Mai Bắt Đầu Yêu Em - Lượng Lượng

Lượng Lượng

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
clip_image001.jpg

Mai bắt đầu yêu em

Tác giả: Lượng Lượng​

Thể Loại:Tiểu Thuyết,Ngôn Tình,Lãng mạn
Rating:H+ nhẹ nhàng
Tình trạng:Đang hoàn thành



Văn Án:
Em đi một lần,anh tìm em một lần.
Tìm được em rồi,sẽ dùng trái tim giữ em lại,nói em nghe anh nhớ em,yêu em như nào.
Tìm được em rồi,mai bắt đầu yêu em.
 
Last edited by a moderator:

Lượng Lượng

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 1 Đám Cưới

Ngày nắng sáng. Nắng tháng tám không gay gắt đổ lửa mà sáng đến chói mắt. Ai cũng bảo hôm nay là một ngày tốt. Bố mẹ bảo ngày tốt,họ hàng bảo ngày tốt,thầy xem ngày bảo ngày tốt. Đan Tiểu Thuyết cũng thấy ngày hôm nay thật tốt,ít nhất là thời tiết hôm nay tốt. Cô khoác lên bộ Soa rê trắng toát hoàn mĩ. Nhân viên trang điểm quấn lấy cô,cài tóc,tô son,tô phấn. Cô gái trong gương đang giương đôi mắt nâu lạ lẫm to tròn ẩn dưới hàng mi dày cong veo nhìn chính mình. Gương mặt trắng hồng bầu bĩnh khiến đôi môi như ép lại thành hình trái tim nhỏ đỏ rực. Đôi môi ấy lại không vẽ thành nụ cười. Cô gái như một cô búp bê barbie,đang được thay váy cưới. Nếu cô là búp bê thật thì chỉ là thay đồ cưới,rồi lại mặc bộ khác. Nhưng hôm nay cô kết hôn là thật. Cô kết hôn,có hạnh phúc không? Tiểu Thuyết ngẩn người.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu,cuối cùng chồng cô cũng đến. Tim Tiểu Thuyết đập thình thịch. Chồng cô chầm chậm đến. Trên tay anh là một bó hoa cát tường màu hồng phấn nhạt xinh đẹp. Người ấy cao trên mét tám,cao hơn cô mười lăm phân. Anh cao lớn,làn da vàng đồng,rõ ràng anh rất trắng nhưng cố tình khiến cho mình đen đi. Điều ấy lại khiến cho anh thêm phần hấp dẫn,chững chạc,khiến người ta muốn dựa dẫm vào. Anh cầm bó hoa,khẽ đưa đến tay Tiểu Thuyết. Tiểu Thuyết vẫn khẽ cúi xuống,khẽ quan sát anh. Khi bàn tay to ấm nắm lấy tay cô,Tiểu Thuyết đứng dậy,rụt rè đi theo anh. Tim Tiểu Thuyết đập nhanh đến nghẹn lại. Cô... lấy chồng thật rồi.

Anh dắt cô thắp hương tổ tiên,chào bố mẹ,đến lễ đường. Đến lúc trao nhẫn,Tiểu Thuyết mới nhìn thẳng gương mặt chồng cô. Hôm nay,anh mặc comle trắng,chiếc áo sơ mi trắng viền đen khiến nét cao quý của chàng trai được tôn lên hào quang nhất khiến Tiểu Thuyết ngẩn người. Đôi môi anh như chạm khắc tỉ mỉ tạo thành đường cong hoàn hảo,ửng đỏ như men rượu vang trên làn da sáng khiến người ta không khỏi lảo đảo như ngấm phải hơi men. Sống mũi thẳng trên gương mặt hơi dài hoàn mĩ đang nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng lấp lánh. Má anh là hai lúm đồng tiền. Trước ngày cưới,cô từng lén nhiều lần ngắm lúm đồng tiền của anh. Trên đời có điêu khắc sống,cô vốn không tin,nhưng khi gặp anh,Hà Lục Hạo,cô tin là có thật.

Cô giống như ngấm phải hơi men của anh,gần như trống rỗng,không biết đã làm xong các nghi thức trong lễ cưới từ lúc nào,đã trở lên xe theo chồng cô về nhà từ khi nào. Đôi tay ẩm ướt khẽ áp vào gò má mềm khiến cô cảm nhận được cái lạnh,đôi mắt nâu tròn của cô như căng ra nhìn người chồng mới cưới đang đứng trước mắt cô. Đôi mắt anh lúc này lạnh lẽo,nụ cười trên đôi môi hoàn hảo kia lại chỉ giãn một nửa,mang theo đầy ý mỉa mai.

- Bà Hà,cuối cùng bà cũng đạt được ý nguyện,chúc mừng bà.

Tiểu Thuyết giật mình co lại,tránh đôi tay kia. Nhưng Lục Hạo không buông tha,anh dùng sức giữ gương mặt nhỏ thanh tú mềm mại trong tay,cứng ngắc đưa về phía mình.

- Sao thế? Không phải cô đạt được ý nguyện rồi sao? Còn làm vẻ gì chứ? Không phải cô còn phải quyến rũ tôi trên giường mới trọn vẹn vào Hà gia,giữ chân tôi sao? Tôi cho cô cơ hội,cô còn tỏ ra thanh cao gì chứ?

Gương mặt cô say mê ngắm lúc chiều hoàn toàn trở nên đáng sợ,đôi mắt anh ta như thiêu lấy từng tế bào trên cô.

Phải,đây là bố mẹ cô và bố mẹ anh định ước. Đây mới là thái độ thật sự anh đối với cô chứ không phải vẻ mặt hạnh phúc,vẻ mặt chăm chút yêu thương mà anh diễn trước mặt bố mẹ ,trước mặt khách khứa,phóng viên.

Đây là cuộc sống thật sự mà cô sẽ phải sống sau này.

Nỗi sợ hãi khiến Tiểu Thuyết cố giãy dụa thoát ra,càng giãy càng bị anh ta giữ chặt.

Hà Lục Hạo là CEO tập đoàn Hà An. Phải. Anh ta có quyền kiêu ngạo. Người ngoài sẽ thấy Tiểu Thuyết đã được hời lớn. Cô đã kết hôn với một nam thần. Anh là người hô mưa gọi gió giới truyền thông. Tập đoàn Hà An dưới sự lãnh đạo của anh đã trở thành tập đoàn độc quyền chi cấp quảng cáo cho báo chí,truyền hình. Đám cưới linh đình hôm nay ngoài người thân họ hàng hai bên thì đều là những nhân vật tai to mặt lớn ngành giải trí. Đám cưới thảm đỏ lung linh mà ngàn cô gái mong ước. Anh ta tài giỏi,lại đẹp đến mức nam thần,có cô gái nào không mơ ước cuộc sống của cô chứ. Trong mắt anh,cô cũng như những đứa con gái thần tượng hâm mộ anh. Anh thừa hiểu,trong mắt con gái,cái thứ họ muốn là Hà An chứ đâu phải Hà Lục Hạo anh. Giờ cô ta làm còn tỏ vẻ trốn tránh,thanh cao làm gì chứ? Không phải cô ta có được rồi sao? Cô ta may mắn vì gia đình họ Đan và họ Hà vốn là bạn. Đan Thuyết Tôn và Hà Lục Quân cùng đóng quân,cùng tác chiến. Hai người lính chỉ tay lên trời,nhất định sau này thành anh em thông gia một nhà. Giải ngũ,Đan Thuyết Tôn đưa vợ con về Mĩ ,kinh doanh sự nghiệp của mình. Hà Lục Quân tập trung tin tức về những cuộc chiến đất nước,đã phát triển Hà An đi lên thành đầu trùm truyền thông. Khi Lục Hạo phải từ bỏ giấc mơ luật sư,trở về làm việc cho chi nhánh xuất bản của Hà An,gia đình Đan gia trở về,và đẩy cô gái kia về gia đình anh dưới danh nghĩa vợ anh.

Cô ta cũng thế thôi. Cô ta có thể chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt đến hoang đường như vậy mà không nghĩ đến cuộc sống sau này của mình hay sao? Cô ta cũng chỉ là muốn cái chức danh bà Hà,là người may mắn có được cái thứ cô ta muốn trong vô số cô gái mong ước vì cái định ước quái quỷ kia. Cô ta còn làm trò gì kia?

- Không phải cô muốn sao? Tôi cho cô,cô còn giả vờ gì chứ?

Ánh mắt căm hận của Lục Hạo gián chặt vào Tiểu Thuyết khiến cô ngạt thở.

- Buông ra.

Lục Hạo gián đôi môi đẹp đẽ lên đôi môi đỏ mọng êm mềm của Tiểu Thuyết. Anh hung hăng miết lấy chúng,cả người anh nặng nề ép chặt lên Tiểu Thuyết. Hơi thở đầy men rượu phả vào mặt Tiểu Thuyết khiến cô khó chịu đến cồn cào ruột lên. Lục Hạo như gằn vào môi cô chứ không phải hôn. Anh hung hăng quấn lấy,tấn công,tách đôi môi ngọt như anh đào kia. Anh vốn trút giận,nhưng đôi môi mềm đó êm như bông khiến anh như bị hút lấy. Tiểu Thuyết bị ép đến ngạt thở.

Cô không muốn.

Cô là vợ anh,nhưng cô không muốn giao mình cho một người không yêu cô.

Đôi mắt cô đang sợ hãi khép chặt chợt mở ra,nhìn người trước mắt đang hành hạ cô để đánh thức lí trí của anh ta.

- Buông tôi ra,anh không muốn,tôi cũng không muốn,buông ra.

Hà Lục Hạo đối diện với ánh nhìn của cô . Đôi mắt to tròn đến lạ long lanh nước. Nếu là cô gái khác,anh sẽ thản nhiên làm những gì anh muốn. Nhưng đôi mắt nâu đó khi nhìn anh,giống như cô gái trong tim anh bao lâu nay nhìn anh. Đôi mắt nâu như một mảng ngọt ngào của mật ong quyện lấy,đôi mắt khiến tim anh có bao nhiêu rung động,bao nhiêu dấu hỏi. Cô gái trước mắt anh rõ ràng khác với cô ấy,nhưng đôi mắt lại khiến anh như đang nhìn thấy cô ấy khóc. Anh không thể tiếp tục ra tay với người anh yêu. Đôi tay đặt trên cổ trắng nõn tấy lên những vết đỏ móng tay như đang tố cáo tội trạng của anh. Đôi tay cứng rắng run lên tức giận. Lục Hạo mím môi,từ từ rời khỏi người Tiểu Thuyết. Anh vươn tay lấy chiếc áo vets khoác vào,không nhìn cô gái co ro trên ghế,đôi môi phun ra những câu khác hẳn đường cong hoàn mĩ đẹp đẽ của chúng.

- Cô tốt nhất đừng đến gần tôi. Tôi không ngại tiếp nhận gái đến giải trí đâu. Cô chỉ khác là cô có chỗ để ăn vạ tôi chứ với tôi,cô không khác chúng đâu.

Lục Hạo tiến về cánh cửa,đóng rầm một cái rồi biến mất.

Tiểu Thuyết hít một hơi,uất ức ngồi thừ xuống sàn nhà màu kem lạnh. Chỉ còn một mình,cô trút hết sợ hãi,oan uổng vào tuyến lệ.

Cô gả cho người không yêu cô,gả cho người coi cô là công cụ giải trí.

Cô gả cho anh ta,cô vì thích anh ta,vì trong kí ức trống rỗng,cô không biết ai tốt với cô. Vì khi về nước,đến nhà anh,anh nhìn cô chăm chăm khiến cô như có điện giật,lo lắng. Vì cô thích ngắm anh nghiêm túc làm việc,gương mặt anh rực sáng,ánh sáng laptop chiếu tỉ mỉ từng đường nét đẹp đẽ,cô say mê ngắm nghía như một bức tranh đẹp. Vì trong lúc anh không ở nhà,mẹ anh kể cô nghe về giấc mơ mà anh đã từ bỏ.

Anh là một người chính nghĩa,anh muốn đem công bằng cho những người thấp cổ bé họng. Anh cãi lời ba,bỏ nhà đi về giấc mơ của anh. Vì thế,cô tin anh. Vì thế,cô đồng ý gả cho anh.

Nhưng người đàn ông ấy lại chỉ nhìn cô với đôi mắt mỉa mai,đem đến cho cô sợ hãi rồi bỏ cô đi ngay trong đêm tân hôn.

Căn phòng cuối cùng còn lại mình Tiểu Thuyết.

Cô là cô dâu cô đơn nhất.








 

Lượng Lượng

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 2 Màn diễn hạnh phúc
Không biết Lục Hạo trở về từ bao giờ,cũng không trở vào phòng. Chỉ biết khi cô miên man không rõ sáng hay tối,tiếng quản gia gõ cửa gọi cô dậy ăn bữa sáng,Tiểu Thuyết mới tỉnh táo lại. Vậy là sáng rồi. Buổi sáng đầu tiên sau khi cô kết hôn.

- Thiếu phu nhân,thiếu gia dặn cô thay đồ xuống phòng khách chào ba mẹ. Ông chủ bà chủ và ba mẹ phu nhân cũng đang ở đây rồi ạ.

- Bố mẹ tôi đến à?

- Vâng,hai bác lo lắng thiếu phu nhân mới về chưa quen nên đến.

Tiểu Thuyết hơi mím đôi môi căng mọng lại rồi nhận đồ trong tay quản gia bước vào phòng tắm.

Đến phòng khách,Lục Hạo đã cười tươi rói với bố mẹ hai bên. Anh lại trưng gương mặt hạnh phúc,yêu chiều cô. Lục Hạo cười với hàm răng trắng bóng khi thấy cô,đứng dậy,kê ghế bên cạnh cho vợ mình. Tiểu Thuyết nghi ngờ,anh tối qua và anh bây giờ là hai người khác nhau.

- Trông Tiểu Thuyết ngẩn người ra kìa. Lục Hạo,có phải tối qua con làm Tiểu Thuyết mệt quá không? Dù gì hai đứa cũng mới cưới,sau này còn nhiều thời gian,con phải biết giữ cho vợ sau này mới nhiều mới lâu dài được chứ,hả.

Tiểu Thuyết đưa cốc nước lên miệng,nước chưa kịp chui vào họng đã vì câu nói của mẹ chồng mà sặc. Lục Hạo lại bật cười ha hả với bố mẹ hai bên. Anh nhón tay lấy giấy ăn,chấm vào miệng lau cho cô.

Thịch.

Tim Tiểu Thuyết lúc tiếp xúc với ngón tay Lục Hạo liền nhói lên.

Tiểu Thuyết chua xót trong lòng.

Cô,có hạnh phúc thật không?

Cô cũng không thể nói với ba mẹ mình rằng anh ta đang diễn vai người chồng yêu vợ. Ba mẹ đã rất kì vọng vào cô,lo lắng cho hạnh phúc của cô.

Cô đến một ngôi nhà xa lạ,gọi người xa lạ là ba mẹ,là chồng,nhưng anh lại bỏ cô cô đơn,sợ hãi trong căn nhà đó.

Kết thúc màn diễn hạnh phúc,tiễn bố mẹ hai bên ra về,Lục Hạo nối gót lái chiếc Mazda bạc bóng loáng biến mất sau cánh cổng sơn trắng sữa. Ngôi nhà của Lục Hạo mà Tiểu Thuyết ở nằm trong khu biệt thự lớn nhất thành phố. Ngôi nhà nằm trong lùm cây hoa chấm nhỏ xinh xắn. Đây là thứ Tiểu Thuyết thích nhất của ngôi nhà này. Khuân viên lớn,đường sân trắng rộng. Ai không biết sẽ nghĩ đây là công viên. Ngôi nhà sơn màu kem nhạt yểu điệu quý tộc,rộng lớn và xinh đẹp. Nhưng cô lại cô đơn một mình trong ngôi nhà rộng lớn,giống như là sơn son thiếp vàng. Cánh cửa kính rộng lớn sáng lóa ánh nắng,Tiểu Thuyết ngồi xuống cửa ngắm khuân viên đến xuất thần. Lúc này,linh cảm ào đến. Tiểu Thuyết ngẩn người rồi chạy vào lấy kẹp giấy trắng tinh và chì vẽ,màu vẽ,trở lại cửa sổ,phác thảo trên giấy trắng tinh bộ váy xinh đẹp. Loại linh cảm này,không phải lúc nào cũng tìm đến.

Cô gái mặc váy trắng cô vẽ cũng cô đơn như cô.

Tiểu Thuyết tràn ngập trong thế giới của mình tới khi quản gia gọi cô. Hôm nay,ngày đầu tiên sau hôm cưới,Lục Hạo không hề về nhà.

