*Event* Đi Nơi Đâu Để Thanh Thản... - ĐổiTênGiaBảo

ĐổiTênGiaBảo

Phàm Nhân
Ngọc
324,82
Tu vi
0,00
D5D0F5C6-71A4-4D28-B7B7-F6D89B670834.jpg


Đi Nơi Đâu Để Thanh Thản...
Tác giả
: Đổi Tên Gia Bảo
Thể Loại : Truyện Ngắn
BachNgocSach.com

• Kìa mày, cho tao mượn đi mà, đọc xong tao trả liền cho.


Tiếng của một đứa nhóc vang lên trong trẻo phá tan phút im lặng của buổi trưa hè tháng 5.


• Để tao đọc xong tao đưa cho.


Ngoảng mặt lại nhìn, đó là hai đứa nhỏ cấp 1 đang tranh nhau đọc một cuốn truyện tranh cũ nát :" Doraemon".


Quần áo lem luốc, chân tay bùn đất bám đầy, thêm đầu tóc bù xù , nhìn hai đứa nhỏ tranh nhau đọc một cuốn truyện mà lòng hắn thấy nôn nao.


Ánh nắng leo lắt qua những tán cây, đổ bóng xuống lòng đường đá sỏi. Những cơn gió mùa hè mang theo hơi nóng của phía tây, như muốn hun nóng tâm gan đang nguội lạnh của con người thành phố bọn hắn.


...


Cũng đã lâu lắm rồi hắn không có thời gian nghỉ ngơi , công việc ngập đầu khiến cuộc sống của hắn quá tấp nập, lúc nào cũng chạy đua với thời gian.


Tim gan hắn như muốn héo rũ, cuộc sống bộn bề như muốn thiêu rụi đi tuổi thanh xuân ít ỏi còn lại của hắn.


Hắn mệt mỏi. Hắn chạy trốn.


Hắn xách xe lên và đi.


Hắn rời bỏ thành phố ồn ào, tấp nập. Nhấc balo lên đường tìm nơi thả lỏng tâm hồn.


Bánh xe lăn nhanh để lại sau lưng bao mệt mỏi, bao lo toan về đồng tiền, về danh vọng , cùng với đó là những áp lực từ gia đình, công việc.


Hắn chỉ mang đi mình hắn.


Băng qua những con đèo uốn lượn sườn đồi, vượt những con suối róc rách qua khe đá.


Hắn đặt chân lên vùng bản làng yên bình.


Không có tiếng còi xe ing ỏi, không có khói bụi thải ra từ những chiếc ô tô ầm ĩ.


Đón chào hắn là những chiếc xe thô xơ được gắn liền với những chú trâu đen nhánh mà khỏe mạnh.


Tiếng " ùm bò" kết hợp với tiếng quát quen thuộc của người nông dân khiến hắn nhớ về quê hắn ngày xưa.


Một thời chăn trâu cắt cỏ.


Bỏ qua những tiếng í ới quen thuộc, hắn chạy xe qua những con đường làng bằng đất nhão nhoét sau cơn mưa rào tối qua.


Những vết bùn bắn tóe tung lên cả quần áo, tiếng ghì ghì máy qua những đoạn đất lầy lội khó đi.


Tất cả đánh dấu khởi đầu cho những ngày nghỉ ấm áp mà thân thương.

...

Làng bản nơi này không có những ngôi nhà cao tầng xây san sát bằng xi măng, không có những nhà máy chọc trời thải ra những làn khói mù mịt , mà chỉ có những ngôi nhà gỗ được lợp bằng lá cọ khô đan lại với nhau bằng dây mây, dựng lên trên những cột gỗ thô to, đơn sơ mà chắc chắn.

Khoảng cách từ nhà nọ tới nhà kia là cả một quả đồi nhỏ, được nối với nhau là những con đường đất gồ ghề.

Hắn dừng xe vào một lùm cây um tùm, ngả người nằm trên bãi cỏ đã vắng hơi sương.

Thả hồi mình vào những cơn gió nhẹ, hắn lặng người lắng nghe những tiếng chim hót tíu tít trên cành cây cao, í ới gọi nhau.


