Luận Truyện Tướng Quân - Tác giả: Lâm Thù Đồ

Ngộ Mộng

Phàm Nhân
Ngọc
1,82
Tu vi
0,00
Tướng quân - Lâm Thù Đồ - Chương 11

Chương 11: Mưa to gió lớn
Chuyển ngữ: Hắc
Nguồn: Facebook Hắc Gia

Xuống tới chân núi đã có Nam Phong đứng chờ sẵn. Thấy chủ nhân đi xuống, Nam Phong hí vang một hồi, vội vàng chạy tới bên nàng. Lâm Trục Lưu vuốt ve lớp lông bờm của Nam Phong, quay đầu nói với Hàn Tiểu Tứ: "Ngươi đi trước đi, về tới nơi đưa Tiêu Mị tới thẳng chỗ Liêu Kỳ, chắc chắn hắn đã chuẩn bị chu đáo."

"Đầu nhi, ngươi không cùng về sao?"

Lâm Trục Lưu lắc đầu: "Để các huynh đệ biết ta bị người ta hạ độc, sẽ rất mất mặt. Ngươi cứ đưa Tiêu Mị về trước đi, ta chờ trời tối rồi sẽ về doanh trại sau."

Thật sự là vì sợ mất mặt ư? Hàn Tiểu Tứ nghi ngờ: "Đầu nhi, ta thấy sắc mặt ngươi rất xấu, để ngươi ở ngoài một mình ta không yên tâm."

"Ngươi sợ cái gì? Sợ ta áy náy vì đã phán đoán sai lầm mà hại chết Triệu Mẫn Thiêm ư? Tiểu Tứ, ngươi theo ta bao lâu rồi? Những sai lầm gây chết người của ta còn ít quá hay sao? Loại người như ta, không chỉ không xứng đáng được sống trên cõi đời này, mà kể cả khi chết cũng đáng bị lột da lóc thịt, ngâm trong chảo dầu, tiếc rằng mạng của ta quá cứng." Lâm Trục Lưu ngẩng đầu, nở nụ cười tự giễu.

"Đầu nhi, ngươi..."

"Đi nhanh đi, để cho ta yên tĩnh một lúc. Ta đang trúng độc, không thể cưỡi ngựa quá nhanh, để Tịch Nguyệt của ngươi ở lại đi. Ngươi cưỡi Nam Phong đưa Tiêu Mị về doanh trại, thương thế trên người hắn cần được chữa trị gấp."

Hàn Tiểu Tứ nhìn Tiêu Mị đã hôn mê bất tỉnh, đành cõng hắn phi thân lên ngựa, nghiến răng phóng về phía doanh trại thành Thương Tỏa.

Lâm Trục Lưu nhìn theo bóng dáng Hàn Tiểu Tứ dần đi xa liền cưỡi Tịch Nguyệt của hắn, chậm rãi trở về doanh trại.

Những người trong đội ngũ của nàng chết đi là chuyện thường xuyên xảy ra. Chinh chiến, tập kích bất ngờ, cứu người... mỗi một hoàn cảnh nào có khác gì một lần buôn bán sinh tử? Những mỗi một lần trải qua, trong lòng nàng giống như bị roi quất, đau rát khó chịu. Lâm Trục Lưu chầm chậm băng qua sa mạc, muốn khiến bản thân bình tĩnh trở lại.

Mới đi được không bao lâu, thời tiết giữa sa mạc khô nóng đột ngột thay đổi, một cơn mưa rào trút xuống.

"Mẹ kiếp!" Lâm Trục Lưu buột miệng chửi.

Vết thương trên người Tiêu Mị rất kinh khủng, nay lại ngấm cả cát bụi lẫn mưa gió, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Dù Hàn Tiểu Tứ chạy nhanh tới đâu, e rằng cũng mới chỉ đi được nửa đường.

Lâm Trục Lưu âm thầm mắng ông trời một ngàn lần trong lòng, xiết chặt dây cương, vội vã chạy về phía doanh trại thành Thương Tỏa.

Cưỡi Tịch Nguyệt chạy về cửa bắc thành Thương Tỏa, nàng trông thấy tiểu Hầu gia nhà họ Khương, Khương Tề đang đứng ngoài cổng thành, đang nhìn chằm chằm về phía nam.

Mưa to, sấm chớp đùng đùng, hắn mặc áo mưa đứng run rẩy ở đó, nhưng vẫn cố chấp nhìn về một phía không chịu rời đi, ngay cả khi Tịch Nguyệt đi tới trước mặt hắn, hắn cũng không phát hiện ra.

"Tiểu quỷ, ngươi đứng ở đây chờ ai vậy?" Lâm Trục Lưu giơ roi ngựa gõ nhẹ vào vai hắn, tiểu Hầu gia sợ tới mức vội vã quay đầu.

"A Trục, nàng đã trở lại, ta đang đợi nàng...." Đôi mắt Khương Tề đỏ hoe, hắn mỉm cười cởi áo mưa trên người mình đưa cho Lâm Trục Lưu.

"Chờ ta ư? Vấn đề là đại gia ngươi đang nhìn về hướng ngược lại!" Lâm Trục Lưu nhíu mày, nói: "Nãy giờ ngươi có thấy Hàn Tiểu Tử đưa Tiêu Mị vào thành không? Ngươi có áo mưa mặc, vì sao không mượn cho Hàn Tiểu Tứ? Sau lưng hắn có rất nhiều vết thương."

"Ta mượn... Không phải, là Hàn Tiểu Tứ đã cướp." Khương Tề giải thích. "Ta mượn sẵn cho nàng một chiếc áo mưa, nhưng không đợi được nàng về, trước đó gặp phải Hàn Tiểu Tứ. Hắn thấy ta đứng ở trước cửa thành, cướp áo mưa của ta rồi vào thành, ta còn không kịp phản ứng...."

Làm tốt lắm! Lâm Trục Lưu thở phào một hơi: "Lên đi, ta đưa ngươi về nhà!"

"A Trục, nàng dẫn ta tới Tử doanh đi, ta nghe nói nàng trúng độc, ta muốn tới Tử doanh chăm sóc cho nàng."

Lâm Trục Lưu liếc mắt nhìn Khương Tề, không buồn tiếp lời, dừng ngựa phía sau cổ hắn rồi túm hắn lên ngựa, điều khiển ngựa phóng về phía quý phủ của Vĩnh Thái Hầu gia.

