Giải Đại Kiếp - Hồng Đào

Hồng Đào

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
[Tiên Hiệp] Giải Đại Kiếp - Chương 1
Tác giả: Hồng Đao
Thể loại: Tiên Hiệp
Tình trạng sáng tác: Đang viết
Độ dài: chưa biết
Nguồn: bachngocsach.com
Giới thiệu:
Gió nhẹ thổi chiếc lá vàng chao nghiêng rơi… Vụt ..một người mặc đồ đen đứng trước mặt chàng, kiểu ăn mặc và dáng giấp giống hệt như lão bá, nhưng chỉ khác người này đội một chiếc mũ chùm qua đầu, chiếc mũ cũng tạo một lớp vành lớn không nhìn rõ mặt.
Phụng Thiên biết chuyện chẳng lành, chàng đứng bất động ánh mắt quan sát người áo đen kia, soẹt như một tia chớp, thân thủ cực nhanh người áo đen rút kiếm đâm về phía Phụng Thiên, Phụng Thiên không bất ngờ chàng nghiêng người tránh mũi kiếm..sẹt set..lên tiếp những đường sáng như tia chớp nhưng đều không chạm được người chàng. Sau khi tấn công dồn rập thấy đối phương vẫn bình thản tránh né đường kiếm của mình không chút khó khăn, người áo đen kia đứng khựng lại.
Phụng Thiên có chút kinh sợ.. sao lại có cao thủ đến như vậy, trong khi chàng và người áo đen giao đấu thì có một kẻ thân thủ mờ ảo đang đứng quan sát, xét về trình độ võ học thì người đó cao hơn người áo đen đang giao đấu với chàng rất nhiều, nếu người đó ra tay, e rằng..lành ít
Người áo đen thấy Phụng Thiên thần sắc có chút thay đổi, hắn tưởng mình đang ở thế thượng phong, lại liên tiếp tấn công, càng tấn công càng hắn thấy càng vô vọng, hắn càng điên cuồng. Phụng Thiên vừa né tránh vừa quan sát vị khác lạ kia, nhưng người đó đã biến mất vô ảnh.
17458329_1477241619014830_343493962299419750_n.jpg


Link thảo luận: https://bachngocsach.com/forum/threads/15390/
 
Last edited by a moderator:

Hồng Đào

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Thung lũng tiếp nối trùng trùng điệp điệp những ngọn núi cao ngất, mây trắng bay vờn quanh như những tấm vải trắng ôm trọn lấy đỉnh núi, tiếng gió vi vu thổi trườn qua từng ngọn núi qua những cây cổ thụ già sù xì, đung đưa những ngon cỏ dại hoang sơ. Xa xa những chú bướm bay chập chờn. Phía dưới lốm đốm những túp lều lưa thưa như những ngọn nấm mọc hoang sơ.
***

Đêm đen, lốm đốm những vì sao vẩn đục trên bầu trời, bóng đêm như một hố đen nuốt gọn những túp lều, nhìn lên mờ mờ ảo ảo những phiến đá bụi cây như những hình thù kỳ quái, không gian yên lặng, tiếng gió xẹt qua mang theo hơi lạnh của miền núi đá từng đợt, từng đợt…

Đốm lửa đang cháy đung đưa theo gió, rập rờn vụt sáng, vụt tắt. Một người đàn ông có dáng nhỏ cao, nếp ra nhăn nheo, mái tóc pha sương, ánh lửa bập bùng hiện lên trong đôi mắt, ngước nhìn bầu trời, như đang suy nghĩ về điều gì đó, một lúc lâu, rồi ông quay lại nhìn một người cách trừng vài thước tù từ nói:

- Sư đệ à, thế gian sắp có đại nạn

Rồi thở dài …, ánh mắt như vô định.

Người sư đệ dáng lùn hơn cúi nhìn ngọn lửa đang cháy sắp tàn, chỉ còn lại những viên than hồng rực đang bị làn gió bào mòn, ông nói:

- Vậy phải làm sao sư huynh?

- Theo ta quan sát, thì thấy thế gian sắp có chuyện lớn; tinh hoa dương khí trái đất đang cạn dần; một cuộc đại loạn ở cõi âm; đấy là dấu hiệu của vạn ma xuất hiện kéo thế gian đi đến hủy diệt.

- Bộ tộc ta cần có người gánh vác trách nhiệm giải cứu bộ tộc vượt qua kiếp nạn này. Sư huynh nghĩ sao?

- Đây là tai nạn của vũ trụ, Chúng ta cần có người đi tìm lời giải cho cuốn tiên tri, nhưng để giải được phong ấn trong đó, cần đi bốn phương, lên rừng, xuống biển, kết hợp pháp bảo trấn các phương mới mong có hi vọng. Cần có người đi kết duyên với vạn vật, vượt qua muôn trùng khổ nạn, chỉ e rằng ngay cả ta và đệ cũng không làm được điều đó. Việc đó khó như là mò trăng dưới nước vậy.
Hướng mắt về phía những ngôi lều nơi bộ tộc sinh sống, rồi ông dừng lại ở một túp lều, thở dài.

- Thuận theo mệnh trời. Cậu bé Phụng Thiên sinh ra có đám mây ngũ sắc bay lơ lửng trên trời, đứa trẻ này t.ư chất khá, lại có khả năng giao thông với vạn vật, chim tróc, muông thú, vậy là phải đặt trọng trách này lên vai cậu bé này.

Sư đệ ngồi lẩm nhẩm, ngước nhìn sư huynh đang đứng rồi nói:

- Phụng Thiên năm nay cũng tròn 16 tuổi, huynh và đệ từ giờ tận tâm, tận lực dạy phép thuật cho cậu bé …bộ tộc của chúng ta chỉ còn hi vọng vào cậu bé này thôi.
****

Thấm thoát hai năm đã trôi qua, cậu bé Phụng Thiên ngày nào đã trở thành một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, với ngộ tính và t.ư chất cao, cậu đã học được hết phép thuật của hai vị trưởng lão bộ tộc.
Một cuộc triệu tập toàn bộ những sinh mệnh quen biết với cậu bé, tại đó như một cuộc chia tay, mọi người ôn tồn phát biểu, ban đầu là cậu Nấm:

- Tớ ở gần mặt đất tớ biết những sinh vật nói chuyện họ còn bàn luận sôi nổi hơn chúng ta, họ biết thế gian sắp có họa và họ còn kêu than, mặt đất cũng nổi giận ầm ầm, may là tớ biết trọn vị trí, nép vào ông Bồ Đề nên mới có chút an toàn.

