Luận Truyện Tử Dương - Phong Ngự Cửu Thu

jnotears

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
đọc tới chap 217 bắt đầu thấy không ổn,tới chap 218 thì bức xúc không thể nào chịu nổi nữa,dịch rất vớ vẩn,nội dung không hề được biên soạn lại,như kiểu copy 1 đống vào gg translate xong copy lấy đoạn dịch post lại,câu chữ thì lủng củng,đã ko làm thì thôi,đã làm thì phải làm cho tới. Thân!
 

argetlam7420

Luyện Khí Trung Kỳ
Ngọc
277,16
Tu vi
30,00
đọc tới chap 217 bắt đầu thấy không ổn,tới chap 218 thì bức xúc không thể nào chịu nổi nữa,dịch rất vớ vẩn,nội dung không hề được biên soạn lại,như kiểu copy 1 đống vào gg translate xong copy lấy đoạn dịch post lại,câu chữ thì lủng củng,đã ko làm thì thôi,đã làm thì phải làm cho tới. Thân!
Do có vài chương team mình chưa soát kỹ mà đã đăng, mong bác thông cảm @@
 

Miracle Invoker

Nguyên Anh Hậu Kỳ
Ngọc
4,40
Tu vi
358,66
đọc tới chap 217 bắt đầu thấy không ổn,tới chap 218 thì bức xúc không thể nào chịu nổi nữa,dịch rất vớ vẩn,nội dung không hề được biên soạn lại,như kiểu copy 1 đống vào gg translate xong copy lấy đoạn dịch post lại,câu chữ thì lủng củng,đã ko làm thì thôi,đã làm thì phải làm cho tới. Thân!
Cảm ơn vì góp ý của bạn. Bọn mình xin lỗi về lỗi ấy.
- Nếu sau này phát hiện lỗi thì bạn có thể vào box góp ý cho các chương truyện ở cuối mỗi chương.
- Nhóm mình dịch truyện này hoàn toàn miễn phí nên thỉnh thoảng dịch giả quá bận, lại đến lịch phải đăng chương nên chất lượng mỗi chương chưa tốt. Bọn mình sẽ cố gắng hoàn thiện trong thời gian tới.
:hoa:
 

TeVatLuan

Phàm Nhân
Ngọc
58,62
Tu vi
0,00
Nhận xét chút: Nhìn mặt tác giả ta đã biết là người cay độc. Xem qua truyện quả là người cay độc.
Hết lần này đến lần khác dùng tri thức thiển cận kiến giải giáo lý của Phật môn, cái này rất đáng trách mà cũng rất đáng thương, là do thiếu hiểu biết mà sinh ra vậy.
Tại chương 94 có nói: "Phép thuật bọn chúng sử dụng là tham khảo từ đạo gia...", tới đây thì thật sự là thất vọng, quá thất vọng. Cả đoạn đầu chương 94 làm ta nghĩ tác giả là một người xuất thân từ cách mạng văn hóa.
Còn nhiều lần có ngôn từ không thích hợp, lấy đối đáp mà hàm ý nhục mạ.
Các truyện khác truyện thì mắng Nhật, truyện thì khinh Tây, thậm chí có truyện còn đụng tới nước ta. Rõ ràng là thô kệch văn sĩ muốn phát huy trung hoa chủ nghĩa, thèn chi mà được đem ra in thành sách, âu cũng có cái lý do đáng khinh của nó vậy.
Chưa kể đạo gia giáo lý cũng chưa thật thuần thục. Âm dương âm dương, đâu phải tự nhiên mà nói là âm dương, âm dương là ngang bằng không phân biệt, mỗi vật đều ôm một âm và cõng một dương, đạo là như thế, hài hòa không phân biệt tất cả đều có chức năng. Lại nói lấy dương là lớn, không có âm làm sao có dương ? Đạo lớn sinh ra là dương à, đạo lớn sinh ra là âm dương hỗn hợp ! Điều này ai đọc Đạo Đức Kinh đều biết, ai nhìn Nam Hoa Kinh đều hay. Cái "lấy dương làm đại" chỉ sợ do người sau (mấy lão đạo sĩ luyện đan cầu trường sinh bất thành hại nước hại dân, cái này lấy minh triều làm ví dụ, là thời đại nhiều sách đạo gia nhất nhưng cũng là tàn phá đệ nhất, hại chết k biết bao nhiêu vua) thêu dệt, tác giả không biết mà ôm bừa là vậy.
Lại còn "lấy tử vi tôn", tử là màu tím, xưa có câu "tử khí đông lai" là ám chỉ bậc hoàng tộc. Đạo gia tu hành lại lấy đó làm tôn sao, nghe đã biết là do các vị "quốc sư" sau này thêm thắt vào để lừa dối thiên tử.
Tóm lại, triết lý nhìn như cao sâu hóa ra là lấy ngôn từ hoa mỹ che lấp trong đó cố chấp cùng tà thuyết. Tác giả nếu bỏ đi mấy cái đó mà viết tiểu thuyết hiện thực có lẽ sẽ phù hợp với trình độ kiến thức của ông ấy hơn.
 