Trời vẫn mưa to như trút nước, Lâm Trục Lưu không dùng đến áo mưa của Khương Tề, còn hắn lại cố chấp giữ chiếc áo mưa, ra sức che cho hai người.

Khương Tề cao hơn Lâm Trục Lưu một chút, hắn ngồi phía sau nàng, một bàn tay giữ chặt eo nàng, tựa đầu vào vai nàng hỏi: "A Trục, ta hại chết Triệu Mẫn Thiêm của Lam doanh, nàng có giận ta không?"

"Hắn không phải do ngươi hại chết." Lâm Trục Lưu nhíu mày.

"Chính là ta đã hại chết hắn! Nếu ta không lên núi Bất Quy lễ tạ sơn thần, phụ thân sẽ không sai các ngươi lên núi cứu người. A Trục, nàng thường nói sau này nàng muốn xuống Địa ngục. Nhưng ta cảm thấy A Trục không làm sai chuyện gì, kẻ đáng xuống Địa ngục là ta, ta mới là kẻ đáng bị lột da, lóc thịt, ngâm trong chảo dầu." Khương Tề dụi dụi đầu vào cổ Lâm Trục Lưu. " A Trục, nàng không cần buồn vì ta, ta sẽ thay nàng xuống Địa Ngục, ngâm trong chảo dầu."

Nàng bị hắn dụi đầu phát ngứa, dùng cùi chỏ thúc một cái vào bụng hắn, ép hắn lui ra phía sau: "Ngươi câm miệng lại đi, ta chẳng buồn vì ngươi. Nếu còn muốn ăn vạ, không những ta không buồn, mà còn muốn đánh ngươi."

Vừa lúc Tịch Nguyệt đi tới phủ Vĩnh Thái Hầu gia, Lâm Trục Lưu quấn áo mưa vào quanh tiểu Hầu gia rồi ném hắn xuống, vỗ mông Tịch Nguyệt đi về phía doanh trại.

Trở lại nơi đóng quân, Lâm Trục Lưu trông thấy chữ Triệu trên lá cờ đội bộ binh của Lam doanh đã đổi thành chữ Hà.

Ánh mắt của Mục Thiết Khâm - người đứng đầu Lam doanh nhìn nàng vẫn không hề thay đổi, chỉ hờ hững gật đầu, chính là loại ánh mặt lạnh nhạt coi thường sinh tử, không có một tia thù hận.

Trong lòng nàng thấy không thoải mái, nàng cảm thấy hổ thẹn với Mục Thiết Khâm, nàng thà để hắn xông lên đánh nàng một trận. Nhưng nàng không hiểu nổi vì sao hắn lại có thể đối xử với huynh đệ của mình lạnh lùng đến thế, nếu đổi lại là bọn Hàn Tiểu Tứ vì sai lầm của người khác dẫn đến bị ngộ sát, chắc chắn nàng sẽ giết người kia, mặc kệ hắn là Tướng quân hay là Võ Khôi vô tích sự gì đi nữa.

Đang chìm trong suy nghĩ, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng của Hàn Tiểu Tứ giữa màn mưa, theo tiếng gọi nhìn lại mới thấy hắn đang cưỡi ngựa của nàng, vội vội vàng vàng phóng về bên này.

"Đầu nhi, ngươi đã về rồi à, ta tìm ngươi sắp phát điên rồi."

"Tiêu Mị sao rồi?"

"Không tốt lắm, nhưng đã giữ được tính mạng. Đầu nhi, tạm thời ngươi chưa cần quan tâm tới Tiêu ca, tốt nhất hãy quan tâm tới chính mình trước đi. Giờ ngươi theo ta đến chỗ Liễu Kỳ, ngươi không biết là giờ mặt ngươi đã đen xạm lại rồi đây này, còn đi lòng vòng quanh doanh trại một hồi, người khác nhìn thấy lại tưởng ngươi là quỷ mất!"

Nàng ngẩn người, xoa nhẹ mặt mình. Tịch Nguyệt dưới thân nàng bị Hàn Tiểu Tứ huýt sáo gọi một tiếng, liền chạy thẳng tới chỗ y bộ của Liễu Kỳ.

Y bộ của Liễu Kỳ nằm trong Bạch doanh, là một tiểu viện bỏ hoang, bên trong dùng gạch mộc xây thành kiến trúc hai tầng.

Hôm nay mưa rất to, nhưng khi Lâm Trục Lưu tới, đã thấy Liễu Kỳ đứng đợi sẵn dưới mưa, vừa nhìn thấy nàng đã vội vã chạy tới.

"Rốt cuộc ngươi cũng về, ta còn tưởng ngươi chết ở trên đường rồi cơ đấy!" Liễu Kỳ trừng mắt lườm Lâm Trục Lưu, túm lấy cổ tay nàng cắm cây ngâm châm mỏng manh vào rồi lại rút ra, híp mắt nhìn thật lâu sau mới lên tiếng. "Cũng may trúng độc không sâu, ngươi theo ta lại đây, ta giải độc cho ngươi."

"Liễu Kỳ, ta có thể tới thăm Tiêu Mị trước không?"

"Lâm Trục Lưu, đừng quên nguyên tắc chỗ này của ta, bước vào tiểu Tây Uyển, mọi việc đều do ta quyết định."

"Haizzz, ta biết, chẳng phải ta đang thương lượng với ngươi sao? Dù coi như đã xong nhưng ngươi cũng phải nói cho ta biết thương thế của Tiêu Mị thế nào chứ?"

"Không chết được!" Liễu Kỳ bực mình nói: "Ngươi mau lại đây, đợi cạo sạch độc xong ta sẽ cho ngươi tới thăm hắn."

Liễu Kỳ túm lấy Lâm Trục Lưu kéo nàng vào căn phòng thứ t.ư, lại vẫy tay với Hàn Tiểu Tứ, ý bảo hắn đi vào giúp một tay.

Căn phòng thứ t.ư trong tiểu Tây Uyển là nơi giải độc của Liễu Kỳ, bên trong chỉ có một giá đựng thuốc cực lớn, một bồn xông lớn và một chiếc bàn bằng gỗ lim. Nước trong bồn xông đã được đốt ấm, trên thư án bày la liệt các loại xương, ngọc dùng để giải độc.