Ông bồ đề ngồi trầm t.ư, nét mặt u ám buồn rầu nói:

- Ta cũng già rồi, cũng gần đất xa trời rồi.
Thở dài …

- Nhưng chết đâu phải là hết, chỉ có con người mới nghĩ vậy thôi.

Ông rưng rưng nước mắt, con mắc hốc hác, những làn gân xanh đen sổ ngang dọc khắp khuôn mặt, nỗi khắc khổ hiện lên, rồi ông nói tiếp:

- Bao nhiêu năm chịu đựng làm thân cây, giờ rời đi mà mang theo vật chất biến dị trong người thì ông già này sẽ về đâu?
Người ông rung rung rồi lại phều phào:

- Phụng Thiên à con hãy đi tìm hiểu xem có cách nào giúp ta loại bỏ những vật chất biến dị này không?
Ông thần núi đến sau, đi đứng tròng trành như cái chảo đang bị nước lắc lư bên này bên kia, chầm chậm bước đi với chiếc vai đung đưa nói:

- Cậu Nấm chớ trách ông lão này, ông lão cũng không hiểu nguyên nhân từ đâu, có một luồng khí rất lớn xâm nhập và bao phủ mặt đất, chính những luồng khí đó làm đứt long mạch, liên kết dưới lòng đất, tạo ra chuyển động vô chật tự, nên mới xảy ra hiện tượng động đất. Bản thân ta cũng bị tích tụ một lượng tạp khí…
Lão thổ địa ngồi cúi mình lom khom, dường như không muốn nói gì, như có vẻ sức lực đã suy tàn, ánh mắt vô cảm, mái tóc xám xịt rối bời như làm khói nâu đục, ông nhìn quanh rồi nói:

- Đúng là số kiếp..số kiếp… ai sẽ qua khỏi kiếp nạn này?.
Phụng Thiên, đôi mắt sáng trong nhìn ông Thổ Địa rồi nói:

- Ông ơi, ông đừng lo con sẽ đi tìm hiểu nguyên nhân và giải lời tiên tri để tìm các cứu bộ tộc và muôn loài chúng ta..
Ánh mắt cậu bé sáng lên thêm phần tự tin. Từ biệt bộ tộc, trưởng lão và muôn vàn bạn thân quen, cậu thiếu niên Phụng Thiên bắt đầu chuyến hành trình, để tìm lời giải cuốn tiên tri.
***
 
Last edited by a moderator:

Hồng Đào

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Rời ngôi làng mà chàng thiếu niên đã gắn bó, chia tay mọi người có chút gì đó như níu kéo, bước chân không muốn rời đi. Quay đầu lại nhìn về bộ tộc, từng gốc cây ngọn cỏ như quá quen thuộc với tuổi thơ của cậu, những dãy núi nhấp nhô uốn lượn, xa xa tiếng nước chảy róc rách, âm thanh cũng thưa dần. Với nhiệt huyết mang theo mình, cậu thiếu niên bước đi dứt khoát về phía trước.
*** Bầu trời bình minh đang lên, hàng ngàn tia nắng xiên qua đám lá, lấp lánh chiếu rọi một vùng sơn cước, con đường mòn, những hạt sương đung đưa trên những ngọn cỏ, có lẽ ít người đi nên cỏ mọc hoang sơ, mấp mô lởm chởm những tảng đá to, đủ loại hình thù. Thoáng cái cậu đã đi xa khỏi dãy núi và đến một nơi mà một thế giới hoàn toàn khác lạ, những cánh đống phẳng tắp, bên sườn núi cây ít mọc được, lốm đốm những bụi cây, những ngôi nhà nằm trên những sườn rốc. Phụng Thiên rang hay tay như tận hưởng một khoảng mênh mông rộng lớn đến vô tận vậy...
Nhớ lời trưởng lão, sau khi đi qua dãy núi, rồi men theo con đường mòn đi về hướng mặt trời mọc là đến biển đông. Con đường mòn gập ghềnh hiểm trở nhưng không làm khó được cậu thiếu niên này..đi mãi, đi mãi, một làn gió mát kỳ lạ phả vào mặt, có tiếng gió dì dào... Đi thêm vài trăm mét nữa, Phụng Thiên có chút biến sắc, mắt mở to tròn, mồm hơi khá như muốn nói điều gì ...ôi..ôi… biển rộng như thế này sao. Những con sóng lăn tăn trải dài vô tận, hai bên nhấp nhô những ngọn núi ..
. - Sao biển lại đẹp thế này nhỉ?…. Những làn sóng nối đuôi nhau sô vào bờ, những con sóng bạc đầu cứ thi nhau chạy vào bãi cát mênh mông, chưa hết ngỡ ngàng, chàng vui chơi chạy quanh bãi biển… Một canh giờ sau. Phụng Thiên nhớ ra chuyện cần làm. Cậu đứng định thần lại rồi dùng phép truyền cảm t.ư duy có mang theo âm thanh truyền xuống biển, xin gặp Long vương.. Một lúc sau. Biển trở nên khác thường, ào ào những làn sóng lớn, trời cũng như biến sắc, những cơn gió thổi liên tục, biển trở nên mênh mông và không còn hiền hòa như trước, vô số con sóng lớn ập vào bờ. Từ dưới biển thoát bóng người bay lên, hành tung kỳ lạ, Phụng Thiên chưa kịp định thần thì người này đã ở trước mặt, giáng giấp kỳ dị khác thường, đôi mắt toát lên một màu xanh, xung quanh vầng mắt tối đen như mực, thân người này được bao phủ bởi một lớp màng trong suốt như là bong bóng nước, ánh mắt dò xét nhìn về phía Phụng Thiên rồi nói: - Nhà ngươi muốn bái kiến long vương? Phụng Thiên đưa hai tay theo thế hợp thập, đầu hơi cúi. - Là tài hạ. Người vô danh kia đi lại vài bước, nhìn quanh… Phụng Thiên đưa mắt nhìn theo, người này đi lại trên bãi cát mà không để lại dấu chân, theo kinh nghiệm của chàng thì chỉ khi người nào đạt được công lực thượng thừa, thân thể chuyển hóa cao độ mới có thể có được khả năng này, người vô danh kia dừng lại rồi nói: - Nhà ngươi muốn gặp long vương có việc gì? Mau xưng danh Phụng Thiên cung kính thưa: Phụng mệnh trưởng lão tài hạ ở bộ tộc kala, mang theo bảo vật đến thỉnh giáo Long Vương, tài hạ tên Phụng Thiên - Có chuyện gì mà đến ngươi phải lo sao? Câu hỏi có chút ngờ vực. - Thế gian sắp có kiếp nạn, tài hạ mang theo bảo vật, đến gặp Long Vương xin chỉ giáo để mở lời tiên tri và cách giải cứu bộ tộc. Mong được bái kiến. Hai tay hợp thập cung kính. Người kia nghe đến bảo vật sắc mặt thay đổi, nhìn Phụng Thiên như thể muốn rò xét kĩ hơn nữa, rồi từ từ nói: - Ta phụng mệnh Long Vương cai quản vùng này, nếu là việc hệ trọng như vậy thì ngươi hãy đến gặp Long Vương, nhưng... xem ngươi có cơ duyên đó không.. Rứt lời người đó chỉ tay về phía xa cách bờ vài trăm mét rồi nói: - Ngươi hãy lên chiếc thuyền kia, không một loại nước ở thế gian con người có thể thấm vào và làm chìm nó, nó sẽ đưa ngươi đến nơi, tuy nhiên biển cả mênh mông vô, thủy quái cũng nhiều vô kể, ngươi phải vượt qua vùng biển đen, mới có cơ hội gặp Long Vương. Rứt lời người này phi thân xuống làn nước như một mũi tên, nước không sủi bọt và cũng không phát ra tiếng động, Phụng Thiên nhìn kinh ngạc.. Thế giới quả là nhiều điều huyền bí. Tiến về phía con thuyền, chàng xem kĩ không có gì đặc biệt, chỉ có điều là chất liệu được thiết kế bởi một loại khoáng chất vừa mền, vừa dẻo, lại vô cùng nhẹ. Phụng Thiên bước lên con thuyền, nó tự lướt nhẹ, cứ như thể thuyền không chạm sóng, trượt qua làn sóng như một đôi phối hợp nghệ thuật, cực kỳ nhịp nhàng. Bờ biển xa dần, nhỏ dần, nhìn như một đốm nhỏ màu nâu, con thuyền cứ lượn lên lượn xuống cưỡi qua vạn con sóng nối tiếp nhau trải dài như không bao giờ kết thúc. Gió thổi nhẹ, bầu trời yên ả, ánh nắng chiếu xuống mặt biển như một bức màn quang, từng đàn chim bay qua, từng đàn..rồi từng đàn.. Bất giác chàng nhớ về bộ tộc của mình, những ngày tháng trên đỉnh núi phù vân mây quanh năm bao phủ, muôn vàn cây cối muôn thú, những người bạn của mình.. *** Đang nghĩ về bộ tộc thì dường như gì đó rất lạ, một thứ cảm giác rùng mình, trời dịu hẳn đi, những làn mây đen như đang chạy tới gấp gáp, bầu trời ngày càng đen. Theo linh cảm Phụng Thiên biết biết có gì đó không bình thường, chàng hoang mang nhìn quanh… Gió bắt đầu rít ngày càng mạnh, như ngàn tiếng rú của biển cả, từng đợt, từng đợt. Chiếc thuyền tròng trành, những con sóng lớn sô lên như những con quái thú dồn rập lao đến, chiếc thuyền chao lên xuống như một chiếc lá khô. Bầu trời như là một tấm áo đen bao phủ như sắp ụp xuống... Đứng tập trung, Phụng Thiên cố gắng trấn tĩnh điều khiển con thuyền vượt qua lớp lớp sóng nối tiếp nhau, con thuyền cũng trở nên uy lực vô cùng nó cưỡi những ngọn sóng lên xuống liên tục. Dừng lại, chồm lên, chồm xuống, sóng ngày một to lớn, từng lớp, từng lớp cuộn cong dựng đứng như muốn nuốt chửng con thuyền, một sinh mệnh nhỏ bé đang chống trọi lại một sinh mệnh quá to lớn… Tiếng gió gào, ..bầu trời giận dữ …xẹt xẹt dựng lên những tia sét nối xuống biển như những thanh sắt hồng rực, con thuyền chao đảo như ụp xuống, những con sóng lớn như là người là người khổng lồ đang chuyển mình, gió cuộn chiếc thuyền xoay tít bọt biển bắn tung trắng xóa. Phụng Thiên vừa ghì chặt thuyền hàm răng nghiến chặt, mặt tái nhợt như không hiểu chuyện gì đáng xảy ra, chàng vẫn cố định thần, dung pháp lực, mượn lực sóng biển để nương theo, tránh đối đầu, chiếc thuyền cũng to dần lên để có thể chống trọi với những làn sóng dữ này. Bỗng mặt biển trở nên yên lặng lạ kỳ… cái kiểu yên lặng mà như có muôn vàn ánh mắt ở đâu đó đang muốn nuốt trửng con thuyền. Phụng Thiên đưa mắt nhìn ra xa chỉ thấy mờ mờ những vệt nước đen, chàng quan sát kĩ thì phát hiện nước biển đã chuyển màu đen, một cảm giác rùng mình chạy dọc sương sống, đây là biển đen mà người vô danh đó nói sao? Thủy quái là điều mà chàng nghĩ đến… Bầu trời cũng đang bị mây mù tre phủ như có gì đó bị ức chế cứ gần gừ những tiếng sấm, mây đen treo lơ lửng ngay trên đầu như một tấm thảm đen đang bị ướt sũng. Đã thấm mệt, chàng dựa vào mạn thuyền thở hổn hển… *** Bỗng trời như chuyển động sấm vang ầm ầm, gió đẩy vô số con sóng lớn di chuyển một vùng rộng và sóng biển trở nên cao lớn vô cùng. Phụng Thiên thất kinh ngước nhìn. chàng nhanh chóng dùng phép bao con thuyền lại như là một cái hồ lô, nước ập xuống đẩy thuyền tung lên rồi lại lao xuống, liên tiếp từng đợt, từng đợt. Mưa xối sả, mặt Phụng Thiên tê tái, thân hình ướt đẫm,..rồi ngàn vạn tia sét như những cây sắt đỏ rực nối xung quanh, lúc ẩn lúc hiện. Con thuyền quay như chong chóng, cả mặt biển giống như là tấm vải khổng lồ, nước xung quanh đều bị xoáy và rút với tấc độ cục kỳ nhanh, con thuyền như bị khống chế theo dòng nước. Phụng Thiên đưa mắt nhìn xung quanh các vòi nước xoáy tròn dựng thẳng như một cái cột to xoay tít, chiếc thuyền đang bị hút đi… chàng nhìn theo, bất thất kinh hoàng, một hố đen như một quả núi đang xoay tròn và hút mọi vật về phía đó như nuốt chửng vào trong.chàng cố gắng dùng phép thuật quay thuyền lại thoát ra nhưng đã quá muộn rồi, một lực kéo đến ghê người. Như một sinh mệnh bị rút hết nội lực, chàng nhìn con thuyền đang tiến với tấc độ kinh khủng vào miệng hố đen. Bất lực nhìn từ biệt thế giới, không còn một tia hi vọng dù là mong manh, chiếc thuyền đang bị hút về phía hố đen với tấc độ khủng khiếp, có lẽ trên thế gian này không có lực gì mà có thể ngăn cản sức mạnh khủng khiếp này.. Bất giác, đôi mắt chàng ngấn lệ nhìn… chiếc thuyền xoáy vào miệng hố đen như rơi vào một ống rỗng vô tận, con thuyền quay tít, muôn vàn con sóng như những trái núi to khổng lồ đổ ập xuống con thuyền. Xẹt…. bầu trời bị xé toạc ra bởi một thứ ánh sáng vàng rực trong suốt, như muôn vàn tấm kính vàng rực chiếu rọi xuống hố đen, miệng hố khổng lồ như bị khống chế nó mất đi hoàn toàn sức lực, muôn vàn con sóng nhũn ra như tấm vải lụa khổng lồ trước gió, dòng nước đổ ập xuống. Phụng Thiên như hết sức lực, chàng nhìn con sóng mà không có phản ứng, như một người bị liệt toàn thân, ầm.. ầm….một cảm giác lâng lâng bay bổng… ***
 
