[ĐK Dịch] Nhất Ngôn Thông Thiên

hoangtruc

Phàm Nhân
*Thiên Tôn*
Ngọc
47.148,92
Tu vi
0,00
Thập trượng hồng sa nhuyễn, yên chi nhập thủy hàn. Bên trong giường êm, có thân ảnh triền miên không ngớt.

Từ Ngôn cảm thấy cực kỳ thống khổ như thể có một ngọn lửa cháy hừng hực trong lòng, không chỗ nào phát tiết. Còn Bàng Hồng Nguyệt, bị hắn ôm lấy, lập tức kinh hoảng luống cuống tay chân.

Gấm lụa tung bay, quần áo rách tươm, nữ hài sợ hãi đến xanh mặt, kinh hoàng rút đao ra, trở ngược sống đao vung lên. Từ Ngôn giống như dã thú bị sống đao đập một cái, buồn bực hừ một tiếng rồi ngất đi.

Bàng Hồng Nguyệt thở hổn hển, lấy tay che ngực,đôi mắt như ngọc ngập nước mắt mang theo nỗi xấu hổ, ủy khuất cùng giận dữ. Nàng vốn muốn bàn với Từ Ngôn về chuyện tranh đoạt chủ vị, không nghĩ lại bị hắn chiếm tiện nghi, suýt chút nữa thì mất đi tấm thân trong trắng.


Bàng Hồng Nguyệt biết rõ mình rất yêu mến Từ Ngôn, nhưng hành động bạo lực này của Từ Ngôn lại khiến cho Bàng đại tiểu thư thương tâm rất lâu. Nữ hài kéo lấy quần áo rách nát, khẽ nhếch môi, nhìn Từ Ngôn đang mê man, yên lặng đi lên lầu.

Bàng Hồng Nguyệt rất khó xử, bởi vì cảnh giới tiếp theo là Hư Đan, nguyên âm của nữ giới với việc ngưng kết Hư Đan thập phần trọng yếu. Không chỉ Bàng Doanh Hoa nói với nàng rất nhiều lần về tầm quan trọng củanguyên âmmà lão tổ tông cũng từng dặn dò nàng không được để mất trước khi thành Hư Đan.

Xoắn xuýt vì hành vi thô lỗ của Từ Ngôn, ngồi trên giường trong khuê phòng của mình, tâm trạng Bàng Hồng Nguyệt phập phồng, khi thì thẹn thùng, khi thì khó xử, đôi mi thanh tú nhíu chặt, trong nhất thời không biết phải như nào cho phải.

Quá nhiều phiền não khiến cho nữ hài gần như thức trắng một đêm. Từ Ngôn bị đánh bất tỉnh ngược lại có một đêm ngon giấc, mộng đẹp. Ở trong mộng cảnh hắn rút cuộc đạt được mong ước, ôm kiều thê chăn lớn ngủ ngon, nhưng sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, mới ảo não phát hiện tất cả chỉ là giấc mơ, trên thực tế hắn không chiếm được chút tiện nghi nào.

Lại một năm sắp kết thúc, nhà nhà thắp đèn hoa đăng.

Sáng sớm đã nghe thấy tiếng pháo đứt quãng, trẻ con nhà nào không chờ được tới lúc trời tối, đã bắt đầu đốt pháo.

Sau khi ngủ dậy, Từ Ngôn cảm thấy tinh thần sáng láng, khí huyết toàn thân bành trướng, hận không thể ra trận thi đấu ngay lập tức, thế chỗ cho nhạc phụ vừa mềm yếu vừa nho nhã kia.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng trừ trên lầu mà đến, Bàng Hồng Nguyệt có chút tiều tụy khiến cho người nhìn phải thương cảm bước xuống.

“Từ Ngôn, ta sắp phải đi đến tông môn rồi.”

“Tốt lắm, đi tông môn sớm, sớm Kết Đan, chúng ta sớm có thể viên phòng rồi.”

