắn lên nặng nề.

Miệng Hàn Lập phát ra một tiếng kêu đau đớn, lúc muốn bay vút qua hướng khối lục địa kia đã không còn kịp, một đạo quang nhận xám trắng dài đến ba thước đã tập kích tới, hướng bên hậu tâm của hắn đâm xuyên đi qua.

Lúc nghìn cân treo sợi tóc, hắn căn bản không kịp nghĩ nhiều, trở tay đem Huyền Thiên hồ lô đưa lên đến sau lưng, tay kia nhanh chóng bấm niệm pháp quyết thúc giục.

Chỉ thấy hồ lô toàn thân tỏa hào quang xanh biếc mãnh liệt, chỗ miệng hồ lô hiện ra một vòng xoáy, "Phốc" một tiếng vang nhỏ, liền đem đạo quang nhận xám trắng kia hút vào bên trong hồ lô.

Hàn Lập tay cầm hồ lô, chỉ cảm thấy một lực cực lớn đánh vào kéo tới, thiếu chút nữa sẽ phải rời tay.

Thật vất vả mới có cơ hội thở dốc, hắn nào dám buông tha, thân hình bỗng nhiên gia tốc, lại vọt tới hướng bên khối lục địa kia.

Đúng lúc này, lòng bàn tay của hắn bên trong đột nhiên truyền đến một hồi nóng bỏng mãnh liệt.

Lúc cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy hồ lô xanh biếc nắm trong tay vậy mà như là khối sắt cháy, trở nên vô cùng đỏ thẫm, thân hồ lô chấn động không thôi, thoạt nhìn như lúc nào cũng sắp sửa nổ tung.

Hàn Lập trong lòng khẽ động, thu hồi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, nâng một bàn tay lên, hướng bên dưới đáy Huyền Thiên hồ lô trùng trùng điệp điệp vỗ vào.

Chỉ nghe "Phanh" một tiếng vang nhỏ, quang nhận xám trắng lúc trước bị hồ lô hút vào từ trong đó nổ bắn ra, thẳng đến không gian bích chướng bên ngoài khối lục địa kia.

"Ầm ầm "

Một tiếng chấn nổ thông thiên địa vang, chỉ thấy không gian bên ngoài lục địa kia, xuất hiện một lỗ hổng hẹp dài giống như đường kẽ nứt không gian, chiều dài không quá mấy trượng, cũng rất không ổn định, thoạt nhìn tùy thời sẽ biến mất.

Hàn Lập nào dám bỏ qua cơ hội lần này, Chân Ngôn Bảo Luân trong cơ thể nghịch chuyển đến cực hạn, thân hình bỗng nhiên lóe lên, bạp xông vào lỗ lớn kia.

Sau một khắc, toàn bộ người tựa như thiên thạch rơi xuống đất, lập tức "Phanh" một tiếng, đập vào một tòa đỉnh núi cao tầng tầng lớp lớp, chỉ một thoáng đỉnh núi nham thạch nứt vỡ, bụi mù cuồn cuộn.

Nhưng ngay sau đó, "Vèo" một tiếng, thân ảnh Hàn Lập từ trong bắn ra.

Hắn đứng giữa không trung, nhìn qua cái lỗ lớn trên bầu trời chậm rãi khép kín, phun ra một ngụm trọc khí thật dài, trong lòng nghĩ mà sợ hãi không thôi.

Một màn vừa rồi thật sự quá nguy hiểm, bản thân nếu như phản ứng hơi chậm một chút, hoặc là không có cái Huyền Thiên hồ lô kia bản thân sợ là phiền toái lớn rồi.

Xem ra bên trong cái Chân Ngôn môn di tích này nhìn như bình tĩnh, vẫn là nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, bản thân lúc trước quả thực có chút coi thường rồi.

Sau một lát, thân hình hắn chậm rãi di chuyển, đi tới một chỗ cây xanh che phủ rậm rạp phía dưới, dựa vào một khối quái thạch dữ tợn chậm rãi ngồi xuống.

Hắn giơ tay lên giữa Huyền Thiên hồ lô, cảm giác trong lòng bàn tay có nóng hơn, nhưng không có cảm giác nóng bỏng vừa rồi, màu đỏ hồng trên thân hồ lô cũng chậm rãi biến mất, dần dần khôi phục màu sắc xanh biếc nguyên bản.

