[Help] Bất Bại Chiến Thần_đại công cáo thành

Hàn Lâm Nhi

Phàm Nhân
Ngọc
947,38
Tu vi
0,00
632: Chiến thuật số 5
Hà Anh trợn mắt nhìn cơn bão người màu đen đang tràn tới.

Binh đoàn này tới từ đâu? Sao trong Bạch Sa thị lại có một binh đoàn mà mình không biết? Hà Anh thấy hơi sợ, đây là lần đầu tiên lão có cảm giác mất khống chế.

"Người tới là ai?" Hà Anh quát lớn: "Dám liều lĩnh xông vào yếu địa của binh đoàn số hai!"

Những binh lính trong tiên phong doanh phản ứng cực nhanh, ai nấy như lâm đại địch. Kiều Diệc An cũng mặc kệ đám người Lý Nhiên, vội bay xuống cạnh Hà Anh.

Đường Sửu nhìn Đường Thiên. Gã không rõ lắm về chuyện ở đây, cũng không rõ quan hệ giữa Hà Anh và Đường Thiên là địch hay bạn.

Đường Thiên sớm đã nhìn Hà Anh không vừa mắt, hắn vung tay: "Kẻ địch!"

Địch nhân! Với Đường Sửu thì hai từ này đã rõ ràng tới mức không có gì cần hỏi lại nữa. Hễ là địch thì trong mắt gã chỉ có một kết quả, đó là tiêu diệt cả về mặt thân thể và tinh thần.

Khi đã xác định lập trường, Đường Sửu lập tức nhập vai vào nhân vật.

Đôi mắt gã sáng lên, tản ra sát khí lạnh lẽo và chuyên chú. Gã chỉ khẽ đảo mắt đã nắm rõ thế cục hiện tại.

Tiên phong doanh đã vào trạng thái cảnh giới, Kiều Diệc An nghiêng người cầm kiếm.

Gã lập tức đoán được đây là một đám gia hỏa am hiểu chiến đấu một chọi một. Gã đã nghiên cứu qua báo cáo và phân tích của Binh về binh đoàn Thánh Vực nên biết rõ tiểu đội như thế này có tên là Tiên phong doanh. Từ khi nhìn thấy bản báo cáo kia, gã đã suy nghĩ kỹ xem phải đối phó với binh đoàn Thánh Vực ra sao, nên loại đơn vị chiến đấu Tiên phong doanh này sao gã lại bỏ qua chứ?

"Binh đoàn Khô Lâu, chiến thuật số 5!"

Đường Sửu nói ngắn gọn. Đối với một võ tướng cứng nhắc như gã thì cái tên Phấn Hồng Khô Lâu này chính là một loại đại nghịch bất đạo. Đến như tên binh đoàn Khô Lâu thì theo gã cũng giống tên đạo tặc hơn là một binh đoàn chính quy. Song Aya lại không chịu nhường bước, bởi binh đoàn này do tổ tiên cô sáng lập nên, giờ lại đổi thành một cái tên chẳng liên quan gì thì bảo sao cô chịu được. Và sự thực đã chứng minh, một khi phụ nữ nổi khùng lên thì danh tướng cũng phải chịu thua.

Aya vừa nghe tới "Chiến thuật số 5" đã hơi giật mình rồi. Chiến thuật này được phát triển từ "Đạn hoàng quyển nhận" của Phấn Hồng Khô Lâu khi xưa, nay được Đường Sửu cải tiến và hoàn thiện lại.

Cả binh đoàn của cô đã phải chịu nhiều đau khổ vì chiến thuật này rồi.

Trước giờ Aya luôn tự hào với lượng huấn luyện của Phấn Hồng Khô Lâu. Cần phải biết là với đa số các binh đoàn nhỏ thì lượng huấn luyện cũng chỉ bình thường. Còn Phấn Hồng Khô Lâu nhờ có lượng huấn luyện nghiêm khắc nên đã duy trì được tới nay là ba đời rồi. Trước giờ bất cứ huấn luyện viên nào cũng phải khen ngợi họ vì mức huấn luyện, thậm chí có vài người còn khen Phấn Hồng Khô Lâu xuất sắc hơn nhiều binh đoàn chính quy khác.

