[ĐK Dịch] Man Hoang Hành - Tiêu Đỉnh

Tryhard

Phàm Nhân
Ngọc
57,00
Tu vi
0,00
lão vứt lên đây đi
Chương 4: Anh kiệt (hạ)​

Cừu Vong Ngữ cười lạnh một tiếng, ánh mặt lãnh khốc quét qua, quát lên: " Để cho nhà ngươi nhìn xem hiện tại là ai mới là kẻ phải chết !"

Lời còn chưa dứt, cự trảo màu đen kia lại lần nữa xuất hiện ở giữa không trung, như là một loài ác quỷ vô cùng hung tợn bổ nhào xuống phía Thiên Thành Tử. Trên Vân Hải , trong nháy mắt khắp Thanh Vân Môn trở thành một mảnh hỗn loạn, không biết có bao nhiêu người vỗ áo đứng lên, trong đó nhanh nhất chính là hai người Chân Vu cùng Trịnh Thông, chớp mắt cả hai đều cầm Pháp bảo, bay thẳng lên trên không.

Mà giờ khắc này phía trên Thông Thiên Phong không chỉ có người của Thanh Vân Môn, người của Ma giáo thậm chí còn đông hơn, chỉ nghe âm thanh quát lớn vang lên trong nháy mắt, nhóm người của Ma giáo đồng loạt xông tới, lập tức liền ngăn cản những tên đệ tử Thanh Vân Môn muốn đi cứu viện chưởng môn nhân, đồng thời trong miệng trắng trợn trào phúng giễu cợt, không dứt bên tai.

Tốc độ của cả Chân Vu cùng Trịnh Thông vô cùng nhanh, trực tiếp bỏ qua những tên đệ tử của Ma giáo, thế nhưng thân hình mới vọt lên không đến mấy trượng, đột nhiên nghe tiếng gió sắc bén, như tiếng đao kiếm từ bên sườn xẹt qua. Đòn đánh lén này vô cùng âm tàn sắc bén, hơn nữa khí thế hung hãn, cho dù cả Chân Vu và Trịnh Thông đều là những người tu luyện được đại thần thông cũng không dám coi thường, đành phải nghiêng mình, quay người ra tay ngăn cản cái một đòn đánh lén này, vì thế mà một đòn này đã ngăn cản được.

Một thân ảnh xuất hiện ở trước mặt hai người Thanh Vân Môn Đại trưởng lão, lơ lửng ở giữa không trung, đó là một lão đầu dáng người nhỏ gầy, tóc hoa râm khuôn mặt xấu xí, nhìn lại đã vô cùng già nua, nhưng duy chỉ có đôi mắt lại thập phần sáng ngời, trước ngực còn treo một chuỗi hạt màu đen quỷ dị, mỗi một viên hắc châu đều khắc hình dạng Khô Lâu.

Sau khi thấy rõ bộ dáng của lão nhân này, đồng tử của cả Chân Vu cùng Trịnh Thông đều hơi hơi co rụt lại, Trịnh Thông trong lòng chấn động, trầm giọng quát: "Quỷ Vương!"

Trước mắt tuy chỉ là một kẻ già nua ốm yếu, thế nhưng đấy chính là tông chủ của một trong tứ đại Ma Giáo, tông chủ nhất phái Quỷ Vương Tông, mà nhìn qua thần sắc của Chân Vu cùng Trịnh Thông, tựa hồ lão đầu này so với đám Ma đầu của ba đại phái Ma giáo kia còn đáng để lưu tâm hơn một chút. Trên thực tế, mặc dù tên Quỷ Vương này dung mạo không dễ nhìn, nhưng một đòn vừa rồi, xuất thủ tàn nhẫn vô cùng, chọn thời cơ cực chính xác, lấy lực lượng một người cứng rắn cầm chân hai cường địch này lại.

Phía dưới, cảnh tượng đánh nhau hỗn loạn, tất cả mọi sự cứu viện của Thanh Vân Môn đều bị người trong Ma giáo chặn đường bao vây, kể cả Chân Vu cùng Trịnh Thông tạm thời cũng bị tên Quỷ Vương đột nhiên xuất hiện kia bức phải dừng lại. Phía trên đám mây, Cừu Vong Ngữ ngửa mặt lên trời cười lớn, Huyền Âm Quỷ Trảo vô cùng hung lệ xông đến trước người Thiên Thành Tử cách đó không xa, mắt thấy muốn đánh lên thân thể chưởng môn Thanh Vân Môn.

Vào thời khắc này, đột nhiên một tiếng thét dài truyền đến, ở trên bình đài đằng kia, bên trên Vân Hải, trong đám người của Thanh Vân Môn có một bóng trắng đột nhiên phóng thẳng lên trời.

Gió núi thổi qua, áo trắng tung bay, đấy rõ ràng là một nam tử trẻ tuổi mày kiếm mắt sáng, ánh mắt lạnh lùng, trong tay cầm một thanh Bích Lục Tiên Kiếm, như mũi tên rời cung, ngược gió bay lên. Bên cạnh sớm có vài tên trong Ma giáo gào thét đánh tới, muốn cản trở người này, trong nháy mắt đã có ba năm người nghênh đón trước mặt.

Bên cạnh có người lên tiếng kinh hô, thanh âm mang theo sự kinh hoảng, nhưng chỉ thấy nam tử áo trắng sắc mặt như sắt, không có chút động dung nào, cả người như đập nổi dìm thuyền, thế tiến không trì hoãn chút nào, vượt qua mấy tên Ma giáo thẳng vọt lên. Ở bên trong tiếng rít gào, lục mang trong tay hắn tăng vọt, ngay sau một khắc, đột nhiên Vân Hải lặng im, ngay sau đó chợt nghe một tiếng rồng ngâm thét dài, âm thanh chấn động Cửu Thiên, phía chân trời bên trong mây đen cuồn cuộn có vô số bích quang lập loè, trong nháy mắt rót thành một đoàn lửa sáng nóng rực đem nam tử áo trắng này bao bọc lấy.

