[ĐK Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Nhĩ Căn

Ma Đạo Tử

Phàm Nhân
Ngọc
1.080,98
Tu vi
0,00
@Tiểu Hắc Lão ca, xem hộ ta chương này được không. Chủ yếu là ta muốn luyện tập một chút, giờ thì lớp dịch cũng chưa mở. Xin nhờ lão ca nhé.

Bạch Tiểu Thuần hãi hùng khiếp vía, hắn cũng nhìn ra được, Lôi Sơn đã trở nên mạnh mẽ không biết bao nhiêu lần so với lúc trước rồi, chắc hẳn cái giá phải bỏ ra cũng không nhỏ. Dù cho có phải là khi nãy Hồng Trần Nữ đã giết gã rồi hay không thì năm đó gã ta đích thực đã chết rồi.

"Người chết rồi còn có thể chết lần nữa hay sao?" Bạch Tiểu Thuần sợ hãi hít vào một hơi, cẩn thận nhìn xuống chỗ thi thể Lôi Sơn, không phát hiện gã có cử động gì. Đồng thời, giờ phút này, Hồng Trần Nữ cùng Công Tôn Uyển Nhi cũng đang đấu pháp vô cùng kịch liệt.

Hồng Trần Nữ cũng biết, hôm nay mình sợ là gặp phải kình địch rồi. Hai tay nàng bấm niệm pháp quyết, từng đạo hồng mang theo đó mà bay múa, nơi chúng đi qua thậm chí cả hư không cũng bị phá vỡ.

Thêm vào pháp bảo Hồng Liên vờn quanh, tỏa vô số cánh hoa ra khắp bốn phương, rồi nhanh chóng thu lại tạo thành chấn động Thiên Nhân Lực hủy diệt vạn vật trong phạm vi quanh đó.

Đây chỉ thứ yếu, điều quan trọng là uy áp được hình thành từ tu vi Thiên Nhân của Hồng Trần Nữ. Uy áp này có thể làm cho Nguyên Anh tu sĩ giống như bị đeo cả ngọn núi lớn lên lưng, kể cả thân thể lẫn tâm thần đều phải chịu đựng áp lực thật lớn. Nếu đối thủ là kẻ khác thì chỉ sợ sớm đã không thể chống đỡ được mà đã hình thần câu diệt từ lúc Thiên Nhân thuật pháp đánh ra.

Thế nhưng Công Tôn Uyển Nhi kia lại không phải hạng tầm thường, thuật pháp của nàng vô cùng quỷ dị, toàn thân bao phủ một quầng sáng màu đen, cứ mỗi lần nó tan biến đều hút ra một phần sinh cơ từ Hồng Trần Nữ.

Không chỉ có vậy, kinh người nhất vẫn là tốc độ của Công Tôn Uyển Nhi, nàng thực sự quá nhanh, nhanh đến không thể tưởng tượng, không thể thấy rõ được thân ảnh của nàng mà chỉ thấy được vô số tàn ảnh ở xung quanh Hồng Trần Nữ, khiến cho bốn phía dường như đều tràn ngập những quầng sáng màu đen.

Những tiếng nổ không ngừng truyền ra mà vang vọng thiên địa. Công Tôn Uyển rõ ràng không phải Thiên Nhân nhưng không biết vì sao lại không hề bị khí thế của đối thủ áp chế. Thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn nhìn thấy ở sau lưng những tàn ảnh của Công Tôn Uyển dường như ẩn hiện một Pháp Tướng thật lớn, Pháp Tướng này là một cô gái mặc áo bào đen, tướng mạo tuyệt đẹp, đồng thời ánh mắt cũng lộ ra ý chí bễ nghễ thiên hạ.

Hai người đều là cận thân đấu pháp, thuật pháp thi triển ra va chạm vào nhau mà nổ mạnh, khu vực quanh đó đều hung hiểm vô cùng, không ngừng có sóng gợn từ nơi hai người giao thủ lan ra làm cho đám Bạch Tiểu Thuần không dám đi tới quá gần.

Hắn còn đỡ, như kẻ khác mà tới gần đều lập tức thay đổi sắc mặt, thân thể dường như bị một hấp lực nào đó trực tiếp hút sinh cơ ra, chỉ trong nháy mắt tóc đen biến thành tóc bạc.

Kẻ tới gần còn như thế, càng không nói tới Hồng Trần Nữ đang phải giao đấu với Công Tôn Uyển Nhi, sắc mặt nàng vô cùng khó coi, đến thời gian để mở miệng cũng không có. Lúc này toàn bộ tâm thần của nàng đều tập trung vào trận đấu.

Tên Bạch Tiểu Thuần ở phía trước này quả thật mạnh mẽ quá mức dự đoán của nàng. Thậm chí, nàng không thấy hắn có điểm nào giống với năm xưa, nếu không phải thấy được bộ dáng cùng với khí tức của đối phương giống y hệt Bạch Tiểu Thuần thì nàng đã nghĩ người này không phải Bạch Tiểu Thuần rồi!

Thật sự là kẻ này quá khác biệt với Bạch Tiểu Thuần trong trí nhớ của nàng.

Thậm chí thần thông của nàng dường như không hề gây ra được một chút thương tổn cho kẻ trước mắt thế nhưng mỗi lần quầng sáng của đối phương tan vỡ lại làm rung chuyển tâm thần của nàng.

"Hắn không phải là Nguyên Anh!!!" Hồng Trần Nữ càng đánh càng kinh hãi mà Công Tôn Uyển Nhi thì từ đầu đến cuối vẫn giữ được nụ cười quỷ dị, ánh mắt lộ vẻ kì dị, thỉnh thoảng lại liếm môi, giống như cảm thấy Hồng Trần Nữ này có mùi vị rất ngon khiến nàng chỉ muốn nuốt.

Một màn này làm Bạch Tiểu Thuần càng thêm kinh hãi, nhanh chóng lui về phía sau, khi hắn ngẩng đầu nhìn về nơi hai người giao chiến thì hư ảnh Pháp Tướng đằng sau Công Tôn Uyển Nhi đã biến mất. Nếu không phải Bạch Tiểu Thuần vô cùng chắc chắn thì chỉ sợ chính hắn cũng nghĩ mình nhìn lầm rồi, lúc này hắn đã run như cầy sấy, nếu cứ tiếp tục thế này thì coi như Hồng Trần Nữ cũng không phải đối thủ của Công Tôn Uyển Nhi. Điều này không khỏi làm Bạch Tiểu Thuần dao động, hắn bắt đầu cân nhắc có nên khuyên mọi người chạy đi.

Thế nhưng lúc này, chiến cục bỗng nghịch chuyển, sát khí trong mắt Hồng Trần Nữ tràn ngập, thân thể lui về sau, Công Tôn Uyển Nhi cười một tiếng, đang muốn tiến đến thì đột nhiên sắc mặt nàng biến đổi, nhanh chóng lùi lại.

Ngay lúc đó, Hồng Trần Nữ ở giữa không trung, lồng ngực phập phồng, cặp mắt điên cuồng, tu vi Thiên Nhân trong cơ thể lần nữa bùng nổ, bầu trời cả khu vực này chấn động, ý chí xâm nhập vào mảnh thiên địa này khiến nàng dường như đã trở thành chúa tể nơi đây.

"Bạch Tiểu Thuần, hôm nay ngươi nhất định phải chết!" Hồng Trần Nữ quát lên một tiếng, giống như đã hạ quyết tâm, tay phải đột nhiên nâng lên, bấm tay niệm quyết, sắc mặt nàng trở nên tái nhợt, một giọt máu tươi chợt xuất hiện từ đầu ngón trỏ bàn tay phải.

Giọt máu này tỏa sáng bốn phương giống như là chí bảo vậy, ngay khi nó xuất hiện liền khiến cho thiên địa biến sắc, giọt máu này dĩ nhiên là không tầm thường, đây là Hồng Trần Nữ từ thuật pháp, sinh mệnh cùng với tu vi của chính mình ngưng tụ ra... Pháp Huyết!

Mặc dù không phải Hồn Huyết nhưng Pháp Huyết này cũng ẩn chứa cảm ngộ cả đời đối với thiên địa đại đạo của nàng, hiện tại nó xuất hiện ở trong tay Hồng Trần Nữ, huyễn hóa ra một thanh huyết sắc trường mâu!

Chỉ nhìn kỹ có thể phát hiện so với thanh trường mâu lúc tiêu diệt Lôi Sơn nó càng thêm khủng bố. Ngay lúc Bạch Tiểu Thuần thấy được hy vọng thì Hồng Trần Nữ liền cầm lấy thanh trường mâu phóng về phía Công Tôn Uyển Nhi

"Vèo" Một tiếng xé gió chói tai cùng tiếng nổ vang lên.

Trường mâu này liên tiếp nổ vang, như xuyên qua hư vô, ngay lúc xuất hiện đã tới gần Công Tôn Uyển Nhi, giống như tia sét đánh tới, lúc này Công Tôn Uyển Nhi cũng bùng nổ tốc độ, thoát hiểm trong gang tấc, thanh mâu này cắm hơn phân nửa xuống đất.

Bạch Tiểu Thuần thầm hít một hơi, trường mâu này mang lại cho hắn cảm giác vô cùng nguy hiểm, đáng tiếc là đã trượt.

