[ĐK Dịch] Phàm Nhân Tiên Giới Thiên - Vong Ngữ (lầu 2)

Status
Not open for further replies.

pctrieu0812

Administrator
Phàm Nhân Tu Tiên
Hi gửi huynh @Độc Hành , đây là "lần đầu" của em nó, huynh "nhẹ nhẹ" thôi nha! :002:
Chương 650: Xuất hiện

“Đây là một tòa thành trì tu sĩ lẫn phàm nhân cùng sinh sống, chỉ kiểm tra thân phận một ít tu sĩ, sẽ không quấy rối phàm nhân. Thực tế kiểm tra cũng như lấy lệ, vì thành chủ trấn giữ nơi này tu vi cũng chỉ là Kim Tiên Trung Kỳ, sẽ không chủ động gây phiền toái đâu.” Hồ Tam liền giải thích khi thấy Hàn Lập có chút ngỡ ngàng.

“Như vậy lại càng dễ dàng, Hồ Tam đạo hữu chọn nơi đây đúng là đã có suy tính qua đấy”. Hàn Lập mỉm cười khen ngợi.

Đám người vừa nói chuyện vừa đi ngang qua Bắc thành, là nơi phàm nhân sinh sống, tiến thẳng vào thành Nam.

Mặt thành phía Nam chiếm một phần ba toàn bộ diện tích của thành, là khu vực tập trung chủ yếu của tu sĩ, phủ thành chủ cũng ở nơi này.

Cách phủ thành chủ không xa, có một tòa Tiểu Sơn ngay trong thành, tên là Vọng Yên Sơn, cao chưa đến năm trăm trượng, trên đỉnh núi là khách sạn lớn nhất dành cho tiên gia ở Yên Ba thành, đám người Hàn Lập chọn ghé lại nơi này.

Căn cứ tin tức nội bộ trong Luân Hồi Điện, lần gần nhất đầm lầy Huyễn Yên xuất hiện Mê Trần Huyễn Yên là khoảng 3500 năm trước, cho nên lần kế tiếp xuất hiện có lẽ cũng khoảng một trăm năm.

Trăm năm thời gian, thế tục như đã cách một thế hệ, nhưng đối với người tu hành, nhất là những Tiên nhân như Hàn Lập mà nói, chỉ là trong nháy mắt.

Đám người Hàn Lập đều muốn nhanh đi vào đầm lầy Huyễn Yên, kết quả không nghĩ tới đã hơn một trăm ba mươi năm, nơi ấy vẫn như cũ không có chút động tĩnh biến hóa nào.

Chuyện như vậy, Hồ Tam thì rất nôn nóng, mà Thạch Xuyên Không cùng Nhiệt Hỏa Tiên Tôn đều có phần lo lắng, chỉ có Hàn Lập là bình thản. Hàn Lập quan tâm nhất là phương pháp loại trừ sát khí, tìm kiếm trong nội bộ Luân Hồi Điện đáng tiếc cũng không có ai trả lời.

Bù lại, trải qua một thời gian dài như vậy Hàn Lập bế quan tìm hiểu, Luyện Thần Thuật tầng thứ 5 ban đầu tối nghĩa, nay đã thêm chút cảm ngộ, khả quan hơn. Còn bên trong động thiên “Hoa Chi”, Đạo Binh cùng các loại linh dược sinh trưởng rất tốt.

Một ngày này, Hàn Lập vừa trở ra từ Động Thiên để thu hết Đạo Binh, đứng trên lầu nhìn về phía xa qua cửa sổ, ánh mắt lướt quang cảnh trong thành, rơi vào một chỗ rất xa trên đầm lầy Huyễn Yên.

Lúc này là giữa trưa, lại là ngày nắng nên sương mù trên đầm lầy Huyễn Yên tản đi không ít, tầm mắt so với ngày thường rộng hơn rất nhiều, thậm chí không cần sử dụng Linh Mục cũng có thể thấy rõ ràng U Phù Đảo ở nơi xa.

