[ĐK Dịch] Tham Thiên - Phong Ngự Cửu Thu

๖ۣۜCó๖ۣۜLẽ

Phàm Nhân
Ngọc
8,50
Tu vi
0,00
Đệ thực sự thắc mắc thôi chứ tranh cãi gì đâu huynh.
Kiểu Nam Phong đi cả đêm mà không được ngó vụ gọi người chết lên nói chuyện đó. Ngồi gõ cả buổi xong nghe nhận xét là làm chỉ ngang convert hoặc "tạm gọi là dịch" xong chỉ cái lỗi cực kỳ trời ơi đất hỡi thì đệ không thắc mắc cũng khó.
Nói thật đệ mới tập tọe nên chắc chắn có lỗi, nhưng cái cách đập thẳng mặt kiểu nhìn chú dịch thì thà đọc convert của anh cho nhanh xong chỉ lỗi thì chẳng đúng tí nào không khỏi khiến người ta ức chế.
Ta không nghĩ câu nói của ta lại đắc tội với lão. Nhưng nếu lão đã đưa chương lên đây thì hẳn phải chuẩn bị tâm lý bị người khác khen chê rồi. Sự thật mất lòng...
Ta chỉ góp ý thôi chả có ý gì khác.
 

Peanut

Phàm Nhân
Ngọc
201,13
Tu vi
0,00
Ta không nghĩ câu nói của ta lại đắc tội với lão. Nhưng nếu lão đã đưa chương lên đây thì hẳn phải chuẩn bị tâm lý bị người khác khen chê rồi. Sự thật mất lòng...
Ta chỉ góp ý thôi chả có ý gì khác.
Xin lỗi bác qua em có hơi nóng. Bác thông cảm cho tâm lý bỏ công mà bị chê tơi tả :))
Về chất lượng bản em làm em sẽ xem kỹ lại dựa theo các chuẩn dịch mà mấy tiền bối BNS đã hướng dẫn.
 

kethattinhthu7

Phàm Nhân
Ngọc
220,13
Tu vi
0,00
Xin lỗi @Peanut@HUYNH CHI HAU vì biên và góp ý chương 13 lâu, ta mới biên và đăng chương này xong. Vì ta bận nên chỉ góp ý vài ý cơ bản và nêu một số ví dụ dẫn chứng:

1/ @Peanut

- Ưu điểm:
+ Về cơ bản, hiểu và dịch đúng ý tác giả.
+ Biết chú thích những từ hán việt để độc giả dễ hình dung: sương phòng, sáo viên...
+ Trong những đoạn hội thoại, biết thêm vài từ để mạch truyện được liền lạc.
Ví dụ (những chỗ gạch chân là những từ trong nguyên tác không có):
“Con chó đâu?” Lão mù nhận ra con chó không còn ở đó liền hỏi.
Ta thả rồi.” Nam Phong thuận miệng đáp.
"Nếu ta tự làm được thì nhất định không để ngươi phải đi chịu bẩn đâu.” Lão mù đáp với giọng rất bất đắc dĩ.
+ Sử dụng nhiều liên từ để câu chữ mượt mà hơn.

- Khuyết điểm:

+ Sử dụng cách xưng hô giữa nhân vật chưa hợp lý (ta - ngươi) trong khi quan hệ giữa hai nhân vật là thầy trò, nên dịch là (con - sư phụ/người); lão mù xưng hô "ta - ngươi" với Nam Phong thì không sao vì tình cảm giữa hai người lúc này chưa sâu đậm lắm, lão vẫn còn giữ khoảng cách với hắn.

+ Dịch sai nghĩa vài chỗ.
Ví dụ (đoạn gạch chân là dịch sai nghĩa hoặc sót ý, bôi đỏ là ý đúng):

Vị chủ nhà trọ này cũng thật đen đủi bởi kẻ khác phạm pháp trước tiên đều là tống vào nhà lao rồi đợi mùa thu năm sau mới thẩm vấn xét xử, nếu có tiền thì có thể nhân quãng thời gian đó mà dùng để chạy án, tự khơi thông sinh lộ, như y lại như phạm tội đúng lúc xấu trời, hôm nay xảy ra chuyện, ngày mai bị bắt rồi ngày kia đã xử quyết rồi, thật sự chết qua nhanh, quá “trôi chảy”.
... Nhưng y như phạm tội ngay lúc thời gian không tốt, hôm nay xảy ra chuyện, ngày mai đã vào thu nên bị chết rất nhanh chóng.