Lần đầu tiên Bàng Hồng Nguyệt thờ ơ với những lời trêu chọc của Từ Ngôn, nhẹ nói:

“Tiến vào tông môn, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại ngươi, ngươi sẽ không quên ta chứ.”


“Nàng là nương tử của ta, sao có thể quên được?” Từ Ngôn cảm thấy nàng hôm nay có chút u sầu, vì vậy cười hắc hắc nói: “Ta sẽ đi Kim Tiền Tông để tìm nàng, yên tâm, phu quân nàng nói được làm được.”

“Ta chờ ngươi.” Nữ hài trừng mắt nhìn hắn, khóe miệng xinh xắn nở một nụ cười vui vẻ, không đợi Từ Ngôn nhiều lời, bóng dáng lanh lợi kia đã nhảy nhót đi ra khỏi cửa.

“Trong nhà hôm nay rất bận rộn, gia chủ thi đấu tại phố Kim Tửu, ngươi đừng đến muôn!”

Lời nói như chuông bạc, lộ ra thập phần vui sướng. Một câu nương tử của Từ Ngôn đã giải khai tâm sự trong lòng Bàng Hồng Nguyệt. Bọn họ đã sớm kết hôn, bái thiên địa, như vậy đời này kiếp này chính là vợ chồng, dù đường xa cách trở, chỉ cần phần thâm tình này không tiêu tan, hai trái tim sẽ không bao giờ tách rời.

Phố kim tửu chính là một con phố dài nhất trong thành, Từ Ngôn đã từ đi qua. Hai bên đường phần lớn là quán rượu, có rất nhiều người đi tới đi lui bên trong.

Cuối con phố dài là một mảnh rừng trúc nhỏ, phía trước rừng trúc là quảng trường rộng lớn, được lát gạch xanh, nghe nói nhiều năm trước đây là nơi cấm quân diễn võ. Về sau bỏ hoang, quảng trường lớn kia vừa vặn là một nơi thích hợp để tổ chức thi đấu.

“Phố Kim Tửu a, bán trà có lẽ không ít, hi vọng tên Vương Bát Chỉ kia bắt được thật nhiều sâu lông mới tốt.”

Hôm qua hắn đã sai Vương Bát Chỉ và Mập cửu bắt sâu lông bỏ vào nước trà bán cho người của Hứa gia. Làm như vậy mới có thể tạo thành ước định lấy chén rơi vỡ làm hiệu với Chỉ Phiến môn được. Bởi vì chỉ khi có chén trà trong tay người bên Hứa gia rơi vỡ, Chỉ Phiến môn mới động thủ.

Một người làm rơi chén, thanh âm không lớn, sợ rằng người Chỉ Phiến Môn không để ý đến. Vì vậy Từ Ngôn mới nghĩ ra cách, chỉ cần những chén trà chứa sâu lông bị đám đệ tử Hứa gia ném đầy đất, trừ phi đám người Chỉ Phiến Môn bị mù nếu không chắc chắn nhìn thấy.

Gia chủ giao chiến, lại vừa lúc giao thừa, toàn bộ Bàng phủ đều vô cùng bận rộn, duy chỉ có Từ Ngôn là kẻ nhàn hạ không có việc làm. Bàng Hồng Nguyệt chẳng biết đi đâu rồi. Từ Ngôn ăn điểm tâm, ngồi đợi cả buổi cũng không nhìn thấy nương tử của hắn trở lại, hắn còn chưa có nói trò hay của đêm nay là cái gì đây này.

Chẳng lẽ không quay lại?

Từ Ngôn đứng trong sân, gãi gãi đầu, thật vất vả mới tìm được một cái dây thừng mềm mại, làm một cái dây xích cho Tiểu Hắc.

Đêm nay không phải bình thường, Hứa gia chắc chắn có chủ ý tới Lê gia, tuyệt đối sẽ có chuẩn bị. Cho nên Từ Ngôn cũng muốn chuẩn bị thật tốt, ít nhất mang theo Tiểu Hắc bên người, nếu như gặp phải loại dị thú nào đó, chỉ cần có Tiểu Hắc, hắn sẽ không sợ rồi.

