[ĐK Dịch] Man Hoang Hành - Tiêu Đỉnh

Tuyết Mùa Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
-146,00
Tu vi
0,00
Chương này có vài đoạn khá khó nên up tạm mai check lại.
Thương Chính Lương bị Vạn Kiếm Nhất vỗ vai kia không rõ vì sao, có thể là bởi nghĩ tới những gió gió mưa mưa nguy nan khôn cùng ngày sau, hoặc cũng có thể bị mấy chữ huynh đệ tốt này làm cảm động mà trong lòng bỗng dâng lên một luồng khí phách hào hùng cao ngất nên cũng tươi cười gật mạnh đầu.

Vạn Kiếm Nhất nhìn sắc trời rồi nói với Đạo Huyền:"Sư huynh, còn có một vị sư đệ mà đệ chọn được không bao lâu nữa chắc cũng sẽ tìm tới. Đệ mang hai người này đi Vân Hải một lúc, đến khi người tụ tập đông đủ thì sẽ quay lại từ biệt sư huynh."

Đạo Huyền gật đầu dặn:" Tốt, đệ cứ mang họ đi đi." Nói xong hắn lại dừng lại một lát rồi chậm rãi tiếp lời:" Hơn nữa, việc này huynh cũng đã hỏi Chân Vu sư thúc, lão nhân gia người cũng không có ý kiến gì mà chỉ dặn đệ cứ thoải mái đi làm."

Vạn Kiếm Nhất gật đầu chắp tay với y rồi xoay người rời đi. Gió núi thổi qua làm tà áo trắng tung bay phấp phới tạo nên một vẻ tiêu sái chẳng thể nói rõ. Thương Tùng và Thương Chính Lương đi ở phía sau quay sang nhìn nhau thì đều hiểu rằng đối phương là đồng bạn trong chuyến đi Man Hoang đầy nguy nan lần này nên bất giác cũng có thêm vài phần gần gũi trong đáy mắt.

Thương Chính Lương chắp tay nói trước:"Sư huynh, sau này mong được chỉ giáo."

Thương Tùng cũng không dám chậm trễ liền lập hồi thi lễ lại đáp:" Không dám, không dám."

Thương Chính Lương nói tiếp:" Vạn sư huynh có nói rằng dưới chân núi còn có một người, không rõ là vị sư huynh đệ nào trong môn phái, Thương Tùng sư huynh có biết chăng?"

Thương Tùng sầm mặt lại rồi rât không hài lòng hừ lanh:" Đó là Điền Bất Dịch ở Đại Trúc Phong. Trong lúc gấp gáp Vạn sư huynh không thể tìm kĩ nên hôm qua thấy người này lúc chiến đấu với Ma giáo cũng có chút đạo hạnh mới để ý tới để rủ hắn đi. Ai ngờ tên Điền Bất Dịch này còn do do dự dự tham sống sợ chết, đến cùng còn chẳng thể lập tức trả lời Vạn sư huynh, thực khiến người ta thất vọng."

Thương Chính Lương ồ một cái rồi nói tiếp:" Hóa ra là như vậy."

Ba người đi một mạch qua Hồng Kiều đến Vân Hải rồi cuối cùng đi tới nơi sáng nay đã gặp Điền Bất Dịch và Tăng Thúc Thường.

Thương Tùng nhìn quanh một lần mà không thấy bóng dáng Điền Bất Dịch nên gương mặt càng khó coi hơn, thậm chí còn giận dữ quát:" Tên béo đó vẫn chưa đến, chẳng lẽ sợ đến nổi không dám đến đây hay sao?"

Vạn Kiếm Nhất chỉ khẽ cười chứ không hề thấy có chút gì tức giận mà khoát tay nhằm bảo Thương Tùng chớ nóng vội:" Đừng sốt ruột, còn chưa tới giờ, nói không chừng một lát nữa Điền sư đệ sẽ đến."

Thương Tùng luôn kính trọng Vạn Kiếm Nhất nên nghe thấy thế thì cũng im lặng mà chỉ khẽ hừ một tiếng, rõ ràng là rất khó chịu với kẻ ở Đại Trúc Phong dám để Vạn Kiếm Nhất phải chờ ở đây kia.

Ba người chờ ở đó một lúc tới khi đến gần giờ ngọ hai khắc thì sắc mặt Thương Tùng đã đỏ đến mức như sắp chảy nước ra, Thương Chính Lương ở bên cạnh cũng đang nhíu mày thầm nghĩ rằng người đồng môn ở Đại Trúc Phong cũng quá quá đáng.

So sánh ra thì Vạn Kiếm Nhất là người bình tĩnh nhất trong ba người. Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thường, chắp tay nhìn trời, không rõ là đang suy nghĩ tới điều gì;

Cứ vậy một lúc lâu thì bỗng có tiếng bước gấp vang lên từ đằng xa. Ba người quay sang nhìn thì thấy Điền Bất Dịch đang rất lo lắng mang theo cả người mồ hôi vội vàng chạy tới, lạ là phía sau hắn còn có một người, đó là Tăng Thúc Thường.

Điền Bất Dịch như tia chớp chạy tới trước mặt Vạn Kiếm Nhất. Hắn lo lắng đến nỗi còn chưa kịp dừng bước đã vội vàng nói:" Sư huynh, Vạn sư huynh, thực sự xin lỗi, đệ, đệ, đệ đến muộn."

Vạn Kiếm Nhất tươi cười, nhưng y còn chưa lên tiếng thì đã nghe thấy Thương Tùng ở bên cạnh lạnh lùng nói:" Điền sư đệ thật là có mặt mũi, vậy mà lại để cho Vạn sư hunh và hai người chúng ta đơi ở đây lâu như vậy, đúng là quý nhân bận rộn!"

Điền Bất Dịch nghe thấy thế thì gương mặt béo tròn cũng đỏ hẳn lên, miệng mồm cũng vì quá khẩn trương mà trở nên lắp bắp:" Không, không phải thế, Vạn sư huynh nghe đệ giải thích đã.."

Vạn Kiếm Nhất vẫn cười rồi từ tốn đáp lại:" Điền sư đê không cần nghĩ nhiều, huynh hẹn đệ trong giờ ngọ, giờ cũng chưa quá lúc đó, đệ cũng không tính là đến muộn nên dù đệ muốn nói gì cũng không cần thiết nữa. Bây giờ đệ chỉ cần nói cho ta biết quyết định của mình là đủ rồi."

Điền Bất Dịch nhìn nam tử tiêu sái đứng đó thì bỗng thấy ấm áp nên hít sâu rồi mới nói:" Vạn sư huynh, tiểu đệ bất tài, thỉnh sư huynh mang theo đệ đi bên cạnh cùng đi một đường."

Ánh mắt Vạn Kiếm Nhất lóe lên cười đáp:" Được rồi, chuyến đi này có tầng tầng nguy hiểm, đệ đã nghĩ kĩ chưa?"

Điền Bất Dịch ưỡn ngực đáp:" Đệ không sợ!"

Vạn Kiếm Nhất cười to rồi vỗ thật mạnh lên vai Điền Bất Dịch. Y rất vui vẻ nói:" Tốt! Huynh không nhìn sai người, Điền sư đệ quả không làm huynh thất vọng.."

Lời còn chưa hết thì mấy người ở đây bỗng thấy bên cạnh có bóng người lướt lên đứng trước mặt Vạn Kiếm Nhất, chính là Tăng Thúc Thường. Hắn bỗng khom lưng hành lễ với Vạn Kiếm Nhất rồi nhấn giọng:" Vạn sư huynh, xin huynh mang đệ đi cùng."

Đám người Vạn Kiếm Nhất bỗng ngẩn ra, Điền Bất Dịch lại nhanh chân bước lên kéo người kia lại, sau đó mới lúng túng nói với Vạn Kiếm Nhất:" Vạn sư huynh, huynh đừng nghe hắn nói bậy....đệ.."