U Phù đảo, về bản chất thật cũng không tính là một hòn đảo, chẳng qua chỉ là một ít đồng cỏ, nước và bùn hỗn tạp. Phía trên bề mặt phủ một lớp đất hình thành đầm lầy, diện tích chỉ hơn mười dặm, bên trên có một ít bụi cỏ rễ cạn sinh trưởng.

Hàn Lập định ngắm nhìn một lúc rồi tiếp tục tu luyện Luyện Thần Thuật, nhưng vào lúc này, chân mài hắn bỗng nhiên nhảy lên, trong đôi mắt hào quang màu tím sáng ngời, tập trung tinh thần nhìn về hướng U Phù đảo.

Chỉ thấy trên đảo từ trong bụi cỏ đen như mực, có một cột đá màu xám lơ lửng từ trong duỗi ra, cao tầm sáu thước, chỉ hơn tùm cây một chút, Hàn Lập nếu không nhờ thị lực kinh người cũng khó mà phát hiện.

Ngay sau đó, từng sợi sương mù màu hồng nhạt từ chung quanh cột đá nhè nhẹ tỏa ra, rồi ồ ồ càng lúc càng lớn, rất nhanh khuếch tán khắp đầm lầy, không bao lâu đã che mất toàn bộ U Phù đảo.

“Đã đến…” Hàn Lập hơi thu ánh mắt, than nhẹ.

Gần như đồng thời, cũng có một âm thanh từ bên ngoài vang lên: “Lệ đạo hữu, Mê Trần Huyễn Yên đã sinh, chúng ta phải tranh thủ xuất phát.”

Nghe đúng là tiếng của Hồ Tam, Hàn Lập liền đáp: “Hồ Tam đạo hữu đợt chút, lập tức sẽ tới.”

Sau một lát, nhóm bốn người của Hàn Lập tề tụ tại đỉnh Vọng Yên Sơn, chuẩn bị hướng U Phù đảo xuất phát.

“Chư vị chớ trách ta gấp rút hối thúc, lần này Mê Trần Huyễn Yên xuất hiện đã chậm mấy năm so với dự tính, bên trong Yên Ba thành đã có không ít tu sĩ nghèo túng muốn liều chết tiến vào đầm lầy Huyễn Yên. Tuy rằng bọn hắn căn bản không thể tìm được cửa vào di tích, nhưng quá nhiều người nhìn thấy hành tung của chúng ta cũng không phải chuyện tốt.” Hồ Tam mở lời.

“Không sao, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lên đường đi.” Thạch Xuyên Không trả lời.

Hàn Lập cùng Nhiêt Hỏa Tiên Tôn liếc nhau, đồng thời nhẹ gật đầu.

Bốn người lập tức hướng lướt lên cao, cũng không quan tâm quy cũ cấm bay qua tường thành, hóa thành bốn đạo hồng quang vội vã mà đi.

Ra Yên Ba thành, Hàn Lập chợt nghe phía dưới truyền đến một hồi tiếng vang lộn xộn, cúi đầu nhìn lại, thấy một đội ngũ chừng mấy trăm người đang khua chiêng gõ trống, dọc theo đường ngoài thành tiến đến hướng đầm lầy Huyễn Yên.

Trong đó có hơn mười người đi trước, trên mặt đeo mặt nạ cổ quái dài gần nữa người, cầm trong tay hai thanh lá đốt tỏa mùi thuốc, tay chân vung lên nhảy vũ đạo cổ quái, lần lượt đập lên người bên cạnh hướng về phía trước chạy đi.

“Hồ Tam đạo hữu, những người kia có lẽ đều là phàm nhân a? Bọn họ là đang làm cái gì?” Hàn Lập nghi ngờ hỏi.

