Vô Ngã - Ly Tử

Ly Tử Nam Kha

Phàm Nhân
Ngọc
396,64
Tu vi
0,00
Ngã
Tác giả: Ly Tử
Thể loại: Tiên hiệp
Nguồn: bachngocsach.com
Thảo luận, góp ý: https://bachngocsach.com/forum/threads/11732/



14364734_1694795687509725_6930037960537947497_n.jpg

Nội dung : Rời đi đạo quán, thiếu niên đi tìm con đường cho chính bản thân mình.
 

Ly Tử Nam Kha

Phàm Nhân
Ngọc
396,64
Tu vi
0,00
Vô Ngã

Chương 1 :
Thế giới Vạn Xuân nghe đồn rộng rãi vô ngần, có ba lục địa lớn chia theo thế chân vạc là Minh Nhật, Ám Nguyệt cùng Hỗn Tinh. Cả ba lục địa đều vận không ngừng di chuyển trên bề mặt nước, cho nên, rất ít khi qua lại. Nói đúng hơn, là không có khả năng qua lại.

Đại lục Ám Nguyệt chia làm ba quốc gia lớn.

Đế quốc Nam Việt nằm ở phía đông, đế quốc Thái Linh ở phía tây. Phía nam là chỗ của đế quốc Ninh Đô. Mà phía Bắc của cả đại lục, nơi giáp với cả ba đế quốc, là một trong ba hiểm địa nổi danh nhất của đại lục – Hoàng Liên Sơn liên miên vô tận.


Biên Niên Sử Thánh Lịch:

Đế quốc Nam Việt.

Kỷ nguyên Đồng Xuân,Thánh lịch, năm một trăm hai mươi lăm.

Tương truyền, trời đất biến sắc, âm u ba ngày ba đêm.

Xuất hiện dị tượng không dứt, lòng người hoảng loạn.

Kinh thành có kỳ nhân dự đoán thiên cơ, hoảng sợ thiếu chút nữa bỏ mình.

Có người nhìn thấy, từ trời cao xuất hiện đồ vật, xé rách bầu trời rơi xuống lục địa, không rõ thực hư.

Nay kinh sử ghi lại để ngươi sau xem xét.


-oOo-

Kỷ nguyên Đồng Xuân,Thánh lịch, năm một trăm ba mươi lăm.


Đế quốc Nam Việt địa hình trắc trở, phía bắc giáp Hoàng Liên Sơn dài liên miên không dứt, phía đông là duyên hải Nam Trung - giáp với Đông Hải vô cùng vô tận, phía Tây, là cao nguyên Đường Lâm, lại giáp với đế quốc Thái Linh. Còn phía Nam, là thung lũng Cửu Long, mênh mông sông nước. Mà trung tâm, của tất cả, là đô thành Thăng Long.

Thành Thăng Long, là một tòa thành rộng lớn hơn ba mươi ngàn phương lý. ( Một lý tương ứng 1km) .Tập trung rất nhiều kỳ nhân dị sĩ khắp nơi ẩn nấp. Trong những năm gần đây, đặc biệt do việc thiếu hụt người tài, giới tu tiên công khai lộ diện trần thế. Trong thành Thăng Long cũng xuất hiện bốn tòa nhà đặc biệt nổi bật. Phân biệt là Vạn Thừa Sơn, Tịch Cổ Tự, Thiên Lại Âm Cung cùng với Vô Niệm Ma Tông. Đó cũng là bốn tông môn tu tiên lớn của đế quốc Nam Việt.

Vạn Thừa Sơn chủ tu là đạo pháp cùng nho pháp.

Tịch Cổ Tự là chốn thiền môn Phật pháp.

Thiên Lại Âm Cung chỉ chuyên dùng nhạc khí, hơn nữa chỉ thu nữ đồ đệ, một đời nối một đời chưa hề thay đổi.

Cuối cùng, là ma giáo nổi danh nhất đế quốc – Vô Niệm Ma Tông, chuyên tu ma công.

Dọc theo thành Thăng Long, tiến về phía tây, giữa biên giới của đế quốc Nam Việt và Thái Linh, cao nguyên Đường Lâm, núi Đức Hòa.

Núi Đức Hòa chỉ là một ngọn núi nhỏ trong hang tram dãy núi dọc cao nguyên Đường Lâm. Nếu có thể nhìn toàn cảnh, sẽ phát hiện, cả ngọn núi có tám mặt, chính là một bát quái khổng lồ. Kỳ quái nhất, có bảy mặt đều là dốc đứng, chỉ có một mặt là đường lớn dùng để lên xuống.

Trên đỉnh núi, là một ngôi đền nhỏ, nằm dưới một gốc đa cổ thụ, cành lá chọc vào trời mây.

Dưới mái hiên của đền, là một bộ bàn đá. Có một ông lão mặc một bộ quần áo đạo sĩ, hướng một thiếu niên đang cúi người.

Từ bên trong đạo quán, một thanh niên mặc áo đen, khuôn mặt sắc nét, đầy tà ý bước ra ngoài.

