[ĐK Dịch] Nhất Ngôn Thông Thiên

Bất Hối

Trúc Cơ Sơ Kỳ
Ngọc
12.912,19
Tu vi
70,00
Chương 267: Heo đùa giỡn chuột

đây là bản cv của lão trunb, ta dịch dựa trên bản cv của lão lão ấy

Chương 267: Heo đùa giỡn chuột


Quyển 3: Bàng gia con rể

Converter: TrucnbThảo Luận: https://bachngocsach.com/forum/threads/14076/
Nguồn: bachngocsach.com

Bàng gia Tuyết Ưng dũng mãnh, Lê gia Vũ Hạc cao ngạo, Hứa gia chồn chuột giảo hoạt, Vạn gia Vương Xà ngoan độc.

Cái gì nha người dưỡng cái gì nha thú, kỳ thật một điểm không giả, Tiểu Hắc Trư bị Từ Ngôn dưỡng đến độ hội giả heo ăn thịt hổ rồi, đáng tiếc, nó thủy chung không có giác ngộ đến chính mình vốn chính là một đầu heo, căn bản là không cần giả trang.

Bộ lông dựng lên chồn chuột mang theo luống cuống đánh tới, Tiểu Hắc Trư không bám cổng vòm rồi, mà là quay đầu bỏ chạy, bốn chỉ tiểu móng vuốt chuyển được nhanh chóng, vây quanh đấu trường chạy vội.

Một chuột một heo, tại cực lớn đấu trường trong truy trốn, nhắm trúng một ít nữ quyến kinh hô liên tục.

Lúc này thời điểm Trình Lâm Uyển đã bị dẫn tới Trình Dục trước mặt, nàng vừa muốn mở miệng, lại nghe đến gia gia thấp giọng nói ra: "Cái gì nha cũng đừng nói, ngay tại gia gia bên người đợi, chỗ nào cũng đừng đi."

Nhìn thấy gia gia ngưng trọng thần sắc, Trình Lâm Uyển nguyên bản muốn hỏi một câu Từ Ngôn đích thoại ngữ đến cùng không có dám mở miệng, đành phải lưu luyến ngắm nhìn xa xa Lê Dịch Minh, đối với đấu trường bên trong chuột heo truy đấu đều không có hứng thú rồi.

Trình Lâm Uyển đối với đấu thú không có hứng thú, người khác có thể hào hứng khá cao, thực tế những nữ quyến kia, nhìn thấy Tiểu Hắc Trư vụng về bộ dáng khả ái, không khỏi bắt đầu hận khởi cái con kia hung ác chuột bự đến, còn có hô lớn lấy đua heo con, trong lúc nhất thời toàn bộ đấu trường tràn đầy nữ nhân kinh hô.

Hình như đã nghe được mọi người kêu to, Tiểu Hắc Trư thoát được càng dốc sức rồi, khoan hãy nói, cái con kia phía tốc độ nổi tiếng chồn chuột rõ ràng nhất thời đuổi không kịp.



Chương 267: Heo bỡn chuột ( heo đùa giỡn chuột )
Bàng gia Tuyết Ưng dũng mãnh, Lê gia Vũ Hạc cao ngạo, Hứa gia Điêu Thử ( chồn chuột ) giảo hoạt, Vạn gia Vương Xà ngoan độc.

Người nào nuôi dưỡng con thú này, quả thực một điểm không giả ( câu này khó hiểu quá) , Tiểu Hắc bị Từ Ngôn nuôi dưỡng đến độ hội giả heo ăn thịt hổ, đáng tiếc, nó từ đầu đến cuối không có cảm giác chính mình vốn là một con lợn, căn bản chẳng cần phải giả bộ như thế ah

Điêu Thử lông tóc dựng đứng mang theo tức giận nhào tới, Tiểu Hắc không còn bám vòm cổng mà liền quay đầu bỏ chạy, bốn cái chân chuyển động nhanh chóng vội chạy quanh đấu trường

Một heo một chuột bên trong đấu trường truy đuổi, nhắm trúng một số nữ quyến làm họ la hét liên tục ( chỗ này khó diễn giải ah )

Lúc này Trình Lâm Uyển đã bị dẫn tới trước mặt Trình Dục, nàng vừa định mở miệng lại nghe tiếng gia gia thấp giọng nói: " Đừng nói gì cả, đứng sát bên cạnh ta, không được đi đâu hết".

Nhìn thần sắc gia gia ngưng trọng, Trình Lâm Uyển nguyên bản
định muốn hỏi thăm về Từ Ngôn lại không dám mở miệng ( mụi thấy câu này đc ko ), đành phải lưu luyến nhìn Lê Dịch Minh ở phía xa xa, cũng không hứng thú với việc heo chuột truy đấu bên trong đấu trường.

Trình Lâm Uyển đối với đấu thú không hứng thú, có thể người khác hào hứng khá cao, kì thực những nữ quyến kia, khi nhìn thấy bộ dáng vụng về đáng yêu của Tiểu Hắc, không khỏi bắt đầu hận cái con chuột bự già mà hung ác kia, còn có người hô to đua heo đua heo, nhất thời toàn bộ đấu trường tràn ngập tiếng nữ nhân la hét.

khoan hãy nói, Hình như nghe được tiếng mọi người đang la hét, Tiểu Hắc càng dốc sức chạy trốn, Điêu Thử lấy tộc độ nổi tiếng vậy mà nhất thời đuổi không kịp
( ta dịch tạm đến đây nha.. đầu ta có khói bốc lên cao rồi :dead::dead::dead:)
có gì sai sót mụi cứ inbox nhá :thank::thank::thank:
Sao lão không làm spoiler cho gọn:lasao:
 

Bất Hối

Trúc Cơ Sơ Kỳ
Ngọc
12.912,19
Tu vi
70,00
"quả thực một điểm không giả ( câu này khó hiểu quá)" Ý là nói câu nói "Chủ nào tớ náy" không phải là giả, Từ Ngôn nó nuôi con Tiểu Hắc thành con heo ăn thịt hổ ấy mà
"nhắm trúng một số nữ quyến làm họ la hét liên tục ( chỗ này khó diễn giải ah )" "Một chuột một heo, kẻ đuổi người trốn trong đấu trường làm cho một số nữ hài kêu la liên tục" (ý là mấy mẹ bánh bèo đi xem đấu thú kịch tích mà cứ sợ đầu sợ đuôi là oái oái á, cái này dịch tới đây là được, còn lại độc giả tự tưởng tượng đi)
"nguyên bản định muốn hỏi thăm về Từ Ngôn lại không dám mở miệng" "vốn định (muốn) hỏi thăm về Từ Ngôn nhưng lại không dám mở miệng"
Chương 267: Heo đùa giỡn chuột

đây là bản cv của lão trunb, ta dịch dựa trên bản cv của lão lão ấy

Chương 267: Heo đùa giỡn chuột


Quyển 3: Bàng gia con rể

Converter: TrucnbThảo Luận: https://bachngocsach.com/forum/threads/14076/
Nguồn: bachngocsach.com

Bàng gia Tuyết Ưng dũng mãnh, Lê gia Vũ Hạc cao ngạo, Hứa gia chồn chuột giảo hoạt, Vạn gia Vương Xà ngoan độc.

