[ĐK Dịch] Phàm Nhân Tiên Giới Thiên - Vong Ngữ (lầu 2)

Status
Not open for further replies.

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
Hàn Lập nhíu mày trầm ngâm một lát, lắc đầu, lông mày giãn ra.


Nếu như tạm thời không thấy bọn Hồ Tam, trước tiên phải nhìn tình hình xung quanh một chút, hắn cũng rất hiếu kì với di tích của Chân Ngôn môn.


Liền trước mắt, bản thân hắn tu luyện hai đại thần thông“Chân Ngôn Bảo Luân kinh” cùng với “Pháp Ngôn thiên địa” đều có nguồn gốc từ Chân Ngôn môn, vả lại cũng không phải bản công pháp hoàn chỉnh, có lẽ từ di tích này có thể có chút manh mối.


“Đúng rồi...” Hàn Lập đang muốn khởi hành, chợt nghĩ tới một chuyện, vung tay lên.


Một đoàn lục quang bay ra từ trên người hắn, lóe lên biến thành một cái hồ lô xanh biếc.


Hàn Lập bấm niệm pháp quyết, một đạo kim quang phóng ra từ trong hồ lô, đúng là kiện cờ lệnh màu vàng kia, lơ lửng trước người hắn, nhẹ nhàng chuyển động.


Hắn đưa tay cầm lấy cờ lệnh màu vàng, cẩn thận dò xét.


Tại khoảng cách gần, cờ lệnh màu vàng thoạt nhìn càng thêm bất phàm, Tinh Thần Đồ án màu vàng phía trên như vật sống vậy, chớp động không ngừng, tùy thời có thể bay ra.


Ngoài ra hắn có thể cảm nhận được một cỗ chấn động pháp tắc Thời Gian tản phát ra từ cờ lệnh, hoàn toàn không kém, thậm chí còn nhỉnh hơn tiểu khóa màu vàng mà Cảnh Dương thượng nhân cho hắn.


“Quả nhiên là nhập phẩm Tiên Khí!” Hàn Lập vui vẻ trong lòng, há mồm phu ra một cỗ kim quang, bao trùm cờ lệnh màu vàng, đem thu thập vào trong cơ thể toàn lực luyện hóa.


Hiện tại thân ở nơi đất lạ, phía trước lành dữ khó dò, bất luận thứ gì có thể giúp tăng thực lực đều vô cùng đáng quý, sau khi thu thập xong hắn mới chọn một phương hướng tiếp tục phi hành.


Do nơi này có hạn chế rất lớn với thần thức cùng thị lực nên hắn bay rất chậm, không tiếc hao tổn tâm thần cùng tiên linh lực để duy trì toàn bộ thần thức cùng Cửu U ma đồng dò xét hết thảy động tĩnh xung quanh.


Di tích này tuy rằng hết sức yên tĩnh, nhưng không hiểu vì sao lại tạo cho hắn một loại áp lực vô hình khó chịu, khiến hắn không dám buông lỏng chút nào.


“Hàn đạo hữu, chẳng lẽ ngươi đã tiến nhập di tích Chân Ngôn môn? Ta năm đó đi theo Mã Lương cũng từng nghe qua đại danh của Chân Ngôn môn. Ngươi bây giờ đi một mình, không bằng phóng xuất ta ra ngoài.” Thanh âm Ma Quang đột nhiên vang lên trong lòng hắn.


“Ngươi đã kết thúc bế quan?” Hàn Lập khẽ giật mình, không nghĩ tới Ma Quang lại đột nhiên lên tiếng lúc này.


“Khổ cực nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã dung hòa được thân thể này, hắc hắc, sau này sẽ không lo bị tụt xuống dưới cảnh giới Thái Ất nữa.” Ma Quang cười hắc hắc nói.


“Đúng không, vậy chúc mừng ngươi rồi.” Hàn Lập khẽ động lông mày, trả lời.


