[ĐK Dịch] Man Hoang Hành - Tiêu Đỉnh

Đình Phong

Thăng Tiên kiếp
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
8,91
Tu vi
1.816,52
@Đình Phong Đệ đăng đến chương 68 thì ngưng lại, 26/01 (29 Tết) huynh trực Tết nên sẽ biên và đăng chương 69 của lão @Đậu bắp. Mấy chương đã dịch thì up vô box dịch thô, đệ bận thì huynh đăng hộ cho.
Khô lời, ca biên lâu thế
Đệ sẽ xem chính tả rồi quăng lên đó lun cho, hứa hẹn ngày 30 bận như điên.
 

Ars. Tương Cầm

Phàm Nhân
Ngọc
113,60
Tu vi
0,00
Mặt khác, con tiểu hoàng cẩu này còn ở ngọn Đại Trúc Phong to lớn như vậy, chọn ra rất nhiều chỗ mà vãi ra nuóc tiểu. Chuyện này là phiền toái nhất, Điền Bất Dịch đã mắng Đại Hoàng nhiều lần mà nó vẫn không nghe. Tuy nhiên thấy nó thường chỉ tìm những cây trúc ở trong rừng trúc kia, hoặc là một vài phòng ốc vắng vẻ ở chỗ hẻo lánh, Điền Bất Dịch cũng liền chẳng muốn nói nhiều nữa. Mãi cho đến một lần, không biết như thế nào mà con chó ngu xuẩn này phát điên, không hiểu sao lại chạy vào Thủ Tĩnh đường, sau đó tiểu vào góc tường phòng ngủ của thủ tọa Trịnh Thông một cái, lập tức trở thành trò cười mới nhất, sốt dẻo nhất của Đại Trúc Phong.

Trịnh Thông sau khi biết rõ việc này cũng không biết là nên khóc hay cười. Tuy nhiên lão dù sao cũng là tiền bối cao nhân đã tu đạo thành công, nơi nào lại đi so đo cùng với một con chó nhỏ, bất quá cũng chỉ cười cười rồi bỏ qua.

Điền Bất Dịch ngược lại lại kinh sợ, muôn phần chật vật chạy về chỗ sư phụ thỉnh tội, lại tóm lấy Đại Hoàng trở về phòng thu thập một trận.

Chẳng qua có mắng thì mắng, con chó nhỏ này thoạt nhìn lại là một bộ lười biếng ngu xuẩn, một chút dấu hiệu khôn ra cũng không có, Điền Bất Dịch tức quá đành chỉ đem Đại Hoàng trói vào xích chó, buộc ở trong sân nhà mình, còn không cho Đại Hoàng đồ ăn. Đến khi lâu quá, lập tức khiến cho Đại Hoàng hoảng loạn không chịu nổi, tội nghiệp ngồi ở trong sân, hướng về phía Điền Bất Dịch mà sủa uông uông kêu gọi.

Tiếng kêu vang rất to, tựa hồ truyền khắp toàn bộ ngọn Đại Trúc Phong.

Điền Bất Dịch đứng ở trong sân, hai tay chống nạnh, nhìn Đại Hoàng cười lạnh nói: “Con chó ngu xuẩn, đã biết sợ rồi sao?”

Đại Hoàng vẫy vẫy đuôi: “Uông, uông uông…”

Điền Bất Dịch quát: “Sau này có còn dám đi tiểu bừa bãi nữa không?”

Cái đuôi Đại Hoàng lại rung vài cái: “Uông uông uông, uông uông…”

Điền Bất Dịch cả giận nói: “Cứ kêu như vậy nữa, có tin ta bỏ đói ngươi ba ngày ba đêm không!”

Cái đuôi của Đại Hoàng lập tức ve vẩy không ngừng: “Uông, uông, uông, uông…”

Điền Bất Dịch còn muốn nói tiếp cái gì đó nữa, bỗng nhiên chỉ nghe thấy ở ngoài cửa có một âm thanh mang theo vài phần kinh ngạc truyền tới: “Ồ, đã xảy ra chuyện gì, ngươi làm gì mà muốn bỏ đói Đại Hoàng ba ngày ba đêm thế?”

Điền Bất Dịch giật mình một cái, nhìn lại. Chỉ thấy Tô Như chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở cửa ra vào, lúc này đang đi vào trong sân nhỏ, nhìn thấy Đại Hoàng thì lập tức mặt mày hớn hở, đi tới đưa tay sờ sờ đầu của Đại Hoàng, cười nói: “Ai nha, Đại Hoàng, chúng ta lại gặp mặt. Ồ, hình như gần đây lại lớn thêm một tý rồi nha, so với khi ta nhìn thấy ngươi lần trước lại cao hơn một chút.”

Đại Hoàng sau khi nhìn thấy Tô Như, thoáng cái liền lập tức hung phấn hẳn lên, hai mắt tỏa sáng, nhìn Tô Như mà trong miệng luân phiên sủa “uông uông uông uông” không ngừng kêu gọi, đồng thời lè lưỡi không ngừng liếm láp lòng bàn tay Tô Như, lại dùng đầu cọ cọ vào mắt cá chân của Tô Như, lộ ra vẻ vô cùng thân mật.

Với t.ư cách là một trong hai người cứu nó, ngày bình thường, ngoại trừ Điền Bất Dịch thì người mà mà Đại Hoàng thích thân cận nhất chính là Tô Như rồi.

Tô Như cười khanh khách, thoạt nhìn cũng rất yêu thích con chó nhỏ này, chơi đùa với nó một hồi lâu, lúc này mới quay sang Điền Bất Dịch cười nói: “Ai, vừa rồi ngươi nói cái gì đó?”