Lúc này trời đã canh Ba, Nam Phong vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng lão mù muốn đi thì hắn không đi không được.
Lúc này trời đã sắp qua canh ba...

+ Diễn đạt vài chỗ hơi dài dòng.
Ví dụ:
Lão mù nghe thế liền hơi nhíu mày, không trả lời ngay.
Lão mù nhíu mày, không trả lời ngay.

Nam Phong thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa. Vật mới lấy chỉ lớn cỡ bàn tay, không nặng cũng chẳng giống vàng bạc, khả năng là nó có ích với lão thôi chứ với hắn mà nói thì không có tác dụng gì, hiện tại hỏi lão chịu dạy cho hắn món công phu gì thì tốt hơn.

Nam Phong thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa. Vật mới lấy lớn cỡ bàn tay, không nặng, không giống vàng bạc, khả năng là nó chỉ có ích với lão, còn với hắn thì không có tác dụng gì, hiện tại hỏi lão chịu dạy cho hắn món công phu gì thì tốt hơn.
 
Last edited:

kethattinhthu7

Phàm Nhân
Ngọc
220,13
Tu vi
0,00
2/ @HUYNH CHI HAU

- Ưu điểm: Về cơ bản, hiểu và dịch đúng ý tác giả.

- Khuyết điểm:

+ Viết hoa không đúng: Lão Mù, Sư Phụ.

+ Lỗi chính tả, thường mắc phải ở chữ có dấu hỏi "?" và dấu ngã "~"
Ví dụ:
Có biết khách điếm Phúc Vân ở chổ nào không ?" Lão Mù hỏi.
Lão Mù không có đi qua đại môn, mà là đi vòng qua phía đông, sau đó mang theo Nam phong nhãy qua bên kia bức tường .
Sự tình phát sinh đến nay có lẽ là không quá vài ngày, gà bên trong chuồng gà vẩn còn sống

+ Câu chữ chưa trôi chảy lắm.

+ Khá nhiều chỗ bị lậm convert:
Ví dụ:
Nhưng quan phủ chẳng hề nghe hắn giải thích, ngay cả công đường còn chưa thấy. tra xét cũng không tra xét , ngày hôm sau hắn cùng vợ con mình còn có một vài tử tù khác đều bị chém cùng một chổ.
Nhưng quan phủ không hề nghe y giải thích, không hề mở công đường, tra xét cũng không. Cứ thế hôm sau đưa luôn y cùng vợ con và mấy tử tù khác ra xử trảm.
"Mang ta đi Đông Sương đệ nhất gian sương phòng." Lão Mù nói.
- Dẫn ta tới phòng đầu tiên ở sương phòng(*) phía đông.
Lão mù nói.

Nam Phong ra bên ngoài ngồi xuống bậc thang, cái con chó đen kia lại gần, thấy nó đói hữu khí vô lực, Nam Phong động lòng trắc ẩn, tháo dây thừng buộc nó ra, kéo chốt của sau rồi đem nó thả đi.
Nam Phong ngồi bệt xuống bậc thang ngoài cửa phòng, thấy con chó mực lại gần, nó đói hết cả hơi khiến hắn động lòng trắc ẩn, tay tháo dây buộc rồi kéo chốt cửa sau thả nó đi.
 

Peanut

Phàm Nhân
Ngọc
201,13
Tu vi
0,00
Xin lỗi @Peanut@HUYNH CHI HAU vì biên và góp ý chương 13 lâu, ta mới biên và đăng chương này xong. Vì ta bận nên chỉ góp ý vài ý cơ bản và nêu một số ví dụ dẫn chứng:

1/ @Peanut

- Ưu điểm:
+ Về cơ bản, hiểu và dịch đúng ý tác giả.
+ Biết chú thích những từ hán việt để độc giả dễ hình dung: sương phòng, sáo viên...
+ Trong những đoạn hội thoại, biết thêm vài từ để mạch truyện được liền lạc.
Ví dụ (những chỗ gạch chân là những từ trong nguyên tác không có):
“Con chó đâu?” Lão mù nhận ra con chó không còn ở đó liền hỏi.
Ta thả rồi.” Nam Phong thuận miệng đáp.
"Nếu ta tự làm được thì nhất định không để ngươi phải đi chịu bẩn đâu.” Lão mù đáp với giọng rất bất đắc dĩ.
+ Sử dụng nhiều liên từ để câu chữ mượt mà hơn.