Bọn Ma giáo đang cản trở mọi người đột nhiên kinh hãi, như thế mà không chờ bọn họ kịp phản ứng, liền chỉ thấy dường như vô số Thái Dương trong nháy mắt bắn ra, hào quang vạn trượng, giống như muốn đem toàn bộ hắc ám trên thế gian này khu trừ hầu như không còn. Một thân ảnh, như thần linh chấn nhiếp Cửu Thiên, bỗng nhiên hiện ra.

Xa xa, tên Quỷ Vương đang cùng hai đại cao thủ Chân Vu và Trịnh Thông giằng co đột nhiên quay đầu lại nhìn qua, thân hình chấn động, trong miệng thấp giọng nói trong vô thức: "Trảm Long Kiếm! Trảm quỷ thần!"

Gió thổi mây bay, thiên địa xơ xác tiêu điều, người nam tử áo trắng cầm trong tay Trảm Long Thần Kiếm, bích quang từ trên người hắn phát ra, dường như vô cùng vô tận; nhưng thấy hai mắt của hắn thần quang sáng ngời, nhân kiếm bỗng nhiên hợp nhất, thình lình hóa thành một cột sáng vô cùng lớn, giống như Khai Thiên Cự Kiếm, khí độ hùng vĩ, dường như khinh thường cả thiên địa quỷ thần, một thân cao ngạo, điên cuồng không bị trói buộc mà ầm ầm đánh tới.

Ở bên trong vạn đạo hào quang, Trảm Long Kiếm phát ra tiếng rít gào ầm ầm, khí thế ngút trời, mặc dù ở trên không, phạm vi phía dưới biển mây tầm hơn mười trượng ,mây trôi tán loạn, cuồng phong gào thét, lục mang như sóng to, vài tên trong Ma giáo đứng mũi chịu sào, thậm chí còn chưa kịp ngăn cản, ngay lập tức bị chân quyết uy lực tuyệt thế trảm quỷ thần chém tới, thân thể vỡ vụn một đi không trở về .

Huyết hoa bay đầy trời, thế nhưng lại bị kiếm quang xanh biếc che phủ, đột phá vòng vây của những tên Ma giáo đang ngăn cản, thế tiến tới của nam tử áo trắng không có chút nào chậm lại, thậm chí dưới kiếm quang vạn trượng chiếu rọi xuống, hắn chạy như bay, tốc độ nhanh hơn, thẳng như một đoàn hỏa diễm cực lớn điên cuồng thiêu đốt như muốn phệ tiên, bay thẳng lên trời, tới vị trí hai người Cừu Vong Ngữ cùng Thiên Thành Tử đang quyết chiến.

Xác thực mà nói, hắn thậm chí cũng không phải xông về phía Thiên Thành Tử để chi viện, trong một khắc, người nam tử áo trắng này dường như tỏa ra khí tức vô cùng điên cuồng liều lĩnh, lấy thế lôi đình phá vạn quân, nghịch thiên tạo nên, một kiếm mang theo sát ý thiên địa, một loại khí thế đồng quy vu tận không chết không thôi, đâm thẳng vào Cừu Vong Ngữ.

Mây đen cuồn cuộn như lôi đình gào thét, bích quang vạn trượng, đâm rách biển mây, kiếm thế bậc này, dường như trong nháy mắt khiến thiên địa biến sắc!

Cừu Vong Ngữ đứng lặng trong đám mây không khỏi động dung, nhịn không được than thở một câu, quát lên: "Hảo kiếm!"

Chỉ là dưới mắt của tên Cừu Vong Ngữ này, quả thật là thiên tài tuyệt thế ,người có thiên phú dị bẩm nhất gần năm trăm năm nay của Ma giáo, đối mặt với một kiếm kinh Thiên động Địa, nghịch thiên trảm quỷ thần này, hắn lại chẳng tỏ ra chút nhượng bộ nào, ngược lại là cánh tay trái đồng thời duỗi lên, giơ vuốt phóng ra hư trảo. Trong chốc lát, từng trận âm phong rít gào như tiếng quỷ khóc, đúng là lại lần nữa xuất hiện một cái Huyền Âm Quỷ Trảo vô cùng lớn, chắn trước người của hắn.

Dù sao "Huyền Âm quỷ khí" cũng là thần thông cường hãn tuyệt luân của Ma giáo, đương nhiên không có khả năng thi triển dễ dàng như vậy, hắn chỉ mới ngưng tụ ra Quỷ Trảo thứ hai, cái quỷ trảo lúc trước đánh về phía Thiên Thành Tử nhất thời khí thế đại giảm, màu đen bên ngoài trong nháy mắt nhạt đi rất nhiều.

"Oanh!"

Một tiếng vang thật lớn, kiếm quang xanh biếc mang khí thế kinh người trực tiếp đánh vào Huyền Âm Quỷ Trảo, hào quang văng tung tóe, điên cuồng lưu chuyển, nhưng mà theo thời gian trôi qua, hắc khí vô cùng cường đại vẫn như thủy triều che lấp, từng chút một áp chế hào quang xanh biếc.

"A. . ."

Một tiếng rên, nhưng là từ trong miệng nam tử áo trắng truyền ra, đầu hắn hơi ngửa, sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, giọt máu rơi xuống trên vạt áo trắng, từng chấm huyết sắc loang lổ, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình, thân thể của hắn cũng lập tức rơi xuống phía dưới.

