Chương 650: Xuất hiện
“Đây là một tòa thành trì tu sĩ lẫn phàm nhân cùng sinh sống, chỉ kiểm tra thân phận một ít tu sĩ, sẽ không quấy rối phàm nhân. Thực tế kiểm tra cũng như lấy lệ, vì thành chủ trấn giữ nơi này tu vi cũng chỉ là Kim Tiên Trung Kỳ, sẽ không chủ động gây phiền toái đâu.” Hồ Tam liền giải thích khi thấy Hàn Lập có chút ngỡ ngàng.
“Như vậy lại càng dễ dàng, Hồ Tam đạo hữu chọn nơi đây đúng là đã có suy tính qua đấy”. Hàn Lập mỉm cười khen ngợi.
Đám người vừa nói chuyện vừa đi ngang qua Bắc thành, là nơi phàm nhân sinh sống, tiến thẳng vào thành Nam.
Mặt thành phía Nam chiếm một phần ba toàn bộ diện tích của thành, là khu vực tập trung chủ yếu của tu sĩ, phủ thành chủ cũng ở nơi này.
Cách phủ thành chủ không xa, có một tòa Tiểu Sơn ngay trong thành, tên là Vọng Yên Sơn, cao chưa đến năm trăm trượng, trên đỉnh núi là khách sạn lớn nhất dành cho tiên gia ở Yên Ba thành, đám người Hàn Lập chọn ghé lại nơi này.
Căn cứ tin tức nội bộ trong Luân Hồi Điện, lần gần nhất đầm lầy Huyễn Yên xuất hiện Mê Trần Huyễn Yên là khoảng 3500 năm trước, cho nên lần kế tiếp xuất hiện có lẽ cũng khoảng một trăm năm.
Trăm năm thời gian, thế tục như đã cách một thế hệ, nhưng đối với người tu hành, nhất là những Tiên nhân như Hàn Lập mà nói, chỉ là trong nháy mắt.
Đám người Hàn Lập đều muốn nhanh đi vào đầm lầy Huyễn Yên, kết quả không nghĩ tới đã hơn một trăm ba mươi năm, nơi ấy vẫn như cũ không có chút động tĩnh biến hóa nào.
Chuyện như vậy, Hồ Tam thì rất nôn nóng, mà Thạch Xuyên Không cùng Nhiệt Hỏa Tiên Tôn đều có phần lo lắng, chỉ có Hàn Lập là bình thản. Hàn Lập quan tâm nhất là phương pháp loại trừ sát khí, tìm kiếm trong nội bộ Luân Hồi Điện đáng tiếc cũng không có ai trả lời.
Bù lại, trải qua một thời gian dài như vậy Hàn Lập bế quan tìm hiểu, Luyện Thần Thuật tầng thứ 5 ban đầu tối nghĩa, nay đã thêm chút cảm ngộ, khả quan hơn. Còn bên trong động thiên “Hoa Chi”, Đạo Binh cùng các loại linh dược sinh trưởng rất tốt.
Một ngày này, Hàn Lập vừa trở ra từ Động Thiên để thu hết Đạo Binh, đứng trên lầu nhìn về phía xa qua cửa sổ, ánh mắt lướt quang cảnh trong thành, rơi vào một chỗ rất xa trên đầm lầy Huyễn Yên.
Lúc này là giữa trưa, lại là ngày nắng nên sương mù trên đầm lầy Huyễn Yên tản đi không ít, tầm mắt so với ngày thường rộng hơn rất nhiều, thậm chí không cần sử dụng Linh Mục cũng có thể thấy rõ ràng U Phù Đảo ở nơi xa.
U Phù đảo, về bản chất thật cũng không tính là một hòn đảo, chẳng qua chỉ là một ít đồng cỏ, nước và bùn hỗn tạp. Phía trên bề mặt phủ một lớp đất hình thành đầm lầy, diện tích chỉ hơn mười dặm, bên trên có một ít bụi cỏ rễ cạn sinh trưởng.
Hàn Lập định ngắm nhìn một lúc rồi tiếp tục tu luyện Luyện Thần Thuật, nhưng vào lúc này, chân mài hắn bỗng nhiên nhảy lên, trong đôi mắt hào quang màu tím sáng ngời, tập trung tinh thần nhìn về hướng U Phù đảo.
Chỉ thấy trên đảo từ trong bụi cỏ đen như mực, có một cột đá màu xám lơ lửng từ trong duỗi ra, cao tầm sáu thước, chỉ hơn tùm cây một chút, Hàn Lập nếu không nhờ thị lực kinh người cũng khó mà phát hiện.
Ngay sau đó, từng sợi sương mù màu hồng nhạt từ chung quanh cột đá nhè nhẹ tỏa ra, rồi ồ ồ càng lúc càng lớn, rất nhanh khuếch tán khắp đầm lầy, không bao lâu đã che mất toàn bộ U Phù đảo.
“Đã đến…” Hàn Lập hơi thu ánh mắt, than nhẹ.