Công Tôn Uyển Nhi đang định lùi lại muốn tránh xa thanh trường mâu mà nàng thấy có chút bất an thì Hồng Trần Nữ ở giữa không trung cặp mắt đỏ ngầu, từ đầu ngón giữa bàn tay phải của nàng lại xuất hiện một giọt máu.

Giọt Pháp Huyết thứ hai!

Thanh trường mâu thứ hai được huyễn hóa ra, sau đó là ngón út, ngón áp út, ngón cái, bốn thanh trường mâu như những sao băng rơi xuống. Dù đã đã bị Công Tôn Uyển Nhi dùng tốc độ quỷ né hết nhưng sau đó lại đam xuống đất, hình thành một nửa vòng tròn.

Nửa vòng tròn giống như là ranh giới, làm cho Công Tôn Uyển Nhi biến sắc, đang muốn lao ra thì thanh mâu thứ sáu, thứ bảy,... rồi thanh thứ mười từ những giọt pháp huyết trên ngón tay trái của Hồng Trần Nữ xuất hiện, nổ vang một tiếng, lao đi với tốc độ cực nhanh đi tới phía trước Công Tôn Uyển Nhi, đồng loạt đâm xuống, lại hình thành một nửa vòng tròn, cùng với năm cái trước kết hợp thành một vòng tròn đầy đủ.

Làm xong tất cả, hơi thở của Hồng Trần Nữ trở nên dồn dập, lồng ngực phập phồng, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, hiển nhiên thi triển ra pháp thuật sử dụng Pháp Huyết này làm nàng hao tổn không ít.

Thế nhưng tác dụng cũng vô cùng kinh người, Công Tôn Uyển Nhi biến sắc, đang muốn lao ra thế nhưng vừa mới tới gần một trường mâu thì toàn thân nàng tràn ra hắc khí, giống như cơ thể bị ăn mòn buộc nàng phải lui ra sau.

Mà một màn này cũng làm người của Cự Quỷ Quân Đoàn mừng rỡ, toàn bộ tiến lên để hỗ trợ. Bạch Tiểu Thuần cũng thấy phấn chấn mà bước tới.

Công Tôn Uyển Nhi bị nhốt ở trong vòng tròn kia, lúc này ngẩng mạnh đầu lên trừng trừng nhìn Hồng Trần Nữ, rống lớn, tiếng rống đầy chói tai, lực xuyên thấu cực mạnh, khiến cho những kẻ tới gần như bị đánh mạnh vào trong óc, ôm đầu mà kêu đau.

Mười trường mâu kia chỉ trong nháy mắt truyền ra tiếng nứt vỡ, trên thân xuất hiện những cái khe.

Hồng Trần Nữ biến sắc nhưng không hề kinh hoảng, mắt phượng lóe lên sát khí, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, ấn tay về phía vòng tròn kia.

"Liệt, sát!"

Lời vừa ra khỏi miệng lập tức mười thanh trường mâu kia liền phát ra huyết quang ngập trời, tất cả từ mặt đất bay lên thật nhanh, hướng về phía Công Tôn Uyển Nhi đâm tới, tốc độ cực nhanh. Chỉ trong khoảnh khắc liền đâm xuyên qua cơ thể nàng!

Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy vô số hồng mang từ trên người Công Tôn Uyển Nhi tràn ra, hợp thành một Huyết sắc đại võng dường như phải nghiền Công Tôn Uyển Nhi thành tro bụi, hình thần câu diệt!

Công Tôn Uyển Nhi ở bên trong đó truyền ra tiếng rống thê thảm.

Những chuyện trước mắt làm cho Bạch Tiểu Thuần trở nên hơi nghiêm nghị một chút, hắn thấy được Hồng Trần Nữ dường như đã cường đại hơn, cũng cho rằng trận chiến này đã định ra người thắng rồi, mọi người ở xung quanh, thậm chí cả Hồng Trần Nữ cũng đều nghĩ như vậy, bọn hộ đều thở nhẹ một hơi...

Chỉ có Bạch Tiểu Thuần lại thấy, làm như vậy dường như có chút tàn nhẫn.

"Dù sao, Công Tôn Uyển Nhi này cũng chưa từng làm hại ta..."
 

Ma Đạo Tử

Phàm Nhân
Ngọc
1.080,98
Tu vi
0,00
Với chương này nữa, cũng không biết, có đỡ hơn chút nào không, lão ca xem thử dùm với. Cám ơn lão ca nhiều




Bạch Tiểu Thuần còn chần chờ thì Công Tôn Uyển Nhi đang bị mười cái trường mâu kia đâm xuyên qua mấy trăm lần, toàn thân đều là máu, dường như sắp tan vỡ, ngay lúc này thanh âm thê lương từ miệng nàng cũng trở nên vô cùng mãnh liệt, thậm chí một loại chấn động kinh người từ trên người nàng như sắp bộc phát ra.

Thấy vậy, mọi người xung quanh lập tức tâm thần chấn động.

"Bạch Tiểu Thuần, chết đi!" Hồng Trần Nữ ở giữa không trung cũng thất kinh, nàng nghiến chặt răng, cắn mạnh đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, bấm niệm pháp quyết chỉ tay một cái, lập tức mười thanh Huyết Mâu kia, tốc độ gia tăng, đồng thời toàn bộ bốc cháy.

Giống như nhúng thép nung đỏ vào nước lạnh, uy lực của Huyết Mâu cũng tăng mạnh, nổ vang một tiếng, mười Huyết Mâu kia có ngừng lại một chút rồi đồng loạt đánh lên thân thể đang run rẩy như sắp vỡ tan của Công Tôn Uyển Nhi. Ngay lúc va chạm, toàn bộ mười Huyết Mâu đều nổ tung, bộc phát ra sức hủy diệt cực lớn bao phủ Công Tôn Uyển Nhi ở bên trong.

Dùng mắt thường có thể thấy được, thân thể Công Tôn Uyển Nhi đã chia năm xẻ bảy.

Lần bùng nổ cuối cùng này uy lực thực sự quá lớn dù là Hồng Trần Nữ cũng vì thao tác hơi không chính xác làm cho Thiên Nhân Lực không ngừng khuếch tán ra bốn phương, gây ra gió lốc, ngay cả Hồn tu của Cự Quỷ Quân Đoàn cũng bị dư chấn đánh bay.

Nhiều người phun ra máu tươi, thân thể lui lại, một ít người còn bị bay ra, Bạch Tiểu Thuần thì không sao cả, nhưng cũng không muốn làm cho mình trở nên khác người nên cũng kêu thảm một tiếng, thân thể bay ngược về phía sau, bộ dáng lảo đảo như thể suýt nữa thì đứng không vững.

Khi nhìn về nơi thân thể của Công Tôn Uyển Nhi đã vỡ tan ra, ánh mắt hắn có khi vui sướng, lại có khi là phức tạp.

"Chẳng lẽ cứ như vậy mà chết? Sao có thể chỉ đơn giản như vậy..." Bạch Tiểu Thuần trái tim đập nhanh, chuyện này dường như không hợp lý cho lắm, mà hiện tại xung quanh cũng truyền ra những tiếng reo vui sướng.

Hồng Trần Nữ sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng nở nụ cười, thở sâu, đang muốn đi xem bên người tên Bạch Tiểu Thuần đã chết kia có di vật gì không thì đột nhiên, sắc mặt nàng đại biến, nhanh chóng lui lại.

"Ngươi..."

Nàng vừa mở miệng thì trong chớp mắt từ chỗ Công Tôn Uyển Nhi trào ra một đạo trùng thiên huyết mang, hồng mang này mang theo khí tức đầy đầy tà ác và huyết tinh, thậm chí còn có băng hàn cùng với lửa giận ngập trời.

Cả bầu trời chỉ trong nháy mắt bị màu đỏ bao phủ, mặt đất biến thành màu máu, dường như nơi đây đã biến thành một cái Huyết Trì vô cùng tà ác.

Hồng Trần Nữ lui lại hơi chậm, bị huyết quang chạm tới, lập tức toàn thân run rẩy, sắc mặt đỏ hồng, phun ra máu tươi.

Mọi người xung quanh đều vô cùng sợ hãi, Bạch Tiểu Thuần cũng suýt nữa thì rơi con mắt ra ngoài. Vốn là hắn đang giả vờ bước đi lảo đảo, lúc này trực tiếp trở thành đứng không vững, trong lúc chạy nhanh bị ngã xuống đất, kêu thảm một tiếng, khống chế tim đập đồng thời, kích phát mặt nạ, làm cho bản thân nhìn như đã chết...

Gần như ngay khi Bạch Tiểu Thuần giả chết, đạo huyết mang kia bỗng co rút lại hình thành một huyết ảnh mơ hồ ở phía trước nơi thân thể Công Tôn Uyển Nhi vỡ ra. Tốc độ huyết ảnh này cực nhanh, hơn nhiều so với Công Tôn Uyển Nhi lúc trước, trong nháy mắt đã tới chỗ một Hồn tu của Cự Quỷ Quân Đoàn.

Nó trực tiếp đi xuyên qua cơ thể kẻ này, thân thể gã run rẩy, tóc hoa râm, răng tróc ra, nếp nhăn đầy mặt rồi cuối cùng là thành thây khô.

Chỉ trong chốc lát, linh hồn, sinh cơ, khí huyết, tu vi, toàn bộ đều đã bị huyết ảnh kia hút sạch... Mà đây mới chỉ là bắt đầu, huyết ảnh này tốc độ cực nhanh, hóa thành một đạo huyết tuyến, không ngừng xuyên qua cơ thể của gần vạn Hồn tu của Cự Quỷ Quân Đoàn.