Hàn Lập hơi hơi đánh giá một chút, thả ra thần thức vào trong đó cẩn thận thăm dò xem xét một lát, phát hiện bên trong ngoại trừ Linh lực vận chuyển có chút hỗn loạn bên ngoài, ở bên trong bao gồm Thanh Trúc Phong Vân Kiếm và những Tiên Khí kia cũng đều cũng không đáng lo.

Hắn lúc này mới thoáng an tâm, đem hồ lô thu vào, lật tay lấy ra một quả đan dược ăn vào, nhắm mắt bắt đầu điều tức.

Ước chừng sau nửa canh giờ, hắn một lần nữa mở hai mắt ra, khí tức trên thân mới một lần nữa vững vàng.

Sau khi đứng lên, Hàn Lập duỗi thân một chút, bắt đầu đánh giá đến bốn phía, rất nhanh hắn liền phát hiện chung quanh quái thạch như rừng, một mực kéo dài rời khỏi rừng rậm bên ngoài.

"Nơi đây là địa phương nào? Chẳng lẽ cũng là một chỗ bên trong di tích?"

Hàn Lập mang theo nghi vấn, dọc theo những thứ quái thạch này một đường đi ra ngoài.
 

Tiểu Mjnh

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
22,13
Tu vi
0,00
Hàn Lập bước ra khu rừng, chỉ thấy bốn phía trở nên trống trải.
Sau đó ánh hắn nhìn ngó chung quang, rồi đi về phía trước, không bao lâu đã đến một bãi đá đủ loại đá xù xì khác nhau tạo thành một khu rừng đá.

Mà ở giữa khu rừng đá đó, có một bệ đá hình tròn bao phủ một màu xanh rộng tầm nghìn trượng, cao khoảng trăm trượng, bên trên hiện đầy vết nứt mọc rêu xanh lại hòa hợp với thiên nhiên núi rừng thành một chỗ,nhìn rất cỗ xưa.

Hàn Lập thấy vậy, khẽ nhíu mày, dường như cảm thấy đài cao trước mắt đã gặp qua đâu rồi.

Hắn suy t.ư một lát, bất ngờ thân hình hắn nhảy lên, rồi hạ xuống bên trên bệ đá.

Trên bệ đá cũng không bài biện gì quá nhiều, trên mặt đất trãi rộng đường vân rạn nứt, bên trong còn có nhiều dây leo kéo dài, leo khắp nơi trên đất, tuy nhiên có chút đặc biệt là trên khắp bệ đá tựa như có một tầng lực lượng Thời Gian Pháp Tắc.

Thế nhưng, cách bệ đá không xa còn có dựng thẳng một tòa bia đá khổng lồ cao trăm trượng, bên trên cũng mọc rêu xanh cùng dây leo màu xanh bò khắp nơi.

Hàn Lập đi tới gần, mới phát hiện phía dưới dây leo còn che khuất mấy chữ khắc họa Kim Triện Văn màu vàng :

"Pháp Ngôn Thiên Địa".

Hắn nhíu mày, rồi quay đầu nhìn chung quang, chỉ thấy chung quang núi rừng ngập trong biển mây mênh mông, liền bừng tỉnh đại ngộ nói ra:

"Té ra là nơi này..."

Tòa bệ đá này chính là hắn năm đó nhờ vào Tinh Bích nhìn thấy tăng nhân tai to, cũng là chỗ giảng đạo cho các đệ tử.

Lúc đó, hắn chỉ kịp nghe Di La lão tổ cao thâm mạt trắc giảng kinh được tám câu rưỡi, liền tự thành vận chuyển thần thông một hơi đã thông tám cái tiên khiếu, giúp hắn có lợi vô cùng.

Đáng tiếc là, sau lần đó ra, hắn cũng không có cơ hội từ Tinh Bích nhìn cảnh tượng đó một lần nữa.

Tuy nhiên dưới cơ duyên xảo hợp hắn lại đến đây lần nữa, có lẽ trong cõi U Minh ý trời đã an bài, để cho hắn được thấy lại cảnh Di La lão tổ giảng đạo lần nữa.

Nghĩ đến đây, hai tay Hàn Lập liền bấm pháp quyết, kim quang sau lưng tỏa sáng rực rỡ, Chân Ngôn Bảo Luân xoay tròn từ từ hiện ra.