Những tia nắng tháng 5 nhảy nhót trên những lá cây, rớt trên người hắn, để lại trên không khí những vệt nắng vàng ấm áp.

Đã lâu lắm rồi, hắn mới cảm thấy tâm hồn thanh thản, bao nhiêu mệt mỏi lo toan của cuộc sống bon chen theo gió bay đi hết.

Hắn nhắm mắt mơ màng, hòa mình vào không gian yên ả , thanh bình , bỏ qua dòng chảy hững hờ của thời gian.

Bây giờ, hắn mới cảm thấy hắn như được quay trở về là hắn của ngày xưa, hắn của làng quê , hắn của sự vô t.ư và hắn là đứa trẻ.

...

Hắn khẽ tỉnh sau một giấc mơ dài, một giấc mơ mà lâu lắm rồi hắn không gặp lại ở nơi thành phố ồn ào, tấp nập.

Ngẩng đầu nhìn những tán lá phấp phới theo chiều gió, hắn tự đặt cho bản thân hắn câu hỏi " Mọi thứ hắn đang làm là đúng hay không? "

Hắn không có câu trả lời, cũng không ai trả lời được cho hắn làm thế nào mới đúng.

Cuộc sống xoay vần, xã hội chạy đua với thời gian.

Nơi nào mới là dành cho hắn.

...

Nhấc mình khỏi chỗ nằm yên tĩnh, hắn dắt xe dọc theo con đường gồ ghề toàn đá soi và bùn đất vào làng.

Những người dân cười nói vui vẻ truyền tay nhau những vật dụng thô sơ, những đứa trẻ nô đùa vô lo vô nghĩ giữa lòng đường hay những chú chó tung tăng chạy loạn.

Bây giờ mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, đánh dấu nửa ngày thời gian đã trôi qua. Những tia nắng bắt đầu góc gỏng, hun nóng không khí mát mẻ của buổi sáng vừa bước đi.

Hắn dừng lại ở ngôi nhà trên đồi cao nhất, một ngôi nhà dựa lưng vào sườn đồi. Ở đây đã là điểm cuối cùng của bản.

  • Chú ơi cho con hỏi chút ạ.
Dừng xe ở trước sân, hắn bước nhẹ tới hỏi một người đang đan lá cọ ở gần đó.

  • Con hỏi gì đó ? Cần lão giúp gì không ?
Chú ngẩng đầu mỉm cười đáp, tay vẫn quơ quơ lấy lá cọ, buộc liên thoăn thoắt không ngừng, như một công việc quá đỗi quen thuộc.

Những nếp nhăn in hằn trên trán gày gò đen nhẻm rõ nét như đánh dấu sự tấn công mãnh liệt của thời gian và cuộc sống mưu sinh.

  • Chú cho con hỏi ở đây có chỗ nào thuê chỗ nghỉ không ạ?
Chú ngẩng đầu nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, như muốn đánh giá điều gì đó :

  • Con lên đây du lịch hả ? Trên đây làm gì có gì để tham quan như những nơi khác đâu.
  • Dạ không ạ, con lên đây để nghỉ ngơi thôi ạ, ở trên thành phố tấp nập ồn ào quá chú ạ.
Hắn lắc đầu, tay nhặt một lá cọ hỏng gần đó, khẽ đặt xuống đất cạnh chú rồi ngồi xuống.

  • Thành phố cuộc sống thoải mãi sao không ở, chui lên khu khỉ ho cò gáy này làm gì con.
Chú khẽ lắc đầu, tay chú vẫn đan nhưng tiếng nói chú trầm xuống, giống như đang tự buồn cho gia cảnh cuộc sống của chú và những người dân trong bản.