Nếu là vợ chồng khác,họ sẽ đang cùng nhau đi đến bờ biển trắng xóa,đi đến thung lũng ngắm hoa,đi đến những nơi đẹp nhất. Nhưng cô ở nhà một mình trong căn nhà lớn choáng ngợp.

Và anh ta chán ghét cô.

Trước đây,cô làm gì mà anh lại ghét cô? Rõ ràng cô ở Mĩ. Cô trống rỗng một mảng kí ức. Trong mảng kí ức đó,có phải cô gây tội gì với anh ta không?

Cô phải ở nhà đến một tuần mới có thể trở lại công việc. Nếu có thể,cô không muốn va chạm với Lục Hạo để có thể yên ổn qua ngày. Anh ta đi suốt ngày không về,đêm cũng không về,cô sẽ không va chạm với anh. Về phương diện nào đó,đấy cũng là việc không tệ.

Nhưng,cô muốn anh có thể cười vui vẻ với cô,sống với cô. Mảng kí ức mất đi khiến cô muốn dựa vào ai đó tin tưởng,che chở cho cô. Nhưng Tiểu Thuyết cô không vì hắn không che chở,cô sẽ tự đứng vững mà không cần dựa dẫm vào người không yêu cô.

Cô chuẩn bị cho một tuần đi làm chu đáo. Anh ta đi cả tuần yên lặng. Cô ở nhà tập trung cho phác thảo của mình. Ba mẹ gọi điện chứ không đến,cô mừng thầm vì đã trôi qua một tuần yên ổn. Cô sống trong ngôi nhà lớn nhưng cảm giác ngột ngạt. Đây là nhà Lục Hạo,không phải nhà cô. Sống trong nhà người khác,cô thấy bức bách và muốn khuất mắt trong ngôi nhà đó.

11h45,cô quận mình trên ghế sopha,xem nốt chương trình trình diễn thu đông trên tivi,kết thúc chương trình,cô sẽ đi ngủ và ngày mai cô có thể trở lại cửa hàng của mình. Tiểu Thuyết không giấu được vui vẻ,cười mỉm.

Cô cũng đã quen Lục Hạo cả tuần không về.

Nhưng hôm nay,cô chuẩn bị rời về phòng ngủ thì tiếng xe Lục Hạo dừng lại trước nhà. Tiểu Thuyết giật mình. Hôm nay,anh ta lại về nhà. Tiểu Thuyết vội dọn chăn lại để về phòng. Cô muốn tránh mặt anh. Lục Hạo nhanh chóng tiến vào. Gương mặt lạnh toát nhìn cô.

- Anh...anh về phòng nghỉ đi. Tôi về phòng đây.

Cô vừa đi vài bước,Lục Hạo bước nhanh tới giật tay Tiểu Thuyết,anh siết chặt lấy tay cô,đôi mắt giận dữ muốn giết chết cô lúc này.

- Buông ra,anh nổi điên gì thế?- Tiểu Thuyết cố gắng thoát ra cánh tay cứng như gọng kìm của Lục Hạo.

- Cô muốn mà còn giả vờ cái gì hả? Nói với bố mẹ tôi tôi cả tuần không về để tôi bị lôi về giờ còn ngây thơ trốn vào phòng. Sao cô không đi làm diễn viên đi hả?

Lục Hạo gằn từng tiếng. Tiểu Thuyết không hiểu anh ta nói gì.

- Ai gọi anh về? Tôi cả ngày ngồi trong phòng làm việc,bố mẹ lôi anh về liên quan gì tôi chứ hả?

Tiểu Thuyết thật không hiểu cô gọi anh ta về làm gì mà anh ta đổ lên cho cô. Nếu muốn gọi,ngay hôm sau khi anh ta cô đã gọi rồi,đâu đợi đến hôm nay chứ.

Nhưng Lục Hạo không nghĩ thế. Lời thanh minh của cô lại như đang đổ dầu vào lửa,không những anh ta không nghe,mà càng gắt gao chiếm đoạt lấy đôi môi căng mọng của Tiểu Thuyết. Anh miết chặt lấy nó như muốn cắn nát nó. Anh vốn muốn trừng phạt cô,nhưng khi chạm vào làn môi êm đó,anh lại như bị hút chặt lấy,nó ôm lấy khuôn miệng anh,anh như được cổ vũ,hung hãn tiến vào thăm dò những nơi sâu lắng nhất. Tiểu Thuyết càng đẩy anh càng mất sức. Uất ức,hoảng sợ,cô gào lên,nhưng chỉ là tuyệt vọng. Cho đến khi Lục Hạo cảm thấy mặn chát trong khuôn miệng,anh mới cho Tiểu Thuyết có không khí để thở.

Trước mắt anh,là Vũ Văn đang gào khóc,van xin anh. Rõ ràng là Tiểu Thuyết,nhưng Lục Hạo thấy ánh mắt Vũ Văn tuyệt vọng van xin những tên khốn kiếp buông tha cô trong căn phòng tối năm đó. Nếu anh không đến kịp...không biết Vũ Văn sẽ làm những gì tổn thương chính mình. Nhưng cuối cùng,cô ấy vẫn rời bỏ anh. Lúc này,anh lại như những tên khốn kiếp đó,đang điên cuồng chiếm lấy Tiểu Thuyết. Nếu Vũ Văn thấy anh như này...anh không dám đối diện với cô nữa.

Lục Hạo cứng đơ người nhìn người con gái mềm như viên kẹo sữa,co rúm dưới người anh,hoảng sợ gào khóc.

- Thiếu gia,Thiếu phu nhân... - Bà quản gia Lý hốt hoảng đứng sau cánh cửa. Bà không dám lên tiếng,mãi đến khi Lục Hạo dừng lại động tác điên cuồng,bà mới hít một hơi,liều mạng bước vào phòng khách. - Thiếu gia,là ông chủ,bà chủ gọi tới,muốn chuyển máy cho Thiếu gia,nên tôi không dám nói dối,đã nói Thiếu gia không có nhà. Tôi xin lỗi Thiếu gia...

Lục Hạo trừng mắt,anh không nhìn bà quản gia mà vẫn trừng trừng nhìn Tiểu Thuyết khổ sở trên sopha.

Cuối cùng,anh cũng rời khỏi người cô,đứng dậy. Đôi mắt không nhìn cô,đầy rét buốt. Anh lừng lững lên phòng. Trước khi bước qua cô,khẽ phun ra lời cảnh cáo,không hề có ý hối lỗi.

- Tôi sẵn sàng thỏa mãn bố mẹ cô và cô,nên muốn tránh tôi thì đừng đụng vào tôi,nếu không,đừng diễn trò.

Lục Hạo lên thẳng phòng anh ta,tiếng rầm của cánh cửa vững chắc vọng xuống cả dưới tầng 1.

- Ổn rồi,thiếu phu nhân. Cô lên nghỉ đi.

Quản gia Lý tiến đến,ôm lấy Tiểu Thuyết đang sợ hãi,nghẹn ngào trên ghế.

- Xin lỗi Thiếu phu nhân,tôi không cô ý,hại phu nhân bị Thiếu gia hiểu lầm.

Tiểu Thuyết chỉ lắc đầu,rồi kiềm lại nghẹn ngào,yên lặng trở lên cầu thang về phòng của mình.

Cô vốn không muốn gây phiền phức cho anh ta. Cô ở yên trong nhà,không va chạm,không nhắc đến anh ta,nhưng cô không làm gì,anh ta cũng trút giận lên cô.

Người mà người ta gọi là nam thần,là tài giỏi,là vạn cô gái mong ước.

Nhưng,anh ta đối với cô còn không bằng kẻ cướp ngoài đường.

Cô rất sợ hoàn cảnh của mình.

Cô,gả cho người như nào vậy?
 

Lượng Lượng

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương3 Anh Vì Một Ánh Mắt,Một Đời Này Không Thể Quên Được Cô

C
ả một tuần trời nắng nhẹ dịu dàng. Hôm nay Tiểu Thuyết trở lại cửa hàng sau kì nghỉ tân hôn,trời lại mưa xối xả. Tiểu Thuyết ăn sáng trong căn phòng lớn. Lục Hạo ở nhà,nhưng anh ta không xuống. Cô băn khoăn dưới cửa sổ. Bên ngoài là màn mưa xối xả.

- Thiếu phu nhân,hay nghỉ nốt hôm nay đi,mưa thế này...

Mưa thế này,nếu Lục Hạo không có nhà,nhất định cô sẽ nghỉ thêm một hôm nữa. Dù sao công việc của cô ở nhà hay đến công ty cũng không gấp,cô có thể hoàn thành phác thảo ở nhà.

Nhưng Lục Hạo ở nhà. Anh ta chỉ chưa xuống thôi.

Cô giống như có nhà không giám ở.

Tiếng bước chân Lục Hạo từ cầu thang. Tiểu Thuyết vội quàng lấy túi xách.

- Taxi đợi trước cổng rồi,bà dọn hộ tôi nhé,hâm nóng lại đồ ăn cho anh ấy.

- Vâng,cô cứ từ từ đi,hay đợi mưa tạnh rồi hãy đi.

Tiểu Thuyết cười nhẹ với bà rồi vội vàng rời đi.

Cô không muốn chạm mặt Lục Hạo.

Qua nửa cầu thang,Lục Hạo thấy bóng dáng mảnh mai,mái tóc óng vàng mềm như tơ quăn nhẹ đang ngấm ướt nước mưa,quàng túi xách che trên đầu lao ra sân đang trắng xóa mưa ướt. Chân Lục Hạo dừng lại. Cô ta muốn tránh anh mới rời đi vội vàng,ngay cả mưa lớn như vậy cũng không ở nhà?

Taxi chưa đến,cô ta đang đứng dưới cổng,giơ túi xách che đầu. Lục Hạo thở hắt,bước xuống phòng ăn. Quản gia Lý rót cốc nước đặt trước mặt anh.

- Mang cái ô ra cho cô ta,không cô ta lại lăn đùng ra ăn vạ tôi.- Nghĩ ngợi một lúc,anh lại bảo bà mang chiếc ô ra cổng cho cô ta rồi đưa cốc nước vào miệng,không muốn nói thêm một lời nào nữa.

- Dạ... À vâng,tôi đi ngay.

Bà hơi ngẩn người,rồi mỉm cười,nhanh chóng tiếp thu mệnh lệnh,mang chiếc ô đến cho Tiểu Thuyết.

Rõ ràng thấy có lỗi,quan tâm cô,nhưng lại không dám nói.

Những người trẻ tuổi này thật phiền toái.



LAMI SHOP

Taxi dừng lại trước cửa hàng. Tiểu Thuyết cầm chiếc ô quản gia Lý đưa,đi vào cửa hàng. Cô có cảm giác mình bỏ trốn thành công.

Trốn? Tại sao phải trốn? Vì Hà Lục Hạo đang ở nhà?

Cửa hàng mở nửa năm. Nhưng cô đã tốn hai tháng để chuẩn bị đám cưới với Lục Hạo.

Nhưng,cuộc sống với Lục Hạo,sau này sẽ chỉ có trốn tránh nhau mãi như này?

Khẽ lắc đầu mấy cái,Tiểu Thuyết hít một hơi,cười tươi rói bước vào,vui vẻ chia quà kết hôn cho nhân viên.

Cô cũng phải diễn vai người đang hạnh phúc.

Trên bàn thiết kế là công việc của cô.

Lúc này,cô sẽ dùng công việc để đem Hà Lục Hạo quăng sang một góc.

Tiểu Thuyết cắm đầu vào phác thảo,không hay rằng,bên ngoài màn mưa lớn tầm

tã,qua cửa kính ven đường,toàn bộ hình dạng của cô đã thu lại trong tầm mắt của

người ngồi trong chiếc xe Mazda. Lục Hạo ngồi lặng nhìn cô lên taxi rồi không thèm ăn tô mì trộn quản gia Lý làm,vớ chìa khóa đứng thẳng dậy rồi phóng xe đi theo chiếc taxi chở cô gái ngang bướng kia.

Cô gái nhanh tay phác thảo trên giấy,đôi mắt hướng xuống bàn làm việc với tập giấy lớn trắng tinh. Gương mặt cô trắng hồng ,hàng mi cong veo dài hình cánh bướm phủ lên đôi mắt to tròn thật khiến mắt cô giống búp bê. Cô rõ ràng khác Vũ Văn. Tại sao hai lần liền,anh nhìn thẳng mắt cô gái đó,anh lại thấy hình ảnh Vũ Văn,lại thấy ánh mắt Vũ Văn nhìn anh? Ánh mắt trong veo ánh lên màu nâu ngọt pha lẫn ánh đèn bàn vàng ngọt ngào. Anh vì một ánh mắt,một đời này không thể quên được cô.

Tay anh xiết chặt vô lăng. Cuối cùng,chiếc xe lăn bánh,trở về Hà An.

Lục Hạo trở vào văn phòng,mệt mỏi tựa vào ghế tự,day hai bên thái dương.

Đã hai năm kết thúc tập huấn trở về Hà An,cũng là hai năm,Vũ Văn rời bỏ anh.

Hai năm,anh chìm trong rượu.

Hai năm,anh hiểu dù hai mươi năm nữa,hay lâu hơn nữa,cô cũng sẽ không về.

Bố mẹ anh đưa anh lên vị trí hiện tại này,anh trống rỗng,làm theo như rô bốt. Ít nhất,anh cũng có công việc để quên đi cô.

Đêm về,anh đem chất cồn chất vào trong người để não tạm quên cô.

Cuối cùng,vẫn là càng uống càng tỉnh.

Bố mẹ anh đem một cô gái đến,nói là vợ đính ước của anh,anh muốn nghiền nát cô ta.

Anh chưa tặng được cho Vũ Văn một đám cưới,cô ta là ai mà có cái đám cưới đó?

Nhưng dù không đám cưới với bất kỳ ai,Vũ Văn cũng không thể mặc Soa rê trắng,đặt bàn tay nhỏ trong tay anh đi đến trước chúa,nói đồng ý cả đời này sẽ ở bên anh,yêu thương anh,làm vợ anh.

Bố mẹ muốn đám cưới,Vũ Văn cũng chẳng mặc váy cưới bên anh.

Anh nhìn thấy cô gái kia,một cô búp bê lồng khung kính,sự chán ghét trong anh tăng lên gấp bội.

Nhưng ánh mắt trong veo ánh lên màu nâu nhạt lạ lẫm khiến anh chăm chăm nhìn không rời mắt.

Ánh mắt Vũ Văn ngày đầu tham gia thanh niên tình nguyện cũng nhìn anh như vậy,ngọt ngào,trong veo,rụt rè,chỉ lén ngước lên nhìn anh.

Lục Hạo dù không muốn,cũng phải làm đám cưới,Vũ Văn đã không thể vào lễ đường với anh. Anh lấy ai,còn có quan trọng?

Đám phụ nữ quây quanh anh luôn chỉ mong cái vị trí Hà phu nhân này. Cô gái kia sẽ chẳng có gì khác,nhưng cô ta lại có ánh mắt giống Vũ Văn. Thế là anh gật đầu,đem đám cưới cho cô gái kia.

Vì anh muốn giữ ánh mắt đó bên mình.

"Em đang ở đâu vậy?"

"Cô gái kia,chỉ có đôi mắt giống em thôi."

"Cô ta khác em như vậy,tiểu thư như vậy,sao có thể là em,phải không?"

Ngày đám cưới,anh dằn mặt cô tránh xa anh,đừng làm phiền anh,ngoan ngoãn làm Hà phu nhân của cô ta,anh bắt gặp ánh mắt của cô một lần.

Ngày hôm qua,anh đang ở Vinchelclad,đang thoải mái đem men rượu chất vào người,đem nỗi nhớ cô hòa vào trong rượu,uống hết nỗi nhớ cô vào trong dạ dày. Chủ tịch Hà An gọi đến. Phải,ba anh gọi đến,nói rằng anh phải về nhà ngay.

Cô ta còn nói cả tuần rồi anh không về.

Anh trở về,cô ta loay hoay cất chăn,rời khỏi sô pha. Đã lợi dụng ba anh gọi anh về,giờ lại chạy về phòng,tỏ ra thanh cao. Cô ta muốn diễn,anh cho cô ta diễn,

Anh đem giận dữ trút lên người cô ta.

Vẫn là muốn trút giận,nhưng anh lại như bị bờ môi ngọt kia hút chặt lấy.

Vẫn là anh lại thấy ánh mắt Vũ Văn một lần nữa.