Aya cũng nghĩ như thế, cho tới khi gặp Đường Sửu.

Huấn luyện chết tiệt!

Đây là lần đầu tiên nàng ghét huấn luyện như thế. Mà không riêng nàng, bất kỳ ai của Phấn Hồng Khô Lâu cũng như vậy, đều cảm giác mình bị đày xuống địa ngục, nhận đủ mọi khổ hình. Lúc đó họ mới biết, thì ra huấn luyện lại có thể làm người ta sợ hãi tới mức thế.

Nếu không phải binh đoàn Vũ Yến cũng tập luyện tương tự thì Aya đã nghĩ Đường Sửu có thù oán với họ. Nếu không phải Phấn Hồng Khô Lâu chọc phải một đối thủ lợi hại, lại rơi vào tình cảnh khó khăn, nếu không phải...

Đám Aya còn kiên trì được tới cuối cùng.

Chiến thuật số 5!

Giống như bản năng, tất cả các thành viên của Khô lâu đều như được gắn lò xo, gầm khẽ một tiếng rồi lao lên.

Biến cố tới đột nhiên này lập tức làm mọi người giật mình. Hà Anh cũng như thế, nhưng ngay sau đó gã lại cười khẽ. Chức binh đoàn trưởng binh đoàn số Hai cũng chẳng phải gã kiếm được nhờ quan hệ mà do trình độ chỉ huy tác chiến của gã vào loại xuất sắc. Vì thế nên khi thấy đối phương ào ào chạy tới thì gã khẽ cười, thì ra chỉ là một con cọp giấy.

Mỗi một động tác của một binh đoàn đều được chú ý. Xuất kích như thế nào, phối hợp ra sao, đồng bộ năng lượng thế nào vân vân, nhưng đầu tiên vẫn là chủ tướng. Chủ tướng chính là trung tâm của toàn bộ binh đoàn, song với binh đoàn trước mắt thì cô gái kia lại chẳng có điểm nào giống chủ tướng cả.

Không phối hợp thì còn có thể là ngụy trang, còn chủ tướng không ra gì thì binh đoàn sẽ chỉ là pháo hôi mà thôi.

Pháo hôi!

Hà Anh cười nhạt. Tuy rằng tiên phong doanh của gã không đông quân lắm nhưng mỗi người đều là cao thủ, sức chiến đấu không thua một binh đoàn chính quy là bao, đối phó với binh đoàn như thế này chắc chắn chỉ nhẹ nhàng như cắt dưa thái rau mà thôi.

"Giết chết bọn họ!"

Hà Anh quát lên. Mọi người trong tiên phong doanh lập tức hưng phấn cực kỳ, mau chóng lao về phía địch nhân.

Đối phương quả nhiên chỉ là pháo hôi, bởi khi thấy hai bên sắp tiếp xúc thì họ lại dần lùi về.

Hèn nhát!

Hà Anh không khỏi thấy khinh bỉ. Tiên phong doanh của gã ai nấy đều như lang như hổ, địch nhân không lùi lại còn không sao, một khi đã lùi, vậy chắc chắn hung tính của mấy kẻ này sẽ bốc lên.

Quả nhiên, gã vừa nghĩ xong thì sĩ khí Tiên phong doanh đã bốc lên cao chưa từng có, ai nấy đều như bị kích thích, đôi mắt đỏ rực, tấn công đối phương giống như đã cảm thấy mùi máu tươi bắn ra.

Aya cắn chặt răng. Gương mặt đỏ rực lên, suất lĩnh đội ngũ chạy thẳng về phía sau. Tới giờ cô mới phát hiện ra một động tác mà mình không chú ý tới khi huấn luyện, đó là chạy trốn!

