Thế giới Vạn Xuân nghe đồn rộng rãi vô ngần, có ba lục địa lớn chia theo thế chân vạc là Minh Nhật, Ám Nguyệt cùng Hỗn Tinh. Cả ba lục địa đều vận không ngừng di chuyển trên bề mặt nước, cho nên, rất ít khi qua lại. Nói đúng hơn, là không có khả năng qua lại.
Đại lục Ám Nguyệt chia làm ba quốc gia lớn.
Đế quốc Nam Việt nằm ở phía đông, đế quốc Thái Linh ở phía tây. Phía nam là chỗ của đế quốc Ninh Đô. Mà phía Bắc của cả đại lục, nơi giáp với cả ba đế quốc, là một trong ba hiểm địa nổi danh nhất của đại lục – Hoàng Liên Sơn liên miên vô tận.
Biên Niên Sử Thánh Lịch:
Đế quốc Nam Việt.
Kỷ nguyên Đồng Xuân,Thánh lịch, năm một trăm hai mươi lăm.
Tương truyền, trời đất biến sắc, âm u ba ngày ba đêm.
Xuất hiện dị tượng không dứt, lòng người hoảng loạn.
Kinh thành có kỳ nhân dự đoán thiên cơ, hoảng sợ thiếu chút nữa bỏ mình.
Có người nhìn thấy, từ trời cao xuất hiện đồ vật, xé rách bầu trời rơi xuống lục địa, không rõ thực hư.
Nay kinh sử ghi lại để ngươi sau xem xét.
-oOo-
Kỷ nguyên Đồng Xuân,Thánh lịch, năm một trăm ba mươi lăm.
Đế quốc Nam Việt địa hình trắc trở, phía bắc giáp Hoàng Liên Sơn dài liên miên không dứt, phía đông là duyên hải Nam Trung - giáp với Đông Hải vô cùng vô tận, phía Tây, là cao nguyên Đường Lâm, lại giáp với đế quốc Thái Linh. Còn phía Nam, là thung lũng Cửu Long, mênh mông sông nước. Mà trung tâm, của tất cả, là đô thành Thăng Long.
Thành Thăng Long, là một tòa thành rộng lớn hơn ba mươi ngàn phương lý. ( Một lý tương ứng 1km) .Tập trung rất nhiều kỳ nhân dị sĩ khắp nơi ẩn nấp. Trong những năm gần đây, đặc biệt do việc thiếu hụt người tài, giới tu tiên công khai lộ diện trần thế. Trong thành Thăng Long cũng xuất hiện bốn tòa nhà đặc biệt nổi bật. Phân biệt là Vạn Thừa Sơn, Tịch Cổ Tự, Thiên Lại Âm Cung cùng với Vô Niệm Ma Tông. Đó cũng là bốn tông môn tu tiên lớn của đế quốc Nam Việt.
Vạn Thừa Sơn chủ tu là đạo pháp cùng nho pháp.
Tịch Cổ Tự là chốn thiền môn Phật pháp.
Thiên Lại Âm Cung chỉ chuyên dùng nhạc khí, hơn nữa chỉ thu nữ đồ đệ, một đời nối một đời chưa hề thay đổi.
Cuối cùng, là ma giáo nổi danh nhất đế quốc – Vô Niệm Ma Tông, chuyên tu ma công.
Dọc theo thành Thăng Long, tiến về phía tây, giữa biên giới của đế quốc Nam Việt và Thái Linh, cao nguyên Đường Lâm, núi Đức Hòa.
Núi Đức Hòa chỉ là một ngọn núi nhỏ trong hang tram dãy núi dọc cao nguyên Đường Lâm. Nếu có thể nhìn toàn cảnh, sẽ phát hiện, cả ngọn núi có tám mặt, chính là một bát quái khổng lồ. Kỳ quái nhất, có bảy mặt đều là dốc đứng, chỉ có một mặt là đường lớn dùng để lên xuống.