Hàn Tiểu Tứ giúp Lâm Trục Lưu cởi y phục, lại hỏi: "Đầu nhi, vì sao lần này ngượi phải tự mình đi cứu tiểu tổ tông nhà họ Khương? Vĩnh Thái Hầu là Hầu gia, ngươi cũng là Hầu gia, con bà nó dựa vào cái gì mà sai ngươi đi cứu con hắn? Rõ ràng là ức hiếp người quá đáng!"

Lâm Trục Lưu nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: "Thì rõ ràng là ức hiếp người còn gì, chúng ta có cách giải quyết nào khác hay sao? Đế hậu không có con nối dõi, Phong Lăng Vận có ý lập con trai của Khương Lân làm thái tử, đương nhiên cái đuôi Vĩnh Thái Hầu cũng phải vểnh lên tận trời xanh rồi. Ta chỉ là một tướng quân, sao có thể so bì với cữu cữu (cậu) của thái tử?"

"Đầu nhi, ngươi là Đoan Nguyệt Võ Khôi!" Hàn Tiểu Tứ xiết chặt nắm tay, mắt cũng đỏ sọng.

"Võ Khôi thì sao? Không có binh quyền trong tay, trong mắt Vĩnh Thái Hầu thì ta cũng chỉ là một món đồ dùng để đánh người và chịu bị đánh mà thôi. Ngươi cho rằng hắn muốn làm mối Khương Tề với ta, là vì hắn kính trọng ta như các ngươi sao? Hắn làm như thế là muốn mượn sức người thân sau này phò trợ cho cháu ngoại hắn lên làm hoàng đế mà thôi. Lúc đó vật đổi sao dời, hắn đã nắm trọn binh quyền Thương Tỏa, hắn muốn quân của ta bán mạng cho hắn."

"Đồ khốn kiếp!"

Lâm Trục Lưu bật cười: "Đoan Nguyệt không biết có bao nhiêu đồ khốn khiếp như vậy đâu."

Sau khi cạo sạch độc, Lâm Trục Lưu cũng không buồn nghỉ ngơi, la hét muốn đi thăm Tiêu Mị. Liễu Kỳ xử lý xong độc trên người nàng, nhìn nàng vài lần, vô cùng bội phục tinh thần dũng mãnh của nàng.

Cạo độc là một quá trình rất đau đớn, phải làm cho toàn bộ độc tính trong cơ thể thoát ra, nổi hẳn lên trên bề mặt da, sau đó dùng miếng ngọc sắc nhọn cạo dần dần. Toàn bộ quá trình chỉ có những người phi thường mới chịu đựng nổi, người bình thường sau khi cạo độc phải nằm trên giường hai ba ngày mới gượng dậy nổi.

Nhưng yêu quái Lâm Trục Lưu kia, vừa mới cạo độc xong đã lau người, mặc quần áo xông ra ngoài. Dù Liễu Kỳ tiếp xúc với nàng đã lâu nhưng vẫn kinh hãi trước tác phong dũng mãnh này của nàng.

"À, Liễu Kỳ, Tiêu Mị đang ở đâu?"

"Phòng hai trên lầu, ngươi nói nhỏ một chút, hắn vẫn còn rất yếu, mệt mỏi vô cùng, vừa rồi mới chợp mắt được một lúc."

Lâm Trục Lưu gật gật đầu, xoay người đi lên lầu trên.

Phòng Tiêu Mị đang nằm là căn phòng thứ hai bên tay trái, được ngăn cách bởi những tấm trướng nặng nề, bên trong truyền ra giọng nói mềm mại của y nữ.

Lâm Trục Lưu dừng bước, nghiêng tai lắng nghe các nàng nói chuyện.

"Người kia là ai thế? Trước giờ chưa từng trông thấy."

"Nghe nói là phó tướng của Võ Khôi đại nhân, từ Ung Đồng mới tới, lần này vì cứu Võ Khôi đại nhân nên mới bị thương."

"Đại nhân có tân phó tướng ư? Nhìn dáng vẻ bên ngoài thế này, có vẻ như là người Nhu Lam thì phải? Trước kia từng nghe nói người Nhu Lam rất trung thành, đúng là không ngoa. Đã bị thương đến mức gần như không nhúc nhích được, máu trong người đã chảy ra gần nửa rồi mà còn liều mạng đi cứu Võ Khôi đại nhân. Có nhìn thấy vết thương trên vai hắn không? Lúc mới đưa đến thật kinh khủng. Trên đùi còn bị chó sói cắn, chậc chậc..."

"Khụ khụ..."

Lâm Trục Lưu nghe thấy sau lưng tiếng ho khan không cố ý, tiếng nói của các y nữ cũng vụt tắt. Hai vị này vội vã từ bên trong đi ra, nhìn thấy Lâm Trục Lưu và Liễu Kỳ đứng sau nàng vội cúi người chào.

"Liễu y quan, Lâm tướng quân..."

"Đi xuống." Liễu Kỳ liếc mắt nhìn các nàng, vén tấm trướng lên, nói với Lâm Trục Lưu: "A Trục, vào đi."
 

Ngộ Mộng

Phàm Nhân
Ngọc
1,82
Tu vi
0,00
Tướng quân - Lâm Thù Đồ - Chương 12

Chương 12: Ban đêm ghẹo người
Chuyển ngữ: Hắc
Nguồn: Facebook Hắc Gia

Lâm Trục Lưu bước vào trong phòng, thấy hắn đang cởi trần, chỉ khoác một chiếc áo khoác màu lam nhạt trên người. Bên vai trái của hắn được băng kín, giống như chỉ cần cử động mạnh một chút sẽ khiến miệng vết thương bên trong nứt toác ra.

"Để ta." Nàng vội bước nhanh tới, giúp hắn khoác áo lên vai.

"Sao đã dậy rồi? Ngươi bị thương rất nặng, cần nghỉ ngơi nhiều hơn." Liễu Kỳ nhíu mày nói.

"Xương vẫn còn chưa gãy, cũng không tính là bị thương quá nặng."

Lâm Trục Lưu nhìn thái độ thản nhiên của Tiêu Mị, lúc này mới nhớ tuy hắn chỉ là quan văn, nhưng dù sao cũng là một trong những Ẩn Vũ của Đế tọa. Đã là một Ẩn Vũ, đều bị đưa tới Tiếp Chi để rèn luyện, những người từ Tiếp Chi đi ra đều là những người có ý chí kiên cường mãnh liệt.