Lần này tồi tệ hơn,anh thấy mình giống những kẻ bẩn thỉu,cầm thú năm đó đụng đến Vũ Văn,anh thấy ánh mắt tuyệt vọng,oan ức của cô.

Cuối cùng,ba mẹ anh biết là do gọi đến và yêu cầu gặp anh,quản gia Lý không dám không nói sự thật vì mưu sinh,vì công việc của mình.

Anh biết mình trách nhầm,nhưng không thể nhận sai với cô.

Cô ta lại thấy anh thì bỏ chạy như thể tránh quái vật. Ngay cả mưa lớn như vậy cũng rời khỏi nhà đến cửa hàng của cô ta.

Cô ta,không muốn ở nhà vì có anh sao?

Nhìn cô gái mỏng manh chạy ra dưới mưa,anh thật muốn tóm lấy cô ta lại,nhốt lại trong phòng.

Nhưng cô ta có chân thì vẫn chạy.

Anh khó chịu,nghĩ ngợi rồi lái xe theo cô ta.

Anh quan sát kĩ hình dáng cô ta qua làn mưa dưới kính xe. Cô ta và Vũ Văn là hai người khác hoàn toàn.

Nhưng len lỏi trong tim anh có một tia thất vọng.

Anh khẽ nhìn cửa sổ,trên tay anh là cốc cà phê đen đặc.

"Em sẽ không trở về sao?"
 

Lượng Lượng

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 4 Anh Dịu Dàng Thật Sự Chứ Không Phải Diễn Kịch
LAMI SHOP vào tuần thời trang xuân hè. Công việc ngập đầu. Những phác thảo Tiểu Thuyết đã nhập hàng. Tiểu Thuyết kiểm hàng. Trong một phút,đầu óc cô như chao đảo.
- Không sao chứ,cô Đan?
Tiểu Thuyết cười nhẹ,lắc đầu. Cô trở về bàn làm việc.
Hai ngày nay cô không kịp về nhà.
Lục Hạo,anh ta,có về nhà không?
Tiểu Thuyết thở hắt,với ngón tay trắng muốt lấy chiếc cốc thủy tinh trà gừng,kê lên miệng.
Điện thoại cảm ứng trắng tinh trên bàn rung lên. Tiểu Thuyết với tay mở khóa màn hình.
Là lịch nhắc nhở tái khám.
Một năm nay,cứ hai tháng một lần,cô phải đi kiểm tra.
Bố mẹ nói cô học ngành thời trang,gặp tai nạn đến năm ngoái mới tỉnh.
Cô cảm giác trong khoảng trống rỗng đó,cô không hề chỉ vô thức nằm thực vật như vậy,nhưng cũng không hỏi ai được.
Nghĩ ngợi rồi cô bấm điện thoại về nhà.
- Thiếu phu nhân,cô vẫn ăn uống đầy đủ chứ?
- Tôi ổn,mai tôi sẽ về. - Cô ngừng một chút - Thiếu gia có về không?
- Thiếu gia không về,nhưng có gọi về,dặn gọi Thiếu phu nhân về. Tôi không dám gọi ngay cho cô sợ cô đang làm,định chiều gọi cho thiếu phu nhân ạ.
- Tôi biết rồi,mai tôi về.
Tiểu Thuyết gác máy.
Anh ta,muốn cô về sao?
Để giam cầm cô,hành hạ cô,hay lo lắng cho cô?
Hít một hơi,Tiểu Thuyết sắp gọn lại đồ. Cô chuẩn bị đi tái khám theo lịch hẹn.


- Vào đi.
Giọng nói trầm ấm vang lên. Tiểu Thuyết khẽ mở cánh cửa bước vào. Trước mắt cô là nụ cười quen thuộc.
- Em ngồi đây.
- Bác sĩ Hứa,em đến tái khám.
- Anh nhớ rõ lịch khám của em mà.
Người con trai cầm trên tay cốc hồng trà,đặt nhẹ xuống trước mặt cô. Một chàng trai lịch thiệp. Ánh mắt anh nhìn cô ấm áp.
Tiểu Thuyết cười nhẹ đưa hồng trà lên miệng khẽ nhấp nháp. Hứa Vĩ Phong chăm chú nhìn cô. Gò má trắng mềm của Tiểu Thuyết hơi ửng đỏ.
- Mặt em dính gì rồi sao?
Vĩ Phong cười. Gương mặt trắng rỡ của người đàn ông làm trong văn phòng. Đôi môi anh giãn ra,nụ cười hiền từ của lương y.
- Em chuẩn bị đi chụp CT đi. Dạo này đầu em còn triệu chứng choáng không?
- Ít,nhưng sáng nay em mới hơi chao đảo một chút.
- Theo tình hình của em máu bầm dần tan nên xuất hiện những triệu chứng như vậy. Nhưng nếu ít đi có nghĩa em dần hồi phục. Em không nhớ ra gì sao?
- Em không - Tiểu Thuyết lắc nhẹ. - Chắc như mẹ em nói,khoảng trống đó chắc em chỉ ngủ.
Vĩ Phong đưa hai tay,áp lên gò má bầu bĩnh của Tiểu Thuyết.
- Xem nào,gầy đi rồi này,gầy là xấu hoắc.
- Anh cứ coi em như trẻ em. - Tiểu Thuyết chu môi không hài lòng.
- Em còn nói,ai lúc tỉnh dậy,bám anh một bước không rời. Còn bắt anh đưa vệ sinh cá nhân,cơm cũng phải xúc cho em từng thìa. Ngay cả đến ngày anh cũng...
Tiểu Thuyết giật nảy,đưa bàn tay mịn trắng bịt lấy cái miệng xấu xa của Vĩ Phong,chặn lấy câu nói chưa kịp thốt ra khỏi miệng.
- Anh còn nói. Không phải anh không cho em làm sao. Không được nói nữa.
Vĩ Phong bật cười. Gương mặt anh ,trong mắt Tiểu Thuyết thật xinh đẹp như con gái.
- Em đi lấy số CT đi,xong mang phim chụp vào cho anh.
Tiểu Thuyết nhí nhảnh nháy mắt "Ok" rồi rời đi.
Cô gái này,anh đã chăm sóc cho cô ấy hai năm nay,từ khi cô hôm mê thực vật cả một năm trời.
Anh đến thăm khám cho cô,cô gái nằm yên,khép đôi mi cong veo.
Anh dần thắc mắc,gương mặt cô gái này tỉnh lại như nào?
Cô là bệnh nhân từ Mĩ chuyển về,anh tiếp nhận trực tiếp. Cô là bệnh nhân duy nhất nằm thực vật,anh chú ý tới cô nhiều hơn.
Không biết từ bao giờ,anh có thói quen ngồi kể cho cô nghe mọi thứ chuyện trên trời dưới biển.
Anh thấy bố mẹ cô kể cho cô nghe,anh cũng muốn kể cho cô nghe,để cô tỉnh lại.
Dần dần,anh quen kể với cô nghe tâm sự của mình,kể cho một người xa lạ. Cô ấy chỉ nghe anh kể,không hỏi anh,không thắc mắc,không đem chuyện của anh ra làm trò đùa. Anh thấy kì lạ,nhưng lại thấy dễ chịu.
Anh không biết,cô nghe hết,hiểu hết những điều anh kể.
Cô muốn mở mắt,muốn nói chuyện với anh,nhưng không thể mở.
Đến khi tỉnh lại,cô cũng giả vờ chưa nghe.
Cô không muốn mất người bạn như Vĩ Phong.
Cô sẽ cứ như vậy làm bạn với anh,an ủi anh.


Kết quả không có gì tệ. Tiểu Thuyết mỉm cười hài lòng,hít một hơi rời khỏi bệnh viện. Cũng cuối chiều rồi. Tiểu Thuyết gọi xe trở về nhà.
Đây,có phải nhà cô không?
- Thiếu phu nhân,cô về rồi. - Quản gia Lý đón cô vào,gương mặt đầy lo lắng.
- Thiếu gia ở nhà sao? - Tiểu Thuyết thấy trống ngực thùm thụp đánh.
- Vâng,cô vào đi ạ.
Tiểu Thuyết bước vào,anh ta đã ở trong phòng khách. Laptop làm việc le lói ánh sáng xanh trên gương mặt đầy tà mị. Anh không thèm ngước lên,đầy nguy hiểm.
- Thay đồ,tối nay có tiệc rượu.
Tiểu Thuyết khẽ gật đầu rồi nhanh như bay về phòng mình thay đồ.
Cô theo gót Lục Hạo lên xe của anh. Tài xế kính cẩn mở cửa cho cô và anh. Suốt quãng đường,Lục Hạo ngồi yên,khép chặt đôi mắt.
Anh khi ngủ trông hiền hơn.
Không khí yên lặng cho đến khi chiếc xe dừng lại tại khách sạn lớn. Lục Hạo bước ra và đóng sầm cửa xe. Tài xế Vương giúp cô mở cửa xe.
Đến cửa,anh chống đôi tay vững chãi trên hông. Tiểu Thuyết rụt rè đến,khoác đôi tay thanh mảnh vào anh. Đập vào mắt Lục Hạo là bộ ngực tròn trắng muốt.
Chiếc váy kéo cao,không lộ,nhưng Lục Hạo không chấp nhận cô ngực trần.
Muốn khoe cho ai ngắm chứ?
Tiểu Thuyết thấy Lục Hạo đi hơi chậm lại. Cô cũng hơi chững lại theo anh. Cánh tay hơi gòng lại. Cảm nhận hơi thở người đàn ông đi sau mình phả lại gần sau gáy khiến cô hơi giật mình.
Đi lên một chút,cô thấy chiếc váy hơi chệch xuống. Gì thế này?
Tiểu Thuyết tròn mắt.
Vòng gòm ngực nới lỏng.
Tiểu Thuyết gương mặt trắng hồng đỏ ửng lại,quay xuống nhìn Lục Hạo. Anh không nhìn cô,quay sang tài xế Vương.
- Đưa Thiếu phu nhân vào phòng 602 đã đặt,đưa đồ cho cô ấy.
Tiểu Thuyết giật mình. Nhưng trong lòng đã đem hai tiếng cảm ơn dành cho Hà Lục Hạo,cảm ơn kẻ đã cố gắng tháo dây áo của mình.
Một mình trong căn phòng nửa tiếng thì tài xế Vương đem đồ đến cho Tiểu Thuyết. Cô thay đồ nhanh chóng và theo tài xế Vương đi đến chỗ Lục Hạo. Người đàn ông chồng cô cao quý đưa ly rượu đỏ mận lên môi,nhấp nháp và nở nụ cười ngọt ngào cho cô. Trong nụ cười chứa đựng sự hài lòng khi thấy vợ mình thay một chiếc váy lóng lánh vàng,cổ cao tới sát cằm.
Như vậy mới là váy chứ.
Anh đến gần,khoác vào tay cô.
Một màn diễn hạnh phúc từ bàn này qua bàn khác. Tiểu Thuyết không tránh khỏi phải uống vài ly rượu. Bụng cô hơi quặn lên.
Cô cảm giác một dòng lỏng ẩm ướt trên váy mình.
Không phải chứ...
Bụng Tiểu Thuyết cộn lên dữ dội. Cô không còn cách nào khác,bảo nhỏ Lục Hạo đi tiếp khách,cô ngồi nghỉ một lúc. Cô đứng nguyên tại chỗ. Đợi đến khi tài xế Vương lại gần mới nhờ anh đưa về phòng và bất đắc dĩ nhờ anh đi mua đồ của phụ nữ khi đến ngày.
Bình thường cô không đau dữ dội như vậy,nhưng đến ngày,bụng Tiểu Thuyết mỗi lúc một đau.
Sau khi xử lí xong xuôi,cô theo tài xế Vương xuống phòng tiệc rượu. Tiệc cũng gần hết,Tiểu Thuyết theo Lục Hạo ra xe trở về. Gió đêm càng khiến bụng cô đau hơn. Trán lấm tấm mồ hôi. Cô cố gắng đợi về nhà uống thuốc. Rượu càng khiến từng cơn co thắt đau nhức.
Mặt Lục Hạo không một phản ứng. Anh nhàn nhạt mở miệng khi chiếc xe gần về đến nhà.
- Cô giở trò đủ chưa?
- ....
- Cô đến đây,lúc chào hỏi bố mẹ tôi thì lặn mất tăm.
- Tôi trở vào phòng xử lí cá nhân.
- Cô chọn đúng thời điểm đấy nhỉ. - Lục Hạo nhìn cô bằng nửa con mắt rồi đưa tay giữ cằm Tiểu Thuyết. - Ăn mặc thì như muốn khoe cả thế giới. Cô nghĩ tôi tin những gì cô nói sao?
- Anh không tin là việc của anh... - Câu nói chưa phát ra hết,tay Lục Hạo đã siết chặt cô.
- Cô nghĩ tôi muốn chắc? Cô muốn nói với bố mẹ tôi tôi đối với cô không tốt,khiến cô không muốn xuất hiện cùng tôi để tôi ở nhà với cô,để tôi quan tâm cô? Cô đừng quên,là cô bỏ đi hai ngày đấy. Cô ở cửa hàng liền hai ngày ai nói cô không? Cô làm gì ở cửa hàng hai ngày hả?
Ngột ngạt khiến huyết áp Tiểu Thuyết hạ thấp,cộng với đau bụng kinh kiến sức lực Tiểu Thuyết như bị rút hết.
- Tôi không,tôi... - Lục Hạo như siết chặt hơn. Tiểu Thuyết đau đến không thở nổi,toàn thân run lạnh.
- Thiếu gia,cậu bình tĩnh. - Tài xế Vương sợ hãi ngăn Lục Hạo lại.
Nhưng ai ngăn được con sư tử đang nổi giận chứ?
Lục Hạo như muốn nghiền nát cổ Tiểu Thuyết. Tiểu Thuyết chóng mặt do huyết áp tụt,lại chịu lực không nhỏ của Lục Hạo,cô tái nhợt,rồi cả người căng cứng lại,không thể phản ứng,hoàn toàn không nhớ điều gì xảy ra nữa.

- Cậu nói gì? Cô ta...
- Vâng,chính em đi mua cho Thiếu phu nhân.
- Sao đến bây giờ mới báo cáo?
- Thiếu gia,xin lỗi,tôi nghĩ đây là việc cá nhân của phu nhân.

