[ĐK Dịch] Tử Dương - Phong Ngự Cửu Thu

Ly Nguyệt

Phàm Nhân
Ngọc
55,00
Tu vi
0,00
Up luôn cho nóng nào đạo trưởng, chỉ thiếu ng dịch ko thiếu ng biên :chutinhtri:
À là bác chứ còn ai :cuoichet:Lần đầu bần tăng dịch tiên hiệp vs lại còn trong thời gian học dịch cho nên có thể có chút sai sót, mong bỏ qua :90::9:
-------------------------------
Chương 140: Làm sao làm

Lúc này Mạc Vấn đang khoanh chân ngồi xuống, nghe vậy nhíu mày, hô hấp trong lúc đó trở về khí nhập biển, trợn mắt đặt câu hỏi "Thấy ở nơi nào?"

"Ở ngoài thành, hẳn là lúc này đã vào thành rồi." Lão ngũ đưa tay chỉ hướng bắc.

"Có bao nhiêu người?" Mạc vấn bình tĩnh hỏi, nơi này vốn là lãnh thổ của Triệu quốc ở tận cùng phía nam, căn cứ vào lẽ thường mà nói người Hồ không nên tới nơi đây.

"Mười mấy cái, đều cưỡi ngựa, ăn mặc áo da người Hồ." Lão ngũ đáp.

"Bọn họ có từng nhìn thấy hai người các ngươi không?" Mạc Vấn lại hỏi, hướng bắc nơi này là khu vực săn bắn của hoàng gia Triệu quốc, lại vừa đúng lúc lúc này là mùa săn bắn, có lẽ hoàng tộc Triệu quốc săn bắn đến đây.

"Có lẽ không, lão gia, ngươi mau nhìn xem đi thôi." Lão ngũ vội vàng thúc giục nói.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, xuống giường đi giày, đi theo hai người tiến đến thành bắc, lúc này có tuyết rơi, trên mặt đất lưu một chuỗi dấu chân không quá rõ ràng, không hỏi cũng biết do thời điểm lão Ngũ cõng Mộ Thanh trở về.

Đi tới thành bắc, chỉ thấy hơn mười bóng người cưỡi ngựa đang nhanh chóng chạy đi về phía bắc, lúc này khoảng cách cửa thành đã hơn mười dặm.

"Lão gia, đuổi theo giết bọn chúng." Mặt Lão ngũ lộ vẻ hung ác.

"Nếu giết bọn họ rồi, chắc chắn sẽ có người đến đây tìm kiếm, đến lúc đó chúng ta sẽ không được an bình." Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu, lão Ngũ trước kia tự nghĩ không địch lại liền chạy trốn, lần này tìm tới chỗ dựa vững chắc, lấp tức biến thành tự tin mười phần.

"Lão gia, bọ họ đến đây làm gì?" Mộ Thanh xen vào hỏi.

"Có thể là đi săn." Mạc Vấn bước đi đến phía bắc, đi lên một dặm phát hiện dấu chân bên trái và phải biến thành hai cặp, chứng minh lão Ngũ là từ nơi này cõng Mộ Thanh, tại chung quanh dấu chân hai ngươi cũng không có thiếu vết móng ngựa.

Mạc Vấn nhíu mày đánh giá vết móng ngựa trên mặt đất, xuất hiện vết móng ngựa ở nơi này, chúng minh lúc trước những người Hồ kia đã phát hiện lão Ngũ và Mộ Thanh, hơn nữa còn đuổi theo một khoảng cách, Mộ Thanh hôm nay mặc là một cái áo hoa, từ rất xa cũng có thể nhìn ra nàng là một nữ tử trẻ tuổi, dựa theo tập tính người Hồ , nếu như nhìn thấy nữ tử tuổi trẻ ắt phải sẽ đuổi bắt, tại sao những người này lại nửa đường thì ngừng lại cũng quay đầu trở lại?

"Các ngươi về trước đi, ta đi vào tìm tòi đến tột cùng." Mạc Vấn khoát tay áo về phía lão Ngũ và Mộ Thanh, ngược lại đạp bay cao lên bầu trời(Lăng Không) lao đi về hướng bắc, tuy rằng Mộ Thanh lúc trước từ trong miệng lão Ngũ biết được Mạc Vấn có thể Lăng Không phi hành(bay đi trên bầu trời), nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn kinh hãi không thôi, lúc Lăng Không Mạc Vấn cũng không báo trước,, sau khi Lăng Không thân hình phiêu dật, , không thấy dùng sức như thế nào nhưng lại từ trên không ngược chiều gió chạy nhanh, quả nhiên vô cùng thần kì.

