Tướng quân - Lâm Thù Đồ - Chương 11
Chương 11: Mưa to gió lớn
Chuyển ngữ: Hắc
Nguồn: Facebook Hắc Gia
Xuống tới chân núi đã có Nam Phong đứng chờ sẵn. Thấy chủ nhân đi xuống, Nam Phong hí vang một hồi, vội vàng chạy tới bên nàng. Lâm Trục Lưu vuốt ve lớp lông bờm của Nam Phong, quay đầu nói với Hàn Tiểu Tứ: "Ngươi đi trước đi, về tới nơi đưa Tiêu Mị tới thẳng chỗ Liêu Kỳ, chắc chắn hắn đã chuẩn bị chu đáo."
"Đầu nhi, ngươi không cùng về sao?"
Lâm Trục Lưu lắc đầu: "Để các huynh đệ biết ta bị người ta hạ độc, sẽ rất mất mặt. Ngươi cứ đưa Tiêu Mị về trước đi, ta chờ trời tối rồi sẽ về doanh trại sau."
Thật sự là vì sợ mất mặt ư? Hàn Tiểu Tứ nghi ngờ: "Đầu nhi, ta thấy sắc mặt ngươi rất xấu, để ngươi ở ngoài một mình ta không yên tâm."
"Ngươi sợ cái gì? Sợ ta áy náy vì đã phán đoán sai lầm mà hại chết Triệu Mẫn Thiêm ư? Tiểu Tứ, ngươi theo ta bao lâu rồi? Những sai lầm gây chết người của ta còn ít quá hay sao? Loại người như ta, không chỉ không xứng đáng được sống trên cõi đời này, mà kể cả khi chết cũng đáng bị lột da lóc thịt, ngâm trong chảo dầu, tiếc rằng mạng của ta quá cứng." Lâm Trục Lưu ngẩng đầu, nở nụ cười tự giễu.
"Đầu nhi, ngươi..."
"Đi nhanh đi, để cho ta yên tĩnh một lúc. Ta đang trúng độc, không thể cưỡi ngựa quá nhanh, để Tịch Nguyệt của ngươi ở lại đi. Ngươi cưỡi Nam Phong đưa Tiêu Mị về doanh trại, thương thế trên người hắn cần được chữa trị gấp."
Hàn Tiểu Tứ nhìn Tiêu Mị đã hôn mê bất tỉnh, đành cõng hắn phi thân lên ngựa, nghiến răng phóng về phía doanh trại thành Thương Tỏa.
Lâm Trục Lưu nhìn theo bóng dáng Hàn Tiểu Tứ dần đi xa liền cưỡi Tịch Nguyệt của hắn, chậm rãi trở về doanh trại.
Những người trong đội ngũ của nàng chết đi là chuyện thường xuyên xảy ra. Chinh chiến, tập kích bất ngờ, cứu người... mỗi một hoàn cảnh nào có khác gì một lần buôn bán sinh tử? Những mỗi một lần trải qua, trong lòng nàng giống như bị roi quất, đau rát khó chịu. Lâm Trục Lưu chầm chậm băng qua sa mạc, muốn khiến bản thân bình tĩnh trở lại.
Mới đi được không bao lâu, thời tiết giữa sa mạc khô nóng đột ngột thay đổi, một cơn mưa rào trút xuống.
"Mẹ kiếp!" Lâm Trục Lưu buột miệng chửi.
Vết thương trên người Tiêu Mị rất kinh khủng, nay lại ngấm cả cát bụi lẫn mưa gió, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Dù Hàn Tiểu Tứ chạy nhanh tới đâu, e rằng cũng mới chỉ đi được nửa đường.
Lâm Trục Lưu âm thầm mắng ông trời một ngàn lần trong lòng, xiết chặt dây cương, vội vã chạy về phía doanh trại thành Thương Tỏa.
Cưỡi Tịch Nguyệt chạy về cửa bắc thành Thương Tỏa, nàng trông thấy tiểu Hầu gia nhà họ Khương, Khương Tề đang đứng ngoài cổng thành, đang nhìn chằm chằm về phía nam.
Mưa to, sấm chớp đùng đùng, hắn mặc áo mưa đứng run rẩy ở đó, nhưng vẫn cố chấp nhìn về một phía không chịu rời đi, ngay cả khi Tịch Nguyệt đi tới trước mặt hắn, hắn cũng không phát hiện ra.