Thiếu niên nhìn thấy thanh niên, liền cung kính chào :

- Ly Tử xin chào Minh Triết sư thúc.

Thanh niên cuốn tay áo, phất tay, khuôn mặt lạnh lùng hiếm có nở một nụ cười nhẹ.

- Tử Nhi không cần đa lễ đâu.

Sau đó, ngồi xuống đối diện lão đạo sĩ. Cầm ấm trà trên bàn, rót một tách trà đậm, nhâm nhi.

Chỉ nghe lão đạo sĩ thở dốc, ném cho thiếu niên một tấm ngọc bài hình vuông, âm thanh tràn đầy mệt mỏi :

- Con đã nhớ hết khẩu quyết cùng một chiêu kiếm kia rồi chứ ?

Thiếu niên mặc một thân quần áo đạo sĩ, lưng đeo kiếm dài lẫn với hành lý,cúi đầu, trong mắt nhàn nhạt bi thương :

- Đã nhớ, lão sư.

Lão đạo sĩ thở dài :

- Một thức kiếm kia là để ngươi phòng thân, dù sao cũng đã là Thập Phương Cảnh trung kỳ. Còn công pháp trong ngọc bài, cũng là công pháp con đang tu luyện, là phần còn lại ta cùng sư thúc con nhận được trong một di chỉ thời Thượng Cổ. Tuy chỉ có ba ngàn chữ, nhưng lại vô cùng ảo diệu.…Khục…khục…Trên người ngươi, từ mười năm trước đã bị gieo xuống cổ trùng. Hơn nữa còn lại là bài danh số ba trên Cổ Bảng : Tiêu Dao Cổ, ăn kinh mạch, nuốt máu huyết, coi linh khí là dưỡng chất mà sinh trưởng. Đến khi phá kén, lập tức nuốt kí chủ bồi bổ. Nếu không phải có sư thúc ngươi áp chế, nó đã sớm phá kén mà ra. Theo lão phu ước tính, ngươi nếu không tìm được biện pháp, chỉ trong vòng ba năm nữa. Tiêu Dao Cổ sẽ thật sự trưởng thành, lúc đó cho dù là thần tiên cũng không cứu được ngươi.

Thiếu niên vẫn im lặng cúi đầu, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

Lão đạo sĩ bỗng ho khan :

Thiếu niên vội vã quỳ xuống, trên mặt khẩn trương :

- Xin lão sư cùng sư thúc chỉ điểm.

Trong mắt lão đạo sĩ thoáng hiện lên vẻ âm u :

- Ta và sư thúc con, xuất thân từ Vạn Thừa Môn của đại lục Ám Nguyệt này. Nhưng đã lâu không cách nào trở về tông môn. Hôm nay, con đã đủ mười ba tuổi, có thể gia nhập Vạn Thừa Môn trở thành đệ tử chính thức. Ta muốn con trở về Vạn Thừa Môn tu luyện, tự cứu lấy mình.

Thanh niên áo đen nhấp một ngụm trà, đưa tay chụp vào hư không một cái, trên tay liền xuất hiện ra một lệnh bài màu xanh lục. Y nói :

- Lệnh bài này là tổ tiên ta truyền lại cho con cháu. Chính là tín vật cao nhất của Vạn Thừa Môn.

Một mặt khắc một thanh kiếm đề tên là Nho Lâu, một mặt khắc một âm dương, ghi là Đạo Cung. Liếc nhìn thiếu niên, y ném lệnh bài cho hắn :

- Ly Tử à, đây là hy vọng cuối của sư phụ. Con hãy cầm lệnh bài này đi đến phía đông, tìm đỉnh Vạn Thừa, bái nhập Vạn Thừa Sơn. Sau khi thành tài, hãy quay trở về.

Ly Tử cúi người nhận lệnh bài, lạy hai người một lạy, sau đó, quay người đi xuống núi.

-oOo-


Ngay sau khi Ly Tử xuống núi, lão đạo sĩ bỗng dần dần trẻ lại thành một thanh niên. Tóc trắng biến đen, làn da nhăn nhúm thoáng chút căng tràn sức sống. Lão…à …là thanh niên mới đúng, hai tay bắt một ấn ký kỳ quái, phóng tới trước mặt thanh niên áo đen/

- Diệt !

Thanh niên áo đen xuất thủ, đưa một bàn tay chặn tay thanh niên đạo sĩ lại cách ngực ba tấc.

- Minh Đạo, ngươi muốn làm gì !!!

“Thanh niên” đạo sĩ cười gằn :

- Minh Triết, ngươi đọa nhập ma đạo, lão phu không đủ tài đức. Tuy không giết được ngươi nhưng cũng trấn áp ngươi được ở núi Đức Hòa này. Nay tuy ta sắp thân tử đạo tiêu, nhưng cũng không thể để ngươi sống dễ dàng. Chỉ cần tiểu đệ tử của ta về tới Vạn Thừa Môn, chưởng môn sẽ lập tức tới, đến lúc đó, người cũng sẽ không khác lão phu là mấy.