Hồ Tâm tùy ý liếc qua, giải thích:

“Những người này nguồn gốc là thổ dân sinh sống trong đầm lầy Huyễn Yên, trông không hề khác nhau với tộc người bình thường, nhưng vốn trường thọ, có thể sống hơn hai trăm tuổi, từ trong đầm lầy di dân ra hơn vạn năm trước. Tổ tiên bọn họ không biết Mê Trần Huyễn Yên là gì, chỉ biết mỗi lần xuất hiện sương mù màu phấn hồng này, tộc nhân sẽ có người mất tích hoặc tử vong, dần dà cho rằng đó là Thần tích hiện thế trở lại trừng phạt bọn họ, nên lưu truyền lại một tập tục, đập “Na Vũ” để kính Thiên Địa.”

“Kỳ thật, hiện nay từ tu sĩ biết qua sự tình nói lại, bọn họ đại khái đã hiểu nguyên do phát sinh tại Huyễn Yên, nhưng mỗi lần Mê Trần Huyễn Yên xuất hiện, vẫn tuân theo tập tục đến biên giới đầm lầy kính báo Thiên Địa, cầu bình an.” Thạch Xuyên Không bổ sung.

“Thì ra là thế.” Hàn Lập nhẹ gật đầu, không còn nhìn những người kia.

Ước chừng sau nữa khắc, đám người đã tới biên giới đầm lầy, hạ xuống.

Phía trên đầm lầy tràn ngập khói khí nhàn nhạt, thoạt nhìn như là một mảng hồ nước rộng lớn, đến gần có thể thấy một tầng nước nông sinh ra dưới đồng cỏ xanh, cùng với dòng nước ung dung loạng choạng, trên mặt nước còn thỉnh thoảng thoát ra một đám bong bóng khí màu trắng, lúc vỡ tan thì tiếng “Ba” nhẹ vang lên.

Tốc độ khuếch trương của Mê Trần Huyễn Yên khá nhanh, lúc này đã bao phủ chu vi trăm dặm quanh U Phù đảo, mắt thịt của phàm nhân chỉ cần tinh tường một chút vẫn có thể nhìn thấy, sương mù hồng nhạt ùng ùng mãnh liệt tản ra.

“Lúc trước đã nói qua nhiều lần, nhưng ta muốn lại nhắc chư vị một chút, Mê Trần Huyễn Yên uy lực không nhỏ, một khi vào trong phải bảo vệ tốt thức hải, giữ vững tâm thần chớ để ảo ảnh mê hoặc tâm trí.” Hồ Tam thần sắc không còn thoải mái, trịnh trọng dặn dò.

“Ta có chuẩn bị một ít Thần Linh Hoàn, có thể củng cố Thần Hồn, bảo vệ thức hải, có chút tác dụng đối phó với Mê Trần Huyễn Yên, chư vị không ngại trước cứ dùng một viên.” Thạch Xuyên Không lật ngược lòng bàn tay, xuất hiện một hộp ngọc màu xanh sẫm.

“Thạch huynh, Thần Linh Hoàn này luyện cũng không dễ, ta trong Luân Hồi Điện cũng không mua được, ngươi ở nơi nào mà lấy được?” Hồ Tâm hơi ngạc nhiên, mở miệng hỏi.

“Luân Hồi Điện không có, đâu có nghĩa Quảng Nguyên Trai cũng không.” Thạch Xuyên Không hơi nhướng chân mài, tự tin nói ra.

Dứt lời, hắn mở hộp ngọc lấy ngay từ trong một viên liền sử dụng.

“Đã có thứ này, có thể ổn hơn rất nhiều.” Hồ Tam cười hắc hắc , cũng lấy từ trong một viên rồi nuốt vào.

Nhiệt Hỏa Tiên Tôn liếc nhìn Hàn Lập, trên mặt lộ vẻ chần chờ.

“Cái này đa tạ Thạch đạo hữu rồi.” Hàn Lập lập tức lấy, vừa cười vừa nói.

