[ĐK Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Nhĩ Căn

tiểu toán bàn

Phàm Nhân
Ngọc
551,43
Tu vi
0,00
Cho ta góp 1c, hi vọng dịch không quá sida
Kết thúc một chỉ, Hồng Trần Nữ phun ra một ngụm máu tươi, rơi vào hôn mê.

Hồng Trần Tử Mạch!

Đây mới là đòn sát thủ cuối cùng của Hồng Trần Nữ, dùng tu vi Thiên Nhân cùng tiêu hao thọ nguyên mới có thể thi triển. Hai tiếng Tử Mạch vừa dứt, một màn sương đỏ từ trên mình Hồng Trần Nữ tràn ra theo phía chỉ tay, bao phủ toàn bộ cơ thể Công Tôn Uyển Nhi.

Thân thể Công Tôn Uyển Nhi thu nhỏ càng lúc càng nhanh, trong chớp mắt đã trở thành người tí hon, bị vô số khóa sắt trực tiếp lôi vào trong tòa thành nhỏ như lòng bàn tay!

Tòa thành kích cỡ như lòng bàn tay, nhưng trong mắt Công Tôn Uyển Nhi lúc này vô cùng sống động, chân thực. Bốn phía người qua lại tấp nập, một chiếc xe ngựa cuốn theo bụi đường lao nhanh qua người Công Tôn Uyển Nhi, như muốn che đi tầm nhìn của nàng.

Đây chính là... Hồng Trần Tử Mạch!

Thành này nửa hư nửa thực, như là huyễn thành, kì thực lại là một cái... Động Thiên phong ấn!

Thần thông này khiến cho người bị phong ấn trong nội thành rơi vào trầm mê, không thể tự làm chủ, vô cùng khó tìm đường thoát ra, thậm chí nếu thi triển đến mức cao nhất thì có thể hóa thành thế giới hư ảo!

Công Tôn Uyển Nhi trầm lắng, ngước lên nhìn hai người-khổng-lồ Bạch Tiểu Thuần cùng Hồng Trần Nữ, bỗng nhiên nàng nở nụ cười.

Bạch Tiểu Thuần lợi dụng mặt nạ ẩn núp, ra tay trong nháy mắt, nhưng nàng... Vẫn nhận ra khí tức Bạch Tiểu Thuần!

"Tiểu ca ca..." Công Tôn Uyển Nhi dáng tươi cười quỷ dị, phát ra thanh âm khanh khách, tiếng cười từ trong huyễn thành truyền ra bốn phương tám hướng.

Bạch Tiểu Thuần nội tâm hoảng hốt, tiếng cười kia làm cho hắn tê cả da đầu, hô hấp dồn dập, hắn hiểu được, thần thông này chỉ sợ là không phong ấn Công Tôn Uyển Nhi được quá lâu. Về mặt chiến lực, hắn thật sự không thể đối mặt Công Tôn Uyển Nhi vô cùng quỷ dị này.

Ngay lập tức Bạch Tiểu Thuần ôm cổ Hồng Trần Nữ đang hôn mê, quay người, bộc phát ra tốc độ cực hạn, hướng về phía xa, hóa thành cầu vồng, cấp tốc bỏ chạy.

Trong huyễn thành Công Tôn Uyển Nhi thừa dịp ý thức của mình còn rõ ràng, nâng tay phải lên, bấm niệm pháp quyết, xuất ra một chỉ vào thi thể Lôi Sơn vốn đang nằm bất động trong hố sâu ở phía đằng xa.

Ngay lập tức thi thể Lôi Sơn đột nhiên mở hai mắt ra, hai mắt vốn không chút thần thái nào lại bắt đầu có một vệt hắc mang lập loè, thân thể khôi ngô như núi đột ngột từ dưới hố sâu đứng lên!

Tiếng nổ vang lên, đại địa chấn động lúc Lôi Sơn lao ra. Máu thịt trên lồng ngực của hắn nhúc nhích, vốn bị đánh thủng một lỗ lớn nhưng trong chớp mắt đã khôi phục như thường. Lôi Sơn mặt vẫn không chút biểu tình nhìn về hướng Bạch Tiểu Thuần bỏ chạy.

"Bắt hắn...về cho ta!" Bên trong Huyễn thành, khuôn mặt Công Tôn Uyển Nhi đang từ từ bị bụi đất che kín, thanh âm cũng đứt quãng, đến khi hoàn toàn bị che khuất, lúc này trong mắt nàng lần đầu xuất hiện vẻ mờ mịt.

Đắm chìm trong Hồng Trần Tử Mạch phong ấn!

Bên ngoài, hắc mang trong mắt Lôi Sơn càng đậm hơn, không chút chần chờ, bạo xuất toàn lực, như hóa thành tia chớp, nhắm hướng Bạch Tiểu Thuần bỏ chạy, ầm ầm đuổi theo!

Tốc độ cực nhanh, âm thanh phá không rít gào, làm cho bát phương hư vô vặn vẹo theo! Phía trước hắn mấy ngàn dặm là Bạch Tiểu Thuần đang thở hổn hển, cõng theo Hồng Trần Nữ đang hôn mê, tốc độ cũng là triển khai đến cực hạn.

Hình thành tàn ảnh, xuyên thẳng qua hư vô.

Bạch Tiểu Thuần cố lấy ra ngọc giản truyền âm, không ngừng liên hệ Cự Quỷ Vương, nhưng tin tức thủy chung truyền không ra, hiển nhiên phạm vị xung quanh đây đều bị Công Tôn Uyển Nhi dùng thủ đoạn phong ấn hết thảy.

Bạch Tiểu Thuần đang lo lắng ảo não bỗng cảm nhận được thân thể mềm mại của Hồng Trần Nữ sau lưng đột ngột cử động.

"Thả ta xuống, ta tự đi!" Hồng Trần Nữ yếu ớt lên tiếng, nàng phát hiện mình tỉnh lại trên lưng của Bạch Tiểu Thuần thì vô cùng khó chịu.

"Câm miệng, đều tại ngươi không chịu nghe lời ta, hiện tại đừng có làm lãng phí thời gian của lão tử. Còn muốn tự đi? Ngươi bây giờ đứng còn không vững! !" Bạch Tiểu Thuần nội tâm tức giận, tay phải ở phía sau hung hăng bóp Chu Tử Mạch...

