[ĐK Dịch] Thiên Ảnh - Tiêu Đỉnh

thichviettat

Phàm Nhân
Ngọc
10,92
Tu vi
0,00
😁😁 Đa tạ chỉ giáo của các vị huynh đệ. Đây cũng là lần đầu ta dịch trên bachngocsach, hơn nữa cũng ít dịch truyện nên chắc chắn là nhiều thiếu sót, hi vọng nếu dịch các chương tới sẽ tốt hơn. Mong các huynh đệ tiếp tục góp ý.
 

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
😁😁 Đa tạ chỉ giáo của các vị huynh đệ. Đây cũng là lần đầu ta dịch trên bachngocsach, hơn nữa cũng ít dịch truyện nên chắc chắn là nhiều thiếu sót, hi vọng nếu dịch các chương tới sẽ tốt hơn. Mong các huynh đệ tiếp tục góp ý.
Đệ vào xem link hướng dẫn dịch này nè. Thời gian này mọi người bận nên chưa hỗ trợ đc :)

[Phàm Nhân Tông] Hướng dẫn và hệ thống quản lý dịch thuật
 

thichviettat

Phàm Nhân
Ngọc
10,92
Tu vi
0,00
@kethattinhthu7
Mình gửi chương tiếp, nhờ lão xem giúp!

Chương 128: Phát điên phát cuồng

Dịch giả: SNCST.VT
Nguồn: bachngocsach.com​

Gió núi xa xa thổi lại, lay động vạt áo khiến người ta chợt thấy se se lạnh. Từ đằng xa xuất hiện hai bóng người chậm rãi đi tới, một lớn một nhỏ, kẻ đầu bạc người tóc đen, người lớn tuổi hơn là vị Kim Đan tu sĩ Nhan La, còn thiếu nữ bên cạnh đâu phải ai xa lạ, chính là Dịch Hân.

Từ xa nhìn lại, Nhan La khẽ nhíu mày, quay sang phân phó một câu, chỉ thấy Dịch Hân gật gật đầu, sau đó rảo bước hướng về nơi này.

Trong đám đông lúc này, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lục Trần hồi lâu vẫn không lên tiếng, Hạ Trường Sinh ở bên cạnh thấy vậy liền vội vã thúc giục:

- Lục Trần, ngươi mau nói đi, chẳng phải trước kia ngươi thường hay tới chỗ ta, vẫn chứng kiến ta chăm sóc cây Thạch Toán kia hay sao?

Lúc này, Tô Thanh Quân bỗng bước ra, mắt hạnh nhìn thẳng vào gã đệ tử tạp dịch, nói:

- Lục Trần, ngươi biết người này sao?

Lục Trần im lặng một chút tựa hồ suy nghĩ, rồi gật đầu:

- Đúng vậy, hắn tên là Hạ Trường Sinh, cũng như ta, năm nay vừa mới tiến nhập tông môn làm đệ tử tạp dịch, ta nhận ra hắn.

Tô Thanh Quân quay đầu thoáng nhìn Tô Mặc ở bên cạnh, Tô Mặc thấy ánh mắt tỷ tỷ thì cười cười, nụ cười thấp thoáng nét gượng gạo.

Đôi mắt tinh tường của Tô Thanh Quân vụt lóe lên trong tích tắc, chỉ như gợn sóng thoảng qua trên mặt hồ phẳng lặng.

Rất nhanh, nàng quay lại nhìn Lục Trần, bình thản nói:

- Ta và ngươi quen biết không lâu, nhưng ngày trước từng thấy ngươi giúp ta chăm sóc cây Hồng Phách Sâm, cũng coi như một người đáng tin. Ngươi nói đi, nếu quả thật có thể chứng minh đó là hắn, ta sẽ chấp nhận.

Lục Trần hai mắt cụp xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, nửa cười nửa không, thoáng như giận lại không phải giận, cũng chẳng biết giờ phút này trong lòng hắn đang nghĩ gì. Khi ấy, đám đông xung quanh nhất thời xôn xao, ai nấy lại nhìn về phía Lục Trần, ánh mắt bất đồng.

Còn Hạ Trường Sinh thì mặt mày càng thêm rạng rỡ, quá đỗi vui mừng, siết chặt cánh tay Lục Trần không buông, miệng kêu lớn:

- Nói mau, nói mau, ngươi mau nói đi, đó là cây Thạch Toán của ta!