Cô vừa xấu hổ vừa giận, muốn chửi ầm lên. Trong suốt ngần ấy năm chinh chiến thì đây là lần đầu tiên bỏ chạy. Từ ông cho tới cha luôn dạy cô rằng phải dũng cảm, phải làm gương cho binh sĩ. Nếu họ mà biết cô làm gương cho binh sĩ chạy trốn, không biết có tức tới mức trèo từ quan tài ra không nữa.

Quả là sỉ nhục!

Nước mắt cô sắp trào ra tới nơi. Trước nay cô đều chém giết địch tại nơi tiền phương. Thế mà lần này.... không biết gã điên kia đã biến Đạn Hoàng quyển nhận thành cái gì rồi.

Song dù có xấu hổ và giận dữ bao nhiêu nhưng những huấn luyện bao ngày qua vẫn in sâu vào trong lòng cô. Tiểu đội của cô là mắt xích quan trọng nhất trong chiến thuật lần này, mà cô lại là trung tâm của tiểu đội. Không sai, cô chỉ là trung tâm của tiểu đội mà thôi, gã điên kia nói cô không phải là một chủ tướng hợp cách, bởi cô còn thiếu một chút nhiệt huyết để đốt cháy binh đoàn Khô Lâu.

Aya đã thống lĩnh Phấn Hồng Khô Lâu ngần ấy năm, mọi người đều rất tín nhiệm cô. Song tuy rằng không phục, cô vẫn ngăn cản những kẻ khác. Bởi cô nghĩ binh đoàn này không có chủ tướng là do gã điên kia cố ý dày vò, nhưng giờ họ đã như cá nằm trên thớt, sao còn dám phản đối nữa.

Cô thầm đếm giây.

... Bốn, năm...

Bảy, tám!

Chính là hiện tại!

Dừng lại, xoay người, kết trận!

Một trăm người đều hoàn thành động tác như nhau. Mỗi một bước đi đều hoàn hảo, toàn bộ quá trình mau chóng hoàn thành xuất sắc.

Aya ngẩng đầu nhìn những kẻ địch đang lao tới, đúng lúc này, năng lượng đồng bộ hoàn thành!

Màn phòng hộ ngưng thực lập tức hiện lên, bảo vệ họ vào chính giữa.

Trong tầm mắt cô, kẻ địch đang nhào lên. Cô vội giơ vũ khí khống chế năng lượng của tiểu đội. Ở đây có một điểm mà cô phải thừa nhận, đó là gã điên đó có lý, tuy rằng cô có thể chỉ huy toàn bộ binh đoàn Khô lâu, nhưng lại không tốt lắm. Còn khi đối mặt với một trăm người thì cô lại khá xuất sắc.

Rầm rầm rầm!

Công kích của đối phương trút như mưa xuống màn năng lượng làm quang cầu dao động mạnh mẽ, ai nấy đều thấy khó chịu, năng lượng trong cơ thể sôi trào. Công kích này vượt quá khả năng chịu đựng của Aya làm cô tái mặt. Cao thủ! Tất cả đều là cao thủ! Công kích của mỗi người đối phương đều như một tiểu đội, vô cùng bá đạo.

Cô chưa từng gặp nhiều cao thủ như thế.

Aya đau khổ chống đỡ, kiệt lực khống chế mỗi một tia năng lượng. Tuy rằng màn năng lượng rung động kịch liệt, nhưng vẫn không có chút dấu hiệu bị phá vỡ nào. Những tiếng ầm ầm vang lên, lại thêm xung kích từ màn sáng làm Aya ngây ra. Nàng cảm thấy như mình đang nằm mơ. Mỗi người phe đối phương đều là cao thủ, thậm chí còn có hai người cấp bạch ngân. Nàng không rõ vì sao lại nhiều cao thủ như thế. Quá kinh khủng, địch nhân như vậy chắc chắn bọn họ không thể đấu lại được.

Suy nghĩ một lúc, Aya cảm thấy thực sự tuyệt vọng. Những thành viên bên cô đã sắp kiệt sức tới nơi, họ mặt đỏ tía tai, gồng mình chặn công kích của địch.

Nhiều nhất là mười giây nữa thì màn phòng hộ sẽ bị nghiền nát.

Phải chết tại nơi đây sao?