Thanh niên Minh Triết nói bỗng nhiên cười lớn :

- Ha ha, ngươi tin tưởng tên tiểu đệ tử đó sao ? Hắn ta làm được gì với một chiêu kiếm cùng với một môn công pháp vô dụng năm đó chúng ta cùng đoạt được từ Táng Thần Mộ Địa ? Ha ha, còn có Tiêu Dao Cổ năm đó, hắn bị đệ tử ma môn gieo vào người ?

“Thanh niên” đạo sĩ khẽ cười :

- Không cần kéo dài thời gian vô ích, Minh Triết. Đã có gan phản bội, thì cũng có gan chấp nhận đi ! Đại Tiêu Dao Kiếm ! Diệt

Theo tiếng quát, trên tay thanh niên đạo sĩ hiện ra một mũi kiếm vàng rực, đâm thẳng vào ngực trái Minh Triết.

- Phụt…

Thanh kiếm ghim sâu vào ngực Minh Triết. Khóe miệng y tràn ra máu tươi.

Gương mặt Minh Đạo giật giật, trong miệng phun ra từng chữ :

- Tại sao không tránh !

Minh Triết nhìn hắn, ánh mắt đầy phức tạp.

- Ta biết, ngươi đã sử dụng cấm pháp Phản Lão Hoàn Đồng, sẽ phản phệ rất nhanh. Một kiếm này, xem như ân tình những năm này đã khiến ngươi phải ở đây với ta.

Hắn ngập ngừng, khóe miệng rỉ máu :

- Ta sẽ chăm sóc tốt cho đệ tử ngươi, cũng sẽ nhất quyết giúp ngươi trả thù.

Thanh niên đạo sĩ run run, trong mắt tràn ra bi lệ. Nguyên khí trong người tán loạn, thanh kiếm trên tay tán loạn.

Thanh niên đạo sĩ, gục xuống trước chiếc bàn đá, thoáng chốc già nua. Trong miệng tràn ra máu tươi, nhìn về phía đông khẽ lẩm bẩm :

- Đệ tử vô dụng.

Minh Triết thở dài, buồn rười rượi:

- Minh Đạo, làm như vậy có đáng không ?

“Lão” đạo sĩ ngước nhìn Minh Triết, trong mắt nhàn nhạt thất lạc và bi thương :

- Đạo không chung đường….

Thanh niên áo đen ôm vết thương ho hai tiếng, khẽ nhìn về phía Ly Tử xuống núi, phất tay, hình bóng hóa thành một làn khói đen tan biến