Điền Bất Dịch bất động thanh sắc, trên tay giống như là ảo thuật lập tức nhảy ra một cái bồn lớn đầy xương, đặt xuống mặt đất bên cạnh Đại Hoàng, sau đó nghiêm mặt nói: “Ta mỗi lần rời khỏi là nó lại giống như là quỷ chết đói mà dốc sức liều mạng ăn bậy ăn bạ, ta mua thêm một ít đồ ăn cho nó cũng không sao, nhưng mà sợ nó ăn hư mất thân thể a.”

Hiển nhiên là Tô Như cũng biết rõ một chút về tập tính thường ngày của Đại Hoàng, nghe vậy thì liên tục gật đầu, đi tới sờ lên đầu của Đại Hoàng, cười nói: “Điền Bất Dịch nói đúng a, Đại Hoàng, bình thường ngươi phải nghe lời hắn nói a.”

Đại Hoàng trong miệng ngậm một cục xương, ngẩng đẩu nhìn thoáng qua Điền Bất Dịch, sau đó ngo ngoe gật đầu, rồi lại tiếp tục vùi đầu gặm lấy gặm để.

Điền Bất Dịch thở dài một hơi, hặc hặc cười, nói với Tô Như: “Đại Hoàng thật sự là một con chó thông minh.”

Tô Như che miệng mà cười.

Hai người nhìn Đại Hoàng một lúc, rồi Điền Bất Dịch liền cùng với nàng đi tới bên kia sân nhỏ, ngồi xuống bên cạnh một cái bên cạnh bàn đá, mỉm cười nói: “Hôm nay là đặc biệt sang đây thăm Đại Hoàng hay sao?”

Trên mặt Tô Như vốn là có dáng tươi cười, nhưng lúc này lại chậm rãi thu hồi, vốn là gật đầu đáp: “Vâng.” Nhưng sau đó lại chậm rãi lắc đầu, thấp giọng nói: “Cũng không phải a…”

Điền Bất Dịch có chút kỳ quái nói: “Tô sư muội, ngươi làm sao vậy?”

Sắc mặt của Tô Như phức tạp, sau khi do dự một chốc, liền ngẩng đầu nhìn Điền Bất Dịch. Chỉ thấy ánh mắt của hắn sáng ngời, đang nhìn chính mình. Trong lòng Tô Như không khỏi mềm nhũn, thở dài một chút, sau đó nói: “Kỳ thật là hôm nay ta trở lại cũng là vì muốn nói cho ngươi một chuyện.”

Điền Bất Dịch nói: “Chuyện gì, ngươi cứ nói.”

Tô Như im lặng một lát rồi nói: “Hôm qua ở trên Ngọc Thanh Điện, Vạn sư huynh hắn đột nhiên đưa cho ta một thanh tiên kiếm vô cùng tốt khác.”

Điền Bất Dịch nhất thời khẽ giật mình, ngơ ngác ngốc nhìn Tô Như.

Tô Như tiếp tục nói, ngữ điệu tựa hồ có chút trầm thấp: “Thanh tiên kiếm kia tên là “Mặc Tuyết”, ta cầm về đã mời sư phụ lão nhân gia người xem rồi, nàng cũng nói rằng đúng là kiếm này có phẩm chất cực cao, chính là tiên gia pháp bảo khó được, cũng có thể xứng với hai chữ Thần Kiếm. So với Trấn Sơn Chi Bảo Thiên Gia Thần Kiếm tương truyền trong nhiều thế hệ của Tiểu Trúc Phong chúng ta cũng chỉ kém một chút xíu.”

Điền Bất Dịch ngược lại hít vào một ngụm khí lạnh nói: “Lễ vật này thật là quý giá a, Vạn sư huynh thật sự là phóng khoáng, vừa ra tay đã là cách thức lớn như vậy.”

Tô Như bỗng nhiên ngẩng đầu lên, giống như là có chút tức giận, trừng mắt liếc nhìn Điền Bất Dịch.

Điền Bất Dịch lắp bắp kinh hãi, đang định hỏi xem thế nào, đột nhiên trong đầu lóe lên linh quang, thân thể chấn động mãnh liệt, sắc mặt trắng bệch, thất thanh nói: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ là Vạn sư huynh đối với ngươi…”

Tô Như im lặng, ánh mắt phức tạp.

Điền Bất Dịch bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt kích động, con mắt không nháy nhìn chằm chằm vào Tô Như. Giờ phút này, thậm chí ngay cả lời nói cũng không còn rõ ràng nữa rồi, chỉ nghe thấy hắn lắp bắp nói: “Ta… Ta… Ngươi… Tô sư muội, ngươi… Trong lòng ngươi…”

Tô Như hít sâu một hơi, nói: “Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu.”

Điền Bất Dịch cắn răng, hơi bình phục lại một chút tâm tình kích động của mình, âm thanh chua chát nói: “Ngươi, trong lòng ngươi nghĩ sao?”

Tô Như hừ một tiếng, trên mặt tựa như hiện lên vài phần xấu hổ, lập tức thản nhiên nói: “Cái này kỳ quái, ngươi dựa vào cái gì mà muốn biết trong lòng ta muốn thế nào?”

Điền Bất Dịch cứng họng, không phản bác được.

Tô Như nhìn bộ dáng của hắn, tựa như càng thấy tức thêm, thoáng cái cũng đứng dậy, thoạt nhìn bộ dáng như muốn đi.

Điền Bất Dịch sợ hãi kêu lên một tiếng, trong lòng có một tia dự cảm bất tường xẹt qua mãnh liệt, chỉ cảm thấy nếu như lúc này để cho người thiếu nữ xinh đẹp động lòng người này đi thật, chỉ sợ chính mình sẽ phải hối hận cả đời.

Hắn cũng không biết là có dũng khí đến từ nơi đâu, bỗng nhiên bước ra một bước dài, chặn ở trước mặt Tô Như, nói: “Ngươi đừng đi!”

