lừa dốiThánh cô bậy rồi, cháu mới 11 tuổi thôi, chưa biết gieo rắc tình yêu cho ai bao giờ![]()

lừa dốiThánh cô bậy rồi, cháu mới 11 tuổi thôi, chưa biết gieo rắc tình yêu cho ai bao giờ![]()
Đúng vậy, tình yêu là phải đấu tranh, phải giành giật, có như vậy dù thất bại cũng không hối tiếc.Trong câu chuyện nhẹ nhàng này cách cô gái tiếp nhận t/y hơi thụ động , có vẻ như nàng hờ hững ( ít nhất là chàng trai nghĩ thế, và chàng mất niềm tin vào tình cảm với nàng). Nhưng H nghi ngờ rằng cuộc tình 3 năm này ko có vẻ gì là sâu đậm cả? 3 năm là ko ngắn cho 1 cuộc tình, có người còn cưới được vài lần rồi.
1 bằng chứng cho sự hờ hững hay thụ động (hay là yếu đuối) của cô gái là khi người thứ 3 trở về. Có thể lúc ấy Cô ấy ko có ý định cướp đoạt chàng trai nhưng thấy việc này dễ dàng quá và đã ra tay phản ứng của cô gái khi tình địch trở về ko cho thấy cô ấy muốn giữ tình cảm của chàng trai. Hoặc cô ấy muốn nhưng ko thể hiện ra và làm cho chàng trai tuyệt vọng còn Cô kia lại thấy có hy vọng.
Túm lại là 1 câu chuyện đến và đi rất nhẹ nhàng như tên câu chuyện.
Yêu là phải thể hiện và hành động quyền chiếm hữu khi có kẻ khác xuất hiện.
Thật là.... nhạy cảm quá đối khi thành nghiệt ngãNhư cánh hoa rơi
Tác giả: Vivian Nhinhi
Thể loại: tản văn
Nguồn: bachngocsach.com
“Em đợi anh, ba năm. Em đếm ngày, đếm tháng. Em khóc cho thanh xuân, cho cố gắng, cho cay đắng ngọt ngào. Và khóc cho cách anh kết thúc nhẹ bẫng...”
Nàng vốn không phải người sẽ tranh giành tình cảm.
Nàng vẫn nghĩ, điều gì là của mình thì sẽ là của mình, không có tranh giành, không có cướp đoạt. Cứ thế, mọi điều sẽ đến một cách t.ự nhiên như cách vốn nó phải thế. Tình yêu cũng vậy. Sao ta phải níu giữ một trái tim khi nó đã không còn rung lên vì ta nữa? – Nàng nghĩ, và lẳng lặng nhìn t.ừng người rời xa.
Và rồi, Người Ấy xuất hiện. Nàng và Người Ấy quen nhau nhẹ nhàng và t.ự nhiên như hạt mưa đầu mùa lướt qua vòm lá. Không có hứa hẹn, không có ngỏ lời, không có thử thách.
Người Ấy nói: “t.ừ mai đợi anh qua đón đi làm.”
Người Ấy nói: “Anh mới tìm được một quán rất hay, tối anh dẫn đi.”
Người Ấy nói: “Chanh đào cho em này, cổ họng yếu quá.”
Người Ấy nói: “Mưa to quá em nhỉ, em đang ở đâu rồi?”
Người Ấy nói: “Cuối tuần mà chán thì bảo anh, anh dẫn đi chơi.”
Người Ấy nói: “Em ấy, cáu lên là không thèm nghe ai nói.”
Người Ấy nói: “Anh mới không thèm chấp cái đồ xấu tính!”
Người Ấy dành cho Nàng một tình cảm kiên nhẫn, bao dung và dịu dàng khó tả. Kể t.ừ khi Người Ấy xuất hiện, Nàng có thể là công chúa đỏng đảnh, là bà hoàng kiêu kì, và đôi khi là cô em gái xấu tính. Một cách thầm lặng, Người Ấy dung nhập vào trong cuộc sống của Nàng, sâu sắc đến không thể tách rời.
Nếu không phải vì tình cảm, chẳng có lí do gì, một chàng trai lại đột nhiên đối xử tốt với một cô gái đến như thế. Và một cô gái có vô tâm đến mức nào, cũng không thể nào không nhận ra tình cảm đó của một chàng trai. Khác với vẻ ngoài hờ hững Nàng vẫn khoác lên người, trái tim Nàng tinh tế và nhạy cảm, Nàng cảm nhận được tình cảm đó, t.ừ bài xích đến nghi ngờ, rồi t.ừ t.ừ và chậm rãi, Nàng mở lòng mình ra và đón nhận, để cho sự dịu dàng của người ấy thấm vào tim, vào tiềm thức, khẽ như giọt mưa mát lành thấm vào mặt đất, và ngọt như sương sớm đọng trên búp lá non.