Cái gì nha người dưỡng cái gì nha thú, kỳ thật một điểm không giả, Tiểu Hắc Trư bị Từ Ngôn dưỡng đến độ hội giả heo ăn thịt hổ rồi, đáng tiếc, nó thủy chung không có giác ngộ đến chính mình vốn chính là một đầu heo, căn bản là không cần giả trang.

Bộ lông dựng lên chồn chuột mang theo luống cuống đánh tới, Tiểu Hắc Trư không bám cổng vòm rồi, mà là quay đầu bỏ chạy, bốn chỉ tiểu móng vuốt chuyển được nhanh chóng, vây quanh đấu trường chạy vội.

Một chuột một heo, tại cực lớn đấu trường trong truy trốn, nhắm trúng một ít nữ quyến kinh hô liên tục.

Lúc này thời điểm Trình Lâm Uyển đã bị dẫn tới Trình Dục trước mặt, nàng vừa muốn mở miệng, lại nghe đến gia gia thấp giọng nói ra: "Cái gì nha cũng đừng nói, ngay tại gia gia bên người đợi, chỗ nào cũng đừng đi."

Nhìn thấy gia gia ngưng trọng thần sắc, Trình Lâm Uyển nguyên bản muốn hỏi một câu Từ Ngôn đích thoại ngữ đến cùng không có dám mở miệng, đành phải lưu luyến ngắm nhìn xa xa Lê Dịch Minh, đối với đấu trường bên trong chuột heo truy đấu đều không có hứng thú rồi.

Trình Lâm Uyển đối với đấu thú không có hứng thú, người khác có thể hào hứng khá cao, thực tế những nữ quyến kia, nhìn thấy Tiểu Hắc Trư vụng về bộ dáng khả ái, không khỏi bắt đầu hận khởi cái con kia hung ác chuột bự đến, còn có hô lớn lấy đua heo con, trong lúc nhất thời toàn bộ đấu trường tràn đầy nữ nhân kinh hô.

Hình như đã nghe được mọi người kêu to, Tiểu Hắc Trư thoát được càng dốc sức rồi, khoan hãy nói, cái con kia phía tốc độ nổi tiếng chồn chuột rõ ràng nhất thời đuổi không kịp.



Chương 267: Heo bỡn chuột ( heo đùa giỡn chuột )
Bàng gia Tuyết Ưng dũng mãnh, Lê gia Vũ Hạc cao ngạo, Hứa gia Điêu Thử ( chồn chuột ) giảo hoạt, Vạn gia Vương Xà ngoan độc.

Người nào nuôi dưỡng con thú này, quả thực một điểm không giả ( câu này khó hiểu quá) , Tiểu Hắc bị Từ Ngôn nuôi dưỡng đến độ hội giả heo ăn thịt hổ, đáng tiếc, nó từ đầu đến cuối không có cảm giác chính mình vốn là một con lợn, căn bản chẳng cần phải giả bộ như thế ah

Điêu Thử lông tóc dựng đứng mang theo tức giận nhào tới, Tiểu Hắc không còn bám vòm cổng mà liền quay đầu bỏ chạy, bốn cái chân chuyển động nhanh chóng vội chạy quanh đấu trường

Một heo một chuột bên trong đấu trường truy đuổi, nhắm trúng một số nữ quyến làm họ la hét liên tục ( chỗ này khó diễn giải ah )

Lúc này Trình Lâm Uyển đã bị dẫn tới trước mặt Trình Dục, nàng vừa định mở miệng lại nghe tiếng gia gia thấp giọng nói: " Đừng nói gì cả, đứng sát bên cạnh ta, không được đi đâu hết".

Nhìn thần sắc gia gia ngưng trọng, Trình Lâm Uyển nguyên bản
định muốn hỏi thăm về Từ Ngôn lại không dám mở miệng ( mụi thấy câu này đc ko ), đành phải lưu luyến nhìn Lê Dịch Minh ở phía xa xa, cũng không hứng thú với việc heo chuột truy đấu bên trong đấu trường.

Trình Lâm Uyển đối với đấu thú không hứng thú, có thể người khác hào hứng khá cao, kì thực những nữ quyến kia, khi nhìn thấy bộ dáng vụng về đáng yêu của Tiểu Hắc, không khỏi bắt đầu hận cái con chuột bự già mà hung ác kia, còn có người hô to đua heo đua heo, nhất thời toàn bộ đấu trường tràn ngập tiếng nữ nhân la hét.

khoan hãy nói, Hình như nghe được tiếng mọi người đang la hét, Tiểu Hắc càng dốc sức chạy trốn, Điêu Thử lấy tộc độ nổi tiếng vậy mà nhất thời đuổi không kịp
( ta dịch tạm đến đây nha.. đầu ta có khói bốc lên cao rồi :dead::dead::dead:)
có gì sai sót mụi cứ inbox nhá :thank::thank::thank:
 

Vạn Tiếu Ngôn

Phàm Nhân
Ngọc
31,09
Tu vi
0,00
"quả thực một điểm không giả ( câu này khó hiểu quá)" Ý là nói câu nói "Chủ nào tớ náy" không phải là giả, Từ Ngôn nó nuôi con Tiểu Hắc thành con heo ăn thịt hổ ấy mà
"nhắm trúng một số nữ quyến làm họ la hét liên tục ( chỗ này khó diễn giải ah )" "Một chuột một heo, kẻ đuổi người trốn trong đấu trường làm cho một số nữ hài kêu la liên tục" (ý là mấy mẹ bánh bèo đi xem đấu thú kịch tích mà cứ sợ đầu sợ đuôi là oái oái á, cái này dịch tới đây là được, còn lại độc giả tự tưởng tượng đi)
"nguyên bản định muốn hỏi thăm về Từ Ngôn lại không dám mở miệng" "vốn định (muốn) hỏi thăm về Từ Ngôn nhưng lại không dám mở miệng"

cảm ơn lão nhiều nha:thank::thank:... ta sẽ edit lại :015::015:.. chúc lão buổi sáng vui vẻ ah :36::36::36:
 

Bất Hối

Trúc Cơ Sơ Kỳ
Ngọc
12.912,19
Tu vi
70,00
Thôi ta làm xong chương 269 này rồi mới tạm thời gác kiếm vậy :muamua:
Chương 269: Bỏ lỡ thời cơ

Dù đã ký sinh tử thư, nhưng cuối cùng Hứa gia cho người giả mạo Hứa Kính Chi, người thật thì đã sắp đến Kim Tiền tông.