"Tiểu quỷ, ngươi đứng ở đây chờ ai vậy?" Lâm Trục Lưu giơ roi ngựa gõ nhẹ vào vai hắn, tiểu Hầu gia sợ tới mức vội vã quay đầu.
"A Trục, nàng đã trở lại, ta đang đợi nàng...." Đôi mắt Khương Tề đỏ hoe, hắn mỉm cười cởi áo mưa trên người mình đưa cho Lâm Trục Lưu.
"Chờ ta ư? Vấn đề là đại gia ngươi đang nhìn về hướng ngược lại!" Lâm Trục Lưu nhíu mày, nói: "Nãy giờ ngươi có thấy Hàn Tiểu Tử đưa Tiêu Mị vào thành không? Ngươi có áo mưa mặc, vì sao không mượn cho Hàn Tiểu Tứ? Sau lưng hắn có rất nhiều vết thương."
"Ta mượn... Không phải, là Hàn Tiểu Tứ đã cướp." Khương Tề giải thích. "Ta mượn sẵn cho nàng một chiếc áo mưa, nhưng không đợi được nàng về, trước đó gặp phải Hàn Tiểu Tứ. Hắn thấy ta đứng ở trước cửa thành, cướp áo mưa của ta rồi vào thành, ta còn không kịp phản ứng...."
Làm tốt lắm! Lâm Trục Lưu thở phào một hơi: "Lên đi, ta đưa ngươi về nhà!"
"A Trục, nàng dẫn ta tới Tử doanh đi, ta nghe nói nàng trúng độc, ta muốn tới Tử doanh chăm sóc cho nàng."
Lâm Trục Lưu liếc mắt nhìn Khương Tề, không buồn tiếp lời, dừng ngựa phía sau cổ hắn rồi túm hắn lên ngựa, điều khiển ngựa phóng về phía quý phủ của Vĩnh Thái Hầu gia.
Trời vẫn mưa to như trút nước, Lâm Trục Lưu không dùng đến áo mưa của Khương Tề, còn hắn lại cố chấp giữ chiếc áo mưa, ra sức che cho hai người.
Khương Tề cao hơn Lâm Trục Lưu một chút, hắn ngồi phía sau nàng, một bàn tay giữ chặt eo nàng, tựa đầu vào vai nàng hỏi: "A Trục, ta hại chết Triệu Mẫn Thiêm của Lam doanh, nàng có giận ta không?"
"Hắn không phải do ngươi hại chết." Lâm Trục Lưu nhíu mày.
"Chính là ta đã hại chết hắn! Nếu ta không lên núi Bất Quy lễ tạ sơn thần, phụ thân sẽ không sai các ngươi lên núi cứu người. A Trục, nàng thường nói sau này nàng muốn xuống Địa ngục. Nhưng ta cảm thấy A Trục không làm sai chuyện gì, kẻ đáng xuống Địa ngục là ta, ta mới là kẻ đáng bị lột da, lóc thịt, ngâm trong chảo dầu." Khương Tề dụi dụi đầu vào cổ Lâm Trục Lưu. " A Trục, nàng không cần buồn vì ta, ta sẽ thay nàng xuống Địa Ngục, ngâm trong chảo dầu."
Nàng bị hắn dụi đầu phát ngứa, dùng cùi chỏ thúc một cái vào bụng hắn, ép hắn lui ra phía sau: "Ngươi câm miệng lại đi, ta chẳng buồn vì ngươi. Nếu còn muốn ăn vạ, không những ta không buồn, mà còn muốn đánh ngươi."
Vừa lúc Tịch Nguyệt đi tới phủ Vĩnh Thái Hầu gia, Lâm Trục Lưu quấn áo mưa vào quanh tiểu Hầu gia rồi ném hắn xuống, vỗ mông Tịch Nguyệt đi về phía doanh trại.
Trở lại nơi đóng quân, Lâm Trục Lưu trông thấy chữ Triệu trên lá cờ đội bộ binh của Lam doanh đã đổi thành chữ Hà.
Ánh mắt của Mục Thiết Khâm - người đứng đầu Lam doanh nhìn nàng vẫn không hề thay đổi, chỉ hờ hững gật đầu, chính là loại ánh mặt lạnh nhạt coi thường sinh tử, không có một tia thù hận.
