[ĐK Dịch] Thiên Ảnh - Tiêu Đỉnh

Tiểu Dĩnh

Phàm Nhân
Ngọc
29,38
Tu vi
0,00
mình thấy trên web bên tàng thư viện dịch tới chương 92 rồi,mình muốn đăng ký biên dịch tiếp từ chương 93 có được không ad ơi ?
Thoải mái bạn ơi, bạn dịch thử 1 ch r đăng lên đây để trưởng nhóm hay mod góp ý (coi như là bước duyệt trc đi), ok là đăng thôi.
Tag hộ bác trưởng nhóm bộ này để vào trả lời bác vậy @Tiểu Dĩnh @kethattinhthu7
Hix m ko dịch bộ này mà, h tag mod dịch chuẩn hơn ý
 
Last edited:

mrchoe

Phàm Nhân
Ngọc
11,43
Tu vi
0,00
vậy mình mạn phép biên dịch lại 1 chương nha, các bác cứ chém mạnh tay

Chương 93: Kiên nhẫn quyết tâm
Quyển 2: Thiếu niên du

Converter: Đinh ĐangDịch: MrChoeNguồn: bachngocsach.com

Thời gian thấm thoát trôi qua, mặt trăng mặt trời lặn rồi lại mọc, trong dãy núi Côn Luân to lớn vô cùng, có vô số người đang bận rộn đi trên con đường của mình, tương phản với dãy núi sừng sững, nhìn mọi người tầm thường như con sâu cái kiến, cực kỳ nhỏ bé, cứ chăm chú làm công việc của bản thân, tưởng như quên cả ngẩng đầu nhìn xem bầu trời rộng lớn bao la bát ngát dường nào.

Dịch Hân trên đường đi đến núi Thạch Bàn, sắc mặt trông rất bình tĩnh, cũng không có biểu cảm gì khác lạ. Thân phận của nàng là đệ tử chính thức, không cần như những đệ tử tạp dịch, cả ngày lao động như vậy, đổi lấy một chút thù lao ít ỏi, mà chỉ cần đứng bên đường phân biệt lựa chọn linh tài, hay là giúp đỡ những người cần giúp đỡ. Hơn nữa loại công việc này cũng có rất nhiều chỗ tốt, vì qua đó nàng có thể phân biệt và quen thuộc với dược tính của rất nhiều linh tài hữu dụng, vì vậy ngày sau khả năng luyện đan chế dược hoặc là ra ngoài thám hiểm cũng được củng cố vững vàng.

Trên núi Thạch Bàn có rất nhiều tảng đá lớn, Bách Thảo Đường là một tòa phân điện nằm trên những tảng đá lớn này,từ rất xa cũng có thể trông thấy tầng mái ngói xanh cong vút, khí thế bất phàm. Trên con đường đó cũng không phải chỉ có một mình Dịch Hân, cũng cùng thân phận giống như nàng,trên con đường nhỏ đó cũng có khá nhiều đệ tử Bách Thảo Đường đi lại, nhiều người trong số đó đều chú ý tới Dịch Hân, cũng có rất nhiều người đứng sang một bên chỉ trỏ, xì xào bàn tán.

Tin đồn, lúc nào mà chẳng có.

Dịch Hân không thèm chú ý đến đám sư huynh đệ tỉ muội đồng môn,nàng lúc này vẫn đi trên đường, trong đầu không hẹn mà vang lên mấy lời đối thoại ngày trước cùng Lục Trần.

"Xung quanh núi Thạch Bàn, ở Bách Thảo Đường này, có vị nữKim Đan đại nhân nào đạo hạnh cao thâm tính tình nóng nảy tu ở gần đây không ?" Đây là câu hỏi mà ngày đó Lục Trần đã hỏi nàng.

"Có đó, bên trong Bách Thảo Đường từ trước đến nay nữ đệ tử không ít, nữ đệ tử tu luyện đến Kim Đan cảnh cũng có vài vị, gần đây nhất là Nhan La Nhan sư thúc, nàng tính tình nghiêm khắc, đám đệ tử trong nhà đều rất sợ bà ta."

"Thật tốt, trời trợ giúp ngươi."

"Thế nhưng mà... nhưng mà đám Kim Đan cảnh đại tu sĩ bọn họ, cho tới bây giờ đều lười chẳng thèmđể ý thế thái nhân tình, càng không thèm quản những chuyện nhỏ nhặt của chúng ta dưới này đâu."