Lục Trần khẽ nhíu mày, rồi chợt ngẩng đầu lên, không thèm để ý tới Hạ Trường Sinh đang kích động, điềm đạm nhìn Tô Thanh Quân, lại nhìn đám người Tô Mặc và Lâm Khuông Nghĩa, nói:

- Các người muốn ta nói gì thì chỉ cần hỏi là được.

Tô Thanh Quân thoáng trầm ngâm, sau đó hỏi:

- Trong số các đệ tử tạp dịch ở Thảo Viên này, Hạ Trường Sinh có phải là người trồng Thạch Toán tốt nhất hay không?

- Đúng vậy! - Lục Trần liền đáp.

Hạ Trường Sinh không nhịn được, bật cười “ha ha”.

Tô Thanh Quân nhíu mày, lập tức khẽ gật đầu, còn hai nhóm người Tô - Lâm thì thần sắc trái ngược nhau. Nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên Tô Thiên từ trong đám người Tô gia bước ra, nói:

- Ta muốn hỏi các hạ mấy câu, được chứ?

- Đương nhiên, xin mời! - Lục Trần đáp.

Tô Thiên liếc qua Hạ Trường Sinh một cái rồi chỉ tay vào một gã đệ tử tạp dịch khác vẫn đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, hỏi:

- Các hạ đã quen biết Hạ Trường Sinh, vậy có biết người này không?

Lục Trần đáp:

- Ta có thể nhận ra hắn, nhưng ngày thường cũng không qua lại nên không tính là quen biết.

Hai mắt Tô Thiên sáng ngời, hỏi lại:

- Ngươi không quen Trương Chí?

- Không quen.

- Vậy nghĩa là ngươi rất hiếm khi đến khu vườn của Trương Chí phải không?

- Gần như chưa từng tới.

Tô Thiên tức thì vỗ tay nói:

- Vậy trước đây ngươi đã từng nhìn thấy cây Thạch Toán mà Trương Chí trồng hay chưa?

Lục Trần thoáng im lặng, ngẫm nghĩ, sau một lát, hắn thản nhiên nói:

- Quả thực không có ấn tượng, chắc là chưa từng nhìn thấy.

Lần này tới lượt Tô Thiên cười “ha ha”, nhìn quanh hai bên mà vẻ mặt có chút đắc ý, nói lớn hơn:

- Vậy ta đây xin hỏi một câu cuối cùng, ngươi thật sự có thể khẳng định chắc chắn cây Thạch Toán kia cũng không phải do Trương Chí gieo trồng hay không?

Lục Trần lại lâm vào im lặng, khiến cho cả bầu không khí bỗng như bị nén lại, bốn phía căng thẳng, đám đông lúc này thậm chí đến cả hít thở dường như cũng bị ngừng lại. Chỉ có Hạ Trường Sinh khẩn trương hơn bao giờ hết, mắt dán chặt vào Lục Trần.

Lục Trần cúi đầu, mắt nhắm nghiền, có lẽ đang nỗ lực hồi tưởng thật kỹ, hoặc giả đang tự vấn lại thâm tâm của mình lần nữa. Hồi lâu sau hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng đám đông trước mặt, lãnh đạm nói:

- Không thể, ta không thể khẳng định!

"Oanh!… Oanh!"

Âm thanh rầm rĩ đồng loạt dậy lên như sóng cuộn, đám người xung quanh tưởng chừng muốn bùng nổ, mỗi người một câu, mỗi kẻ một loại cảm xúc. Bọn Lâm Khuông Nghĩa ở phía trung tâm liếc mắt nhìn nhau, đều nhận thấy vẻ cười khổ hiện lên trên khuôn mặt đối phương, có lẽ kết quả thế này cũng không ngoài dự đoán. “Tô gia tam hùng” lúc này thì rạng rỡ hẳn lên, vẻ mặt cực kỳ vui mừng. Chỉ riêng Tô Thanh Quân bên cạnh lại lộ ra chút thần sắc phức tạp, gương mặt thanh lãnh tựa ngọc tạc phủ sương hướng về phía Lục Trần, thoáng nhìn hắn thật kỹ.