"Ta khuyên ngươi nên bớt tự tin thái quá, xương vai ngươi bị chém vỡ mất một mảnh, dù chưa đứt nhưng nếu không chịu dưỡng thương sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng. Ta vẫn còn mấy người bệnh nữa, phải qua khám cho họ, hai người nghỉ ngơi đi."

Liễu Kỳ nói xong liền rời khỏi phòng, tiện tay kéo tấm mành trướng xuống giúp bọn họ.

Tấm trướng buông xuống khiến căn phòng tối đi rất nhiều.

Lâm Trục Lưu ngồi bên giường Tiêu Mị, từ góc này nhìn lại, không hiểu sao lại thấy phần hông của hắn đẹp đẽ dị thường.

Tiêu Mị vai rộng, eo thon, làn da căng đầy, mái tóc mỏng buông thõng, phủ trên bờ vai hắn, đôi chân vắt chéo thon dài mạnh mẽ, giống như một mảnh gỗ được bào tỉ mỉ trở nên vừa thẳng vừa đẹp.

Trước giờ Lâm Trục Lưu không có hứng thú với đồ trang sức đẹp, nhưng hắn lại vô tình toát ra vẻ gợi cảm mê người khiến nàng vứt luôn thói quen ra phía sau. Ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại đưa tay ôm lại vòng bụng trần của hắn, làn da nơi đó nhẵn nhụi, cơ bụng căng đầy, vô cùng ấm áp.

"Tướng quân, nàng..." Tiêu Mị còn chưa dứt lời, cả người đột nhiên run rẩy. Lâm Trục Lưu chạm tới chỗ băng bó vết thương trên đầu vai hắn, khẽ cắn nhẹ một cái. Nàng tì cằm lên vai hắn, khẽ nói: "Xin lỗi, Tiêu Mị. Ta muốn nói về chuyện trên núi Bất Quý, lẽ ra ta phải bảo vệ huynh mới phải."

"Cũng giống nhau cả thôi." Tiêu Mị mỉm cười, ngón tay thon dài áp nhẹ lên bàn tay đang vòng quanh thắt lưng hắn của nàng.

Bỗng nàng xoay người, Tiêu Mị vốn đang định vuốt tóc nàng đành phải dừng lại.

Nàng nhìn đôi môi tái nhợt nứt nẻ của hắn, không kìm được cúi đầu xuống, liếm nhẹ môi hắn. Thực ra đôi môi ấy cũng không hề ngọt ngào, thậm chí còn cảm thấy vị đắng trên đầu lưỡi, nhưng nàng không thể nào dừng lại hành động mút cánh hoa đó. Nàng đột nhiên nhớ tới một lần đi qua sa mạc lạc, hết đồ ăn hết nước, đi mãi đi mãi mới nhìn thấy một khối đá ẩm ướt, không có mùi vị gì nhưng lại khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Tiêu Mị cảm nhận được hành động của nàng rất cẩn thận, giống như chỉ cần hắn có cử chỉ cự tuyệt thoáng qua thì nàng chắc chắn sẽ rời đi.

Hắn hơi hé miệng, để mặc đầu lưỡi nàng tiến vào, quyến luyến trong khoang miệng hắn. Hắn cảm nhận được tim mình đập rất nhanh, nhanh đến mức ngực cũng cảm thấy đau. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, cánh tay phải vươn lên nâng nhẹ cằm nàng, khiến nụ hôn này xâm nhập càng thêm sâu lại càng thêm quấn quýt.

Hai người hôn đến mức gần như ngạt thở, bốn cánh môi mới chậm rãi tách ra. Lâm Trục Lưu từ từ thở ra, trong đầu đột nhiên lại nhớ tới chuyện cũ không muốn chạm đến.

"Ân phó tướng, ngươi qua lại với tướng quân đấy à? Đè lên thân thể cứng nhắc của nàng có cảm giác gì?"

"Không nói đâu xa, chỉ nhìn qua cũng thấy nàng một thân võ nghệ, cơ thể chắc chắn sẽ linh hoạt hơn đám người ở Ung Đồng. Cô ta miệng đủ mềm, nhưng đầu lưỡi cũng rất cay độc, mặc dù chưa từng nếm qua, nhưng nếu nàng thật sự muốn, cũng không phải là không thể chịu được."

"Đúng vậy, có thể áp võ tướng cực mạnh của Đoan Nguyệt dưới thân thể tại hạ, nghĩ đã thấy con mẹ nó mất hồn rồi..."

Chuyện cũ năm xưa lại trào lên khiến nàng không thể chịu nổi, Lâm Trục Lưu vươn tay đẩy mạnh Tiêu Mị ra.

Hắn bị đau, nhíu mày khó hiểu nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng.

Nàng thở hắt một hơi, chậm rãi nói: "Xin lỗi, ta... Vừa rồi là ta sai..."

"Không sao, nhưng hình như nàng nhớ tới chuyện gì đó không vui, sao vậy?"

"Ta không muốn nói." Nàng nhắm mắt lại.

Tiêu Mị không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy bả vai nàng, kéo nàng cùng ngã xuống giường. "Ngủ đi, nàng mệt rồi." Hắn giúp nàng đắp chăn, cũng mặc nguyên quần áo nằm cạnh nàng.

Hôm sau, Lâm Trục Lưu hiếm lắm mới được ngủ nướng, tận đến khi Liễu Kỳ và Tô lão nương nhà nàng quả quyết xốc màn trướng lên thì nàng mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.

"Liễu Kỳ, người ở đây ồn ào chét được." Lâm Trục Lưu vò đầu, hai mắt đỏ đậm oán trách.

"Còn không phải đám người yếu ớt đến từ Ung Đồng hay sao, bị đập hai cái đã kêu như chết cha chết mẹ, còn không bằng đám đàn bà con gái ở Thương Tỏa. Ta thấy đám binh lính Ung Đồng này còn tệ hơn cả lứa trước, hay là nói với Đế tọa, bảo đổi người ở nơi khác tới đi."

"Đâu có được, phần lớn đám người đến Thương Tỏa rèn luyện đều là con cháu của những gia đình danh môn vọng tộc ở Ung Đồng, đâu có ai quy định con cháu của danh môn thì chắc chắn phải là danh môn. Đám công tử này ăn sung mặc sướng quen rồi, các người làm bọn họ điên lên, bọn họ sẽ chết cho các người xem." Lâm Trục Lưu bật cười, chỉnh đốn lại y phục bước xuống, nhìn thấy mẹ nàng đứng đó lại ngã dập mông dưới đất.