Trên đỉnh núi, là một ngôi đền nhỏ, nằm dưới một gốc đa cổ thụ, cành lá chọc vào trời mây.
Dưới mái hiên của đền, là một bộ bàn đá. Có một ông lão mặc một bộ quần áo đạo sĩ, hướng một thiếu niên đang cúi người.
Từ bên trong đạo quán, một thanh niên mặc áo đen, khuôn mặt sắc nét, đầy tà ý bước ra ngoài.
Thiếu niên nhìn thấy thanh niên, liền cung kính chào :
- Ly Tử xin chào Minh Triết sư thúc.
Thanh niên cuốn tay áo, phất tay, khuôn mặt lạnh lùng hiếm có nở một nụ cười nhẹ.
- Tử Nhi không cần đa lễ đâu.
Sau đó, ngồi xuống đối diện lão đạo sĩ. Cầm ấm trà trên bàn, rót một tách trà đậm, nhâm nhi.
Chỉ nghe lão đạo sĩ thở dốc, ném cho thiếu niên một tấm ngọc bài hình vuông, âm thanh tràn đầy mệt mỏi :
- Con đã nhớ hết khẩu quyết cùng một chiêu kiếm kia rồi chứ ?
Thiếu niên mặc một thân quần áo đạo sĩ, lưng đeo kiếm dài lẫn với hành lý,cúi đầu, trong mắt nhàn nhạt bi thương :
- Đã nhớ, lão sư.
Lão đạo sĩ thở dài :
- Một thức kiếm kia là để ngươi phòng thân, dù sao cũng đã là Thập Phương Cảnh trung kỳ. Còn công pháp trong ngọc bài, cũng là công pháp con đang tu luyện, là phần còn lại ta cùng sư thúc con nhận được trong một di chỉ thời Thượng Cổ. Tuy chỉ có ba ngàn chữ, nhưng lại vô cùng ảo diệu.…Khục…khục…Trên người ngươi, từ mười năm trước đã bị gieo xuống cổ trùng. Hơn nữa còn lại là bài danh số ba trên Cổ Bảng : Tiêu Dao Cổ, ăn kinh mạch, nuốt máu huyết, coi linh khí là dưỡng chất mà sinh trưởng. Đến khi phá kén, lập tức nuốt kí chủ bồi bổ. Nếu không phải có sư thúc ngươi áp chế, nó đã sớm phá kén mà ra. Theo lão phu ước tính, ngươi nếu không tìm được biện pháp, chỉ trong vòng ba năm nữa. Tiêu Dao Cổ sẽ thật sự trưởng thành, lúc đó cho dù là thần tiên cũng không cứu được ngươi.
Thiếu niên vẫn im lặng cúi đầu, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Lão đạo sĩ bỗng ho khan :
Thiếu niên vội vã quỳ xuống, trên mặt khẩn trương :
- Xin lão sư cùng sư thúc chỉ điểm.
Trong mắt lão đạo sĩ thoáng hiện lên vẻ âm u :
- Ta và sư thúc con, xuất thân từ Vạn Thừa Môn của đại lục Ám Nguyệt này. Nhưng đã lâu không cách nào trở về tông môn. Hôm nay, con đã đủ mười ba tuổi, có thể gia nhập Vạn Thừa Môn trở thành đệ tử chính thức. Ta muốn con trở về Vạn Thừa Môn tu luyện, tự cứu lấy mình.
Thanh niên áo đen nhấp một ngụm trà, đưa tay chụp vào hư không một cái, trên tay liền xuất hiện ra một lệnh bài màu xanh lục. Y nói :
- Lệnh bài này là tổ tiên ta truyền lại cho con cháu. Chính là tín vật cao nhất của Vạn Thừa Môn.
Một mặt khắc một thanh kiếm đề tên là Nho Lâu, một mặt khắc một âm dương, ghi là Đạo Cung. Liếc nhìn thiếu niên, y ném lệnh bài cho hắn :
- Ly Tử à, đây là hy vọng cuối của sư phụ. Con hãy cầm lệnh bài này đi đến phía đông, tìm đỉnh Vạn Thừa, bái nhập Vạn Thừa Sơn. Sau khi thành tài, hãy quay trở về.