"Vậy thì cần làm cho bà ta biết rõ, làm cho bà ta phải quản đến không được sao."

"nhưng ? phải Làm như thế nào?"

"Vậy thì xem ngươi có đủ hung ác hay không rồi..."

"Lục đại ca, ngươi cứ nói những lời này, ta nghe cảm giác trong lòng rất sợ hãi đó..."

Ánh mặt trời ấm áp vương vãi rơi xuống, chiếu lên trên người Dịch Hân, làm cho nàng cảm thấy một chút ấm áp, nàng hít một hơi thật sâu, để bản thân lộ ra vẻ tươi cười, sau đó hướng tòa đại điện này đi đến.

Ngày hôm nay trôi qua thật bình đạm, lúc xế chiều, Dịch Hân từ trong đại điện đi ra, bắt đầu hướng xuống dưới chân núi mà đi. Lúc vừa đến chân núi, nàng giả bộ như ra vẻ như đang lơ đãng hướng nhìn về mảnh linh điền bằng phẳng mênh mông kia, chỉ thấy có rất nhiều đệ tử tạp dịch đang ở trong linh điền dưới chân núi vất vả cần cù lao động thu hoạch linh tài, đúng như nàng tiên liệu, quả nhiên ở trong đám đệ tử đó,nàng đã tìm được một gương mặt quen thuộc.

Lục Trần đứng xa xa ở bên trong một mảnh linh điền, nhìn nàng cười cười.

Chẳng biết tại sao, chứng kiến cái dáng cười kia, Dịch Hân giống như cảm thấy trong nội tâm liền có một một chút cảm giác được che chở, nên những suy t.ư nãy giờ bỗng chốc nhẹ nhõm hẳn lại. Chỉ là không đợi nàng nghĩ thêm điều gì thì bất chợt từ phía sau, một giọng nói âm trầm thậm chí mang theo vài phần lệ khí, mạnh mẽ từ bên cạnh nàng cách đó không xa truyền tới:

"Dịch sư muội, thật là đúng dịp nhỉ, chúng ta lại gặp mặt."

Dịch Hân trong lòng tim đập mạnh một cái, hai tay vô thức mà nắm chặt lại thành nắm đấm, sau đó quay đầu nhìn lại, trong tầm mắt, là khuôn mặt xấu xí cực kỳ đáng sợ.

※※※

Dịch Hân chậm rãi cúi thấp đầu xuống, trên khuôn mặt có vài phần sợ hãi, thấp giọng nói: "Hà sư huynh..."

Hà Cương nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp của Dịch Hân, chỉ thấy vẻ sợ hãi mềm yếu kia không làm hư hao chút nào vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn tăng thêm thêm vài phần sầu bi mảnh mai hấp dẫn, liền cảm thấy lửa dục trong người nóng rực lên thiêu đốt trong lòng, hắnbỗng chốc thân thể như là một con dã thú đột nhiên gầm gừ gào thét một tiếng.

Trong mắt của hắn lộ ra thần sắc tham lam khát khao, nhưng trong khẩu khí vẫn rất bình tĩnh, chỉ là khẽ cười một cái, nói: "Dịch sư muội, ta có lời muốn nói với ngươi."

Dịch Hân giương to cặp mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn, lại phát hiện Hà Cương lúc mỉm cười,những vết thương trên khuôn mặt hắn khiến cho cơ mặt co lại, làm cho khuôn mặt kia lại càng đáng sợ hơn, nhịn không được nàng lui về phía sau một bước, dồn dập mà thở hổn hển hai cái,rồi nói: "Hà sư huynh, có chuyện gì huynh nói ở đây đi."

"Ở đây?" Hà Cương nở một nụ cười lạnh lẽo, nhìn những đệ tử tạp dịch xung quanh linh điền , trong ánh mắt toát ra một vẻ khinh miệt, nói, "Nhiều người ở đây enhiều chuyện, Dịch sư muội, chúng ta qua bên, chỗ ít người rồi nói chuyện."

Nói đoạn, Hà Cương liền hướng về khu rừng cây kia đi đến, Dịch Hân sắc mặt khẽ mềm lại, xem ra có chút do dự, Hà Cương đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt lộ vẻ dữ tợn, hung dữ mà kêu một tiếng, nói: "Dịch sư muội!"

