Em trả chương này. Soát lại lỗi giùm e với. @Dong Binh Công Hội
Chương 18
Đến lúc tính tiền, mọi người đều tập hợp lại. Cảnh Trừng trợn mắt nhìn đống đồ xếp thành một ngọn núi trước mặt, bọn họ đâu giống như đến mua đồ ăn nữa, đến chuyển cả cái siêu thị về nhà thì có.
Tổng cộng hết 688 tệ, Đàm Dật trả tiền xong khoan thai nói: "Hôm nay không ăn hết thì không cho về."
Đám Liên Hoa vỗ ngực cười toe toét cam đoan: "Yên tâm đi! Chắc chắn là ăn hết!"
Bỗng nhiên có người phát hiện ra chiếc nhẫn trên ngón áp út của Cảnh Trừng, ngạc nhiên sán lại tỉ mỉ soi: "Ý, Cảnh Trừng, em mua nhẫn lúc nào vậy? Hình như lúc nãy chưa có mà?"
Mặt Cảnh Trừng chợt đỏ bừng, cánh tay cũng vô thức giấu sau lưng, ấp úng nói: "Em vẫn luôn đeo mà, có lẽ lúc nãy anh không nhìn rõ..."
Đàm Dật thong dong dùng một tay xách hai chiếc túi đi về phía trước: "Về thôi."
Cảnh Trừng vội chạy theo sau, muốn giúp anh nhưng lại bị Đàm Dật từ chối.
Cô cuống quýt nói: "Để em xách một túi cho, cũng không nặng mà."
Đàm Dật phụ họa, "Đúng vậy, không nặng."
"Để em xách một túi đi, mọi người đều có việc để làm, mỗi mình em hai tay trống trơn. Như vậy không tốt lắm."
"Trống trơn?" Đàm Dật thản nhiên liếc nhìn cô, ngay sau đó cực kỳ tự nhiên cầm lấy tay cô, "Như vậy sẽ không trống trơn nữa."
Cảnh Trừng không ngờ bỗng dưng anh lại làm vậy, cô đơ một lúc lâu.
Đi hơn mười bước cô mới sực tỉnh, bàn tay được bao bọc bởi một cảm giác ấm áp, cứ thế thiêu đến tận mang tai cô.
Cứ thế... nắm tay ư...
Liên Hoa đi xa xa phía sau nhìn thấy thế liền gào ầm lên: "Đậu móa hai người có cần như vậy không? Xách đồ thôi mà cũng phải quấn quýt lấy nhau!"
Cảnh Trừng ngại ngùng như bị người ta bắt quả tang định rụt tay lại, nhưng Đàm Dật lại nắm tay cô càng chặt hơn.
"Đừng quan tâm đến bọn họ." Giọng điệu rất ung dung.
Một tay anh xách hai chiếc túi nặng trịch, một tay thì nắm lấy tay cô, không hề áp lực đi thẳng về phía trước, bạn trai cô quá tuyệt vời!
Cảnh Trừng lặng lẽ cúi đầu, cố giấu nụ cười trên khóe môi.
Ôi chao ngượng quá đi.
Hai người nắm tay về nhà, lúc vào đến cửa mới buông ra.
Cảnh Trừng cảm thấy bàn tay được Đàm Dật nắm lấy dường như bị sốt rồi, sờ cái gì cũng thấy bỏng, không biết cảm giác này còn tiếp tục bao lâu nữa.
Mà mấy người theo sau họ thì cực kì oán hận, uể oải nằm bò trên sô pha, bi thương than thở: "Hazz, không cần ăn cơm nữa, còn ăn cơm cái khỉ gì, ăn thức ăn cho chó đến no luôn rồi."
Đàm Dật cũng ngồi xuống, "Tốt thôi, thế không làm nữa vậy."
Liên Hoa lập tức bị dọa sợ, nịnh nọt: "Ấy ấy đừng mà anh, em còn đang đói đây, khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, không nếm thử tài nghệ của anh sao được chứ."
Đàm Dật đứng dậy, đi vào phòng bếp: "Vào giúp anh."
Liên Hoa: TAT
Làm cơm trưa cho tám người là một công việc cực vất vả, chỉ dựa vào hai người thì rất phí sức, mặc dù Cảnh Trừng từ nhỏ đến lớn mười ngón tay chưa dính nước nhưng cũng theo vào bếp giúp đỡ.