Mà đúng lúc này, bên kia đột nhiên cũng truyền đến một âm thanh lạ, cuối cùng đòn Huyền Âm Quỷ Trảo đầu tiên rốt cục cũng đánh trọng thương Thiên Thành Tử, chỉ là vừa vướng phải một trận vừa rồi, uy lực dĩ nhiên giảm đi rất nhiều, dù thế vẫn đánh cho Thiên Thành Tử phải liên tiếp lui về phía sau, thân hình run rẩy, cánh tay phải lại càng run rẩy mạnh hơn, rốt cuộc cũng cầm không nổi chuôi Thất Tinh Tiên Kiếm nữa, từ trên không trung rơi xuống.

"Ha ha ha ha. . ."

Một tràng tiếng cười lớn đầy kiêu ngạo, từ trong miệng tên nam tử hùng vĩ “lấy một địch hai vẫn chiếm được thế thượng phong” truyền tới, Cừu Vong Ngữ đứng thẳng trên đám mây, ánh mắt ngạo nghễ, dường như đang bễ nghễ chúng sinh, trong mắt không còn chút cố kỵ nào nữa.

Phía trước người hắn mấy trượng, sắc mặt Thiên Thành Tử trắng bệch, trong hai mắt lộ vẻ sầu thảm, trong đó còn ẩn chứa sự thống khổ, nhưng mà hắn cúi đầu nhìn về phía dưới, nơi vẫn còn vô số đệ tử Thanh Vân Môn còn chiến đấu hăng hái không ngớt, đành hung hăng cắn chặt răng.

"Vạn sư huynh!"

Theo thân hình tên nam tử áo trắng như diều đứt dây giống từ giữa không trung rơi xuống, phía trên Vân Hải đồng thời vang lên mấy tiếng kinh hô, nữ có nam có, mấy thân ảnh cùng một chỗ lao đến, đều muốn đỡ lấy thân thể của hắn.

Thế nhưng thời điểm nam tử áo trắng sắp rơi xuống đất, thân thể của hắn đột nhiên từ trên không trung bắn ra, cứng rắn ngừng lại thân hình đang rơi xuống, trở mình một cái vững vàng đáp xuống mặt đất.

Bên cạnh mấy tên đệ tử trẻ tuổi của Thanh Vân Môn đuổi tới đều vô cùng vui mừng, xông vào đầu tiên là một nữ đệ tử dung mạo thanh lệ, vui mừng kêu lên: "Vạn sư huynh, huynh không có việc gì chứ?"

Lời còn chưa dứt, tên nam tử áo trắng được bọn hắn gọi là Vạn sư huynh bỗng nhiên lảo đảo một cái, tay vỗ ngực, trong miệng lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Lần này mọi người lại bị hù sợ, mỗi người không biết làm như thế nào cho phải, chỉ có đằng kia, một cô gái cùng một tên nam tử khác lao đến, vội vàng đỡ hắn.

Có điều sau khi thổ huyết, tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng mà hắn quay đầu lại cười cười, thân thể một lần nữa đứng vững, lập tức đẩy hai người kia ra, sắc mặt rõ ràng còn có chút phóng khoáng, phất tay cười nói: "Không sao, Vạn Kiếm Nhất ta đây đâu có chết dễ dàng như vậy."

Một câu kia nói ra, dường như là một liều thuốc an thần, nhất thời khiến cho thần tình của chúng đệ tử Thanh Vân Môn xung quanh thần tình buông lỏng.

Hiển nhiên, tên nam tử được mọi người xưng là Vạn Kiếm Nhất thường ngày rất có danh vọng trong lòng mọi người. Vạn Kiếm Nhất quay đầu về phía nam tử đứng bên cạnh mình nhẹ gật đầu, nói: "Đa tạ ngươi rồi, Thương Tùng sư đệ."

Nam tử tên là Thương Tùng gật gật đầu, lui ra một bước. Vạn Kiếm Nhất lại xoay đầu lại, trông thấy cô gái vừa rồi vẫn đứng bên cạnh mình, trong hốc mắt ẩn chứa sương mù, bộ dáng suýt nữa muốn khóc lên, không khỏi kinh ngạc nói:

"Tô Như sư muội, muội làm sao vậy?"

Tô Như cắn cắn bờ môi, giọng nói mang thêm vài phần nức nở, nói:

"Xem huynh kìa, vừa rồi suýt nữa, suýt nữa thì. . ."

Vạn Kiếm Nhất thở dài, nói:

"Tốt rồi, ta nói không sao là không sao cả. Thế nhưng quả thật tên giáo chủ Ma giáo kia quả thật đạo hạnh thông thiên, ta còn không phải là đối thủ của hắn."

Nói qua hắn dừng một chút, đảo mắt nhìn về bốn phía chiến trường.






Chỉ thấy trên bầu trời, Cừu Vong Ngữ đứng ngạo nghễ trên đám mây, không một ai bì nổi, đang bức về phía chưởng môn chân nhân Thiên Thành Tử, còn phía dưới Vân Hải là một mảnh hỗn loạn, vô số người của cả Ma giáo cùng với Thanh Vân Môn đang hỗn chiến, kể cả hai vị đại cao thủ Chân Vu, Trịnh Thông cũng bị người trong ma giáo ngăn lại, hơn nữa vào giờ phút này đã không chỉ còn mỗi tên Quỷ Vương, mà còn mấy tên Độc Thần, Nguyệt Hoa tiên tử thậm chí là môn chủ Trường Sinh Đường Đoàn Hậu bị trọng thương, vừa mới mất tích cũng cùng lúc xuất hiện để chặn đường hai đại cao thủ này.

Chân Vu, Trịnh Thông Pháp lực bắt đầu khôi phục trở lại, đạo hạnh cao hơn, vội vàng cũng không cách nào đột phá tứ đại cao thủ Ma giáo ngăn trở, mà ở chân trời phía trên, dĩ nhiên Cừu Vong Ngữ đã bức lại gần Thiên Thành Tử, mắt thấy sắp ra tay.