Cầm đan dược trên tay, hắn dò xét một chút cũng không phát hiện chỗ nào không ổn, tự nhiên cũng cho vào miệng.

Khi môi hắn khép kín lại, trong cổ hộng lập tức sinh ra một đám lửa màu bạc vây quanh viên Thần Linh Hoàn, dẫn vào trong bụng rồi niêm phong lại chứa ở đó.

Hàn Lập vẫn tự tin với thần thức của mình, Thần Linh Hoàn này nếu không phải tình huống cần thiết, hắn cũng không có ý định thật sử dụng.

Nhiệt Hỏa Tiên Tôn thấy Hàn Lập cũng đã ăn vào, liền cũng lấy một viên cho vào miệng.

“Chư vị, lát nữa tiến vào trong Mê Trần Huyễn Yên, hãy luôn dùng thần hồn liên hệ lẫn nhau chớ có gián đoạn.” Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Hồ Tam mở miệng nói.

Dứt lời, chỉ thấy bàn tay hắn vung lên, một chiếc phi thuyền màu bạc hiện ra giữa không trung, rơi lên mặt nước trên đầm lầy.

Đám người Hàn Lập lên thuyền, hắn liền bấm pháp quyết thúc giục.

Chỉ thấy phù văn màu bạc đột nhiên sáng lên, một tầng ánh sáng bạc dưới đáy thuyền rực sáng nâng thuyền lên nửa xích, “vèo” một tiếng bắn nhanh mà đi.

Hàn Lập lúc này mới chú ý hồ nước bên trong đầm lầy Huyễn Yên rõ ràng không giống nơi khác, nước ở đây có vẻ nặng nề hơn rất nhiều, gió lốc phía sau phi thuyền cũng không làm nước bắn lên, mà chỉ có từng gợn sóng nhỏ khẽ nhộn nhạo.

Hắn cúi người, dùng hai ngón tay sáng như tuyết nhẹ nhàng vẽ lên mặt nước, trong nội tâm liền hiểu rõ.

Nước ở đây khác thường, bên trong xen lẫn loại cát màu đen có tính ăn mòn, nhưng hiện đối với thân thể Kim Tiên của hắn cũng không xem ra gì.

Phi Thuyền màu bạc lướt nhanh một đường, tuy rằng chưa tiến vào phạm vi bao phủ của Mê Trần Huyễn Yên, nhưng mặt trời sắp lặn nên sương mù trên đầm lầy dần đậm đặc.

Khi đám người ngang qua một lá lục bình màu xanh cực lớn, mặt nước bỗng nhiên kịch liệt chấn động, “phần phật” một mảng lớn bọt nước hướng lên trên không, một bóng ma khổng lồ xông lên phóng tới, hướng đám người giánh xuống.

Hàn Lập mắt lóe lên, thấy là một con quái ngư vảy màu đen khổng lồ, mà lá lục bình màu xanh chính là chùm lông trên đầu của nó, cái miệng đầy máu há rộng với đầy răng nhọn như là lưỡi đao.

Chuyện quái ngư tập kích, bốn người trên thuyền đã phát hiện từ sớm, cũng đều bình thản không mấy bận lòng, Hồ Tam tùy hứng một câu “Gia hỏa này lớn xác mà xấu xí”.

Thạch Xuyên Không hai tay nhẹ nhàng bấm niệm pháp quyết, vung lên cao, một vệt sáng màu bạc từ đỉnh đầu xẹt qua, dễ dàng xẻ con quái ngư làm hai mảnh.

Đúng là có chút quỷ dị, miệng vết thương trên hai mảnh quái ngư như là bị phong tỏa bởi một cỗ Không Gian Chi Lực, rõ ràng không chút vết máu rơi ra, đến khi rơi lại vào trong đầm lầy mới có thấy nhiễm rộng ra vũng máu đen nhánh.
 