Hứa Kính Chi được đưa vào tông môn chẳng khác gì có được một tấm Hộ thân phù thực sự. Được trưởng bối của Hứa gia che chở, chuyện thực hiện sinh tử thư cơ bản là vọng tưởng.

Rủa thầm một tiếng lão tặc, Từ Ngôn nhìn chòng chọc vào kẻ đóng giả Hứa Kính Chi, Hứa Kính Thiên, hết sức bình tĩnh mà nói: "Hứa gia chủ, dùng Hứa Kính Thiên thế mạng cho Hứa Kính Chi, ngài nên thấy cuộc mua bán này có lợi mới phải. Thiên phú tu luyện của hắn ta như thế nào, còn Hứa Kính Chi ra sao, quả là cách xa một trời một vực. Chẳng lẽ ngay cả một tên vãn bối vô danh tiểu tốt mà ngài vẫn không buông được hay sao? Yên tâm, chỉ cần ngài giao ra Hứa Kính Thiên, sinh tử thư coi như xong, sau này ta cũng sẽ không đi tìm Hứa Kính Chi gây phiền toái, chúng ta không ai nợ ai. Ngài thấy thế nào?"

Trước những lời lẽ mê hoặc lòng người ấy, Hứa Chí Khanh đâm ra do dự. Hứa Kính Thiên nhìn thấy gia chủ do dự thì sợ đến nỗi ngồi bệch ra đất, túm lấy lấy vạt áo của lão mà khóc lóc. Những kẻ xung quanh đại môn cũng khóc rống lên.

Hứa Kính Thiên cũng chỉ là một tên dòng chính có chút khôn vặt mà thôi, tu vi thì ngay cả đệ Nhị mạch cũng chưa tới. Cũng nhờ vào lanh lợi mà gã mới đóng giả Hứa Kính Chi thành công. Cho đến cuối cùng, có thể trót lọt nhảy ra khỏi quan tài, gã càng dương dương tự đắc, còn nhìn vị Thiên Môn hầu kia với ý khinh thường, vì vậy nên mới có một phen giễu cợt ban nãy.

Tự cho mình là thông minh, tài trí hơn người, Hứa Kính Chi quả là rất mưu trí, không thèm để Từ Ngôn vào mắt. Nhưng đến hiện tại, gã mới phát hiện vị Thiên Môn Hầu kia khó dây dưa hơn gấp trăm ngàn lần so với tưởng tượng của bản thân.

Chỉ cần dính lên một chút, ít nhất cũng bị tróc mất một lớp da!

Biết được không thể giết được Hứa Kính Chi, Từ Ngôn lập tức đem sát ý chuyển sang dòng chính Hứa gia. Hắn cũng không phải là cố tình nhắm vào cái thùng cơm tự cao tự đại như Hứa Kính Thiên mà là muốn dậy cho Hứa gia một bài học. Dù Hứa Kính Thiên có bị đưa ra, một khi có cơ hội, Từ Ngôn sao có thể bỏ qua cho Hứa Kính Chi? Đừng nói là Hứa Kính Chi, ngay cả Hứa Chí Khanh cũng bị hắn cũng tính toán giết luôn một thể.

Con cháu khóc rống làm Hứa Chí Khanh đang trầm ngâm tỉnh táo trở lại. Lão lúc này không kiềm được lạnh lẽo trong lòng.

Từ Ngôn đầu độc những lời như vậy, Hứa Chí Khanh đúng là bị dao động.

Vì đối với Hứa gia, mười tên Hứa Kính Thiên cũng không bằng một Hứa Kính Chi. Nếu như có thể lấy Hứa Kính Thiên thế mạng cho Hứa Chí Ngôn, lão chắc chắn sẽ không do dự mà đổi. Nhưng hiện tại, Hứa Kính Chi đã sắp tới tông môn, làm sao có thể bị Từ Ngôn giết chết? Bây giờ mà đưa con cháu Hứa gia cho người ta giết thì không phải là lão bị ngu sao?

Thật là một tên tiểu bối xảo trá!

Biết mình vừa bị hố, Hứa Chí Khanh tức giận, hung dữ nhìn Từ Ngôn chằm chằm, mở miệng nói: "Thì ra sở trường của Ngôn pháp sư lại là mê hoặc lòng người. Những vị cao nhân Thái Thanh giáo cũng phải đề phòng một chút, chớ có bị Ngôn pháp sư chia rẽ mà Giáo huỷ Đạo tiêu!

Hứa Chí Khanh không cam lòng bị yếu thế, lưu lại cho Từ Ngôn một phần "đại lễ". Quốc sư hiện đang ngồi một bên, lão nói những lời này đúng là để gã nghe được.

"Hứa gia chủ nói vậy sai rồi.", quốc sư nãy giờ im lặng rốt cục cũng lên tiếng: "Ngôn pháp sư gia nhập Thái Thanh giáo chúng ta chính là do được thần dụ. Không lẽ ngươi nghi ngờ thần dụ Thái Thanh giáo là giả hay sao?"

Quốc sư không trách Hứa gia âm hiểm mà là lấy thần dụ ra nói chuyện. Những lời ấy vừa ra, Hứa Chí Khanh sắc mặt cũng liền hơi đổi.

Thái Thanh giáo cũng có quá nhiều người đi. Hắn có thể có thù oán với Từ Ngôn, nhưng lại không thể nào đối nghịch với giáo lý Thái Thanh giáo, việc này chẳng khác gì là biến toàn bộ Thái Thanh giáo thành địch nhân.