Dường như dấu hiệu Thanh Vân Môn nhất phái thất thủ đã hiện ra trước mắt, Linh khí vạn năm hùng phong bay tán loạn, tựa hồ mắt thấy lúc này sẽ phải tan biến đi.

Khuôn mặt Vạn Kiếm Nhất trở nên nghiêm trọng, ánh mắt tỏ ra vô cùng lo lắng, thấp giọng vội la lên: "Đạo Huyền sư huynh đâu rồi? Rốt cuộc là huynh ấy đang ở đâu?"
 

Đông Hy

Phàm Nhân
Ngọc
962,17
Tu vi
0,00
Chương 8:
Hôn mê (Hạ)


Bên cạnh Hàn Đàm là những bậc đá dài và cao ngun ngút vươn thẳng đến Thông Thiên Phong, đồng thời cũng là Ngọc Thanh Điện - tọa lạc trên đỉnh núi cao nhất của dãy Thanh Vân Sơn. Trong trận chiến này, Đạo Huyền không xuống núi truy sát đám tàn binh Ma giáo mà đưa sư phụ là Thiên Thành Tử đang mê man tới đây.

Lúc này trong tịnh thất của Chưởng môn chân nhân phía sau Ngọc Thanh Điện chỉ có hai người là Đạo Huyền và Thiên Thành Tử.

Vốn do xả thân chiến đấu anh dũng nên toàn thân Thiên Thành Tử nhuốm đầy máu tanh, giờ đây vẫn đang hôn mê bất tỉnh nhưng trên người đã sạch sẽ. Đương nhiên là do đệ tử Đạo Huyền đã hầu hạ hắn thay y phục, đắp chăn nệm mềm mại, nằm trên chiếc giường ngọc.

Xem ra Đạo Huyền đã thay hết quần áo nhưng vẫn mặc chiếc áo đạo sĩ màu xanh, lúc này ngồi ở đầu giường, chau mày nhìn Thiên Thành Tử, nét mặt thoáng chút lo lắng.

Vị Chưởng môn chân nhân của Thanh Vân Môn đang trong cơn hôn mê, tình hình có vẻ không được khả quan, hai mắt nhắm nghiền, nét mặt luôn thay đổi thất thường, lúc thì hoảng loạn, lúc lại tức giận, miệng thì thỉnh thoảng nói mớ vài câu khó hiểu, dường như đang chìm trong cơn ác mộng nhưng không cách nào vùng vẫy thoát ra được.

Ngoài ra, trên mặt bàn cách đầu giường không xa có đặt hai thanh trường kiếm. Một thanh tràn đầy linh khí có khắc bảy ngôi sao lớn, chính là Thất Tinh Kiếm - pháp bảo hộ thân của Thiên Thành Tử chân nhân. Một thanh khác nhìn khá cổ và bình thường, trông chẳng phải đá hay sắt, trên lưỡi kiếm có khắc hai chữ "Tru Tiên", đương nhiên chính là cổ kiếm Tru Tiên - báu vật trấn sơn của Thanh Vân Môn qua nhiều đời nay.

Đạo Huyền rời mắt khỏi Thiên Thành Tử, sau khi khẽ thở dài một tiếng thì đứng dậy đi tới cạnh bàn, đưa mắt nhìn hai thanh tiên kiếm vô cùng quan trọng với Thanh Vân Môn trên bàn. Quầng sáng vẫn lưu chuyển, một sáng một tối. Đạo Huyền lặng im không nói gì, vầng sáng trong mắt nhấp nhóa, dường như đang ngơ ngẩn nghĩ về điều gì.

Khi đang chìm trong dòng suy nghĩ thì chợt nghe thấy ngoài cửa tịnh thất bỗng truyền đến một loạt tiếng bước chân, một lát sau có người gõ cửa nói:

- Đệ tử Triều Dương Phong Thương Chính Lương, bái kiến Chưởng môn sư bá.

Đạo Huyền đến mở cửa, chỉ thấy một đệ tử Thanh Vân Môn dáng người trung bình đứng ở ngoài cửa. Ánh mắt hai người nhìn nhau, vẻ mặt của nam nhân ngoài cửa khá cung kính, chắp tay nói:

- Sư huynh, ta muốn bái kiến Chưởng môn sư bá, kính mong sư huynh báo với sư bá một tiếng.

Đạo Huyền lắc đầu nói:

- Thương sư đệ, đệ tới không đúng lúc rồi, sư phụ vẫn chưa tỉnh lại.

Thương Chính Lương "À" một tiếng, ánh mắt lướt nhìn vào tịnh thất sau lưng Đạo Huyền, gương mặt không kìm được vẻ khá lo lắng, khẽ nói:

- Chưởng môn sư bá không sao chứ?

Đạo Huyền nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh không bộc lộ cảm xúc gì nhiều, thản nhiên nói:

- Không sao cả, chắc chỉ kiệt sức quá độ nên giờ đang ngủ, chỉ cần ngủ một chập là khỏe lại thôi.

Thương Chính Lương thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười rồi nói:

- Thế thì tốt rồi.

Đạo Huyền nói:

- Không phải Thương sư đệ có việc ở Vân Hải sao? Sao đột nhiên lại tới đây?

Thương Chính Lương vội nói:

- Là thế này, lúc đệ đang dọn dẹp chiến cục, chữa trị cho các sư huynh đệ ở Vân Hải thì vô tình tìm được vật này, thấy việc hệ trọng nên đặc biệt tới xin ý kiến của Chưởng môn sư bá... sư huynh xem thử đi, rốt cục nên xử lý thế nào?

Vừa dứt lời, hắn lấy một vật đen sì từ sau lưng rồi đưa ra.