-oOo-
 

Ly Tử Nam Kha

Phàm Nhân
Ngọc
396,64
Tu vi
0,00
Vô Ngã

-oOo-
Khi nói đến người tu chân phải khởi nguồn kể t.ừ thế giới tu tiên.
Nói đến tu tiên. Đó là một truyền thuyết lưu truyền rộng rãi ở đế quốc Nam Việt từ vài năm trước . Nghe nói, t.ừ thượng cổ, trời đất là một mảnh hỗn độn, không có trên dưới trước sau, đông tây nam bắc. t.ừ trong hỗn độn, sinh ra một vị thần, tên là Thiên Trụ, vô cùng khổng lồ, to lớn không sao tả xiết. Thần Thiên Trụ dùng hai tay gom lấy Hỗn Độn Thiên Thạch tán loạn khắp nơi, dùng thần lực vô tận đúc thành một cây trụ lớn – gọi là Kình Thiên Trụ. Sau đó, thần lấy hai tay hai chân, tách hỗn độn thành hai phần. Một phần nâng lên, xưng là trời, một phần đạp xuống, gọi là đất. Dùng cây trụ vừa đúc, chống trời, tách trời đất chia làm hai. Trời đất có linh, sau khi chia tách, vậy mà t.ự xuất hiện pháp tắc, sinh ra vô số sinh linh, hấp thu tinh hoa trời đất, thu lấy Thần Tinh rơi ra t.ừ hỗn độn, t.ự thân thành thần nối tiếp thần Thiên Trụ xây dựng trời đất vũ trụ. Nhưng rồi, thời đại Chư Thần không biết vì sao mà tuyệt diệt, biến mất trong dòng sông lịch sử.Tiếp nối thời đại Chư Thần là thời đại Hoang Khải, lúc mà sức mạnh của chư thần trả về cho trời đất, khiến trời đất xuất hiện linh khí, loài người lột xác mà thành hình, các loại sinh linh khác cũng được lợi mà biến hóa thành đủ loại hình thái, t.ừ ma mị cho đến yêu quái, hoành hành khắp nơi. Loài người vừa thành hình, vẫn trong giai đoạn non kém, chưa đủ sức khai phá thiên địa, trở thành đồ ăn cho những sinh vật khủng bố khác suốt cả một kỷ nguyên.
Do đó, đã có người bắt đầu tìm tòi cách thu hút linh khí trời đất vào cơ thể dựa trên quan sát muôn ngàn loài động vật. Kết quả thật bất ngờ, không ngờ rằng hắn thành công, tìm ra con đường tu luyện. Loài người t.ừ đó quật khởi, phương pháp tu luyện được lan truyền khắp nơi, con người cũng bắt đầu hấp thu được tinh hoa đất trời, học được thần thông dời sông lấp bể. t.ừ đó, kết thúc kỷ nguyên Hoang Khải mở ra một lịch sử mới cho nhân loại thời đại mới tên là Thượng Cổ. Nếu nói chư thần là những người đầu tiên khai sáng vũ trụ, bản thân là tinh hoa của hỗn độn, đúc kết thành Thần Tinh mới chứng được thần đạo thì tới Thượng Cổ, thần đã không còn tồn tại. Bởi vì, không còn bất cứ ai đủ khả năng khai phá hỗn độn, sáng tạo sinh mệnh, tìm Thần Tinh chứng Thần Đạo. Vì thế, mà Tiên Đạo ra đời, mở ra một kỷ nguyên khác cho loài người. Thay vì thành Thần, vẫn có thể chứng Tiên, đồng thọ trời đất, vĩnh sinh bất diệt. Kéo theo đó, vô số chủng loại phương thức tu tiên phun trào như núi lửa lan tràn toàn bộ thế giới . Pháp thuật dời sông lấp biển, trận pháp thay đổi càn khôn, bùa chú kỳ ảo vô song, bí thuật nghịch chuyển thời không, đan dược phản lão hồi xuân..... xuất hiện tầng tầng lớp với vô cùng vô tận công dụng khó lường. Kỷ nguyên này, có thể xem là kỷ nguyện rực rỡ nhất của tu tiên trong lịch sử. Thiên tài xuất hiện, kỳ nhân dị sĩ ùn ùn xuất hiện, tranh nhau tỏa sáng, muốn chứng Đạo quả, thành t.ựu vô thượng chí tôn vĩnh sinh bất diệt. Nhưng Đạo quả, há dễ dàng như vậy liền chứng được, dọc theo con đường tàn khóc này không biết bao nhiêu thiên tài, kỳ nhân vì đó mà ngã xuống.
Điểm kết cho kỷ nguyên này là sự bùng nổ của Tiên Ma Chi Chiến. Còn biết đến với tên gọi là kỷ nguyên Loạn Sử. Chư hùng phân tranh, không ai phục ai, người người tỏa sáng, không cách nào khống chế cục diện. Các cường giả liên tục đột phá đạt đến cảnh giới tối cao, gây ra chiến tranh lay chuyển căn cơ vũ trụ, thiên đạo không dung, xuất hiện Tiên Ma Chi Chiến. Vô số cường giả, thiên tài lần lượt vẫn lạc, như phù dung sớm nở tối tàn. Không chỉ dừng lại ở đó, các bậc chí cao còn vận dụng đại thần thông đánh xuyên vô số giới diện, làm cho vô số thế giới vỡ nát trôi trong hư không, pháp thuật, bí thuật, đan dược, bùa chú, cũng bị xóa sổ t.ừ t.ừ thất truyền.
Sau trận chiến đó, tu tiên giới dần dần điêu linh. Vô số thế giới phồn vinh t.ừ thời Thượng Cổ bị các bậc đại năng phong ấn, lưu lạc khắp mọi nơi. Tu tiên giới xuất hiện một thời kỳ chìm trong tĩnh lặng, t.ừ t.ừ dưỡng sức. Mệnh danh là kỷ nguyên Thái Bình
Mỗi kỷ nguyên của vũ trụ này được tính là ba chục ngàn năm. Tính đến nay, cũng đã đi qua gần bốn kỷ nguyên lớn . Bây giờ đã là giao nhau giữa kỷ Thái Bình và Đồng Xuân.



Tu tiên giới là thế giới của người tu chân hay tu tiên giả,bọn họ rút lấy thiên địa linh khí cho bản thân, truy cầu trường sinh đại đạo. Mục đích cuối cùng của họ là trường sinh bất t.ử ,có thể sống lâu ngang với trời đất này.

Tu tiên giả chia làm Tụ Linh, Hóa Hải, Khải Môn, Tạo Thánh, Ly Thế. Năm cảnh giới lớn mà hạ giới biết đến.


Tụ Linh là cảnh giới cảm nhận, hấp thu linh khí trong trời đất rồi đưa vào cơ thể.
Đa phần tu sĩ ở tụ khí cảnh chỉ hấp thu được một ít linh khí chứa trong kinh mạch, phần còn lại sẽ tan biến trở về nguồn cội.


Đó là bước đầu tiếp xúc,hòa hợp cùng đồng hóa linh khí cho bản thân sử dụng .


Cơ thể con người ngay từ khi sinh ra đã là hậu thiên,tạp chất rất nhiều,.
Mà tu sĩ muốn tu luyện phải tẩy đi tạp chất,cải thiện thể chất để bản thân có thể tiến gần đến tiên thiên hơn.