Tô Như lặng yên nhìn hắn, nói: “Ngươi không đồng ý để ta đi, là có gì muốn nói với ta hay sao?”

Điền Bất Dịch muốn nói lại thôi. Tô Như hừ lạnh một tiếng, quay người muốn cất bước đi. Điền Bất Dịch gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, đột nhiên ngoan tâm, như là bằng bất cứ giá nào rồi, kéo bàn tay Tô Như lại, nhìn vào mắt Tô Như, vội la lên: “Ta, ta, ta thích ngươi a!”

Thân hình Tô Như nhất thời ngừng lại, lập tức đỏ bừng cả mặt cúi đầu, nhưng cùng lúc đó, ở sâu trong đáy mắt của nàng lại có một vòng vui thích tự đáy lòng. Nàng khẽ cắn răng, sau một lúc lâu, mới phát hiện ra tay của mình vẫn còn bị Điền Bất Dịch nắm trong tay, có một tia cảm giác ôn nhu, khiến cho tim của nàng mơ hồ có phần đập nhanh hơn.

Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó lại một lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn Điền Bất Dịch, nói: “Ngươi nói ngươi yêu thích ta, nhưng nếu Vạn sư huynh hắn cũng có ý với ta, ngươi sẽ như thế nào?”

Điền Bất Dịch như bị sét đánh, trong lúc nhất thời ngớ ra tại chỗ, còn Tô Như thì cứ chăm chú theo dõi hắn như vậy, nhìn gương mặt béo căng hiện lên đủ loại thần tìnhn. Một lát sau đó, cơ nhục trên mặt Điền Bất Dịch co rúm hai cái, rồi nhìn về phía Tô Như.

Tô Như không biết vì sao, bỗng nhiên hơi khẩn trương lên.

Chỉ nghe Điền Bất Dịch chậm rãi nói: “Ta nghĩ rồi, Vạn sư huynh đối với ta ân trọng như núi, có ân tái tạo mấy lần. Lần này ở trong Man Hoang Hành, hắn lại càng là mấy lần cứu tính mạng của ta, lại vui lòng dạy bảo để cho đạo hạnh của ta tiến nhanh, ta, ta…” Nói đến đoạn sau, hắn có chút nghẹn ngào, ngay cả lời nói đều không nói ra được nữa.

Bờ môi Tô Như khẽ run lên, trong mắt hình như có một tia lệ quang, dừng ở trên người Điền Bất Dịch, thấp giọng nói: “Ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn…”

Điền Bất Dịch lại đột nhiên hơi ngửa đầu, lớn tiếng nói: “Nếu là chuyện khác, Vạn sư huynh muốn ta làm cái gì, ta tự nhiên sẽ làm, muốn ta đi cùng với những người khác dốc sức liều mạng, ta cũng tuyệt không hai lời. Thế nhưng, chỉ có chuyện của ngươi, ta, ta, ta…” Hắn liên tục nói ra vài tiếng “ta”, cuối cùng hung hăng cắn răng một cái, ở trong ánh mắt chờ mong lại mang theo lệ quang của Tô Như, nói: “Chỉ có ngươi, là ta quyết không thể nhường cho được. Nếu vì thế mà Vạn sư huynh hận ta, ta cũng không thể nói gì hơn. Coi như là hắn muốn giết ta, thì cứ lấy tính mạng của ta là được.”

“Nhưng mà muốn ta phải nhường ngươi, có chết ta cũng không chịu!”

Mấy chữ cuối cùng này, hắn quả thật là chém đinh chặt sắt, từng chữ từng chữ đều giống như ngửa mặt lên trời mà thề, tuyệt không có chút nào do dự.

Tô Như lấy tay che miệng, trong lúc bất tri bất giác lệ đã rơi đầy mặt. Giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy tâm thần kích động, toàn thân tràn đầy một cỗ vui sướng chưa bao giờ có, như muốn bay lên.

Nam tử ở trước mắt này, nam tử đang nắm lấy tay nàng này, nam tử chém đinh chặt sắt không sợ hi sinh, dù chết cũng không chịu đưa nàng nhường đi này, ở trong mắt nàng bây giờ, chính là người tốt nhất thế gian.

Nàng thở nhẹ một tiếng, cũng không nhịn được nữa, hơi tựa vào ngực của hắn, dựa vào vai của hắn mà khóc lên. Nước mắt long lánh như chuỗi trân châu bị đứt, thoáng cái đã thấm ướt bờ vai Điền Bất Dịch.

Thân thể của Điền Bất Dịch cứng đờ, lập tức vô thức đưa tay ôm lấy Tô Như, lúc đang định nói gì đó để an ủi nàng, thì đột nhiên từ cửa vào của viện tử này có một tiếng vang truyền tới, giống như cửa phòng bị gió thổi động, hoặc như là có người đẩy cửa ra.

Điền Bất Dịch và Tô Như đồng thời cùng quay đầu nhìn lại, lập tức cùng ngây người tại chỗ.

Chỉ thấy ở cửa cổng chỗ sân nhỏ kia có một nam tử mặc áo trắng, cụt một tay đeo kiếm, thần sắc tiêu điều, lẳng lặng đứng nhìn hai người bọn họ.

Gió núi thổi qua làm áo trắng của hắn nhẹ nhàng phiêu động, mang thêm vài phần cô tịch.