Đạo Huyền đưa tay nhận rồi bỗng nhíu mày lại, chỉ thấy khắp vật này đen ngòm nhưng ánh lên sáng ngời, nhìn kỹ thì giống ngọc đen, hình dạng như lá cờ vải. Rõ ràng là Thiên Ma Phiên - pháp bảo mà giáo chủ Ma giáo Cừu Vong Ngữ đã cầm khi diễn ra cuộc chiến giữa chính và tà.

Cầm trong tay món pháp bảo này vẫn cảm thấy chút nộ khí hung hãn mơ hồ phả vào mặt, đủ thấy rằng sức mạnh của nó không hề tầm thường. Nhưng dù sao thì cũng là đồ vật của bọn tà ma ngoại đạo, người thuộc chính đạo chưa bao giờ ưa thích. Lúc này Đạo Huyền lại nhíu mày, nhớ lại trận đại chiến đã qua, đúng là sau khi Cừu Vong Ngữ bị Tru Tiên cổ kiếm đánh trọng thương thì tình hình trở nên rối loạn, thật sự chẳng ai chú ý tới tăm tích của món pháp bảo Ma giáo này.

Sau một hồi đắn đo, hắn khẽ gật đầu và nói với Thương Chính Lương:

- Đây chính là Thiên Ma Phiên, là món báu vật rất quan trọng của bọn yêu nghiệt Ma giáo, sát khí nặng nề, ma lực như vực thẳm, đệ có thể tìm được nó là đã lập công lớn đấy.

Mặt Thương Chính Lương tỏ ra khá vui mừng, thái độ càng kính cẩn và nói:

- Vậy vật này nên giải quyết như thế nào? Kính xin sư huynh chỉ bảo.

Đạo Huyền nghĩ ngợi rồi nói:

- Thiên Ma Phiên chính là đồ vật của giáo chủ Ma giáo, là thứ rất quan trọng, ngay cả ta cũng không thể tuỳ tiện quyết định được, vẫn phải chờ sau khi sư phụ tỉnh lại đích thân người sẽ xử lý. Thế này đi, đệ cứ để Thiên Ma Phiên ở đây rồi trở về chờ tới khi sư phụ tỉnh lại, ta liền bẩm báo việc này với người.

Thương Chính Lương ngớ ra bèn gật đầu nói:

- Vậy đành phiền sư huynh rồi.

Ngừng một lúc rồi nói tiếp:

- Trên Vân Hải vẫn còn rất nhiều việc, tiểu đệ xin cáo lui trước.

Đạo Huyền gật đầu nói:

- Đệ đi đi.

Thương Chính Lương quay người đi, nhưng khi mới bước được một bước, đột nhiên truyền ra một tiếng thét từ trong tịnh thất. Đúng là tiếng của Thiên Thành Tử, mà âm thanh đó lại nghe hơi sắc lạnh khiến cho lòng người kinh hãi.

Cơ thể Thương Chính Lương run lên, quay người lại, cùng Đạo Huyền nhìn vào trong tịnh thất, nhưng chỉ thấy Thiên Thành Tử vẫn đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, mền che ngực, ngoại trừ một tay bỗng nhiên duỗi ra ngoài mền như là muốn bắt cái gì nhưng lại không còn sức lực nên đành buông xuống, nhìn không khác gì lúc trước, nhưng đôi môi trên miệng hắn lại khẽ mấp máy, sau đó khẽ lẩm bẩm mấy câu nhưng chẳng ai nghe rõ.

- Thế này... thế này là sao?

Thương Chính Lương hơi hoảng sợ, ngạc nhiên hỏi Đạo Huyền.

Nét mặt Đạo Huyền hơi đanh lại, một lát sau nói:

- Có lẽ là sư phụ vẫn đang kiệt sức quá mức thôi.

Vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Thương Chính Lương.

Ánh mắt của hắn bình tĩnh, ôn hoà, không hề có chút cấp bách nào, cả dáng người cũng ôn tồn nho nhã. Nhưng không hiểu vì sao, Thương Chính Lương bỗng cảm thấy chột dạ, hơi thấy ớn lạnh sau lưng. Hắn không dám hỏi nhiều nữa, khẽ nói:

- Vậy tiểu đệ xin cáo từ.

- Ừm.

Đạo Huyền thản nhiên đáp một tiếng, sau đó thấy Thương Chính Lương bước nhanh đi, sau khi đứng một lát ở cửa mới trở lại tịnh thất. Tiện tay đóng cửa rồi đi tới chiếc bàn cạnh đầu giường, khẽ đặt Thiên Ma Phiên cạnh Thất Tinh Kiếm và Tru Tiên cổ kiếm.

Hắn lặng lẽ đưa mắt nhìn ba món pháp bảo trên bàn, nét mặt khá phức tạp, chỉ là không ai có thể hiểu được trong lòng hắn giờ đây đang suy nghĩ điều gì, một lát sau hắn lại ngồi xuống cạnh giường, nhìn Thiên Thành Tử đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, cúi người cẩn thận đặt lại cánh tay đang duỗi ra ngoài của Thiên Thành Tử vào dưới mền, rồi lại ngồi nhìn Thiên Thành Tử vẫn đang hôn mê bất tỉnh, chốc chốc lại nói sảng. Ánh mắt hắn dần hiện lên vẻ nôn nóng, lo âu.

-----***-----
Thiên Thành Tử hôn mê không dứt
Khiến Đạo Huyền thao thức chẳng yên;
Thất Tinh - cổ kiếm - Ma Phiên
Hất tung bốn biển, lặng yên nơi này.
@kethattinhthu7 @thanh54321
 
Last edited:

Gacon3492

Phàm Nhân
Ngọc
3,47
Tu vi
0,00
Chương 7:. Hôn mê ( thượng)

Ở bên cạnh, Chân vu đại sư cùng Thủy Kỳ Lân lúc này cũng bay vút đến, Chân Vu đại sư liếc mắt nhìn người đang ôm lấy Cừu Vong Ngữ một cái, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, một kiếm đâm ra, đồng thời quát lên: "Thanh Long, để cái mạng lại đây."