“Hắc hắc, Hàn đạo hữu, Ma mỗ thế nhưng là đi trước một bước tiến giai Thái Ất.” Ma Quang tựa hồ có chút hưng phấn, đắc ý nói.


Hàn Lập cười nhạt một tiếng, không có để ý Ma Quang nói khoác.


Hắn có Thời Gian pháp tắc trong tay, thực lực căn bản không thể đánh giá dựa vào tu vi cảnh giới được, Ma Quang mới chỉ tiến cấp Thái Ất cảnh, chính là Thái Ất cảnh trung kỳ Hàn Lập cũng có lòng tin đối phó được.


“Đương nhiên, lấy t.ư chất kinh người của Hàn đạo hữu rất nhanh có thể tiến giai Thái Ất cảnh.” Ma Quang lập tức ý thức được bản thân có chút đắc ý thái quá lập tức nói.


“Ma Quang đạo hữu tuy rằng thành công ổn định lại tu vi, tuy nhiên vẫn nên ở lại không gian Hoa Chi củng cố thêm một đoạn thời gian, tiếp theo nếu cần giúp đỡ ta sẽ gọi đạo hữu sau.” Hàn Lập truyền âm nói.


Di tích Chân Ngôn này có chút đặc thù, Ma Quang lại có thân thể hôi tiên, không nên hiện thân là tốt nhất.


“Cũng tốt.” Ma Quang đồn ý, yên lặng xuống.


Hàn Lập không để ý Ma Quang chuyên tâm xò dét cảnh vật xung quanh.


Thời gian từng chút trôi qua, trong nháy mắt đã qua hơn nửa ngày, hoàn cảnh xung quanh vẫn hoang vu như cũ không có bao nhiêu biến hóa.


Nét mặt Hàn Lập hiện lên vài phần mệt mỏi, trong hoàn cảnh này, duy trì thần thức cùng Cửu U ma đồng trong thời gian dài là gánh nặng không nhỏ với hắn.


Hắn vừa lấy ra một quả đan dược khôi phục ăn vào, đột nhiên đuôi lông mày nhảy lên, ngừng lại, ánh mắt nhìn xuống đất, thân hình nhoáng cái hạ xuống đất.


Trước người hắn xuất hiện một mảng tường lớn, phía trên phủ một lớp bụi dày, không nhìn rõ chi tiết được.


Hàn Lập bấm niệm pháp quyết hình thành một cỗ gió lốc cao mấy trượng.


“Đi!” Miệng hắn khẽ quát một tiếng, phất tay áo một cái.


Lập tức cỗ gió lốc gào thét lao tới mảng tường lớn, những nơi đi qua lập tức quét tan lớp bụi dày, lộ ra hình dáng, chất liệu của mảng tường.


Lại là một khối tường vỡ màu lam nhạt, tựa hồ được dùng một loại đá đặc thù nào đó xây thành, mặc dù chôn cất nơi đây không biết bao nhiêu năm tháng mà không bị phong hóa hư thối.


Hàn Lập thấy vậy, lộ vẻ vui mừng, không ngừng lại, tiếp tục tiến lên phía trước.


Càng đi lên phía trước, thảm thực vật màu lục càng ngày càng dày, không hề hoang vu như trước, cảnh vật đổ nát thê lương cũng ngày càng nhiều.


Sau một lát, hắn lần nữa hạ thân xuống đất.


Phía trước là một cung điện to lớn, chiếm diện tích chừng mấy trăm trượng, cao chừng hai ba mươi trượng, toàn thân đều dùng loại đá đặc thù màu lam kiến thiết thành.


Nếu hoàn hảo, cung điện này cũng có chút đồ sộ, chỉ là hiện tại tòa cung điện lại như tổ ong, có non nửa bị sụp xuống.


Mặt đất phụ cận của cung điện cũng thủng như tổ ong, tựa hồ trải qua một trận chiến cực kì kịch liệt.


Hàn Lập suy nghĩ một chút, đem thần thức lan ra, dò xét tình huống xung quanh.