Sắc mặt Điền Bất Dịch trắng bệch, nói thì thào một câu: “Vạn sư huynh…”
 

Ars. Tương Cầm

Phàm Nhân
Ngọc
113,60
Tu vi
0,00
Vạn Kiếm Nhất cất bước đi vào trong căn nhà này, chẳng biết tại sao, gió vốn đang thổi phần phật lại đột nhiên ngừng lại, cả trong lẫn ngoài viện đều hoàn toàn yên tĩnh. Mà ngay cả Đại Hoàng đang vùi đầu ăn ở sân nhỏ kia lúc này cũng giật mình một cái, bộ lông toàn thân dựng thẳng cả lên, sau đó phát ra một âm thanh im ắng nghẹn ngào, sợ hãi lui lại phía sau, lạnh run trốn ở trong một bụi cỏ tùng.

Bầu trời trong xanh, ánh nắng mặt trời ôn hòa rơi xuống, nhưng hết thảy mọi thứ ở trong căn nhà này lại giống như đột nhiên đóng băng. Theo cái thân hình của nam tử áo trắng kia di động, tất cả mọi thứ đều trở nên khắc nghiệt và yên tĩnh.

Điền Bất Dịch có chút cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ. Giờ phút này trong đầu của hắn trống rỗng, chẳng qua chỉ vô thức cắn răng gắng gượng đứng ở chỗ đó, chuẩn bị nghênh đón mưa to gió lớn sắp đến, không có bất kỳ xung động và dục vọng đánh trả nào.

Đúng lúc này, đột nhiên có một thân ảnh mở ra hai tay, mãnh liệt ngăn ở trước người của Điền Bất Dịch, chính là Tô Như. Sắc mặt của nàng cũng tái nhợt, trong mắt ngấn lệ, nhưng ánh mắt lại đặc biệt kiên định. Nàng hướng về Vạn Kiếm Nhất, lớn tiếng nói: “Vạn sư huynh, chuyện không liên quan đến hắn. Đây hết thảy đều là lỗi của ta, ngươi muốn giết, thì giết ta đi!”

Thân hình của Vạn Kiếm Nhất và Điền Bất Dịch đồng thời cùng chấn động, nhìn về phía Tô Như. Chỉ thấy cô gái này cắn chặt hàm răng, ngay cả thân thể cũng đang khẽ run, nhưng sắc mặt lại không có dù chỉ một tia hối hận.

Vạn Kiếm Nhất nhìn Tô Như, qua một lúc lâu, mới chua chát nói: “Vì cái gì, ta so với Điền sư đệ có chỗ nào kém hơn chứ.”

Điền Bất Dịch cắn răng cúi đầu, đờ đẫn im lặng. Tô Như thì chậm rãi lắc đầu, nước mắt lại một lần nữa từ trên gương mặt chảy xuống. Nàng nói khẽ:

“Không phải, Vạn sư huynh ngươi kỳ tài ngút trời, tuấn dật phóng khoáng, Bất Dịch hắn không bằng ngươi.”

“Vậy vì sao ngươi…”

“Nhưng ta yêu thích hắn.”

Vạn Kiếm Nhất giật mình, hắn ngơ ngác nhìn Tô Như. Sau nửa ngày mới ngửa đầu cười khổ một tiếng, chỉ cảm thấy thương khung đại địa, trời đất trong sáng thế này, chính mình đúng là không phản bác được.

Tô Như nhìn hắn, nói: “Vạn sư huynh, tất cả đều là lỗi của ta, ngươi chớ nên trách hắn. Trước hôm nay, Bất Dịch hắn căn bản là cũng không biết ngươi yêu thích ta. Đối với ngươi hắn vẫn kính ngưỡng muôn phần, thường ngày đã nói với ta không biết bao nhiêu lần là ngươi đối với hắn ân trọng như núi, dù ngươi có muốn hắn đi dốc sức liều mạng cho ngươi, hắn cũng sẽ không nói nhiều một chữ.”

“Là ta, đều là do ta làm hỏng tình cảm huynh đệ các ngươi. Ta… Ta là nữ nhân xấu, ngươi giết ta đi!” Nàng khóc nói.

Vạn Kiếm Nhất lắc đầu, thở ra một hơi thật dài, sau đó sắc mặt dần dần bình tĩnh lại. Mặc dù sâu trong đáy mắt của hắn vẫn có một tia thống khổ khó hiểu.

Hắn hướng về chỗ Điền Bất Dịch và Tô Như đi tới.

Gió lạnh chợt thổi, xẹt qua đình viện, thổi bay áo trắng như tuyết. Vài phần đìu hiu, đôi phần khắc nghiệt.

Khóe miệng Điền Bất Dịch bỗng nhúc nhích, đưa tay ra muốn kéo Tô Như tới sau lưng mình. Nhưng Tô Như lập tức né tránh cánh tay của hắn, vẫn một mực gắt gao ngăn ở trước người Điền Bất Dịch như lúc trước. Thân hình nhỏ bé và yếu ớt kia, dường như lại có được lực lượng vô cùng và sự kiên định không cách nào dao động, dù là thương tâm, dù là sinh tử, ai cũng không thể mê hoặc được lòng ta.

Muốn đả thương hắn, trước giết chết ta!

Một màn này như gió rét cắt da cắt thịt, khiến người ở trong tuế nguyệt tang thương máu chảy đầm đìa nhưng lại không nhìn thấy vết máu. Vạn Kiếm Nhất ngửa mặt lên trời thở dài, đứng vững bước chân, sau đó khẽ nói với Tô Như: “Ngươi tránh ra a, ta có mấy câu muốn nói với Điền sư đệ.”

Bờ môi Tô Như run lên vài cái, dường như vẫn còn có vài phần sợ hãi và hoảng hốt. Nhưng vào lúc này, một cánh tay mộc mạc ôn hòa từ sau lưng nàng kéo đến, Điền Bất Dịch ôn nhu nói: “Không cần lo lắng, nếu Vạn sư huynh thực sự muốn giết ta, trên thế giới này không có ai ngăn được hắn.”