Mạc Vấn cũng không muốn đuổi theo giết những người Hồ này, chỉ là muốn xác định mục đích những người này đến đây, sau khi lên xuống mấy cái liền tới phía sau cách đám người Hồ không xa, lúc này những người Hồ đang ở ngược chiều gió giục ngựa chạy đi rất nhanh, không người nào quay đầu ngắm nhìn phía sau.

Sau khi trông thấy y phục những người Hồ này, trong lòng Mạc vấn nổi lên sự nghi ngờ, nững người này đều mặc áo da người Hồ, loại này áo da đúng là y phục của binh lính, vả lại dưới háng cưỡi đều là chiến mã, nhưng trong những người này cũng không ăn mặc hoa lệ như hoàng gia quý tộc, cái này gạt bỏ khả năng những người này là hoàng gia đi săn đến đây, làm hắn cảm giác nghi ngờ nhất là những người này có đeo chiến đao, lưng đều không có đeo cung tiễn cùng túi tên, cái này càng có thể nói rõ những người Hồ này không phải đến đây để săn thú, vậy vì sao bọn họ phải tới huyện Tây Dương?

Trong lòng còn nghi ngờ, Mạc Vấn liền đi theo một đoạn đường, dọc theo đường đi những người Hồ này giục ngựa rất nhanh, không ngừng nghỉ chút nào. Đến thành Thanh Bình đi thẳng mà qua, tiếp tục đi về phía bắc.

Mạc Vấn đứng ở tường thành Thanh Bình nhìn những người Hồ kia đi về phía bắc, lúc này ở dưới tuyết rơi rất dày, gió bắc lạnh thấu xương, căn cứ vào lẽ thường những người Hồ này nên tạm thời nghỉ chân tại thành Thanh Bình, nhưng bọn họ lại vội vàng đạp lên tuyết mà quay trở về, rốt cuộc là vì sao.

Quay trở lại hiệu thuốc bắc Mạc gia, lão Ngũ và Mộ Thanh đang sốt ruột chờ đợi.

"Lão gia, thế nào rồi?" Lão Ngũ đứng dậy hỏi, hiệu thuốc bắc Mạc gia làm bốn sân hợp lại, bên phía nam làm hiệu thuốc bắc, lúc này hai người từ phòng phía nam chờ đợi.

"Đi được xa." Mạc Vấn ngồi vào chủ vị.

"Vì sao bọn họ muốn tới huyện Tây Dương?" Lão ngũ nghi ngờ hỏi.

"Không biết." Mạc Vấn lắc đầu nói, có một số việc có thể qua suy đoán đạt được kết qủa, nhưng căn bản động cơ đội người Hồ này đến đó không thế nào suy đoán.

"Có phải là nhắm về chúng ta mà đến hay không?" Lão Ngũ suy đoán.

"Sẽ không, không người nào biết được chúng ta ở nơi này, hơn nữa cho dù bọn họ biết huyện Tây Dương còn có người sống, cũng không đáng giá bọn họ đến đây tuần tra một phen." Mạc Vấn lắc đầu nói ra.

Trong lúc hai người nói chuyện, dĩ nhiên Mộ thanh từ Tây Sương bưng tới trà nóng, kính Mạc Vấn trước, sau cho lão Ngũ.

"Có phải tuần tra biên cảnh hay không?" Lão Ngũ lại đoán.

"Nếu là tuần tra biên cảnh, nên đến bờ sông kiểm tra nước sông có đóng băng hay không mới đúng, nhưng bọn hắn cũng không đi đến bờ sông." Mạc Vấn lại lắc đầu lần nữa.

Lão Ngũ nghe vậy không lại hỏi, mặc dù sự việc rất kỳ quái, nhưng không thể nào suy đoán.

"Dù có thiên quân vạn mã đến, chúng ta cũng có thể toàn thân trở ra, không cần uổng công suy nghĩ nhiều." Mạc Vấn cúi đầu uống trà, không ai thích đính lấy một đầu mờ mịt, nhưng chuyện tình không thể nào suy đoán chỉ có thể từ hắn loại trừ.

Mùa đông gió thổi tuyết rơi, đốt chậu than sưởi ấm uống rượu đúng là việc thích ý, chẳng qua đến lúc này Mạc Ván đã rất ít khi uống rượu, đa số rượu đều bị lão Ngũ uống mất, hắn cùng Mộ Thanh đều thích hạt dẻ do chậu than nướng chín, hạt dẻ và quả táo cũng như thế, trước mắt đều là trái cây rất xa xỉ, trước kia đều không chiếm được, trái cây năm nay đều bị Lão Ngũ mang theo Mộ Thanh lấy trở về.

