[ĐK Dịch] Phàm Nhân Tiên Giới Thiên - Vong Ngữ (lầu 2)

Status
Not open for further replies.

Tiểu Mjnh

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
22,13
Tu vi
0,00
Biên dùm đệ @Độc Hành :tungtang:
"Đi"

Đề Hồn nhìn lướt qua tiểu thú màu trắng, đột nhiên hét lớn một tiếng, liền vung bàn tay vào hư không trước người, chợt một tấm màn ánh sáng màu đỏ sậm lập tức chống ra, hóa thành vòng Linh Vực phát ra khí tức quái lạ, bao phủ cả người nàng cùng Hàn Lập vào trong.

Hàn Lập cảm thấy quanh người thả lỏng, giống như vừa thoát khỏi Hôi Giới, không còn cái cảm giác bị sát khí khắp mọi nơi đè nén nữa, thân hình hắn liền đảo ngược, mau chóng cùng Đề Hồn lao xuống Nghiệp Hỏa Trì phía dưới.

"Chủ Nhân, trong Linh Vực của ta, tuy là Nghiệp Hỏa ảnh hưởng rất yếu đến ngươi, thế nhưng ngươi vẫn phải bảo vệ thật kỹ thần hồn thức hải, nếu mà lơ là liền sẽ bị nó ánh hưởng đến." Đề Hồn dặn dò.

Nàng vừa dứt lời, bất ngờ trên đỉnh đầu có một đạo bóng ma chắn lại, chợt Tô Lưu đã lăng không lao đến, một tay nắm rìu một tay cầm chùy, đánh về phía bọn hắn.

"Xoảng lang..."

Từng đợt âm thanh kim loại va vào nhau không ngừng truyền tới, chợt trước ngực lão có cái lỗ gắn trong đó quả cầu kim loại đang chuyển động không ngừng, phù văn trên mặt mơ hồ lấp lóe liên tục, còn bên trong thì có một đoàn Nghiệp Hỏa màu đen đang thiêu đốt hừng hực.

Quang người lão nhao nhao hiện ra đường vân màu đen tựa như ma văn, rồi đến từng ngọn lửa màu đen giống như Hắc Liên, từ xiềng xích trên người lão nở ra.

Hàn Lập thấy vậy, cổ tay xoay chuyển một cái, gọi ra Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, trên hai cánh tay nổi lên từng tầng kim lân, cơ bắp to lên gấp đôi, cả hai tay nắm chặt chuôi kiếm, chân đạp hư không nghênh tiếp, trường kiếm trong tay nghiêng từ phía dưới chém thẳng lên trên.

"Oanh" một tiếng vang thật lớn.

Cự Phủ trên tay Tô Lưu chợt nổi lên hắc diễm dử dội mạnh mẽ đụng vào thân kiếm phát ra điện quang màu vàng của Hàn Lập, từ đó phát ra một tiếng nổ động trời, vô số tia điện màu vàng cùng Nghiệp Hỏa màu đen nổ tung tóe, bay khắp bốn phương tám hướng.

Nghiệp Hỏa bay tứ tán giống như mưa lửa rơi khắp mọi nơi.

Tay Hàn Lập cùng Tô Lưu đều cầm chắc binh khí, cả hai đều có sức mạnh ngang nhau, liền lui phía sau một bước, giằng co ở giữa không trung.

Nhưng ngay sau đó, một tiếng "Ầm ầm" dử dội lại vang lên.

Tô Lưu cầm Lưu Tinh Cự Chùy trong tay lại vung lên lần nữa, liền nện vào Hàn Lập.

Sức mạnh một kích này so với một búa trước đó càng thêm to lớn, tuy là Hàn Lập đã dùng hết sức ngăn cản, nhưng cả người vẫn gặp phải dư chấn, liền bị nện bay ngược xuống dưới, trực tiếp rơi vào trong Nghiệp Hỏa Trì.

Đề Hồn thì theo sát phía sau, cũng trực tiếp lao vào trong Hỏa Trì.

"Chạy đi đâu!" Con ngươi Quỷ Mộc co rụt lại, quát to một tiếng.

Lúc này cả hai người Hàn Lập thừa cơ trực tiếp dưới Hỏa Trì nhanh chóng lén đi, thừa thế lặn đến một cái hang Hỏa Trì khác.

Lần này tiến vào trong Nghiệp Hỏa, Hàn Lập được Linh Vực của Đề Hồn che chắn lại, cho nên không còn cảm thấy gian nan như lần trước nửa.

Trong lòng hắn chợt bình tĩnh lại một chút, sau đó hắn liền vận chuyển Luyện Thần Thuật, lúc trước U Hồn Trùng làm tổn thương thần thức của hắn quả thực không nhỏ, mặc dù trước mắt vẫn tạm thời áp chế được, thế nhưng hắn không dám khinh thường nó chút nào.

Thân hình Quỷ Mộc nhoáng một cái đã xuất hiện phía trên Nghiệp Hỏa Trì, rồi lão xòe năm ngón tay ra, bất ngờ chỉ xuống hướng phía dưới để tìm kiếm.

Còn trong bàn tay còn lại thì lan tỏa ra ánh sáng màu đen, trong chớp mắt thoáng cái mau chóng đã mọc ra nhánh cây nhìn như sợi dây leo vậy,rồi từ sợi dây leo đó tách ra vô số nhánh cây, dệt thành một tấm lưới màu đen thật lớn, từ bốn phía trên cao che phủ lại, thò vào trong Hỏa Trì, đang bao phủ về phía hai người bọn hắn.

Cùng lúc đó, những U Nô cùng Khôi Lỗi cũng đã bay bên trên Hỏa Trì, không ngừng vung vẫy binh khí trong tay đánh xuống hai người bọn hắn bên dưới Hỏa Trì.

Tấm lưới lớn màu đen vừa rơi vào Nghiệp Hỏa Trì, như cá bơi vào nước, tốc độ càng nhanh hơn mấy lần, quấn quanh bốn phía, nhìn như cái sọt cá thật lớn từ xung quanh siết lại, nhốt bọn hắn vào bên trong đó.

"Đi"

Trong miệng Hàn Lập khẽ quát một tiếng, rồi xoay chuyển cổ tay xuống phía dưới, chợt một hồ lô màu xanh lập tức hiện ra, cùng lúc đó cánh tay còn lại của hắn liền vỗ xuống đáy hồ lô.

Trên hồ lô xanh biếc lập tức nổi lên một tầng màu xanh óng ánh, đồng thời từng dòng từng dòng phù văn thật nhỏ nổi lên, chợt một cỗ ba động pháp tắc mạnh mẽ lập tức tỏa ra chung quanh, bức lui mấy trượng Nghiệp Hỏa xung quanh ra khỏi.

Chỉ kịp nghe "Boong" một tiếng sắc bén vang lên!

Một đạo ánh sáng kiếm quang màu vàng chói mắt từ miệng hồ lô bắn ra, trong nháy mắt đã tạo một cái khe rộng vài trượng trong Nghiệp Hỏa Trì, rồi tiếp đó đâm mạnh vào tấm lưới lớn đen xì.

Tấm lưới màu đen chấn động mạnh một cái, từng mảnh lớn điện quang màu vàng trộn lẫn trong đó một cỗ kiếm khí cuồng bạo, làm cho tấm lưới màu đen phình to dử dội, giống như là không chịu nỗi cự lực này mà muốn nổ tung ra.

Còn những món binh khí mà đám U Nô cùng Khôi Lỗi kia đánh tới, thì cũng bị khí kình này làm cho nát vụn.

"Chút tài mọn!" Quỷ Mộc cười lạnh một tiếng.

Chỉ thấy thân ảnh của lão chớp nhoáng một cái, trong nháy mắt đã đến phía trước hai người Hàn Lập, trên bàn tay hóa thành tấm lưới màu đen kia chợt chảy ra từng giọt nước màu đen, rồi trong nháy mắt bốc hơi, biến thành một mảnh sương mù màu xám đen, bao phủ cả tấm lưới màu đen lại.

Tấm lưới màu đen tưởng chừng như đã gần tan vỡ, thì bất ngờ như được rót thêm sức mạnh vào, thế là từ từ co lại như trước đó, trở về lại lồng giam mà đã nhốt hai người Hàn Lập.

Ngay lúc đó, một nhánh cây nhỏ dài màu đen, chợt quấn vào chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, muốn kéo nó về phía của Quỷ Mộc.

"Chủ nhân, hãy nhanh thu nó lại, Quỷ Mộc trưởng lão tu luyện Pháp Tắc Quỷ Đằng, chính là độc chi pháp tắc chí âm chí nhu, nếu không có chí cương chi dương giống như Hoán Cốt Kim Lôi, thì căn bản không thể tổn thương đến hắn được. Đồng thời trên dây leo còn có độc có thể làm ô uế Tiên Khí, sẽ biến nó thành pháp bảo của Hôi Giới." Thân hình Đề Hồn dừng lại, mở miệng nhắc nhở.