Cô phụ trách việc đơn giản nhất là nhặt rau vào rửa rau, Liên Hoa ở bên cạnh thì đảm nhiệm em gái bóc tỏi, chuẩn bị gia vị nấu lẩu, Đàm Dật thì đang nấu món thịt kho tàu khiến mọi người thèm nhỏ dãi, mùi thịt truyền ra từ trong nồi khơi dậy vị giác của mọi người, ngửi thôi đã muốn ăn thêm mấy bát cơm.
Bỗng nhiên, Cảnh Trừng khẽ kêu lên.
"Sao vậy?" Đàm Dật đến cạnh hỏi.
Cảnh Trừng mờ mịt thêm khó xử nhìn anh: "Rau có con sâu."
Đàm Dật cầm cọng rau lên nhìn, sau đó cực kỳ ung dung bóp chết con sâu.
Dường như đây là lần đầu tiên Cảnh Trừng gặp phải trường hợp này, hơi hơi khó tin nhìn chằm chằm cọng rau hỏi: "Rau này còn ăn được không? Liệu có xảy ra chuyện gì không?"
Đàm Dật nói: "Chỉ là con sâu bình thường thôi, không việc gì."
Cảnh Trừng khẽ chớp mắt như thể không hiểu lắm, có điều cũng ngại hỏi tiếp, sợ lộ ra là mình thiếu thốn kinh nghiệm sống nhường nào.
Đàm Dật tiếp tục nói: "Chứng minh rằng rau này không bị phun thuốc trừ sâu, nếu không sâu cũng không dám sống ở đây."
Cảnh Trừng im lặng hai giây, xấu hổ từ từ nói: "Em không hay làm việc nhà... Sau này sẽ học thật tốt."
Đàm Dật nói bâng quơ: "Không sao, ở cùng anh không cần em làm những việc này."
"..." Cảnh Trừng bị những lời này dọa sợ, sau đó khóe mắt trộm liếc anh, Đàm Dật lại điềm nhiên như không có việc gì trở lại trước bếp kho thịt.
Ở cùng anh...
Là nói sống cùng anh hả?
Thật là một câu nói khiến người ta dễ liên tưởng mơ màng mà.
Nửa tiếng sau bắt đầu ăn cơm, một đám như sói như hổ giành chỗ ngồi trước bàn ăn.
Liên Hoa rót cho mỗi người một cốc coca thật đầy, dẫn đầu giơ cốc lên nói: "Nào nào nào, hôm nay là sinh nhật của Đàm Dật, mọi người cùng nhau chúc rượu anh ấy!"
"Chúc Lão Đàm sinh nhật vui vẻ!"
"Chúc mừng lão Đàm thoát kiếp FA!"
"Nhạn Tổng thọ tỷ nam sơn!"
"Cạn ly vì tiểu sư muội vĩ đại của chúng ta!"
"..."
Đám người này ăn rất khỏe, dạ dày như cái thùng không đáy vậy, ăn thế nào cũng không thấy no, một bữa lẩu mà ăn từ chưa đến tận tối vẫn chưa ngừng.
Khoảng 6, 7 giờ, Cảnh Trừng thực sự ăn không nổi nữa liền xin rút lui trước, thấy căn phòng bị mọi người bày lung tung hết lên liền xung phong đảm nhận việc thu dọn.
Cô cầm theo hai túi rác chuẩn bị xuống nhà đi vứt, một người tinh mắt đã vội chạy lên giúp, "Học muội à, để anh làm cho."
Liên Hoa lập giáng cho gã một cú, "Cậu ân cần cái đếch gì, gọi Đàm Dật đi theo đi, cho người ta thêm thời gian ở cạnh nhau!"
Nét mặt Cảnh Trừng lại đỏ bừng cả lên, khẽ nói: "Vứt rác thôi mà, em tự đi cũng được, sẽ về nhanh thôi ạ."
Còn chưa dứt lời, Đàm Dật đã đi đến trước mặt cô, thản nhiên nhận lấy hai túi rác.
Gần ra tới cửa liền lưu lại một câu: "Mọi người ăn tiếp đi, lúc nào ăn xong thì về, bọn tôi về muộn."
Đáy lòng cô chợt dậy sóng ngầm, Cảnh Trừng chú ý tới một chi tiết nhỏ trong lời nói của Đàm Dật.