Trong lòng nàng thấy không thoải mái, nàng cảm thấy hổ thẹn với Mục Thiết Khâm, nàng thà để hắn xông lên đánh nàng một trận. Nhưng nàng không hiểu nổi vì sao hắn lại có thể đối xử với huynh đệ của mình lạnh lùng đến thế, nếu đổi lại là bọn Hàn Tiểu Tứ vì sai lầm của người khác dẫn đến bị ngộ sát, chắc chắn nàng sẽ giết người kia, mặc kệ hắn là Tướng quân hay là Võ Khôi vô tích sự gì đi nữa.
Đang chìm trong suy nghĩ, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng của Hàn Tiểu Tứ giữa màn mưa, theo tiếng gọi nhìn lại mới thấy hắn đang cưỡi ngựa của nàng, vội vội vàng vàng phóng về bên này.
"Đầu nhi, ngươi đã về rồi à, ta tìm ngươi sắp phát điên rồi."
"Tiêu Mị sao rồi?"
"Không tốt lắm, nhưng đã giữ được tính mạng. Đầu nhi, tạm thời ngươi chưa cần quan tâm tới Tiêu ca, tốt nhất hãy quan tâm tới chính mình trước đi. Giờ ngươi theo ta đến chỗ Liễu Kỳ, ngươi không biết là giờ mặt ngươi đã đen xạm lại rồi đây này, còn đi lòng vòng quanh doanh trại một hồi, người khác nhìn thấy lại tưởng ngươi là quỷ mất!"
Nàng ngẩn người, xoa nhẹ mặt mình. Tịch Nguyệt dưới thân nàng bị Hàn Tiểu Tứ huýt sáo gọi một tiếng, liền chạy thẳng tới chỗ y bộ của Liễu Kỳ.
Y bộ của Liễu Kỳ nằm trong Bạch doanh, là một tiểu viện bỏ hoang, bên trong dùng gạch mộc xây thành kiến trúc hai tầng.
Hôm nay mưa rất to, nhưng khi Lâm Trục Lưu tới, đã thấy Liễu Kỳ đứng đợi sẵn dưới mưa, vừa nhìn thấy nàng đã vội vã chạy tới.
"Rốt cuộc ngươi cũng về, ta còn tưởng ngươi chết ở trên đường rồi cơ đấy!" Liễu Kỳ trừng mắt lườm Lâm Trục Lưu, túm lấy cổ tay nàng cắm cây ngâm châm mỏng manh vào rồi lại rút ra, híp mắt nhìn thật lâu sau mới lên tiếng. "Cũng may trúng độc không sâu, ngươi theo ta lại đây, ta giải độc cho ngươi."
"Liễu Kỳ, ta có thể tới thăm Tiêu Mị trước không?"
"Lâm Trục Lưu, đừng quên nguyên tắc chỗ này của ta, bước vào tiểu Tây Uyển, mọi việc đều do ta quyết định."
"Haizzz, ta biết, chẳng phải ta đang thương lượng với ngươi sao? Dù coi như đã xong nhưng ngươi cũng phải nói cho ta biết thương thế của Tiêu Mị thế nào chứ?"
"Không chết được!" Liễu Kỳ bực mình nói: "Ngươi mau lại đây, đợi cạo sạch độc xong ta sẽ cho ngươi tới thăm hắn."
Liễu Kỳ túm lấy Lâm Trục Lưu kéo nàng vào căn phòng thứ t.ư, lại vẫy tay với Hàn Tiểu Tứ, ý bảo hắn đi vào giúp một tay.
Căn phòng thứ t.ư trong tiểu Tây Uyển là nơi giải độc của Liễu Kỳ, bên trong chỉ có một giá đựng thuốc cực lớn, một bồn xông lớn và một chiếc bàn bằng gỗ lim. Nước trong bồn xông đã được đốt ấm, trên thư án bày la liệt các loại xương, ngọc dùng để giải độc.
Hàn Tiểu Tứ giúp Lâm Trục Lưu cởi y phục, lại hỏi: "Đầu nhi, vì sao lần này ngượi phải tự mình đi cứu tiểu tổ tông nhà họ Khương? Vĩnh Thái Hầu là Hầu gia, ngươi cũng là Hầu gia, con bà nó dựa vào cái gì mà sai ngươi đi cứu con hắn? Rõ ràng là ức hiếp người quá đáng!"