"Mẹ! Sao mẹ lại tới đây?"

"Con nhóc chết tiệt! Ta không thể tới thăm con à?"

"Con đâu có nói vậy."

"Phó tướng của con tỉnh rồi." Tô Vận Nghi chỉ chỉ Tiêu Mị. "Vì sao cậu ta còn bị thương nặng hơn cả con thế?"

"Tiêu Mị là người đàn ông của A Trục mà, đương nhiên muốn bảo vệ con bé." Liễu Kỳ hớn hở nhìn Lâm Trục Lưu đang trợn trừng hai mắt, vẻ mặt nàng lộ rõ là muốn giết ông.

"Cậu là người đàn ông của tiểu quỷ này ấy à?" Tô Vận Nghi trợn mắt nhìn chằm chằm Tiêu Mị, cũng may mắt bà to chứ nếu không thì con ngươi đã phá cửa sổ phóng ra ngoài.

"Ta...." Tiêu Mị nuốt nước miếng, nhìn vẻ mặt của Tô Vận Nghi, gần như có thể diễn tả là "Nếu ngươi dám nói không phải, ta sẽ khiến ngươi chết cực kỳ khó coi." Hắn lại nhìn Lâm Trục Lưu, thấy nàng không có phản ứng gì, đành phải nói nước đôi: "Ta không biết, tướng quân nói thế nào thì là thế."

Con dâu ngoan.... À không, là con rể ngoan mới đúng! Tô Vận Nghi vốn đang lạnh mặt như tiền, nay băng đã tan, nhếch môi nở nụ cười: "Con nhóc chết tiệt, không ngờ con cũng lừa được đàn ông rồi... Quán rượu không có người trông, ta về thành trước đã, lúc nào khỏe dẫn giai nhà con tới đó uống rượu nhé."

Tô Vận Nghi vừa đi, Lâm Trục Lưu vươn tay trái đấm Liễu Kỳ, biến hắn thành mắt gấu mèo một bên. "Liễu Kỳ, ta không thể ở tiểu Tây Uyển này được nữa, buổi tối cũng không yên tĩnh."

"Gì đó? Bình thường chỗ ngủ của ngươi cũng có hơn được là bao?"

"Dưỡng thương phải ra dưỡng thương, kiếm cho ta chỗ nào đấy yên tĩnh, ba ngày sau ta sẽ khỏe như vâm."

Ngươi bây giờ còn chưa đủ khỏe như vâm sao... Liễu Kỳ liếc mắt nhìn, rồi gần như ngay lập tức hiểu ra nàng muốn đổi chỗ dưỡng thương là vì Tiêu Mị, vì thế nheo mắt suy nghĩ rồi nói: "A Trục, thật ra có một chỗ, rất thích hợp cho các ngươi dưỡng thương."

"Thành Thương Tỏa vẫn có chỗ như thế sao? Ở đâu vậy?"

"Miếu Chiến thần."

"Ngươi lại bảo ta vào trong miếu ở sao?" Lâm Trục Lưu ngơ ngác.

"A Trục, ngươi quên rồi à? Miếu Chiến thần thật ra chính là An Bình Quận Vương phủ.

Lâm Trục Lưu nheo mắt suy nghĩ thật lâu, mới nhớ ra nơi mà Liễu Kỳ nhắc đến, thật ra chính là phủ đệ mà Phong Lăng Vận ban cho nàng mấy năm trước.

An Bình hầu, là danh hiệu Phong Lăng Vận ban thưởng cùng với danh hiệu Võ Khôi cho nàng, Quận Vương phủ cũng được ban thưởng cùng khi đó.

Phủ đệ đó rất gần quán rượu của Tô Vận Nghi, nơi đó đất thế cao, là chỗ phong thủy đẹp nhất trong thành Thương Tỏa.

Nhưng Lâm Trục Lưu chỉ có một mình, cha và anh trai đều đã sớm qua đời, chỉ còn lại một bà mẹ lại chẳng hiểu sao không thích ở chung với nàng. Nàng cảm thấy ở một mình trong căn nhà trống rất buồn, vì thế bỏ trống Quận Vương phủ, chạy tới chỗ thành chủ thành Thương Tỏa gây sức ép bắt hắn mở quán.

Thành chủ cảm thấy rất đau đầu, Lâm Trục Lưu thích nhất là mở quán ăn, nhưng sợ khinh nhờn ý chỉ đế vương, mà người trong thành Thương Tỏa lại ưa thích quán rượu, nhưng lại không thể gây xích mích với Tô Vận Nghi. Hắn nghĩ mãi, rốt cuộc quyết định đem Quận Vương phủ đổi thành miếu Chiến thần, còn cho chế một cái tượng đầu Lâm Trục Lưu mạ vàng, coi như điểm đặc sắc nhất trong thành Thương Tỏa.

Lâm Trục Lưu phải về Quận Vương phủ dưỡng thương, đương nhiên người trong thành Thương Tỏa không có ý kiến gì. Dù sao cũng chỉ có một thời gian không thể tới bái thần mà thôi, vả lại Lâm Trục Lưu xưa nay không chịu nổi sự vắng lặng, nếu thật sự muốn bái thần chỉ cần ở chỗ náo nhiệt túm được nàng, sau đó cúi đầu vái người thật là được rồi.

Đám thuộc hạ huynh đệ của nàng lại vô cùng bất ngờ lẫn nghi hoặc, trước giờ có ai nghe nói Lâm Trục Lưu cần dưỡng thương đâu. Lại còn đặc biệt trở về Quận Vương phủ dưỡng thương, đây quả thực là điều khó có thể tin được. Hơn nữa lần này lão Đại của bọn họ cưỡi ngựa trở về, cũng không phải nhờ tới người dìu, nhìn qua chẳng hề giống người cần phải dưỡng thương.

Thuộc hạ càng nghĩ càng thấy khó hiểu, đành phải hỏi nàng nguyên nhân. Lâm Trục Lưu cũng không tránh né, thẳng thắn trả lời. "Tiểu Tây Uyển của Liễu Kỳ người đến người đi, Tiêu Mị ngủ không yên. Ban đêm ở Quận Vương phủ rất yên tĩnh, ta cũng có thể chăm sóc hắn tốt hơn. Mấy thằng nhóc các ngươi, buổi tối nhớ yên phận cho ta! Ai dám ở trong thành bắt chước sói kêu, đừng trách bà đây thiến hết!"