Tôi cũng thở dài, khẽ im lặng một lúc để dịu đi không khi rồi mới cất tiếng :

  • Cũng không vui vẻ gì đâu chú ạ, trên đó thức ăn đồ uống đầy đủ, nhưng không thoải mãi, vui vẻ như trên này. Nay con lên đây ở một hai hôm tránh cuộc sống bộn bề trên đó chú ạ.
  • Vậy cũng tốt, đi chơi cho giải tỏa áp lực cũng được, chả bù cho lão đây, áp lực cũng ru rú hai vợ chồng ở nhà.
Chú cười, cười cho cuộc sống của chú, gia cảnh vắng vẻ, hai vợ chồng nương tựa vào nhau mà sống.

Khẽ ngừng lại, chú tiếp tục :

  • Ở đây không có chỗ cho thuê đâu con, nếu không chê, con có thể ở nhà ta cũng được. Vài ly rượu sắn ủ từ lâu nhâm nhi với mấy củ khoai lang luộc qua ngày.
Tạm ngừng đan, tay chú chỉ chỉ vào mấy vại rượu ngâm ở góc tường cùng với mấy củ sắn ở gần đó cười.

Tôi cũng cười, cười cho sự lạc quan của chú.

  • Dù ra sao thì 2 thân già này cũng đã trải qua dàn nửa đời người rồi, trải qua bao nhiêu lo lắng buồn tủi rồi, vậy còn tiếc điều gì nữa. Không như đám trẻ tụi bay, còn cả tương lai phía trước...
Hắn và chú nói dăm ba câu chuyện, quen quen miệng, thế là hắn xin phép chú ở lại, ngày mai sẽ về lại thành phố.

Chú cười, hắn cũng cười, chú cười là vì lâu lắm rồi mới có người tiếp rượu cùng chú, còn hắn cười là vì sự giản dị, sự thoải mãi trong lời nói và cách sống của dân nơi đây, giống như chú.

...

Mặt trời ngả bóng dần về phía tây, thu bớt lại sự bức bối trong từng ánh nắng đang hừng hực bốc cháy của buổi trưa.

Trên bầu trời, những đám mây trắng muốt trôi hững hờ theo làn gió nhẹ , hắn cất bước dọc theo con suối nhỏ phía sau nhà, đôi chân trần dẫm lên những viên sỏi bóng bẩy mát lạnh.

Róc rách... Róc rách...

Khẽ nhúng chân xuống mặt hồ, hắn ngồi dựa lưng vào tảng đá to gần đó. Sự mát lạnh của dòng nước thấu tới tận tim gan như xoa dịu đi những bức bối còn xót lại trong thâm tâm hắn.

Tiếng gió xào xạc qua từng tán lá kết hợp với những tiếng chim hót như những bản nhạc du dương giữa không gian tĩnh lặng.

Nhẹ nhàng mà êm ái...

Chỉ khi đi một mình, thả lòng tâm hồn theo làn gió, hắn mới cảm nhận được sự vuốt ve của trời đất, hay những bản nhạc không lời được cất lên mọi nơi, mọi chỗ.

"Thiên nhiên luôn đón chào bạn, nếu bạn cảm nhận được chúng."

...

Ánh nắng mặt trời dần lui xuống, nhượng lại không gian cho ánh sáng le lói của ánh trăng. Mặt hồ in bóng lấp lánh như đánh thức cơn say của hắn.


Tối đó, chú đón tiếp hắn bằng con vịt nướng thơm phức mà chú đã nuôi bao lâu.

Mùi hương thơm lừng tỏa ra từng núi thịt như thôi miên hắn rừng giây từng phút. Không có vị ngấy béo của vịt nuôi công nghiệp, không có vị ôi của thịt vịt để tủ lâu ngày, những thớ thịt ở đây thăn mà ngậy.

Nhấm nháp từng miếng thịt trong miệng, nhâm nhi vài ly rượu tự nấu, lâu lắm rồi hắn mới cảm nhận được mùi vị của làng quê.

Ánh trăng leo lắt trên đỉnh ngọn cây, những chú đom đóm lập lòe trong bụi cỏ, hòa quyện với tiếng kêu râm ran của đàn ếch nhái trong đêm.

Yên tĩnh của màn đêm.

Tiếng thở đều của không khí vang vọng trong từng ngọn gió.

