Vô Hồng Sĩ
Phàm Nhân
Ta ôm mình gặm nhấm những nỗi đau
Của ngày nào ta cũng quên đi mất
Luôn ngược xuôi giữa dòng đời tất bật
Cũng quên rồi ta của những nao nao
Đành mỉm cười thôi chứ biết làm sao
Người với người sao mà xa nhau quá
Mới quen đây rồi cũng thành kẻ lạ
Bận ưu t.ư hờ hững của hôm nào.
Của ngày nào ta cũng quên đi mất
Luôn ngược xuôi giữa dòng đời tất bật
Cũng quên rồi ta của những nao nao
Đành mỉm cười thôi chứ biết làm sao
Người với người sao mà xa nhau quá
Mới quen đây rồi cũng thành kẻ lạ
Bận ưu t.ư hờ hững của hôm nào.