Năm đó người huyện Tây Dương đều rất vọi vàng đi chạy nạn, vứt bỏ rất nhiều thứ, một trong số đó là nước rượu, hễ là phú quý gia đình thì chắc chắn trong hầm sẽ có một ít, này đó cũng đều bị lão Ngũ mang về, trước đó trong nhà chuẩn bị nhiều món ăn thôn quê ướp muối và hun khói, lão Ngũ lại am hiểu đun nấu, hơn nữa mùa đông là thời cơ bổ dưỡng thận tốt, vì vậy không lâu sau khi bắt đầu mùa đông lão Ngũ cùng Mộ Thanh đều trông trắng béo, sỡ dĩ Mộ Thanh lớn lên nhỏ gầy, bởi vì lúc trước đói khát quá nhiều gây nên, lúc này được ăn đồ ăn đầy đủ, mất mấy tháng thế nhưng cao thêm nửa tấc, có một số việc sớm muộn đều phải xảy ra, thời điểm kia đến hai người rất tự nhiên viên phòng, bất quá lần này lão Ngũ không có làm Mạc Vấn tính toán việc con nối dõi, bởi vì hắn biết rõ Mạc Vấn tính toán không chính xác.

Do cân nhắc khi ăn uống, Mạc Vấn vẫn cứ rất gầy dò, Đạo gia dưỡng sinh có chỗ độc đáo của nó , một trong số đó là ăn uống dừng ở bảy phần, một ngày ba bữa, cho dù ăn chay hay ăn mặn mỗi bữa ăn đều no bụng bảy phần, đây là đơn giản nhất cũng có ích nhất đạo dưỡng sinh, dưới tại loại trạng thái này, nhiệm vụ riêng ngũ tạng lục phủ trong người đều thực nhẹn nhàng, mà lại đầu óc thư thái, có thể tĩnh tâm cân nhắc sự tình. Nếu như ăn quá nhiều, ngũ tạng lục phủ luền thừa nhận mệt nhọc, chịu hại nhiều nhất là gan, hễ đồ ăn vào miệng đều có độc tính mức độ nặng nhẹ không giống nhau, ăn uống nhiều sẽ tích lũy nhiều độc, chức năng tổ chức giải độc của gan sẽ uể oải, giải độc không thuận lợi thì nhiều bệnh cũng phát sinh. Người có bị bệnh hay không cùng có thích ăn mặn không có quan hệ không lớn, tám phần người bị bệnh đều bởi vì ăn quá nhiều.

Từ cuối mùa hè đến mùa đông trong khoảng thời gian Mạc Vấn xuống núi tới đây là chuỗi ngày trôi qua bình tĩnh nhất, liền muốn tìm việc để làm, Vô Lượng Sơn học nghệ, Man Hoang luyện đan, Kiến Khang đấu pháp, những chuyện kia từ trong lòng dần dần phai đi, thậm chí có khi tỉnh hắn cảm giác mình chưa bao giờ rời đi quê hương, này chỉ là sự tình phát sinh trong mộng.

Mỗi ngày đa số thời gian Mạc Vấn đều ngồi xuống luyện khí, ổn định Trúc Cơ. Lão ngũ không có việc gì, liền muốn tìm việc đến làm, một chỗ ở Thành Tây có hồ nước, hắn lợi dụng cật tre biến chế cái nơm đục băng bắt cá, mỗi ngày đi thăm dò xem cái nơm cá, thế nhưng thường có thu hoạch.

Tại bên trong thịt để ăn, khí bẩn của cá tương đối ít, thỉnh thoảng Mạc Vấn cũng ăn, ba người ở tại huyện Tây Dương vừa thanh tịnh lại vừa sung túc.

Buổi sáng một ngày kia, Mạc Vấn đang ngồi thiền trong phòng, bỗng nhiên nhận thấy được phía bắc có tiếng vó ngựa rất nhỏ, trong lòng có cảm giác, lại xuống giường đi giày ra Đông Sương.

"Lão gia, ngươi xem." Lão Ngũ cầm theo một con cá chép cực to khoe về phía Mạc Vấn.

Mạc Vấn ngoảnh đầu nhìn lão Ngũ liếc mắt một cái, ngược lại từ trong viện quỳ gối Lăng Không, tới không trung nhìn về phía xa phương bắc, chỉ thấy một đội người Hồ đang chạy vội về phía nam, số người tương đương có trên dưới một trăm người, dĩ nhiên lúc này cách thành trì chưa đầy ba dặm.

Thấy rõ tình huống, Mạc Vấn vận chuyển linh khí bồng bềnh rơi xuống đất, nguyên lý cơ bản cưỡi không khí lăng không*(*:bay đi lên cao bầu trời) ở chỗ lúc lăng không đề khí tự chuyển lên trên nhâm mạch, rơi cuống đất là lúc linh khí từ đốc mạch chuyển xuống, thời gian linh khí ngưng tại huyện Bách Hội chính là thời gian dừng lại ở không trung.