argetlam7420

Luyện Khí Trung Kỳ
Ngọc
277,16
Tu vi
30,00
Nhận xét chút: Nhìn mặt tác giả ta đã biết là người cay độc. Xem qua truyện quả là người cay độc.
Hết lần này đến lần khác dùng tri thức thiển cận kiến giải giáo lý của Phật môn, cái này rất đáng trách mà cũng rất đáng thương, là do thiếu hiểu biết mà sinh ra vậy.
Tại chương 94 có nói: "Phép thuật bọn chúng sử dụng là tham khảo từ đạo gia...", tới đây thì thật sự là thất vọng, quá thất vọng. Cả đoạn đầu chương 94 làm ta nghĩ tác giả là một người xuất thân từ cách mạng văn hóa.
Còn nhiều lần có ngôn từ không thích hợp, lấy đối đáp mà hàm ý nhục mạ.
Các truyện khác truyện thì mắng Nhật, truyện thì khinh Tây, thậm chí có truyện còn đụng tới nước ta. Rõ ràng là thô kệch văn sĩ muốn phát huy trung hoa chủ nghĩa, thèn chi mà được đem ra in thành sách, âu cũng có cái lý do đáng khinh của nó vậy.
Chưa kể đạo gia giáo lý cũng chưa thật thuần thục. Âm dương âm dương, đâu phải tự nhiên mà nói là âm dương, âm dương là ngang bằng không phân biệt, mỗi vật đều ôm một âm và cõng một dương, đạo là như thế, hài hòa không phân biệt tất cả đều có chức năng. Lại nói lấy dương là lớn, không có âm làm sao có dương ? Đạo lớn sinh ra là dương à, đạo lớn sinh ra là âm dương hỗn hợp ! Điều này ai đọc Đạo Đức Kinh đều biết, ai nhìn Nam Hoa Kinh đều hay. Cái "lấy dương làm đại" chỉ sợ do người sau (mấy lão đạo sĩ luyện đan cầu trường sinh bất thành hại nước hại dân, cái này lấy minh triều làm ví dụ, là thời đại nhiều sách đạo gia nhất nhưng cũng là tàn phá đệ nhất, hại chết k biết bao nhiêu vua) thêu dệt, tác giả không biết mà ôm bừa là vậy.
Lại còn "lấy tử vi tôn", tử là màu tím, xưa có câu "tử khí đông lai" là ám chỉ bậc hoàng tộc. Đạo gia tu hành lại lấy đó làm tôn sao, nghe đã biết là do các vị "quốc sư" sau này thêm thắt vào để lừa dối thiên tử.
Tóm lại, triết lý nhìn như cao sâu hóa ra là lấy ngôn từ hoa mỹ che lấp trong đó cố chấp cùng tà thuyết. Tác giả nếu bỏ đi mấy cái đó mà viết tiểu thuyết hiện thực có lẽ sẽ phù hợp với trình độ kiến thức của ông ấy hơn.
Rất cảm ơn bạn đã đọc và cho nhận xét về truyện. Mình cũng phải thừa nhận mấy truyện của ông PN này đá đểu rất nhiều đến Nhật với P Tây, âu cũng là do tâm lý Đại Hán của dân TQ + ảnh hưởng tuyên truyền của n nước mà ra (ông này từng làm bộ đội, càng dễ nảy sinh tâm lý này hơn). Nhưng nếu ko bàn đến vấn đề chính trị thì phải nói là truyện ổng viết rất được, rất độc đáo không YY nhiều như các truyện tiên hiệp bây giờ. Đây là giá trị về nghệ thuật, không phải là mình ko yêu nước mà hùa theo ông ấy, mình cũng rất bức xúc khi đọc được những câu ông ấy nói xấu VN.
Còn về câu "Tử khí Đông lai", mình lại có nguồn như sau:

[Theo "Sử kí- Lão Tử, Hàn Phi liệt truyện":
Truyền thuyết rằng, trước khi Lão Tử qua Hàm Cốc quan, Quan Lệnh Doãn (hoặc Lệnh Doãn, Quan Lệnh Doãn,...) vọng nhìn và thấy rằng có một luồng mây sắc tía (tử khí, tử vân) bay từ phía đông tới, chắc rằng sẽ có bậc thánh nhân đi qua, sau đó quả thực Lão Tử đã cưỡi một chú thanh ngưu mà qua ải Hàm Cốc này.]
Trong phong thủy, Tử khí là chỉ điềm lành, là dấu hiệu của bậc thánh nhân. Có thể suy ra nó có liên quan đến hoàng tộc, nhưng đó chỉ là một nghĩa. Và vì Lão Tử là ông tổ của Đạo giáo nên họ coi trọng Tử khí cũng là điều dễ hiểu.