- Ngươi... ngươi...

Từ bên cạnh Lục Trần, một tiếng nói khàn đặc kêu lên, đầy kinh ngạc và tức giận, một đôi tay hung hăng bất ngờ đẩy mạnh Lục Trần một cái, khiến hắn lảo đảo lùi lại vài bước, loạng choạng ngã ngồi xuống đất.

Chính là Hạ Trường Sinh.

Hắn lúc này thoạt nhìn mặt mũi méo xệch, hai con ngươi vằn đỏ chi chít tơ máu, hung dữ nhìn Lục Trần, tựa như tia hi vọng sống sót cuối cùng đã bị Lục Trần đánh tan.

- Ngươi không phải là người! - Hắn khản cổ rống lên, gầm thét về phía Lục Trần - Sao ngươi dám nói như vậy? Rõ ràng trong lòng ngươi biết cây Thạch Toán kia chính là của ta, là của ta!

Lục Trần lặng yên đứng dậy, nhìn Hạ Trường Sinh, ánh mắt lành lạnh hệt như gió núi đang thổi qua lúc này, không cảm xúc, không sợ hãi, không đồng tình. Nếu nhìn vào sâu nơi đáy mắt của hắn, chỉ thấy phản chiếu một bóng tối lặng lẽ, thâm trầm như biển cả.

- Ta cũng chỉ nói lời thực lòng thôi mà. - Lục Trần thản nhiên đáp.

- Cái gì mà thực lòng, tất cả đều nhảm nhí! - Hạ Trường Sinh vẫn đang hét lên, dường như đã không khống chế nổi nữa, cõi lòng hắn tan nát, nước mắt ứa ra, chỉ tay vào Lục Trần, rồi lại chỉ vào đám người xung quanh, giọng gào rú - Các người, tất cả các người đều giống nhau, đều không tin ta, trong khi ta... rõ ràng, rõ ràng ta mới là người đúng... A!!!

Hắn thảm thiết kêu lớn một tiếng rồi đột nhiên quay đầu chạy như điên, lao ra khỏi đám người, trong nháy mắt chẳng biết đã đi đâu mất.

Ba huynh đệ Tô gia mới đầu không định buông tha cho hắn, nhưng toan ra tay ngăn trở thì bắt gặp ánh mắt Tô Thanh Quân lạnh lùng liếc qua, hơn nữa thấy Hạ Trường Sinh như vậy đã chẳng khác nào kẻ điên, cuối cùng đành buông tha cho hắn.

Ở bên này, mấy người Lâm Khuông Nghĩa nhỏ giọng thương nghị với nhau, rất nhanh liền đi đến trước mặt Tô Thanh Quân, cười cười lấy lòng:

- Tô sư tỷ, sự việc hôm nay là chúng đệ đã sai, đều tại chúng ta quá dễ tin kẻ đó mới dẫn đến hiểu nhầm cùng mấy vị Tô huynh đây. Lát nữa chúng đệ nhất định sẽ đền bù xứng đáng, vậy...

- Không cần. - Tô Thanh Quân chợt cắt ngang lời hắn - Chuyện này chấm dứt ở đây!

Lâm Khuông Nghĩa nghe vậy thì rất bất ngờ, nhưng mừng rỡ ra mặt, lập tức cười nói:

- Như vậy cũng phải, đa tạ Tô sư tỷ!

Tô Thanh Quân nhìn hắn, thản nhiên nói:

- Lâm sư đệ, Tô gia và Lâm gia chưa từng kết thù oán, trái lại hai nhà chúng ta đã mấy đời giao hảo. Chuyện ngày hôm nay nếu truyền ra, lọt về thành Côn Ngô, chỉ e dù cho ta không nói nửa lời, Lâm bá phụ hẳn cũng sẽ không thể cao hứng nổi. Ngươi đã nghĩ tới việc này hay chưa?

Lâm Khuông Nghĩa bị dọa cho nhảy dựng, mặt mày tái mét, vội vàng nói:

- Đúng, đúng, đúng, Tô sư tỷ nói chí phải, tiểu đệ sai rồi. Sau này, nếu Tô sư tỷ có việc gì cần hỗ trợ, chỉ cần nói một tiếng, tiểu đệ sẽ vì người mà ra sức, ấy chính là niềm vinh hạnh lớn!