Hắn dựa lưng vào cửa sổ không vành, thông từng trái qua phải của ngôi nhà sàn, mắt đăm chiêu nhìn vào chiếc đèn cầy leo lắt dưới nền nhà.

Hắn im lặng, chú cũng im lặng, thỉnh thoảng phì phèo vài điếu thuốc lào, thở dài rồi lại im lặng.

  • Chú ơi, vì sao con người ta phải bon chen với cuộc sống tấp nập , xô đẩy hả chú.
Hắn phá vỡ không khí trầm lắng của màn đêm, thì thào như tự hỏi.

Chú cũng không trả lời hắn, tay cầm đóm lửa rít một hơi thuốc lào, phì phèo .

  • Cơm , áo, gạo, tiền. Tất cả là vì cuộc sống mưu sinh. Con đừng thấy chúng ta sống yên bình trên núi, khổ sở lắm con à. Thiếu thốn thức ăn, thiếu thốn đồ dùng, chỉ có đủ là tình cảm làng xóm láng giềng thôi.
Hắn lắng nghe, suy ngẫm.

Hắn nhớ tới cha mẹ hắn đã nuôi hắn bao lâu nay, bao vất vả , bao lo toan bộn bề. Nhưng hắn chưa thấy họ than thở bao giờ, họ vẫn cười tươi khi về nhà, cả khi đi là hoặc khi đi chơi.

Nhiều lúc gạo hết, tiền không còn, họ vẫn cười an ủi :

" Không sao, mai chúng ta qua nhà bác mượn tạm nắm gạo , cuối tuần có lương rồi, chịu khó nào."

Những giọt nước mắt lăn trên má hắn, nhẹ nhàng.

Hắn không rõ vì sao hắn khóc, vì sao hắn rơi lệ.

Phải chăng vì cuộc sống ồn ào làm hắn nhớ về cuộc sống khó khăn quây quần bên mâm cơm, hay vì hắn suy nghĩ tới áp lực nhỏ nhoi của bản thân hắn mà hắn còn không chịu nổi.

Hắn mặc kệ những giọt nước mắt lăn dài trên má, đôi mắt mơ màng nhìn trong màn đêm, mỗi lúc một nhòe.

Những suy nghĩ miên man khiến hắn chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, đánh rơi nhưng thứ hắn ôm khư khư lâu nay mà hắn không có đáp án.

Thời gian vẫn chầm chậm trôi, những hạt sương đêm lăn trên những chồi non lóng lánh bởi ánh sáng le lói , rơi tóc tóc xuống lưng những con thú nhỏ kiếm ăn vào ban đêm.

Màn đêm dần dần khép lại trong giấc

ngủ say của hắn.

...

Trời còn chưa sáng, ánh nắng mặt trời còn chưa lên, không gian xung quanh vẫn còn bao phủ bởi màn sương dày đặc khiến tầm nhìn còn nhỏ xíu, hắn bò dậy gói ghém đồ đạc.

Nhẹ nhàng , cẩn thận.

Hắn để lại cho gia đình chú một phong bì nhỏ cùng vớ một số tiền nho nhỏ để cảm ơn vì ngày hôm qua.

Tạm biệt bản làng, tạm biệt không gian yên tĩnh nơi đã xoa dịu tâm hôn khô khốc vì bao lo toan của hắn.

Hắn trở về với thành phố, trở về với cuộc sống mưu sinh , cho hắn và cho gia đình hắn.

Câu hỏi hắn đắn đo ngày hôm qua " Hắn làm thế là đúng hay sai", mặc dù không ai trả lời cho hắn, mà chính hắn cũng chưa có câu trả lời chính xác, nhưng hắn biết con đường nào hắn cần phải đi, mặc dù có thể tai nạn, có thể thương tích, nhưng đó là điều hắn đã chọn.

Cảm ơn vì tất cả! Và tạm biệt tất cả!

Hẹn ngày tái ngộ.
 
Last edited:

Vô Hồng Sĩ

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00
D5D0F5C6-71A4-4D28-B7B7-F6D89B670834.jpg




• Kìa mày, cho tao mượn đi mà, đọc xong tao trả liền cho.