Nơi nó đi qua, những Hồn tu kia còn không kịp kêu thảm một tiếng thì đã trở thành thây khô.

Diễn biến nơi đây nói thì dài, thực ra chỉ xảy ra trong chớp mắt, từ lúc Công Tôn Uyển Nhi biến thân huyết ảnh cho đến khi hóa thành một đạo huyết tuyến bay xuyên qua cơ thể những Hồn tu kia gần như là ngay lập tức...

Một ngàn, hai ngàn, ba ngàn...

Năm ngàn, sáu ngàn, bảy ngàn...

Tốc độ quá nhanh, từ xa nhìn lại, chỉ thấy đạo huyết tuyến này giống như một cây tú hoa châm, gần như xuyên qua toàn bộ Hồn tu nơi đây, tiễn đưa bọn họ cùng nhau lên đường.

Bạch Tiểu Thuần giả chết nằm trên đất, chứng kiến như vậy, da đầu hắn như sắp nổ tung, cảm xúc phức tạp lúc hắn nhìn thấy Công Tôn Uyển Nhi sắp chết hiện tại đã biến mất sạch sẽ.

"Đừng nhìn thấy ta, đừng nhìn thấy ta... Ta đã chết rồi..." Bạch Tiểu trong lòng không ngừng cầu nguyện, càng kích phát mặt nạ, lúc này hắn đã nhìn ra, Hồng Trần Nữ hoàn toàn không thể đối phó được với Hồng Trần Nữ.

"Chết hết rồi, hơn một vạn người, giờ đây chỉ còn một ít, mà một ít người kia lúc này... cũng đã chết rồi!"

"Lúc trước ta đã nhắc nhở mà lại không nghe." Bạch Tiểu Thuần vô cùng lo lắng, nhìn thấy Công Tôn Uyển Nhi nãy giờ giết người làm hắn run rẩy cả tâm can, nội tâm bất an, lúc này sinh tử nguy cơ đã rất gần, hắn nằm dưới đất, không dám cử động một chút, chỉ hy vọng Công Tôn Uyển Nhi nghĩ mình là thi thể mà không để ý tới.

Không biết có phải nhờ mặt nạ hiệu quả rất cao hay là hắn diễn quá thật, đạo huyết tuyếndo huyết ảnh Công Tôn Uyển Nhi hóa thành sau khi thôn phệ khí huyết của gần vạn người xong cũng không để ý đến chỗ Bạch Tiểu Thuần cùng với hơn mười thây khô bên cạnh.

Huyết tuyến lóe lên một cái, đi tới giữa không trung ngưng tụ lại, Công Tôn Uyển Nhi tiếp tục lấy bộ dáng Bạch Tiểu Thuần mà hiện ra.

Ngay khi xuất hiện, khí tức dao động trên người nàng mạnh mẽ tăng lên, tu vi từ Nguyên Anh trực tiếp trở thành Thiên Nhân!

Bầu trời biến sắc, gió nổi mây bay, một nửa không trung hóa thành màu đỏ tím hướng về phía bên đỏ tươi mà cắn nuốt, gây ra tiếng nổ kinh thiên động địa.

Vốn là ý chí của Hồng Trần Nữ xâm nhập vào mảnh thiên địa này, thế nhưng bây giờ lại giống như bị đuổi, bị đánh bật ra khỏi thiên địa này.

"Bạch Tiểu Thuần!" Hồng Trần Nữ toàn thân run rẩy, ngay khi ý chí bị đánh bật ra, nàng đã bị phản phệ, phun ra máu tươi, ánh mắt đầy sát khí, vừa rồi không phải nàng không định cứu mọi người thế nhưng đối phương quá nhanh, hơn nữa nàng lại bị huyết quang đánh vào, huyết khí trong cơ thể cuộn trào, giống như sắp rời khỏi cơ thể khiến nàng không kịp đi cứu người, chỉ có thể phải áp chế khí huyết của mình.

Nghe thấy Hồng Trần Nữ gọi tên mình, Bạch Tiểu Thuần không khỏi thở dài chua xót, hắn biết mối oan này phải do mình chịu rồi...

"Chỉ cần chạy khỏi nơi, bà nội nó chứ, lão tử lập tức luyện linh Nguyên Anh, nhất cổ tác khí lập tức lên Nguyên Anh Hậu Kì... Chỉ có như vậy mới có thể giữ được mạng nhỏ trong hoàn cảnh nguy hiểm này..." Bạch Tiểu Thuần tim đập mạnh, Công Tôn Uyển Nhi xuất hiện tuy không phải chuyện tốt nhưng cũng có mặt lợi.

Hắn có thể luyện linh Nguyên Anh mà không có ai hoài nghi hắn, bởi vì đã có cái bia ngắm khác rồi...

"Nhưng giờ có nghĩ điều này cũng vô dụng, điều quan trọng là phải làm sao để chạy trốn." Bạch Tiểu Thuần có chút buồn bực, lúc này, xung quanh đều là người chết, nếu hắn mà bỏ chạy thì quá lộ liễu.

Lúc này hắn chỉ có thể giả chết, cầu mong trận chiến kết thúc thật nhanh, Công Tôn Uyển Nhi rời đi rồi mình mới có thể chạy đi, hoặc là xuất hiện sự tình ngoài ý muốn để hắn có cơ hội trốn thoát.

Khi Bạch Tiểu Thuần đang lo phiền thì Công Tôn Uyển Nhi ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn Hồng Trần Nữ đang run rẩy, nhẹ giọng nói.

"Thực sự cảm ta ngươi, giúp ta cũng gần như hơi no rồi, ăn nốt ngươi... Hẳn là sẽ hơi no." Nói xong, Công Tôn Uyển Nhi cười một tiếng, lóe lên đi tới chỗ Hồng Trần Nữ.

Tốc độ nàng cực nhanh, tuy có hơi chậm so với lúc hóa thành huyết tuyến, nhưng vẫn là nhanh như chớp, gần như ngay lập tức liện xuất hiện trước mặt Hồng Trần Nữ. Hồng Trần Nữ hai tay bấm niệm pháp quyết, lập tức Hồng Liên bay ra, Công Tôn Uyển Nhi nâng tay phải lên, nhẹ nhàng ấn xuống, nổ vang một tiếng, Hồng Trần Nữ phun ra máu tươi, thân thể lui lại hơn mười trượng.

"Khí huyết hao tổn quá nhiều, như vậy không được, ăn ngươi sẽ không còn vị ngon nữa!" Công Tôn Uyển Nhi âm thanh phiêu hốt, đi tới gần, Bạch Tiểu Thuần ở dưới đất nhìn trộm, lập tức nội tâm run rẩy.

Hồng Trần Nữ hoàn toàn không phải đối thủ của Công Tôn Uyển Nhi, tiếng nổ không ngừng vang lên, nàng liên tục lui lại, máu tươi phun ra, chật vật vô cùng.

Thậm chí pháp bảo Hồng Liên của nàng cũng bị Công Tôn Uyển Nhi đánh vào, từng tầng từng tầng nổ tung, cuối cùng ầm một tiếng, tan thành tro bụi, còn Hồng Trần Nữ sắc mặt trắng bệch, thân thể lung lay như sắp đổ. Nàng muốn chạy trốn thế nhưng dưới tốc độ quỷ dị của Công Tôn Uyển Nhi, điều đó căn bản là không thể.
 

coixuongvt

Phàm Nhân
Ngọc
797,50
Tu vi
0,00
Cho ta góp 1c, hi vọng dịch không quá sida
Kết thúc một chỉ, Hồng Trần Nữ phun ra một ngụm máu tươi, rơi vào hôn mê.

Hồng Trần Tử Mạch!

Đây mới là đòn sát thủ cuối cùng của Hồng Trần Nữ, dùng tu vi Thiên Nhân cùng tiêu hao thọ nguyên mới có thể thi triển. Hai tiếng Tử Mạch vừa dứt, một màn sương đỏ từ trên mình Hồng Trần Nữ tràn ra theo phía chỉ tay, bao phủ toàn bộ cơ thể Công Tôn Uyển Nhi.

Thân thể Công Tôn Uyển Nhi thu nhỏ càng lúc càng nhanh, trong chớp mắt đã trở thành người tí hon, bị vô số khóa sắt trực tiếp lôi vào trong tòa thành nhỏ như lòng bàn tay!

Tòa thành kích cỡ như lòng bàn tay, nhưng trong mắt Công Tôn Uyển Nhi lúc này vô cùng sống động, chân thực. Bốn phía người qua lại tấp nập, một chiếc xe ngựa cuốn theo bụi đường lao nhanh qua người Công Tôn Uyển Nhi, như muốn che đi tầm nhìn của nàng.

Đây chính là... Hồng Trần Tử Mạch!

Thành này nửa hư nửa thực, như là huyễn thành, kì thực lại là một cái... Động Thiên phong ấn!

Thần thông này khiến cho người bị phong ấn trong nội thành rơi vào trầm mê, không thể tự làm chủ, vô cùng khó tìm đường thoát ra, thậm chí nếu thi triển đến mức cao nhất thì có thể hóa thành thế giới hư ảo!

Công Tôn Uyển Nhi trầm lắng, ngước lên nhìn hai người-khổng-lồ Bạch Tiểu Thuần cùng Hồng Trần Nữ, bỗng nhiên nàng nở nụ cười.