Last edited by a moderator:

Hồng Đào

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Có gì đó rọi vào mắt, Phụng Thiên mở mắt có chút mờ mờ, co chân định ngôi lên phát hiện cơ thể ướt sũng, đau nhức toàn thân, cố gắng nghiêng mình chàng nhăn nhó co người ngồi dậy, hai tay chống về phía sau.

Ngước nhìn, mặt trời đã nhô lên, muôn vàng ánh nắng chiếu rọi mặt biển lấp lánh như hàng triệu viên kim cương đang khoe sắc. Đầu óc trống không, chỉ còn một chút ký ức trước khi dòng nước đổ ập xuống. Phụng Thiên …đăm chiêu suy nghĩ, tại sao lại có một nguồn năng lượng khổng lồ ức chế con sóng dữ dội kia, và nguồn năng lượng ấy là từ đâu?…

Đầu có chút đau nhức, đưa tay lên bóp vào hai bên thái dương. Chợt thấy một bóng đen, lúc ẩn lúc hiện đang tiến về phía mình. Như một cái bóng không có trọng lượng phi thân về phía chàng. Phụng Thiên không có chút phản ứng, nếu người này thực sự ra tay, đối với chàng thì về cơ bản là không có sức phản kháng.

Thoát cái bóng đen đã đến trước mặt chàng, nhìn rõ hơn thì ra là người mà Long Vương phái đến. Bóng đen đứng nhìn Phụng Thiên với ánh mắt như có vô số câu hỏi:

- Ngươi là người đầu tiên thoát khỏi thủy quái, trận sóng dữ đó là do hai con Giao Long tạo ra và muốn đoạt mạng nhà ngươi.

Phụng Thiên đưa mắt nhìn có vẻ tỏ chút kinh ngạc nói:

- Sao huynh lại biết rõ như vậy

Người áo đen nhìn ra biển nói:

- Hai con giao long đó tác quái trên biển đen, chúng cũng có một thế lực đứng sau mà ngay cả Long Vương cũng không quản được, chúng muốn đoạt mạng ai thì người đó đều phải mất mạng.

Phụng Thiên cau mày:

- Thế giới dưới nước là do Long Vương cai quản, tại sao lại để hai con hắc long đó tác quái hại người như vậy được.

Người áo đen thở dài:

- Chàng thiếu niên, sau này cậu sẽ hiểu, thiên cơ giờ chưa thể tiết lộ được. Ta phụng mệnh Long Vương đưa cậu xuống Thủy Long Cung gặp ngài.

Lấy ra một viên linh đan, ong ánh, chiếu ra những ánh sáng đỏ rực, lung linh trên tay. Người áo đen nói:

- Đây là viên “Thủy không niệm”. Thế giới đó, đối với thân thể thường nhân như ngươi thì không thể chịu đựng được.

Phụng Thiên đăm chiêu nhìn, như hiểu ý người áo đen nói tiếp:

- Thế giới ở dưới Long Cung, vật chất được chiết xuất bằng những tinh hoa của nước nên năng lượng của nó cực kỳ mạnh, bất cứ vật chất nào ở tầng thô hơn không bao giờ có khả năng tiến nhập vào được. Nếu muốn tiến vào thì ngươi phải dùng loại linh đan này để tạo một lớp màng giống như vật chất ở thế giới Long Cung. Lớp vật chất này bảo vệ cơ thể nhà ngươi không bị hủy.