Không nói được hết câu thì Điền Bất Dịch bỗng nhiên lảo đảo chấp chới lùi sang bên cạnh mấy bước.

Là Tăng Thúc Thường đứng sau dùng lực đẩy mạnh tên béo này sang một bên rồi lại đứng trước mặt Vạn Kiếm Nhất. Hắn ngẩng đầu, ưỡn ngực , hiên ngang nói:" Vạn sư huynh, đệ không nói đùa!"

Điền Bất Dịch giận dữ lao tới đá hắn một cái rồi quát:" Thối lắm, cút ngay cho lão tử."

Tăng Thúc Thường lại cứng đầu đứng yên đó nhận lấy cú đá của Điền Bất Dịch để cuối cùng vẫn tiếp tục đứng vững trước mặt Vạn Kiếm Nhất.

Vạn Kiếm Nhất thấy vậy thì cũng bật cười. Nhưng Thương Tùng ở sau lưng hắn lại khó chịu mắng:" Hai người các ngươi rốt cuộc muốn làm trò gì?"

Bị hắn mắng như vậy nên Điền Bất Dịch và Tăng Thúc Thường quay sang nhìn nhau một cái rồi lại lập tức hừ lạnh quay đầu đi nơi khác.

Vạn Kiếm Nhất thờ dài lắc đầu bảo:" Được rồi, có gì từ từ nói."

Sau đó, hắn dẫn mọi người tới một góc yên tĩnh sát biên Vân Hải rồi mưới chậm rãi hỏi Tăng Thúc Thường. Sau khi hỏi mấy câu thì mới biết được những rắc rối trong câu chuyện từ miệng của Điền Bất Dịch và Tăng Thúc Thường. Sáng nay sau khi hắn nói việc kia với Điền Bất Dịch thì dù cho chuyến đi này có cực kì nguy hiểm thì y cũng đã sớm đưa ra quyết định là sẽ theo Vạn Kiếm Nhất đi Man Hoang. Còn trong đó có mấy phần là vì đại nghiệp thiên thu của Thanh Vân Môn hay là vẫn là do danh vọng của Vạn Kiếm Nhất quá lớn khiến hắn muốn đi theo thì cũng không tháy nói rõ.

Điền Bất Dịch sau khi quyết định thì vốn sẽ lập tức tới đây nói cho Vạn Kiếm Nhất, ai ngờ lúc đó Tăng Thúc Thường lại đột nhiên xuất hiên. Kẻ này cứ dầy mặt bám dính không buông Điền Bất Dịch để mong y có thể nói ra tại sao Vạn Kiếm Nhất lại đột nhiên thận trọng tìm y như vậy, rốt cuộc là đã có chuyện gì?

Điền Bất Dịch cũng không định nói bởi lẽ chuyến đi Man Hoang này quá quan trọng. Nhưng Tằng Thúc Thường không biết vì sao hôm nay lại rất cơ trí lòng vòng một lúc cũng đoán được chút gì đó từ lời của Điền Bất Dịch nên dọa hắn nếu không nói thì có chết cũng không hắn đi. Với tính nết ngày thường này của hắn khiến Điền Bất Dịch sợ hơn là thấy phiền nên cứ mãi dây dưa như vậy đến tận khi y thấy mình sẽ đến muộn nên giật mình kinh hãi, ngờ đầu Tăng Thúc Thường vẫn cứ bám chặt nên nhất thời Điền Bất Dịch đành phỉa vừa đi tới Vân Hải vừa làm loạn lên với hắn. Cuối cùng lại bị Tăng Thúc Thường đoán được gần hết chuyện từ trong những điều hắn nói nên cũng chạy theo tới nơi này.

Mà khiến Điền Bất Dịch kinh ngạc nhất là kẻ này lại đốt nhiên tiến tới mở miệng nói với Vạn Kiếm Nhất rằng mình muốn đi.

"Vạn sư huynh, đệ thật sự không ngờ hắn sẽ nói vậy." Điền Bất Dịch lúng túng nói với Vạn Kiếm Nhất xong lại lườm Tăng Thúc Thường. Hắn quả thực chưa bao giờ nghĩ rằng người bằng hữu tốt nhất của mình này lại trông đáng ghét như vậy.

Tăng Thúc Thường cũng mặc kệ hắn mà chỉ tha thiết nói với Vạn Kiếm Nhất:" Vạn sư huynh, huynh hãy nghe đệ nói, đạo hành của đệ tuyệt đối cáo hơn tên mập chết tiệt kia. Hơn nữa đệ cũng rất khiêm tốn, lại càng trung thành với môn phái, cũng quyết không phải là kẻ tham sống sợ chết gì cả. Điềm nào đệ cũng hơn Điền Bất Dịch, thỉnh sư huynh mang theo đệ để đệ có thể ra sức vì bản môn."

Nói xong hắn nghiêm mặt nói:" Nếu như huynh nghĩ rằng số lượng quá nhiều thì không cần mang tên mập kia, mang theo đệ là được."

Điền Bất Dịch ngẩn ra rồi lập tức nổi điên. Hắn mang theo gương mặt đổ bừng bừng lao tới đấm lên gương mặt tuấn tú của Tăng Thúc Thường, đồng thời còn không ngừng mắng:" Giỏi cho một tên Tăng Thúc Thường, không ngờ lại vô liêm sỉ như vậy, lão tử đánh chết ngươi.."

"Được rồi!" Một tiếng quát nhẹ, chính là Vạn Kiếm Nhất. Sau khi quát để hai người đang tranh chấp đó dừng lại thì hắn bỗng nghĩ ngợi một lát rồi nhìn thật kỹ Tăng Thúc Thường xong mới hỏi:" Đệ là Tăng Thúc Thường từ Phong Hồi Phong phải không?"

Tăng Thúc Thường gật đầu đáp:" Vâng."

Vạn Kiếm Nhất dừng lại giây lát rồi mới hỏi tiếp:"Tăng Vô Cực sư thúc của Phong Hồi Phong là gì của đệ?"

Tăng Thúc Thương hơi biến sắc nhưng sau khi do dự vẫn nhỏ giọng đáp:" Là gia phụ của đệ."

Vạn Kiếm Nhất gật đầu suy nghĩ thêm rồi nói:" Tăng sư đệ, đệ muốn báo đáp sư môn nên không ngại hiểm nguy nguyện đi tới Man Hoang cùng chúng ta, phần tâm ý này huynh xin nhận. Nhưng việc này cũng không thể giấu Tăng sư thúc được, theo huynh được biết thì lão nhân gia người chỉ có duy nhất một đứa con trai, huynh không thể tự quyết định, chi bằng để lão nhân gia người đồng ý đã."

Tăng Thúc Thường đỏ mặt như thẹn như giận nên khẩn cầu Vạn Kiếm Nhất:" Vạn sư huynh, chuyện này đệ có thể tự làm chủ."

Vạn Kiếm Nhất vẫn không đồng ý mà lắc đầu:"Vậy thế này đi, việc này rất khẩn cấp, chúng ta giờ tý đêm nay sẽ rời núi. Tối nay giờ tý ở trên Hồng Kiều, đệ nếu mang được thư đồng ý chính tay Tăng sư thúc viết đến đưa huynh thì huynh sẽ mang đệ đi, còn nếu không, đệ cũng không cần phải tới."

Tăng Thúc Thường ngạc nhiên nhưng thấy vẻ kiên quyết không thể lay động của Vạn Kiếm Nhất thì cũng không nói được gì nữa.