Nghe nàng nói thế, đám binh lính thành Thương Tỏa lập tức bùng nổ. Lâm Trục Lưu muốn chăm sóc người khác, đây chính là chuyện lớn nhất từ lúc khai thiên lập địa đến nay, vội vàng hỏa tốc chạy tới vây xem!

Vì thế sau khi Lâm Trục Lưu trở về Quận Vương phủ, đám người ra vào Quận Vương phủ còn nhiều hơn lúc bái thần bình thường, so với tiểu Tây Uyển của Liễu Kỳ còn ồn hơn. Cuối cùng Lâm Trục Lưu không thể nhẫn nại được nữa, cầm đao chạy ra khỏi Quận Vương phủ, đứng giữa đầu đường mắng: "Ai còn dám tiếp tục bước vào phủ của bà đây, không cần hoạn nữa, bà đây giết luôn!"

Đang nói, lại thấy Lăng Phong Hoa đang túm lấy khung cửa nhà nàng, quang minh chính đại nhòm vào trong.

"Lăng Phong Hoa, ngươi đứng bên ngoài nhà ta lén lút làm gì đấy?" Lâm Trục Lưu cau mày nhìn đệ nhất mỹ nhân thành Thương Tỏa.

"Nhìn giai nhà ngươi chứ còn gì nữa, trước giờ ngươi từng nói, Lăng Phong Hoa và heo không thể đi vào chỗ ở của ngươi, vừa rồi ngươi còn nói, ai dám bước vào phủ của ngươi thì ngươi chém chết, cho nên ta đành phải đứng ngoài nhìn một lát."

"Đừng có ra cái vẻ thờ ơ như thế! Muốn vào thì vào đi, nhưng Tiêu Mị vừa mới nằm nghỉ, nếu hắn đang ngủ, ngươi đừng đánh thức hắn dậy."

Lăng Phong Hoa làm ra vẻ vô cùng kinh ngạc: "Ô, đây có phải là Lâm Trục Lưu mà ta quen không nhỉ? Ngươi không phải là Trác Á dịch dung đấy chứ?"

"Nếu ngươi không muốn vào thì có thể lăn đi được rồi đấy."

Lâm Trục Lưu thu đao lại, cùng nàng đi vào trong.
 

Ngộ Mộng

Phàm Nhân
Ngọc
1,82
Tu vi
0,00
Tướng quân - Lâm Thù Đồ - Chương 13

Chương 13: An Bình quý phủ
Chuyển ngữ: Hắc
Nguồn: Facebook Hắc Gia

Trong phủ của Lâm Trục Lưu không có tôi tớ, thành chủ sai mấy người trước kia thường quét dọn miếu đến làm người hầu tạm thời cho nàng, lại điều động đầu bếp của nhà mình tới cho nàng dùng, hầu hạ nàng đến nơi đến chốn.

Nhưng Lâm Trục Lưu lại vô cùng phiền muộn, bởi vì... mấy ngày này nàng mới phát hiện ra, cái người tên Tiêu Mị kia, thật đúng là bà nó chứ... không chịu ngồi yên!

Thời gian ở Tiểu Tây Uyển, là do Lâm Trục Lưu nói sợ ồn ào, không về doanh trại nghỉ ngơi. Bây giờ hắn lại nghĩ chỗ này buồn như trấu cắn, muốn quay về doanh trại ồn ào với các huynh đệ.

Trước khi rời khỏi Tiểu Tây Uyển, Liễu Kỳ đã dặn, Tiêu Mị có thể vào thành tĩnh dưỡng nhưng nhất định phải để vết thương trên xương bả vai của hắn lành lại mới được phép ra ngoài, nếu không sẽ để lại di chứng. Lâm Trục Lưu gật đầu, nhưng cũng không để ý lắm, nàng cứ nghĩ Tiêu Mị chắc là người tự biết nặng nhẹ, sẽ không đến mức khiến bản thân không chịu đựng được.

Nhưng không ngờ khi về phủ Hầu gia, Lâm Trục Lưu mới phát hiện ra, cái gã khốn này hết lần này tới lần khác khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của nàng.

Chẳng hạn như bây giờ, Lâm Trục Lưu và Lăng Phong Hoa vào tiền viện, nàng liếc mắt nhìn về tường viện phía nam, mắt trợn ngược lên quát: "Tiêu Mị, mẹ kiếp, huynh lăn từ trên tường xuống ngay cho ta! Huynh đã hứa với bà đây là sẽ ngủ cơ mà!"

Lăng Phong Hoa đứng bên nghe nàng nói như vậy, kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống đất.

Nhìn từ trên xuống dưới khắp thành Thương Tỏa, đã có ai gặp Lâm Trục Lưu giống như một bà mẹ già đi sau mông người khác hầu hạ chưa? Nếu có người chọc giận nàng, chắc chắn nàng đánh con nhà người ta đến mức ôm hận mà chết. Mà bây giờ nàng lại như thế này, thật không thể nào tưởng tượng nổi, phải buôn chuyện với thuộc hạ của nàng mới được.

Lăng Phong Hoa thầm nghĩ như thế, lại thấy Lâm Trục Lưu chạy vài bước, phóng đao cắm phập xuống đất, mượn lực bay vọt lên bờ tường. Sau khi đứng vững gót chân, nàng nghiêng người qua túm cánh tay Tiêu Mị, lạnh lùng cười: "Dám trốn à? Không chịu ngồi yên một chỗ, không ngờ huynh cũng rảnh rỗi quá nhỉ? Nếu huynh đã không muốn ngủ, ta cũng không ngại khiến huynh không dậy nổi đâu!"

Tiêu Mị hơi xấu hổ, dường như rất muốn cười, đành phải cắn môi kiềm chế.

"Này, hai người các ngươi, để khách bơ vơ đứng một bên thế này à, đây là thói quen đón khách của Tử doanh đấy à?"

Lăng Phong Hoa nheo mắt nhìn bờ tường, trông thấy một cảnh tượng như sau. Tiêu Mị ngồi trên tường, một chân gập lại, một chân trụ trên bờ tường, còn hai chân Lâm Trục Lưu lại đứng thẳng tắp, một tay co lại trước ngực, một tay chống hông. Thân hình hai người đều thon dài cao ngất mà ánh nắng chiều chiếu sau lưng bọn họ lại tạo ra một lớp viền vàng bao quanh, khí thế ấy khiến Lăng Phong Hoa không thể mở mắt ra nổi.