Ly Tử cúi người nhận lệnh bài, lạy hai người một lạy, sau đó, quay người đi xuống núi.
-oOo-
Ngay sau khi Ly Tử xuống núi, lão đạo sĩ bỗng dần dần trẻ lại thành một thanh niên. Tóc trắng biến đen, làn da nhăn nhúm thoáng chút căng tràn sức sống. Lão…à …là thanh niên mới đúng, hai tay bắt một ấn ký kỳ quái, phóng tới trước mặt thanh niên áo đen/
- Diệt !
Thanh niên áo đen xuất thủ, đưa một bàn tay chặn tay thanh niên đạo sĩ lại cách ngực ba tấc.
- Minh Đạo, ngươi muốn làm gì !!!
“Thanh niên” đạo sĩ cười gằn :
- Minh Triết, ngươi đọa nhập ma đạo, lão phu không đủ tài đức. Tuy không giết được ngươi nhưng cũng trấn áp ngươi được ở núi Đức Hòa này. Nay tuy ta sắp thân tử đạo tiêu, nhưng cũng không thể để ngươi sống dễ dàng. Chỉ cần tiểu đệ tử của ta về tới Vạn Thừa Môn, chưởng môn sẽ lập tức tới, đến lúc đó, người cũng sẽ không khác lão phu là mấy.
Thanh niên Minh Triết nói bỗng nhiên cười lớn :
- Ha ha, ngươi tin tưởng tên tiểu đệ tử đó sao ? Hắn ta làm được gì với một chiêu kiếm cùng với một môn công pháp vô dụng năm đó chúng ta cùng đoạt được từ Táng Thần Mộ Địa ? Ha ha, còn có Tiêu Dao Cổ năm đó, hắn bị đệ tử ma môn gieo vào người ?
“Thanh niên” đạo sĩ khẽ cười :
- Không cần kéo dài thời gian vô ích, Minh Triết. Đã có gan phản bội, thì cũng có gan chấp nhận đi ! Đại Tiêu Dao Kiếm ! Diệt
Theo tiếng quát, trên tay thanh niên đạo sĩ hiện ra một mũi kiếm vàng rực, đâm thẳng vào ngực trái Minh Triết.
- Phụt…
Thanh kiếm ghim sâu vào ngực Minh Triết. Khóe miệng y tràn ra máu tươi.
Gương mặt Minh Đạo giật giật, trong miệng phun ra từng chữ :
- Tại sao không tránh !
Minh Triết nhìn hắn, ánh mắt đầy phức tạp.
- Ta biết, ngươi đã sử dụng cấm pháp Phản Lão Hoàn Đồng, sẽ phản phệ rất nhanh. Một kiếm này, xem như ân tình những năm này đã khiến ngươi phải ở đây với ta.
Hắn ngập ngừng, khóe miệng rỉ máu :
- Ta sẽ chăm sóc tốt cho đệ tử ngươi, cũng sẽ nhất quyết giúp ngươi trả thù.
Thanh niên đạo sĩ run run, trong mắt tràn ra bi lệ. Nguyên khí trong người tán loạn, thanh kiếm trên tay tán loạn.
Thanh niên đạo sĩ, gục xuống trước chiếc bàn đá, thoáng chốc già nua. Trong miệng tràn ra máu tươi, nhìn về phía đông khẽ lẩm bẩm :
- Đệ tử vô dụng.
Minh Triết thở dài, buồn rười rượi:
- Minh Đạo, làm như vậy có đáng không ?
“Lão” đạo sĩ ngước nhìn Minh Triết, trong mắt nhàn nhạt thất lạc và bi thương :
- Đạo không chung đường….
Thanh niên áo đen ôm vết thương ho hai tiếng, khẽ nhìn về phía Ly Tử xuống núi, phất tay, hình bóng hóa thành một làn khói đen tan biến
-oOo-