Mục đích của việc khu trừ tạp chất là có thể chịu đựng áp lực mà linh khí mang đến. Nếu không, cơ thể quá yếu đuối, cưỡng ép hấp thu linh sẽ khiến kinh mạch đứt gãy, biến thành phế nhân, vĩnh viễn không còn cơ hội thứ hai bước lên con đường thành tiên.


Hóa Hải cảnh là bước thứ hai trong tu luyện, linh khí được hấp thu đến đan điền sau đó hóa lỏng biến thành biển linh khí,gọi là Linh hải .Linh hải càng lớn càng chứa được nhiều linh khí .



Linh hải tỉ lệ cùng với cường độ cơ thể của tu sĩ,cơ thể càng mạnh mẽ,chắc chắn,linh hải càng có thể chứa nhiều linh khí hơn.


Lúc này linh khí tạo thành biển,đã biến thành thể lỏng,thủ đoạn công kích cùng phòng ngự của Hóa Hải cảnh mạnh hơn Tụ Linh rất nhiều.

Hóa Hải cảnh,đây được xem là bước đầu tiên đúc Tiên cơ, bước lên con đường tu tiên trường sinh đại đạo.



Khải Môn : tên như ý nghĩa là do áp súc Linh hải đến tận cùng, hóa lỏng thành rắn, dùng Linh hải làm căn cơ để đúc thành Đạo Môn, mở ra con đường tu tiên thành đạo. Đạo Môn xem như là một bằng chứng chứng minh rằng ngươi đã bước lên con đường mình lựa chọn, một khi bước qua Đạo Môn, sống chết do trời, không thành tiên cũng thành ma.

Lúc này linh khí trong Linh Hải đã áp súc đến đáng sợ,phất tay có thể dời núi lấp biển,uy lực khiến người ta phải thán phục sợ hãi. Trong đó, Đạo Môn chia làm Sinh Môn cùng Tử Môn.
Tử Môn – căn bản không cách nào mở ra để bước tiếp con đường tu hành. Đây chính là tạo hóa đã định, căn bản không thể trái lại, duyên phận với tiên đạo từ lúc kết thành Tử Môn đã xem như chấm dứt!


Sinh Môn thì ngược lại với Tử Môn, khi đúc thành Đạo Môn sẽ có khả năng xuất hiện “linh”, sẽ có cơ hội đẩy ra Đạo Môn bước đến Tạo Anh kỳ mà bao người mơ ước,cấp bậc mà hầu như đều là Thái Thượng trưởng lão trong các môn phái tu tiên. Điều đó đồng nghĩa với Sinh Môn sẽ là trọng điểm bồi dưỡng của các thế lực,còn Tử Môn, cả đời xem như vô vọng tiếp tục con đường tu tiên mênh mông.
Nếu tu sĩ kết thành Sinh Môn, bên ngoài cơ thể sẽ xuất hiện dị tượng muôn hình vạn trạng, có thể thu phát tùy tâm. Dị tượng là dựa theo công pháp mà tu sĩ tu luyện mà hình thành. Ví dụ như có người dị tượng là một con bướm, có người là một cành hoa,có người là một thanh kiếm,có người là một ma đầu....vân vân.

Cho đến nay theo mọi người biết được công dụng chủ yếu của dị tượng là tăng phúc cho công kích hoặc phòng thủ ,cũng là biểu thị cho Khải Môn cảnh, ngươi không thả ra dị tượng của mình,ta sẽ xem ngươi là Tụ Linh cảnh, Hóa Hải cảnh mà đối xử!
 

Ly Tử Nam Kha

Phàm Nhân
Ngọc
396,64
Tu vi
0,00
Vô Ngã

Tạo Anh cảnh là bước đẩy ra Đạo Môn, bước qua ngưỡng cửa thử thách của tạo hóa, lấy “linh” thai nghén thành thai nhi nguyên anh,tạo ra nơi chứa ba hồn bảy phách cho bản thân.


Do đó thân xác tu sĩ lúc này dù bị hủy, chỉ cần nguyên anh còn, có thể đoạt xác sống lại một lần nữa.

Việc làm như thế được tu chân giới gọi là trùng tu chuyển thế.

Nguyên anh lúc này đã có “linh”, có thể tùy ý xuất ra một số uy lực cực lớn pháp thuật. Tuy nhiên cũng rất tổn hao nguyên khí, thường phải bế quan rất lâu mới có thể bù đắp.

Đặc biệt Nguyên anh còn có thể tiến hành di chuyển tức thời hay còn gọi là thuấn di, tốc biến .


Trong khi đó, dị tượng Khải Môn cũng chuyển biến sang pháp tướng, là mô hình của bản thân phóng đại lên mấy mươi lần,có thể cả trăm lần .


Tu sĩ tầm đó giơ tay nhấc chân có thể phá núi,lấp biển dễ như trở bàn tay .