Hai người kia.... thật đúng là con bà nó xứng đôi! Lăng Phong Hoa "hứ" một tiếng, tháo khăn che mặt vẫy vẫy về phía hai người: "Này, ta là khách quý đấy nhé, các người còn không mau xuống đón khách à?"

Lúc này Tiêu Mị mới trông thấy đại tế ti của núi Bất Quy, đệ nhất mỹ nữ thành Thường Tỏa trong truyền thuyết Lăng Phong Hoa.

Tế ti của nước Đoan Nguyệt đều mặc trang phục giống nhau, quần tím chấm đất, bên ngoài khoác trường bào màu trắng, luôn dùng khăn sa che mặt, dùng khăn lụa trắng buộc gọn mái tóc, lại tô điểm thêm dây lưng tua cờ màu tím.

Mặc dù Lăng Phong Hoa không cao gầy như Lâm Trục Lưu, nhưng vóc người lại rất cân đối, làn da trắng mịn, nét mặt tinh tế không gì sánh được, đôi mắt sáng sâu thăm thẳm giống như có thể câu ba hồn bảy vía người đối diện. Tiêu Mị thừa nhận, mặc dù phụ nữ ở thành Nhu Lam đẹp hơn gấp bội phần, nhưng nàng cũng có thể coi như là một mỹ nhân.

Nàng hơi nâng chiếc cằm nhọn lên, đi thẳng tới chân tường trước mặt Tiêu Mị hỏi hắn: "Huynh chính là phó tướng của Lâm Trục Lưu đó, Ẩn Vũ Ngân tọa Tiêu Mị bên cạnh Phong Lăng Vận đấy à?"

Tiêu Mị nhảy từ trên bờ tường xuống, xoa mũi nói: "Tại hạ Tiêu Mị."

Lăng Phong Hoa liếc mắt nhìn Lâm Trục Lưu, lại hất cằm nói: "Lâm Trục Lưu ngươi hời quá đó, cả thành Thương Tỏa này chẳng có phó tướng nào tuấn tú đến thế."

Lâm Trục Lưu co chân nhảy từ trên bờ tường xuống, rút cây đao cắm dưới đất vác lên vai, nói với nàng. "Nhìn cũng đã nhìn rồi, giờ ngươi có thể lăn đi rồi đó."

"Không vội, không vội, ta nghe nói người đàn ông của ngươi vừa giỏi việc nước lại vừa đảm việc nhà, nếu ta đã quang minh chính đại vào được thì cũng muốn quang minh chính đại ăn một bữa cơm."

Lâm Trục Lưu giận quá hóa cười: "Ngươi còn định đòi hỏi nữa à? Hiện giờ hắn đang yếu, ngươi lại còn muốn hắn xuống bếp nấu ăn cho ngươi? Sao ngươi không hỏi xem thanh đao trên tay bà đây có đồng ý hay không nhỉ?"

"Ngươi sợ à? Sợ ta ở nhà ngươi dây dưa hồi lâu, sẽ cướp mất người đàn ông của ngươi?"

"Còn lâu! Một người con gái đê tiện như ngươi, chả trách chẳng ai thèm lấy!"

"Còn loại con gái hung dữ như ngươi, gả được ra ngoài mới gọi là kỳ tích." Lăng Phong Hoa trừng mắt nhìn Lâm Trục Lưu, xoay người sang nói với Tiêu Mị: "Tiêu Mị, huynh có muốn ta rửa tay nấu canh cho huynh không?"

"Buồn nôn quá." Lâm Trục Lưu nhướng mày phun ra một câu, lại hất cằm nói với Tiêu Mị: "Ở đây không có việc của huynh, huynh về phòng trước đi, đợi ta xong việc sẽ xử lý huynh sau."

Lần này Lăng Phong Hoa đã nhìn ra, chắc chắn Tiêu Mị đang cố nén cười, hơn nữa kìm nén rất khổ sở. Hắn liếc mắt nhìn Lâm Trục Lưu rồi xoay người đi vào trong nhà, lại còn cẩn thận đóng kín cửa lại.

"Úi chà, gã đàn ông của ngươi ngoan ngoãn thật đó." Lăng Phong Hoa xoắn những lọn tóc trước ngực.

Lâm Trục Lưu đang định trả lời, lại nghe thấy tiếng Hàn Tiểu Tứ đứng bên ngoài gọi nàng: "Đầu nhi, mau quay về doanh trại, mấy ngày nay có nhiều biến cố, quân đầu gọi ngươi mau quay về bàn bạc."

Nàng vội bỏ Lăng Phong Hoa ở lại, huýt sáo gọi Nam Phong, rồi nhanh xóng xoay người nhảy lên lưng ngựa phóng về phía doanh trại.

Các chủ tướng đều đã tập hợp đông đủ, thật ra cũng không có chuyện gì to tát, chẳng qua là chuyện Mục Thiết Khâm bị điều tới thành Liễu Nam nên công việc của mỗi doanh trại có vài thay đổi nhỏ mà thôi.

Chuyện này thường xuyên xảy ra, mấy vị tướng quân thống nhất ý kiến, sau đó người của mỗi doanh trại chấp hành là được. Vì thế chỉ khoảng một canh giờ sau, Lâm Trục Lưu đã quay về Hầu phủ.

Vừa về tới phủ, nàng lao thẳng vào phòng Tiêu Mị, trở ra trở vào vài lần, quả nhiên hắn đã không còn ở đây. Ở trong phủ nàng không tìm được người hầu nào nên vào bếp hỏi lão Chu: "Tiêu Mị đi đâu rồi?"

"Tướng quân, Tiêu phó tướng đã ra ngoài từ trưa rồi ạ."

"Ra ngoài cùng ai? Lăng Phong Hoa à?" Lâm Trục Lưu sa sầm nét mặt.

"Không phải... không phải, Tiêu phó tướng đi cùng với Trần đội trưởng, sau khi ăn trưa xong thì Trần đội trưởng tới tìm ngài ấy, rồi hai người cùng đi Hữu Tài Kiền."

"Mẹ kiếp, Tiêu Mị, có giỏi thì đừng quay về đây." Lâm Trục Lưu mắng một câu, rồi lại nhảy lên Nam Phong đi về phía doanh trai.