"Lấy Dương là đại". Người ta vẫn quan niệm rằng người sống là dương, người đã chết là âm. Lấy Dương là đại có nghĩa rằng Đạo giáo coi trọng sự sống, mong muốn truy cầu sự trường sinh bất tử trong truyền thuyết, chứ ko phải là họ xem nhẹ cái Âm (chỉ là coi trọng Dương hơn).

Còn về câu "phép thuật của bọn chúng cũng là sao chép từ đạo gia.." ở c94 mà bạn trích, mình lại thấy nó có lý. Phật giáo là tôn giáo của Ấn Độ, nhưng đặc trưng ưu việt nhất của PG giúp cho tôn giáo này ko hề mai một mà ngày càng phát triển, chính là ở sự thích nghi, mà ở đây Tây Du Ký là ví dụ tiêu biểu nhất. Tôn Ngộ Không từ một đệ tử đạo giáo đã theo Đường Tăng đi lấy kinh, thành Phật. Và trên Thiên Đình mỗi khi có vấn đề nan giải Ngọc Hoàng lại thường nhờ Phật tổ giúp đỡ. Thử hỏi ở Phật giáo Ấn Độ các nhà sư có lập đàn làm phép, vẽ bùa, gõ mõ không? (Cái mõ vốn là đồ của Đạo giáo). Học tập điểm mạnh của người khác để hoàn thiện bản thân ko phải việc hèn hạ gì.

Một lần nữa, chân thành cảm ơn bạn đã góp ý. Mong nhận đc ý kiến phản hồi của bạn.
 

TeVatLuan

Phàm Nhân
Ngọc
58,62
Tu vi
0,00
Rất cảm ơn bạn đã đọc và cho nhận xét về truyện. Mình cũng phải thừa nhận mấy truyện của ông PN này đá đểu rất nhiều đến Nhật với P Tây, âu cũng là do tâm lý Đại Hán của dân TQ + ảnh hưởng tuyên truyền của n nước mà ra (ông này từng làm bộ đội, càng dễ nảy sinh tâm lý này hơn). Nhưng nếu ko bàn đến vấn đề chính trị thì phải nói là truyện ổng viết rất được, rất độc đáo không YY nhiều như các truyện tiên hiệp bây giờ. Đây là giá trị về nghệ thuật, không phải là mình ko yêu nước mà hùa theo ông ấy, mình cũng rất bức xúc khi đọc được những câu ông ấy nói xấu VN.
Còn về câu "Tử khí Đông lai", mình lại có nguồn như sau:

[Theo "Sử kí- Lão Tử, Hàn Phi liệt truyện":
Truyền thuyết rằng, trước khi Lão Tử qua Hàm Cốc quan, Quan Lệnh Doãn (hoặc Lệnh Doãn, Quan Lệnh Doãn,...) vọng nhìn và thấy rằng có một luồng mây sắc tía (tử khí, tử vân) bay từ phía đông tới, chắc rằng sẽ có bậc thánh nhân đi qua, sau đó quả thực Lão Tử đã cưỡi một chú thanh ngưu mà qua ải Hàm Cốc này.]
Trong phong thủy, Tử khí là chỉ điềm lành, là dấu hiệu của bậc thánh nhân. Có thể suy ra nó có liên quan đến hoàng tộc, nhưng đó chỉ là một nghĩa. Và vì Lão Tử là ông tổ của Đạo giáo nên họ coi trọng Tử khí cũng là điều dễ hiểu.

"Lấy Dương là đại". Người ta vẫn quan niệm rằng người sống là dương, người đã chết là âm. Lấy Dương là đại có nghĩa rằng Đạo giáo coi trọng sự sống, mong muốn truy cầu sự trường sinh bất tử trong truyền thuyết, chứ ko phải là họ xem nhẹ cái Âm (chỉ là coi trọng Dương hơn).