Tô Thanh Quân thở dài:

- Được rồi, ngươi đi đi!

Mấy người Lâm Khuông Nghĩa nhất loạt ưng thuận, cũng chẳng dám ở đây thêm nữa, vội vàng kéo nhau rời đi.

Tô Thanh Quân quay đầu nhìn Lục Trần vẫn còn đứng đó, định nói lại thôi, trong ánh mắt nàng thoáng chút áy náy, cuối cùng vẫn không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu với hắn, sau đó gọi đám người Tô Mặc một tiếng, rồi cũng rời khỏi đây.

Bên trong Thảo Viên, những người kéo đến xem chuyện cũng bắt đầu tản đi, ai về việc nấy, nhưng có lẽ bộ dạng điên cuồng của Hạ Trường Sinh khi nãy đã trở thành một ấn tượng khó quên trong lòng mỗi người.

Chẳng mấy chốc đám đông đã đi hết, chỉ còn lại một mình Lục Trần, lẻ loi đơn độc, hắn lặng lẽ đứng đó hồi lâu, ngay lúc định rời đi nốt thì bỗng trông thấy một thiếu nữ đứng cách đó không xa, thì ra là Dịch Hân.

Nàng lúc này phát hiện hai bên trái phải đã không còn ai, liền vội vàng chạy tới, nhẹ nhàng kéo một cánh tay Lục Trần, nhỏ giọng:

- Lục đại ca, đừng tức giận, ta khi nãy đã thấy cả rồi, đám người kia...

- Ta không sao! - Lục Trần nở nụ cười ngắt lời nàng.

Dịch Hân chớp chớp mắt hỏi:

- Thật sao?

Lục Trần mỉm cười nhìn người thiếu nữ trước mắt này, dưới mái tóc dài mềm mại là một khuôn mặt rất ư xinh đẹp, ánh mắt long lanh dịu dàng, trong đó còn thấp thoáng đọng lại vẻ quan tâm, lo lắng.

- Thật vậy, không có việc gì đâu. - Hắn nhẹ giọng nói.

- Vậy thì được! - Dịch Hân lập tức cao hứng trở lại, sau đó chỉ về phía trước cách đó một quãng, nói - Nhan sư thúc vẫn đang chờ ta ở đằng kia, ta đi trước đây.

Lục Trần gật gật đầu cười:

- Tốt lắm, vậy mau đi đi!

Dịch Hân vui vẻ xoay người rời đi, gió núi thổi vạt áo của nàng bay phấp phới, trông hệt như một đóa hoa tươi tắn nhẹ nhàng phiêu phất giữa nhân gian.

~o~​

Chuyện hôm ấy nhanh chóng trôi qua, có người đến giờ nghĩ lại còn cảm thấy chấn động như sấm sét giữa trời quang, nhưng đa phần lại xem như gợn sóng trên sông lớn, chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.

Chỉ là từ hôm ấy, Hạ Trường Sinh đã trở mặt thành thù với Lục Trần.

Những khi đi đường ngẫu nhiên gặp nhau, hắn đều nhìn Lục Trần bằng ánh mắt phẫn hận cực độ, tưởng như muốn dùng ánh mắt mà giết chết đối phương.

Lục Trần đương nhiên cảm nhận rõ nỗi căm hận ấy của Hạ Trường Sinh, chẳng qua chuyện này khiến cho hắn vừa nhàm chán lại vừa buồn cười, chỉ có điều không biểu lộ ra mặt, mỗi lần trạm chán hầu như đều trưng ra một vẻ vô cảm mà đi ngang qua đối phương.

Mấy hôm sau, chẳng rõ thế nào mà việc này truyền tới tai mấy người bề trên của Bách Thảo Đường, nghe đâu một vị đại nhân nào đó biết chuyện thấy chướng mắt nên đã nhằm vào Bách Thảo Đường mà nói. Vì vậy Bách Thảo Đường lập tức phát tác, huynh đệ Tô gia cùng nhóm người Lâm Khuông Nghĩa đều bình an vô sự, chỉ có đám đệ tử tạp dịch ở đây là bị trách phạt. Hạ Trường Sinh, Trương Chí, Lục Trần là ba kẻ trong cuộc, bị gọi đến chỗ tu sĩ quản lý, ăn một trận chửi mắng xối xả.