Cảm giác mềm mại làm cho Bạch Tiểu Thuần đang uể oải lo lắng, cũng không khỏi rung động.

"Ngươi! !" Chu Tử Mạch lập vốn đang suy yếu, bị Bạch Tiểu Thuần quát tháo, lại thêm bị hắn vỗ mông, làm cho tâm tình nàng phản ứng kịch liệt, hít thở dồn dập, lại rơi vào hôn mê trên lưng Bạch Tiểu Thuần.

"Hừ, nếu không phải ta nể mặt Cự Quỷ lão ca, ngươi cho rằng ta muốn cứu ngươi a, mỗi thấy ta đều nghiêm mặt, mang theo sát khí, giống như ta thiếu nợ tiền của ngươi vậy." Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng, không có thời gian để ý tới Hồng Trần Nữ, tăng thêm tốc độ, hướng về xa xa bay nhanh.

Hắn đã nhận ra, ở sau lưng mình mấy ngàn dặm, Lôi Sơn cũng đang lấy tốc độ cực nhanh truy kích đến. Đối với Lôi Sơn, Bạch Tiểu Thuần trong lòng cũng là phức tạp, hắn biết rõ đối phương đã chết, giờ chỉ tồn tại như một cỗ thi khôi.

Hắn càng minh bạch loại thi khôi này căn bản chính là đánh không chết! !

Trừ phi là lực lượng siêu việt hơn xa đối phương, trực tiếp chia năm xẻ bảy diệt sát cho tan thành mây khói, ngoài ra không còn phương pháp khác.

"Lôi Sơn a, khi ngươi còn sống hai ta từng đánh qua, bây giờ ngươi chết, rõ ràng còn dây dưa với ta không dứt..."

"Cần dùng tốc độ nhanh hơn mới có thể bỏ hắn lại!" Bạch Tiểu Thuần thở dài, hướng về phía Cự Quỷ Thành, nhanh chóng vỗ túi trữ vật, lấy ra Thiên Chu!

Bạch Tiểu Thuần cõng Hồng Trần Nữ nhảy lên Thiên Chu. Sau khi đặt nàng sang một bên, hắn tản ra tu vi, dũng mãnh nhập vào Thiên Chu, lập tức hào quang tỏa ra tứ tán. Oanh một tiếng, Thiên Chu bộc phát ra tốc độ nhanh gấp nhiều lần so với Bạch Tiểu Thuần phi hành, thắng tiến về phía trước.

Nhưng lúc này Lôi Sơn ở đằng xa lại phát ra một tiếng gào thét rung trời, toàn thân của hắn như rực cháy, tốc độ rõ ràng cũng liên tục tăng lên, trong chớp mắt đã vượt qua tốc độ Thiên Chu, hóa thành một vệt cầu vồng, hướng về Bạch Tiểu Thuần điên cuồng truy kích!

Khoảng cách ngày càng gần!

Hai nghìn dặm, một nghìn năm trăm dặm, một nghìn dặm, năm trăm dặm, loé lên một cái, lại đuổi tới trăm dặm!!

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, hô hấp tán loạn, yết hầu khô khan.

"Gia hỏa này uống thuốc gì, làm sao đột nhiên nhanh như vậy!" Lúc Bạch Tiểu Thuần còn đang khẩn trương, Hồng Trần Nữ lần nữa thức tỉnh, nàng phức tạp nhìn Bạch Tiểu Thuần, cũng chú ý tới xa xa Lôi Sơn đang gào thét mà đến, thở sâu, trong mắt lộ ra quyết đoán.

"Bạch Hạo, ngươi còn không đi tăng tốc điều khiển Thiên Chu! Tranh thủ duy trì đầy đủ tốc độ, về phần hắn, ngươi không cần chú ý!"

"Ngươi câm miệng cho ta!" Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, đáy lòng rất là bực bội, Hồng Trần Nữ đã sai mà còn cố ra vẻ, rõ ràng là hắn đã cứu tính mạng nàng, mà nàng vẫn cố chấp không coi trọng.

Cái này làm cho Bạch Tiểu Thuần rất không thoải mái.

"Ngươi! !" Hồng Trần Nữ chột dạ, ngực phập phồng, giống như cũng đã nhận ra ngữ khí vừa rồi có chút không hợp, nhưng nàng tâm cao khí ngạo, coi như biết mình có chút không ổn, nhưng vẫn không muốn thừa nhận.

Không đợi Hồng Trần Nữ tiếp tục mở miệng, xa xa hư vô truyền đến tiếng nổ vang khủng khiếp, thân ảnh Lôi Sơn lại một lần lập loè, thình lình xuất hiện ngay phía trên thuyền!

Lôi Sơn nhấc tay phải lên, hướng về Thiên Chu phía dưới, mãnh liệt nhấn một cái!

Một nhấn này mang theo một cỗ đại lực ầm ầm bộc phát, tạo thành bão táp, thẳng đến thuyền.

"Cút ra! !" Tròng mắt Bạch Tiểu Thuần co rút lại, lộ ra thiết huyết, khẽ lăng không, nắm tay phải hướng về bão táp đang tiến đến, trực tiếp đấm tới một quyền!

Trong chớp mắt tiếng nổ vang kinh Thiên động Địa, khuếch tán bát phương, công kích của Lôi Sơn lập tức tan vỡ, Thân thể Bạch Tiểu Thuần vẫn tiếp tục công kích thẳng đến Lôi Sơn!

Hắc mang trong mắt Lôi Sơn cũng lóe lên, mượn nhờ thế trên cao giống như Lôi Đình hàng lâm, hướng về Bạch Tiểu Thuần... Đánh thẳng tới!
lão có tài khoản reader chưa nhỉ, có thì đăng luôn
 

tiểu toán bàn

Phàm Nhân
Ngọc
551,43
Tu vi
0,00
Cho ta góp 1c, hi vọng dịch không quá sida
Kết thúc một chỉ, Hồng Trần Nữ phun ra một ngụm máu tươi, rơi vào hôn mê.

Hồng Trần Tử Mạch!

Đây mới là đòn sát thủ cuối cùng của Hồng Trần Nữ, dùng tu vi Thiên Nhân cùng tiêu hao thọ nguyên mới có thể thi triển. Hai tiếng Tử Mạch vừa dứt, một màn sương đỏ từ trên mình Hồng Trần Nữ tràn ra theo phía chỉ tay, bao phủ toàn bộ cơ thể Công Tôn Uyển Nhi.