Lâm Trục Lưu nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: "Thì rõ ràng là ức hiếp người còn gì, chúng ta có cách giải quyết nào khác hay sao? Đế hậu không có con nối dõi, Phong Lăng Vận có ý lập con trai của Khương Lân làm thái tử, đương nhiên cái đuôi Vĩnh Thái Hầu cũng phải vểnh lên tận trời xanh rồi. Ta chỉ là một tướng quân, sao có thể so bì với cữu cữu (cậu) của thái tử?"
"Đầu nhi, ngươi là Đoan Nguyệt Võ Khôi!" Hàn Tiểu Tứ xiết chặt nắm tay, mắt cũng đỏ sọng.
"Võ Khôi thì sao? Không có binh quyền trong tay, trong mắt Vĩnh Thái Hầu thì ta cũng chỉ là một món đồ dùng để đánh người và chịu bị đánh mà thôi. Ngươi cho rằng hắn muốn làm mối Khương Tề với ta, là vì hắn kính trọng ta như các ngươi sao? Hắn làm như thế là muốn mượn sức người thân sau này phò trợ cho cháu ngoại hắn lên làm hoàng đế mà thôi. Lúc đó vật đổi sao dời, hắn đã nắm trọn binh quyền Thương Tỏa, hắn muốn quân của ta bán mạng cho hắn."
"Đồ khốn kiếp!"
Lâm Trục Lưu bật cười: "Đoan Nguyệt không biết có bao nhiêu đồ khốn khiếp như vậy đâu."
Sau khi cạo sạch độc, Lâm Trục Lưu cũng không buồn nghỉ ngơi, la hét muốn đi thăm Tiêu Mị. Liễu Kỳ xử lý xong độc trên người nàng, nhìn nàng vài lần, vô cùng bội phục tinh thần dũng mãnh của nàng.
Cạo độc là một quá trình rất đau đớn, phải làm cho toàn bộ độc tính trong cơ thể thoát ra, nổi hẳn lên trên bề mặt da, sau đó dùng miếng ngọc sắc nhọn cạo dần dần. Toàn bộ quá trình chỉ có những người phi thường mới chịu đựng nổi, người bình thường sau khi cạo độc phải nằm trên giường hai ba ngày mới gượng dậy nổi.
Nhưng yêu quái Lâm Trục Lưu kia, vừa mới cạo độc xong đã lau người, mặc quần áo xông ra ngoài. Dù Liễu Kỳ tiếp xúc với nàng đã lâu nhưng vẫn kinh hãi trước tác phong dũng mãnh này của nàng.
"À, Liễu Kỳ, Tiêu Mị đang ở đâu?"
"Phòng hai trên lầu, ngươi nói nhỏ một chút, hắn vẫn còn rất yếu, mệt mỏi vô cùng, vừa rồi mới chợp mắt được một lúc."
Lâm Trục Lưu gật gật đầu, xoay người đi lên lầu trên.
Phòng Tiêu Mị đang nằm là căn phòng thứ hai bên tay trái, được ngăn cách bởi những tấm trướng nặng nề, bên trong truyền ra giọng nói mềm mại của y nữ.
Lâm Trục Lưu dừng bước, nghiêng tai lắng nghe các nàng nói chuyện.
"Người kia là ai thế? Trước giờ chưa từng trông thấy."
"Nghe nói là phó tướng của Võ Khôi đại nhân, từ Ung Đồng mới tới, lần này vì cứu Võ Khôi đại nhân nên mới bị thương."
"Đại nhân có tân phó tướng ư? Nhìn dáng vẻ bên ngoài thế này, có vẻ như là người Nhu Lam thì phải? Trước kia từng nghe nói người Nhu Lam rất trung thành, đúng là không ngoa. Đã bị thương đến mức gần như không nhúc nhích được, máu trong người đã chảy ra gần nửa rồi mà còn liều mạng đi cứu Võ Khôi đại nhân. Có nhìn thấy vết thương trên vai hắn không? Lúc mới đưa đến thật kinh khủng. Trên đùi còn bị chó sói cắn, chậc chậc..."
"Khụ khụ..."
Lâm Trục Lưu nghe thấy sau lưng tiếng ho khan không cố ý, tiếng nói của các y nữ cũng vụt tắt. Hai vị này vội vã từ bên trong đi ra, nhìn thấy Lâm Trục Lưu và Liễu Kỳ đứng sau nàng vội cúi người chào.
"Liễu y quan, Lâm tướng quân..."
"Đi xuống." Liễu Kỳ liếc mắt nhìn các nàng, vén tấm trướng lên, nói với Lâm Trục Lưu: "A Trục, vào đi."