Xung quanh, đã có không ít tín đồ Thái Thanh giáo tỏ ra giận dữ. Hứa Chí Khanh thầm hô không ổn, vội vàng giải thích: "Tại hạ đương nhiên là không chất vấn thần dụ Thái Thanh giáo. Đối với thù oán giữa Kính Chi nhà ta với Ngôn pháp sư, ta cũng sẽ không nhúng tay vào nữa. Dù sao cũng chuyện của hai đứa nó, ân oán giữa bọn tiểu bối thì phải để tự bọn chúng tự giải quyết mới phải. Quốc sư nghĩ sao?"

"Được", quốc sư hờ hững đáp: "Để cho bọn hắn tự giải quyết cũng tốt, nhưng mà..."

Ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, quốc sư lạnh giọng, nói: "Trước đây, sinh tử thư cũng được Hứa gia chủ ký thay. Hôm nay, người bị ngươi đưa đi rồi, không cấp ra một cái công đạo thì e rằng không được. Vậy thì lưu lại cái tay viết chữ kia của ngươi đi, xem như là bị trừng phạt vì bội ước."

Cái giá của việc thay mận đổi đào lại là một cái tay của gia chủ Hứa gia. Quốc sư vừa nói xong, xung quanh ai nấy đều im lặng như tờ.

Quốc sư một khi đã nói tự mình trấn giữ bãi săn (nghĩa đen luôn) thì chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ!

Hứa Chí Khanh biết Thái Thanh giáo khó dây vào nhưng cũng không nghĩ rằng quốc sư lại bá đạo như vậy. Lão chỉ đùa nghịch Từ Ngôn mà lại bị bắt để lại một cái tay.

"Chẳng lẽ quốc sư đại nhân muốn đối địch với Kim Tiền tông ta hay sao?", Hứa Chí Khanh lúc này đã ngồi không yên. Một vị gia chủ như lão nếu như mất đi một cái tay thì còn mặt mũi đâu mà sống.

"Ngôn pháp sư.", quốc sư không để ý đến Hứa Chí Khanh mà quay sang Từ Ngôn, bảo: "Hứa gia chủ bội ước trước, đương nhiên phải bỏ ra cái giá thật cao mới được. Mời Ngôn pháp sư động thủ, chặt lấy một tay của y. Yên tâm, y không đả thương ngươi được đâu."

Quốc sư vừa dứt lời, một luồng khí tức huyền ảo tựa như một sợi dây mảnh đột nhiên từ dưới chân Hứa Chí Khánh bay lên, trói chặt lão lại. Sắc mặt Hứa Chí Khanh đại biến, cắn răng cực lực giãy dụa nhưng vẫn không nhúc nhích được chút nào.

Mắt trái của Từ Ngôn những ngày nay hết sức mơ hồ. Tuy không thấy được dây thừng kỳ dị trên người Hứa Chí Khanh, hắn vẫn có thể nhận ra tâm t.ư âm độc của quốc sư.

Vị này rõ ràng không phải đang phân xử giúp hắn mà là muốn Bàng, Hứa hai nhà triệt để trở thành tử thù!

Từ Ngôn hắn vẫn còn một thân phận đấy, đó chính là con rể Bàng gia.

Hứa Kính Chi bỏ trốn, Từ Ngôn cũng hết sức tức giận nhưng lúc này hắn lại tỏ ra do dự. Cắt xuống một cái tay của Hứa Chí Khanh ngoài giải toả một tức giận thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Chặt đi một cái tay của Hứa Chí Khanh, lão vẫn là cường giả Trúc Cơ cảnh, nhưng lại làm cho Hứa gia cùng Bàng gia càng căm thù nhau hơn. Quan trọng nhất, cái mà Từ Ngôn muốn đó chính là mạng của lão chứ không phải chỉ có duy nhất một cánh tay.

Lấy đi tay của Hứa Chí Khanh, Hứa gia sẽ oán giận Bàng gia. Nhưng nếu nhân cơ hội này làm thịt Hứa Chí Khanh...

Việc này chẳng phải sẽ trực tiếp làm cho Hứa gia lửa giận ngập trời mà tìm tới Thái Thanh giáo cùng quốc sư trước tiên hay sao?

Hứa Chí Khanh dù sao cũng bị quốc sư trói buộc. Lão mà chết bây giờ thì quốc sư khó thoát khỏi liên can. Từ Ngôn cho rằng đây là một cơ hội tốt.

"Chỉ Kiếm!", một tiếng quát khẽ từ sau lưng Từ Ngôn truyền tới. Bàng Vạn Lý chụp lấy con rể tiện nghi của mình, lắc đầu với hắn.

Bàng Vạn Lý ra mặt để cho Hứa Chí Khanh thở phào nhẹ nhõm. Quốc sư thì khẽ cau mày, thầm tiếc nuối trong lòng. Cơ hội chăm ngòi tốt như vậy mà lại bị Bàng gia ngăn cản. Gã dù cho có là quốc sư cũng không thể nào tự ý đả thương Hứa Chí Khanh.

Kim Tiền tông không dễ chọc, quốc sư sẽ không đem phiền toái đến cho Thái Thanh giáo. Vì vậy, gã làm bộ suy nghĩ một chút rồi gật đầu, trói buộc của Hứa Chí Khanh cứ như vậy mà biến mất vô tung vô ảnh.

Chứng kiến Hứa Chí Khanh có thể cử động trở lại, Từ Ngôn thầm hối hận, trong lòng thầm trách cha vợ chỉ là hòn đá cản chân. Nếu hắn một đao làm lấy mạng Hứa Chí Khanh, trưởng bối Hứa gia ở Kim Tiền tông dù có mạnh đến mấy cũng sẽ không đi tìm Bàng gia gây phiền toái mà là liều mạng với Thái Thanh giáo.

Cơ hội để kéo quốc sư xuống nước tốt như vậy mà lại bị Bàng Vạn Lý làm hỏng mất.

Bàng Vạn Lý cũng không biết tâm t.ư xấu xa của Từ Ngôn. Vì không muốn Từ Ngôn bị Hứa gia đuổi giết, không muốn thấy Bàng, Hứa hai nhà xích mích nên thù, lão chỉ có thể làm như vậy. Hơn nữa, cục diện này đối với Bàng gia cũng coi như tạm ổn. Ít ra, Hứa gia cũng sẽ không đuổi giết Từ Ngôn nữa.