- Tôi muốn gặp người nhà bệnh nhân một lát. - Tiếng bác sĩ chen vào giữa hai người.
Lục Hạo đi theo anh bác sĩ trẻ. Gương mặt anh ta nghiêm khắc nhìn anh.
Khi Tiểu Thuyết ngất,Lục Hạo thấy hốt hoảng,đưa Tiểu Thuyết vào viện gần nhất.
- Bệnh nhân tụt huyết áp,cộng với do uống rượu,tử cung co thắt nên đau bụng kinh dữ dội,sao anh để tình trạng bệnh nhân nghiêm trọng đến vậy?
- Tôi xin lỗi.
- Bệnh nhân đang chữa trị vết bầm não do tai nạn hai năm trước,đang thời kì tan vết bầm,rất ảnh hưởng đến tim,mạch và huyết áp,anh hết sức lưu ý thời điểm này cho.
- Cô ấy đang chữa trị vết bầm não sao?
- Bệnh án của bệnh nhân này lưu lại tại bệnh viện chúng tôi. Cô ấy sau khi từ Mĩ chuyển về do chúng tôi thiếu phương tiện điều trị chết não nên chuyển cô ấy lên tuyến trên.
- Chết não?
- Vâng,khi ở Mĩ về cô ấy sống thực vật.
- Tôi biết rồi,xin lỗi bác sĩ.
- Truyền xong đường,đợi cô ấy tỉnh là cậu có thể đưa cô ấy về.
Lục Hạo khẽ gật đầu.
Anh khẽ bước vào phòng bệnh Tiểu Thuyết . Cô đang điều trị,lại đến ngày,vì anh mà cô uống rượu.
Anh,đã hiểu lầm cô rồi sao?
Hai lần,đều là anh có lỗi.
Cô thực sự không hề có ý quấn lấy anh,gây phiền phức cho anh.
Lục Hạo với giấy thấm,lau những giọt mồ hôi lấm chấm trên trán Tiểu Thuyết.
"Tôi sai rồi,mau tỉnh lại đi".
Anh không nói,chỉ nói trong đầu với cô.
Nhưng cô lại nghe thấy,tỉnh lại.
Trước mắt cô,người muốn bóp cổ cô,lằn trên cổ cô dấu tay của anh,anh ta lúc này lại đang chăm sóc,đang lau mồ hôi cho cô.
Tiểu Thuyết hơi hoảng sợ,co rút lại.
Cô thấy Lục Hạo nhíu mày. Anh không nói với cô,quay sang gọi y tá.
- Vợ tôi tỉnh lại rồi,cô vào xem giúp.
Đầu Tiểu Thuyết trống rỗng. Vợ tôi?
Cô không nghĩ được điều gì,cho đến khi tài xế Vương bước vào,giúp cô chuẩn bị xuất viện. Chân Tiểu Thuyết cứng ngắc,khó nhọc theo tài xế Vương đứng dậy. Lục Hạo liền tiến đến,bế cô như cái gối,bế cô ra đến tận xe.
Anh nhẹ nhàng đặt cô vào,chứ không hung dữ như khi anh dùng lực siết lấy cổ cô.
Hành động này lặp lại khi về đến nhà,anh cũng xuống xe,mở cửa bên xe cô,tự tay bế cô lên đến tận phòng.
Quản gia Lý hốt hoảng lên theo. Anh cẩn thận đặt cô lên giường,lãnh đạm buông tiếng mà không nhìn quản gia Lý.
- Nấu cho cô ấy ly đường đỏ.
- Vâng...vâng.
Quản gia Lý không hiểu,nhưng vẫn làm theo lệnh của Lục Hạo. Anh còn tận mắt nhìn cô uống hết,tiến đến kéo chăn,tắt đèn cho cô.
Bàn tay ấm áp áp lên trán cô.
- Mai là đỡ thôi.
Tiểu Thuyết im lặng. Cô không nghĩ Lục Hạo sẽ có lúc dịu dàng thực sự với cô chứ không phải diễn kịch. Nhưng chỉ là do anh ta hối lỗi thôi.
- Nếu không khỏe,bảo tôi. Không cần cố như vậy. - ngưng một lát- Tôi không muốn đàn ông khác mua đồ phụ nữ cho vợ mình.-Lục Hạo ý nhị bổ sung
- Tôi...mai là khỏe rồi. - Tiểu Thuyết không biết nói gì nữa.
Lục Hạo cũng im lặng.
- Ngủ đi.
Anh chầm chậm ra khỏi phòng Tiểu Thuyết. Cánh tay anh dừng lại trước cửa.
- Xin lỗi.
Câu nói nhỏ chỉ đủ mình Tiểu Thuyết nghe rồi cánh cửa đóng lại,Lục Hạo cũng khuất sau cánh cửa lớn.
Anh ta,là người như nào?
Tiểu Thuyết tự hỏi nhiều lần và không thể trả lời.
- Ngủ ngon.
Cô khẽ nói. Hàng mi cong dần khép lại mệt mỏi.
 

Lượng Lượng

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 5 Đừng bao giờ,như cô ấy,rời xa anh
Tiểu Thuyết ở nhà bốn hôm mới khỏe lại,bốn hôm Lục Hạo liền ở nhà chăm cho cô. Anh luôn nhắc quản gia Lý mang đồ ăn lên cho cô. Hạnh phúc len lỏi từng chút vào trong tim Tiểu Thuyết. Cô không biết có phải chỉ vì áy náy mà anh tốt với cô,nhưng sự ngọt ngào đấy khiến cô muốn ở bên trong nó mãi mãi.
Tiểu Thuyết cầm tách cà phê,bước đến phòng Lục Hạo. Anh đang ngồi làm việc bên laptop. Cô rất thích ngắm anh lúc này. Ánh sáng xanh tỉ mỉ chiếu từng đường nét của anh. Anh chăm sóc cô dịu dàng,anh ở nhà. Hạnh phúc này,rõ ràng là có thời hạn. Cô muốn trong thời hạn của nó,cô muốn khiến nó thành thời gian đẹp nhất. Không biết nó sẽ kết thúc khi nào,bao giờ quay trở lại. Không biết bao giờ anh lạnh lùng trở lại. Vậy thì sao không tranh thủ khi nó còn bên cô,làm chút gì đó để nó lung linh nhất.
- Em ngắm nữa là mòn đấy. - Lục Hạo không rời khỏi màn hình,nhưng vẫn thấy dáng cô gái trắng như kẹo sữa,mái tóc ngang lưng quăn nhẹ mềm mại,đôi tay trắng mềm cầm tách cà phê đang tựa cửa qua màn hình laptop. Khóe môi cao quý khẽ nhếch lên.
Tiểu Thuyết hơi giật mình. Cô đang chìm đắm trong bức tranh đẹp thì bị gọi giật lại. Gò má ửng hồng nhanh chóng. Trông cô rõ ràng là cô gái đang yêu đương,thẹn thùng khi mải ngắm bạn trai thì bị phát hiện.
- Em...Em mang cà phê cho anh. - Nghe giống như cô đang cố quan tâm làm phiền anh - Quản gia Lý đưa cho em bảo em mang lên,bà ý đang bận.
- Em phải nghe lời quản gia Lý từ khi nào vậy? - Lục Hạo nhướn mày . Nhìn bộ dạng cô lúc này càng khiến anh càng muốn trêu chọc.
- Em... - Tiểu Thuyết phát hiện mình hớ lời,chỉ hơi gằm xuống,che đi gò má đỏ ửng dần.
- Em không mang vào cho anh uống sao?
- Dạ ? À vâng.
Tiểu Thuyết mang cà phê vào cho Lục Hạo. Anh nhấp nháp một chút.
Hai năm trước,anh cũng có một giấc mơ,có một cô gái chung sống với anh đến khi già,mỗi sáng pha cà phê cho anh,nấu những bữa cơm đợi anh về. Anh đi làm,trở về nhà cô ấy đeo tạp giề,mở cửa đón anh. Anh khẽ hôn trán cô ấy,tặng cô ấy một bó hoa đỏ rực.
Cô gái ấy,bỏ anh đi rồi.
- Không ngon à? - Tiểu Thuyết háo hức đợi lời khen của Lục Hạo,nhưng anh hơi ngẩn người. Tiểu Thuyết hơi hồi hộp.
- Không. - Lục Hạo cười nhẹ. Không biết có phải ảo giác không,Tiểu Thuyết thấy nụ cười anh mang chút mất mát. - Em hết chu kì rồi chứ? - Lục Hạo đột nhiên đổi chủ tài,đôi mắt gian tà.
- Hả? À vâng .- Miệng Tiểu Thuyết đắng nghét. Cô thầm nguyền rủa Lục Hạo. Anh có cần tham gia chuyện phụ nữ không? Không phải ở bên ngoài anh cũng hỏi mấy cô gái kia như vậy chứ?
Lục Hạo nhìn đôi môi nhỏ căng mọng bặm lại như cánh hoa,gò má trắng đỏ ửng xấu hổ khiến anh không tự chủ ghé lại gần môi cô.
Cô gái này,đúng là chưa yêu đương lần nào.
Đôi mắt to tròn của Tiểu Thuyết như căng ra thêm,run run kì lạ. Cô căng mắt nhìn anh,đôi môi đẹp đẽ sát lại môi mình rồi khép chặt lại hàng mi cong dày như cánh bướm. Anh ngửi thấy mùi sữa ngọt ngào trên cô gái trước mặt,đầu óc Lục Hạo lúc này cũng hoàn toàn trống rỗng.
Khoảng cách giữa hai đôi môi ngày một sát lại. Đôi môi anh khẽ chạm vào bờ môi êm mềm của Tiểu Thuyết.
" Này,em dùng nước hoa gì thơm thế?"
" Em không dùng nước hoa mà,anh có mua cho em đâu"
Cô gái nũng nịu,dựa vào ngực Lục Hạo. Lục Hạo như bừng tỉnh.
Anh đã có người để yêu.
Anh không thể có lỗi với Vũ Văn.
Cô gái này,anh chỉ có thể có lỗi với cô thôi.
Anh không thể đi xa hơn.
- Em háo sắc. - Lục Hạo chạm nhẹ lên má cô. Đôi má mềm như dán chặt tay anh lại.
Tiểu Thuyết thẹn thành giận.
- Ai bảo,anh đòi hôn em mà.
Lục Hạo nhướn mày,nở nụ cười gian tà kê mặt lại gần Tiểu Thuyết.
- Nói vậy là em muốn hôn anh ,anh chiều bà xã nhé?
- Anh... Ai bảo em muốn.
Lục Hạo đưa tay,nhéo lên đôi má trắng mềm,nở nụ cười hai bên,nụ cười Tiểu Thuyết rất thích.
- Anh bảo muốn đưa em đi ăn.
- Hả? - Tiểu Thuyết hơi ngẩn người.
- Em muốn ăn gì?
Bàn tay to đặt lên mái tóc mềm của Tiểu Thuyết,khẽ xoa tóc cô gái như kẹo sữa trước mắt rồi nhẹ nhàng gấp laptop,đứng dậy.
- Thay đồ đi,anh đưa em đi ăn tối.

***
- Em thích ăn ở đây sao?
- Ừ,em về đây một năm,em thích nhất ăn chả xiên với tương ớt ở ven đường như này. Anh thấy không ngon sao?
Lục Hạo cười nhẹ. Sao anh lại không thích chứ?
"Em thích món này từ nhỏ,toàn lén giấu tiền đi ăn. Cho anh này."
Trên ngón tay trắng mềm là xiên chả thơm lừng. Cô gái khoác áo xanh tình nguyện,mái tóc đuôi ngựa buộc cao tôn lên chiếc cổ thon trắng.
"Hôm nay anh tát nước vất vả,cho anh hai xiên."
- Anh không ăn thật à? - Đáy mắt tròn lung linh ánh lên mất mát.
Giọng nói trong veo,kéo Lục Hạo về thực tế. Trước mắt anh là Tiểu Thuyết,là vợ trên danh nghĩa của anh chứ không phải Vũ Văn.
- Không. Không sạch lắm,em ăn ít thôi. - Lục Hạo xoa đầu Tiểu Thuyết.
Tiểu Thuyết hơi cong môi đỏ mọng lên.
Đôi môi mọng lại có chút bóng loáng của xiên chả,thật khiến người ta muốn đặt vào đôi môi đỏ đó để hút lấy ngọt ngào của đôi môi mọng. Lục Hạo giật mình. Sao bây giờ anh chỉ nghĩ đến hôn cô gái này không biết...
Đường phố leo lắt đèn vàng. Lục Hạo chầm chậm đi cùng Tiểu Thuyết. Gió tháng tám nhè nhẹ. Tiểu Thuyết rất thoải mái.
- Anh... ghét em phải không? - Tiểu Thuyết phá tan sự im lặng. Lục Hạo sau khi cô vào viện thì đối với cô rất tốt. Nhưng cô vẫn muốn làm rõ khúc mắc khi mới cưới anh.
Lục Hạo nhàn nhạt nhìn cô. Cô nghĩ anh không trả lời.Anh yên lặng.
Một lúc lâu,Lục Hạo mới nhẹ nhàng nói,giọng anh trầm trầm hòa tan trong không khí.
- Sao em lại đồng ý cưới anh?
Tiểu Thuyết bị hỏi ngược lại đến nghẹn.
- Em... Không phải vì bố mẹ định ước sao?
- Em chỉ vì định ước đó thật sao? - Lục Hạo thật muốn hỏi cô không lo lắng mình gặp phải kẻ không ra gì hay sao? Nhưng anh mà hỏi thế,thật là đem mặt mũi anh đạp xuống đất.
Cô rất muốn nói,cô tin tưởng anh,cô trống rỗng,cô không biết tin ai,cô biết giấc mơ luật sư chính nghĩa của anh,nên cô tin anh. Nhưng...
- Em tin bố mẹ không gả em cho một tên côn đồ.
- Gì cơ? - Lục Hạo trợn mắt.
- Nhưng mà hình như em gả nhầm cho một anh độc ác rồi.
- Em... muốn chết đúng không?
Tiểu Thuyết lém lỉnh chạy lên trước,Lục Hạo vài bước đã tóm được cô lại,chọc buồn cô cười đến chảy nước mắt.
Rõ ràng như hai vợ chồng mới cưới nô đùa. Mà đúng là hai vợ chồng mới cưới.
Tiểu Thuyết len lỏi từng tia hạnh phúc vào tim.
Chỉ một tuần,Lục Hạo đối tốt với cô,cô cảm thấy như có cả thế giới.
Giá mà thời gian cứ mãi dừng lại như này.
- Mai em đi làm lại. - Tiểu Thuyết khẽ nhìn Lục Hạo. Cô rất muốn giống như những cặp vợ chồng khác. Cô đi làm,nấu những bữa cơm ngon,đợi Lục Hạo tan làm trở về.
- Mai anh cũng đến công ty. - Lục Hạo nhởn nhơ.
Tiểu Thuyết nhìn anh rồi ừ nhẹ.
Có phải anh sẽ lại không về không?
- 5 giờ anh sẽ đến cửa hàng đón em về.- Lục Hạo bật cười nhìn cô.
Đôi môi anh đào của Tiểu Thuyết khẽ giãn ra,đầy rạng rỡ. Lục Hạo cũng không kiềm được khi nhìn Tiểu Thuyết cười,đôi môi đẹp của anh cũng giãn ra.
Chiếc điện thoại Apple đen bóng loáng trong túi áo vest Lục Hạo khẽ rung. Anh nhướn mày,nhấc máy nghe.
Giám đốc Trần gọi báo anh họp.
Tiểu Thuyết thấy anh đi chậm lại,khẽ quay lại,thấy anh đang bàn công việc,cô cười nhẹ. Đi vài bước lên trên.
Cô bước qua đường. Lục Hạo vẫn đang vừa đi vừa nghe máy. Cô dừng lại,nhảy chân chim tại chỗ đợi Lục Hạo.
Đếm từng bước chưa thấy Lục Hạo đến,nhưng cô nghe thấy trống ngực đánh thình thịch,nghe thấy tiếng còi xe bấm gấp gáp.
Giật mình quay lại,đèn xanh đã bật từ bao giờ. Lục Hạo đang ở giữa đường. Trên tay anh vẫn cầm điện thoại áp vào tai.
- Lục Hạo,cẩn thận,tránh ra.
Tiếng Tiểu Thuyết hét vọng như cào xé không gian. Bấy giờ Lục Hạo mới thấy gương mặt tái nhợt của Tiểu Thuyết.
Và...
Cô gái kia đang quay lại,chạy về phía anh với tốc độ nhanh nhất.
Tim anh như bị đâm từng nhát theo bước chân của Tiểu Thuyết từng bước lại gần anh.
Tiểu Thuyết như cảm thấy thế giới thu hẹp lại. Chỉ một chút nữa thôi,chiếc xe ấy lao vào,cướp mất Lục Hạo,thế giới của cô cũng sẽ biến mất.
Khôngggggggggggg.
Từng tích tắc vùn vụt trôi qua. Tiểu Thuyết,cô có ngốc không? Anh từng là một quân nhân,dù là đi nghĩa vụ,thời gian đó đủ rèn luyện anh những phản xạ nhanh nhạy nhất. Anh có thể tránh. Nhưng cô gái mỏng manh kia đang lao đến,giành anh với tử thần.
Chỉ một nháy mắt thôi,chiếc xe kia sẽ lao đến,cướp đi một người hoặc cả hai người họ.
Cô gái kia ngày một lại gần anh,chỉ nháy mắt sẽ lao đến anh,nhập lại thành một.
Lúc này,đầu óc Lục Hạo lại hoàn toàn trấn tĩnh. Chiếc xe gần như đang sát vào người anh,Tiểu Thuyết cũng gần như chạm vào anh,anh ngã xấp đèxuống người Tiểu Thuyết,ôm cô lăn ngược vào lề đường,trước khi cô tiến lên vào bánh xe và tai họa khủng khiếp xảy ra.
Chiếc ô tô vun vút lao qua.
Tiểu Thuyết nằm gọn trong tay Lục Hạo.
Lúc này,anh mở trừng đôi mắt đẹp đẽ,nhìn chằm chằm cô gái trong tay mình.
Mắt Tiểu Thuyết mờ mịt,gương mặt xinh đẹp trắng bệch. Anh ôm chặt cô vào lòng.
- Rốt cuộc em có não không hả? Em có biết em vừa làm gì không hả?
Tiểu Thuyết không nói gì. Cô ở trong vòng tay anh. Ấm áp lại len vào cơ thể cô.
Lục Hạo đưa cô ra trước mặt,kiểm tra một loạt chân tay cô. Khi chắc chắn cô không bị thương,bàn tay ấm áp đưa lên mặt cô,khẽ vuốt sợi tóc óng vàng đang sợ hãi rủ trên gương mặt cô.
- Em không sao chứ?
Tiểu Thuyết run lên,thu anh vào tầm mắt. Lục Hạo lại xiết cô trong lòng.
- Đừng bao giờ ngốc như vậy nữa,được không? Em nghĩ em có chuyện gì,anh có thể sống tiếp sao?
Lục Hạo đã nghe tiếng tim mình chết từng nhịp khi cô gái ấy cứ như vậy sắp biến mất khỏi cuộc sống của anh. Cảm giác đau đớn như khi Vũ Văn rời bỏ anh.
Tiểu Thuyết không thể nghĩ gì hơn,cô chỉ biết,phải giành anh lại,nếu không,thế giới của cô mãi biến mất,trống rỗng.
Trong tim anh,cô gái này từ khi nào lại không thể biến mất?
Trong tim cô,chàng trai này từ khi nào đã trở thành cuộc sống của cô?
Khi mất mát đến,người ta mới biết nó quan trọng đến như nào.
Lục Hạo xiết chặt cô gái.
"Đừng bao giờ,như cô ấy,rời xa anh" Tiếng tim của Lục Hạo nói với cô gái trong lòng anh. Anh không thể nói ra thành lời.
"Mãi mãi cũng không được rời xa anh... "
Cô... có thể nghe thấy những gì tim anh nói?
 