Tiểu Mjnh

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
22,13
Tu vi
0,00
"Chư vị cũng đừng thả lỏng cảnh giác, không chừng phía sau còn phải đụng thứ quỷ quái gì nữa"
Thạch Xuyên Không vừa dứt lời, liền có một con cá sấu hai đầu khổng lồ bên trong đầm lầy, toàn thân bao phủ nước bùn lao ra, há cái miệng đủ to để nuốt trọn cả chiếc phi thuyền, từ dưới đất cắn lên.
"Thạch huynh, cái miệng ngươi có tính là quạ đen hay không? Hồ Tam cười hỏi.
Thạch Xuyên Không không để ý tới hắn, hai tay bấm pháp quyết, một tầng ánh sáng màu bạc thập phần mỏng manh hiện ra, chắn một bên phi thuyền.
Vang lên một tiếng trầm đục "Phanh".
Cá sấu hai đầu lao mạnh vào màn ánh sáng màu bạc, tựa như bị một cây chùy nặng vạn tấn đập trúng,cả hai cái đầu khổng lồ đồng thời nát vụn, răng cùng với xương hàm vỡ tan cùng lúc, máu thịt be bét.
"Chậc chậc, linh trí gia hỏa này tuy không cao nhưng mà khí lực lại không yếu." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn thấy vậy, nói ra.
" Phía trước còn có thêm đại gia hỏa nửa..." Hàn Lập đột nhiên mở miệng nhắc nhở.
Ngay khi Hắn dứt lời, trong tay lóe lên ánh sáng màu xanh, liền nắm trong tay một cây Thanh Trúc Phong Vân Kiếm rồi bất ngờ tung người lên cao, một tay quét ngang chém về phía trước một kiếm.
Chỉ thấy một đường kiếm quang màu xanh lao nhanh ra rồi biến mất, tiếp đó xuất hiện trước đầm lầy chớp mắt làm nó nổ tung.
"Ngao..."
Vang lên một tiếng thê lương, một mảnh lớn huyết thủy từ đầm lầy lan ra tựa như tràn dầu vậy.
Ngay sau đó, một đầu quái ngư giống như đầu vừa nãy, nhưng bộ dáng nó lớn hơn gấp mười lần đại gia hỏa nọ từ trong ao đầm nổi lên, thi thể chia thành hai đoạn nổi ra hai bên.
Tiếp đó, một tiếng "Vù vù", phi thuyền màu bạc liền bay qua vị trí nó, lóe lên rồi biến mất.
"Ha ha... Nhờ có hai vị hộ tống, Linh thuyền của ta mới có thể bay nhanh hơn không ít, hoàn toàn không phải lo lắng gì cả, Thật vui mừng!" Hồ Tam vừa cười vừa thôi động phi thuyền nói ra.
Mấy người bọn hắn đi thẳng về phía Mê Trần Yên Vụ, còn sương mù màu hồng kia cũng lan về phía bọn hắn.
Không bao lâu, cả hai liền gặp nhau cách U Phù Đảo ngoài ngàn dặm.
Phi Thuyền màu bạc vừa tiến vào trong sương mù màu hồng, tốc độ liền giảm xuống.
Tâm thần mấy người Hàn Lập ngưng lại, lần lượt đem thần thức thả ra, du động khắp bốn phương tám hướng.
"Quả là thế.... Trong Mê Trần Huyễn Yên này lực lượng thần thức nhận lấy áp chế cực lớn, căn bản dò xét không được bao xa, bởi vậy mà không phân biệt đâu là Đông Nam Tây Bắc." Hồ Tam mở miệng nói ra.
"Đã như vậy, chùng ta liền cẩn thận một chút, mỗi người một phương hướng. " Thạch Xuyên Không quay đầu nhìn xung quanh, nhưng trọng nói ra.
Lông mày Hàn Lập nhíu lại, đồng thời trong lòng kinh ngạc, lấy thần thức cường đại của hắn, vậy mà trong sương mù này cũng chỉ có thể bao phủ phạm vi mười dặm.