Sau một lúc lâu, đuôi lông mày hắn khẽ nhảy lên, thân hình nhoáng một cái, bay vụt đến bên cạnh một tảng đá lớn, đưa tay đẩy tảng đá kia ra.


Chỉ thấy dưới tảng đá lớn có một cỗ thi thể, bây giờ đã biến thành bạch cốt.


Bộ bạch cốt được mặc bộ áo bào màu trắng, tuy rằng đã bị phong hóa hơn phân nửa, nhưng Hàn Lập vẫn có thể nhìn ra là quần áo của người Chân Ngôn môn, giống với trang phục lúc trước hắn Vượt Qua Thời Không nhìn thấy.


Hắn nhìn thi hài trước mắt, thở dài.


Bản thân nếu như tu luyên công pháp Chân Ngôn môn, tất nhiên có vài phần liên quan tới tông môn này.


Từ trong miệng của Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, hắn cũng nghe nói một chút về Chân Ngôn môn.


Năm đó, một đại tông môn mạnh mẽ bây giờ lại lưu lạc thành một mảnh phế tích, làm cho người ta có chút bồi hồi.


Hàn Lập rất nhanh tập trung tinh thần, thần thức quét qua thi hài, trên thi hài không còn túi trữ vậy Pháp Khí, tựa hồ bị người nào đó lấy đi.


Hắn với chuyện này cũng không quá để ý, quay người tiếp tục dò xét các nơi của cung điện, rất nhanh lại tìm được mấy cỗ thi hài, xem trang phục có lẽ đều là đệ tử Chân Ngôn môn.


Những thi hài này đều không có trữ vật Pháp Khí.


Sau một lát, Hàn Lập đã dò xét xong toàn bộ cung điện này, không có gì để thu hoạch cả.


Hắn có chút tiếc nuối trong lòng, không tiếp tục ở đây lâu, thân hình thoáng một cái, hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh bay về phía trước.


Vừa mới bay đi không xa lắm, Hàn Lập biến đổi sắc mặt, thân hình bá một cái đột nhiên ngừng lại, màu tím trong mắt đại phóng nhìn về một bên.


Hắn đưa tay một chỉ, một đạo Kiếm Khí vừa thô vừa to màu xanh bắn ra, đánh trúng vào một chỗ trong hư không.


Chỗ hư không đó kịch liệt chấn động, một mảnh hắc quang đột nhiên hiện ra mà đạo Kiếm Khí màu xanh oanh kích lên tia hắc quang lập tức biến mất không thấy gì nữa, tựa hồ bị cắn nuốt tất cả.


Hắc quang chấn động vài cái, hóa thành một đạo nửa trượng lớn nhỏ hồ quang màu đen chỉ vặn vẹo vài cái rồi biến mất.


“Cái này chẳng lẽ là vết nứt không gian?” Hàn Lập chớp động ánh mắt, miệng thì thào lẩm bẩm.


Cái này màu đen quang hồ lại biến mất vào trong hư không, không có tỏa ra bất kì một loại khí tức nào, nếu không phải hắn triển khai toàn bộ thần thức, lại thi triển Cửu U ma đồng thì không thể nào phát hiện ra được.


Hắn hơi trầm ngâm, lần nữa đưa tay một điểm.


Một đạo hồ quang điện vừa thô vừa to màu vàng bắn ra, phát ra ù ù tiếng sấm, đánh vào vị trí hồ quang màu đen vừa biến mất.


Hồ quang màu đen lại hiển hiện ra, hơi chấn động nhưng cũng đơn giản thôn phệ tia sét màu vàng.


Hàn Lập chứng kiến cảnh này, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc, lần nữa vung tay lên.


Ánh sáng đỏ lóe lên, một thanh phi kiếm đỏ thẫm xuất hiện, nhanh chóng biến lớn, trong nháy mắt biến thành hơn mười trượng, xích mang lóe lên chém ngang tia hồ quang màu đen.


Chỉ nghe xoẹt một tiếng, thân Cự Kiếm đụng đến hồ quang màu đen, lập tức bị cắt làm hai đoạn.