Cuối cùng, mặc kệ trái phải, đúng sai lẫn lộn thế nào, Trương Chí và Hạ Trường Sinh trực tiếp khơi nên trận ẩu đả, bát nháo, bị trừ thẳng hai mươi linh thạch. Còn Lục Trần chẳng qua bị kéo tới làm chứng, bản thân không có liên quan nên không bị phạt tiền, chỉ nghe quở trách một hồi rồi thôi.

Từ đó trở đi, Hạ Trường Sinh càng lúc càng không bình thường, cả ngày cứ lẩm bà lẩm bẩm, thậm chí có người còn thấy hắn vụng trộm đem theo một lưỡi dao sắc bén bên mình, có lẽ sắp thật sự phát điên rồi. Những kẻ sinh sống gần nơi hắn ở còn kể lại, mấy ngày gần đây, Hạ Trường Sinh hình như chỉ lẩm bẩm một câu duy nhất, chính là:

- Ta giết ngươi, ta muốn giết ngươi!


(Hết chương 128)
 

Cún Con Xa Nhà

Phàm Nhân
Chuyển Ngữ Tiểu Thành
Phu Quân của Hoa Lưỡng Sinh
Ngọc
1.026,65
Tu vi
0,00
@kethattinhthu7
Mình gửi chương tiếp, nhờ lão xem giúp!

Chương 128: Phát điên phát cuồng

Dịch giả: SNCST.VT
Nguồn: bachngocsach.com​

Gió núi xa xa thổi lại, lay động vạt áo khiến người ta chợt thấy se se lạnh. Từ đằng xa xuất hiện hai bóng người chậm rãi đi tới, một lớn một nhỏ, kẻ đầu bạc người tóc đen. Người lớn tuổi hơn là Nhan La một vị Kim Đan tu sĩ Nhan La, còn thiếu nữ bên cạnh đâu phải ai xa lạ, chính là Dịch Hân.
=> một số câu nên khoảng 2-3 dấu phảy. Nếu ý đã được tách ra thì nên thay bằng dấu chấm
Từ xa nhìn lại, Nhan La khẽ nhíu mày, quay sang phân phó một câu, chỉ thấy. Sau đó, Dịch Hân gật gật đầu, sau đó rảo bước hướng về về phía nơi này.

Lúc này trong đám đông lúc này, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người. Lục Trần hồi lâu vẫn không lên tiếng, Hạ Trường Sinh ở bên cạnh thấy vậy liền vội vã thúc giục:

- Lục Trần, ngươi mau nói đi, chẳng phải trước kia ngươi thường hay tới chỗ ta, vẫn chứng kiến ta chăm sóc cây Thạch Toán kia hay sao?

Lúc này, Tô Thanh Quân bỗng bước ra, mắt hạnh nhìn thẳng vào gã đệ tử tạp dịch, nói:

- Lục Trần, ngươi biết người này à/hả/không sao?

Lục Trần im lặng một chút tựa hồ suy nghĩ, rồi gật đầu:

- Đúng vậy, hắn y tên là Hạ Trường Sinh, cũng như ta, năm nay vừa mới tiến nhập tông môn làm đệ tử tạp dịch, ta nhận ra hắn.

Tô Thanh Quân quay đầu thoáng nhìn Tô Mặc ở bên cạnh. Tô Mặc thấy ánh mắt tỷ tỷ thì cười cười, nụ cười thấp thoáng nét gượng gạo.

Đôi mắt tinh tường của Tô Thanh Quân vụt lóe lên trong tích tắc, chỉ như gợn sóng thoảng qua trên mặt hồ phẳng lặng.

Rất nhanh, nàng quay lại nhìn Lục Trần, bình thản nói:

- Ta và ngươi quen biết không lâu, nhưng ngày trước từng thấy ngươi giúp ta chăm sóc cây Hồng Phách Sâm, cũng coi như một người đáng tin. Ngươi nói đi, nếu quả thật có thể chứng minh đó là hắn, ta sẽ chấp nhận.

Lục Trần hai mắt cụp xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, nửa cười nửa không, thoáng như giận lại không phải giận, cũng chẳng biết giờ phút này trong lòng hắn đang nghĩ gì. Khi ấy, đám đông xung quanh nhất thời xôn xao, ai nấy lại nhìn về phía Lục Trần, ánh mắt bất đồng.