"Lão gia, xảy ra chuyện gì vậy?" Lão ngũ vội vàng hỏi ra.

"Có binh mã người Hồ đến đây, có khoảng trăm mấy." Mạc Vấn đáp, lúc này cách gần một tháng khi đội ngũ người Hồ trước rời đi, vì vậy rất khó đoán được cái đội ngũ binh mã này đến cùng đội ngũ binh mã trước kia có liên quan hay không.


Lão ngũ nghe vậy buông xuống cá chép trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Vấn.


Mạc Vấn thấy da mặt lão Ngũ co rúm, biết hắn nổi lên sát khí, liền hơi hơi đưa tay, “An tâm một chút, chớ vội.”


“Nhất định là nhằm vào chúng ta mà đến.” Lão Ngũ nói.


Mạc Vấn nghe vậy thì không nói tiếp, hắn thật sự nghĩ không ra đối phương có lý do gì làm khó ba người bọn hắn, ba người ở tại nơi này cũng không uy hiếp được bọn họ, mà nơi này là huyện thành đã từng bị cướp bóc, cũng không đáng giá bọn họ lại đoạt một lần nữa.


“Lão gia, thế nào?” Lão ngũ lại hỏi, an tâm một chút chớ vội đối với hắn mà nói hầu như không có khả năng làm được.


“Trên dưới một trăm người không đáng để lo, nếu như tâm tồn ý đồ xấu, liền lưu lại toàn bộ bọn họ.” Mạc Vấn suy tính một lát nói ra.


“Được.” Lão Ngũ xoay nguời chạy vào Tây Sương, không bao lâu cầm hiếu bống đi ra.


Lúc này Mạc Vấn đã đi đến căn phòng phía nam, không lâu phía trước vừa có một trận tuyết rơi nhỏ, trong thành lưu lại dấu chân ba người, một khi những người Hồ này vào thành thế tất có thể nhìn thấy những dấu chân kia, nếu thật sự nhằm vào bọn hắn mà đến, không bao lâu sẽ tìm đến đây.


“Lão gia, ta đi ra trước xem một chút.” Lão Ngũ cầm theo hiếu bổng muốn đi ra ngoài.


“Không cần khẩn trương, pha cho ta ấm trà đến.”Mạc Vấn ngăn trở lão Ngũ, tri nhân giả trí, tự tri giả minh*(*:Kẻ biết người là người khôn, kẻ tự biêt mình là người sáng suốt.), vào lúc này hắn đối với năng lực của mình rõ như lòng bàn tay, đừng nói trên dưới một trăm binh lính, dù đến hơn ngàn người, hắn thật sự phát động tàn nhẫn đến cũng có thể giết hết toàn bộ.


Lão Ngũ nghe vậy dừng lại quay đầu, Mạc Vấn lại giơ tay một lần nữa, lão Ngũ xoay người quay trở về viện, kêu Mộ Thanh nấu nước pha trà.

Người hồ tinh thông thuật cưỡi ngựa, lúc kỵ binh tiến lên nhịp điệu vó ngựa lên xuống giống nhau đại khái, căn cứ vào tiếng vó ngựa có thể đoán được đội quân người Hồ kia lúc này đã vào thành, mà đang tiến về hướng nam.

Hiệu thuốc bắc nhỏ Mạc gia nằm ở trung tâm huyện Tây Dương ngã về hướng tây bắc, con đường người Hồ đi vừa đúng từ phía đông hiệu thuốc bắc Mạc gia đi qua, những người Hồ này thấy được dấu chân ba người, kèm theo lấy một mảnh ghìm cương ngựa ngựa hí, tù ngoài trăm trượng đội ngũ dừng lại.

Mạc Vấn nghe tiếng nhíu mày, nghiêng tai lắng nghe, một lát sau đường phố sườn đông truyền tới tiếng bước chân đạp tuyết, nghe tiếng bước chân này người tới chỉ có ba người, tiếng bước chân hai người nặng nề, bước chân một người còn lại nhẹ hơn.

"Lão gia, đúng là nhằm vào chúng ta mà đến." lão Ngũ nghe tiếng từ tây sương chạy tới, trong tây cầm ấm trà, còn có hiếu bổng.

Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, tới lúc này lòng hắn vẫn đang tràn đầy nghi hoặc, nghĩ không ra dụng ý người Hồ tới đây.

"Ta đi ra ngoài nhìn xem." Lão Ngũ nói xong không đợi Mạc Vấn tiếp lời liền nhảy lên đi ra ngoài. Tới ngoài cửa, vịnh tường thăm dò, nhìn thoáng qua liền quay đầu chạy trở lại. "Lão gia, là lần trước cô công chúa bị đánh......."
 