Chương 11: Mưa to gió lớn
Chuyển ngữ: Hắc
Nguồn: Facebook Hắc Gia
Xuống tới chân núi đã có Nam Phong đứng chờ sẵn. Thấy chủ nhân đi xuống, Nam Phong hí vang một hồi, vội vàng chạy tới bên nàng. Lâm Trục Lưu vuốt ve lớp lông bờm của Nam Phong, quay đầu nói với Hàn Tiểu Tứ: "Ngươi đi trước đi, về tới nơi đưa Tiêu Mị tới thẳng chỗ Liêu Kỳ, chắc chắn hắn đã chuẩn bị chu đáo."
"Đầu nhi, ngươi không cùng về sao?"
Lâm Trục Lưu lắc đầu: "Để các huynh đệ biết ta bị người ta hạ độc, sẽ rất mất mặt. Ngươi cứ đưa Tiêu Mị về trước đi, ta chờ trời tối rồi sẽ về doanh trại sau."
Thật sự là vì sợ mất mặt ư? Hàn Tiểu Tứ nghi ngờ: "Đầu nhi, ta thấy sắc mặt ngươi rất xấu, để ngươi ở ngoài một mình ta không yên tâm."
"Ngươi sợ cái gì? Sợ ta áy náy vì đã phán đoán sai lầm mà hại chết Triệu Mẫn Thiêm ư? Tiểu Tứ, ngươi theo ta bao lâu rồi? Những sai lầm gây chết người của ta còn ít quá hay sao? Loại người như ta, không chỉ không xứng đáng được sống trên cõi đời này, mà kể cả khi chết cũng đáng bị lột da lóc thịt, ngâm trong chảo dầu, tiếc rằng mạng của ta quá cứng." Lâm Trục Lưu ngẩng đầu, nở nụ cười tự giễu.
"Đầu nhi, ngươi..."
"Đi nhanh đi, để cho ta yên tĩnh một lúc. Ta đang trúng độc, không thể cưỡi ngựa quá nhanh, để Tịch Nguyệt của ngươi ở lại đi. Ngươi cưỡi Nam Phong đưa Tiêu Mị về doanh trại, thương thế trên người hắn cần được chữa trị gấp."
Hàn Tiểu Tứ nhìn Tiêu Mị đã hôn mê bất tỉnh, đành cõng hắn phi thân lên ngựa, nghiến răng phóng về phía doanh trại thành Thương Tỏa.
Lâm Trục Lưu nhìn theo bóng dáng Hàn Tiểu Tứ dần đi xa liền cưỡi Tịch Nguyệt của hắn, chậm rãi trở về doanh trại.
Những người trong đội ngũ của nàng chết đi là chuyện thường xuyên xảy ra. Chinh chiến, tập kích bất ngờ, cứu người... mỗi một hoàn cảnh nào có khác gì một lần buôn bán sinh tử? Những mỗi một lần trải qua, trong lòng nàng giống như bị roi quất, đau rát khó chịu. Lâm Trục Lưu chầm chậm băng qua sa mạc, muốn khiến bản thân bình tĩnh trở lại.
Mới đi được không bao lâu, thời tiết giữa sa mạc khô nóng đột ngột thay đổi, một cơn mưa rào trút xuống.
"Mẹ kiếp!" Lâm Trục Lưu buột miệng chửi.
Vết thương trên người Tiêu Mị rất kinh khủng, nay lại ngấm cả cát bụi lẫn mưa gió, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Dù Hàn Tiểu Tứ chạy nhanh tới đâu, e rằng cũng mới chỉ đi được nửa đường.
Lâm Trục Lưu âm thầm mắng ông trời một ngàn lần trong lòng, xiết chặt dây cương, vội vã chạy về phía doanh trại thành Thương Tỏa.
Cưỡi Tịch Nguyệt chạy về cửa bắc thành Thương Tỏa, nàng trông thấy tiểu Hầu gia nhà họ Khương, Khương Tề đang đứng ngoài cổng thành, đang nhìn chằm chằm về phía nam.
Mưa to, sấm chớp đùng đùng, hắn mặc áo mưa đứng run rẩy ở đó, nhưng vẫn cố chấp nhìn về một phía không chịu rời đi, ngay cả khi Tịch Nguyệt đi tới trước mặt hắn, hắn cũng không phát hiện ra.