Thân thể Công Tôn Uyển Nhi thu nhỏ càng lúc càng nhanh, trong chớp mắt đã trở thành người tí hon, bị vô số khóa sắt trực tiếp lôi vào trong tòa thành nhỏ như lòng bàn tay!

Tòa thành kích cỡ như lòng bàn tay, nhưng trong mắt Công Tôn Uyển Nhi lúc này vô cùng sống động, chân thực. Bốn phía người qua lại tấp nập, một chiếc xe ngựa cuốn theo bụi đường lao nhanh qua người Công Tôn Uyển Nhi, như muốn che đi tầm nhìn của nàng.

Đây chính là... Hồng Trần Tử Mạch!

Thành này nửa hư nửa thực, như là huyễn thành, kì thực lại là một cái... Động Thiên phong ấn!

Thần thông này khiến cho người bị phong ấn trong nội thành rơi vào trầm mê, không thể tự làm chủ, vô cùng khó tìm đường thoát ra, thậm chí nếu thi triển đến mức cao nhất thì có thể hóa thành thế giới hư ảo!

Công Tôn Uyển Nhi trầm lắng, ngước lên nhìn hai người-khổng-lồ Bạch Tiểu Thuần cùng Hồng Trần Nữ, bỗng nhiên nàng nở nụ cười.

Bạch Tiểu Thuần lợi dụng mặt nạ ẩn núp, ra tay trong nháy mắt, nhưng nàng... Vẫn nhận ra khí tức Bạch Tiểu Thuần!

"Tiểu ca ca..." Công Tôn Uyển Nhi dáng tươi cười quỷ dị, phát ra thanh âm khanh khách, tiếng cười từ trong huyễn thành truyền ra bốn phương tám hướng.

Bạch Tiểu Thuần nội tâm hoảng hốt, tiếng cười kia làm cho hắn tê cả da đầu, hô hấp dồn dập, hắn hiểu được, thần thông này chỉ sợ là không phong ấn Công Tôn Uyển Nhi được quá lâu. Về mặt chiến lực, hắn thật sự không thể đối mặt Công Tôn Uyển Nhi vô cùng quỷ dị này.

Ngay lập tức Bạch Tiểu Thuần ôm cổ Hồng Trần Nữ đang hôn mê, quay người, bộc phát ra tốc độ cực hạn, hướng về phía xa, hóa thành cầu vồng, cấp tốc bỏ chạy.

Trong huyễn thành Công Tôn Uyển Nhi thừa dịp ý thức của mình còn rõ ràng, nâng tay phải lên, bấm niệm pháp quyết, xuất ra một chỉ vào thi thể Lôi Sơn vốn đang nằm bất động trong hố sâu ở phía đằng xa.

Ngay lập tức thi thể Lôi Sơn đột nhiên mở hai mắt ra, hai mắt vốn không chút thần thái nào lại bắt đầu có một vệt hắc mang lập loè, thân thể khôi ngô như núi đột ngột từ dưới hố sâu đứng lên!

Tiếng nổ vang lên, đại địa chấn động lúc Lôi Sơn lao ra. Máu thịt trên lồng ngực của hắn nhúc nhích, vốn bị đánh thủng một lỗ lớn nhưng trong chớp mắt đã khôi phục như thường. Lôi Sơn mặt vẫn không chút biểu tình nhìn về hướng Bạch Tiểu Thuần bỏ chạy.

"Bắt hắn...về cho ta!" Bên trong Huyễn thành, khuôn mặt Công Tôn Uyển Nhi đang từ từ bị bụi đất che kín, thanh âm cũng đứt quãng, đến khi hoàn toàn bị che khuất, lúc này trong mắt nàng lần đầu xuất hiện vẻ mờ mịt.

Đắm chìm trong Hồng Trần Tử Mạch phong ấn!

Bên ngoài, hắc mang trong mắt Lôi Sơn càng đậm hơn, không chút chần chờ, bạo xuất toàn lực, như hóa thành tia chớp, nhắm hướng Bạch Tiểu Thuần bỏ chạy, ầm ầm đuổi theo!

Tốc độ cực nhanh, âm thanh phá không rít gào, làm cho bát phương hư vô vặn vẹo theo! Phía trước hắn mấy ngàn dặm là Bạch Tiểu Thuần đang thở hổn hển, cõng theo Hồng Trần Nữ đang hôn mê, tốc độ cũng là triển khai đến cực hạn.

Hình thành tàn ảnh, xuyên thẳng qua hư vô.

Bạch Tiểu Thuần cố lấy ra ngọc giản truyền âm, không ngừng liên hệ Cự Quỷ Vương, nhưng tin tức thủy chung truyền không ra, hiển nhiên phạm vị xung quanh đây đều bị Công Tôn Uyển Nhi dùng thủ đoạn phong ấn hết thảy.

Bạch Tiểu Thuần đang lo lắng ảo não bỗng cảm nhận được thân thể mềm mại của Hồng Trần Nữ sau lưng đột ngột cử động.

"Thả ta xuống, ta tự đi!" Hồng Trần Nữ yếu ớt lên tiếng, nàng phát hiện mình tỉnh lại trên lưng của Bạch Tiểu Thuần thì vô cùng khó chịu.

"Câm miệng, đều tại ngươi không chịu nghe lời ta, hiện tại đừng có làm lãng phí thời gian của lão tử. Còn muốn tự đi? Ngươi bây giờ đứng còn không vững! !" Bạch Tiểu Thuần nội tâm tức giận, tay phải ở phía sau hung hăng bóp Chu Tử Mạch...

Cảm giác mềm mại làm cho Bạch Tiểu Thuần đang uể oải lo lắng, cũng không khỏi rung động.

"Ngươi! !" Chu Tử Mạch lập vốn đang suy yếu, bị Bạch Tiểu Thuần quát tháo, lại thêm bị hắn vỗ mông, làm cho tâm tình nàng phản ứng kịch liệt, hít thở dồn dập, lại rơi vào hôn mê trên lưng Bạch Tiểu Thuần.

"Hừ, nếu không phải ta nể mặt Cự Quỷ lão ca, ngươi cho rằng ta muốn cứu ngươi a, mỗi thấy ta đều nghiêm mặt, mang theo sát khí, giống như ta thiếu nợ tiền của ngươi vậy." Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng, không có thời gian để ý tới Hồng Trần Nữ, tăng thêm tốc độ, hướng về xa xa bay nhanh.