Tiếng của một đứa nhóc vang lên trong trẻo phá tan phút im lặng của buổi trưa hè tháng 5.


• Để tao đọc xong tao đưa cho.


Ngoảng mặt lại nhìn, đó là hai đứa nhỏ cấp 1 đang tranh nhau đọc một cuốn truyện tranh cũ nát :" Doraemon".


Quần áo lem luốc, chân tay bùn đất bám đầy, thêm đầu tóc bù xù , nhìn hai đứa nhỏ tranh nhau đọc một cuốn truyện mà lòng hắn thấy nôn nao.


Ánh nắng leo lắt qua những tán cây, đổ bóng xuống lòng đường đá sỏi. Những cơn gió mùa hè mang theo hơi nóng của phía tây, như muốn hun nóng tâm gan đang nguội lạnh của con người thành phố bọn hắn.


...


Cũng đã lâu lắm rồi hắn không có thời gian nghỉ ngơi , công việc ngập đầu khiến cuộc sống của hắn quá tấp nập, lúc nào cũng chạy đua với thời gian.


Tim gan hắn như muốn héo rũ, cuộc sống bộn bề như muốn thiêu rụi đi tuổi thanh xuân ít ỏi còn lại của hắn.


Hắn mệt mỏi. Hắn chạy trốn.


Hắn xách xe lên và đi.


Hắn rời bỏ thành phố ồn ào, tấp nập. Nhấc balo lên đường tìm nơi thả lỏng tâm hồn.


Bánh xe lăn nhanh để lại sau lưng bao mệt mỏi, bao lo toan về đồng tiền, về danh vọng , cùng với đó là những áp lực từ gia đình, công việc.


Hắn chỉ mang đi mình hắn.


Băng qua những con đèo uốn lượn sườn đồi, vượt những con suối róc rách qua khe đá.


Hắn đặt chân lên vùng bản làng yên bình.


Không có tiếng còi xe ing ỏi, không có khói bụi thải ra từ những chiếc ô tô ầm ĩ.


Đón chào hắn là những chiếc xe thô xơ được gắn liền với những chú trâu đen nhánh mà khỏe mạnh.


Tiếng " ùm bò" kết hợp với tiếng quát quen thuộc của người nông dân khiến hắn nhớ về quê hắn ngày xưa.


Một thời chăn trâu cắt cỏ.


Bỏ qua những tiếng í ới quen thuộc, hắn chạy xe qua những con đường làng bằng đất nhão nhoét sau cơn mưa rào tối qua.


Những vết bùn bắn tóe tung lên cả quần áo, tiếng ghì ghì máy qua những đoạn đất lầy lội khó đi.


Tất cả đánh dấu khởi đầu cho những ngày nghỉ ấm áp mà thân thương.

...

Làng bản nơi này không có những ngôi nhà cao tầng xây san sát bằng xi măng, không có những nhà máy chọc trời thải ra những làn khói mù mịt , mà chỉ có những ngôi nhà gỗ được lợp bằng lá cọ khô đan lại với nhau bằng dây mây, dựng lên trên những cột gỗ thô to, đơn sơ mà chắc chắn.

Khoảng cách từ nhà nọ tới nhà kia là cả một quả đồi nhỏ, được nối với nhau là những con đường đất gồ ghề.

Hắn dừng xe vào một lùm cây um tùm, ngả người nằm trên bãi cỏ đã vắng hơi sương.

Thả hồi mình vào những cơn gió nhẹ, hắn lặng người lắng nghe những tiếng chim hót tíu tít trên cành cây cao, í ới gọi nhau.


Những tia nắng tháng 5 nhảy nhót trên những lá cây, rớt trên người hắn, để lại trên không khí những vệt nắng vàng ấm áp.

Đã lâu lắm rồi, hắn mới cảm thấy tâm hồn thanh thản, bao nhiêu mệt mỏi lo toan của cuộc sống bon chen theo gió bay đi hết.

Hắn nhắm mắt mơ màng, hòa mình vào không gian yên ả , thanh bình , bỏ qua dòng chảy hững hờ của thời gian.