Tô Như quay đầu, kinh ngạc nhìn Điền Bất Dịch, sau đó nhìn Điền Bất Dịch đi đến trước mặt Vạn Kiếm Nhất. Sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt như thế, hắn im lặng không nói gì, lẳng lặng nhìn Vạn Kiếm Nhất, sau đó cúi đầu gọi một câu, nói: “Vạn sư huynh.”

Vạn Kiếm Nhất vươn tay về phía hắn. Tô Như ở chỗ kia thân hình có chút phát run, nàng gắt gao cắn bờ môi của mình, hai mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay kia.

Sau một lúc, Vạn Kiếm Nhất đem tay đặt ở vai Điền Bất Dịch. Thân hình Điền Bất Dịch vẫn không nhúc nhích, chẳng qua là một lần nữa chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Vạn Kiếm Nhất.

Đó là một khuôn mặt quen thuộc, tuấn dật tiêu sái, phóng khoáng hào hiệp, còn có một loại tiêu sái không bị trói buộc bẩm sinh, làm cho người ta vô thức sinh lòng tin phục. Chính nam tử này, đã mang bốn người bọn họ, liên tục chiến đấu trên ngàn dặm chiến trường, xâm nhập man hoang, xem khó khăn hiểm trở trên đường như bình thường, tiếu ngạo gió tuyết gian nan vất vả, tung hoành hoang mạc Ma Sơn.

Bao nhiêu lần cùng sinh cùng tử, bao nhiêu lần dốc sức liều mạng giãy dụa, máu cùng với kiếm quang, còn có cả tiếng cười vui vẻ, như chưa từng ngưng nghỉ.

Mà ngay cả cánh tay đặt ở bả vai kia, dường như vẫn còn mang theo khí tức quen thuộc.

Điền Bất Dịch cắn chặt hàm răng, đột nhiên mãnh liệt quay mạnh đầu dời đi chỗ khác, bộ ngực của hắn mãnh liệt phập phồng, trong miệng của hắn bắt đầu nghẹn ngào, dốc sức liều mạng cố nén ngấn lệ trong khóe mắt. Hắn khàn khàn thấp giọng nói: “Vạn sư huynh, thực xin lỗi… Thực xin lỗi…”

Vạn Kiếm Nhất lắc đầu, bình tĩnh nhìn hắn rồi nói: “Điền sư đệ, ngươi không có làm điều gì không phải với ta.” Sau khi dừng lại một chút, hắn lại liếc nhìn Tô Như đang đứng ở một bên, rồi nói: “Tô sư muội là một cô gái tốt, đáy lòng thiện lương, lan tâm huệ chất. Ngươi phải hứa với ta một chuyện, đời này về sau, nhất định phải tốt với nàng.”

Điền Bất Dịch hung hăng cắn răng, dùng tay quệt qua khuôn mặt của mình, nói: “Ta biết rồi.”

Vạn Kiếm Nhất gật gật đầu, lập tức lại liếc nhìn Tô Như đầy thâm ý, rồi xoay người ngửa đầu bước đi.

Người ở giữa đất trời, áo trắng như tuyết. Hắn giữ được thân hình thẳng tắp, giữ được phóng khoáng tiêu sái, dường như lần này chẳng qua chỉ là một lần gặp gỡ bất ngờ tùy ý, lơ đãng bái phỏng, dường như đây chỉ là một lần dừng lại ngắn ngủi ở trong nhân sinh, nhìn một lần cảnh xuân đẹp nhất, thấy một lần hoa hồng khiến người say mê.

Đường còn xa, vẫn còn ở phía trước, cho nên hắn rất nhanh đi về phía trước.

Ánh mặt trời mùa xuân rơi lên trên người của hắn, làm bộ áo trắng kia có thêm vài đạo vàng rực, giống như người ở chốn thần tiên, không hề đem chuyện đời phàm tục đặt ở trong lòng.

Chẳng qua là không ai có thể nhìn thấy, bên trong ánh mắt kia của hắn là một vòng cô đơn lạnh lẽo, tiêu điều.

Trong nháy mắt, mấy ngày thời gian đã vội vã trôi qua, đã đến một ngày trước Thanh Vân Môn Thất Mạch Hội Võ.

Buổi sáng hôm nay, Đạo Huyền hẹn Vạn Kiếm Nhất, một lần nữa cùng tiến đến Tổ Sư Từ Đường ở phía sau ngọn Thông Thiên Phong, cung thỉnh sư phụ Thiên Thành Tử xuất quan, cũng để chuẩn bị chủ trì khánh điển đại hội ngày mai.

Dọc đường đi, cổ mộc rậm rạp, ý xanh dạt dào. Đi được một chốc, Đạo Huyền bỗng nhiên cảm giác có chút không đúng, quay đầu liếc nhìn Vạn Kiếm Nhất, nói: “Sư đệ, sao dạo gần đây ngươi lại trầm mặc ít nói như thế, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Vạn Kiếm Nhất lắc đầu, hướng về phía Đạo Huyền cười lớn một chút, sau đó nói: “Ta không sao, đa tạ sư huynh quan tâm.”

Đạo Huyền gật đầu, cũng không hỏi nhiều. Rất nhanh, hai người đã đi đến đại điện Tổ Sư Từ Đường.

Đứng ở bên ngoài điện, hai người cùng hướng vào bên trong đại điện hành lễ, sau đó cao giọng mở miệng nói: “Sư phụ, đệ tử Đạo Huyền, Vạn Kiếm Nhất cầu kiến.”

Một lúc lâu sau, từ bên trong đại điện mờ tối truyền ra một âm thanh khàn khàn trầm thấp: “Chuyện gì?”