Gần như đồng thời, cũng có một âm thanh từ bên ngoài vang lên: “Lệ đạo hữu, Mê Trần Huyễn Yên đã sinh, chúng ta phải tranh thủ xuất phát.”
Nghe đúng là tiếng của Hồ Tam, Hàn Lập liền đáp: “Hồ Tam đạo hữu đợt chút, lập tức sẽ tới.”
Sau một lát, nhóm bốn người của Hàn Lập tề tụ tại đỉnh Vọng Yên Sơn, chuẩn bị hướng U Phù đảo xuất phát.
“Chư vị chớ trách ta gấp rút hối thúc, lần này Mê Trần Huyễn Yên xuất hiện đã chậm mấy năm so với dự tính, bên trong Yên Ba thành đã có không ít tu sĩ nghèo túng muốn liều chết tiến vào đầm lầy Huyễn Yên. Tuy rằng bọn hắn căn bản không thể tìm được cửa vào di tích, nhưng quá nhiều người nhìn thấy hành tung của chúng ta cũng không phải chuyện tốt.” Hồ Tam mở lời.
“Không sao, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lên đường đi.” Thạch Xuyên Không trả lời.
Hàn Lập cùng Nhiêt Hỏa Tiên Tôn liếc nhau, đồng thời nhẹ gật đầu.
Bốn người lập tức hướng lướt lên cao, cũng không quan tâm quy cũ cấm bay qua tường thành, hóa thành bốn đạo hồng quang vội vã mà đi.
Ra Yên Ba thành, Hàn Lập chợt nghe phía dưới truyền đến một hồi tiếng vang lộn xộn, cúi đầu nhìn lại, thấy một đội ngũ chừng mấy trăm người đang khua chiêng gõ trống, dọc theo đường ngoài thành tiến đến hướng đầm lầy Huyễn Yên.
Trong đó có hơn mười người đi trước, trên mặt đeo mặt nạ cổ quái dài gần nữa người, cầm trong tay hai thanh lá đốt tỏa mùi thuốc, tay chân vung lên nhảy vũ đạo cổ quái, lần lượt đập lên người bên cạnh hướng về phía trước chạy đi.
“Hồ Tam đạo hữu, những người kia có lẽ đều là phàm nhân a? Bọn họ là đang làm cái gì?” Hàn Lập nghi ngờ hỏi.
Hồ Tâm tùy ý liếc qua, giải thích:
“Những người này nguồn gốc là thổ dân sinh sống trong đầm lầy Huyễn Yên, trông không hề khác nhau với tộc người bình thường, nhưng vốn trường thọ, có thể sống hơn hai trăm tuổi, từ trong đầm lầy di dân ra hơn vạn năm trước. Tổ tiên bọn họ không biết Mê Trần Huyễn Yên là gì, chỉ biết mỗi lần xuất hiện sương mù màu phấn hồng này, tộc nhân sẽ có người mất tích hoặc tử vong, dần dà cho rằng đó là Thần tích hiện thế trở lại trừng phạt bọn họ, nên lưu truyền lại một tập tục, đập “Na Vũ” để kính Thiên Địa.”
“Kỳ thật, hiện nay từ tu sĩ biết qua sự tình nói lại, bọn họ đại khái đã hiểu nguyên do phát sinh tại Huyễn Yên, nhưng mỗi lần Mê Trần Huyễn Yên xuất hiện, vẫn tuân theo tập tục đến biên giới đầm lầy kính báo Thiên Địa, cầu bình an.” Thạch Xuyên Không bổ sung.
“Thì ra là thế.” Hàn Lập nhẹ gật đầu, không còn nhìn những người kia.
Ước chừng sau nữa khắc, đám người đã tới biên giới đầm lầy, hạ xuống.
Phía trên đầm lầy tràn ngập khói khí nhàn nhạt, thoạt nhìn như là một mảng hồ nước rộng lớn, đến gần có thể thấy một tầng nước nông sinh ra dưới đồng cỏ xanh, cùng với dòng nước ung dung loạng choạng, trên mặt nước còn thỉnh thoảng thoát ra một đám bong bóng khí màu trắng, lúc vỡ tan thì tiếng “Ba” nhẹ vang lên.
Tốc độ khuếch trương của Mê Trần Huyễn Yên khá nhanh, lúc này đã bao phủ chu vi trăm dặm quanh U Phù đảo, mắt thịt của phàm nhân chỉ cần tinh tường một chút vẫn có thể nhìn thấy, sương mù hồng nhạt ùng ùng mãnh liệt tản ra.
“Lúc trước đã nói qua nhiều lần, nhưng ta muốn lại nhắc chư vị một chút, Mê Trần Huyễn Yên uy lực không nhỏ, một khi vào trong phải bảo vệ tốt thức hải, giữ vững tâm thần chớ để ảo ảnh mê hoặc tâm trí.” Hồ Tam thần sắc không còn thoải mái, trịnh trọng dặn dò.