Lượng Lượng

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 6 Anh,Phải Làm Gì Với Em Đây?
Lục Hạo bế Tiểu Thuyết trở về phòng. Chân Tiểu Thuyết vẫn không thể bước nổi vì hoảng sợ. Và Lục Hạo muốn ôm chặt lấy cô gái này. Cô ấy trong lòng anh,anh mới thấy yên lòng. Ít nhất là lúc này.
Anh đặt Tiểu Thuyết lên giường,vén chăn cho cô. Tiểu Thuyết đã tiếp nhận quá nhiều cảm xúc,cô mệt mỏi chìm ngay vào giấc ngủ.
Có chàng trai ngồi lặng trong bóng tôi,trông một cô gái khép chặt đôi mắt xinh đẹp,chìm trong giấc ngủ.
Trong tim anh là bao nhiêu cảm xúc.
Anh vốn không thể chấp nhận cô,người con gái vì tài sản bất chấp anh là người như nào,kết hôn với anh,nhưng hóa ra,là anh hiểu lầm cô,cô gái không hề có ý quấn lấy anh. Chỉ vì ánh mắt cô ấy quen thuộc,anh chú ý đến cô ấy. Anh thấy có lỗi,đối tốt với cô như em gái,nhưng lại cảm thấy những ngày bên cô,anh cười nhiều hơn,và đã hai năm,anh mới thấy mình sống trong những ngày bình yên như ngày sống bên Vũ Văn.
Anh lại không thể tiến xa hơn với cô,anh,không thể yêu cô.
Anh đã có Vũ Văn.
Nhưng cô gái ấy lại ngốc đến mức lao vào ô tô để giành anh lại với tử thần.
"Anh phải làm gì với em đây?"
Lục Hạo lặng lẽ rời khỏi phòng Tiểu Thuyết,hít hơi đêm vào lồng ngực rộng lớn. Gió đêm khiến anh tỉnh táo hơn.

***
Tiểu Thuyết tỉnh dậy thì nắng đã sáng rực phòng. 8 giờ.
Lục Hạo không còn trong phòng cô. Hôm qua,anh đã ngồi trông cô đến khi cô ngủ.
Tiểu Thuyết khẽ mỉm cười.
Khi Tiểu Thuyết xuống ăn sáng,quản gia Lý nói anh đã đi từ sáng.
"5 giờ anh sẽ đón em ngoài cửa hàng."
Có phải anh đã ghé qua cửa hàng của cô? Môi Tiểu Thuyết không tự giác mỉm cười.
Cảm giác yêu đương thật hạnh phúc.
Không biết anh nghĩ như nào. Nhưng...cô mỗi lúc càng thích anh nhiều hơn.
Cô không biết anh nghĩ về cô như nào. Nhưng anh không còn ghét cô như lúc mới cưới.
Hôm qua,khi nhìn thấy tử thần đằng sau anh,gần như thế giới của cô đóng sầm lại,giống như mảng kí ức trống rỗng đen kịt của cô,cô không nghĩ được gì,ngoài việc giành anh lại bằng mọi cách.
Cả một ngày trong cửa hàng,Tiểu Thuyết đã phác thảo rất nhiều mẫu.
Cô nghĩ đến Lục Hạo sẽ mặc những mẫu cô thiết kế. Cứ như vậy,khoác cho Lục Hạo từng bộ,từng bộ.
Anh...có thích những bộ đồ cô thiết kế không?

***
- Hà Tổng,tay anh sao vậy?
Cần Bình mang tài liệu vào phòng tổng giám đốc. Bàn tay băng lại của Lục Hạo khiến anh nhíu mày. Hôm qua,tay anh đã sượt qua mặt đường để kịp nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia,ôm ngược cô ấy vào lề đường.
Cần Bình là bạn đại học của Lục Hạo. Anh vào công ty làm giám đốc chi nhánh cho Lục Hạo. Không phải vì anh là người thừa kế Hà An,mà vì cùng học tiểu học,trung học,cao học,đại học,cùng đi đào sắn,cùng đi bán đồ ăn ở chợ đêm khi bé xíu,cùng nghĩa vụ,cùng nhau đã 20 năm. Dù sao,Lục Hạo vẫn còn một người bạn thật sự. Lục Hạo từng một lần bị thương vì Vũ Văn. Đã hai năm,anh mới thấy bạn mình bị thương.
Lục Hạo trầm ngâm.
- Cậu nhớ năm đó,Vũ Văn đưa một bà cụ qua đường. Bà ấy già lắm rồi,đi chậm từng bước,đèn xanh thì đã bật,tôi đã chặn trước xe để cô ấy đưa bà cụ qua đường,xe quệt qua,tôi đã phải bó bột ba tháng không?
- Hạo,cậu có tâm sự à?
- Có một cô gái giống Vũ Văn.
- Giống Vũ Văn?
- Không. Cô ấy chỉ giống đôi mắt Vũ Văn thôi.
- Cậu thích cô ấy?
- Tôi sợ tôi sẽ thích cô ấy. Tôi yêu Vũ Văn,không thể có lỗi với cô ấy.
- Hạo,Vũ Văn đi lâu rồi.
- Mình biết. Cô ấy,hôm qua,ngốc nghếch đến nỗi lao đến đầu xe ô tô cứu tôi.
- Cậu không sao chứ? - Cần Bình lo lắng.
- Nhờ cô ấy,tôi không sao.
- Đi uống cốc bia đi. - Cần Bình đề nghị. Lục Hạo yên lặng thay lời đồng ý.


***
- Cậu thích cô ấy? - Cần Bình nhìn Lục Hạo ,hỏi lại bạn mình lần thứ hai.
Khóe môi Lục Hạo nhướn nhẹ lên,kê cốc bia vào miệng,dòng men mát lạnh lại khiến anh tỉnh táo hơn.
- Cậu thấy vậy? - Lục Hạo hỏi lại.
- Cậu nghĩ nhiều về cô ấy,nói nhiều về cô ấy. - Cần Bình cười nhẹ. - Giống khi hỏi về Vũ Văn trước đây.
Khóe môi đẹp đẽ ướp men lại giãn nhẹ thành nụ cười buồn.
- Có thể không nghĩ đến sao?
Cần Bình lặng lẽ.
- Cậu thích cô ấy,nhưng không cho phép mình tiếp tục?
- ....
- Và cũng sợ cô ấy thích cậu. Nhìn cô ấy lo lắng,vì cậu mà liều mạng,cậu sợ càng kéo dài,cô ấy càng đau lòng?
- Cậu đúng là bạn mình.
Cần Bình bật cười. Hai cốc bia chạm nhau.

5 giờ.
Tiểu Thuyết tô nốt màu đen chiếc áo sơ mi của phác thảo. Nhân vật cô vẽ hiện lên là gương mặt chàng trai đôi mắt đẹp nhưng buồn,gương mặt hao dài kì lạ,nhưng đẹp đến kì lạ,đường nét như tạc từng chút tỉ mỉ.
Đôi môi căng mọng chúm lại nụ cười. Cô nhận thấy mình cười nhiều hơn.
"Năm giờ anh sẽ đến cửa hàng đón em về."
Tiểu Thuyết vội dọn bàn làm việc,khoác chiếc Gile dài ngang đùi màu kem nhẹ xinh đẹp trở ra đợi Lục Hạo.
Gió tháng tám thổi nhiều hơn. Mái tóc ngang lưng mềm óng vàng nhẹ mặc cho gió thổi nhẹ. Ánh nắng nhạt buổi chiều khẽ đậu trên đôi vai yêu kiều. Lục Hạo thu vào tầm mắt cô gái có gương mặt bầu bĩnh rực sáng dưới tia nắng nhạt nhòa. Đôi môi anh đào của cô ấy hé mở,ngọt ngào. Anh muốn đến ôm chặt cô gái vào lòng.
" Cậu có thể đến với cô ấy mà."
" Cậu sợ mình sẽ yêu cô ấy,là cậu yêu cô ấy rồi."
" Cậu đừng để cô ấy ảo tưởng,nếu không muốn đi xa hơn với cô ấy,nếu không,người đau khổ sẽ chỉ là cô ấy."
Anh đến ôm cô ấy vào lòng lúc này,cô ấy sẽ đau khổ hơn.
Anh không thể đến với cô ấy.
Đèn xanh.
Lục Hạo xiết nhẹ vô lăng. Chiếc Mazda cứ đứng lặng lẽ bên lề đường không khởi động.
Cô gái mỉm cười nhẹ,ngồi xuống bậc thềm,bên giàn hoa tím nhỏ dần hòa màu với màn đêm.
Đèn đường lên sáng rỡ khu phố.
Chàng trai trong chiếc xe vẫn ngồi lặng ngắm cô gái.
Lục Hạo vẫn chưa đến. Tiểu Thuyết thu vào tầm mắt những chiếc xe đang lao trên đường phố lên đèn.
Chiếc xe Mazda vẫn không xuất hiện.
Cô không biết,bên góc kia đường,chiếc xe đã đậu nhẹ nhàng và người trong đó đang lặng toàn bộ từng nét mặt của cô.
Từ khi ánh sáng vẫn chiếu rõ từng nét hạnh phúctrên mặt cô ấy,đến khi ánh đèn vàng chiếu lên nét lo âu trên gương mặt cô ấy.
"Chắc anh ấy đang đến."
Cô gái cầm chiếc điện thoại ,ánh sáng rọi lên mặt cô.
6h30.
"Anh bận sao?"
Cô ấy lo lắng nhiều hơn,bấm điện thoại liên tục. Tay Lục Hạo vô thức với chiếc điện thoại. Cô ấy,vẫn không gọi cho anh.
Anh chỉ nói sẽ đón cô,cô ấy vẫn ở đó đợi.
Lo lắng đến xem giờ liên tục,nhưng,cũng không gọi đến cho anh.
Cô...thực sự ngốc nghếch đợi đến khi anh đến chứ không gọi anh,phiền anh?
8 giờ.
Ánh sáng những nhà ăn bên đường nhộn nhịp. Thực khách dần rời khỏi nhà hàng,nụ cười hài lòng ngon miệng. Tiểu Thuyết ngồi lặng nhìn từng người rời khỏi. Lục Hạo thực sự thất hẹn?
Anh chỉ mới đối với cô tốt hơn một chút thôi,anh chỉ nói,nhưng cô đã tin?
Cô tin anh,một cách vô điều kiện. Giống như trong kí ức trống rỗng của cô,cô tin anh và kết hôn với anh.
Anh,sẽ đến.
Anh,sẽ không làm cô thất vọng chứ?
10h30
Trời đêm cuối hè lên cao. Những chấm sáng nhẹ nổi bật trên bầu trời đen đặc.
Ánh sáng đèn yếu ướt chiếu từng đường nét Tiểu Thuyết trước thềm cửa hàng. Võng mạc Lục Hạo in hình đôi mắt long lanh mềm ướt sương đêm của cô.
Cô,đợi anh đến tận bây giờ?
Cô đã trên trăm lần muốn gọi cho anh.
6 giờ,cô nghĩ anh tắc đường đến muộn.
7 giờ,anh chắc bận việc công ty rồi.
8 giờ,có khi nào anh quên hẹn với cô không?
9 giờ,anh mà quên,anh về nhà,thấy cô,không thể không đến đón. Có khi anh xảy ra chuyện gì rồi không? Không. Tiểu Thuyết lắc mạnh đầu,gạt bỏ suy nghĩ vớ vẩn. Nếu có chuyện,quản gia Lý phải gọi cho cô. Hay,anh không về nhà? Một chút nữa thôi,anh sẽ đến.
10 giờ,chiếc Mazda quen thuộc vẫn không xuất hiện. Hàng mi dày sũng ướt sương đêm hay dòng nước trong veo mặn chát. Anh,sắp đến rồi. Anh sẽ đến mà.
10 giờ 30 phút,trên một trăm lần,Lục Hạo xiết vô lăng,tay đặt vào chìa khóa khởi động xe,anh muốn đến đón cô.
"Cậu không thể đến với cô thấy thì đừng gieo hi vọng cho cô ấy."
Mỗi lần chuẩn bị vặn khóa xe đến với cô,câu nói thành thật của Cần Bình lại vang lên,ngăn chiếc xe trở bánh. Lục Hạo thấy gương mặt trắng nhỏ khẽ ngước lên cao gạt nước mắt chảy ngược vào trong,trái tim anh như bị ai cầm dao đâm,hô hấp khó khăn. Đôi tay lớn siết chặt lại thành quyền,gân xanh nổi cộm như bung ra.
Nếu anh không đến,có phải,cô ấy cứ như vậy,đợi anh cả đêm?
10 giờ 35,đôi mắt tròn đang cụp xuống hơi nheo lại. Ánh đèn sáng bừng của chiếc Mazda chiếu lên gương mặt mệt mỏi của Tiểu Thuyết.
Đôi chân trắng mịn như nhũn ra,nhưng cô vẫn vội đứng dậy. Cửa xe bật mở. Đồng tử nâu ngọt ngào in hình chàng trai cao lớn,đẹp đẽ dưới màu đen màn đêm đang lại gần cô.
- Anh đến rồi. - Đôi môi căng mọng đã mệt mỏi đến nhợt nhạt,khẽ mấp máy.
Lục Hạo không nói,vội ôm lấy cô gái đang gần như ngã ngất,mềm nhũn không thể tự mình đứng vững.
Lục Hạo để cô nằm trên đùi,tay lái xe. Anh phải đưa cô ấy đi ăn. Tiểu Thuyết chưa ăn tối.
" Hàng cháo này ngon lắm,em chuyển nhà cho bà cụ,bọn mình đi ăn đêm." Vũ Văn nhẹ nói bên tai anh,đôi mắt nâu đá lông nheo với anh.
Chiếc Mazda dừng lại ở quán cháo đó.
Lục Hạo nhìn Tiểu Thuyết xúc từng thìa nhỏ bỏ vào khuôn miệng nhỏ xinh. Lục Hạo cười nhẹ,với tay cầm chiếc giấy ăn,khẽ chấm vào bờ môi êm mềm từng khiến anh như bị hút chặt lại.
Thịch.
Tim Tiểu Thuyết nhói lên. Anh,cứ dịu dàng như vậy,chẳng khác nào giữ chặt lấy trái tim cô.
- Xem em kìa,có ai ăn đến để phần như em không?
Tiểu Thuyết khẽ chớp hàng mi cong veo nhìn anh. Đôi môi anh đào hơi hé mở. Anh,phải quay sang nhìn trời đêm bên ngoài cửa sổ. Anh không cam kết,còn nhìn nữa,anh sẽ không bất chấp tất cả mà chìm vào trong đôi môi nhỏ đó của cô.
- Anh đến muộn...
Lục Hạo hít một hơi,trầm ngâm nhìn Tiểu Thuyết. Đôi tay trắng trẻo cầm thìa hơi ngừng lại.
- Em chỉ sợ anh có chuyện. Hôm qua,khiến em sợ.
Tiểu Thuyết không nhìn anh,tiếp tục xúc những muỗng cháo nhẹ. Vị cay xộc lên mũi.
Cô,rất sợ anh không đến.
- Anh không sao. - Lục Hạo cầu mong cho ai đó đánh anh một trận cho tỉnh lại.
Tiểu Thuyết khẽ ngước anh rồi gật nhẹ,thấp thoáng nụ cười.
Không khí im lặng.
Lục Hạo đưa Tiểu Thuyết về nhà rồi vào phòng.
- Em ngủ ngon.
Lục Hạo chuẩn bị rời đi,bàn tay nhỏ mềm nắm lấy anh lại. Hơi ấm đó,mềm mại dó chẳng khác nào giữ anh lại.
- Em...rất sợ anh không đến.
Lục Hạo khẽ thở nhẹ. Anh quay lại nhìn cô gái khẽ cúi xuống,không kiềm được đặt đôi môi mát lạnh lên vầng trán trắng mịn.
Một lần thôi,để anh làm theo trái tim anh bảo. Anh sắp không chịu đựng nổi rồi.
- Anh không đến,em định không về sao?
Ánh mắt sâu xa của Lục Hạo u buồn.
Anh đang phạm sai lầm,cho cô hi vọng về cái tình yêu không thể thành.
Tiểu Thuyết chỉ lặng lẽ. Cô cũng không biết,cô sẽ đợi anh đến mấy giờ.
- Em vào giường,ngủ ngon. - Lục Hạo không hỏi thêm,nhắc cô đi ngủ.
Tiểu Thuyết cười nhẹ.
- Anh ngủ ngon.
Lục Hạo khuất sau cánh cửa nâu nhẹ.
Nhưng,chân anh lại không nhấc tiếp. Lục Hạo khẽ ngồi gục xuống.
Cô gái này,chỉ bốn ngày chăm cô,nhưng cô dễ dàng đem lại cho anh bình yên,khiến anh không muốn rời xa một chút nào.
Anh yêu Vũ Văn,nhưng lại dễ dàng thích cô đến vậy. Cô gái ngốc ngếch chờ anh năm tiếng đồng hồ. Anh lại không thể để mặc cô ấy cứ ngốc ngếch ở đó đợi đến trời sáng.
Càng yêu anh,em sẽ càng đau khổ.
Anh,phải làm gì với em đây?
 

