Tên truyện: Hoàng Đình
Tác giả: Liếm Đầu Ngón Tay (Thân Vẫn Chỉ Tiêm)
Thể loại: Tiên hiệp cổ điển
Tình trạng: Đang dịch
Người review: @Cà chua
Link dịch: https://bachngocsach.com/reader/hoang-dinh
REVIEW
“Thường thường vô số lựa chọn, thường thường không thể nào lựa chọn. Một lòng cầu Trường sinh đạo, lại thành Thần tại sông nhỏ Kinh Hà.
Tại trước thần miếu, Phàm tục dâng hương tế cầu, Yêu linh nhờ che chở, có người đem hắn coi là Oán linh trở về từ âm thế, có người lại nhất tâm hướng hắn cầu chân hỏi đạo.
Nhưng không người biết được, hắn trầm mặc ngồi ở trước Hà thần miếu, thức khuya dậy sớm suy nghĩ muốn dậy sóng nhấn chìm kia Côn Luân - tổ của thiên hạ đạo môn, suy nghĩ phải phá vỡ cái này gông xiềng không chỗ nào trong thiên địa mà không có.”
“Hoàng Đình” gây ấn tượng ngay từ cái tên, một cái tên gần như chẳng ăn nhập gì tới cốt truyện, mà chỉ những fan cứng của Liếm Đầu Ngón Tay mới có thể ngờ ngợ nhận ra đôi chút. Ngay từ lời tựa, tác giả đã hé lộ một phần về hệ thống tu luyện mới lạ gắn bó với tín ngưỡng, bao gồm cả sơn tinh thổ địa, thủy thần hà bá. Tuy nhiên, hệ thống tu luyện này chỉ như là những viên gạch lát đường, gần như không có tình huống tu vi cảnh giới quyết định kịch bản cốt truyện, mà tất cả các tình huống đều được tác giả giải quyết một cách tài tình và hợp lý, như là câu chuyện vốn phải như vậy. Đây là một điểm khác biệt so với các truyện tu chân “như game online” hiện tại, và có lẽ độc giả không nên đọc “Hoàng Đình” để tìm kiếm những tình huống buff tu vi, buff niềm tin đầy mùi huyền huyễn.
Vậy thì, nên trông chờ gì ở “Hoàng Đình”?
Có lẽ, “Hoàng Đình” là nơi thích hợp để chiêm nghiệm, chiêm nghiệm về chữ “tình”, chiêm nghiệm về một thế giới tự nhiên mạnh được yếu thua. Mạch truyện đôi lúc rất chậm rãi để độc giả có thể nhâm nhi những giá trị nhân sinh quan, đôi khi lại dồn dập đến tàn nhẫn, lạnh lùng bóc trần thế giới tiên thần mà chỉ kẻ mạnh mới có thể tồn tại. Câu văn của Liếm Đầu Ngón Tay mang đầy tính trần thuật, bàng quan miêu tả lại tất cả quá trình các nhân vật giãy dụa để sống sót. Mà trong đấy, main chính Trần Cảnh xuất thân tu kiếm, cả cuộc đời trải qua bao thăng trầm, kết cục chỉ là một cánh bướm mải mê truy cầu đại đạo. Gái gú bao nhiêu em, chỉ vì sư tỷ mà hết truyện cuối cùng có một thứ vẫn chỉ để làm cảnh
"Trời xanh vô tình mà dựng linh, luân hồi tiêu tan nhân gian tình.
Không biết thân hướng nơi nào quy, không biết mộng từ năm nào tỉnh.
Sương mù mông mông thiên địa khách, trong âm thế một cái u hồn.
Trăm năm cơ duyên thân như điệp, thoát kiếp tiêu dao vốn không phải thần."
Cảnh báo, đọc xong cái kết sẽ có người muốn đốt nhà tác giả, nhưng đốt xong có khi lại chợt nghĩ ra ẩn ý ở trong cái kết của lão. Nhìn chung đây là một cái hố khá sâu, mà khi đã đạp vào sẽ lại phải tìm những tác phẩm khác của cùng tác giả để tiếp tục sập hố vậy.