Hàn Lập thấy vậy, rùng mình.


May mắn, hắn kịp thời phát hiện cái hồ quang màu đen này, nếu không mặc dù hắn đụng vào coi như không chết, sợ rằng cũng bị trọng thương, như vậy cũng thật là oan uổng a.


Hàn Lập nghĩ trong lòng, tiện tay thu hồi hai đoạn kiếm gãy, lách người đi qua hồ quang màu đen, tiếp tục tiến về phía trước.


Kế tiếp, hắn càng cẩn thận hơn, thần thức cùng Cửu U ma đồng luôn luôn được thi triển.


Càng tiến đến, hắn gặp phải càng nhiều kiến trúc, những kiến trúc này đều không ngoại lệ bị chiến đấu kịch liệt phá toái hầu như không còn.


Hàn Lập tiếp tục dò xét, rất nhanh lại trôi qua thêm nửa ngày.


Lúc này, sắc mặt hắn có chút âm trầm.


Chân Ngôn môn bị phá hư quá mức triệt để, tìm lâu như vậy, ngoại trừ vài cọng linh thảo niên đại coi như tạm được, liền không thu hoạch được gì, thậm chí ngay cả một loại vật còn sống đều không còn.


Cả một khu vực to lớn như vậy lại là một tòa tử thành.


Mặt đất cũng vẫn là một giải đất bình nguyên, ngẫu nhiên cũng xuất hiện một vài ngọn núi nhỏ.


Hàn Lập tiếp tục bay về phía trước, lúc này sắc mặt hắn khẽ động.


Phía trước mặt đất đã bắt đầu thay đổi, có từng cái đại sơn cốc, trong đó dường như xuất hiện từng mảnh cung điện, thoạt nhìn có vẻ còn nguyên vẹn.


Tinh thần hắn chấn động, lập tức bay nhanh tới, hạ xuống trong sơn cốc.


Mảnh sơn cốc này có diện tích thật lớn, lấy thần thức cùng thị lực của hắn lúc này cũng không dò xét được ranh giới, chỉ cỏ thể nhìn được một góc.


Trong sơn cốc, mặt đất bằng phẳng, khắp nơi đều được phủ kín một tầng ngọc thạch màu trắng, kéo dài đến tận cuối tầm mắt. Từng tòa lớn nhỏ kiến trúc cũng kéo dài tới cuối tầng mắt.


Nơi này dường như là một địa điểm trọng yếu.


Trong sơn cốc cũng không tránh được chiến hỏa, khắp nơi đều là dấu vết của chiến đấu, chỉ là kiến trúc nơi đây sử dụng tài liệu tốt hơn rất nhiều, đại đa số đều được bảo tồn nguyên vẹn.


Hàn Lập có chút hưng phấn trong lòng, tiếp tục dò xét xung quanh, một bên tiếp tục đi tới phía sâu bên trong sơn cốc, rất nhanh hắn đã đi tới chỗ sâu trong cùng.


Kết quả, càng đi sâu vào sơn cốc dấu vết chiến đấu càng kịch liệt, không ít thi hài nằm ở chỗ này, trong đó không chỉ có đệ tử Chân Ngôn môn mà còn không ít thi hài của tu sĩ Thiên Đình.


Căn cứ một đường đi đến đây, mảnh sơn cốc này giống như một đại thành trì, có không ít đường đi, kiến trúc đường phố rất giống cửa hàng.


Nếu như không bị hủy, nơi đây hẳn là một toàn thành trì đồ sộ.


Một đường đi tới, Hàn Lập cũng tìm được vài thứ tài liệu tốt.


Hắn đi đến cuối cùng một con đường rộng, xuất hiện một quảng trường rộng rãi.

Dịch ngon lành cành đào vậy mà hồi giờ ko vào hỗ trợ :hemchiu:

Hàn Lập thu lại tầm mắt, ý niệm trong lòng khẽ động.

Nhìn dáng vẻ của ba người Phong Khánh Nguyên, dường như cũng không nhận ra cỗ dao động Thời Gian Pháp tắc phía trước truyền tới?