Vạn Kiếm Nhất nhìn y chứ không nói gì thêm mà ngược lại quay người dặn ba người Thương Tùng, Điền Bất Dịch, Thương Chính Lương:" Lần đi Man Hoang này chỉ cần tinh không cần nhiều nên chỉ cần mấy người chúng ta. Lúc nãy mấy đệ hẳn cũng đã nghe huynh nói thế nên giờ về chuận bị đi, tối nay giờ tý gặp nhau trên Hồng Kiều, chúng ta sẽ cùng xuống núi."

Thương Tùng, Điền Bất Dịch, Thương Chính Lương đều nghiêm trang ôm quyền đáp:"Vâng."
 

Tuyết Mùa Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
-146,00
Tu vi
0,00
Chương này có vài đoạn khá khó nên up tạm mai check lại.
Thương Chính Lương bị Vạn Kiếm Nhất vỗ vai kia không rõ vì sao, có thể là bởi nghĩ tới những gió gió mưa mưa nguy nan khôn cùng ngày sau, hoặc cũng có thể bị mấy chữ huynh đệ tốt này làm cảm động mà trong lòng bỗng dâng lên một luồng khí phách hào hùng cao ngất nên cũng tươi cười gật mạnh đầu.

Vạn Kiếm Nhất nhìn sắc trời rồi nói với Đạo Huyền:" Sư huynh, còn có một vị sư đệ mà đệ chọn được không bao lâu nữa chắc cũng sẽ tìm tới. Đệ mang hai người này đi Vân Hải trước, đến khi người tụ tập đông đủ thì sẽ quay lại từ biệt sư huynh."

Đạo Huyền gật đầu dặn:" Tốt, đệ cứ mang họ đi đi." Nói xong hắn lại dừng lại một lát rồi chậm rãi tiếp lời:" Hơn nữa, việc này huynh cũng đã hỏi Chân Vu sư thúc, lão nhân gia người cũng không có ý kiến gì mà chỉ dặn đệ cứ thoải mái mà làm."

Vạn Kiếm Nhất gật đầu chắp tay với y rồi xoay người rời đi. Gió núi thổi qua làm tà áo trắng tung bay phấp phới tạo nên một vẻ tiêu sái chẳng thể nào tả cho rõ nổi. Thương Tùng và Thương Chính Lương đi ở phía sau quay sang nhìn nhau thì đều hiểu rằng đối phương là đồng bạn trong chuyến đi Man Hoang đầy nguy nan lần này nên bất giác cũng có thêm vài phần gần gũi trong đáy mắt.

Thương Chính Lương chắp tay nói trước:"Sư huynh, sau này mong được chỉ giáo."

Thương Tùng cũng không dám chậm trễ liền lập tức hồì lễ đáp:" Không dám, không dám."

Thương Chính Lương nói tiếp:" Vạn sư huynh có nói rằng dưới chân núi còn có một người, không rõ là vị sư huynh đệ nào trong môn phái, Thương Tùng sư huynh có biết chăng?"

Thương Tùng sầm mặt lại rồi rât không hài lòng hừ lanh:" Đó là Điền Bất Dịch ở Đại Trúc Phong. Trong lúc gấp gáp Vạn sư huynh không thể tìm kĩ nên hôm qua thấy người này lúc chiến đấu với Ma giáo cũng có chút đạo hạnh mới để ý tới để rủ hắn đi. Ai ngờ tên Điền Bất Dịch này còn do do dự dự tham sống sợ chết, đến cùng còn chẳng thể lập tức trả lời Vạn sư huynh, thực khiến người ta thất vọng."

Thương Chính Lương ồ một cái rồi nói tiếp:" Hóa ra là như vậy."

Ba người đi một mạch qua Hồng Kiều đến Vân Hải rồi cuối cùng đi tới nơi sáng nay đã gặp Điền Bất Dịch và Tăng Thúc Thường.

Thương Tùng nhìn quanh một lần mà không thấy bóng dáng Điền Bất Dịch nên gương mặt càng khó coi hơn, thậm chí còn giận dữ quát:" Tên béo đó vẫn chưa đến, chẳng lẽ sợ đến nổi không dám đến đây hay sao?"

Vạn Kiếm Nhất chỉ khẽ cười chứ không hề thấy có chút gì tức giận mà khoát tay nhằm bảo Thương Tùng chớ nóng vội:" Đừng sốt ruột, còn chưa tới giờ, nói không chừng một lát nữa Điền sư đệ sẽ đến."

Thương Tùng luôn kính trọng Vạn Kiếm Nhất nên nghe thấy thế thì cũng im lặng nhưng vẫn khẽ hừ một tiếng, rõ ràng là rất khó chịu với kẻ ở Đại Trúc Phong dám để Vạn Kiếm Nhất phải chờ ở đây kia.

Ba người cứ đứng đó chờ tới khoảng giờ ngọ hai khắc thì sắc mặt Thương Tùng đã đỏ đến mức như sắp chảy nước ra, Thương Chính Lương ở bên cạnh cũng đang nhíu mày thầm nghĩ rằng người đồng môn ở Đại Trúc Phong này cũng quá quá đáng.

So sánh ra thì Vạn Kiếm Nhất là người bình tĩnh nhất trong ba người. Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thường, chắp tay nhìn trời, không rõ là đang suy nghĩ tới điều gì;

Cứ vậy một lúc lâu thì bỗng có tiếng bước gấp vang lên từ đằng xa. Ba người quay sang nhìn thì thấy Điền Bất Dịch đang rất lo lắng mang theo cả người mồ hôi vội vàng chạy tới, lạ là phía sau hắn còn có một người, đó là Tăng Thúc Thường.

Điền Bất Dịch như tia chớp chạy tới trước mặt Vạn Kiếm Nhất. Hắn lo lắng đến nỗi còn chưa kịp dừng bước đã vội vàng nói:" Sư huynh, Vạn sư huynh, thực sự xin lỗi, đệ, đệ, đệ đến muộn."

Vạn Kiếm Nhất tươi cười, nhưng y còn chưa lên tiếng thì đã nghe thấy Thương Tùng ở bên cạnh lạnh lùng nói:" Điền sư đệ thật là có mặt mũi, vậy mà lại để cho Vạn sư hunh và hai người chúng ta đơi ở đây lâu như vậy, đúng là quý nhân bận rộn!"

Điền Bất Dịch nghe thấy thế thì gương mặt béo tròn cũng đỏ hẳn lên, miệng mồm cũng vì quá khẩn trương mà trở nên lắp bắp:" Không, không phải thế, Vạn sư huynh nghe đệ giải thích đã.."

Vạn Kiếm Nhất vẫn cười rồi từ tốn đáp lại:" Điền sư đê không cần nghĩ nhiều, huynh hẹn đệ trong giờ ngọ, giờ cũng chưa quá lúc đó, đệ cũng không tính là đến muộn nên dù đệ muốn nói gì cũng không cần thiết nữa. Bây giờ đệ chỉ cần nói cho ta biết quyết định của mình là đủ rồi."

Điền Bất Dịch nhìn nam tử tiêu sái đứng đó thì bỗng thấy ấm áp nên hít sâu rồi mới nói:" Vạn sư huynh, tiểu đệ bất tài, thỉnh sư huynh mang theo đệ đi bên cạnh chuyến này."

Ánh mắt Vạn Kiếm Nhất lóe lên cười đáp:" Được rồi, chuyến đi này có tầng tầng nguy hiểm, đệ đã nghĩ kĩ chưa?"

Điền Bất Dịch ưỡn ngực đáp:" Đệ không sợ!"

Vạn Kiếm Nhất cười to rồi vỗ thật mạnh lên vai Điền Bất Dịch. Y rất vui vẻ nói:" Tốt! Huynh không nhìn sai người, Điền sư đệ quả không làm huynh thất vọng.."

Lời còn chưa hết thì mấy người ở đây bỗng thấy bên cạnh có bóng người lướt lên đứng trước mặt Vạn Kiếm Nhất, chính là Tăng Thúc Thường. Hắn bỗng khom lưng hành lễ với Vạn Kiếm Nhất rồi nhấn giọng:" Vạn sư huynh, xin huynh mang đệ đi cùng."

