Thạch Xuyên Không cùng Hồ Tam nghe Hàn Lập nói lời ấy, liếc mắt lẫn nhau một cái rồi không không nói gì cả.
"Đã như thế, ta cũng không bắt buộc rồi. Núi cao sông dài rồi sẽ có ngày gặp lại, sau đó lại đền đáp ân tình đã cứu giúp của đạo hữu." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn thấy thế, liền biết rõ tâm ý Hàn Lập đã quyết, lập tức mở miệng nói ra.
"Một hồi duyên phận Dã Hạc Cốc, không cần nói nhiều lời khách khí làm gì, sau này chúng ta còn gặp lại." Hàn Lập ôm quyền nói ra
"Sau này còn gặp lại." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn ôm quyền đáp lễ nói.
Sau đó, Hàn Lập gật đầu về phía hai người Thạch Xuyên Không ra hiệu một cái, trên người độn quang lóe lên hóa thành đạo màu xanh bay ra ngoài cửa sổ quán trà, lập tức viễn độn mất tiêu.
"Di tích tông môn ngay tại Hắc Thổ tiên vực, các ngươi cũng có lẽ đã biết việc này? Khi nào chúng ta lên đường?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nhìn bầu trời ngoài cửa sổ một lát, quay người hỏi.
"Không vội, còn một người trợ giúp nữa chưa tới." Hồ Tam nhếch miệng lên, vừa cười vừa nói.
"Bất kể như thế nào, rời khỏi nơi này đi đã, trước đó chúng ta bày ra nghi trận, chưa hẳn đã lừa qua những giám sát sứ kia, nói không chừng bọn hắn nghe mùi mà truy đuổi tới đây." Thạch Xuyên Không mở miệng nói ra.
Vừa nói xong, hai tay hắn bấm pháp quyết, trước người một mảnh ngân quang sáng lên, trong hư không lập tức truyền ra từng đợt không gian ba động dử dội, rất mau đem ba người nuốt vào, biết mất tại lầu hai quán trà.
...
Thời gian trôi đi, cũng đã qua hơn ba năm.
Trong một dãy núi màu đen chập trùng không dứt tại Hắc Sơn Tiên Vực, có tòa sơn phong thấp bé kẹp ở giữa hai ngọn núi to lớn giống như khe núi khe cốc thông thường.
Trong rừng rậm trên ngọn núi này, có một con đường đá xanh nhỏ uốn lượn thông về phía tòa đạo quán cũ nát, trước cửa còn có trồng hai cây cổ hòe.
Nhìn bên trong sơn môn đã triệt để sụp đổ, có không nhiều gian phòng Linh Quan điện đã đổ nát không chịu nổi, chỉ còn sót lại một tòa nóc nhà Tam Thanh Điện phủ đầy rêu xanh cỏ dại còn ngoan cố đứng vững.
Đúng lúc đêm khuya, trong Tam Thanh Điện hiện lên ánh sáng màu trắng mơ hồ, phát ra từ góc cửa sổ ở giữa đại điện đổ nát, chiếu rọi bóng hình pha tạp vào cột trụ trên thềm đá ngoài hành lang.
Một gã nam tử mang áo bào màu xanh đang khoang chân ngồi trên một cái bồ đoàn cũ nát, trước người hắn bày ra cái bình nhỏ màu xanh sẫm trên mặt đất, bốn phía thân bình bao phủ vô số trùm sáng màu trắng nhìn có chút kỳ lạ.
Nam tử không phải ai khác, đúng là Hàn Lập.
Ngày đó sau khi cùng ba người Nhiệt Hỏa Tiên Tôn tách ra, vừa rời đi Thanh Lâm trấn, hắn liền trực tiếp dùng mấy lần truyền tống lôi trận kéo dài khoảng cách với bọn hắn, sau đó khống chế Bích Ngọc phi xa một đường bay nhanh về hướng nam.
Ban ngày hắn không ngừng bay đi, ban đêm liền tìm kiếm thành trấn bình thường cách hoang sơn dã lĩnh không xa để nghỉ ngơi, như thế mới có thể tránh mặt đám tu sĩ, cũng có thể không bị Yêu thú làm phiền, còn có thể một bên dùng bình nhỏ ngưng tụ lục dịch, một bên tu luyện mấy bộ thời gian công pháp kia.