"Không sao, nếu có di tích sơn môn xuất hiện, cái này của ta sẽ tự cảm ứng." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nói như thế.
Đang nói, bàn tay hắn lật một cái, trong lòng bàn tay có thêm một viên hạt châu to như trái nhãn màu hồng, nhìn như viên ngọc trai bình thường, xung quanh hạt châu còn có một vòng minh văn màu vàng thật nhỏ, từng đợt hiện lên quang mang.
"Đây là vật gì vậy?" Thạch Xuyên Không nhìn qua, mở miệng hỏi.
"Vật này tên là 'Chân Ngôn Châu' một kiện pháp bảo của sư thầy tông môn tặng cho ta. Tuy là không có chỗ tác dụng gì lớn, chỉ là gia sư cho ta dùng để di chuyển thuận tiện trong tông môn, minh chứng cho ta sử dụng truyền tống trận tùy ý. Tuy nhiên, từ khi tông môn bị tiêu diệt, khả năng là ngoại giới chỉ còn sót lại mỗi một viên hạt châu này." Trên mặt Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lộ ra thần sắc hồi ức, từ từ nói ra.
" Ý Nhiệt Hỏa Tiên Tôn là, Chân Ngôn Châu này có thể giúp chúng ta tìm thấy di tích à?" Lông mày Hàn Lập hơi nhíu, hỏi.
"Châu này có thể cùng sinh ra liên hệ hơn ba trăm tòa truyền tống trận trong tông môn, một khi phụ cận chúng ta xuất hiện trận pháp truyền tống còn sót lại, châu này liền có cảm ứng được. Tuy vậy, bởi vì lý do Mê Trần Huyễn Yên, ta đoán chừng khoảng cách nó cảm ứng sẽ thu bé lại, nhiều lắm sẽ không vượt quá trăm dặm." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn không trả lời thẳng vấn đề của Hàn Lập, mà có chút từ chối nói ra.
" Được như vậy đã là tốt rồi, nếu thật sự có thể tìm thấy được trận pháp truyền tống hoàn chỉnh, chúng ta liền có thể truyền thẳng vào Chân Ngôn Môn." Hồ Tam đang suy nghĩ gì đó liền nhẹ gật đầu, mở miệng nói. Hàn Lập nghe mấy người nói vậy, ánh mắt liền nhìn về phía xa, ở cuối tầm mắt, một đoạn phòng mái màu đỏ sậm hiện ra từ trong sương mù.
Theo sát đó, một tòa cổng chào từ gạch đá cao trăm trượng treo cái bảng hiệu từ trong sương mù hiện ra, trên đó đủ loại gỗ đỏ, gạch đá vở nát, mái hiên sụp đổ, nhìn như đã trải qua thương hải tang điền, đã trở nên đổ nát không chịu nổi.
"Đây là... Ô Lương phường, một trong mười tòa phường thị của thương nhân trong môn nội." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nhìn thấy vài chữ trên tấm biển trước đền thờ mơ hồ phân biệt vài câu, đột nhiên nói ra.
"Vận khí thật không tệ à... Lần này Nhiệt Hỏa đạo hữu giống như trở về chốn cũ rồi." Trên mặt Hồ Tam lộ ra vui mừng, kêu một tiếng, liền khống chế linh thuyền bay về bên đó.
"Hồ Tam đạo hữu, chậm đã... Chỗ đó bất quá là một huyễn cảnh mà thôi." Đúng lúc này, bất ngờ Hàn Lập mở miệng nhắc nhở.
Phi thuyền màu bạc đột nhiên ngừng lại, lở lửng ngoài trăm trượng trước tòa miếu thờ.