Người nọ cười lạnh một tiếng, một đạo kiếm quang màu xanh ánh lên, lập tức thân thể vô cùng nhanh chóng cúi mình xuống mặt đất, thoắt mình mấy cái, đã mang theo Cừu Vong Ngữ rời khỏi mặt đất phi độn mà đi !

Phía trên trời tình hình trận quyết chiến này thay đổi trong nháy mắt, chưởng môn chân nhân Thanh Vân Môn vốn tế xuất cổ kiếm Tru Tiên, chỉ một chiêu đã đánh trọng thương Giáo chủ Ma giáo, Cừu Vong Ngữ, kẻ vừa mới đây vẫn còn oai phong lẫm liệt, ngông cuồng tự cao tự đại, trên Vân Hải vô số giáo chúng Ma giáo nhất thời hỗn loạn.

Nhưng mà khi lâm vào tình thế nguy cấp, trong ma giáo lại nhảy ra một cao thủ, giữa lúc gian nguy đã ngăn trở Chân Vu đại sư, đoạt Cừu Vong Ngữ, rồi ngay tức khắc trốn chạy.

Ngoại trừ Ma giáo tứ đại Tông chủ ra vẫn còn có cao thủ như thế, bởi vậy có thể thấy được, ngày nay thực lực của Ma giáo thật là khiến cho người ta không thể khinh thường.

Chỉ có điều theo lý mà nói, giờ phút này Thiên Thành Tử đang ở trước người Cừu Vong Ngữ, lại đang cầm cổ kiếm Tru Tiên trong tay, khí thế quả là không gì sánh được, ngay cả Cừu Vong Ngữ cũng bị Tru Tiên Kiếm đánh đến bị thương nặng, trên Thông Thiên Phong lúc này lại càng hầu như không có người nào có thể trực tiếp chịu được một đòn của nó. Thế nhưng không biết vì sao thần sắc Thiên Thành Tử lúc này tựa như có phần hoảng hốt, lại mặc kệ Thanh Long cướp Cừu Vong Ngữ đi mà cũng không hề có bất kỳ một động tác nào.

Thanh Long ôm Cừu Vong Ngữ trở xuống mặt đất, không có chút do dự nào trực tiếp phi thân phóng đi, tốc độ nhanh như thiểm điện. Cực kỳ lạnh lùng dứt khoát, chẳng những người trong ma giáo chấn động mà ngay cả đại bộ phận người của Thanh Vân Môn ở đây cũng không phản ứng kịp.

Thông Thiên Phong nhất thời rơi vào trong một sự im lặng quái dị, thế nhưng chỉ chốc lát sau, đột nhiên tiếng kêu - "GIẾT"- lại một lần nữa vang lên, hai bên lại lao vào nhau chém giết.

Chỉ có điều lúc này chiến cuộc dĩ nhiên đã hoàn toàn thay đổi, Giáo chủ Ma giáo bị thương trốn chạy, quân không còn chiến tâm, kể cả tứ đại Tông chủ cũng nhao nhao lui về phía sau.

Mà ở giữa không trung, Chân Vu mãnh liệt quay người lại hét lên một tiếng với Thiên Thành Tử: "Chưởng môn, người làm sao vậy ?"

Thân hình Thiên Thành Tử đột nhiên run lên cặp mắt vốn hơi mơ màng bỗng nhiên khôi phục lại sự trong sáng, tựa như vừa từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh lại, một lần nữa khôi phục phong thái uy nghiêm của người lãnh tụ chính đạo trong thiên hạ, cùng lúc đó một cỗ khí tức cường đại dường như từ cổ kiếm Tru Tiên trong tay truyền lên giúp thần sắc của ông ta trong nháy mắt hồi phục rất nhiều.

Ông ta nhẹ gật đầu với Chân Vu đại sư, ánh mắt quét về phía Tây, lập tức thấy rõ tình thế chiến cuộc hôm nay. Vốn là lực lượng tương đương, thậm chí là cục diện Ma giáo hơi chiếm thượng phong, giờ đây lại thay đổi hoàn toàn, giáo chúng Ma giáo vừa đánh vừa lui, hiển nhiên đã có ý tháo chạy, mà Thanh Vân Môn thì lại càng đánh càng hăng. Ngoài ra,Thủy Kỳ Lân vốn dĩ đang ở giữa không trung lúc này bổ nhào xuống mặt đất, xông vào trong trận thế Ma giáo với xu thế bài sơn đảo hải.

Sức mạnh Thượng cổ dị thú bực này thật là đáng sợ, ngoài một vài cao thủ đạo hạnh uyên thâm ra, đám đệ tử Ma giáo phổ thông hầu như hoàn toàn không có cách gì chống đỡ nổi, trong nháy mắt không biết có bao nhiêu người chết dưới móng vuốt sắc bén, cái miệng khổng lồ của Cự thú nữa.

Khí thế của Ma giáo trong chốc lát đã bị triệt tiêu, chúng nhao nhao lui về phía sau, chỉ có điều dù sao cũng là đại giáo tông môn cực kỳ hùng mạnh, cho dù là bắt đầu rút lui cũng là gọn gàng đâu vào đấy, còn có tứ đại Tông chủ ở phía sau ngăn cản truy binh, sát chiêu xuất hiện liên tục, mới miễn cưỡng tạm thời bức ép được Thủy Kỳ Lân. Đặc biệt là Độc Thần đột nhiên thả ra rất nhiều độc vật quỷ dị xà trùng phô thiên cái địa ùn ùn kéo đến, làm cho người ta sởn hết cả gai ốc, cũng làm cho rất nhiều đệ tử Thanh Vân Môn trong lúc nhất thời luống cuống tay chân.