@Dong Binh Công Hội
Tác giả: Liếm Đầu Ngón Tay (Thân Vẫn Chỉ Tiêm)
Thể loại: Tiên hiệp cổ điển
Tình trạng: Đang dịch
Người review: @Cà chua
Link dịch: https://bachngocsach.com/reader/hoang-dinh
REVIEW
“Thường thường vô số lựa chọn, thường thường không thể nào lựa chọn. Một lòng cầu Trường sinh đạo, lại thành Thần tại sông nhỏ Kinh Hà.
Tại trước thần miếu, Phàm tục dâng hương tế cầu, Yêu linh nhờ che chở, có người đem hắn coi là Oán linh trở về từ âm thế, có người lại nhất tâm hướng hắn cầu chân hỏi đạo.
Nhưng không người biết được, hắn trầm mặc ngồi ở trước Hà thần miếu, thức khuya dậy sớm suy nghĩ muốn dậy sóng nhấn chìm kia Côn Luân - tổ của thiên hạ đạo môn, suy nghĩ phải phá vỡ cái này gông xiềng không chỗ nào trong thiên địa mà không có.”
“Hoàng Đình” gây ấn tượng ngay từ cái tên, một cái tên gần như chẳng ăn nhập gì tới cốt truyện, mà chỉ những fan cứng của Liếm Đầu Ngón Tay mới có thể ngờ ngợ nhận ra đôi chút. Ngay từ lời tựa, tác giả đã hé lộ một phần về hệ thống tu luyện mới lạ gắn bó với tín ngưỡng, bao gồm cả sơn tinh thổ địa, thủy thần hà bá. Tuy nhiên, hệ thống tu luyện này chỉ như là những viên gạch lát đường, gần như không có tình huống tu vi cảnh giới quyết định kịch bản cốt truyện, mà tất cả các tình huống đều được tác giả giải quyết một cách tài tình và hợp lý, như là câu chuyện vốn phải như vậy. Đây là một điểm khác biệt so với các truyện tu chân “như game online” hiện tại, và có lẽ độc giả không nên đọc “Hoàng Đình” để tìm kiếm những tình huống buff tu vi, buff niềm tin đầy mùi huyền huyễn.
Vậy thì, nên trông chờ gì ở “Hoàng Đình”?
Có lẽ, “Hoàng Đình” là nơi thích hợp để chiêm nghiệm, chiêm nghiệm về chữ “tình”, chiêm nghiệm về một thế giới tự nhiên mạnh được yếu thua. Mạch truyện đôi lúc rất chậm rãi để độc giả có thể nhâm nhi những giá trị nhân sinh quan, đôi khi lại dồn dập đến tàn nhẫn, lạnh lùng bóc trần thế giới tiên thần mà chỉ kẻ mạnh mới có thể tồn tại. Câu văn của Liếm Đầu Ngón Tay mang đầy tính trần thuật, bàng quan miêu tả lại tất cả quá trình các nhân vật giãy dụa để sống sót. Mà trong đấy, main chính Trần Cảnh xuất thân tu kiếm, cả cuộc đời trải qua bao thăng trầm, kết cục chỉ là một cánh bướm mải mê truy cầu đại đạo. Gái gú bao nhiêu em, chỉ vì sư tỷ mà hết truyện cuối cùng có một thứ vẫn chỉ để làm cảnh

"Trời xanh vô tình mà dựng linh, luân hồi tiêu tan nhân gian tình.
Không biết thân hướng nơi nào quy, không biết mộng từ năm nào tỉnh.
Sương mù mông mông thiên địa khách, trong âm thế một cái u hồn.
Trăm năm cơ duyên thân như điệp, thoát kiếp tiêu dao vốn không phải thần."
Cảnh báo, đọc xong cái kết sẽ có người muốn đốt nhà tác giả, nhưng đốt xong có khi lại chợt nghĩ ra ẩn ý ở trong cái kết của lão. Nhìn chung đây là một cái hố khá sâu, mà khi đã đạp vào sẽ lại phải tìm những tác phẩm khác của cùng tác giả để tiếp tục sập hố vậy.
@Dong Binh Công Hội