Hắn đã nhận ra, ở sau lưng mình mấy ngàn dặm, Lôi Sơn cũng đang lấy tốc độ cực nhanh truy kích đến. Đối với Lôi Sơn, Bạch Tiểu Thuần trong lòng cũng là phức tạp, hắn biết rõ đối phương đã chết, giờ chỉ tồn tại như một cỗ thi khôi.

Hắn càng minh bạch loại thi khôi này căn bản chính là đánh không chết! !

Trừ phi là lực lượng siêu việt hơn xa đối phương, trực tiếp chia năm xẻ bảy diệt sát cho tan thành mây khói, ngoài ra không còn phương pháp khác.

"Lôi Sơn a, khi ngươi còn sống hai ta từng đánh qua, bây giờ ngươi chết, rõ ràng còn dây dưa với ta không dứt..."

"Cần dùng tốc độ nhanh hơn mới có thể bỏ hắn lại!" Bạch Tiểu Thuần thở dài, hướng về phía Cự Quỷ Thành, nhanh chóng vỗ túi trữ vật, lấy ra Thiên Chu!

Bạch Tiểu Thuần cõng Hồng Trần Nữ nhảy lên Thiên Chu. Sau khi đặt nàng sang một bên, hắn tản ra tu vi, dũng mãnh nhập vào Thiên Chu, lập tức hào quang tỏa ra tứ tán. Oanh một tiếng, Thiên Chu bộc phát ra tốc độ nhanh gấp nhiều lần so với Bạch Tiểu Thuần phi hành, thắng tiến về phía trước.

Nhưng lúc này Lôi Sơn ở đằng xa lại phát ra một tiếng gào thét rung trời, toàn thân của hắn như rực cháy, tốc độ rõ ràng cũng liên tục tăng lên, trong chớp mắt đã vượt qua tốc độ Thiên Chu, hóa thành một vệt cầu vồng, hướng về Bạch Tiểu Thuần điên cuồng truy kích!

Khoảng cách ngày càng gần!

Hai nghìn dặm, một nghìn năm trăm dặm, một nghìn dặm, năm trăm dặm, loé lên một cái, lại đuổi tới trăm dặm!!

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, hô hấp tán loạn, yết hầu khô khan.

"Gia hỏa này uống thuốc gì, làm sao đột nhiên nhanh như vậy!" Lúc Bạch Tiểu Thuần còn đang khẩn trương, Hồng Trần Nữ lần nữa thức tỉnh, nàng phức tạp nhìn Bạch Tiểu Thuần, cũng chú ý tới xa xa Lôi Sơn đang gào thét mà đến, thở sâu, trong mắt lộ ra quyết đoán.

"Bạch Hạo, ngươi còn không đi tăng tốc điều khiển Thiên Chu! Tranh thủ duy trì đầy đủ tốc độ, về phần hắn, ngươi không cần chú ý!"

"Ngươi câm miệng cho ta!" Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, đáy lòng rất là bực bội, Hồng Trần Nữ đã sai mà còn cố ra vẻ, rõ ràng là hắn đã cứu tính mạng nàng, mà nàng vẫn cố chấp không coi trọng.

Cái này làm cho Bạch Tiểu Thuần rất không thoải mái.

"Ngươi! !" Hồng Trần Nữ chột dạ, ngực phập phồng, giống như cũng đã nhận ra ngữ khí vừa rồi có chút không hợp, nhưng nàng tâm cao khí ngạo, coi như biết mình có chút không ổn, nhưng vẫn không muốn thừa nhận.

Không đợi Hồng Trần Nữ tiếp tục mở miệng, xa xa hư vô truyền đến tiếng nổ vang khủng khiếp, thân ảnh Lôi Sơn lại một lần lập loè, thình lình xuất hiện ngay phía trên thuyền!

Lôi Sơn nhấc tay phải lên, hướng về Thiên Chu phía dưới, mãnh liệt nhấn một cái!

Một nhấn này mang theo một cỗ đại lực ầm ầm bộc phát, tạo thành bão táp, thẳng đến thuyền.

"Cút ra! !" Tròng mắt Bạch Tiểu Thuần co rút lại, lộ ra thiết huyết, khẽ lăng không, nắm tay phải hướng về bão táp đang tiến đến, trực tiếp đấm tới một quyền!

Trong chớp mắt tiếng nổ vang kinh Thiên động Địa, khuếch tán bát phương, công kích của Lôi Sơn lập tức tan vỡ, Thân thể Bạch Tiểu Thuần vẫn tiếp tục công kích thẳng đến Lôi Sơn!

Hắc mang trong mắt Lôi Sơn cũng lóe lên, mượn nhờ thế trên cao giống như Lôi Đình hàng lâm, hướng về Bạch Tiểu Thuần... Đánh thẳng tới!
:90:nhớ hồi xưa lão từng dịch yêu thần ký hay nhât thế chi tôn thì phải
 

Ma Đạo Tử

Phàm Nhân
Ngọc
1.080,98
Tu vi
0,00
Cho ta góp 1c, hi vọng dịch không quá sida
Kết thúc một chỉ, Hồng Trần Nữ phun ra một ngụm máu tươi, rơi vào hôn mê.

Hồng Trần Tử Mạch!

Đây mới là đòn sát thủ cuối cùng của Hồng Trần Nữ, dùng tu vi Thiên Nhân cùng tiêu hao thọ nguyên mới có thể thi triển. Hai tiếng Tử Mạch vừa dứt, một màn sương đỏ từ trên mình Hồng Trần Nữ tràn ra theo phía chỉ tay, bao phủ toàn bộ cơ thể Công Tôn Uyển Nhi.

Thân thể Công Tôn Uyển Nhi thu nhỏ càng lúc càng nhanh, trong chớp mắt đã trở thành người tí hon, bị vô số khóa sắt trực tiếp lôi vào trong tòa thành nhỏ như lòng bàn tay!

Tòa thành kích cỡ như lòng bàn tay, nhưng trong mắt Công Tôn Uyển Nhi lúc này vô cùng sống động, chân thực. Bốn phía người qua lại tấp nập, một chiếc xe ngựa cuốn theo bụi đường lao nhanh qua người Công Tôn Uyển Nhi, như muốn che đi tầm nhìn của nàng.

Đây chính là... Hồng Trần Tử Mạch!