Bạch Tiểu Thuần lợi dụng mặt nạ ẩn núp, ra tay trong nháy mắt, nhưng nàng... Vẫn nhận ra khí tức Bạch Tiểu Thuần!

"Tiểu ca ca..." Công Tôn Uyển Nhi dáng tươi cười quỷ dị, phát ra thanh âm khanh khách, tiếng cười từ trong huyễn thành truyền ra bốn phương tám hướng.

Bạch Tiểu Thuần nội tâm hoảng hốt, tiếng cười kia làm cho hắn tê cả da đầu, hô hấp dồn dập, hắn hiểu được, thần thông này chỉ sợ là không phong ấn Công Tôn Uyển Nhi được quá lâu. Về mặt chiến lực, hắn thật sự không thể đối mặt Công Tôn Uyển Nhi vô cùng quỷ dị này.

Ngay lập tức Bạch Tiểu Thuần ôm cổ Hồng Trần Nữ đang hôn mê, quay người, bộc phát ra tốc độ cực hạn, hướng về phía xa, hóa thành cầu vồng, cấp tốc bỏ chạy.

Trong huyễn thành Công Tôn Uyển Nhi thừa dịp ý thức của mình còn rõ ràng, nâng tay phải lên, bấm niệm pháp quyết, xuất ra một chỉ vào thi thể Lôi Sơn vốn đang nằm bất động trong hố sâu ở phía đằng xa.

Ngay lập tức thi thể Lôi Sơn đột nhiên mở hai mắt ra, hai mắt vốn không chút thần thái nào lại bắt đầu có một vệt hắc mang lập loè, thân thể khôi ngô như núi đột ngột từ dưới hố sâu đứng lên!

Tiếng nổ vang lên, đại địa chấn động lúc Lôi Sơn lao ra. Máu thịt trên lồng ngực của hắn nhúc nhích, vốn bị đánh thủng một lỗ lớn nhưng trong chớp mắt đã khôi phục như thường. Lôi Sơn mặt vẫn không chút biểu tình nhìn về hướng Bạch Tiểu Thuần bỏ chạy.

"Bắt hắn...về cho ta!" Bên trong Huyễn thành, khuôn mặt Công Tôn Uyển Nhi đang từ từ bị bụi đất che kín, thanh âm cũng đứt quãng, đến khi hoàn toàn bị che khuất, lúc này trong mắt nàng lần đầu xuất hiện vẻ mờ mịt.

Đắm chìm trong Hồng Trần Tử Mạch phong ấn!

Bên ngoài, hắc mang trong mắt Lôi Sơn càng đậm hơn, không chút chần chờ, bạo xuất toàn lực, như hóa thành tia chớp, nhắm hướng Bạch Tiểu Thuần bỏ chạy, ầm ầm đuổi theo!

Tốc độ cực nhanh, âm thanh phá không rít gào, làm cho bát phương hư vô vặn vẹo theo! Phía trước hắn mấy ngàn dặm là Bạch Tiểu Thuần đang thở hổn hển, cõng theo Hồng Trần Nữ đang hôn mê, tốc độ cũng là triển khai đến cực hạn.

Hình thành tàn ảnh, xuyên thẳng qua hư vô.

Bạch Tiểu Thuần cố lấy ra ngọc giản truyền âm, không ngừng liên hệ Cự Quỷ Vương, nhưng tin tức thủy chung truyền không ra, hiển nhiên phạm vị xung quanh đây đều bị Công Tôn Uyển Nhi dùng thủ đoạn phong ấn hết thảy.

Bạch Tiểu Thuần đang lo lắng ảo não bỗng cảm nhận được thân thể mềm mại của Hồng Trần Nữ sau lưng đột ngột cử động.

"Thả ta xuống, ta tự đi!" Hồng Trần Nữ yếu ớt lên tiếng, nàng phát hiện mình tỉnh lại trên lưng của Bạch Tiểu Thuần thì vô cùng khó chịu.

"Câm miệng, đều tại ngươi không chịu nghe lời ta, hiện tại đừng có làm lãng phí thời gian của lão tử. Còn muốn tự đi? Ngươi bây giờ đứng còn không vững! !" Bạch Tiểu Thuần nội tâm tức giận, tay phải ở phía sau hung hăng bóp Chu Tử Mạch...

Cảm giác mềm mại làm cho Bạch Tiểu Thuần đang uể oải lo lắng, cũng không khỏi rung động.

"Ngươi! !" Chu Tử Mạch lập vốn đang suy yếu, bị Bạch Tiểu Thuần quát tháo, lại thêm bị hắn vỗ mông, làm cho tâm tình nàng phản ứng kịch liệt, hít thở dồn dập, lại rơi vào hôn mê trên lưng Bạch Tiểu Thuần.

"Hừ, nếu không phải ta nể mặt Cự Quỷ lão ca, ngươi cho rằng ta muốn cứu ngươi a, mỗi thấy ta đều nghiêm mặt, mang theo sát khí, giống như ta thiếu nợ tiền của ngươi vậy." Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng, không có thời gian để ý tới Hồng Trần Nữ, tăng thêm tốc độ, hướng về xa xa bay nhanh.

Hắn đã nhận ra, ở sau lưng mình mấy ngàn dặm, Lôi Sơn cũng đang lấy tốc độ cực nhanh truy kích đến. Đối với Lôi Sơn, Bạch Tiểu Thuần trong lòng cũng là phức tạp, hắn biết rõ đối phương đã chết, giờ chỉ tồn tại như một cỗ thi khôi.

Hắn càng minh bạch loại thi khôi này căn bản chính là đánh không chết! !

Trừ phi là lực lượng siêu việt hơn xa đối phương, trực tiếp chia năm xẻ bảy diệt sát cho tan thành mây khói, ngoài ra không còn phương pháp khác.

"Lôi Sơn a, khi ngươi còn sống hai ta từng đánh qua, bây giờ ngươi chết, rõ ràng còn dây dưa với ta không dứt..."

"Cần dùng tốc độ nhanh hơn mới có thể bỏ hắn lại!" Bạch Tiểu Thuần thở dài, hướng về phía Cự Quỷ Thành, nhanh chóng vỗ túi trữ vật, lấy ra Thiên Chu!

Bạch Tiểu Thuần cõng Hồng Trần Nữ nhảy lên Thiên Chu. Sau khi đặt nàng sang một bên, hắn tản ra tu vi, dũng mãnh nhập vào Thiên Chu, lập tức hào quang tỏa ra tứ tán. Oanh một tiếng, Thiên Chu bộc phát ra tốc độ nhanh gấp nhiều lần so với Bạch Tiểu Thuần phi hành, thắng tiến về phía trước.

Nhưng lúc này Lôi Sơn ở đằng xa lại phát ra một tiếng gào thét rung trời, toàn thân của hắn như rực cháy, tốc độ rõ ràng cũng liên tục tăng lên, trong chớp mắt đã vượt qua tốc độ Thiên Chu, hóa thành một vệt cầu vồng, hướng về Bạch Tiểu Thuần điên cuồng truy kích!

Khoảng cách ngày càng gần!

Hai nghìn dặm, một nghìn năm trăm dặm, một nghìn dặm, năm trăm dặm, loé lên một cái, lại đuổi tới trăm dặm!!

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, hô hấp tán loạn, yết hầu khô khan.

"Gia hỏa này uống thuốc gì, làm sao đột nhiên nhanh như vậy!" Lúc Bạch Tiểu Thuần còn đang khẩn trương, Hồng Trần Nữ lần nữa thức tỉnh, nàng phức tạp nhìn Bạch Tiểu Thuần, cũng chú ý tới xa xa Lôi Sơn đang gào thét mà đến, thở sâu, trong mắt lộ ra quyết đoán.

"Bạch Hạo, ngươi còn không đi tăng tốc điều khiển Thiên Chu! Tranh thủ duy trì đầy đủ tốc độ, về phần hắn, ngươi không cần chú ý!"

"Ngươi câm miệng cho ta!" Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, đáy lòng rất là bực bội, Hồng Trần Nữ đã sai mà còn cố ra vẻ, rõ ràng là hắn đã cứu tính mạng nàng, mà nàng vẫn cố chấp không coi trọng.

Cái này làm cho Bạch Tiểu Thuần rất không thoải mái.

"Ngươi! !" Hồng Trần Nữ chột dạ, ngực phập phồng, giống như cũng đã nhận ra ngữ khí vừa rồi có chút không hợp, nhưng nàng tâm cao khí ngạo, coi như biết mình có chút không ổn, nhưng vẫn không muốn thừa nhận.

Không đợi Hồng Trần Nữ tiếp tục mở miệng, xa xa hư vô truyền đến tiếng nổ vang khủng khiếp, thân ảnh Lôi Sơn lại một lần lập loè, thình lình xuất hiện ngay phía trên thuyền!

Lôi Sơn nhấc tay phải lên, hướng về Thiên Chu phía dưới, mãnh liệt nhấn một cái!

Một nhấn này mang theo một cỗ đại lực ầm ầm bộc phát, tạo thành bão táp, thẳng đến thuyền.

"Cút ra! !" Tròng mắt Bạch Tiểu Thuần co rút lại, lộ ra thiết huyết, khẽ lăng không, nắm tay phải hướng về bão táp đang tiến đến, trực tiếp đấm tới một quyền!

Trong chớp mắt tiếng nổ vang kinh Thiên động Địa, khuếch tán bát phương, công kích của Lôi Sơn lập tức tan vỡ, Thân thể Bạch Tiểu Thuần vẫn tiếp tục công kích thẳng đến Lôi Sơn!