Làm ba người lộ vẻ kinh ngạc, nhìn lại Hàn Lập, liền phát hiện trong hai con mắt hắn lóe ra hào quang màu tím âm u, nhìn mười phần quỷ dị lạ kỳ.
"Ồ, chẳng lẽ đây là... Cửu U Ma Đồng, Lệ đạo hữu, ngươi làm sao mà biết Linh Mục thần thông của Ma Tộc chúng ta?" Thạch Xuyên Không nhíu mày lại, hỏi.
"Lệ mỗ là một gã tán tu, một thân sở học có chút hỗn tạp, để chư vị chê cười." Hàn Lập cũng không có giải thích gì nhiều, cười ha hả nói.
Thạch Xuyên Không nghe vậy, trong mắt lộ ra tia nghi hoặc, cũng không có truy hỏi cặn kẽ, ở bên cạnh Nhiệt Hỏa Tiên Tôn chớp hai mắt, càng ngày càng thấy vị Lệ Hàn đạo hữu này có chút sâu không lường được.
"Ha ha, xem ra lần này mời được Lệ đạo hữu giống như nhặt được bảo vậy." Hồ Tam cười to một tiếng, nói ra.
Nói xong, bất ngờ hắn vung tay áo lên, một đạo hào quang trước người hắn bắn ra, đánh về phía tòa miếu thờ kia.
Chỉ thấy quang manh nháy mắt đã đánh vào cổng đền, bổng nhiên phát sáng lên một đoàn quang mang màu bạc, hóa thành vòng xoáy ngân quang khổng lồ rộng trăm trượng, từ trong đó truyền ra từng đợt lực lượng không gian kinh khủng, đem toàn bộ cổng đền chia năm xẻ bảy rồi thôn phệ vào trong đó.
Cuối cùng chỉ để lại một cái hố đen lớn như nắm đấm, với vết rách không gian chung quanh cho đến khi từ từ hồi phục lại.
Hồ Tam thấy thế, vẻ mặt tươi cười lập tức cứng đờ.
"Thật may có Lệ đạo hữu nhắc nhở, nếu như chúng ta không hay biết mà vượt qua, chỉ sợ bây giờ đã bị kéo vào khe nứt không gian rồi." Thạch Xuyên Không nghĩ lại mà sợ, nói ra.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy từng đợt tiên nhạc du dương từ bốn phương tám hướng vang lên, một cỗ hương khí lập tức lan tỏa ra làm cho người mê mẩn, ngay khi mọi người liếc nhìn xung quanh, bất ngờ phát hiện ra mảnh kiến trúc cung điện to lớn trong sương mù.
Phi thuyền màu bạc của bọn hắn không còn đi trong đầm lầy nữa, mà đang rẽ từ trong lùm biển hoa um tùm mà đi tới, làm vô số cách hoa bay tứ tán.
Bốn phía biển hoa, còn xây dựng từng tòa lang kiều Điêu Lan Ngọc Thế nối san sát với đình đài lầu cát, cùng với cung điện khác nhau cách đó xa xa nối thành với nhau một chỗ.
Trên lang kiều có từng người có tướng mạo đẹp như tiên nữ mặc cung trang, có người tay cầm tiên sơ linh quả, có người tay cầm quỳnh tương bình ngọc, có người cầm theo đèn cung đình, thân hình thướt tha, từ trong lầu các nhẹ nhàng bước ra.
Ở lầu các khác thì lại có rất nhiều Tiên Nhân đối diện cùng nhau uống rượu, hoặc là cao giọng ngâm thơ, hoặc là đánh cờ, nhìn cảnh tượng yến hội hài hợp vui vẻ vô cùng.
Hồ Tam thấy thế, vội bấm pháp quyết ngừng phi thuyền lại, không tiến lên tùy tiện, mở miệng hỏi: "Thạch huynh, hình như Thần Linh Hoàn của ngươi không phát huy tác dụng à, huyễn cảnh này làm sao mà càng ngày càng lợi hại vậy?"