Dịch Hân trên khuôn mặt lộ ra vẻ thống khổ, nhưng cuối cùng rốt cục vẫn phải chậm rãi cất bước, theo gã đi vào khu rừng cây kia. Tình cảnh này rất nhiều đệ tử tạp dịch đã nhìn thấy, thậm chí xa xa cũng không ít đệ tử chính thứcBách Thảo Đường cũng nhìn thấy, nhất thời tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau.

Trong rừng cây rất yên tĩnh, Hà Cương quay lại, nhìn thấy Dịch Hân bước chân đi theo, hắn lộ ra hết sức cao hứng, dương dương đắc ý mà đi thẳng về phía trước. Mà Dịch Hân thì chậm rãi theo ở phía sau, trong đầu lại nhẹ nhàng vang vọng không ngớt những câu mà Lục Trần nói với nàng từng câu từng chữ rõ ràng, lại phảng phất như có một con dao găm đâm thẳng vào tim vô cùng thống khổ:

"Ta bảo ngươi hung ác,cũng không phải bảo ngươi hung ác đối với Hà Cương,mà bởi vì không còn cách nào khác nữa."

"Hôm nay đã có vô số tin đồn rồi, đều nói như gã Hà Cương kia, ngươi cho dù có giết hắn đi, cũng không bịt nổi miệng của mọi người, ngược lại gã Hà Nghịcòn mượn cớ, trả thù Dịch gia các ngươi, các ngươi đàng nào cũng tuyệt đối chịu không được."

"Hà Cương là muốn thân thể của ngươi, muốn đem ngươi ăn sống nuốt tươi rồi, còn Hà Nghị thì ta không biết, nhưng có lẽ hắn cũng là nhân vật có dã tâm, hắn cũng cần nhiều tài nguyên để tu luyện kim đan cảnh giới, cho nên đối với phần cơ nghiệp của Dịch gia các ngươi, hắn chưa hẳn là không động tâm, ngươi nói xem đúng không ?"

"Cửa nát nhà tan, cả người, cả của, ngươi đều không còn! Ngươi chịu được sao? Chịu không được đúng không ? Cho nên ngươi cần phải hung ác với chính ngươi như ta nói.

"Ngươi hung ác với chính mình như thế để tất cả mọi người đều giật mình, đều sợ hãi, đều không thể tin được đến mức phải như thế, như vậy mọi người sẽ tin tưởng ngươi liền."

"Trên đời này, có chuyện gì không cần làm mà vẫn có để hưởng sao? Cho dù có, cũng không phải dành cho ngươi với ta đâu!"

"Cho nên, đối với chính mình hung ác một chút đi." Lục Trần mỉm cười nói nói.

Dịch Hân nhớ tới âm thanhcùng dáng vóc mơ hồ của Lục Trần trong bóng tối vào buổi tối hôm đó, đột nhiên rùng mình một cái.

Nàng yên lặng nhìn về phía trước, dừng bước lại,nhìn thấy Hà Cương quay người trở lại,với vẻ mặt đáng ghét cùngvới nụ cười đáng sợ đang nhìn mình, khóe mắt của nàng run rẩy một cái, thân thể của nàng cũng run nhè nhẹ.

Hết thảy đều lọt vào trong mắt vào Hà Cương, hắn nhìn Dịch Hân giống như là nhìn một con gà con nhu nhược, một cảm xúc bạo ngược phảng phất đang âm ỉ trong lòng hắn lại trào lên. Cái khung cảnh đáng sợ kia, tình cảnh có vô số chó đen hung ác điên cuồng cắn xé lấy hắn, mạnh mẽ từ từ lướt qua trong đầu hắn, khiến hắn nhịn không được mà toàn thân bỗng phát run.

Hắn rất sợ hãi! Hắn sợ đến muốn chết, mỗi một lần hắn mơ tới cái tình cảnh kia đều sợ tới mức tiểu cả ra quần, mà mỗi một lần hắn chứng kiến khuôn mặt xinh xắn của Dịch Hân kia, hắn lại phẫn nộ nghĩ, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà nàng có thể bình yên đào tẩu, mà bản thân hắn lại nhận phải cái kết cục bi thảm như vậy.

Hết thảy đều là lỗi của nàng!

Ta cũng muốn làm cho nàng nếm thử sự thống khổ kia!

Hung hăng mà chà đạp nàng, tra tấn nàng, để tiếng thét chói tai của nàng vang lên thống khổ như hắn, hắn điên cuồng mà tưởng tượng thấy như vậy, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể có được phần nào khoan khoái trong cơ thể.

