Mr Củ Cà Rốt
Phàm Nhân

Tác Giả: Dịch Phấn Hàn
Thể loại: Văn học nước ngoài
Nguồn giới thiệu:
Link truyện: Hiện nay reader BNS chưa có truyện này dù nó tương đối nổi tiếng, hi vọng sẽ có bạn nào sưu tầm về.
Lời giới thiệu: Sưu tầm
Cốt truyện của Cô đơn vào đời là câu chuyện tình yêu thật cảm động của nhân vật chính - Thủy Tha Tha. Nhưng Cô đơn vào đời không phải chỉ là một câu chuyện tình yêu. Nó là hành trình tự thức nhận về sự trưởng thành đầy cô độc của cô gái đang lớn. Dù trải nghiệm cả ngọt ngào và đau đớn nhưng kết cục mất mát của chuyện tình càng khiến Thủy Tha Tha thấm thía sự cô độc của con người.
Người kể chuyện có phần bi quan về cuộc sống bởi những trải nghiệm riêng t.ư. Song, điều thực sự mà tác giả muốn gửi gắm, không phải là thông điệp về sự đơn độc bất khả của con người. Lắng sâu hơn, là lời nhắc nhở con người, phải biết trân trọng và nâng niu hạnh phúc mà mình có, bởi khác với tình yêu, trong cuộc sống này, hạnh phúc không bao giờ đến với bạn như một món quà.
Câu chuyện tình tự kể của nhân vật chính, vì vậy, không hề gói gọn ý nghĩa truyện trong kích thước kinh nghiệm cá nhân. Bước vào Cô đơn vào đời để thêm một lần, bạn có thể trải nghiệm những cung bậc xúc cảm muôn thuở: hạnh phúc và đau khổ, yêu thương và hờn giận của cuộc đời…
TRÍCH DẪN ĐẶC SẮC
… Mới đầu, tôi viết cuốn sách này vì muốn tưởng nhớ về một mối tình. Nhưng 2 tháng sau , tôi chợt nhận ra rằng hoài niệm về một tình yêu đã qua là một việc hết sức nực cười. Tình đã hết như người đã chết. Có nhớ nhung cũng chẳng được gì. Chi bằng bắt đầu một khởi đầu mới...
... Tôi nhận ra, hình như chẳng có ai để xứng đáng cho chúng ta yêu và chúng ta cũng không xứng đáng để cho ai yêu cả. Mặc dù trên thế gian này, hằng ngày chúng ta vẫn chia sẻ với nhau những niềm vui, nỗi buồn nhưng trên thực tế chúng ta hoàn toàn không yêu thương nhau. Con người với con người thực sự chẳng hề có tình thương yêu. Ai cũng cô đơn, sự cô đơn này lên đến đỉnh điểm, không có cách nào thoát khỏi hay giải tỏa được.
... Những mối quan hệ mà chúng ta cứ tưởng rằng cả hai bên đều vô cùng yêu thương nhau, những người đã từng đem lại rất nhiều niềm vui cho người mình yêu mến, những kỷ niệm luôn ấm áp trong ký ức đến cuối cùng, nếu như không dần dần phai nhạt đi theo thời gian thì cũng có một kết cục vô cùng thê thảm. Tình yêu là một việc rất bất đắc dĩ. Tình yêu là một hỗn hợp của sự tất yếu, không thể tránh khỏi, nhưng nó cũng chẳng thể nào làm chúng ta thỏa mãn...
... Tình bạn thì còn bạc bẽo hơn nữa. Giữa nam và nữ không có tình bạn, một là yêu, hai là không yêu. Tôi là một đứa con gái, chỉ có thể có tình bạn với một đứa con gái. Mà tình bạn giữa con gái thì không có gì để nói! Chỉ cần một ánh mắt ghen tị với chiếc vòng tay mới hoặc một cái tin nhắn ngọt ngào của người con trai cũng đủ để hủy diệt một tình bạn ngọt ngào. Tình bạn của con gái giống như một quả bóng bay, lúc bình thường có thể thổi lên rất to, rất căng, rất đẹp. Nhưng ở trong ruột thì trống rỗng. Chỉ cần một lần chịu tác động nhẹ nhàng ở bên ngoài là nó sẽ lập tức nổ tung và chẳng còn gì nữa...
... Vậy là trong tình cảm, chẳng thể tin cái gì được cả, đều là những chuyện bất đắc dĩ cả thôi. Nhưng những điều đó lại vô cùng cần thiết. Bởi vì chúng ta là con người...
... Không ai là có thể tin tưởng hoàn toàn được... Chúng ta đã từng nghĩ là đối phương rất yêu mình, tình yêu đó vô cùng sâu đậm. Nhưng thực ra chúng ta yêu bản thân chúng ta nhiều hơn...
Tôi hỏi: "Anh sẽ nhớ em chứ?" Anh trả lời: "Có."
Tôi lại hỏi: "Anh sẽ mãi yêu em chứ?"
Anh lại trả lời: "Có."
Xin hãy tha thứ cho những câu hỏi ngờ nghệch này của tôi. Chúng ta ai cũng có những lúc ngờ nghệch, ai cũng từng có thời ôm chặt lấy người mình yêu mà nói "em mãi mãi yêu anh." Nhưng sẽ có một ngày, chúng ta nhận ra rằng chẳng có gì là "mãi mãi" và sẽ không bao giờ dùng nó nữa.
... Nỗi đau có thể diễn tả được không phải là nỗi đau thực sự...
Tình yêu có thể bắt đầu lại từ đầu cũng không phải là tình yêu thực sự.