Vừa dứt lời, trên tay nàng hiện ra sợi xiềng xích màu đỏ tươi, rồi hướng về phía Tô Lưu đang theo đánh tới.

Trên tấm lưới kia tuôn ra từng giọt từng giọt nước, trong đó còn tỏa ra từng cỗ khí tức mục nát giống như những bọt nước từ đầm lầy.

Từng giọt hắc dịch chảy ra, rơi xuống Thanh Trúc Phong Vân Kiếm của Hàn Lập, làm thân kiếm lập tức phát ra từng tiếng rung động mạnh mẽ, mặt ngoài liền có từng cỗ điện quang màu vang bùng ra ra.

Hàn Lập dời mắt nhìn qua, trong lòng trở nên căng thẳng, chỉ thấy trên thân kiếm xuất hiện từng đạo rễ trắng dễ thấy.

Ngay khi hắn kinh hãi, hắn liền vội gọi phi kiếm quay trở về, thế nhưng hắn phát hiện liên hệ giữa mình và phi kiếm, tựa hồ bị thứ gì đó đã ngăn cách, làm gián đoạn.

"Kiếm này của ngươi quả là không tầm thường, hình như là một bộ kiếm trận, so với một tên Kim Tiên ở Tiên Giới có thể nói là rất tốt, không bẳng ngươi hãy xuất ra hết để ta xem thử như thế nào?" Quỷ Mộc liếc mắt nhìn chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm khác trong tay Hàn Lập, từ từ nói ra.

Hàn Lập nhướng mày, chợt nhấc hồ lô lên lần nữa, rồi dồn sức vỗ mạnh dưới đáy hồ lô.

Chỉ thấy miệng hồ lô bất ngờ bắn ra một đạo hào quang màu xanh, từ hư không xoắn một cái đã chặt đứt Quỷ Đằng đang quấn lấy phi kiếm màu xanh, rồi kéo nó quay về.

"A? Huyền Thiên Chi Vât... Bảo bối cũng không ít a, nếu ngươi đã đưa tới, thì ta liền thu hết vậy." Lông mày Quỷ Mộc nhíu lại, cười ha ha một tiếng nói.

Dứt lời, trên tấm lưới màu đen bắn ra mấy nhánh Quỷ Đằng, phân ra quấn lấy Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cùng Huyền Thiên Hồ Lô.

Đúng lúc đó, ngay miệng hồ lô bỗng nhiên vang lên một tiếng âm thanh lạ thường, chợt một đường ánh sáng màu xanh sẫm trong nháy mắt bắn ra, đánh vào đám Quỷ Đằng đang quấn quanh, trực tiếp chặt đứt nó.

Quỷ Đằng đang quấn quanh chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm kia, cũng bị ánh sáng màu xanh xuyên qua, nứt toạc ra.

Hàn Lập thấy thế, liền thuận thế kéo một cái, liền mang chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lôi trở lại rồi thu vào trong hồ lô.

"Lại là Hủy Diệt Pháp Tắc... Trách không được, Âm Quát cứ dặn đi dặn lại là nhất định phải lưu lại ngươi một mạng, ngươi làm cho ta kinh ngạc hơi nhiều đó." Lông mày Quỷ Mộc nhảy dựng, kinh ngạc nói ra.

"Oanh" một tiếng vang to!

Sau khi Đề Hồn đang giao đấu với Tô Lưu ở phía trên, chợt nàng bay ngược về bên cạnh Hàn Lập.

"Chủ nhân, đám khôi lỗi này không có thần hồn, thần thông của ta thì lại khắc chế có hạn với lão, Quỷ Mộc thì lại là tu sĩ Đại La Cảnh, nhiều nhất ta cũng chỉ có thể giúp ngươi ngăn cản một chút, xem ra không còn cách nào mang ngươi đến Tẩy Hồn Khu rồi." Thần sắc trên mặt Đề Hồn lộ ra một tia cay đắng, nói ra.

Cổ họng Hàn Lập giật giật, nhưng không biết nên nói cái gì, đối mặt với tu sĩ Đại La Cảnh, cho dù có vận dụng lực lượng Thời Gian Pháp Tắc, thì hắn cũng không có chút phần thắng nào.

"Hàn đạo hữu, hãy cho ta ra ngoài!" Đúng lúc này, âm thanh Ma Quang bất ngờ vang lên ở trong đầu.

"Ta vốn mượn nhờ thân thể người khác, thần hồn cùng thân thể có thể nói là bằng mặt mà không bằng lòng. Lúc trước khi giao thủ với Đề Hồn, ít nhiều là bị Tiên Thiên của nàng áp chế, cho nên mới bại nhanh như vậy, Thế nhưng hôm nay ngươi đã thân hãm tử cảnh, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện, ta liền nguyện ý vì ngươi mà liều mạng lần này." Ma Quang lấy tâm thần liên hệ nói ra.

"Ngươi muốn ta giải trừ Thiên Ma Khế Ước sao?"Lông mày Hàn Lập nhíu lại, hỏi.

"Thiên Ma Khế Ước ký kết thì dễ, nhưng giải trừ thì rất khó, căn bản trong chốt lát là không được. Giao đấu với Quỷ Mộc, hiển nhiên là ta không có nửa phần thắng, có điều dây dưa với lão để kéo dài một nén nhang cho ngươi thì ta làm được. Chỉ là nửa canh giờ sau, nếu ta chết trận... Vậy thì thôi. Nhưng nếu mà ta may mắn còn sống, thì ngươi với ta từ nay không còn quan hệ nữa, như thế nào?" Ma Quang nhanh chóng trả lời.

Hàn Lập nghe vậy, liền suy nghĩ một lát, rồi lập tức trả lời: "Được"

Vừa dứt câu, hắn đã vung tay lên, một mảnh ánh sáng màu trắng mở ra, chợt thân ảnh Ma Quang từ trong bắn ra.

Sắc mặt Ma Quang bình tĩnh, không còn thần sắc thờ ơ khi xưa nữa, trái lại trong đôi mắt lộ ra một phần nghiêm túc, làm cho Hàn Lập cảm thấy có chút lạ lẫm.

"Hư Hợp tộc nhân..." Quỷ Mộc thấy vậy, sắc mặt lộ vẻ chán ghét, cau mày nói ra.

"Các ngươi đi thôi, nơi này giao lại cho ta." Ma Quang nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Quỷ Mộc, rồi nói với hai người Hàn Lập.

"Một tên tu sĩ Thái Ất Cảnh nho nhỏ mà cũng dám nói khoác không biết ngượng, đã vậy để bản tọa thu thập ngươi trước vậy." Quỷ Mộc cười lạnh một tiếng, thân hình liền lao thẳng đến Ma Quang.

"Hô..."

Trong miệng Ma Quang phun ra một hơi thật dài, bất ngờ trong miệng hét to một tiếng.

Trong đôi mắt của y đột nhiên tỏa quang mang màu xám, mi tâm cùng mí mắt cũng bắt đầu hiện ra từng dòng phù văn cổ quái, sát khí dưới áo bào cũng lay động không ngừng tuôn ra, khí tức trên người trong nháy mắt tăng vọt, trực tiếp đạt đến cảnh giới Thái Ất Hậu Kỳ.

"Lúc nào y đã..." Trong lòng Hàn Lập khẽ giật mình, không biết từ khi nào mà y đã lặng lẽ tiến vào Thái Ất Hậu Kỳ rồi.

Chỉ thấy cánh tay Ma Quang bỗng nhiên xoay chuyển một cái, chợt Nghiệp Hỏa phía dưới tựa như nhận tác động vậy, liền gào thét rồi bị xoay chuyền thành một vòng lốc xoáy hỏa diễm bay thẳng đến Quỷ Mộc, còn tay kia hợp lại như cây đao, chém vế hư không phía trước.

Một đạo ánh sáng màu đen quỷ dị từ đầu ngón tay của y bắn ra, chớp mắt đã chém tới.

Một tiếng "Phốc" vang nhỏ, tấm lưới lớn màu đen phía trước liền lập tức phát ra tiếng nứt toạc ra, tạo thành một đường vết rách thông suốt.

Hàn Lập do dự chốt lát, liền ôm quyền về phía y, rồi cả người hắn cùng với Đề Hồn lóe lên, chớp nhoáng cái lao vào bên trong trong đạo Nghiệp Hỏa.
 
Last edited:

pctrieu0812

Administrator
Phàm Nhân Tu Tiên
Biên dùm đệ @Độc Hành :tungtang:
"Đi"

Đề Hồn nhìn lướt qua tiểu thú màu trắng, đột nhiên hét lớn một tiếng, liền vung bàn tay vào hư không trước người, chợt một tấm màn ánh sáng màu đỏ sậm lập tức chống ra, hóa thành vòng Linh Vực phát ra khí tức quái lạ, bao phủ cả người nàng cùng Hàn Lập vào trong.