Tất nhiên sẽ phải có một hồi hỗn chiến.


Vừa mới buổi trưa, sắc trời còn sớm, Từ Ngôn chợt nhớ tới túi trữ vậtcủa Tiêu Mộng vẫn ở trên người hắn, liền lấy ra xem xét, bên trong rõ ràng có chín khối Linh Thạch.

Ngoại trừ mấy khối Linh Thạch, trong túi trữ vật của Tiêu Mộng còn có một lọ đan dược, hai hạt Trúc Cơ Đan, trừ những thứ đó ra, lại không còn vật gì khác có giá trị rồi.


“Nguyên lai là một tên nghèo kiết xác!”


Từ Ngôn tức giận mắng một câu, Trúc Cơ Đan vô dụng với hắn, vài khối Linh Thạch là quá ít, vì vậy Từ Ngôn tỏ vẻ xem thường tài lực của Chỉ Phiến Môn.


Linh Thạch tuy ít, nhưng dù sao cũng là Linh Thạch, đây là lần đầu tiên Từ Ngôn được cầm một viên Linh Thạch trong tay, đủ biết nó là cái gì rồi.


Kỳ thật nó cũng tương tự như Bàng Giải thạch, lớn nhỏ tương đồng, mỗi một khối Linh Thạch cũng có một tia Linh khí ảm đạm vờn quanh.


Tò mò, Từ Ngôn vận chuyển tâm pháp Trúc cơ cảnh, một tay nắm lấy Linh Thạch, cuộc chiến hôm nay có thể cực kỳ khủng khiếp, Từ Ngôn chìm vào tu luyện, quên thời gian.


Vận chuyển tâm pháp được một chu thiên, TN cảm thấy linh lực trong linh thạch giảm một chút, lại thấy đan điền mình nhiều hơn một tia linh khí. Hắn đại hỉ, bèn chìm đắm vào tu luyện tiếp.Tới khi hai khối Linh Thạch trong tay hoàn toàn ảm đạm không có ánh sáng, cuối cùng hóa thành bột mịn, hắn mới chậm rãi mở mắt.

Vừa mới mở mắt, Từ Ngôn lập tức cả kinh nhảy dựng lên.

Linh khí trong đan điền nhiều hơn một chút, nhưng sắc trời bên ngoài đã đen lại.

Một lần sử dụng Linh Thạch tu luyện, vì chưa có kinh nghiệm thu nạp Linh khí, Từ Ngôn hao phí mất hơn nửa ngày. Lúc này hắn mới hiểu được, một khi chìm đắm vào tu luyện, khái niệm thời gian gần như biến mất, đây mới chỉ có hai khối Linh Thạch, nếu như lấy thêm vài khối nữa, có thể hao phí một hai ngày.

Nhìn sắc trời đen kị, Từ Ngôn không đa tưởng nữa, xông ra ngoài sân, đi rất nhanh ra ngoài.
gửi đại cô nương @hoangtruc bản đã sửa 330 mai t gửi nốt 331 phải sửa kĩ nên hơi lâu
tuần này ta bận quá đi :009::009:
Ơ, thực ra ta chỉ gợi ý cách sửa câu cho mượt hơn thôi, ko bắt buộc lão phải dùng từ ngữ ta sửa đâu. Vì mỗi người có 1 phong cách, văn phong khác nhau nên ta ko gò ép nặng đâu.

Lão đừng hiểu nhầm nhé.
 

khongpit

Phàm Nhân
Ngọc
191,17
Tu vi
0,00
Ơ, thực ra ta chỉ gợi ý cách sửa câu cho mượt hơn thôi, ko bắt buộc lão phải dùng từ ngữ ta sửa đâu. Vì mỗi người có 1 phong cách, văn phong khác nhau nên ta ko gò ép nặng đâu.