Đám người Vạn Kiếm Nhất bỗng ngẩn ra, Điền Bất Dịch lại nhanh chân bước lên kéo người kia lại, sau đó mới lúng túng nói với Vạn Kiếm Nhất:" Vạn sư huynh, huynh đừng nghe hắn nói bậy....đệ.."

Không nói được hết câu thì Điền Bất Dịch bỗng nhiên lảo đảo chấp chới lùi sang bên cạnh mấy bước.

Là Tăng Thúc Thường đứng sau dùng lực đẩy mạnh tên béo này sang một bên rồi lại đứng trước mặt Vạn Kiếm Nhất. Hắn ngẩng đầu, ưỡn ngực , hiên ngang nói:" Vạn sư huynh, đệ không nói đùa!"

Điền Bất Dịch giận dữ lao tới đá hắn một cái rồi quát:" Thối lắm, cút ngay cho lão tử."

Tăng Thúc Thường lại cứng đầu đứng yên đó nhận lấy cú đá của Điền Bất Dịch để cuối cùng vẫn tiếp tục đứng vững trước mặt Vạn Kiếm Nhất.

Vạn Kiếm Nhất thấy vậy thì cũng bật cười. Nhưng Thương Tùng ở sau lưng hắn lại khó chịu mắng:" Hai người các ngươi rốt cuộc muốn làm trò gì?"

Bị hắn mắng như vậy nên Điền Bất Dịch và Tăng Thúc Thường quay sang nhìn nhau một cái rồi lại lập tức hừ lạnh quay đầu đi nơi khác.

Vạn Kiếm Nhất thờ dài lắc đầu bảo:" Được rồi, có gì từ từ nói."

Sau đó, hắn dẫn mọi người tới một góc yên tĩnh sát biên Vân Hải rồi mưới chậm rãi hỏi Tăng Thúc Thường. Sau khi hỏi mấy câu thì mới hiểu được câu chuyện rắc rối từ miệng của Điền Bất Dịch và Tăng Thúc Thường. Sáng nay sau khi hắn nói việc kia với Điền Bất Dịch thì dù cho chuyến đi này có cực kì nguy hiểm thì y cũng đã sớm đưa ra quyết định là sẽ theo Vạn Kiếm Nhất đi Man Hoang. Còn trong đó có mấy phần là vì đại nghiệp thiên thu của Thanh Vân Môn hay là vẫn là do danh vọng của Vạn Kiếm Nhất quá lớn khiến hắn muốn đi theo thì cũng không thấy nói rõ.

Điền Bất Dịch sau khi quyết định thì vốn sẽ lập tức tới đây nói cho Vạn Kiếm Nhất, ai ngờ lúc đó Tăng Thúc Thường lại đột nhiên xuất hiên. Kẻ này cứ dầy mặt bám dính không buông Điền Bất Dịch để mong y có thể nói ra tại sao Vạn Kiếm Nhất lại đột nhiên thận trọng tìm y như vậy, rốt cuộc là đã có chuyện gì?

Điền Bất Dịch cũng không định nói bởi lẽ chuyến đi Man Hoang này quá quan trọng. Nhưng Tằng Thúc Thường không biết vì sao hôm nay lại rất cơ trí lòng vòng một lúc cũng đoán được chút gì đó từ lời của Điền Bất Dịch nên dọa hắn nếu không nói thì có chết cũng không cho hắn đi. Tính nết ngày thường này của hắn khiến Điền Bất Dịch sợ hơn là thấy phiền nên cứ mãi dây dưa như vậy đến tận khi y thấy mình sẽ đến muộn nên giật mình kinh hãi, ngờ đầu Tăng Thúc Thường vẫn cứ bám chặt nên nhất thời Điền Bất Dịch đành phỉa vừa đi tới Vân Hải vừa tranh cãi. Cuối cùng Tăng Thúc Thường lại đoán được gần hết chuyện từ trong những điều hắn nói nên cũng chạy theo tới nơi này.

Mà khiến Điền Bất Dịch kinh ngạc nhất là kẻ này lại đốt nhiên tiến tới mở miệng nói với Vạn Kiếm Nhất rằng mình muốn đi.

"Vạn sư huynh, đệ thật sự không ngờ hắn sẽ nói vậy." Điền Bất Dịch lúng túng nói với Vạn Kiếm Nhất xong lại lườm Tăng Thúc Thường. Hắn quả thực chưa bao giờ nghĩ rằng người bằng hữu tốt nhất của mình này lại trông đáng ghét như vậy.

Tăng Thúc Thường cũng mặc kệ hắn mà chỉ tha thiết nói với Vạn Kiếm Nhất:" Vạn sư huynh, huynh hãy nghe đệ nói, đạo hành của đệ tuyệt đối cáo hơn tên mập chết tiệt kia. Hơn nữa đệ cũng rất khiêm tốn, lại càng trung thành với môn phái, cũng quyết không phải là kẻ tham sống sợ chết gì cả. Điềm nào đệ cũng hơn Điền Bất Dịch, thỉnh sư huynh mang theo đệ để đệ có thể ra sức vì bản môn."

Nói xong hắn nghiêm mặt nói:" Nếu như huynh nghĩ rằng số lượng quá nhiều thì không cần mang tên mập kia, mang theo đệ là được."

Điền Bất Dịch ngẩn ra rồi lập tức nổi điên. Hắn mang theo gương mặt đổ bừng bừng lao tới đấm lên gương mặt tuấn tú của Tăng Thúc Thường, đồng thời còn không ngừng mắng:" Giỏi cho một tên Tăng Thúc Thường, không ngờ lại vô liêm sỉ như vậy, lão tử đánh chết ngươi.."

"Được rồi!" Một tiếng quát nhẹ, chính là Vạn Kiếm Nhất. Sau khi quát để hai người đang tranh chấp đó dừng lại thì hắn bỗng nghĩ ngợi một lát rồi nhìn thật kỹ Tăng Thúc Thường xong mới hỏi:" Đệ là Tăng Thúc Thường từ Phong Hồi Phong phải không?"

Tăng Thúc Thường gật đầu đáp:" Vâng."

Vạn Kiếm Nhất dừng lại giây lát rồi mới hỏi tiếp:"Tăng Vô Cực sư thúc của Phong Hồi Phong là gì của đệ?"

Tăng Thúc Thương hơi biến sắc nhưng sau khi do dự vẫn nhỏ giọng đáp:" Là gia phụ của đệ."

Vạn Kiếm Nhất gật đầu suy nghĩ thêm rồi nói:" Tăng sư đệ, đệ muốn báo đáp sư môn nên không ngại hiểm nguy nguyện đi tới Man Hoang cùng chúng ta, phần tâm ý này huynh xin nhận. Nhưng việc này cũng không thể giấu Tăng sư thúc được, theo huynh được biết thì lão nhân gia người chỉ có duy nhất một đứa con trai, huynh không thể tự quyết định, chi bằng để lão nhân gia người đồng ý đã."

Tăng Thúc Thường đỏ mặt như thẹn như giận nên khẩn cầu Vạn Kiếm Nhất:" Vạn sư huynh, chuyện này đệ có thể tự làm chủ."

Vạn Kiếm Nhất vẫn không đồng ý mà lắc đầu:"Vậy thế này đi, việc này rất khẩn cấp, chúng ta giờ tý đêm nay sẽ rời núi. Tối nay giờ tý ở trên Hồng Kiều, đệ nếu mang được thư đồng ý chính tay Tăng sư thúc viết đến đưa huynh thì huynh sẽ mang đệ đi, còn nếu không, đệ cũng không cần phải tới."

Tăng Thúc Thường ngạc nhiên nhưng thấy vẻ kiên quyết không thể lay động của Vạn Kiếm Nhất thì cũng không nói được gì nữa.