Hàn Lập cảm thấy quanh người thả lỏng, giống như vừa thoát khỏi Hôi Giới, không còn cái cảm giác bị sát khí khắp mọi nơi đè nén nữa, thân hình hắn liền đảo ngược, mau chóng cùng Đề Hồn lao xuống Nghiệp Hỏa Trì phía dưới.

"Chủ Nhân, trong Linh Vực của ta, tuy là Nghiệp Hỏa ảnh hưởng rất yếu đến ngươi, thế nhưng ngươi vẫn phải bảo vệ thật kỹ thần hồn thức hải, nếu mà lơ là liền sẽ bị nó ánh hưởng đến." Đề Hồn dặn dò.

Nàng vừa dứt lời, bất ngờ trên đỉnh đầu có một đạo bóng ma chắn lại, chợt Tô Lưu đã lăng không lao đến, một tay nắm rìu một tay cầm chùy, đâm chém về phía bọn hắn.

"Xoảng lang..."

Từng đợt âm thanh kim loại va chạm không ngừng truyền tới, chợt trước ngực lão có cái lỗ gắn trong đó quả cầu kim loại đang chuyển động không ngừng, phù văn trên mặt mơ hồ chớp nháy liên tục, còn bên trong thì có một đoàn Nghiệp Hỏa màu đen đang thiêu đốt hừng hực.

Quang người lão nhao nhao hiện ra đường vân màu đen tựa như ma văn, rồi đến từng ngọn lửa màu đen giống như Hắc Liên, từ xiềng xích trên người lão cũng nở ra.

Hàn Lập thấy vậy, cổ tay xoay chuyển một cái, gọi ra Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, trên hai cánh tay nổi lên từng tầng kim lân, cơ bắp to lên gấp đôi, cả hai tay nắm chặt chuôi kiếm, chân đạp hư không nghênh tiếp, trường kiếm trong tay nghiêng từ phía dưới chém thẳng lên trên.

"Oanh" một tiếng vang thật lớn.

Cự Phủ trên tay Tô Lưu chợt nổi lên hắc diễm dử dội mạnh mẽ đụng vào thân kiếm phát ra điện quang màu vàng của Hàn Lập, từ đó phát ra một tiếng nổ động trời, vô số tia điện màu vàng cùng Nghiệp Hỏa màu đen nổ tung tóe, bay khắp bốn phương tám hướng.

Nghiệp Hỏa bay tứ tán giống như mưa lửa rơi khắp mọi nơi.

Tay Hàn Lập cùng Tô Lưu đều cầm chắc binh khí, cả hai đều có sức mạnh ngang nhau, liền lui phía sau một bước, giằng co ở giữa không trung.

Nhưng ngay sau đó, một tiếng "Ầm ầm" dử dội lại vang lên.

Tô Lưu cầm Lưu Tinh Cự Chùy trong tay lại vung lên lần nữa, liền nện vào Hàn Lập.

Sức mạnh một kích này so với một búa trước đó càng thêm to lớn, tuy là Hàn Lập đã dùng hết sức ngăn cản, nhưng cả người vẫn gặp phải dư chấn, liền bị nện bay ngược xuống dưới, trực tiếp rơi vào trong Nghiệp Hỏa Trì.

Đề Hồn thì theo sát phía sau, cũng trực tiếp lao vào trong Hỏa Trì.

"Chạy đi đâu!" Con ngươi Quỷ Mộc co rụt lại, quát to một tiếng.

Lúc này cả hai người Hàn Lập thừa cơ trực tiếp dưới Hỏa Trì nhanh chóng lén đi, thừa thế lặn đến một cái hang Hỏa Trì khác.

Lần này tiến vào trong Nghiệp Hỏa, Hàn Lập được Linh Vực của Đề Hồn che chắn lại, cho nên không còn cảm thấy gian nan như lần trước nửa.

Trong lòng hắn chợt bình tĩnh lại một chút, sau đó hắn liền vận chuyển Luyện Thần Thuật, lúc trước U Hồn Trùng làm tổn thương thần thức của hắn quả thực không nhỏ, mặc dù trước mắt vẫn tạm thời áp chế được, thế nhưng hắn không dám khinh thường nó chút nào.

Thân hình Quỷ Mộc nhoáng một cái đã xuất hiện phía trên Nghiệp Hỏa Trì, rồi lão xòe năm ngón tay ra, bất ngờ chỉ xuống hướng phía dưới để tìm kiếm.

Còn trong bàn tay còn lại thì lan tỏa ra ánh sáng màu đen, trong chớp mắt thoáng cái mau chóng đã mọc ra nhánh cây nhìn như sợi dây leo vậy,rồi từ sợi dây leo đó tách ra vô số nhánh cây, dệt thành một tấm lưới màu đen thật lớn, từ bốn phía trên cao che phủ lại, thò vào trong Hỏa Trì, đang bao phủ về phía hai người bọn hắn.

Cùng lúc đó, những U Nô cùng Khôi Lỗi cũng đã bay bên trên Hỏa Trì, không ngừng vung vẫy binh khí trong tay đánh xuống hai người bọn hắn bên dưới Hỏa Trì.

Tấm lưới lớn màu đen vừa rơi vào Nghiệp Hỏa Trì, như cá bơi vào nước, tốc độ càng nhanh hơn mấy lần, quấn quanh bốn phía, nhìn như cái sọt cá thật lớn từ xung quanh siết lại, nhốt bọn hắn vào bên trong đó.

"Đi"

Trong miệng Hàn Lập khẽ quát một tiếng, rồi xoay chuyển cổ tay xuống phía dưới, chợt một hồ lô màu xanh lập tức hiện ra, cùng lúc đó cánh tay còn lại của hắn liền vỗ xuống đáy hồ lô.

Trên hồ lô xanh biếc lập tức nổi lên một tầng màu xanh ónh ánh, đồng thời từng dòng từng dòng phù văn thật nhỏ nổi lên, chợt một cỗ ba động pháp tắc mạnh mẽ lập tức tỏa ra chung quanh, bức lui mấy trượng Nghiệp Hỏa xung quanh ra khỏi.

Chỉ kịp nghe "Boong" một tiếng sắc bén vang lên!

Một đạo ánh sáng kiếm quang màu vàng chói mắt từ miệng hồ lô bắn ra, trong nháy mắt đã tạo một cái khe rộng vài trượng trong Nghiệp Hỏa Trì, rồi tiếp đó đâm mạnh vào tấm lưới lớn đen xì.

Tấm lưới màu đen chấn động mạnh một cái, từng mảnh lớn điện quang màu vàng trộn lẫn trong đó một cỗ kiếm khí cuồng bạo, làm cho tấm lưới màu đen phình to dử dội, giống như là không chịu nỗi cự lực này mà muốn nổ tung ra.

Còn những món binh khí mà đám U Nô cùng Khôi Lỗi kia đánh tới, thì cũng bị khí kình này làm cho nát vụn.

"Chút tài mọn!" Quỷ Mộc cười lạnh một tiếng.

Chỉ thấy thân ảnh của lão chớp nhoáng một cái, trong nháy mắt đã đến phía trước hai người Hàn Lập, trên bàn tay hóa thành tấm lưới màu đen kia chợt chảy ra từng giọt nước màu đen, rồi trong nháy mắt bốc hơi, biến thành một mảnh sương mù màu xám đen, bao phủ cả tấm lưới màu đen lại.

Tấm lưới màu đen tưởng chừng như đã gần tan vỡ, thì bất ngờ như được rót thêm sức mạnh vào, thế là từ từ co lại như trước đó, trở về lại lồng giam mà đã nhốt hai người Hàn Lập.

Ngay lúc đó, một nhánh cây nhỏ dài màu đen, chợt quấn vào chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, muốn kéo nó về phía của Quỷ Mộc.

"Chủ nhân, hay nhanh thu nó lại, Quỷ Mộc trưởng lão tu luyện Pháp Tắc Quỷ Đằng, chính là độc chi pháp tắc chí âm chí nhu, nếu không có chí cương chi dương giống như Hoán Cốt Kim Lôi, thì căn bản không thể tổn thương đến hắn được. Đồng thời trên dây leo còn có độc có thể làm ô uế Tiên Khí, sẽ biến nó thành pháp bảo của Hôi Giới." Thân hình Đề Hồn dừng lại, mở miệng nhắc nhở.

Vừa dứt lời, trên tay nàng hiện ra sợi xiềng xích màu đỏ tươi, rồi hướng về phía Tô Lưu đang theo đánh tới.
Trên tấm lưới kia tuôn ra từng giọt từng giọt nước, trong đó còn tỏa ra từng cỗ khí tức mục nát giống như những bọt nước từ đầm lầy.