Tuy nhiên pháp tướng là mượn linh khí trong trời đất mà tạo thành,do đó áp lực đối với nguyên anh rất lớn,thi triển trong thời gian dài rất dễ khiến nguyên anh trọng thương nguyên khí .

Từ đó, cả đời không thể bước đến Ly Thế cảnh.


Bởi vì bản thân người tu tiên từ nhỏ lớn lên trong cõi hồng trần, vô số nhân quả quấn thân, khó lòng khiến trong lòng thanh thản, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma. Cho nên, Ly Thế là thời điểm lột xác về linh hồn, chặt đứt vướng bận trong lòng, xác định con đường mình phải đi, kiên định Đạo tâm. Do đó đa số Ly Thế cảnh lão quái sẽ ngao du khắp nơi trong phàm trần . Không biết khi nào ngươi sẽ chọc trúng một lão quái vật như vậy . Lúc đó cái mạng nhỏ của ngươi xem như xong đời, một ngón tay của Ly Thế cảnh cũng thừa sức búng chết ngươi như búng chết một con ruồi ! Cho nên các tu sĩ vẫn thường rất ít hung hăng rêu rao trong phàm trần để tránh chọc phải tai họa.

Cửa khẩu nguy hiểm nhất của Ly Thế cảnh là trong thời gian này về sau sẽ xuất hiện một thứ gọi là Tâm ma.


Tâm ma không ai nói rõ được nó là gì, có người nói là ma niệm do ý nghĩ xấu xa của của bản thân tụ tập mà thành quấy phá, có người nói đó là một nửa tà ác tồn tại trong bản thân bị chôn vùi,cũng có người nói nó là vực ngoại ma đầu biến thành, muôn ngàn thuyết pháp…



Nhưng đa số mọi người thường tin tưởng là do cả ba lý do trên gặp nhau mà tạo thành .

Tâm ma vô cùng đáng sợ, ngay khi ngươi đột phá bình cảnh, bản thân rơi vào thời gian yếu đuối nhất, tinh thần mỏng manh nhất, tâm ma sẽ xuất hiện dụ dỗ, dẫn dắt ngươi và tròng, sa đọa bước vào ma đạo. Nó sẽ khiến ngươi tẩu hỏa nhập ma,sống không bằng chết, mất hết thần trí và cuối cùng sẽ bị tu sĩ trong tu tiên giới liên thủ diệt sát để tránh gây họa sóng gió .


Chỗ đáng sợ nhất của tâm ma là nó nằm trong bản thân ngươi,điều gì ngươi biết nó cũng biết. Nó còn biết ngươi sợ cái gì, biết cả điểm yếu của ngươi, giống như một cái bóng ám ảnh không cách nào diệt trừ, trừ khi ngươi đã trở thành tiên nhân. Cho nên, tâm ma là đối thủ lớn nhất của cả con đường từ Ly thế cảnh trở lên.


Trong Ly Thế cảnh lúc này, pháp tướng thu nhỏ hòa lẫn cùng với nguyên anh, cả hai nhập lại thành một, gọi là nguyên thần .

Nguyên thần đã mạnh hơn nguyên anh không ít,có thể ra khỏi cơ thể một thời gian dài,nhưng cũng chỉ là có thể mà thôi.
Nếu rời bỏ luôn thân xác,nguyên thần cũng sẽ dễ dàng bị người khác tóm được hoặc suy kiệt tan biến trong trời đất.


Đặc biệt lúc này Ly Thế Cảnh sẽ có khả năng di chuyển tức thời như nguyên anh, nhưng với một khoảng cách dài hơn rất nhiều. Chính xác là dùng cả thân thể thuấn di, mà không phải chỉ là nguyên anh như Tạo Anh cảnh.


Còn những cảnh giới phía trên ,nghe nói người ở thế giới Vạn Xuân cũng không rõ ràng lắm,nghe nói đó là bí mật thượng giới . Bị các môn phái lớn giữ rất kín .



Tiếp theo,thọ mệnh của tu tiên giả cùng với cảnh giới tu luyện có sự tương quan. Mối khi đề thăng một cảnh giới, đều đại biểu thọ mệnh của ngươi tăng trưởng thêm một lần.


Tất cả tu tiên giả dựa vào cảnh giới phân thành ba giai đoạn lớn trong mỗi cảnh giới : sơ kỳ, trung kỳ cho đến hậu kỳ.



Phàm nhân ở thế tục, có thể sống bảy tám mươi năm là sự trường thọ hiếm thấy. Bước vào được Tụ Linh có thể sống đến trăm tuổi không khó.


Còn tu tiên giả thành công ở giai đoạn Hóa Hải, thọ đến hơn hai trăm tuổi, đó là việc hết sức bình thường.


Nếu như có người may mắn kết thành Khải Môn, sống tới bốn năm trăm tuổi, là việc có thể làm được. Giả dụ có kì tích phát sinh, khiến ngươi đi vào con đường nghịch thiên, ngưng thành Tạo Anh, vậy thì cần chúc mừng ngươi rồi, cho dù muốn sống đến một ngàn tuổi, đó cũng không phải là việc không thể được !