Hứa Chí Khanh lần này bị doạ sợ không ít, ngay cả bản thân lão cũng chỉ mới lần đầu được chứng kiến quốc sư ra tay a. Lúc này, lão hận hận liếc nhìn Bàng Vạn Lý cùng Từ Ngôn, không nói một câu, mang người của Hứa gia rời đi.

"Chờ một chút!"

Bàng gia không truy cứu chuyện sinh tử thư ở đây, Quốc sư cũng không thể mượn chuyện này để làm ra cáo trạng, nhưng Lê Cảnh Điền, người đang trợn mắt nhìn, thì không như vậy. Lão tiến lên một bước, ngăn trước mặt đám người Hứa gia.

"Dịch Tiên nhà ta chẳng lẽ tự nhiên mà chết hay sao! Hứa Chí Khanh, hôm nay nếu như ngươi không cấp cho lão phu một công đạo thì đừng hòng nghĩ tới rời khỏi đây!"

"Công đạo?", mắt Hứa Chí Khanh trở nên lạnh lẽo, quát: "Cho ngươi công đạo cái gì? Con mắt nào của ngươi thấy hung thủ giết cháu ngươi là người Hứa gia? Coi như là Kính Chi giết Lê Dịch Tiên thì sao. Lê gia ngươi có thể tìm tới tông môn bào thù, tốt nhất là dẫn Từ Ngôn theo luôn một thể. Chỉ cần các ngươi có khả năng giết được Kính Chi thì tuỳ các ngươi định đoạt!"

Hứa Chí Khanh không sợ Lê gia, hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang mang nhân mã Hứa gia rời đi. Có trưởng bối Hứa gia ở Kim Tiền Tông làm chỗ dựa, Lê gia trong mắt lão không đáng một xu.

Dù sao thì Hứa Kính Chi đã được chuyển tới tông môn cho trưởng bối Hứa gia. Ai thích báo thù thì cứ đi, Hứa Chí Khanh lão mặc kệ.

Qua một trận đấu thú sinh tử, Từ Ngôn mặc dù thắng nhưng cũng chẳng kiếm được chỗ tốt gì ngoài chuyện Tiểu Hắc ăn được một con chuột lớn. Dù sinh tử thư là thật đi nữa thì hắn sao có thể đến tông môn tu hành để đòi mạng Hứa Kính Chi. Nếu biết Từ Ngôn hắn tới, không biết chừng những lão trưởng bối Hứa gia kia liền lập tức ra tay phế bỏ hắn.

Không có án mạng xảy ra, đám người đứng xem cảm thấy mất hứng không thôi, bắt đầu nhao nhao ra về. Bàng Vạn Lý thì thở phào một cái, tâm tình của Bàng Hồng Nguyệt cũng vậy. Dưới cái nhìn của nàng, Từ Ngôn có thể bình an vượt qua kiếp nạn lần này là tốt nhất rồi. Chỉ có Từ Ngôn là há hốc mồm đứng đó, một bộ dạng chán nản ôm lấy Tiểu Hắc.

Người của Bàng gia thở phào nhẹ nhõm, còn Lê gia có làm sao cũng không nuốt trôi được khẩu khí lần này.

Nhìn lấy bóng lưng của Hứa Chí Khanh, Lê Cảnh Điền căm hận nghiến răng, xúc động muốn ra tay bị lão gắng gượng kìm hãm lại.

Lê gia so với Bàng gia hay Hứa gia đều ở thế yếu hơn. Bàng gia ít nhất còn có một vị cường giả Hư Đan cảnh toạ trấn, Lê gia lão lại không có cao thủ Hư Đan. Nếu xuất thủ ngay lúc này, không kể đến có thể thắng được Hứa gia hay không, việc hai gia chủ tử đấu chắc chắn sẽ làm kinh động đến tông môn. Một khi môn phái nhúng tay vào, Lê gia cho dù có đúng cũng sẽ bị đàn áp không thương tiếc.

Trong tông môn, cái chữ "lý" này cùng với thực lực có liên quan rất lớn. Hạng người thực lực yếu kém cho dù có đạo lý cũng không có chỗ để kêu oan.

"Lão nhân gia người cứ việc yên tâm, ta sẽ báo thù thay cho Dịch Tiên huynh", sau lưng Lê Cảnh Điền truyền tới tiếng Từ Ngôn nói nhỏ: "Ta nhất định sẽ giúp chết Hứa Kính Chi, tiện tay báo thù cho Dịch Tiên huynh luôn. Đừng sốt ruột, hắn sống không được lâu nữa đâu."

Quay đầu nhìn Từ Ngôn, Lê Cảnh Điền âm thầm gật đầu. Vị gia chủ Lê gia mang theo một tia tiếc nuối cùng chán chường rời xa đấu trường.

"Chúng ta cũng đi thôi.", Bàng Hồng Nguyệt kéo nhẹ vạt áo của Từ Ngôn, nói.

Từ Ngôn gật đầu, chắp tay về phía quốc sư, một mặt hành lễ, một mặt thầm mắng khốn kiếp, sau đó lén lút gật đầu với Tả tướng rồi theo Bàng gia rời khỏi biệt viện.

"Trả tiền, trả tiền, tổng cộng là ba ngàn lượng! Đó là ngọc bội của ta, đừng đụng vào!"

Mở ra bàn cá đổ ước giữa đám người, Trương Hà bay giờ thậm chí đang vui vẻ đến không thấy bắc nam rồi.

Y không được coi là kẻ có tiền. Trăm lượng ngân phiếu trong ngực là do y tích góp được trong mấy năm nay, tính giữ lại đến lúc cầu hôn Lý gia mới dùng. Không nghĩ tới hôm nay nhờ hào quang của Từ Ngôn mà gần một trăm lượng trực tiếp trở thành ba ngàn lượng.

Dùng một trăm lượng ngân phiếu cộng với ngọc bội gia truyền thắng được ba ngàn lượng bạc trắng, lần này Trương Hà mới phát hiện, thì ra đi theo vị Ngôn ca nhi giết người như ngoé kia còn được tới chỗ tốt bực này. Xem ra sau này mình phải cơ trí một chút, hôm nay suýt nữa thì bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền tốt như vậy.