Nếu như lúc này cả ba người đang diễn trò, vậy cũng giống thật quá mức, đến hắn cũng không nhìn ra.

"Xem ra phía trước còn có lầu các, vừa rồi chúng ta đi qua tòa cung điện này cũng không tìm kiếm kỹ càng, hiện giờ chư vị dự định hành động như thế nào? Tiến lên hay là trở lại cung điện tiếp tục dò xét?" Đại hán khôi ngô Nhậm Hào nhìn về phía ba người khác, nói ra.

Cả ba người Hàn Lập đều không mở miệng, nhưng ánh mắt đều nhìn về phía trước.

"Ha ha, xem ra mọi người có cùng chung ý tưởng lớn rồi, nếu như thế, chúng ta tiếp tục đi thôi." Nhậm Hào cười nói.

Sau đó mấy người cất bước cùng tiến lên, sánh vai mà đi.
Tuy là con đường bạch ngọc này có chút rộng lớn, nhưng đối mấy người thì không xa chút nào, rất nhanh đã đi tới cuối.

Nơi đó là lối vào quảng trường trên đỉnh núi rộng lớn khoảng hơn nghìn trượng, mặt đất phủ lên từng khối gạch ngọc thạch màu trắng, giữa quảng trường có một tôn tượng đá màu xanh lam sẫm màu cao trăm trượng, giống hệt đồng tử đầu to kia.

Tượng đá này cũng không bị tổn hại, lẳng lặng trụ vững ở đây, dường như đã trải qua năm tháng cổ xưa.

Bốn người nhìn pho tượng một chút, liền mau chóng dời tầm nhìn, lại nhìn về phía trước quảng trường.

Chỉ thấy năm con đường bạch ngọc nhỏ bé chạy dài thành năm hướng khác nhau, uốn lượn rồi biến mất sâu vào trong sương mù khói trắng.

Bên cạch mỗi con đường đều dựng thẳng một tấm Ngọc Bài màu lam cao hơn đầu người, ghi trên đó phân biệt năm địa danh là: Đệ Tử Bãi, Tam Thủy Tháp, Ngũ Linh Các, Thừa Thiên Điện, Thiên Dược Cốc.

Ánh mắt bốn người nhìn thấy cảnh này, trên mặt lộ thần sắc khác nhau.
Hàn Lập nhìn rõ năm cái địa danh này, ánh mắt chớp nháy liên tục.

Theo nhận xét từng danh tự này, ngược lại, Đệ Tử Bãi cùng Thiên Dược Cốc thì lại dễ đoán, hẳn là động phủ của đệ tử nhất mạch Thủy Diễn Cung trong Chân Ngôn Môn, cùng mảnh dược điền tồn trữ linh thảo, chỉ là ba địa danh Tam Thủy Tháp, Ngũ Linh Các, Thừa Thiên Điện có chút không rõ, không đoán được tình hình cụ thể.

Nhậm Hào, Phong Khánh Nguyên cùng Phong Lâm cũng xem xét kĩ năm con đường đó, sắc mặt thay đổi không ngừng.

"Đường phía trước đã tách ra, xem ra mỗi chúng ta phải chọn con đường thuộc về mình, không biết chư vị muốn chọn con đường nào?" Nhậm Hào lấy lại bình tĩnh, nói ra.

Ánh mắt Hàn Lập nhìn về con đường thứ hai, tập trung nhìn Tam Thủy Tháp một cái.

Hắn cảm nhận rõ cỗ dao động Thời Gian Pháp Tắc kia từ nơi đó truyền đến.
Hắn đang muốn mở miệng, bất ngờ Nhậm Hào mở miệng nói:"Vậy ta chọn con đường này, tại hạ tu luyện là công pháp Thủy thuộc tính, cho nên tốt nhất là chọn đi tòa Tam Thủy Tháp này."

Hàn Lập nghe vậy mí mắt hơi nháy một chút, sau đó lập tức trở lại bình thường.