"Tiểu quỷ, ngươi đứng ở đây chờ ai vậy?" Lâm Trục Lưu giơ roi ngựa gõ nhẹ vào vai hắn, tiểu Hầu gia sợ tới mức vội vã quay đầu.
"A Trục, nàng đã trở lại, ta đang đợi nàng...." Đôi mắt Khương Tề đỏ hoe, hắn mỉm cười cởi áo mưa trên người mình đưa cho Lâm Trục Lưu.
"Chờ ta ư? Vấn đề là đại gia ngươi đang nhìn về hướng ngược lại!" Lâm Trục Lưu nhíu mày, nói: "Nãy giờ ngươi có thấy Hàn Tiểu Tử đưa Tiêu Mị vào thành không? Ngươi có áo mưa mặc, vì sao không mượn cho Hàn Tiểu Tứ? Sau lưng hắn có rất nhiều vết thương."
"Ta mượn... Không phải, là Hàn Tiểu Tứ đã cướp." Khương Tề giải thích. "Ta mượn sẵn cho nàng một chiếc áo mưa, nhưng không đợi được nàng về, trước đó gặp phải Hàn Tiểu Tứ. Hắn thấy ta đứng ở trước cửa thành, cướp áo mưa của ta rồi vào thành, ta còn không kịp phản ứng...."
Làm tốt lắm! Lâm Trục Lưu thở phào một hơi: "Lên đi, ta đưa ngươi về nhà!"
"A Trục, nàng dẫn ta tới Tử doanh đi, ta nghe nói nàng trúng độc, ta muốn tới Tử doanh chăm sóc cho nàng."
Lâm Trục Lưu liếc mắt nhìn Khương Tề, không buồn tiếp lời, dừng ngựa phía sau cổ hắn rồi túm hắn lên ngựa, điều khiển ngựa phóng về phía quý phủ của Vĩnh Thái Hầu gia.
Trời vẫn mưa to như trút nước, Lâm Trục Lưu không dùng đến áo mưa của Khương Tề, còn hắn lại cố chấp giữ chiếc áo mưa, ra sức che cho hai người.
Khương Tề cao hơn Lâm Trục Lưu một chút, hắn ngồi phía sau nàng, một bàn tay giữ chặt eo nàng, tựa đầu vào vai nàng hỏi: "A Trục, ta hại chết Triệu Mẫn Thiêm của Lam doanh, nàng có giận ta không?"
"Hắn không phải do ngươi hại chết." Lâm Trục Lưu nhíu mày.
"Chính là ta đã hại chết hắn! Nếu ta không lên núi Bất Quy lễ tạ sơn thần, phụ thân sẽ không sai các ngươi lên núi cứu người. A Trục, nàng thường nói sau này nàng muốn xuống Địa ngục. Nhưng ta cảm thấy A Trục không làm sai chuyện gì, kẻ đáng xuống Địa ngục là ta, ta mới là kẻ đáng bị lột da, lóc thịt, ngâm trong chảo dầu." Khương Tề dụi dụi đầu vào cổ Lâm Trục Lưu. " A Trục, nàng không cần buồn vì ta, ta sẽ thay nàng xuống Địa Ngục, ngâm trong chảo dầu."
Nàng bị hắn dụi đầu phát ngứa, dùng cùi chỏ thúc một cái vào bụng hắn, ép hắn lui ra phía sau: "Ngươi câm miệng lại đi, ta chẳng buồn vì ngươi. Nếu còn muốn ăn vạ, không những ta không buồn, mà còn muốn đánh ngươi."
Vừa lúc Tịch Nguyệt đi tới phủ Vĩnh Thái Hầu gia, Lâm Trục Lưu quấn áo mưa vào quanh tiểu Hầu gia rồi ném hắn xuống, vỗ mông Tịch Nguyệt đi về phía doanh trại.
Trở lại nơi đóng quân, Lâm Trục Lưu trông thấy chữ Triệu trên lá cờ đội bộ binh của Lam doanh đã đổi thành chữ Hà.
Ánh mắt của Mục Thiết Khâm - người đứng đầu Lam doanh nhìn nàng vẫn không hề thay đổi, chỉ hờ hững gật đầu, chính là loại ánh mặt lạnh nhạt coi thường sinh tử, không có một tia thù hận.