Bị đau khổ áp chế nên Aya không để ý rằng hai tiểu đội khác đang lao tới quấn giết kẻ thù.

Vây kín hoàn thành!

Hai tiểu đội như hai lưỡi dao bắn ra từ không khí, lập tức cắt đứt Tiên phong doanh. Ngay sau đó, sáu tiểu đội khác lại dùng phương pháp đan xen chia nhỏ kẻ địch ra.

Chỉ khoảng mười giây, toàn bộ Tiên phong doanh đã bị chia ra thành nhóm nhỏ.

Hơn mươi giây sau, Aya phục hồi lại tinh thần, bởi công kích đến màn phòng hộ yếu đi hẳn. Cô vội vã ngẩng đầu, tình huống trên chiến trường làm cô giật mình sợ hãi.

Trên mặt đất đã có thi thể vài kẻ địch.

Mấy tên địch thấy chuyện không ổn, vội tấn công về phía Aya. Aya định nhào tới thì chợt bên cạnh có một tiểu đội khác lao ra, cắt ngang nhóm người kia.

Hai tên địch ngã lăn ra, máu me vung vãi khắp nơi, may mắn còn mấy kẻ lui về sau kịp thời.

"Lão đại, đừng đờ ra!" Mắt tam giác thét lên một tiếng rồi mau chóng dẫn tiểu đội chạy thật nhanh.

Aya giật nảy mình. Giờ không phải là lúc để cô nghĩ vẩn vơ mà là dẫn tiểu đội bao vây và xâm nhập lòng địch, hoàn thành chiến thuật này.

Chợt Aya nghĩ tới gương mặt Đường Sửu đen kịt như đáy nồi, vội run run hô lớn: "Xung phong!"

Đáng chết!

Xem ra khi chiến đấu kết thúc mình sẽ bị phạt huấn luyện thêm rồi...

Hà Anh trợn mắt nhìn chiến trường kia. Tiên phong doanh của gã đang không ngừng bị tách rời thành từng nhóm nhỏ. Đối phương như một con dao sắc bén, mỗi dao đều hạ chuẩn tới mức làm người ta phải sôi máu, vô cùng dứt khoát.

Tiên phong doanh của gã vốn luôn gan dạ dũng cảm, không gì không địch được nên luôn coi trọng thực lực cá nhân chứ chưa bao giờ để ý tới điểm mạnh yếu của ngoại cảnh. Hà Anh hiểu vì sao họ không phát huy được sở trường còn đối phương luôn chiếm ưu thế. Thế trận của họ quá mềm dẻo, lại chính xác, nhanh gọn. Nên dù Tiên phong doanh chỉ còn ba năm người họ cũng sẽ xen vào cắt xén, không thèm dao động, tựa như một cỗ máy hoàn mỹ.

Loại phương thức chiến đấu cần chính xác tới độ này làm Hà Anh lạnh sống lưng. Giờ gã đã hiểu vì sao đối phương không có chủ tướng, bởi trận hình này vốn không cần chủ tướng!

Trên đời này còn loại chiến thuật cổ quái như vậy ư?

Mà lạnh người không phải chỉ mỗi Hà Anh. Bất cứ ai thấy trận chiến này đều cảm thấy lạnh lẽo. Họ như đang tận mắt thấy một máy xay thịt khổng lồ đang không ngừng chặn giết đối thủ. Không đồng cảm, không thương hại, chỉ toàn là chán nản và khô khan, không có chút cảm giác mạnh nào.

Bên ngoài trang viên, những tiếng gầm gừ ít dần, tiếng rên rỉ dần yếu đi...
 

coc2coc

Phàm Nhân
Ngọc
295,13
Tu vi
0,00
anh Mai em trả bài nhé, anh biên hộ

Pháp tắc!

Đường Thiên kinh hãi.

Kiếm quang kia tuy không chói mắt, nhưng một kiếm này chém ra, toàn bộ người trong đại sảnh đều biến sắc. Thánh giả không đủ thực lực không biết nó gọi là gì, mà chỉ cảm thấy tâm thần bị kiếm này thu hút cả tâm hồn, thân thể cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, không có tí sức chống cự nào.

Mà những người biết nhìn hàng cũng không thể giữ trấn định, đứng hết cả lên.

Bên phía Hà Anh lại có kiếm khách lĩnh ngộ ra pháp tắc!

Kẻ vốn tưởng mình rất hiểu Hà Anh như Minh công mà lúc này cũng đầy vẻ khiếp sợ. Lĩnh ngộ pháp tắc, dù trong bất kỳ lĩnh vực nào, đều có nghĩa là đã đăng đường nhập thất.

Bạch ngân thánh giả có cột mốc là năng biến, nó biểu thị khả năng vận dụng năng lượng đến đâu. Nhưng thánh giả lại có một cột mốc khác biểu thị tạo nghệ thâm hậu trong lĩnh vực của mình, đấy là pháp tắc.

Đường Thiên cũng giật nảy mình.

Hắn hiểu rõ độ khó khi lĩnh ngộ pháp tắc tại thánh vực lớn hơn Thiên lộ rất nhiều. Năng lượng ở thánh vực quá nhiều, tựa như tuyết đọng dày đặc, chôn giấu pháp tắc rất sâu. Những người có thể lĩnh ngộ pháp tắc trong thánh vực đều là nhân vật rất lợi hại!

Không thể nghi ngờ, đây là vị thánh giả lĩnh ngộ pháp tắc đầu tiên Đường Thiên gặp tại Thánh vực.

Kiếm quang màu bạc mang theo cảm giác lành lạnh như gió thu thổi qua, đại sảnh vừa bị Thiết thủy chi quyền của Tây Áo hun nóng như hỏa lò, nay trở nên mát rượi như trời thu.

Con ngươi co lại, Đường Thiên lập tức trấn định, xông tới.

Người khác có thể kính nể pháp tắc, nhưng với Đường Thiên thì nó lại là thứ cực kỳ quen thuộc. Tỉnh Hào, Hạc, Lăng Húc, ai cũng lĩnh ngộ pháp tắc, tại Thiên lộ, lĩnh ngộ pháp tắc là điều kiện cần để phong thánh.

Dù cho tại Thánh vực, pháp tắc biểu hiện ra uy lực cực lớn, nhưng pháp tắc vẫn là pháp tắc.

Đột nhiên, Đường Thiên tìm ra một ưu thế khác của Thiên lộ, chính là pháp tắc!

Bất quá, giờ không là lúc nghĩ mấy cái này.

Đường Thiên hít sâu một hơi, đối mặt với kiếm mang màu bạc đang bay đến, chân hơi nghiêng, hai tay xòe ra, linh diễm màu xám quấn quanh cánh tay, bò lên cả mười ngón tay.

Thần tình nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén chớp động.

Mười ngón xuất ra, một đám hoa lửa nở ra theo đầu ngón tay Đường Thiên. Trong nháy mắt, không khí như bị đốt cháy, đùng đùng đoàng đoàng, vô số đốm lửa tung tóe, chậm rãi bồng bềnh, bay lượn trong không trung, giống như đom đóm mùa hè, như mộng như ảo, phủ đầy cả đại sảnh.

Đây là cái gì?

Nếu nói pháp tắc trong kiếm quang màu bạc làm người ta sợ hãi, thì vũ kỹ kỳ lạ kia lại làm mọi người đắm chìm trong đó. Bọn họ chưa bao giờ thấy vũ kỹ tinh tế như thế?

Mỹ lệ như nghệ thuật.

Mặt Bạch Hiểu như vừa gặp quỷ, nếu không tận mắt nhìn thấy, đánh chết hắn cũng không tin vũ kỹ đẹp long lanh, tinh tế làm người ta phát bực kia lại xuất ra từ tay Mãnh Nam.

Thằng đần này không phải đống thịt kêu ma gọi quỷ, mồm như bồn máu, cả người gân xanh vạm vỡ, hùng hục như trâu, đi một bước là đất rung núi chuyển sao?

Đường Thiên bên trong trường đấu không có tí dữ tợn nào, cũng không gào thét, thần tình lãnh đạm, lại cẩn thận tỉ mỉ, bình tĩnh như nước, cứ như vừa đổi một người khác vào đấy.

Ẩn dưới vẻ mỹ lệ của đám đom đóm bay lượn đầy trời đấy là sát cơ trí mạng.

Bạch Việt nhìn chằm chằm đám sáng bập bềnh trước mặt. Chúng chỉ bé như hạt đậu, tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, cũng không có ánh sáng hay nhiệt độ làm người khác ngạc nhiên gì cả.

Nhưng sắc mặt Bạch Việt vô thức tái đi, trong đám sáng nhu hòa ấy, hắn ngửi được hơi hướm năng biến.

Năng biến, là tiêu chí của bạch ngân thánh giả.

Không chỉ mỗi Bạch Việt tái mặt, mắt Hà Anh cũng mang vẻ kinh sợ. Tuy Hà Anh ương ngạnh, nhưng thực lực của hắn thì không phải bàn cãi, hắn chính là cảnh giới bạch ngân.

Võ tướng cảnh giới bạch ngân, có năng lực chỉ huy xuất sắc, có thể tăng thực lực binh đoàn lên rất nhiều.

Mà thánh giả bạch ngân chính là cỗ máy giết chóc đáng sợ, bọn họ cực kỳ nguy hiểm, là thanh đao sắc bén nhất.

Đom đóm đầy trời vù vù bay về phía kiếm mang màu bạc, vô số quang ngân sáng bừng trong không trung, đom đóm như mưa như tuyết, quang ngân như tơ như dệt, ánh sáng rực rỡ mê ly và mỹ lệ.
*quang ngân: vệt sáng như kiểu vệt đao í

Cơn mưa ánh sáng chìm vào trong kiếm mang, kiếm mang ông ông nho nhỏ, tựa như dã thú kiệt ngạo bị chọc giận, phát ra tiếng rít phẫn nộ. Đom đóm lại không hề cử động, vẫn bay lượn ưu nhã, nhưng vẫn đánh về kiếm mang liên tục.

Trong tiếng ông ông khiến người khác run sợ đấy, kiếm mang tan rã thấy rõ, chỉ còn lại một đám quang ngân nhàn nhạt bé xíu, giãy dụa trong không trung.

Càng giãy dụa, nó càng lôi kéo thêm đom đóm đến, con trước ngã con sau lên, bùm, nó nổ tung thành một gợn sóng vô hình, tan biến trong không khí.

Trong đại sảnh chỉ còn lại đám đom đóm chậm rãi bồng bềnh, không có chút xíu hơi hám khói lửa.

Một nam tử cao lớn, tướng mạo tuấn dật xuất trần rẽ đám đông bước ra, nhẹ giọng hỏi: "Tại hạ Kiều Diệc An, xin hỏi đại danh của các hạ?"

Đại sảnh lại rộ lên tiếng ồn, mọi người đều chấn động, Ngân dực kiếm khách!

Ngân dực kiếm khách Kiều Diệc An!

Lăng Hạ hơi biến sắc, nàng không nghĩ Hà Anh có thể mời chào được Ngân dực kiếm khách. Ngân dực kiếm khách là một trong những kiếm khách trứ danh của Nam vực, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, ba mươi tuổi bước vào cảnh giới bạch ngân, giờ hắn mới ba mươi lăm tuổi, đúng là lúc đỉnh cao.

Đã có nhiều kinh nghiệm bị sốc, hầu hết những đại gia bừng tỉnh. Lúc trước mọi người còn đang đoán già đoán non xem kiếm khách nào mà lợi hại thế, nhưng không ai nghĩ tới Kiều Diệc An.

Chặn đứng kiếm của Kiều Diệc An, đám đông phải nhìn Đường Thiên với ánh mắt khác hẳn.

"Ta gọi Mãnh Nam!" Đường Thiên thuận miệng nói, hắn hơi nóng lòng muốn thử: "Này, đánh nữa hay thôi đây?"

Tuy rằng không biết Kiều Diệc An là thần thánh phương nào, nhưng hắn có thể cảm thụ rõ ràng, nhát kiếm vừa nãy của đối phương cũng chỉ là hời hợt, chưa xuất ra toàn lực. Chiến ý Đường Thiên đang mạnh, không muốn dừng tay lúc này.

Kiều Diệc An ngẩn ra, rồi cười tự giễu: "Không đánh không quen, hôm nay gặp Mãnh huynh thật là may mắn. Đây không phải là nơi tốt để luận bàn, chi bằng tương tai chúng ta tái chiến? Không lại làm mọi người mất đi hứng thú."

Đường Thiên nghĩ một chút, cũng phải, đánh nhau chỗ này hơi bó tay bó chân, còn lo lắng làm hỏng tửu lâu. Then chốt là chiến ý vừa giảm thì cảm giác bụng đói meo đã ập đến như sét đánh vang trời, làm tay chân hắn nhũn cả ra.

Hắn gian nan nuốt nước bọt: "Tốt! Ăn cơm đã!"

Bạch Hiểu giơ cao tay, hô to: "Mãnh huynh!"

Đường Thiên nhìn về phía tiếng gọi, hai mắt sáng ngời: "A ha, Tiểu Bạch!"

Tiểu Bạch...

Bỗng nhiên Bạch Hiểu thấy cực kỳ hối hận, sao mình lại thuận mồm gọi tên kia chứ, ánh mắt mọi người trong sảnh đều quét cả lên người hắn. Không ít nữ khách che miệng cười khúc khích, công tử Bạch Hiểu phong lưu tiêu sái như vậy, thế mà bị gọi thành Tiểu Bạch, không khác gì tiểu sủng vật trong nhà.

Lăng Hạ nhìn thấy bàn Bạch Hiểu đang ngồi, vội vàng đi đến, hành lễ với từng người: "Minh công, Bạch tướng quân, Hiểu công tử."

Đám quần là áo lụa phía sau nàng đều im như tờ, hành lễ theo đúng quy củ.

Đường Thiên thấy bàn đầy thức ăn, tay chân hắn đã nhũn ra vì đói, hô luôn: "Tiểu Bạch, ta ăn trước nhé, chết đói rồi!"

Nói xong, không hề khách khí ngồi xuống cắm mặt ăn.

Hành động của Đường Thiên lại một lần nữa làm mọi người chết đứng, đám quần là áo lượt kia chỉ thiếu tí nữa là đem Đường Thiên lên đỉnh cao sùng bái, đại ca à, rốt cuộc ngươi mạnh mẽ đến mức nào vậy, ngươi có biết những ai đang ngồi bàn này không?

Lăng Hạ cũng hơi tái mặt, Minh công coi trọng quy củ lễ nghĩa cấp bậc nhất, mấy nhi tử của châu chủ cũng không có người nào dám suồng sã trước mặt ông. Mà Bạch Việt tướng quân cũng là chư hầu một phương, không phải mấy chi binh đoàn ở Bạch Sa có thể so sánh được. Với thực lực của Bạch gia, dù bọn họ đi tới bất kỳ chỗ nào cũng được tôn làm khách quý.

"Đúng là tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều chút đi!" Mặt Minh công đầy nét tươi cười, hòa ái dễ gần, quay mặt gọi: "Tiểu nhị, mang thêm thịt lên đi!"

Bộ mặt tươi cười ấy làm hai mắt Lăng Hạ suýt rơi xuống đất, đám quần áo lượt là phía sau nàng mặt ai cũng như thấy quỷ.

Mồm Đường Thiên đang nhét đầy đủ thứ, phát ra âm thanh ngồm ngoàm không biết gọi là gì.

"Người là sắt, cơm là thép, ăn cơm thiện nghệ như thế, vừa nhìn đã thấy là nam tử chân chính!" Bạch Việt khen.

Bạch Hiểu im lặng, mấy vị biểu ca của mình mà nghe được cha bọn hắn nói thế, nhất định sẽ thổ huyết đây.

"Rốt cuộc ngươi đói đến mức nào thế." Bạch Hiểu tiện tay rót cho Đường Thiên chén nước: "Mới hai ngày không gặp, ngươi đã chật vật như thế, nếu Ngữ Nhiên nhìn thấy lại mắng ta rồi."

"Ngoàm ngoàm ngoàm!" Đường Thiên vẫn cắm mặt xuống mâm.

Hai ngày không gặp...

Thần sắc Minh công khẽ động, kinh ngạc hỏi: "Lẽ nào các ngươi đi cùng thuyền? Chẳng lẽ người đẩy lùi hải tặc trong lời đồn là vị Mãnh tiểu huynh đệ này."

"Minh công mắt sáng như đuốc!" Bạch Hiểu vỗ tay khen: "Mãnh huynh thân thủ phi phàm, thuộc hạ của hắn không ai không phải là nam tử mấy một địch trăm. Nếu lần này không có Mãnh huynh tương trợ, ta và Ngữ Nhiên đã gặp nguy hiểm rồi."

"Ngoàm ngoàm ngoàm!" Đường Thiên tiếp tục ăn.

Bạch Việt động dung: "Lấy bốn mươi sáu người đẩy lùi đám hải tặc có mười chiến thuyền và một chiến hạm, thực không thể tưởng tượng nổi. Cho dù tại hạ tự mình chỉ huy, cũng không dám chắc có thể thắng."

"Ngoàm ngoàm ngoàm!" Đương Thiên không hề có ý định dừng lại, vẫn cắm mặt ăn lấy ăn để.

Nhưng lúc này, mấy người Hà Anh, Kiều Diệc An bưng chén rượu đi lại.

"Không nghĩ tới Minh công và Bạch tướng quân lại ở đây, thực sự là quấy rầy nhã hứng của hai vị. Hà Anh xin hướng hai vị bồi tội."

Minh công cười nói: "Hà tướng quân nói gì vậy, có thể tận mắt thấy trận đánh đặc sắc thế, là bọn ta kiếm lời rồi."

Bạch Việt cũng cười nói: "Đúng vậy, chỉ riêng cuộc chiến ban nãy đã làm chuyến đi này không tệ rồi."

Mọi người từ từ đàm đạo, chỉ mỗi Đường Thiên vẫn hùng hục ăn, mọi người cũng làm như quên mất hắn, không ai hỏi gì hắn cả.

Hà Anh cùng Kiều Diệc An quay trở lại bàn mình, sắc mặt sầm hẳn xuống.

"Thực lực hắn thế nào? Ngươi có nắm chắc?" Hà Anh thấp giọng hỏi.

"Thực lực không mạnh lắm, nhưng có nhiều điểm cổ quái. Rõ ràng chỉ vừa mới chạm đến ngưỡng bạch ngân cảnh, nhưng lộ số chiêu thức lại khá lạ, tinh tế mà biến hóa phong phú. Điểm làm thuộc hạ khó hiểu nhất là khi hắn chiến đấu lại không có năng lượng ba động. Thuộc hạ vừa kiểm tra thương thế của Tây Áo, loại lửa xám này thâm độc vô cùng, có khả năng mài mòn năng lượng cực mạnh, không biết Hứa ý sinh có biện pháp trị không. Loại hôi diễm không biết tên này mới là nguy hiểm nhất." Kiều Diệc An cười khổ nói.

Hứa y sinh là bác sĩ giỏi nhất binh đoàn số hai, y thuật của hắn cực kỳ cao siêu.

"Ăn mòn năng lượng?" Hà Anh cả kinh, hắn là bạch ngân võ tướng nên hắn hiểu rõ, ăn mòn năng lượng sẽ mang lại tổn thương lớn thế nào cho thánh giả. Tổn thương như thế rất khó hồi phục, hắn chưa từng nghe nói có ai hay võ kỹ nào có khả năng ăn mòn năng lượng.

Thần tình hắn trở nên buồn bã thất thường.

Hắn bỗng có dự cảm, thằng đần kia chính là đại phiền toái.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top