Từng giọt hắc dịch chảy ra, rơi xuống Thanh Trúc Phong Vân Kiếm của Hàn Lập, làm thân kiếm lập tức phát ra từng tiếng rung động mạnh mẽ, mặt ngoài liền có từng cỗ điện quang màu vang bùng ra ra.

Hàn Lập dời mắt nhìn qua, trong lòng trở nên căng thẳng, chỉ thấy trên thân kiếm xuất hiện từng đạo rễ trắng dễ thấy.

Ngay khi hắn kinh hãi, hắn liền vội gọi phi kiếm quay trở về, thế nhưng hắn phát hiện liên hệ giữa mình và phi kiếm, tựa hồ bị thứ gì đó đã ngăn cách, làm gián đoạn.

"Kiếm này của ngươi quả là không tầm thường, hình như là một bộ kiếm trận, so với một tên Kim Tiên ở Tiên Giới có thể nói là rất tốt, không bẳng ngươi hãy xuất ra hết để ta xem thử như thế nào?" Quỷ Mộc liếc mắt nhìn chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm khác trong tay Hàn Lập, từ từ nói ra.

Hàn Lập nhướng mày, chợt nhấc hồ lô lên lần nữa, rồi dồn sức vỗ mạnh dưới đáy hồ lô.

Chỉ thấy miệng hồ lô bất ngờ bắn ra một đạo hào quang màu xanh, từ hư không xoắn một cái đã chặt đứt Quỷ Đằng đang quấn lấy phi kiếm màu xanh, rồi kéo nó quay về.

"A? Huyền Thiên Chi Vât... Bảo bối cũng không ít a, nếu ngươi đã đưa tới, thì ta liền thu hết vậy." Lông mày Quỷ Mộc nhíu lại, cười ha ha một tiếng nói.

Dứt lời, trên tấm lưới màu đen bắn ra mấy nhánh Quỷ Đằng, phân ra quấn lấy Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cùng Huyền Thiên Hồ Lô.

Đúng lúc đó, ngay miệng hồ lô bỗng nhiên vang lên một tiếng âm thanh lạ thường, chợt một đường ánh sáng màu xanh sẫm trong nháy mắt bắn ra, đánh vào đám Quỷ Đằng đang quấn quanh, trực tiếp chặt đứt nó.

Quỷ Đằng đang quấn quanh chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm kia, cũng bị ánh sáng màu xanh xuyên qua, nứt toạc ra.

Hàn Lập thấy thế, liền thuận thế kéo một cái, liền mang chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lôi trở lại rồi thu vào trong hồ lô.

"Lại là Hủy Diệt Pháp Tắc... Trách không được, Âm Quát cứ dặn đi dặn lại là nhất định phải lưu lại ngươi một mạng, ngươi làm cho ta kinh ngạc hơi nhiều đó." Lông mày Quỷ Mộc nhảy dựng, kinh ngạc nói ra.

"Oanh" một tiếng vang to!

Sau khi Đề Hồn đang giao đấu với Tô Lưu ở phía trên, chợt nàng bay ngược về bên cạnh Hàn Lập.

"Chủ nhân, đám khôi lỗi này không có thần hồn, thần thông của ta thì lại khắc chế có hạn với lão, Quỷ Mộc thì lại là tu sĩ Đại La Cảnh, nhiều nhất ta cũng chỉ có thể giúp ngươi ngăn cản một chút, xem ra không còn cách nào mang ngươi đến Tẩy Hồn Khu rồi." Thần sắc trên mặt Đề Hồn lộ ra một tia cay đắng, nói ra.

Cổ họng Hàn Lập giật giật, nhưng không biết nên nói cái gì, đối mặt với tu sĩ Đại La Cảnh, cho dù có vận dụng lực lượng Thời Gian Pháp Tắc, thì hắn cũng không có chút phần thắng nào.

"Hàn đạo hữu, hãy cho ta ra ngoài!" Đúng lúc này, âm thanh Ma Quang bất ngờ vang lên ở trong đầu.

"Ta vốn mượn nhờ thân thể người khác, thần hồn cùng thân thể có thể nói là bằng mặt mà không bằng lòng. Lúc trước khi giao thủ với Đề Hồn, ít nhiều là bị Tiên Thiên của nàng áp chế, cho nên mới bại nhanh như vậy, Thế nhưng hôm nay ngươi đã thân hãm tử cảnh, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện, ta liền nguyện ý vì ngươi mà liều mạng lần này." Ma Quang lấy tâm thần liên hệ nói ra.

"Ngươi muốn ta giải trừ Thiên Ma Khế Ước sao?"Lông mày Hàn Lập nhíu lại, hỏi.

"Thiên Ma Khế Ước ký kết thì dễ, nhưng giải trừ thì rất khó, căn bản trong chốt lát là không được. Giao đấu với Quỷ Mộc, hiển nhiên là ta không có nửa phần thắng, có điều dây dưa với lão để kéo dài một nén nhang cho ngươi thì ta làm được. Chỉ là nửa canh giờ sau, nếu ta chết trận... Vậy thì thôi. Nhưng nếu mà ta may mắn còn sống, thì ngươi với ta từ nay không còn quan hệ nữa, như thế nào?" Ma Quang nhanh chóng trả lời.

Hàn Lập nghe vậy, liền suy nghĩ một lát, rồi lập tức trả lời: "Được"

Vừa dứt câu, hắn đã vung tay lên, một mảnh ánh sáng màu trắng mở ra, chợt thân ảnh Ma Quang từ trong bắn ra.
Sắc mặt Ma Quang bình tĩnh, không còn thần sắc thờ ơ khi xưa nữa, trái lại trong đôi mắt lộ ra một phần nghiêm túc, làm cho Hàn Lập cảm thấy có chút lạ lẫm.

"Hư Hợp tộc nhân..." Quỷ Mộc thấy vậy, sắc mặt lộ vẻ chán ghét, cau mày nói ra.

"Các ngươi đi thôi, nơi này giao lại cho ta." Ma Quang nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Quỷ Mộc, rồi nói với hai người Hàn Lập.

"Một tên tu sĩ Thái Ất Cảnh nho nhỏ mà cũng dám nói khoác không biết ngượng, đã vậy để bản tọa thu thập ngươi trước vậy." Quỷ Mộc cười lạnh một tiếng, thân hình liền lao thẳng đến Ma Quang.

"Hô..."

Trong miệng Ma Quang phun ra một hơi thật dài, bất ngờ trong miệng hét to một tiếng.

Trong đôi mắt của y đột nhiên tỏa quang mang màu xám, mi tâm cùng mí mắt cũng bắt đầu hiện ra từng dòng phù văn cổ quái, sát khí dưới áo bào cũng lay động không ngừng tuôn ra, khí tức trên người trong nháy mắt tăng vọt, trực tiếp đạt đến cảnh giới Thái Ất Hậu Kỳ.

"Lúc nào y đã..." Trong lòng Hàn Lập khẽ giật mình, không biết từ khi nào mà y đã lặng lẽ tiến vào Thái Ất Hậu Kỳ rồi.

Chỉ thấy cánh tay Ma Quang bỗng nhiên xoay chuyển một cái, chợt Nghiệp Hỏa phía dưới tựa như nhận tác động vậy, liền gào thét rồi bị xoay chuyền thành một vòng lốc xoáy hỏa diễm bay thẳng đến Quỷ Mộc, còn tay kia hợp lại như cây đao, chém vế hư không phía trước.

Một đạo ánh sáng màu đen quỷ dị từ đầu ngón tay của y bắn ra, chớp mắt đã chém tới.

Một tiếng "Phốc" vang nhỏ, tấm lưới lớn màu đen phía trước liền lập tức phát ra tiếng nứt toạc ra, tạo thành một đường vết rách thông suốt.

Hàn Lập do dự chốt lát, liền ôm quyền về phía y, rồi cả người hắn cùng với Đề Hồn lóe lên, chớp nhoáng cái lao vào bên trong trong đạo Nghiệp Hỏa.
:yob96: Nhanh quá vậy, tại hạ còn chưa đụng tới chữ nào, định tối rảnh mới làm! :xinloi:
 

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
Biên dùm đệ @Độc Hành :tungtang:
"Đi"

Đề Hồn nhìn lướt qua tiểu thú màu trắng, đột nhiên hét lớn một tiếng, liền vung bàn tay vào hư không trước người, chợt một tấm màn ánh sáng màu đỏ sậm lập tức chống ra, hóa thành vòng Linh Vực phát ra khí tức quái lạ, bao phủ cả người nàng cùng Hàn Lập vào trong.