Về muộn?
Muốn làm gì đây hả...
Đến lúc tính tiền, mọi người đều tập hợp lại. Cảnh Trừng trợn mắt nhìn đống đồ xếp thành một ngọn núi trước mặt, bọn họ đâu giống như đến mua đồ ăn nữa, đến chuyển cả cái siêu thị về nhà thì có.
Tổng cộng hết 688 tệ, Đàm Dật trả tiền xong khoan thai nói: "Hôm nay không ăn hết thì không cho về."
Đám Liên Hoa vỗ ngực cười toe toét cam đoan: "Yên tâm đi! Chắc chắn là ăn hết!"
Bỗng nhiên có người phát hiện ra chiếc nhẫn trên ngón áp út của Cảnh Trừng, ngạc nhiên sán lại tỉ mỉ soi: "Ý, Cảnh Trừng, em mua nhẫn lúc nào vậy? Hình như lúc nãy chưa có mà?"
Mặt Cảnh Trừng chợt đỏ bừng, cánh tay cũng vô thức giấu sau lưng, ấp úng nói: "Em vẫn luôn đeo mà, có lẽ lúc nãy anh không nhìn rõ..."
Đàm Dật thong dong dùng một tay xách hai chiếc túi đi về phía trước: "Về thôi."
Cảnh Trừng vội chạy theo sau, muốn giúp anh nhưng lại bị Đàm Dật từ chối.
Cô cuống quýt nói: "Để em xách một túi cho, cũng không nặng mà."
Đàm Dật phụ họa, "Đúng vậy, không nặng."
"Để em xách một túi đi, mọi người đều có việc để làm, mỗi mình em hai tay trống trơn. Như vậy không tốt lắm."
"Trống trơn?" Đàm Dật thản nhiên liếc nhìn cô, ngay sau đó cực kỳ tự nhiên cầm lấy tay cô, "Như vậy sẽ không trống trơn nữa."
Cảnh Trừng không ngờ bỗng dưng anh lại làm vậy, cô đơ một lúc lâu.
Đi hơn mười bước cô mới sực tỉnh, bàn tay được bao bọc bởi một cảm giác ấm áp, cứ thế thiêu đến tận mang tai cô.
Cứ thế... nắm tay ư...
Liên Hoa đi xa xa phía sau nhìn thấy thế liền gào ầm lên: "Đậu móa hai người có cần như vậy không? Xách đồ thôi mà cũng phải quấn quýt lấy nhau!"
Cảnh Trừng ngại ngùng như bị người ta bắt quả tang định rụt tay lại, nhưng Đàm Dật lại nắm tay cô càng chặt hơn.
"Đừng quan tâm đến bọn họ." Giọng điệu rất ung dung.
Một tay anh xách hai chiếc túi nặng trịch, một tay thì nắm lấy tay cô, không hề áp lực đi thẳng về phía trước, bạn trai cô quá tuyệt vời!
Cảnh Trừng lặng lẽ cúi đầu, cố giấu nụ cười trên khóe môi.
Ôi chao ngượng quá đi.
Hai người nắm tay về nhà, lúc vào đến cửa mới buông ra.
Cảnh Trừng cảm thấy bàn tay được Đàm Dật nắm lấy dường như bị sốt rồi, sờ cái gì cũng thấy bỏng, không biết cảm giác này còn tiếp tục bao lâu nữa.
Mà mấy người theo sau họ thì cực kì oán hận, uể oải nằm bò trên sô pha, bi thương than thở: "Hazz, không cần ăn cơm nữa, còn ăn cơm cái khỉ gì, ăn thức ăn cho chó đến no luôn rồi."
Đàm Dật cũng ngồi xuống, "Tốt thôi, thế không làm nữa vậy."
Liên Hoa lập tức bị dọa sợ, nịnh nọt: "Ấy ấy đừng mà anh, em còn đang đói đây, khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, không nếm thử tài nghệ của anh sao được chứ."
Đàm Dật đứng dậy, đi vào phòng bếp: "Vào giúp anh."
Liên Hoa: TAT
Làm cơm trưa cho tám người là một công việc cực vất vả, chỉ dựa vào hai người thì rất phí sức, mặc dù Cảnh Trừng từ nhỏ đến lớn mười ngón tay chưa dính nước nhưng cũng theo vào bếp giúp đỡ.