Sau khi phục dụng qua Túc Sát đan, loại bỏ không ít sát khí, trên đường đi ngược lại bình an vô sự, chỉ là những cao thành đại trấn có tu sĩ ẩn hiện kia, tạm thời không thể đi vào.
Đại khái sau khi đã qua nửa khắc đồng hồ, điểm sáng bốn phía bình nhỏ đều bị bình hấp thu ngưng tụ thành lục dịch.
Hàn Lập cong ngón búng ra, đem đống củi kế bên cách đó không xa dẫn đốt, nổi lên ngọn lửa, rồi sau đó vươn người cầm lấy bình nhỏ, nâng lên trước mặt.
Nhờ ánh lửa, hắn nhìn xuyên thấu qua vách bình nhỏ giống như ngọc Phỉ Thúy, nhìn vào bên trong có chứa một giọt chất lỏng đang chấp nhô nhẹ nhàng trong đó.
Ngay khi hắn do dự muốn vào "Hoa chi" Động Thiên hay không, để thúc dục đạo binh một phen, thì trên mặt đang mang mặt nạ "Long Ngũ" đột nhiên tự động vận hành phát ra hào quang.
Trong lòng Hàn Lập hơi dị động, đưa tay kết pháp quyết, âm thầm thúc dục.
Chỉ thấy mi tâm mặt nạ phóng ra một đạo ánh sáng màu hồng, chiếu rọi vào trong hư không trước người hắn ngưng tụ một đạo thân hình hư ảnh.
Thân hình hư ảnh nọ cao chừng hai trượng, cơ hồ cao như bằng đại điện, mặc trên người một kiện Đại Hắc bào rộng, trên mặt mang tấm mặt nạ ác quỷ màu đỏ sậm hai mắt như linh, mũi như mỏ ưng miệng lộ ra răng nanh.
Hàn Lập không khỏi nhướng mày, mặt lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện bộ dạng trang phục này, chính là hắn từng ở trong trí nhớ Lục Nhân Giáp nhìn thấy hình ảnh Luân Hồi Sứ.
"Ngươi chính là Long Ngũ sao? Từ khi trở thành Luân Hồi Chi Tử đến nay đã cách nghìn năm, thời hạn nhiệm vụ thứ nhất đã qua, nhiệm vụ nghìn năm mới ngươi vẫn chưa xong, cần ngươi đi chấp hành." Ngữ khí Luân Hồi Sứ hờ hững, mở miệng nói.
"Đã một nghìn năm rồi sao? Thời gian trôi qua đúng thật là nhanh..." Hàn Lập không khỏi cảm thán nói ra.
"Nhiệm vụ lần này ngươi lựa chọn tiếp nhận hay là dùng Tiên Nguyên Thạch để đền?" Luân Hồi Sứ hỏi.
"Làm phiền tôn sứ tiết lộ trước nội dung nhiệm vụ lần này." Hàn Lập suy nghĩ, nói ra.
"Nhiệm vụ lần này, cần ngươi tới Vi Thước sơn gặp mặt Hồ Tam, hiệp trợ hắn hoàn thành một lần thám hiểm di tích, tình huống cụ thể sau khi các ngươi gặp mặt, hắn sẽ nói kỹ càng. Ban thưởng nhiệm vụ ngoại trừ bảo vật tự mình đoạt được trong khi thăm dò di tích, Hồ Tam thêm vào đó hai vạn Tiên Nguyên Thạch, hoặc là kiện tiên khí bất nhập phẩm với t.ư cách ban thưởng." Luân Hồi Sứ nói ra.
"Tôn sứ, mạo muội cho ta hỏi thoáng qua một chút, vị Hồ Tam đạo hữu này, có phải là siêu trộm" Ngân Hồ" có phần danh tiếng trong bản điện hay không?" Hàn Lập nghe vậy nội tâm cả kinh, nhịn không được hỏi.
"Cái này... chờ sau khi ngươi gặp, có thể tự mình mà hỏi hắn." Luân Hồi Sứ hờ hững đáp.
Tuy đối phương không trả lời thẳng nhưng Hàn Lập cũng đã biết đáp án.
"Nếu như chọn lựa dùng Tiên Nguyên Thạch để đền thì cần bao nhiêu tiền để trả?" Hàn Lập do dự một chút liền hỏi.