Kho binh khí của Tử doanh nằm ở phía Tây doanh trại, là một gian nhà làm bằng gạch mộc đắp thành ba tầng lớn.

Lâm Trục Lưu từng ở Liễu Nam vài năm, nên thỉnh thoảng cũng tương đối nhã nhặn. Nàng đặt tên cho kho binh khí của Tử doanh là Úc Long Hiên, nhưng bị Hàn Tiểu Tứ gọi chệch thành Hữu Tài Kiền. Một thời gian dài sau đó, cái tên Úc Long Hiên chẳng còn ai nhớ tới, tất cả mọi người đều bắt chước Tiểu Tứ gọi là Hữu Tài Kiền, khiến Lâm Trục Lưu giận đến mức suýt chút nữa thổ huyết.

Tầng thứ nhất của Úc Long Hiên là kho vũ khí chính, bên trong xếp những binh khí thường ngày của binh sĩ Tử doanh, tầng thứ hai là kho vũ khí phụ, bên trong là binh khí thường dùng của bách phu trưởng và quân tọa, tầng trên cùng là kho binh khí riêng của Lâm Trục Lưu, không phải ai cũng có thể tùy tiện lấy ra.

Trước đây nàng chọn tầng thứ ba này làm nơi cất giấu đồ riêng của mình, thực ra chỉ vì một lý do hết sức đơn giản: Nàng cho rằng Úc Long Hiên được xây dựng không chắc chắn, nếu một ngày đêm nào đó đột nhiên sụp đổ, nàng có thể nhanh chóng lôi ra binh khí của mình.

Suy cho cùng, là bởi vì nàng rất lười.

Lâm Trục Lưu không rẽ vào hai tầng kia, đi thẳng lên tầng 3. Đối với những chuyện đại sự, thuộc hạ của nàng đều rất trung thành và tận tâm, nhưng trong những việc nhỏ thì rất hay bán đứng nàng, chắc chắn Trần Thanh đã khoe khoang nơi này của nàng với Tiêu Mị.

Nàng vừa mới đặt chân lên tầng thứ ba đã nghe thấy giọng nói của Trần Thanh: "Tiêu ca, huynh đừng nói cho Đầu nhi biết, ta cho huynh mở mang tầm mắt, xem vài món binh khí của Đầu nhi nhé."

Những lời này đâm thẳng vào đầu nàng, cực kỳ đau! Mới có vài ngày mà đám thuộc hạ của nàng lại dám ăn cây táo rào cây sung, bán đứng nàng rồi.

"Tướng quân biết chế tạo binh khí ư?" Giọng của Tiêu Mị không che giấu nổi sự kinh ngạc.

"Thế nào gọi là biết, phải gọi là 'tinh thông' mới đúng. Kiếm Thượng Nguyệt của Đế tọa chính là do Đầu nhi và phu nhân lão tướng quân cùng nhau chế tạo, huynh không biết à?"

Lâm Trục Lưu không giống các chú thiết sư, những chú thiết sư bình thường đều am hiểu binh khí, chẳng hạn như có người am hiểu đúc kiếm nhưng lại không thể chế tạo thương, lại có người am hiểu chế tạo roi nhưng lại không thể làm ra đao kiếm. Lâm Trục Lưu thì khác, nàng có thể chế tạo bất kỳ loại vũ khí gì, tất cả đều rất sắc bén, cứng cáp, tràn đầy sát khí.

"Tiêu ca, huynh xem, Đầu nhi thích nhất là roi sắt đốt ngọn trúc.

Tiêu Mị nhìn theo hướng tay Trần Thanh chỉ, chăm chú nhìn kỹ chiếc roi sắt kia lấp lánh ánh đỏ, to lớn và mạnh mẽ, đúng là bộc lộ tài năng và tính cách của Lâm Trục Lưu, phảng phất như nếu chạm nhẹ vào sẽ biết thế nào gọi là sét đánh ngang tai.

Bỗng nhiên hắn nghĩ tới bàn tay của Lâm Trục Lưu, thon dài nhưng lại mạnh mẽ, hai tay cầm roi sắt, ở trên chiến trường thỏa thích đổ mồ hôi và máu, dùng danh hiệu Võ Khôi hết lần này tới lần khác bảo vệ thành Thương Tỏa, cũng chính là vị trí chiến lược của nước Đoan Nguyệt.

"Tướng quân..." Đầu ngón tay Tiêu Mị nhẹ nhàng lướt qua mũi roi, khẽ lẩm bẩm.

"Ồ, bầu không khí ở đây quái lạ quá nhỉ? Tiêu Mị, huynh thích binh khí của ta à?"

Tiêu Mị quay phắt đầu lại, mới phát hiện Lâm Trục Lưu đứng ngay sau lưng hắn từ lúc nào, đứng khoanh tay, rõ ràng là dáng vẻ bất cần đời cợt nhả.

"Tiêu Mị, bình thường huynh thường dùng loại binh khí gì?"

"Trảm mã đao."

Nàng gãi đầu: "Ta vốn định làm một chiếc, sau đó sẽ đưa cho huynh. Hiện giờ huynh có muốn chọn một loại vũ khí tương đối vừa tay ở đây không?"

Tiêu Mị nhìn thẳng vào gương mặt của Lâm Trục Lưu hồi lâu, không rõ có phải bản thân biểu hiện là không muốn khiến nàng hiểu nhầm hay không, rốt cuộc hắn cầm một binh khí giống đao nhưng lại không phải là đao, giống kiếm nhưng không phải là kiếm lên.

Loại binh khi này hẹp dài lạnh lẽo, có hình dạng giống trường kiếm, nhưng cũng chỉ có một mặt là lưỡi dao sắc bén, trên chuôi có khắc bốn chữ: Trục Lưu kiếm sát.

Trần Thanh thấy thế rất lúng túng, thứ này rất đặc biệt, đây chính là thứ binh khí mà lão đại của bọn họ dốc sức chế tạo, định dùng là đồ cưới. Thứ này không phải là tín vật đính ước hay sao? Sau này Đầu nhi sẽ lý luận thế nào với người dưới đây?

Rồi lại ngẫm lại, Tiêu ca là người đàn ông của tướng quân cơ mà, tặng đồ của mình cho giai nhà, đâu cần phải giải thích nhiều làm gì nhỉ?
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top