Trong lòng nàng thấy không thoải mái, nàng cảm thấy hổ thẹn với Mục Thiết Khâm, nàng thà để hắn xông lên đánh nàng một trận. Nhưng nàng không hiểu nổi vì sao hắn lại có thể đối xử với huynh đệ của mình lạnh lùng đến thế, nếu đổi lại là bọn Hàn Tiểu Tứ vì sai lầm của người khác dẫn đến bị ngộ sát, chắc chắn nàng sẽ giết người kia, mặc kệ hắn là Tướng quân hay là Võ Khôi vô tích sự gì đi nữa.
Đang chìm trong suy nghĩ, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng của Hàn Tiểu Tứ giữa màn mưa, theo tiếng gọi nhìn lại mới thấy hắn đang cưỡi ngựa của nàng, vội vội vàng vàng phóng về bên này.
"Đầu nhi, ngươi đã về rồi à, ta tìm ngươi sắp phát điên rồi."
"Tiêu Mị sao rồi?"
"Không tốt lắm, nhưng đã giữ được tính mạng. Đầu nhi, tạm thời ngươi chưa cần quan tâm tới Tiêu ca, tốt nhất hãy quan tâm tới chính mình trước đi. Giờ ngươi theo ta đến chỗ Liễu Kỳ, ngươi không biết là giờ mặt ngươi đã đen xạm lại rồi đây này, còn đi lòng vòng quanh doanh trại một hồi, người khác nhìn thấy lại tưởng ngươi là quỷ mất!"
Nàng ngẩn người, xoa nhẹ mặt mình. Tịch Nguyệt dưới thân nàng bị Hàn Tiểu Tứ huýt sáo gọi một tiếng, liền chạy thẳng tới chỗ y bộ của Liễu Kỳ.
Y bộ của Liễu Kỳ nằm trong Bạch doanh, là một tiểu viện bỏ hoang, bên trong dùng gạch mộc xây thành kiến trúc hai tầng.
Hôm nay mưa rất to, nhưng khi Lâm Trục Lưu tới, đã thấy Liễu Kỳ đứng đợi sẵn dưới mưa, vừa nhìn thấy nàng đã vội vã chạy tới.
"Rốt cuộc ngươi cũng về, ta còn tưởng ngươi chết ở trên đường rồi cơ đấy!" Liễu Kỳ trừng mắt lườm Lâm Trục Lưu, túm lấy cổ tay nàng cắm cây ngâm châm mỏng manh vào rồi lại rút ra, híp mắt nhìn thật lâu sau mới lên tiếng. "Cũng may trúng độc không sâu, ngươi theo ta lại đây, ta giải độc cho ngươi."
"Liễu Kỳ, ta có thể tới thăm Tiêu Mị trước không?"
"Lâm Trục Lưu, đừng quên nguyên tắc chỗ này của ta, bước vào tiểu Tây Uyển, mọi việc đều do ta quyết định."
"Haizzz, ta biết, chẳng phải ta đang thương lượng với ngươi sao? Dù coi như đã xong nhưng ngươi cũng phải nói cho ta biết thương thế của Tiêu Mị thế nào chứ?"
"Không chết được!" Liễu Kỳ bực mình nói: "Ngươi mau lại đây, đợi cạo sạch độc xong ta sẽ cho ngươi tới thăm hắn."
Liễu Kỳ túm lấy Lâm Trục Lưu kéo nàng vào căn phòng thứ t.ư, lại vẫy tay với Hàn Tiểu Tứ, ý bảo hắn đi vào giúp một tay.
Căn phòng thứ t.ư trong tiểu Tây Uyển là nơi giải độc của Liễu Kỳ, bên trong chỉ có một giá đựng thuốc cực lớn, một bồn xông lớn và một chiếc bàn bằng gỗ lim. Nước trong bồn xông đã được đốt ấm, trên thư án bày la liệt các loại xương, ngọc dùng để giải độc.
Hàn Tiểu Tứ giúp Lâm Trục Lưu cởi y phục, lại hỏi: "Đầu nhi, vì sao lần này ngượi phải tự mình đi cứu tiểu tổ tông nhà họ Khương? Vĩnh Thái Hầu là Hầu gia, ngươi cũng là Hầu gia, con bà nó dựa vào cái gì mà sai ngươi đi cứu con hắn? Rõ ràng là ức hiếp người quá đáng!"