Ly Thế có thể trong mắt tu tiên giả đã là không nhiễm bụi trần thần tiên. Nếu như không gặp nguy hiểm tính mạng sống đến năm ngàn năm là tất yếu.


Phàm là tu tiên giả thực sự luyện đến Ly Thế trung kỳ, muốn luyện đến cảnh giới đại viên mãn, vậy thì ngươi đó phải thoát ly khỏi thế giới Vạn Xuân.


Ngươi phải tiến thêm một bước,đi đến một không gian khác cao hơn,tự xưng là Linh giới.

-oOo-

Sở dĩ con người có thể bước vào con đường tu luyện là vì một thứ gọi là "linh căn".

"Linh căn" là cái gì, đại bộ phận tu tiên giả đều không rõ ràng lắm.



Nhưng bọn họ đều biết, một người nếu như không có "linh căn", vậy muốn tu tiên cũng không thể được, bởi vì ngươi căn bản là không cách nào cảm ứng được linh khí, càng không cần nói đến việc tu luyện được pháp lực.


Nhưng người sinh ra đã có "linh căn", ở trong đám người bình thường thực sự là quá ít, thậm chí có thể nói vạn người có một, đếm vạn người mới có một.


Nhưng cả khi như thế, có linh căn rồi, có thể bước đi trên con đường tu tiên, vẫn là chiếm một phần rất rất nhỏ, tuyệt đại bộ phận đều là bình bình thường thường mà đi qua hết một đời


. Cho nên người có linh căn, thực sự là rất khó tìm ra, bọn họ phân bố quá tản mát, khiến cho hy vọng thu đệ tử của tu tiên môn phái, thực sự là rất đau đầu.

Hơn nữa tịnh không phải chỉ cần "linh căn", còn cần phù hợp với yêu cầu của tu tiên môn phái. Bởi vì "linh căn" với "linh căn" không giống nhau, cũng có sự khác biệt.

Bình thường mà nói, "linh căn" chia thành ngũ hành kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ; linh căn của đại bộ phận con người đều là bốn hoặc năm loại thuộc tính hỗn tạp, những người này tuy cũng có thể cảm nhận được thiên địa linh khí, nhưng hiệu quả tu luyện có thể nói là thảm không thể chịu được.

Trên cơ bản chỉ có thể đem ngũ hành cơ bản công pháp của giai đoạn Tụ Linh, luyện đến tầng thứ ba, thứ t.ư, tiếp theo đó thì nửa bước cũng khó tiến, thông thường cả một đời đều vô vọng vượt qua Hóa Hải cảnh.

Cho nên có năm loại thậm chí bốn loại thuộc tính của linh căn, đều bị tu tiên giới gọi là "Ngụy linh căn",để biểu thị sự khác biệt với loại chỉ có hai, ba loại thuộc tính, khi tu luyện mới có hiệu quả nhanh chóng – "Chân linh căn".

Về phần linh căn chỉ có một loại thuộc tính đơn nhất, thường được tu tiên giới gọi là "Thiên căn", ý nghĩa là con của ông trời.



Bởi vì có loại linh căn này, bất luận là người có thuộc tính nào, tốc độ tu luyện của hắn đều gấp hai gấp ba lần so với người bình thường.
 

Ly Tử Nam Kha

Phàm Nhân
Ngọc
396,64
Tu vi
0,00
Vô Ngã

Hơn nữa khi tu luyện đến giai đoạn đính phong của Hóa Hải cảnh, đối mặt với bình cảnh mà người ở Hóa Hải cảnh phải gặp, hầu như đều rất dễ dàng vượt qua, có thể dễ dàng bắt đầu đúc Khải Môn.



Nếu như nói tốc độ tu luyện nhanh kinh người, khiến cho các tu tiên giả khác hâm mộ dị thường, vậy thì người có "Thiên căn" gần như không có bình cảnh đã có thể đúc Đạo Môn, khiến tu tiên giả khác giận đến sôi máu.


Nên biết, nếu như nói trong mười luyện khí kỳ tu tiên giả, chỉ có một người có thể dựa vào đan dược để tiến nhập vào Hóa Hải cảnh. Nhưng một trăm người ở Hóa Hải cảnh , không nhất định có một người có thể đúc Đạo Môn thành công, tiến nhập vào Khải Môn cảnh.


Tỉ lệ đúc Đạo Môn cách xa nhau như vậy, sao không khiến cho tu tiên giả khác đỏ mắt ghen ghét người có "Thiên căn".


Bởi vậy mỗi khi xuất hiện người có thiên căn, thường bị các tu tiên môn phái điên cuồng tranh đoạt, dù sao nó cũng tương đương với việc tự dưng môn phái sẽ có được một đại cao thủ Khải Môn Cảnh.

Điều đó thể làm tăng thực lực của bổn môn lên rất nhiều.