- Khuyết điểm:

+ Sử dụng cách xưng hô giữa nhân vật chưa hợp lý (ta - ngươi) trong khi quan hệ giữa hai nhân vật là thầy trò, nên dịch là (con - sư phụ/người); lão mù xưng hô "ta - ngươi" với Nam Phong thì không sao vì tình cảm giữa hai người lúc này chưa sâu đậm lắm, lão vẫn còn giữ khoảng cách với hắn.

+ Dịch sai nghĩa vài chỗ.
Ví dụ (đoạn gạch chân là dịch sai nghĩa hoặc sót ý, bôi đỏ là ý đúng):

Vị chủ nhà trọ này cũng thật đen đủi bởi kẻ khác phạm pháp trước tiên đều là tống vào nhà lao rồi đợi mùa thu năm sau mới thẩm vấn xét xử, nếu có tiền thì có thể nhân quãng thời gian đó mà dùng để chạy án, tự khơi thông sinh lộ, như y lại như phạm tội đúng lúc xấu trời, hôm nay xảy ra chuyện, ngày mai bị bắt rồi ngày kia đã xử quyết rồi, thật sự chết qua nhanh, quá “trôi chảy”.
... Nhưng y như phạm tội ngay lúc thời gian không tốt, hôm nay xảy ra chuyện, ngày mai đã vào thu nên bị chết rất nhanh chóng.

Lúc này trời đã canh Ba, Nam Phong vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng lão mù muốn đi thì hắn không đi không được.
Lúc này trời đã sắp qua canh ba...

+ Diễn đạt vài chỗ hơi dài dòng.
Ví dụ:
Lão mù nghe thế liền hơi nhíu mày, không trả lời ngay.
Lão mù nhíu mày, không trả lời ngay.

Nam Phong thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa. Vật mới lấy chỉ lớn cỡ bàn tay, không nặng cũng chẳng giống vàng bạc, khả năng là nó có ích với lão thôi chứ với hắn mà nói thì không có tác dụng gì, hiện tại hỏi lão chịu dạy cho hắn món công phu gì thì tốt hơn.

Nam Phong thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa. Vật mới lấy lớn cỡ bàn tay, không nặng, không giống vàng bạc, khả năng là nó chỉ có ích với lão, còn với hắn thì không có tác dụng gì, hiện tại hỏi lão chịu dạy cho hắn món công phu gì thì tốt hơn.
Cảm ơn huynh đã chỉ điểm :thank:
 

Peanut

Phàm Nhân
Ngọc
201,13
Tu vi
0,00
Hiện tại, huynh bận việc nên sẽ không online BNS nữa, thành ra dự định dịch truyện này đành gác lại. Đệ dịch tốt, chỉ cần dịch thêm vài chương là ổn ngay thôi, nếu có hứng thú với Tham Thiên thì đệ tiếp tục dịch nó nhé!
Lại bận công tác à huynh. Vậy đáng tiếc quá vì nhìn một bài nhận xét đệ thấy vỡ vạc ra nhiều điều.
Về việc tiếp tục dịch thì đệ sẽ cố gắng vì đây là tác giả đệ rất thích từ khi đọc Tàn Bào. Huynh rảnh thì nhớ đọc với nhận xét giúp đệ nhé.
Chúc huynh công tác tốt, nhanh online trở lại.
 

๖ۣۜCó๖ۣۜLẽ

Phàm Nhân
Ngọc
8,50
Tu vi
0,00
Hiện tại, huynh bận việc nên sẽ không online BNS nữa, thành ra dự định dịch truyện này đành gác lại. Đệ dịch tốt, chỉ cần dịch thêm vài chương là ổn ngay thôi, nếu có hứng thú với Tham Thiên thì đệ tiếp tục dịch nó nhé!
lão xem hộ ta dịch thử chương 23
Ra khỏi thôn trấn, đi về phía nam hơn mười dặm, phía trước xuất hiện một con sông.

"Sư phụ, phía trước có sông lớn chảy từ hướng đông vềhướng tây, rộng hơn một dặm, nước chảy rất xiết, còn không kết băng." Nam Phong nói ra.

"Ừ." Người mù lên tiếng.

Nam Phong nói kỹ càng như vậy là vì cung cấp manh mối, để người mù phán đoán có thể thừa cơ chạy trốn hay không, mắt thấy người mù không có phản ứng gì, Nam Phong chỉ có thể đem lời rõ, "Sư phụ, nếu như người không sợ lạnh, có thể nhảy vào trong nước, có lẽ có thể chạy trốn."