Ba ngàn lượng bạc a, hắn quyết định ngày mai sẽ đến Lý gia cầu hôn.
Ta phải công nhận, chương 269 này khó dịch quá, cha tác giả viết luẩn quẩn mấy cái ý gì đâu không à, hôm qua ta tưởng đã xong hẳn, hôm nay đọc lại thấy quá trời sạn, @hoangtruc xem giúp đệ coi còn sạn không nha:bamdap::99::hemchiu::chaothua:
 

hoangtruc

Phàm Nhân
*Thiên Tôn*
Ngọc
47.148,92
Tu vi
0,00
Thôi ta làm xong chương 269 này rồi mới tạm thời gác kiếm vậy :muamua:
Chương 269: Bỏ lỡ thời cơ

Dù đã ký sinh tử thư, nhưng cuối cùng Hứa gia cho người giả mạo Hứa Kính Chi, người thật thì đã sắp đến Kim Tiền tông.

Hứa Kính Chi được đưa vào tông môn chẳng khác gì có được một tấm Hộ thân phù thực sự. Được trưởng bối của Hứa gia che chở, chuyện thực hiện sinh tử thư cơ bản là vọng tưởng.

Rủa thầm một tiếng lão tặc, Từ Ngôn nhìn chòng chọc vào kẻ đóng giả Hứa Kính Chi, Hứa Kính Thiên, hết sức bình tĩnh mà nói: "Hứa gia chủ, dùng Hứa Kính Thiên thế mạng cho Hứa Kính Chi, ngài nên thấy cuộc mua bán này có lợi mới phải. Thiên phú tu luyện của hắn ta như thế nào, còn Hứa Kính Chi ra sao, quả là cách xa một trời một vực. Chẳng lẽ ngay cả một tên vãn bối vô danh tiểu tốt mà ngài vẫn không buông được hay sao? Yên tâm, chỉ cần ngài giao ra Hứa Kính Thiên, sinh tử thư coi như xong, sau này ta cũng sẽ không đi tìm Hứa Kính Chi gây phiền toái, chúng ta không ai nợ ai. Ngài thấy thế nào?"

Trước những lời lẽ mê hoặc lòng người ấy, Hứa Chí Khanh đâm ra do dự. Hứa Kính Thiên nhìn thấy gia chủ do dự thì sợ đến nỗi ngồi bệch ra đất, túm lấy lấy vạt áo của lão mà khóc lóc. Những kẻ xung quanh đại môn cũng khóc rống lên.

Hứa Kính Thiên cũng chỉ là một tên dòng chính có chút khôn vặt mà thôi, tu vi thì ngay cả đệ Nhị mạch cũng chưa tới. Cũng nhờ vào lanh lợi mà gã mới đóng giả Hứa Kính Chi thành công. Cho đến cuối cùng, có thể trót lọt nhảy ra khỏi quan tài, gã càng dương dương tự đắc, còn nhìn vị Thiên Môn hầu kia với ý khinh thường, vì vậy nên mới có một phen giễu cợt ban nãy.

Tự cho mình là thông minh, tài trí hơn người, Hứa Kính Chi quả là rất mưu trí, không thèm để Từ Ngôn vào mắt. Nhưng đến hiện tại, gã mới phát hiện vị Thiên Môn Hầu kia khó dây dưa hơn gấp trăm ngàn lần so với tưởng tượng của bản thân.

Chỉ cần dính lên một chút, ít nhất cũng bị tróc mất một lớp da!

Biết được không thể giết được Hứa Kính Chi, Từ Ngôn lập tức đem sát ý chuyển sang dòng chính Hứa gia. Hắn cũng không phải là cố tình nhắm vào cái thùng cơm tự cao tự đại như Hứa Kính Thiên mà là muốn dậy cho Hứa gia một bài học. Dù Hứa Kính Thiên có bị đưa ra, một khi có cơ hội, Từ Ngôn sao có thể bỏ qua cho Hứa Kính Chi? Đừng nói là Hứa Kính Chi, ngay cả Hứa Chí Khanh cũng bị hắn cũng tính toán giết luôn một thể.

Con cháu khóc rống làm Hứa Chí Khanh đang trầm ngâm tỉnh táo trở lại. Lão lúc này không kiềm được lạnh lẽo trong lòng.

Từ Ngôn đầu độc những lời như vậy, Hứa Chí Khanh đúng là bị dao động.

Vì đối với Hứa gia, mười tên Hứa Kính Thiên cũng không bằng một Hứa Kính Chi. Nếu như có thể lấy Hứa Kính Thiên thế mạng cho Hứa Chí Ngôn, lão chắc chắn sẽ không do dự mà đổi. Nhưng hiện tại, Hứa Kính Chi đã sắp tới tông môn, làm sao có thể bị Từ Ngôn giết chết? Bây giờ mà đưa con cháu Hứa gia cho người ta giết thì không phải là lão bị ngu sao?

Thật là một tên tiểu bối xảo trá!

Biết mình vừa bị hố, Hứa Chí Khanh tức giận, hung dữ nhìn Từ Ngôn chằm chằm, mở miệng nói: "Thì ra sở trường của Ngôn pháp sư lại là mê hoặc lòng người. Những vị cao nhân Thái Thanh giáo cũng phải đề phòng một chút, chớ có bị Ngôn pháp sư chia rẽ mà Giáo huỷ Đạo tiêu!

Hứa Chí Khanh không cam lòng bị yếu thế, lưu lại cho Từ Ngôn một phần "đại lễ". Quốc sư hiện đang ngồi một bên, lão nói những lời này đúng là để gã nghe được.

"Hứa gia chủ nói vậy sai rồi.", quốc sư nãy giờ im lặng rốt cục cũng lên tiếng: "Ngôn pháp sư gia nhập Thái Thanh giáo chúng ta chính là do được thần dụ. Không lẽ ngươi nghi ngờ thần dụ Thái Thanh giáo là giả hay sao?"

Quốc sư không trách Hứa gia âm hiểm mà là lấy thần dụ ra nói chuyện. Những lời ấy vừa ra, Hứa Chí Khanh sắc mặt cũng liền hơi đổi.

Thái Thanh giáo cũng có quá nhiều người đi. Hắn có thể có thù oán với Từ Ngôn, nhưng lại không thể nào đối nghịch với giáo lý Thái Thanh giáo, việc này chẳng khác gì là biến toàn bộ Thái Thanh giáo thành địch nhân.

Xung quanh, đã có không ít tín đồ Thái Thanh giáo tỏ ra giận dữ. Hứa Chí Khanh thầm hô không ổn, vội vàng giải thích: "Tại hạ đương nhiên là không chất vấn thần dụ Thái Thanh giáo. Đối với thù oán giữa Kính Chi nhà ta với Ngôn pháp sư, ta cũng sẽ không nhúng tay vào nữa. Dù sao cũng chuyện của hai đứa nó, ân oán giữa bọn tiểu bối thì phải để tự bọn chúng tự giải quyết mới phải. Quốc sư nghĩ sao?"