Còn Hạ Trường Sinh thì mặt mày càng thêm rạng rỡ, quá đỗi vui mừng, siết chặt cánh tay Lục Trần không buông, miệng kêu lớn:

- Nói mau, nói mau, ngươi mau nói đi, đó là cây Thạch Toán của ta!

Lục Trần khẽ nhíu mày, rồi chợt ngẩng đầu lên, không thèm để ý tới Hạ Trường Sinh đang kích động. Hắn điềm đạm nhìn Tô Thanh Quân, lại nhìn đám người Tô Mặc và Lâm Khuông Nghĩa, nói:

- Các người muốn ta nói gì thì chỉ cần hỏi là được.

Tô Thanh Quân thoáng trầm ngâm, sau đó bèn hỏi:

- Trong số các đệ tử tạp dịch ở Thảo Viên này, Hạ Trường Sinh có phải là người trồng Thạch Toán tốt nhất hay không?

- Đúng vậy! - Lục Trần liền đáp.

Hạ Trường Sinh không nhịn được, bật cười “ha ha”.

Tô Thanh Quân nhíu mày, lập tức khẽ gật đầu, còn hai nhóm người Tô - Lâm thì thần sắc trái ngược nhau. Nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên Tô Thiên từ trong đám người Tô gia bước ra, nói:

- Ta muốn hỏi các hạ mấy câu, được chứ?

- Đương nhiên, xin mời! - Lục Trần đáp.

Tô Thiên liếc qua Hạ Trường Sinh một cái rồi chỉ tay vào một gã đệ tử tạp dịch khác vẫn đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, hỏi:

- Các hạ đã quen biết Hạ Trường Sinh, vậy có biết người này không?

Lục Trần đáp:

- Ta có thể nhận ra hắn, nhưng ngày thường cũng không qua lại nên không tính là quen biết.

Hai mắt Tô Thiên sáng ngời, hỏi lại:

- Ngươi không quen Trương Chí?

- Không quen.

- Vậy nghĩa là ngươi rất hiếm khi đến khu vườn của Trương Chí phải không?

- Gần như chưa từng tới.

Tô Thiên tức thì vỗ tay nói:

- Vậy trước đây ngươi đã từng nhìn thấy cây Thạch Toán mà Trương Chí trồng hay chưa?

Lục Trần thoáng im lặng, ngẫm nghĩ. Sau một lát, hắn thản nhiên nói:

- Quả thực không có ấn tượng, chắc là chưa từng nhìn thấy.

Lần này tới lượt Tô Thiên cười “ha ha”, nhìn quanh hai bên vẻ mặt có chút đắc ý, nói lớn hơn:

- Vậy ta đây xin hỏi một câu cuối cùng, ngươi thật sự có thể khẳng định chắc chắn cây Thạch Toán kia cũng không phải do Trương Chí gieo trồng đúng hay không?

Lục Trần lại lâm vào im lặng, khiến làm cho cả bầu không khí bỗng như bị nén lại, bốn phía căng thẳng, đám đông lúc này thậm chí đến cả hít thở dường như cũng bị ngừng lại. Chỉ có Hạ Trường Sinh khẩn trương hơn bao giờ hết, mắt dán chặt vào Lục Trần.

Lục Trần cúi đầu, mắt nhắm nghiền, có lẽ đang nỗ lực hồi tưởng thật kỹ, hoặc giả đang tự vấn lại thâm tâm của mình lần nữa. Hồi lâu sau Sau một lúc, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng đám đông trước mặt, lãnh đạm nói:

- Không thể, ta không thể khẳng định!

"Oanh!… Oanh!"

Âm thanh rầm rĩ đồng loạt dậy lên như sóng cuộn, đám người xung quanh tưởng chừng muốn bùng nổ, mỗi người một câu, mỗi kẻ một loại cảm xúc. Bọn Lâm Khuông Nghĩa ở phía trung tâm liếc mắt nhìn nhau, đều nhận thấy vẻ cười khổ hiện lên trên khuôn mặt đối phương, có lẽ kết quả thế này cũng không ngoài dự đoán. “Tô gia tam hùng” lúc này thì rạng rỡ hẳn lên, vẻ mặt cực kỳ vui mừng. Chỉ riêng Tô Thanh Quân bên cạnh lại lộ ra chút thần sắc phức tạp, gương mặt thanh lãnh tựa ngọc tạc phủ sương hướng về phía Lục Trần, thoáng nhìn hắn thật kỹ.