Hắc mang trong mắt Lôi Sơn cũng lóe lên, mượn nhờ thế trên cao giống như Lôi Đình hàng lâm, hướng về Bạch Tiểu Thuần... Đánh thẳng tới!
 

Ma Đạo Tử

Phàm Nhân
Ngọc
1.080,98
Tu vi
0,00
Cho ta góp 1c, hi vọng dịch không quá sida
Kết thúc một chỉ, Hồng Trần Nữ phun ra một ngụm máu tươi, rơi vào hôn mê.

Hồng Trần Tử Mạch!

Đây mới là đòn sát thủ cuối cùng của Hồng Trần Nữ, dùng tu vi Thiên Nhân cùng tiêu hao thọ nguyên mới có thể thi triển. Hai tiếng Tử Mạch vừa dứt, một màn sương đỏ từ trên mình Hồng Trần Nữ tràn ra theo phía chỉ tay, bao phủ toàn bộ cơ thể Công Tôn Uyển Nhi.

Thân thể Công Tôn Uyển Nhi thu nhỏ càng lúc càng nhanh, trong chớp mắt đã trở thành người tí hon, bị vô số khóa sắt trực tiếp lôi vào trong tòa thành nhỏ như lòng bàn tay!

Tòa thành kích cỡ như lòng bàn tay, nhưng trong mắt Công Tôn Uyển Nhi lúc này vô cùng sống động, chân thực. Bốn phía người qua lại tấp nập, một chiếc xe ngựa cuốn theo bụi đường lao nhanh qua người Công Tôn Uyển Nhi, như muốn che đi tầm nhìn của nàng.

Đây chính là... Hồng Trần Tử Mạch!

Thành này nửa hư nửa thực, như là huyễn thành, kì thực lại là một cái... Động Thiên phong ấn!

Thần thông này khiến cho người bị phong ấn trong nội thành rơi vào trầm mê, không thể tự làm chủ, vô cùng khó tìm đường thoát ra, thậm chí nếu thi triển đến mức cao nhất thì có thể hóa thành thế giới hư ảo!

Công Tôn Uyển Nhi trầm lắng, ngước lên nhìn hai người-khổng-lồ Bạch Tiểu Thuần cùng Hồng Trần Nữ, bỗng nhiên nàng nở nụ cười.

Bạch Tiểu Thuần lợi dụng mặt nạ ẩn núp, ra tay trong nháy mắt, nhưng nàng... Vẫn nhận ra khí tức Bạch Tiểu Thuần!

"Tiểu ca ca..." Công Tôn Uyển Nhi dáng tươi cười quỷ dị, phát ra thanh âm khanh khách, tiếng cười từ trong huyễn thành truyền ra bốn phương tám hướng.

Bạch Tiểu Thuần nội tâm hoảng hốt, tiếng cười kia làm cho hắn tê cả da đầu, hô hấp dồn dập, hắn hiểu được, thần thông này chỉ sợ là không phong ấn Công Tôn Uyển Nhi được quá lâu. Về mặt chiến lực, hắn thật sự không thể đối mặt Công Tôn Uyển Nhi vô cùng quỷ dị này.

Ngay lập tức Bạch Tiểu Thuần ôm cổ Hồng Trần Nữ đang hôn mê, quay người, bộc phát ra tốc độ cực hạn, hướng về phía xa, hóa thành cầu vồng, cấp tốc bỏ chạy.

Trong huyễn thành Công Tôn Uyển Nhi thừa dịp ý thức của mình còn rõ ràng, nâng tay phải lên, bấm niệm pháp quyết, xuất ra một chỉ vào thi thể Lôi Sơn vốn đang nằm bất động trong hố sâu ở phía đằng xa.

Ngay lập tức thi thể Lôi Sơn đột nhiên mở hai mắt ra, hai mắt vốn không chút thần thái nào lại bắt đầu có một vệt hắc mang lập loè, thân thể khôi ngô như núi đột ngột từ dưới hố sâu đứng lên!

Tiếng nổ vang lên, đại địa chấn động lúc Lôi Sơn lao ra. Máu thịt trên lồng ngực của hắn nhúc nhích, vốn bị đánh thủng một lỗ lớn nhưng trong chớp mắt đã khôi phục như thường. Lôi Sơn mặt vẫn không chút biểu tình nhìn về hướng Bạch Tiểu Thuần bỏ chạy.

"Bắt hắn...về cho ta!" Bên trong Huyễn thành, khuôn mặt Công Tôn Uyển Nhi đang từ từ bị bụi đất che kín, thanh âm cũng đứt quãng, đến khi hoàn toàn bị che khuất, lúc này trong mắt nàng lần đầu xuất hiện vẻ mờ mịt.

Đắm chìm trong Hồng Trần Tử Mạch phong ấn!

Bên ngoài, hắc mang trong mắt Lôi Sơn càng đậm hơn, không chút chần chờ, bạo xuất toàn lực, như hóa thành tia chớp, nhắm hướng Bạch Tiểu Thuần bỏ chạy, ầm ầm đuổi theo!

Tốc độ cực nhanh, âm thanh phá không rít gào, làm cho bát phương hư vô vặn vẹo theo! Phía trước hắn mấy ngàn dặm là Bạch Tiểu Thuần đang thở hổn hển, cõng theo Hồng Trần Nữ đang hôn mê, tốc độ cũng là triển khai đến cực hạn.

Hình thành tàn ảnh, xuyên thẳng qua hư vô.

Bạch Tiểu Thuần cố lấy ra ngọc giản truyền âm, không ngừng liên hệ Cự Quỷ Vương, nhưng tin tức thủy chung truyền không ra, hiển nhiên phạm vị xung quanh đây đều bị Công Tôn Uyển Nhi dùng thủ đoạn phong ấn hết thảy.

Bạch Tiểu Thuần đang lo lắng ảo não bỗng cảm nhận được thân thể mềm mại của Hồng Trần Nữ sau lưng đột ngột cử động.

"Thả ta xuống, ta tự đi!" Hồng Trần Nữ yếu ớt lên tiếng, nàng phát hiện mình tỉnh lại trên lưng của Bạch Tiểu Thuần thì vô cùng khó chịu.

"Câm miệng, đều tại ngươi không chịu nghe lời ta, hiện tại đừng có làm lãng phí thời gian của lão tử. Còn muốn tự đi? Ngươi bây giờ đứng còn không vững! !" Bạch Tiểu Thuần nội tâm tức giận, tay phải ở phía sau hung hăng bóp Chu Tử Mạch...

Cảm giác mềm mại làm cho Bạch Tiểu Thuần đang uể oải lo lắng, cũng không khỏi rung động.

"Ngươi! !" Chu Tử Mạch lập vốn đang suy yếu, bị Bạch Tiểu Thuần quát tháo, lại thêm bị hắn vỗ mông, làm cho tâm tình nàng phản ứng kịch liệt, hít thở dồn dập, lại rơi vào hôn mê trên lưng Bạch Tiểu Thuần.

"Hừ, nếu không phải ta nể mặt Cự Quỷ lão ca, ngươi cho rằng ta muốn cứu ngươi a, mỗi thấy ta đều nghiêm mặt, mang theo sát khí, giống như ta thiếu nợ tiền của ngươi vậy." Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng, không có thời gian để ý tới Hồng Trần Nữ, tăng thêm tốc độ, hướng về xa xa bay nhanh.

Hắn đã nhận ra, ở sau lưng mình mấy ngàn dặm, Lôi Sơn cũng đang lấy tốc độ cực nhanh truy kích đến. Đối với Lôi Sơn, Bạch Tiểu Thuần trong lòng cũng là phức tạp, hắn biết rõ đối phương đã chết, giờ chỉ tồn tại như một cỗ thi khôi.

Hắn càng minh bạch loại thi khôi này căn bản chính là đánh không chết! !

Trừ phi là lực lượng siêu việt hơn xa đối phương, trực tiếp chia năm xẻ bảy diệt sát cho tan thành mây khói, ngoài ra không còn phương pháp khác.

"Lôi Sơn a, khi ngươi còn sống hai ta từng đánh qua, bây giờ ngươi chết, rõ ràng còn dây dưa với ta không dứt..."

"Cần dùng tốc độ nhanh hơn mới có thể bỏ hắn lại!" Bạch Tiểu Thuần thở dài, hướng về phía Cự Quỷ Thành, nhanh chóng vỗ túi trữ vật, lấy ra Thiên Chu!

Bạch Tiểu Thuần cõng Hồng Trần Nữ nhảy lên Thiên Chu. Sau khi đặt nàng sang một bên, hắn tản ra tu vi, dũng mãnh nhập vào Thiên Chu, lập tức hào quang tỏa ra tứ tán. Oanh một tiếng, Thiên Chu bộc phát ra tốc độ nhanh gấp nhiều lần so với Bạch Tiểu Thuần phi hành, thắng tiến về phía trước.

Nhưng lúc này Lôi Sơn ở đằng xa lại phát ra một tiếng gào thét rung trời, toàn thân của hắn như rực cháy, tốc độ rõ ràng cũng liên tục tăng lên, trong chớp mắt đã vượt qua tốc độ Thiên Chu, hóa thành một vệt cầu vồng, hướng về Bạch Tiểu Thuần điên cuồng truy kích!

Khoảng cách ngày càng gần!