À là bác chứ còn ai :cuoichet:Lần đầu bần tăng dịch tiên hiệp vs lại còn trong thời gian học dịch cho nên có thể có chút sai sót, mong bỏ qua :90::9:
-------------------------------
Chương 140: Làm sao làm

Lúc này Mạc Vấn đang khoanh chân ngồi xuống, nghe vậy nhíu mày, hô hấp trong lúc đó trở về khí nhập biển, trợn mắt đặt câu hỏi "Thấy ở nơi nào?"

"Ở ngoài thành, hẳn là lúc này đã vào thành rồi." Lão ngũ đưa tay chỉ hướng bắc.

"Có bao nhiêu người?" Mạc vấn bình tĩnh hỏi, nơi này vốn là lãnh thổ của Triệu quốc ở tận cùng phía nam, căn cứ vào lẽ thường mà nói người Hồ không nên tới nơi đây.

"Mười mấy cái, đều cưỡi ngựa, ăn mặc áo da người Hồ." Lão ngũ đáp.

"Bọn họ có từng nhìn thấy hai người các ngươi không?" Mạc Vấn lại hỏi, hướng bắc nơi này là khu vực săn bắn của hoàng gia Triệu quốc, lại vừa đúng lúc lúc này là mùa săn bắn, có lẽ hoàng tộc Triệu quốc săn bắn đến đây.

"Có lẽ không, lão gia, ngươi mau nhìn xem đi thôi." Lão ngũ vội vàng thúc giục nói.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, xuống giường đi giày, đi theo hai người tiến đến thành bắc, lúc này có tuyết rơi, trên mặt đất lưu một chuỗi dấu chân không quá rõ ràng, không hỏi cũng biết do thời điểm lão Ngũ cõng Mộ Thanh trở về.

Đi tới thành bắc, chỉ thấy hơn mười bóng người cưỡi ngựa đang nhanh chóng chạy đi về phía bắc, lúc này khoảng cách cửa thành đã hơn mười dặm.

"Lão gia, đuổi theo giết bọn chúng." Mặt Lão ngũ lộ vẻ hung ác.

"Nếu giết bọn họ rồi, chắc chắn sẽ có người đến đây tìm kiếm, đến lúc đó chúng ta sẽ không được an bình." Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu, lão Ngũ trước kia tự nghĩ không địch lại liền chạy trốn, lần này tìm tới chỗ dựa vững chắc, lấp tức biến thành tự tin mười phần.

"Lão gia, bọ họ đến đây làm gì?" Mộ Thanh xen vào hỏi.

"Có thể là đi săn." Mạc Vấn bước đi đến phía bắc, đi lên một dặm phát hiện dấu chân bên trái và phải biến thành hai cặp, chứng minh lão Ngũ là từ nơi này cõng Mộ Thanh, tại chung quanh dấu chân hai ngươi cũng không có thiếu vết móng ngựa.

Mạc Vấn nhíu mày đánh giá vết móng ngựa trên mặt đất, xuất hiện vết móng ngựa ở nơi này, chúng minh lúc trước những người Hồ kia đã phát hiện lão Ngũ và Mộ Thanh, hơn nữa còn đuổi theo một khoảng cách, Mộ Thanh hôm nay mặc là một cái áo hoa, từ rất xa cũng có thể nhìn ra nàng là một nữ tử trẻ tuổi, dựa theo tập tính người Hồ , nếu như nhìn thấy nữ tử tuổi trẻ ắt phải sẽ đuổi bắt, tại sao những người này lại nửa đường thì ngừng lại cũng quay đầu trở lại?

"Các ngươi về trước đi, ta đi vào tìm tòi đến tột cùng." Mạc Vấn khoát tay áo về phía lão Ngũ và Mộ Thanh, ngược lại đạp bay cao lên bầu trời(Lăng Không) lao đi về hướng bắc, tuy rằng Mộ Thanh lúc trước từ trong miệng lão Ngũ biết được Mạc Vấn có thể Lăng Không phi hành(bay đi trên bầu trời), nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn kinh hãi không thôi, lúc Lăng Không Mạc Vấn cũng không báo trước,, sau khi Lăng Không thân hình phiêu dật, , không thấy dùng sức như thế nào nhưng lại từ trên không ngược chiều gió chạy nhanh, quả nhiên vô cùng thần kì.

Mạc Vấn cũng không muốn đuổi theo giết những người Hồ này, chỉ là muốn xác định mục đích những người này đến đây, sau khi lên xuống mấy cái liền tới phía sau cách đám người Hồ không xa, lúc này những người Hồ đang ở ngược chiều gió giục ngựa chạy đi rất nhanh, không người nào quay đầu ngắm nhìn phía sau.