Bây giờ, hắn mới cảm thấy hắn như được quay trở về là hắn của ngày xưa, hắn của làng quê , hắn của sự vô t.ư và hắn là đứa trẻ.

...

Hắn khẽ tỉnh sau một giấc mơ dài, một giấc mơ mà lâu lắm rồi hắn không gặp lại ở nơi thành phố ồn ào, tấp nập.

Ngẩng đầu nhìn những tán lá phấp phới theo chiều gió, hắn tự đặt cho bản thân hắn câu hỏi " Mọi thứ hắn đang làm là đúng hay không? "

Hắn không có câu trả lời, cũng không ai trả lời được cho hắn làm thế nào mới đúng.

Cuộc sống xoay vần, xã hội chạy đua với thời gian.

Nơi nào mới là dành cho hắn.

...

Nhấc mình khỏi chỗ nằm yên tĩnh, hắn dắt xe dọc theo con đường gồ ghề toàn đá soi và bùn đất vào làng.

Những người dân cười nói vui vẻ truyền tay nhau những vật dụng thô sơ, những đứa trẻ nô đùa vô lo vô nghĩ giữa lòng đường hay những chú chó tung tăng chạy loạn.

Bây giờ mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, đánh dấu nửa ngày thời gian đã trôi qua. Những tia nắng bắt đầu góc gỏng, hun nóng không khí mát mẻ của buổi sáng vừa bước đi.

Hắn dừng lại ở ngôi nhà trên đồi cao nhất, một ngôi nhà dựa lưng vào sườn đồi. Ở đây đã là điểm cuối cùng của bản.

  • Chú ơi cho con hỏi chút ạ.
Dừng xe ở trước sân, hắn bước nhẹ tới hỏi một người đang đan lá cọ ở gần đó.

  • Con hỏi gì đó ? Cần lão giúp gì không ?
Chú ngẩng đầu mỉm cười đáp, tay vẫn quơ quơ lấy lá cọ, buộc liên thoăn thoắt không ngừng, như một công việc quá đỗi quen thuộc.

Những nếp nhăn in hằn trên trán gày gò đen nhẻm rõ nét như đánh dấu sự tấn công mãnh liệt của thời gian và cuộc sống mưu sinh.

  • Chú cho con hỏi ở đây có chỗ nào thuê chỗ nghỉ không ạ?
Chú ngẩng đầu nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, như muốn đánh giá điều gì đó :

  • Con lên đây du lịch hả ? Trên đây làm gì có gì để tham quan như những nơi khác đâu.
  • Dạ không ạ, con lên đây để nghỉ ngơi thôi ạ, ở trên thành phố tấp nập ồn ào quá chú ạ.
Hắn lắc đầu, tay nhặt một lá cọ hỏng gần đó, khẽ đặt xuống đất cạnh chú rồi ngồi xuống.

  • Thành phố cuộc sống thoải mãi sao không ở, chui lên khu khỉ ho cò gáy này làm gì con.
Chú khẽ lắc đầu, tay chú vẫn đan nhưng tiếng nói chú trầm xuống, giống như đang tự buồn cho gia cảnh cuộc sống của chú và những người dân trong bản.

Tôi cũng thở dài, khẽ im lặng một lúc để dịu đi không khi rồi mới cất tiếng :

  • Cũng không vui vẻ gì đâu chú ạ, trên đó thức ăn đồ uống đầy đủ, nhưng không thoải mãi, vui vẻ như trên này. Nay con lên đây ở một hai hôm tránh cuộc sống bộn bề trên đó chú ạ.
  • Vậy cũng tốt, đi chơi cho giải tỏa áp lực cũng được, chả bù cho lão đây, áp lực cũng ru rú hai vợ chồng ở nhà.
Chú cười, cười cho cuộc sống của chú, gia cảnh vắng vẻ, hai vợ chồng nương tựa vào nhau mà sống.