Hai nghìn dặm, một nghìn năm trăm dặm, một nghìn dặm, năm trăm dặm, loé lên một cái, lại đuổi tới trăm dặm!!

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, hô hấp tán loạn, yết hầu khô khan.

"Gia hỏa này uống thuốc gì, làm sao đột nhiên nhanh như vậy!" Lúc Bạch Tiểu Thuần còn đang khẩn trương, Hồng Trần Nữ lần nữa thức tỉnh, nàng phức tạp nhìn Bạch Tiểu Thuần, cũng chú ý tới xa xa Lôi Sơn đang gào thét mà đến, thở sâu, trong mắt lộ ra quyết đoán.

"Bạch Hạo, ngươi còn không đi tăng tốc điều khiển Thiên Chu! Tranh thủ duy trì đầy đủ tốc độ, về phần hắn, ngươi không cần chú ý!"

"Ngươi câm miệng cho ta!" Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, đáy lòng rất là bực bội, Hồng Trần Nữ đã sai mà còn cố ra vẻ, rõ ràng là hắn đã cứu tính mạng nàng, mà nàng vẫn cố chấp không coi trọng.

Cái này làm cho Bạch Tiểu Thuần rất không thoải mái.

"Ngươi! !" Hồng Trần Nữ chột dạ, ngực phập phồng, giống như cũng đã nhận ra ngữ khí vừa rồi có chút không hợp, nhưng nàng tâm cao khí ngạo, coi như biết mình có chút không ổn, nhưng vẫn không muốn thừa nhận.

Không đợi Hồng Trần Nữ tiếp tục mở miệng, xa xa hư vô truyền đến tiếng nổ vang khủng khiếp, thân ảnh Lôi Sơn lại một lần lập loè, thình lình xuất hiện ngay phía trên thuyền!

Lôi Sơn nhấc tay phải lên, hướng về Thiên Chu phía dưới, mãnh liệt nhấn một cái!

Một nhấn này mang theo một cỗ đại lực ầm ầm bộc phát, tạo thành bão táp, thẳng đến thuyền.

"Cút ra! !" Tròng mắt Bạch Tiểu Thuần co rút lại, lộ ra thiết huyết, khẽ lăng không, nắm tay phải hướng về bão táp đang tiến đến, trực tiếp đấm tới một quyền!

Trong chớp mắt tiếng nổ vang kinh Thiên động Địa, khuếch tán bát phương, công kích của Lôi Sơn lập tức tan vỡ, Thân thể Bạch Tiểu Thuần vẫn tiếp tục công kích thẳng đến Lôi Sơn!

Hắc mang trong mắt Lôi Sơn cũng lóe lên, mượn nhờ thế trên cao giống như Lôi Đình hàng lâm, hướng về Bạch Tiểu Thuần... Đánh thẳng tới!

he he may quá ta cũng đang dịch thử chương 822
 

Tiểu Hắc

Luyện Khí Trung Kỳ
Chuyển Ngữ Quán Thông
Ngọc
6,85
Tu vi
30,00
Với chương này nữa, cũng không biết, có đỡ hơn chút nào không, lão ca xem thử dùm với. Cám ơn lão ca nhiều




Bạch Tiểu Thuần còn chần chờ thì Công Tôn Uyển Nhi đang bị mười cái trường mâu kia đâm xuyên qua mấy trăm lần, toàn thân đều là máu, dường như sắp tan vỡ, ngay lúc này thanh âm thê lương từ miệng nàng cũng trở nên vô cùng mãnh liệt, thậm chí một loại chấn động kinh người từ trên người nàng như sắp bộc phát ra.

Thấy vậy, mọi người xung quanh lập tức tâm thần chấn động.

"Bạch Tiểu Thuần, chết đi!" Hồng Trần Nữ ở giữa không trung cũng thất kinh, nàng nghiến chặt răng, cắn mạnh đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, bấm niệm pháp quyết chỉ tay một cái, lập tức mười thanh Huyết Mâu kia, tốc độ gia tăng, đồng thời toàn bộ bốc cháy.

Giống như nhúng thép nung đỏ vào nước lạnh, uy lực của Huyết Mâu cũng tăng mạnh, nổ vang một tiếng, mười Huyết Mâu kia có ngừng lại một chút rồi đồng loạt đánh lên thân thể đang run rẩy như sắp vỡ tan của Công Tôn Uyển Nhi. Ngay lúc va chạm, toàn bộ mười Huyết Mâu đều nổ tung, bộc phát ra sức hủy diệt cực lớn bao phủ Công Tôn Uyển Nhi ở bên trong.

Dùng mắt thường có thể thấy được, thân thể Công Tôn Uyển Nhi đã chia năm xẻ bảy.

Lần bùng nổ cuối cùng này uy lực thực sự quá lớn dù là Hồng Trần Nữ cũng vì thao tác hơi không chính xác làm cho Thiên Nhân Lực không ngừng khuếch tán ra bốn phương, gây ra gió lốc, ngay cả Hồn tu của Cự Quỷ Quân Đoàn cũng bị dư chấn đánh bay.

Nhiều người phun ra máu tươi, thân thể lui lại, một ít người còn bị bay ra, Bạch Tiểu Thuần thì không sao cả, nhưng cũng không muốn làm cho mình trở nên khác người nên cũng kêu thảm một tiếng, thân thể bay ngược về phía sau, bộ dáng lảo đảo như thể suýt nữa thì đứng không vững.

Khi nhìn về nơi thân thể của Công Tôn Uyển Nhi đã vỡ tan ra, ánh mắt hắn có khi vui sướng, lại có khi là phức tạp.

"Chẳng lẽ cứ như vậy mà chết? Sao có thể chỉ đơn giản như vậy..." Bạch Tiểu Thuần trái tim đập nhanh, chuyện này dường như không hợp lý cho lắm, mà hiện tại xung quanh cũng truyền ra những tiếng reo vui sướng.

Hồng Trần Nữ sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng nở nụ cười, thở sâu, đang muốn đi xem bên người tên Bạch Tiểu Thuần đã chết kia có di vật gì không thì đột nhiên, sắc mặt nàng đại biến, nhanh chóng lui lại.

"Ngươi..."

Nàng vừa mở miệng thì trong chớp mắt từ chỗ Công Tôn Uyển Nhi trào ra một đạo trùng thiên huyết mang, hồng mang này mang theo khí tức đầy đầy tà ác và huyết tinh, thậm chí còn có băng hàn cùng với lửa giận ngập trời.

Cả bầu trời chỉ trong nháy mắt bị màu đỏ bao phủ, mặt đất biến thành màu máu, dường như nơi đây đã biến thành một cái Huyết Trì vô cùng tà ác.

Hồng Trần Nữ lui lại hơi chậm, bị huyết quang chạm tới, lập tức toàn thân run rẩy, sắc mặt đỏ hồng, phun ra máu tươi.

Mọi người xung quanh đều vô cùng sợ hãi, Bạch Tiểu Thuần cũng suýt nữa thì rơi con mắt ra ngoài. Vốn là hắn đang giả vờ bước đi lảo đảo, lúc này trực tiếp trở thành đứng không vững, trong lúc chạy nhanh bị ngã xuống đất, kêu thảm một tiếng, khống chế tim đập đồng thời, kích phát mặt nạ, làm cho bản thân nhìn như đã chết...

Gần như ngay khi Bạch Tiểu Thuần giả chết, đạo huyết mang kia bỗng co rút lại hình thành một huyết ảnh mơ hồ ở phía trước nơi thân thể Công Tôn Uyển Nhi vỡ ra. Tốc độ huyết ảnh này cực nhanh, hơn nhiều so với Công Tôn Uyển Nhi lúc trước, trong nháy mắt đã tới chỗ một Hồn tu của Cự Quỷ Quân Đoàn.

Nó trực tiếp đi xuyên qua cơ thể kẻ này, thân thể gã run rẩy, tóc hoa râm, răng tróc ra, nếp nhăn đầy mặt rồi cuối cùng là thành thây khô.

Chỉ trong chốc lát, linh hồn, sinh cơ, khí huyết, tu vi, toàn bộ đều đã bị huyết ảnh kia hút sạch... Mà đây mới chỉ là bắt đầu, huyết ảnh này tốc độ cực nhanh, hóa thành một đạo huyết tuyến, không ngừng xuyên qua cơ thể của gần vạn Hồn tu của Cự Quỷ Quân Đoàn.

Nơi nó đi qua, những Hồn tu kia còn không kịp kêu thảm một tiếng thì đã trở thành thây khô.

Diễn biến nơi đây nói thì dài, thực ra chỉ xảy ra trong chớp mắt, từ lúc Công Tôn Uyển Nhi biến thân huyết ảnh cho đến khi hóa thành một đạo huyết tuyến bay xuyên qua cơ thể những Hồn tu kia gần như là ngay lập tức...

Một ngàn, hai ngàn, ba ngàn...

Năm ngàn, sáu ngàn, bảy ngàn...

Tốc độ quá nhanh, từ xa nhìn lại, chỉ thấy đạo huyết tuyến này giống như một cây tú hoa châm, gần như xuyên qua toàn bộ Hồn tu nơi đây, tiễn đưa bọn họ cùng nhau lên đường.

Bạch Tiểu Thuần giả chết nằm trên đất, chứng kiến như vậy, da đầu hắn như sắp nổ tung, cảm xúc phức tạp lúc hắn nhìn thấy Công Tôn Uyển Nhi sắp chết hiện tại đã biến mất sạch sẽ.