Đạo Huyền có chút ngơ ngác, cảm thấy giọng nói này hình như có chút khác biệt nhỏ so với mấy lần trước, còn Vạn Kiếm Nhất ngược lại lại không lưu ý cái này, dù sao nghe âm thanh đúng là của Thiên Thành Tử là được, cho nên hắn đi về phía trước một bước, nói: “Sư phụ, ngày mai chính là thời điểm tổ chức đại hội Thất Mạch Hội Võ, ta cùng sư huynh đặc biệt đi tới đây mời người đi tới Ngọc Thanh Điện, để ngày mai chủ trì đại điển.”

Thiên Thành Tử trầm mặc một chút, rồi chậm rãi nói: “Mấy ngày gần đây ta thân thể không khỏe, không tiện đi xa tiếp xúc với ánh sáng. Ta không đi, tất cả giao cho hai người các ngươi xử lý là được.”

Đạo Huyền cùng Vạn Kiếm Nhất đều giật mình, sắc mặt Đạo Huyền lại càng khẽ biến, vội vàng nói: “Sư phụ, xin thứ cho đệ tử nói thẳng. Kể từ sau khi Thanh Vân Sơn Chính Ma đại chiến, sư phụ liền bế quan ở đây rất lâu, chưa bao giờ gặp gỡ người ngoài, trong tông môn cũng vì chuyện này mà có bàn tán. Dù sao ngài cũng là chưởng môn của Thanh Vân ta, là trọng tâm của môn phái, nếu người không hiện thân, vậy thì Thanh Vân cuối cùng khó giữ được cùng một lòng a. Khẩn cầu sư phụ vì cơ nghiệp của Thanh Vân Môn mà suy nghĩ, ngày mai tới một lần mới được.”

Thiên Thành Tử hừ lạnh một tiếng, nói: “Đã nói không đi, là không đi!”

Đạo Huyền ngạc nhiên, tiếp theo đó lại tận lực cầu khẩn, nhưng Thiên Thành Tử vẫn không đồng ý. Dù Đạo Huyền nói ra những câu có lý, lão cũng bỏ mặc, cuối cùng, thậm chí còn có chút không kiên nhẫn mà rống lên một tiếng, quát: “Cút!”

Đạo Huyền quỳ trên mặt đất, mặt xám như tro, còn Vạn Kiếm Nhất thì mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, tựa như là lần đầu tiên phát hiện ra sư phụ của mình đã hoàn toàn biến thành một người khác mà mình không biết.

Sau khi Thiên Thành Tử quát lớn một tiếng không thể tin được, Vạn Kiếm Nhất rút cuộc cũng không thể kìm được, mở miệng nói: “Sư phụ, sao ngươi lại có thể nhục mạ sư huynh như thế. Người không biết, những ngày này sư huynh một mình gánh trên vai toàn bộ trách nhiệm của Thanh Vân, ngày đêm vất vả dốc hết tâm huyết, vừa qua mới khiến cho trên dưới Thanh Vân ta thoát khỏi xu hướng suy tàn, lần nữa có được sinh cơ. Sư phụ, ngươi, ngươi thì…”

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên chỉ nghe thấy một tiếng gào to ở bên trong đại điện Tổ Sư Từ Đường, giống như yêu thú nổi giận gầm lên một tiếng, tràn đầy sát ý hung hiểm, hắc ám bốc lên như thủy triều. Một âm thanh vô cùng âm lãnh truyền tới, nói: “Đã như thế, chẳng lẽ hai người các ngươi muốn chiếm cái chức chưởng môn này ở trên người lão phu sao?”

Lời này vừa nói ra, bên ngoài Tổ Sư Từ Đường lập tức hoàn toàn yên tĩnh, phong chỉ diệp lạc, toát lên khắc nghiệt.

Sắc mặt của Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất tái nhợt, trong lúc nhất thời đều không nói nên lời.

Một lúc lâu sau đó, Đạo Huyền là người kịp phản ứng lại trước hết, kéo Vạn Kiếm Nhất quỳ xuống trên mặt đất, sau đó chính mình thì dốc sức liều mạng dập đầu, trên mặt đất phát ra vài tiếng trầm đục, đồng thời bi thương nói: “Sư phụ, sư phụ, chúng đệ tử tuyệt không có ý này. Hai huynh đệ chúng ta, từ nhỏ đều là do sư phụ dạy dỗ tu đạo, ân đức như núi, không có sư phụ, há có huynh đệ hai người chúng ta hôm nay.”

Trong đại điện, tiếng cười lạnh liên tục, nhưng không có câu trả lời.

Đạo Huyền quỳ trên mặt đất, lê gối tiến về phía trước vài bước, đi tới bên cạnh cánh cửa của đại điện, mắt ngấn nhiệt lệ vịn vào cánh cửa, hướng vào trong đại điện hô: “Sư phụ, tất cả đều do lão nhân gia ngài làm chủ, chỉ cầu người… Bảo trọng thân thể, vạn lần, ngàn lần bảo trọng thân thể, để cho trên dưới Thanh Vân chúng ta có chút hi vọng a.”

Trong tiếng kêu này mang theo vài phần thê lương, khiến người động dung. Vạn Kiếm Nhất đứng ở bên cạnh thấy Đạo Huyền hành động như thế, có chút không đành lòng nhìn, đành quay đầu đi.

Nhưng mà, ngay khi hắn vừa quay đầu đi, đột nhiên từ bên trong đại điện truyền ra một đạo kình phong, hung lệ âm hàn, như búa tạ trực tiếp đánh lên trên người Đạo Huyền.

Đạo Huyền kêu thảm một tiếng, toàn bộ thân hình bay ngược về phía sau. “Phanh” một tiếng, trùng trùng điệp điệp ngã ở trên mặt đất cách bảy tám trượng!
 