"Năm vạn." Luân Hồi Sứ lạnh lùng trả lời.
Sau khi Hàn Lập nghe xong liền lâm vào trầm t.ư.
Mặc dù năm vạn Tiên Nguyên Thạch số lượng không nhỏ, nhưng hắn vẫn lấy ra được, tuy vậy ai lại nguyện ý đưa không cho người khác? Hắn không khỏi lại bắt đầu suy nghĩ về việc có nên đi tích Chân Ngôn Môn hay không.
Bởi vì nguyên nhân 《Chân Ngôn Hóa Luân Kinh》 cùng Lục Nhân Giáp, tự nhiên Hàn Lập đối với Chân Ngôn Môn ôm lấy hứng thú không nhỏ, sỡ dĩ lúc trước không muốn đi, nguyên nhân phần lớn là không tiến nhiệm với Hồ Tam cùng Thạch Xuyên Không.
Nhưng hiện tại trở thành một nhiệm vụ ngàn năm Luân Hồi Điện, lại có chút khác biệt.
Còn về chuyện đối phó với sát suy, tạm thời nhiệm vụ ban bố trong Luân Hồi Điện còn chưa có trả lời, hắn có thể dùng biện pháp cũ như trước, cho nên bây giờ bên trong Chân Ngôn Môn hay là chạy chốn chết dọc đường cũng không khác nhau gì quá lớn.
"Đến cùng lựa chọn làm gì, quyết đoán nhanh lên." Lúc này, tên Luân Hồi Sứ kia chợt mở miệng thúc giục nói.
"Nhiệm vụ này, ta tiếp nhận." Hàn Lập cao giọng trả lời.
"Tốt, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trong vòng nghìn năm ngươi lại được tự do, chỉ cần tổn hao Tiên Nguyên Thạch tương ứng liền có thể muợn dùng tất cả tài nguyên bên Luân Hồi Điện." Luân Hồi Sứ gật đầu nói.
Dứt lời, hắn vung tay lên, một mảnh ngân quang ngưng tụ ở trước hư không, hội tụ thành một mảnh địa đồ diện tích rộng lớn, trong đó đánh dấu một điểm sáng màu đỏ , trên đó viết ba chữ "Vi Thước Sơn".
"Nhớ kỹ hình dáng địa đồ, ngươi cùng Hồ Tam sẽ gặp mặt ngay chỗ này, trong vòng nữa năm ngươi cần tới đó Quá hạn coi như từ chối chấp hành nhiệm vụ, Bàn Điện sẽ tự truy cứu trách nhiệm." sau khi Luân Hồi Sứ nói xong, thân ảnh liền từ từ tiêu tán mất.
Ánh mắt Hàn Lập liếc về địa đồ mấy lần, kiểm tra địa thế địa hình một lát, rất nhanh liền tìm thấy vị trí sơn mạch của mình đang đứng, nhìn qua đánh dấu mới biết chỗ này tên là " Lão Ao Sơn".
Lại thận trọng so sách khoảng cách ở giữa nơi đây cùng với Vi Thước Sơn, cảm thấy lộ trình không tính quá xa, hắn lấy ngọc bích phi xa lên đường mà nói không sai biệt lắm trong vòng ba tháng là đến nơi.
Sau khi Hàn Lập ghi nhớ địa đồ, quang ảnh trong hư không trước người liền vặn vẹo phai nhạt một hồi đến khi dần đần mắt hẳn.
Trong đầu hắn nhớ lại địa đồ lần nữa, sau đó đưa tay co ngón giữa cùng ngón trỏ lại, trên đó lóe lên ngân quang, liền mở ra Đại Môn động thiên "Hoa Chi",liền bước vào trong đó.
...
Hơn ba tháng sau.
Trên ngọn núi thẳng đứng đơn độc cao mấy trăm trượng, tựa như bánh màn thầu, có ba đạo thân ảnh ngồi vây quanh cái bàn đá bạch ngọc chạm khắc tinh xảo, trong tay từng người cầm một cái chén rượu màu bạc đang cụng chén đối ẩm.
Rượu trong chén, một dĩa nho màu đỏ sậm rượu ngon, tản ra từng đợt mùi thơm hơi chát chát say lòng người.