Hàn Lập cảm thấy quanh người thả lỏng, giống như vừa thoát khỏi Hôi Giới, không còn cái cảm giác bị sát khí khắp mọi nơi đè nén nữa, thân hình hắn liền đảo ngược, mau chóng cùng Đề Hồn lao xuống Nghiệp Hỏa Trì phía dưới.

"Chủ Nhân, trong Linh Vực của ta, tuy là Nghiệp Hỏa ảnh hưởng rất yếu đến ngươi, thế nhưng ngươi vẫn phải bảo vệ thật kỹ thần hồn thức hải, nếu mà lơ là liền sẽ bị nó ánh hưởng đến." Đề Hồn dặn dò.

Nàng vừa dứt lời, bất ngờ trên đỉnh đầu có một đạo bóng ma chắn lại, chợt Tô Lưu đã lăng không lao đến, một tay nắm rìu một tay cầm chùy, đâm chém về phía bọn hắn.

"Xoảng lang..."

Từng đợt âm thanh kim loại va chạm không ngừng truyền tới, chợt trước ngực lão có cái lỗ gắn trong đó quả cầu kim loại đang chuyển động không ngừng, phù văn trên mặt mơ hồ chớp nháy liên tục, còn bên trong thì có một đoàn Nghiệp Hỏa màu đen đang thiêu đốt hừng hực.

Quang người lão nhao nhao hiện ra đường vân màu đen tựa như ma văn, rồi đến từng ngọn lửa màu đen giống như Hắc Liên, từ xiềng xích trên người lão nở ra.

Hàn Lập thấy vậy, cổ tay xoay chuyển một cái, gọi ra Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, trên hai cánh tay nổi lên từng tầng kim lân, cơ bắp to lên gấp đôi, cả hai tay nắm chặt chuôi kiếm, chân đạp hư không nghênh tiếp, trường kiếm trong tay nghiêng từ phía dưới chém thẳng lên trên.

"Oanh" một tiếng vang thật lớn.

Cự Phủ trên tay Tô Lưu chợt nổi lên hắc diễm dử dội mạnh mẽ đụng vào thân kiếm phát ra điện quang màu vàng của Hàn Lập, từ đó phát ra một tiếng nổ động trời, vô số tia điện màu vàng cùng Nghiệp Hỏa màu đen nổ tung tóe, bay khắp bốn phương tám hướng.

Nghiệp Hỏa bay tứ tán giống như mưa lửa rơi khắp mọi nơi.

Tay Hàn Lập cùng Tô Lưu đều cầm chắc binh khí, cả hai đều có sức mạnh ngang nhau, liền lui phía sau một bước, giằng co ở giữa không trung.

Nhưng ngay sau đó, một tiếng "Ầm ầm" dử dội lại vang lên.

Tô Lưu cầm Lưu Tinh Cự Chùy trong tay lại vung lên lần nữa, liền nện vào Hàn Lập.

Sức mạnh một kích này so với một búa trước đó càng thêm to lớn, tuy là Hàn Lập đã dùng hết sức ngăn cản, nhưng cả người vẫn gặp phải dư chấn, liền bị nện bay ngược xuống dưới, trực tiếp rơi vào trong Nghiệp Hỏa Trì.

Đề Hồn thì theo sát phía sau, cũng trực tiếp lao vào trong Hỏa Trì.

"Chạy đi đâu!" Con ngươi Quỷ Mộc co rụt lại, quát to một tiếng.

Lúc này cả hai người Hàn Lập thừa cơ trực tiếp dưới Hỏa Trì nhanh chóng lén đi, thừa thế lặn đến một cái hang Hỏa Trì khác.

Lần này tiến vào trong Nghiệp Hỏa, Hàn Lập được Linh Vực của Đề Hồn che chắn lại, cho nên không còn cảm thấy gian nan như lần trước nửa.

Trong lòng hắn chợt bình tĩnh lại một chút, sau đó hắn liền vận chuyển Luyện Thần Thuật, lúc trước U Hồn Trùng làm tổn thương thần thức của hắn quả thực không nhỏ, mặc dù trước mắt vẫn tạm thời áp chế được, thế nhưng hắn không dám khinh thường nó chút nào.

Thân hình Quỷ Mộc nhoáng một cái đã xuất hiện phía trên Nghiệp Hỏa Trì, rồi lão xòe năm ngón tay ra, bất ngờ chỉ xuống hướng phía dưới để tìm kiếm.

Còn trong bàn tay còn lại thì lan tỏa ra ánh sáng màu đen, trong chớp mắt thoáng cái mau chóng đã mọc ra nhánh cây nhìn như sợi dây leo vậy,rồi từ sợi dây leo đó tách ra vô số nhánh cây, dệt thành một tấm lưới màu đen thật lớn, từ bốn phía trên cao che phủ lại, thò vào trong Hỏa Trì, đang bao phủ về phía hai người bọn hắn.

Cùng lúc đó, những U Nô cùng Khôi Lỗi cũng đã bay bên trên Hỏa Trì, không ngừng vung vẫy binh khí trong tay đánh xuống hai người bọn hắn bên dưới Hỏa Trì.

Tấm lưới lớn màu đen vừa rơi vào Nghiệp Hỏa Trì, như cá bơi vào nước, tốc độ càng nhanh hơn mấy lần, quấn quanh bốn phía, nhìn như cái sọt cá thật lớn từ xung quanh siết lại, nhốt bọn hắn vào bên trong đó.

"Đi"

Trong miệng Hàn Lập khẽ quát một tiếng, rồi xoay chuyển cổ tay xuống phía dưới, chợt một hồ lô màu xanh lập tức hiện ra, cùng lúc đó cánh tay còn lại của hắn liền vỗ xuống đáy hồ lô.

Trên hồ lô xanh biếc lập tức nổi lên một tầng màu xanh óng ánh, đồng thời từng dòng từng dòng phù văn thật nhỏ nổi lên, chợt một cỗ ba động pháp tắc mạnh mẽ lập tức tỏa ra chung quanh, bức lui mấy trượng Nghiệp Hỏa xung quanh ra khỏi.

Chỉ kịp nghe "Boong" một tiếng sắc bén vang lên!

Một đạo ánh sáng kiếm quang màu vàng chói mắt từ miệng hồ lô bắn ra, trong nháy mắt đã tạo một cái khe rộng vài trượng trong Nghiệp Hỏa Trì, rồi tiếp đó đâm mạnh vào tấm lưới lớn đen xì.

Tấm lưới màu đen chấn động mạnh một cái, từng mảnh lớn điện quang màu vàng trộn lẫn trong đó một cỗ kiếm khí cuồng bạo, làm cho tấm lưới màu đen phình to dử dội, giống như là không chịu nỗi cự lực này mà muốn nổ tung ra.

Còn những món binh khí mà đám U Nô cùng Khôi Lỗi kia đánh tới, thì cũng bị khí kình này làm cho nát vụn.

"Chút tài mọn!" Quỷ Mộc cười lạnh một tiếng.

Chỉ thấy thân ảnh của lão chớp nhoáng một cái, trong nháy mắt đã đến phía trước hai người Hàn Lập, trên bàn tay hóa thành tấm lưới màu đen kia chợt chảy ra từng giọt nước màu đen, rồi trong nháy mắt bốc hơi, biến thành một mảnh sương mù màu xám đen, bao phủ cả tấm lưới màu đen lại.

Tấm lưới màu đen tưởng chừng như đã gần tan vỡ, thì bất ngờ như được rót thêm sức mạnh vào, thế là từ từ co lại như trước đó, trở về lại lồng giam mà đã nhốt hai người Hàn Lập.

Ngay lúc đó, một nhánh cây nhỏ dài màu đen, chợt quấn vào chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, muốn kéo nó về phía của Quỷ Mộc.

"Chủ nhân, hay nhanh thu nó lại, Quỷ Mộc trưởng lão tu luyện Pháp Tắc Quỷ Đằng, chính là độc chi pháp tắc chí âm chí nhu, nếu không có chí cương chi dương giống như Hoán Cốt Kim Lôi, thì căn bản không thể tổn thương đến hắn được. Đồng thời trên dây leo còn có độc có thể làm ô uế Tiên Khí, sẽ biến nó thành pháp bảo của Hôi Giới." Thân hình Đề Hồn dừng lại, mở miệng nhắc nhở.

Vừa dứt lời, trên tay nàng hiện ra sợi xiềng xích màu đỏ tươi, rồi hướng về phía Tô Lưu đang theo đánh tới.
Trên tấm lưới kia tuôn ra từng giọt từng giọt nước, trong đó còn tỏa ra từng cỗ khí tức mục nát giống như những bọt nước từ đầm lầy.

Từng giọt hắc dịch chảy ra, rơi xuống Thanh Trúc Phong Vân Kiếm của Hàn Lập, làm thân kiếm lập tức phát ra từng tiếng rung động mạnh mẽ, mặt ngoài liền có từng cỗ điện quang màu vang bùng ra ra.