"Được", quốc sư hờ hững đáp: "Để cho bọn hắn tự giải quyết cũng tốt, nhưng mà..."

Ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, quốc sư lạnh giọng, nói: "Trước đây, sinh tử thư cũng được Hứa gia chủ ký thay. Hôm nay, người bị ngươi đưa đi rồi, không cấp ra một cái công đạo thì e rằng không được. Vậy thì lưu lại cái tay viết chữ kia của ngươi đi, xem như là bị trừng phạt vì bội ước."

Cái giá của việc thay mận đổi đào lại là một cái tay của gia chủ Hứa gia. Quốc sư vừa nói xong, xung quanh ai nấy đều im lặng như tờ.

Quốc sư một khi đã nói tự mình trấn giữ bãi săn (nghĩa đen luôn) thì chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ!

Hứa Chí Khanh biết Thái Thanh giáo khó dây vào nhưng cũng không nghĩ rằng quốc sư lại bá đạo như vậy. Lão chỉ đùa nghịch Từ Ngôn mà lại bị bắt để lại một cái tay.

"Chẳng lẽ quốc sư đại nhân muốn đối địch với Kim Tiền tông ta hay sao?", Hứa Chí Khanh lúc này đã ngồi không yên. Một vị gia chủ như lão nếu như mất đi một cái tay thì còn mặt mũi đâu mà sống.

"Ngôn pháp sư.", quốc sư không để ý đến Hứa Chí Khanh mà quay sang Từ Ngôn, bảo: "Hứa gia chủ bội ước trước, đương nhiên phải bỏ ra cái giá thật cao mới được. Mời Ngôn pháp sư động thủ, chặt lấy một tay của y. Yên tâm, y không đả thương ngươi được đâu."

Quốc sư vừa dứt lời, một luồng khí tức huyền ảo tựa như một sợi dây mảnh đột nhiên từ dưới chân Hứa Chí Khánh bay lên, trói chặt lão lại. Sắc mặt Hứa Chí Khanh đại biến, cắn răng cực lực giãy dụa nhưng vẫn không nhúc nhích được chút nào.

Mắt trái của Từ Ngôn những ngày nay hết sức mơ hồ. Tuy không thấy được dây thừng kỳ dị trên người Hứa Chí Khanh, hắn vẫn có thể nhận ra tâm t.ư âm độc của quốc sư.

Vị này rõ ràng không phải đang phân xử giúp hắn mà là muốn Bàng, Hứa hai nhà triệt để trở thành tử thù!

Từ Ngôn hắn vẫn còn một thân phận đấy, đó chính là con rể Bàng gia.

Hứa Kính Chi bỏ trốn, Từ Ngôn cũng hết sức tức giận nhưng lúc này hắn lại tỏ ra do dự. Cắt xuống một cái tay của Hứa Chí Khanh ngoài giải toả một tức giận thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Chặt đi một cái tay của Hứa Chí Khanh, lão vẫn là cường giả Trúc Cơ cảnh, nhưng lại làm cho Hứa gia cùng Bàng gia càng căm thù nhau hơn. Quan trọng nhất, cái mà Từ Ngôn muốn đó chính là mạng của lão chứ không phải chỉ có duy nhất một cánh tay.

Lấy đi tay của Hứa Chí Khanh, Hứa gia sẽ oán giận Bàng gia. Nhưng nếu nhân cơ hội này làm thịt Hứa Chí Khanh...

Việc này chẳng phải sẽ trực tiếp làm cho Hứa gia lửa giận ngập trời mà tìm tới Thái Thanh giáo cùng quốc sư trước tiên hay sao?

Hứa Chí Khanh dù sao cũng bị quốc sư trói buộc. Lão mà chết bây giờ thì quốc sư khó thoát khỏi liên can. Từ Ngôn cho rằng đây là một cơ hội tốt.

"Chỉ Kiếm!", một tiếng quát khẽ từ sau lưng Từ Ngôn truyền tới. Bàng Vạn Lý chụp lấy con rể tiện nghi của mình, lắc đầu với hắn.

Bàng Vạn Lý ra mặt để cho Hứa Chí Khanh thở phào nhẹ nhõm. Quốc sư thì khẽ cau mày, thầm tiếc nuối trong lòng. Cơ hội chăm ngòi tốt như vậy mà lại bị Bàng gia ngăn cản. Gã dù cho có là quốc sư cũng không thể nào tự ý đả thương Hứa Chí Khanh.

Kim Tiền tông không dễ chọc, quốc sư sẽ không đem phiền toái đến cho Thái Thanh giáo. Vì vậy, gã làm bộ suy nghĩ một chút rồi gật đầu, trói buộc của Hứa Chí Khanh cứ như vậy mà biến mất vô tung vô ảnh.

Chứng kiến Hứa Chí Khanh có thể cử động trở lại, Từ Ngôn thầm hối hận, trong lòng thầm trách cha vợ chỉ là hòn đá cản chân. Nếu hắn một đao làm lấy mạng Hứa Chí Khanh, trưởng bối Hứa gia ở Kim Tiền tông dù có mạnh đến mấy cũng sẽ không đi tìm Bàng gia gây phiền toái mà là liều mạng với Thái Thanh giáo.

Cơ hội để kéo quốc sư xuống nước tốt như vậy mà lại bị Bàng Vạn Lý làm hỏng mất.

Bàng Vạn Lý cũng không biết tâm t.ư xấu xa của Từ Ngôn. Vì không muốn Từ Ngôn bị Hứa gia đuổi giết, không muốn thấy Bàng, Hứa hai nhà xích mích nên thù, lão chỉ có thể làm như vậy. Hơn nữa, cục diện này đối với Bàng gia cũng coi như tạm ổn. Ít ra, Hứa gia cũng sẽ không đuổi giết Từ Ngôn nữa.

Hứa Chí Khanh lần này bị doạ sợ không ít, ngay cả bản thân lão cũng chỉ mới lần đầu được chứng kiến quốc sư ra tay a. Lúc này, lão hận hận liếc nhìn Bàng Vạn Lý cùng Từ Ngôn, không nói một câu, mang người của Hứa gia rời đi.

"Chờ một chút!"