Vạn Kiếm Nhất nhìn y chứ không nói gì thêm mà ngược lại quay người dặn ba người Thương Tùng, Điền Bất Dịch, Thương Chính Lương:" Lần đi Man Hoang này chỉ cần tinh không cần nhiều nên chỉ cần mấy người chúng ta. Lúc nãy mấy đệ hẳn cũng đã nghe huynh nói thế nên giờ về chuận bị đi, tối nay giờ tý gặp nhau trên Hồng Kiều, chúng ta sẽ cùng xuống núi."

Thương Tùng, Điền Bất Dịch, Thương Chính Lương đều nghiêm trang ôm quyền đáp:"Vâng."
@Đình Phong
 
Last edited:

Tuyết Mùa Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
-146,00
Tu vi
0,00
Chương 25: Mưu xa.


Quỷ Vương Tông loạn hết cả lên. Đến khi Quỷ Vương đang hôn mê mệt mỏi tỉnh lại lần nữa thì đám người xung quanh mới thở phào. Thậm chí sắc mặt Tiểu Vạn đã xanh cả lên, rõ ràng đã bị chuyện lần này làm cho sợ hãi.


Nhưng sau khi Quỷ Vương tỉnh lại chỉ nhìn mọi người một chút rồi phất tay cho họ lui ra ngoài, chỉ giữ lại duy nhất Tiểu Vạn.


Đến khi tất cả mọi người rời khỏi trướng thì Tiều Vạn mới tiến lên đỡ Quỷ Vương ngồi dậy rồi thấp thỏm: “Tông chủ, ngài nghỉ ngơi thêm đi, mọi chuyện đã có con ở đây rồi.”


Quỷ Vương lắc đầu khó khăn rồi bảo Tiểu Vạn ghé tai đến, sau đó mới cố gắng nói gì đó.


Tiểu Vạn lập tức biến sắc nhìn lại Quỷ Vương với vẻ kinh ngạc: “Tông chủ, người..”


Quỷ Vương giơ tay chặn hắn lại. Gương mặt y lúc này đầy vẻ mệt mỏi nhưng lại có gì đó rất cương quyết vì thế Tiểu Vạn cũng lập tức hiểu ý hắn mà gật đầu im lặng đi ra ngoài.


Trong trướng chỉ còn duy nhất Quỷ Vương đang bị thương nặng. Hắn lặng lẽ nằm lại lên ghế giữa bầu không khí đang dần yên tĩnh lại, sau một lúc lâu, nơi xa bên ngoài trướng bỗng có âm thanh gì đó lan tới tai hắn.


Ngoại trừ tiếng nước chảy, tiếng gió bay cùng những tiếng thú rít gào liên hồi thì trong hạp cốc này còn có tiếng người qua lại, có người tới, có người đi, nhưng lại chẳng hề có ai dừng lại. Tiếng động ngày càng ầm lên, có lẽ là nhân mã của ba phái hệ lớn khác đã bắt đầu lục tục rời đi nơi này hoặc tiếp tục tiến về chốn Man Hoang xa xôi.


Thực ra dù cho đầu lĩnh của bốn môn phái lớn trong ma giáo đều đang ở đây nhưng Ma giáo đã có lịch sử lâu đời, lại có quá nhiều phái hệ riêng biệt, hơn nữa sau khi Cừu Vong Ngữ thống nhất Ma giáo đã mang theo vô số môn phái lớn nhỏ tham gia vào trận đại chiến trên Thanh Vân sơn, cũng bởi vậy mà sau trận chiến đã có rất nhiều giáo đồ ma giáo bị thất lạc nhau lẫn trong sơn cốc này. Nhưng chỉ nghe âm thanh chạy loạn bây giờ cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy nao lòng.


Quỷ Vương lẳng lặng lắng nghe chứ không hề tỏ thái độ gì hết. Có lẽ lúc này y đã quá yếu rồi nên loại tâm tình này cũng không thể khiến hắn đổi sắc, cũng có thể là đã nhận ra vận mệnh của mình đã tới nên lòng cũng nguội lạnh hẳn đi.


Cứ mãi như vậy đến khi tin rằng đã có không ít người bỏ đi thì ngoài trướng bỗng vang lên tiếng bước chân. Giây lát sau giọng nói kính nể rất khó phát giác của Tiểu Vạn vang lên: “Mời vào!”


Tấm rèm trên trướng bị kéo lên, ngay ssau đó có hai người đi tới. Ngoại trừ Tiểu Vạn đi sau một bước thì còn có một người đi trước chính là kẻ đứng đầu bốn thánh sứ của Ma giao, Thanh Long.


Thanh long đi tới với vẻ mặt rất nghiêm trọng. Quỷ Vương khi thấy hắn thì liền vui mừng định đứng dậy nhưng ngờ đâu người không đủ sức nên lại ngồi phịch xuống.


Tiểu Vạn sợ hãi chạy tới đỡ thì mới giúp y ngồi thẳng nổi, sau đó hắn lại tìm một vật mềm đặt sau lưng cho y dựa vào.


Nhìn thấy bộ dạng này của Quỷ Vương thì Thanh Long nhíu chặt mày rồi lắc đầu cười khổ đi tới trước mặt Quỷ Vương: “Lão tông chủ, ông không yên ổn dưỡng thương mà còn gọi ta tới đây làm gì?”


Quỷ Vương gượng cười: “Ngồi đi.”


Thanh Long gật đầu rồi kéo tới một chiếc ghế để ngồi trước mặt Quỷ Vương.


Quỷ Vương nhìn Thanh Long ròi cố gắng thều thào nói rõ: “Thanh Long tôn sứ, bây giờ ngài và ba vị tôn sứ còn lại đều định quay về Thánh điện phải không?”


Thanh Long gật đầu: “Không sai, U Cơ cũng vừa nói vậy. Nếu giáo chủ đã để lại di mệnh như thế thì chúng ta tất nhiên cũng phải tuân theo.”


Quỷ Vương chỉ ồ lên một câu chứ không thắc mắc gì. Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc thì ông ta vẫn hỏi Thanh Long: “Lão phu có một việc không rõ, mong được thỉnh giáo tôn sứ.”


Thanh Long đáp: “Không dám, lão tông chủ là tiền bối trong Thánh giáo, gọi tôi một tiếng Thanh Long là được rồi.”


Quỷ Vương tiếp lời: “GIáo chủ đột ngột về trời, nhưng không biết tại sao trước khi ngài đi lại không chỉ định người kế vị?”


Thanh Long im giọng rồi trả lời “Khi ấy lão tông chủ cũng ở đấy nên chắc phải hiểu rõ chứ. Thứ nhất, giáo chủ không có truyền nhân, thứ hai, giờ đây các tông trong Thánh giáo đều đang hung thịnh, ngoài trừ bậc cái thế anh hùng như Cừu giáo chủ thì làm gì có ai đủ để uy phục quần hùng. Dù cho có tuyển ai lên vị trí này thì sợ rằng cũng không ngồi yên nổi mà còn sinh ra thêm chuyện tranh giành chém giết, vì thế giáo chủ mới không truyền vị cho bất cứ ai.”


Quỷ Vương chậm rãi gật đầu: “Lời ấy đúng thật. Giáo chủ hùng tài đại lược lại có kiến thức sâu rộng nên chắc là cũng đã lường trước điều này. Chỉ hận trời không chiều lòng người để cho anh hùng chết sớm, hủy đi đại nghiệp của Thánh giáo chúng ta.”


Thanh Long than khẽ chứ không nói gì thêm.


Quỷ Vương tiếp tục: “Thanh Long lão đệ, giờ đây phần lớn phái hệ trong Thánh giáo đều quyết định sẽ trở về Man Hoang thánh điện, đệ nói thực cho ta biết, khi về đó thì đệ có thể nắm được cục diện để các tông môn không sinh ra nội chiến hay không?”


