[Help] Bất Bại Chiến Thần_đại công cáo thành

Hàn Lâm Nhi

Phàm Nhân
Ngọc
947,38
Tu vi
0,00
@nhatchimai0000
633: Chân thân hiện

Phù phù phù!

Aya thở hổn hển. Việc liên tục lao tới chém giết làm thể lực của cô tiêu hao cực nhanh, còn nhanh hơn khi huấn luyện khoảng ba mươi phần trăm nữa. Dưới hoàn cảnh khắp nơi vung vãi đầy máu me lẫn các mảnh thi thể này thì riêng việc giữ vững ý chí đã cực kỳ hao sức rồi. Mà không riêng gì nàng, gần như tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng làm sức chiến đấu giảm đi nhiều. Nếu như trong huấn luyện mà như thế này, hẳn sẽ bị Đường Sửu mắng té tát, lại còn bị phạt tăng lượng luyện tập nữa.

Những người khác cũng đang thở phì phò, có người còn chống tay vào đầu gối. Toàn bộ đoàn quân Khô Lâu đều đang thở dốc. Đây là lần đầu tiên họ vận dụng chiến thuật này trong thực chiến, những tiêu hao không cần thiết quá nhiều, mà điểm yếu cũng nhiều. Nhưng rất nhanh sau đó, những tiếng thở dốc chợt dừng lại, không ai thèm để ý đến nữa mà đều ngơ ngác nhìn chằm chằm vào trong tràng chiến.

Họ ngạc nhiên tới mức quên cả thở dốc.

Chỉ thấy bên trong khu vực hình tròn, ngoài những mảnh thi thể không toàn vẹn, máu me đầy đất ra thì không còn bất kỳ vật gì còn sống sót nữa.

Thời gian như ngừng lại một lúc, chợt một người bắt đầu nôn khan. Âm thanh này như ngòi nổ, nhanh chóng lan ra xung quanh, làm khắp nơi đều vang lên tiếng nôn khan.

Aya tái mặt, cảm thấy lợm giọng, nhưng cô vẫn cố kìm nén. Tuy rằng đã trải qua nhiều trận chiến, cũng từng giết qua không biết bao nhiêu người, song cảnh trước mắt vẫn làm cô thấy khó chịu.

Đây là chiến trường ư?

Aya cảm thấy mờ mịt, nhưng ngay sau đó, cô đã khôi phục lại, đột nhiên ý thức được một chuyện vô cùng trọng đại, đó là đối phương là tiên phong của binh đoàn số 2.

Điều đó không có khả năng!

Gương mặt nàng cứng lại. Tuy rằng Phấn Hồng Khô Lâu rất nổi tiếng trong binh đoàn, nhưng nàng hiểu thực lực của họ. Có lẽ họ có thể chống lại binh đoàn cấp đồng, nhưng nếu đối mặt với một binh đoàn cấp bạch ngân thì chắc chắn không có chút cơ hội nào, cho dù đối phương chỉ là tiên phong.

Mà theo tính toán thì binh đoàn Vũ Yến còn có tiềm lực hơn, bởi vì từ đầu Tạ Vũ An đã dùng phương thức đào tạo chính quy để đào tạo họ.

Đừng thấy Aya đanh đá, thực ra suy nghĩ của cô rất sâu sắc.

Khi Đường Sửu dành nhiều thời gian cho binh đoàn Khô Lâu, tuy Aya không hiểu nhưng cũng biết là chuyện tốt. Kẻ kia tuy là điên cuồng, nhưng lại là cấp danh tướng. Thời gian của một danh tướng còn quý giá hơn toàn bộ thời gian của tụi binh lính bọn hắn cộng lại. Chắc chắn đối phương sẽ không lãng phí thời gian của mình để huấn luyện những kẻ vô dụng, tuy rằng huấn luyện đáng sợ như thế.

Kẻ điên đó chắc là đã lấy binh đoàn Khô Lâu làm đối tượng thực nghiệm, việc nghiên cứu này mới hợp với thân phận một danh tướng như y. Nên dù cho huấn luyện có tàn khốc ra sao, dù suy nghĩ của kẻ điên đó có kinh khủng ra sao thì cô vẫn cố gắng làm gương cho binh sĩ nỗ lực luyện tập. Bởi nếu đã chấp nhận làm vật thí nghiệm thì đương nhiên phải làm tốt trách nhiệm của một vật thí nghiệm. Aya luôn tin tưởng một điều, đó là địa vị của binh đoàn Khô Lâu thấp hơn binh đoàn Vũ Yến.

Nhưng mà...

Tuy trận chiến kia còn chưa làm cho nàng hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, nhưng cũng làm nàng hiểu ra rằng quan niệm trước đây có vẻ không chính xác lắm.

Đường Sửu là người duy nhất biểu hiện bình tĩnh, thực tế y đúng là rất bình tĩnh. Từ khi xem chiến thuật mà binh đoàn Khô Lâu am hiểu, y đã biết cách đào tạo binh đoàn này hoàn toàn không giống với binh đoàn Vũ Yến. Binh đoàn Vũ Yến là binh đoàn xây dựng theo lối chính quy, mạnh mẽ và dứt khoát. Còn binh đoàn Khô Lâu lại am hiểu phối hợp ở phạm vi nhỏ. Họ quen tập kích quấy rối, quen truy tung, đúng là thích hợp để đánh trận trong thành thị. Trong thành thị khắp nơi đều có chướng ngại, lại thêm các loại kiến trúc sát nhau, làm binh đoàn khó tấn công, nhưng lại là sân khấu dành riêng cho binh đoàn Khô Lâu. Song chiến thuật của họ lại quá non nớt, thế nên Đường Sửu mới quyết định thiết kế một chiến thuật mới hoàn toàn cho họ. Nhưng trước giờ y cũng chưa từng tìm hiểu về chiến thuật này nên cũng mất kha khá công sức tìm hiểu.

Hiện giờ kết quả mang lại khá ổn.

Đường Sửu khá thỏa mãn với chiến quả này. Tuy thực lực của tiên phong doanh khá tốt nhưng lại không am hiểu phối hợp, đúng là phí một đám binh lính tốt. Họ không phải danh tướng, chẳng có chút uy hiếp nào với y cả. Thế nên dù trận chiến này thắng lợi, y vẫn thấy chưa đủ. Toàn bộ cuộc chiến, tiên phong doanh đều không tạo được áp lực cho binh đoàn Khô Lâu. Nói cách khác thì Đường Sửu cảm thấy đối thủ quá yếu nên còn chưa đủ để kiểm nghiệm xem chiến thuật của y có hiệu quả hay không.

Mục tiêu của danh tướng Đường Sửu đại nhân là mạnh hơn Binh đại nhân, nên sao y có thể mừng rỡ trước thắng lợi cỏn con như thế?

Thế nên thần sắc Đường Sửu vẫn lạnh lùng như trước, giống như kẻ thắng không phải y mà là đối phương.

"Tạ Vũ An, chiếm lĩnh trang viên, bắt đầu bố phòng!"

Tạ Vũ An tuân lệnh. Binh đoàn Vũ Yến lập tức tràn xuống đường phố. Nếu như nói binh đoàn Khô Lâu xen kẽ xung quanh làm mọi người hoa mắt thì binh đoàn Vũ Yến lại mang tới một không khí khác..

Nghiêm chỉnh tới mức đáng sợ!

Rầm rầm rầm rầm.

Ngoài tiếng bước chân và tiếng áo giáp ra thì không có bất cứ một tạp âm nào. Cả binh đoàn tựa một đầu cự thú nhẹ nhàng bước tới, bước chân nhịp nhàng như chỉ của một người phát ra. Không khí nghiêm túc như thế đã đủ chấn nhiếp lòng người rồi.

Sắc mặt Hà Anh trắng bệch. Gã sợ hãi nhìn binh đoàn trước mắt, dường như không thể tin Bạch Sa châu có thể có binh đoàn tinh nhuệ như thế.

Đứng xem từ xa, hai chú cháu Bạch gia trợn tròn mắt.

Bạch Việt than nhẹ: "Hiện giờ ta không biết việc giới thiệu Tạ Vũ An cho hắn là đúng hay sai đây. Không ngờ mới có mấy ngày mà binh đoàn Vũ Yến đã đổi mới như vậy. Điều này ngay cả một danh tướng như ta cũng không làm nổi."

Bạch Hiểu cũng trầm mặc, không nói một tiếng. Trong mắt gã, Mãnh Nam càng trở nên cao thâm khó lường hơn. Tuy rằng trước kia, thực lực của Mãnh Nam đã đủ làm gã kính nể, song lúc đó hai người còn ở cùng một cấp độ, Bạch Hiểu lại tin tưởng vào thiên phú của mình nên cho rằng chỉ cần mình nỗ lực là có thể mạnh hơn Mãnh Nam. Song thời gian trôi qua, gã mới ngạc nhiên phát hiện ra chênh lệch giữa mình là Mãnh Nam càng lúc càng lớn. Tên biến thái đó đang tiến bộ nhanh tới mức người khác nhìn cũng thấy sợ rồi.

Mà sau này, Đường Sửu xuất hiện hé lộ ra một phần về Mãnh Nam, nhưng chỉ một góc đó đã đủ làm người sợ hãi.

Khi gã tận mắt chứng kiến trận chiến này, nhìn thấy binh đoàn Vũ Yến và Khô Lâu lột xác trong tay hắn, kể cả kẻ quyền thế ngập trời ở Bạch Sa châu là Hà Anh cũng bị áp chế thì mới hiểu rằng, khoảng cách giữa hai người lại bị kéo ra rồi.

Kẻ biến thái nào cũng làm cho người ta tuyệt vọng như vậy ư?

Bạch Hiểu cười khổ một tiếng, chút hiếu thắng trong lòng lại giảm đi. Gã thả lỏng, cười nói: "Ít nhất thì hắn là bạn của chúng ta mà không phải địch."

Những lời này trúng ý Bạch Việt làm lão gật đầu theo bản năng: "Đúng thế, may mà hắn là bạn của chúng ta mà không phải kẻ địch. Ai lại muốn đi trêu chọc gia hỏa này chắc nửa đời sau sẽ khó sống đấy. Xem ra Hà Anh này xui xẻo rồi."

Ánh mắt Kiều Diệc An nhìn qua những binh sĩ binh đoàn Vũ Yến bước qua trước mặt. Gã đỡ vai đại nhân Hà Anh, cảm giác được đại nhân khẽ run. Điều này làm gã thấy vô cùng kinh hãi, tuy đại nhân hơi nóng tính, nhưng quả thực trị quân cực nghiêm.

Binh sĩ binh đoàn Vũ Yến không hề nhìn họ một cái, ầm ầm bước qua trước mặt họ, vây chặt lấy trang viên.

Kiều Diệc An hơi nheo mắt.

Khi gã binh sĩ cuối cùng của binh đoàn Vũ Yến bước qua, Kiều Diệc An thấy cơ hội tới. Gã nắm chặt cánh tay Hà Anh đại nhân, huýt dài một tiếng rồi bay lên.

Biến cố này làm mọi người bất ngờ.

"Ngăn cản gã!" Người đầu tiên phản ứng kịp là Lăng Hạ, gã thét lên.

Lúc này, kiếm khách Ngân Dực đã biểu hiện thực lực cá nhân mạnh mẽ của mình. Thân kiếm theo gió, vô số kiếm dực xuất hiện sau lưng làm tăng tốc độ của gã, gã như một mũi tên lao vút đi.

Tạ Vũ An cũng phản ứng kịp, mặt biến sắc, quát lên: "Giết!"

"Giết!"

Tuy rằng tiếng Sát này tới đột ngột, nhưng binh đoàn Vũ Yến đã trải qua huấn luyện lâu dài, lúc này mới biểu hiện thực lực chân chính. Toàn bộ binh sĩ đều điều động năng lượng tạo thành một cột sáng ở chính giữa binh đoàn.

Kiều Diệc An giật mình, lông tóc trên người như dựng đứng lên, gã hiểu mình đã bị nhắm trúng.

Đáng chết!

Theo một âm thanh trong trẻo, mọt bóng bạc bay vút ra như mũi tên. Trong ánh bạc là một con Vũ Yến sáng chói. Chỉ là bây giờ Kiều Diệc An không còn tâm sức đâu mà thưởng thức nữa, cảm giác nguy hiểm như bóp nghẹt xuống làm gã hiểu con Vũ Yến nhỏ trước mắt này vô cùng đáng sợ.

Đôi cánh Vũ Yến đập liên tục, chợt nơi đầu cánh cháy lên hai ngọn lửa bạc, làm tốc độ của Vũ Yến tăng lên nhanh chóng.

Kiều Diệc An vô cùng sợ hãi. Vì tăng tốc độ, gã đang tiêu hao lượng năng lượng cực lớn. Nhưng tốc độ của Vũ Yến lại còn nhanh hơn gã nhiều.

Cự ly hai bên mau chóng được rút ngắn.

Hết rồi!

Kiều Diệc An lặng người đi. Nhưng đúng lúc này, bỗng một nam tử cao gầy xuất hiện giữa gã và con yến kia.

"Ta nói, ánh sáng xuất hiện!"

Giọng nói uy nghiêm vang ra khắp Bach Sa thị.

Một tấm thuẫn xuất hiện trước mặt Vũ Yến.

Đầu yến này đập thẳng vào tấm thuẫn, không có tiếng nổ tung, chỉ thấy bọt khí bị nát bấy, mau chóng biến mất.

Nam tử cao gầy phun ra một bãi máu tươi, bay ngược ra ngoài, được Kiều Diệc An đỡ lấy.

Trong nháy mắt đã không thấy tung tích.

Sắc mặt mọi người cực kỳ kém. Tình thế đảo ngược làm Hà Anh thoát được. Nhất là Lăng Hạ và đại công tử, mắt thấy con vịt đã chín còn bay mất, gương mặt đầy nét chán nản.

"Vì sao không bắt gã trước? Ngươi lại để gã chạy rồi!" Đại công tử chất vấn.

"Câm miệng!" Đường Sửu hừ lạnh, lạnh lùng nhìn Đại công tử. Đại công tử sợ hãi, chỉ cảm thấy như bị một chậu nước lạnh tưới từ đầu xuống chân, lạnh lẽo cực kỳ. Lúc này gã mới nhớ rằng kẻ kia không phải là người bình có thể chọc.

Đường Sửu quay đi, không thèm quan tâm Đại công tử. Gã không biết Hà Anh, nên nhiệm vụ tiếp theo chắc là Tần Ngữ Nhiên. Hơn nữa gã biết lúc này đại nhân cũng không quan tâm Hà Anh lắm.

Gã nhìn Đường Thiên.

Không phải chỉ mình Đường Sửu, những người khác đều nhìn Đường Thiên. Nhưng khi thấy sắc mặt hắn thì đều giật mình. Trước giờ họ đều chưa từng thấy Đường Thiên lạnh lùng như vậy.

Đường Thiên nghiến răng nghiến lợi phun ra bốn chữ: "Quang minh thánh điện!"

Quả nhiên...

Đôi mắt Đường Sửu sáng lên.

Cuối cùng cũng bắt đầu ư?
 

hoangtruc

Phàm Nhân
*Thiên Tôn*
Ngọc
47.148,92
Tu vi
0,00
@nhatchimai0000 em trả chương dịch cho anh nè.
Chương 623: Đường Sửu biến thái.

Sắc mặt Đường Sửu không chút biểu tình, hai mắt cũng không thể hiện chút tình cảm nào cả.

Tạ Vũ An chợt hơi khẩn trương khó giải thích được, tựa như y đã trở về học viện, đang nhận lấy bài thi học kỳ. Sau lưng y, binh đoàn Vũ Yến lặng ngắt như tờ.

Đường Sửu không chút chú ý đến tâm tình của Tạ Vũ An. Hắn đang hận không thể đuổi hết đám lính đánh thuê này đi được. Hừ, tương lai của đại nhân, tất nhiên là phải do danh tướng Đường Sửu đại nhân chỉ huy lấy quân đoàn Đại Hùng rồi!

Cho dù trong lòng có phẫn nộ và không tình nguyện đến thế nào, thì mệnh lệnh của Đường Thiên chính là chỉ thị tối cao đối với Đường Sửu. Tuyệt đối không có chuyện làm trái lại.

Tâm tình là tâm tình, còn công việc là công việc.

Đường Sửu làm việc cực kỳ nghiêm túc, chuẩn bị cực kỳ đầy đủ.

Đặc điểm và phương thức tác chiến của binh đoàn Thánh Vực đã được Binh gửi báo cáo về từ rất sớm rồi. Mục đích chính của Binh là có thể để binh đoàn Đại Hùng tọa tranh thủ tham khảo. Đường Sửu luôn lấy Binh đại nhân làm đối tượng vượt qua thì làm sao có thể bỏ qua phần báo cáo này. Hắn không những tỉ mỉ lật xem đến mức thuộc làu, mà còn làm một tính toán phân tích quy mô, thứ mà hắn am hiểu nhất nữa.

Hắn đã có lý giải đối với binh đoàn Thánh Vực đến một trình độ sâu sắc.

Với một tướng lĩnh có kinh nghiệm phong phú, lý luận vững chắc mà nói, chỉ cần cấp cho hắn một khoảng thời gian phù hợp thì hắn tất nhiên sẽ có được lý giải riêng phần mình đối với một loại hình chiến đấu hoàn toàn mới khác. Đây chính là điểm cường đại của danh tướng.

Vẻ mặt Đường Sửu không chút biểu tình mở cuốn sổ tay mang theo người ra.

“Trắc thí lần thứ nhất, là đồng bộ suất.”

Tạ Vũ An thở phào nhẹ nhõm. Y xuất thân từ học viện chính quy, cho nên hiểu rõ đồng bộ suất chính là sinh mạng của một chi binh đoàn. Trong quá trình huấn luyện hàng ngày, đồng bộ suất cũng là phương diện được coi trọng huấn luyện nhất.

Thế nhưng câu tiếp theo của Đường Sửu lại khiến sắc mặt y hoàn toàn đại biến.

“Lần trắc thí này là đồng bộ suất trong điều kiện ác liệt. Hoàn cảnh trắc thí, năng lượng dao động cấp bảy.”

Trước sau vẫn là khuôn mặt không chút biểu tình, Đường Sửu vừa tuyên bố xong hoàn cảnh trắc thí thì binh đoàn Vũ Yến cũng xôn xao cả lên.

Sĩ quan phụ tá của Tạ Vũ An nhịn không được cười nhạo nói: “Cái này là cố tình làm khó người khác thì phải? Năng lượng dao động cấp bảy, ngươi biết nghĩa là thế nào không?”

Sắc mặt Tạ Vũ An cũng khó coi không kém. Năng lượng dao động cấp bảy, chính là tiêu chuẩn năng lượng được đánh giá sau khi có một cuộc bạo tạc cỡ lớn xảy ra, năng lượng giao động hỗn loạn kịch liệt. Hoàn cảnh như vậy, muốn hoàn thành đồng bộ suất là vô cùng trắc trở.

Bạch Việt há to miệng, vừa định nói chuyện, lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo không chút tình cảm của Đường Sửu: “Căn cứ vào báo cáo được đệ trình, nếu ta không hiểu sai cái gì đó mà nói, thì chúng ta mua là một chi tinh nhuệ, đúng không?”

Bạch Việt ngậm chặt miệng lại.

Lời của Đường Sửu vừa rồi không sai lệch chút nào so với trên bản báo cáo đó. Chính mình vỗ ngực hứa hẹn với Mãnh Nam, cấp cho hắn một chi binh đoàn lợi hại. Tiêu tiền, chuẩn bị trang bị, đem binh đoàn đạt gần tới tiêu chuẩn Bạch ngân mua được lại dựa trên tiêu chuẩn nghiêm khắc chọn ra lần nữa, tất cả đều không có gì để nói được hết cả.

Chỉ là…

Bạch Việt không tự chủ liếc nhìn Đường Thiên, quả nhiên lai lịch của Tiểu Mãnh không đơn giản như mình tưởng tượng như vậy a! Người trong nghề vừa ra tay, có thể biết được tốt xấu. Trình độ Đường Sửu vừa thể hiện ra, tuyệt đối không phải thuộc hạng tướng lĩnh phổ thông.

Tạ Vũ An ngăn tên sĩ quan phụ tá còn đang muốn nói thêm nữa, bình tĩnh nói: “Được!”

Người thật sư muốn mua binh đoàn mới có thể hà khắc tỉ mỉ như vậy. Ban đầu trong lòng Tạ Vũ An còn hơi lo lắng đối phương đưa ra hứa hẹn suông, nhưng nhìn dáng dấp đao thật thương thật thế này, y cũng cảm thấy tin tưởng vào thành ý của đối phương hơn. Hơn nữa, Đường Sửu nói không sai, nếu không phải tinh nhuệ thì sao có t.ư cách hưởng thụ đãi ngộ như vậy?

Lịch sử binh đoàn Thánh Vực tồn tại từ rất lâu, các loại trang bị trắc thí cũng rất đầy đủ. Trang bị mô phỏng năng lượng dao động cấp bảy đã được Đường Sửu chuẩn bị sẵn sàng từ trước.

Bốn cọc năng lượng được đóng xuống dưới mặt đất sâu gần mười trượng, vây toàn bộ binh đoàn bên trong. Năng lượng từ bốn cột sáng này phóng xuất ra, dần nối liền với nhau hình thành một quầng sáng kín kẽ hình lập phương, bao phủ toàn bộ binh đoàn vào bên trong.

Trong quầng sáng, năng lượng dao động dần kịch liệt, không khí cũng trở nên không ổn định, không ngừng khuấy động, tựa như hình thành gió bão.

“Bắt đầu!”

Đường Sửu không chút biểu cảm, tuyên bố bắt đầu.

Tạ Vũ An bắt đầu chỉ huy binh đoàn tiến nhập đồng bộ năng lượng. Binh đoàn Vũ Yến vốn chưa từng tiến nhập đồng bộ trong hoàn cảnh năng lượng cuồng bạo như thế này bao giờ. Lúc này bọn họ cảm giác như gieo mình vào trong sóng dữ. Thậm chí có nhiều người xiêu vẹo cả thân mình, chật vật giữ cho người ổn định.

Vẻ mặt Đường Sửu không chút biểu cảm bắt đầu mở sổ tay, tiến hành ghi chép.

Sắc mặt Bạch Việt không tốt chút nào. Biểu hiện của Tạ Vũ An có vẻ không suôn xẻ lắm, đồng bộ suất chỉ đạt tới ba mươi phần trăm. Thế nhưng y nghĩ lại, nếu thay bằng bản thân, đột nhiên gặp phải trắc thí như vậy thì thành tích cũng sẽ không tốt hơn đâu.

Chỉ có thể nói, Đường Sửu này thực sự quá biến thái!

Đồng bộ suất chỉ gần đạt được ba mươi phần trăm, thành tích tương đối thê thảm này nói lên được sức chiến đấu của binh đoàn Vũ Yến, chỉ có thể phát huy được tối đa ba mươi phần trăm uy lực. Cần nói rõ, đây chỉ là mức cao nhất trong lý luận, mà sức chiến đấu được phát huy trong chiến đấu thực tế tất nhiên sẽ còn thấp hơn rất nhiều so với lý luận thông thường nữa.

Nhưng lúc này, đột nhiên có một đám người tiến đến nơi này. Bạch Việt liếc mắt nhìn qua, bắt gặp Từ Tấn đang dẫn đầu đoàn này.

Đám gia hỏa sau lưng Từ Tấn lại như một đám dân chạy nạn. Bạch Việt lập tức hiểu ra, đây chính là binh đoàn mà Từ Ký hỗ trợ mua về. Nhưng nhìn cái đám nhếch nhác trước mắt, Bạch Việt khẽ coi thường, gia hỏa Từ Tấn này bình thường rất đáng tin a, làm sao lại mang về một đám hỗn tạp thế này.

Ánh mắt Bạch Việt chợt rơi xuống người một cô gái có mái tóc đỏ, một mái tóc dài màu đỏ lửa, thân hình thon thả, tay cầm đại kiếm, t.ư thế hiên ngang oai hùng. Đột nhiên, một cái danh xưng lóe lên trong đầu y, hai mắt y lóe sáng ngời, sắc mặt khẽ biến một cái.

Chẳng lẽ là…

Từ Tấn hấp tấp chạy tới bắt chuyện với Đường Thiên, còn đám người theo sau cô gái tóc đỏ kia lại nhìn chằm chằm vào tràng trắc thí trước mặt. Vẻ mặt của đám người cũng không tốt chút nào.

Mắt tam giác nuốt lấy một ngụm nước miếng, thấp giọng nói: “Lão đại, trắc thí kia có điểm biến thái a.”

Người khác gật gật đầu đồng tình.

Cô gái tóc đỏ hừ lạnh: “Thật không có tiền đồ!”

Thật ra trong lòng nàng cũng có vài dự cảm chẳng lành.

Đường Sửu căn bản không chú ý tới đám người vừa đến. Hắn đang hết sức chăm chú nhìn vào binh đoàn Vũ Yến. Thành tích vô cùng thê thảm không nằm ngoài dự liệu của hắn, thế nhưng hắn cũng không kêu dừng lại. Tràng trắc thí nghiêm khắc được hắn sắp đặt lần này không những chỉ có tác dụng nhìn ra được thực lực binh đoàn Vũ Yến thế nào, mà còn có thêm… dụng ý khác. Chính là đánh giá xem năng lực điều tiết và tính bền bỉ của chi binh đoàn này.

Đối với tinh nhuệ mà nói, yêu cầu sau còn quan trọng hơn cả cái yêu cầu trước đó.

Nhìn đám người Tạ Vũ An đau khổ chống đỡ ở bên trong, Đường Sửu không có nửa điểm thương tiếc. Ngược lại, hắn còn đóng quyển sổ tay lại, bước vài bước lên trước, lạnh lùng nói: “Đồng bộ suất ba mươi phần trăm. Thành tích vô cùng thê thảm thế này mà là tinh nhuệ sao? Không nên làm nhục hai từ tinh nhuệ này. Đây chỉ là trắc thí đầu tiên, tám hạng trắc thí phía sau, mỗi hạng đều nghiêm khắc hơn hạng này rất nhiều. Nếu cảm thấy không được nữa, các người có thể từ bỏ. Chuyện này cũng không có gì mất mặt, có thể nhận ra được thực lực của mình, thì mới có khả năng bảo mệnh cao nhất trên chiến trường được.”

Mặt mày đám tráng hán cạnh cô nàng tóc đỏ đều tái nhợt lại. Bà mẹ nhà nó a, cái trắc thí biến thái như thế này mà mới chỉ là cái hạng đầu? Sau đó còn có tám hạng trắc thí rất biến thái nữa? Bà mẹ nhà nó a, tên biến thái này sao có thể biến thái đến như vậy chứ?

Đường Sửu nhục mạ khiến hai mắt của Tạ Vũ An đỏ lên. Tính tình y vốn ôn hòa, nhưng bên trong lại rất kiêu ngạo, vô cùng tin tưởng vào binh đoàn của mình.

Bị lạnh nhạt ngồi không còn chưa đủ sao? Phí phạm thời gian trong cái xó xỉnh chết tiệt kia còn chưa đủ sao? Cứ yên lặng buông bỏ, yên lặng chịu thất bại, không ai biết tới, không ai quan tâm, ngày qua ngày cứ như một vũng nước tù thế kia còn chưa chịu đựng đủ sao?

Trong lòng Tạ Vũ An, tựa như có một luồng hỏa diễm thiêu đốt.

“Không nên chống cự lại năng lượng dao động!”

“Thả lỏng người ra, tin vào đội hữu!”

“Tập trung tinh thần vào tiết tấu đồng bộ, tiết tấu!”

“Làm như bình thường đi, một hai ba, chính là như vậy!”

“Làm tốt lắm!”

...

Bạch Việt ngơ ngác nhìn bóng dáng xa lạ trong quầng sáng kia. Âm giọng khàn khàn quát vang của Tạ Vũ An, tóc tai được chải chuốt gọn gàng lúc này tán loạn không ra nề nếp, khắp người đầy bùn đất. Hắn vẫn cứ liều mạng đưa cao tay ra hiệu, năng lượng ba động xô đẩy thân hình hắn xiêu xiêu vẹo vẹo, tới tới lui lui.

Bịch, khí lưu hỗn loạn dập thẳng người Tạ Vũ An xuống mặt đất vốn đã bị nứt toác ra.

Nhưng Tạ Vũ An không kêu rên lấy một tiếng, chỉ gắng gượng bò lên, tiếp tục vung tay lên, rống giận chỉ huy binh sĩ.

Trong lòng Bạch Việt nảy sinh một chấn động khó giải thích được. Y chưa từng nhìn thấy Tạ Vũ An như vậy. Trong lòng y, Tạ Vũ An luôn luôn nho nhã, luôn luôn ôn hòa.

Bạch Việt không tự chủ mà quay lại nhìn về Đường Sửu. Hắn vẫn không chút biểu cảm trên khuôn mặt, không có chút thay đổi nào.

“Bốn mươi phần trăm, một giá trị bết bát! Ba mươi phút, phí phạm mất ba mươi phút chỉ đề cao thêm được mười phần trăm? Có biết ba mươi phút ở chiến trường thì làm được gì không? Đủ để cho các ngươi chết được ba trăm lần! Các ngươi chết ba trăm lần mới đề thăng được đồng bộ suất lên thêm mười phần trăm, hi sinh với cái giá rẻ mạt. Năm mươi lăm phần trăm mới đủ chuẩn, các người còn cách rất xa so với mức đó. Hơn nữa, làm ơn chú ý, tiêu chuẩn của tinh nhuệ là bảy mươi phần trăm. Có thấy bắt đầu tuyệt vọng chưa?”

Giọng nói lạnh lùng không chút tình cảm khiến lòng Bạch Việt chợt sinh ra vô số xung động mãnh liệt, muốn tặng cho gia hỏa này một quyền vào giữa mặt!

Tên biến thái chết tiệt!

Tạ Vũ An làm lơ không nghe, vẫn cứ rít gào rống giận chỉ huy binh sĩ.

Trình độ huấn luyện nghiêm khắc của Vũ Yến binh đoàn ngày thường lúc này bắt đầu phát huy hiệu quả, đồng bộ suất dần tăng lên. Binh lính cũng bắt đầu thích nghi được với hoàn cảnh dao động năng lượng kịch liệt này, mà Tạ Vũ An cũng đã tìm ra được điểm then chốt. Cổ họng y vì không ngừng hô lớn mà đã bắt đầu khàn đi.

Toàn binh đoàn Vũ Yến, từ trên xuống dưới đều chưa từng nhìn thấy đại nhân có lúc nào liều mạng như vậy? Tròng mắt của mỗi kẻ đều đỏ lên, bất chấp tất cả.

Năng lượng dao động kịch liệt, khí lưu hỗn loạn cứng rắn cắt nát hoàn toàn mấy mét lớp đất trên bề mặt trong quầng sáng thành tro bụi. Trong đống bụi mù bùn đất đó, bọn họ bị ngã sấp xuống, va chạm vào nhau, kêu rên…

Tình cảnh thảm liệt, khiến toàn bộ người quan sát đều lặng ngắt như tờ.

Sắc mặt Từ Tấn tái nhợt. Nghĩ đến lát nữa, binh đoàn mình mang tới cũng phải chịu đựng trắc thí như vậy, da đầu gã tê dại đi.

Sau hai tiếng đồng hồ, đồng bộ suất đạt được năm mươi sáu phần trăm.

Đường Sửu liếc nhìn số liệu, sau đó ghi chép lên cuốn sổ tay.

Bộp! Hắn gấp cuốn sổ tay lại.

“Trắc thí kết thúc. Rất xin lỗi, thỉnh sau này không nên vũ nhục hai chữ tinh nhuệ này.” Giọng nói lạnh băng của Đường Sửu lại vang lên: “May mắn chính là, vừa đạt được hợp cách, có t.ư cách tiến vào vòng trắc thí thứ hai.”

Quầng sáng ảm đạm xuống, năng lượng dao động kịch liệt biến mất. Bùn đất tựa như những hạt mưa, thi nhau rơi xuống đất.

Trong mưa bùn đó, toàn bộ binh đoàn Vũ Yến đều nằm ngang ngửa hỗn loạn thành một đống, không kẻ nào đứng nổi. Bọn họ liều mạng hít thở hổn hển, người ngợm bẩn thỉu kinh khủng, mồ hôi trộn lẫn với bùn đất, nhưng không ai còn quan tâm tới mấy thứ này. Giãy dụa trong năng lượng ba động mãnh liệt như sóng dữ suốt hai tiếng đồng hồ đã vắt kiệt tất cả thể lực của bọn họ, không còn sót lại chút gì.

Đến như Tạ Vũ An còn nằm dài trong đống bùn nhão, để mặc cho mồ học dọc theo gò má chảy dài, tẩy rửa cả vết bùn đất trên mặt.

Khiến họ càng thêm nổi bật, chính là hình ảnh một cô gái với mái tóc đỏ lửa và hàng loạt những khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy trắng bên cạnh.
Chương 624: Phấn Hồng khô Lâu

"Phế vật!"

"Rác rưởi!"

"Du binh tán dũng!"

"Đám ô hợp!"

Mấy ngày này, đối với đám binh đoàn Vũ Yến mà nói thì chính là một cơn ác mộng trước nay chưa từng có. Trắc thí có ban ngày, có ban đêm, đủ loại nội dung kì quái khiến toàn bộ trên dưới binh đoàn Vũ Yến đều chật vật không kham nổi. Từng tràng mắng chửi, đủ loại châm chọc khiêu khích, giày vò thần kinh bọn họ, thế nhưng toàn bộ binh đoàn Vũ Yến, không người nào rời đi.

Trong lòng bọn họ uất nghẹn một đống lửa.

Binh đoàn này do chính tay Tạ Vũ An chế tạo ra, do đó dấu ấn của y cũng được khắc sâu trong chi này. Theo một trình độ nào đó, thì khí chất của binh đoàn này cùng với người sáng lập là Tạ Vũ An không khác biệt nhau cho lắm, đều có tính phục tùng tốt, kỉ luật sâm nghiêm, không cứng đầu mà luôn thành thật nghe lời. Thế nhưng sự tự ngạo của Tạ Vũ An cũng tương tự, đã trở thành một bộ phận trong cái khí chất của chi binh đoàn này.

Không phục, đoàn người đều không phục. Từ lúc nào, bọn họ lại thua người khác về mặt huấn luyện?

Không biết đến ngày đêm, lăn lộn đánh đấm.

Bọn họ gồng hết sức lực, mặt đen lại, hoàn toàn không nhìn những gương mặt không chút huyết sắc của đám người đứng xem. Ý nghĩ của bọn họ rất đơn giản, trắc khí không qua được thì chấp nhận là không qua được, thế nhưng không thể kinh sợ, không thể lùi bước, không thể để cho cái tên biến thái kia đạt được ý đồ.

Bọn họ hận Đường Sửu thấu xương.

Ngoại trừ Tạ Vũ An.

Nhìn Đường Sửu trước mặt, Tạ Vũ An chỉ có kính nể từ tận đáy lòng. Loại kính nể này không phải bắt nguồn từ chuyện đối phương là người có quyền quyết định vận mệnh của mình, mà chính là từ thực lực của đối phương biểu hiện.

Mỗi một hạng trắc thí đều được đối phương tỉ mỉ thiết kế ra. Trong trắc thí nghiêm khắc đó, toàn bộ sở đoản và nhược điểm của binh đoàn Vũ Yến hoàn toàn bị bộc lộ ra hết. Tạ Vũ An cũng hoàn toàn chịu phục.

Chín hạng trắc thí, binh đoàn Vũ Yến không có lấy một hạng đạt chuẩn tinh nhuệ, thậm chí chỉ có bốn hạng đạt chuẩn mà thôi. Đây chính là thành tích tệ hại nhất từ trước tới nay của binh đoàn Vũ Yến. Nếu không được tuyển chọn, Tạ Vũ An sẽ không có bất kì câu oán hận nào cả. Bản thân y tài hoa xuất chúng, trong mấy ngày này cũng đã lĩnh ngộ được thâm ý ẩn chứa bên trong những trắc thí biến thái khiến người khác giận sôi này.

Nếu như binh đoàn nào có thể hoàn thành những…trắc thí này…

Vậy chi binh đoàn đó sẽ đáng sợ đến mức độ thế nào!

Tạ Vũ An đã quyết định, cho dù lần này không được người ta mướn thì y cũng muốn đem những hạng mục trắc thí này thành… huấn luyện thường ngày. Y có chút xuất thần, nhưng giọng nói của Đường Sửu đã kéo y trở về. Lúc này, Đường Sửu đang đứng báo cáo trước mặt Đường Thiên.

“Thành tích trắc thí lần này rất không được.” Ngữ khí của Đường Sửu vẫn lạnh lùng như trước: “Binh đoàn như vậy tuyệt đối không thể gọi là tinh nhuệ được. Ta cho rằng có sự chênh lệch rất lớn so với báo cáo.”

Tuy rằng đã sớm dự đoán kết quả, nhưng lòng Tạ Vũ An vẫn đầy cay đắng. Bạch Việt đứng một bên há mồm muốn nói. Y rất muốn nói rằng, chính binh đoàn của mình cũng không thể nào hoàn thành được những trắc thí biến thái kia. Nhưng lời vừa tới mép thì không cách nào phát ra âm thanh được.

Ánh mắt của Bạch Việt rất tinh tế, trình độ Đường Sửu biểu hiện ra khiến y cảm thấy khiếp sợ. Đường Sửu tuyệt đối là danh tướng có cấp bậc. Lúc trước y còn cho rằng Mãnh Nam có tiền, nhưng chỉ là một tên nhà giàu mới nổi thông thường. Gia tộc hắn chắc chắn không có bối cảnh gì, có thể chiêu mộ được binh đoàn và tướng lĩnh cấp bậc như Tạ Vũ An đã coi như đã kiếm được rồi.

Thế nhưng lúc này, y mới hiểu ra, nội tình gia tộc Mãnh Nam còn thâm sâu vô cùng, vượt quá sự tưởng tượng của y.

Danh tướng cường hãn đến như thế chỉ đứng vị trí thống suất thứ ba. Có nghĩa là còn có hai vị danh tướng cấp bậc nữa đứng trước Đường Sửu …

Bạch Việt rợn tóc gáy. Cái dạng gia tộc gì có thể mạnh mẽ và xa xỉ đến như vậy?

Y có thể nói gì? Không lời nào để nói cả. Đối với một gã nam tử lưu lạc sắp chết đói mà nói, một cái bánh bao nóng có thể là món ngon nhất thiên hạ. Thế nhưng đối với những kẻ phú hào ngày ngày ăn sơn hào hải vị thì bánh bao tính là cái gì?

“Chẳng qua, có khả năng phát triển, nếu như mài giũa thêm thì có thể tạm đủ dùng.”

Lời này của Đường Sửu khiến ánh mắt đang ảm đạm của Tạ Vũ An đột nhiên sáng ngời. Thế nhưng trong lòng y lập tức cười khổ, từ lúc nào mà bản thân y lại lưu lạc đến mức “tạm đủ dùng”? Nhưng y cũng không có thắc mắc gì, không chút cự tuyệt nào, trong lòng lại có chút vui sướng…

Vẻ mặt Đường Sửu không chút biểu cảm, thế nhưng những biểu hiện trên mặt Tạ Vũ An lại được hắn thu hết vào trong đáy mắt. Những trắc thí này, đa phần vì hắn cố tình như vậy đấy. Nếu như đã mua đám lính đánh thuê, thì hắn cũng tự quyết định thay đại nhân xóa sạch hết những ngạo khí của đám gia hỏa này. Hắn lựa chọn một phương pháp vô cùng quang minh chính đại, hắn muốn cho đám gia hỏa này nghẹn lời không nói được gì, phải hoàn toàn chịu phục.

Hiện tại xem ra, hiệu quả không tồi.

Kỳ thực trong lòng Đường Sửu đánh giá Tạ Vũ An cũng không tệ. Có tính phục tùng rất tốt, ngộ tính cao, có bền bỉ, thái độ nghiêm cẩn. Nhược điểm duy nhất là ánh mắt đánh giá cục diện hạn hẹp, nhưng nghĩ đến thì chuyện này liên quan nhiều tới việc y chỉ luôn sinh hoạt tại một khu vực xa xôi, không có kinh nghiệm chiến tranh ở cường độ ác liệt.

Chẳng qua nếu chỉ dùng để bảo vệ và hộ hàng cho đại nhân thì coi như hợp cách.

“Các ngươi được thuê.” Đường Thiên rất dứt khoát. Hắn tuyệt đối tín nhiệm Đường Sửu, những biểu hiện bền bỉ mà binh đoàn Vũ Yến biểu hiện mấy ngày nay cũng khiến hắn hài lòng, mỉm cười nói: “Mấy ngày nay các ngươi khổ cực rồi. Ngươi tự lập ra một danh sách các trang bị cần thiết của các ngươi, ta sẽ nhờ Từ Ký cấp cho các ngươi đầy đủ.”

Tạ Vũ An thở phào nhẹ nhõm: “Vâng!”

“Vậy tiến hành trắc thí binh đoàn kia luôn đi.” Đường Thiên rất tự nhiên nói tiếp.

Từ Tấn đang đứng một bên, mặt chợt chuyển sang trắng bệch, bối rối cười nói: “Cái này, tiểu Mãnh a, chi binh đoàn này không cùng loại với binh đoàn Vũ Yến bên kia a. Thế nhưng lão Từ ta tuyệt đối bảo đảm đây là một chi tinh nhuệ, tuyệt đối không phải hạng vô danh. Bọn họ chính là quân đoàn Phấn Hồng Khô Lâu.”

“Nghe như tên của một đám Hải tặc.” Đường Sửu lạnh lùng nói.

“Là binh đoàn đánh thuê.” Từ Tấn vội sửa sang lại. Nếu như để Đường Thiên hiểu lầm gã tìm về cho hắn một đám hải tặc, với tính tình nóng nảy của gia hỏa này, bản thân chắc chắn không ăn quả ngọt được đấy. Hơn nữa Từ Tấn còn định nhờ cậy đi theo Đường Thiên kiếm thêm khoản lớn hơn nữa, làm sao dám đắc tội Đường Thiên vào lúc này? Đương nhiên gã cũng không dám đắc tội với Đường Sửu. Mấy ngày nay tận mắt nhìn thấy mọi chuyện, gã biết rõ người này là một tên điên biến thái, cũng không thể nào trêu chọc vào được.

“Bọn họ là binh đoàn đánh thuê chân chính đến từ Bỉ Lô châu. Lính đánh thuê Bỉ Lô châu khá nổi danh, mà Phấn Hồng Khô Lâu mà một chi binh đoàn đánh thuê lâu đời, được sáng lập từ hơn hai trăm năm trước, phát triển tới nay đã là đời thứ ba. Aya chính là người quản lý Phấn Hồng Khô Lâu bây giờ. Mấy năm nay, cho dù là danh tiếng hay số lượng nhiệm vụ hoàn thành của Phấn Hồng Khô Lâu đều rất xuất sắc.”

Từ Tấn hận không thể vỗ ngực chứng minh mình không nói ngoa: “Ta tuyệt đối không dám dối gạt đại nhân. Nếu đại nhân không tin có thể hỏi Tạ đại nhân và Bạch huynh.”

Thấy Đường Thiên đưa mắt nhìn về y, Tạ Vũ An cẩn thận đáp lời: “Nếu như là Phấn Hồng Khô Lâu, thì quả thật rất có danh tiếng.”

“Danh tiếng của Phấn Hồng Khô Lâu, ta có nghe qua.” Bạch Việt vuốt cằm, nhưng giọng điệu cũng chợt chuyển: “Chẳng qua tai nghe chỉ là hư, mắt thấy mới là thực. Cũng phải nhìn thấy tài năng mới được.”

Nếu ánh mắt có thể giết người, thì ánh mắt Từ Tấn đã chọc thủng vô số lỗ trên người Bạch Việt.

Bạch Việt đưa mắt lơ đãng nhìn khắp nơi, trò cười gì vậy chứ! Tạ Vũ An do y mang tới bị dày vò tới lên bờ xuống ruộng, Phấn Hồng Khô Lâu thì không dính lấy một hạt bụi, như vậy không công bằng.

Đường Thiên cảm thấy có rất có đạo lý: “Đường Sửu, ngươi tới kiểm tra bọn họ.”

Soạt! Sắc mặt cả đám binh đoàn Phấn Hồng Khô Lâu đều biến đổi.

Vẻ mặt Từ Tấn đầy đau khổ: “Bọn họ là binh đoàn đánh thuê, mấy thứ am hiểu của bọn họ không giống đám binh đoàn Vũ Yến kia.”

Lần này Bạch Việt cũng không chơi xấu Từ Tấn, mà ngược lại cũng đồng ý: “Chuyện này lão Từ nói không sai, binh đoàn đánh thuê kia quả thực khác hẳn với binh đoàn chính quy. Bọn họ thường là am hiểu mấy thứ như thâm nhập quy mô nhỏ, bảo hộ nhân vật trọng yếu, xác định địa điểm thanh trừ…”

Trong lòng y lại cười nhạt. Ngươi cho như vậy thì tên biến thái kia sẽ không tiến hành trắc thí sao? Lão Từ, ngươi quá ngây thơ rồi!

Biến thái thật sự là cái dạng gì, ngươi sẽ nhanh chóng biết được thôi!

“Binh đoàn đánh thuê?” Vẻ mặt Đường Sửu không chút biểu cảm, nhưng sâu trong ánh mắt lại lóe sáng. Nếu có người quen ở đây, nhất định sẽ biết rõ đó là dấu hiệu cho thấy đại nhân Đường Sửu đã tìm được thứ gì đó rất hứng thú.

Không sai! Quả thật Đường Sửu tìm thấy được thứ khiến hắn hứng thú. Binh đoàn đánh thuê, thế nhưng hắn chưa từng tiếp xúc qua a. Hắn là kết quả từ binh đoàn Nam Thập Tự, đều là dựa theo bộ hệ thống cực kỳ chặt chẽ của binh đoàn Nam Thập Tự.

Binh đoàn đánh thuê, đối với Đường Sửu mà nói, thì chính là vô cùng xa lạ.

“Nếu đã là binh đoàn đánh thuê thì không cần đến bộ trắc thí này.”

Lời Đường Sửu nói ra khiến trên dưới toàn bộ Hồng Phấn Khô Lâu đều mừng rỡ như điên. Thật quá tốt! Nhưng bộ trắc thí kia chỉ nhìn thôi đã thấy đau đớn cả người, bọn họ vậy mà không phải chịu nếm thử chút nào.

Đến Aya luôn biểu hiện trấn tĩnh, ngón tay nắm chặt lấy chuôi kiếm mà cũng không tự chủ buông tay ra.

“Bây giờ mời các ngươi diễn luyện qua một lần toàn bộ nội dung mà các ngươi am hiểu nhất đi.” Đường Sửu nói.

Trên mặt của toàn bộ đám người Phấn Hồng Khô Lâu không tự chủ mà treo lên vẻ tươi cười. Con mẹ nó a, lão biến thái này nói chuyện thật tốt đẹp a! Đoán chừng gã họ Tạ lúc trước đã đắc tội với hắn rồi, cho nên lão biến thái đó mới dùng trò chơi biến thái đó dày vò bọn họ như thế.

Vẻ mặt Aya cũng lộ ra vài phần tươi cười. Diễn luyện như vậy chính là sở trường nhất của bọn họ. Làm binh đoàn đánh thuê, những người chủ trước khi đến tham quan đặt yêu cầu đều thường sẽ được nhìn thấy cảnh này. Phải thể hiện ra binh đoàn cường đại đến thế nào, khiến cho các người chủ trước động tâm, chính là nội dung mà tất cả bọn họ đều vô cùng thành thạo.

“Được!”

Aya quát lên từng tiếng, đi vào trong tràng đầu tiên.

Diễn luyện đại quy mô nhanh chóng được triển khai. Những phối hợp trong phạm vi nhỏ khiến người khác phải hoa mắt, lại có che đậy tập kích ngầm bên trong cực kỳ chuyên nghiệp. Trận hình nhìn như rời rạc nhưng lại có sát cơ tràn khắp bốn phía. Đám người như dân chạy nạn kia lúc này như hoàn toàn biến đổi thành người khác, biểu hiện vô cùng chuyên nghiệp.

Toàn bộ quá trình diễn luyện, khí thế ngút trời.

Aya nhìn thấy Đường Sửu thỉnh thoảng lại gật đầu, biểu tình có vẻ khá hài lòng thì trong lòng cô cũng mừng thầm. Mấy nội dung bọn họ đang diễn luyện này, đều được bố trí rất tỉ mỉ, nhìn qua có thể hoàn toàn khiến người khác chấn động.

Không nghĩ tới, một bộ này bây giờ lại có thể phát huy tác dụng.

Vì để đạt được hiệu quả tốt nhất, đám người Aya còn lôi hết tất cả khí lực, dồn dập lấy ra tất cả tuyệt chiêu đáy hòm ngày thường không bao giờ thể hiện.

Bạch Việt và Tạ Vũ An thỉnh thoảng gật đầu. Hai người đều là người biết hàng, Phấn Hồng Khô Lâu có thể truyền thừa được hơn hai trăm năm, hoàn toàn có phần bản lĩnh của bọn họ trong đó. Tại chiến trường, cứng đối cứng thì Phấn Hồng Khô Lâu hoàn toàn không phải là đối thủ của binh đoàn Vũ Yến. Thế nhưng nếu như chiến đấu trên đường phố, truy tung và phản truy tung, cạm bẫy, tập kích quấy rối, Phấn Hồng Khô Lâu tuyệt đối bỏ xa binh đoàn Vũ Yến tới mấy con đường.

Chẳng qua, hai người đều xuất thân từ trong học viện chính thống, cho nên cũng không đánh giá quá cao đối với bộ nội dung của binh đoàn đánh thuê này.

Đường Sửu lại không nghiêng về phe phái nào, nhìn thấy được mùi ngon. Nhìn qua thì thấy binh đoàn này dứt khoát sẽ bị sát thương mười phần trên chiến trường, thế nhưng nếu công kích trong phạm vi nhỏ, dày đặc, vận dụng thỏa đáng thì uy lực của binh đoàn này lại không nhỏ đấy.

Hơn nữa, ở đây đã có sẵn người để thí nghiệm…

Ánh mắt Đường Sửu nhìn về phía Hồng Phấn Khô Lâu, tựa như sói đói nhìn thấy từng cái bánh bao nóng hổi, con mắt cũng lập lòe ánh sáng xanh.
Chương 625: Hậu thủ của Binh

Trở thành tiêu bản thí nghiệm của Đường Sửu, tuyệt đối không phải là chuyện đáng để vui mừng.

“Chậm, tốc độ các ngươi quá chậm! Chưa ăn cơm sao? Đây không phải là sở trường của các ngươi hay sao? Chậm rì như thế, các ngươi là một đám già cả hả?”

“Thu vào một chút! Thu vào một chút! Muốn chết nhanh như vậy hay sao? Thời cơ, phải hiểu được thời cơ, cái cô tóc đỏ kia, bản thân là chủ tướng lại không thể nắm được thời cơ. Cô là đồ đần sao?”

….

Aya siết chặt lấy chuôi kiếm trong tay, hận không thể đem tên điên này xẻ làm tám mảnh. Đám người bên cạnh nàng kẻ nào cũng đều giận sôi lên nhưng không dám nói gì. Những tên này đã bị giày vò tới mức chết đi sống lại, thế nhưng không người nào dám chống trả đấy.

Bởi vì binh đoàn Vũ Yến do Tạ Vũ An chỉ huy vẫn luôn chằm chằm áp trận bên cạnh. Có mấy gia hỏa không hợp tác đã bị kéo ra ngoài hành hung một trận, còn đang bị treo trên cọc gỗ, hơi thở thoi thóp.

Đám gia hỏa Phấn Hồng Khô Lâu đều là những kẻ lõi đời, cực giỏi lèo lái theo chiều gió. Bị một đám binh đoàn vũ trang hạng nặng chính quy vây quanh, nào dám có chuyện nhúc nhích? Nhóm trang bị vũ khí đầu tiên đã được Từ Ký đưa tới, súng bắn chim của binh đoàn Vũ Yến cũng đều đã đổi sang đại pháo hết cả, sĩ khí vang dội.

Trên dưới binh đoàn Vũ Yến nhìn đám đánh thuê Phấn Hồng Khô Lâu bị Đường Sửu đại nhân giày vò tới mức chết đi sống lại, trong lòng cả bọn đều thầm dễ chịu. Nhớ đến đoạn thời gian bản thân bị giày vò, những gia hỏa này đứng bên cạnh nhìn vô cùng hăng say, hiện tại phong thủy luân chuyển, đến phiên từng người bọn họ đều cảm thấy càng ngày càng hứng thú dạt dào.

Đường Sửu đại nhân giao cho bọn họ nhiệm vụ, chính là đàn áp. Bọn họ còn hận không có nhiều tên không nghe lời hơn nữa. Bọn họ nào biết đám Phấn Hồng Khô Lâu đều là những kẻ ma cao, vừa nhìn thấy chút dấu vết lộ ra thì cả bọn đều trở nên rất kiên cường, cắn răng khổ sở chống đỡ.

Hiển nhiên đám Phấn Hồng Khô Lâu này rất rõ ràng tình thế. Dù sao cũng là chịu đau khổ, chịu khổ dưới tay Đường Sửu đại nhân còn có thể được chỗ tốt, còn rơi vào tay đám Binh đoàn Vũ Yến đang đầy hả hê bên kia, chỉ phí công sức chịu đựng đòn đau mà thôi.

Đến Aya tính khí nóng nảy như thế, cũng không dám đối nghịch với Đường Sửu đại nhân.

Yêu cầu của người điên này, quá biến thái!

Nàng chưa từng nghĩ tới phối hợp vô cùng thành thạo của Phấn Hồng Khô Lâu qua bàn tay chơi đùa của người điên này lại có thể phát triển thành một thủ đoạn mới. Chỉ là yêu cầu của người điên này cực cao, khiến người người giận sôi lên.

Khốn nạn! Tên gia hỏa này cho rằng các nàng là một đám máy móc hay sao?

Sai lệch trong quá trình phối hợp lẫn nhau không được quá một phần mười giây, đến chạy vị trí, cự ly, tốc độ di chuyển…đều được quy định cực kỳ nghiêm khắc. Cho dù có chút xíu sai biệt cũng sẽ khiến người điên này tuôn ra một trận rít gào.

Aya chưa từng nghĩ tới, có một ngày, phương thức chiến đấu mà bọn họ quen thuộc lại thay đổi hoàn toàn như vậy.

Mà khiến cho cô muốn thổ huyết chính là, căn bản đối phương đang coi bọn họ như là một vật thí nghiệm.

“Ồ…chỗ này ta tính toán có chút sai lệch, còn không đạt được tối ưu.”

“Thiết kế nơi này sai lầm rồi. Làm lại lần nữa, lần này chúng ta làm như vậy…”

“Làm lại!”

….

Nhưng mà, nếu như nói có câu nào Aya thấy là câu nói vô lý nhất thì khẳng định đó là:

“Ta có thể tính toán sai lầm, nhưng các ngươi thì không thể lười biếng được.”

Khi Đường Sửu thẳng thắn hùng hồn nói ra mấy lời này, tất cả mọi người đều sợ ngây người. Không chỉ binh đoàn Phấn Hồng Khô Lâu, mà còn cả Tạ Vũ An và binh đoàn Vũ Yến bên cạnh cũng bị câu nói vô sỉ của Đường Sửu dọa cho khiếp sợ.

Người đứng dưới mái hiên….

(Câu này đầy đủ là: Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu: ý nói dưới quyền của kẻ khác thì phải dằn lòng cam chịu.*ND)

Vốn lúc đầu binh đoàn Vũ Yến có chút hả hê đứng bên cạnh quan sát, lúc này cũng mất sạch tâm tình xem chuyện vui. Bọn họ bắt đầu đồng cảm với binh đoàn Phấn Hống Khô Lâu, đặc biệt là khi nghĩ đến sau này phải ở dưới tay một người điên biến thái như thế, mọi người bỗng cảm thấy nhân sinh chỉ còn là một mảnh u ám.

Thế giới này vốn là đen tối như thế.

Chuyện tình binh doanh được Đường Thiên ném thẳng cho Đường Sửu, sau đó hắn không quan tâm tới nữa. Không thể lãng phí thời gian được, hắn còn nhiều tu luyện chưa xong.


Thương Châu.

Từng chiếc chiến thuyền công thành lui tới tuần tra quanh Sâm Lâm Kiếm Bảo, không ngừng bắn ra từng cột sáng to lớn chói mắt. Cột sáng này đánh thẳng vào màn phòng hộ của Sâm Lâm kiếm bảo, khiến màn phòng hộ xuất hiện từng trận run rẩy lóe sáng.

Quang cầu trong Sâm Lâm kiếm bảo cũng như mưa rơi, bắn nhanh ra bên ngoài.

Thỉnh thoảng còn có vài chiếc thuyền công thành nổ tung, hình thành nên một đám tia lửa nổ tung như một đóa hoa mỹ lệ xuất hiện giữa không trung.

Sắc mặt Bộ Tử Phi đầy nghiêm trọng. Đây có thể coi là trận công chiến thảm liệt hàng đầu. Đối diện với một cứ điểm phòng thủ sâm nghiêm, ngoại trừ cường công, hoàn toàn không còn biện pháp tốt hơn. Cứng đối cứng như vậy, chính là chất đống vô số mạng người mà đi lên. Cho dù là gã thì cũng không thể nào làm tốt hơn được.

Mỗi một danh tướng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không bao giờ nguyện ý lựa chọn lấy phương thức chiến đấu như vậy.

Thế nhưng, đó chính là một trong những điều tàn khốc của chiến tranh. Nhiều khi, ngươi cũng không có nhiều cách để lựa chọn.

“Cứ tiếp tục như vậy thêm ba giờ nữa, lồng năng lượng của đối phương sẽ bị đánh nát.” Sĩ quan phụ tá đưa ra một đáp án chính xác.

Bộ Tử Phi rất hài lòng đối với vị phó thủ này của mình. Tuy nhiều khi hắn rất cứng nhắc, bảo thủ nhưng tính cách trời sinh nghiêm cẩn. Cho nên số liệu của vị phó thủ này, Bộ Tử Phi chưa từng nghi ngờ gì qua.

Chỉ là…

Gã ngẩng đầu nhìn về chiến trường hỗn loạn, than nhẹ: “Thương vong ngày hôm nay là bao nhiêu?”

“Trên sáu trăm người, là binh đoàn thứ mười hai và binh đoàn thứ mười lăm.”

Lúc Bộ Tử Phi phát cầu viện về Phồn Tinh châu. Biết được đối phương đã lập cứ điểm tại đây, đích thân Châu chủ đã hạ lệnh đưa chiến thuyền công thành đến, cùng với binh đoàn mười hai và binh đoàn mười lăm. Châu chủ cũng thừa hiểu, để binh đoàn thứ bảy tiêu hao mạng người tại một địa phương như vậy quả thực rất lãng phí, lỗ quá lớn.

Nếu trận công đồn này cần có mạng người lấp vào, thì binh đoàn pháo hôi là thích hợp nhất. Nuôi quân ngàn ngày, dùng trong chốc lát. Phồn Tinh Châu có nhiều binh đoàn pháo hôi như vậy không phải là vì để những lúc như thế này hay sao?

Hai binh đoàn pháo hôi gia nhập vào, lực lượng vây công thảm liệt của binh đoàn thứ bảy lập tức được rút ra ngoài. Binh đoàn thứ mười hai và binh đoàn thứ mười lăm nhận được tử lệnh của Châu chủ cũng không dám tiếc mạng.

Về phần thương vong, chỉ cần thắng trận này, toàn quân bọn họ không bị hủy diệt thì Châu chủ đại nhân cũng không bạc đãi bọn họ, mà sẽ bổ sung lại đầy đủ biên chế đấy. Còn nếu bọn họ sợ hãi co vòi lại, chờ bọn họ chính là lửa giận của Châu chủ. Đến lúc đó người nhà của bọn họ cũng không cách nào may mắn thoát khỏi.

Chẳng qua, thực lực của binh đoàn thứ mười hai và binh đoàn thứ mười lăm cũng không được như binh đoàn thứ bảy, cho nên thương vong cũng thoáng chốc mà tăng vọt.

“Công phá được lồng phòng vệ của đối phương, sẽ mất bao nhiêu thương vong?” Bộ Tử Phi hỏi.

“Ít nhất cũng một ngàn hai trăm người, thậm chí có khả năng mất khoảng một ngàn năm trăm người.” Sĩ quan phụ tá đáp.

“Hai chi binh đoàn này coi như phế rồi.” Bộ Tử Phi khẽ thở dài.

“Đây là sứ mệnh của bọn họ.” Biểu hiện của sĩ quan phụ tá vẫn như thường. Tác dụng của pháo hôi, chính là dùng ở chỗ này. Bằng không mà nói, hàng năm Châu chủ phí nhiều tiền của, nuôi dưỡng nhiều binh đoàn pháo hôi vậy làm gì? Binh đoàn pháo hôi chính là để làm những việc bẩn thỉu, khó nhọc, hay mạng đổi mạng thế này đấy.

Quyết định thắng bại, lại hoàn toàn dựa vào những tinh nhuệ như binh đoàn thứ bảy. Những tinh nhuệ được tạo ra bởi vô số kim tiền này, mới chính là vương giả của chiến trường.

Bộ Tử Phi cũng không dây dưa ở vấn đề này, chỉ hỏi thêm: “Mọi người nghỉ ngơi thế nào rồi?”

“Hoàn toàn khôi phục!” Tinh thần sĩ quan phụ tá rung lên: “Chúng ta đã thảo luận xong xuôi lộ tuyến tiến công. Chỉ cần chờ lồng năng lượng bị phá thì chúng ta sẽ thừa cơ tiến vào, nhanh chóng đoạt lấy quyền chủ động.”

“Ồ…Lộ tuyến tiến công của các ngươi, quyết định ra sao?” Bộ Tử Phi cười hỏi. Mấy vấn đề này gã thường ném lại cho đám sĩ quan cấp dưới giải quyết. Như vậy có thể giúp gã giải quyết một vài chuyện vụn vặn, mặt khác cũng là một cách tốt để rèn luyện đám sĩ quan tầng trung này.

“Chúng ta tiến hành quan sát và tính toán các cứ điểm hỏa lực, rồi cuối cùng lập ra bản đồ phân bố hỏa lực của bọn họ. Phát hiện ra bọn họ có ba chỗ có hỏa lực yếu hơn mấy chỗ khác. Hơn nữa, khi chúng ta thôi diễn lại thì phát hiện bọn họ chỉ có thể phát huy được không tới sáu thành uy lực của quần cứ điểm này. Còn thêm một điều đặc biệt nữa, là sức chiến đấu của bọn họ đang ngày được tăng lên. Căn cứ vào những đặc điểm này, kết quả chúng ta tính toán thì, thứ nhất là trong đám cứ điểm này vô cùng có khả năng chỉ là một đám lính mới, hoặc là có khá nhiều người là lính mới. Thứ hai, nhân thủ bọn họ không đủ, kết quả này có được từ công tác thống kê số lần công kích của bọn họ trên mỗi khu vực, từ đó chúng ta đưa ra được kết luận này.”

Vẻ mặt của tay sĩ quan phụ tá kích động. Binh đoàn thứ bảy đã gặp phải tổn thất lớn chưa từng có từ trước tới nay, mấy người bọn họ đều ôm một bụng uất nghẹn. Để tìm được kẽ hở của đối phương, bọn họ đã phải áp dụng một phương pháp vô cùng ngu ngốc là sắp xếp từng người thực hiện công tác thống kê tại từng khu vực một.

“Làm không sai.” Bộ Tử Phi vỗ vai tên sĩ quan phụ tá, vẻ mặt vui mừng. Đám gia hỏa này cuối cùng cũng phát triển đến mức này.

Hai suy đoán này gã đã phát hiện từ trước. Đối phương có rất nhiều tay lính mới, điểm này gã gần như phát hiện được trong lần thăm dò thứ hai, đến lần phát động tấn công thăm dò thứ ba, gã mới chắc chắn được. Còn vấn đề đối phương không có đủ nhân thủ là do gã nghiên cứu quần cứ điểm mà kết luận ra. Rất hiển nhiên, đối phương phát huy uy lực kém quá xa so với uy lực thực sự của quần cứ điểm trên lý luận.

Gã gần như có thể tưởng tượng ra mọi chuyện trong quần cứ điểm đó. Một gã tướng lĩnh xuất sắc, chỉ huy một đám gà mờ.

Rầm rầm rầm!

Từng đợt công kích, đủ loại ánh sáng lóe lên, không ngừng rơi vào màn sáng phòng hộ, ánh sáng chói mắt đan xen với từng chùm tia lửa nở ra trên không trung.

Mặt trời chiều như bị nhuộm một màu máu.

Đến tối thì cũng là lúc chiến đấu thảm liệt nhất. Màn phòng hộ của quần cứ điểm đã mỏng như tờ giấy, đám chiến thuyền công thành dày đặc chi chít lúc đầu cũng chỉ còn lác đác vài cái.

Hai bên tựa như hai kẻ võ giả khắp người nhuộm đầy máu, ngươi chém ta một đao, ta đâm ngươi lại một kiếm. Không lảng tránh, không tránh né, chỉ có máu me bắn tung tóe ra.

Binh đoàn thứ bảy đang đứng quan chiến cũng bị tràng cảnh thảm liệt của chiến trường dọa chấn động.

“Chỉ còn lại hai trăm người.” Giọng nói của sĩ quan phụ tá khô khốc. Con số thương vong đã vượt qua dự tính của hắn rất nhiều, còn trên bầu trời cũng chỉ còn lại bốn chiếc chiến thuyền công thành như cô linh, lảo đảo tựa như tùy thời có thể rơi xuống.

Một viên đạn uể oải yếu ớt rơi xuống màn phòng hộ trên không.

Ầm!

Màn sáng phòng hộ của quần cứ điểm ầm ầm tan vỡ. Sau một khoảnh khắc tĩnh lặng thì tiếng hoan hô vang lên rung trời.

"Đệ thất binh đoàn, đi tới!"

Bộ Tử Phi không chút do dự, quyết đoán hạ lệnh. Sau lưng hắn, toàn bộ binh đoàn bay lên trời. Bọn họ hoàn toàn không lưu lại bất kì lực lượng dự phòng gì cả!

Bên trong Sâm Lâm bảo kiếm, hương đoàn Bảo Quang ngả trái nghiêng phải, tiêu hao quá độ khiến tất cả đều rơi vào hôn mê.

"Đến lượt các ngươi rồi!" Binh nhả ra một vòng khói ra khoảng không trước mắt, mặt mũi có chút mệt mỏi rã rời.

"Tất thắng!" Tỉnh Hào nâng Thánh Huyết ẩm trong tay lên, trịnh trọng thi lễ với Binh. Một luồng hỏa diễm tươi đẹp từ đỉnh tháp gào thét bay ra, ầm ầm lao đến Tỉnh Hào, hóa thành diễm hỏa phủ kín khắp bầu trời. Rồi tích tắc đó, hỏa diễm hóa thành một bộ giáp đỏ tươi, đại kiếm nộ giáp, anh hào trọng ca.

“Xin yên tâm.” Hạc mỉm cười khom người. Một luồng khói đen bay ra khỏi đỉnh tháp, quấn quanh người Hạc, hóa thành một áo choàng màu đen, phần phật trong gió. Cẩm y bội kiếm, công tử dạ hành.

“Tất cả một thương đâm chết!” Lăng Húc hừ lạnh. Một luồng sáng bạc từ không trung bay tới, đâm sầm vào người hắn. Ánh bạc biến ảo bên ngoài thân hình hắn, chốc lát đã hóa thành một bộ lân giáp màu bạc. Ngân giáp ngân thương, áo bào trắng dũng nghĩa.

Trong tiếng giết rung trời. Ba người từ từ đi ra.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top