"Vậy thiếp thân chọn đi xem Thiên Dược Cốc này, hy vọng có thể hái vài cọng linh thảo dùng được." Phong Lâm chỉnh lại sợi tóc đang rủ xuống, nhìn như tùy ý nói ra vậy.

"Nếu như thế, vậy tại hạ chọn đi Thừa Thiên Điện, tên này không tệ, hy vọng có chút thu hoạch." Phong Khánh Nguyên nói, mau chóng đã đến con đường thứ t.ư.

Hàn Lập không nói gì, yên lặng bước tới con đường thứ ba trên đó viết Ngũ Linh Các.

"Nếu như tất cả mọi người đã chọn đường xong, vậy thì hãy chia ra, cầu chúc cho chúng ta đều có thu hoạch." Nhậm Hào cười dài một tiếng, bước vào con đường thứ hai, thân hình lao nhanh về phía trước biến mất trong sương mù.

Ba người Hàn Lập cũng bước lên con đường mình đã chọn, thân hình cũng nhanh biến mất.

Trên quảng trường bạch ngọc rất nhanh trở nên yên lặng.

Một lúc sau, một đạo bóng màu xanh từ con đường thứ ba bay trờ về, hạ xuống trên quảng trường, hiện ra thân hình Hàn Lập.

Ánh mắt của hắn đảo chung quanh, chân đạp xuống dưới, lần nữa cả người hóa thành một bóng hình mơ hồ, vô thanh vô tức lao nhanh về phía con đường có viết "Tam Thủy Tháp".

Thân ảnh Hàn Lập biến mất không lâu, trên con đường thứ t.ư cũng hiện ra bóng người, chính là Phong Khánh Nguyên.

Hắn không chần chờ chút nào, cũng lao nhanh về con đường thứ t.ư, rất nhanh thân hình cũng biến mất.

Khi thân ảnh Phong Khánh Nguyên vừa mới biến mất, một bóng tím hiện ra, thân hình Phong Lâm cũng xuất hiện trên quảng trường bạch ngọc.
Đôi mắt đẹp của nàng lây động, cũng cất bước đi thẳng vào con đường thứ hai.

Hàn Lập đem một thân khí tức giấu kín, dọc theo con đường hướng thẳng vào bên trong, rất nhanh phía trước trở nên trống trải, cách hơn nghìn trượng trước người hắn xuất hiện tháp cung điện ba tầng cao lớn.

Phía dưới tầng một tòa tháp hình bát giác, đối diện hắn có một cổng vòm cao ba trượng được xây từ những viên gạch vuông màu xanh cực lớn, trên đó có khắc lấy những phù vân thật nhỏ.

Ánh mắt Hàn Lập liếc nhìn chung quanh bốn phía, không phát hiện rõ tung tích Nhậm Hào, cũng không phát hiện vẻ lạ thường nào khác, lập tức thân hình của hắn chớp cái lao nhanh về phía trước.

Đi qua cổng vòm trước mặt, hắn phát hiện cửa điện màu đen bên trong đã mở ra, tròng mắt của hai con dị thú bên cạnh cửa cũng bị phá nát, tựa như đây là dấu vết cấm chế đã bị phá hư.

Hắn cũng không gấp gáp tiến vào trong điện, mà đứng trước cửa ra vào nhìn vào bên trong đảo xung quanh một lượt, chỉ thấy bên trong tràn ngập một lớp sương mù nhàn nhạt, thoạt nhìn không khác lạ gì nhưng lại làm người ta thấy không rõ cảnh vật bên trong.

Hàn Lập suy nghĩ một lúc, liền cất chân bước vào trong cửa điện.
Vừa vào đại điện, lông mày của hắn không khỏi nhíu lại, chỉ cảm thấy sương mù màu lam chung quanh bỗng nhiên trở nên nồng đậm hơn mấy lần, trong không khí cũng bắt đầu tràn ngập một cỗ mùi khó thở.
Ngay lúc đó, dưới chân hắn cảm giác truyền lên một cỗ thiêu đốt nóng bỏng.