Cô phụ trách việc đơn giản nhất là nhặt rau vào rửa rau, Liên Hoa ở bên cạnh thì đảm nhiệm em gái bóc tỏi, chuẩn bị gia vị nấu lẩu, Đàm Dật thì đang nấu món thịt kho tàu khiến mọi người thèm nhỏ dãi, mùi thịt truyền ra từ trong nồi khơi dậy vị giác của mọi người, ngửi thôi đã muốn ăn thêm mấy bát cơm.
Bỗng nhiên, Cảnh Trừng khẽ kêu lên.
"Sao vậy?" Đàm Dật đến cạnh hỏi.
Cảnh Trừng mờ mịt thêm khó xử nhìn anh: "Rau có con sâu."
Đàm Dật cầm cọng rau lên nhìn, sau đó cực kỳ ung dung bóp chết con sâu.
Dường như đây là lần đầu tiên Cảnh Trừng gặp phải trường hợp này, hơi hơi khó tin nhìn chằm chằm cọng rau hỏi: "Rau này còn ăn được không? Liệu có xảy ra chuyện gì không?"
Đàm Dật nói: "Chỉ là con sâu bình thường thôi, không việc gì."
Cảnh Trừng khẽ chớp mắt như thể không hiểu lắm, có điều cũng ngại hỏi tiếp, sợ lộ ra là mình thiếu thốn kinh nghiệm sống nhường nào.
Đàm Dật tiếp tục nói: "Chứng minh rằng rau này không bị phun thuốc trừ sâu, nếu không sâu cũng không dám sống ở đây."
Cảnh Trừng im lặng hai giây, xấu hổ từ từ nói: "Em không hay làm việc nhà... Sau này sẽ học thật tốt."
Đàm Dật nói bâng quơ: "Không sao, ở cùng anh không cần em làm những việc này."
"..." Cảnh Trừng bị những lời này dọa sợ, sau đó khóe mắt trộm liếc anh, Đàm Dật lại điềm nhiên như không có việc gì trở lại trước bếp kho thịt.
Ở cùng anh...
Là nói sống cùng anh hả?
Thật là một câu nói khiến người ta dễ liên tưởng mơ màng mà.
Nửa tiếng sau bắt đầu ăn cơm, một đám như sói như hổ giành chỗ ngồi trước bàn ăn.
Liên Hoa rót cho mỗi người một cốc coca thật đầy, dẫn đầu giơ cốc lên nói: "Nào nào nào, hôm nay là sinh nhật của Đàm Dật, mọi người cùng nhau chúc rượu anh ấy!"
"Chúc Lão Đàm sinh nhật vui vẻ!"
"Chúc mừng lão Đàm thoát kiếp FA!"
"Nhạn Tổng thọ tỷ nam sơn!"
"Cạn ly vì tiểu sư muội vĩ đại của chúng ta!"
"..."
Đám người này ăn rất khỏe, dạ dày như cái thùng không đáy vậy, ăn thế nào cũng không thấy no, một bữa lẩu mà ăn từ chưa đến tận tối vẫn chưa ngừng.
Khoảng 6, 7 giờ, Cảnh Trừng thực sự ăn không nổi nữa liền xin rút lui trước, thấy căn phòng bị mọi người bày lung tung hết lên liền xung phong đảm nhận việc thu dọn.
Cô cầm theo hai túi rác chuẩn bị xuống nhà đi vứt, một người tinh mắt đã vội chạy lên giúp, "Học muội à, để anh làm cho."
Liên Hoa lập giáng cho gã một cú, "Cậu ân cần cái đếch gì, gọi Đàm Dật đi theo đi, cho người ta thêm thời gian ở cạnh nhau!"
Nét mặt Cảnh Trừng lại đỏ bừng cả lên, khẽ nói: "Vứt rác thôi mà, em tự đi cũng được, sẽ về nhanh thôi ạ."
Còn chưa dứt lời, Đàm Dật đã đi đến trước mặt cô, thản nhiên nhận lấy hai túi rác.
Gần ra tới cửa liền lưu lại một câu: "Mọi người ăn tiếp đi, lúc nào ăn xong thì về, bọn tôi về muộn."
Đáy lòng cô chợt dậy sóng ngầm, Cảnh Trừng chú ý tới một chi tiết nhỏ trong lời nói của Đàm Dật.
Về muộn?
Muốn làm gì đây hả...