Sau khi trông thấy y phục những người Hồ này, trong lòng Mạc vấn nổi lên sự nghi ngờ, nững người này đều mặc áo da người Hồ, loại này áo da đúng là y phục của binh lính, vả lại dưới háng cưỡi đều là chiến mã, nhưng trong những người này cũng không ăn mặc hoa lệ như hoàng gia quý tộc, cái này gạt bỏ khả năng những người này là hoàng gia đi săn đến đây, làm hắn cảm giác nghi ngờ nhất là những người này có đeo chiến đao, lưng đều không có đeo cung tiễn cùng túi tên, cái này càng có thể nói rõ những người Hồ này không phải đến đây để săn thú, vậy vì sao bọn họ phải tới huyện Tây Dương?

Trong lòng còn nghi ngờ, Mạc Vấn liền đi theo một đoạn đường, dọc theo đường đi những người Hồ này giục ngựa rất nhanh, không ngừng nghỉ chút nào. Đến thành Thanh Bình đi thẳng mà qua, tiếp tục đi về phía bắc.

Mạc Vấn đứng ở tường thành Thanh Bình nhìn những người Hồ kia đi về phía bắc, lúc này ở dưới tuyết rơi rất dày, gió bắc lạnh thấu xương, căn cứ vào lẽ thường những người Hồ này nên tạm thời nghỉ chân tại thành Thanh Bình, nhưng bọn họ lại vội vàng đạp lên tuyết mà quay trở về, rốt cuộc là vì sao.

Quay trở lại hiệu thuốc bắc Mạc gia, lão Ngũ và Mộ Thanh đang sốt ruột chờ đợi.

"Lão gia, thế nào rồi?" Lão Ngũ đứng dậy hỏi, hiệu thuốc bắc Mạc gia làm bốn sân hợp lại, bên phía nam làm hiệu thuốc bắc, lúc này hai người từ phòng phía nam chờ đợi.

"Đi được xa." Mạc Vấn ngồi vào chủ vị.

"Vì sao bọn họ muốn tới huyện Tây Dương?" Lão ngũ nghi ngờ hỏi.

"Không biết." Mạc Vấn lắc đầu nói, có một số việc có thể qua suy đoán đạt được kết qủa, nhưng căn bản động cơ đội người Hồ này đến đó không thế nào suy đoán.

"Có phải là nhắm về chúng ta mà đến hay không?" Lão Ngũ suy đoán.

"Sẽ không, không người nào biết được chúng ta ở nơi này, hơn nữa cho dù bọn họ biết huyện Tây Dương còn có người sống, cũng không đáng giá bọn họ đến đây tuần tra một phen." Mạc Vấn lắc đầu nói ra.

Trong lúc hai người nói chuyện, dĩ nhiên Mộ thanh từ Tây Sương bưng tới trà nóng, kính Mạc Vấn trước, sau cho lão Ngũ.

"Có phải tuần tra biên cảnh hay không?" Lão Ngũ lại đoán.

"Nếu là tuần tra biên cảnh, nên đến bờ sông kiểm tra nước sông có đóng băng hay không mới đúng, nhưng bọn hắn cũng không đi đến bờ sông." Mạc Vấn lại lắc đầu lần nữa.

Lão Ngũ nghe vậy không lại hỏi, mặc dù sự việc rất kỳ quái, nhưng không thể nào suy đoán.

"Dù có thiên quân vạn mã đến, chúng ta cũng có thể toàn thân trở ra, không cần uổng công suy nghĩ nhiều." Mạc Vấn cúi đầu uống trà, không ai thích đính lấy một đầu mờ mịt, nhưng chuyện tình không thể nào suy đoán chỉ có thể từ hắn loại trừ.

Mùa đông gió thổi tuyết rơi, đốt chậu than sưởi ấm uống rượu đúng là việc thích ý, chẳng qua đến lúc này Mạc Ván đã rất ít khi uống rượu, đa số rượu đều bị lão Ngũ uống mất, hắn cùng Mộ Thanh đều thích hạt dẻ do chậu than nướng chín, hạt dẻ và quả táo cũng như thế, trước mắt đều là trái cây rất xa xỉ, trước kia đều không chiếm được, trái cây năm nay đều bị Lão Ngũ mang theo Mộ Thanh lấy trở về.