Lúc này, Hà Cương đã nghe được Dịch Hân mở miệng, giọng có chút run rẩy nhẹ nói:

"Hà... Sư huynh, huynh đừng bức ta như vậy nữa,có được không hả?"

Người thiếu nữ kia, phảng phất liền muốn khóc lên, khóe mắt mang theo vài giọt nước mắt, như gom hết tất cả dũng khí, nói như vậy với hắn.
 

Tiểu Dĩnh

Phàm Nhân
Ngọc
29,38
Tu vi
0,00
vậy mình mạn phép biên dịch lại 1 chương nha, các bác cứ chém mạnh tay

Chương 93: Kiên nhẫn quyết tâm
Quyển 2: Thiếu niên du

Converter: Đinh ĐangDịch: MrChoeNguồn: bachngocsach.com

Thời gian thấm thoát trôi qua, mặt trăng mặt trời lặn rồi lại mọc, trong dãy núi Côn Luân to lớn vô cùng, có vô số người đang bận rộn đi trên con đường của mình, tương phản với dãy núi sừng sững, nhìn mọi người tầm thường như con sâu cái kiến, cực kỳ nhỏ bé, cứ chăm chú làm công việc của bản thân, tưởng như quên cả ngẩng đầu nhìn xem bầu trời rộng lớn bao la bát ngát dường nào.

Dịch Hân trên đường đi đến núi Thạch Bàn, sắc mặt trông rất bình tĩnh, cũng không có biểu cảm gì khác lạ. Thân phận của nàng là đệ tử chính thức, không cần như những đệ tử tạp dịch, cả ngày lao động như vậy, đổi lấy một chút thù lao ít ỏi, mà chỉ cần đứng bên đường phân biệt lựa chọn linh tài, hay là giúp đỡ những người cần giúp đỡ. Hơn nữa loại công việc này cũng có rất nhiều chỗ tốt, vì qua đó nàng có thể phân biệt và quen thuộc với dược tính của rất nhiều linh tài hữu dụng, vì vậy ngày sau khả năng luyện đan chế dược hoặc là ra ngoài thám hiểm cũng được củng cố vững vàng.

Trên núi Thạch Bàn có rất nhiều tảng đá lớn, Bách Thảo Đường là một tòa phân điện nằm trên những tảng đá lớn này,từ rất xa cũng có thể trông thấy tầng mái ngói xanh cong vút, khí thế bất phàm. Trên con đường đó cũng không phải chỉ có một mình Dịch Hân, cũng cùng thân phận giống như nàng,trên con đường nhỏ đó cũng có khá nhiều đệ tử Bách Thảo Đường đi lại, nhiều người trong số đó đều chú ý tới Dịch Hân, cũng có rất nhiều người đứng sang một bên chỉ trỏ, xì xào bàn tán.

Tin đồn, lúc nào mà chẳng có.

Dịch Hân không thèm chú ý đến đám sư huynh đệ tỉ muội đồng môn,nàng lúc này vẫn đi trên đường, trong đầu không hẹn mà vang lên mấy lời đối thoại ngày trước cùng Lục Trần.

"Xung quanh núi Thạch Bàn, ở Bách Thảo Đường này, có vị nữKim Đan đại nhân nào đạo hạnh cao thâm tính tình nóng nảy tu ở gần đây không ?" Đây là câu hỏi mà ngày đó Lục Trần đã hỏi nàng.

"Có đó, bên trong Bách Thảo Đường từ trước đến nay nữ đệ tử không ít, nữ đệ tử tu luyện đến Kim Đan cảnh cũng có vài vị, gần đây nhất là Nhan La Nhan sư thúc, nàng tính tình nghiêm khắc, đám đệ tử trong nhà đều rất sợ bà ta."

"Thật tốt, trời trợ giúp ngươi."

"Thế nhưng mà... nhưng mà đám Kim Đan cảnh đại tu sĩ bọn họ, cho tới bây giờ đều lười chẳng thèmđể ý thế thái nhân tình, càng không thèm quản những chuyện nhỏ nhặt của chúng ta dưới này đâu."

"Vậy thì cần làm cho bà ta biết rõ, làm cho bà ta phải quản đến không được sao."

"nhưng ? phải Làm như thế nào?"

"Vậy thì xem ngươi có đủ hung ác hay không rồi..."

