Ưa Khẩu Nghiệp Nhất 4rum
Phàm Nhân
Nghe có thương 'Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS' không cơ chứ... Học tiểu học méo gì mà tận hơn 230.000 năm...
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang thấy quái dị thì một nhà ba người của đứa bé trai đã đến gần, thanh âm của họ cũng từ từ truyền đến tai hắn.
“Tiểu Bảo à, con phải ngoan ngoãn học hành đó biết không hả, đừng có mãi lo đi chơi, đánh game với tiêu tiền, đợi sau này con lớn thì ba mẹ không quản con nữa!”
“Đừng nói con nó nữa, Tiểu Bảo à, ba cũng là vì muốn tốt cho con thôi, con vẫn là trẻ con, hôm nay là sinh nhật con, nên mẹ với ba con đã bàn với nhau, hôm nay tan học thì sẽ cho con nghỉ xả hơi một chút, chỉ cần học thêm đến tám tiết, giải hai mươi bài tập, học thuộc năm mươi bài thơ cổ là được ăn bánh kem rồi!”
“Tiểu Bảo à, con còn nhỏ, đừng có thở dài suốt như thế, phải biết trân trọng thời gian thơ ấu của mình, dù sao thì bây giờ vẫn còn ba vạn năm nữa mới tới lúc con tốt nghiệp tiểu học, mẹ với ba con tính cả rồi, sau này con lên trung học hai mươi vạn năm thì ba mẹ sẽ tìm lớp dạy thêm thật giỏi cho con!”
Trong mắt đứa bé trai đầy vẻ ngơ ngác, nghe cha mẹ nói xong thì nó lại muốn khóc, nhưng nước mắt đã chảy cạn từ lâu, vàng mắt thâm đen, tinh thần đứng bên bờ sụp đổ. Nó không biết mình đã sống hơn hai mươi vạn năm này kiểu gì... Gần như ngày nào nó cũng phải đi học, học thêm, làm bài, học thuộc đủ loại kiến thức...
Ngày qua ngày, năm nối năm... Trong sự chăm sóc, đồng hành của cha mẹ, nó phải học, học nữa, học mãi...
Nó muốn phản kháng, muốn thoát ra, nhưng dù nó dùng cách gì, thậm chí là tự sát thì hôm sau nó cũng sẽ tỉnh lại, như thể tất cả chưa từng xảy ra, sau đó tiếp tục đi học rồi lại học thêm...
Thứ duy nhất khiến nó trụ vững tới giờ chính là nhớ tất cả mọi thứ ở đây chỉ là giả, nhớ là một ngày nào đó Vương Bảo Nhạc sẽ tới đưa mình đi, nhưng nó đã chờ rồi lại đợi, hơn hai mươi vạn năm ròng mà cũng không thấy gì.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang thấy quái dị thì một nhà ba người của đứa bé trai đã đến gần, thanh âm của họ cũng từ từ truyền đến tai hắn.
“Tiểu Bảo à, con phải ngoan ngoãn học hành đó biết không hả, đừng có mãi lo đi chơi, đánh game với tiêu tiền, đợi sau này con lớn thì ba mẹ không quản con nữa!”
“Đừng nói con nó nữa, Tiểu Bảo à, ba cũng là vì muốn tốt cho con thôi, con vẫn là trẻ con, hôm nay là sinh nhật con, nên mẹ với ba con đã bàn với nhau, hôm nay tan học thì sẽ cho con nghỉ xả hơi một chút, chỉ cần học thêm đến tám tiết, giải hai mươi bài tập, học thuộc năm mươi bài thơ cổ là được ăn bánh kem rồi!”
“Tiểu Bảo à, con còn nhỏ, đừng có thở dài suốt như thế, phải biết trân trọng thời gian thơ ấu của mình, dù sao thì bây giờ vẫn còn ba vạn năm nữa mới tới lúc con tốt nghiệp tiểu học, mẹ với ba con tính cả rồi, sau này con lên trung học hai mươi vạn năm thì ba mẹ sẽ tìm lớp dạy thêm thật giỏi cho con!”
Trong mắt đứa bé trai đầy vẻ ngơ ngác, nghe cha mẹ nói xong thì nó lại muốn khóc, nhưng nước mắt đã chảy cạn từ lâu, vàng mắt thâm đen, tinh thần đứng bên bờ sụp đổ. Nó không biết mình đã sống hơn hai mươi vạn năm này kiểu gì... Gần như ngày nào nó cũng phải đi học, học thêm, làm bài, học thuộc đủ loại kiến thức...
Ngày qua ngày, năm nối năm... Trong sự chăm sóc, đồng hành của cha mẹ, nó phải học, học nữa, học mãi...
Nó muốn phản kháng, muốn thoát ra, nhưng dù nó dùng cách gì, thậm chí là tự sát thì hôm sau nó cũng sẽ tỉnh lại, như thể tất cả chưa từng xảy ra, sau đó tiếp tục đi học rồi lại học thêm...
Thứ duy nhất khiến nó trụ vững tới giờ chính là nhớ tất cả mọi thứ ở đây chỉ là giả, nhớ là một ngày nào đó Vương Bảo Nhạc sẽ tới đưa mình đi, nhưng nó đã chờ rồi lại đợi, hơn hai mươi vạn năm ròng mà cũng không thấy gì.

)