Hàn Lập dời mắt nhìn qua, trong lòng trở nên căng thẳng, chỉ thấy trên thân kiếm xuất hiện từng đạo rễ trắng dễ thấy.

Ngay khi hắn kinh hãi, hắn liền vội gọi phi kiếm quay trở về, thế nhưng hắn phát hiện liên hệ giữa mình và phi kiếm, tựa hồ bị thứ gì đó đã ngăn cách, làm gián đoạn.

"Kiếm này của ngươi quả là không tầm thường, hình như là một bộ kiếm trận, so với một tên Kim Tiên ở Tiên Giới có thể nói là rất tốt, không bẳng ngươi hãy xuất ra hết để ta xem thử như thế nào?" Quỷ Mộc liếc mắt nhìn chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm khác trong tay Hàn Lập, từ từ nói ra.

Hàn Lập nhướng mày, chợt nhấc hồ lô lên lần nữa, rồi dồn sức vỗ mạnh dưới đáy hồ lô.

Chỉ thấy miệng hồ lô bất ngờ bắn ra một đạo hào quang màu xanh, từ hư không xoắn một cái đã chặt đứt Quỷ Đằng đang quấn lấy phi kiếm màu xanh, rồi kéo nó quay về.

"A? Huyền Thiên Chi Vât... Bảo bối cũng không ít a, nếu ngươi đã đưa tới, thì ta liền thu hết vậy." Lông mày Quỷ Mộc nhíu lại, cười ha ha một tiếng nói.

Dứt lời, trên tấm lưới màu đen bắn ra mấy nhánh Quỷ Đằng, phân ra quấn lấy Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cùng Huyền Thiên Hồ Lô.

Đúng lúc đó, ngay miệng hồ lô bỗng nhiên vang lên một tiếng âm thanh lạ thường, chợt một đường ánh sáng màu xanh sẫm trong nháy mắt bắn ra, đánh vào đám Quỷ Đằng đang quấn quanh, trực tiếp chặt đứt nó.

Quỷ Đằng đang quấn quanh chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm kia, cũng bị ánh sáng màu xanh xuyên qua, nứt toạc ra.

Hàn Lập thấy thế, liền thuận thế kéo một cái, liền mang chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lôi trở lại rồi thu vào trong hồ lô.

"Lại là Hủy Diệt Pháp Tắc... Trách không được, Âm Quát cứ dặn đi dặn lại là nhất định phải lưu lại ngươi một mạng, ngươi làm cho ta kinh ngạc hơi nhiều đó." Lông mày Quỷ Mộc nhảy dựng, kinh ngạc nói ra.

"Oanh" một tiếng vang to!

Sau khi Đề Hồn đang giao đấu với Tô Lưu ở phía trên, chợt nàng bay ngược về bên cạnh Hàn Lập.

"Chủ nhân, đám khôi lỗi này không có thần hồn, thần thông của ta thì lại khắc chế có hạn với lão, Quỷ Mộc thì lại là tu sĩ Đại La Cảnh, nhiều nhất ta cũng chỉ có thể giúp ngươi ngăn cản một chút, xem ra không còn cách nào mang ngươi đến Tẩy Hồn Khu rồi." Thần sắc trên mặt Đề Hồn lộ ra một tia cay đắng, nói ra.

Cổ họng Hàn Lập giật giật, nhưng không biết nên nói cái gì, đối mặt với tu sĩ Đại La Cảnh, cho dù có vận dụng lực lượng Thời Gian Pháp Tắc, thì hắn cũng không có chút phần thắng nào.

"Hàn đạo hữu, hãy cho ta ra ngoài!" Đúng lúc này, âm thanh Ma Quang bất ngờ vang lên ở trong đầu.

"Ta vốn mượn nhờ thân thể người khác, thần hồn cùng thân thể có thể nói là bằng mặt mà không bằng lòng. Lúc trước khi giao thủ với Đề Hồn, ít nhiều là bị Tiên Thiên của nàng áp chế, cho nên mới bại nhanh như vậy, Thế nhưng hôm nay ngươi đã thân hãm tử cảnh, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện, ta liền nguyện ý vì ngươi mà liều mạng lần này." Ma Quang lấy tâm thần liên hệ nói ra.

"Ngươi muốn ta giải trừ Thiên Ma Khế Ước sao?"Lông mày Hàn Lập nhíu lại, hỏi.

"Thiên Ma Khế Ước ký kết thì dễ, nhưng giải trừ thì rất khó, căn bản trong chốt lát là không được. Giao đấu với Quỷ Mộc, hiển nhiên là ta không có nửa phần thắng, có điều dây dưa với lão để kéo dài một nén nhang cho ngươi thì ta làm được. Chỉ là nửa canh giờ sau, nếu ta chết trận... Vậy thì thôi. Nhưng nếu mà ta may mắn còn sống, thì ngươi với ta từ nay không còn quan hệ nữa, như thế nào?" Ma Quang nhanh chóng trả lời.

Hàn Lập nghe vậy, liền suy nghĩ một lát, rồi lập tức trả lời: "Được"

Vừa dứt câu, hắn đã vung tay lên, một mảnh ánh sáng màu trắng mở ra, chợt thân ảnh Ma Quang từ trong bắn ra.
Sắc mặt Ma Quang bình tĩnh, không còn thần sắc thờ ơ khi xưa nữa, trái lại trong đôi mắt lộ ra một phần nghiêm túc, làm cho Hàn Lập cảm thấy có chút lạ lẫm.

"Hư Hợp tộc nhân..." Quỷ Mộc thấy vậy, sắc mặt lộ vẻ chán ghét, cau mày nói ra.

"Các ngươi đi thôi, nơi này giao lại cho ta." Ma Quang nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Quỷ Mộc, rồi nói với hai người Hàn Lập.

"Một tên tu sĩ Thái Ất Cảnh nho nhỏ mà cũng dám nói khoác không biết ngượng, đã vậy để bản tọa thu thập ngươi trước vậy." Quỷ Mộc cười lạnh một tiếng, thân hình liền lao thẳng đến Ma Quang.

"Hô..."

Trong miệng Ma Quang phun ra một hơi thật dài, bất ngờ trong miệng hét to một tiếng.

Trong đôi mắt của y đột nhiên tỏa quang mang màu xám, mi tâm cùng mí mắt cũng bắt đầu hiện ra từng dòng phù văn cổ quái, sát khí dưới áo bào cũng lay động không ngừng tuôn ra, khí tức trên người trong nháy mắt tăng vọt, trực tiếp đạt đến cảnh giới Thái Ất Hậu Kỳ.

"Lúc nào y đã..." Trong lòng Hàn Lập khẽ giật mình, không biết từ khi nào mà y đã lặng lẽ tiến vào Thái Ất Hậu Kỳ rồi.

Chỉ thấy cánh tay Ma Quang bỗng nhiên xoay chuyển một cái, chợt Nghiệp Hỏa phía dưới tựa như nhận tác động vậy, liền gào thét rồi bị xoay chuyền thành một vòng lốc xoáy hỏa diễm bay thẳng đến Quỷ Mộc, còn tay kia hợp lại như cây đao, chém vế hư không phía trước.

Một đạo ánh sáng màu đen quỷ dị từ đầu ngón tay của y bắn ra, chớp mắt đã chém tới.

Một tiếng "Phốc" vang nhỏ, tấm lưới lớn màu đen phía trước liền lập tức phát ra tiếng nứt toạc ra, tạo thành một đường vết rách thông suốt.

Hàn Lập do dự chốt lát, liền ôm quyền về phía y, rồi cả người hắn cùng với Đề Hồn lóe lên, chớp nhoáng cái lao vào bên trong trong đạo Nghiệp Hỏa.
Sao nhanh dữ vại :v
 

Diệp Tu

Phàm Nhân
Ngọc
704,44
Tu vi
0,00
@Độc Hành: Huynh xem giúp đệ chương 738 có gì cần sửa không, tại đệ chưa đọc kịp tiến độ nên sợ có gì sai sót không đúng nghĩa.

“Có lẽ ta cũng không nhận ra được ngươi.” Hàn Lập nghe U Lạc nói xong, trong lòng khẽ động nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh, đáp.


Hắn đã lục trong trí nhớ mấy lượt nhưng cuối cùng vẫn không thấy có chút ấn tượng nào về thiếu nữ mảnh mai trước mắt này.


Kỳ thật khi trước, lúc hắn thấy nàng xong liền không rõ vì lý do nào mà trong lòng mơ hồ có cảm giác thân thuộc khó tả, có điều, tình hình khi ấy cơ bản không cho hắn có điều kiện suy nghĩ về việc này.


Nhưng ngay sau đó, một cảnh không biết tả sao xuất hiện.