"Hồ Tam đạo hữu, ngươi đừng trách oan Thạch đạo hữu, thật sự là huyễn cảnh này quá mức lợi hại, nếu như chưa phục dụng Thần Linh Hoàn, lúc này chỉ sợ tâm thần chúng ta đã lâm vào huyễn cảnh, căn bản không biết mình đang ở trong huyễn cảnh." Hàn Lập giải thích thay Thạch Xuyên Không nói.
Tuy hắn chưa có phục dụng Thần Linh Hoàn, cho nên lúc này mới biết sự lợi hại huyễn cảnh chân chính, nếu không sớm thúc giục Luyện Thần Thuật bảo vệ thần thức hải, chỉ sợ ngay cả hắn cũng muốn nói.
"Lệ đạo hữu, Linh Mục thần thông ngươi có cách nào để bài trừ huyễn cảnh này không?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn mở miệng hỏi.
"Linh Mục ta chỉ có thể giúp mọi người tránh nguy hiểm, nhưng lại không thể phá trừ huyễn cảnh. Tuy nhiên nếu như Thạch đạo hữu vận dụng lực lượng Không Gian Pháp Tắc có thể đẩy lùi Mê Trần Huyễn Yên chung quanh và loại bỏ phần nào ảo cảnh." Hàn Lập lắc đầu, nói một câu.
"Lý thuyết về phương pháp này quả thật có thể thực hiện, bất qua tiêu hao thật sự quá lớn, vả lại không cách nào bài trừ diện tích ảo cảnh quá lớn, đối với cảnh giới của chúng ta mà nói như muối bỏ biển." Thạch Xuyên Không ra vẻ khó xử, nói ra.
"Không bằng như thế này, Lần này Lệ đạo hữu lấy thần thông Linh Mục giúp chúng ta né tránh nguy hiểm, Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lấy Chân Ngôn Châu cảm ứng truyền tống trận, đợi tới lúc tìm thấy lại để cho Thạch huynh nghĩ cách phá vỡ ảo cảnh. Còn về phần ta, liền làm người chèo thuyền cho mọi người, như thế nào?" Hồ Tam ngẫm nghĩ một lát, rồi mở miệng nói.
" Phương pháp này có thể thực hiện." Hàn Lập cùng Thach Xuyên Không nhìn nhau, rồi cả hai nhẹ gật đầu.
"Tốt, cứ thế mà làm." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cũng tán thành nói.
Sau khi thỏa thuận xong, mấy người xuất phát lần nữa, từ từ phi hành về phía trước.
"Ra khỏi bụi hoa phía trước không cần đi thẳng tới mà xoay qua chỗ bên trái." Hai mắt Hàn Lập có chút lập loè, chỉ huy nói.
"Trực tiếp đụng vào tòa lang kiều kia sao?" Hồ Tam có chút do dự nói ra.
"Tin tưởng ta đi." Hàn Lập nói.
Hồ Tam hé miệng một cái rồi không nói gì nữa, khống chế phi thuyền từ từ đi tới.
Sau khi phi thuyền ra khỏi đám bụi hoa, lập tức xoay về bên trái, đụng thẳng vào tòa lang kiều.
Chỉ thấy lan can lang kiều bạch ngọc như tờ giấy, liền giống như bị xé rách, thân thể mấy người Hàn Lập cũng chạm vào thân thể Tiên Nga, trực tiếp xuyên qua.
"Sau khi ra ngoài, cứ tiến thẳng lên khoảng bảy mươi trượng rồi lại rẽ phải..." Dưới sự dẫn dắt của Hàn Lập, phi thuyền màu bạc xuyên qua huyễn cảnh liên tiếp nhau, không ngừng tiến vào trong.
Cách nửa canh giờ sau, phi thuyền màu bạc xuyên qua một vùng hồ sen ảo cảnh, Nhiệt Hỏa Tiên Tôn chợt vui mừng kêu lên:
"Thấy rồi!"
Giao hàng, có gì sai sót biên dùm đệ
 
Last edited:
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top