"Không có tác dụng đâu, Lâm Chấn Đông tu vi tinh thâm, đừng nói chỉ có một dặm, chính là hai dặm hắn cũng có thể nhảy tới." Người mù trầm giọng nói ra.

"Hắn có thể nhảy xa như vậy sao?" Nam Phong rất kinh ngạc.

Người mù vén lên rèm vải, ngồi dựa vào thành xe, " tu vi Đại Động tấn thân tu vi Cư Sơn chính là người trong tu hành cánh cửa lớn nhất, một khi tấn thân Cư Sơn, là có thể điều khiển tử khí lăng không phi hành, tu vi Cư Sơn có thể lăng không hai dặm, Động Uyên có thể lăng không năm dặm, nếu tấn thân Thái Huyền, một lần mượn lực có thể nhảy xa tám dặm. Lâm Chấn Đông tu vi gần đến Động Uyên, dòng sông rộng một dặm này không làm khó hắn được?"

Nam Phong nghe vậy càng uể oải, thở dài.

Người mù nghe được hắn thở dài, mở miệng nói ra, "Lòng hiếu thảo của ngươi vi sư biết rõ, nhưng chạy trốn không thể thực hiện được, sau này đừng nghĩ đến nữa."

"Nhưng mà sư phụ à, chúng ta cũng không thể cứ như vậy chờ chết a?" Nam Phong rất là lo lắng.

Người mù hừ lạnh sau đó mở miệng nói ra, "Nếu ta hai mắt không mù, hắn sao dám càn rỡ như thế, hắn đây là ức hiếp ta mắt mù, hành động bất tiện, lại ức hiếp ta mất đạo lục, không thể làm pháp, thế nhưng thuyền nát còn có ba cân đinh sắt, nếu thật sự đến một ngày đó, hắn chắc chắn cũng không được toàn thân."

Trong lúc hai người nói chuyện đi tới đầu cầu, trên cầu không có mái che, trên ván cầu còn có tuyết đọng, Nam Phong xuống xe dắt ngựa, sau khi qua cầu lại lên xe đi tiếp.

Kế tiếp người mù truyền thụ cho là Tam Động chân kinh, sau đó là Đại Động chân kinh, đợi Nam Phong học thuộc Đại Động chân kinh, tiếp theo đó là Cư Sơn chân kinh.

Lúc Nam Phong học thuộc Cư Sơn chân kinh đã là ba ngày sau rồi.

Ngày đó chạng vạng tối, hai người tiến vào vùng núi, thời tiết đầu đông, khí trời rét lạnh, đường vắng không người đi đường.

Vượt qua một chỗ đường rẽ, Nam Phong phát hiện một đám người đứng giữa đường, đám người kia cách ăn mặc đều là võ nhân, trong tay đều cầm vũ khí sắc bén, người cầm đầu là một người cao lớn mãnh hán, trong tay cầm một thanh trầm trọng quỷ đầu đại đao.

"Sư phụ, phía trước có một đám người, hơn ba mươi người, họ đều cầm binh khí, mặc chính là luyện võ y phục, không giống sơn tặc." Nam Phong vội vàng hướng người mù báo cáo.

Người mù chưa trả lời, đại hán cầm đầu đã mở miệng trước, "Đứng lại!"

Nam Phong kéo dây cương ghìm ngựa, xe ngựa ngừng lại cách đối phương vài chục bước.

Đại hán cầm đầu hai tay chống đao, cao giọng quát hỏi, "Vật nhỏ, trên xe ngồi là ai?"

"Là sư phụ ta, các ngươi là người nào?" Nam Phong hỏi.

"Ha ha ha ha, sư phụ ngươi là người nào?" Đại hán cười to đặt câu hỏi.

Nam Phong nghe lời nói của đối phương liền phát giác được có chuyện không ổn, đối phương giống như không phải là cản đường cướp bóc, mà là trực tiếp nhằm vào người mù.

Thấy Nam Phong không đáp lời, đại hán hướng dùng ánh mắt ra hiệu cho hai tên lâu la, hai tên lâu la cầm đao chạy hướng xe ngựa.

"Các ngươi muốn làm gì?" Nam Phong giơ hai cánh tay ngăn ở giữa hai người cùng xe ngựa.

"Ái chà, lá gan rất lớn nha." Một người trong đó trợn mắt trừng mắt, tay phải giơ cao đao, làm bộ muốn bổ.