Lão đừng hiểu nhầm nhé.
À thì ta thấy những câu sửa hay hơn nên dùng cái nào hay hơn thì vẫn nên cóo gắng học theo mà @@
 

khongpit

Phàm Nhân
Ngọc
191,17
Tu vi
0,00
Hơn nửa ngày tu luyện, trời đã tối, không thấy Bàng Hồng Nguyệt quay lại, chắc nàng đang bận rộn chuẩn bị cho công việc Đông Gia chi tranh. Vì vậy Từ Ngôn không bị ai quấy rầy khi tu luyện.


Không biết đã bắt đầu tranh đấu chưa, Từ Ngôn lo lắng, trực tiếp vận dụng thân pháp ở trong Bàn phủ, người nhẹ như Yến.


Bàng phủ cực lớn, thường xuyên có rất nhiều hạ nhân đi lại trong phủ, cô gia chạy một cách vội vàng, không ai dám quản, nhưng mà Từ Ngôn lại chạy chậm dần rồi dừng hẳn.


Nhất thời sốt ruột, Từ Ngôn quên mất Tiểu Hắc, đại môn đã ở ngay trước mắt, đành phải dậm chân quay người lại.


Đêm nay thập phần hung hiểm, vì vậy Từ Ngôn nhất định phải đem theo Tiểu Hắc, nếu như không đợi được Bàng Hồng Nguyệt, Từ Ngôn quyết định đi tìm Bàng Phi Yến. Hắn không nghĩ tới mình tu luyện có thể làm hỏng việc, sắp phát sinh hỗn loạn, trừ hắn ra, người Bàng gia căn bản không biết chút nào.


Mang theo lo lắng trong lòng, rất nhanh Từ Ngôn đã trở lại tú lầu, kéo Tiểu Hắc đi, nhưng Từ Ngôn lại không vui, hơn nữa mi phong nhàu len.


Lần thứ nhất đi từ tú lâu quá nhanh mà không để ý, hiện tại quay lại, Từ Ngôn mới phát hiện thấy hiện tượng cổ quái.


Một vài gia đinh của Bàng phủ đều đang vận chuyển củi, đặc biệt lại chở rất nhiều củi.


Bốn mùa của Đại Phổ đều như mùa xuân, mùa đông cũng không quá lạnh, tại thời điểm cuổi năm này, không chỉ gia đình giàu có, những nhà bình thưởng cũng chỉ nhóm một chậu lửa nhỏ để giữ ấm.


Dùng củi lửa sưởi ấm, không phải cách của Bàng phủ, một gia tộc quyền thế hay làm. Bàng phủ chỉ sử dụng than đá để sưởi ấm, mặc dù có mua sắm củi để nấu nướng nhưng cũng chưa thấy mua nhiều như hiện tại, hơn nữa bây giờ lại đang là buổi tối.


Có cổ quái!


Từ Ngôn thầm hô trong lòng một câu, vừa vặn có một xe chở củi đi qua.


Tùy ý đánh giá người kéo xe, Từ Ngôn giả như không có chuyện gì, lướt qua, chẳng qua trong mắt hắn mang theo một tia hàn ý.


Người đánh xe lại là một gã Tiên Thiên Võ Giả!


Những hạ nhân kiểm kê xe vận củi không thể nhìn ra thân thủ của người kéo xe, nhưng mà Từ Ngôn có thể thấy được.


Người kéo xe có bước chân vững chắc, khí tức trầm ổn, Từ Ngôn sử dụng mắt trái thấy rõ ràng những vết chai trên tay phải của người này. Hắn có thể kết luận, người kéo xe, căn bản không phải người bán củi mà là một gã Tiên Thiên cao thủ.


Nhiều củi như vậy, chẳng lẽ muốn phóng hỏa?


Thừa dịp mọi người Bàng gia chạy tới, có người muốn đốt Bàng phủ, Từ Ngôn suy đóan.


Chẳng lẽ muốn dẫn dụ Bàng Phi Yến quay trở lại Bàng phủ từ phố Kim Tửu.