Dừng lại một chút người áo đen nói tiếp:

- Và cơ thể ngươi cũng không ô nhiễm được thế giới ở đó. Khi người uống viên đan này phải xả bỏ được sinh tử và buông hết các tạp niệm ở thế giới trần tục. Như vậy thì mới liên thông được giữa tâm và thân. Lớp màng đó mới được sinh ra.

Nói rồi người áo đen kia đưa viên linh đan cho Phụng Thiên

- Ngươi hãy uống đi

Phụng Thiên đưa hay tay nhận viên linh đan không chút đắn đo, đưa lên miệng và nuốt. Ngươi áo đen liếc mắt nhìn Phụng Thiên, như chờ đợi điều gì đó. Rồi nói:

- Hãy theo ta.

Dứt lời người áo đen lao mình xuống dòng nước, Phụng Thiên không chút ngần ngại vươn ngươi lao vút theo.

Vụt, một cảm rác rơi lọt thỏm vào một không trung… Rõ ràng là chàng vừa lao xuống dòng nước?…

***

Đang bàng hoàng, thì một thế giới trong suốt như pha lê hiện ra trước mắt, mĩ diệu khôn cùng, thứ ánh sáng ở đó tỏa ra muôn màu sắc nhưng lại rất nhu mì. Chân trời như bất tận. Đang say xưa ngắm nhìn thì có tiếng nói:

- Không phải lúc này, hãy theo ta gặp Long Vương.

Phụng Thiên tập trung bám sát người áo đen, chàng phát hiện mình đang bay với một tấc độ rất nhanh. Điều mà chàng không làm được ở trên thế giới kia, mọi vật ở đây như không có trọng lượng, công năng phi thân của chàng phát triển vượt bậc… đang mải mê nghĩ thì một lâu đài nguy nga tráng lệ xuất hiện phía dưới.

Từ từ hạ xuống, tiến vào cung điện, chàng lại phát hiện chân không cần di động ngươi như có một lực đẩy đi vô cùng nhẹ nhàng, tất cả chỉ cần dùng ý nghĩ. Đến cổng, hai trụ cổng cao không nhìn thấy điểm kết thúc, trên hai cột trụ treo những chiếc chuông vàng, ở giữa cổng có một lớp năng lương trong suốt khổng lồ chắn ngang.

Tiến đến lớp năng lượng đó, người áo đen quay lại nhìn Phụng Thiên như để kiểm tra điều gì đó. Ánh mắt quẹt qua rồi quay đầu lại, hai người đi xuyên qua tấm chắn đó, tiến vào một con đường, hai bên đường những dòng thác nước chảy mượt mà, nhưng kỳ lạ là nước ở đó không phát ra tiếng động và vô cùng mềm mại.

Tiếp tiếp nữa là một cánh của lớn được trạm khắc những hoa văn đẹp vô cùng, đi tiếp qua ba lần của đến một cung điện nguy nga lộng lẫy. Một người đàn ông ăn mặc theo kiểu cổ chàng, trán rộng, mắt to, mũi cao, ông cao chừng hai thước đang ngồi như suy nghĩ gì đó.

Phụng Thiên bước vào, hay tay hợp thập:

- Xin bái kiến Long Vương

Long Vương đưa mắt nhìn Phụng Thiên, rồi dùng tay ra hiệu không cần khách khí

- Con là Phụng Thiên hả, ta đã biết con từ lâu, hôm nay mới có dịp gặp

Phụng Thiên có chút khó hiểu, chàng có ý hỏi. Long Vương như hiểu ý chàng trai trẻ, Ông cười rồi nói:

- Đến lúc cần biết thì con sẽ biết, hôm nay con mang gì cho ta xem vậy

Phụng tiên cung kính thưa:

- Phụng mệnh trưởng lão, con mang theo cuốn tiên tri của bộ tộc xuống nhờ Long Vương giúp con giải tiên tri trong đó để cứu bộ tộc.

Hai tay cung kính đưa cuốn sách đến Long Vương. Long Vương cầm cuốn sách tiên tri, ngồi xem một lúc lâu rồi nói:

- Để ta đặt nó vào trong pháp bảo trấn thủy ở long cung, để cuốn sách hấp thu linh khí vạn vật, hiểu được tâm nguyện chúng sinh, phong ấn mới được phá giải.

Rồi ông đi về phía sau và một cái hộp thủy tinh được mở ra, trong đó phát ra ánh sáng màu xanh lục trong suốt. Quai lại, Long Vương nhìn Phụng Thiên, Ông thở dài:

- Thế giới của ta như con thấy đấy, ban đầu đẹp mĩ diệu lắm, mà giờ đây đã bị biến dị và bất thuần, ngay cả thế giới mặt nước ta cai quản cũng bị hai con giao long tác quái hại người.

Ánh mắt có chút buồn rầu, ông nhìn Phụng Thiên rồi nói tiếp:

- Theo ta biết thì có rất nhiều thế giới như chúng ta cũng đang ở trong kiếp nạn, nếu ta không dùng bảo vật trấn thủy này thì thế giới này cũng không còn nữa…nhưng không biết cầm cự được bao lâu nữa. Hai con giao long tác quái nó cũng ở thế giới rất cao, pháp lực rất lớn, chính chúng đã tạo ra những trận sóng lớn, làm hại nhân gian.

Phụng Thiên sốt sắng nói:

- Chẳng lẽ cứ để chúng làm loạn nhân gian, không còn vương pháp gì sao?

Long Vương nhìn Phụng Thiên:

- Cũng không trách được, thế gian con người đạo đức bại hoại, gây ô nhiễm vùng biển, các loại chất thải, thuốc đều đổ vào biển, nên cũng góp phần làm ma tính đại phát tác, hai con dao long cũng lợi dụng điều đó mà hại người.

Cuốn tiên tri của bộ tộc, muốn phá giải được phong ấn, còn phải đi qua nhiều gian nan, khi bảo vật hấp thụ được linh khí và tâm nguyện chúng sinh, lúc đó tự khắc sẽ có lời giải cho chúng sinh thế gian, con là người được chọn để làm việc này.

Ta dẫn con đi thăm thế giới bộ tộc Long Vương một vòng, sau này con còn giúp ta cứu bộ tộc này.