Ars. Tương Cầm

Phàm Nhân
Ngọc
113,60
Tu vi
0,00
Vạn Kiếm Nhất bỗng nhiên quay đầu lại, kinh hãi không hiểu. Hắn ngạc nhiên nhìn đại điện Tổ Sư Từ Đường tối đen như mực kia, vội vàng chạy đến bên cạnh Đạo Huyền, nâng hắn dậy, đồng thời ánh mắt lộ ra thần sắc khó có thể tin, nhìn về chỗ Tổ Sư Từ Đường, la lớn: “Sư phụ, ngươi, ngươi làm cái gì vậy? Tại sao lại đả thương Đạo Huyền sư huynh!”

Thiên Thành Tử ẩn trong đại điện cười lạnh nói: “Tên nghịch đồ ngỗ ngược bất hiều này, bất kính với ta, lại còn nhòm ngó đại vị Thanh Vân chưởng môn, gian trá hiểm ác, đức hạnh bại hoại, phải bị xử tử!”

Thân hình Đạo Huyền nằm trên mặt đất khẽ rung lên một cái, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhìn về cái đại điện màu đen kia, tựa như ngay cả một tia hi vọng cuối cùng cũng đều đã tan vỡ.

Mà Vạn Kiếm Nhất thì gần như không thể tin được vào lỗ tai của mình, mờ mịt há to miệng, sau một lúc lâu mới lắc đầu hô lên: “Sư phụ! Ngươi… Ngươi điên rồi sao?”

“Lớn mật!” Người ở trong đại điện gầm lên một tiếng, ngay sau đó, một cỗ hắc khí giống như là độc xà bổ nhào lao ra. Thậm chí Vạn Kiếm Nhất căn bản là không nghĩ tới sư phụ vậy mà sẽ hạ độc thủ với mình, vì thế nên không hề có phản ứng.

May mắn là trong lúc nguy cấp này, Đạo Huyền ở bên cạnh lại mạnh mẽ đẩy Vạn Kiếm Nhất, đem hắn đẩy ra khỏi chỗ. Sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng âm trầm quái dị như độc xà thổ tín vang lên, nơi mà Vạn Kiếm Nhất đứng lúc trước biến thành một mảnh cháy đen, gạch xanh nát bấy.

Vạn Kiếm Nhất chỉ cảm thấy trong đầu là một mảnh hỗn loạn, tựa như vẫn chưa thể tiếp nhận được tất cả những điều không thể tưởng tượng ở trước mắt. Nhưng một kích không trúng tựa như đã chọc giận Thiên Thành Tử ở trong đại điện, lão gầm lên giận dữ, hắc ám bỗng nhiên cuồn cuộn, dường như sau mỗi một khắc đều muốn phóng tới.

Nhưng vừa lúc đó, đột nhiên, Đạo Huyền mãnh liệt ngăn ở trước mặt Vạn Kiếm Nhất, sau đó lạnh lùng nhìn vào đại điện kia, rồi nói ra hai chữ: “Bạch Thạch.”

Hắc ám đột nhiên yên tĩnh trở lại, tất cả âm hàn giống như độc xà kia chậm rãi ẩn núp, lại hoặc như ẩn náu ở trong bóng đêm, tùy thời có thể bạo khởi giết người một lần nữa. Một mảnh kia dường như ngưng kết trong bóng tối, sau một lúc lâu, mới nghe được Thiên Thành Tử lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Ngươi quả nhiên là đồ đệ tốt của ta.”

Sắc mặt Vạn Kiếm Nhất tái nhợt, mạnh mẽ đi về phía trước một bước, nhưng lại bị Đạo Huyền đột nhiên giữ chặt, rồi lập tức nghe được Đạo Huyền ở bên cạnh thấp giọng nói: “Sư đệ, ngươi về Ngọc Thanh Điện trước, chuyện hôm nay xem như chưa từng thấy, chưa từng nghe qua.”

Vạn Kiếm Nhất sợ hãi cả kinh, nhìn về phía Đạo Huyền, nói: “Sư huynh, vậy còn ngươi?”

Đạo Huyền hít sâu một hơi, nhìn về Tổ Sư Từ Đường, khóe miệng hơi run một chút, nói: “Ta thân là đại đồ đệ của sư phụ, lại thay người chấp chưởng Thanh Vân Môn, có một số việc, chung quy vẫn phải nói rõ ràng với sư phụ.”

Vạn Kiếm Nhất còn muốn nói tiếp, bỗng nhiên một cỗ đại lực ập tới, là Đạo Huyền mạnh mẽ đẩy hắn đi một chút, đưa hắn đẩy đi thật xa, sau đó chính mình thì quay người cất bước, cuối cùng một bước bước vào đại điện. Cùng lúc đó, truyền đến còn có một tiếng quát khẽ của hắn: “Đi!”

Vạn Kiếm Nhất lảo đảo lui về phía sau, khi quay đầu lại, chỉ thấy trong đại điện kia là một mảnh hắc ám, rốt cuộc đã không nhìn thấy bóng dáng của Đạo Huyền nữa rồi. Hắn có chút mờ mịt, trong khoảng thời gian ngắn không rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Giữa lúc đang lưỡng lự, đột nhiên chỉ nghe thấy ở trong đại điện ở đằng kia vang lên một tràng tiếng cười âm lạnh, một tiếng nổ mạnh truyền ra, như tiếng yêu thú gầm gừ vô cùng bạo ngược. Mà truyền ra cùng với nó, còn có âm thanh tiếng kêu đau đớn của sư huynh Đạo Huyền, mang theo vài phần thống khổ, bộ dạng như là phun ra một ngụm máu tươi.

Vạn Kiếm Nhất đột nhiên quay người, không thể kìm được, đạp chân một cái, bỗng nhiên, Trảm Long Thần Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang xanh biếc lập lòe sáng rực, trực tiếp vọt vào đại điện Tổ Sư Từ Đường.