Còn về câu "phép thuật của bọn chúng cũng là sao chép từ đạo gia.." ở c94 mà bạn trích, mình lại thấy nó có lý. Phật giáo là tôn giáo của Ấn Độ, nhưng đặc trưng ưu việt nhất của PG giúp cho tôn giáo này ko hề mai một mà ngày càng phát triển, chính là ở sự thích nghi, mà ở đây Tây Du Ký là ví dụ tiêu biểu nhất. Tôn Ngộ Không từ một đệ tử đạo giáo đã theo Đường Tăng đi lấy kinh, thành Phật. Và trên Thiên Đình mỗi khi có vấn đề nan giải Ngọc Hoàng lại thường nhờ Phật tổ giúp đỡ. Thử hỏi ở Phật giáo Ấn Độ các nhà sư có lập đàn làm phép, vẽ bùa, gõ mõ không? (Cái mõ vốn là đồ của Đạo giáo). Học tập điểm mạnh của người khác để hoàn thiện bản thân ko phải việc hèn hạ gì.

Một lần nữa, chân thành cảm ơn bạn đã góp ý. Mong nhận đc ý kiến phản hồi của bạn.
1. Nếu nói như vậy tác giả sao lại dùng từ phép thuật, từ phép thuật như vậy bao hàm rất lớn chứ đâu phải chỉ riêng lập đàn làm phép, vẽ bùa, còn riêng gõ mỏ mình không nghĩ nó là phép thuật đâu. Lại nói ngữ cảnh của chương này là nói về phép thuật trừ yêu diệt ma, ý tác giả là phật giáo ấn độ không biết hàng yêu phục ma ? Vậy ra tác giả lại thiếu kiến thức về sự tích phật môn rồi.
2. Coi trọng sự sống thì lấy dương làm lớn, ý là nói trong sự sống không hàm chứa cái âm ? Huống chi cái dương là cái mạnh mẽ, cương liệt thật không phù hợp với lý lẽ của Lão Tử coi trong nhu hòa, lấy nhu khắc cương. Dương ở đây rõ ràng có chỗ khiên cưỡng.
3. Lấy nguồn gốc của câu này ra mình cũng có ý muốn trích nhưng mà k muốn chép lại. Nếu như nói lấy tử vi tôn, thì tử ở đây dù hiểu là Lão Tử đi nữa cũng sai đi cái ý của Lão Tử. Người tu đạo chẳng lẽ phải lấy Lão Tử vi tôn, ông ấy đâu phải là đại Đạo, ông ấy là người hiểu được nó thôi, ông còn không biết nó tên gì cơ. Lại nói Đạo gia như lấy trường sinh làm tôn chỉ thì nghe còn được, đằng này lấy "tử", tử này hiểu theo nghĩa gì cũng không phải tôn chỉ đạo gia.
 

argetlam7420

Luyện Khí Trung Kỳ
Ngọc
277,16
Tu vi
30,00
1. Nếu nói như vậy tác giả sao lại dùng từ phép thuật, từ phép thuật như vậy bao hàm rất lớn chứ đâu phải chỉ riêng lập đàn làm phép, vẽ bùa, còn riêng gõ mỏ mình không nghĩ nó là phép thuật đâu. Lại nói ngữ cảnh của chương này là nói về phép thuật trừ yêu diệt ma, ý tác giả là phật giáo ấn độ không biết hàng yêu phục ma ? Vậy ra tác giả lại thiếu kiến thức về sự tích phật môn rồi.
2. Coi trọng sự sống thì lấy dương làm lớn, ý là nói trong sự sống không hàm chứa cái âm ? Huống chi cái dương là cái mạnh mẽ, cương liệt thật không phù hợp với lý lẽ của Lão Tử coi trong nhu hòa, lấy nhu khắc cương. Dương ở đây rõ ràng có chỗ khiên cưỡng.
3. Lấy nguồn gốc của câu này ra mình cũng có ý muốn trích nhưng mà k muốn chép lại. Nếu như nói lấy tử vi tôn, thì tử ở đây dù hiểu là Lão Tử đi nữa cũng sai đi cái ý của Lão Tử. Người tu đạo chẳng lẽ phải lấy Lão Tử vi tôn, ông ấy đâu phải là đại Đạo, ông ấy là người hiểu được nó thôi, ông còn không biết nó tên gì cơ. Lại nói Đạo gia như lấy trường sinh làm tôn chỉ thì nghe còn được, đằng này lấy "tử", tử này hiểu theo nghĩa gì cũng không phải tôn chỉ đạo gia.
Chữ "Tử" không phải là trong từ "Lão Tử" đâu bạn, chữ "tử" nghĩa là màu tím ấy @@ Trong sự tích trên có nói mà, khí tím xuất hiện là dấu hiệu có thánh nhân sắp đến.
 