Thành này nửa hư nửa thực, như là huyễn thành, kì thực lại là một cái... Động Thiên phong ấn!

Thần thông này khiến cho người bị phong ấn trong nội thành rơi vào trầm mê, không thể tự làm chủ, vô cùng khó tìm đường thoát ra, thậm chí nếu thi triển đến mức cao nhất thì có thể hóa thành thế giới hư ảo!

Công Tôn Uyển Nhi trầm lắng, ngước lên nhìn hai người-khổng-lồ Bạch Tiểu Thuần cùng Hồng Trần Nữ, bỗng nhiên nàng nở nụ cười.

Bạch Tiểu Thuần lợi dụng mặt nạ ẩn núp, ra tay trong nháy mắt, nhưng nàng... Vẫn nhận ra khí tức Bạch Tiểu Thuần!

"Tiểu ca ca..." Công Tôn Uyển Nhi dáng tươi cười quỷ dị, phát ra thanh âm khanh khách, tiếng cười từ trong huyễn thành truyền ra bốn phương tám hướng.

Bạch Tiểu Thuần nội tâm hoảng hốt, tiếng cười kia làm cho hắn tê cả da đầu, hô hấp dồn dập, hắn hiểu được, thần thông này chỉ sợ là không phong ấn Công Tôn Uyển Nhi được quá lâu. Về mặt chiến lực, hắn thật sự không thể đối mặt Công Tôn Uyển Nhi vô cùng quỷ dị này.

Ngay lập tức Bạch Tiểu Thuần ôm cổ Hồng Trần Nữ đang hôn mê, quay người, bộc phát ra tốc độ cực hạn, hướng về phía xa, hóa thành cầu vồng, cấp tốc bỏ chạy.

Trong huyễn thành Công Tôn Uyển Nhi thừa dịp ý thức của mình còn rõ ràng, nâng tay phải lên, bấm niệm pháp quyết, xuất ra một chỉ vào thi thể Lôi Sơn vốn đang nằm bất động trong hố sâu ở phía đằng xa.

Ngay lập tức thi thể Lôi Sơn đột nhiên mở hai mắt ra, hai mắt vốn không chút thần thái nào lại bắt đầu có một vệt hắc mang lập loè, thân thể khôi ngô như núi đột ngột từ dưới hố sâu đứng lên!

Tiếng nổ vang lên, đại địa chấn động lúc Lôi Sơn lao ra. Máu thịt trên lồng ngực của hắn nhúc nhích, vốn bị đánh thủng một lỗ lớn nhưng trong chớp mắt đã khôi phục như thường. Lôi Sơn mặt vẫn không chút biểu tình nhìn về hướng Bạch Tiểu Thuần bỏ chạy.

"Bắt hắn...về cho ta!" Bên trong Huyễn thành, khuôn mặt Công Tôn Uyển Nhi đang từ từ bị bụi đất che kín, thanh âm cũng đứt quãng, đến khi hoàn toàn bị che khuất, lúc này trong mắt nàng lần đầu xuất hiện vẻ mờ mịt.

Đắm chìm trong Hồng Trần Tử Mạch phong ấn!

Bên ngoài, hắc mang trong mắt Lôi Sơn càng đậm hơn, không chút chần chờ, bạo xuất toàn lực, như hóa thành tia chớp, nhắm hướng Bạch Tiểu Thuần bỏ chạy, ầm ầm đuổi theo!

Tốc độ cực nhanh, âm thanh phá không rít gào, làm cho bát phương hư vô vặn vẹo theo! Phía trước hắn mấy ngàn dặm là Bạch Tiểu Thuần đang thở hổn hển, cõng theo Hồng Trần Nữ đang hôn mê, tốc độ cũng là triển khai đến cực hạn.

Hình thành tàn ảnh, xuyên thẳng qua hư vô.

Bạch Tiểu Thuần cố lấy ra ngọc giản truyền âm, không ngừng liên hệ Cự Quỷ Vương, nhưng tin tức thủy chung truyền không ra, hiển nhiên phạm vị xung quanh đây đều bị Công Tôn Uyển Nhi dùng thủ đoạn phong ấn hết thảy.

Bạch Tiểu Thuần đang lo lắng ảo não bỗng cảm nhận được thân thể mềm mại của Hồng Trần Nữ sau lưng đột ngột cử động.

"Thả ta xuống, ta tự đi!" Hồng Trần Nữ yếu ớt lên tiếng, nàng phát hiện mình tỉnh lại trên lưng của Bạch Tiểu Thuần thì vô cùng khó chịu.

"Câm miệng, đều tại ngươi không chịu nghe lời ta, hiện tại đừng có làm lãng phí thời gian của lão tử. Còn muốn tự đi? Ngươi bây giờ đứng còn không vững! !" Bạch Tiểu Thuần nội tâm tức giận, tay phải ở phía sau hung hăng bóp Chu Tử Mạch...

Cảm giác mềm mại làm cho Bạch Tiểu Thuần đang uể oải lo lắng, cũng không khỏi rung động.

"Ngươi! !" Chu Tử Mạch lập vốn đang suy yếu, bị Bạch Tiểu Thuần quát tháo, lại thêm bị hắn vỗ mông, làm cho tâm tình nàng phản ứng kịch liệt, hít thở dồn dập, lại rơi vào hôn mê trên lưng Bạch Tiểu Thuần.

"Hừ, nếu không phải ta nể mặt Cự Quỷ lão ca, ngươi cho rằng ta muốn cứu ngươi a, mỗi thấy ta đều nghiêm mặt, mang theo sát khí, giống như ta thiếu nợ tiền của ngươi vậy." Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng, không có thời gian để ý tới Hồng Trần Nữ, tăng thêm tốc độ, hướng về xa xa bay nhanh.

Hắn đã nhận ra, ở sau lưng mình mấy ngàn dặm, Lôi Sơn cũng đang lấy tốc độ cực nhanh truy kích đến. Đối với Lôi Sơn, Bạch Tiểu Thuần trong lòng cũng là phức tạp, hắn biết rõ đối phương đã chết, giờ chỉ tồn tại như một cỗ thi khôi.

Hắn càng minh bạch loại thi khôi này căn bản chính là đánh không chết! !

Trừ phi là lực lượng siêu việt hơn xa đối phương, trực tiếp chia năm xẻ bảy diệt sát cho tan thành mây khói, ngoài ra không còn phương pháp khác.