Lượng Lượng

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 7 Ghen
Tiểu Thuyết nhìn chăm chăm chàng trai trong phác thảo. Đôi mắt nâu trong veo hơi lấp lánh. Cô thích anh. Cô tưởng tượng anh mặc đồ cô tự tay thiết kế.
Anh đến muộn,anh lặng lẽ nhìn cô.
Anh,muốn trốn tránh tình cảm của cô?
Có những người,chỉ cần đến tiến gần lên một bước với họ,họ mãi biến mất,không bao giờ trở lại.
Lục Hạo áy náy vì cô thích anh?
Anh,không thích cô?
Bản vẽ như ướt nhòe.
Chỉ có cô gái trong phác thảo mới ở bên chàng trai mãi mãi.
Nếu vậy,cô chỉ muốn là bản phác thảo thôi.
3 giờ,nhưng Tiểu Thuyết chẳng muốn làm gì nữa. Cô đi kiểm tra hàng. Cuối cùng,đầu óc vẫn không để ở cửa hàng.
Cuối cùng,cô trở về nhà sớm. Ở cửa hàng cô cũng không làm được việc gì. Cô muốn về,ngủ một giấc thật ngon. Giá mà ngủ dậy,mọi thứ đều trở lại bình yên.

- Hà Tổng,đây là hồ sơ phải duyệt trong hôm nay ạ.
Thư kí Hoàng nhìn chàng trai trong vets xám rạng rỡ đứng dưới cửa sổ nắng sáng. Cảm nhận của cô là cô đang thấy một bức tượng tinh xảo.
Lục Hạo không quay lại. Cô nhẹ nhàng đặt chúng xuống bàn và chầm chậm bước ra ngoài.
Chàng trai quay lại. Anh trở lại bàn làm việc. Người ta nói đàn ông làm việc cho phụ nữ tiêu tiền. Người anh muốn chia sẻ,đã bỏ anh đi rồi.
Lục Hạo thở hắt. Anh đưa tay gạt phắt chồng giấy tờ trên bàn.
Anh xuống gara,khởi động xe về nhà.


Tiểu Thuyết về nhà,chiếc Mazda đã yên lặng bên sân.
Anh... ở nhà?
Tiểu Thuyết trở vào nhà vội vàng.
- Thiếu phu nhân,hôm nay cô cũng về sớm ạ?
- Anh ấy...
- Thiếu gia mới về ạ.
- Tôi biết rồi.
Giàn Tigon hồng rực dưới nắng nhạt. Chàng trai tựa ghế mây,chìm trong những cánh Tigon nhỏ xinh. Tiểu Thuyết ngẩn người. Anh lặng lẽ như bức tranh đẹp. Tiểu Thuyết tới gần,khẽ ngồi xuống,gối đầu vào đùi Lục Hạo.
Tim Lục Hạo khẽ run nhẹ. Cô lặng lẽ ngồi bên anh. Đôi bàn tay khẽ chạm vào mái tóc mềm óng vàng màu nắng.
- Em... không làm anh mệt mỏi chứ?
- Em,lo cho anh?
- Ừm.
Lục Hạo khẽ mỉm cười.
Anh hạnh phúc. Ước gì cứ mãi như này.
Nhưng...
Cuối cùng,nó vẫn sẽ phải kết thúc.
Nếu biết sẽ phải kết thúc,thì đừng bắt đầu để đau khổ không tìm đến cô.


***
FOODY
- Sao trông mặt em như ăn phải đạn thế kia? - Vĩ Phong khẽ cười nhẹ,nhìn cô gái kẹo sữa thả hồn trên mây,tay cầm dĩa nhưng chẳng cắt nổi lát nào,cứ cầm dao đặt vào đó và ngẩn người.
- ...
- Tiểu Thuyết. - Không có tiếng đáp,cô gái vẫn nhìn chằm chằm miếng bít tết đỏ rực không có phản ứng,Vĩ Phong kiên nhẫn gọi cô. Lúc này cô gái mới giật mỉnh,ngây ngốc nhìn anh.
- Hả? À,em không sao.- Cô cười,lắc nhẹ nhẹ chiếc đầu nhỏ xinh.
- Còn không có? - Vĩ Phong dịu dàng cốc nhẹ trán cô một cái,dịu dàng cầm dĩa thịt bò,xắt từng miếng cho cô.
Chiều nay là ngày cô tái khám. Kết quả vẫn không có gì không ổn. Nhưng cô gái kia cứ ngẩn người cả chiều nay.
- Không phải em nhớ ra gì rồi chứ?
- Em... thích anh ấy,nhưng em sợ làm gánh nặng của anh ấy.
- Sao cơ ? À,chồng em á?
- Anh ấy,hình như thấy gánh nặng về việc em thích anh ấy. Giống như khi mới kết hôn,anh ấy thấy em vì tiền mới kết hôn với anh ấy.
- Cậu ta...chẳng hiểu gì em.
- Phải,anh ta chẳng hiều em. - Tiểu Thuyết chầm chận nói,tiếng nói nhỏ như tan vào không khí. - Anh ta là đồ xấu xa.
Tiếng nói rất nhỏ,nhưng vẫn lọt vào tai Vĩ Phong
- Vậy mà em vẫn thích anh ta? - Vĩ Phong trêu chọc. Anh cười,rất giống Lục Hạo,hàm răng trắng đều khiến nụ cười anh lấp lánh khiến người khác ngẩn người khi thu vào tầm mắt.


- Cậu,cuối cùng,vẫn thua trái tim ,đến đón cô ấy? - Cần Bình bật cười nhìn Lục Hạo đang rầu rĩ.
- Cậu còn tâm trạng cười? - Lục Hạo gằn từng tiếng.
- Không thì sao? Khóc hộ cậu à? - Cần Bình cười vẫn chưa nhặt kịp miệng. Anh là người duy nhất không sợ ánh mắt Lục Hạo mà có thể cười thoải mái trước mặt cậu bạn lạnh như tượng.
- Không đón, cô ấy sẽ có thể đợi đến sáng. - Lục Hạo khẽ khép đôi mi dài mệt mỏi.
- Cậu lo cho cô ấy. Nếu không,cậu quan tâm cô ấy đợi đến mấy giờ làm gì? Ngoài Vũ Văn,cậu vốn đâu quan tâm người khác nghĩ gì đâu?
- Tớ,từng hiểu lầm cô ấy.
- Cô ấy giỏi thật,khiến cậu thấy áy náy.
- Phải,cô ấy giỏi thật. - Lục Hạo nhếch môi,đưa ly rượu màu mận rực kê lên khóe miệng cao quý.
- Ăn đi,cậu uống xuông ly thứ t.ư rồi đấy. - Cần Bình nhắc nhở.
Lục Hạo nhếch nửa khóe miệng,ngón tay cắt dĩa bò đỏ rực,bỏ vào miệng.
- Lục Hạo,cậu có thể đến với cô ấy mà. - Cần Bình chầm chậm nhìn Lục Hạo. - Vũ Văn sẽ chúc phúc cho cậu mà.
- Mình sao có thể đến với cô ấy chứ.
Lục Hạo đặt chiếc dĩa bít tết mới vơi được mấy miếng xuống. Dĩa bít tết không phải không ngon,mà có ngon hơn nữa,anh cũng không thể nuốt trôi thêm thứ gì nữa. Đầu óc Lục Hạo xuất hiện hình cảnh cô gái tay cầm chả xiên,tay kia đưa lên miệng cho anh. Môi cô ấy bóng mỡ,dưới ánh đèn,nó lại khiến anh thấy ngọt ngào đến muốn đặt lên đôi môi đó,hút hết ngọt ngào của đôi môi mọng đỏ,êm mềm đó. Anh nhớ đến cô,không phải Vũ Văn.
Tự cười nhạo mình,Lục Hạo khẽ đứng dậy,khoác áo Vets trắng ưu nhã,chuẩn bị bước đi.
- Cậu không ăn nữa à?
- Cậu ăn đi,mình đi ăn chả xiên.
Cần Bình nghe hai từ chả xiên ,có cảm giác bị hai từ đó chặn nghẹn lại. Không phải Vũ Văn thích nhất là chả xiên lề đường sao?


- Em không thích bít tết à? - Vĩ Phong khẽ chớp đôi mi đẹp,nhìn chằm chằm cô gái trước mắt,trầm ngâm.
Tiểu Thuyết ngước lên,đôi mắt hơi ngạc nhiên. Đôi môi anh đào khẽ giãn nhẹ rồi khẽ xắt miếng thịt bò đặt vào miệng.
Cô chầm chậm đặt dĩa xuống.
- Hôm nay em thấy không ngon.
- Em muốn ăn gì?
Tiểu Thuyết ngưng năm giây suy nghĩ rồi khóe môi giãn nhẹ.
- Chả xiên.
- Ăn nốt đi đã rồi anh đưa em đi. - Vĩ Phong nhướn mày nhìn Tiểu Thuyết rồi bật cười.
Miếng thịt trên đĩa mềm nhưng Tiểu Thuyết cắt đến mấy lần không được. Vĩ Phong chống cằm nhìn cô gái trước mắt. Tiểu Thuyết cau có.
- Anh không được cười em.
Vĩ Phong lườm cô,vươn tay cầm dĩa cô đặt về phía mình rồi xắt từng miếng,chầm chậm đưa lên miệng Tiểu Thuyết.
- Để em tự ăn. - Tiểu Thuyết hơi né.
- Ăn xong mới được đi ăn chả xiên. Em ngất ra đấy anh lại phải đưa em vào viện,phiền phức cho anh.
- Gì hả? Làm gì có chuyện ngất chứ? - Tiểu Thuyết lườm anh rồi phì cười.
Tay Vĩ Phong đưa gần miệng cô. Khóe miệng đỏ ngọt ngào khẽ mở ra,ánh mắt ánh lên vui vẻ.
Nhìn từ bên ngoài,đó là một cặp tình nhân hạnh phúc. Gò má trắng mềm bầu bĩnh ửng đỏ,như ngượng ngùng e thẹn trước hành động thân mật của người yêu.
Tiểu Thuyết không biết,gương mặt ửng đỏ của cô đang thu vào trong tầm mắt lạnh căm của ai đó phía bên cửa tầng trên đi xuống.
- Hạo,cậu nhìn gì...
Chưa hết câu,Cần Bình đã há hốc ngạc nhiên,cậu bạn anh tiến đến chiếc bàn,chàng trai đang ân cần xúc cho cô gái,cô gái đang ánh lên gương mặt hạnh phúc. Họ hạnh phúc thì cậu bạn anh đâu liên quan gì chứ mà cậu ta tiến đến với gương mặt như muốn giết hai người họ vậy?
Ánh sáng trước mắt Tiểu Thuyết đã bị bao trùm bởi Lục Hạo. Cô ngước lên. Nếu cô kịp đưa miếng thịt đó vào miệng,bảo đảm bây giờ cô sẽ nghẹn.
- Sao anh lại ở...
Câu nói chưa kịp hết câu,cánh tay trắng thon của Tiểu Thuyết đã bị Lục Hạo xiết lấy,kéo cô đứng dậy.
- Anh,nghe em nói.
- Tôi không muốn nghe cô nói.
- Anh dừng lại,buông cô ấy ra.
Nắm tay còn lại thành quyền,Tiểu Thuyết hoảng sợ. Lục Hạo tức giận thật đáng sợ. Anh buông tay cô,đưa nắm đấm đụng mạnh vào gương mặt Vĩ Phong đang cố ngăn anh lại.
- Anh dừng lại,anh làm gì thế hả?
Tay Lục Hạo đang gằn lên ,sau khi nghe thấy Tiểu Thuyết hét lên thì dừng lại trong không khí.
Cần Bình lao vội lại tách Lục Hạo khỏi chàng trai kia.
- Cô nói tôi đang làm gì hả? Tôi không nên ở đây để cô còn hẹn hò đàn ông phải không?
- Anh ấy không phải...
- Không cần phải giải thích với tôi. Cô định giải thích gì? Giải thích tại sao cô lại ở đây với đàn ông hay là cái thái độ lẳng lơ lăng nhăng của cô,thấy đàn ông là sán vào ?
- Anh nói gì? - Đôi mắt to tròn của Tiểu Thuyết căng lên. Trong mắt run lên sự tức giận.
- Cô cần tôi nhắc lại sao? Cô diễn kịch tốt lắm. Bên tôi ngọt ngào nhỏ nhẹ,bên anh ta e ấp dịu dàng. Cô với đàn ông nào cũng như vậy sao?
Lục Hạo như mất đi lí trí. Anh không cho phép cô dùng vẻ mặt yêu thương anh trưng ra với người đàn ông khác. Ngón tay anh đưa lên cằm Tiểu Thuyết,như muốn xé đi vẻ mặt e ấp của cô trước người đàn ông kia.
"Cô với đàn ông nào cũng như vậy sao?" Anh ta coi cô là người như vậy sao?
Tiểu Thuyết giằng tay anh,dùng hàm răng trắng cắn mạnh như muốn nghiền nát tay anh,để anh biết cô đang đau vì những gì anh nói. Lục Hạo giật mình giật tay lại.
- Hạo,cậu làm gì vậy? - Cần Bình lại ngăn anh. Vĩ Phong lúc này mới đứng dậy. Khóe miệng đẹp gợn vài vết máu. Làn da trắng đã đầy dấu vết đỏ rực.
- Anh bình tĩnh tìm hiểu rõ sự việc được không?- Vĩ Phong chiếu đôi mắt rực lửa cảnh cáo.
Lục Hạo không thèm liếc Vĩ Phong. Anh không cho phép anh ta có quyền cảnh cáo anh? Anh mới là chồng của cô gái này,anh ta là gì chứ? Nghe gì đây? Nghe anh ta giải thích tại sao xúc thức ăn cho vợ anh sao?
- Nói cho anh ta biết tôi là chồng cô. - Lục Hạo một lần nữa,đưa tay cố định gương mặt Tiểu Thuyết lại gần anh. Anh nói với cô,nhưng thực chất là nói cho tên kia biết anh là chồng cô. Chỉ lòng anh hiểu là anh đang khẳng định chủ quyền với tên búng ra sữa kia. Hắn ta trước khi yêu đương,không tìm hiểu phụ nữ sao? Chỉ trong lòng anh hiểu,anh đang ghen. - Còn nữa. - Lục Hạo ghé sát vào tai cô,nói nhỏ chỉ để Tiểu Thuyết nghe thấy - Đừng tưởng tôi tốt với cô,cô có thể xỏ mũi tôi,muốn làm gì thì làm,đừng để mùi đàn ông xộc vào nhà tôi,bẩn lắm. -Như chưa đủ độc ác,Lục Hạo khẽ gằn thêm- Cô chẳng là gì với tôi cả.
Câu nói tàn nhẫn buông ra,anh đẩy mạnh cô gái trước mặt lảo đảo sang một bên,bước thẳng ra ngoài cửa hàng. Cần Bình nhíu mày nhìn Tiểu Thuyết và Vĩ Phong rồi ra ngoài theo Lục Hạo.
Tiểu Thuyết hít một hơi. Khóe mắt oan ức ngoan bướng ngước lên cho nước mắt ngược vào trong. Tình yêu của cô bị từng lời anh nói giết chết một cách tàn nhẫn.
- Em không sao chứ?- Phong hít một hơi. Anh đang kiềm nén tức giận.