Năm đó người huyện Tây Dương đều rất vọi vàng đi chạy nạn, vứt bỏ rất nhiều thứ, một trong số đó là nước rượu, hễ là phú quý gia đình thì chắc chắn trong hầm sẽ có một ít, này đó cũng đều bị lão Ngũ mang về, trước đó trong nhà chuẩn bị nhiều món ăn thôn quê ướp muối và hun khói, lão Ngũ lại am hiểu đun nấu, hơn nữa mùa đông là thời cơ bổ dưỡng thận tốt, vì vậy không lâu sau khi bắt đầu mùa đông lão Ngũ cùng Mộ Thanh đều trông trắng béo, sỡ dĩ Mộ Thanh lớn lên nhỏ gầy, bởi vì lúc trước đói khát quá nhiều gây nên, lúc này được ăn đồ ăn đầy đủ, mất mấy tháng thế nhưng cao thêm nửa tấc, có một số việc sớm muộn đều phải xảy ra, thời điểm kia đến hai người rất tự nhiên viên phòng, bất quá lần này lão Ngũ không có làm Mạc Vấn tính toán việc con nối dõi, bởi vì hắn biết rõ Mạc Vấn tính toán không chính xác.

Do cân nhắc khi ăn uống, Mạc Vấn vẫn cứ rất gầy dò, Đạo gia dưỡng sinh có chỗ độc đáo của nó , một trong số đó là ăn uống dừng ở bảy phần, một ngày ba bữa, cho dù ăn chay hay ăn mặn mỗi bữa ăn đều no bụng bảy phần, đây là đơn giản nhất cũng có ích nhất đạo dưỡng sinh, dưới tại loại trạng thái này, nhiệm vụ riêng ngũ tạng lục phủ trong người đều thực nhẹn nhàng, mà lại đầu óc thư thái, có thể tĩnh tâm cân nhắc sự tình. Nếu như ăn quá nhiều, ngũ tạng lục phủ luền thừa nhận mệt nhọc, chịu hại nhiều nhất là gan, hễ đồ ăn vào miệng đều có độc tính mức độ nặng nhẹ không giống nhau, ăn uống nhiều sẽ tích lũy nhiều độc, chức năng tổ chức giải độc của gan sẽ uể oải, giải độc không thuận lợi thì nhiều bệnh cũng phát sinh. Người có bị bệnh hay không cùng có thích ăn mặn không có quan hệ không lớn, tám phần người bị bệnh đều bởi vì ăn quá nhiều.

Từ cuối mùa hè đến mùa đông trong khoảng thời gian Mạc Vấn xuống núi tới đây là chuỗi ngày trôi qua bình tĩnh nhất, liền muốn tìm việc để làm, Vô Lượng Sơn học nghệ, Man Hoang luyện đan, Kiến Khang đấu pháp, những chuyện kia từ trong lòng dần dần phai đi, thậm chí có khi tỉnh hắn cảm giác mình chưa bao giờ rời đi quê hương, này chỉ là sự tình phát sinh trong mộng.

Mỗi ngày đa số thời gian Mạc Vấn đều ngồi xuống luyện khí, ổn định Trúc Cơ. Lão ngũ không có việc gì, liền muốn tìm việc đến làm, một chỗ ở Thành Tây có hồ nước, hắn lợi dụng cật tre biến chế cái nơm đục băng bắt cá, mỗi ngày đi thăm dò xem cái nơm cá, thế nhưng thường có thu hoạch.

Tại bên trong thịt để ăn, khí bẩn của cá tương đối ít, thỉnh thoảng Mạc Vấn cũng ăn, ba người ở tại huyện Tây Dương vừa thanh tịnh lại vừa sung túc.

Buổi sáng một ngày kia, Mạc Vấn đang ngồi thiền trong phòng, bỗng nhiên nhận thấy được phía bắc có tiếng vó ngựa rất nhỏ, trong lòng có cảm giác, lại xuống giường đi giày ra Đông Sương.

"Lão gia, ngươi xem." Lão Ngũ cầm theo một con cá chép cực to khoe về phía Mạc Vấn.

Mạc Vấn ngoảnh đầu nhìn lão Ngũ liếc mắt một cái, ngược lại từ trong viện quỳ gối Lăng Không, tới không trung nhìn về phía xa phương bắc, chỉ thấy một đội người Hồ đang chạy vội về phía nam, số người tương đương có trên dưới một trăm người, dĩ nhiên lúc này cách thành trì chưa đầy ba dặm.

Thấy rõ tình huống, Mạc Vấn vận chuyển linh khí bồng bềnh rơi xuống đất, nguyên lý cơ bản cưỡi không khí lăng không*(*:bay đi lên cao bầu trời) ở chỗ lúc lăng không đề khí tự chuyển lên trên nhâm mạch, rơi cuống đất là lúc linh khí từ đốc mạch chuyển xuống, thời gian linh khí ngưng tại huyện Bách Hội chính là thời gian dừng lại ở không trung.

"Lão gia, xảy ra chuyện gì vậy?" Lão ngũ vội vàng hỏi ra.