Khẽ ngừng lại, chú tiếp tục :

  • Ở đây không có chỗ cho thuê đâu con, nếu không chê, con có thể ở nhà ta cũng được. Vài ly rượu sắn ủ từ lâu nhâm nhi với mấy củ khoai lang luộc qua ngày.
Tạm ngừng đan, tay chú chỉ chỉ vào mấy vại rượu ngâm ở góc tường cùng với mấy củ sắn ở gần đó cười.

Tôi cũng cười, cười cho sự lạc quan của chú.

  • Dù ra sao thì 2 thân già này cũng đã trải qua dàn nửa đời người rồi, trải qua bao nhiêu lo lắng buồn tủi rồi, vậy còn tiếc điều gì nữa. Không như đám trẻ tụi bay, còn cả tương lai phía trước...
Hắn và chú nói dăm ba câu chuyện, quen quen miệng, thế là hắn xin phép chú ở lại, ngày mai sẽ về lại thành phố.

Chú cười, hắn cũng cười, chú cười là vì lâu lắm rồi mới có người tiếp rượu cùng chú, còn hắn cười là vì sự giản dị, sự thoải mãi trong lời nói và cách sống của dân nơi đây, giống như chú.

...

Mặt trời ngả bóng dần về phía tây, thu bớt lại sự bức bối trong từng ánh nắng đang hừng hực bốc cháy của buổi trưa.

Trên bầu trời, những đám mây trắng muốt trôi hững hờ theo làn gió nhẹ , hắn cất bước dọc theo con suối nhỏ phía sau nhà, đôi chân trần dẫm lên những viên sỏi bóng bẩy mát lạnh.

Róc rách... Róc rách...

Khẽ nhúng chân xuống mặt hồ, hắn ngồi dựa lưng vào tảng đá to gần đó. Sự mát lạnh của dòng nước thấu tới tận tim gan như xoa dịu đi những bức bối còn xót lại trong thâm tâm hắn.

Tiếng gió xào xạc qua từng tán lá kết hợp với những tiếng chim hót như những bản nhạc du dương giữa không gian tĩnh lặng.

Nhẹ nhàng mà êm ái...

Chỉ khi đi một mình, thả lòng tâm hồn theo làn gió, hắn mới cảm nhận được sự vuốt ve của trời đất, hay những bản nhạc không lời được cất lên mọi nơi, mọi chỗ.

"Thiên nhiên luôn đón chào bạn, nếu bạn cảm nhận được chúng."

...

Ánh nắng mặt trời dần lui xuống, nhượng lại không gian cho ánh sáng le lói của ánh trăng. Mặt hồ in bóng lấp lánh như đánh thức cơn say của hắn.


Tối đó, chú đón tiếp hắn bằng con vịt nướng thơm phức mà chú đã nuôi bao lâu.

Mùi hương thơm lừng tỏa ra từng núi thịt như thôi miên hắn rừng giây từng phút. Không có vị ngấy béo của vịt nuôi công nghiệp, không có vị ôi của thịt vịt để tủ lâu ngày, những thớ thịt ở đây thăn mà ngậy.

Nhấm nháp từng miếng thịt trong miệng, nhâm nhi vài ly rượu tự nấu, lâu lắm rồi hắn mới cảm nhận được mùi vị của làng quê.

Ánh trăng leo lắt trên đỉnh ngọn cây, những chú đom đóm lập lòe trong bụi cỏ, hòa quyện với tiếng kêu râm ran của đàn ếch nhái trong đêm.

Yên tĩnh của màn đêm.

Tiếng thở đều của không khí vang vọng trong từng ngọn gió.

Hắn dựa lưng vào cửa sổ không vành, thông từng trái qua phải của ngôi nhà sàn, mắt đăm chiêu nhìn vào chiếc đèn cầy leo lắt dưới nền nhà.

Hắn im lặng, chú cũng im lặng, thỉnh thoảng phì phèo vài điếu thuốc lào, thở dài rồi lại im lặng.

  • Chú ơi, vì sao con người ta phải bon chen với cuộc sống tấp nập , xô đẩy hả chú.
Hắn phá vỡ không khí trầm lắng của màn đêm, thì thào như tự hỏi.