Chỉ thấy thiếu nữ khúc khích cười, tiếp đó thân mình nàng vẫn bất động nhưng ngoài thân đột nhiên tỏa ra từng dải sáng đen, những dải sáng lượn lờ giữa không trung rồi đan vào nhau, từ trong đó tức thì thấy một ảo ảnh cự viên ba mắt, đầu mọc một cái sừng kỳ quái xuất hiện.


“Đề Hồn, là ngươi!” Hàn Lập vừa thấy cảnh này, cơ mặt khẽ động, cả người đứng ngây như phỗng, qua một lúc mới cất lên lời.


“Xem ra chúng ta chia tay quá lâu, chủ nhân đã sớm quên mất ta…” Đề Hồn trong mắt hiện lên nét mất mát, u sầu đáp.


“Làm sao quên chứ, chỉ là ta quá kinh ngạc thôi. Năm đó ngươi không phải bị người ở Chân Tiên giới triệu hoán phi thăng sao? Thế nào mà lại xuất hiện ở Hôi Giới vậy?” Hàn Lập nén kinh ngạc trong lòng xuống, nửa mừng nửa lo hỏi.


Ở bên kia, Thạch Xuyên Không, Hồ Tam và Bách Lý Viên chứng kiến cảnh U Lạc chém gông xiềng trên người Hàn Lập xong đều kinh ngạc, thế nhưng nghe đoạn đối thoại giữa hắn và Đề Hồn xong, biểu cảm lại mỗi người mỗi kiểu khác nhau.


Đối với việc Hàn Lập làm sao lại đột nhiên có một vị thủ hạ có thể hô mưa gọi gió ở Hôi Giới xuất hiện, bọn họ tất nhiên là đầy bụng tò mò nghi hoặc, có điều những nghi vấn đó tự nhiên sẽ không lắm đi hỏi.


Chỉ là, Hàn Lập trong mắt bọn họ giờ đây bỗng nhiên có cảm giác cao thâm mạt trắc thêm mấy phần.


Duy có Ma Quang nhìn qua là có phần trấn định, tựa như y đã quá quen với những thứ bất ngờ xảy ra quanh Hàn Lập rồi.


“Việc này để sau kể cũng không muộn, chủ nhân người trước hãy dùng Hoán Kim Lôi Châu này phá vỡ cấm chế nơi đan điền, khôi phục thực xong rồi hãy nói.” Đề Hồn lật bàn tay lên, tức thì lòng bàn có thêm một viên châu cỡ quả trứng gà đang tỏa những tia sáng màu vàng kim.


Trên hạt châu thấy nổi đầy những đường vân lôi điện, chúng không ngừng bắn ra chi chít những tia hồ quang điện nhỏ vàng.


Những lôi điện màu vàng này mang cho người ta cảm giác chí cương chí dương, trông có phần giống Tịch Tà Thần Lôi của Hàn Lập. Lôi châu vừa xuất hiện, sát khí xung quanh đó lập tức tiêu tán.


“Hoán Kim Lôi Châu… Lực lượng lôi điện này không lẽ là Hoán Cốt Kim Lôi?” Hàn Lập thấy cảnh này, khẽ nhướng mày hỏi.


“Chủ nhân người cũng biết Hoán Cốt Kim Lôi? Không sai, lôi châu này đúng là do cô đọng Hoán Cốt Kim Lôi mà thành, nó chính là khắc tinh Sát Lôi pháp tắc của Âm Sát.” Đề Hồn thoáng ngạc nhiên hỏi xong liền búng ngón tay một cái.


Lôi châu bắn ra, hóa thành một một dải sáng vàng kim đoạn lóe lên, chui vào trong đan điền của Hàn Lập.


Ầm ầm ầm!


Trong đan điền của Hàn Lập tức thì thấy từng đạo hồ quang điện màu vàng nổi lên, chúng nhanh chóng tỏa ra khắp xong quanh, chỉ nháy mắt đã tràn ngập khắp cơ thể hắn.


Hàn Lập thầm động tâm thần, lập tức khoanh chân ngồi xuống.


Vào thời khắc này, từng đạo điện quang màu đang đang dâng lên nơi bụng hắn, theo đó, hai loại ánh sáng vàng đen đan xen dữ dội vào nhau.


Hàn Lập toàn thân run lên bần bật, mồ hôi lạnh từ khắp người ròng ròng túa ra, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cơ mặt không ngừng vặn vẹo, nhìn qua cực kỳ thống khổ.


Trong đan điền, lôi châu màu vang đang phun ra từng đợt hồ quang điện vàng kim. Những hồ quang điện này cùng những tia sét nhỏ màu đen kia va chạm dữ dội vào nhau.



Nhưng tia sét màu đen nhỏ như sợi tơ kia vừa chạm vào hồ quang điện màu vàng liền lập tức tiêu tán, có điều những tia sét màu đen quá nhiều, hơn nữa sau khi bị hồ quang điện màu vàng đánh tan đi một phần, chúng như có linh tính, nhanh chóng tụ lại một rồi để hình thành những tia sét đen thô to hơn. Những tia sét đen lớn hình thành xong liền đánh ngay về phía hồ quang điện màu vàng.


Những tia sét đen lớn kia mang uy năng cũng mạnh hơn nhiều, hồ quang điện màu vàng nhất thời cũng không cách nào nhanh chóng đánh tan chúng được, kết quả là hai bên thành thế giằng co lẫn nhau.


Chính lúc đó, từng tia sáng chói mắt màu kim từ trong cơ thể Hàn Lập bừng lên, tỏa ra một đợt chấn động ẩn chứa pháp tắc thời gian, chúng vừa xuất hiện liền cùng những lôi điện màu vàng kia hợp lại, đánh về phía những tia sét màu đen.


Đã có lực lượng thời gian gia nhập, lôi quang màu vàng lập tức nhanh chóng chiếm thế thượng phong, đè ép lôi quang màu đen.


Hàn Lập chỉ thấy trong cơ thể đột nhiên có mấy âm thanh trầm đục vang lên, tiếp đó một đám khói đen từ trong đan điền của hắn tuôn ra rồi nhanh chóng tiêu tan.


Ánh sáng màu kim quanh người Hàn Lập bỗng nhiên sáng bừng lên rồi như thủy triều tỏa ra khắp xung quanh. Vầng hào quang quá sáng, quá nhanh khiến không gian xung quanh cũng phải rung động kịch liệt.


Đề Hồn đứng bên cạnh, khi vầng hào quang lan đến cũng không khỏi bị chấn lui mấy bước.


Đôi mắt ngọc của nàng lóe lên, lộ rõ nét kinh ngạc.


Hàn Lập đột nhiên đứng dậy, theo đó ánh sáng màu kim quanh người cũng lóe lên rồi thu lại.


“Chủ nhân, không thể ngờ được Tiên Linh Lực của người lại thâm sâu đến vậy, so với kẻ mảng tu vi Thái Ất cảnh chỉ e cũng không thua mấy.” Đề Hồn ngợi khen.


“Những thứ cấm chế Sát Lôi này chính là do Âm Quát kia tự tay thiết lập, giờ loại bỏ đi, hắn có cảm giác được không?” Hàn Lập không có tán dóc với Đề Hồn mà nghiêm mặt hỏi.


“Chủ nhân yên tâm. Tên Âm Quát kia ngưng luyện một hơi năm con U Hồn Trùng, bản nguyên sát khí bị hao tổn rất lớn, giờ hắn đang bế quan khôi phục, sẽ không phát hiện được đâu.” Đề Hồn mỉm cười, đáp.


Hàn Lập nghe xong mới thả lỏng thần sắc, tiếp đó lại há miệng phun một cái.


Một đoàn lôi quang màu vàng bắn ra, đúng là Hoán Kim Lôi Châu kia, chỉ là nó bây giờ nhỏ hơn lúc trước một chút.


Hắn bấm ngón tay một chút, tức thì bốn thanh kiếm điện nhỏ bắn ra, trong nháy mắt đã đâm thủng cấm chế cửa nhà lao giam giữ đám người Thạch Xuyên Không, tiếp lại xoay tít một vòng quanh người bọn họ.


Theo mấy tiếng đứt gãy giòn khô vang lên, gông xiềng trên thân bốn người liền bị chém thành mấy đoạn, rớt xuống mặt đất. Cả bốn người cùng lộ sự vui mừng.


Hàn Lập lại cong ngón tay rồi búng ra, bắn Hoán Kim Lôi Châu vào tay Thạch Xuyên Không đang đứng ở gần hắn nhất, đồng thời mở miệng nói: “Các ngươi trước mau dùng lôi châu này loại bỏ cấm chế trong người đi.”


Thạch Xuyên Không không dài dòng lôi thôi, lập tức cấm lôi châu trong tay nhấn vào đan điền nơi bụng dưới một cái.