Rứt lời Long Vương đã đứng ngay cạnh Phụng Thiên, một đám mây ngũ sắc xuất hiện dưới chân hai người. Bay thẳng lên, Phụng Thiên đưa mắt cảm thán nhìn theo. Một màu trắng muốt trải dài đến chân trời. Bên trái là một tòa tháp màu vàng bốn tầng ngự trên đỉnh núi, trải xuống là những tòa tháp ở ngọn núi xanh mướt cao thấp khác nhau. Dưới nữa là một rừng hoa đào, thấp thoáng những hồ nước trong xanh.

Liếc sang bên phải là những dãy núi nhấp nhô trùng điệp. Đám mây lướt qua cánh đồng, một màu vàng bất tận, không gian bao la.. mặt trời chiếu rọi những ánh tà dương….

Từ từ hạ xuống một cây cầu. Long vương và Phụng Thiên tiến đến một cái tròi, nhìn ra biển.

Du dương tiếng đàn cổ cầm, âm trầm, âm bổng như bay lượn nhẹ nhàng trên mặt biển...

chàng quay lại nhìn Long Vương. Như hiểu ý chàng, Long Vương nói:

- Thế giới ở đây đều được kết cấu từ vật chất tinh khiết, nên con mới có cảm thụ màu sắc và ngay cả tiếng nhạc tuyệt vời như vậy, khác thế giới trần tục của con. Không còn thời gian nữa ta và con đã đi được một canh giờ con hãy mau cầm cuốn tiên tri tiếp tục hành trình, Thời gian gấp lắm rồi, ở thế giới của con một năm đã trôi qua.

***
 
Last edited by a moderator:

Hồng Đào

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Trở lên mặt biển Phụng Thiên đi về hướng đông. Nghe nói ở núi ngũ hành có những người tu đạo, họ có thể biết được thiên cơ. Nhưng để đi qua đó phải vượt qua rừng già, núi đồi hiểm trở. Nơi mà nguy hiểm nhất đó là Quỷ Âm Cốc.

Có rất nhiều lời kể về Quỷ Âm Cốc đó, nhưng chưa ai xác thực được, có những người tìm thấy được thì không bao giờ trở ra, nhưng người không liên quan tuyệt đối không bao giờ tìm được. Nghe nói Quỷ Âm Cốc được phủ bằng lớp xương mù quanh năm không có ánh mặt trời.

Phụng Thiên men theo con đường mòn gập ghềnh, đi mãi, đi mãi …Những ngôi nhà cũng thưa dần. Vượt qua khu rừng, đến một bãi đất bằng phẳng, ở đó có một túc lều tranh, trúc mọc quanh. Mặt trời cũng đang xuống núi chỉ còn lưa thưa tia nắng vàng.

Trời chiều, khói vờn bay, không gian có chút ảm đảm. chàng tiến lại gần ngôi nhà tranh đó hình thù kỳ quái. Tiến gần ngôi nhà, bên trong một người đàn ông đang ngôi ở đó. Phụng Thiên cất tiếng:

- Tại hạ đi qua vùng này, trời đã xế chiều, muốn xin huynh đài nghỉ trọ đêm nay.

Người áo đen ngước nhìn như thể dò xét. Phụng Thiên quan sát kĩ, người này ăn mặc hơi kỳ lạ, một tấm vải đen được quấn quanh, tiếp nữa là một tấm vải choàng, đôi mắt một mí, cái mũi được cắt ngang, hai lỗ múi hếch lên trời. Ông đứng dậy mừng ra mặt nói:

- Vinh dự quá, lão ở đây cũng lâu rồi mà không có bạn, rừng núi hoang vu heo hút có thêm bạn quả là tốt.. tốt rồi. Lâu không có khách nên bừa bộn để lão dọn dẹp, pha trà mời mời chàng trai trẻ.

Phụng Thiên bất ngờ, vì nhìn người này thì cũng không quá bốn mươi, vậy mà xưng là bậc tiền bối, cũng vì khách khí nên chàng cũng không tiện hỏi. Đứng đáp lễ. Cửa sổ được mở ra gió nhẹ thổi lao xao rừng trúc trước cửa đung đưa.

Thoáng cái bình nước đã sôi, trà bốc hơi thoảng thơm, vị tiền bối lom khom đặt lên bàn. Phụng Thiên tiến lại gần, hai người ngồi uống trà rồi nhìn nhau như thể muốn nói gì đó, nhưng cứ nhường nhau. Phụng Thiên phóng tầm mắt ra xa, lâu lắm rồi mình mới có dịp ngồi thư thái như thế này, nhưng tiếc là không có bạn tri kỉ, lão bá này đạo hạnh cũng khá, nhưng có gì đó…chàng cũng chưa lý giải được.

Bóng chiều phai, ngôi nhà mờ đi, tiếng gió nhẹ thổi, hai người ngồi, không ai nói gì. Không gian yên tĩnh. Phụng Thiên ngả lưng ra phía sau tiếng chõng cót két kêu.

***
Bỗng có tiếng thiếu nữ, như xua đi không gian riêng t.ư của hai người:

- Xin hỏi có ai ở nhà không?

Tiến vào là một nam nhân và một nữ tú, xét về tuổi tác thì nam nhân nhìn khoảng 25 tuổi phong thái nho nhã, thần thái sang trọng, cô nương kia có lẽ ít tuổi hơn khoảng 18 ánh mắt trong trẻo, đôi mày lá liễu, nét mặt thanh tú.

Cả hai cung kính:

- Xin chào lão bá, xin chào sư huynh

Ánh mắt họ nhìn đến Phụng Thiên có chút bất ngờ. Phụng Thiên nghĩ, tại sao họ lại phát hiện người ngồi này là lão bá nhỉ, rõ ràng là…chàng vui mừng:

- Xin chào sư huynh và tiểu muội

Lão bá ngồi nhìn rồi cũng cất tiếng:

- Đúng là hảo sự, hảo sự. Xin mời công tử và cô nương cùng ngồi thưởng thức trà.