- Hạo,cậu điên à? - Cần Bình nhíu mày,nhanh tay giữ cậu bạn đang bấm số km trên bảng điều khiển đang chỉnh tốc độ cao nhất,anh rút chìa khóe vội.
- Đưa đây.
- Cậu thôi đi.
- Ngay cả cậu cũng muốn điều khiển tôi hả? - Lục Hạo hét lên,anh mở cửa xe,đóng sầm lại như thể nó long ra ngay tức khắc. Anh dựa vào xe,ngước lên. Nếu có thể,anh muốn ném cả chiếc xe này đi.
- Là cô ấy à? - Cần Bình bước ra,lặng lẽ nhìn Hạo,hồi lâu đặt câu hỏi cho cậu bạn.
...
- Cậu...ghen?
Lục Hạo lập tức trừng mắt nhìn Cần Bình.
Ghen?
Có thể sao?
- Cậu ngậm miệng cho tôi. Tôi có thể ghen vì cô ta sao?
- Không thì sao? Cậu đang không kiểm soát được hành vi của mình
- Im,im hết cho tôi.
Hạo hét lên,đá mạnh vào chiếc xe màu kem sữa của mình.
Anh sắp nổ tung khi đối mặt với sự chấp vấn của Cần Bình.
Anh,thực sự thích cô ấy đến ghen tuông rồi?
 

Lượng Lượng

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 8 Kí Tên
Chiếc xe của Vĩ Phong chở Tiểu Thuyết về cửa hàng. Không khí lặng lẽ rất lâu trên đường về. Tiểu Thuyết không còn sức lực nói thêm câu gì. Vẫn là Vĩ Phong phá đi bầu không khí im lặng.
- Chồng em mạnh tay thật.
- Em xin lỗi. Về cửa hàng em thấm thuốc cho anh.
- Này,tại em mà anh bị đánh ghen đấy?
- Hả?
- Em tất nhiên phải chịu trách nhiệm.
- Không phải mà.
- Còn không nữa. Em xem,anh bị thương vì em,em lại nhớ đến chồng em. Thế giới này làm sao vậy?
- Vĩ Phong. - Tiểu Thuyết mất kiên nhẫn,hét lên ngăn cái miệng xấu xa của Vĩ Phong.
- Em rốt cuộc làm sao thế nhỉ. Anh ta cục cằn,ngu ngốc,sao em lại thích anh ta,lấy anh ta nhỉ?
- Em ...cận thị . - Tiểu Thuyết gằn từng tiếng.
- Hay anh ta đẹp trai hơn tôi? Không đúng,tôi đẹp hơn anh ta mà. Anh ta chỉ đem tiền về thôi. Tôi đẹp trai hơn anh ta,trẻ hơn anh ta,lại là bác sĩ,biết chăm sóc em,lại tình cảm. Em đúng là mờ tịt mắt. Em lấy tôi còn hơn. - Vĩ Phong nhởn nhơ. - Hay em lấy tôi đi,tôi nuôi em cả đời?
- Anh bị Lục Hạo đánh đến não ngập nước rồi hả? - Tiểu Thuyết châm chọc.
- Phải,anh ta đánh tôi như thế,não tôi bị thương rồi,em phải chịu trách nhiệm đấy.
- Trách nhiệm? - Tiểu Thuyết rùng mình.
- Phải,chăm sóc tôi cả đời,chọc điên tiết ông chồng em. - Vĩ Phong rất hứng thú với đề tài này.
Tiểu Thuyết cuối cùng bị Vĩ Phong chọc cười,cười sằng sặc nhạt nhẽo.
Rồi đôi mắt tròn long lanh. Anh ta,ghen sao?
- Vừa khóc vừa cười,em biết người ta bảo là bị gì không?
Vĩ Phong nhìn Tiểu Thuyết lúc này,lòng anh đau hơn vết thương trên mặt. Anh khẽ ôm Tiểu Thuyết vào lồng ngực ấm nóng.
Có những người,luôn nửa đùa nửa thật,luôn có cảm giác đùa cợt. Nhưng những gì họ nói lại là chân thật,vì sợ rằng nếu nghiêm túc,họ sẽ rất đau vì cảm giác bị từ chối. Vĩ Phong chăm sóc cô hai năm. Cô gái ấy đã trở nên quen thuộc với anh. Yêu cô thì chưa đến,nhưng chắc chắn,tình cảm anh dành cho cô không chỉ dừng lại ở việc quan tâm. Anh đùa cợt hỏi cô. Nhưng đã trăm lần,anh tự hỏi mình như vậy.

Tối hôm đó,Tiểu Thuyết về nhà,Lục Hạo không ở nhà.
Cuối cùng,những ngày anh dịu dàng đã kết thúc.
Cuối cùng,cô ngày đi làm,tối về phòng,lặng lẽ một mình. Vẫn một mình cô lặng lẽ trong ngôi nhà rộng lớn.
Đến cuối tuần,cô mới thấy Lục Hạo lái xe về nhà. Anh đã đổi sang hãng Yaris iA. Tiểu Thuyết vội vàng chạy xuống nơi chiếc xe nâu sữa đậu chầm chậm trên sân.
Lục Hạo chầm chậm bước ra. Anh mặc chiếc sơ mi nâu nhạt điệp màu màu xe mới,đôi mắt lạnh lướt trên cô gái vội vàng chạy đến. Khóe môi anh không nhếch lên một chút.
- Em có chuyện muốn nói.
Gương mặt tượng tạc không thay đổi một chút,vẫn lãnh đạm bước đi.
- Hạo. - Tiểu Thuyết kiên nhẫn.
- Đừng gọi tên tôi trống không như thế. - Anh lướt qua Tiểu Thuyết với đôi mắt cảnh cáo. - Tôi chẳng còn chuyện gì nói với cô. Cô muốn nói gì? Nói cô với anh ta là bạn,hay anh ta chỉ vô tình xúc cho cô?
- Với anh,em chỉ đáng vậy thôi sao?
- Vậy cô nghĩ cô đáng bao nhiêu? - Lục Hạo nhếch nửa khóe miệng.
Tiểu Thuyết nắm đôi tay trắng mềm thành quyền. Anh ta,vốn coi cô chỉ đến vậy. Cô sẽ không giải thích với người coi cô chỉ đến vậy,với đàn ông nào cũng vậy.
- Anh thật sự nghĩ em như vậy?
- Cô như nào,không liên quan đến tôi. - Anh hít một hơi. Thích cô,đã là một sai lầm. Ánh mắt anh ánh lên vẻ bất cần - Nếu anh ta tốt với cô,tôi sẽ cho cô tự do.
Anh ta tốt với cô,tôi sẽ cho cô tự do.
Anh sẽ cho cô tự do?
Tiểu Thuyết như bị ai đó cầm dao đâm đến tận xương tủy.
Anh,muốn li hôn ?
Anh vốn không biết làm sao khi cô thích anh. Bây giờ thì anh dễ dàng trả tự do cho cô.


Cánh cửa gỗ đóng lại lạnh lẽo. Lục Hạo nằm xuống sàn nhà màu kem mát lạnh. Đôi mắt anh khép lại mệt mỏi.
"Mày làm tốt lắm."
Cuối cùng,anh đã tìm cho mình được một lí do để dừng lại. Cuối cùng,anh đã làm điều anh nên làm. Anh yêu Vũ Văn,không thể đến với cô ấy. Gã thanh niên kia tuy búng ra sữa nhưng là người tốt,anh ta sẽ đem hạnh phúc đến cho vợ anh. Thật là tốt đẹp. Lục Hạo cười nhạo. Anh có thể yên vị bên người anh yêu,còn vợ anh sẽ có tên đàn ông tốt khác yêu thương ư? Cái thế giới quái quỷ gì thế này?
Nhưng,anh còn biết làm gì khác hơn?
Anh không thể có lỗi với Vũ Văn,ở bên cô ấy cả đời,thì có t.ư cách gì giữ chân cô ấy.
Nhưng,sao tim anh,cứ như bị ai đó đâm từng nhát thế này.
Đôi tay ấm vươn lên trên chiếc bàn ngay trên đầu giường. Bức ảnh anh và cô gái áo xanh đầy sức sống,mái tóc óng ả mượt mà tết thành hai bím,đôi môi hồng nở nụ cười rạng rỡ với anh,đôi mắt nâu lạ ngọt ngào rạng rỡ như ánh sáng.
"Vũ Văn,anh để cô ấy đi,nếu cô ấy muốn."
"Cô ấy sẽ đi,anh ta sẽ tốt với cô ấy."
"Nhưng cô ấy thực sự đi,anh..."
Lục Hạo,anh có thể hỏi Vũ Văn những câu như vậy sao?
Anh hít một hơi,quăng tấm ảnh lên giường,khẽ cụp đôi mắt mệt mỏi trong hàng mi dày rậm.
"Anh muốn ở bên cô ấy,anh không muốn tên kia chiều chuộng,chăm sóc cô ấy."
"Anh có lỗi với em,phải không?"

- Anh,đến nói chuyện với anh ta nhé? - Vĩ Phong hít một hơi,đề nghị với Tiểu Thuyết.
- Dạ?
- Anh sẽ giải thích với chồng em.
- Không,em tự biết làm gì mà.
Cô luôn tự giải quyết việc của mình,mà không nhờ vả ai.
Cô không nhớ,khi còn trẻ,cô đã tự đăng kí đi tình nguyện,mặc áo xanh sáng rực,tết tóc hai bên,can đảm về vùng cao tránh lũ cho dân làng. Một Tiểu Thuyết lao thẳng xuống sông cứu đứa bé vào bờ mà không cần ai giúp đỡ.
Vĩ Phong nhìn cô gái trước mặt,bình tĩnh. Cô xắn một miếng Chocolate trong ly kem mát lạnh đưa về phía Vĩ Phong.
- Không phải em cố tình để anh ta xuất hiện đánh anh một lần nữa chứ?
- Cứ cho anh ta xuất hiện,đằng nào anh ta chẳng nghĩ thế.
- Cũng phải,em về nhà anh nuôi.
Ly kem trong miệng Tiểu Thuyết chưa kịp nuốt trôi khiến cô nghẹn lại khi nghe câu nói đùa của Vĩ Phong.
- Em không cần ai nuôi. - Tiểu Thuyết ho xong thì nhạt giọng quyết định.
- Sau này xem em có nói được thế không. - Vĩ Phong lườm cô,bật cười.
- Không thì sao,em phải đi ăn xin chắc. - Tiểu Thuyết chau mày. Khóe môi đỏ mọng giãn ra,chiếc răng khểnh nhỏ xinh khiến người đối diện hô hấp như muốn ngưng lại.


6 giờ tối,Tiểu Thuyết trở về. Quản gia Lý đưa cô thay đồ và đưa cô ra xe. Tài xế Vương chở cô đến nhà ba mẹ Lục Hạo. Lục Hạo trên xe,khép đôi mi dày giống như ngày mới cưới khi ngồi chung với cô.
Cuối cùng,cô và anh,sẽ trở lại như lúc bắt đầu?

- Hai đứa ăn nhiều vào. Ông ý đi Ý về,cứ đòi đưa hai đứa sang ăn cơm. - Mẹ Lục Hạo vui vẻ.
- Hai đứa nó gần hai tháng trời không qua,ông già này phải gọi chúng nó qua thôi chứ không người ta lại tưởng tôi là lão già cô độc. - Ông Lục Quân đùa nhẹ mang ý hờn trách.
- Con xin lỗi,cửa hàng con đang vào vụ. - Tiểu Thuyết khiếm lỗi.
- Được rồi,được rồi,con ăn đi. Con nghe ông ý mắng thì đừng để ý,con cứ sinh cho ông ý đứa cháu là ông ý hết dỗi ngay. - Bà Ngọc Chi đùa.
Thìa canh trong miệng khiến Tiểu Tuyết rơi vào trạng thái sặc.
- Con cứ ăn từ từ,chuyện sớm muộn,con làm gì mà hoảng sợ vậy. - Bà Chi như vui vẻ hơn trước điệu bộ ngập ngừng của Tiểu Thuyết.
- Phải,con cứ ăn nhiều vào,sinh cho ba một cậu chàng bụ bẫm,ba sẽ cho Lục Hạo ra rìa nếu nó bắt nạt con. - Ông Quân phụ họa với vợ.
Không khí vang lên tiếng cười đùa.
Nhưng gương mặt Lục Hạo vẫn không xuy chuyển. Cho đến khi mẹ anh hỏi một câu.
- Tiểu Thuyết,con xanh đi nhiều,mặt hơi gầy đấy,hay con...có rồi?
- Dạ?
- Mẹ hỏi thôi mà. - Bà Chi và ông Quân cười lớn.
Lục Hạo nhìn chằm chằm cô gái mặt đỏ ửng.
Có rồi?
Cô với anh ta còn chưa có tân hôn có được không?
Tiểu Thuyết đưa những ngón tay trắng thon lên che gương mặt nhỏ đang ửng hồng.

Gió đêm tháng Tám mát lạnh. Tiểu Thuyết xuống xe,chầm chậm bước vào nhà cùng Lục Hạo. Gió thổi những làn tóc mỏng mềm của cô nhẹ bay. Vài sợi tóc khẽ chạm vào gương mặt lạnh của Lục Hạo. Nó như tia điện,kích thích đến trái tim anh.
- Cô đã nghĩ kĩ chưa?
- Em đối với anh chỉ như vậy thôi sao? Trong mắt anh em là người như vậy sao?
- Mắt tôi nhìn thấy cô hạnh phúc tận hưởng hạnh phúc anh ta bón thức ăn cho cô.
- Anh ấy là...
- Không cần giải thích với tôi. - Lục Hạo chen vào. - Tôi không muốn nghe về quan hệ hai người. - Anh không muốn nghe cô kể về người đàn ông khác. - Đừng quá tốt với bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi quý cô.
Tiểu Thuyết đã hiểu.
Anh...đã quyết định.

- Cô muốn đi,thì kí vào nó. - Lục Hạo lạnh lùng liếc vào chiếc bàn trên phòng khách rồi lặng lẽ trở về phòng.
Tiểu Thuyết nhìn ba chữ tờ giấy trên tập hồ sơ năm phút.
Cuối cùng,cô đã đọc xong ba chữ,khẽ ngồi xuống,cầm bút. Ba chữ Đan Tiểu Thuyết xuất hiện trong cuối tờ giấy.
Cô lặng lẽ trở lên phòng.
Lục Hạo đứng trước cửa phòng. Toàn bộ hình ảnh của cô đã thu vào tầm mắt.
Tiểu Thuyết bước lên,cô lặng lẽ bước qua anh,trở về phòng mình. Cánh cửa mở ra,trước khi nó đóng lại,Lục Hạo nghe thấy một câu.
- Đơn li hôn em kí rồi. - Tiểu Thuyết mím môi rồi giãn ra,nụ cười vẽ lên trên đôi môi căng mọng. - Mai em dọn về cửa hàng. Anh nhớ ăn đúng giờ,nhớ đừng uống rượu. Em cảm ơn anh đã giúp em lúc em ốm.
Cô ta kí đơn rồi.
Lục Hạo chỉ nghe thấy sáu chữ đơn li hôn em kí rồi.
Cô ta cứ như vậy đã kí tên. Cô ta,vốn không hề lưu luyến anh.
Lục Hạo tiến đến trước khi cánh cửa đóng lại,anh đưa tay lên muốn bóp nát cổ cô.
- Cô muốn đi như vậy sao? Đi,cô đi đi,cút đi.
Lục Hạo hét lên,xô mạnh người anh đang bóp cổ nằm ngã xuống đất.
- Chẳng phải anh muốn đuổi em sao? Chẳng phải anh không tin em sao?
- Chỉ cần tôi đuổi là cô đi sao? Cô giỏi lắm,ra vẻ oan ức,nhưng cuối cùng trong lòng mừng rỡ về được đến với anh ta dễ dàng chứ gì. Cô đừng hòng,tôi không để cô toại nguyện đâu.
Lục Hạo nằm xấp xuống,đè lên Tiểu Thuyết,điên cuồng chiếm lấy đôi môi mọng đỏ. Tiểu Thuyết không kịp phản ứng,khóe môi hé mở dễ dàng tách ra để chiếc lưỡi tàn bạo kia xâm chiếm.
Chỉ cần cô nói không đồng ý,chỉ cần cô giữ anh như những người vợ khác,anh đã ôm lấy cô,xin lỗi cô,anh sẽ bất chấp ở bên cô.
Nhưng,cô vui vẻ kí tên nhanh chóng.
Cô muốn rời khỏi anh đến vậy sao.
Anh không biết,cô muốn anh thấy hình ảnh cô mỉm cười.
Anh không biết,cô biết anh không thích cô,anh sợ cô thích anh,vì vậy,cô chấp nhận rời khỏi anh.
Tiểu Thuyết là một đứa cứng đầu. Người không thích cô,cô sẽ không làm phiền người đó.
Anh không thích cô,anh và cô không thể. Vậy thì có thể,cô nên vui vẻ chào anh,để anh thấy hình ảnh cô vui vẻ,xinh đẹp,chứ không phải để anh thấy cô yếu đuối,khóc lóc.
Người đàn ông hung hãn chiếm lấy môi cô,bàn tay đã xâm chiếm đến những nơi t.ư mật. Chiếc váy khóa đã bị anh kéo bung. Làn da trắng sữa hiện ra trước mắt Lục Hạo. Nhưng,Tiểu Thuyết cắn môi.
Lục Hạo thấy đôi mắt nâu vàng long lanh khép lại thất vọng. Anh thấy Vũ Văn nhìn anh,tuyệt vọng. Anh cuối cùng yêu ai?
Đôi tay đang đặt lên chiếc áo bé che đi gò ngực trắng chực bung ra,hai ngón tay đặt vào khuy áo chuẩn bị mở ra,đặt lên khe giữa trắng muốt mềm mại đang phập phồng sợ hãi,chỉ một chút nữa thôi,anh sẽ thấy những gì nguyên thủy của cô gái trước mặt,nhưng anh chợt ngưng lại. Anh,đang làm gì vậy?
Luôn là khi anh không kiềm chế được,Vũ Văn hiện ra,nhắc nhở anh.
- Cô muốn đi,thì cút đi.
Lục Hạo thở hắt,phun ra một câu tàn nhẫn. Anh rời khỏi người cô.
Tiểu Thuyết lặng người dưới sàn nhà kem lạnh.
Đêm cuối cùng cô ở đây,nhưng anh vẫn đối với cô như vậy.
Ngày cô đến,anh bỏ cô đi.
Ngày cô đi,anh đối với cô bằng tất cả những gì tàn nhẫn nhất.
Anh và cô,cuối cùng,chỉ có thể đối xử tàn nhẫn với nhau như vậy sao?
 