TeVatLuan

Phàm Nhân
Ngọc
58,62
Tu vi
0,00
Chữ "Tử" không phải là trong từ "Lão Tử" đâu bạn, chữ "tử" nghĩa là màu tím ấy @@ Trong sự tích trên có nói mà, khí tím xuất hiện là dấu hiệu có thánh nhân sắp đến.
Thì đấy, thánh nhân sắp đến có cái gì mà lấy đó làm "tôn" chứ. Dù là thánh nhân nào đi nữa, mình đây là lấy Lão Tử ra mà ví dụ.
 

TeVatLuan

Phàm Nhân
Ngọc
58,62
Tu vi
0,00
Chữ "Tử" không phải là trong từ "Lão Tử" đâu bạn, chữ "tử" nghĩa là màu tím ấy @@ Trong sự tích trên có nói mà, khí tím xuất hiện là dấu hiệu có thánh nhân sắp đến.
Với lại mình cũng biết nguồn gốc chữ Tử Dương này ở đâu ra. Là từ Tử Dương phái thuộc Nam tông đạo gia do Trương Bá Đoan sáng lập. Tác giả rất coi trong môn phái này, nhiều lần đề cao. Dương này có thể là Dương Thần, nhưng mà cũng không phù hợp. Nói chung ổng khoái thế nào thì chém thế ấy.
 

Miracle Invoker

Nguyên Anh Hậu Kỳ
Ngọc
4,40
Tu vi
358,66
1. Nếu nói như vậy tác giả sao lại dùng từ phép thuật, từ phép thuật như vậy bao hàm rất lớn chứ đâu phải chỉ riêng lập đàn làm phép, vẽ bùa, còn riêng gõ mỏ mình không nghĩ nó là phép thuật đâu.
Phép thuật ở đây đúng là mấy cái vẽ bùa, lập đàn làm phép rồi chứ nhỉ? Phật giáo học tập của Đạo giáo, còn có ý kiến gì nữa?
lý lẽ của Lão Tử coi trong nhu hòa, lấy nhu khắc cương. Dương ở đây rõ ràng có chỗ khiên cưỡng.
Phần này có dẫn chứng không? Nghe bạn nói kiểu như nhét chữ vào miệng Lão Tử ấy...
3. Lấy nguồn gốc của câu này ra mình cũng có ý muốn trích nhưng mà k muốn chép lại. Nếu như nói lấy tử vi tôn, thì tử ở đây dù hiểu là Lão Tử đi nữa cũng sai đi cái ý của Lão Tử. Người tu đạo chẳng lẽ phải lấy Lão Tử vi tôn, ông ấy đâu phải là đại Đạo, ông ấy là người hiểu được nó thôi, ông còn không biết nó tên gì cơ. Lại nói Đạo gia như lấy trường sinh làm tôn chỉ thì nghe còn được, đằng này lấy "tử", tử này hiểu theo nghĩa gì cũng không phải tôn chỉ đạo gia.
Chữ "Tử" không phải là trong từ "Lão Tử" đâu bạn, chữ "tử" nghĩa là màu tím ấy @@ Trong sự tích trên có nói mà, khí tím xuất hiện là dấu hiệu có thánh nhân sắp đến.
Thì đấy, thánh nhân sắp đến có cái gì mà lấy đó làm "tôn" chứ. Dù là thánh nhân nào đi nữa, mình đây là lấy Lão Tử ra mà ví dụ.
Hai phần này, dù lão @argetlam7420 đã chỉnh lại cho bạn rồi nhưng mình thấy giống như bạn đang cãi cùn đấy...
Với lại mình cũng biết nguồn gốc chữ Tử Dương này ở đâu ra. Là từ Tử Dương phái thuộc Nam tông đạo gia do Trương Bá Đoan sáng lập. Tác giả rất coi trong môn phái này, nhiều lần đề cao. Dương này có thể là Dương Thần, nhưng mà cũng không phù hợp. Nói chung ổng khoái thế nào thì chém thế ấy.
Đúng là có phái này, tên phái lấy theo tên của Trương Tử Dương (Trương Bá Đoan) sáng lập ra. Nhưng nói như bạn...nguồn gốc của chữ "Tử Dương" là từ phái này thì không chắc chắn lắm đâu...

Nói chung là truyện của Phong Ngự còn nhiều chỗ hạn chế trong cái nhìn với Phật giáo lắm... Mình chỉ chỉ ra một số chỗ bất hợp lý trong lập luận của bạn chứ không bênh vực gì lão tác giả cả... Dù sao thì cũng cảm ơn bạn đã có ý kiến thảo luận trong cái box mốc meo này :D
Thân!
 
Last edited:

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top