Đã có bốn người này dốc sức liều mạng ngăn cản, Thanh Vân Môn trong luc nhất thời đúng là có chút không biết làm sao, tuy rằng rất nhiều đệ tử phẫn nộ gào thét, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn không ít giáo đồ Ma giáo đang nhanh chóng thối lui.

Bên trên bầu trời, Thiên Thành Tử thấy rõ ràng trên Thông Thiên Phong, vốn là Vân Hải bình đài rộng lớn, đẹp tựa như bồng lai tiên cảnh lúc này đã có vô số thi thể ngã xuống, trong đó có Ma giáo giáo đồ, cũng có đệ tử Thanh Vân Môn, máu tươi chảy như suối, dường như mây khói chung quanh đây cũng nhuốm một màu máu.

Trong mắt Thiên Thành Tử chợt xẹt qua một vẻ tức giận hung ác, một tiếng hét giận dữ, cầm kiếm xông thẳng về phía tứ đại Tông chủ Ma giáo.

Người còn chưa đến, kiếm thế đã thành, tử khí hừng hực, hào quang toả ra bốn phía, giờ phút này vị chưởng môn Thanh Vân Môn trông như Chiến Thần, ầm ầm mà đến, trong chốc lát đã đoạt hết khí thế trên chiến trường.

Cổ kiếm Tru Tiên tách ra hàng nghìn hàng vạn ánh sáng rực rỡ, tứ đại Tông chủ Ma giáo kinh hãi ngẩng đầu không hẹn mà cùng nhanh chóng lùi lại phía sau.

Chỉ là Thiên Thành Tử lúc này như có Thần nhân trợ giúp, trong lúc đó thân ảnh vụt sáng đột nhiên đã tới trước mắt,, một kiếm chém ra, bắn ra quang ảnh đầy trời, Tru Tiên Kiếm kêu lên một tiếng rít thê lương, Nguyệt Hoa Tiên Tử đứng mũi chịu sào, toàn bộ thân người văng ra ngoài, cùng lúc đó một cỗ tiên huyết phun thấu trời cao, một cánh tay đã bị chém đứt.

Mưa máu ào ạt, Thiên Thành Tử không hề né tránh, thân ảnh xuyên qua màn máu, máu dính vào khuôn mặt và vạt áo của hắn, tựa như sát thần tắm máu lại như ác quỷ chốn Địa Phủ, khiến cả đám Ma giáo cao thủ đều kinh hồn bạt vía, không còn chiến ý.

Quỷ Vương trợn mắt gầm lên: "Đi mau!". Dứt lời, bay thẳng lên trời.

Đúng là dứt khoát từ bỏ việc đoạn hậu, liền phi thân lao về phía chân núi ! Nhưng mà khi người đang ở không trung bỗng nhiên một đạo tử khí quét tới, hung hăng đánh trúng phía sau lưng của hắn, Quỷ Vương hừ một tiếng khó chịu, thân thể lung lay giống như là diều đứt dây, nhưng hắn ở giữa không trung lại cưỡng ép thân thể khôi phục như cũ, nhìn ra hẳn là gắng gượng chống đỡ một kích này, thoắt một cái hắn đã đi xa.

Còn lại Độc Thần, Đoạn Hậu lại càng không dám ham chiến, đồng thời lui về phía sau.

Nhưng mà Thiên Thành Tử xem ra càng đánh càng hăng, cổ kiếm Tru Tiên kiếm thế ngập trời, những nơi nó đi qua đều là đất nứt núi lở, thế như thiểm điện trong nháy mắt rốt cuộc nhốt hai người bọn họ ở trong đó.

Hai người này sợ đến vỡ mật, mắt thấy sẽ phải mất mạng nơi này, thế nhưng vào thời khắc này, đột nhiên Thiên Thành Tử kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể lay động dữ dội, kiếm thế hùng mạnh kia vậy mà lại tán loạn quá nửa.

Cùng lúc đó, tử khí hùng vĩ dựng lên trên bầu trời phía sau núi Thông Thiên Phong trước đó trong một tích tắc cũng nhanh chóng phai nhạt đi, thân thể Thiên Thành Tử lung lay sắp đổ, thoạt nhìn thậm chí có chút bộ dáng kinh khủng.

Mọi người Thanh Vân Môn ở phía sau hắn cực kỳ sợ hãi, trong tiếng kinh hô tới tấp xông về phía trước, mà hai người Độc Thần, Đoạn Hậu vốn bị vây khốn lúc này đã tìm được đường sống trong cõi chết, sau khi liếc mắt nhìn nhau, Độc Thần đột nhiên thấp giọng quát: "Giết hắn đi ! "

Đoạn hậu cũng là kẻ hung lệ, trong mắt ánh lên vẻ hung ác, trong chớp mắt, gầm lên một tiếng hổ gầm, trực tiếp nhào tới Thiên Thành Tử.

Thanh Vân môn hạ gào lên không ngớt, Chân Vu trên không, Trịnh Thông dưới đất, Đạo Huyền, Vạn Kiếm Nhất, tất cả mọi người sắc mặt đại biến, rối rít xông đến.

Nhưng thân hình Thiên Thành Tử lúc trước xông lên phía trước quá nhanh, giờ phút này trớ trêu thay lại là hai người Độc Thần và Đoạn Hậu gần ông ta nhất. Mắt thấy Đoạn Hậu lao tới Pháp bảo Âm Dương kính đã đến trước người, Thiên Thành Tử lại tựa hồ như cũng không còn sức đánh trả.