Câu chuyện hỏi nhau xã giao, ai cũng nói về mình, chỉ riêng lão bá như có tâm t.ư giêng. Ngồi lúc lâu, rồi nói:

- Lão có việc phải vào rừng hái thuốc, đêm ngủ ở trong đó không về, các vị thượng khách cứ tự nhiên đàm đạo nghỉ ngơi ở đây vài ngày. Ngày mai lão về nhất định sẽ diện kiến, đàm đạo với hai vi thiếu niên trẻ tuổi này.

Cười nói rồi lão bá cất bước đi ra ngoài, dáng đi rất chậm chạp, nhưng thủ pháp tay hành động lại cực nhanh. Phụng Thiên nhìn kinh ngạc. chàng thiếu niên và cô nương trẻ cũng nhìn, rồi lại nhìn Phụng Thiên, cùng nhau cười.
Phụng Thiên không hiểu chàng ngước nhìn cô nương kia, ánh mắt cô rất thản nhiên, thần thái dung mạo quả là có phần thanh cao. Liếc nhìn người mà xưng là sư huynh của cô nương kia. chàng nói:

- Tại hạ tên Phụng Thiên, tuổi năm nay 19 tuổi, xin Huynh cho biết quý danh để tiện xưng hô.

Vị huynh trương kia phong thái rất giản dị. Cười. Rồi nói:

- Vậy đệ ít tuổi hơn ta rồi, ta là Hoàng Nguyên, sư Muội ta là Hoàng Hương. Hai huynh đệ ta ở núi tuyết ở nam cực, đi tìm thầy bái sư học đạo…vân du khắp nơi, nay gặp được đệ cũng là cơ duyên.

Nghe về vùng Nam Cực, nơi Phụng Thiên sau phải đến, chàng có chút phấn khích:

- Vậy chúng ta xưng hô huynh đệ. Không khách khí, tiểu đệ bái kiến sư huynh, chào tiểu muội

Người họ Hoàng như vui mừng, cười ha ha…
- Tuyết Nhi mau lấy rượu ra đây để ta và sư đệ ngồi uống vài li, lâu rồi không có dịp sảng khoái như vậy

Phụng Thiên nhìn người sư huynh họ Hoàng. Hiểu ý chàng, họ Hoàng cười niềm nở nói:

- Ở xứ ta tuyết trắng quan năm nên ta hay gọi tiểu muội là Tuyết Nhi
Huynh đệ ta ra ngoài ngồi hóng gió trời tận hưởng khung cảnh nơi u minh này, nơi đây không phải ai cũng đến được, đến được chưa chắc đã về được….cười vui vẻ bước ra ngoài phong cách phóng khoáng, Phụng Thiên và Tuyết Nhi bước theo sau.

***
Trời bắt đầu tối. Loạt soạt tiếng lá trúc, Phụng Thiên đưa mắt nhìn về khu rừng phía trước. Người họ Hoàng lòng đầy tâm sự, nâng ly rượu lên uống khà một tiếng liếc nhìn Phụng Thiên, rồi nói:

- Kiếp người trăm năm chỉ như một làn gió, cái gì nó đến thì sẽ đến thôi sư đệ

Câu nói bâng quơ nhưng lại động được đến nỗi lòng Phụng Thiên, chàng quay lại rót li rượu uống một hơi, một vị nồng , rồi một luồng khí thoát lên, như chút gánh nặng ưu t.ư, chàng lại rót thêm một ly nữa:

- Đời người đúng là như gió thoảng mây bay, nào đệ kinh huynh một ly
Bóng đêm đang chiếm lính dần ngôi nhà, nơi hai chàng trai và một cô nương ngồi, một người mong tìm được lời giải tiên tri để cứu bộ tộc. Một người đi vân du bao năm tìm đạo nhưng vẫn trong vô vọng.

Sư muội Tuyết Nhi như hiểu được tâm trạng của hai chàng trai, nhưng có điều gì đó lo sợ hơn là nghĩ về tâm sự của hai người kia. Phụng Thiên như biết được vị tiểu muội có gì đó sợ sệt. chàng nhìn về phía cô nương thầm nghĩ “cô nương này như tuyết mai trong gió xương”. Rồi nói:

- Sư muội, những gì muội không muốn nhìn thì không cần nhìn, đừng sợ..
Cô nương Tuyết Nhi liếc nhìn Phụng Thiên đôi mắt mở to tròn xoe.
- Huynh quả là có li rượu vào lại nhìn được thế sự.

Nét mặt Tuyết Nhi sắc thái hồng hào hẳn lên, nàng cười nhẹ rồi lại liếc nhìn về phía những rặng trúc. Phụng Thiên đưa mắt nhìn theo, quả là trúc ở đây mọc có chút kỳ quái, những khóm trúc màu nâu đen, đất rất nhẵn và phẳng lì như có ai từng đi qua lại rất nhiều, nhưng vết đó lại rất ngoằn nghèo.
Chia tay mọi người đêm đó Phụng Thiên nằm bên của sổ. chàng nghĩ về bộ tộc, nghĩ về trận chiến với hai con Giao Long. Bao giờ mình có thể giải được lời tiên tri, trừ họa hai con hắc Long cho nhân gian…Một nỗi niềm cô đơn giữa một nơi hoang sơ này, nghĩ về hai huynh muội họ Hoàng chàng có chút vui trong lòng.Nhưng cuộc gặp nào rồi cũng phải chia tay..bao nhiêu ý nghĩ miên man cứ chạy đến từng đợt, từng đợt.. trong đầu chàng..Hình ảnh lão bá làm chàng đặt vô số câu hỏi ..đồng thời cũng thương cảm một kiếp người ở nơi xa vắng, như một ngọn đèn sắp tắt.

Bỗng thoắt ẩn thoát hiện như có ai đó, vụt qua. Mạch suy nghĩ đang làm phiền chàng bị ngắt. Phụng Thiên đưa mắt nhìn quanh, nơi heo hút này làm gì có ai, mắt mình hoa rồi. chàng tự vấn an mình.
***
Trời sáng, mùi gì đó thơm như là mùi cơm nếp, chàng ngồi dậy nhìn ra xa, khói bay theo gió cuốn quanh bụi trúc, bóng dáng người phụ nữ diễm lệ đứng đó. Vừa dậy vừa rụi mắt đi một đoạn ra của. chàng ngồi tựa vào cửa trước. Người sư huynh họ Hoàng cũng bước tới:

- Hôm nay ta phải chia tay đệ, hai huynh muội ta về núi tuyết.