Anh sẽ mãi mãi không biết được em yêu anh biết chừng nào.
Em cũng không biết.
Cả hai chúng ta đã phản bội lẫn nhau, làm tổn thương đến nhau, nhưng chưa bao giờ từ bỏ nhau.
Thế nhưng trong thời đại này, ai dám nói tình yêu bị phản bội không phải là tình yêu thực sự?
(Trích: Cô đơn vào đời - Dịch Phấn Hàn)
Người kể chuyện có phần bi quan về cuộc sống bởi những trải nghiệm riêng t.ư. Song, điều thực sự mà tác giả muốn gửi gắm, không phải là thông điệp về sự đơn độc bất khả của con người. Lắng sâu hơn, là lời nhắc nhở con người, phải biết trân trọng và nâng niu hạnh phúc mà mình có, bởi khác với tình yêu, trong cuộc sống này, hạnh phúc không bao giờ đến với bạn như một món quà.
Câu chuyện tình tự kể của nhân vật chính, vì vậy, không hề gói gọn ý nghĩa truyện trong kích thước kinh nghiệm cá nhân. Bước vào Cô đơn vào đời để thêm một lần, bạn có thể trải nghiệm những cung bậc xúc cảm muôn thuở: hạnh phúc và đau khổ, yêu thương và hờn giận của cuộc đời…
TRÍCH DẪN ĐẶC SẮC
… Mới đầu, tôi viết cuốn sách này vì muốn tưởng nhớ về một mối tình. Nhưng 2 tháng sau , tôi chợt nhận ra rằng hoài niệm về một tình yêu đã qua là một việc hết sức nực cười. Tình đã hết như người đã chết. Có nhớ nhung cũng chẳng được gì. Chi bằng bắt đầu một khởi đầu mới...
... Tôi nhận ra, hình như chẳng có ai để xứng đáng cho chúng ta yêu và chúng ta cũng không xứng đáng để cho ai yêu cả. Mặc dù trên thế gian này, hằng ngày chúng ta vẫn chia sẻ với nhau những niềm vui, nỗi buồn nhưng trên thực tế chúng ta hoàn toàn không yêu thương nhau. Con người với con người thực sự chẳng hề có tình thương yêu. Ai cũng cô đơn, sự cô đơn này lên đến đỉnh điểm, không có cách nào thoát khỏi hay giải tỏa được.
... Những mối quan hệ mà chúng ta cứ tưởng rằng cả hai bên đều vô cùng yêu thương nhau, những người đã từng đem lại rất nhiều niềm vui cho người mình yêu mến, những kỷ niệm luôn ấm áp trong ký ức đến cuối cùng, nếu như không dần dần phai nhạt đi theo thời gian thì cũng có một kết cục vô cùng thê thảm. Tình yêu là một việc rất bất đắc dĩ. Tình yêu là một hỗn hợp của sự tất yếu, không thể tránh khỏi, nhưng nó cũng chẳng thể nào làm chúng ta thỏa mãn...
... Tình bạn thì còn bạc bẽo hơn nữa. Giữa nam và nữ không có tình bạn, một là yêu, hai là không yêu. Tôi là một đứa con gái, chỉ có thể có tình bạn với một đứa con gái. Mà tình bạn giữa con gái thì không có gì để nói! Chỉ cần một ánh mắt ghen tị với chiếc vòng tay mới hoặc một cái tin nhắn ngọt ngào của người con trai cũng đủ để hủy diệt một tình bạn ngọt ngào. Tình bạn của con gái giống như một quả bóng bay, lúc bình thường có thể thổi lên rất to, rất căng, rất đẹp. Nhưng ở trong ruột thì trống rỗng. Chỉ cần một lần chịu tác động nhẹ nhàng ở bên ngoài là nó sẽ lập tức nổ tung và chẳng còn gì nữa...
... Vậy là trong tình cảm, chẳng thể tin cái gì được cả, đều là những chuyện bất đắc dĩ cả thôi. Nhưng những điều đó lại vô cùng cần thiết. Bởi vì chúng ta là con người...
... Không ai là có thể tin tưởng hoàn toàn được... Chúng ta đã từng nghĩ là đối phương rất yêu mình, tình yêu đó vô cùng sâu đậm. Nhưng thực ra chúng ta yêu bản thân chúng ta nhiều hơn...
Tôi hỏi: "Anh sẽ nhớ em chứ?" Anh trả lời: "Có."
Tôi lại hỏi: "Anh sẽ mãi yêu em chứ?"
Anh lại trả lời: "Có."
Xin hãy tha thứ cho những câu hỏi ngờ nghệch này của tôi. Chúng ta ai cũng có những lúc ngờ nghệch, ai cũng từng có thời ôm chặt lấy người mình yêu mà nói "em mãi mãi yêu anh." Nhưng sẽ có một ngày, chúng ta nhận ra rằng chẳng có gì là "mãi mãi" và sẽ không bao giờ dùng nó nữa.
... Nỗi đau có thể diễn tả được không phải là nỗi đau thực sự...
Tình yêu có thể bắt đầu lại từ đầu cũng không phải là tình yêu thực sự.
Anh sẽ mãi mãi không biết được em yêu anh biết chừng nào.
Em cũng không biết.
Cả hai chúng ta đã phản bội lẫn nhau, làm tổn thương đến nhau, nhưng chưa bao giờ từ bỏ nhau.
Thế nhưng trong thời đại này, ai dám nói tình yêu bị phản bội không phải là tình yêu thực sự?
(Trích: Cô đơn vào đời - Dịch Phấn Hàn)