"Lục đại ca, ngươi cứ nói những lời này, ta nghe cảm giác trong lòng rất sợ hãi đó..."

Ánh mặt trời ấm áp vương vãi rơi xuống, chiếu lên trên người Dịch Hân, làm cho nàng cảm thấy một chút ấm áp, nàng hít một hơi thật sâu, để bản thân lộ ra vẻ tươi cười, sau đó hướng tòa đại điện này đi đến.

Ngày hôm nay trôi qua thật bình đạm, lúc xế chiều, Dịch Hân từ trong đại điện đi ra, bắt đầu hướng xuống dưới chân núi mà đi. Lúc vừa đến chân núi, nàng giả bộ như ra vẻ như đang lơ đãng hướng nhìn về mảnh linh điền bằng phẳng mênh mông kia, chỉ thấy có rất nhiều đệ tử tạp dịch đang ở trong linh điền dưới chân núi vất vả cần cù lao động thu hoạch linh tài, đúng như nàng tiên liệu, quả nhiên ở trong đám đệ tử đó,nàng đã tìm được một gương mặt quen thuộc.

Lục Trần đứng xa xa ở bên trong một mảnh linh điền, nhìn nàng cười cười.

Chẳng biết tại sao, chứng kiến cái dáng cười kia, Dịch Hân giống như cảm thấy trong nội tâm liền có một một chút cảm giác được che chở, nên những suy t.ư nãy giờ bỗng chốc nhẹ nhõm hẳn lại. Chỉ là không đợi nàng nghĩ thêm điều gì thì bất chợt từ phía sau, một giọng nói âm trầm thậm chí mang theo vài phần lệ khí, mạnh mẽ từ bên cạnh nàng cách đó không xa truyền tới:

"Dịch sư muội, thật là đúng dịp nhỉ, chúng ta lại gặp mặt."

Dịch Hân trong lòng tim đập mạnh một cái, hai tay vô thức mà nắm chặt lại thành nắm đấm, sau đó quay đầu nhìn lại, trong tầm mắt, là khuôn mặt xấu xí cực kỳ đáng sợ.

※※※

Dịch Hân chậm rãi cúi thấp đầu xuống, trên khuôn mặt có vài phần sợ hãi, thấp giọng nói: "Hà sư huynh..."

Hà Cương nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp của Dịch Hân, chỉ thấy vẻ sợ hãi mềm yếu kia không làm hư hao chút nào vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn tăng thêm thêm vài phần sầu bi mảnh mai hấp dẫn, liền cảm thấy lửa dục trong người nóng rực lên thiêu đốt trong lòng, hắnbỗng chốc thân thể như là một con dã thú đột nhiên gầm gừ gào thét một tiếng.

Trong mắt của hắn lộ ra thần sắc tham lam khát khao, nhưng trong khẩu khí vẫn rất bình tĩnh, chỉ là khẽ cười một cái, nói: "Dịch sư muội, ta có lời muốn nói với ngươi."

Dịch Hân giương to cặp mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn, lại phát hiện Hà Cương lúc mỉm cười,những vết thương trên khuôn mặt hắn khiến cho cơ mặt co lại, làm cho khuôn mặt kia lại càng đáng sợ hơn, nhịn không được nàng lui về phía sau một bước, dồn dập mà thở hổn hển hai cái,rồi nói: "Hà sư huynh, có chuyện gì huynh nói ở đây đi."

"Ở đây?" Hà Cương nở một nụ cười lạnh lẽo, nhìn những đệ tử tạp dịch xung quanh linh điền , trong ánh mắt toát ra một vẻ khinh miệt, nói, "Nhiều người ở đây enhiều chuyện, Dịch sư muội, chúng ta qua bên, chỗ ít người rồi nói chuyện."

Nói đoạn, Hà Cương liền hướng về khu rừng cây kia đi đến, Dịch Hân sắc mặt khẽ mềm lại, xem ra có chút do dự, Hà Cương đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt lộ vẻ dữ tợn, hung dữ mà kêu một tiếng, nói: "Dịch sư muội!"

Dịch Hân trên khuôn mặt lộ ra vẻ thống khổ, nhưng cuối cùng rốt cục vẫn phải chậm rãi cất bước, theo gã đi vào khu rừng cây kia. Tình cảnh này rất nhiều đệ tử tạp dịch đã nhìn thấy, thậm chí xa xa cũng không ít đệ tử chính thứcBách Thảo Đường cũng nhìn thấy, nhất thời tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau.