Một lúc sau, thân hình hắn bay lên bầu trời, đứng lơ lửng giữa không trung.

Năm đó hắn nhận ảnh hường của Tinh Bích, nên không cách nào nhìn thấy trọn toàn cảnh của bệ đá, hôm nay đương nhiên muốn chọn một chỗ tốt.

Chỉ thấy hai tay hắn pháp quyết biến đổi, lặng lẻ niệm tụng nói : " Ngưng".

Vừa dứt lời, mấy trăm đạo văn trên Chân Ngôn Bảo Luân sau lưng từ từ sáng lên, Chân Thực Chi Nhãn ở giữa bất ngờ mở ra, bên trong hiện ra con mắt màu vàng thật lớn trông như thực chất, từ trong đó bắn ra một chùm ánh sáng màu vàng, rọi lên trên bệ đá.

Chỉ thấy bệ đá màu xanh chìm trong kim quang, bên ngoài nó cũng tự mình phát ra kim quang nhàn nhạt, từ hư không hiện ra từng hình ảnh, cũng từ đó hiện những thân ảnh quen thuộc.

"Quả nhiên..."

Hàn Lập thấy vậy, trong miệng thì thào một câu nói ra.

Ánh mắt của hắn nhìn về thân hình Mộc Nhân mặc áo bào màu vàng tên là Mộc Diên, tóc nhìn như rôm rạ, cùng với đứa bé đầu to cao năm thước từng thấy trong Thủy Diễn Cung trước đó, rồi đến người cởi trần toàn thân hỏa văn,lại nhìn qua những người khác, cuối cùng dừng trên tăng nhân tai to mập mạp mặc áo cà sa màu đỏ.

Ánh mắt hắn hiền lành, ngồi xếp bằng tùy ý, trong tay khẽ vân vê chuỗi bích ngọc phật châu, bờ môi khép mở từ từ, từ tốn giảng thuật gì đó.

Mỗi lần hắn mở miệng, giữa miệng hắn bay ra vô số phù văn năm màu, hóa thành từng đạo ánh sáng năm màu bay cao lên bầu trời, cộng minh với thiên địa, hiện ra nhiều thứ lạ kỳ.

Cho dù đã thấy qua cảnh này rồi, trong lòng Hàn Lập vẫn kinh thán không thôi.

Chỉ là không giống lần trước, cảnh tượng lần này, đều nhìn thấy từ ảo cảnh hư vô của Chân Thực Chi Nhãn chiếu lại, cũng không phải là thật, cho nên cũng không cảm thấy ý cảnh huyền diệu gì như lần trước, từ đầu đến cuối Hàn Lập cũng không hiện ra dị biến gì cả.

Mắt hắn thấy tuyết rơi gió nổi mây phùn, sinh ra biến hóa khôn lường, trong lòng hắn càng nổi lên nghi ngờ.

Có thể thấy được vô thượng diệu pháp của Di La lão tổ, vậy mà hủy hoại Chân Ngôn Môn trong chốc lát, cuối cùng vị Thời Gian Đạo Tổ hủy diệt Chân Ngôn Môn cường đại đến cỡ nào? Hắn cũng cách nào tưởng tượng cả.

Một lúc sau, Thụ Nhân áo bào màu vàng bắt đầu hỏi, tăng nhân tai to liền cười to rồi giải thích những nghi ngờ, làm cho năm vị đệ từ cùng nhau quỳ bái.

Tăng Nhân tai to tiếp tục giảng kinh, nhưng nói ra nữa chừng, bất ngờ dừng lại, trong miệng phát ra tiếng kinh ngạc, ánh mắt về phía hư không.

Ánh mắt Hàn Lập cũng nhìn về bên đó, nhưng thấy nơi đó trống không, không có cái gì.

Hắn còn đang nghi hoặc, liền thấy năm tên đệ tử phía trước đang chìm trong ý cảnh tỉnh lại, cũng nhìn về hướng đó, trong đó Thụ Nhân áo bào màu vàng tên là Mộc Diên liền đứng dậy, quát lên một tiếng phẫn nộ về hướng bên đó.

Lúc này Hàn Lập chợt hiểu ra, chẳng phải đây là chính hắn đã nghe trộm đạo năm đó, rồi bị người ta phát hiện ra sao?