"Lôi Sơn a, khi ngươi còn sống hai ta từng đánh qua, bây giờ ngươi chết, rõ ràng còn dây dưa với ta không dứt..."

"Cần dùng tốc độ nhanh hơn mới có thể bỏ hắn lại!" Bạch Tiểu Thuần thở dài, hướng về phía Cự Quỷ Thành, nhanh chóng vỗ túi trữ vật, lấy ra Thiên Chu!

Bạch Tiểu Thuần cõng Hồng Trần Nữ nhảy lên Thiên Chu. Sau khi đặt nàng sang một bên, hắn tản ra tu vi, dũng mãnh nhập vào Thiên Chu, lập tức hào quang tỏa ra tứ tán. Oanh một tiếng, Thiên Chu bộc phát ra tốc độ nhanh gấp nhiều lần so với Bạch Tiểu Thuần phi hành, thắng tiến về phía trước.

Nhưng lúc này Lôi Sơn ở đằng xa lại phát ra một tiếng gào thét rung trời, toàn thân của hắn như rực cháy, tốc độ rõ ràng cũng liên tục tăng lên, trong chớp mắt đã vượt qua tốc độ Thiên Chu, hóa thành một vệt cầu vồng, hướng về Bạch Tiểu Thuần điên cuồng truy kích!

Khoảng cách ngày càng gần!

Hai nghìn dặm, một nghìn năm trăm dặm, một nghìn dặm, năm trăm dặm, loé lên một cái, lại đuổi tới trăm dặm!!

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, hô hấp tán loạn, yết hầu khô khan.

"Gia hỏa này uống thuốc gì, làm sao đột nhiên nhanh như vậy!" Lúc Bạch Tiểu Thuần còn đang khẩn trương, Hồng Trần Nữ lần nữa thức tỉnh, nàng phức tạp nhìn Bạch Tiểu Thuần, cũng chú ý tới xa xa Lôi Sơn đang gào thét mà đến, thở sâu, trong mắt lộ ra quyết đoán.

"Bạch Hạo, ngươi còn không đi tăng tốc điều khiển Thiên Chu! Tranh thủ duy trì đầy đủ tốc độ, về phần hắn, ngươi không cần chú ý!"

"Ngươi câm miệng cho ta!" Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, đáy lòng rất là bực bội, Hồng Trần Nữ đã sai mà còn cố ra vẻ, rõ ràng là hắn đã cứu tính mạng nàng, mà nàng vẫn cố chấp không coi trọng.

Cái này làm cho Bạch Tiểu Thuần rất không thoải mái.

"Ngươi! !" Hồng Trần Nữ chột dạ, ngực phập phồng, giống như cũng đã nhận ra ngữ khí vừa rồi có chút không hợp, nhưng nàng tâm cao khí ngạo, coi như biết mình có chút không ổn, nhưng vẫn không muốn thừa nhận.

Không đợi Hồng Trần Nữ tiếp tục mở miệng, xa xa hư vô truyền đến tiếng nổ vang khủng khiếp, thân ảnh Lôi Sơn lại một lần lập loè, thình lình xuất hiện ngay phía trên thuyền!

Lôi Sơn nhấc tay phải lên, hướng về Thiên Chu phía dưới, mãnh liệt nhấn một cái!

Một nhấn này mang theo một cỗ đại lực ầm ầm bộc phát, tạo thành bão táp, thẳng đến thuyền.

"Cút ra! !" Tròng mắt Bạch Tiểu Thuần co rút lại, lộ ra thiết huyết, khẽ lăng không, nắm tay phải hướng về bão táp đang tiến đến, trực tiếp đấm tới một quyền!

Trong chớp mắt tiếng nổ vang kinh Thiên động Địa, khuếch tán bát phương, công kích của Lôi Sơn lập tức tan vỡ, Thân thể Bạch Tiểu Thuần vẫn tiếp tục công kích thẳng đến Lôi Sơn!

Hắc mang trong mắt Lôi Sơn cũng lóe lên, mượn nhờ thế trên cao giống như Lôi Đình hàng lâm, hướng về Bạch Tiểu Thuần... Đánh thẳng tới!

Trình độ tại hạ không cao, nhưng cũng xin góp ý một chút, lão huynh dịch lần đầu mà được như vậy là hơn tiểu đệ hồi đầu nhiều lắm. Nhưng mà, có một vài chỗ hình như lão huynh xóa đi mà quên chưa dịch, và một vài chỗ ngữ pháp chưa được ổn lắm. Nhưng chung quy là không tệ.

Nhân tiện, nếu được, hy vọng có thể thấy biểu tượng Tiểu Ô Quy ở dưới avatar của huynh (nói gọn là đăng ký nhập phái Nhất Niệm). Như vậy, lão ca có thể nhận nhiệm vụ mà lãnh thưởng. Ta thay mặt Đại trưởng lão @tiểu toán bàn và chưởng môn @Tiểu Hắc mời lão ca nhập phái.
:chucmung::chucmung::chucmung:
 

Nông Nhuận

Phàm Nhân
Ngọc
51,00
Tu vi
0,00
Quả thực, Bạch Tiểu Thuần không thể tin vào những gì mình đã thấy ở đây. Khi còn ở Thông Thiên Đại Lục, pháp bảo luyện linh nhiều nhất mà hắn thấy được là mười lần.

Nhưng ở Man Hoang này hắn lại thấy được pháp bảo được luyện linh nhiều hơn thế.

"Không thể nào... chẳng lẽ ở Man Hoang này lại còn ẩn giấu cách luyện linh bí mật?" Đồng thời Bạch Tiểu Thuần chợt nghĩ đến chiếc Quy Văn Nồi của mình.

Nhưng đám người Bạch Lân thì không hề thấy bất ngờ như hắn. Loại pháp bảo luyện linh này bọn hắn đã từng nhìn thấynên không hề kinh ngạc. Ngược lại khi nhìn pháp bảo trên tay đám Luyện Hồn Sư thì ánh mắt càng sắc bén, chính là đã có lòng muốn đoạt bảo.

Dường như với cấp bậc Quân trưởng, Vạn phu trưởng thì cuộc chiến tranh này ngoài để dành chiến công ra, bọn họ còn mong chờ gặt hái một thứ khác nữa. Đó chính là cướp đoạt pháp bảo luyện linh trong tay đám Luyện Hồn Sư.