Trong rừng cây rất yên tĩnh, Hà Cương quay lại, nhìn thấy Dịch Hân bước chân đi theo, hắn lộ ra hết sức cao hứng, dương dương đắc ý mà đi thẳng về phía trước. Mà Dịch Hân thì chậm rãi theo ở phía sau, trong đầu lại nhẹ nhàng vang vọng không ngớt những câu mà Lục Trần nói với nàng từng câu từng chữ rõ ràng, lại phảng phất như có một con dao găm đâm thẳng vào tim vô cùng thống khổ:

"Ta bảo ngươi hung ác,cũng không phải bảo ngươi hung ác đối với Hà Cương,mà bởi vì không còn cách nào khác nữa."

"Hôm nay đã có vô số tin đồn rồi, đều nói như gã Hà Cương kia, ngươi cho dù có giết hắn đi, cũng không bịt nổi miệng của mọi người, ngược lại gã Hà Nghịcòn mượn cớ, trả thù Dịch gia các ngươi, các ngươi đàng nào cũng tuyệt đối chịu không được."

"Hà Cương là muốn thân thể của ngươi, muốn đem ngươi ăn sống nuốt tươi rồi, còn Hà Nghị thì ta không biết, nhưng có lẽ hắn cũng là nhân vật có dã tâm, hắn cũng cần nhiều tài nguyên để tu luyện kim đan cảnh giới, cho nên đối với phần cơ nghiệp của Dịch gia các ngươi, hắn chưa hẳn là không động tâm, ngươi nói xem đúng không ?"

"Cửa nát nhà tan, cả người, cả của, ngươi đều không còn! Ngươi chịu được sao? Chịu không được đúng không ? Cho nên ngươi cần phải hung ác với chính ngươi như ta nói.

"Ngươi hung ác với chính mình như thế để tất cả mọi người đều giật mình, đều sợ hãi, đều không thể tin được đến mức phải như thế, như vậy mọi người sẽ tin tưởng ngươi liền."

"Trên đời này, có chuyện gì không cần làm mà vẫn có để hưởng sao? Cho dù có, cũng không phải dành cho ngươi với ta đâu!"

"Cho nên, đối với chính mình hung ác một chút đi." Lục Trần mỉm cười nói nói.

Dịch Hân nhớ tới âm thanhcùng dáng vóc mơ hồ của Lục Trần trong bóng tối vào buổi tối hôm đó, đột nhiên rùng mình một cái.

Nàng yên lặng nhìn về phía trước, dừng bước lại,nhìn thấy Hà Cương quay người trở lại,với vẻ mặt đáng ghét cùngvới nụ cười đáng sợ đang nhìn mình, khóe mắt của nàng run rẩy một cái, thân thể của nàng cũng run nhè nhẹ.

Hết thảy đều lọt vào trong mắt vào Hà Cương, hắn nhìn Dịch Hân giống như là nhìn một con gà con nhu nhược, một cảm xúc bạo ngược phảng phất đang âm ỉ trong lòng hắn lại trào lên. Cái khung cảnh đáng sợ kia, tình cảnh có vô số chó đen hung ác điên cuồng cắn xé lấy hắn, mạnh mẽ từ từ lướt qua trong đầu hắn, khiến hắn nhịn không được mà toàn thân bỗng phát run.

Hắn rất sợ hãi! Hắn sợ đến muốn chết, mỗi một lần hắn mơ tới cái tình cảnh kia đều sợ tới mức tiểu cả ra quần, mà mỗi một lần hắn chứng kiến khuôn mặt xinh xắn của Dịch Hân kia, hắn lại phẫn nộ nghĩ, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà nàng có thể bình yên đào tẩu, mà bản thân hắn lại nhận phải cái kết cục bi thảm như vậy.

Hết thảy đều là lỗi của nàng!

Ta cũng muốn làm cho nàng nếm thử sự thống khổ kia!

Hung hăng mà chà đạp nàng, tra tấn nàng, để tiếng thét chói tai của nàng vang lên thống khổ như hắn, hắn điên cuồng mà tưởng tượng thấy như vậy, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể có được phần nào khoan khoái trong cơ thể.

Lúc này, Hà Cương đã nghe được Dịch Hân mở miệng, giọng có chút run rẩy nhẹ nói:

"Hà... Sư huynh, huynh đừng bức ta như vậy nữa,có được không hả?"