…
Đột nhiên.
Cô Ấy trở về. Ngay khi sự dịu dàng ấy vừa huyễn hoặc Nàng rằng: Nàng và Người Ấy là của nhau.
Người Ấy ở bên Nàng ba năm. Nhưng cả tuổi thơ và thanh xuân trước đó đã trải qua cùng Cô Ấy.
Người Ấy vẫn đưa đón Nàng, vẫn quan tâm, vẫn dịu dàng như thế.
Nhưng…
Những bữa tối hai người giờ xuất hiện thêm một người nữa.
Những buổi cà phê không hẹn trước cũng sẽ là hai người chờ đợi một người.
Mỗi món nhỏ xinh mà Nàng nhận được, Nàng biết, có một món tương t.ự cũng được Người Ấy tặng đi rồi, cho Cô Ấy.
Nàng và Cô Ấy nhìn nhau, đọc ra trong mắt đối phương vô vàn suy nghĩ. Nàng biết, Cô Ấy trở về để ở bên cạnh Người Ấy, phải, không phải giành lại, mà chỉ quay lại để ở bên – như cách họ đã bên nhau t.ừ thơ ấu. Trong những buổi gặp gỡ ba người ấy, Nàng nghe được họ trò chuyện về ngày xưa, về những kỉ niệm ngọt ngào đẹp đẽ chưa bao giờ có mặt Nàng. Nàng thảng thốt khi thấy mắt Người Ấy lấp lánh lên mỗi lúc như thế.
Nàng nhận ra điều gì đó. Và lẳng lặng chờ.
Chờ đợi một ngày Người Ấy nói sẽ không đón Nàng được nữa.
Chờ đợi một ngày liên lạc thưa dần, Người Ấy t.ừ t.ừ rời đi.
Chờ đợi một ngày Người Ấy biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của Nàng.
Nhưng không.
Xe của Người Ấy vẫn đúng giờ đón Nàng trước cổng.
Vẫn những bữa tối ba người.
Vẫn những món nhỏ xinh giống nhau…
Nhưng tim Nàng mệt quá. Nàng như đứa trẻ tìm thấy một món đồ chơi yêu thích, sau đó có người đến nói cho Nàng, món đồ chơi ấy là của người khác. Người Ấy không phải đồ chơi. Nàng cũng không là con trẻ. Ba năm ở bên đều là thật. Sự dịu dàng là thật. Cảm xúc cũng là thật. Nhưng điều không phải của mình, níu giữ còn có ý nghĩa không? Suy nghĩ ấy cứ lớn dần lên trong lòng Nàng, ép chặt đến mức không thở nổi.
Tranh giành ư? Nàng lấy cái gì ra để tranh? Người Ấy chưa t.ừng ngỏ lời, Cô Ấy cũng chưa t.ừng biểu lộ. Nàng sợ, sợ sự cân bằng giả tạo của mối quan hệ này, một khi bị chính Nàng đánh vỡ sẽ không thể trở lại như ban đầu nữa. Nàng như người đi bộ lang thang giữa sa mạc, càng đi càng chán nản, càng đi càng mệt nhoài.
Và đến một ngày Người Ấy đột nhiên nói: “Hôm nay anh không đến đón em được.” Người Ấy nói “hôm nay”, mà không phải là “t.ừ ngày mai”, nên Nàng lơ đễnh. Chiều hôm ấy, Cô Ấy gọi hẹn Nàng đi ăn tối. Nàng nhận lời, mặc dù thấy hơi kì lạ. Đây là lần đầu tiên Cô Ấy chủ động liên lạc với Nàng, cũng là lần đầu tiên Nàng và Cô Ấy gặp nhau chỉ có hai người. Nàng nghĩ, có lẽ hai người cần nói chuyện.
Không ngờ, ngay sau khi gặp, cô ấy nhận điện thoại rồi nói xin lỗi Nàng, Cô Ấy có hẹn với Người Ấy mà quên mất. Rồi bỏ đi nhẹ nhàng. Bỏ lại Nàng thẫn thờ và hụt hẫng. Như bừng tỉnh sau giấc mơ dài. À. Thì ra là như vậy. Cái ngày Nàng vẫn chờ đợi ấy, đã đến theo một cách không ngờ nhất. Nàng về nhà, trong nước mắt. Ba năm bên người ấy cũng kết thúc nhẹ bẫng như vậy. Sau ngày hôm đó, Người Ấy cũng không còn đến đón Nàng nữa. Không ai nói ra lí do, cũng không ai cần giải thích, không cần bất cứ một lời nào, chỉ sự im lặng đặt dấu chấm hết cho tất cả.
Có lẽ, trong mắt Cô Ấy, Nàng là kẻ thứ ba đáng thương.
Có lẽ, trong mắt Người Ấy, Nàng là người lấp chỗ trống cho khoảng thời gian cô độc.