Thanh Long lại chay mày: “Lão tông chủ hà tất đã biết còn hỏi thêm.”


Qủy Vương than: “Vậy chẳng phải là sẽ đi lại con đường năm xưa hay sao?”


Thanh Long trầm ngâm vài giây rồi mới nói: “Bốn người chúng đệ luôn tháp tùng giáo chủ chứ không hề tham gia vào bất cứ môn phái nào trong giáo nên chắc rằng cũng không thể chủ trì đại cuộc được. Có điều..” y ngẩng lên nhìn Quỷ Vương bằng ánh mắt kỳ vọng: “Lão tông chủ, giờ đây Thánh giáo vừa bại trận, cũng chỉ còn quý tông và Vân Độc Môn là có thực lực mạnh nhất nên nếu khi trở về Thánh Điện hai phái có thể liên hợp với nhau thì hoàn toàn có thể tạo nên một cụ diện mới.”


Quỷ Vương trầm t.ư rồi cười khổ: “Đến khi đó rồi tính, tóm lại, vì cơ nghiệp của Thánh giáo, một ngày lão già này còn tại thì quyết sẽ dốc hết sức mình.”


Thanh Long cung kính đứng dậy hành lễ với Quỷ Vương: “Đa tạ lão tông chủ, giáo chủ dưới suối vàng nếu có linh thiêng tất cũng sẽ khen ngợi ngài.”


Quỷ Vương phất tay: “Ôi, đừng nhắc giáo chủ nữa, ta vẫn thẹn với ngài. CÓ điều, hôm nay ta mời tôn sứ tới đây cũng không phải chỉ để hỏi chuyện kia, mà còn muốn nói với ngài một chuyện khác nữa.”


Thanh Long chắp tay: “Thỉnh lão tông chủ nói.”


Qury Vương đáp lại: “Bốn tôn sư của Thánh giáo các ngươi bao năm qua vẫn luôn một lòng trung thành đi theo giáo chủ, điều ấy lão phu đều nhìn thấy cả. Nhưng giờ đây giáo chủ đã về trời, không rõ Thanh Long lão đệ có ý định gì?”


Thanh Long lại càng nhăn mặt im lặng nhưng cuối cùng vẫn đáp: “Vẫn chưa nghĩ tới chuyện này, không biết lão tông chủ có gì chỉ dạy?”


Quỷ Vương ho khan vài cái, hẳn là do đã nói chuyện khá lâu nên hắn cũng cảm thấy mệt, nhưng ngay sau đó lại lập tức phấn chấn hẳn lên để nắm chặt tay phải Thanh Long đồng thời nhìn thẳng vào mắt hắn rồi mới cố gắng nói: “Thanh Long lão đệ, ngày sau nếu có cơ hội thì tới Quỷ Vương Tông của ta đi, trên dưới toàn tông tất sẽ cung kính đón chào chư vị như khách quý.” Nói xong lại hơi dừng rồi hơi xoay đầu sang phía Tiểu Vạn bên cạnh mới nói tiếp: “Tiểu Vạn là truyền nhân tâm phúc của ta, dù là trí tuệ hay thiên t.ư cũng đều hơn người, Quỷ Vương Tông sau này tất sẽ giao cả cho y. Đệ hãy tin ta, chỉ cần cho hắn thời gian thì hắn sẽ tuyệt không làm ngươi thất vọng.”


Thanh Long trông sang Tiểu Vạn rồi suy t.ư một lcus xong mới hít sâu để bình tĩnh nói với Quỷ Vương: “Đa tạ lòng tốt của lão tông chủ, những lời hôm nay tại hạ sẽ khắc ghi trong lòng. Có điều chuyện quan trọng lúc này là hộ tống giáo chủ về Thánh điện, còn những điều khác thì nếu sau này còn có cơ hội thì sẽ thỉnh giáo lão tông chủ thêm.”


Quỷ Vương gật đầu: “Nên vậy, nên vậy.”


Thanh Long đứng dậy chắp tay với Quỷ Vương: “Cáo từ.” Dứt lời y cũng gật nhẹ đầu với Tiểu Vạn bên cạnh rồi cất bước rời khỏi trướng.


Khi hắn vừa đi thì Tiểu Vạn liền thấy ánh mắt Quỷ Vương bỗng nhiên yếu dần, tựa như người đã không còn chút sức lực nào nên lập tức đỡ y nằm xuống còn bản thân chỉ ngồi bên cạnh lo lắng hỏi: “Tông chủ, người không sao chứ?”


Quỷ Vương thở hồng hộc một lúc rồi mới cố gắng nhìn y để nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”


Tiểu Vạn gật đầu nhưng lại đột nhiên hỏi: “Đi đâu? Đi thế nào?”


Quỷ Vương chỉ im lặng nhìn hắn rồi mới chậm rãi nói: “Con nghĩ sao?”


Tiểu Vạn dường như đã sớm nghĩ tới điều đó nên không hề do dự: “Chúng ta không thể trở về Man Hoang.”


“Vì sao?”


“Man Hoang sẽ loạn. Khi đó quần hùng cùng lên, nội chiến tranh giành, tất sẽ gây ra biển máu ngập trời, nếu chúng ta tới đso thì e rằng không bị diệt phái thì cũng bị tổn thương nguyên khí.”


“Sao con lại khăng đinh như vậy?”


Tiểu Vạn hít sâu rồi áp người vào sát Quỷ Vương xong mới nhỏ giọng: “Giáo chủ mất đi, Thánh giáo đã không còn ai có thể khống chế cục diện. Bốn ị tôn sứ lại không có thế lực, Hợp Hoan, Trường Sinh đều đã tổn thương, Tam Diệu và Ngọc Dương lại quá thiều kinh nghiệm, e rằng khó có thể phục chúng, thậm chí còn có thể khiến môn phái rơi vào cảnh tranh giành. Vạn Độc Môn của Độc Thần mạnh mẽ nhất, nhưng lại có dã tâm quá lớn, lúc nào cũng ngóng nhìn đại vị, tất sẽ không thể thật sự liên minh với Quỷ Vương Tông của chúng ta. Nếu chúng ta về Man Hoang, e rằng nơi đầu tiên Độc Thần muốn diệt sẽ là chúng ta. Hơn nữa các thế lực trong Thánh giáo lại không đồng đều, chính là loạn thế, cũng là lúc rất thích hớp để vô vàn các kỳ nhân dị sĩ trong giao tao nên song gió, càng không cần phải nói tới những môn phái nhỏ luôn rình rập cơ hội vươn lên. Quả thực nếu về Man Hoang thì chỉ có tram hại mà không lợi, thỉnh tông chủ suy xét.”


Quỷ Vương im lặng suy t.ư nhưng mãi sau vẫn cất lời: “ Nếu như chúng ta không về, chẳng phải sẽ thành công địch của Thánh giáo rồi bị quần công hay sao, khi đó thì nên làm gì?”


Tiểu Vạn nhăn mày, rõ ràng cũng rất đau đầu với chuyện này. Nghĩ một lúc hắn nghiến răng: “Buông!”


Khóe miệng Quỷ Vương nhếch lên tạo thành nét cười trên gương mặt già nua, có lẽ ông ta đang rất vui mừng.


Tiểu Vạn sợ hãi nói: “Tông chủ, người đinh..”


Quỷ Vương lắc đầu rồi gọi y tới gần để nhỏ giọng bảo: “Chốt nữa con đi tụ tập mọi người để về Man Hoang. Cứ đi chậm thôi, trên đường cũng âm thầm để người không ngừng rời đi để người ngoài có cảm giác lòng người hoang mang bỏ chạy. Còn con chọn lấy tinh nhuệ đi về Hồ Kỳ Sơn mà bao năm qua chúng ta đã xây nên rồi không làm gì nữa. Thật ra, ta cũng không còn sống được lâu nữa rồi.”