Lượng Lượng

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 9 Kết Hôn,Li Hôn
Ba giờ sáng.
Trên người Tiểu Thuyết xót lên những vết cào xước. Trước khi rời đi xa,người ta sẽ khó ngủ vì vương vấn. Nhưng cô không thể ngủ vì đau,đau cả thể xác lẫn trái tim.
Đèn tắt. Nhưng đôi mắt tròn vẫn mở. Cô không khóc. Chỉ tuần trước thôi,ngôi nhà này đã đem đến những ngày ngọt ngào nhất của cô. Nơi này là hạnh phúc. Cô không muốn rời khỏi nhà với nước mắt. Tiểu Thuyết bật dậy. Màn đêm thật đẹp. Ánh đèn vàng ngoài đường chiếu dàn giàn hoa nhỏ xíu lung linh. Từng tia đen đặc trong phòng bị phá vỡ. Tiểu Thuyết bật sáng căn phòng,cô vẽ phác thảo. Cô gái mặc chiếc váy màu đen điểm chấm hoa lung linh mờ ảo dưới ánh đèn nhạt nhòa.
Cô gái chỉ có một mình.
Có một người,dưới giàn hoa nhỏ,khép mắt mệt mỏi trên ghế mây lành lạnh.
Bốn giờ sáng. Chỉ cần trời sáng lên,cô sẽ rời khỏi ngôi nhà này. Phác thảo cũng đã xong. Đầu óc Tiểu Thuyết lại hoàn toàn tỉnh táo. Có thể ngủ thì thật là thần kinh đã tôi thành thép.
Cứ như vậy,rời khỏi đây,sẽ tiếc nuối đến đau lòng. Nhưng ngôi nhà không có chỗ của cô.
Khoác chiếc áo kem mỏng,cô muốn chạm vào giàn hoa nhỏ một lần. Nơi cô thích nhất ở ngôi nhà này,cô muốn ngắm chúng một lần nữa.
Có một người,cả đêm cũng thức cùng cô.
Tiểu Thuyết tròn mắt nhìn chàng trai nằm trên ghế mây lặng lẽ. Cô một chút ngạc nhiên,một chút sợ hãi,một chút quyến luyến. Anh dễ dàng khuấy động mọi cảm xúc trong cô.
Cô ngẩn người một lúc. Anh,cũng thức đến bây giờ?
Lục Hạo không ngủ. Anh nghe thấy tiếng chân chầm chậm đến rồi ngừng lại sau thảm cỏ ghế mây. Bước chân chững lại rồi không bước tiếp nữa. Cô,sẽ ngừng lại,không đến với anh nữa ...?
- Em từng hỏi tôi,có mệt mỏi vì em không? Tôi làm em mệt mỏi chứ?
Tiểu Thuyết ngước đôi mắt tròn lên cao. Ánh sao khuya quyện trong đồng tử nâu lấp lánh. Cô đến bên ghế mây,ngồi xuống bên Lục Hạo.
Chỉ khác là,cô không tựa vào anh giống buổi chiều nắng đẹp trước hôm giông tố đến với cô và anh.
- Em...thích anh ta?
Tiểu Thuyết khép mắt. Cô nói,anh có tin không? Hay anh sẽ lại nổi giận dữ?
- Tôi thích một cô gái.
- ....
- Cô ấy cùng tôi trải qua những tháng ngày quân ngũ. Một cô gái cũng ngang ngạnh như em.
- Anh...rất thích cô ấy? - Tiểu Thuyết như bị ai bóp nghẹn tim lại.
- Ừ. Nhưng cô ấy,bỏ tôi đi rồi.
Tiểu Thuyết nhìn người đàn ông bên cạnh. Ánh sáng le lói soi rõ từng chút gương mặt Lục Hạo. Cô ngắm thật kĩ anh. Đôi mắt đen dày như trầm hương khiến người ta say. Đôi môi tinh xảo trên gương mặt hơi dài. Người ta bảo đàn ông môi như vậy thường rất đa tình. Mái tóc hạt dẻ hơi quăn che vầng trán rộng khiến nét quyến rũ của anh được khơi dậy. Và cô thích ngắm nhất hai lúm đồng tiền của anh,khi anh cười,chúng nở rộ đầy rạng rỡ. Và trái tim anh,đã có một người khác.
- Anh ...anh sẽ tìm được cô ấy mà.
Lục Hạo lướt qua cô,rồi lại ngước lên giàn hoa nhỏ,nở một nụ cười nhẹ,u buồn.
Vẻ đẹp anh cô độc. Với phụ nữ,vẻ cô độc,u buồn của đàn ông là lực sát thương trí mạng.
Anh đã tìm Vũ Văn cả hai năm nay rồi.
- Cô ấy...chắc rất xinh đẹp. - Tiểu Thuyết cúi xuống. Cô...ganh tị với cô gái trong tim anh. Cô gái có được trái tim anh,hẳn là cô gái tuyệt nhất.
Lục Hạo khẽ khép đôi mắt,rồi đôi môi tĩnh lặng khẽ vẽ nên đường cong nhẹ.
- Cô ấy có đôi mắt giống em.
Tiểu Thuyết hơi ngẩn người nhìn Lục Hạo. Giống cô sao?
- Em thích anh ta,thì anh không giữ em nữa.
Câu nói nhẹ như hòa trong gió. Anh khép đôi mi lại. Anh không dám nhìn ánh mắt nâu ngọt của cô gái bên cạnh. Anh sợ sự cố gắng của mình thành vô nghĩa. Nếu nhìn ánh mắt đó,anh sẽ không thể để cô đi.
Anh có người trong tim,nên muốn cô rời đi?
Vậy thì cô còn lý do nào ở lại ngôi nhà này?
Tiểu Thuyết khẽ khép hàng mi dày lại,cô ngước lên bầu trời đang sáng lên từng quầng mây sáng.
Tiểu Thuyết,việc mày có thể làm cho anh ấy là lặng lẽ rời đi để anh ấy có thể yên bình ở bên người anh ấy yêu.
Cô ấy không ở đây,nhưng anh ấy sẽ tìm cô ấy về.
Ngôi nhà này,vốn không thuộc về mày.
Trời sắp sáng rồi. Vầng mây sáng đang dần le lói.
Trời sáng,cô sẽ phải rời khỏi ngôi nhà này.
Cô đến ngôi nhà chưa được ba tháng,nhưng sắp phải rời khỏi nơi đây. Ngôi nhà cô đã sống cô đơn,và cũng sống hạnh phúc.
- Anh...sẽ nói với bố mẹ như nào? - Tiểu Thuyết cuối cùng cũng phá vỡ không khí yên lặng.
Lục Hạo khẽ mở mắt nhìn Tiểu Thuyết. Cô,thật sự thích anh ta,thật sự muốn rời khỏi ngôi nhà này. Khẽ nuốt thất vọng. Anh lặng lẽ đứng dậy.
- Tôi sẽ tự sắp xếp.
Cô dựa vào ghế mây còn vương hơi ấm của Lục Hạo.
Anh...không giữ cô lại. Anh thật sự muốn cô rời đi.
Trời vẫn dần sáng.
Tiểu Thuyết mong thời gian ngưng lại.
Nhưng,trời vẫn sáng bừng.
8 giờ sáng,cô trở về phòng.
Quần áo xếp gọn trong vali. Đồ đạc anh mua,vẫn thuộc về ngôi nhà này. Cô vốn không có t.ư cách để nhận đồ anh mua.
- Thiếu Phu nhân,cô đi đâu vậy? - Quản gia Lý thấy cô xách vali xuống,vội giật giọng hỏi cô.
- Tôi...à,tôi đi du lịch một tuần.
- Cô mang thuốc đi,đêm lạnh cô hay bị cảm mà.
- Tôi mang rồi. - Cô cười nhẹ. Ngôi nhà này ấm áp quá. Nhưng...cô lại không thuộc về nơi này. - Thiếu gia,không ở nhà à?
- Cậu chủ đi từ sớm rồi ạ. Cô không đi với cậu chủ ạ?
- Tôi đi đây.
Tiểu Thuyết cười nhẹ,bước ra cửa.
Hai tháng trước,khi đến ngôi nhà này,cô lặng lẽ sống một mình trong ngôi nhà rộng lớn như giam cầm cô.
Khi anh ở bên cô,chăm sóc cô,ngôi nhà này,khiến cô nghĩ cả đời này cô sẽ ở ngôi nhà này với anh,chăm sóc anh,yêu thương anh.
Khi cô tưởng như có được cả thế giới,thì cũng là lúc cô nhận ra,tất cả là một giấc mơ. Kết hôn rồi li hôn. Cô chỉ là không nghĩ rằng giấc mơ đó nhanh tỉnh lại như vậy.
Cô muốn chào anh,nhưng anh đã đi rồi.
Nhưng cô không biết,Lục Hạo không thể ở lại nhìn cô rời khỏi anh.
Từng bước chân dội vào tâm khảm,giống như từng bước cô rời khỏi giấc mơ.



- Cậu li hôn thật ? Cậu ngốc không hả? - Cần Bình nhìn Lục Hạo khép mắt mệt mỏi trên ghế bàn làm việc. Bộ dạng cậu bạn anh thật khiến anh muốn mổ não hai người họ kiểm tra một lần.
- Cô ấy muốn đi,tớ cũng chẳng thể ở bên cô ấy.
- Cậu đâu có muốn cô ấy rời đi?
- Chỉ cần cô ấy ở lại,tớ đâu ép cô ấy đi. Cô ấy,chắc thật sự thích cậu ta. Cậu ra ngoài đi,tớ muốn nghỉ ngơi một chút.
Cần Bình không nén được thở dài.
Điếu thuốc trên môi quyện mùi lên chiếc Vest đen. Lục Hạo đã bỏ thuốc từ hai năm. Lúc này,thuốc lại là thứ duy nhất khiến lòng anh yên ổn.
Rời xa anh,cô sẽ sống hạnh phúc chứ?
Anh vớ chìa khóa,đi xuống nhà xe,lái chiếc xe mới đổi đến Lami Shop. Cô nói sẽ tạm dọn về cửa hàng.
Vẫn bên lề đường,chiếc Yaris IA đậu lặng lẽ. Người đàn ông trong xe lặng nhìn về bên cửa,nơi cô gái ngiêng đôi mắt to tròn ngồi phác thảo.
Anh nhớ cô,nhớ đến không tập trung điều gì vào đầu. Cô sẽ rời đi,anh lại càng nhớ cô đến mức phải đến cửa hàng nhìn cô. Nhưng,cô đang làm việc. Anh có lẽ không có vị trí nào với trái tim cô.
Có điều anh không biết,khi nhớ anh,cô sẽ phác thảo. Cô vẽ và nghĩ đến anh đang mặc những mẫu cô thiết kế.
Chiếc xe lăn bánh hòa vào lòng đường đông đúc.


Vĩ Phong mở cửa xe bước xuống. Trên người anh mặc chiếc sơ mi xanh nhạt. Gương mặt trắng của người đàn ông làm việc văn phòng khiến con gái còn ganh tị. Đôi môi đỏ như quyến rũ người ta. Mái tóc hạt giẻ lòa xòa ôm tròn gương mặt. Anh là bác sĩ hoàng tử mà người ta thường nhắc đến.
Cánh tay đặt trên cửa kính cửa hàng chuẩn bị mở cửa bước vào thì một người đàn ông bước đến. Anh ta rất lịch sự chào anh.
- Tôi muốn nói chuyện với anh một lúc được không?
Đôi lông mày rậm hơi nhíu lại. Vĩ Phong theo Cần Bình vào một quán cafe.
- Tôi là trợ lí của Hà tổng,tôi tên Cần Bình.
- Tôi là Vĩ Phong,chào anh.
Vĩ Phong đã nhớ ra. Anh ta đi cùng người đàn ông không nương tay giáng gần chục cái đấm vào anh.
Cần Bình chậm rãi khuấy tan đường trong ly cafe vừa được mang tới.
- Xin lỗi nhưng anh và Thiếu phu nhân là quan hệ như nào?
- Tôi không có trách nhiệm phải nói với anh. - Vĩ Phong lạnh giọng.
- Xin lỗi nhưng tôi còn là bạn Hà Tổng. Họ...đang nói chuyện li hôn.
- Li hôn?
- Hôm qua Thiếu phu nhân dọn về cửa hàng ở.
- Sao lại... Vì chuyện của tôi à?
- Cũng có thể.
Vĩ Phong động tác gấp gáp,nhấp một ngụm cafe đen đặc.
- Tôi là bác sĩ điều trị của Tiểu Thuyết.
- Bác sĩ điều trị?
- Cô ấy đang chữa trị tan bầm não,gây cho cô ấy mất trí nhớ tạm thời.
- Mất trí nhớ?
- Phải,hai năm trước cô ấy được chuyển từ Mĩ về trong trạng thái sống thực vật. Năm ngoái cô ấy tỉnh lại,nhưng di chứng khiến cô ấy quên mọi chuyện lúc trước tai nạn. Tôi chỉ coi cô ấy là em gái. - Vĩ Phong hơi ngước ra cửa sổ.
"Tôi chỉ coi cô ấy là em gái." Anh coi là như vậy,nhưng đối diện với người khác,anh không thể nhìn thẳng vào mắt người đối diện để nói ra. Và,trong lòng anh,không hề thoải mái.
- Hai năm trước? - Cần Bình nhíu mày.
- Phải,hai năm trước. Anh nói với Hà tổng,tôi không hề có ý gì với vợ anh ta. Tôi không hi vọng vì tôi mà họ li hôn.
- Tôi sợ có nói ra,cậu ta cũng không muốn nghe. - Cần Bình hơi ngưng lại. - Cậu ta dần dần thích Thiếu phu nhân,nhưng không dám thích cô ấy.
- Anh nói gì lạ vậy? - Vĩ Phong kì lạ.
- Có chuyện như vậy. Anh có thể giúp tôi không?
- Giúp anh chuyện gì?
- Giúp họ trở lại. Có anh giúp,tôi tin sẽ thành công.
- Anh muốn làm những gì?
- Anh sẽ đồng ý giúp tôi chứ?
Vĩ Phong chau mày. Anh nhấp thêm một ngụm cafe.
- Nếu có thể giúp cô ấy hạnh phúc,tôi sẵn sàng.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top