Nhưng giống như "Thiên căn", sự xuất hiện của nghịch thiên linh căn này, tỉ lệ cơ hồ quá ít, trên cơ bản phải mỗi vài trăm năm tu tiên môn phái mới có thể phát hiện ra một người. Nhưng thật ra còn một loại khác tuy không phải là "Thiên căn", nhưng cũng không thuộc ngũ hành linh căn – "biến dị linh căn", tỉ lệ xuất hiện lớn hơn một chút; mỗi hai, ba mươi năm liền xuất hiện một người.


Cái gọi là "biến dị linh căn", chỉ việc hai loại hoặc ba loại ngũ hành thuộc tính cùng hỗn loạn một chỗ với nhau, bị dị biến và thăng hoa.



Giống như "Kim linh căn" và "Thuỷ linh căn" dị biến sản sinh ra "Lôi linh căn", "Thổ linh căn" và "Thuỷ linh căn" dị biến sinh ra "Băng linh căn",đương nhiên vẫn còn các loại linh căn biến dị khác như "Ám linh căn"……


Tu tiên giả "Biến dị linh căn", mặc dù không có thiên phú thoát khỏi bình cảnh của Hóa Linh cảnh, nhưng tốc độ tu luyện của hắn cũng không kém là bao nhiêu so với người có "Thiên căn".


Hơn nữa nếu như có thể tìm thấy công pháp thích hợp với thuộc tính, đám người này quá nửa đều là những cao thủ không thể coi thường, thường có thể chọi lại ba, bốn tu tiên giả phổ thông đồng cấp.



Cho nên người có biến dị linh căn, cũng được các đại tu tiên môn phái cực kỳ hoan nghênh.


Nhưng lúc trước, đừng nói là kỳ tài có "Thiên căn" và "Biến dị linh căn", tu tiên môn phái tìm kiếm không dễ dàng gì, mà ngay cả người có "Chân linh căn", các môn phái cũng khó mà tìm được.



Bởi vì người trong các tu tiên môn phái. đều không thể đem tiểu hài tử trong mỗi hộ gia đình ở thế tục ra để thử nghiệm một phen !



Nên biết trong một vạn người mới có khả năng có một người sinh ra có linh căn, hơn nữa trong năm, sáu người có linh căn, chỉ có thể tìm ra một người có chân linh căn.

Vì vậy, dưới điều kiện tìm kiếm hà khắc như thế, trong lịch sử tu tiên giới đã từng xuất hiện qua, có một vài tiểu môn phái phải thêm cả chó mèo vào mới có đủ vài người, thiếu chút nữa thì cả môn phái đã bị đoạn tuyệt mất truyền thừa.

Đối diện với tình huống xấu hổ như vậy, vài người có lòng hảo tâm đã khổ tâm nghiên cứu cuối cùng đã phát hiện, "linh căn" cực kỳ dễ dàng xuất hiện trên người kế thừa có huyết mạch tương đồng.

Ví dụ như, hai người nam nữa nếu một người có linh căn, vậy thì hài tử do họ sinh ra, thường có một phần t.ư cơ hội cũng có linh căn.


Đương nhiên là, nếu như phụ mẫu đều là người có linh căn, vậy tỉ lệ xuất hiện linh căn ở người đời sau càng lớn hơn, thậm chí tất cả những người con sinh ra đều có linh căn cũng không phải là việc ngạc nhiên.

Phát hiện ra chuyện này, khiến mấy người đầy nhiệt huyết kia rất là kích động.
Dưới sự thôi động của bọn họ, đương thời không ít thanh niên đệ tử của các môn phái, đều bị sư môn trưởng bối thúc giục.

Họ phải thành gia lập thất tại thế tục, đợi đến khi bọn họ có con cái, mới quay lại sư môn tiếp tục tu luyện.



Cứ như vậy, cứ khi vài tu tiên môn phái lại thiếu đệ tử, bọn họ liền trực tiếp từ gia quyến của môn hộ đệ tử tuyển chọn hài tử có linh căn, cứ vậy tỉ lệ có chân linh căn ngày một tăng thêm.



Kể từ đó, vấn đề thiếu đệ tử của các tu tiên môn phái coi như hoàn toàn giải quyết xong.


Mặc dù, tỉ lệ sinh ra con cái có linh căn của người bình thường vẫn thấp như lúc ban đầu.


Nhưng có thể nói rằng, người có linh căn ngày càng nhiều, xuất thân của một số người có truyền thừa linh căn huyết mạch, linh căn đệ tử đều không nghèo.


Đợi trải qua một thời gian dài, từ từ khai hoa kết trái, hình thành nên tu chân gia tộc như ngày nay.


Đám tu chân gia tộc này có lẽ không có công pháp cao cấp, nhưng pháp quyết hơi thiếu một chút thì ngược lại không hề thiếu, dần dà trở thành ngoại vi môn hộ của các tu tiên môn phái, cũng có chút độc lập nhất định.


Cho nên nói, đằng sau mỗi một tu chân gia tộc, thường có một tu tiên môn phái chống lưng cho, không dễ bị người khác coi rẻ.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top