Hàn Lập cúi đầu xem xét, liền giật mình.
Chẳng biết lúc nào, dưới chân hắn đã thành vùng biển lửa đỏ thẫm, ngọn lửa hừng hực đang nhóm cháy giày cùng pháp bảo trên người hắn, từ đó toát ra khói đen dày đặc, mùi khó thở kia cũng bắt nguồn từ đấy.

"Lại là huyễn cảnh..." Hàn Lập nhíu mày, tâm niệm vừa động, liền yên lặng vận chuyển Luyện Thần Thuật.

Một lát sau, trong thức hải hắn như có một cơn gió thổi qua, liền trở nên thanh tĩnh vô cùng.

Cùng lúc đó, ngọn lửa trên người hắn cũng mau chóng thu nhỏ lại rồi vụt tắt, cuối cùng tất cả đều hóa thành điểm sáng tiên tán, chỉ chừa lại sương mù màu lam vẫn như cũ không tan tràn ngập trong phòng.

Trong đôi mắt Hàn Lập hiện ra ánh sáng màu tím, liền thi triển Cửu U Ma Đồng, nhìn chung quanh bốn phía.

Vốn là sương mù màu lam che khuất đi nội thất đại điện, ngay bây giờ hiện rõ không sót gì trước mắt của hắn.

Chỉ thấy cảnh tượng trong đại điện hoang tàn trống trãi, cột đá khúc gỗ sụp đổ khắp nơi, trên mặt đất càng có từng mảnh lốm đốm màu đen, tất cả đều là máu huyết khô cứng lại.

Từng bộ thi hài khô héo nằm khắp nơi đại điện, mỗi một bộ đều mang hình dạng thê thảm.

Nhìn vào pháp bào chưa hoàn toàn mục nát trên người, những thi hài này có những đệ tử Chân Ngôn Môn cũng có hài cốt của người Thiên Đình, hiển nhiên là đã trãi qua một trận chém giết cực kỳ thảm khóc.

Thậm chí, bên trong đống thi hài chồng chất này, còn có rất nhiều khôi lỗi hình người màu lam kèm theo,tất cả cũng bị đánh thành mãnh vỡ, linh khí hoàn toàn tiêu tán.

Trong cung điện vẫn còn vô số vách tường ngăn cách, Hàn Lập dọc theo bố cục trong điện, một đường tìm kiếm về phía trước, chỉ thấy khắp nơi đều có vết máu màu đen cùng thi hài đoạn cốt, nhìn lên vách tường ven đường, từng đường vết rách nức nẻ to lớn trên tường mà giật mình.

Sâu nhất trong đại điện, Hàn Lập thấy một bậc thang Bạch Ngọc Lâu thật lớn uốn lượn nối lên lầu hai cung điện.

Trên cầu thang vẫn còn cắm một thanh Cự Kiếm, chỉ là bề ngoài đã mục nát vô cùng, không khác gì là sắc vụn.

Chung quanh cự kiếm, cũng nằm vương vãi từng tầng thi cốt,xếp chồng lên cao hơn một trượng.

Ánh mắt Hàn Lập tập nhíu lại, giẫm chân lên thi cốt ở trong đại điện, sau đó tìm tòi một vòng nhưng cũng không thấy vật gì có ít cả, liền tiến tới cửa cầu thang.

Thân hình của hắn tựa như quỷ dị, bay vút qua những bộ thi cốt mà không phát ra một tiếng động nào cả.

Khi tới đầu bậc thang, hắn nhẹ nhàng nhảy lên, mũi chân điểm lên chuôi cự kiếm, thân hình biến mất liền đáp lên lầu hai cung điện.

Khi vào lầu hai cung điện, Hàn Lập lập tức cảm thấy một đợt U Hàn rét thấu xương xâm nhập vào, Tiên Linh Lực trong cơ thể liền tự động vận chuyển chống lại cỗ cảm giác băng hàn này.