- Ngươi... ngươi...

Từ bên cạnh Lục Trần, một tiếng nói khàn đặc kêu lên, đầy kinh ngạc và tức giận. Một đôi tay hung hăng bất ngờ đẩy mạnh Lục Trần một cái, khiến làm cho hắn lảo đảo lùi lại vài bước, loạng choạng ngã ngồi xuống đất.

Chính là Hạ Trường Sinh.

Hắn Lúc này gã thoạt nhìn mặt mũi méo xệch, hai con ngươi vằn đỏ chi chít tơ máu, hung dữ nhìn Lục Trần, tựa như tia hi vọng sống sót cuối cùng đã bị Lục Trần đánh tan.

- Ngươi không phải là người! - Hắn khản cổ rống lên, gầm thét về phía Lục Trần - Sao ngươi dám nói như vậy? Rõ ràng trong lòng ngươi biết cây Thạch Toán kia chính là của ta, là của ta!

Lục Trần lặng yên đứng dậy, nhìn Hạ Trường Sinh. Ánh mắt hắn lành lạnh hệt như gió núi đang thổi qua lúc này, không cảm xúc, không sợ hãi, không đồng tình. Nếu nhìn vào sâu nơi đáy mắt của hắn, chỉ thấy phản chiếu một bóng tối lặng lẽ, thâm trầm như biển cả.

- Ta cũng chỉ nói lời thực lòng thôi . - Lục Trần thản nhiên đáp.

- Cái gì mà thực lòng, tất cả đều nhảm nhí! - Hạ Trường Sinh vẫn đang hét lên, dường như đã không khống chế nổi nữa, cõi lòng hắn tan nát. Nước mắt ứa ra, chỉ tay vào Lục Trần, rồi lại chỉ vào đám người xung quanh, giọng gào rú - Các người, tất cả các người đều giống nhau, đều không tin ta, trong khi ta... rõ ràng, rõ ràng ta mới là người đúng... A!!!

Hắn thảm thiết kêu lớn một tiếng rồi đột nhiên quay đầu chạy như điên, lao ra khỏi đám người, trong nháy mắt chẳng biết đã đi đâu mất.

🤣🤣 thầy dởm rảnh rỗi check sơ sơ. Bạn để ý xíu trong 1 chương hoặc một bộ truyện Ngôi thứ 3 chỉ nhân vật chính (main) là hắn, còn các nhân vật khác có thể gọi là y, gã ...😀

😀 Mới tập dịch thì nên ráng tập dịch sao cho đúng đã😁
 

Gia Cát Nô

Đại Thừa Sơ Kỳ
*Thiên Tôn*
Ngọc
384,16
Tu vi
1.433,43
=> một số câu nên khoảng 2-3 dấu phảy. Nếu ý đã được tách ra thì nên thay bằng dấu chấm


🤣🤣 thầy dởm rảnh rỗi check sơ sơ. Bạn để ý xíu trong 1 chương hoặc một bộ truyện Ngôi thứ 3 chỉ nhân vật chính (main) là hắn, còn các nhân vật khác có thể gọi là y, gã ...😀

😀 Mới tập dịch thì nên ráng tập dịch sao cho đúng đã😁
Bạn này hành văn tốt quá.
Mới tập mà. Sai mấy lỗi thông thường ra thì đọc tương đối mượt^^
 

kethattinhthu7

Phàm Nhân
Ngọc
220,13
Tu vi
0,00
Mình cũng dịch bằng Quick Translator như mọi ng thui sếp ạ 😁
Bạn biên lại chương hôm trước, thấy ổn rồi thì báo với mod dịch @Niệm Di xem có thể đăng chương dịch lên Reader được chưa. Nếu mod thấy ổn và cấp tài khoản Reader, bạn cứ việc dịch và đăng truyện thôi.

À, lão Tiêu là chúa "bôi chữ", mấy đoạn nào dài dòng, thừa thãi, mình không cần dịch chi cho mệt.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top