"Có binh mã người Hồ đến đây, có khoảng trăm mấy." Mạc Vấn đáp, lúc này cách gần một tháng khi đội ngũ người Hồ trước rời đi, vì vậy rất khó đoán được cái đội ngũ binh mã này đến cùng đội ngũ binh mã trước kia có liên quan hay không.


Lão ngũ nghe vậy buông xuống cá chép trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Vấn.


Mạc Vấn thấy da mặt lão Ngũ co rúm, biết hắn nổi lên sát khí, liền hơi hơi đưa tay, “An tâm một chút, chớ vội.”


“Nhất định là nhằm vào chúng ta mà đến.” Lão Ngũ nói.


Mạc Vấn nghe vậy thì không nói tiếp, hắn thật sự nghĩ không ra đối phương có lý do gì làm khó ba người bọn hắn, ba người ở tại nơi này cũng không uy hiếp được bọn họ, mà nơi này là huyện thành đã từng bị cướp bóc, cũng không đáng giá bọn họ lại đoạt một lần nữa.


“Lão gia, thế nào?” Lão ngũ lại hỏi, an tâm một chút chớ vội đối với hắn mà nói hầu như không có khả năng làm được.


“Trên dưới một trăm người không đáng để lo, nếu như tâm tồn ý đồ xấu, liền lưu lại toàn bộ bọn họ.” Mạc Vấn suy tính một lát nói ra.


“Được.” Lão Ngũ xoay nguời chạy vào Tây Sương, không bao lâu cầm hiếu bống đi ra.


Lúc này Mạc Vấn đã đi đến căn phòng phía nam, không lâu phía trước vừa có một trận tuyết rơi nhỏ, trong thành lưu lại dấu chân ba người, một khi những người Hồ này vào thành thế tất có thể nhìn thấy những dấu chân kia, nếu thật sự nhằm vào bọn hắn mà đến, không bao lâu sẽ tìm đến đây.


“Lão gia, ta đi ra trước xem một chút.” Lão Ngũ cầm theo hiếu bổng muốn đi ra ngoài.


“Không cần khẩn trương, pha cho ta ấm trà đến.”Mạc Vấn ngăn trở lão Ngũ, tri nhân giả trí, tự tri giả minh*(*:Kẻ biết người là người khôn, kẻ tự biêt mình là người sáng suốt.), vào lúc này hắn đối với năng lực của mình rõ như lòng bàn tay, đừng nói trên dưới một trăm binh lính, dù đến hơn ngàn người, hắn thật sự phát động tàn nhẫn đến cũng có thể giết hết toàn bộ.


Lão Ngũ nghe vậy dừng lại quay đầu, Mạc Vấn lại giơ tay một lần nữa, lão Ngũ xoay người quay trở về viện, kêu Mộ Thanh nấu nước pha trà.

Người hồ tinh thông thuật cưỡi ngựa, lúc kỵ binh tiến lên nhịp điệu vó ngựa lên xuống giống nhau đại khái, căn cứ vào tiếng vó ngựa có thể đoán được đội quân người Hồ kia lúc này đã vào thành, mà đang tiến về hướng nam.

Hiệu thuốc bắc nhỏ Mạc gia nằm ở trung tâm huyện Tây Dương ngã về hướng tây bắc, con đường người Hồ đi vừa đúng từ phía đông hiệu thuốc bắc Mạc gia đi qua, những người Hồ này thấy được dấu chân ba người, kèm theo lấy một mảnh ghìm cương ngựa ngựa hí, tù ngoài trăm trượng đội ngũ dừng lại.

Mạc Vấn nghe tiếng nhíu mày, nghiêng tai lắng nghe, một lát sau đường phố sườn đông truyền tới tiếng bước chân đạp tuyết, nghe tiếng bước chân này người tới chỉ có ba người, tiếng bước chân hai người nặng nề, bước chân một người còn lại nhẹ hơn.

"Lão gia, đúng là nhằm vào chúng ta mà đến." lão Ngũ nghe tiếng từ tây sương chạy tới, trong tây cầm ấm trà, còn có hiếu bổng.

Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, tới lúc này lòng hắn vẫn đang tràn đầy nghi hoặc, nghĩ không ra dụng ý người Hồ tới đây.

"Ta đi ra ngoài nhìn xem." Lão Ngũ nói xong không đợi Mạc Vấn tiếp lời liền nhảy lên đi ra ngoài. Tới ngoài cửa, vịnh tường thăm dò, nhìn thoáng qua liền quay đầu chạy trở lại. "Lão gia, là lần trước cô công chúa bị đánh......."
Lần đầu vậy là rất tốt rồi, chỉ cần dịch khoảng 5 chương là lên tay thôi. Cố lên :hayhay:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top