Tầm mắt hắn nhìn về phía trước, dường như thấy chính mình vừa mới tiến vào một mảnh không gian cực hàn lạ lẫm.

Trên mặt đất phủ lên một lớp băng tinh màu lam, trên cột đá cũng bao phủ lấy một tầng băng tinh thật dày, bức tường cùng góc cửa sổ cũng bị băng tinh bao trùm, ngay cả trên đỉnh đầu cũng có vô số băng chùy chỉa xuống.

Khắp nơi đều một màu lam lạnh lẽo, khiến cho Hàn Lập sinh ra một loại ảo giác, tựa như không gian lầu hai rộng hơn cả lầu một, nhưng thực chất lầu hai không có vô số vách tường ngăn cách nên lộ ra vẻ rộng lớn mà thôi.

Tuy nhiên giống lầu một, trên mặt đất lầu hai cũng có vô số thi hài của người Chân Ngôn Môn cùng người Thiên Đình nằm ngổn ngang khắp nơi, từng bộ đều mang tử trạng thê thảm giống nhau, chỉ là thi hài nơi này lúc còn sống tu vi cao hơn không ít, trên thi hài vẫn còn điểm linh quang còn sót lại, phần lớn diện mạo cũng không mục nát.

Trừ cái đó ra, vài chổ kế bên bức tường, Hàn Lập còn thấy rất nhiều thi hài yêu thú cực lớn, có điều mục rửa vô cùng, đầu lâu vỡ nát, cốt cách tứ tán, rất khó mà phân biệt hình dáng của yêu thú.

Chung quanh thi cốt nơi này, bất kể người hay là yêu thú đều ngưng tụ thành sát khí nồng đậm vượt xa lầu một.

Hàn Lập từ từ tiến vào trong đại điện tầng hai, mặt không đổi sắc bước qua vô số thi cốt, tiến sâu về phía cầu thang lầu thật lớn đang bị băng phong.

Sau khi đi được mười trượng, thần sắc của hắn bất ngờ thay đổi, cúi đầu nhìn xuống dưới chân.

Chỉ thấy trên mặt băng nhẵn bóng như tấm gương, phản chiếu lấy thân hình của hắn trong đó.

"Vừa rồi rõ ràng là cảm ứng được tia khí tức dị thường..." Trên mặt Hàn Lập lộ vẻ nghi hoặc.

Đúng lúc đó, lông mày hắn chợt nháy lên, bất ngờ thấy bóng hình phản chiếu trong băng tinh dưới chân, bỗng nhiên khóe miệng mỉm cười cong lên vượt xa bình thường, lộ ra nụ cười quỷ quái vô cùng.

Mơ hồ cùng lúc đó, bàn tay hắn xoay chuyển, thình lình đã nắm trong tay một chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, liền đâm mũi kiếm xuống bóng hình dưới chân, kiếm khí dâng lên ba phần, liên tiếp đâm xuống dưới.

Thế mà, bóng hình phía dưới giống như cá lội ngược dòng lướt về phía sau, thân thể tựa như khói mù hư ảo tránh thoát khỏi mũi kiếm Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, bất ngờ vọt tới trước mặt Hàn Lập, hai tay hợp lại, đâm thẳng về ngực của Hàn Lập.
đệ giao hàng, có gì sai sót biên dùm đệ

Thấy dịch tốt hơn rồi đó đệ, nhìn có vẻ ít phải biên lại :)
 

Mặc Mặc Phi Ngữ

Trúc Cơ Hậu Kỳ
Ngọc
2.366,29
Tu vi
110,25
Nói nằm viện huynh lại nhớ đến 1 người ở BNS mà huynh biết, cũng nằm viện suốt... :bamdap: Giờ không biết ở đâu rồi. :thodai:
Muội nằm do tai nạn xe cộ thôi :)). Gặp ninja lead đúng nghĩa đen đó mờ :)). Mà muội thấy xe ngta có chở con nhỏ nên hơi lách qua kẻo em bé bị nặng -> muội bị nặng :)). Nằm miết tới giờ
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top