Sau đó hắn cười khổ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Di La lão tổ, rồi lại liếc về bên cạnh bồ đoàn của Mộc Diên ngồi xếp bằng, lại thấy một con chuột mập toàn thân trơn bóng, đang ở t.ư thế hai chân đứng thẳng, cũng nhìn về phía bên kia.

" Con Chuột này... hình dáng này, chẳng lẽ là..."

Tâm niệm Hàn Lập vừa động, nhớ lại năm đó ở Man Hoang Giới Vực trong vực sâu nhìn thấy con Cự Thử màu xanh kia, ngoại trừ thân thể của nó thật to ra chênh lệch khá xa với con trước mắt, nhưng dáng vẻ lại giống nhau như đúc.

Còn đang ngẫm nghĩ, Thụ Nhân áo bào màu vàng đã trở về chỗ cũ, đưa tay búng vào đầu con chuột mập, cả người nó văng xa mấy trăm trượng.

Kết quả, chỉ thấy nó đứng dậy, rồi đi từ từ đến bên cạnh Di La lão tổ, ngồi xếp bằng kế bên góc áo của hắn.

Di La lão tổ cúi mặt xuống nhìn nó một chút nhưng không đưa tay đuổi nó đi, mà lại tiếp tục mở miệng giảng đạo.

Thụ Nhân áo bào màu vàng thấy vậy, cũng không có làm khó con chuột kia.

Mặc dù Hàn Lập không cách nào được lợi như năm đó, nhưng vẫn hết sức chuyên chú xem Di La lão tổ vì các vị đệ tử mà giải thích đại đạo, cũng đem mọi cử động lão tổ cùng đệ tử ghi nhớ lại.

Trải qua không biết bao lâu, khi Di La lão tổ giảng đạo xong, trên mặt lộ nụ cười ôn hòa, ánh mắt nhìn lên người từng gã đệ tử, phất tay nói bọn hắn tự tản đi, rồi tự mình bế quan ngộ đạo.

Ánh mắt Hàn Lập nhìn chăm chú vào Di La lão tổ, trong lòng kinh ngạc không thôi, vừa nãy trong lúc ngớ ngẩn, hắn cảm thấy ánh mắt Di La lão tổ vừa nhìn trên mặt mình một cái.

Tuy là trong nháy mắt, nhưng cảm thấy mười phần vi diệu, dường như trong mắt còn mang theo thâm ý nào đó.

Chẳng lẽ hắn không chỉ phát hiện mình trộm đạo năm đó, mà còn biết mình chiếu lại cảnh tượng năm đó ở nơi này, cũng muốn nói chính mình thứ gì đó?

Sau khi Hàn Lập nghĩ kỹ, lại cảm thấy không thể nào, đành lắc đầu cười khổ, chính mình nghĩ quá nhiều rồi.

Đợi các đệ tử có cả con chuột mập kia thi lễ thật sâu rồi tất cả rời đi, Di La lão tổ vẫn không đứng dậy mà vẫn khoanh chân ngồi tĩnh tọa hơn nửa ngày, mới thu lại tràng hạt trong tay, từ từ đứng lên.

Thân hình mập mập hắn từ từ di chuyển, nhìn về vách đá khắc lấy "Pháp Ngôn Thiên Địa" lặng yên quan sát, rồi bất ngờ nhấc bàn tay, liền chỉ vào đó một cái.

Một vệt kim quang từ đầu ngón tay bắn ra, lóe lên đâm vào chữ "Ngôn" một cái rồi biến mất.

Sau đó, tăng nhân tai to chắp tay đứng đó, ngửa đầu nhìn lên trời, thân hình dần dần mơ hồ, tiêu tán khắp nơi trời đất, cho đến khi biến mất không thấy gì cả.

Chẳng hiểu sao, Hàn Lập nhìn vào bóng lưng đó, trong lòng sinh ra cảm giác cô quạnh "đời người giữa trời đất, mịt mờ như cõi hư vô", sững sờ thật lâu.

Đợi tất cả dị tượng biến mất hoàn toàn, lúc này Hàn Lập mới bấm pháp quyết, thu lại Chân Ngôn Bảo Luân, thân hình hạ xuống, đi tới trước tấm bia đá kia.