Nam Phong tự nhiên sợ hãi, nhưng hắn không né tránh, mà là nhắm mắt lại.

Người kia không nhận được chỉ thị của đầu lĩnh, tự nhiên sẽ không thật sự chém hắn, gặp hắn không chạy, liền túm cổ hắn ném đến một bên, sau đó cùng một người khác cùng tiến lên trước, đem người mù từ trong xe kéo ra.

"Bang chủ, thật là một người mù." Lâu la rất hưng phấn.

Người kia được xưng là bang chủ nhíu mày đánh giá người mù, nhìn hai lượt sau đó nâng lên tay phải vân vê chòm râu dưới hàm, "Không đúng nha, Hứa Thiên Nguyên không già như vậy a."

"Có thể là đeo mặt nạ." một tên lâu la thò tay kéo mặt của người mù.

Tay phải người mù nắm chặt nhưng không xuất thủ, tên lâu la kéo vài lần, nghi hoặc vò đầu, "Không đeo mặt nạ."

"Chẳng lẽ lầm?" Đại hán cũng rất bồn chồn.

Một tên xấu xí gầy còm trông rất hèn mọn bỉ ổi tiến tới bên cạnh đại hán, "Bang chủ, Hứa Thiên Nguyên là đệ tử chưởng giáo của Thái Thanh Tông, Thái Thanh Tông có ngàn vạn pháp thuật, trong đó chắc sẽ có pháp thuật dịch dung."

"Có đạo lý." Đại hán liên tục gật đầu, hướng tên lâu la đang khống chế người mù hô, "Đem vật nhỏ kia chém, xem hắn có ra tay hay không."

Một người trong đó rời khỏi người mù, đem Nam Phong vừa mới từ trên mặt đất đứng lên tóm đi qua, lại giơ đao lên, lần này là chém thật.

Người mù xuất thủ, cũng không thấy động tác của hắn như thế nào, tên lâu la đang khống chế hắn bỗng nhiên kêu thảm bay ra ngoài, tên lâu la đang muốn chém Nam Phong nghe tiếng nghiêng đầu, vừa mới nghiêng đầu, đã bị một thanh kiếm nhỏ ngưng biến từ nước tuyết cắm vào giữa trán.

"Lớn mật cuồng đồ!" Phía nam truyền đến gầm lên giận dữ.

Mọi người nghe tiếng quay đầu, đại hán kia nhìn thấy người tới, cao giọng hô, "Lâm chưởng môn, ngươi tới đấy. . ."

Một câu nói của hắn chưa nói xong, đầu đã từ trên cổ bay ra ngoài, máu tươi từ lồng ngực điên cuồng bắn ra.

Không chờ những người kia phục hồi lại tinh thần, Lâm Chấn Đông đã xuất thủ hai lần, hắn cầm trong tay chính là đơn đao giành được,chém ngang chém dọc, chặt trên gọt dưới, ra tay ác độc, cực kỳ tàn nhẫn.

Nam Phong chưa tỉnh hồn, chạy đến bên cạnh người mù, người mù giết hai người sau đó không ra tay nữa, kéo tay Nam Phong đứng thẳng bên cạnh xe.

Lâm Chấn Đông tốc độ ra chiêu cực nhanh, Nam Phong nhìn hoa mắt, không đợi hắn nhìn kỹ thấy rõ, chiến đấu đã chấm dứt, hơn mười cỗ thi thể đổ gục tại các nơi.

Lâm Chấn Đông trở tay đem đơn đao hướng hai người ném đến, Nam Phong nghĩ lầm hắn muốn hướng hai người động thủ, vừa định la lên, đơn đao đã bay vụt qua hai người, đâm thủng ngực tên lâu la bị người mù đánh bay lúc trước.

Sau khi đem người giết sạch, Lâm Chấn Đông bước nhanh đi tới, tới phụ cận ngồi xuống ân cần hướng Nam Phong hỏi, "Tiểu đạo trưởng, có bị thương không?"

Nam Phong còn chưa lấy lại tinh thần, nghe vậy mờ mịt lắc đầu.

Lâm Chấn Đông thẳng thân đứng lên, hướng người mù chắp tay nói ra, "người trong lục lâm tốt xấu lẫn lộn, Lâm mỗ chưởng Ngụy Quốc võ đạo long đầu, có sai lầm sơ xuất, mong chân nhân thứ tội."