Bàng gia không truy cứu chuyện sinh tử thư ở đây, Quốc sư cũng không thể mượn chuyện này để làm ra cáo trạng, nhưng Lê Cảnh Điền, người đang trợn mắt nhìn, thì không như vậy. Lão tiến lên một bước, ngăn trước mặt đám người Hứa gia.

"Dịch Tiên nhà ta chẳng lẽ tự nhiên mà chết hay sao! Hứa Chí Khanh, hôm nay nếu như ngươi không cấp cho lão phu một công đạo thì đừng hòng nghĩ tới rời khỏi đây!"

"Công đạo?", mắt Hứa Chí Khanh trở nên lạnh lẽo, quát: "Cho ngươi công đạo cái gì? Con mắt nào của ngươi thấy hung thủ giết cháu ngươi là người Hứa gia? Coi như là Kính Chi giết Lê Dịch Tiên thì sao. Lê gia ngươi có thể tìm tới tông môn bào thù, tốt nhất là dẫn Từ Ngôn theo luôn một thể. Chỉ cần các ngươi có khả năng giết được Kính Chi thì tuỳ các ngươi định đoạt!"

Hứa Chí Khanh không sợ Lê gia, hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang mang nhân mã Hứa gia rời đi. Có trưởng bối Hứa gia ở Kim Tiền Tông làm chỗ dựa, Lê gia trong mắt lão không đáng một xu.

Dù sao thì Hứa Kính Chi đã được chuyển tới tông môn cho trưởng bối Hứa gia. Ai thích báo thù thì cứ đi, Hứa Chí Khanh lão mặc kệ.

Qua một trận đấu thú sinh tử, Từ Ngôn mặc dù thắng nhưng cũng chẳng kiếm được chỗ tốt gì ngoài chuyện Tiểu Hắc ăn được một con chuột lớn. Dù sinh tử thư là thật đi nữa thì hắn sao có thể đến tông môn tu hành để đòi mạng Hứa Kính Chi. Nếu biết Từ Ngôn hắn tới, không biết chừng những lão trưởng bối Hứa gia kia liền lập tức ra tay phế bỏ hắn.

Không có án mạng xảy ra, đám người đứng xem cảm thấy mất hứng không thôi, bắt đầu nhao nhao ra về. Bàng Vạn Lý thì thở phào một cái, tâm tình của Bàng Hồng Nguyệt cũng vậy. Dưới cái nhìn của nàng, Từ Ngôn có thể bình an vượt qua kiếp nạn lần này là tốt nhất rồi. Chỉ có Từ Ngôn là há hốc mồm đứng đó, một bộ dạng chán nản ôm lấy Tiểu Hắc.

Người của Bàng gia thở phào nhẹ nhõm, còn Lê gia có làm sao cũng không nuốt trôi được khẩu khí lần này.

Nhìn lấy bóng lưng của Hứa Chí Khanh, Lê Cảnh Điền căm hận nghiến răng, xúc động muốn ra tay bị lão gắng gượng kìm hãm lại.

Lê gia so với Bàng gia hay Hứa gia đều ở thế yếu hơn. Bàng gia ít nhất còn có một vị cường giả Hư Đan cảnh toạ trấn, Lê gia lão lại không có cao thủ Hư Đan. Nếu xuất thủ ngay lúc này, không kể đến có thể thắng được Hứa gia hay không, việc hai gia chủ tử đấu chắc chắn sẽ làm kinh động đến tông môn. Một khi môn phái nhúng tay vào, Lê gia cho dù có đúng cũng sẽ bị đàn áp không thương tiếc.

Trong tông môn, cái chữ "lý" này cùng với thực lực có liên quan rất lớn. Hạng người thực lực yếu kém cho dù có đạo lý cũng không có chỗ để kêu oan.

"Lão nhân gia người cứ việc yên tâm, ta sẽ báo thù thay cho Dịch Tiên huynh", sau lưng Lê Cảnh Điền truyền tới tiếng Từ Ngôn nói nhỏ: "Ta nhất định sẽ giúp chết Hứa Kính Chi, tiện tay báo thù cho Dịch Tiên huynh luôn. Đừng sốt ruột, hắn sống không được lâu nữa đâu."

Quay đầu nhìn Từ Ngôn, Lê Cảnh Điền âm thầm gật đầu. Vị gia chủ Lê gia mang theo một tia tiếc nuối cùng chán chường rời xa đấu trường.

"Chúng ta cũng đi thôi.", Bàng Hồng Nguyệt kéo nhẹ vạt áo của Từ Ngôn, nói.

Từ Ngôn gật đầu, chắp tay về phía quốc sư, một mặt hành lễ, một mặt thầm mắng khốn kiếp, sau đó lén lút gật đầu với Tả tướng rồi theo Bàng gia rời khỏi biệt viện.

"Trả tiền, trả tiền, tổng cộng là ba ngàn lượng! Đó là ngọc bội của ta, đừng đụng vào!"

Mở ra bàn cá đổ ước giữa đám người, Trương Hà bay giờ thậm chí đang vui vẻ đến không thấy bắc nam rồi.

Y không được coi là kẻ có tiền. Trăm lượng ngân phiếu trong ngực là do y tích góp được trong mấy năm nay, tính giữ lại đến lúc cầu hôn Lý gia mới dùng. Không nghĩ tới hôm nay nhờ hào quang của Từ Ngôn mà gần một trăm lượng trực tiếp trở thành ba ngàn lượng.

Dùng một trăm lượng ngân phiếu cộng với ngọc bội gia truyền thắng được ba ngàn lượng bạc trắng, lần này Trương Hà mới phát hiện, thì ra đi theo vị Ngôn ca nhi giết người như ngoé kia còn được tới chỗ tốt bực này. Xem ra sau này mình phải cơ trí một chút, hôm nay suýt nữa thì bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền tốt như vậy.

Ba ngàn lượng bạc a, hắn quyết định ngày mai sẽ đến Lý gia cầu hôn.
Ta phải công nhận, chương 269 này khó dịch quá, cha tác giả viết luẩn quẩn mấy cái ý gì đâu không à, hôm qua ta tưởng đã xong hẳn, hôm nay đọc lại thấy quá trời sạn, @hoangtruc xem giúp đệ coi còn sạn không nha:bamdap::99::hemchiu::chaothua:
:thank: Đa tạ lão đã tham gia.
Nếu lão đã tạm thời gác kiếm thì ta sẽ nhận chương này, biên lại và đăng, ko ghi ý kiến comt gì nữa nhé!

Vì thật ra sửa chữa ý kiến mất thời gian lắm!
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top