Trận chiến tranh lại tiếp tục giằng co thêm một tháng nữa với kết quả là Man Hoang lui binh... Thổ dân, Hồn tu, Luyện Hồn Sư đều rút ra xa còn phía Trường Thành cũng không hề tiến hành truy kích.

Chung quy trận chiến tranh này đối với Trường Thành cũng đã gây những tổn thất to lớn không kém gì Man Hoang.

Trận chiến Thiên nhân giữa Trần Hạ Thiên và Hồng Trần Nữ cũng có kết quả bất phân thắng bại. Cả hai người đều có thương thế, đồng thời rời khỏi chiến trường. Đây là lần đầu tiên Bạch Tiểu Thuần nhìn rõ diện mạo của Hồng Trần Nữ.

Nàng mặc trường bào màu đỏ thẫm, dáng vẻ trẻ trung, mái tóc dài đen nhánh, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần. So với Trần Mạn Dao thì dường như còn xinh đẹp hơn vài phần.

Quan trọng nhất là tu vi của nàng khiến toàn thân tản mát ra khí tức cao quý làm cho người khác khi nhìn đến thì không khỏi tim đập thình thịch.

Toàn bộ những thứ này Bạch Tiểu cũng không để ý mà lúc này hắn đang lo lắng nhìn Lý Hoành Minh. Lý Hoành Minh vẫn là Thiên phu trưởng như trước đây nhưng trong trận chiến này y là một trong những Thiên phu trưởng lập được rất nhiều chiến công.

"Tiểu Thuần này, ngươi giờ đây nổi tiếng, tiếng tăm rất lớn đấy" Sau khi chiến tranh qua đi được nửa tháng, buổi trưa một hôm Lý Hoành Minh đi tới Công Giáp Các nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thì liên tục nói.

"Căn cứ mật báo thì phía Man Hoang lại tăng mức truy nã đối với ngươi. Ngươi biết giải thưởng là gì không?"

"Thiên thú hồn đấy! Tuy chỉ là một cái Thiên thú hồn chưa rõ thuộc tính nhưng giá trị cực lớn. Nếu gom đủ năm thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ thì cũng sẽ có Ngũ Hành Thiên thú hồn. Như vậy có thể đạt được cảnh giới Nguyên Anh".

"Giá trị giải thưởng mức này chỉ có thể là đã vào mười thứ hạng đầu tiên trong Tất sát bảng của Man Hoang. Tiểu Thuần... chúc mừng ngươi bây giờ trong Tất sát bảng đã leo lên vị trí thứ mười rồi!"

"Vị trí đứng trước và sau tên ngươi đều là tu sĩ Nguyên Anh mà trong ba mươi vị trí đầu tiên thì ngươi là tu sĩ Kết Đan duy nhất"

"Bạch Ma chính là cái tên phía Man Hoang đặt cho ngươi". Lý Hoành Minh hâm mộ nhìn Bạch Tiểu Thuần. Y sau khi biết được tin t.ức này vội vàng đến báo tin. Nhưng Bạch Tiểu Thuần nghe xong thì kinh hãi không thôi.

"Đem một phần Thiên thú hồn ra làm giải thưởng..." Bạch Tiểu Thuần không nhịn được mà hít vào một hơi lạnh, trong lòng run rẩy, mặt mày ủ rũ. Hắn có thể tưởng tượng được sau này đám Thổ dân với Hồn tu kìa mà thấy mình nhất định sát ý sẽ đại tăng.

Trong lòng Lý Hoành Minh không khỏi có chút bùi ngùi khi nhìn Bạch Tiểu Thuần. Y nhớ về ngày Bạch Tiểu Thuần mới tới Trường Thành. Lúc đó y không thể nào nghĩ rằng sau này Bạch Tiểu Thuần lại có thể ở tại Trường Thành đạt được tiếng tăm lớn như thế.

Hàn huyên thêm một lúc, mắt thấy Bạch Tiểu Thuần giống như có chút thất thần. Lý Hoành Minh vỗ vỗ bả vai Bạch Tiểu Thuần rồi mới rời đi.

Cho đến khi Lý Hoành Minh đi rồi, Bạch Tiểu Thuần mới ngồi ở chỗ đó buông tiếng thở dài.

"Mà thôi, ta cho dù ở nơi nào cũng có thể thành người tuyệt thế vô song,hừ... Cùng lắm sau này ta không đi ra khỏi Trường Thành, ở chỗ này sống qua mười năm là có thể quay về tông môn rồi". Bạch Tiểu Thuần t.ự an ủi mình, lo lắng trong lòng cũng giảm được một chút.

Nhưng hắn vẫn còn căng thẳng vì ngoài lo lắng hồn tu Man hoang thì cũng đồng thời lo lắng người của Ngũ đại quân đoàn bởi giờ đây cái đầu của hắn rất đáng giá...

Được cái lo lắng của Bạch Tiểu Thuần cũng không kéo dài bao lâu. Tuyên bố phong thưởng cho trận chiến tranh được đưa ra. Không ít người do có thành tích trong chiến đấu mà t.ừ quân lính bình thường được thăng lên Thập phu trưởng, thậm chí là Bách phu trưởng.

Nhưng Bách phu trưởng thăng lên Thiên phu trưởng chỉ có duy nhất hai người, mà Bạch Tiểu Thuần chính là một trong hai người đó.

Trở thành Thiên phu trưởng thì về sau ngoài Công Giáp Các còn có khu vực doanh trại của Thiên phu trưởng. Tại đó ngoài một trăm người bọn Triệu Long còn có thêm chín trăm tu sĩ nữa.

Phải biết rằng t.ừ Bách phu trưởng thăng lên Thiên phu trưởng thì lượng chiến công cần rất lớn. Việc thăng chức chỉ sau một trận chiến tranh là hầu như không có khả năng.

Về phần người còn lại được thăng t.ừ Bách phu trưởng lên Thiên phu trưởng là do y đã trấn thủ tại Trường Thành hơn trăm năm, tu vi những năm gần đây vừa đột phá lên Kết Đan Đại viên mãn. Đồng thời bản thân cũng vô số lần liều mạng chém giết, tích lũy đến nay mới đủ để thành công thăng cấp.

Bạch Tiểu Thuần cho dù tại đây đã đánh chết khống ít hồn tu, đánh chết một gã Đại tù trưởng nhưng chiến công như vậy là chưa đủ. Sở dĩ hắn có thể thăng chức trở thành Thiên phu trưởng chủ yếu là nhờ Tụ hồn đan và Lò đan trăm trượng.