Vừa vào bên trong đại điện, trước mắt chính là một màu đen. Ngay sau đó, phía trước có hai thân ảnh tựa như tia chớp lập lòe bay lên lại rơi xuống, liên tục phanh phanh phanh phanh va chạm chính diện mấy lần, âm thanh như là kinh lôi. Sắc mặt Vạn Kiếm Nhất đại biến, không thể tưởng được là Đạo Huyền dĩ nhiên lại bị sư phụ dồn ép phải toàn lực ra tay. Hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, chợt nghe thấy một tiếng hét thảm, thân hình Đạo Huyền từ trên không trung trùng trùng điệp điệp rơi xuống, liên tục lăn lộn trên mặt đất vài cái.

Nhờ có ánh kiếm nhàn nhạt, Vạn Kiếm Nhất chợt nhìn thấy ở trên ngực của Đạo Huyền lại có một thủ ấn màu đen, phá thịt thực cốt vô cùng âm độc, hơn nữa hắn nhìn lại có vài phần quen mắt, rồi đột nhiên kinh hô một tiếng, khó mà có thể tin hô lên một câu, nói: “Huyền Âm Quỷ Khí!”

Đây là tuyệt thế công pháp bí truyền của Ma giáo, bất ngờ lại một lần nữa xuất hiện ở chính trong Tổ Sư Từ Đường của Thanh Vân Môn, mà người thi triển lại chính là Chưởng môn của Thanh Vân Môn Thiên Thành Tử! Tại thời khắc này, Vạn Kiếm Nhất cơ hồ cảm thấy toàn bộ thế giời đều điên đảo cả rồi. Vào lúc này, hắn nghĩ tới mình cùng với bốn sư đệ không để ý sinh tử tiến nhanh vạn dặm, xâm nhập Man Hoang, thẳng vào Thánh Điện… Mọi chuyện đã làm, hôm nay xem ra, giống như đều đã biến thành một trò cười.

Hắn kinh ngạc nhìn đoàn hắc ảnh kia, đột nhiên gầm lên giận dữ, âm thanh thê lương vô cùng thê thảm, trong mắt đã có nước mắt thoáng hiện, lớn tiếng kêu: “Sư phụ! Ngươi đây là vì cái gì a!”

Đáp trả lại hắn là một tràng tiếng cười âm hiểm đáng sợ và âm ảnh phô thiên cái địa cuốn tới. Vạn Kiếm Nhất ngửa mặt lên trời thét dài, áo trắng tung bay, tại một khắc này đột nhiên buông xuống tất cả gông cùm xiềng xích khúc mắc, sắc mặt tái nhợt nhưng lại dũng mãnh kiên định mà chém ra một kiếm!

Một kiếm kia, đánh đâu thắng đó!

Một kiếm kia, đã đi là không trở về!

Âm thanh rồng ngâm vang lên, kiếm quang thiêu đốt, cả tòa đại điện Tổ Sư Từ Đường lờ mờ lập tức nhìn thấy bích quang vạn trượng, Trảm Long Kiếm chặn lại âm ảnh đánh tới, đánh tan hắc khí quỷ dị, đồng thời cũng chiếu sáng tất cả hắc ám ở trong đại điện này.

Dưới hào quang, Vạn Kiếm Nhất và Đạo Huyền đồng thời nhìn thấy được Thiên Thành Tử vốn vẫn ẩn nấp ở bên trong âm ảnh hắc ám, thân thể đều đại chấn!

Chỉ thấy, Thiên Thành Tử chân nhân vốn tiên phong đạo cốt, chẳng biết vì sao lúc này toàn thân từ đầu đến cuối đen kịt, vẻ mặt đầy sát khí, đồng thời tóc xõa xuống gương mặt vặn vẹo, nhìn qua giống như một đầu yêu thú hung ác có nhiều phần giống hình người.

Bị tia sáng này chiếu vào, Thiên Thành Tử như là bỗng nhiên nhận phải kích thích thật lớn, kêu to một tiếng, thân hình nhanh như điện, mãnh liệt biến mất ở trước măt hai người. Sau một lát, hắc ám chợt lên, từ bốn phương tám hướng lao đến.

Đạo Huyền bỗng nhiên rống to một tiếng, nói: “Cẩn thận sau lưng!”

Vạn Kiếm Nhất không cần nghĩ ngợi, liền trực tiếp chém về phía sau một kiếm. Chỉ nghe thấy một tiếng giòn vang như kim thạch, cổ họng Đạo Huyền ngòn ngọt, bay về phía trước. Mà sau lưng hắn cũng truyền đến một tiếng kêu đau đớn, một cỗ máu tươi màu lam vẩy ra.

Thiên Thành Tử lại một lần nữa hiện thân, sau khi nhìn thấy vết thương trên người thì như lâm vào cuồng nộ, ngửa mặt lên trời kêu to, rồi điên cuồng hướng về phía hai người Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất phát động công kích.

Tuy Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất có đạo hạnh cực cao, nhưng lúc này, Thiên Thành Tử sau khi đã tu luyện công pháp quỷ dị của Ma giáo thì tựa như còn lợi hại hơn so với ngày xưa, lấy một địch hai mà vẫn đang chiếm thượng phong, đánh cho hai người liên tục lùi về phía sau. Đặc biệt là, loại thân pháp quỷ dị khó lường kia, còn có cả Huyền Âm Quỷ Khí cường hãn vô cùng, mỗi một lần đánh trúng hai người Đạo Huyền, Vạn Kiếm Nhất thì hầu như đều khiến cho bọn họ lập tức thổ huyết, đồng thời xèo xèo ăn mòn huyết nhục…

Mắt thấy, hai người sẽ phải chết ở nơi đây dưới tay của sư phụ như đã nổi điên.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top