Biệt lai vô ảnh, cảnh còn mà người có còn đâu!Lờ .. Đờ ..
Cà phê tí tách một màu nâu.
Người chẳng vui nên cảnh cũng rầu..
C̶̶á̶̶t̶ ̶T̶̶i̶̶ê̶̶n̶ ̶s̶̶ư̶̶ơ̶̶n̶̶g̶ ̶s̶̶ớ̶̶m̶ ̶s̶̶e̶ ̶s̶̶e̶ ̶l̶̶ạ̶̶n̶̶h̶̶.̶̶.
B̶̶ả̶̶o̶ ̶L̶̶ộ̶̶c̶ ̶c̶̶h̶̶i̶̶ề̶̶u̶ ̶m̶̶ư̶̶a̶ ̶r̶̶ả̶ ̶r̶̶í̶̶c̶̶h̶ ̶s̶̶ầ̶̶u̶̶.̶̶.
Đ̶̶à̶ ̶L̶̶ạ̶̶t̶ ̶t̶̶ự̶ ̶h̶̶à̶̶o̶ ̶p̶̶h̶̶o̶̶n̶̶g̶ ̶c̶̶ả̶̶n̶̶h̶ ̶đ̶̶ẹ̶̶p̶̶.
L̶̶â̶̶m̶ ̶H̶̶à̶ ̶n̶̶g̶̶ạ̶̶o̶ ̶n̶̶g̶̶h̶̶ễ̶ ̶đ̶̶ấ̶̶t̶ ̶v̶̶ư̶̶ơ̶̶n̶̶g̶ ̶h̶̶ầ̶̶u̶̶.̶̶.
Chuyện cũ xưa nay thường vẫn thế..
Tình còn, người đã vội đi đâu?