Chú cũng không trả lời hắn, tay cầm đóm lửa rít một hơi thuốc lào, phì phèo .

  • Cơm , áo, gạo, tiền. Tất cả là vì cuộc sống mưu sinh. Con đừng thấy chúng ta sống yên bình trên núi, khổ sở lắm con à. Thiếu thốn thức ăn, thiếu thốn đồ dùng, chỉ có đủ là tình cảm làng xóm láng giềng thôi.
Hắn lắng nghe, suy ngẫm.

Hắn nhớ tới cha mẹ hắn đã nuôi hắn bao lâu nay, bao vất vả , bao lo toan bộn bề. Nhưng hắn chưa thấy họ than thở bao giờ, họ vẫn cười tươi khi về nhà, cả khi đi là hoặc khi đi chơi.

Nhiều lúc gạo hết, tiền không còn, họ vẫn cười an ủi :

" Không sao, mai chúng ta qua nhà bác mượn tạm nắm gạo , cuối tuần có lương rồi, chịu khó nào."

Những giọt nước mắt lăn trên má hắn, nhẹ nhàng.

Hắn không rõ vì sao hắn khóc, vì sao hắn rơi lệ.

Phải chăng vì cuộc sống ồn ào làm hắn nhớ về cuộc sống khó khăn quây quần bên mâm cơm, hay vì hắn suy nghĩ tới áp lực nhỏ nhoi của bản thân hắn mà hắn còn không chịu nổi.

Hắn mặc kệ những giọt nước mắt lăn dài trên má, đôi mắt mơ màng nhìn trong màn đêm, mỗi lúc một nhòe.

Những suy nghĩ miên man khiến hắn chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, đánh rơi nhưng thứ hắn ôm khư khư lâu nay mà hắn không có đáp án.

Thời gian vẫn chầm chậm trôi, những hạt sương đêm lăn trên những chồi non lóng lánh bởi ánh sáng le lói , rơi tóc tóc xuống lưng những con thú nhỏ kiếm ăn vào ban đêm.

Màn đêm dần dần khép lại trong giấc

ngủ say của hắn.

...

Trời còn chưa sáng, ánh nắng mặt trời còn chưa lên, không gian xung quanh vẫn còn bao phủ bởi màn sương dày đặc khiến tầm nhìn còn nhỏ xíu, hắn bò dậy gói ghém đồ đạc.

Nhẹ nhàng , cẩn thận.

Hắn để lại cho gia đình chú một phong bì nhỏ cùng vớ một số tiền nho nhỏ để cảm ơn vì ngày hôm qua.

Tạm biệt bản làng, tạm biệt không gian yên tĩnh nơi đã xoa dịu tâm hôn khô khốc vì bao lo toan của hắn.

Hắn trở về với thành phố, trở về với cuộc sống mưu sinh , cho hắn và cho gia đình hắn.

Câu hỏi hắn đắn đo ngày hôm qua " Hắn làm thế là đúng hay sai", mặc dù không ai trả lời cho hắn, mà chính hắn cũng chưa có câu trả lời chính xác, nhưng hắn biết con đường nào hắn cần phải đi, mặc dù có thể tai nạn, có thể thương tích, nhưng đó là điều hắn đã chọn.

Cảm ơn vì tất cả! Và tạm biệt tất cả!

Hẹn ngày tái ngộ.

Tiên sinh tinh tản mà không tụ, khí tán mà không phát, thần tan mà không dung.

Mong là tiên sinh sớm tìm được tín niệm.

"Sáng nghe Đạo, chiều chết cũng cam."
 

ĐổiTênGiaBảo

Phàm Nhân
Ngọc
324,82
Tu vi
0,00
Tiên sinh tinh tản mà không tụ, khí tán mà không phát, thần tan mà không dung.

Mong là tiên sinh sớm tìm được tín niệm.

"Sáng nghe Đạo, chiều chết cũng cam."
:))) một thời gian đã qua rồi, giờ ta theo chế độ t.ư do :))) thích thì làm k thì nghỉ :)) mệt thì đi chơi đi phượt cho khuây khỏa :)))
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top