Suy đóan dụng ý của người muốn đốt Bàng phủ, Từ Ngôn cảm thấy nếu Bàng phủ cháy, rất cỏ thể Bàng Phi Yến sẽ phản hồi Bàng gia, khi đó Hứa gia sẽ thừa cơ ra tay với Lê gia.


Chẳng lẽ cao thủ Hư Đan của Hứa gia không tới?


Nghĩ tới đây Từ Ngôn khẳng định chỉ có Hứa gia mới có thể làm được điều này. Hứa gia muốn dẫn dụ Bàng Phi Yến đi nơi khác, nói rõ cao thủ Hư Đan cảnh của Hứa gia không tới, nếu không Hứa Chí Khanh cũng không cần phai kiêng kỵ Bàng Phi Yến.


Lửa còn chưa được đốt, rõ ràng Đông Gia tranh đấu còn chưa bắt đầu, Từ Ngôn không khỏi an tâm vài phần.


“Muốn phóng hỏa sao, ta giúp các ngươi a...”


Thấp giọng tự nói một câu, khóe miệng Từ Ngôn hiện lên một tia cười lạnh.


Bàng Phi Yến nếu như đang ở địa điểm diễn ra Đông Gia chi tranh, thật có chút vướng bận, có cường giả Hư Đan, Chỉ Phiến Môn chưa chắc đã xuất toàn lực. Nếu Bàng Phi Yến ly khai, khi đó Chỉ Phiến Môn mới không cố kỵ ra tay giết người.


Từ Ngôn quyết định giúp đõ Hứa gia phóng hỏa sớm hơn một chút.


Từ Ngôn không thể châm lửa, hắn còn phải đi phố Kim Tửu, vốn muốn cho tên Mập Cửu đi phóng hỏa, vừa hay lại nhìn thấy một tên còn thích hợp hơn rất nhiều.


Giết người phóng hỏa, là sở trường của sơn phỉ.


Bị Từ Ngôn nhìn trúng, đúng là Trương Hà mới đến Bàng gia làm công việc sổ sách, là chưởng quầy. Ngày cuối năm, Trương Hà cũng như những trưởng quầy khác, đang tổng kết sổ sách cho Bàng gia, bởi vì Bàng Hồng Nguyệt đã đột phá Trức Cơ, sắp tiến vào tông môn, cho nên sự tình của tiêu cục đã chuyển giao cho đại quản gia. Trương Hà vừa mới từ chỗ đại quản gia đi ra, đang chuẩn bị đi tới chỗ lễ mừng năm mới, liền chứng kiến Từ Ngôn vẫy tay với gã.


“Cô gia, người có gì phân phó?” Trương Hà cười ha hả đi tới, năm nay tiêu cục kinh nam kiếm được kha khá lợi nhuận, vừa rồi gã còn được đại quản gia khen, còn thưởng cho mấy trăm lượng bạc.


“Như ý Lộ thí chủ, hôm nay đã phá vỡ mấy mạch a.” Từ Ngôn dù bận nhưng vẫn ung dung hỏi.


“Nhất mạch, hắc hắc, có lẽ sang năm có thể phá vỡ mạch thứ hai.”


Trương Hà đang rất vui, vì gã đã thành công phá vỡ mạch thứ nhất, cái này như nước chảy thành sông, chỉ cần phá vỡ mạch thứ nhất, liền có lòng tin phá vỡ mạch thứ hai, thậm chí mạch thứ ba.


Từ Ngôn nhẹ gật đầu, móc ra một hạt đan dược đã được chuẩn bị trước đưa cho Truong Hà: “Chỉ cần phá vỡ nhất mạch, coi như bước vào cảnh giới Tiên Thiên rồi, tu luyện nhanh thêm chút ít a, tam mạch mở ra, ngươi liền ăn hạ Trúc Cơ Đan này a.”


Trương Hà tiếp nhận đan dược, vừa rồi vì quá vui mừng nên hắn chưa nghe rõ, hỏi lại một câu: “Ngôn ca nhi, đây là loại Đan gì?”