Lôi châu màu vàng lập tức lóe lên chui vào trong người y, ngay sau đó, trên người y cũng thấy xuất hiện những đạo hồ quang điện màu vàng. Thấy thế, y liền vội vàng khoanh chân ngồi xuống.


Đám Hồ Tam cũng nhanh chóng rời khỏi nhà giam, đi tới chỗ gần Thạch Xuyên Không rồi lẳng lặng đứng chờ.


“Phải rồi, chủ nhân, những vật này là của người. Chín thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm là bổn mạng pháp bảo của người, ta lúc đó đã thu lại giúp người, giờ người cầm lại đi.” Đề Hồn vung tay lên, ánh sáng xanh liền lóe lên trước người nàng, tiếp đó chín cây Thanh Trúc Phong Vân Kiếm và pháp khí trữ vật của Hàn Lập cùng hiện ra.


Trong mắt Hàn Lập ánh lên sự vui vẻ, hắn phất tay phóng ra một luồng sáng xanh, thu chín cây kiếm vào trong cơ thể, đồng thời thu luôn pháp khí trữ vật về.


Xong xuôi hết thảy, hắn quay người sang nhìn Đề Hồn, thở dài nói: “Đề Hồn, lần này thực may mắn là có ngươi, nếu không hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.”


“Chủ nhân, giữa chúng ta còn phải nói mấy câu khách khí này sao. Năm đó nếu không được chủ nhân một đường giúp đỡ bồi tài, ta cũng không có khả năng đạt đến cảnh giới như bây giờ.” Đề Hồn lắc đầu, đáp.


“Được rồi, không nói mấy thứ này. À phải, U Hồn Trùng trong đầu ta là gặp chuyện gì thế? Tựa như nó bị một loại lực lượng giam cầm thì phải?” Hàn Lập cười cười, có điều hắn lập tức nghĩ ra điều gì đó, lại thận trọng hỏi.


“U Hồn Trùng chính là thần thông bản mệnh của tộc Cửu U, rất khó đối phó, có điều mấy ngày qua ta ở trong thành cũng không có ngồi chơi, kết quả bỏ công không phí, ta đã tìm được một loại chất dính đặc biệt, có thể giam U Hồn Trung lại một chút, ta đem trộn vào vào Thiên Âm Tốc Hồn Đan, thừa dịp giam cầm U Hồn Trùng trong đầu mọi người.” Đề Hồn nghiêm túc giải thích.


“Hóa ra là vậy. Đề Hồn, ngươi không phải sinh ra từ Hôi Giới, hôm nay thân ở Cửu U Vực lại có thể khiến những kẻ trong tộc Cửu U phải kiêng dè, không lẽ trong đó có ẩn tình gì?” Hàn Lập chậm rãi gật đầu, xong chuyển chủ đề hỏi.


“Chuyện này kể ra rất dài dòng, năm đó ta ở Linh Giới bị triệu hóa, đúng là bay tới Chân Tiên Giới, mà kẻ triệu hóa ta là một tu sĩ Đại La cảnh của Thiên Đình.” Đề Hồn nghe hắn hỏi, mặt lộ vẻ phức tạp, một lúc sau mới từ tốn kể.


Hàn Lập thầm nhớ lại tình cảnh Đề Hồn phi thăng ở Linh Giới khi xưa, trong lòng không khỏi xao động, có điều hắn chỉ im lặng không lên tiếng quấy rầy.

“Người đó triệu hoán ta đến Chân Tiên Giới, hóa ra cũng chẳng phải có ý tốt gì, mục đích chỉ vì nhìn trúng việc ta có năng lực thôn phệ thần hồn, có thể vừa vặn hỗ trợ hắn tu luyện một môn thần thông. Ta theo hắn tu luyện hơn năm ngàn năm, tu vi trái lại cũng tăng lên được không ít, đạt đến cảnh giới Kim Tiên. Hắn thì tu vi cũng có tiến triển, bắt đầu Trảm Tam Thi. Có điều quá trình Trảm Tam Thi phát sinh sơ xuất, một thi hồn phân thân bị chém rụng xong liền trốn mất, hơn nữa còn bắt giam ta mang đi, sau nhiều đoạn thời gian bấp bênh mới tới Hôi Giới.” Đề Hồn vẫn là vẻ mặt phức tạp, chậm rãi kể tiếp.


“Ra là vậy. Có điều theo lý thì Tam Thi tiên nếu đã đến Hôi Giới thì sẽ phải đi Luân Hồi Vực mới phải, thế nào mà ngươi lại tới chỗ Cửu U Vực này vậy?” Hàn Lập lại chậm rãi gật đầu rồi lập tức hỏi thêm.


“Năm đó sau khi ta bị cái Thi hồn phân thân kia dẫn tới Hôi Giới, thấy Thi hồn phân thân đó không có ý tốt với ta, ta liền nhân một cơ hội trốn thoát, tiếp đó liền tới Cửu U Vực rồi gia nhập tộc Cửu U.” Đề Hồn bình thản đáp.


Nàng nói tuy nhẹ nhàng đơn giản, nhưng Hàn Lập có thể đoán được, trong này hẳn nhiên đã trai qua vô số sự tình khúc chiết, có điều hiện giờ thời gian gấp rút, hắn cũng không có hỏi thêm.


“Thể chất của ta là thiên hướng thuộc tính âm, đi vào Hôi Giới không những không thấy có gì bất ổn, hơn nữa không ngờ là hoàn cảnh nơi này cực kỳ thích hợp để ta tu luyện, công thêm việc ta xuất thân khác người, nắm giữ một loại pháp tắc về phương diện phệ hồn. Điều này đúng là có phần hiếm gặp nên Cửu U Vực Chủ mới coi trọng, thu ta là đệ tử dưới trướng, kể từ đó ta ở đây tu luyện cho tới bây giờ.” Đề Hồn kể thêm.


“Xem như nhân họa đắc phúc, tu vi của ngươi bây giờ tới cảnh giới nào rồi?” Hàn Lập thoáng trầm ngâm xong hỏi.

“Cửu U Vực Chủ đối với ta cũng có phần chiếu cố, ban cho không ít tài nguyên tu luyện, ta hơn trăm năm trước mới bước vào Thái Ất cảnh. Phải rồi, có một số việc đó giờ còn chưa kịp hỏi chủ nhân, mấy người sao lại ở Hôi Giới, lại còn lẻn vào thành Tu La nữa?” Đề Hồn vừa nói, trên người vừa thấy ánh sáng đen chớp động, tiếp đó một luồng linh áp Thái Ất cảnh khổng lồ lóe lên rồi thu lại


“…Chúng ta tới vì Tẩy Sát Trì, ngươi có lẽ cũng có thể cảm giác được, ta trước mắt là Kim Tiên đỉnh phong, chính là bậc Độ Sát, cho nên mới muốn mượn Tẩy Sát Trì nơi này dùng một chút.” Hàn Lập kể tóm tắt quá trình tiến vào Hôi Giới xong mới đề cập nguyên nhân chủ yếu.


“Thì ra là vì Tẩy Sát Trì, có điều việc này chỉ e không dễ, Tẩy Sát Trì nằm trong Tẩy Hồn Khu, chỗ đó lại chính là thánh địa của thành Tu La. Bên ngoài hiện giờ còn đang tiến hành họp liên minh ba vực, số ngoại tộc trong thành tăng vọt, chỉ sợ phòng vệ ở chỗ đó lại càng thêm nghiêm mật.” Đề Hồn nhíu mày phân tích.


Hàn Lập nghe thế không khỏi trầm xuống, chưa kịp nói gì tiếp thì đám người Thạch Xuyên Không đã đi tới.


Trên người ai cũng khí tức cuồn cuộn, hiển nhiên đều đã phá giải được cấm chế trong cơ thể.


“Đa tạ Đề Hồn đạo hữu lần này ra tay cứu giúp bọn ta, ân tình này chúng ta suốt đời không quên.” Bốn người Thạch Xuyên Không cùng khom người thi lễ với Đề Hồn.


“Các người nếu đã là bằng hữu của chủ nhân ta thì không cần khách sáo. Những thứ này là đồ đạc của mấy người, trả lại cho các ngươi trước đã.” Đề Hồn nói xong liền phất tay, hào quang lóe lên trước mặt bốn người xong liền thấy Tiên khí hay pháp khí trữ vật khi trước bị tịch thu đều xuất hiện.


"Đa tạ!"

Mấy người Thạch Xuyên Không mừng rỡ, vội vã thu đồ vật của mình về.

Chương 738 này đệ nghĩ mai không ra được cái tên nào sát nghĩa với tên chương mà lại ngắn gọn, nguyên nghĩa của nó là: Hành trình trải qua nhiều long đong lận đận (của Đề Hồn). Đệ tạm đặt là Trải nghiệm long đong, huynh và mọi người cho đệ xin ý kiến với :D
 
Last edited:
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top