Tiểu Vạn nghe vậy thì giật mình sợ đến tái xanh mặt: “Tông chủ, sao ngươi lại nói vậy!”
@Đình Phong 25 trước nè.
 

Đình Phong

Thăng Tiên kiếp
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
8,91
Tu vi
1.816,52
Chương 25: Mưu xa.


Quỷ Vương Tông loạn hết cả lên. Đến khi Quỷ Vương đang hôn mê mệt mỏi tỉnh lại lần nữa thì đám người xung quanh mới thở phào. Thậm chí sắc mặt Tiểu Vạn đã xanh cả lên, rõ ràng đã bị chuyện lần này làm cho sợ hãi.


Nhưng sau khi Quỷ Vương tỉnh lại chỉ nhìn mọi người một chút rồi phất tay cho họ lui ra ngoài, chỉ giữ lại duy nhất Tiểu Vạn.


Đến khi tất cả mọi người rời khỏi trướng thì Tiều Vạn mới tiến lên đỡ Quỷ Vương ngồi dậy rồi thấp thỏm: “Tông chủ, ngài nghỉ ngơi thêm đi, mọi chuyện đã có con ở đây rồi.”


Quỷ Vương lắc đầu khó khăn rồi bảo Tiểu Vạn ghé tai đến, sau đó mới cố gắng nói gì đó.


Tiểu Vạn lập tức biến sắc nhìn lại Quỷ Vương với vẻ kinh ngạc: “Tông chủ, người..”


Quỷ Vương giơ tay chặn hắn lại. Gương mặt y lúc này đầy vẻ mệt mỏi nhưng lại có gì đó rất cương quyết vì thế Tiểu Vạn cũng lập tức hiểu ý hắn mà gật đầu im lặng đi ra ngoài.


Trong trướng chỉ còn duy nhất Quỷ Vương đang bị thương nặng. Hắn lặng lẽ nằm lại lên ghế giữa bầu không khí đang dần yên tĩnh lại, sau một lúc lâu, nơi xa bên ngoài trướng bỗng có âm thanh gì đó lan tới tai hắn.


Ngoại trừ tiếng nước chảy, tiếng gió bay cùng những tiếng thú rít gào liên hồi thì trong hạp cốc này còn có tiếng người qua lại, có người tới, có người đi, nhưng lại chẳng hề có ai dừng lại. Tiếng động ngày càng ầm lên, có lẽ là nhân mã của ba phái hệ lớn khác đã bắt đầu lục tục rời đi nơi này hoặc tiếp tục tiến về chốn Man Hoang xa xôi.


Thực ra dù cho đầu lĩnh của bốn môn phái lớn trong ma giáo đều đang ở đây nhưng Ma giáo đã có lịch sử lâu đời, lại có quá nhiều phái hệ riêng biệt, hơn nữa sau khi Cừu Vong Ngữ thống nhất Ma giáo đã mang theo vô số môn phái lớn nhỏ tham gia vào trận đại chiến trên Thanh Vân sơn, cũng bởi vậy mà sau trận chiến đã có rất nhiều giáo đồ ma giáo bị thất lạc nhau lẫn trong sơn cốc này. Nhưng chỉ nghe âm thanh chạy loạn bây giờ cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy nao lòng.


Quỷ Vương lẳng lặng lắng nghe chứ không hề tỏ thái độ gì hết. Có lẽ lúc này y đã quá yếu rồi nên loại tâm tình này cũng không thể khiến hắn đổi sắc, cũng có thể là đã nhận ra vận mệnh của mình đã tới nên lòng cũng nguội lạnh hẳn đi.


Cứ mãi như vậy đến khi tin rằng đã có không ít người bỏ đi thì ngoài trướng bỗng vang lên tiếng bước chân. Giây lát sau giọng nói kính nể rất khó phát giác của Tiểu Vạn vang lên: “Mời vào!”


Tấm rèm trên trướng bị kéo lên, ngay ssau đó có hai người đi tới. Ngoại trừ Tiểu Vạn đi sau một bước thì còn có một người đi trước chính là kẻ đứng đầu bốn thánh sứ của Ma giao, Thanh Long.


Thanh long đi tới với vẻ mặt rất nghiêm trọng. Quỷ Vương khi thấy hắn thì liền vui mừng định đứng dậy nhưng ngờ đâu người không đủ sức nên lại ngồi phịch xuống.


Tiểu Vạn sợ hãi chạy tới đỡ thì mới giúp y ngồi thẳng nổi, sau đó hắn lại tìm một vật mềm đặt sau lưng cho y dựa vào.


Nhìn thấy bộ dạng này của Quỷ Vương thì Thanh Long nhíu chặt mày rồi lắc đầu cười khổ đi tới trước mặt Quỷ Vương: “Lão tông chủ, ông không yên ổn dưỡng thương mà còn gọi ta tới đây làm gì?”


Quỷ Vương gượng cười: “Ngồi đi.”


Thanh Long gật đầu rồi kéo tới một chiếc ghế để ngồi trước mặt Quỷ Vương.


Quỷ Vương nhìn Thanh Long ròi cố gắng thều thào nói rõ: “Thanh Long tôn sứ, bây giờ ngài và ba vị tôn sứ còn lại đều định quay về Thánh điện phải không?”


Thanh Long gật đầu: “Không sai, U Cơ cũng vừa nói vậy. Nếu giáo chủ đã để lại di mệnh như thế thì chúng ta tất nhiên cũng phải tuân theo.”


Quỷ Vương chỉ ồ lên một câu chứ không thắc mắc gì. Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc thì ông ta vẫn hỏi Thanh Long: “Lão phu có một việc không rõ, mong được thỉnh giáo tôn sứ.”


Thanh Long đáp: “Không dám, lão tông chủ là tiền bối trong Thánh giáo, gọi tôi một tiếng Thanh Long là được rồi.”


Quỷ Vương tiếp lời: “GIáo chủ đột ngột về trời, nhưng không biết tại sao trước khi ngài đi lại không chỉ định người kế vị?”


Thanh Long im giọng rồi trả lời “Khi ấy lão tông chủ cũng ở đấy nên chắc phải hiểu rõ chứ. Thứ nhất, giáo chủ không có truyền nhân, thứ hai, giờ đây các tông trong Thánh giáo đều đang hung thịnh, ngoài trừ bậc cái thế anh hùng như Cừu giáo chủ thì làm gì có ai đủ để uy phục quần hùng. Dù cho có tuyển ai lên vị trí này thì sợ rằng cũng không ngồi yên nổi mà còn sinh ra thêm chuyện tranh giành chém giết, vì thế giáo chủ mới không truyền vị cho bất cứ ai.”


Quỷ Vương chậm rãi gật đầu: “Lời ấy đúng thật. Giáo chủ hùng tài đại lược lại có kiến thức sâu rộng nên chắc là cũng đã lường trước điều này. Chỉ hận trời không chiều lòng người để cho anh hùng chết sớm, hủy đi đại nghiệp của Thánh giáo chúng ta.”


Thanh Long than khẽ chứ không nói gì thêm.


Quỷ Vương tiếp tục: “Thanh Long lão đệ, giờ đây phần lớn phái hệ trong Thánh giáo đều quyết định sẽ trở về Man Hoang thánh điện, đệ nói thực cho ta biết, khi về đó thì đệ có thể nắm được cục diện để các tông môn không sinh ra nội chiến hay không?”


Thanh Long lại chay mày: “Lão tông chủ hà tất đã biết còn hỏi thêm.”


Qủy Vương than: “Vậy chẳng phải là sẽ đi lại con đường năm xưa hay sao?”