“Ta có chuẩn bị một ít Thần Linh Hoàn, có thể củng cố Thần Hồn, bảo vệ thức hải, có chút tác dụng đối phó với Mê Trần Huyễn Yên, chư vị không ngại trước cứ dùng một viên.” Thạch Xuyên Không lật ngược lòng bàn tay, xuất hiện một hộp ngọc màu xanh sẫm.
“Thạch huynh, Thần Linh Hoàn này luyện cũng không dễ, ta trong Luân Hồi Điện cũng không mua được, ngươi ở nơi nào mà lấy được?” Hồ Tâm hơi ngạc nhiên, mở miệng hỏi.
“Luân Hồi Điện không có, đâu có nghĩa Quảng Nguyên Trai cũng không.” Thạch Xuyên Không hơi nhướng chân mài, tự tin nói ra.
Dứt lời, hắn mở hộp ngọc lấy ngay từ trong một viên liền sử dụng.
“Đã có thứ này, có thể ổn hơn rất nhiều.” Hồ Tam cười hắc hắc , cũng lấy từ trong một viên rồi nuốt vào.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn liếc nhìn Hàn Lập, trên mặt lộ vẻ chần chờ.
“Cái này đa tạ Thạch đạo hữu rồi.” Hàn Lập lập tức lấy, vừa cười vừa nói.
Cầm đan dược trên tay, hắn dò xét một chút cũng không phát hiện chỗ nào không ổn, tự nhiên cũng cho vào miệng.
Khi môi hắn khép kín lại, trong cổ hộng lập tức sinh ra một đám lửa màu bạc vây quanh viên Thần Linh Hoàn, dẫn vào trong bụng rồi niêm phong lại chứa ở đó.
Hàn Lập vẫn tự tin với thần thức của mình, Thần Linh Hoàn này nếu không phải tình huống cần thiết, hắn cũng không có ý định thật sử dụng.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn thấy Hàn Lập cũng đã ăn vào, liền cũng lấy một viên cho vào miệng.
“Chư vị, lát nữa tiến vào trong Mê Trần Huyễn Yên, hãy luôn dùng thần hồn liên hệ lẫn nhau chớ có gián đoạn.” Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Hồ Tam mở miệng nói.
Dứt lời, chỉ thấy bàn tay hắn vung lên, một chiếc phi thuyền màu bạc hiện ra giữa không trung, rơi lên mặt nước trên đầm lầy.
Đám người Hàn Lập lên thuyền, hắn liền bấm pháp quyết thúc giục.
Chỉ thấy phù văn màu bạc đột nhiên sáng lên, một tầng ánh sáng bạc dưới đáy thuyền rực sáng nâng thuyền lên nửa xích, “vèo” một tiếng bắn nhanh mà đi.
Hàn Lập lúc này mới chú ý hồ nước bên trong đầm lầy Huyễn Yên rõ ràng không giống nơi khác, nước ở đây có vẻ nặng nề hơn rất nhiều, gió lốc phía sau phi thuyền cũng không làm nước bắn lên, mà chỉ có từng gợn sóng nhỏ khẽ nhộn nhạo.
Hắn cúi người, dùng hai ngón tay sáng như tuyết nhẹ nhàng vẽ lên mặt nước, trong nội tâm liền hiểu rõ.
Nước ở đây khác thường, bên trong xen lẫn loại cát màu đen có tính ăn mòn, nhưng hiện đối với thân thể Kim Tiên của hắn cũng không xem ra gì.
Phi Thuyền màu bạc lướt nhanh một đường, tuy rằng chưa tiến vào phạm vi bao phủ của Mê Trần Huyễn Yên, nhưng mặt trời sắp lặn nên sương mù trên đầm lầy dần đậm đặc.
Khi đám người ngang qua một lá lục bình màu xanh cực lớn, mặt nước bỗng nhiên kịch liệt chấn động, “phần phật” một mảng lớn bọt nước hướng lên trên không, một bóng ma khổng lồ xông lên phóng tới, hướng đám người giánh xuống.
Hàn Lập mắt lóe lên, thấy là một con quái ngư vảy màu đen khổng lồ, mà lá lục bình màu xanh chính là chùm lông trên đầu của nó, cái miệng đầy máu há rộng với đầy răng nhọn như là lưỡi đao.
Chuyện quái ngư tập kích, bốn người trên thuyền đã phát hiện từ sớm, cũng đều bình thản không mấy bận lòng, Hồ Tam tùy hứng một câu “Gia hỏa này lớn xác mà xấu xí”.
Thạch Xuyên Không hai tay nhẹ nhàng bấm niệm pháp quyết, vung lên cao, một vệt sáng màu bạc từ đỉnh đầu xẹt qua, dễ dàng xẻ con quái ngư làm hai mảnh.
Đúng là có chút quỷ dị, miệng vết thương trên hai mảnh quái ngư như là bị phong tỏa bởi một cỗ Không Gian Chi Lực, rõ ràng không chút vết máu rơi ra, đến khi rơi lại vào trong đầm lầy mới có thấy nhiễm rộng ra vũng máu đen nhánh.