"Lâm chưởng môn nói quá lời, " người mù đưa tay đáp lễ, "Dọc theo con đường này nếu không có Lâm chưởng môn âm thầm bảo hộ, chúng ta cũng không thuận lợi như vậy, còn có xe ngựa quần áo cùng lộ phí ăn uống, Lâm chưởng môn thật là chu đáo."

Lâm Chấn Đông thở dài, "Hổ thẹn, hổ thẹn, Lâm mỗ có việc cầu người, chính là làm nhiều hơn nữa, cũng vẫn là rơi xuống tầm thường."

Người mù lắc đầu, không tiếp lời.

Lâm Chấn Đông lại nói, "Lâm mỗ vừa mới biết được trong nhà gặp biến cố, vội vàng trở về xử lý, Lâm mỗ biết rõ lúc trước cầu cạnh có chút quá đáng, nhưng Lâm mỗ thật sự có nỗi khổ tâm, võ lâm Ngụy Quốc cũng không bình tĩnh, Tử Quang Các Lý Triêu Tông vơ vét của cải tụ họp nhiều người, sớm có tâm mưu phản, người trong lục lâm có nhiều người bị hắn mê hoặc, Lý Triêu Tông vài ngày trước đã tấn thân tử khí Động Uyên, Lâm mỗ sợ là không thể chấn áp hắn, chiến tranh nổi lên, khổ lại là bá tánh muôn dân trăm họ rồi."

Lâm Chấn Đông nói xong, người mù nhíu mày không nói, thật lâu sau đó mở miệng nói ra, "Tam Thanh các tông kinh văn không hoàn toàn tương đồng, Lâm chưởng môn học được Thái Thanh Thái Huyền chân kinh, sợ là cũng không có tác dụng."

Lâm Chấn Đông tiếp lời nói, "Chân nhân rất đúng, nhưng Lâm mỗ chưa bao giờ nghĩ tới học toàn bộ Thái Huyền ảo diệu, chỉ cầu ngộ được vài phần, tu vi hơi có tinh tiến, không kém Lý Triêu Tông liền cảm thấy mỹ mãn."

Người mù nhẹ gật đầu, "chuyện này lớn, cho ta. . ."

Lâm Chấn Đông ngắt lời người mù, "Thực không dám giấu giếm, tiểu nữ đêm qua ngộ hại bỏ mình, Lâm mỗ nóng lòng trở về truy xét hung phạm, kính xin chân nhân từ bi thương cảm."

Người mù trầm ngâm thật lâu nhẹ gật đầu, "Nơi này không phải chỗ nói chuyện."

Thấy người mù gật đầu, Lâm Chấn Đông vui mừng quá đỗi, "Phía trước mười dặm có gian nhà tranh, Lâm mỗ đi trước quét dọn."

Người mù nhẹ gật đầu, "Chúng ta sau đó liền đến."

Lâm Chấn Đông hướng người mù lại lần nữa ôm quyền, lại hướng Nam Phong nói ra, "Tiểu đạo trưởng, ta đi trước , từ trong nhà tranh chờ ngươi cùng lệnh sư."

Sự tình phát sinh đột nhiên, Nam Phong trong lòng kinh hoảng, kinh ngạc nhẹ gật đầu.

Lâm Chấn Đông quay người đem thi thể dời đi, sau đó đạp địa thăng không, hướng nam đi.

"Sư phụ, làm sao bây giờ?" Nam Phong vội vàng hướng người mù cầu kế.

"Nên đến sớm muộn sẽ đến, đỡ ta lên xe." Người mù ngữ khí rất là bình tĩnh.

Nam Phong vội vàng tiến lên đỡ người mù đi lên, "Sư phụ, nữ nhi của hắn thật sự ngộ hại sao?"

Người mù lắc đầu, "Khổ nhục kế mà thôi."

"Ta hướng chỗ nào đi?" Nam Phong hỏi.

"Hướng nam, đi chỗ đó nhà tranh." Người mù nói ra.

Nam Phong sững sờ chốc lát mới ngồi lên càng xe, điều khiển xe về phía trước, "Sư phụ, vừa rồi đám người kia. . ."

"Đều là hắn đưa tới đấy." Người mù nói ra, nói xong, lại nói, "Mười dặm lộ trình, tối đa nửa canh giờ tựu có thể đi đến, ngươi cẩn thận nghe kỹ, ta hiện tại truyền cho ngươi Động Uyên chân kinh. . ."
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top