Thanh Long trầm ngâm vài giây rồi mới nói: “Bốn người chúng đệ luôn tháp tùng giáo chủ chứ không hề tham gia vào bất cứ môn phái nào trong giáo nên chắc rằng cũng không thể chủ trì đại cuộc được. Có điều..” y ngẩng lên nhìn Quỷ Vương bằng ánh mắt kỳ vọng: “Lão tông chủ, giờ đây Thánh giáo vừa bại trận, cũng chỉ còn quý tông và Vân Độc Môn là có thực lực mạnh nhất nên nếu khi trở về Thánh Điện hai phái có thể liên hợp với nhau thì hoàn toàn có thể tạo nên một cụ diện mới.”


Quỷ Vương trầm t.ư rồi cười khổ: “Đến khi đó rồi tính, tóm lại, vì cơ nghiệp của Thánh giáo, một ngày lão già này còn tại thì quyết sẽ dốc hết sức mình.”


Thanh Long cung kính đứng dậy hành lễ với Quỷ Vương: “Đa tạ lão tông chủ, giáo chủ dưới suối vàng nếu có linh thiêng tất cũng sẽ khen ngợi ngài.”


Quỷ Vương phất tay: “Ôi, đừng nhắc giáo chủ nữa, ta vẫn thẹn với ngài. CÓ điều, hôm nay ta mời tôn sứ tới đây cũng không phải chỉ để hỏi chuyện kia, mà còn muốn nói với ngài một chuyện khác nữa.”


Thanh Long chắp tay: “Thỉnh lão tông chủ nói.”


Qury Vương đáp lại: “Bốn tôn sư của Thánh giáo các ngươi bao năm qua vẫn luôn một lòng trung thành đi theo giáo chủ, điều ấy lão phu đều nhìn thấy cả. Nhưng giờ đây giáo chủ đã về trời, không rõ Thanh Long lão đệ có ý định gì?”


Thanh Long lại càng nhăn mặt im lặng nhưng cuối cùng vẫn đáp: “Vẫn chưa nghĩ tới chuyện này, không biết lão tông chủ có gì chỉ dạy?”


Quỷ Vương ho khan vài cái, hẳn là do đã nói chuyện khá lâu nên hắn cũng cảm thấy mệt, nhưng ngay sau đó lại lập tức phấn chấn hẳn lên để nắm chặt tay phải Thanh Long đồng thời nhìn thẳng vào mắt hắn rồi mới cố gắng nói: “Thanh Long lão đệ, ngày sau nếu có cơ hội thì tới Quỷ Vương Tông của ta đi, trên dưới toàn tông tất sẽ cung kính đón chào chư vị như khách quý.” Nói xong lại hơi dừng rồi hơi xoay đầu sang phía Tiểu Vạn bên cạnh mới nói tiếp: “Tiểu Vạn là truyền nhân tâm phúc của ta, dù là trí tuệ hay thiên t.ư cũng đều hơn người, Quỷ Vương Tông sau này tất sẽ giao cả cho y. Đệ hãy tin ta, chỉ cần cho hắn thời gian thì hắn sẽ tuyệt không làm ngươi thất vọng.”


Thanh Long trông sang Tiểu Vạn rồi suy t.ư một lcus xong mới hít sâu để bình tĩnh nói với Quỷ Vương: “Đa tạ lòng tốt của lão tông chủ, những lời hôm nay tại hạ sẽ khắc ghi trong lòng. Có điều chuyện quan trọng lúc này là hộ tống giáo chủ về Thánh điện, còn những điều khác thì nếu sau này còn có cơ hội thì sẽ thỉnh giáo lão tông chủ thêm.”


Quỷ Vương gật đầu: “Nên vậy, nên vậy.”


Thanh Long đứng dậy chắp tay với Quỷ Vương: “Cáo từ.” Dứt lời y cũng gật nhẹ đầu với Tiểu Vạn bên cạnh rồi cất bước rời khỏi trướng.


Khi hắn vừa đi thì Tiểu Vạn liền thấy ánh mắt Quỷ Vương bỗng nhiên yếu dần, tựa như người đã không còn chút sức lực nào nên lập tức đỡ y nằm xuống còn bản thân chỉ ngồi bên cạnh lo lắng hỏi: “Tông chủ, người không sao chứ?”


Quỷ Vương thở hồng hộc một lúc rồi mới cố gắng nhìn y để nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”


Tiểu Vạn gật đầu nhưng lại đột nhiên hỏi: “Đi đâu? Đi thế nào?”


Quỷ Vương chỉ im lặng nhìn hắn rồi mới chậm rãi nói: “Con nghĩ sao?”


Tiểu Vạn dường như đã sớm nghĩ tới điều đó nên không hề do dự: “Chúng ta không thể trở về Man Hoang.”


“Vì sao?”


“Man Hoang sẽ loạn. Khi đó quần hùng cùng lên, nội chiến tranh giành, tất sẽ gây ra biển máu ngập trời, nếu chúng ta tới đso thì e rằng không bị diệt phái thì cũng bị tổn thương nguyên khí.”


“Sao con lại khăng đinh như vậy?”


Tiểu Vạn hít sâu rồi áp người vào sát Quỷ Vương xong mới nhỏ giọng: “Giáo chủ mất đi, Thánh giáo đã không còn ai có thể khống chế cục diện. Bốn ị tôn sứ lại không có thế lực, Hợp Hoan, Trường Sinh đều đã tổn thương, Tam Diệu và Ngọc Dương lại quá thiều kinh nghiệm, e rằng khó có thể phục chúng, thậm chí còn có thể khiến môn phái rơi vào cảnh tranh giành. Vạn Độc Môn của Độc Thần mạnh mẽ nhất, nhưng lại có dã tâm quá lớn, lúc nào cũng ngóng nhìn đại vị, tất sẽ không thể thật sự liên minh với Quỷ Vương Tông của chúng ta. Nếu chúng ta về Man Hoang, e rằng nơi đầu tiên Độc Thần muốn diệt sẽ là chúng ta. Hơn nữa các thế lực trong Thánh giáo lại không đồng đều, chính là loạn thế, cũng là lúc rất thích hớp để vô vàn các kỳ nhân dị sĩ trong giao tao nên song gió, càng không cần phải nói tới những môn phái nhỏ luôn rình rập cơ hội vươn lên. Quả thực nếu về Man Hoang thì chỉ có tram hại mà không lợi, thỉnh tông chủ suy xét.”


Quỷ Vương im lặng suy t.ư nhưng mãi sau vẫn cất lời: “ Nếu như chúng ta không về, chẳng phải sẽ thành công địch của Thánh giáo rồi bị quần công hay sao, khi đó thì nên làm gì?”


Tiểu Vạn nhăn mày, rõ ràng cũng rất đau đầu với chuyện này. Nghĩ một lúc hắn nghiến răng: “Buông!”


Khóe miệng Quỷ Vương nhếch lên tạo thành nét cười trên gương mặt già nua, có lẽ ông ta đang rất vui mừng.


Tiểu Vạn sợ hãi nói: “Tông chủ, người đinh..”


Quỷ Vương lắc đầu rồi gọi y tới gần để nhỏ giọng bảo: “Chốt nữa con đi tụ tập mọi người để về Man Hoang. Cứ đi chậm thôi, trên đường cũng âm thầm để người không ngừng rời đi để người ngoài có cảm giác lòng người hoang mang bỏ chạy. Còn con chọn lấy tinh nhuệ đi về Hồ Kỳ Sơn mà bao năm qua chúng ta đã xây nên rồi không làm gì nữa. Thật ra, ta cũng không còn sống được lâu nữa rồi.”


Tiểu Vạn nghe vậy thì giật mình sợ đến tái xanh mặt: “Tông chủ, sao ngươi lại nói vậy!”
@Đình Phong 25 trước nè.
Hặc hặc lão thêm 26 nữa là ta có 4 chương chờ up
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top