Có lẽ, với Nàng, Người Ấy chỉ như giọt sương vướng vào mạng của một chú nhện cô độc, ở bên nó một thời, nhưng một ngày sẽ theo gió bay đi. Vì sương vốn thuộc về ngọn gió.
Có lẽ, thời gian đã làm phai mờ hết tất cả, đọng lại trong Nàng chỉ còn là một sợi buồn rất nhỏ, rất mảnh, giữ chặt trong tim, không thể chia sẻ với ai… và cũng sẽ không mở lòng với ai nữa.
Hôm nay, lại ba năm nữa đã qua đi, Nàng đọc được những vần thơ của mình đăng trên một trang cũ.
“Người đầu tiên hỏi
Em có vui không?
Em dằn lòng
Nuốt nước mắt gật đầu đáp có.
Và rồi người ra đi
Tình yêu thì bỏ ngỏ
Còn em bơ vơ
Với nỗi hận suốt đời
Người thứ hai hỏi
Em sẽ hạnh phúc thật chứ em ơi?
Dù dạ rối tơi bời
Em vẫn cố gật đầu đáp thật
Và rồi người đi mất
Em nghẹn lòng, nghe dao cứa vào tim
Người thứ ba hỏi
Hạnh phúc ở đâu để anh đi tìm?
Em vẫn chỉ cười
Ở trong tim,
Nếu anh lắng nghe thấy tên em trong đó
Nhưng rồi dòng đời làm đôi mình lỡ dở
Anh hỏi lại bao lần, em ngoảnh mắt thờ ơ
Và rồi người thứ t.ư, năm, sáu có hỏi đến bao giờ
Em vẫn đáp, chỉ toàn điều không thật
Vì thời gian đã vét dần, vét cạn, rồi vét hết
Niềm tin của em, hủy diệt cả tình yêu…”
Nàng cười, nước mắt lại rơi.
“…Ái rồi hận, hận rồi lại ái. Em là của anh, còn anh là của ai?” Câu hát ấy nhói lên trong lòng Nàng, thật khẽ. Thanh xuân, giống như những cánh hoa rơi…
Viết cho tiếc nuối về một thời thanh xuân xưa cũ, vớt vát chút kí ức về chàng trai chở tôi đi la cà khắp các quán cháo lớn nhỏ năm nào.
Cảm ơn bạn đã dành thời gian cho bà lão này!
![]()
Lôi anh từ hồi chưa mặc quần ra ...cái thói lạm dụng dấu câu bị anh Mai nhiếc từ hồi dịch Chích Thủ Già Thiên tiểu ca ạ.
Thanh xuân của Nàng là cuộc hành trình đi tìm kiếm Chàng, không phải Người Ấy hay Ai Đó khác. Chỉ có điều cách xử sự và quan niệm của Nàng đều hờ hững lạnh nhạt, chỉ đơn giản vì đó không phải của mình. Không sợ bỏ lỡ, chỉ sợ nhầm người.![]()
Hợ. Em thấy mình già đi nhiều. Bác thì sao?Lôi anh từ hồi chưa mặc quần ra ...![]()
Hợ. Em thấy mình già đi nhiều. Bác thì sao?![]()
Phải em thìThật là.... nhạy cảm quá đối khi thành nghiệt ngã
Sao Nàng không nói gì thế, phải chăng Người Ấy chờ đợi một sự đấu tranh, một sự tranh dành nào đó từ phía Nàng mà không thấy.
Nàng nhẹ nhàng, dịu dàng quá sẽ thành món canh ngon mà không có muối.
Ta đoán rằng nếu ở lần gặp Cô Ấy cuối cùng, sau khi Cô Ấy đi gặp Người Ấy, Nàng cũng vội vàng chạy đi tìm Người Ấy thì người chiến thắng trong cuộc chơi là Nàng.
Nàng có thấy Già Lam trong Ma Thiên Ký không? Khi Liễu Minh hai lần biến mất rồi hiện về, Già Lam đã nắm chặt tay hắn nói rằng sẽ không để cho hắn đi tiếp nữa và rằng hắn đi đâu sẽ đi theo đấy, tình yêu là phải đấu tranh như thế, phải mạnh mẽ như thế. Cứ như Triệu Dĩnh cũng yêu họ Liễu vô cùng nhưng khi thấy hắn chuẩn bị rời đi thi chỉ biết ngồi thụp xuống khóc thì làm được gì đâu?
Anyway, chúc Nàng vững bước tiếp, Nàng là một cô gái ngoan sẽ có hạnh phúc khác đợi chờ ở phía trước !!!
Anh thấy mình trẻ ra.
Các thứ bỏ ngỏ lâu giờ có động lực làm tiếp.
Cô kiếm cho anh cái bút bi/ngòi bút bi xóa được Japanese để anh có lý do chạy qua Hải Phòng.
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản