[Help] Bất Bại Chiến Thần_đại công cáo thành

hoangtruc

Phàm Nhân
*Thiên Tôn*
Ngọc
47.148,92
Tu vi
0,00
@nhatchimai0000 Trả chương. Toàn đọc cv nên ko nhớ tên nhân vật có hợp với bản dịch ko, anh chỉnh lại nhé.
Chương 614: Ưu thế

Đường thiếu niên vô cùng hung tợn ném thẳng một quả đại bom như thế vào Bạch Sa thị, chớp mắt sau đó cũng đã quên mất chuyện tình này.

Ai nha, không phải đã giao tiền rồi sao?

Không phải các ngươi đã nói cái giá này là rất cao rồi sao? Phương pháp này rất có hiệu quả sao? Ha, có hiệu quả là được rồi. Được rồi, được rồi, thiếu niên rất bận rộn, rất giàu có, rất nhiều chuyện quấn thân, các ngươi không hiểu được phiền não của thiếu niên đâu!

Hiện tại, phiền não của Đường Thiên chính là, trả tiền!

Có tiền tiêu xài thoải mái như thế rất dễ chịu, cũng rất có khí phách. Mấy trăm ức bỏ ra trong nháy mắt, thế nhưng đều là mượn mà có. Đường Thiên đành liều mạng thúc dục Binh luyện chế hắc kim nhanh thêm một chút, nhanh chóng đem hắc kim tới trả nợ a. Binh nghe thấy Đường Thiên đang thiếu nợ tới mấy trăm ức, tức giận đến thiếu chút nữa là thổ huyết.

Đường Thiên lo lắng chuyện trả tiền, thế nhưng Từ Tấn lại không chút lo nghĩ. Đường Thiên có cả một quặng mỏ hắc kim, còn lo thiếu tiền? Chẳng qua Đường Thiên treo giải thưởng cũng khiến hai mắt gã sáng ngời, rất là hưng phấn.

Thương gia vũ khí, ghét nhất chính là hòa bình!

Thủ đoạn của Đường Thiên đơn giản thô bạo khiến người khác phải giận điên, đánh nát hết tất cả mọi quy củ, cứ vậy mà hô mưa gọi gió. Nhờ Đường Thiên ban tặng mà thị trường hoàn toàn không yên ổn, hỗn loạn cực độ, người người mua vũ khí trang bị, sinh ý của Từ Ký vô cùng sôi động.

Có thêm vài người như vậy nữa thì thật tốt. Nói không chừng năm nay y còn có thể sớm hoàn thành chỉ tiêu nhiệm vụ được đặt ra.

Trong lòng Từ Tấn rất phấn chấn, nhàn rỗi vô sự, bèn chạy đến chỗ Đường Thiên lắc lư. Bản thân y cũng rất hiếu kỳ đối với thân thế của Đường Thiên đấy.

Từ khi vào biệt viện của Lăng gia, vì thu thập tin tức của mười ba gia tộc mà Lý Tra Đức bận rộn vô cùng. Hiện tại người nào cũng biết sau lưng Lý Tra Đức là một tên thổ hào, cho nên toàn bộ giới buôn lậu tinh tình báo Bạch Sa đều trở nên sôi động hẳn lên. Rất nhiều kẻ cảm thấy Đường Thiên người ngốc tiền nhiều, định đục nước béo cò, bèn tìm đến gặp Lý Tra Đức.

Lý Tra Đức còn chưa hợp cách làm một gã nhân viên tình báo thông thường, thế nhưng bản thân y lại có lý giải về mười ba gia tộc còn thâm sâu hơn rất nhiều người. Cho nên, tin tức gì đáng giá, tin tức gì không đáng, y chớp mắt là phân biệt được.

Sau một lượng lớn người gặp trắc trở, thì danh tiếng của Lý Tra Đức cũng vang dội khắp giới này.

Từ Tấn luôn chú ý quan tâm đến mọi chuyện nên tất nhiên cũng rõ ràng hết thảy. Y rất khách khí chào hỏi Lý Tra Đức. Người có năng lực luôn luôn giành được sự tôn trọng.

Từ Tấn chuẩn bị đi tìm Đường Thiên thì nghe nói tên gia hỏa này lại đang tu luyện. Thật sự là hắn vẫn giữ được bình tĩnh a, đến lúc này mà còn có tâm tình tu luyện!

Mới quẹo vào nội viện thì y đột nhiên nhìn thấy một tiểu tử trẻ tuổi đang lẩm bẩm một bên. Gã nói năng lẩm bẩm, hồn nhiên vong ngã.

Từ Tấn thấy tiểu tử này tương đối quen mắt, một lúc sau mới phản ứng ra, tiểu tử này lại rất giống Lý Tra Đức. Lúc này y mới nhớ ra trong đội ngũ của Đường Thiên còn có một tên Lý Tra Đức con.

Vốn Từ Tấn không dự định quấy rầy Lý Tra Đức con, nhưng lúc y vô ý nghe thấy trong lời của tiểu tử này có đề cập đến chữ “hồn” thì y không khỏi ngừng chân, tỉ mỉ lắng nghe.

Nghe một hồi, y cũng hiểu ra vài phần, hẳn tên Lý Tra Đức con này đang nghiên cứu về hồn.

Y không khỏi cười, trong lòng cũng không cho là phải. Từ sau khi Quang Minh châu quật khởi, nghiên cứu về hồn gần như trở thành loại nghiên cứu thịnh hành nhất, thế nhưng Từ Tấn lại biết cái hố sâu này lớn như thế nào đấy. Vô số người lao đầu vào, nhưng đến giờ không có người nào bò lên qua.

Rất đơn giản, hồn vật rất đắt đỏ, còn rất hiếm có.

Tuy không biết Quang Minh châu làm sao giải quyết được vấn đề này, nhưng hiển nhiên người khác không thể giải quyết được đấy.

Chẳng qua Lý Tra Đức con lẩm bẩm vài điều khiến Từ Tấn có chút hứng thú. Lý giải của y về hồn thâm sâu hơn người bình thường rất nhiều, vì vậy mà hai người rất vui vẻ mà thảo luận cùng nhau.

Lý Tra Đức con gặp được đồng đạo thì vô cùng kích động. Lập tức gã mời Từ Tấn tới tham quan phòng thí nghiệm của mình.

Từ Tấn vui vẻ đi theo, nói chuyện với nhau một lúc nhưng Lý Tra Đức con có rất nhiều ý tưởng khiến hai mắt y sáng ngời, thậm chí y còn động tâm dự định giúp đỡ gã nghiên cứu.

Nhưng khi y tiến vào phòng thí nghiệm của Lý Tra Đức con, nhìn thấy hồn vật đầy ngăn tủ, hai mắt lập tức trợn tròn cả lên.

Hồn vật!

Trong thời kỳ này, cục gạch có hồn cũng trở thành bảo vật. Quang Minh Châu dựa vào cái gì quật khởi? Chính là hồn, hồn có rất nhiều chỗ tốt. Trực tiếp nhất chính là thông minh. Nếu Thánh giả có thể sinh hồn thì hoàn toàn có thể thành Thánh hồn, tự mình có thể thôi diễn pháp tắc! Cơ quan có hồn, sẽ trở nên càng cường đại, nó sẽ càng thông minh hơn, thậm chí còn tự mình cường hóa.

Từ Tấn phục hồi lại tinh thần, nhưng hai mắt y thì lại đỏ lên rồi.

Sau khi biết được…hồn vật này là do Đường Thiên cấp thì Từ Tấn co cẳng mà chạy đi, nhào tới trước mặt Đường Thiên, yêu cầu mua hồn vật.

Đường Thiên giật nảy người. Hắn không có ý định bán hồn vật, vì nếu có hồn vật xuất hiện trên thị trường thì khác nào nói cho Quang Minh châu biết có người từ Thiên Lộ đến hay sao? Hiện tại khiến Quang Minh Châu chú ý, tuyệt đối chính là hành vi đi tìm chết.

Đối với yêu cầu bảo mật của Đường Thiên, Từ Tấn rất sảng khoái đồng ý. Hơn nữa, sau khi biết Đường Thiên cự tuyệt bán hồn vật ra ngoài, thì y đã bày tỏ nguyện vọng có thể gia nhập vào nghiên cứu của Lý Tra Đức con.

Đường Thiên suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Mặt mũi của chủ nợ, ít nhiều cũng nên cấp cho người ta một chút a.

Từ Tấn mừng rỡ như điên. Y biết rõ nghiên cứu của Lý Tra Đức con này có tương lai rộng lớn đến mức độ thế nào, đây cũng chính là khoản đầu t.ư quan trọng nhất trong cuộc đời y. Rồi y đóng gói toàn bộ phòng thí nghiệm của Từ Ký, chuyển đến đây hết. Sau đó y còn đem tích trữ của bản thân trong nhiều năm này, toàn bộ đầu t.ư vào phòng thí nghiệm của Lý Tra Đức con.

Y còn lưu tâm đến chuyện không nói tin tức này cho Từ Ký, mà chỉ là khoản đầu t.ư của chỉ cá nhân y.

Y càng thêm hiếu kỳ về thân phận của Đường Thiên. Có nhiều hồn vật như vậy khiến y không thể phủ nhận những suy đoán lúc ban đầu về hắn được.

Những biểu hiện khác thường trong những ngày này của Từ Tấn lập tức khiến bọn người Bạch Việt đầy quan tâm.

Tam Hồn thành.

“Cái này là vũ khí chiến hạm, chỉ chuyên dùng trên chiến hạm. Chiến hạm của bọn họ có uy lực phi thường cường đại. Nếu chúng ta không có chiến hạm, nhất định sẽ phải chịu thiệt. Hơn nữa ta còn phát hiện Linh năng lượng thể và chiến hạm như tuyệt phối của nhau vậy. Ta không cách nào kéo được một chiến hạm về đây, nhưng cũng mua được một vài bản vẽ. Còn có thêm…mấy vũ khí chiến hạm này, ngươi cũng cần tập trung nghiên cứu vào chúng nó.”

Đường Thiên nói với Tái Lôi.

Ánh mắt Tái Lôi đã bị vũ khí chiến hạm hoàn toàn hấp dẫn. Loại vũ khí này có phong cách hoàn toàn khác biệt với ở Thiên Lộ, tản ra một lực mê hoặc trí mạng.

Đường Thiên dứt khoát biểu diễn kiếm pháo Tổ ong một lần. Uy lực khủng bố của nó khiến tất cả mọi người đều giật mình.

Sắc mặt mọi người cũng chuyển sang vẻ không thật tốt lành gì, nếu bọn họ bị những binh đoàn công kích như vậy. Dường như hoàn toàn không có lực chống trả.

“Công kích thật mạnh!” Đường Sửu thì thào tự nói. Đột nhiên hắn nghĩ ra một vấn đề: “Quang Minh võ hội có loại chiến hạm này hay không?”

“Không có. Nếu như bọn họ có thì còn ai chống đỡ được bọn họ?” Đinh Đang trả lời đầy chắc chắn. Sau đó nàng lập tức trầm ngâm: “Điều đó cho thấy giữa Thánh điện và Quang Minh châu hẳn là có thể liên lạc được với nhau nhưng không thể qua lại hai bên được. Nếu vậy mà nói, cái gọi là phòng thí nghiệm về hồn của Quang Minh châu chắc hẳn là ở Thánh Điện!”

“Không sai.” Đường Sửu nhanh chóng phục hồi tinh thần: “Ngược lại thì chúng ta có ưu thế lớn hơn nhiều. Chúng ta có thể đem phòng thí nghiệm về hồn đặt tại Thánh Vực, đem bí bảo hồn bảo đưa đến Thánh Vực, lại có thể đưa tài liệu đến Thiên Lộ, chế tạo thuyền chiến tại Thiên Lộ. Chỉ cần chúng ta nghiên cứu ra chiến hạm là có thể trực tiếp giết chết Quang Minh võ hội và Thánh điện, cộng thêm Linh năng lượng thể của chúng ta, không ai có thể ngăn cản được chúng ta. Có bí bảo hồn bảo, đại nhân cũng chiếm được hết ưu thế tại Thánh vực”

Lời nói của Đường Sửu khiến tâm thần mọi người đều rung động.

“Thời gian, quan trọng nhất là thời gian. Chúng ta phải tranh thủ trước khi Tinh môn mở ra mới có ý nghĩa. Một khi tinh môn đã mở ra thì ưu thế của chúng ta cũng lập tức biến thành số không.”

Bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm trọng.

Đột nhiên Tái Lôi nở một nụ cười bình thản, nhưng lời nói lại vô cùng khí phách: “Không phải liều sao? Chẳng phải chúng ta là một đường liều mạng mà đi tới đây sao? Mà nói thêm, ưu thế chúng ta lúc này lớn như vậy, so với trước đây đã tốt hơn không biết bao nhiêu rồi!”

Lo lắng trong lòng mọi người cũng bị quét sách không còn sót lại, sĩ khí đại chấn.

“Không sai! Điều kiện của chúng ta quá tốt so với trước đây rồi!”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

….

Nhìn mọi người ai nấy đều đầy phấn chấn, Đường Thiên bỗng nhiên cảm thấy thiếu niên không có phiền não rồi.

Tại một trà lâu cách không xa biệt viện của Lăng gia, Từ Tấn bị chú cháu Bạch gia lôi tới uống trà.

Bạch Việt cười khổ: “Tên gia hỏa này cũng quá điên cuồng rồi! Nếu như ta đem binh đoàn bán cho hắn xong, với tính khí của gia hỏa này, nếu ai đến gây chuyện với hắn, phỏng chừng hắn trực tiếp dẫn người tới san bằng đối phương mất.”

Vẻ mặt Bạch Hiểu cũng thể hiện rõ sự băn khoăn. Đường Thiên treo giải thường, hoàn toàn phá vỡ nhận thức của y. Làm thịt đối phương là đúng, nhưng mà phải mưu kế ra sao chứ? Thủ đoạn ra sao? Bố cục thế nào? Không có bất kì cái gì cả, trực tiếp dùng tiền đập chết đối phương…

Đây là cái kiểu chơi gì vậy?

Vừa nghĩ tới sau này nếu có người nào lại chọc tên gia hỏa này, hắn không nói hai lời mà chỉ ném ra mấy trăm ức treo giải thưởng. Chờ đợi địch nhân của hắn chính là từng tràng ám sát liên miên không dứt, mãi mãi không nhìn thấy ánh mặt trời.

Mấu chốt chính là, hỏng quy củ a. Thế gia chúng ta không thể chơi như thế a. Tiền thì mọi người đều có a, nhưng làm vậy thì sẽ chỉ trở thành công địch của tất cả mọi người.

“Vậy thì có liên quan gì tới chúng ta?” Mấy chuyện lo lắng Đường Thiên phá tan gì đó, Từ Tấn lại không cho là đúng: “Dù sao chỉ cần trả thù lao, ta sẽ bán cho hắn, có xảy ra chiến tranh ta cũng không sợ.”

“Ngươi là kẻ buôn bán súng ống đạn dược!” Vẻ mặt Bạch Việt khinh bỉ nói.

“Không sai! Ta làm cái nghề này mà!” Tinh thần Từ Tấn rung lên: “Bá phụ lo lắng hắn gây họa sao? Không việc gì, bá phụ cứ đem danh ngạch binh đoàn giao cho ta. Ta đi mua.”

Từ Tấn đang vắt hết óc tìm mưu kế nhằm lấy lòng Đường Thiên. Trong đầu y lúc này, chỉ toàn là những hồn vật kia. Thế nhưng y cũng thừa hiểu đây là một trận đánh cuộc lớn. Nếu thắng, có thể mong chờ nửa đời sau của y, mà không phải, mấy đời gia tộc y được thịnh vượng. Một cái bắp đùi to như vậy, nếu bỏ lỡ, tuyệt đối sẽ phải hối tiếc cả đời.

Không thích hợp!

Phi thường không thích hợp!

Hai người Bạch Việt và Bạch Hiểu liếc nhìn nhau. Bạch Hiểu bật cười ha ha: “Rước lấy họa là chuyện chắc chắn rồi. Chẳng qua muốn lấy được thứ tốt trong tay Mãnh lão đệ thì cũng không dễ dàng. Không phải mãnh long không vượt nổi sông, thế nhưng mà Mãnh lão đệ lại chính là mãnh long mạnh đến không thể mạnh hơn được a! Binh đoàn ta cấp cho Mãnh lão đệ đang trên đường tới đây rồi.”

Từ Tấn thế nhưng lại là một kẻ thành tinh, cho nên nhanh chóng thu lại sắc mặt, rồi cười ha hả nói: “Quả nhiên Bạch bá bá giao thiệp rộng rãi.”

Từ Tấn quanh co, trơn trượt không nắm bắt được, căn bản không lộ ra lấy nửa điểm bên trong. Hai chú cháu Bạch gia cũng hết cách.

“Tin tức gần đây nhất cũng không phải tốt lắm.” Bạch Hiểu trầm giọng nói: “Thị trường quá loạn, có đủ loại tin đồn. Mấy ngày này còn có nhiều vụ án mạng nghiêm trọng xảy ra, rất nhiều người chĩa mũi giáo vào Mãnh huynh, cho rằng hắn làm hỏng quy củ.”

“Có người muốn đối phó hắn.” Kinh nghiệm của Từ Tấn dày dạn, không chút do dự nói: “Chắc là Hà Anh, tên đó có hiềm nghi lớn nhất.”

“Đúng vậy.” Bạch Việt than thở: “Bạch Sa châu gần đây luôn không yên tĩnh, hi vọng Mãnh lão đệ sẽ không bị kéo vào.”

Từ Tấn lộ ra vẻ cười khổ: "Bá phụ ngài nói trúng rồi."

Hai chú cháu Bạch gia sửng sốt, vội nhìn theo ánh mắt của Từ Tấn. Lập tức sắc mặt hai chú cháu cùng đại biến.

"Đại công tử!"

"Lăng Hạ!"

Lăng Hạ và đại công tử, xuất hiện ngay cửa vào biệt viện của Lăng gia.
 

Hàn Lâm Nhi

Phàm Nhân
Ngọc
947,38
Tu vi
0,00
@nhatchimai0000 cầu biên ạ, e chưa đọc truyện

609: Hắc Kim giao dịch

Chỉ sau một đêm, tin tức về cuộc chiến tại Bạch Lâu đã lan ra khắp thành Bạch Sa.

Hà Anh chiêu mộ được Ngân Dực kiếm khách Kiều Diệc An về dưới trướng làm danh vọng tăng lên nhiều. Đồng thời Mãnh Nam vừa có thể làm trọng thương Thiết Thủy chi quyền Tây Áo, lại ngăn được một kiếm của Kiều Diệc An làm Lăng Hạ, kẻ sắp đảm nhiệm chức vị Binh đoàn trưởng Binh đoàn số năm càng thêm uy vọng.

Trong lúc nhất thời, mạch nước ngầm tại thành Bạch Sa khuấy động mãnh liệt.

Trên sân huấn luyện, Đường Thiên mồ hôi đầm đìa, mắt nhìn thẳng phía trước, từ từ thu lại nắm tay.

Bạch Hiểu, Bạch Việt và Tần Ngữ Nhiên đều hiểu ý, không ai liên tiếng quấy rầy hắn cả.

Trong mắt Tần Ngữ Nhiên hoàn toàn là sự thưởng thức mị lực khôn cùng của một nam nhân khi tập trung cao độ, thân thể của Đường Thiên lại cường tráng, lúc này lấm tấm mồ hôi, càng toát lên vẻ đẹp mạnh mẽ. Còn Bạch Hiểu thì cảm khái và bội phục, y không ngờ gia hỏa này lại chăm chỉ như thế, bất kỳ lúc nào y tới tìm cũng thấy hắn đang hăng say luyện tập, giống như chưa bao giờ biết mệt mỏi. Bạch Việt lại đơn thuần hiếu kỳ mà thôi, gã nhìn cách Đường Thiên tu luyện, không khỏi dậy lên chút nghi ngờ, bởi theo gã thấy thì những chiêu thức mà Đường Thiên tu luyện chỉ là cơ sở, hoàn toàn không thấy cái gì gọi là ly kỳ cả. Nếu là người khác tu luyện, chắc gã sẽ chỉ cười nhạt, thế nhưng đối phương lại là một cường giả có thể làm Tây Áo bị trọng thương, chống lại Kiều Diệc An thì nhất định là do gã không hiểu kỹ mà thôi.

Vù vù vù, Đường Thiên kết thúc động tác sau cùng, mệt tới mức sắp thoát lực tới nơi. Tuy rằng vũ kỹ cơ sở của hắn không tiêu hao nhiều thể lực lắm, nhưng việc khống chế linh diễm lại cực kỳ tốn thể lực và tinh thần.

"Sao mới sáng sớm mà mọi người đã tới vậy?" Đường Thiên uể oải hỏi.

Tần Ngữ Nhiên cười: "Ngữ Nhiên đã nghe sự tích quang vinh của Mãnh đại ca tối qua tới mức lỗ tai sắp chai ra rồi, nhưng tiếc là không được tận mắt chứng kiến, nên đành phải tới từ sớm để chúc mừng Mãnh đại ca!"

"Ha ha ha ha! Thế à? Mọi người đều biết rồi à? Ta lợi hại chứ?" Vừa nghe thế, Đường Thiên đã hào hứng trả lời, nhưng vừa nói xong hắn đã chép miệng lẩm bẩm: "Tiếc là chỉ đánh được một chiêu với Kiều Diệc An. Gia hỏa này còn mạnh hơn ta, nhưng ta đã nghĩ ra cách đối phó với hắn rồi."

Bên kia, Bạch Hiểu và Bạch Việt liếc nhau, không nhịn được cảm thấy sợ hãi.

Đôi mắt Tần Ngữ Nhiên sáng lên: "Ta biết nhất định Mãnh đại ca sẽ có biện pháp mà!"

"Đương nhiên!" Đường Thiên chẳng thèm khiêm tốn, đắc ý tới mức lỗ mũi sắp nghếch lên tận trời, hắn quay mặt sang hỏi Bạch Hiểu: "Thế còn Tiểu Bạch đến đây vì chuyện gì?"

Bạch Hiểu sờ mũi: "Ta tới vì Băng Lam chi thương, nghe nói ngươi bán cho Từ Ký rất nhiều nên ta thấy lo lắng nên mới tới. Từ Ký quá mạnh mẽ, ta kém hơn hắn một chút nên cũng không dám yêu cầu cao, người khác ăn thịt còn ta chỉ ăn canh cũng được. Ngươi bán cho ta một chút nhé!"

"Không thành vấn đề!" Đường Thiên vui vẻ nói: "Ngươi muốn lấy bao nhiêu?"

"Không cần nhiều, cứ bốn tỷ vân tệ là được." Bạch Hiểu nghiêm mặt.

"Năm trăm cân ư? Được!"

Đường Thiên đồng ý ngay làm Bạch Hiểu cảm giác không tin được lỗ tai của mình. Gã chỉ nghe một tiếng "Phanh" vang lên, một bó Băng Lam chi thương to bay vèo xuống trước mặt Bạch Hiểu. Đường Thiên khí phách nói: "Ngươi đếm đi."

Bạch Hiểu trợn mắt nhìn, một lát sau mới cười khổ nói: "Quả nhiên khi cần dùng đến tiền mới hận là quá ít."

Bạch Việt chỉ nhìn qua một cái rồi quay đi. Gã thấy hứng thú với vấn đề khác hơn, bèn ôn hòa hỏi: "Tiểu Mãnh à, vừa nãy ta nhìn ngươi tu luyện, tất cả đều là các chiêu thức cơ bản. Bá bá đầu óc hồ đồ, ngươi hãy nói về đạo lý của chuyện này được không?"

Tần Ngữ Nhiên nghe thế thì ngạc nhiên vô cùng, Bạch Việt là ai chứ? Rõ ràng là một danh tướng nổi tiếng!

Thế mà y lại đi hỏi Mãnh đại ca về vấn đề tu luyện!

Còn Đường Thiên lại chẳng thấy có gì lạ, hắn trả lời rất hiển nhiên: "Bởi gì chúng đơn giản đấy!"

"Đơn giản?" Bạch Việt sửng sốt: "Nhưng ngươi không thấy uy lực của chúng quá nhỏ à?"

"Uy lực nhỏ?" Đường Thiên liếc mắt nhìn Bạch Việt, lắc đầu: "Đâu phải cứ đơn giản là uy lực nhỏ chứ?"

Đơn giản nhưng uy lực lại không nhỏ ư?

Bạch Việt nghe thế thì sững sờ, y định phản bác nhưng lại cảm thấy những lời này có ý gì đó. Thế nên trong lúc nhất thời, y cứ ngơ ngác đứng như vậy một hồi.

Bạch Hiểu chọn xong rồi mới lưu luyến nhìn số Băng Lam chi thương còn lại.

Đường Thiên thấy vẻ mặt tiếc nuối của Bạch Hiểu, chỉ cười ha ha, tay đẩy số Băng Lam chi thương còn lại tới trước mặt Bạch Hiểu: "Đây, tất cả đều cho ngươi!"

Mọi người đều bị hành động của Đường Thiên làm giật nảy mình, nửa bó còn lại cũng phải bốn năm trăm cân mà...

Bạch Hiểu ngẩng phắt lên. Chỉ thấy đôi mắt Đường Thiên vô cùng chân thành nhìn y. Y nhìn Đường Thiên vài giây rồi cười: "Ta sẽ không khách khí với đám giàu có đâu."

Nói xong, gã cất cả bó Băng Lam chi thương vào túi.

Đường Thiên cũng cười, vẻ mặt vẫn như cũ. Tính cách của tên Tiểu Bạch này cũng tạm được, còn Băng Lam chi thương thì không là vấn đề, bởi hắn có nhiều lắm rồi.

Tần Ngữ Nhiên cũng bị Đường Thiên làm hoảng sợ, kể cả kẻ từng trải sự đời như Bạch Việt cũng giật mình. Y nhìn chằm chằm Đường Thiên, nhưng lại chẳng thấy chút miễn cưỡng nào, không khỏi thầm than, một người tiện tay quẳng bốn tỷ đi mà không thèm chớp mắt, phong thái này quả không phải ai cũng có.

Nhưng đúng lúc này, chợt Hán Sâm vào thông báo: "Đại nhân, Từ lão bản tới."

Từ Tấn đi vào, thấy đám người Tần Ngữ Nhiên đứng đó thì cảm thấy ngoài ý muốn: "Không ngờ lại có thể gặp Ngữ Nhiên tiểu thư, Bạch tướng quân và Bạch công tử, tại hạ Từ Ký Từ Tấn, kính chào chư vị."

Từ Ký là một trong số vũ khí thương nối tiếng trong thiên hạ, thế lực to lớn, người thường có thể không biết nhưng đám Bạch Việt thì đương nhiên đã từng nghe qua.

Vốn dĩ Từ Tấn đang đoán già đoán non về thân phận của Đường Thiên, nhưng khi thấy đám người Tần Ngữ Nhiên vẫn không khỏi giật mình. Tiểu thư Ngữ Nhiên nổi tiếng kiêu ngạo, rất ít khi thấy nàng tỏ vẻ kính trọng như thế với ai, còn thế lực Bạch gia bên kia cũng chẳng thua Từ gia bọn họ bao nhiêu.

Từ Tấn gã chỉ là một chưởng quỹ nho nhỏ của phân nhánh Bạch Sa, còn Bạch Việt là võ tướng đệ nhất của Bạch gia, thế nên trước mặt Bạch Việt, gã chỉ có thể hành lễ vãn bối.

Chào hỏi xong, Từ Tấn nói với Đường Thiên: "Mãnh tiên sinh, tại hạ tới vì hắc kim. Tệ điếm mong rằng có thể mua hắc kim đồng thời mong muốn Mãnh tiên sinh trở thành nhà cung cấp ổn định loại nguyên liệu này, dù là bao nhiêu chúng ta cũng mua."

"Ồ, vật mà có thể lọt vào mắt Từ Ký thì không thể coi thường được, không biết có thể cho ta xem không?" Bạch Việt hiếu kỳ hỏi.

Thực ra khi thấy nhóm người Bạch Việt, Từ Tấn đã biết hôm nay mình có nguy cơ mua bán không thuận. Mặc dù hắc kim là đồ tốt, thế nhưng Từ Tấn lại là thương nhân, đương nhiên muốn mua thấp bán cao. Lần trước gã dò ý Đường Thiên thì có vẻ đối phương vẫn chưa biết giá trị chân chính của hắc kim.

Đường Thiên đưa một khối hắc kim cho Bạch Việt.

Bạch Việt nhận hắc kim, xem xét một cách tỉ mỉ, sắc mặt không chút biến hóa, nhưng khi y vừa đưa chút năng lượng vào thì chợt biến sắc. Mãi nửa phút sau, y mới bình tĩnh nói: "Thứ tốt! Nếu ta không đoán sai thì nó có thể nhận được một lượng năng lượng khá lớn."

Từ Tấn nghe vậy không khỏi cảm thán một tiếng. Gã xác định chuyến đi này của mình thất bại rồi. Song gã vẫn thấy bội phục Bạch Việt, điều vừa rồi gã phải mất bao công sức trong phòng thí nghiệm mới biết được, còn Bạch Việt thì chỉ qua loa một lúc cũng phát hiện ra, phần kinh nghiệm và ánh mắt này quả là không phải ai cũng có.

"Tướng quân tuệ nhãn như đuốc!" Từ Tấn đành kiên trì nói: "Qua sự kiểm tra và đo lường của chúng ta, nó có khả năng chịu tải còn mạnh hơn đá hoa cương, nhưng hơi kém hơn năng ngọc!"

Bạch Việt giật mình, đôi mắt sáng lên, y nói nhanh: "Những... hắc kim này chúng ta bao hết!"

Từ Tấn không chút thoái nhượng: "Sao ngài có thể cậy già bắt nạt trẻ như vậy? Việc đoạt đồ trong bát vãn bối này không phải phong cách mà một trưởng bối nên có!"

"Trong bát ngươi ư? Trong bát ngươi từ khi nào?" Bạch Việt lắc đầu.

Từ Tấn lạnh lùng: "Ý của ngài là gì?"

Bên kia, Đường Thiên ngơ ngác nhìn vẻ giương cung bạt kiếm của hai người.

Bạch Hiểu thấy vậy vội giải thích: "Vật có thể thừa nhận càng nhiều năng lượng thì càng thích hợp chế tác vũ khí chiến hạm. Mà thứ quý nhất trên chiến hạm là vũ khí, mà năng ngọc lại là loại tài liệu tốt nhất để chế tác vũ khí chiến hạm cấp bạch ngân, song giá cả lại quá đắt, mỗi mét khối tới tận hơn năm trăm triệu, mà sản lượng lại ít. Một chiếc chiến hạm nhiều vũ khí như thế cơ mà, xem ra lần này ngươi kiếm lớn rồi."

Đường Thiên tỏ vẻ đã hiểu: "Thế rốt cuộc cái này giá bao nhiêu?"

Từ Tấn nói nhanh: "Từ Ký đồng ý lấy giá mỗi khối là ba trăm triệu, có bao nhiêu mua bấy nhiêu. Bạch tướng quân, theo vãn bối thì ngài không có nhiều tiền như vậy."

Bạch Việt vẫn cười: "Đúng thế, nhưng giao tình giữa tiểu Mãnh và tiểu Bạch đâu thể lấy tiền ra đong đếm được?"

Từ Tấn tái mặt.

Vừa nói tới đây, chợt Bạch Việt đổi hướng: "Muốn ta buông tha cho việc mua bán này cũng dễ thôi, vốn dĩ Bạch gia chúng ta không có nhiều hứng thú lắm với việc chế tạo vũ khí. Thế nên chỉ cần Từ Ký có thể bán chiến hạm hắc kim với giá ưu đãi cho chúng ta thì ta sẽ cân nhắc."

Từ Tấn nói ngay: "Giảm giá còn tám mươi lăm phần trăm."

Bạch Việt lạnh lùng cười: "Tiểu Từ không có thành ý rồi. Lợi nhuận chế tạo vũ khí đâu có ít như vậy chứ?"

"Tám mươi phần trăm!" Từ Tấn đau lòng nói.

Bạch Việt vẫn cười: "Bạch gia có thể đảm bảo những chiến hạm hắc kim được mua từ Từ gia sẽ chỉ để dùng, không bán."

"Bảy mươi lăm phần trăm!" Từ Tấn cắn răng.

Bạch Việt lắc đầu: "Lấy năm phần trăm, hàng năm số bán ra phải để cho Bạch giá trên một tỷ chiếc và năm trăm tỷ vũ khí chiến hạm."

Từ Tấn suýt nữa không kìm được chửi bậy: "Ta muốn độc quyền thu mua!"

"Được!" Bạch Việt cười gian, quay sang nói với Đường Thiên: "Bán cho Từ Ký cũng tốt, đỡ phiền phức, mà giá cả cũng tốt nữa. Ngươi cứ cho họ tự tới vận chuyển là được. À, có yêu cầu gì cứ nói, Từ Ký không gì không có."

Từ Tấn nghe thế, thiếu chút nữa đã xông tới tẩn cho lão già này một quyền, vụ mua bán này gã đã lỗ rất nặng rồi.

Còn Bạch Việt thì thấy dễ chịu vô cùng. Lần này đi quả là may mắn, không làm gì mà có nhiều ích lợi tới vậy. Mà mấu chốt là lão còn giúp Đường Thiên một việc lớn. Vừa nãy lão đã cầm đi bốn mươi tỷ Băng lam chi thương, phần nhân tình này không nhỏ, nên lão mới giúp Đường Thiên một chút. Lão muốn Đường Thiên kiếm được càng nhiều hơn nên mới nói mấy câu cảnh tỉnh hắn.

"Cái gì cũng mua được ư?" Đường Thiên hiếu kỳ nói.

"Chắc thế!" Bạch Việt cười.

Từ Tấn chửi thầm trong bụng, gã không hề muốn làm khó bản thân, song hắc kim quá quan trọng với Từ Ký, là thứ buộc phải có, nên gã đành trả lời: "Chỉ cần Từ Ký làm được!"

Đường Thiên nghe thế, đôi mắt sáng lên: "Ta muốn mua binh đoàn! Một binh đoàn hoàn chỉnh!"

Mọi người giật mình!
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top