Người thiếu nữ kia, phảng phất liền muốn khóc lên, khóe mắt mang theo vài giọt nước mắt, như gom hết tất cả dũng khí, nói như vậy với hắn.
Nhờ @kethattinhthu7 huynh xem giúp bản dịch đạo hữu này với ạ :xinloi:
 
Last edited:

kethattinhthu7

Phàm Nhân
Ngọc
220,13
Tu vi
0,00
vậy mình mạn phép biên dịch lại 1 chương nha, các bác cứ chém mạnh tay
Ta không có thời gian xem hết, đọc lướt qua và góp ý vài chỗ:
"Có đó, bên trong Bách Thảo Đường từ trước đến nay nữ đệ tử không ít, nữ đệ tử tu luyện đến Kim Đan cảnh cũng có vài vị, gần đây nhất là Nhan La Nhan sư thúc, nàng tính tình nghiêm khắc, đám đệ tử trong nhà đều rất sợ bà ta."

Theo mình, bạn nên sử dụng đại từ nhân xưng uyển chuyển và phù hợp với vai vế của các nhân vật:
=> Có đó, từ trước đến nay, Bách Thảo Đường có không ít nữ đệ tử, nữ đệ tử tu luyện đến Kim Đan cảnh cũng có vài vị, gần đây nhất là Nhan La Nhan sư thúc, sư thúc tính tình nghiêm khắc, đám đệ tử trong nhà đều rất sợ người."

"Thế nhưng mà... nhưng mà đám Kim Đan cảnh đại tu sĩ bọn họ, cho tới bây giờ đều lười chẳng thèmđể ý thế thái nhân tình, càng không thèm quản những chuyện nhỏ nhặt của chúng ta dưới này đâu."

=> "Nhưng mà... nhưng mà những đại tu sĩ Kim Đan cảnh, trước giờ bọn họ đều lười để ý cuộc sống xung quanh, càng không thèm quản những chuyện nhỏ nhặt của chúng ta dưới này đâu."

"Lục đại ca, ngươi cứ nói những lời này, ta nghe cảm giác trong lòng rất sợ hãi đó..."
=> "Lục đại ca, huynh nói những lời này khiến ta cảm sợ sợ..."

Ánh mặt trời ấm áp vương vãi rơi xuống, chiếu lên trên người Dịch Hân, làm cho nàng cảm thấy một chút ấm áp, nàng hít một hơi thật sâu, để bản thân lộ ra vẻ tươi cười, sau đó hướng tòa đại điện này đi đến.

=> Ánh mặt trời chiếu lên trên người Dịch Hân, khiến nàng cảm thấy ấm áp, sau đó nàng hít một hơi thật sâu, tạo bản thân thành vẻ tươi cười, đi về phía tòa đại điện.

=> Hung hăng chà đạp nàng, tra tấn nàng, làm cho nàng phải thét lên thống khổ như hắn, Hà Cương điên cuồng tưởng tượng những hình ảnh này. Dường như chỉ có như vậy mới khiến cơ thể hắn được dễ chịu đi phần nào.

Lúc này, Hà Cương nghe tiếng Dịch Hân run rẩy nói:

"Hà... sư huynh, huynh đừng ép ta như vậy nữa, đừng mà?"

Người thiếu nữ kia dường như sắp khóc lớn, khóe mắt ứa lệ, như gom hết tất cả dũng khí, nói như vậy với hắn.
 

kethattinhthu7

Phàm Nhân
Ngọc
220,13
Tu vi
0,00
vậy mình mạn phép biên dịch lại 1 chương nha, các bác cứ chém mạnh tay
Tiêu Đỉnh là chúa bôi chữ nên ta góp ý lão nên cắt hết những từ thừa thãi khiến câu văn trở nên lủng củng, miễn làm sao không thiếu hàm ý của lão là được rồi.

Bản dịch của chương 93 chỉ được xem là bản edit convert kỹ, chưa phải dịch nhưng chương đầu vậy là tương đối ổn, lão rà lại chương này một lần nữa, thấy chỗ nào lủng củng hoặc không rõ nghĩa, đọc không lưu loát thì sửa lại, sau đó up lên đây ta đọc một lần nữa.

Nếu lão không ngại thì đưa mail ta gửi file biên, dịch 1 chương truyện làm mẫu, lão tự so sánh để rút kinh nghiệm.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top