"Đừng nhìn thấy ta, đừng nhìn thấy ta... Ta đã chết rồi..." Bạch Tiểu trong lòng không ngừng cầu nguyện, càng kích phát mặt nạ, lúc này hắn đã nhìn ra, Hồng Trần Nữ hoàn toàn không thể đối phó được với Hồng Trần Nữ.

"Chết hết rồi, hơn một vạn người, giờ đây chỉ còn một ít, mà một ít người kia lúc này... cũng đã chết rồi!"

"Lúc trước ta đã nhắc nhở mà lại không nghe." Bạch Tiểu Thuần vô cùng lo lắng, nhìn thấy Công Tôn Uyển Nhi nãy giờ giết người làm hắn run rẩy cả tâm can, nội tâm bất an, lúc này sinh tử nguy cơ đã rất gần, hắn nằm dưới đất, không dám cử động một chút, chỉ hy vọng Công Tôn Uyển Nhi nghĩ mình là thi thể mà không để ý tới.

Không biết có phải nhờ mặt nạ hiệu quả rất cao hay là hắn diễn quá thật, đạo huyết tuyếndo huyết ảnh Công Tôn Uyển Nhi hóa thành sau khi thôn phệ khí huyết của gần vạn người xong cũng không để ý đến chỗ Bạch Tiểu Thuần cùng với hơn mười thây khô bên cạnh.

Huyết tuyến lóe lên một cái, đi tới giữa không trung ngưng tụ lại, Công Tôn Uyển Nhi tiếp tục lấy bộ dáng Bạch Tiểu Thuần mà hiện ra.

Ngay khi xuất hiện, khí tức dao động trên người nàng mạnh mẽ tăng lên, tu vi từ Nguyên Anh trực tiếp trở thành Thiên Nhân!

Bầu trời biến sắc, gió nổi mây bay, một nửa không trung hóa thành màu đỏ tím hướng về phía bên đỏ tươi mà cắn nuốt, gây ra tiếng nổ kinh thiên động địa.

Vốn là ý chí của Hồng Trần Nữ xâm nhập vào mảnh thiên địa này, thế nhưng bây giờ lại giống như bị đuổi, bị đánh bật ra khỏi thiên địa này.

"Bạch Tiểu Thuần!" Hồng Trần Nữ toàn thân run rẩy, ngay khi ý chí bị đánh bật ra, nàng đã bị phản phệ, phun ra máu tươi, ánh mắt đầy sát khí, vừa rồi không phải nàng không định cứu mọi người thế nhưng đối phương quá nhanh, hơn nữa nàng lại bị huyết quang đánh vào, huyết khí trong cơ thể cuộn trào, giống như sắp rời khỏi cơ thể khiến nàng không kịp đi cứu người, chỉ có thể phải áp chế khí huyết của mình.

Nghe thấy Hồng Trần Nữ gọi tên mình, Bạch Tiểu Thuần không khỏi thở dài chua xót, hắn biết mối oan này phải do mình chịu rồi...

"Chỉ cần chạy khỏi nơi, bà nội nó chứ, lão tử lập tức luyện linh Nguyên Anh, nhất cổ tác khí lập tức lên Nguyên Anh Hậu Kì... Chỉ có như vậy mới có thể giữ được mạng nhỏ trong hoàn cảnh nguy hiểm này..." Bạch Tiểu Thuần tim đập mạnh, Công Tôn Uyển Nhi xuất hiện tuy không phải chuyện tốt nhưng cũng có mặt lợi.

Hắn có thể luyện linh Nguyên Anh mà không có ai hoài nghi hắn, bởi vì đã có cái bia ngắm khác rồi...

"Nhưng giờ có nghĩ điều này cũng vô dụng, điều quan trọng là phải làm sao để chạy trốn." Bạch Tiểu Thuần có chút buồn bực, lúc này, xung quanh đều là người chết, nếu hắn mà bỏ chạy thì quá lộ liễu.

Lúc này hắn chỉ có thể giả chết, cầu mong trận chiến kết thúc thật nhanh, Công Tôn Uyển Nhi rời đi rồi mình mới có thể chạy đi, hoặc là xuất hiện sự tình ngoài ý muốn để hắn có cơ hội trốn thoát.

Khi Bạch Tiểu Thuần đang lo phiền thì Công Tôn Uyển Nhi ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn Hồng Trần Nữ đang run rẩy, nhẹ giọng nói.

"Thực sự cảm ta ngươi, giúp ta cũng gần như hơi no rồi, ăn nốt ngươi... Hẳn là sẽ hơi no." Nói xong, Công Tôn Uyển Nhi cười một tiếng, lóe lên đi tới chỗ Hồng Trần Nữ.

Tốc độ nàng cực nhanh, tuy có hơi chậm so với lúc hóa thành huyết tuyến, nhưng vẫn là nhanh như chớp, gần như ngay lập tức liện xuất hiện trước mặt Hồng Trần Nữ. Hồng Trần Nữ hai tay bấm niệm pháp quyết, lập tức Hồng Liên bay ra, Công Tôn Uyển Nhi nâng tay phải lên, nhẹ nhàng ấn xuống, nổ vang một tiếng, Hồng Trần Nữ phun ra máu tươi, thân thể lui lại hơn mười trượng.

"Khí huyết hao tổn quá nhiều, như vậy không được, ăn ngươi sẽ không còn vị ngon nữa!" Công Tôn Uyển Nhi âm thanh phiêu hốt, đi tới gần, Bạch Tiểu Thuần ở dưới đất nhìn trộm, lập tức nội tâm run rẩy.

Hồng Trần Nữ hoàn toàn không phải đối thủ của Công Tôn Uyển Nhi, tiếng nổ không ngừng vang lên, nàng liên tục lui lại, máu tươi phun ra, chật vật vô cùng.

Thậm chí pháp bảo Hồng Liên của nàng cũng bị Công Tôn Uyển Nhi đánh vào, từng tầng từng tầng nổ tung, cuối cùng ầm một tiếng, tan thành tro bụi, còn Hồng Trần Nữ sắc mặt trắng bệch, thân thể lung lay như sắp đổ. Nàng muốn chạy trốn thế nhưng dưới tốc độ quỷ dị của Công Tôn Uyển Nhi, điều đó căn bản là không thể.
Cho ta góp 1c, hi vọng dịch không quá sida
Kết thúc một chỉ, Hồng Trần Nữ phun ra một ngụm máu tươi, rơi vào hôn mê.

Hồng Trần Tử Mạch!

Đây mới là đòn sát thủ cuối cùng của Hồng Trần Nữ, dùng tu vi Thiên Nhân cùng tiêu hao thọ nguyên mới có thể thi triển. Hai tiếng Tử Mạch vừa dứt, một màn sương đỏ từ trên mình Hồng Trần Nữ tràn ra theo phía chỉ tay, bao phủ toàn bộ cơ thể Công Tôn Uyển Nhi.

Thân thể Công Tôn Uyển Nhi thu nhỏ càng lúc càng nhanh, trong chớp mắt đã trở thành người tí hon, bị vô số khóa sắt trực tiếp lôi vào trong tòa thành nhỏ như lòng bàn tay!

Tòa thành kích cỡ như lòng bàn tay, nhưng trong mắt Công Tôn Uyển Nhi lúc này vô cùng sống động, chân thực. Bốn phía người qua lại tấp nập, một chiếc xe ngựa cuốn theo bụi đường lao nhanh qua người Công Tôn Uyển Nhi, như muốn che đi tầm nhìn của nàng.

Đây chính là... Hồng Trần Tử Mạch!

Thành này nửa hư nửa thực, như là huyễn thành, kì thực lại là một cái... Động Thiên phong ấn!

Thần thông này khiến cho người bị phong ấn trong nội thành rơi vào trầm mê, không thể tự làm chủ, vô cùng khó tìm đường thoát ra, thậm chí nếu thi triển đến mức cao nhất thì có thể hóa thành thế giới hư ảo!

Công Tôn Uyển Nhi trầm lắng, ngước lên nhìn hai người-khổng-lồ Bạch Tiểu Thuần cùng Hồng Trần Nữ, bỗng nhiên nàng nở nụ cười.

Bạch Tiểu Thuần lợi dụng mặt nạ ẩn núp, ra tay trong nháy mắt, nhưng nàng... Vẫn nhận ra khí tức Bạch Tiểu Thuần!

"Tiểu ca ca..." Công Tôn Uyển Nhi dáng tươi cười quỷ dị, phát ra thanh âm khanh khách, tiếng cười từ trong huyễn thành truyền ra bốn phương tám hướng.

Bạch Tiểu Thuần nội tâm hoảng hốt, tiếng cười kia làm cho hắn tê cả da đầu, hô hấp dồn dập, hắn hiểu được, thần thông này chỉ sợ là không phong ấn Công Tôn Uyển Nhi được quá lâu. Về mặt chiến lực, hắn thật sự không thể đối mặt Công Tôn Uyển Nhi vô cùng quỷ dị này.

Ngay lập tức Bạch Tiểu Thuần ôm cổ Hồng Trần Nữ đang hôn mê, quay người, bộc phát ra tốc độ cực hạn, hướng về phía xa, hóa thành cầu vồng, cấp tốc bỏ chạy.

Trong huyễn thành Công Tôn Uyển Nhi thừa dịp ý thức của mình còn rõ ràng, nâng tay phải lên, bấm niệm pháp quyết, xuất ra một chỉ vào thi thể Lôi Sơn vốn đang nằm bất động trong hố sâu ở phía đằng xa.