Trong ba người, lấy một thanh niên mặt áo đen là tùy tiện nhất, một tay nâng lấy chén rượu, một tay cầm lấy bầu rượu màu bạc, cao hứng liền trực tiếp ngửa đầu nghiêng bầu rượu đổ tửu dịch vào cổ họng.
Cũng không biết bầu rượu của hắn là Pháp Khí gì, tựa như bên trong có chứa vô số rượu ngon,bất kể đổ ra như thế nào, dều chảy ra tửu dịch không ngừng.
" Hồ Tam đạo hữu, nhớ tới thật ra Lệ đạo hữu lại có cùng sở thích uống rượu giống như ngươi, nếu hắn không có rời đi, chỉ về việc uống rượu chuyến này, các ngươi cũng có thể trở thành tri kỷ với nhau." Ngồi đối diện thanh niên là một lão già tóc bạc nói ra.
Ba người này không ai khác, đúng là Nhiệt Hỏa Tiên Tôn bọn hắn.
"A? nói như vậy, ngược lại quả thật có chút đáng tiếc, chẳng qua người có chí riêng, không thể cưỡng cầu được.." Hồ Tam nghe vậy sững sờ,không hề gì lập tức vừa nói.
" Hồ Tam, ngươi nói người nọ đến khi nào mới tới?" Ngồi kế bên cạch hắn, Thạch Xuyên Không một mực nhìn về phong cảnh nơi xa, về chuyện uống rượu có chút không để ý, lúc này mới quay đầu hỏi.
"Hẳn là nhanh, hẳn là trong một hai tháng này. Nhiệm vụ lần này cao tầng trong Điện có chút để ý, người đến trợ giúp ta, cũng phải chọn lựa kỹ càng, kiên nhẫn đợi chút đi." Ngược lại Hồ Tam lại uống ngụm rượu, nói ra.
Hắn vừa dứt lời, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời, tiếp tục nói ra. " Hắc hắc, so với ta nghĩ còn hơi sớm."
Chỉ thấy một đường độn quang xanh biếc nơi phía xa bay tới, ờ giữa không trung bất ngờ thu lại, chỉ còn lại một đạo hư ảnh thanh sắc trên cao hạ xuống, trực tiếp rơi trước mặt ba người.
Ba người tận mắt thấy thân ảnh từ trên trời giáng xuống này, thần sắc trên mặt lập tức trở nên đặc sắc vô cùng.
"Lệ đạo hữu, ngươi đây là?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn vốn giật mình, liền vui vẻ nói.
"Nhiệt Hỏa đạo hữu, còn có hai vị, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ." Hàn Lập cười cười, hướng ba người chắp tay nói ra.
Hồ Tam cùng Thạch Xuyên Không liếc mắt nhìn nhau, lông mày hai người không khỏi nhíu lại.
"Ngươi... Ngươi tới đây chính là thành viên trợ giúp ta trong Điện?" Ánh mắt Hồ Tam nhíu lại, nhìn về phía Hàn Lập.
"Ta cũng thật không ngờ, lần chấp hành nhiệm vụ lần này, lại là trợ giúp ngươi thăm dò di tích Chân Ngôn Môn." Hàn Lập thở dài, mở miệng nói ra.
Dứt lời, Hắn giơ tay lên khuôn mặt chình mình lau một cái, trên mặt tỏa ra hào quang, lập tức mặt nạ "Long Ngũ" hiện lên.
Hồ Tam quan sát mặt nạ của hắn kỹ càng một lát, lông mày nhíu lại, bỗng nói ra:
"Hắc hắc, thật không nghĩ tới... Ngươi chính là Long Ngũ?"
"Như thế nào? Ngươi nhận ra ta?" Bàn tay Hàn Lập vung một cái, một lần nữa khôi phục lại dung mạo lúc trước, nghi ngờ nói ra.
"Nghe Giao Tam nói tới, Long Ngũ một đường luyện đan cùng tu hành đều thiên t.ư trác tuyệt, cho nên đối với ngươi có chút ấn tượng, vẫn muốn được gặp mặt một lần, không ngờ nhanh như vậy đã gặp được rồi, thật là vui mừng." Hồ Tam nhếch miệng cười cười, nói ra.
Lần này đến lượt Nhiệt Hỏa Tiên Tôn có chút khó mà tin, hắn nhìn về Hàn Lập, từ từ nói ra:
" Lệ đạo hữu ngươi... Cũng là thành viên Luân Hồi Điện sao?"