Đoạn Hậu vui mừng khôn xiết, gương mặt thoạt nhìn cơ hồ vặn vẹo quỷ dị, nếu có thể nhất cử giết được chưởng môn chân nhân của Thanh Vân Môn, hắn chính là công thần lớn nhất của Thánh giáo trong trận chiến này, nói không chừng còn có thể làm cho trận chiến này của Thánh giáo khởi tử hồi sinh, vậy Trường Sinh Đường của hắn chẳng lẽ không phải trong Thánh giáo sẽ có thanh thế không ai sánh bằng hay sao, nói không chừng ngày sau còn có thể leo lên được bảo tọa Giáo chủ không chừng.

Tâm tình kích động, Đoạn Hậu ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, thế nhưng theo phía sau hắn, con ngươi của Độc Thần đột nhiên co rụt lại, bất thình lình trông thấy Thiên Thành Tử giương mắt nhìn đến, tuy rằng sắc mặt dữ tợn trắng bệch như tờ giấy, nhưng mà cổ kiếm Tru Tiên trong tay vốn dĩ bởi vì tử khí tan biến mà ảm đạm tối tăm lại một lần nữa sáng rực. Độc Thần trong lòng trầm xuống, mãnh liệt dừng lại.

Đoạn Hậu lại không chú ý tới những thứ này, hãy còn hô to xông lên, sau đó trước mắt hắn bỗng nhiên sáng lên một đạo ánh sáng rực rỡ đẹp mắt.

Thân hình của Thiên Thành Tử đang kịch liệt run rẩy, như lá rách trong gió, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sụp xuống nhưng mà một kiếm này vẫn là xu thế không thể đỡ, kiếm khí bao trùm trời đất.

Đoạn Hậu quát to một tiếng, trong mắt đột nhiên xẹt qua một tia tuyệt vọng, dưới kiếm quang, một tiếng vang thật lớn, Pháp bảo Âm Dương kính bay ngược ra ngoài, ngay sau đó như sóng lớn biển lửa ầm ầm đánh xuống, thân hình của Đoạn Hậu ở dưới kiếm quang trong nháy mắt bị chia làm hai nửa !

Độc Thần phi thân mà chạy, không dám liếc mắt một cái, cấp tốc hướng về phía chân núi chạy như bay, cùng lúc đó, bất thình lình có một đạo dị quang từ trên trời giáng xuống ngay cạnh thân người lão ta, Độc Thần liếc mắt xem xét, bất ngờ lại chính là Pháp bảo Âm Dương Kính kia. Trong lòng hắn khẽ động, tiện tay đã nắm món pháp bảo này, lúc ấy mới cao chạy xa bay.

※※※

Trận Chính Tà Đại Chiến kinh thiên động địa đến lúc này đại cục đã định.

Tuy rằng Ma giáo khí thế hung mãnh, trong môn vô số cao thủ, Giáo chủ Cừu Vong Ngữ lại càng là nhân tài tuyệt thế, một thân thần thông Ma Môn sâu không lường được, nhưng cuối cùng dưới thần uy tuyệt thế của pháp bảo trấn sơn của Thanh Vân Môn - cổ kiếm Tru Tiên- Ma giáo vẫn phải tháo chạy, thua trận chiến này.

Mặc dù như thế, Thanh Vân Môn cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì, trên bình đài rộng lớn của Vân Hải trên Thông Thiên Phong, xác phơi đầy sân. Cho dù là kẻ chiến thắng thì cũng chịu thương vong vô cùng thảm trọng. Mà giờ khắc này đại quân Ma giáo tuy nhiên thối lui nhưng vẫn còn có vô số dư nghiệt đầy khắp núi đồi, cho nên đệ tử Thanh Vân Môn dưới sự chủ trì của hai đại chân nhân Chân Vu và Trịnh Thông rất nhanh chóng tập hợp thành từng tốp xuống núi truy sát tàn dư Ma giáo, chỉ chừa số ít đệ tử ở lên Thông Thiên Phong chỉnh đốn chiến cuộc, cứu chữa đồng môn bị thương.

Về phần trận đại chiến cuối cùng của chưởng môn chân nhân Thiên Thành Tử tại đây, sau khi chém chết môn chủ Đoạn Hậu của Ma giáo Trường Sinh Đường trong nháy mắt, rốt cục thì Thiên Thành Tử cũng nhịn không được nữa mà té xỉu trên đất, được đại đệ tử của ông ta Đạo Huyền lưu lại chăm sóc, đưa Thiên Thành Tử chân nhân đưa về Ngọc Thanh Điện nghỉ ngơi.

Đại chiến qua đi bên trên, Thông Thiên Phong mùi máu tanh vẫn chưa tản đi, khói mây vẫn mờ ảo như cũ, nhưng lại không che giấu được mùi của cái chết. Đệ tử Thanh Vân Môn tốp năm tốp ba đang đi tới đi lui trên Vân Hải, cứu chữa đồng môn, tách biệt thi thể của từng người hai phái Thanh Vân và Ma giáo ra, thần sắc tuy có mệt mỏi, sau khi đau buồn chứng kiến huynh đệ đồng môn đã chết, nhưng mà nhìn chung quanh chiến trường đẫm máu này đúng là vẫn còn tồn tại niềm vui sướng sau khi thắng lợi.

Một đường lướt qua Vân Hải mờ ảo, chính là một cái tên nổi tiếng trong Thanh Vân lục cảnh - Hồng Kiều-, kéo dài qua trời đất thẳng lên đến tận mây xanh, đi về phía trước, chính là Bích Thủy Hàn Đàm. Sau khi đánh đuổi yêu nghiệt Ma giáo, Thượng cổ dị thú Thủy Kỳ Lân lại không hề xuống núi truy sát, mà quay về lại nơi này, yên ổn ở trong làn nước chìm nổi bất định, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời quang đãng sáng sủa, phun ra một cột nước màu trắng.
 
Last edited:

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top