Ngay lập tức thi thể Lôi Sơn đột nhiên mở hai mắt ra, hai mắt vốn không chút thần thái nào lại bắt đầu có một vệt hắc mang lập loè, thân thể khôi ngô như núi đột ngột từ dưới hố sâu đứng lên!

Tiếng nổ vang lên, đại địa chấn động lúc Lôi Sơn lao ra. Máu thịt trên lồng ngực của hắn nhúc nhích, vốn bị đánh thủng một lỗ lớn nhưng trong chớp mắt đã khôi phục như thường. Lôi Sơn mặt vẫn không chút biểu tình nhìn về hướng Bạch Tiểu Thuần bỏ chạy.

"Bắt hắn...về cho ta!" Bên trong Huyễn thành, khuôn mặt Công Tôn Uyển Nhi đang từ từ bị bụi đất che kín, thanh âm cũng đứt quãng, đến khi hoàn toàn bị che khuất, lúc này trong mắt nàng lần đầu xuất hiện vẻ mờ mịt.

Đắm chìm trong Hồng Trần Tử Mạch phong ấn!

Bên ngoài, hắc mang trong mắt Lôi Sơn càng đậm hơn, không chút chần chờ, bạo xuất toàn lực, như hóa thành tia chớp, nhắm hướng Bạch Tiểu Thuần bỏ chạy, ầm ầm đuổi theo!

Tốc độ cực nhanh, âm thanh phá không rít gào, làm cho bát phương hư vô vặn vẹo theo! Phía trước hắn mấy ngàn dặm là Bạch Tiểu Thuần đang thở hổn hển, cõng theo Hồng Trần Nữ đang hôn mê, tốc độ cũng là triển khai đến cực hạn.

Hình thành tàn ảnh, xuyên thẳng qua hư vô.

Bạch Tiểu Thuần cố lấy ra ngọc giản truyền âm, không ngừng liên hệ Cự Quỷ Vương, nhưng tin tức thủy chung truyền không ra, hiển nhiên phạm vị xung quanh đây đều bị Công Tôn Uyển Nhi dùng thủ đoạn phong ấn hết thảy.

Bạch Tiểu Thuần đang lo lắng ảo não bỗng cảm nhận được thân thể mềm mại của Hồng Trần Nữ sau lưng đột ngột cử động.

"Thả ta xuống, ta tự đi!" Hồng Trần Nữ yếu ớt lên tiếng, nàng phát hiện mình tỉnh lại trên lưng của Bạch Tiểu Thuần thì vô cùng khó chịu.

"Câm miệng, đều tại ngươi không chịu nghe lời ta, hiện tại đừng có làm lãng phí thời gian của lão tử. Còn muốn tự đi? Ngươi bây giờ đứng còn không vững! !" Bạch Tiểu Thuần nội tâm tức giận, tay phải ở phía sau hung hăng bóp Chu Tử Mạch...

Cảm giác mềm mại làm cho Bạch Tiểu Thuần đang uể oải lo lắng, cũng không khỏi rung động.

"Ngươi! !" Chu Tử Mạch lập vốn đang suy yếu, bị Bạch Tiểu Thuần quát tháo, lại thêm bị hắn vỗ mông, làm cho tâm tình nàng phản ứng kịch liệt, hít thở dồn dập, lại rơi vào hôn mê trên lưng Bạch Tiểu Thuần.

"Hừ, nếu không phải ta nể mặt Cự Quỷ lão ca, ngươi cho rằng ta muốn cứu ngươi a, mỗi thấy ta đều nghiêm mặt, mang theo sát khí, giống như ta thiếu nợ tiền của ngươi vậy." Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng, không có thời gian để ý tới Hồng Trần Nữ, tăng thêm tốc độ, hướng về xa xa bay nhanh.

Hắn đã nhận ra, ở sau lưng mình mấy ngàn dặm, Lôi Sơn cũng đang lấy tốc độ cực nhanh truy kích đến. Đối với Lôi Sơn, Bạch Tiểu Thuần trong lòng cũng là phức tạp, hắn biết rõ đối phương đã chết, giờ chỉ tồn tại như một cỗ thi khôi.

Hắn càng minh bạch loại thi khôi này căn bản chính là đánh không chết! !

Trừ phi là lực lượng siêu việt hơn xa đối phương, trực tiếp chia năm xẻ bảy diệt sát cho tan thành mây khói, ngoài ra không còn phương pháp khác.

"Lôi Sơn a, khi ngươi còn sống hai ta từng đánh qua, bây giờ ngươi chết, rõ ràng còn dây dưa với ta không dứt..."

"Cần dùng tốc độ nhanh hơn mới có thể bỏ hắn lại!" Bạch Tiểu Thuần thở dài, hướng về phía Cự Quỷ Thành, nhanh chóng vỗ túi trữ vật, lấy ra Thiên Chu!

Bạch Tiểu Thuần cõng Hồng Trần Nữ nhảy lên Thiên Chu. Sau khi đặt nàng sang một bên, hắn tản ra tu vi, dũng mãnh nhập vào Thiên Chu, lập tức hào quang tỏa ra tứ tán. Oanh một tiếng, Thiên Chu bộc phát ra tốc độ nhanh gấp nhiều lần so với Bạch Tiểu Thuần phi hành, thắng tiến về phía trước.

Nhưng lúc này Lôi Sơn ở đằng xa lại phát ra một tiếng gào thét rung trời, toàn thân của hắn như rực cháy, tốc độ rõ ràng cũng liên tục tăng lên, trong chớp mắt đã vượt qua tốc độ Thiên Chu, hóa thành một vệt cầu vồng, hướng về Bạch Tiểu Thuần điên cuồng truy kích!

Khoảng cách ngày càng gần!

Hai nghìn dặm, một nghìn năm trăm dặm, một nghìn dặm, năm trăm dặm, loé lên một cái, lại đuổi tới trăm dặm!!

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, hô hấp tán loạn, yết hầu khô khan.

"Gia hỏa này uống thuốc gì, làm sao đột nhiên nhanh như vậy!" Lúc Bạch Tiểu Thuần còn đang khẩn trương, Hồng Trần Nữ lần nữa thức tỉnh, nàng phức tạp nhìn Bạch Tiểu Thuần, cũng chú ý tới xa xa Lôi Sơn đang gào thét mà đến, thở sâu, trong mắt lộ ra quyết đoán.

"Bạch Hạo, ngươi còn không đi tăng tốc điều khiển Thiên Chu! Tranh thủ duy trì đầy đủ tốc độ, về phần hắn, ngươi không cần chú ý!"

"Ngươi câm miệng cho ta!" Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, đáy lòng rất là bực bội, Hồng Trần Nữ đã sai mà còn cố ra vẻ, rõ ràng là hắn đã cứu tính mạng nàng, mà nàng vẫn cố chấp không coi trọng.

Cái này làm cho Bạch Tiểu Thuần rất không thoải mái.

"Ngươi! !" Hồng Trần Nữ chột dạ, ngực phập phồng, giống như cũng đã nhận ra ngữ khí vừa rồi có chút không hợp, nhưng nàng tâm cao khí ngạo, coi như biết mình có chút không ổn, nhưng vẫn không muốn thừa nhận.

Không đợi Hồng Trần Nữ tiếp tục mở miệng, xa xa hư vô truyền đến tiếng nổ vang khủng khiếp, thân ảnh Lôi Sơn lại một lần lập loè, thình lình xuất hiện ngay phía trên thuyền!

Lôi Sơn nhấc tay phải lên, hướng về Thiên Chu phía dưới, mãnh liệt nhấn một cái!

Một nhấn này mang theo một cỗ đại lực ầm ầm bộc phát, tạo thành bão táp, thẳng đến thuyền.

"Cút ra! !" Tròng mắt Bạch Tiểu Thuần co rút lại, lộ ra thiết huyết, khẽ lăng không, nắm tay phải hướng về bão táp đang tiến đến, trực tiếp đấm tới một quyền!

Trong chớp mắt tiếng nổ vang kinh Thiên động Địa, khuếch tán bát phương, công kích của Lôi Sơn lập tức tan vỡ, Thân thể Bạch Tiểu Thuần vẫn tiếp tục công kích thẳng đến Lôi Sơn!

Hắc mang trong mắt Lôi Sơn cũng lóe lên, mượn nhờ thế trên cao giống như Lôi Đình hàng lâm, hướng về Bạch Tiểu Thuần... Đánh thẳng tới!
Hic. 2 hôm chưa sờ tới máy. Tạm để đây, ai đi qua hảo tâm biên dùm. Giờ Hắc ko biên được. :(
 

tiểu toán bàn

Phàm Nhân
Ngọc
551,43
Tu vi
0,00
Hic. 2 hôm chưa sờ tới máy. Tạm để đây, ai đi qua hảo tâm biên dùm. Giờ Hắc ko biên được. :(
dịch đuổi mà hắc đừng khắc khe quá, mấy truyện thị trường này chả phải thiên cô tuyệt văn nên k cần kỹ thế, dài lắm khắc khe quá thì k ai theo nổi đâu, kỹ làm gì để cho phải drop người dịch lại tốn thời gian nhiều sinh nản. chất lượng xem xem là dc rồi, khó quá k khóe lại vỡ đàn nữa, dịch duổi cái ta cần là nhanh để câu đọc giả
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top