Những thứ này khiến cho chiến công của hắn đột nhiên tăng mạnh, ra tay một lần trở thành Thiên phu trưởng.

Thân là Dược Sư chế tạo ra Tụ hồn đan, sáng tạo ra lò đan phát nổ khiến cho tình thế chiến trường đạo ngược. Đồng thời bản thân có chiến lực kinh người, đánh chết rất nhiều Hồn tu. Thậm chí còn giết chết một gã Đại tù trưởng, một kẻ tuy chỉ thân thể so sánh với Nguyên Anh chứ chân chính chưa đạt tới cấp bậc Nguyên Anh nhưng làm được điều này không phải Kết Đan tu sĩ bình thường có khả năng.

Lại thêm việc phía Man Hoang đưa hắn vào vị trí thứ mười trong tất sát bảng Ngũ đại quân đoàn.

Tất cả những tin t.ức này làm cả Trường Thành chấn động. Đồng thời làm t.ứ đại quân chủ các quân đoàn khác đối với Bạch Tiểu Thuần sự coi trọng càng tăng vọt.

Người nào có được Bạch Tiểu Thuần không những có một vị tướng dũng mãnh mà còn có được Tụ hồn đan cùng lò đan phát nổ. Thậm chí còn có được hơn vạn tu sĩ cực kỳ điên cuồng trung thành. Toàn bộ danh tiếng và lợi ích đều là có đủ.

Như thếbốn vị quân chủ quân đoàn khác sao lại không động tâm. Vì vậy hoàng hôn ngày Bạch Tiểu Thuần được phong làm Thiên phu trưởng, bên ngoài Công Giáp Các hắn ở lập t.ức có một đạo cầu vồng gào rít bay đến.

Bên trong cầu vồng là một lão giả mặc áo giáp màu đen. Lão giả này trên người có t.ừng trận hắc khí tản ra, trên đỉnh đầu ngưng tụ thành hư ảnh một đầu mãnh hổ. Đầu mãnh hổ này hai mắt màu đỏ, dường như có yêu khí bao phủ, nhìn vào làm cho người khác khiếp đảm.

Tu vi lão giả này lại càng không phải hạng tầm thường, là đã đặt một chân vào cảnh giới Thiên nhân. Lúc này lão đi tới dường như làm rung chuyển một phương thiên địa, khiến cho toàn bộ các tu sĩ bên trong Công Giáp Các đều tâm thần chấn động, ngẩng đầu sau khi thấy thì hướng đến nhất tề bái kiến.

"Bái kiến Hắc Yêu quân chủ."

Đám người Triệu Long trong lòng chấn động, vội vàng bái kiến. Bạch Tiểu Thuần đang tĩnh tọa, cảm thấy uy áp liền đi ra, thấy được Hắc Yêu quân chủ trên không trung.

Hắn chưa t.ừng một mình bái kiến đối phương, chỉ là lúc trước trên chiến trường có nhìn thấy mấy lần. Trong lòng hắn kinh ngạc đối phương vì sao lại đến. Bạch Tiểu Thuần cũng cúi đầu ôm quyền.

Lão giả cười ha hả, trực tiếp bước tới trước Bạch Tiểu Thuần, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng mãnh liệt.

"Bạch đại sư, gia nhập Hắc yêu quân đi, toàn bộ đãi ngộ của ngươi ở nơi này chỉ cần đến Hắc Yêu quân của ta, lão phu lập t.ức cấp cho ngươi gấp ba lần."

"Cái này..." Bạch Tiểu Thuần sửng sốt vì hắn ở trong Bắc Bì quân cũng rất dễ chịu rồi, không có ý định rời bỏ. Nhưng Hắc Yêu quân chủ này ánh mắt nhiệt tình dường như cực kỳ hy vọng hắn sẽ bằng lòng. Hằn có một chút chần chừ, không biết mở miệng như thế nào. Đột nhiên, xa xa lại có một đạo cầu vồng gào rít lao đến. Người chưa tới mà thanh âm đã vang vọng khắp nơi.

"Đừng nghe lão già đấy, Bạch đại sư gia nhập Thất Sát quân đi. Chỉ cần ngươi gia nhập Thất Sát quân, ta sẽ cấp cho ngươi thù lao gấp mười lần. Đồng thời, ta còn bảo đảm những năm ngươi ở Man Hoang sẽ không gặp bất kỳ thương tổn gì, tuyệt đối sẽ không để ngươi lâm vào hiểm cảnh như lúc trước." Theo thanh âm vang vọng, một trung niên nam t.ử mặc trường bào màu đỏ trong chớp mắt xuất hiện bên cạnh Bạch Tiểu Thuần mỉm cười.

Nam t.ử này tướng mạo khôi ngô, dáng vẻ tươi cười ấm áp. Thoạt nhìn không hề nóng nảy và kiêu ngạo nhưng Bạch Tiểu Thuần nhớ lại lúc ở chiến trường, sát khí của người này ngoại trừ Bạch Lân thì không ai có thể sánh bằng.

"Bảo vệ ta bình an?" Bạch Tiểu Thuần nội tâm khẽ động lập t.ức nhìn về phía trung niên nam t.ử Thất Sát quân. Lúc trước điều hắn lo lắng nhất là sự an nguy của bản thân nên giờ phút này nghe đối phương nói như vậy lập t.ức có chút xúc động.

Nhìn qua vẻ mặt của Bạch Tiểu Thuần, lão giả Hắc Yêu quân lo lắng đang định mở miệng thì đột nhiên có một tiếng hừ lạnh đến t.ừ không trung.

"Hắc Yêu quân và Thất Sát quân cũng không tránh khỏi thật quá keo kiệt. Bạch đại sư, loại quân đoàn keo kiệt gia nhập làm gì. Đến Đồ Man quân ta đi, không những cấp thù lao gấp hai mươi lần mà đồng thời đảm bảo an toàn cho ngươi. Ngoài ra tất cả thảo dược chỉ cần ngươi yêu cầu lập t.ức chuẩn bị cho ngươi. Mọi thứ như linh nhưỡng, đan dược, mọi thứ cần thiết cho tu hành đều cấp cho ngươi." Một tiếng cười lạnh vang vọng hư vô, một đạo cầu vồng thứ ba t.ừ trên trời hạ xuống mặt đất, hiện ra một thân thể cường tráng.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top