- Sao huynh đi vội vậy?

Người họ hoàng nhìn Phụng Thiên rồi nói:

- Ở đâu trên thế gian này cũng đang loạn hết rồi... ta nhận được tin từ núi tuyết báo là có chuyện, ta phải về gấp.

Tuyết Nhi từ phía rặng trúc đi lại. Nhìn Phụng Thiên rồi nói:

- Huynh nhớ bảo trọng, đường đi gian nan hiểm trở, hãy nhớ khi tìm được đại đạo nhớ đến núi tuyết một chuyến.

Phụng Thiên khẽ gật đầu. Soạt.. soạt... lão bá từ bụi trúc đi ra cứ như thể là ông ở đó từ lâu. Cười ôn tồn nói:

- Sao cô cậu đi nhanh vậy, lão bá này tiếp đón đúng là chưa tốt rồi.
Người họ Hoàng xua tay:

- Lão bá à, hai huynh muội chúng tôi có việc phải đi gấp. Xin lão hãy giúp đỡ chàng trai trẻ này

Lão bá tỏ vẻ vui mừng:

• Nhất định rồi, cô cậu cứ yên tâm

Hai huynh muội họ hoàng cúi chào rồi bước đi, Phụng Thiên nhìn theo có chút nối tiếc..Đi một đoạn Tuyết Nhi bỗng quai lại nhìn chàng, như muốn nói gì, nhưng rồi lại thôi. Vụt một cái bóng dáng hai người đã biến mất như ảo ảnh sương khói..

Phụng Thiên ngồi một lúc rồi chàng cũng từ biệt lão bá lên đường. Lão bá cố giữ nhưng chàng trai nhất quyết lên đường. Rời ngôi nhà tranh một đoạn.

Soạt…soạt.. lại có hình người thoát ẩn thoát hiện, cái cảm giác đêm qua vẫn còn.

Đi một đoạn đường thấy có mấy cây gỗ đổ nằm lởm chởm, sác những con vật chết ngổn ngang, con lại những chiếc xương khô trên mặt đất. Âm khí ở khu này bốc lên sự chết chóc bi ai..

Qua khu vực đó đến, chàng đến một bãi cây to, loại cây mọc ra những nhánh ngoằn nghèo trơn nhẵn, giống như có vật gì làm cái cành cây đó trơn nhẵn. Sao giống những đường ngoằn nghèo ở bụi trúc. chàng ngước lên..
Gió nhẹ thổi chiếc lá vàng chao nghiêng rơi… Vụt ..một người mặc đồ đen đứng trước mặt chàng, kiểu ăn mặc và dáng giấp giống hệt như lão bá, nhưng chỉ khác người này đội một chiếc mũ chùm qua đầu, chiếc mũ cũng tạo một lớp vành lớn không nhìn rõ mặt.

Phụng Thiên biết chuyện chẳng lành, chàng đứng bất động ánh mắt quan sát người áo đen kia, soẹt như một tia chớp, thân thủ cực nhanh người áo đen rút kiếm đâm về phía Phụng Thiên, Phụng Thiên không bất ngờ chàng nghiêng người tránh mũi kiếm..sẹt set..lên tiếp những đường sáng như tia chớp nhưng đều không chạm được người chàng. Sau khi tấn công dồn rập thấy đối phương vẫn bình thản tránh né đường kiếm của mình không chút khó khăn, người áo đen kia đứng khựng lại.

Phụng Thiên có chút kinh sợ.. sao lại có cao thủ đến như vậy, trong khi chàng và người áo đen giao đấu thì có một kẻ thân thủ mờ ảo đang đứng quan sát, xét về trình độ võ học thì người đó cao hơn người áo đen đang giao đấu với chàng rất nhiều, nếu người đó ra tay, e rằng..lành ít
Người áo đen thấy Phụng Thiên thần sắc có chút thay đổi, hắn tưởng mình đang ở thế thượng phong, lại liên tiếp tấn công, càng tấn công càng hắn thấy càng vô vọng, hắn càng điên cuồng. Phụng Thiên vừa né tránh vừa quan sát vị khác lạ kia, nhưng người đó đã biến mất vô ảnh.

Thấy cách đó không có hiệu quả gắn cúi mình xuống một loạt tia sáng từ sau bay gia. Phụng Thiên có chút đánh giá thấp đối thủ. chàng giật mình lướt người trượt dài về sau, nhìn kĩ tia sáng đó thì ra là những mũi kim độc đang lao đến. vừa trượt lùi, chàng vừa ngả người sang ngang, rồi quay mình như chóng chóng những mũi kim trượt qua và cắm roạt roạt vào thân cây.

Trong quá trinh giao đấu chiêu pháp người này sử dụng rất lạ, tuyệt đối không phải chính đạo. Cao thủ võ công thì cũng không thể luyện loại công phu độc ác như vậy, chiêu nào cũng là muốn lấy mạng người, chiêu thức rất cổ quái, vậy người này rốt cuộc là ai? chàng nghĩ.. khả năng của chàng lúc này mới được phát huy….thì ra là vậy. chàng lớn tiếng quát:

- Ngươi hại người làm loạn nhân gian đã nhiều, hãy hối cải quay đầu là bờ
Phì …phì.. tiếng thở của người áo đen, người hắn uốn lượn...thì ra là con rắn đã thành tinh. Phụng Thiên xoay tay một luồng năng lượng bay vút tới chỗ con rắn tinh, bị bất ngờ bới khả năng của chàng thiếu niên này, trúng trưởng ngã ra quằn quại

Hiện hình là một con rắn tinh…nó chồm dậy lao đến như muốn liều mạng với Phụng Thiên, quá bất ngờ về chiêu thức đó, chàng lách người qua tránh, lợi dụng điều đó, con rắn đó lao mình vụt qua dạng cây, lao vào vườn trúc, chỉ nghe thấy soạt soạt rồi biến mất tích…
***
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top