“Trúc Cơ Đan.”


Từ Ngôn lập lại một câu, Trương Hà đã nghe rõ, suýt chút nữa làm rơi viên đan dược trong tay, gã chỉ cảm thấy viên đan dược nóng đến phỏng tay.


Mới phá vỡ nhất mạch, đã có người tặng Trúc Cơ Đan, Trương Hà hận không thể dập đầu cảm tạ Từ Ngôn một cái, gã thực sự đã được tặng một viên Trúc Cơ Đan.


“Giúp ta một chuyện, Trúc Cơ Đan sẽ là của ngươi.” Từ Ngôn thấp giọng nói ra.


“Ngôn ca nhi cứ nói, núi đao biển lửa Trương Hà ta sẽ không cau mày!”


Trương Hà xuất thân từ sơn phỉ, năm sáu năm sống ở sơn trại khiến cho vị quản sự phòng thu chi này trở nên quyết đoán tàn nhẫn, bởi lực hấp dẫn của Trúc Cơ Đan gã sắn sàng giết người mà không do dự.


Trúc Cơ Đan đối với những tên kỳ tài tu luyện chẳng là gì, ngược lại nếu dùng còn có hại. Nhưng với Trương Hà, kẻ tu luyện hơn ba mươi năm mới có thể miễn cưỡng phá vỡ nhất mạch, ba mươi năm tới chưa chắc có thể phá vỡ được tam mạch, Trúc Cơ Đan chính là Tiên Đan Linh Dược. Để trở thành tu sĩ Trúc Cơ cảnh, giết mấy người không là vấn đề gì.


Trúc Cơ cảnh không chỉ vượt xa phàm nhân, mà còn có thể sống hơn trăm tuổi, vì trường thọ mà đi giết người, khoản mua bán này đối với sơn phỉ hoàn toàn đáng giá.


Chứng kiến ánh mắt tham lam của Trương Hà, Từ Ngôn gật gật đầu, tháp giọng nói: “Nửa canh giờ sau, ngươi đi đót Bàng phủ cho ta!”


Phù phù một tiếng, vừa mới còn rất kiên quyết, khi nghe xong Từ Ngôn nói, Trương Hà run rẩy, nét mặt co quắp nói:


“Ngôn ca nhi tha cho ta đi, để ta giết mấy tên gia hỏa đui mù không sao cả, nhưng đi đốt Bàng phủ, đại tiểu thư sẽ đốt ta thành tro, làm sao còn mạng mà ăn Trúc Cơ Đan!”


Trương Hà làm chưởng quầy cho tiêu cục Bàng Gia cũng tương đối lâu rồi, hắn biết rõ Bàng Gia là một quái vật khổng lồ. Hắn chỉ là một chưởng quầy nhỏ bé, muốn phóng hỏa Bàng Gia, chỉ cần cháy một một góc nhỏ thôi cũng đủ để cao thủ Bàng Gia xé hắn thành mảnh nhỏ rồi.
@hoangtruc đại cô nương duyệt hộ a
 

archnguyen1984

Phàm Nhân
Ngọc
732.235,35
Tu vi
0,00
Phân chương dịch Nhất Ngôn Thông Thiên tháng 3/2018. Chúc mừng năm mới. :36:

- Chương 308 - 320: @hoangtruc (đã xong)
- Chương 321: @Spring_Bird (đã xong)
- Chương 322 - 329: @Từ Ngôn (đã dịch)
- Chương 330 - 331: @khongpit (đã nhận)
- Chương 332 - 340: @hoangtruc (đã xong)
- Chương 341: @archnguyen1984 (đã xong)
- Chương 342: @Hải Đại Kiềm (đã nhận)
- Chương 343: @archnguyen1984 (đã nhận)
- ......
- Chương 345 - c350 @hoangtruc[/USER] (đã nhận)
- ......
- Chương 370 -380: @trucnb (Đã nhận)​
Còn trống 344, để anh nhận luôn cho xong.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top