Bàn tay trong tay áo hắn vung lên, vẩy một cơn gió nhẹ tới gỡ đám rêu xanh cùng dây leo ra, lộ ra chữ "Ngôn" thật to ở giữa.
Tiếp đó trong mắt Hàn Lập hiện ra ánh sáng màu tím, liền vận chuyển Cửu U Ma Đồng, cẩn thận nhìn lên trên đó.

Trên đỉnh chữ "Ngôn" , quả nhiên có một tầng kim quang lờ mờ lóe ra kim quang, tựa như bên trong còn có Càn Khôn nào đó.
Hàn Lập thò một tay tới, ngón giữa cùng ngon trỏ như lưỡi đao, đâm vào trong đó, dể dàng đâm vào trong thạch bích, hai ngón kẹp lấy một cái thẻ trúc thanh ngọc, từ từ lấy ra.

Hắn đem ngọc giản cầm trong lòng bàn tay, cúi đầu xem xét, chỉ thấy trên đó khắc lấy dòng chữ Kim Triện Văn nhỏ màu vàng ghi :

Nghe đạo lúc sớm chiều, duyên pháp trong thiên địa.

Tâm niệm Hàn Lập vừa động, liền thôi động tiên linh lực đem thẻ trúc thanh ngọc luyện hóa, rồi chuyền thần thức vào trong đó, nhắm mắt xem xét.

Một lát sau, bất ngờ hai mắt hắn mở ra, trong mắt lộ vẻ vui mừng vô cùng.

Trong thẻ trúc này ghi rõ ràng là 《 Chân Ngôn Hóa Luân Kinh》cửu trọng công pháp, cùng một đoạn văn tự kì quái tên là 《 Tu Di Cảm Ứng Thiên》.

《Chân Ngôn Hóa Luân Kinh》công pháp này Hàn Lập cũng không còn xa lạ gì, rất nhanh đã xem qua một lần, phát hiện bên trong có vài đoạn không trùng những với công pháp mình đã luyện những năm nay, không biết có phải diễn giải cách thức khác nhau hay không, may là không vấn đề gì lớn, cũng không ảnh hưởng gì đến công pháp tu hành, càng không đến mức tẩu hỏa nhập ma.

Hơn nữa, trong chín tầng công pháp này. Hàn Lập phát hiện thần thông "Pháp Ngôn Thiên Địa" hắn lấy từ Mộc Diên cũng được ghi tỉ mỉ trong đó, nội dung cũng có chút khác biệt, chẳng qua cũng không ảnh hưởng chút nào.

Về phần《Tu Di Cảm Ứng Thiên》 kia, Hàn Lập xem không hiểu, văn tự ghi chép trên đó chỉ có mấy nghìn từ mà thôi, nhưng nội dung lại tối nghĩa vô cùng, nhìn cũng không giống công pháp tu luyện, lại không giống bí thuật thần thông.

Sau khi nửa ngày xem xét, Hàn Lập cũng không biết nó cuối cùng là thứ gì, đành phải thôi.

Hắn đem cửu trọng 《Chân Ngôn Hóa Luân Kinh》cẩn thận nhìn một lần nữa, liền đè nén cảm xúc muốn tu luyện lại, rồi bước tới tấm bia đá kia.

Hàn Lập nhìn thật sâu trên tấm bia đá khắc chữ "Pháp Ngôn Thiên Địa" thật lớn, rồi hướng về phía bóng lưng sớm đã biến mất không thấy đâu, cung kính thi lễ thật sâu, rồi thân hình tung bay lên cao, hướng về chân núi mà bay tới.
giao hàng, có gì sai sót biên dùm đệ @Độc Hành
 
Last edited:

kethattinhthu7

Phàm Nhân
Ngọc
220,13
Tu vi
0,00
Ngày mai muội tiếp tục lãnh chương chiều nha (tức là 672) tối muội sẽ trả, còn 670 (chiều nay) và 671 (sáng mai) các huynh chia nhau hén. Muội làm chậm nên k dám nhận liên tục :)) mắt mỏi quá
Sẽ vui hơn khi có Lão giúp đỡ :41:, chứ lão cu bị hư bay màu rồi
667 huynh đang dịch :)
Xem bóng đi, dịch dọt gì nữa.
Oh my, chuyện gì đã xảy ra :giatminh:
Lâu rồi mới gặp đệ. :D
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top