Lâm Trục Lưu nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: "Thì rõ ràng là ức hiếp người còn gì, chúng ta có cách giải quyết nào khác hay sao? Đế hậu không có con nối dõi, Phong Lăng Vận có ý lập con trai của Khương Lân làm thái tử, đương nhiên cái đuôi Vĩnh Thái Hầu cũng phải vểnh lên tận trời xanh rồi. Ta chỉ là một tướng quân, sao có thể so bì với cữu cữu (cậu) của thái tử?"
"Đầu nhi, ngươi là Đoan Nguyệt Võ Khôi!" Hàn Tiểu Tứ xiết chặt nắm tay, mắt cũng đỏ sọng.
"Võ Khôi thì sao? Không có binh quyền trong tay, trong mắt Vĩnh Thái Hầu thì ta cũng chỉ là một món đồ dùng để đánh người và chịu bị đánh mà thôi. Ngươi cho rằng hắn muốn làm mối Khương Tề với ta, là vì hắn kính trọng ta như các ngươi sao? Hắn làm như thế là muốn mượn sức người thân sau này phò trợ cho cháu ngoại hắn lên làm hoàng đế mà thôi. Lúc đó vật đổi sao dời, hắn đã nắm trọn binh quyền Thương Tỏa, hắn muốn quân của ta bán mạng cho hắn."
"Đồ khốn kiếp!"
Lâm Trục Lưu bật cười: "Đoan Nguyệt không biết có bao nhiêu đồ khốn khiếp như vậy đâu."
Sau khi cạo sạch độc, Lâm Trục Lưu cũng không buồn nghỉ ngơi, la hét muốn đi thăm Tiêu Mị. Liễu Kỳ xử lý xong độc trên người nàng, nhìn nàng vài lần, vô cùng bội phục tinh thần dũng mãnh của nàng.
Cạo độc là một quá trình rất đau đớn, phải làm cho toàn bộ độc tính trong cơ thể thoát ra, nổi hẳn lên trên bề mặt da, sau đó dùng miếng ngọc sắc nhọn cạo dần dần. Toàn bộ quá trình chỉ có những người phi thường mới chịu đựng nổi, người bình thường sau khi cạo độc phải nằm trên giường hai ba ngày mới gượng dậy nổi.
Nhưng yêu quái Lâm Trục Lưu kia, vừa mới cạo độc xong đã lau người, mặc quần áo xông ra ngoài. Dù Liễu Kỳ tiếp xúc với nàng đã lâu nhưng vẫn kinh hãi trước tác phong dũng mãnh này của nàng.
"À, Liễu Kỳ, Tiêu Mị đang ở đâu?"
"Phòng hai trên lầu, ngươi nói nhỏ một chút, hắn vẫn còn rất yếu, mệt mỏi vô cùng, vừa rồi mới chợp mắt được một lúc."
Lâm Trục Lưu gật gật đầu, xoay người đi lên lầu trên.
Phòng Tiêu Mị đang nằm là căn phòng thứ hai bên tay trái, được ngăn cách bởi những tấm trướng nặng nề, bên trong truyền ra giọng nói mềm mại của y nữ.
Lâm Trục Lưu dừng bước, nghiêng tai lắng nghe các nàng nói chuyện.
"Người kia là ai thế? Trước giờ chưa từng trông thấy."
"Nghe nói là phó tướng của Võ Khôi đại nhân, từ Ung Đồng mới tới, lần này vì cứu Võ Khôi đại nhân nên mới bị thương."
"Đại nhân có tân phó tướng ư? Nhìn dáng vẻ bên ngoài thế này, có vẻ như là người Nhu Lam thì phải? Trước kia từng nghe nói người Nhu Lam rất trung thành, đúng là không ngoa. Đã bị thương đến mức gần như không nhúc nhích được, máu trong người đã chảy ra gần nửa rồi mà còn liều mạng đi cứu Võ Khôi đại nhân. Có nhìn thấy vết thương trên vai hắn không? Lúc mới đưa đến thật kinh khủng. Trên đùi còn bị chó sói cắn, chậc chậc..."
"Khụ khụ..."
Lâm Trục Lưu nghe thấy sau lưng tiếng ho khan không cố ý, tiếng nói của các y nữ cũng vụt tắt. Hai vị này vội vã từ bên trong đi ra, nhìn thấy Lâm Trục Lưu và Liễu Kỳ đứng sau nàng vội cúi người chào.
"Liễu y quan, Lâm tướng quân..."
"Đi xuống." Liễu Kỳ liếc mắt nhìn các nàng, vén tấm trướng lên, nói với Lâm Trục Lưu: "A Trục, vào đi."